Gái Già Xì Tin
|
|
Chương 12.2: Dường như là cô xấu hổ. Dường như là cô xấu hổ, chỉ với... anh.
Định quan sát khuôn mặt đỏ ửng lên màu táo chín, dáng điệu như gà mắc tóc của Dương, trong lòng nếm trải một cảm giác ngọt ngào. Không hiểu vì đâu, những lần gặp gỡ Dương luôn kì quặc, khi thì cô òa khóc trước mặt anh không giấu giếm, khi cô ngã cái oạch ngay dưới chân anh, hay như bây giờ, cô như hình ảnh ở trên một video clip đang chuyển động đầy sôi nổi bỗng nhiên bị bấm nút tạm dừng vậy.
Dường như là cô xấu hổ. Dường như là cô xấu hổ, chỉ với... anh.
Thấy mặt cô sắp bốc cháy đến nơi, Định mỉm cười bình thản.
"Lâu không gặp em!".
Dương mấp máy môi một lúc, thấy tay chân thừa thãi không biết làm gì. Cô đờ đẫn đưa tay vuốt tóc rồi cập rập buông xuống, lúc sau mới thốt lên.
"Sao anh lại ở đây?"
Định chưa kịp trả lời, thì Quân đã nhảy vào, giọng dài ra.
"Vừa nãy có người bảo chú cháu mình cấm xuất hiện dưới mọi hình thức. Có người bảo cả chú cũng chả xi nhê quái gì chú ạ"
Mặc cho Định cố nín cười, Quân vẫn tỉnh bơ, còn vờ thấp giọng thì thào.
"Có người vừa rồi còn quấy rối ... "tờ dờ" cháu. Để an toàn chú cháu mình té là hơn..."
À, nếu bây giờ có một que diêm đánh xòe một cái bên cạnh thì đảm bảo là mặt của Dương sẽ bén lửa ngay. Cảm giác đỏ mặt đến rát bỏng khiến cô không nói nên lời. Dương nhìn vẻ mặt cố bình thản của Định và vẻ láu cá của Quân khi chiếu tướng được cô, quyết tâm lấy lại bình tĩnh. Cô vờ lên giọng nạt.
"Hừ, chú cậu là người lớn, biết chỗ nào nói đùa chỗ nào nói thật chứ nhỉ anh Định nhỉ?"
Quân dậm chân tức tối.
"Ở đâu thói đời nạt cháu nịnh chú là sao?".
Định vỗ vào vai Quân.
"Thôi đi. Đừng có chọc người ta nữa".
Quân thở ra ai oán.
"Giờ thói đời lại thành nạt cháu và nịnh người dưng. Tại sao lại vô lý thế, một thanh niên trai trẻ sáng ngời đầy sức sống mà chẳng được nâng niu gì cả"
Cả Dương lần Định đều phì cười vì điệu bộ khoa trương của Quân. Dương cũng thầm thở phào vì thời điểm căng thẳng đã qua. Tuy nhiên, khi Định hỏi Dương có muốn đi café với chú cháu anh không thì Dương vẫn bán sống bán chết mà từ chối. Cô không muốn mình cứ phải âm thầm đi tìm cái hố hay cái lỗ nẻ nào để chui xuống vì những tình huống kinh dị mà chính cô tạo nên trước mắt anh.
Định lắng nghe câu từ chối của Dương với vẻ điềm đạm, nhưng Quân thì xì một hơi rõ dài.
"Sao thế, lại sợ há miệng mắc quai à, hay xấu hổ vì mấy cái câu vừa nãy?"
Cái thằng chết tiệt này cứ như đi tông lào ở trong lòng cô vậy. Dương cười gượng, nhưng chẳng thèm thanh minh với nó, cô quay sang Định nói như giải thích.
"Thật ra là vì em có hẹn với một người họ hàng ở đây. Thôi đành hẹn chú cháu anh dịp khác".
Quân vẻ vẫn không vừa lòng, trước khi xoay người đi còn ghé vào tai cô thì thào "Lần sau nói dối thì học cách đừng có mà chớp mắt loạn lên"
Tưởng như khói lại xì ra hai lỗ tai Dương. Tại sao thằng oắt con này không để cô nhìn nó được bình thường trong vòng một phút chứ?
*****
Cuộc sống đúng là có những bất ngờ ngẫu nhiên khiến chính Dương phải kinh ngạc. Khi cô nói đại câu gặp "một người họ hàng" cô tuyệt nhiên không thể nghĩ rằng, có một người họ hàng thật, đột ngột gọi điện cho cô. Mà đây lại là một người cô cực kì yêu quý.
Giọng của bác Thụ vang lên rổn rảng.
"Nấm, đang ở fesival phải không?"
Dương tròn xoe mắt.
"Dạ, sao bác biết ạ?"
"Vậy mới tài chứ. Mau mau, đi ra đây ăn với bác. Bắt taxi ra luôn nhà hàng Thùy Dương nhé, có biết đường chưa? Không cứ bảo là lái xe người ta biết đấy".
"Dạ, cháu biết rồi. Cháu ra luôn đây".
Lẳng điện thoại xuống giường, Dương vừa gấp gáp thay đồ, vừa nghĩ miệng mình thiêng quá đi mất. Vừa kêu có hẹn họ hàng là gặp họ hàng luôn. Biết vầy hồi nãy cô nói sắp gặp người yêu, có khi cô lại chẳng túm cổ được anh chàng đẹp trai, nhà giàu viết chữ bự ở cái thành phố biển này í chứ ^^
Dương bước vào "Thùy Dương", một nhà hàng được thiết kế để hầu như mọi gian phòng đều nhìn ra biển. Buổi chiều, nắng sâm sấp vàng trên mặt biển xanh, vài dây leo đu hờ bên cửa sổ, thật là thời điểm lãng mạn của các cặp tình nhân. Từ hành lang đi vào, Dương đã liếc thấy những không biết là bao nhiêu cặp đôi đang đứng bên nhau rì rầm trò chuyện, hay đút cho nhau miếng bánh ngọt ngào, hay cầm chặt tay nhau, nhìn ra biển lớn... Ây da, vậy mà cô lại vào chốn lãng mạn thế này để gặp ông bác mình cơ chứ.
Theo nhân viên chỉ dẫn, Dương bước đến một ban công, có kê chiếc bàn nhỏ. Đôi vai người đàn ông từng trải quay lưng lại về phía cô, mái tóc hoa râm bay nhẹ trong gió.
"Bác, bác đang nhớ bác Tâm à?"
Ông Thụ quay lại, nhìn đứa cháu gái trong bộ váy hoa xinh xắn, mỉm cười rộng mở.
"Nấm con, mở miệng là trêu chọc bác. Sao? Thấy nhà hàng này đẹp không?"
Dương kéo ghế ngồi xuống, nhanh tay nhón một miếng bánh nhỏ trên bàn, ăn ngon lành.
"Dạ đẹp. Cơ dưng mà hơi xa chỗ khách sạn cháu. Nhưng sao bác biết chỗ này?"
"Đoán xem".
Dương đảo mắt, cười vui vẻ "Cháu đoán ra rồi, thế nào chủ nhà hàng này cũng là một tuyệt sắc giai nhân, hai người từng có một tình yêu như hoa như mộng khiến bác không thể nào quên được....Thế rồi...
Dương chưa nói hết, ông Thụ cười lớn.
"Cái con bé này. Chủ nhà hàng này là một lão bụng gần rơi xuống đầu gối và tóc thì lại chẳng còn cọng nào. Nghe có giống một tuyệt sắc giai nhân không?..."
Dương hi hi cười.
"Vậy thì đơn giản rồi. Nhà hàng này chắc là do bác xây dựng đúng không ạ?".
"Thông minh đấy. Nào thích ăn gì thì chọn đi. Đồ ở đây được lắm đó"
Nhân viên phục vụ đi tới, ghi lại vài món ăn Dương chọn. Ở biển thì tội gì không ăn hải sản chứ, nhất là mình lại không phải trả tiền, vậy nên Dương hỉ hả gọi đĩa ghẹ hấp, và miến xào cua cùng một đĩa salat miến tôm.
Dương vừa định gấp cuốn menu, đưa lại cho nhân viên thì ông Thụ đã với tay, lật cuốn menu ra tiếp.
"Cứ gọi nhiều một chút. Ở đây món tôm nướng hay tôm sốt bơ tỏi cũng được lắm. À, có thích tu hài không?".
"Ui có hai bác cháu mình gọi làm gì nhiều ạ".
Ông Thụ mỉm cười, một chút ranh mãnh dâng lên trong mắt.
"Có thêm một thằng đệ của bác nữa".
Có lẽ vì quá hiểu ông bác mình, nên lập tức Dương ngờ ngợ.
"Bác. Không phải bác vẫn quyết tâm mối mai cho cháu đấy chứ ạ?"
Ông Thụ cười lớn, vò tay xoa đầu Dương.
"Cái con bé này... Sao hiểu ý nhanh thế hả?"
Dương đặt phịch tờ menu xuống, khổ sở nhìn ông.
"Bác, bác biết là cháu không thích mấy trò mối mai mà".
Ông Thụ nhìn cô vẻ bao dung.
"Thì cứ thử một lần xem. Không tin bác à?
"Không phải không tin, nhưng mà..."
Dương đang nói dở thì có tiếng bước chân đi tới. Cô quay nhìn thì chợt ngẩn ra. Người bước vào mặc chiếc sơ mi đen kẻ nhỏ, khuôn mặt trầm ngâm, khóe miệng đang chuẩn bị nhướn lên một nụ cười chào hỏi.
"Chú ạ. Cháu tới rồi".
Dương kín đáo cấu vào tay mình một cái, thấy đau đau, cô mới ngước lên nhìn Định, cười ngượng ngập.
"Lại gặp anh rồi".
|
Chương 12.3: Vô lí, chưa uống mà đã thấy tây tây là thế nào nhỉ?
Một người được làm mai cho mình đến hai lần thì có phải là có duyên không? Suy nghĩ ấy lướt qua trong đầu Định.
Còn suy nghĩ của Dương thì lại là: Một người được làm mai cho mình đến hai lần rồi lại liên tục gặp nhau hai lần trong buổi chiều ở một thành phố xa lạ thì có phải rất rất rất rất rất rất có duyên không????
Vì rất nhiều chữ "rất" cộng thêm chữ "duyên" to đùng kia mà Dương đờ đẫn cả người. Lại phát hiện cái người vốn điềm tĩnh kia cũng bất ngờ không kém gì mình, Dương lại càng ... đờ đẫn!
Quan sát thằng đệ và cô cháu gái mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, ông Thụ cười sảng khoái, kéo Định xuống cạnh mình.
"Sao, thế hóa ra lại biết con Nấm nhà chú à?"
Định nhìn Dương tủm tỉm "Dạ, cháu không biết Nấm, cháu chỉ biết Nhái Bén thôi".
Nếu câu của ông Thụ làm Dương há hốc mồm định phản kháng thì câu của Định làm cô không thể nào mà ngậm miệng được. Ôi, cô chưa từng biết một Định thế này. Kẻ mặt sắt đã biết nói đùa ^^. Mà câu đùa ấy còn nhắm thẳng vào cô.
Ông Thụ thì hết nhìn sang cô cháu gái, lại nhìn sang thằng đệ tử ruột, vẻ như chưa hiểu hết. "Nhái Bén ấy à??? Cháu gặp con bé lúc... lúc mặt nó xanh như đít nhái à???"
AkAkAk. Dương muốn đi chết quá. Ôi bác ơi, sao bác lại có cái liên tưởng "lãng mạn" thế cơ chứ? Định vẻ như cũng quen với sự bỗ bã dễ gần của ông, môi thoáng nụ cười. "Dương là hàng xóm của cháu".
Dương thấp giọng làu bàu "Nhái Bén là do thằng cháu anh ấy gọi cháu đấy".
Ông Thụ ngờ ngợ như cố nhớ "Cháu à? Phải cái thằng đợt trước đánh nhau vào bệnh viện đấy không?
"Dạ đúng".
Định đáp ngắn gọn. Dương thầm thở phào khi Định không lôi chuyện cô đã cắp nách thằng cháu quý hóa của anh vào bệnh viện thế nào, nếu không thế nào bác Thụ cũng hỏi này nọ, dẫn đến ngọn ngành cơ sự. Việc cô thỉnh thoảng chui ra chui vào quán bi – a, mặc dù chỉ chọc chọc mấy viên bi tròn tròn vô hại, nhưng nếu đến tai các bậc phụ huynh thì vẫn là một chuyện long trời lở đất. Rằng, con gái con đứa phải ... thế nào mới chui vào mấy chỗ thế chứ? Rằng, thôi chết rồi, hay là nó không có thằng nào thèm rước, nên sinh ra biến chứng, mất cân bằng này nọ... Không thể để thế này được, ta phải kiếm ngay cho nó một thằng. Và thế là lại có hệ quả là ở quán trà nọ, ở quán café kia trong cả những ngày đẹp trời và những ngày không đẹp trời cho lắm, có cô nàng mặt mày dàu dàu đi xem mắt.
Thực tế chứng minh, giai chưa vợ giờ cũng khan hiếm lắm rồi. Cho nên, những ứng cử viên thậm chí còn "hai lần trong một" như là Định đây. Cả bác Thụ lẫn Tân đều muốn dấm dúi anh cho cô với lời quảng cáo "hàng Việt Nam chất lượng cao". Thật ra thì mắt nhìn của hai người này cô đều tin tưởng cả. Thật ra hơn nữa thì chính cô còn muốn dấm dúi anh cho mình kia mà ^^.
Nhân viên xếp loạt đồ ăn lên bàn. Định mở nút chai rượu vang một cách thành thạo, xếp mấy chiếc ly lại rồi bắt đầu rót. Ông Thụ nhìn Định, lại nhìn vẻ mặt thoáng ửng hồng cô cháu gái, giọng vui vẻ.
"Ái chà! Coi như bác làm chuyện thừa rồi? Thế anh em hàng xóm láng giềng láng tỏi chắc quý nhau chứ hả?"
Bình tĩnh như Định mà chai rượu trong tay cũng chệch đi, khiến rượu sánh cả ra mép ly, trong lúc đó, Dương như "đứng hình". Cô rầu rĩ nhìn ông Thụ, nhăn nhó.
"Trời, bác hỏi gì khó thế ạ. Quý kiếc gì cơ chứ?"
"Ơ hay con bé này. Hàng xóm thì hoặc quý nhau hoặc ghét nhau. Thế hai đứa chẳng lẽ lại ghét nhau à?
Im lìm. Im lìm.
Dương trộm nhìn sang Định, chỉ thấy anh cẩn trọng đặt ly rượu xuống trước mặt ông Thụ, không có vẻ gì là sẽ "phun châu nhả ngọc" giải đáp thắc mắc cho ông bác mình, thế nên cuối cùng cô đành chép miệng, ấp úng.
"Thì cũng hàng xóm bình thường mà bác".
Định hơi ngước nhìn cô khiến Dương lựng khựng, nhưng cuối cùng anh chỉ nói nhẹ nhàng.
"Em uống chút vang nhé?"
"Dạ ít thôi ạ!"
Dương cầm lấy ly rượu Định đưa, thấy màu rượu sóng sánh. Hình như trái tim cô cũng đang có chút sóng sánh tròng trành. Vô lí, chưa uống mà đã thấy tây tây là thế nào nhỉ?
Ông Thụ giơ ly rượu lên, vui vẻ "Nào nào... Uống mừng gặp mặt nào! Hữu duyên thì mới năng tương ngộ. Hai đứa lại còn chung vách nữa thì chú không còn gì phải lo nữa rồi..."
Dương vừa cụng ly vừa nhủ thầm không hiểu cái ý tứ "không còn gì phải lo"của bác mình là sao đây? Hay bác nghĩ cô được làm hàng xóm của anh là coi như chuột sa chĩnh gạo rồi, không phải lo lắng cho nó nữa. Ôi, thế thì chắc bác cô lầm to mất rồi. Cô lại liếc trộm Định qua vành ly. Anh nhấp ngụm rượu, cũng không đáp lời của ông Thụ, nhưng vẻ trầm tĩnh và thư thái.
Dương vốn là người không giỏi về tâm lí đàn ông. Những phán đoán của cô lúc nào cũng trật lất. Nên đôi khi trực cảm của mình mách bảo mạnh mẽ, Dương vẫn cố ghìm nó xuống, sợ mình lại rơi vào tình huống "chạy vào rừng mơ bắt con tưởng bở". Nhưng, liệu có sai chút nào không nhỉ, khi cô nhận thấy đôi lúc Định nhìn mình và đôi mắt thẫm đen kia thoáng chút lại lấp lánh ánh cười.
Bữa ăn vui vẻ, nhẹ nhàng, bởi bác Thụ liên tục pha trò và "kể xấu" Dương. Sự xuề xòa của bác khiến mọi thứ trở nên thân ái, dù thỉnh thoảng âm mưu "gửi gắm" Dương cho Định bác vẫn để lộ rõ mồn một. Ở bên cạnh bác, Định dường như cũng cởi mở hơn, anh cười nhiều, nói nhiều hơn đôi chút. Cô đặc biệt thích khi nghe hai người trao đổi về công việc, mặc dù mù tịt không hiểu tí teo gì, nhưng chỉ nhìn khuôn mặt cương nghị kia say sưa nói về bê tông cốt thép, nói về dầm dèo móng mánh, cô cũng thấy như mình đang nghe những câu chuyện ngọt ngào nhất trên đời. Cô cũng nhận ra, hình như chỉ trong công việc, Định mới thôi tự kìm chế mình, ở đó, anh tự tin, quyết đoán, và không còn kiệm lời cho lắm.
Bữa cơm kéo dài từ chiều đến khi trời sẩm tối. Ánh nắng chỉ còn vài vệt rớt lại nơi những thềm cửa lớn. Đây đó phục vụ bắt đầu bật đèn chùm lên. Ông Thụ và Định đã tiêu diệt hết gần hai chai vang, còn Dương cũng bị hơi rượu làm cho váng vất. Cô đang định giơ tay xin hàng thì đúng lúc ấy "tuyệt sắc giai nhân" của bác Thụ xuất hiện, và y hệt như mô tả của bác, người này bụng sắp rơi xuống đầu gối và tóc chả có cọng nào.
Lại một màn chào hỏi tưng bừng chúc tụng, lúc ấy, Dương mới biết Định là người thiết kế nhà hàng này, còn bác Thụ trực tiếp chỉ đạo thi công. Wow, thảo nào thảo nào, ông chủ nhà hàng này hồ hởi với bác cô và Định thế. Sau khi vung tay chém một câu như đinh đóng cọc là bữa ăn này hoàn toàn free, ông ta bèn dùng đôi tay núng nính lôi tuột bác Thụ đi "chơi" tăng hai, lại còn cười ha hả ngoái lại bảo phải đi cho hai "đứa trẻ" chúng mày có tí riêng tư chứ.
Tất nhiên cái "đứa trẻ" sơ mi đen thì chỉ lặng lẽ cười còn "đứa trẻ" mặc váy thì tự dưng tim đập lên thùm thụp
|
Chương 12.4: Nhẹ nhàng mà rát bỏng ^^
Không gian dần trở nên lặng lẽ khiến Dương thấy lúng túng, chỉ còn cách ngậm ly rượu vang, nhấp từng chút một. Định đột nhiên mỉm cười.
"Cẩn thận say đó".
Giọng nói bất chợt dịu dàng của Định khiến Dương còn thấy ... say hơn là rượu. Trong chút miên man váng vất, có một suy nghĩ lướt qua khiến Dương sực nhớ. Khi tỉnh táo cô đã làm đủ trò mất mặt rồi. Có tí men vào không biết cô còn gây những chuyện gì nữa. Ý nghĩ đó khiến Dương lập tức thẳng lưng, tay cập rập buông ngay ly rượu xuống bàn.
Định nhìn hành động của cô, khóe môi vốn điềm đạm chợt cong khẽ lên trong một nụ cười. Khi bắt gặp cái nhìn ngơ ngác của Dương, nụ cười đó không tắt đi, trái lại, trong đôi mắt thẫm tối, lại lấp lánh những ánh sáng có phần trêu chọc. Dương hơi đờ ra, cảm giác cái không khí mờ ám này khiến cô có chút không tự nhiên, tay cô lại muốn thò ra cầm ly rượu cho bớt thừa thãi, nhưng rồi lại rụt lại không dám.
Khi những sợi tơ cảm xúc cứ giăng mắc đâu đó quanh hai người, Định đột ngột rủ Dương đi vòng quanh khu nhà hàng. Dương đứng dậy, cả người như được thả lỏng, không nén được cô thở phào một cái, đi theo Định. Anh bước chậm rãi, đủ để đôi giày 5 phân của Dương không bị quá tải khi cô bước theo anh. Vừa đi Định vừa chỉ dẫn cho Dương những điểm đặc biệt nho nhỏ của nhà hàng này, như khu hầm rượu, "căn phòng sao rơi", "hồ rửa chân" khiến Dương mắt tròn mắt dẹt. Không khí dần trở lại sự tự nhiên, Dương cũng vô tư hỏi han đủ chuyện. Mặc những thắc mắc ngô nghê của cô, Định thong thả trả lời cẩn thận từng chút một.
Nhà hàng đã lên đèn. Dương cảm nhận dường như Định rất để tâm đến việc thiết kế ánh sáng trong những công trình của mình, nên từ khu resort Rainbow đến nhà hàng này, ánh sáng đều rất đẹp mắt, đều là thứ màu vàng ấm áp, sóng sánh như mật ong. Từng căn phòng như từng ô nhỏ phát sáng, ngọt ngào và bí mật. Dương cứ tưởng Định sẽ dắt cô vào một căn phòng nào đó, nhưng cuối cùng nơi dừng lại của họ lại là một cây cầu gỗ nhỏ nhưng chắc chắn, nằm bên rìa của khu nhà hàng. Thấy bãi cát dưới chân mịn màng, Dương không ngại ngần cởi giầy ra, rồi đi trên cát.
Trăng non vừa lên. Những bước chân của Dương hơi lún xuống trên nền cát lấp lánh sáng bạc bởi ánh trăng và ánh điện vàng hắt ra từ khu nhà lớn. Bên cạnh, Định vẫn đi giầy, anh nhẹ nhàng cầm lấy đôi giầy trong tay Dương khiến cô hơi ngỡ ngàng và có chút bối rối. Ừ thì thừa nhận đi, những chăm sóc có phần nhỏ bé như vậy khiến cô ... thích kinh lên được ^^
Gió biển mang thêm một chút lạnh khiến mái tóc Dương bay lòa xòa. Ở một nơi không khí lãng mạn như vậy, Dương rất muốn nói điều gì đó, tựa như một sự hỏi han ân cần, nhưng rất sợ mình sẽ lại buột miệng ra một câu nói vô duyên. Cuối cùng Dương chọn sự im lặng.
"Hôm nay Dương ít nói nhỉ?"
Dương ngước lên, hơi bất ngờ vì câu nhận xét của Định, chỉ định nói lại một câu đại loại cô ít nói sao bằng anh, nhưng cuối cùng, vẫn cứ thấy thế nào đó, cô cười ngượng ngùng.
"Tại em đang suy nghĩ"
Định không hỏi tiếp, mà chỉ nhìn cô, tựa như đợi cô nói thêm. Dương bật cười.
"Em đang suy nghĩ xem trái đất này hẹp đến cỡ nào mà em bị dấm dúi cho anh những hai lần?"
Định chợt nhìn bâng quơ xa xa "À, như chú Thụ nói, cái đó người ta gọi là "hữu duyên""
Dương im bặt. Liếm đôi môi cảm giác đang khô đi vì gió biển, Dương hồi hộp nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Định, những đường nét trong sự khắc chạm dịu dàng của ánh sáng khiến lòng cô bỗng nhiên trào dâng một cảm giác êm ả lạ lùng. Dương đang tính hỏi anh "hữu duyên thì sao" nhưng chưa kịp mở lời, Định đã quay nhìn cô, đôi mắt đen bình thản hỏi một câu rất ... không liên quan.
"Có thật thế không?"
Dương sững ra ngơ ngác "Thật gì ạ?"
Định đặt đôi giầy của Dương xuống thành cầu, rồi xỏ tay túi quần, nét mặt vẫn không đổi.
"À chuyện chiều nay. Có thật là tôi không có ... xi nhê gì với em không?"
Ôi má ơi. Cô có nên nhảy luôn xuống biển cho xong đời không? Dương bặm chặt môi, cố nén cảm giác xấu hổ đến tận chân tóc.
"Lúc đó... Lúc đó là cháu anh chọc em mà..."
Định vẫn không buông tha.
"Vậy nghĩa là tôi có... xi nhê à???"
Gì thế này? Sao câu chuyện nó lại dẫn về cái chủ đề oái oăm này chứ. Chẳng lẽ cô lại đi ... gật đầu? Mà lắc thì thà xúi cô đi... chết còn hơn!!!!
Dương cắm mặt xuống đất, nhìn xuống ... ngón chân mình. Đếm đi đếm lại đúng mười ngón không sót ngón nào, thế mà cô vẫn quyết tâm ... đếm tiếp, quyết không thèm ngẩng mặt lên.
Khi Dương bắt đầu di di ngón chân một cách khổ sở, cô chợt nghe thấy trong tiếng gió biển rì rào, tiếng gọi trầm khe khẽ.
"Dương... "
Dương không biết rằng có những khoảnh khắc, cô yêu cái tên mình đến vậy, vì nó được gọi lên rất đỗi dịu dàng. Không cưỡng được tiếng gọi ấy, Dương ngẩng lên nhìn rồi chợt ngơ ngẩn vì đôi mắt đen thẫm đang nhìn mình ấm áp. Sự đùa cợt đã biến mất hẳn, chỉ còn là một sự nghiêm túc khó gọi tên. Cô trân người chờ đợi thì thấy bàn tay Định ngập ngừng đưa lên, giữ lại những sợi tóc bay rối bời của cô.
"Anh... "
Định ngừng lại, vẻ như anh cũng đang nói những điều hơi khó khăn với chính bản thân mình. Khoảnh khắc đó cũng khiến Dương sực nhớ đây là lần đầu tiên Định xưng anh với cô. Từ ngày gặp nhau lần đầu, anh chỉ gọi Dương theo kiểu xưng hô chừng mực "Tôi – em" " Tôi – Dương"... Thực ra, trong những mối quan hệ xã giao thường ngày, Dương gọi những người hơn tuổi bằng anh rất dễ dàng, và họ, ngay cả những người tuổi thất thập cổ lai hi thì cũng vẫn lờ đi danh xưng chú bác, mà lúc nào cũng nói anh anh em em một cách rất đơn giản để tiện làm việc. Hay những tên trẻ con ngốc xít bây giờ cũng thường lên mặt đòi làm anh với con gái, mà ví dụ điển hình chính là Quân. Chỉ có mình Định, anh xưng "tôi" với Dương, vừa có chút xa cách, lại có chút gì lãnh đạm. Nhưng hôm nay, anh đã xưng "anh" rồi.
Định cười nhẹ, có chút bối rối.
"Anh nghĩ, chúng ta thực sự có duyên"...
Trong vô vàn những cảm xúc lướt qua Dương lúc đó, Dương bỗng nhiên ngơ ngẩn bởi một ý nghĩ, câu nói này sao quen thuộc đến vậy. Rõ ràng, rõ ràng có người đã nói với cô....
Nhưng cảm giác mu bàn tay đàn ông dày dặn chạm nhẹ vào má cô, khiến những ý nghĩ lởn vởn còn sót lại bay biến hết. Cô chỉ biết mở tròn mắt, nhìn sững người đối diện, và cảm nhận cái chạm nhẹ của bàn tay lên má, quá chừng trìu mến. Nhẹ nhàng mà rát bỏng. Tựa như...
Tiếng điện thoại vang lên bất thình lình khiến đôi tay trên má Dương luyến tiếc rụt lại. Định mở máy.
"Chú đây. Ừ... Sao? Đấu luôn bây giờ rồi à... Được rồi!"
Định quay sang nhìn Dương một thoáng, nhỏ giọng "Ừ, chú sẽ qua. Cứ bình tĩnh nhé".
Định tắt máy. Dương đã đoán cuộc gọi là từ Quân, nhưng cô không hiểu có chuyện gì mà "đấu" với lại "bình tĩnh" ở đây. Hơi thắc mắc, chưa biết hỏi sao thì Định đã nhẹ giọng.
"Đi với anh nhé?"
|
Chương 13.1: Lần đầu tiên, Dương không nhìn Quân như nhìn một tên oắt con miệng còn hôi sữa ^^
Này, thử tưởng tượng mà xem, còn gì tuyệt hơn một đêm nhiều gió được đi trên con đường ven biển? Và còn gì tuyệt hơn khi trong đêm nhiều gió và trên con đường ven biển ấy, được ngồi trên con xe mui trần bên cạnh một người mình thích? Bác Thụ rất tâm lí khi thấy Dương và Định đòi rút quân, đã sắp xếp một chiếc xe để đưa họ đi. Và giờ đây, Dương ngồi cạnh Định trong cái gió lồng lồng của biển đêm, cố giữ mái tóc bay rối bời để nó không vấn vít sang đôi vai của Định.
Định sau khi chỉ dẫn cho tài xế đường đi, thì quay sang nhìn Dương, vẻ quan tâm.
"Em lạnh không?"
Dương nhẹ lắc đầu, chưa kịp phủ nhận thêm gì thì cô đột nhiên hắt xì một cái. Định bật cười, lẳng lặng bấm nút để kính che phần nào hướng gió. Thấy vẻ mặt như không bằng lòng của Dương, anh chỉ nói nhẹ nhàng.
"Em sẽ ốm đấy!"
Dù thấy mất hết cả một đống ... lãng mạn, nhưng Dương cũng không phản đối thêm nhiều. Cái kính chắn cũng làm cho cô thấy ấm áp hơn thật. Cô quay nhìn Định, cắn môi.
"Mình đi đâu hả anh???"
Định mỉm cười "Đến nơi em sẽ biết!"
Đó là một khuôn viên một khu nhà vườn phía ngoài ngoại ô. Đèn sáng cả một khoảng sân đặc kín những chiếc ô tô đủ loại. Dương lúp xúp đi theo Định, cô ngẩn ra khi người bảo vệ đi trước chỉ dẫn họ đi xuống phía dưới tầng hầm.
Hai người bước vào một căn phòng rộng được thiết kế theo hình oval, từng vòng ghế được xếp từ thấp lên cao kín đặc người ngồi, nhưng không khí lại tĩnh lặng đến khó tin. Sự chăm chú của họ được dồn hết vào giữa phòng, nơi một bàn bi - a được đặt chính giữa, ánh đèn soi sáng rực những vài viên bi tròn trịa còn lại trên bàn.
Định tự nhiên kéo tay Dương đi len qua những hàng người, chọn một chỗ ngồi cách bàn bi - a năm dãy. Khi ngồi xuống, Định nhẹ nhàng thả tay Dương ra. Dương vội giấu bàn tay ra đằng sau ghế, cố để hô hấp trở lại vẻ bình thản và cố để nhắc bản thân mình là cái tay của mình nó vẫn ...y như mọi ngày, chứ không phải vừa được nhét vào... lò nướng. Nhưng mặc mọi sự nhắc nhở, cô cảm giác như bàn tay vững chãi của Định vẫn ở đó, nắm lấy cổ tay cô, nóng sực. Định vờ như không thấy sự bối rối của Dương, anh nhíu mày nhìn quanh như quan sát. Dương cũng nhìn theo mắt anh và lập tức thấy Quân.
Cậu ta ngồi ở ghế nghỉ sát gần bàn bi -a, mái tóc cắt ngắn và khuôn mặt đăm chiêu. Cánh tay cầm cây cơ chống thẳng trên xuống sàn làm Dương liên tưởng đến dáng cầm gươm của những võ tướng ngày xưa bàn chuyện chiến sự. Đôi mắt một mí không còn vẻ đùa cợt thường thấy mà sắt lại trong một vẻ nghiêm túc không ngờ, nhìn chăm chú về phía người đàn ông mặc gi lê xanh chừng ngoài ba mươi tuổi, đang thành thạo thoa lơ.
Người đàn ông cúi người trong một tư thế chuẩn mực, cắt một đường bi thẳng tắp. Viên bi số 9 rơi xuống lỗ. Cả căn phòng vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng đường bi đẹp rồi lại nhanh chóng tĩnh lặng. Dương nhận thấy đôi môi với nụ cười thường thấy của Quân mím chặt lại. Cô cũng nghe thấy tiếng thở mạnh bên cạnh. Đó là tiếng thở của Định. Anh cũng đang căng thẳng. Dương quay sang Định, anh nhìn cô, cười lặng lẽ.
"Không sao. Nó vẫn còn cơ hội!".
Dương nhẹ gật đầu, nhìn về phía Quân. Cậu vẫn không thay đổi tư thế, nhưng ánh điện không giấu được những giọt mồ hôi dần rịn xuống hai bên thái dương.
Trên bàn nhân viên đã sắp lại bi. Người đàn ông trong bộ gilê xanh thong thả đánh cú đề pa. Ngay cú đầu tiên đã ba viên bi xuống lỗ. Anh ta mang vẻ chậm rãi của sát thủ bắn tỉa từng viên một.
Dương trân mắt nhìn. Cô thầm cầu nguyện người đàn ông này sẽ trượt tay. Nhưng thế bi quá thuận lợi khiến Dương dần tuyệt vọng. Ván chơi nhanh chóng kết thúc trong tiếng vỗ tay có phần phấn khích của vài người cổ vũ. Dương nhìn về bảng điểm. Người đàn ông này đã vươn lên dẫn trước Quân 2 ván. Nếu như cậu ta không có cơ hội cầm cơ sớm thì tình huống sẽ vô cùng tệ hại.
Cuối cùng cơ hội cũng đến. Một tình huống hi hữu khi người đàn ông để lọt lỗ cả bi chủ. Dương những tưởng Quân sẽ bật dậy vì phấn khích và vì chờ đợi quá lâu, nhưng không, cậu từ từ đứng lên, đôi mắt quan sát thế bi trên bàn một cách trầm tĩnh. Tay cậu lơ đãng cầm cục lơ xanh xanh, thoa đều đầu cơ, nhưng không hiểu sao, Dương chợt nghĩ sự lơ đãng đó ẩn chứa sự tập trung cao độ, một sự nguy hiểm mơ hồ của người ý thức được cần phải đặt sức mạnh của mình vào đâu.
Khi Quân cúi đầu chuẩn bị đi bóng, Dương bỗng nhiên thấy tim đập thình thịch vì hồi hộp. Cảm giác chứng kiến một trận đấu chuyên nghiệp khiến Dương nghẹt thở. Bên cạnh, khuôn mặt Định vẫn kín bưng, nhưng những ngón tay gõ liên tục vào thành ghế đã tố cáo tâm trạng của anh.
Quân chỉ đẩy nhẹ cơ. Bóng đi nhẹ, vừa đủ lực, viên bi nhẹ nhàng lăn xuống lỗ. Dương bất giác thở phào một cái. Từ đó, mắt Dương không thể rời khỏi nhất cử nhất động của Quân.
Vốn vẫn hay qua lại lui tới những quán bi - a, Dương không ít lần nhìn những cao thủ cầm cơ chơi cực kì điêu luyện. Nhưng chưa từng một lần, Dương được chứng kiến một trận đấu chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến cả người cổ vũ, biết vỗ tay lúc nào, biết im lặng lúc nào. Chuyên nghiệp từ thứ ánh sáng chiếu thẳng lên bàn bi a, rọi lên dáng vóc của những cơ thủ, tạo nên những tương phản sắc nét. Và lần đầu tiên, Dương không nhìn Quân như nhìn một tên oắt con miệng còn hôi sữa, mà nhận ra rằng, trong một khung cảnh nào đó, một thời điểm nào đó - như - bây - giờ chẳng hạn, cậu ta trở thành người đàn ông chững chạc trong bộ gi lê đơn giản và trong những đường cơ như ảo thuật.
Quân liền mạch đánh thắng ba ván liền. Cảm giác yên tâm hoàn toàn khiến Dương thả lỏng, dựa hoàn toàn vào ghế, chỉ trân mắt thưởng thức những đường cơ đẹp và chuẩn xác đến từng milimet mà bình thường cô chỉ có thể chứng kiến trên ti vi. Định cũng hơi ngả người trên ghế, đặt mu bàn tay chạm miệng, tĩnh tại quan sát diễn biến trận đấu.
Bi đang vào thế khó. Dương cũng nín thở khi nhìn cục diện trên bàn. Nếu như đánh một cách thông thường, nhất định bi sẽ bị chạm và chệch hướng. Một kẻ tay mơ của cô cũng chỉ cảm nhận đến vậy. Cô lo lắng nhìn Quân. Cậu ta đang chống tay lên bàn, nhìn thế trận.
"Giờ phải chạy đạn hả anh?"
Dương hỏi Định. Định khẽ lắc đầu.
"Nó không chạy đạn đâu. Chắc sẽ có cách thôi".
"Cách nào ạ?"
Định im lặng. Lúc sau nói khẽ.
"Có thể bật băng để ăn lỗ mười".
Dương cố hình dung, vẫn thấy là rất không khả thi. Ở bên bàn, Quân cúi sát mặt bàn, nheo mắt ước lượng khoảng cách giữa các viên bi. Cuối cùng cậu ta quyết định đánh. Khi nhìn đôi môi mím chặt đó, Dương đột nhiên thấy cậu ta quyết đoán lạ lùng.
Bi bật qua đường băng ba lần, rồi chạy thẳng vào lỗ sáu. Cả phòng rào lên tiếng vỗ tay. Dương lúc này sau cảm giác bàng hoàng, mới sực tỉnh.
"Cháu anh giỏi quá"
Định mỉm cười, đầy trìu mến "Ừ. Không ngờ nó ăn theo cách đó".
Thấy xung quanh tĩnh lặng, Dương không dám nói gì thêm. Cô đợi chờ nhìn người nhân viên xếp bi lại để chuẩn bị một ván mới. Chiến thắng dường như đã nằm chắc trong tay Quân.
Chỉ còn một ván. Giờ là lúc không có chỗ cho sự sai lầm. Quân trầm tĩnh cẩn thận ăn chắc từng con một. Thỉnh thoảng, tiếng vỗ tay trong khán phòng lại rào lên vì những đường bi tinh tế. Trên bàn, chỉ còn lại bi số 9, đặt giữa bàn, ngay trước cửa lỗ. Tình thế thuận lợi đến mức không thể nào thuận lợi hơn. Môi Quân đột nhiên thấp thoáng một nụ cười tinh quái.
|
Chương 13.2: "Còn nơi nào biết những chuyện tình, đẹp như chuyện những đóa hoa quỳnh..."
Quân đặt cơ, chuẩn bị ngắm đánh. Dương thẳng người hồi hộp nhìn đường cơ quyết định, nhưng đúng lúc đó, mũi cô đột nhiên ngưa ngứa khó chịu, chưa kịp suy nghĩ thêm gì, cô đã hắt xì thật mạnh. Không những thế, còn hắt xì liên tiếp ba cái liền. Vài người xung quanh giật mình quay qua nhìn.
Lúc này, Dương đã ngồi ngay ngắn trở lại. Định đưa cho cô một chiếc khăn giấy khiến Dương lúng túng đầy xấu hổ. Rất may, mọi người đã nhận thấy việc hắt xì là việc thật bình thường như cân đường hộp sữa nên nhanh chóng quay lại bàn bi - a.
Định ghé sát tai cô "Chắc em bị lạnh rồi"
Dương lắc lắc đầu ra hiệu không sao, cô quay nhìn bàn đấu thì thấy Quân cũng vừa cúi người xuống. Cô mơ hồ tự hỏi, không biết có phải vừa nãy Quân cũng ngẩng lên nhìn về phía cô không? Nhưng may mắn, chỗ bàn bi - a điện sáng, còn khu khán giả lại chìm trong ánh điện tối mờ, nên Dương yên tâm rằng Quân có thể nghe thấy tiếng hắt xì, nhưng nhất định
không thể nhìn rõ ra cô trong đám khán giả đông nghịt chìm trong bóng tối.
Dương thở phào. Cô thật sự không muốn Quân phân tâm mà.
Ơ, nhưng mà sao cô lại nghĩ Quân có thể phân tâm vì mình nhỉ? Cô đúng là dở hơi quá rồi. Nghĩ một hồi vòng vèo, Dương quyết tâm ngồi ngay ngắn lại và chuyên chú nhìn xuống bàn bi - a.
Chỉ cần một đường cơ này nữa thôi, chiến thắng sẽ ở trong tay Quân. Và điều đó thật đơn giản. Với người gà mờ như Dương, thì với cú này khả năng ăn thua cũng là 5/5, nên một tay chơi có hạng như Quân thì không phải nghĩ.
Quân ngắm nghía lâu hơn bình thường, lâu hơn cả những cú bi khó khiến căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng khó hiểu.
Cuối cùng, trọng tài phải nhắc nhở. Quân cúi người, co tay bắt đầu đánh.
Cú đánh vừa lực, bi chạy thẳng về lỗ sáu, nhưng lại chạm vào mép lỗ rồi văng ra ngoài. Cả căn phòng ồ lên. Mặt Quân tái dại. Cánh tay siết chặt cây cơ như vẫn không tin nổi. Bên cạnh Dương, Định cũng ngồi thẳng người, chết lặng.
Đối thủ của Quân nhếch miệng cười đứng lên, ăn "bữa cỗ" mà Quân đã dọn sẵn bằng một đường bi đơn giản. Ván tiếp theo, anh ta từ tốn thận trọng ăn chắc từng bi một. Khi viên số 9 lăn vào lỗ, tim Dương cũng như rơi xuống một cái hố.
Trận đấu kết thúc rồi.
Quân bắt tay người đàn ông gile xanh bằng nụ cười gượng, rồi cậu ngồi im xuống ghế nghỉ. Bất động. Đèn đã bật sáng khắp cả căn phòng. Định kéo tay Dương ra khỏi dãy, muốn đi về phía Quân, nhưng đúng lúc này, Dương bị cản lại bởi hai người bạn trẻ. Họ chính là cặp đôi cô dâu chú rể đã làm đám cưới dưới nước. Họ xúm đến bên Dương, ríu ran chào hỏi, rồi tỏ ra tiếc nuối vì sự thất bại rất "trời ơi" của Quân. Dương vừa nói chuyện với đôi vợ chồng vừa ngấp nghển nhìn theo bóng của Định. Anh đã ngồi xuống cạnh Quân, nói điều gì đó.
Nhưng Quân vẫn bất động, không ngẩng đầu lên.
Khi Dương và hai bạn trẻ đi tới, Định đang bóp nhẹ vai Quân. Mọi người lặng lẽ chẳng ai nói gì. Dương đột nhiên đập cái bốp lên đầu Quân.
"Cái đồ ngốc này. Định buồn đấy chắc?"
Quân ngước lên nhìn Dương, lại nhìn đi chỗ khác. Dương cười hi hi chạy vòng đến trước mặt cậu ta, cười toe toét nhại lại kiểu nói hôm trước " Đừng tưởng trốn tránh đây mà dễ".
Đôi mắt một mí chạm phải mắt Dương một lần nữa, và lần này, Dương lặng đi. Đôi mắt đó buồn đến mức nụ cười trên môi Dương như đóng băng. Dương kéo tay cậu ta, giọng dụ dỗ.
"Đi nào".
Quân đứng dậy, đi theo Dương. Định và hai người bạn cũng đi ra theo. Vừa ra đến cửa, có tiếng bước chân vội vã đuổi theo, rồi tiếng một người đàn ông vang lên rắn rỏi.
"Vì sao?"
Dương, Quân, Định, và hai bạn của Quân cùng ngạc nhiên quay lại. Quân đầu hơi cúi xuống, vẻ mặt thoáng chút xấu hổ.
"Tôi hỏi lại cậu là vì sao?"
"Do cháu hồi hộp".
Người đàn ông vóc dáng nhỏ nhưng chắc nịch do luyện tập thường xuyên, nheo đôi mắt nhỏ sắc sảo nhìn Quân.
"Tôi hỏi, ai làm cậu phân tâm?".
Quân im lặng, không đáp. Không hiểu vì sao đôi mắt tinh nhanh của người đàn ông lại lướt qua Dương một cái nhìn đầy xét nét khiến cô sững cả người. Đang chưa biết làm sao để đối phó với cái nhìn đó, cô đã nghe Quân nói.
"Không phải cô ấy đâu. Chú làm cô ấy sợ đấy".
Dương muốn phản bác lại, cô không sợ, cô chỉ thấy khó chịu thôi, nhưng người đàn ông đã đanh giọng.
"Nói chuyện với tôi một chút".
Quân miễn cưỡng đi theo, vẻ như bị ép buộc làm điều mà cậu ta không muốn. Vì "nhân vật trung tâm" đã bị bắt cóc, nên đôi vợ chồng trẻ sớm từ biệt Định và Dương.
Còn lại hai người, Định đưa Dương đến vườn hoa của khu nhà vườn, vừa là tham quan, cũng vừa để chờ đợi cho đến khi Quân xong việc. Sự thành thạo của anh khiến cô ngạc nhiên sửng sốt, sau lại mơ màng nghĩ không phải anh cũng thiết kế luôn cái khu nhà vườn này đó chứ? Ặc ặc, chưa kịp hỏi han anh, Dương đã sửng sốt trước một vườn lan đủ màu sắc.
Những giống lan được nuôi dưỡng trong một môi trường cầu kì, chắc cũng đều là những loại quý hiếm đang trổ đủ loại bông khiến Dương phần nào quên đi thắc mắc của mình, cũng quên luôn câu nói mập mờ của người đàn ông vừa nãy. Không hiểu ông ta là ai mà lại nói kiểu đó với Quân nhỉ?
" Người đó là chủ khu nhà vườn này"
Định nói, khiến Dương tròn mắt ngạc nhiên, cảm giác như anh nắm bắt được hết ý nghĩ trong đầu cô vậy. Cô quay hẳn ra nhìn Định thì thấy anh đứng dựa vào góc tường kính, nói tiếp.
"Ông ấy cũng là người tổ chức những giải bi - a không chuyên thường niên. Người thắng cuộc sẽ được ông ấy đứng ra làm đại diện, quản lý, đầu tư và phát triển..."
Dương ngẩn ngơ hồi lâu "Nghĩa là hôm nay Quân đã mất cơ hội?"
Định trầm ngâm "Anh cũng không biết. Nhưng ông ấy vốn rất kì vọng ở nó".
Cả hai cùng im lặng hồi lâu. Dương thơ thẩn đi quanh vườn hoa, có chút buồn rầu vì "thằng cháu" của mình thất bại một cách quá chừng lãng xẹt. Chính cô nếu không vì sợ Quân buồn, cũng muốn hỏi cậu ta một tiếng tại sao? Mọi việc đang rất tốt đẹp cơ mà. Hay bởi vì cô đã hắt xì khiến cậu ta phân tâm nhỉ?
Ak, trời đất, cô đang nghĩ đi đâu vậy cơ chứ?
Dương lắc lắc đầu, cố để những suy tư luẩn quẩn không còn làm phiền mình. Cô đưa mắt tìm kiếm thì thấy Định đã ngồi xuống bên chiếc xích đu sơn trắng đơn giản ngay phía ngoài vườn hoa. Anh vỗ vỗ nhẹ xuống chỗ ngồi bên cạnh, như ra hiệu Dương đến bên anh và ngồi xuống. Dương mỉm cười bước đến. Nhưng cô không ngồi, mà đứng bên cạnh anh. Thậm chí còn tinh nghịch đung đưa xích đu cho anh khiến Định giật mình, phải chống chân để trì lại.
"Em đả kích anh đó à?"
Dương tủm tỉm không đáp, trong bụng nghĩ một cô gái mặc váy đứng đẩy xích đu cho một anh chàng đô con trong một khu vườn hoa đúng là "đả kích" thật. Thế là cô bật cười.
Tiếng cười đột ngột trở nên thảng thốt khi Định hơi nhổm người, vươn tay kéo mạnh Dương ngồi xuống, khiến thiếu chút nữa cô ngã dúi vào lòng anh.
"Còn cười nữa không?"
Tất nhiên là cô không thể cười tiếp, cũng không thể trả lời vì quá bối rối. Khuôn mặt cô vẫn dúi vào vai Định. Chất vải mềm mại vẫn khiến Dương cảm thấy nóng ran cả mặt. Cô ngồi thẳng dậy, vờ nhìn bâng quơ xung quanh. Thông thường những cô gái nữ tính ở thời điểm giống như thế này sẽ làm gì nhỉ? Dương cố nghĩ nhưng rồi đầu óc cô đặc sệt lại, đành cắn môi và im lặng chờ động thái của đối phương.
Định nghiêng đầu nhìn cô, rồi tủm tỉm.
"Hình như có người đang xấu hổ".
"Hình như có người đang rất đắc ý khi thấy người khác xấu hổ"
Dương đáp lại, cố hếch mặt lên nhìn Định. Hừ, cô đây "đầu hai đít chơi vơi", sắp băm đến nơi, làm sao có thể để người ta muốn chọc ghẹo cô thế nào thì chọc. Nhưng Định lại nhìn cô, nói rất dịu dàng.
"Anh không đắc ý. Anh chỉ vui thôi"
Câu nói đơn giản nhưng Dương lại thấy lòng ngọt ngào như vừa ăn cả cân kẹo đường. Không khí đêm tinh sạch, một mùi hương nhẹ thoảng, nhưng không giống bất cứ hương thơm loại lan nào cô từng ngửi qua. Dương nhìn quanh quất rồi ngẩn người nhìn ra một khóm quỳnh đang lúc sắp trổ bông nằm lặng lẽ bên cổng vườn lan. Những búp hoa lớn trắng muốt đợi khi đêm thật sâu để mở cánh. Cô bước đến, giơ tay chạm khẽ vào búp hoa căng tròn đang vừa hé, thầm nghĩ đêm nay hoa sẽ nở viên mãn biết chừng nào.
Một câu hát của Trịnh chợt lướt qua đầu Dương, khiến cô buột miệng khe khẽ "Còn nơi nào biết những chuyện tình, đẹp như chuyện những đóa hoa quỳnh, một đời thương nhớ..."
Tiếng Định vang lên phía sau, hơi thở anh khiến những sợi tơ sau gáy Dương dựng đứng.
"Nơi này..."
Dương đứng im không động đậy, sực hiểu anh nói từ "nơi này" vì cô vừa hát câu hát "còn nơi nào biết...". Nhưng... nhưng anh không cần phải đứng sát gần cô như vậy chứ???
Khi cảm nhận một bàn tay vừa đặt khẽ lên eo mình, Dương theo phản xạ đơ người như khúc gỗ, cảm giác như cô nín thở trong cả một phút. Nơi chiếc eo nhỏ nhắn, cảm giác nóng bỏng lan tỏa đến tận đầu ngón chân và chạy đến từng sợi tóc. Ngập ngừng quay lại, Dương giật mình khi thấy khuôn mặt Định tiến sát gần lại, hơi thở anh vấn vít, giọng anh khẽ thì thào.
"Dương"...
|