Nữ Hoàng Sát Thủ ! Em Làm Gấu Anh Nha
|
|
CHƯƠNG 36:
Long Thần bước chân vào căn phòng rộng lớn, ập vào mắt anh là những mãnh vải voan bị xé nát nằm vất vưởng khắp nơi trên sàn nhà, bên tai anh tiếng vải bị xé toạt vẫn vang lên không dứt.
Nơi chiếc giường king size, tấm lưng nhỏ bé ấy đang run lên, hai tay không ngừng xé nát chân váy cưới dài, xé đến mức hai bàn tay đỏ rần lên nhưng vẫn không chịu ngưng lại.
- Quần áo và thức ăn anh để ở đây.
Long Thần đặt hai chiếc khay xuống, ánh mắt anh đau xót nhìn về phía Quyên Phong. Từ lúc mang cô về đã là một ngày vậy mà cô vẫn không ăn uống gì, cứ ngồi thẫn thờ như thế nhìn ra ngoài cửa sổ, đến mấy tiếng gần đây mới bắt đầu xé váy. Tất nhiên cô đã được tiêm dịch khiến cơ thể yếu ớt hơn và những món vũ khí trên người cô cũng đã bị lột sạch xuống.
Anh hiểu, cô hận anh rất nhiều. Nếu anh không giết ba ruột và anh trai song sinh của cô thì có lẽ cô đã vĩnh viễn không biết đến giới hắc đạo. Là anh đã giết chết gia đình ba mẹ nuôi cũng là chú và dì ruột của cô, anh đã truy sát đến 3 đời nhà cô cho thõa mãn lòng tự tôn của một kẻ thống trị hắc đạo. Là anh đã phái người đến dụ dỗ Tử Tâm nhằm moi thông tin tìm cơ hội ám sát cô, từ đó gián tiếp khiến cô chịu cuộc thí nghiệm mất cả khả năng đẳng nhiệt của một con người. Tất cả những đau khổ của cô, tất cả đều do anh.
- Cút, cút khỏi mắt tôi - Quyên Phong loạng choạng bước đến trước mặt Long Thần, đôi mắt cô căm phẫn nhìn anh như thể chỉ cần có một khẩu súng ở đây cô sẽ giết anh ngay tức khắc.
- Em hận tôi đến thế? Tôi biết là tôi sai nhưng tiểu Phong, lúc đó và bây giờ khác nhau, chúng ta không thể bỏ qua tất cả mà bên nhau sao? Chúng ta yêu nhau, tại sao phải dằn vặt nhau như vậy - Long Thần buộc miệng nói, dẫu cho anh thừa biết câu trả lời.
Ánh mắt xanh của anh tuyệt vọng nhìn cô, đôi mắt đầy vẻ đau đớn chua chát.
- Yêu thì sao? Không yêu thì sao? - Hai hàng nước mắt của Quyên Phong chảy dài, cô ngẩng đầu cười như điên dại:
- Mạng sống của ba và em trai ruột, mạng của chú dì, mạng của hai anh họ, mạng của 3 đời gia đình nhà họ Nhược và 3 đời nhà mẹ tôi, mạng của hàng chục hàng trăm anh em Tần gia của tôi, biết bao viên đạn nhát dao trên cơ thể tôi, đến cả cuộc đời một con người cũng không ra, bao nhiêu đau khổ chất chồng, máu và nước mắt trong 10 năm qua, chỗ nào không phải là anh yêu thương ban cho tôi? Anh nói bỏ qua rồi bên nhau? Đừng có chọc tôi cười. Tôi và anh, chỉ có sống và chết, đời đời kiếp kiếp tôi cũng không bao giờ muốn cùng anh chung một thế giới.
Long Thần khẽ nhắm mắt nuốt cơn đau đến nghẹn bứ cổ họng. Thì ra, cô hận anh đến thế. Hận đến mức dù đã trót trao trái tim cho anh mà vẫn muốn cùng anh sống chết một trận.
Long Thần khẽ nhếch môi cười yếu ớt, anh móc từ trong túi ra một cây súng đưa cho cô, ngón trỏ anh chỉ chỉ vào trán mình:
- Nào, em hận tôi lắm mà, giết tôi đi.
Quyên Phong tay chân run rẩy cầm lấy khẩu súng, kể cả khi lần đầu giết người tay cô cũng không hề run như lúc này. Nước mắt men theo bờ má nhỏ xuống cây súng đen.
- Em sợ cái gì? Chẳng phải trong vòng ba năm em lên nắm quyền đã không ít lần khiến tôi rơi vào nguy hiểm sao? Chẳng phải ở Ý em đã làm rất tốt sao? Dù em có hận tôi thế nào, tôi cũng nói cho em hay rằng thà là tôi chết đi, nếu không tôi sẽ mãi mãi chiếm giữ em như thế này đấy. Nào, muốn thoát khỏi đây, muốn giết kẻ thù của em thì bắn tôi đi - Long Thần cầm lấy tay Quyên Phong để họng súng chĩa vào trán anh, anh quát lên: - Giết tôi đi!
CẠCH
Cây súng rơi xuống sàn nhà trải thảm nhung, Quyên Phong cũng gục xuống, cả cuộc đời này dường như chưa bao giờ cô yếu đuối đến mức này. Tiếng cô khóc nấc lên nghẹn ngào như mũi dao không ngừng chích vào tim anh.
- Tôi không thể - Cô lắc đầu, mu bàn tay cố quệt đi nước mắt: - Tôi không thể giết anh, kể cả khi tôi hận anh như vậy nhưng tôi vẫn không thể giết anh.
Long Thần khụy chân xuống kéo cô vào lòng, nước mắt anh nhỏ xuống bờ vai trắng ngần. Khóc? Có phải yếu đuối lắm không? Từ trước đến giờ thậm chí đã bao lần vào sinh ra tử, chứng kiến những đồng đội người thân gục xuống anh cũng chưa từng khóc. Nhưng hôm nay, trước định mệnh ai oán này Long Thần anh cũng chỉ biết buông xuôi mà rơi nước mắt. Trái tim anh đã bị phủ đã chai sạn với nỗi đau từ lâu, nhưng nó lại rất yếu đuối trước cô gái này.
- Tần gia sẽ thay tôi giết anh - Quyên Phong không đẩy Long Thần ra, cô run rẩy trong vòng tay anh, cố gắng nén tiếng khóc yếu đuối kia.
- Tôi luôn sẵn lòng chết trong tay em, chỉ có em mới có quyền lấy đi mạng sống của Long Thần này - Long Thần hôn lên trán Quyên Phong, sau đó anh lau đi những giọt nước mắt, khôi phục bộ dạng cao ngạo.
- Giữ gìn sức khỏe thì mới thoát khỏi đây được.
Nói xong anh chỉnh lại bộ Vest đen, sải chân bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại một mình Quyên Phong co mình quệt nước mắt. Rất nhanh cô cũng khôi phục lại vẻ lạnh lùng như thường, tiến đến thay quần áo và ăn thức ăn cách bình thản như chẳng có gì xảy ra.
---
- Lão đại, ngài muốn thế nào đây? - Tiêu Hùng ngồi trước mặt Long Thần thở dài nói.
Châm đốt điếu thuốc, rít lấy một hơi dài rồi phã ra làn khói mờ ảo. Đôi mắt Long Thần khép lại:
- Không thể thế này mãi được. Tôi muốn tiêu diệt Tần gia.
Tiêu Hùng đang tính hớp một ngụm Whisky thì khựng lại, ánh mắt hiếu kì nhìn Long Thần:
- Diệt Tần gia thì có thể giảm bớt thù hận à? Anh đang nghĩ gì vậy?
- Bởi vì Tần gia là đích về của cô ấy, nếu như không còn nơi để về, cô ấy sẽ không phấn đấu bỏ đi nữa. Tôi rất hiểu Quyên Phong, cô ấy rất yêu thương Tần gia, sau khi giết tôi lần đó cô ấy vẫn ở lại đó là vì muốn Tần gia có một vị thế dù mưa gió thế nào cũng không lay được. Nếu bây giờ tôi mang Tần gia ra uy hiếp cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ mềm lòng thôi.
Tiêu Hùng thở dài lần nữa:
- Anh điên rồi.
- Phải, tôi yêu cô ấy đến điên rồi - Long Thần nhếch môi tựa đầu vào ghế:
- Tôi đã nói rồi, tôi từ lâu đã không có hứng thú gì với cuộc sống này nữa, từ khi gặp cô ấy, tôi đã quyết tâm rất rõ ràng, sống thì phải có được cô ấy, nếu không thì chi bằng chết đi cho nhẹ đời.
Tiêu Hùng biết, chuyện mà Long Thần muốn, có trời sâp cũng không ngăn được, anh muốn tiêu diệt Tần gia, e là lần này sẽ không hờ hợt chơi đùa như trước nữa. Gã nhấp nốt chỗ Whisky trong cốc rồi chỉ biết lắc đầu trước tình yêu điên cuồng chiếm hữu của một sát thủ hàng đầu thế giới.
|
CHƯƠNG 37:
Ngày đã tàn từ khi nào Quyên Phong không biết, cô chỉ biết lúc cô mở mắt ra thì ánh trăng bạc đã lên, cô độc treo trên cành cây nơi khung cửa sổ, chiếu ra ánh sáng nhạt nhòa trong đêm.
Long Thần đã đứng đó từ lúc nào. Anh vận vest đen nhưng áo khoác đã quăng mất nơi nào, chỉ còn lại quần tây thẳng thớm và chiếc áo sơ mi xộc xệch đã bung hết 2 cúc đầu, chiếc caravat bung ra, nút thắt có lẽ do bị kéo giật mà méo mó, mái tóc anh bù xù, đôi mắt xanh mơ màn cùng đôi môi nhếch lên nụ cười mị hoặc.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng rọi vào. Nếu không phải đôi mắt Quyên Phong nhìn được trong tối chắc có lẽ cũng không thấy được bộ dạng thảm hại của Long Thần lúc bây giờ.
Mùi rượu nồng nặc trên người anh cho cô biết anh say rồi.
Quyên Phong đưa mắt nhìn Long Thần, ánh mắt cô vẫn phẳng lặng như mặt hồ thu. Chẳng biết là cô nghĩ gì, đôi chân buông xuống giường chậm rãi đi về phía anh, cất giọng hỏi nhẹ nhàng:
- Sao lại uống nhiều như vậy?
Đôi tay chỉ biết cầm súng của cô vụng về tháo caravat cho anh, lòng ngực nóng rực ấy khiến những ngón tay cô khẽ run nhưng vẫn cứng đầu để yên tháo ra cho anh.
- Tôi say tình, không say rượu.
Long Thần chộp lấy cổ tay Quyên Phong, đôi môi anh nhẹ hôn lên những đầu ngón tay đang run rẩy cố dấu, hơi thở phả ra mùi rượu khiến Quyên Phong cũng muốn say theo, cô muốn giật tay lại nhưng chẳng hiểu sao vẫn để yên đó.
Long Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà anh nhung nhớ đêm ngày, làn da cô trắng muốt dưới ánh trăng, cánh môi đỏ mĩ miều mấp máy như nói gì đó nhưng thôi, đôi mắt xám khói mê hoặc như cuốn cả trái tim anh vào đó.
- Không phải mấy ngày trước em luôn cự tuyệt tôi sao? Hôm nay bị gì vậy? - Long Thần nhếch môi cười, cả người loạng choạng như thể đứng không yên.
Quyên Phong không biết nói gì, chỉ im lặng cắn môi. Cô biết trái tim mình đang đau, nó đau vì người cô yêu đang rất đau. Đúng vậy, yêu một người mà người đó cứ đau khổ thì bản thân cũng không vui vẻ gì.
- Hay là em đang muốn lấy lòng tôi để có thể thoát ra khỏi đây? - Long Thần đưa tay bắt lấy chiếc cằm nhỏ nâng lên, đôi mắt anh chăm chú nhìn vào đôi môi căng mọng của cô.
Cái bộ dạng phong lưu lả lớn lúc này của anh làm Quyên Phong phát bực.
Long Thần thấy cô không trả lời liền bước lên một bước, cơ thể ép sát khiến Quyên Phong vội lùi lại nhưng cánh tay ấy nhanh nhẹn vòng ra sau lưng cô kéo sát lại. Hai tay cô chống lên ngực anh, né đi đôi mắt xanh thiêu đốt người nhìn kìa.
- Sao em không phản kháng vậy? Thuốc tôi tiêm cho em hết tác dụng lâu rồi mà - Long Thần khẽ cười, bàn tay sau lưng Quyên Phong chạy loạn vuốt ve, đôi môi ghé sát vào tai cô, khẽ cắn:
- Hay là em không nỡ xa tôi?
Quyên Phong sợ hãi giẫy người ra, cô sợ, cô sợ mình sẽ không thể kiềm lòng trước người đàn ông ấy. Nhưng Quyên Phong không thiêng về lực đạo nên lập tức cô lại bị vòng tay ấy kéo về.
- Anh muốn gì đây? - Quyên Phong cất tiếng hỏi, lòng cô lúc này loạn lên, bao nhiêu kí ức ùa về, kí ức đẫm máu của gia đình cô, và có cả kí ức đẹp đẽ mà cô và anh đã có.
Yêu và hận từng bước dày xéo trái tim cô.
- Muốn em - Anh trả lời, đôi tay ôm cô lại chặt hơn: - Tiểu Phong, yêu anh không?
Quyên Phong cắn môi ngăn nước mắt, lúc nào cũng thế, cứ hễ ở bên anh là cô lại yếu đuối ra mặt.
Yêu anh không?
Quyên Phong gục đầu vào vai anh, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ từ anh, cảm nhận cơ thể ấm đến nóng, cảm nhận vòng tay mạnh mẽ siết lấy như sợ cô rời xa anh.
- Yêu.
Hai tay Quyên Phong vòng lấy ôm lấy tấm lưng anh, từng ngón tay ấy run rẩy như lòng cô lúc này.
Dây áo trượt xuống bờ vai, một nụ hôn nhẹ đặt lên cổ Quyên Phong, bàn tay ấy nâng cằm cô lên, ghé môi lại, tay kia nhéc vào tay cô một sợi dây chuyền:
- Tự do cho em, em cho tôi.
Quyên Phong ngây người.
Nụ hôn ấy là nụ hôn dịu dàng từ trước đến giờ cô có. Đôi môi ấy mân mê môi cô triền miên không dứt. Mỉa mai thay là Quyên Phong không hề chống cự, đôi tay cô vòng qua cổ anh, lần xuống từng cúc áo.
Có phải là cô say men rượu trong hơi thở anh? Hay vì câu nói "tự do cho em, em cho tôi"? Quyên Phong không biết, cô chỉ biết rằng ít nhất một lần, một lần này nữa thôi hãy để cô yếu lòng mà bên anh.
Ánh trăng bên trời vẫn cô độc treo nơi ấy, dệt ra ánh sáng nhạt lặng lẽ chiếu vào chiếc váy trắng nằm im lìm trên sàn nhà, cạnh đó sợi dây chuyền hình mặt chim đại bài lạnh lẽo ánh lên trong đêm.
---
Quyên Phong mơ màng mở mắt, trời vẫn chưa sáng. Đôi tay cô mân mê mày, mắt và môi anh. Nước mắt khẽ lăn trên mi, cô vội lau đi, sau cùng cô đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh rồi kéo tay anh ra và ngồi dậy mặc quần áo vào. Cầm lấy mặt dây chuyền tượng trưng cho Long gia, đôi mắt cô khẽ khép lại, hít một hơi thở dài như nuốt nổi đau vào tận xương tủy.
Chỉ cần cầm mặt dây chuyền này lính gác của Long gia sẽ không ai ngăn cản cô cả.
- Tiểu Phong, em yêu anh phải không?
Quyên Phong không hề giật mình, cô thừa biết anh vờ ngủ. Cô không quay lại nhìn anh, lòng bàn tay siết chặt lấy sợi dây chuyền, khẽ nói:
- Em yêu anh.
Long Thần nằm đó nhìn theo bóng lưng xa dần của cô mà lòng đau nhói nhưng vẫn không kéo cô về. Phải, anh sẽ không kéo cô về, sẽ không cưỡng ép cô nữa, mà sẽ để cô tự đến bên anh.
Rất nhanh thôi, sẽ không còn gì ngăn trở đôi ta nữa.
|
CHƯƠNG 38:
Năm 2026, học viện công nghệ Massachusetts.
Hôm nay trường có mời một người thành đạt bậc nhất hàng thế giới về thuyết giảng về kĩ năng sống.
Ở trên bục cao của giảng đường đại học tốt nhất thế giới, một chàng trai trẻ tuổi đang thao thao bất tuyệt, ở dưới hội trường chật kín chỗ, những đôi mắt chăm chú nhìn lên bục giảng, chú ý đến mức không có tiếng nói chuyện nào phát ra.
- Bài nói chuyện của tôi đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn đã lắng nghe. Chàng trai mĩm cười gật đầu chào, song cả hội trường phải ngơ ngẩn một lúc mới vỗ tay nhiệt liệt.
- Anh ấy đẹp trai quá, lại còn thành đạt nữa - Nữ sinh A nói.
- Đúng vậy, anh ấy là còn lai đấy, Á và Âu luôn cơ .
- Anh ấy là William Thần đấy, là CEO của tập đoàn Gragon phát triển bậc nhất nhé, sinh viên trường ta tốt nghiệp đều mong được làm việc tại Gragon đấy.
Những lời bàn tán tích cực phút chốc vang cả học viện.
Băng Tâm khuôn mặt lạnh tanh chẳng mảy may quan tâm, ừ thì cũng giỏi thật đấy, đẹp trai thật đấy nhưng với một cô gái tài sắc vẹn toàn lại còn từ nhỏ đã tiếp xúc với hàng thiên tài như Tần Quyên Phong, Hắc Long, ... thì chẳng có gì quá nổi trội, không đáng để cô phải phát cuồng như những nữ sinh kia.
Chồng tài liệu nghiên cứu về khoa học máy tính khá cao nhưng Băng Tâm vốn có tố chất nhạy bén của một sát thủ nên cũng không phải là vấn đề gì quá khó cho việc di chuyển lúc của cô. Mà đột nhiên lúc này có vài nam sinh đùa giỡn không biết thế nào lại va vào cô, Băng Tâm tất nhiên không tệ đến mức ngã nhào ra, cô nhanh chóng lách người qua nhưng chồng sách quá cao kia lại bị dao động, có lẽ rớt xuống là cái chắc.
Bỗng dưng lúc này, một đôi tay to lớn vững chắc vươn đến. Bàn tay phải từ dưới đỡ lên, tình cờ áp vào bàn tay Băng Tâm, còn tay trái người đó nhanh chóng đỡ lấy chồng sách cao sắp đổ xuống kia rồi ôm chúng ra.
Khoảng khắc chồng sách cao che cả tầm mắt của Băng Tâm được lấy ra cũng chính là lúc cô thấy được khuôn mặt của chàng trai đó. Anh ta còn rất trẻ, chỉ khoảng 25 là cùng, mái tóc đen óng của người châu Á kết hợp với cặp mắt xanh lá của người châu Âu khiến anh ta trong vô cùng thu hút. Lúc nãy anh ta đứng xa trên bục giảng đã đẹp, lúc này kề sát với Băng Tâm khiến một đứa trẻ lớn lên trong Hắc đạo vốn EQ đã bị hạ thấp phải thẹn thùng mà né đi, khuôn mặt vốn trắng nay hồng lên tuyệt phần xinh đẹp.
- Em không sao chứ? - Long Thần nhìn vào khuôn mặt đỏ của cô gái trước mặt có hơi ngạc nhiên, sau đó mĩm cười lịch thiệp hỏi.
- Không sao - Băng Tâm hơi giật mình khi phát hiện mình bị khuôn mặt đó mê hoặc đến quên nói lời cảm ơn, cô vội cuối đầu: - Cảm ơn anh.
- Một cô gái không thích hợp mang nhiều thế này đâu, em nên nhờ bạn giúp đỡ thì hơn - Long Thần vẫn không có ý định trả chồng tài liệu cho cô.
- Không có bạn - Băng Tâm cắn môi nói sau đó lại muốn cắn vào lưỡi mình, tại sao cô lại mất bình tĩnh trước chàng trai này quá vậy. Không, mọi cô gái đều bị anh ta thu hút nhưng Băng Tâm vốn đâu giống họ. Mà khoan, anh ta nói một cô gái không thích hợp mang nhiều à? Phút chốc lòng Băng Tâm hơi se lại, lâu rồi không ai xem cô là một cô gái chân yếu tay mềm cần được nâng niu cả.
- Vậy tôi giúp em nhé - Long Thần cười, nụ cười ấy làm tim Băng Tâm lại càng thêm lỗi nhịp.
- Em đang về kí túc xá, không tiện..đi cùng - Băng Tâm bỗng dưng cảm thấy hối hận vô cùng, lẽ ra cô nên nói là vào thư viện như vậy thì sẽ cùng được sánh bước cùng anh rồi.
Long Thần gật gật đầu, sau đó bỗng dưng ôm chồng sách đưa cho người trợ lí cạnh đó rồi cởi áo khoác vest ra. Hai tay anh banh rộng áo khoác cho trợ lí nhéc chồng sách vào rồi chỉnh chỉnh thế nào đó mấy mươi giây sau cái áo hoàn toàn biến thành cái giỏ xách và những quyển sách đã nằm gọn trong đó chỉ cần xách lên là xong.
- Một cô gái thì không nên một mình như vậy - Long Thần mĩm cười rồi bỏ đi để lại bóng hình ngơ ngẩn đứng ngóng theo của Băng Tâm, đôi tay cô siết nhẹ chiếc áo khoác hàng hiệu và trên môi lần đầu tiên vẽ ra nụ cười ấm áp.
Vào trong xe người trợ lí mới nhìn về phía Long Thần đầy nghi hoặc:
- Tôi không nghĩ ngài không biết đó là Băng Tâm thuộc Tần gia.
- Biết mới làm vậy mà - Long Thần nhếch mép, chỉ vài câu thôi đã "đổ" rồi à? Đúng là nhàm chán quá thể, đúng là chỉ có vợ anh Tần Quyên Phong là khiến anh thích nhất: - Cô ta sẽ trả lại áo cho tôi và rồi sẽ bắt đầu những dây dưa khác nữa đấy.
- Có lẽ ngài còn để quên Card Visit trong túi áo nhỉ? - người trợ lí lắc đầu chào thua.
Tiêu Hùng ngồi lái xe trên đó có chút ớn lạnh. Long Thần chỉ vì để có được Tần Quyên Phong mà lần này thực sự không từ bất kì thủ đoạn nào rồi.
---
Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày Quyên Phong trở về từ tay Long Thần. Dường như không giống như người đã vướng vào một cuộc tình oan trái kiểu như đau khổ, thất thần hay bỏ ăn bỏ ngủ. Cô vẫn lạnh lùng điềm tĩnh như trước, hằng ngày vẫn giải quyết công việc và ăn uống đúng giờ, đó là tất cả những thuộc hạ của cô thấy, nhưng Hắc Long hiểu cô vốn không ổn tí nào, chỉ là cô quá giỏi trong việc giấu đi cảm xúc của mình mà thôi.
Lúc Hắc Long bước vào lòng, Quyên Phong đang hút thuốc, việc đó làm anh thực sự cảm thấy rất giận nhưng vẫn kiềm lại không nói gì.
Hai chân Quyên Phong gác chéo, cổ cô ngửa ra tựa vào thành ghế, đôi môi đỏ hơi hé, làn khói mơ hồ phả ra từ cánh môi mọng, qua làn khói dày, đôi mắt cô như ảo ảnh trong sương, vô cùng yêu mị.
- Ngài bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?
- Ngày trước khi làm nhiệm vụ giả làm gái điếm - Quyên Phong khép hàng mi dài lại, điều thuốc kẹp giữa hai ngón tay ửng đỏ.
- Đó là nhiệm vụ, ngoài đó ra ngài chưa bao giờ hút - Hắc Long nhấn giọng.
- Đừng có ngăn cản bất cứ ai hút thuốc nếu không cảm nhận được làn khói mà họ phả ra - Quyên Phong đáp lại, sau đó cũng ngoan ngoan ấn đầu điếu thuốc vào li rượu uống sắp cạn, nhanh chóng khôi phúc lại khuôn mặt lạnh lùng tiếp tục giải quyết công việc.
Hắc Long khẽ thở dài mang bữa trưa lại bàn cho Quyên Phong nhìn cô đầy lo lắng:
- Ngài gầy hẳn đi, dạo này ăn uống còn hay nôn tháo nôn để nữa.
Quyên Phong không nói gì chỉ đưa tay đón lấy ly sữa, vừa nhấp một ngụm thì cơn chóng mặt buồn nôn khiến ly sữa trên tay rớt xuống, cô vội đứng dậy chạy vào WC gần đó nôn hết chỗ rượu vừa uống ra.
Hắc Long bên ngoài đôi mày cau chặt. Làm ơn hãy nói dự cảm của anh là sai đi.
Quyên Phong loạng choạng bước ra, cô yếu đến mức phải vịn tường bước đến, song cũng không trụ được lâu vì vừa mới bước đến trước mặt Hắc Long thì cô hoàn toàn ngất xỉu.
---
Bác sĩ chuyên phụ trách tình hình sức khỏe của Quyên Phong khẽ lắc đầu sau khi khám xong, nhưng với thân phận của Quyên Phong ông cũng không dám la mắng:
- Ngài ấy có thai rồi.
Hắc Long hoàn toàn đứng hình, trong đầu dường như có tiếng nổ lớn. Hai tay anh tóm lấy áo ông bác sĩ:
- Ông nên biết cái giá khi đùa lố đấy.
- Bỏ ông ấy ra đi Hắc Long - Quyên Phong lên tiếng, khuôn mặt cô vẫn dửng dưng như thường, cô cũng không cố gắng ngồi dậy mà ngoan ngoãn nằm im đó, cánh tay đặt lên bụng mình.
- Quyên Phong, em biết chuyện gì đang xảy ra không vậy? - Hắc Long tiến lại giường, nghĩ đến Long Thần hai tay anh siết chặt, anh giận không phải vì những gì đã xảy ra giữa họ, mà là vì Quyên Phong căn bản không thể có con được, cơ thể cô từ lúc bị thí nghiệm đã được coi là đột biến rồi.
- Tôi cũng nghĩ ngài nên phá đứa bé đi - Bác sĩ thở dài nói.
Quyên Phong nhìn lên trần nhà cao, cơ thể cô trước giờ vốn khác người, kinh nguyệt thậm chí cũng không đều vậy mà chỉ một đêm lại có thai. Định mệnh sao mà trêu người như thế. Yêu kẻ thù thì thôi đi, bây giờ còn mang con của kẻ thù.
Bàn tay Quyên Phong hơi nhấn bụng, cảm thấy đau đau dù đó chỉ là cái nhấn nhẹ. Có lẽ sinh mạng bên trong đó rất nhỏ bé.
- Tôi sẽ sinh ra đứa bé này.
Cả hai người trong phòng đều sững sốt.
Hắc Long bắt lấy bàn tay đang đặt ở bụng của cô lên, siết lấy như muốn cô hiểu ý anh:
- Tính mạng của em sẽ nguy hiểm em biết không? Còn chưa kể đứa trẻ này có thể là quái thai, em phải bỏ nó đi.
Quyên Phong giật tay ra, lại tiếp tục đặt lên bụng, mĩm cười chua chát, tay còn lại giơ lên trước tầm mắt:
- Thật ra tôi rất ghét giết người, nhưng đời cứ ép tôi phải làm thế, thỉnh thoảng tôi nghĩ chỉ cần tôi báo thù xong tôi sẵn sàng chết để đền mạng cho những người bị tôi giết, đôi tay này đã vấy máu nhiều người lắm rồi, làm ơn đừng để nó vấy máu con của tôi nữa. Bây giờ là năm 2026, tôi tin y học có thể giúp tôi. Làm ơn, Hắc Long, trước giờ tôi chưa từng xin anh nhưng lần này làm ơn giúp tôi bảo vệ nó nhé, đứa trẻ này chẳng có tội lỗi gì cả, nó phải được sống trong một thế giới hạnh phúc mà cha mẹ nó chưa từng có được.
----
Trong căn phòng họp cấp cao của Tần gia, Quyên Phong vận váy đen dài và áo khoác lông thú đen kín đáo, cô đứng bên cạnh Hắc Long, cơ thể gầy nhom xanh xao thấy rõ, giọng cô vang lên yếu như tiếng chuông gió:
- Sức khỏe của tôi đang tệ dần đi, nên chức vị đứng đầu này tôi giao lại cho Hắc Long, hi vọng mọi người vẫn đoàn kết giúp đỡ nhau như những lúc chúng ta đã cùng vào sinh ra tử với nhau.
Quyên Phong không dùng từ "ta" nữa mà dùng từ "tôi" khiến ai nấy đều bùi ngùi không nỡ xa rời. Vời họ, Quyên Phong vừa là lão đại, vừa là anh em cùng sống cùng chết, có người đã sát cánh cùng cô 10 năm, có người chỉ 2-3 năm, xong ai cũng biết Quyên Phong tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thật ra cô luôn sống cho Tần gia, hết lòng chèo chống gánh vác bảo vệ họ.
Quyên Phong nhận chiếc nhẫn gia huy từ một thuộc hạ dâng lên, cô nhìn Hắc Long cười nhẹ, nụ cười ấy thanh thản như một người đã vứt bỏ thù hận mà làm lại cuộc đời. Sau đó cô đeo nhẫn cho Hắc Long, nói vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Bước đến chiếc Limousine, Mr. Trần và Trần Mỹ Linh - con gái Mr. Trần được Quyên Phong cứu lần đó đang ngồi đợi cô. Thấy cô đến, Mỹ Linh vội đưa tay đỡ Quyên Phong vào xe, nhẹ giọng nói đầy lo lắng:
- Em nên cẩn thận một chút, em yếu quá.
- Vâng, em sẽ cẩn thận mà chị - Quyên Phong cười đáp lại, đưa tay kéo chân váy dài rồi bước lên xe.
Mr. Trần nhìn nụ cười ấy mà lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng con bé cũng có thể vứt bỏ thù hận thanh thản mà sống rồi. Quyên Phong và cả đứa con trong bụng của con bé, ông sẽ dốc cả tính mạng này để bảo vệ.
Quyên Phong ngồi trên xe, tay vuốt cái bụng đã hơi nhô lên của mình, ánh mắt bình yên nhìn ra cảnh vật bên đường.
Con à, mẹ bây giờ không quan tâm thù hận gì nữa, mẹ con mình sẽ đi đến một nơi bình yên. Còn về ba con, mẹ rất yêu ba nhưng lại không thể ở bên anh ấy. Con có trách mẹ vì đã để con không có ba không? Mẹ xin lỗi con, nhưng giữa ba và mẹ có quá nhiều ngăn trở, mẹ mà đến với ba không những lòng mẹ không cho phép mà cả chú Hắc Long cũng sẽ không cho phép, Tần gia sẽ bất chấp mà cướp mẹ về, chiến tranh đẫm máu sẽ nổ ra. Nên mẹ đành hi sinh hạnh phúc của con để con làm đứa trẻ không có cha. Nhưng con đừng lo, mẹ sẽ bù đắp cho con mà. Mẹ yêu con, mẹ sẽ cho con cuộc sống bình yên hạnh phúc nhất. Con rồi sẽ lớn lên, con sẽ không như ba và mẹ, luôn ám ảnh bởi thù hận. Xem nào, con sẽ có mái tóc đen óng như ba và mẹ, con sẽ thông minh như ba, có nụ cười đẹp như ba và cũng chung tình đến ngu ngốc hệt như ba con, phải không?
---
Tác giả: Kết vậy đó, Long Thần đến với Băng Tâm, còn Quyên Phong mang con đi ở ẩn vậy luôn, HE không ai chết, không còn tiếp đâu nha :)))
Rose đùa đấy ^o^ ^o^
|
CHƯƠNG 39:
Thời gian cứ thế âm thầm trôi qua, một tháng, hai tháng, phút chốc đã chín tháng trôi qua. Tháng một năm 2027, bão tuyết lớn kéo đến phủ cả đất trời trong một sắc trắng tinh lạnh lẽo, tuyết phủ đặc trên những mái hiên, hàng cây và trắng xóa mặt đường.
Băng Tâm ngồi trong căn phòng có lò sưởi nhưng lòng cô vẫn lạnh lẽo. Cô hiểu William Thần có lẽ không yêu cô, anh chỉ xem cô như một đứa em gái mà thôi. Nhưng tại sao cô lại yêu anh như thế, có phải vì anh đã ở bên cô khi cô buồn, đã xoa đầu cô mà bảo không sao khi cô lo lắng, đã cho cô mượn vai gục vào khi mệt mỏi. Thế nhưng, anh chưa bao giờ hôn cô hay nắm tay cô ở chốn đông người. Băng Tâm tự hỏi cô có điểm nào không vừa mắt với anh. Tuy sinh đôi với Vô Tâm, có cùng khuôn mặt y đúc nhưng khác với Vô Tâm có vẻ ngoài trong sáng ngây thơ thì Băng Tâm sắc sảo quyến rũ hơn nhiều. Đôi mày cong cong, đôi môi đỏ mọng cùng cặp mắt nâu hút hồn. Vậy mà vì sao anh lại không yêu cô?
Lúc này ngoài cửa có tiếng chuông báo hiệu anh đã đến, Băng Tâm cũng không hiểu vì sao mình lại gọi anh đến cũng càng không hiểu làm sao mà mình có thể dày mặt gọi anh đến một khách sạn giữa tối như thế. Cô không hiêu, cô chỉ biết rằng cô yêu chàng trai đó. Bây giờ anh chưa yêu cô cũng không sao, cô hoàn hảo như thế, thông minh xinh đẹp, là hoa khôi của một học viện hàng đầu thế giới, rồi anh sẽ yêu cô thôi.
Tiếng chuông ngoài cửa vẫn vang lên, Băng Tâm một lần nữa nhìn mình trong tấm gương. Cô vận một chiếc váy đen mỏng cổ trái tim, bờ ngực mập mờ ẩn hiện càng quyến rũ hơn là phơi bày hẳn ra, chiếc váy dài đến ngang đùi với cặp chân dài trắng nõn, mái tóc đen xõa xuống, cánh môi thoa chút son, đỏ mọng mĩ miều cùng với đôi mắt nâu mê hoặc gợi tình, cô không tin với bộ dạng này có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.
Long Thần cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy bộ dạng như vậy, đúng là quyến rũ thật nhưng còn khuya mới bằng vợ anh. Song, anh vẫn vờ ngơ ngẩn để Băng Tâm nắm tay kéo vào phòng.
- Em có vấn đề gì sao? - Long Thần lắc lắc ly rượu Băng Tâm vừa đưa cho mình hỏi.
- Chúng ta đã gặp nhau hơn 8 tháng, trong tám tháng đó anh đã giúp đỡ em rất nhiều - Băng Tâm khẽ nhấp một ngụm.
- Anh không nghĩ mình làm gì quá nhiều đâu.
- Không, mỗi lần anh xuất hiện, em đều cảm thấy rất vui vẻ.
Long Thần hơi nhếch môi, song cái nhếch đó tắt quá nhanh khiến Băng Tâm e thẹn cuối đầu không hề thấy.
- Em yêu anh - Băng Tâm buông ly rượu xuống, hai gò má ửng hồng lên, ánh mắt rụt rè nhìn vào Long Thần.
Bộ dạng cô lúc này thật sự như một đóa hoa mới nở vô cùng mê hoặc đến nỗi ai nhìn vào cũng muốn hái đi.
- Anh xin lỗi - Long Thần buông ly rượu ra, cất gót quay đi.
Nhưng anh biết...
Vòng tay ấy từ phía sau ôm lấy eo anh run nhẹ siết lấy.
- Em có điểm nào không xứng với anh? - Giong nói ấy nấc lên nghẹn ngào.
Hai tay Long Thần đặt lên đôi bàn tay ôm mình, khẽ nói:
- Băng Tâm, anh là thuộc hạ của Long Thần, anh không thể.
Băng Tâm sững người, đôi tay ôm ngang eo anh cũng run rẩy. Nhưng sau đó vẫn ôm chặt hơn.
- Em không quan tâm.
- Nhưng anh thì quan tâm, em biết Tử Tâm và cái kết của cô ấy mà đúng không? Anh không muốn em giống như vậy - Long Thần nhếch môi, đôi mắt xanh lá ngạo mạn nhìn về phía cánh cửa: - Nếu như hai gia tộc đó không đấu đá nhau nữa, chúng ta đã có thể...
- Không đấu đá sao? Không thể đâu, lão đại của em rất hận Long Thần, sẽ không ngưng đâu - Băng Tâm lắc đầu, nước mắt lại ứa ra, nói như vậy là anh có yêu cô, là do yêu cô nên mới không đến bên cô vì lo cho sự an toàn của cô, cô không muốn phải bị mối thù không liên quan đến mình chia cắt tình cảm này đâu.
- Nếu một trong hai bên chiến thắng, trận chiến sẽ dừng lại - Nụ cười trong mắt Long Thần càng thêm sâu.
- Ai sẽ thua? - Băng Tâm tất nhiên không phải kẻ ngốc, cô hiểu ý anh.
- Em nói lão đại của em rất hận Long gia, nếu Long gia thua, cô ta sẽ giết sạch Long gia, anh cũng không thể sống.
- Nếu Tần gia thua... - Môi Băng Tâm run rẩy, cô không dám nghĩ tiếp.
- Anh rất thân với Long Thần, anh biết hắn không hận gì Tần gia cả, chỉ là muốn chinh phục Tần gia để gom hết quyền lực vào tay mình mà thôi, nếu Long gia thắng, sẽ không ai phải chết hết.
Bàn tay Băng Tâm buông lời nhưng nhanh chóng bị Long Thần cầm lấy, giọng anh hơi gắt lên như thể mình chán nản mệt mỏi rồi:
- Lần đầu tiên gặp em anh đã biết em là ai, anh có biết ba mẹ em, Băng Tâm, em biết vì sao ba mẹ em chết không? Chính là do cuộc chiến của hai họ Long - Tần, gia đình em dưới kế hoạch của Tần Quyên Phong mà vô tình trở thành mồi nhử, gia đình anh cũng thế, anh mệt mỏi với cuộc chiến này lắm rồi. Đợi khi nó kết thúc, anh sẽ đưa em đi về một nơi bình yên không có súng đạn máu me, tại đó em sẽ được hạnh phúc.
Băng Tâm mở tròn mắt như không dám tin nhưng cô tin Willam Thần sẽ không nói dối cô đâu. Ba mẹ cô chết vì cuộc chiến giữa hai họ Long - Tần sao? Vậy mà Tần Quyên Phong lại không nói cho cô nghe, như thế không phải do Tần Quyên Phong gián tiếp gây ra cái chết của họ hay sao?
Gục vào vai Long Thần, Băng Tâm khóc nức nở, thì ra kẻ thù giết ba mẹ cô bấy lâu nay chính là kẻ mà cô tôn thờ phục vụ. Sao có thể? Sao có thể trêu ngươi như thế?
Tần Quyên Phong và cả Tần gia, Băng Tâm nghĩ mình biết nghe theo lời ai rồi.
-----
Đó là cơn đau kinh khủng nhất mà Quyên Phong trãi, nó đau đến mức mồ hôi trên người cô tuôn ra ướt đẫm, hai tay gắt gao bấu vào giường, nghiến răng không bật ra tiếng kêu để tránh lãng phí sức lực cho những khoản không cần thiết, máu tuôn ra ướt chân và ướt cả tấm drap trắng bên dưới.
Trải qua chín tháng điều trị, cơ thể Quyên Phong trở nên rất yếu, yếu đến chỉ còn chưa đến 40kg, có thể nói sống đến được thời khắc này chính là nhờ ý chí quá đỗi kiên cường của cô đã tạo ra kì tích. Song cũng chính vì quá yếu mà cô nhanh chóng ngất đi.
Quyên Phong không nhớ mình ngủ bao lâu, chỉ biết sau khi tỉnh dậy toàn thân cô đều rã rời, mệt đến mức nhích một ngón tay thôi cũng là một việc gì đó quá khó để có thể làm được. Quanh tai cô có tiếng máy móc chạy rất nhè nhẹ, những cảm nhận hời hợt từ bộ phận xúc giác cũng mệt mỏi cho cô biết trên người cô đang gắn rất nhiều máy móc. Xem ra cô chưa chết nhưng tình hình cực kì tệ, cô như thế này chắc đứa bé không sao đâu nhỉ? Trước khi cô đau bụng nó được chuẩn đoán rất khỏe mạnh mà.
- Quyên Phong, em ổn chứ? - Giong của Mỹ Linh vang lên bên tai cô nhưng không phải là giọng nói tự nhiên, có lẽ cô đang nằm trong phòng vô trùng cách li nên chị ấy nói qua bộ đàm.
- À quên có lẽ em không nói được nhỉ? Em đang ở trong phòng vô trùng đấy Quyên Phong, tình trạng của em bây giờ tệ lắm, vẫn chưa qua được nguy hiểm đâu, em cố lên nhé.
Quyên Phong bất lực nằm im, cổ họng cô rất đau không thể nói chuyện được, đành bất lực nằm im hi vọng Mỹ Linh sẽ nói đúng điều cô muốn nghe. Quyên Phong chỉ muốn biết con của cô thế nào thôi.
- Đứa bé khỏe lắm Quyên Phong, nó là con trai như chuẩn đoán luôn, nặng đến 3500 gram, khóc to nhất cái bệnh viện luôn á. Nó có đôi mắt màu xám khói giống em, nhưng đôi mắt thằng bé không u buồn như em đâu, nó cứ tươi mơn mởn như lá cây vậy, lớn lên chắc đẹp trai lắm đây.
Dù mệt đến muốn chết đi nhưng đôi môi khô ráp của Quyên Phong vẫn vẽ ra nụ cười xinh đẹp. Cô tự hứa với lòng phải nhanh chóng bình phục thoát ra khỏi đây để gặp bé con mới được.
|
CHƯƠNG 40:
Cơn bão tuyết đã ngưng nhưng vẫn còn những đợt tuyết nhỏ kéo dài, mặt hồ bơi đóng băng đặc, tuyết phủ trắng xóa sân luyện tập rộng lớn, tuyết lất phất rơi theo chiều gió, lạnh buốt đôi bàn tay của Vô Tâm khiến cô bé đưa tay lên môi thổi phù phù. Bất chợt có một bàn tay rộng lớn ấm áp nắm lấy tay cô bé, ủ ấm một chút rồi chu đáo đeo găng tay vào cho cô.
- Lạnh như vậy em ra ngoài này làm gì không biết - Hoàng Long nắm tay kéo Vô Tâm vào trong nhà, cô bé cũng ngoan ngoãn để anh kéo đi.
- Chỉ là tuyết đẹp nên tâm trạng chút thôi ấy mà.
Bước vào trong khu biệt thự trang bị hệ thống sưởi cao cấp, Vô Tâm vẫn nuối tiếc dán mắt ra ngoài khung cảnh trắng xóa bên ngoài bức tường kính, trông cô như một chú chim bị giam cầm muốn vươn đôi cánh bay đi.
Hoàng Long dịu dàng vòng tay ôm cô từ phía sau, cằm anh tựa lên vai cô.
- Lạnh à? Anh ủ ấm giúp em nhé.
- Trong này nhiệt độ 25 độ mà - Vô Tâm mĩm cười, hai tay cô nắm lấy đôi tay đặt ở bụng cô và ấn tay anh vào đó.
- Anh nghe tiếng con chúng ta đạp không?
Hoàng Long suýt nữa đã nhảy cẩng lên nhưng nhớ đến thai phụ không nên chịu lực mạnh thế là dịu dàng mĩm cười:
- Chúa ơi, em chưa 18 và anh nghĩ rằng mình sắp đi bóc lịch rồi.
- Anh nên chịu trách nhiệm cả đời đi, bóc lịch vài năm là quá nhẹ đấy.
Tiếng cười hạnh phúc rôm rả vang lên.
- Hoàng Long, chúng ta đừng ở trong xã hội đen nữa được không?
Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên khiến Hoàng Long sững người.
- Em không muốn phải sống trong những ngày tháng lo lắng anh có về sau mỗi lần làm nhiệm vụ hay không nữa. Anh là một IT đẳng cấp quốc tế, anh có thể tự kiếm việc cho riêng mình, còn em, em giỏi nội trợ và làm đẹp, em có thể mở tiệm làm bánh hay Spa chẳng hạn, chúng ta sẽ cùng con sống một cuộc sống bình yên anh nhé.
Hoàng Long khép mắt tựa đầu vào bờ vai mềm, vòng tay ôm cô nhẹ nhàng trìu mến:
- Được, dù sao bây giờ Tần gia cũng không có sóng gió gì nữa, anh sẽ chăm lo cho em và con. Anh sẽ nói Hắc Long một tiếng, anh tin anh ấy sẽ giúp đỡ chúng ta hết lòng.
Sau đó hai người nói với nhau ít câu rồi Hoàng Long quay đi để chuẩn bị cho tương lai của hai người, chỉ có Vô Tâm đứng đó, đôi mày cô bé cau lại. Đúng là Tần gia và cả Hắc Đạo dạo này không có biến gì, nhưng sao cô bé cứ cảm thấy cái vẻ bình yên nó cứ giả tạo làm sao ấy, như thể cái bình yên này là sự chuẩn bị cho một cơn sóng thần ập đến.
Khẽ thở dài, có lẽ cô bé nghĩ nhiều thôi, người ta thường nói thai phụ hay mẫn cảm quá mức mà.
---
Tuyết vẫn rơi ngoài trời, bầu trời phủ một màu tối đặc u uất khác thường. Nó làm những người nhạy cảm nhìn vào liền cảm thấy sợ hãi như một điềm không lành như báo trước một chuyện gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.
- Ây cha, còn mặc cả đầm bầu cơ, hạnh phúc quá nhỉ tiểu Vô Tâm - Chú One bước đến mĩm cười trêu ghẹo Vô Tâm khiến cô bé đỏ mặt mĩm cười e thẹn.
- Cảm ơn chú ạ.
- Đưa đi là đúng đấy, ngày xưa chú cứ cố chấp, kết quả... Hãy bảo vệ nó nhé, đứa bé này chắc chắn sẽ thông minh như ba nó và dễ thương y như mẹ vậy, nó sẽ khỏe mạnh lắm cho mà xem, ha ha - Chú One là một sát thủ lâu năm ở Tần gia, vợ con chú đều chết sạch dưới tay Long gia nên chú cực kì thích trẻ nhỏ, chỉ tiêu của chú là không giết phụ nữ và trẻ con đấy.
Lúc này Hoàng Long bước đến mĩm cười nắm tay Vô Tâm từ biệt chú One rồi hai người hạnh phúc cùng nhau bước đi đến tương lai màu hồng của họ. Nhưng bỗng dưng lúc này Hoàng Long hơi cau mày nhìn lên chiếc camera trên trần nhà.
- Sao vậy anh? - Vô Tâm hỏi, không hiểu sao cảm giác bất an vẫn cứ trùm lấy tâm trí cô mãi không thôi.
- Kì lạ, tại sao camera lại đổi hướng? Camera ở dãy hành lang này tuyệt đối không bao giờ đổi hướng đâu - Hoàng Long siết chặt tay, cái đầu với IQ vượt mức trung bình của anh nói cho anh biết chắc chắn có gì đó không ổn đã xảy ra.
- Chẵng lẽ là bị hack? - Vô Tâm mở môi nói, sau đó giật mình hoảng hốt. Hệ thông an ninh máy tính của Tần gia bị hack sao? Đừng có đùa, tường lửa bảo vệ của họ là do những bộ não bậc nhất thế giới tạo ra đấy, suốt mấy năm nay chưa bao có kẻ nào có thể hack vào được.
Nếu hack vào được chứng tỏ đối thủ không phải là dạng dễ chơi đâu. Cả gan dám hack vào Tần gia và hack thành công thì đối thủ cực kì cực kì mạnh. Rốt cục là thế lực nào mà đáng sợ đến thế.
Hoàng Long gọi với chú One lại, sau đó đẩy nhẹ Vô Tâm lại gần chú, giọng điệu anh chưa bao giờ nghiêm túc hơn:
- Chú One, cháu nhờ chú, làm ơn bảo vệ cho Vô Tâm an toàn giúp cháu, đồng thời phát động mọi người nâng cao cảnh giác.
Nói xong Hoàng Long đưa tay đặt lên bụng Vô Tâm, hôn nhẹ lên trán cô bé:
- Anh hứa sẽ về với em và con, em cũng hứa là hai mẹ con phải an toàn đấy.
Nói xong anh quay đi, vội vàng đến mức Vô Tâm không kịp phản ứng mà ngăn lại, chỉ biết bóng lưng ấy mờ dần trong làn nước mắt, phút chốc chỉ còn bàn tay cô lên nắm lấy khoảng không trước mặt.
- Mạng điện thoại bị cắt rồi, chết tiệt, chúng ta phải đi mau thôi Vô Tâm - Chú One cố giữ khuôn mặt bình tĩnh nắm cổ tay Vô Tâm kéo đi. Sát cánh bên Tần gia bao nhiêu năm nay nhưng đây là lần đầu tiên mọi chuyện lại tệ đến mức này.
Bỗng dưng lúc này chú One khẽ lạnh người. Tại sao lại trùng hợp đến thế, dạo này có vài cuộc tranh chấp đã diễn ra và phần lớn nhân lực đã được điều đi giải quyết. Có thể nói hiện tại tại trụ sở này chỉ còn lại mấy chục người, hôm nay thậm chí cả Hắc Long cũng không có ở đây. Cứ như bọn chúng biết trước vậy, thậm chí còn hack được vào hệ thông, chẳng lẽ, không, là chắc chắn, chắc chắn có nội gián và tên nội gián này giữ một chức vị không hề nhỏ trong nội bộ Tần gia.
Là ai mà có thể khốn nạn như thế chứ?
Mặc kệ đi, ông hiểu rằng việc của ông lúc này là phải bảo vệ cho mẹ con Vô Tâm, cứ coi như sát thủ phạm tội thì phải chết đi thì Vô Tâm không lí do gì để chết cả, con bé thậm chí còn chưa từng giết ai. Dù hi sinh cả cái mạng này, ông cũng nhất định bảo vệ mẹ con cô bé chu toàn.
Lúc này bước đến ngã rẽ, tiếng bước chân nhè nhẹ nhưng vẫn không qua được đôi tai của một sát thủ đã có đến mấy chục năm kinh nghiệm. Chú One khẽ khép mắt, thôi thì một sát thủ sống đến 40 tuổi cũng đã là quá lâu rồi, nên để thế hệ trẻ sống thì hơn.
- Chú sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, cháu chạy đi nhé, gửi lời chúc sức khỏe đến đứa bé dùm chú nha, tiếc là không nghe được nó kêu ông rồi.
Hai hàng nước mắt Vô Tâm khẽ rơi nhưng cô bé vẫn quay lưng chạy đi. Sống trong hắc đạo đã lâu, cô bé hiểu cái kiểu bịn rịn chỉ thêm phí thời gian và sự hi sinh. Cứ coi như là cô ích kỉ đi vì chết 1 vẫn hơn chết 3, và cô sẽ bảo vệ đứa con này bằng mọi giá.
Tiếng súng vang lên dưới ống giảm thanh cũng không to lắm nhưng nó mồn một bên tai Vô Tâm, cô thậm chí còn cảm thấy mùi thuốc súng đang bủa vào phổi cô, khiến cô nghẹt thở. Tại sao lại như thế? Là kẻ khốn nào lại quay ra phản bội gia đình Tần gia, Tần gia trước giờ luôn đối xử với mọi người rất tốt, lão đại Quyên Phong luôn luôn gánh vác chèo chống để bảo vệ mọi người, đến lão đại Hắc Long cũng nổ lực bảo vệ tất cả. Vậy mà thằng khốn nào lại quay ra phản bội Tần gia chứ?
Qua màn nước mắt, Vô Tâm chết đứng trước thân ảnh cao ráo của chàng trai đó. Cơ thể cao ráo ấy cô biết, khuôn mặt ấy cô biết, chỉ là cặp súng trên tay anh ta cô không biết, đôi môi mĩm cười mê hoặc và đôi mắt vui vẻ kiêu ngạo ấy cô không biết.
Vô Tâm run rẩy đến mức suýt ngã quỵ xuống nhưng Long Thần nhanh chóng kéo cô lại, nhẹ nhàng đẩy cô đến bên cạnh một thuộc hạ:
- Thai phụ đấy, cẩn thận nhé! - lời nói đó rất đỗi dịu dàng, không hề chứa đầy vẻ băng lãnh như Quyên Phong, nhưng lọt vào tai ai cũng như một ma vương đang răn đe thuộc hạ, hoặc thậm chí còn đáng sợ hơn thế.
- Làm ơn, tha cho con tôi - Nếu chỉ có một mình, Vô Tâm chắc chắn sẽ liều sống chết lao đến hay cắn lưỡi chết để giữ gìn danh dự, nhưng bây giờ cô bé còn có đứa con trong bụng mình, cô bé không thể chết.
- Tôi sẽ không giết em đâu, em từng giúp tôi đến với tiểu Phong mà, chỉ cần em ngoan ngoãn đi cùng tôi đón tiểu Phong về thì sẽ không có chuyện gì đâu, tiểu Phong thích trẻ con lắm, chắc chắn rất muốn nghe con em gọi hai tiếng "cô ơi" đó - Đôi mắt xanh lá nở nụ cười tươi như những chiếc lá đón ánh bình mình, thậm chí bàn tay to lớn của anh ta còn xoa xoa cái bụng vẫn chưa mấy nhô của Vô Tâm.
Nhưng kể cả khi anh ta khoác lên mình dáng vẻ đó, Vô Tâm vẫn sợ đến đứng không nổi. Trong giới hắc đạo đã lưu truyền từ lâu, Long Thần luôn mĩm cười, lúc giết người cũng mĩm cười nói những lời rất đỗi vô tư. Nhưng dẫu vậy, ai cũng ớn lạnh đến không đứng nổi trước nụ cười của anh ta.
Khi Long Thần quay lưng đi, Vô Tâm run rẩy quay đầu lại, sau đó cô phải cắn nát môi để không bật ra tiếng thét.
Phía ngã rẽ đó một cánh tay đẫm máu ló ra và trên tay có đeo nhẫn tượng trưng cho thành viên của Tần gia.
Chú One.
Máu tự đôi môi bị cắn nát của Vô Tâm men xuống cằm, đôi mắt cô sợ đến chẳng còn khóc nổi nữa, phía trước tầm mắt của cô, bóng lưng ấy vẫn ung dung bước đi, anh ta bước đến đâu, máu văng đến đấy, từng người từng người cô từng sát cánh lần lượt ngã xuống. Bao tử Vô Tâm quặng lên khiến cô ho như sắp nôn ra, Long Thần nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt xanh hơi tròn lại tỏ vẻ ngạc nhiên sau đó lại cười như hiểu ra gì đó:
- Đúng là thai phụ không nên xem phim kinh dị nhỉ? Bịt mắt em ấy lại đi.
Vô Tâm chẳng nhìn thấy gì nữa, chỉ có tiếng súng vẫn vang lên bên tai cùng giọng nói trầm ấm ấy vang lên:
- Tiểu Phong, em ở đâu vậy, anh đến đưa em về nhà đây.
Vô Tâm chỉ biết run rẩy. Long Thần, hắn, yêu lão đại đến ám ảnh, đến điên dại rồi.
Làn khói từ hai cây súng vẫn cứ bốc lên, đạn nhã đều lăn lốc dưới mặt sàn lạnh ngắt.
---
Hắc Long vừa mới về.
Quyên Phong sinh mổ, vết thương tới nay mặc dù chưa lành nhưng đã tiêu chỉ, vẫn chưa tự mình đi lại được và vẫn chưa được xem là hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng nhưng tương đối đã khấm khá hơn, ít nhất cố gắng một chút cô vẫn bế được con trai mình trên tay được mấy mươi phút.
Đứa bé nằm trong vòng tay Quyên Phong có đôi mắt y hệt cô, to tròn long lanh, chỉ khác cô ở chỗ đôi mắt cô biết buồn, còn nó thì biết cười, điểm này y hệt Long Thần. Mỗi khi Quyên Phong bế nó, nó đều mở to đôi mắt nhìn cô, sau đó cái miệng bé tí khẽ cười phát ra âm thanh nhẹ nhàng vô cùng dễ thương, cưng không sao tả hết.
- Trời ơi, cái môi mỏng này, đôi mắt đa tình này, sau này biết bao nhiêu cô chết mê chết mệt đây hả nhóc con? - Mỹ Linh chọc chọc ngón tay vào bờ má mềm mĩm cười hạnh phúc, sau đó ra ý bảo Quyên Phong nên nghĩ ngơi để chị mang đứa bé sang phòng nghỉ cho các cô y tá kiểm tra sức khỏe cho bé.
Mỹ Linh vừa rời đi thì một thuộc hạ trung thành tín nhiệm ẩn dưới vai trò bác sĩ túc trực bên cô bước đến, đôi mày anh ta khẽ cau lại, sau đó vẫn ghé vào tai Quyên Phong:
- Cô chủ, hình như ở Tần gia có chuyện rồi.
Quyên Phong tựa người trên thành giường chống cao hơi cau mày, sau đó thấy cửa phòng đã được khóa lại mới cầm lấy cái Ipad thuộc hạ vừa đưa.
Thậm chí kể cả khi cô đã rời khỏi Tần gia nhưng cô không tài nào an tâm được, không phải vì cô không tin vào năng lực của Hắc Long mà là vì cô không tin Long Thần sẽ dễ dàng từ bỏ đến thế. Tất nhiên cô không can thiệp nhiều, chỉ ngấm ngầm giám sát hệ thống an ninh máy tính trong trụ sở mà thôi, vì chỉ cần nơi đó an toàn thì mọi thứ đều tốt cả.
Quyên Phong cau mày nhìn vào những dữ liệu chạy điên cuồng làm cô chóng mặt hoa mắt nhưng vẫn cô bắt kịp mà cau mày. Cô biết, cô biết anh sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy. Nhưng trớ trêu thật đấy, đến lúc nào không đến lại đến ngay lúc này.
Đưa Ipad cho thuộc hạ cầm, đôi mắt Quyên Phong khẽ khép lại, môi vẽ ra nụ cười nhạt, tay cô đặt lên mắt rồi từ từ buông ra.
Đôi mắt vui vẻ bình thản mấy ngày nay lại quay về vẻ lạnh lùng băng lãnh như Tần Quyên Phong ngày nào.
Long Thần, mối hận thù 10 năm dây dưa không dứt cùng đoạn tình cảm sai trái kia sẽ kết thúc vào hôm nay.
Tháo dây truyền dịch ra, Quyên Phong buông chân xuống giường, khi cô đứng dậy hai chân không thôi run rẩy nhưng cô vẫn cố đứng, chậm rãi lết đôi chân đi qua chiếc tủ bị khóa chặt đến chẳng ai biết trong đó có gì cách giường nằm không xa, cô lấy ra một kim tiêm rồi nhanh chóng đẩy mũi tiêm vào cơ thể.
Thuốc làm phổi Quyên Phong như nghẹt lại, cô loạng choạng ngã vào đôi tay của thuộc hạ vươn ra đỡ. Anh ta nhìn cô đầy vẻ hoảng hốt:
- Cô chủ, cô điên rồi.
Ống tiêm lăn lốc trên sàn nhà, đôi tay Quyên Phong nhẹ đẩy cánh tay kia ra rồi tự mình đứng dậy. Cô loay hoay lấy trong tủ ra một bộ váy đen dài cùng chiếc áo khoác lông thú dày dặn và vài dụng cụ trang điểm. Chỉ sau vài phút, cô gái hốc hác đến bước đi cũng không nổi lúc nãy hoàn toàn trở thành người phụ nữ vững trãi không gì có thể lay chuyển được bước đi.
Chiếc váy đen vài chấm gót cùng áo khoác lông hoàn toàn che đi cơ thể gầy guộc của cô, lớp trang điểm dày hoàn toàn che đi vẻ hốc hác của cô.
Và liều thuốc kích thích kia - thứ tương tự như những vận động viên chơi xấu hay dùng để tăng sức lực cho cơ thể nhằm vượt qua giới hạn của chính mình khiến Quyên Phong phần nào cảm thấy khỏe hơn, dẫu cho cô biết cô sẽ trả một cái giá vô cùng đắt cho việc sử dụng nó trong tình trạng cơ thể lúc này.
Cuối cùng cô lấy trong tủ mình một con dao và một khẩu súng.
- Cô chủ, làm ơn dừng lại đi, cô bây giờ một cái quẹt dao, một cú ngã cũng đủ lấy mạng cô rồi cô biết không? Tôi sẽ gọi bác sĩ đến để bài xích thuốc kích thích ra khỏi người cô - Người thuộc hạ trung thành với mật danh Dark bước ra trước mặt cản Quyên Phong lại, bây giờ mà để cô đi thì chỉ có duy nhất một con đường chết mà thôi. Chỉ sợ cô sẽ chết trước khi cô đến được trụ sở của Tần gia luôn chứ đừng có đùa giỡn như thế.
- Cậu là thuộc hạ ngầm trung thành nhất của tôi, cậu hiểu tôi không thua gì Hắc Long, đâu cần làm chuyện thừa thãi - Quyên Phong khẽ cười, nụ cười ấy mong manh như vạt nắng chiều sắp bị bóng đêm nuốt đi.
Cô dúi vào tay Dark một cái thẻ tín dụng, đôi mắt xám tuyệt đẹp nhìn anh:
- Ước mơ của anh là mở một tiệm bánh phải không? Hãy thực hiện nó đi, tôi cá là con trai tôi sẽ thích đồ ngọt như ba nó cho xem.
Dark khựng người, phải, anh hiểu Quyên Phong, những gì cô muốn làm, cô tuyệt đối sẽ làm đến cùng.
Cả hai cùng sánh bước đến phòng trẻ sơ sinh đặc biệt dành cho riêng con trai cô. Quyên Phong khong bước vào trong, cô chỉ đứng bên ngoài cách lớp kính dày mà đặt tay lên đó như thể đang mân mê khuôn mặt đứa con trai yêu dấu của cô, giọng cô vang lên, nhẹ như cách người mẹ khuyên bảo con mình:
- Con sẽ tên là Đạt Lãng, Đạt trong đạt được, Lãng trong lãng quên, với cái tên này mẹ hi vọng con sẽ không như ba mẹ, sẽ không bị ám ảnh bởi hận thù toan tính, con sẽ có cuộc sống yên bình vô tư và ngập tràn hạnh phúc, sẽ quên đi những buồn đau và chỉ nhớ những thứ vui vẻ thôi con nhé.
Quyên Phong nói xong lưu luyến nhìn đứa trẻ đang say giấc nồng trong nôi mà mĩm cười rồi nhất quyết rời đi, đôi mắt nhuốm đầy vẻ hờ hững. Đột nhiên lúc này bước chân cô hơi dừng lại, cô không quay đầu nhưng giọng nói vẫn rõ ràng rành mạch:
- Nó mang họ Long, Long Đạt Lãng.
Dark mở to đôi mắt nhìn bóng dáng áo đen khuất dần. Giây phút cô nói ra câu đó, với tư cách là một người hiểu cô, Dark đã hiểu con đường mà cô chọn để đi rồi. Hai chân anh quỳ xuống nền nhà, đôi mắt đỏ ngầu trông theo đến khi bóng dáng ấy hoàn toàn mất hút.
- Vâng, thưa ngài.
|