Nữ Hoàng Sát Thủ ! Em Làm Gấu Anh Nha
|
|
Chap 3: Tần Quyên Phong. Thuộc hạ của Long Thần nhận lệnh theo dõi Tần Quyên Phong, cậu ta nuốt nước bọt cái ực, có cho cậu ta mười cái mạng cũng không dám theo dõi Windy Quyên – kẻ thống trị nhất nhì hắc đạo đâu, nhưng cậu ta không đủ chứng cứ chứng minh cô gái đó là Windy Quyên, nên đành phải khóc thầm trong bụng mà bước theo. Tiêu Hùng càng sa sầm mày mặt hơn khi thấy Tần Quyên Phong đi vào chỗ vắng người, hành lang của khu biệt thự vắng tanh hơi tối đen rợn người. Chỉ trong phút chốc cậu đã mất dấu cô gái. Dọc theo hành lang nhỏ, cứ ba mét thì có một ngọn đèn nhỏ, bỗng nhiên những ngọn đèn này chớp chớp rồi tắt hụt, nhưng lại phật một phát, tất cả bóng đèn lại được sáng lên, soi chiếu tất cả không gian vắng của hành lang, soi luôn cả khuôn mặt lạnh lùng và mũi kim nhọn hoắc đang chuẩn bị đâm vào cổ cậu. Tiêu Hùng bị người phụ nữ đẹp đẽ ấy áp sát vào tường, bàn tay phải nhỏ nhắn trắng trẻo yêu mị đặt trên bờ vai rắn rỏi của cậu, ngón giữa bàn tay trái đeo chiếc nhẫn có đính viên đá quý hình thoi to, từ trong cạnh hình thoi, một mũi kim đang vươn ra, đầu kim đang ngự trên mặt da của cậu. Tiêu Hùng theo phản xạ ngẩng mặt lên cao, dịch chuyển chiếc cổ của mình ra khỏi mũi kim chết người đó càng xa càng tốt. Chỉ có người của hai gia tộc Long – Tần mới biết, mũi kim đã được châm độc đó đáng sợ như thế nào. Quả nhiên là Tần Quyên Phong, tuy chỉ là một người phụ nữ, nhưng khí thế áp đảo tinh thần người khác khiến nhịp tim Tiêu Hùng bất giác loạn nhịp, mặc dù cô đeo kính, nhưng cậu có thể cảm nhận được, đằng sau lớp kính đó, một ánh mặt cực kì lạnh lùng đến mức người khác phải cảm thấy rợn người đang nhìn cậu. Ra đời từ năm mười mấy tuổi, cả chục năm nay trong giới giang hồ anh ít nhiều anh cũng được nể nang gọi là ‘đàn anh’, nhưng anh biết, anh vẫn chưa sánh bằng Tần Quyên Phong, người phụ nữ này dường như chưa có chuyện gì đáng sợ mà cô chưa trải qua, ở bên cạnh Long Thần bao nhiêu năm, mỗi lần nghe mật thám báo về một vài quá trình luyện tập để trở thành sát thủ của cô, cậu ta không khỏi cảm thấy nể phục người phụ nữ này, đồng thời cũng cảm thấy rất xót xa khi một cô gái tuổi mới lớn phải trải qua những chuyện khủng khiếp như vậy. Mãi thấy Tiêu Hùng không nhúc nhích, cô lên tiếng: “Tại sao không trở tay?” do khoảng cách quá gần, nên anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng sặc mùi rượu của Tần Quyên Phong. Tiêu Hùng nhắm mắt hít thở, mặc dù sợ hãi là một điều rất nhục nhã, nhưng trước mặt Tần Quyên Phong là chuyện quá ư bình thường, có lẻ cả giới hắc đạo chỉ có Long Thần là không sợ cô ta. Tiêu Hùng đáp: “Nếu như tôi thoát được, cô đã không còn sống để mà trở thành Windy Quyên rồi đúng không? Tần lão đại!” Tần Quyên Phong tuy là thân nữ nhi, nhưng cô rất ghét ai gọi cô bằng tiểu thư hoặc đại nhân, kẻ nào dám gọi cô bằng một từ gì khác ngoài ‘lão đại’ thì hậu quả thế nào còn tùy thuộc vào vận may của hắn. Tần Quyên Phong nghe vậy thì lấy làm thú vị, cô thu lại đầu kim thụt vào chiếc nhẫn, quay gót bỏ đi: “Người của Long gia thật thú vị”. Đúng! Nếu như việc cỏn con Tiêu Hùng trở tay phản công lại cô mà cô không kiểm soát được thì không biết trước đó cô đã chết bao nhiêu lần rồi. Bây giờ Tiêu Hùng mới đứng thẳng người lên, chỉnh lại bộ comple, đánh giá người phụ nữ trước mặt. Chiều cao khi không mang giày cao gót cũng gần 1m70, ở ngón áp út bên trái, chiếc nhẫn hình thân rồng uốn lượn, ở cổ tay trái, một dãi ren màu đỏ hoa văn hoa hồng được buộc nơ. Qủa nhiên là Windy Quyên. ---- Tần Quyên Phong nhanh chóng quay lại chỗ bọn thuộc hạ, song Tâm vừa nhìn thấy cô đã mừng rỡ vỗ tay bốp bốp: “song Tâm còn đang lo lắng toan đi tìm người, thật không ngờ lão đại lại tải giỏi mở được nó, híc hic! Chắc lão đại sắp không cần song Tâm bên cạnh nữa rồi”. Tần Quyên Phong chỉ “Hừm!” một tiếng, rồi ra hiệu cho Bạch Long để bảo vệ chạy vào báo chủ nhà ra nghênh đón. Anh chàng bảo vệ vốn đã được dặn dò trước rằng khi người của Long gia và Tần gia đến thì phải chạy vào báo ngay cho Hà Phú, đợt trước Long gia thành công mĩ mãn, nhưng khi Tần gia đến, anh chưa kịp báo thì đã bị Bạch Long túm đầu giữ lại. Bây giờ được Bạchh Long buông tha, anh lập tức chạy vào báo. Tần Quyên Phong tiến lại gần Hắc Long, nhìn anh: “Ta muốn áo khoác”. Hắc Long thoáng giật mình, Tần Quyên Phong vẫn thâm trầm: “Ta không muốn bị người khác dán mắt vào người”. Hắc Long nghe vậy liền cười, tháo chiếc áo vest màu đen ra choàng lên vai cô. Trong ngũ long, Hắc Long là người rất được Tần Quyên Phong tin tưởng, cũng là người duy nhất được phép chạm vào người cô, và là người duy nhất trong hắc đạo được cô xưng hô Ta- chú. Chưa đến hai phút sau, một người đàn ông trạc tứ tuần trên mặt thấm nét sương gió mặc comple đen vội vã bước ra nghênh đón. Vừa thấy Tần Quyên Phong đã đứng trước cửa từ trước, Hà Phú quay sang khiển trách: “Tôi đã dặn anh không được phép để Tần lão đại đợi”. Tần Quyên Phong nghe vậy liền lên tiếng: “Hà lão đại không cần khách sáo, ta mới là khách”. Hà Phú ráng nặn ra nụ cười nhưng trông thật bi thương: “trước nay Tần lão đại hiếm khi ra mặt với ai, hôm nay tang lễ Hà gia được ngài đến dự, là phúc phận của Hà gia”. Quyên Phong thở dài: “Tôi rất tiếc” rồi bước đi. Hà Phú cũng biết Tần Quyên Phong không thích nam nhân, nên ông không dám bắt tay, thậm chí còn đứng cách cô ba mét. Cánh cửa to lớn bất chợp được hai bảo vệ vừa cuối mình vừa trịnh trọng mở toang ra, việc hành lễ này ngoài Long Thần ra, thì chỉ có Windy Quyên của Tần gia mới có được. Bất chợt mọi tiếng động trong phòng đều vụt tắt, tất cả mọi người không cần ai nhắc nhở cũng đứng bật dậy, đưa mắt nhìn ra phía cánh cửa. Long Thần đang đứng nói chuyện với bạn cũ thấy vậy cũng ngưng lại, hớp một ngụm rượu, nhếch môi: “Tới rồi sao?” nhưng ngụm rượu chưa kịp nuốt đã khựng lại khiến cổ họng anh nóng không chịu được, anh phải trợn trắng dữ lắm mới ngăn không cho nó phụt ra ngoài. Từ phía cánh cửa, thân ảnh một người phụ nữ đeo mắt kính đen bước vào, mái tóc đen dài đến thắt lưng bồng bềnh, áo vest khoác hờ càng tôn lên khí thế bá đạo của cô, ở ngón áp út, chiếc nhẫn rồng lóe lên dưới ánh đèn, dãi ren đỏ phất phơ theo từng nhịp đánh tay bước đi của cô. Phía sau cô là hai cô gái tóc ngang toàn thân áo trắng với khuôn mặt giống hệt nhau, nếu mọi người không nhầm thì đó chính là cặp đôi ‘thiên thần địa ngục’ của Tần gia. Phía sau nữa là hai người đàn ông mặc comple rất điển trai, đó chính là hai trong ngũ Long của Tần gia. Long Thần đứng hình. Người phụ nữ trước mặt anh ngoại trừ chiếc nhẫn, sợi ren, áo vest khoác hờ và đôi giày bằng ra, thì hoàn toàn là người phụ nữ anh gặp ở khuôn viên, nhưng trái ngược với dáng vẻ khập khễnh đáng yêu lúc nãy, người phụ nữ bây giờ bước đi vô cùng vững trải, dường như trên đời này không ai có thể ngăn được bước tiến của cô, toàn thân tỏa ra luồng khí lạnh lùng tới mức hình như nhiêt độ căn phòng giảm xuống vài độ. Đây là lần đầu tiên Windy Quyên xuất hiện ở nơi đông đảo như thế này, khiến ai nấy đều phải tranh thủ dịp chiêm ngưỡng một chút. Nhưng khác với Long Thần hảo hoạt có thể chào hỏi vui vẻ, vẻ lạnh lùng bá đạo của Tần Quyên Phong khiến mọi người cảm thấy sợ hãi nên không ai dám bước lại chào hỏi cô, tất cả chỉ dừng lại ở chiêm ngưỡng. Cô bước đến đâu, người ở đó không ai bị bắt buộc nhưng đều bị hắc khí của cô đè xuống đến mức phải cuối đầu cung kính chào. Cơ thể cô rất thơm, nhưng không hiểu sao, những người ở đây nghe thấy mùi hương đó đều cho là mùi của thuốc súng và máu tanh. Đó chính là khí thế của bá chủ Tần gia – Windy Quyên. Cô ngưng bước trước linh đường, song Tâm hiểu ý, hai người bước lên, một người cắm hoa vào, một người thắp hương, khiến bầu không khí càng thêm im lặng. Cảm nhận được bầu không khí nặng nề, Tần Quyên Phong xoay người lại đảo mắt một vòng xuống dưới đám đông đang dán mắt vào cô, cất giọng lạnh nhạt: “Mọi người không cần để ý ta”. Thanh âm của cô rất nhẹ nhàng, nhưng do bầu không khí quá im lặng khiến mọi người ai nấy đều nghe rõ mồn một, mặc dù từ ngữ cô sử dụng rất nhẹ nhàng, nhưng bên dưới ai ai cũng hình dung ra ngụ ý của câu nói đó rằng “Ta rất ghét bị người khác dán mắt vào mình” vậy là tất cả mọi người thở hắc ra, lập tức tiếp tục công việc của mình. Long Thần nhìn thấy khí thế của Tần Quyên Phong bất giác khóe môi giật giật, trong lòng anh có chút cay đắng và không can tâm: “Sau này tôi sẽ bắt chước cô ta, không bao giờ cười nữa ”. @@!
|
Chap 4: Hôn
Khu biệt thự Hà gia được xây dựng theo kiểu những lâu đài cổ, nó nằm ở mép của một ngọn núi gần biển, ba bề đều là đại dương và đá, đứng từ trên cao nhìn xuống đâu đâu cũng là biển, chỉ có duy nhất một con đường ra. Trời ngã bóng, trong khi đầu bếp đang chuẩn bị bữa tối cho thượng khách, Tần Quyên Phong ngẩn người đứng ngắm hoàng hôn trên biển tại một cửa thông gió vắng người của biệt thự. Mặt trời bây giờ chỉ còn một đường viền nhỏ hắt hiu ánh sáng nhạt cuối ngày lên mặt biển, khiến chúng tỏa ra thứ ánh sáng mông lung dịu nhẹ. Gió mang theo hơi biển thổi vào mặt Tần Quyên Phong, nhẹ vuốt ve lấy mái tóc đen đẹp đẽ của cô. Phóng tầm mắt ra con đường xuống núi, nó vừa ngoằn ngoèo khó đi, bên tay phải là bờ biển nguy hiểm đầy đá nhấp nhô, nếu chẳng may say xỉn lạn tay lái đâm xuống thì khó sống. Phía tay trái là vách núi đầy hiểm trở. Nói chung dọc hai bên đường không thể nào có lối thoát. Tuy nguy hiểm vậy nhưng phong cảnh cực kì hữu tình, non xanh nước biếc sóng vỗ rì rào, trời biển giao hòa gần như làm một. Khóe môi Tần Quyên Phong hơi cong lên, “Long Thần! Mồ ta dọn sẵn cho người đẹp đến vậy..”. “Lão đại…!” song Tâm từ xa tiến lại, gương mặt cau có lo lắng nhìn Tần Quyên Phong. Như đã đoán trước ra suy nghĩ của song Tâm, cô vẫn bình thản ngắm hoàng hôn: “Ta nói đúng…?”. Giọng Băng Tâm hơi run: “Vâng, tuy Băng Tâm không đủ sức vào bên trong căn phòng, nhưng đã tạo một lỗ hỏng nhìn vào đó…. Là…là bom kích hoạt từ xa…số lượng đủ sức san bằng lâu đài to lớn này không còn một viên gạch”. Bấy giờ Tần Quyên Phong mới quay đầu lại, không phải vì phát hiện ra những quả bom kia mà là sự run rẩy của Băng Tâm, còn Vô Tâm đang cuối đầu không dám nhìn cô. Không cần nói cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra với cặp song sinh này. Tần Quyên Phong tiến lại đứng sát Băng Tâm, cau mày khi thấy một vết máu loang trên vai áo trắng của Băng Tâm, cô đưa tay toan chạm vào thì Băng Tâm hơi rụt vai lại, đó là phản xạ của bị thương, nhưng nhanh chóng bị Tần Quyên Phong giữ chặt lại, cô một tay tuột áo Băng Tâm xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn nhỏ nhắn đang run lên vì một vết đâm nhỏ ở vai trái đã được cầm máu. Đáy mắt Tần Quyên Phong lại lóe lên tia kiêu ngạo, cô không hỏi Băng Tâm có đau không? Tại sao bị thương?.. mà chỉ lạnh lùng: “Là ai dám?”. Vô Tâm đứng cạnh biết Tần Quyên Phong đã tức giận, lập tức quỳ một chân xuống, một tay chóng đất, tay kia tự ôm lấy bờ vai mình, nói mếu máo: “Lão đại! bom được đặt trong tầng hầm, ở đó có hệ thống tự bảo vệ, do Vô Tâm sợ hãi không giữ được bình tĩnh nên mới loạn xạ làm chị Băng Tâm phải đỡ giúp em một mũi tên” hai giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của một cô bé mới lớn: “Em..em xin lỗi..là tại em, em không xứng đáng làm người của Tần gia”. Đúng! Người của Tần gia trước nay chưa có ai rơi nước mắt, họ rất biết dấu cảm xúc, và đặc biết với những trường hợp nguy hiểm, gương mặt họ chỉ có duy nhất một cảm xúc, đó là chẳng có cảm xúc nào hết: Vô hồn. Tần Quyên Phong trầm ngâm, cô không đỡ Vô Tâm dậy, chỉ nhẹ nhàng nâng cằm Vô Tâm lên, nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của cô bé: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”. Vô Tâm không dám nhúc nhích một li: “Dạ…mới qua mười bảy”. Cô vẫn nhìn vào mắt Vô Tâm: “Ngươi chưa sống đủ đâu” rồi quay mặt ra tiếp tục ngắm mặt biển dềnh dàng, đôi mắt mông lung ra lệnh cho Băng Tâm: “Đừng để ai thấy vệt máu kia, thông báo cho Hắc Long và Thanh Long đợi lệnh”. --- Ở một phòng ăn to lớn, có hai chiếc ghế sang trọng nhất được đặt ở hai đầu chiếc bàn sang trọng dài cả bảy mét, nhưng cả hai chiếc ghế đó đều không có người ngồi. Hà Phú vẫn cười, nhưng trong mắt có tia nguy hiểm: “Không biết hai vị lão đại tại sao không dùng bữa?”. Thanh Long thấy vậy mĩm cười, giải thích: “Trong hắc đạo ai cũng biết lão đại chúng tôi vốn là người sống rất kép kín, cô ấy đã dùng bữa tối ở phòng riêng và nghĩ ngơi ở đó rồi”. Tiêu Hùng nghe xong cũng nhấm nháp rượu lấy đại một cái cớ: “Long lão đại cũng không thích ăn tối ở nơi đông người”. Hà Phú nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, ông thừa biết họ tới đây thắp hương đã là đỉnh cao của giới hạn rồi, sẽ không có vụ ngồi ăn chung đâu. Khóe môi ông nhếch lên nụ cười đắc ý, ông sớm đã liệu tình huống này rồi. --- Tầng hầm này được xây dựng cực kì kín đáo, đào sâu xuống lòng đất đến cả chục mét, chỉ có hai lối vào, nếu không phải siêu trộm có lẽ cũng rất khó phát hiện ra. Trong hành lang rộng rãi, dọc hai bên hành lang, tượng lính La Mã oai hùng đứng như canh gác, dưới mỗi bức tượng là một thi thể của bảo vệ cùng một vũng máu cạnh họ, tất cả đều chết bởi một viên đạn ở mi tâm. Trên trần nhà, toàn bộ hệ thống camera đều bị phá hủy một cánh đầy kĩ thuật, chỉ có thể là siêu trộm nhất nhì thế giới của Long gia. Tần Quyên Phong không buồn kiểm tra tường tận, mắt hiện ra một tia khen ngợi, quả nhiên là Long Thần, chỉ cần một mình hai súng mà đã hạ hết cả vài chục bảo vệ. Càng đáng nể phục hơn nữa chính là những bảo vệ này gục ngay chính tại vị trí đứng canh của mình, chứng minh được tay súng của Long Thần cực kì tàn nhẫn và nhanh gọn, bảo vệ chưa kịp hành động đã bị hắn một súng xuyên ngay mi tâm mà chết bất đắc kì tử. Cô dừng lại ở một bức tượng La Mã, nom cũng chẳng khác những bức tượng kia là bao, nhưng nếu để ý kĩ, cây giáo cầm trên tay của bức tượng này được đúc từ vàng thật mà thành, khác với những cây giáo bằng vàng giả kia. Đưa tay xoay nhẹ cây giáo, hai tiếng ‘ầm! ầm!’ nhẹ vang lên, một bức tường nhỏ cạnh đó rời khỏi vị trí của nó, xoay vào trong một góc 70 độ. Tần Quyên Phong đưa mắt nhìn vào con đường dẫn xuống tầng hầm, nó tối đen như mực, chỉ thấy thấp thoáng được vài bậc cầu thang rồi tất cả đều bị đêm đen chôn vùi. Cô bước vào trong cánh cửa, dường như đã được cài sẵn thời gian đóng, cánh cửa sau lưng đóng rầm lại, xung quanh cô không lấy một ánh sáng, dù chỉ là một tia nhỏ nhoi. Toàn bộ tầng hầm này tựa một con quái vật, mà cánh cửa ban nãy là miệng của nó. Do đã đeo sẵn kính hồng ngoại hình xuyên màn đêm, chỉ trong tích tắc Tần Quyên Phong đã định dạng được đường đi, cô nhẹ nhàng buông chân xuống từng nấc thang một cách cẩn thận, bởi vì cô biết, ở đây có hệ thống tự bảo vệ được thiết kế theo kiến trúc cổ, chỉ cần chạm phải thứ gì đó thôi, sẽ có hàng ngàn thứ nguy hiểm khác xuất hiện, giống như mũi tên đã làm Băng Tâm bị thương. Cũng may Tần Quyên Phong thông minh và đầy tính kiên nhẫn, nên ra tay chậm hơn Long Thần vài bước, khiến con đường của cô từ đầu đến bây giờ khá nhẹ nhàng, căn bản là bởi vì Long Thần và siêu trộm X đi trước đã mở đường cho cô, ví dụ tiêu biểu là đám bảo vệ lúc nãy và những mũi tên nằm ngang dọc tứ lung tung trên mặt đất bây giờ. Càng vào bên trong, hơi lạnh càng xông lên, có lẽ do ở trong lòng đất, huống hồ lại gần biển, nhưng đỡ được một tí là đã có ánh sáng. Con đường này rất nhỏ, khoảng cách chỉ lấy một mét. Hai bên tường, vài ngọn đèn mờ ảo như đèn ngủ chiếu nhẹ, trên dưới trái phải đều chỉ có một màu tường duy nhất, không khỏi khiến con người ta cảm thấy mình đang ở trong một chiếc hộp không lối ra.
|
“Ầm! Ầm!” một tiếng động lớn vang lên, mặt đất dưới chân Tần Quyên Phong hơi rung chuyển, và theo đôi tai cực kì nhạy bén khiến cô nhanh chóng nhận ra rằng, một hòn đá không hề nhỏ chuẩn bị lăn tới đây. Quyên Phong hơi cau mày đánh giá xung quanh, dù biết nguy hiểm cận kề, nhưng cô không hề có một tia sợ hãi, ngược lại vẫn đôi chân dài trong chiếc quần da bóng vẫn rảo bước như đi dạo, thần thái ung dung, cô đi lên phía trước. Từ xa xa, một hòn đá hình bầu dục cao khoảng một mét, bề ngang chiếm gần hết diện tích đường đi đang lăn lại phía cô, phía sau hòn đá, gương mặt điển trai của Long Thần với nụ cười tươi rói trên môi đang nhìn về phía cô. Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Quyên Phong, anh không lấy làm ngạc nhiên, đôi mắt ẩn trong cặp kính hồng ngoại, chỉ thấy nữa mặt dưới: “Tôi không cố ý nhé!”. Chàng trai đứng cạnh Long Thần là siêu trộm X thấy vậy thì hơi cau mày, viên đá đó lăn với tốc độ không nhanh nhưng cũng không hề chậm, huống hồ với sức nặng của nó, đè lên một phát không chết cũng nát người. Thấy siêu trộm X hốt hoảng vậy, Long Thần chỉ biết bật cười, vỗ tay lên vai X, cất giọng bông đùa: “Thôi đi chú, cô ta là bá chủ hắc đạo Tần Quyên Phong đó, ngoại trừ thể trạng không bằng nam nhi ra, cái gì cô ta cũng vượt trội không kém gì tôi đâu”. Tần Quyên Phong nghe vậy cũng chẳng bận tâm, chỉ buông nhẹ câu: “Ngươi cũng rảnh” rồi nhanh chóng rảo bước nhanh hơn tiến về phía hòn đá. Khi đã cách hòn đá chưa đến mười bước chân, cô mới hơi lùi người về phía sau, lấy đà chạy nhanh đến chỗ hòn đá. Do tốc độ lăn không quá nhanh, cô nhanh chóng nhảy vọt lên hòn đá, bàn chân chạy về phía Long Thần – ngược hướng lăn với hòn đá ngay trên mặt trên hòn đá, chỉ ba bước, rồi nhanh như một mũi tên, nhảy xuống khỏi hòn đá. Nhưng do cô là phụ nữ, lại còn quán tính quá mạnh, cô lao xuống khá mạnh. Long Thần chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Quyên Phong, đôi đồng tử đen in bóng áo đen tuyệt sắc, cái cách cô bay lên hòn đá như một con bướm đêm chao lượn, một loài bướm đêm chỉ với một sắc đen, nhưng nó đẹp đẽ và hoàn hảo hơn bất cứ loài bướm sặc sỡ sắc màu nào. Long Thần ngay từ đầu đã có tình ý với cô, biết cô lao xuống mạnh sẽ không đứng vững được, cho dù là đối thủ cũng nên cưng chiều phụ nữ một chút nha, anh cười rồi tiến lại dang tay ra toan đỡ cô. Nhưng hình như anh quên mất cô là Tần Quyên Phong, là người rất ghét bị đàn ông chạm vào người. Tần Quyên Phong sớm biết là không thể trụ vững, dự tính luôn tên háo sắc siêu dại gái Long Thần sẽ tiến đến đỡ cô, nên trước khi tiếp đất, cô đã cuộn tròn người lại, tính chuẩn xác vị trí Long Thần không kịp bước tới, nên Long Thần lại quê tăng hai, còn cô chỉ lăn vài vòng trên đất. Long Thần hơi cau mày, cái máu chinh phục lại gióng lên trong lòng anh. Chết tiệt! trước giờ chỉ cần là thứ Long Thần này muốn, anh đều phải có bằng được. Long Thần thở hắc ra, chớp mi liên tục xem mình có bị mù không, trong biển phụ nữ mênh mông, người đầu tiên anh có hứng thú lại là kì phùng địch thủ của anh. Cũng không biết tại sao nhỉ? Chắc có lẽ do Tần Quyên Phong đẹp, ờ! Lí do đó chính đáng nhất, Tần Quyên Phong là người phụ nữ quá đẹp đi mà. Nhưng nói vậy cũng không đúng, anh trước giờ đâu có ham mê mỹ sắc, phụ nữ xấu đẹp gì trong mắt anh cũng là ‘đại yêu quái đáng sợ’ thôi mà. Nói chung khá rắc rồi nha, không bàn nữa. Tần Quyên Phong đứng dậy, phủi phủi lấy những hạt bụi bám trên áo, rồi quay lưng đi. Thấy vậy Long Thần và siêu trộm X cũng đi theo, riêng siêu trộm X thì trong mắt lóe lên tia nghi ngờ gì đó không rõ. Ở cuối tầng hầm, một lối nhỏ được mở ra, nó bằng kích thước với tảng đá vừa lăn qua lúc nãy, có lẽ do song Tâm chưa đủ trình độ mở nó, nên chỉ có thể tạo một lỗ nhỏ nhìn vào bên trong Nhìn cái cửa nhỏ ấy và hòn đá lăn lúc nãy, Tần Quyên Phong hơi cau mày, trong đầu lóe lên tia nghi ngờ, nhưng không muốn làm việc với Long Thần cũng không muốn ra lệnh cho thuộc hạ của anh ta, nên cô im lặng không nói gì, đôi mắt thâm trầm dự liệu chuyện gì đó mà khó ai có thể nhìn thấu. Tình hình ở đây ai cũng có một chiều cao chuẩn. Tần Quyên Phong cao 1m71, Long Thần cao đến 1m87, anh chàng siêu trộm X cũng không kém với chiều cao 1m89, nhưng cửa vào chỉ có một mét không hơn. Đánh giá tình hình như vậy, Long Thần cười, ngó qua Tần Quyên Phong, đá đá lông mi, trông cực kì hút hồn: “Lùn cũng có cái sướng của nó nhỉ? X à! Tôi với chú cao như vậy giờ thì khổ rồi!”. Tần Quyên Phong hơi cau mày, đúng là một tên ngu ngốc mặt dày, không biết thể loại như anh ta sống làm gì cho chật đất nhỉ? Cô không buồn trả lời Long Thần, cuối người bước qua cái lỗ nhỏ ấy. Long Thần chỉ biết lắc đầu cười khổ, người phụ nữ này rốt cục là không có tim hay tim cô ta được đúc từ cốt thép bê tông mà thành vậy, dù anh làm gì cô ta cũng không bận tâm, đến một ánh mắt cũng không ban cho anh. Đùa à? Anh là tên sát thủ đẹp trai nhất trong xã hội đen đấy. Hiaz, giả sử trên đời này chỉ có mỗi cô ta là phụ nữ, thà khốn khổ ‘cua’ đổ cô ta thì thà để đó đi quen đàn ông còn hơn. Ặx! Có khi nào…cô ta bị lẫn lộn giới tính rồi không nhỉ? O.O Mới nghĩ đến đây thôi Long Thần đã ho sặc sụa. +.+ Bước qua khỏi cái lỗ ấy, một gian phòng hình vuông rộng cũng phải gần mười lăm mét chứa toàn bom, trên mỗi quả bom, một chiếc đồng hồ điện tử màu đen hiển thị ở 00:00. Siêu trộm X được phân công đứng canh cửa, nên chỉ có Long Thần và Tần Quyên Phong tiến vào trong. Long Thần bước lên phía trước, tuy vẫn cười nhưng nét mặt đã lấy lại vẻ nghiêm túc: “Loại bom này chỉ cần cắt đi một dây là xong, nhưng số lượng thế này….không đủ thời gian để cắt tất cả đâu! Không biết Tần lão đại có cao kiến gì?”. Tần Quyên Phong chỉ lạnh lùng buông ra vài chữ: “giết Hà Phú”. Long Thần dẫu đã biết trước Tần Quyên Phong rất độc ác, nhưng khi nghe cô chỉ thửng thừng như nói đùa buông ra câu này anh cũng không thể kiềm được mà ơn ớn. Hà Phú là ai chứ? Hắn ít nhiều cũng cùng Tần Quyên Phong và Long Thần tạo thế kiềng ba chân trong xã hội đen mà, ba từ đó có phải Tần Quyên Phong nói ra quá dễ không. Nếu như không phải Long Thần biết cô là Tần Quyên Phong, thì chắc có đánh chết anh cũng không tin một người phụ nữ với vẻ đẹp như nữ thần lại phát ra những câu nói bá đạo như vậy. Nhưng mà Tần Quyên Phong nói cũng đúng, muốn giết Hà Phú ở đây là chuyện quá dễ dàng, chỉ cần tạo một cái cớ là có thể hạ sát bất cứ lúc nào, bởi lẽ Hà Phú muốn tàn sát mọi người trong lâu đài này, nên thuộc hạ của lão sẽ không nhiều ở đây.
|
Tần Quyên Phong chỉ liếc sơ rồi bén gót bỏ đi, nhưng chỉ vừa được đôi bước thì bên tai cô vọng lại âm thanh lúc nãy – âm thanh lăn mạnh của hòn đá – rất gần rất gần. “Chạy ra ngoài nhanh lên” Tần Quyên Phong nói lớn, khiến Long Thần ít nhiều khựng người, anh cứ tưởng cô gái này không biết cáu quát chứ. Trong khi những người khác chỉ nghe được những âm thanh khoảng 20000Hz thì Tần Quyên Phong nghe được hơn rất nhiều nhờ đôi tai nhạy bén hơn người và thiết bị cực kì hiện đại ở đôi bông tai Retro. Thiết bị trợ thính hiện đại này phải nói là thành công rực rỡ của Tần gia, nó giúp người đeo nó có đôi tai rất thính, đó chính là nguyên nhân chẳng ai có thể theo dõi được Quyên Phong, bởi chỉ cần gần cô trong phạm vi 6 – 7 mét, dù là không nhìn thấy, cô cũng sẽ nghe thấy. Tần Quyên Phong vội chạy thật nhanh ra cánh cửa lúc nãy, nhưng cô biết đã không kịp, nhưng một trong ba phải có một người thoát ra, vì kết cấu của cửa này là khóa ngoài. Vốn có khả năng nhạy bén, siêu trộm X nhanh chóng nhận ra điều bất thường ở Tần Quyên Phong, nhanh chóng anh đưa mắt ra ngoài, bắt gặp hòn đá đang lăn chuẩn bị tiến về phía cánh cửa, siêu trộm X sa sầm mặt, nhưng do không thể bỏ rơi Long Thần, anh ta liền quay vào nhìn. Thấy vậy Tần Quyên Phong chỉ lạnh lùng buông ra hai từ “ngu ngốc” rồi không nói không rằng, lùi về phía sau, cách xa cánh cửa ra. Siêu trộm X vốn đã biết cửa này khóa ngoài, lập tức hiểu ý, nhanh chóng dùng toàn bộ sức mạnh đôi chân vụt ra ngoài, vừa khi anh lăn ra khỏi cửa và né sang một bên, hòn đá đã tiến vào bịt kín lối ra không có lấy một khe hở. Siêu trộm X thở phào, quả nhiên người phụ nữ này quá thông minh, trong trường hợp đó vẫn giữ được bình tĩnh ra hiệu cho anh. Ý nghĩa của việc đó nói lên rằng, Quyên Phong và Long Thần không kịp thời gian để ra ngoài, bởi vì họ đứng cách cửa quá xa, nếu cậu ta không ra, cả ba sẽ cùng chết. Trong lòng siêu trộm X không khỏi cảm thấy khâm phục. Rầm! Chỉ trong chốc lát, hòn đá đã bịt kín cánh cửa. Do Long Thần chỉ thích hiện đại, nên những công trình xây theo kiến trúc vài trăm năm trước, anh không biết, chỉ biết đần mặt nhìn Tần Quyên Phong. Thấy Long Thần đần mặt nhìn mình, Tần Quyên Phong cảm thấy không thích, cô liền lên tiếng: “Với thiết kế như vậy, ai đột nhập vào sẽ bị nhốt vào đây tới chết”. Long Thần tươi cười, cô gái này tiết kiệm từ ngữ quá. Bỗng trong mắt anh lóe lên tia gian, bây giờ trong căn phòng này chỉ có hai người, hehe, cơ hội tốt nha. Nhận ra tia gian trong nụ cười của Long Thần, Tần Quyên Phong cau mày, trong tình huống này cô không phải là đối thủ của Long Thần, và cũng khác với Tiêu Hùng, Long Thần không hề bị bá khí của cô đàn áp đâu. Tần Quyên Phong giả vờ không quan tâm, quay lưng toan bỏ đi thì bị Long Thần ôm lấy từ sau lưng, cánh tay rắn rỏi của anh luồng qua, siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, hai bàn tay to lớn của anh nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngăn không cho tay phải của cô chạm đến chiếc nhẫn, rồi cắn một cái nhẹ vào lỗ tai cô. Bản thân của Tần Quyên Phong sinh ra đã được thượng đế ban cho đặc tính rất nhạy cảm, vừa bị Long Thần cắn lên tai, lập tức mặt cô đỏ ựng, nhưng Long Thần không thấy. Mặc dù cô đã cố kiềm chế, nhưng Long Thần đã tinh anh cảm thấy người cô hơi run rẩy, trong lòng anh tự nhiên cảm thấy thỏa nguyện, anh đặt một nụ hôn ngay cổ cô: “Em không sợ tôi sẽ giết em sao?” Tần Quyên Phong mặc dù trong lòng run rẩy nhưng vẫn cố bình tĩnh, trên đời này không có thứ gì có thể khiến cô mất bình tĩnh bằng việc đụng chạm thân thể với đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông phi phàm trác việt như Long Thần, cô không chống cự nữa, đứng yên nói: “Ngươi tiểu nhân vậy ư?”. Long Thần bật cười, cùng cô bước lên vài bước rồi xoay người cô, áp cô sát vào tường, cánh môi anh gần như áp sát vào chiếc mũi nhỏ của cô: “Nếu tôi nói, tôi muốn có em, muốn em cả đời này phải là của Long Thần tôi, thì sao?”. Cô vẫn lạnh lùng: “Ý ngươi là minh hôn?” (hôn nhân giữa người sống và người người chết). Long Thần cười khổ, câu nói đó, như thể muốn tuyên chiến rằng, anh và cô cả đời này sẽ đấu với nhau cho đến anh sống tôi chết mới thôi. Long Thần không biết mình làm như vậy có đúng không, thù hận giữa hai gia tộc này đã ăn sâu vào xương tủy rồi. Bây giờ anh lại thích chủ nhân của Tần gia. Qủa nhiên là chuyện điên rồ. Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng Long Thần lại nói khác: “Dù em có là ma, tôi vẫn muốn có được em”. Tần Quyên Phong thấy buồn cười, ai là ma trước còn chưa biết. Toan nhếch môi cười nhạt thì cánh môi như đóa sen mùa hạ ấy đã bị Long Thần chiếm giữ. Đôi môi của anh mạnh mẽ áp vào môi cô, mút lấy vị ngọt ngào của môi cô. Vừa mút liếm vừa dụ cô hé miệng. Nhưng Long Thần lại không ngờ rằng, cả hôn Tần Quyên Phong cũng không biết. Năm năm trước đúng là cô suýt bị Hắc Long cưỡng bức, nhưng thú thật lần đó Hắc Long vẫn chưa chạm được đến môi cô nữa là. Tính ra đây chính là nụ hôn đầu đời của cô.
|
Vừa nghĩ đến đây, Tần Quyên Phong như chết lâm sàng, khựng người không biết làm sao, tay chân như bị rút hết sức. Long Thần cũng ngạc nhiên nhưng lập tức lấy làm thú vị, cảm giác muốn có cô lại càng cao hơn. Không ngờ nữ hoàng Tần Quyên Phong đến cả hôn cũng không biết phải làm như thế nào. Cô ngậm chặt cửa miệng, ngăn không cho đầu lưỡi của anh tiến vào. Long Thần vẫn tiếp tục mút môi cô, bàn tay trái của anh từ eo cô di chuyển lên trên. Lên trên.. “Đừng…!” Tần Quyên Phong cảm giác tay của anh lên gần tới ngực cô thì mở miệng ngăn cản. Chỉ chờ có thế, Long Thần lập tức xâm chiếm được môi cô. Đầu lưỡi anh chạy vào khoan miệng cô, đùa nghịch cùng chiếc lưỡi ngọt ngào của cô. Biết mình bị lừa, nhưng Tần Quyên Phong không thể làm gì hơn. Cả người mụ mị trong nụ hôn ấy. Tại sao? Người đầu tiên nói thích cô lại là hắn? Người đầu tiên hôn cô lại là hắn? Đôi môi nồng cháy pha chút nhút nhát của cô khiến Long Thần không thể nào dừng lại được. Anh mạnh mẽ hơn mút lấy mút để môi cô. Cho tới khi quá sức chịu đựng của hệ hô hấp, anh mới buông cô ra. Tần Quyên Phong bây giờ cả người lờ đờ, dường như không đứng vững, phải tựa vào tường. Cánh đôi nhỏ nhắn đỏ ửng lên, nhịp thở gấp làm vòng một phập phồng nom lại càng quyến rũ hút người. Cô thật khiến cho những thằng đàn ông ngắm nhìn cô phải căm hận vì không có được cô. Tần Quyên Phong lắc đầu tỉnh táo, bàn tay nhanh thoăn thoắt mang khẩu súng ra, chỉ thẳng vào mi tâm của Long Thần: “Ngươi muốn chết?”. Long Thần tặt lưỡi, cái dáng cầm súng cũng thiệt là mê người nha, liền bật cười: “Chết trong nụ hôn của em, tôi cũng cam lòng”. Cùng lúc đó, cánh cửa bật mở. Siêu trộm X bước vào, chứng kiến cảnh Tần Quyên Phong chỉ súng vào Long Thần, anh cũng lôi một khẩu súng ra, nhắm vào Tần Quyên Phong. Long Thần thấy vậy cười tít mắt: “Ở đây toàn là thuốc nổ, không dùng súng được đâu”. Tần Quyên Phong “hừm!” một tiếng, cất khẩu súng vào. Không thèm ban cho Long Thần một cái liếc, xoay lưng đi ra. Dấu trong cặp kính hồng ngoại là một đôi mắt tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Được lắm, ta sẽ cho người chết không toàn thay.
|