Nữ Hoàng Sát Thủ ! Em Làm Gấu Anh Nha
|
|
CHAP 27
(2) - Phần (1) bên trang 16.
Tiếng cười ngã ngớn tuyệt vọng vang lên, cốc rượu trên tay đổ vào thân cây súng, chất rượu như máu người chảy dọc từ súng xuống bắp đùi trắng ngầ, đầu lưỡi nhẹ liếm họng súng như đang thưởng thức món ăn ngon. Ánh mắt như kẻ cuồng loạn sắp lên cơn điên.
Bọn thuộc hạ rùng mình đứng im không dám thở. Đi theo lão đại cả chục năm nay chưa bao giờ thấy dáng vẻ bây giờ của cô, nó quá đáng sợ, dã man gấp trăm ngàn lần vẻ lạnh lùng ngày thường.
Phải trải qua cùng cực đau đớn thế nào mới trở nên như thế? Phải chống chọi thế nào mới không phát điên phát rồ với những đau thương đó trong suốt 10 năm qua?
Điên loạn, Tần Quyên Phong trong giây phút này như điên rồi.
Men rượu làm đầu óc Quyên Phong tỉnh táo hẳn lên, càng tỉnh thì cảnh máu me năm nào lại hiện về tâm trí cô càng rõ. Cảnh mẹ cô bịt miệng cô trốn vào trong thùng rỗng nhìn anh trai và ông bà cô bị tra tấn dã man rồi giết chết ngay trước mắt cô. Cảnh ba cô bị chúng chặt sạch tứ chi rồi ban cho một phát đạn vào não. Cảnh mẹ cô ăn năm viên đạn trên vai vẫn gồng chân chạy để bảo vệ cô. Giây phút bà ấy rời khỏi cuộc đời này, trái tim Quyên Phong đã hoàn toàn tan nát, nát bấy cùng với cảm xúc cô.
Một đứa bé 8 tuổi chứng kiến cảnh tượng đó, không phát điên đã kì tích rồi.
- Long Thần, Long Thần, ngươi ra đây cho ta, ra xem ta chặt bọn tay chân của ngươi thế nào, ngươi ra đây.
Quyên Phong gào thét trong điên loạn, hận thù như một liều ma túy loại mạnh xâm nhập vào từng tế bào máu kích thích mọi nỗi đau năm nào của cô.
Cô hận, cô hận đến tận xương tận tủy.
Bằng.
Một viên đạn rời nòng, một kẻ rời khỏi cuộc sống này.
Quyên Phong thích thú ngửa đầu mĩm cười, đôi mắt căm phẫn nhìn từng kẻ một ở đây.
Cùng lúc đó ở căn cứ Tần gia, bàn tay Hắc Long siết chặt lại. Anh cảm thấy lo lắng khi Quyên Phong đi báo thù nên đã sai người để máy nghe lén. Sau khi nghe xong đoạn đối thoại đó, trái tim Hắc Long cũng tan nát theo Quyên Phong.
Cô ấy vô cảm sao?
Cô ấy là robot sao?
Quyên Phong, làm sao em có thể chịu đựng được nỗi ám ảnh kinh hoàng đó trong chừng ấy năm vậy? Tại sao em lại có thể ngoan cường đến vậy?
- Ngăn lão đại lại, bằng mọi giá cũng phải ngăn cô ấy lại. - Hắc Long ra lệnh. Đừng nói gì là báo thù gì, e là giết xong lũ đó Quyên Phong sẽ điên thật mất.
Hắc Long biết đó là thảm kịch, nhưng không thể nào ngờ được rằng trước khi anh đến nó lại tàn bạo khủng khiếp đến mức đó.
Hỏi làm sao một cô bé 8 tuổi không biết sợ máu là gì, lấy mạng một người dễ như giết kiến. Căn bản là tận cùng của địa ngục trần gian cô đã nếm rồi, thì còn gì để sợ nữa chứ.
Bọn thuộc hạ cắn răng, ngăn Quyên Phong sao? Cả chục người bọn họ xúm lại chưa chắc có thể tay đôi với cô nói gì là cô lúc này đang điên dại với khẩu súng trên tay.
- Kẻ tiếp theo nhé. Trò này vui thật đó. - Quyên Phong mĩm cười ngây ngô, khẩu súng đưa lên.
- Đủ rồi, em dừng lại cho tôi. - Một âm thanh trầm vang lên khiến những kẻ đang run rẩy trong phòng nín thở, bọn chúng hi vọng ai đó có thể cứu được bọn chúng khỏi tay kẻ cuồng sát kia.
Nam Cung Thần lao đến, thân thể anh nhanh nhẹn áp chặt Quyên Phong xuống đất, đôi mắt vì giận dữ mà hằn lên những tia đỏ, bàn dụng lực nổi đầy gân xanh.
- Giết chúng rồi ba mẹ em có quay về không? - Anh hằn giọng. Đôi tay siết chặt lấy tay Quyên Phong áp chặt xuống đất.
- Cút đi - Quyên Phong giẫy dụa nhưng vô ích, lực tay của Nam Cung Thần quá mạnh. - Cậu thì hiểu cái gì? Cút đi.
- Đúng là tôi không hiểu, nhưng ít nhất tôi biết rằng ba mẹ em không hề mong em thế này, trả thù cái gì chứ? Em nghĩ ba mẹ em mong em thế này sao? Em đừng có kiếm cái cớ giả tạo an ủi con người điên dại khát máu bên trong mình.
Quyên Phong khựng người quên cả kháng cự, cô hướng mắt về phía Nam Cung Thần, đôi mắt mê man không có điểm dừng.
- Chấp nhận đi Quyên Phong, gia đình em đều chết rồi, họ chết rồi, dù em có làm gì, có báo thù gì nữa họ cũng không trở về đâu.
- Câm miệng. - Quyên Phong quát lên, lúc này cô như bùng dậy, đầu cô đập mạnh vào đầu Nam Cung Thần, nhanh như cắt cô thoát khỏi vòng tay như gọng kiềm của anh, nhào đến chộp lấy cây súng.
- Câm miệng, chính Long Thần đã giết gia đình tôi, chính bọn chúng, nợ máu phải trả bằng máu...
Máu từ trán hai người chảy dọc xuống bờ má.
Nam Cung Thần cười khẩy bước lại, đôi mắt đầy những tia đỏ của anh lúc này vô cùng lạnh lùng.
- Tôi là Long Thần đây này, em hận thì bắn tôi đi. - Ngón tay anh chỉ vào vầng trán bê bết máu: - Nếu nó làm em cảm thấy thoải mái thì em bắn tôi đi, giết tôi đi.
Anh đang dùng đòn tâm lí với Quyên Phong, bất chấp cả việc họng súng đang chĩa thẳng về phía mình.
Quyên Phong lắc đầu nguầy nguậy, tay súng run rẩy:
- Long Thần? Không, không phải, Long Thần đã chết rồi, tôi đã giết hắn rồi, một mạng đổi một mạng như thế, sao ba mẹ và anh tôi không quay về, sao họ không quay về.
- Họ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ em em biết không? Đừng có vô trách nhiệm với mạng sống của họ như thế.
- Vậy tôi phải làm sao? - Quyên Phong như đứa trẻ làm sai, toàn thân cô run rẩy, đôi mắt sợ sệt nhìn Nam Cung Thần.
- Buông thù hận xuống, chấp nhận rằng họ đã chết vì để em được sống tốt.
Quyên Phong ngửa cổ cười ha ha:
- Buông sao? Sống tốt sao? Đừng có chọc tôi cười, cậu nghĩ tôi còn có thể quay lại được à?
- Em sẽ làm được vì họ vẫn luôn dõi theo em, tôi cũng đang bên em đây tiểu Phong.
Quyên Phong ngây người.
" Quyên Phong con phải sống thật tốt nhé, đừng bao giờ nghĩ mình cô đơn vì mẹ vẫn luôn dõi theo con mà, con gái mẹ đáng yêu thế này, rồi sẽ có người thay mẹ chăm sóc con thôi".
Cạch.
Cây súng buông lơi. Quyên Phong khụy xuống, đôi mắt lại quay về vẻ trống rỗng vô hồn như trước.
Bọn thuộc hạ không biết làm gì, đành đưa mắt nhìn Nam Cung Thần.
Anh thở dài ôm lấy Quyên Phong trong lòng, áp đầu cô vào lòng ngực anh.
- Đưa thuốc đây. - Nam Cung Thần ra lệnh.
Bọn thuộc hạ không hiểu sao răm rắp nghe theo. Nhanh chóng đưa cho anh một mũi tiêm.
- Về nhà, tôi muốn về nhà, đưa Tiểu Phong về nhà đi. - Quyên Phong thều thào lên tiếng, hai hàng nước mắt theo máu chảy dọc bên bờ má.
Nam Cung Thần xót xa nhìn cô, mũi tiêm nhẹ nhàng đầy tính chuyên nghiệp tiêm vào tay cô. Quyên Phong nhanh chóng ngất đi, an bình ngủ trong lòng anh.
- Làm ơn thả chúng tôi đi. - Khi Quyên Phong đã ngất trong lòng Nam Cung Thần, Nguyễn Nguyên mới dám mở miệng.
- Tha? Lũ súc vật còn biết kêu tha?
Đôi mắt xanh lá lãnh khốc lướt qua bọn tù tội kia, tay phải ôm lấy Quyên Phong đang ngủ say vào lòng, tay trái còn lại cầm khẩu súng của Quyên Phong lên.
Đôi mắt của tử thần lạnh lẽo lắm cũng chỉ thế này.
Nếu không phải để chữa trị vết thương tâm lí cho Quyên Phong còn khuya anh mới ngăn cản. Tha à? Anh chỉ hận không có đủ thời gian mà hành hạ chúng đó chứ.
Một tràng xả đạn vang lên.
Đạn đều gym trúng đích, không phí lấy một viên.
Mấy chục người bị giết sạch trong mấy mươi giây, một phát trúng mi tâm không lệch lấy một phân.
Nam Cung Thần vứt khẩu súng qua một bên, cởi áo khoác ra đắp lên người cô. Anh bế cô lên, vòng tay vững chải chở che.
- Về nhà thôi Tiểu Phong, về thôi.
Hàn Triệt từ nãy đến giờ vẫn đứng bên ngoài quay lưng bỏ đi. Cái gì mà người của nhân dân, của công lý chứ? Lũ khốn đó đáng lẽ ra phải chết sớm hơn để giữ gìn sự sạch sẽ cho xã hội này. Đáng lẽ bọn chúng phải chết sớm hơn để Quyên Phong không phải chịu thảm kịch đến mức đó.
Quyên Phong, phải làm sao để xoa dịu chữa lành được trái tim em?
Cũng tại thời điểm đó ở căn cứ của Tần gia, bàn tay Hắc Long siết chặt. Trong tai nghe không còn âm thanh nào ngoại trừ tiếng rì rì.
Là kẻ nào đó đã sử dụng máy phá sóng ở cạnh Quyên Phong để ngăn anh nghe lén.
Chết tiệt. Chắc chắn đã có gì đó xảy ra đối với Quyên Phong rồi. Nếu không sẽ không có chuyện Quyên Phong mất bình tĩnh đến thế, chắc chắn là có kẻ đó ảnh hưởng đến cảm xúc của cô rồi.
Hắc Long đứng dậy, hành lang trước mặt dài hun hút.
Tới lúc nên trở về rồi đó, cô chủ.
Trên thế gian này không ai có thể hiểu cô chủ bằng tôi, che chở cô bằng tôi, yêu cô bằng tôi. Chỉ có ở bên tôi cô chủ mới có thể ngủ giấc bình an.
Không ai khác, chỉ mình tôi.
|
roé_killer_02: hêh belo nàng ta vẫn ăn khoẻ ngủ khoẻ chơi khoẻ
|
CHƯƠNG 28:
Lúc Quyên Phong tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Mùi thức ăn thơm nức từ bếp bay lên khiến cái bụng cô có chút đói. Quyên Phong ngồi bật dậy, thả đôi chân thon dài xuống giường đang tính đứng dậy thì cảm giác đau truyền lại khiến cô hơi cau mày.
Đôi chân ấy xưng tấy lên vì mang giày cao gót. Dù không đau đớn bao nhiêu nhưng đi lại cũng không dễ dàng gì.
- Chào buổi sáng - Nam Cung Thần bước vào phòng mĩm cười sáng lạn nhìn Quyên Phong. Nụ cười của anh còn chói lọa hơn cả ánh dương ngày mới.
Quyên Phong gật đầu, tâm trạng cô dường như bình ổn hơn khi thấy nụ cười đó.
Cô, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy chàng trai đó.
Lúc này Quyên Phong đứng dậy, bước chân có chút khập khễnh của cô khiến Nam Cung Thần hơi cau mày. Vết thương này hình như là do giày cao gót gây ra.
- Thật ra tôi không biết đi giày cao gót.
Bàn tay Nam Cung Thần thoáng siết lại.
- Vậy thì lần sau đừng đi, em cũng có lùn đâu.
- Nhưng bộ cánh tối hôm qua mà không phối với giày cao gót thì hơi kì - Quyên Phong chớp chớp đôi mắt xám khói có vẻ không cam. Điểm này lọt vào mắt Nam Cung Thần khiến tim anh ấm áp lạ thường quên đi cả cơn đau đầu.
Thì ra cô cũng có lúc đáng yêu vì vẻ cái đẹp mà hi sinh. Quyên Phong cũng rất con gái mà.
Lúc này Nam Cung Thần đi đến bế sốc cô lên, nâng niu như một bông hoa:
- Bỏ bữa sáng là không tốt đâu.
Quyên Phong rất ngoan ngoãn để anh bế đi. Dù sao thì, cái loại cảm giác này, cũng không quá tệ.
Quyên Phong có cảm giác như đây là thuốc an thần loại cực tốt dành cho cô.
Nam Cung Thần đã không thấy nụ cười bình an nơi khóe môi đỏ.
---
Vài ngày trước tại biệt thự cơ quan đầu não của Tần gia. Khung cảnh vốn im lặng của nó hôm nay có vẻ không còn giữ được nữa. Nơi âm u tịch mịch dường như được tô một màu hồng tươi sáng khi có mặt một nhân vật cũng tươi sáng hạnh phúc như màu hồng.
- Tiểu Phong Onee chan - Giọng nói trong trẻo vang lên, mang theo sức sống ngập vào từng ngóc ngách của khu biệt thự. Mái tóc đen óng ánh dưới nắng mặt trời.
- Chào mừng phu nhân Shiina và tiểu thư đến chơi - một người giúp việc cung kính cuối chào.
- Cô là người mới ạ? - Đôi mắt nâu to tròn long lanh dười hàng mi cong dài ẩn lên.
- Tôi chỉ mới đến đây được hai năm, có thể tính là mới.
Lúc Quyên Phong tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Mùi thức ăn thơm nức từ bếp bay lên khiến cái bụng cô có chút đói. Quyên Phong ngồi bật dậy, thả đôi chân thon dài xuống giường đang tính đứng dậy thì cảm giác đau truyền lại khiến cô hơi cau mày.
Đôi chân ấy xưng tấy lên vì mang giày cao gót. Dù không đau đớn bao nhiêu nhưng đi lại cũng không dễ dàng gì.
- Chào buổi sáng - Nam Cung Thần bước vào phòng mĩm cười sáng lạn nhìn Quyên Phong. Nụ cười của anh còn chói lọa hơn cả ánh dương ngày mới.
Quyên Phong gật đầu, tâm trạng cô dường như bình ổn hơn khi thấy nụ cười đó.
Cô, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy chàng trai đó.
Lúc này Quyên Phong đứng dậy, bước chân có chút khập khễnh của cô khiến Nam Cung Thần hơi cau mày. Vết thương này hình như là do giày cao gót gây ra.
- Thật ra tôi không biết đi giày cao gót.
Bàn tay Nam Cung Thần thoáng siết lại.
- Vậy thì lần sau đừng đi, em cũng có lùn đâu.
- Nhưng bộ cánh tối hôm qua mà không phối với giày cao gót thì hơi kì - Quyên Phong chớp chớp đôi mắt xám khói có vẻ không cam. Điểm này lọt vào mắt Nam Cung Thần khiến tim anh ấm áp lạ thường quên đi cả cơn đau đầu.
Thì ra cô cũng có lúc đáng yêu vì vẻ cái đẹp mà hi sinh. Quyên Phong cũng rất con gái mà.
Lúc này Nam Cung Thần đi đến bế sốc cô lên, nâng niu như một bông hoa:
- Bỏ bữa sáng là không tốt đâu.
Quyên Phong rất ngoan ngoãn để anh bế đi. Dù sao thì, cái loại cảm giác này, cũng không quá tệ.
Quyên Phong có cảm giác như đây là thuốc an thần loại cực tốt dành cho cô.
Nam Cung Thần đã không thấy nụ cười bình an nơi khóe môi đỏ.
---
Vài ngày trước tại biệt thự cơ quan đầu não của Tần gia. Khung cảnh vốn im lặng của nó hôm nay có vẻ không còn giữ được nữa. Nơi âm u tịch mịch dường như được tô một màu hồng tươi sáng khi có mặt một nhân vật cũng tươi sáng hạnh phúc như màu hồng.
- Tiểu Phong Onee chan - Giọng nói trong trẻo vang lên, mang theo sức sống ngập vào từng ngóc ngách của khu biệt thự. Mái tóc đen óng ánh dưới nắng mặt trời.
- Chào mừng phu nhân Shiina và tiểu thư đến chơi - một người giúp việc cung kính cuối chào.
- Cô là người mới ạ? - Đôi mắt nâu to tròn long lanh dười hàng mi cong dài ẩn lên.
- Tôi chỉ mới đến đây được hai năm, có thể tính là mới.
Lúc Quyên Phong tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Mùi thức ăn thơm nức từ bếp bay lên khiến cái bụng cô có chút đói. Quyên Phong ngồi bật dậy, thả đôi chân thon dài xuống giường đang tính đứng dậy thì cảm giác đau truyền lại khiến cô hơi cau mày.
Đôi chân ấy xưng tấy lên vì mang giày cao gót. Dù không đau đớn bao nhiêu nhưng đi lại cũng không dễ dàng gì.
- Chào buổi sáng - Nam Cung Thần bước vào phòng mĩm cười sáng lạn nhìn Quyên Phong. Nụ cười của anh còn chói lọa hơn cả ánh dương ngày mới.
Quyên Phong gật đầu, tâm trạng cô dường như bình ổn hơn khi thấy nụ cười đó.
Cô, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy chàng trai đó.
Lúc này Quyên Phong đứng dậy, bước chân có chút khập khễnh của cô khiến Nam Cung Thần hơi cau mày. Vết thương này hình như là do giày cao gót gây ra.
- Thật ra tôi không biết đi giày cao gót.
Bàn tay Nam Cung Thần thoáng siết lại.
- Vậy thì lần sau đừng đi, em cũng có lùn đâu.
- Nhưng bộ cánh tối hôm qua mà không phối với giày cao gót thì hơi kì - Quyên Phong chớp chớp đôi mắt xám khói có vẻ không cam. Điểm này lọt vào mắt Nam Cung Thần khiến tim anh ấm áp lạ thường quên đi cả cơn đau đầu.
Thì ra cô cũng có lúc đáng yêu vì vẻ cái đẹp mà hi sinh. Quyên Phong cũng rất con gái mà.
Lúc này Nam Cung Thần đi đến bế sốc cô lên, nâng niu như một bông hoa:
- Bỏ bữa sáng là không tốt đâu.
Quyên Phong rất ngoan ngoãn để anh bế đi. Dù sao thì, cái loại cảm giác này, cũng không quá tệ.
Quyên Phong có cảm giác như đây là thuốc an thần loại cực tốt dành cho cô.
Nam Cung Thần đã không thấy nụ cười bình an nơi khóe môi đỏ.
---
Vài ngày trước tại biệt thự cơ quan đầu não của Tần gia. Khung cảnh vốn im lặng của nó hôm nay có vẻ không còn giữ được nữa. Nơi âm u tịch mịch dường như được tô một màu hồng tươi sáng khi có mặt một nhân vật cũng tươi sáng hạnh phúc như màu hồng.
- Tiểu Phong Onee chan - Giọng nói trong trẻo vang lên, mang theo sức sống ngập vào từng ngóc ngách của khu biệt thự. Mái tóc đen óng ánh dưới nắng mặt trời.
- Chào mừng phu nhân Shiina và tiểu thư đến chơi - một người giúp việc cung kính cuối chào.
- Cô là người mới ạ? - Đôi mắt nâu to tròn long lanh dưới hàng mi cong dài ánh lên vẻ tươi sáng.
- Tôi chỉ mới đến đây được hai năm, có thể tính là mới.
- Đúng là người mới rồi, vì người cũ ai cũng gọi cháu là Hime chan cả.
Lúc này có một chàng trai trong bộ vest lịch lãm, khuôn mặt góc cạnh mĩm cười nhẹ:
- Hime chan càng ngày càng thông minh và xinh đẹp.
Hime có chút ngây ngẩn với Hắc Long:
- Còn chú càng ngày càng đẹp trai ạ.
Sau đó Hắc Long nhanh chóng mời họ vào trong phòng khách, đặc biệt sai cả đầu bếp Italia để làm bánh kem. Hắc Long trước giờ vốn lạnh lùng, nhưng khi đón tiếp nhà Shiina vẫn niềm nở vui vẻ. Có thể thấy tiểu công chúa này quan trọng thế nào với Quyên Phong rồi. Mà, đích thân Hắc Long - người nắm quyền lực chỉ sau Tần Quyên Phong ra nghênh đón thì cũng đủ hiểu rồi.
- Chú Hắc Long, tiểu Phong onee chan đâu rồi ạ - Hime tuy thấy bánh rất ngon nhưng vẫn nhớ đến chị mình hơn.
- Mashiro chan, con phải gọi Quyên Phong là Quyên Phong onee sama. Hiểu chưa? - Phu nhân Shiina ngồi cạnh đó đoan trang nhắc nhở bởi bà cảm thấy đối với Quyên Phong nên dùng kính ngữ sama thì hơn.
- Như vậy nghe xa cách quá, nhưng tiểu Phong Onee chan thì thật cao quý. Vâng, là Quyên Phong onee sama ạ. Vậy thì, Quyên Phong onee sama đâu rồi ạ?
Hắc Long nhìn hai mẹ con ngồi trước mặt mình. Đây là gia đình duy nhất còn xót lại của Quyên Phong. 10 năm trước toàn bộ gia tộc ba đời hai bên nội ngoại của Quyên Phong bị giết sạch, chỉ có Nhược Hạ Thanh - em gái của ba Quyên Phong là sống xót vì lúc đó đang nằm ở bệnh viện bên nhật hạ sinh Shiina Mashiro, tên tiếng Việt là Nhược Hạ Du mà Tần gia hay gọi là Hime chan, tạm hiểu là tiểu công chúa. Mặc dù hai vị này vốn không có quan hệ huyết thống với Quyên Phong vì cô vốn không phải con nhà họ Nhược. Nhưng trong mắt Quyên Phong, dù cả thế giới này chết cô cũng phải bảo vệ họ an toàn.
- Cô chủ đã đi công tác rồi - Hắc Long nhấp ngụm trà, nhìn về phía Hime.
Quả nhiên đúng như anh nghĩ, Hime xịu mặt xuống nhưng cô bé không khóc:
- Hình như Quyên Phong onee sama muốn tránh mặt cháu thì phải. Lần nào đến chị ấy cũng đi công tác Hôm nay cháu cố ý đến bất ngờ với hi vọng gặp được chị ấy, vậy mà vẫn không thể.
Hắc Long xoa xoa đầu Hime, cảm thấy mái tóc đó có chút mềm mượt như tóc của Quyên Phong thì rút tay lại:
- Phu nhân và Hime chan đã từ Nhật sang đây mệt rồi, cứ ở đây vài ngày đi rồi về.
Đêm hôm đó Hime không ngủ được. Cô bé khoác lên người chiếc áo choàng, đôi chân nhỏ bé bước đi trong hành lang dài sâu hun hút. Bất chớt phía xa xa, có hai người đàn ông đang uống rượu, thấy bộ dạng ngà ngà say của họ Hime mới dám bước lại gần hơn, vì cô bé biết người trong khu biệt thự này cực kì nhạy bén, nhưng say thế này chắc không biết được đâu.
- Không biết lão đại giờ đang ở đâu nhỉ?
- Mày nhiều chuyện quá. Lão đại làm gì không đến phiên mày quản.
- Tao nhớ lão đại mà. Ôi bộ dạng lạnh lùng mà đẹp nghiêng ngã lòng người.
- Được mày ngon, mày đến số nhà xyz quận 7 thành phố Hồ Chí Minh mà nói với ngài ấy đi.
- Haha tao giỡn mà.
Hime bụm miệng cười thầm. Là ông trời muốn cô bé gặp chị mà. Hime chỉ biết nói tiếng Nhật thôi, vậy mà 2 người làm kia trùng hợp là người Nhật luôn mới ghê.
Đúng là Hime đây chỉ mới 10 tuổi nhưng IQ không phải 2 con số đâu nhé.
Thành phố Hồ Chí Minh ta tới đây.
----
Trời bước sang tháng 1, ở miền Nam Việt Nam khí hậu vẫn nóng như bao mùa. Những lúc như thế này Quyên Phong thường không thích ra ngoài cho lắm, thành ra suốt ngày cứ rút mình trong phòng lạnh.
- Tiểu Phong, hôm nay nắng dịu đi rồi đó, ra ngoài chơi đi - Nam Cung Thần tiến đến vén màn cửa ra, ánh mặt trời buổi chiều qua tấm kính chiếu vào khiến Quyên Phong nheo mắt lại như một con mèo lười.
Không thể không thú nhận rằng, mấy tháng qua cô bị Nam Cung Thần chiều cho hư rồi.
Nghỉ vậy, Quyên Phong thở dài. Mặt mày có chút kì cục nhưng vẫn dứt khoác thay chiếc váy Maxi màu trắng mà anh vừa mua cho cô.
Mặc dù Quyên Phong vốn không thích màu trắng cho lắm nhưng cô không muốn nghe Nam Cung Thần càu nhàu thêm lần nào nữa nên mặc vào luôn. Dù gì cũng không còn bao nhiêu thời gian ở đây nữa, đồng ý với việc cậu ta làm cũng không có gì quá đáng. Cứ coi như là vì Nam Cung Thần đã thay cô trút giận chuyện đêm hôm nọ đi.
Nhớ đến lời thuộc hạ bẩm báo rằng Nam Cung Thần đã một tay giết sạch lũ người kia, Quyên Phong lần thứ n cau mày lại. Tại sao anh ta lại có bản lĩnh đó, hay là vì ở bên cô suốt nên "gần mực thì đen" rồi.
Vốn dĩ Quyên Phong định đi điều tra thêm về thân thế của Nam Cung Thần nhưng không hiểu sao cô không muốn làm vậy. Cuối cùng nghĩ vấn đề cũng không quá mức vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.
Lúc này, Quyên Phong vẫn không biết rằng, khi yêu một ai đó, não bộ bạn sẽ bỏ qua mọi khuyết điểm sai lầm của người đó và thậm chí tin tưởng người đó cách mù quáng.
---
Cái ráng chiều xuyên qua hai táng cây bên đường in bóng lên mặt đường trải nhựa. Buổi chiều khung cảnh thành phố thật tấp nập, người người trở về tổ ấm sau một ngày dài làm việc mệt mỏi. Hoàng hôn nhuộm màu nắng nhạt một góc trời.
Tiếng xe cộ qua lại làm Quyên Phong hơi đau đầu vì đôi tai thính quá mức của mình. Cô chỉnh lại đôi hoa tai, buộc miệng nói:
- Đúng là không hợp với nơi ồn ào thế này.
Mái tóc như màn đêm đen giữa ban ngày. Đôi mắt xám tro có chút giống với bầu trời buổi hoàng hôn thờ ơ mông lung như 8 phủ một làn khói dưới hàng mi dài cong vút. Váy trắng nhẹ lay trong gió chiều. Cô ấy sánh bước cùng anh, hoàn toàn không để ý đến bên đường bao người ngây ngất.
Rất hiếm khi Quyên Phong mở miệng trước, lại nói về chính mình như vậy.
- Vậy sau này tôi sẽ đưa em đến nơi nào đó yên bình hơn.
Có rất nhiều người đã từng dùng từ "sau này" với Quyên Phong, nhưng bây giờ họ đã về chân trời nao?
Bất giác, cô buộc miệng:
- Sau này là khi nào?
Nam Cung Thần có chút khựng bước chân. Anh nhận ra một điều rằng Quyên Phong càng ngày càng nói nhiều hơn, ít lạnh lùng hơn, biểu thị cảm xúc nhiều hơn, thi thoảng còn cười nhẹ với anh nữa.
Nam Cung Thần chỉ mong có thế. Anh muốn chữa lành vết thương tâm hồn lẫn thể xác của cô, muốn cho cô một tương lai màu hồng của hạnh phúc và hi vọng. Chứ không phải màu đỏ của máu.
Bàn tay lúc này chộp lấy tay Quyên Phong, cười cười nhìn vào đôi mắt thoáng nét buồn đó:
- Sau này là bất cứ lúc nào em thích, tốt hơn hết là bây giờ luôn đi.
Cả hai người sánh bước như thế mà không phát hiện ra phía sau có người đang theo dõi mình, có lẽ do đường phố quá đông đúc mà hai đương sự kia trong mắt chỉ có nhau, lại còn tự tin vào bản thân nên hoàn toàn không để ý đến từ xa xa có một bóng dáng bé xíu đang nhìn mình.
- Mama, lần đầu tiên con thấy Onee sama không mặc màu đen hoặc đỏ. Onee sama còn có vẻ rất vui với tên đẹp mã đó. Huhu, có phải con sắp mất Onee sama rồi không?
- Đó là điều tốt, con nên vui mới phải. Mà chúng ta đến chào chị đi con, theo dõi từ nãy đến giờ là không lịch sự đâu.
Hime chun môi lên, lâu lâu mới có dịp làm thám tử thế này, cô bé muốn quan sát rồi kết luận nữa cơ.
Đang khi vừa bước đi vừa nhìn về phía Quyên Phong thì cô bé va phải một người đàn ông vạm vỡ, anh ta to béo đến mức che khuất cả tầm nhìn của cô bé.
Hime từ nhỏ đã sống ở Nhật, cô bé dĩ nhiên không biết tiếng Việt, nhưng vài từ giao tiếp căn bản thì vẫn nói được.
- Xin lỗi.
Nhận ra đây không phải là kiểu người đàng hoàng, phu nhân Shiina vội bước lên chắn trước con mình:
- Xin lỗi các anh, con bé vô ý quá, các anh bỏ qua cho.
Gã béo cười ha ha, rồi đưa mắt nhìn về Quyên Phong:
- Trả lời thật tao sẽ tha. Bọn mày có quen con nhỏ đó không?
Phu nhân Shiina nhanh nhạy biết việc này luyên lụy đến Quyên Phong nên trả lời ngay:
- Không quen.
Mặt gã béo tối sầm lại:
- Tao cho mày cơ hội mày lại không biết quý còn dám nói dối tao. Mày đã theo dõi con nhỏ đó suốt từ nãy đến giờ còn bảo không quen.
Cùng lúc đó một chiếc xe hơi tắp vào lề đường, một đám đàn ông to béo vây lại che khuất đi tầm nhìn của mọi người. Thế là hai mẹ con bị bắt lên xe mà không ai thấy. Tuy có vài người thấy nhưng chỉ biết câm miệng quay đi vì sợ liên lụy.
Quyên Phong cảm nhận bàn tay to lớn ấy bọc lấy tay mình thì lòng ấm áp lạ thường. Cô đang tính gật đầu đồng ý thì chợt chiếc đồng hồ trên tay rung lên, báo hiệu thuộc hạ Tần gia gọi đến, cô dĩ nhiên rất hiểu họ, phải là việc gì họ không tự mình xử lí được mới gọi đến cô. Mà dĩ nhiên, những việc họ không xử lí được sẽ không bao giờ là chuyện bình thường.
Thế là, bàn tay nhỏ bé rút khỏi bàn tay anh. Nam Cung Thần có chút nhoi nhói, trong mắt cô, hình như không thứ gì có thể hơn được Tần gia, bao gồm cả anh.
Cô ấn nút nghe rồi nói chuyện qua khuyên tai:
- Lão đại, tiểu thư Mashiro đến Việt Nam rồi ạ.
Một tia lạnh bao trùm đôi mắt Quyên Phong. Dáng vẻ của cô gái mong manh lúc nãy biến mất, chỉ còn lại nét lạnh lùng của một sát thủ hắc bang.
- Định vị ngay cho ta - Quyên Phong không hề trách lấy nửa câu, không phải không giận, mà là cô không muốn phí thời gian vào việc đó.
Đúng lúc này, một đám đàn ông đi lại phía cô. Thấy thế Nam Cung Thần toan bước lên thì bị Quyên Phong giữ lại.
Một gã trong đám bước lên, đưa điện thoại đến trước mặt cô, cười nham nhở:
- Việc thứ nhất, gọi con nhỏ Vô Tâm một mình đem USB đến đây, chỉ một mình nó. Việc thứ hai, hai đứa bây đi theo tao. Nếu không làm theo tao giết chúng nó.
Thật sự mà nói lũ này có là gì với Quyên Phong, càng không là gì kể cả khi Nam Cung Thần chọi 1 với chúng. Nhưng vấn đề là chúng có con tin. Tuy Nam Cung Thần không biết hai người kia là ai, nhưng xem bộ dạng Quyên Phong lúc này e là vô cùng quan trọng với cô.
- Được - Quyên Phong quả quyết ngồi lên xe. Khuôn mặt cô bình thản nhưng Nam Cung Thần hiểu, bọn này thê thảm rồi.
Nam Cung Thần không hề phản bác lại, ngoan ngoãn theo Quyên Phong ngồi vào xe để bọn chúng dí súng vào đầu mà trói chặt tay lại.
Một nụ cười nhếch khó thấy vẽ lên môi Nam Cung Thần. Chỉ bằng bọn tép riu này ư?
Nếu như chút chuyện vặt này mà không đối phó được thì anh và cô đã không sống xót được đến ngày hôm nay mà gặp nhau rồi.
Muốn giết anh và cô? Là định mệnh cho anh và cô gặp nhau, anh sẽ không bao giờ để kẻ nào xen vào phá hủy mối quan hệ này đâu.
Không cho thuộc hạ trợ giúp cũng không sao. Bởi căn bản sát thủ càng đáng sợ lại càng thích solo hơn.
Lũ này, chọc đúng người rồi.
--
Một chút chap sau:
Bom nổ đinh tai nhức óc. Máu tuôn ra thấm ướt vai Nam Cung Thần. Đầu an đau đớn như có hàng ngàn con kiến đang cắn vào não anh. Từng mãnh kí ức vỡ tan đang dần dần chắp ghép lại.
Giọt máu lăn dài từ trán xuống bờ má cùng nước mắt. Tại sao vậy?
Tại sao tôi là Long Thần.
Quyên Phong, tôi phải giam giữ e trong vòng tay của tôi trước khi em phát hiện ra tôi chính là Long Thần.
|
CHƯƠNG 29:
Nắng tắt, đêm lại xuống. Phố thị lại ngập trong ánh đèn giăng. Bầu trời trên cao nhuốm một màu đen mịt mờ, những ánh sao đêm le lói phát ra ánh sáng yếu ớt.
Trong căn phòng rộng lớn, có một cô gái ngồi đó, mái tóc vàng buộc cao, khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt xanh biếc tràn đầy thù hận nhìn chăm chăm vào màn hình laptop, đôi bàn tay siết lấy khẩu súng lục như muốn bắn nát màn hình bất cứ lúc nào.
- Người tôi cũng bắt về cho cô rồi, giao tiền được rồi chứ?
Trong màn hình laptop được nối với camera hiện lên khung cảnh một căn phòng bị bỏ hoang được thắp sáng bằng ánh đèn trần. Trong phòng có khoảng 7 tên đàn ông to con lực lưỡng đứng vòng quanh cô gái bị trói chặt vào chiếc ghế xếp Inox sáu song, với 7 cây súng trên tay chĩa thẳng về phía cô, camera 4 phía không lơ đi một giây. Có thể nói, cô gái đó muốn thoát ra khỏi căn phòng còn khó hơn lên trời.
Cô gái tóc vàng tùy tiện vứt cho gã đàn ông một cái vali. Sau đó đứng lên xoay người bỏ đi.
Gã đàn ông hài lòng với số tiền trong vali, cũng không màn đến cô gái tóc vàng kia nữa.
Mục đích của hắn ta là lấy USB, còn mục đích của cô gái tóc vàng đó là Hàn Quyên Phong. Tuy hai mục đích đều như nhau nhưng quá trình thực hiện lại y như nhau. Đó là phải bắt giữ được Hàn Quyên Phong.
Hắn gạt tàn thuốc nhìn vào camera. Trong màn hình chỉ là một cô gái vận váy Maxi, mong manh như sương khói, mãnh mai như cành hoa. Nhưng không biết sao cô gái tóc vàng với mật danh Wendy Killer kia lại buộc phải bắt đến 7 gã thuộc hạ của ông đứng canh không cho một giây lơ là. Còn nói rằng cô gái đó là kẻ nguy hiểm nhất trong giới xã hội đen, đã tắm máu hàng trăm mạng người.
Hắn ta nhìn lại một lần nữa vào làn da trắng như bạch ngọc, dù từ góc độ camera vẫn không thấy rõ mặt cô nhưng nhìn thoáng qua thôi cũng đủ để biết đó là một khuôn mặt đẹp hiếm có. Giết hàng trăm mạng người bằng cơ thể mãnh mai đó ư? Hay là dùng nhan sắc mê hoặc đối thủ?
---
Quyên Phong ngồi trên chiếc ghế xếp inox sáu song, hai tay cô bị chúng vòng ra phía sau phần tựa của ghế rồi trói chặt lại. Xung quanh có 7 tên đàn ông đứng đó trong tư thế sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào nếu cô động đậy.
Quyên Phong cũng không hề có nửa điểm sợ hãi trong mắt. Ngược lại bộ dạng rất thong thả tựa vào ghế, đôi mắt nhìn lên bóng đèn trên đầu mình. Mái tóc đen xõa xuống buông dài như màn đêm ngoài kia.
Cái bộ dạng này, thật sự khá gợi tình đặc biệt khi cô gái này có làn da quá đẹp.
Cuối cùng một tên trong số chúng cũng mất kiên nhẫn buông súng xuống, tức giận nói:
- Chỉ là một con nhóc 20 tuổi đầu chưa tới, lại kêu chúng ta canh gác thế này. Lão đại của chúng ta có phải rảnh rỗi quá rồi không?
- Nhưng mà canh người đẹp thế này, tao cũng không thấy chán đâu.
Một bàn tay to lớn vuốt lấy má Quyên Phong, lập tức tên đó bị ánh nhìn lạnh ngắt của cô làm cho tái mặt.
Lạnh tựa họng súng, sắc tựa lưỡi dao.
Một cô gái mới lớn có thể có được loại ánh mắt đó sao?
Lập tức gã lùi lại vài bước, cầm súng lên và chĩa vào tim Quyên Phong.
Qua hành động bắt cóc Hime và bố trí người canh gác khắt khe thế này, Quyên Phong có thể đoán được kẻ bày ra chuyện này chắc chắn rất thân thuộc với cô.
Kẻ thù của Quyên Phong nhiều đến mức chỉ số IQ vượt xa mức trung bình của cô cũng không nhớ hết, thậm chí còn không biết hết. Nhưng nếu tóm gọn lại những kẻ biết rõ về cô thì chỉ là trong nội bộ của Tần gia.
Nhưng mà có lẽ kẻ này cũng không quá thân với cô, bởi những thuộc hạ thân tín của cô đều biết, bước đầu tiên muốn hạ cô là phải tháo hết trang sức trên người cô ra.
Kẻ này chỉ biết về Hime, biết rằng cô là sát thủ số 1 thế giới nên rất nguy hiểm. Mà lại không biết những thứ làm nên sự nguy hiểm nơi cô. Đúng là không biết học câu "biết người biết ta trăm trận trăm thắng".
Quyên Phong vẫn ngồi im như tượng tạc. Bên tai cô vừa nghe thuộc hạ mô tả lại địa hình, vị trí của kẻ thù, Hime và Nam Cung Thần qua chiếc bông tai liên lạc vừa hình dung kế hoạch trong đầu.
- Lão đại, có một người đang tới. Ngài phải thoát ra khỏi đó trước ả tới, nếu không sẽ nguy hiểm.
Toàn bộ hệ thống camera đã bị Tần gia hack vô từ lâu.
Quyên Phong ho khan một tiếng.
Dĩ nhiên thuộc hạ của cô biết cô đã ra lệnh đồng ý. Vài giây sau, họ truyền qua tai cô:
- Đã tắt toàn bộ hệ thống camera.
Quyên Phong khép mắt lại. Trói tay cô lại, cho một đám chĩa súng vào cô? Buồn cười thật đấy, chỉ tưng đây mà muốn giữ chân cô sao? Việc cô thoát ra khỏi đây chỉ là vấn đề muốn khi nào mà thôi. Ngồi hết gần 1 giờ đồng hồ trong này chẳng qua cô muốn tính toán kế hoạch thật chi tiết vì đây là mạng sống của Hime.
Cô gái kia đã được xác định rõ là thuộc hạ của Tần gia, nhưng ở vị trí rất thấp, chỉ là đệ tử của một thuộc hạ không mấy cao chức trong nội bộ. Tất nhiên Quyên Phong không biết cô ta vì với thân phận đó làm gì có cửa bước chân vào trụ sở chính mà diện kiến Quyên Phong.
Với tư cách kẻ thống trị Tần gia, Quyên Phong có chút muón chấm điểm cho kế hoạch lần này của cô gái đó đây. Xem nào....
Sẽ là điểm B cho cô ta nếu người bị bắt là kẻ khác. Nhưng khi là Quyên Phong, thì con điểm này chỉ có thể là một chữ: F
- Còn 15 giây nữa cô ta sẽ đến.
15 giây, quá nhiều.
Đôi mắt băng lãnh của Quyên Phong mở to ra, tựa viên đạn rời nòng, như lưỡi dao ánh lên trong bóng đêm
Tách. Choảng. Đoàng Đoàng. Ah Ah Ah.
Một chuỗi âm thanh kinh hoàng vang lên, chấn động cả không gian yên tĩnh.
Quyên Phong lau đi chút máu trên mặt, giẫm lên xác chết mà bước ra khỏi căn phòng, chiếc váy maxi trắng văng ít máu tươi, sắc đỏ nổi bật trên nền trắng, vô cùng chói mắt.
Trên tay Quyên Phong, mãnh thủy tinh sắc nhọn bê bết máu, từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống mặt sàn bụi bậm.
Giết sạch 7 mạng người chỉ trong khoảng thời gian vài giây.
Đúng vậy, sai lầm của bọn chúng chính là không tháo sạch trang sức của cô ra, mà không, sai lầm của bọn chúng là đã vờn nhầm đối tượng.
Chính xác là Quyên Phong đã bắn một viên đạn bi trong chiếc nhẫn lên bóng đèn trên đầu. Loại đạn này không thể xuyên qua da người, lại chỉ có thể bắn ở phạm vi vài mét, nên Quyên Phong thường dùng nó tấn công vào mắt đối phương. Mặc dù nó không thể xuyên qua da người nhưng lại thừa sức làm vỡ thủy tinh của bóng đèn. Cho nên giây phút nó chạm vào mặt bóng đèn trên trần nhà, bóng đèn vỡ ra.
Xung quanh tối mịt mù.
Mãnh vở thủy tinh rơi xuống, ngay tức khắc Quyên Phong chộp ngay một mãnh vỡ khi nó rơi vào tầm mắt cô, dĩ nhiên là khi nó rơi chưa qua đầu cô vì Quyên Phong phải tranh thủ thời gian nhanh nhất, cũng không thể rút vũ khí trong người ra vì quá mất thời gian.
Với độ cao từ trần nhà đến mắt Quyên Phong xấp xỉ khoảng 3 mét. Theo công thức tính quãng thời gian cơ bản, với gia tốc trọng trường lấy bằng 9,8, lực cản không khí không đáng kể vì trong phòng không có gió thì có được khoảng thời gian mãnh thuỷ tinh rơi vào tay Quyên Phong sẽ sấp xỉ khoảng 0,7 giây.
Sau khi nắm được mãnh thuỷ tinh rồi, với đôi mắt nhìn được trong màn đêm và tốc độ nhanh vượt trội của mình, Quyên Phong nhanh chóng ngồi bật dậy và ra tay.
Tất cả các hành động từ lúc bắn đạn bi lên bóng đèn cho đến lúc mãnh thuỷ tinh rơi vào tay Quyên Phong chỉ diễn ra vẻn vẹn chỉ 1 giây hơn. Cho dù có là sát thủ hàng đầu cũng chưa chắc phản ứng kịp nói chi chỉ là một bọn gà mờ ở đây. Đến khi cô đã cứa cổ giết chết 1 nửa vòng tròn phía trước rồi, mất khoảng 2 giây, thì bọn ở phía sau mới phản ứng mà nổ súng. Hẳn nhiên với thân hình nhỏ bé mãnh mai của Quyên Phong, cô nhanh chóng dùng tên mới giết kia làm bia đỡ đạn. Sau đó nhanh như chớp Quyên Phong định hướng đầu súng rồi né đạn mà chạy đến bên cạnh ba kẻ đang xả súng không ngừng kia. Tất nhiên khác với Quyên Phong có thể nhìn trong tối, bọn chúng chỉ biết đưa súng bắn loạn xạ vì căn phòng tối mịt..
Với ba đường rạch bằng thuỷ tinh bóng đèn lên cổ, cướp ba mạng người trong phần giây.
Bảy người đàn ông lực lưỡng có súng, chỉ bị cô giết bằng một mãnh thuỷ tinh và hai ngón tay.
Một sát thủ có vũ khí trong tay hay không, căn bản vẫn là một sát thủ. Mà trong tay một sát thủ, thứ vô dụng nhất cũng có thể thành vũ khí.
Cô gái tóc vàng với mật danh Wendy Killer nghe thấy tiếng xã súng cùng tiếng thét vang lên thì vội vàng chạy đến, xunh quanh đường đi vốn bật đèn sáng hai bên nhưng lúc này tối thui, ánh sáng từ những vì sao le lói ngoài kia không đủ mang lại ánh sáng cho nơi này.
Wendy Killer hiểu ra một điều bất biến trong giây phút này: tử thần đang ở gần cô.
Siết chặt lấy khẩu súng lắp chiếc đèn pin sẵn trong tay, cô rọi qua hành lang đầy bụi và tơ nhện giăng, cuối cùng bước đến căn phòng giam Quyên Phong, cô cẩn thận bước vào.
Đèn pin trên khẩu súng soi vào căn phòng. Một người đã quen nhìn cảnh máu me như cô ta cũng phải cảm thấy run rẩy. Bảy người đàn ông nằm la liệt trong căn phòng, máu từ cổ họ chảy ra thấm đẫm mặt đất. Trên người họ không có bất cứ vết thương nào ngoại trừ vết cứa cổ.
Vẫn đúng là Tần Quyên Phong, phong cách ra tay cực kí tiết kiệm thời gian, luôn hạ đối thủ trong vòng 1 hit, không dư cũng không thiếu lấy một chi tiết nào, 1 hit đầy đủ lấy đi sinh mạng một con người.
Wendy run rẩy không thôi. Rõ ràng cô đâu còn nghỉ đến việc sống chết khi nghỉ đến kế hoạch giết chết Tần Quyên Phong. Nhưng khi cảm nhận được Quyên Phong ở gần đây, cô vẫn không thôi run rẩy.
Phải, với bất kì ai trong khóa đào tạo sát thủ năm đó đều khiếp sợ trước Quyên Phong. Wendy vẫn nhớ rất rõ 5 năm trước cô kinh hoàng đến mức chết trân tại chỗ nhìn Quyên Phong giết anh chị của mình. Lúc đó, cô đã thề sẽ báo thù Quyên Phong, phải cho ả ta chết cách đau đớn nhất.
Trong không gian im rất im, nhưng Wendy cứ nghe văng vẳng bên tai tiếng mài dao. Từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Quyên Phong năm đó, bộ váy đen như màn đêm ngồi ở đầu giường, tay không ngừng miết con dao găm xuống cạnh giường trong kí túc xá để mài cho bén, lưỡi dao ánh lên dười bóng đèn ngủ khiến bao kẻ ớn lạnh, nhưng không một ai dám lên tiếng vì ánh mắt cô bé 13 tuổi đó còn sắc hơn lưỡi dao.
- Tần Quyên Phong, mày ra đây, tao biết mày ở gần đây thôi, mày lăn rq đây cho tao - Windy không thể chịu nổi cảm giác này nữa, cô ta hét lên, đồng thời gia tăng cảnh giác xung quanh. Cô không tin một sát thủ như cô lại không phát hiện ra có kẻ đang bước lại gần mình.
- Năm năm không gặp, vẫn không học được chữ "nhẫn" nhỉ? Số 1730.
Wendy khựng người, tròng mắt mở to, cây súng trên tay rớt xuống đất, ánh đèn pin lăn lóc chiếu loạn xạ.
Mái tóc đen hơn cả màn đêm sượt qua vai Wendy, lưỡi dao lạnh ngắt kề vào cổ cô, nhưng vẫn không lạnh bằng cánh tay của tử thần vòng qua cổ Wendy. Giọng nói như cơn gió chết, thanh như tiếng chuông gió gọi hồn thì thầm vào tai cô.
Quyên Phong hai chân quặp vào một thanh xà trên trần nhà, thả người xuống, một tay vòng qua cổ Wendy, tay kia cầm con dao dí vào cổ cô ta.
Để ý xung quanh, để ý bước chân trước sau, nhưng lại không để ý phía trên đầu.
Lại điểm F.
- Số...7 - Nghe Quyên Phong gọi mình bằng số thứ tự, cô ta cũng run rẩy gọi theo. Bởi trong lớp đào tạo sát thủ, thông tin của mọi người là tuyệt mật, chỉ được đánh số từ 1 đến 2000.
Tần Quyên Phong là số 7, được mệnh danh là số 7 tử thần hoặc là Hydra ( quái vật 7 đầu trong thần thoại Hy Lạp).
- Mày đúng là luôn thích đâm trong tối đâm ra nhỉ? Sao không đường đường chính chính bước ra đấu với tao xem - Wendy nghiến răng đứng im.
- Sát thủ không có khái niệm đường đường chính chính. Cô không bao giờ thắng được ta đâu, 5 năm trước không nổi, bây giờ càng không - Không sai đâu, sau năm 16 tuổi, Quyên Phong đã thành gần như vô đối rồi.
- Mày chỉ may mắn thôi con khốn.
- Cái may mắn cô nói chính là sự cách biệt giữa người khôn và kẻ ngu.
- Phải, không nơi nào có thể thấy rõ sự khác biệt giữa thiên tài và vô dụng bằng thế giới sát thủ, thiên tài và vô dụng, sống và chết - Đột nhiên Wendy cười lớn:
- Tao nhớ ngày trước mày đâu có thích nói nhiều khi giết người, 5 năm qua mày ngu hơn rồi Quyên Phong ạ.
Đúng lúc này, ở hai phía, ba cây súng hướng về phía Quyên Phong, chỉ cần nhúc nhích một chút là coi như mất mạng.
Mà lúc này, tiếng cười mỉa mai vọng qua tai Wendy.
Đã nói giữa thiên tài và vô dụng cách nhau rất xa mà.
Đoằng đoằng.
Ba tên cầm súng chĩa vào Quyên Phong ngã rạp xuống, máu phun ra xịt lên vách tường.
Wendy trợn mắt. Ả cố tình bắt chuyện để bọn thuộc hạ của ả có thời gian tiến lại gần Quyên Phong để đưa cô ta vào tầm ngắm chính xác, cứ nghỉ cô ta ngu ngốc khi trả lời lại, nhưng không phải, kế sách câu giờ này, kẻ được lợi 6chính là cô ta.
Ngay từ khi vừa siết cổ Wendy, Quyên Phong đã nhận ra cô đã rơi vào tầm ngắm của ba tên sát thủ khác trong khi thuộc hạ của cô vẫn chưa đến. Nhưng vấn đề là bọn chúng ở xa, xung quanh lại tối mù nên phải tìm cách để tiến gần lại cô.
Wendy rất hiểu ý khi cố gắng nói chuyện với Quyên Phong, mà dĩ nhiên Quyên Phong cũng cần phải câu giờ. Vì nếu lúc này cô mà giết ả ta, chắc chắn 3 tên sát thủ kia sẽ bất chấp mà nỗ súng. Khu vực né đạn rất hẹp, lại có đến tận ba cây súng, tỉ lệ bị thương lên đến trên 30%. Cho nên Quyên Phong giả vờ không biết để chúng an tâm tiến lại gần mình, thu hẹp tầm bắn để có kết quả khả thi.
Đến lúc bọn chúng đạt được khoảng cách cần thiết thì thuộc hạ của Tần gia đã đến.
Một tiếng dao cứa vào thịt vang lên ngọt sớt, thân ảnh Wendy đổ sụp xuống đất. Quyên Phong tiếp đất xong cũng không buông một câu.
Nói đúng lắm đấy, cô không thích nói nhiều khi hạ sát ai đó đâu, vì những kẻ ngu ngốc đó có nói thêm gì cũng không bao giờ khôn đầu ra nổi.
Thuộc hạ khoác lên cho Quyên Phong chiếc áo choàng đen, đưa cô vũ khí và những vật dụng cần thiết.
Lại bắt đầu cuộc săn đêm nào.
|
CHƯƠNG 30:
Hồ Chí Minh năm 2026, 21 giờ tối.
Đường phố tấp nập xe cộ, từng chiếc ô tô nối đuôi nhau chạy vèo vèo trên đường cao tốc, trong đó có vài chiếc xe không ngừng chen lấn chạy vụt lên phía trước khiến tiếng chửi rủa thỉnh thoảng vang lên giữa tiếng động cơ ồn ào.
Bọn cầm USB chạy rất nhanh, bọn chúng bắt đầu hòa vào dòng xe trong lòng thành phố tấp nập buổi tối để tránh đi sự truy sát của Tần gia.
Chiếc xe đen dưới tay lái của Nam Cung Thần như một con sói đêm săn mồi không ngừng chen lấn dòng xe vượt lên phía trước. Thiên Long ngồi trong xe không khỏi có cảm giác ớn lạnh. Cảm giác đó, thật sự rất giống với cảm giác ngồi dưới tay lái của Quyên Phong.
Nam Cung Thần này rốt cục là ai mà lại có thể có bá khí ngang với cả Tần Quyên Phong?
- Người của tôi báo về sắp chặn được đầu xe của bọn chúng - Thiên Long quay sang báo với Nam Cung Thần. Bản thân cậu cũng không hiểu sao từ Nam Cung Thần lại toát ra cái khí chất mạnh mẽ khiến người khác tin tưởng đến vậy. Loại ánh mắt và kiểu ra lệnh như thể anh ta là một người chỉ huy thực thụ vậy. Thật giống với Quyên Phong.
Bỗng nhiên lúc này, phía trước có tiếng bom nổ vang lên, tiếp đó tiếng la thét của mọi người xung quanh vang lên thất thanh cùng tiếng xe cộ đâm sầm vào nhau khiến đường đi phía trước hoàn toàn bị bịt kín bởi những chiếc xe nằm ngổn ngang.
Lập tức Nam Cung Thần xuống xe, thân ảnh nhanh chóng nhảy vọt lên, đạp lên đầu những chiếc xe nằm ngổn ngang kia mà tiến tới.
Nam Cung Thần anh, tuyệt đối sẽ không tha cho những kẻ đã làm cô gái anh yêu tổn thương. Dù là ai đi chăng nữa, Long Thần hay không phải Long Thần, chỉ cần làm cô ấy tổn thương, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
---
Quyên Phong không ngất quá lâu. Lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong căn phòng ở biệt thự riêng của cô, Vô Tâm đang ngồi kế đó, thấy cô tỉnh dậy cô bé sáng mắt lên:
- Lão đại tỉnh rồi.
Nhưng ánh mắt vui vẻ ấy nhanh chóng bị ánh mắt lạnh lẽo của Quyên Phong làm cho tắt ngủm.
- Nam Cung Thần đâu? - Quyên Phong đưa ánh mắt băng giá nhìn qua Vô Tâm. Lúc Nam Cung Thần đánh ngất cô, đúng là Quyên Phong không kịp tránh nhưng đã điều chỉnh tư thế một chút, nên cú đánh tương đối nhẹ không làm cô ngất quá lâu.
- Dạ, cậu ấy nói, đi..lấy USB giúp ngài rồi ạ - Vô Tâm rụt rè nói.
- Cái gì? - Quyên Phong giật mình đứng bật dậy, đôi mày cô cau chặt, răng cắn vào môi.
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Quyên Phong chạy đến tủ đồ, chẳng buồn thay váy trắng, cô gấp rút lấy vũ khí nhéc vào người rồi tức tốc bỏ ra ngoài.
Tim Quyên Phong chưa bao giờ đập mạnh đến thế kẻ từ ngày gia đình cô bị Long Thân giết, cũng từ ngày đó cô chưa một lần cảm thấy sợ hãi dù đã nếm không bao nhiêu đường đạn lưỡi dao. Nhưng khoảng khắc này, Quyên Phong lại cảm thấy rất sợ, sợ đến run tay. Nếu Nam Cung Thần không trở về nữa, nếu anh không về nữa...
Thì cô biết làm sao đây?
Mang con xe đã được nâng cấp lên hàng tốt nhất mà Quyên Phong có, cô nhanh chóng rồ máy lao đi như một mũi tên.
Em không cho phép anh xảy ra chuyện gì, anh phải trở về cho em, đồ ngốc, đồ ngốc.
Chiếc xe đen như tia chớp vụt trong đêm.
Lúc Quyên Phong đến thì quận 7 thành phố đã như một bãi lộn xộn. Xe cộ nằm ngổn ngang không người lái, có lẽ họ đã bỏ chạy hết, mùi khét do chát nổ bốc lên nồng nặc, thậm chỉ lâu lâu dưới mặt đường có máu vết máu còn chưa khô. Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng máu me đó, trái tim Quyên Phong lại như lửa thiêu dù rằng cô đã quá quen với cảnh máu me.
Phía trước có tiếng nổ súng, đâu đó có một viên đạn chệch hướng lao về phía cô, Quyên Phong lập tức né qua và cầm khẩu súng lên, lòng cũng thôi xáo động, đầu óc bắt đầu bình tĩnh lại. Đúng là tếng súng luôn là một liều thuốc an thần cho cô trong mọi trường hợp mà.
Bởi nghe tiếng súng mà không trấn tĩnh lại, thì chỉ có một con đường chết.
Giữa lòng thành phố diễn ra một cuộc đọ súng vô cùng quyết liệt, thậm chí cảnh sát cũng không dám nhảy vào can thiệp vì họ hiểu bay vô đó chỉ có thiệt hại về mạng người bởi hai bên chiến đấu kia đều thuộc hàng sát thũ lão luyện. Cho nên họ chọn cách đứng ngoài di dân đi, để bọn sát thủ tự kết liễu nhau.
Đôi mắt của Quyên Phong đảo quanh tìm Nam Cung Thần.
Xung quanh tiếng bom nổ và tiếng súng nhã đạn vẫn vang liên hồi.
Nam Cung Thần nấp bên một chiếc xe hơi nhỏ, tiếng bom đạn làm đầu anh đau như búa bổ. Anh biết, đây là biểu hiện của việc nhớ lại, nhưng tại sao lại trong lúc này chứ. Dẫu đã cố quên đi nhưng cơn đau vẫn không cách nào thuyên giảm. Dường như tiếng bom nổ kia chính là yếu tố kéo kí ức về.
Tiếng bom nổ bên tai anh, tiếng bom nổ trong đầu anh, tiếng bom nổ trong bụng, tiếng bom nổ trong từng huyết mạch tế bào.
- AAA - Nam Cung Thần nghiến răng kêu lên, sau đó nén đau đứng dậy. Nhìn vào chiếc máy định vị, kẻ cầm USB ở rất gần đây, anh phải nhanh chóng lấy lại rồi thoát khỏi đây, bởi cứ ở chỗ súng đạn này mãi thì đầu anh sẽ còn đau đớn dữ dội cho đến khi anh nhớ ra mới thôi.
Luồn lách qua những chiếc ô tô, thỉnh thoảng có vài viên đạn chệch hướng bay về gần anh, nỉa vào mắt đường một lỗ thũng, hay thỉnh thoảng có chiếc xe hơi vì xăng chảy lại gần lửa mà phát nổ, hay có nhiều kẻ cố tính bắn và bình xăng để chúng phát nổ nhằm diệt sạch kẻ thù.
Đầu Nam Cung Thần càng ngày càng đau, đến đi đứng cũng loạng choạng, nhưng bằng mọi giá anh phải đem về cho Quyên Phong.
Quyên Phong là thống lĩnh một gia tộc sát thủ mà lại đích thân đến đất nước này, chứng tỏ USB đó cực kì quan trọng với cô. Hơn nữa chính nó đã đem cô đến bên đới anh, nó chính là định mệnh để cô và anh gặp nhau.
BẰNG.
Từ phía sau lưng kẻ cầm USB, Nam Cung Thần nhã ra viên đạn kết liễu đời hắn, sau đó anh lập tức lục lọi USB, cuối cùng cũng cầm được USB trong tay, Nam Cung Thần mĩm cười. Đột nhiên lúc này một tiếng nổ nữa lại vang lên, tiếng bom nổ lại tiếp tục kích thích não anh nhớ lại, tại sao lại là tiếng bom chứ? Anh và nó có liên quan gì mà cứ hễ nghe tiếng bom là đầu anh lại đau như bị ai đó đánh xuống, như thể có những sợi kẽm gai đang trói chặt lấy bộ não anh.
Chính vì cơn đau choáng váng đến không đứng dậy nổi, Nam Cung Thần không hề biết được anh đã nằm trong tầm ngắm của vài tên sát thủ bên địch.
BẰNG BẰNG BẰNG
Một tràng súng từ nhiều nơi vang lên khiến Nam Cung Thần đau dữ dội hơn nữa. Từng hình ảnh một tràn về trong đầu, kéo cả ý thức của anh nhập về quá khứ.
"Chỉ là một con bé 8 tuổi, là Nhược Quyên Phong hay Tần Quyên Phong, cứ giết sạch".
"Lão đại".
" Lão đại".
Trong lòng anh một tiếng rên khe khẽ phát ra cùng hơi âm và cơn đau nhói ở vài kéo Nam Cung Thần trở về. Từ khi nào Quyên Phong đã nằm ở trên anh, máu từ vai cô ứa ra khiến Nam Cung Thần tỉnh táo hẳn lại, anh hốt hoảng nhìn lên vai cô, một viên đạn đã sượt qua đó, vết thương không nặng lắm nhưng để lâu chắc chắn sẽ mất máu dẫn đến nguy hiểm.
Nam Cung Thần nhìn Quyên Phong rồi đưa mắt nhìn những cái xác gần đó, chắc chắn lúc đó anh đã nằm trong tầm súng của nhiều người, mà Quyên Phong trong khoảng thời gian ấy chỉ xữ lí được gần hết, còn một người nữa cô không thể bắn kịp đành cắn răng lấy thân mình đỡ đạn cho anh.
- Tiểu Phong, em không sao chứ? - Nam Cung Thần ôm lấy Quyên Phong, nép sát người vào thân chiếc ô tô.
- Không sao, có điều vết thương ở tay phải, sẽ không cầm súng được nữa, mà em thì khó có thể nhắm chuẩn được bằng tay trái - Quyên Phong thở dốc, dù vết thương rất đau nhưng nhìn thấy Nam Cung Thần bình yên, cô rất vui, một nỗi niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng khó tả.
- Anh lấy được USB rồi, chúng ta về thôi - Nam Cung Thần toan đứng dậy thì vai trái đau nhói làm anh kêu lên, lúc này mới phát hiện ra vai trái của anh đã ăn một viên đạn.
- Tại sao? Em nhớ là... - Quyên Phong khẽ run rẩy, đôi mắt long lanh như sắp khóc, đôi môi run run. Cô nhớ cô đã tính toán cả rồi mà, làm sao anh có thể bị thương như thế chứ?
- Không sao đâu, chỉ cần khi trở về em chăm sóc anh là được - Nam Cung Thần đưa tay mân mê chiếc cằm V-line của cô mĩm cười dịu dàng như nắng ban mai trong chiến trường đẫm máu đen tối này.
- Ừ, chúng ta về thôi - Quyên Phong đặt tay lên bàn tay đang áp vào má mình, mĩm cười ngọt ngào.
Lúc này, chiếc nhẫn của Quyên Phong ập vào mắt Nam Cung Thần khiến đầu anh lại tiếp tục cơn đau. Chiếc nhẫn, bom nổ, Quyên Phong, cả 3 thứ này chính là tác nhân mạnh mẽ nhất câu dẫn kí ức đã mất của anh trở về.
- Thần, anh sao vậy? - Quyên Phong hốt hoảng lao đến vỗ vỗ vào má anh.
- Không sao, chúng ta đi thôi - Nam Cung Thần ngồi dậy, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh.
Đạn vẫn còn bay loạn xạ trong không gian.
- Lão đại, cô không sao chứ? - Một thuộc hạ của Quyên Phong chạy đến lo lắng hỏi Quyên Phong.
Cô đang lo lắng cho Nam Cung Thần nên chỉ gật đầu cho có lệ, hoàn toàn không để ý nhiều.
Đột nhiên Nam Cung Thần dùng lực đẩy cô ra.
BẰNG BẰNG BẰNG
Máu văng lên bắn vào mặt Quyên Phong, máu văng lên nhuộm đỏ chiếc váy trắng mà anh đã buộc cô phải mặc.
Quyên Phong như chết lặng nhìn Nam Cung Thần gục xuống. Trái tim cô như dường như cũng bị bắn 2 viên đạn như anh.
- Không, không, không - Quyên Phong run rẩy chạy đến đỡ lấy Nam Cung Thần, sau đó nhìn sang tên thuộc hạ vừa phản chủ tính ám sát cô.
- Em từng nói với anh, thuộc hạ của em luôn kêu em là ngài - Nam Cung Thần yếu ớt lên tiếng, máu chảy ra loang lỗ trên chiếc váy trắng của cô, ướt đẫm một mãng lớn.
Phải, tên đó là đối thủ, sau khi hắn giết xong một thuộc hạ của cô thì thay y phục của thuộc hạ đó và đến gần Quyên Phong. Do cô lúc nãy quá tập trung lo lắng cho anh công thêm thuộc hạ Tần gia có qua nhiều nên hoàn toàn không nhận ra.
Lại một tiếng nổ ầm trời vang lên, đinh tai nhức óc. Nhưng lần này Nam Cung Thần không còn thấy đau nữa, tựa như những chiếc kém gai bao lâu nay quấn lấy não anh đã được tháo ra, chuỗi kí ức đã ngủ say kia cuối cùng cũng thức tỉnh.
Định mệnh ngang trái bấy lâu nay ngủ quên cuối cùng cũng dậy rồi.
Long Thần.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má anh.
Máu và nước mắt, lẫn quá khứ và tương lai của anh đều ngập trong đó.
Tay anh run run nắm lấy tay cô gái ấy. Sao mà cay đằng đến thế.
Nam Cung Thần và Hàn Quyên Phong, giá như mãi mãi chỉ có hai cái tên này thì anh đã không đau đớn đến mức này, nó thậm chí còn đau hơn cả 3 viên đạn đang gym vào cơ thể anh.
Nam Cung Thần và Tần Quyên Phong chỉ là mộng ảo, thức tế phũ phàng tồn tại chính là Long Thần và Tần Quyên Phong.
Trong thế giới của hắc đạo có một câu nói thế này: Một lời huyết thề đã được khắc sâu vào xương tủy, đó là trong thế giới này, có Long Thần sẽ không có Tần Quyên Phong. Cô sống thì hắn phải chết, hắn sống thì cô chết, không ngừng truy diệt nhau, vĩnh hằng cũng không thể cùng nhau tồn tại.
Có lẽ câu nói đó trong giờ khắc này đã ứng nghiệm. Chỉ một lát nữa thôi, cô sống và anh chết, một mối hận thù chia cắt hai đầu âm dương cách biệt.
Nhưng nếu sẽ ra sao nếu anh không chết. Long Thần khẽ cười, nếu định mệnh cho anh chết, anh sẽ không chút ai oán. Nhưng nếu thằng khốn mang tên định mệnh đó để anh sống, anh chắc chắn sẽ không buông tay Quyên Phong, bất chấp rằng anh là Long Thần.
Bởi vì sau tất cả những tội lỗi anh đã gây ra cho cô, anh chỉ còn hai lý lẽ cho cuộc đời của một sát thủ với đôi tay vấy máu tanh này, một là sống bên cô, hai là chết để chuộc tội.
- Tiểu Phong, thời gian bên em là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời anh, nếu tất cả có thể quay lại, anh vẫn sẽ chọn yêu em, dù rằng đó là điều cay đắng nhất trong cuộc đời này.
Nam Cung Thần mĩm cười, đôi tay buông lơi.
Trái tim Quyên Phong dường như cũng buông lơi.
Cảm giác này, 10 năm rồi Quyên Phong mới trải lại. Loại cảm giác sợ hãi tột cùng, đau đớn tột cùng này, Quyên Phong cứ ngỡ đời này kiếp này sẽ không còn bất cứ ai có thể khiến cô để tâm quá nhiều, cứ ngỡ trái tim cô đã chết. Đúng, nó đã chết. Nhưng chính Nam Cung Thần đã lôi nó ra khỏi quan tài giá lạnh mà sửi ấm nó, đã làm cho nó một lần nữa đâp nên nhịp đập của một con người. Nếu anh chết, thì lần này trái tim đó sẽ theo anh vào nơi hầm mộ, vĩnh viễn chết lặng.
- Lão đại, lão đại - Lúc này Tần gia đã dọn dẹp xong mọi thứ, họ vây lấy cô xem cô có bị thương không, nhưng chỉ thấy tấm lưng cô run lên.
Quyên Phong quay mặt lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đờ đẫn vô hồn, thấm vào chiếc váy trắng đã nhuốm đỏ.
- Cứu với, làm ơn cứu anh ấy với.
|