Yêu Anh Trong Từng Phút Giây
|
|
“Tình yêu chính là lúc em yêu anh. Một lần duy nhất mãi giữ tấm chân tình.”. Phải rồi, không thể nào nhầm lẫn được, dù anh có hóa ra tro cô cũng nhận ra, chính là anh, hình bóng anh đây mà, cái hình bóng đã khắc sâu vào trong tâm trí cô giờ lại hiện lên nhưng sao anh lại ở đây? Anh về nước rồi sao? Sao cô không hề biết? Bao năm qua, anh đi du học mà bặt vô âm tín, gia đình họ Trần cũng không ở quê nữa, nghe mọi người nói, gia đình họ Trần đã chuyển đi nơi khác sinh sống. Từ đó cô đã hoàn toàn mất thông tin về anh. Bỗng anh rẽ sang một con ngõ khác. Cô vội vàng phóng xe đuổi theo. - Trần Hàn Vũ! – Cô cất tiếng gọi lớn. Tấm lưng rắn rỏi kia dần dần chuyển động. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc như tan biến. Giờ đây, trước mặt cô, chỉ còn có anh hiện diện mà thôi. Đúng vậy, anh đây rồi. Là anh. Anh đang đứng loay hoay trước cái máy bán hàng tự động. Hôm nay anh mặc một cái áo khoác màu kaki hoặc cũng có thể là đã hơi hơi xỉn. Chiếc quần đen ống bó, tóc để rối, lòa xòa trước chán và không đóng thùng. Chân anh đi một đôi giày lười màu đen. Nhìn anh thật bụi bặm và chẳng có gì là vẻ thanh lịch của học sinh du học về nước cả. Sao sau khi đi du học mà anh lại thành ra thế này? Phải chăng cuộc sống nơi quê người quá vất vả và anh không thể nào thích ứng nổi? Cô đã hy vọng, cô cứ ngỡ nếu anh không liên lạc gì về thì cũng phải thật sự thành đạt chứ, không ngờ lại như vậy. Ai mà tin nổi! Dương cứ thắc mắc mà chẳng dám hỏi, nhưng cô nào biết được rằng đó là quần áo được đặt làm riêng của một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới. Người kia nghe thấy tên mình bị gọi thì ngay lập tức quay lại. Ban đầu, nhận ra cô, anh cũng có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó, anh đút tay vào túi quần, điềm nhiên nở một nụ cười thật tươi giống như để khẳng định. - Cậu về nước rồi? - Phải! - Sao cậu không báo cho tôi biết? Sao mấy năm nay cậu đi mà bặt vô âm tín? Vũ chưa kịp đáp đã nghe thấy Dương hỏi dồn dập: - Phải chăng cuộc sống ở đó quá vất vả? “Hả?” Đầu óc anh minh thần vũ của anh cũng không theo nổi suy nghĩ của Đại Ngốc Dương Ma Vương. Cô vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Nhìn cậu là tôi biết rồi, quần áo gì mà cũ hết thế này, rồi còn đầu tóc nữa, tội nghiệp cậu quá.” Sao mới có bảy năm không gặp mà cô nhóc dễ thương, kiệm lời đã trở nên như này chứ. Vũ chán nản ngắt lời. - Ừ, mà cậu có 5000 tiền lẻ không? Cho tôi mượn. - Hả? Cậu còn không có nổi 5000 sao? Thế này thì thảm hại quá rồi. Tôi cho cậu hẳn hai đồng 5000 này. Cậu muốn mua nước hả? Anh nhận tiền từ tay cô, định móc ví ra trả bằng tiền đô, vì anh chưa kịp đổi thì nghe cô nói tiếp: - Cậu mua đi. Tôi không thể tin nổi sau bảy năm gặp lại cậu mà lại gặp trong hoàn cảnh như vậy. Cậu không có nổi 5000 để mua nước. Vậy mà tôi còn chửi rủa cậu hai tiếng mỗi ngày... – Dương ngây thơ nói. Vũ nói mà cười gượng miệng, cơ mặt đã cứng cả lại. Cái gì chứ, mỗi ngày chửi anh những hai tiếng sao? Cô thực sự là đã quá độc ác rồi. Nhưng khi đứng trước ánh mắt ngây thơ vô số tội của Dương, anh lại đành chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Dương nhìn ngắm một chút rồi bặm môi nói: - Trần Hàn Vũ, để chuộc lỗi, tôi sẽ mời cậu một bữa, nói thật chứ cả ngày hôm nay tôi cũng chưa ăn gì. - Cậu mời sao? - Ừ, chứ cậu thế này rồi sao đãi được tôi nữa? Vậy là Dương đưa Vũ tới quán Hải Tặc ăn cơm. Quán này nghe danh thì có vẻ hơi ghê và sẽ có không ít bạn đi mà mà trầm trồ tưởng nhầm quán bày bán đồ hải sản. Nhưng thật ra không phải, quán Hải Tặc là quán mà cô thích nhất. Nó chủ yếu bán những món ăn đậm chất Việt, đặc sản các vùng miền thì hoàn toàn chẳng thiếu món nào. Ngồi trong quán thưởng thức các món ăn, nhâm nhi nước uống mà chẳng khác nào đang du lịch xuyên Việt cả. Hơn nữa, giá cả ở quán này rất phải chăng. Cô vào quán, lia ánh mắt khắp cả gian phòng. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy chỗ ngồi yêu thích của mình. Nó vẫn còn trống. Cô nhanh nhảu cầm lấy tay anh kéo về chỗ đó. Chỗ ngồi của cô tọa trên gác xép của quán. Nói đúng hơn thì nó nằm ở góc của gác xép. Quán có tường làm bằng kính nên ngồi ở đó, cô có thể quan sát toàn cảnh bên dưới quán cùng dòng đường bên ngoài. Hôm nào mà bí quá, không có đề tài để viết, cô sẽ ra đó và ngồi nhìn dòng đời lặng lẽ trôi qua. Chẳng hiểu sao khi ngồi ở đó thì bao cảm xúc đều dâng trào, khiến cô đánh máy mỏi tay mà vẫn không kịp. Nhiều khi cô còn gọi nó với cái tên thân mật là Góc may mắn. - Cậu ngồi đi. Vũ ngắm nghía xung quanh một hồi rồi tiến tới, ngồi xuống bàn và mỉm cười. - Cậu “cố thủ” ở đây bao nhiêu lần rồi? Vị trí rất đẹp. Có lẽ cậu nên bỏ tiền bao chỗ này quanh năm đi. - Cậu điên hả? Vũ cười rồi nói: - Trêu cậu chút thôi. - Ừ, thực đơn đây, tôi cho cậu chọn món. - Tôi không khiêm nhường đâu nhé. Vậy là Vũ chọn món rồi cả hai cùng ăn. Trong khi ăn họ kể cho nhau nghe những ngày trong bảy năm ấy. Và tất nhiên, người kể chỉ có Dương, còn Vũ chỉ ngồi nghe rồi cười mỉm. Kết thúc bữa ăn, Dương tỏ ý muốn đưa Vũ về tiện thể muốn biết chỗ ở mới của anh luôn. Nhưng Vũ không đồng ý, anh tỏ ý muốn đi bộ để ngắm dòng đường Hà Nội và quê hương sau bảy năm xem nó có thay đổi gì không. Cô nói mãi nhưng Vũ vẫn không đồng ý nên đành chịu. Cô lấy túi, móc ra một sấp tiền rồi đưa cho cậu: - Cậu cầm đi. Anh ngạc nhiên. Bảy năm trước, Hoàng Dương còn là một cô nhóc nhỏ mọn suốt ngày tính toán với anh. Vậy mà giờ lại dám ra tay hiệp nghĩa, đưa anh một sấp tiền lớn như vậy. Thời gian, quả thật đã bào mòn rất nhiều thứ, nhưng anh tin, có một số thứ là vĩnh cửu. Anh nói: - Cái này là. - Cậu cầm mà chi tiêu cho cuộc sống. Chẳng phải cậu nói cuộc sống của cậu rất khó khăn sao? Nghĩ một lát, biết tính anh chẳng muốn vay nợ ai bao giờ, cô nói tiếp: - Tôi rất sòng phẳng nhưng cũng rất thoải mái với bạn bè, do đó, số tiền này tôi sẽ cho cậu vay, bao giờ cậu có thì trả cho tôi, không cần trả lãi. Dương nói rồi đặt sấp tiền vào trong tay Vũ. Cô nhanh chóng lấy túi bước xuống. Mỗi một bước đi mà cô khóc ròng trong lòng. Tiền thưởng tháng này coi như không cánh mà bay. Kiểu này thì đã đói sẽ càng thêm đói rồi. Thôi thì đành : “ngày ba bữa vỗ bụng rau bình bịch, kẻ quân tử ăn chẳng cầu no” vậy. Ở góc quán, có một người đang phải nhịn cười tới mức nội thương. Sao cô vẫn ngốc nghếch và đáng yêu như vậy chứ. Nhìn điệu bộ ấy, anh chỉ hận không thể vươn tay ôm cô thật chặt, không để cô thoát khỏi vòng tay mình nữa. Chiếc vòng cổ anh tặng vẫn tỏa sáng lấp lánh trên cần cổ trắng trẻo láng mịn của cô. Qua thời gian, chiếc vòng không bị hoen rỉ đi, mà ngày càng sáng. Nó như tình cảm của anh vậy, ngày càng lớn, lớn tới mức chẳng thể kiểm soát được rồi. Nhìn sấp tiền trong tay, anh đang nghĩ xem sẽ làm gì với nó. Oh, anh nghĩ ra rồi. Anh sẽ mang về ép plastic, cho vào album trưng bày. Sau này sẽ mang ra kể với Trần con Trần cháu, rằng mẹ nó, bà nó đã tặng ông nó thứ này. Rồi anh sẽ truyền lại nó như vật báu gia truyền. (Trần má mì à, có phải anh thừa tiền rồi không? Tiền mà đi ép plastic, hơn nữa, có phải anh đi quá xa rồi không, Dương ma vương mà biết là anh nát mông ngay đó). ***. Dương về tới khu chung cư của mình thì trời đã nhá nhem tối. Cô vừa đặt được mình xuống chiếc sofa thì điện thoại nhận được tin nhắn. “Cảm ơn cậu, tôi sẽ trân trọng số tiền này cũng như trân trọng tình cảm của cậu. Send from: Cáo già”. Ồ, là Trần Hàn Vũ, cậu ta vẫn dùng số điện thoại cũ sao? Cô nhìn dòng tin nhắn và cái tên được lưu trong danh bạ mà bật cười. bảy năm qua, cô vẫn cố giữ số điện thoại này, cô sợ rằng khi anh liên lạc sẽ không nhận được. Nhưng bảy năm qua đi, không một cuộc gọi, chẳng một tin nhắn. Cô cũng chẳng thể lí giải nổi, cái gì đã khiến cô có nghị lực để chờ anh tới vậy. Học nốt THPT rồi lên ĐH, tuy cũng có qua vài mối tình, nhưng cô vẫn không thể nào quên được người cũ, mấy bạn nam đó cũng biết mà chia tay cô, chấp nhận làm bạn. Cô nghĩ một lúc rồi đi lấy quần áo để tắm. Tắm xong, vừa ra được tới phòng khách thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên: Mỗi đêm, trong những giấc mộng. Em đều thấy anh, cảm nhận được hơi thở anh vương vấn nơi này. Đó là cách để em hiểu được rằng anh luôn giữ vững tình yêu đôi mình. Xa thật xa. Và khoảng cách giữa hai ta. Anh liệu có muốn tới gần để chứng tỏ tình yêu này vẫn luôn tồn tại. Gần, xa, dù anh ở nơi đâu. Em tin rằng tim mình luôn rung lên những nhịp đập hỗn loạn khi nghĩ về anh. Anh mở cánh cửa trái tim em chẳng dưới một lần. Và anh ngự trị trong trái tim em. Và con tim em sẽ luôn đập xao xuyến. Tình yêu có thể chạm vào ta một lần. Và sẽ tồn tại suốt quãng đời. Và không bao giờ buông ra cho tới khi mình hoà vào làm một. Tình yêu chính là lúc em yêu anh. Một lần duy nhất mãi giữ tấm chân tình. Lời bài hát chính là cõi lòng của cô. Từ khi anh đi, cô không hề đổi nhạc chuông hay nhạc chờ. Cứ mỗi lần tiếng nhạc cất lên, cô lại như bị chìm vào đó. Cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ và ngay lập tức nghe điện thoại. Đầu dây bên kia, Hoàng Văn hỏi dồn dập: - Dương à? Sao em lâu nghe điện thoại vậy? - Em vừa tắm xong. Anh gọi có việc gì không vậy? Dương vừa lau lau tóc vừa nói. Hoàng Văn quay lại nhìn bà xã đang tất bật cho hai đứa con bướng bỉnh ăn thì khẽ mỉm cười. Anh nói: - À, anh gọi để nói chuyện phiếm thôi mà. Chị gái em nhờ anh gọi, cô ấy đang bận. - Ồ, vậy thì chăm sự phải nhờ anh rồi, chị ấy mà sụt mất gram nào là em xử anh đầu tiên đấy. - Anh nào dám chứ. Chị em ghê vậy mà – Hoàng Văn ghé sát vào mic nói nhỏ. - Á à, dám nói xấu chị em à, em phải ghi vào rồi tố tội mới được, xem nào, bây giờ là tám giờ hai mươi ba phút, ngày hai bảy tháng sáu, anh Hoàng Văn nói xấu chị Quyên. Chết anh rồi nhé. Hoàng Văn nghe tới đây bất chợt nhớ tới bộ mặt kinh khủng của vợ mình. Ây da, hổ cái cũng phải chào thua a~~~ Khẽ rùng mình anh đáp: - Ấy, sao em lại làm thế? Em muốn chị em cùng Lam Anh và Lâm An ghét anh hả? - Em vợ này nào dám . Dương cùng Hoàng Văn nói chuyện một hồi thật lâu. Sau khi nói chuyện xong, cô pha cho mình một cốc cafe đen đặc. Cô ra ngoài ban công rồi nhâm nhi chúng. Thời gian quả thực đã trôi qua quá nhanh. Thoắt cái mà đã bảy năm trôi qua. Bảy năm trước, sau sự việc tại sân bay đó, có rất nhiều thứ đã diễn ra mà cô cũng không thể nào tưởng tượng nổi. Hoàng Văn sau kế hoạch không thành ấy đã sang Mỹ kế nghiệp cha quản lí chi nhánh mới bên Mỹ. Cô cũng không còn hận Hoàng Văn nữa, dù sao cũng chỉ do tình yêu mù quáng điều khiển. Hơn nữa, anh làm vậy cũng chỉ muốn cô vui. Quan hệ giữa cô và Hoàng Văn hiện tại rất tốt, thỉnh thoảng anh cũng gọi điện đường dài nói chuyện với cô. Còn về phần Quyên, sau khi tỉnh lại và hiểu ra mọi chuyện, đã hóa hận thành bạn, trở thành chị gái thân thiết của Dương. Trong thời gian còn ở Việt Nam, hai chị em còn ở chung phòng, mặc chung quần áo. Quyên còn thường xuyên nói chuyện với Dương, mọi thứ Dương đều tâm sự với Quyên hết. Phải, có lẽ các bạn đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó, hiện tại cô không còn là Nguyễn Hoàng Dương nữa, tên thật của cô là Đỗ Minh Châu, con gái chủ tịch Đỗ, em gái Quyên. Sau khi biết sự thật, Dương cũng cực kì sốc, cô còn chẳng thể nào tin nổi. Tuy nhiên, qua thời gian, được mọi người khuyên nhủ và chăm sóc, cô đã có một cái nhìn khác. Khi thấy cô đã hồi tâm chuyển ý, Đỗ bố đã đón cô về gia trang sống. Tốt nghiệp ĐH xong, do muốn sống tự lập nên cô đã xin Đỗ bố ra ngoài sống, theo đuổi dự nghiệp riêng mà không kế nghiệp ADB. Gia đình họ Nguyễn cũng được họ Đỗ hậu đãi, thỉnh thoảng cô vẫn về nhà thăm bố mẹ họ Nguyễn. Đâu phải ai cũng được như cô, có hai bố hai mẹ hai gia đình, mà ai cũng đều yêu quý cô. Bảy năm qua đi, hiện tại, Quyên đã sang Mỹ, điều hành chi nhánh của ADB bên đó. Việc ngoại giao giữa ADB và CBS đã khiến Quyên cùng Hoàng Văn trở nên thân thiết. Hiện tại họ đã là vợ chồng, kết quả của cuộc hôn nhân hạnh phúc ấy chính là sự ra đời của Lam Anh và Lâm An. Hai đứa trẻ song sinh, một trai một gái thật đẹp, chúng rất đáng yêu. Quyên cùng Hoàng Văn cũng rất hay đưa chúng về Việt Nam, bắt chúng học tiếng Việt và ăn những món ăn Việt Nam. Vì dù sao chúng cũng là người Việt chính gốc mà, sao có thể quên đi những bản sắc dân tộc như vậy được. Mỗi lần về chúng đều cất tiếng “dì Dương” “dì Minh Châu” nghe thật ngọt. Có lẽ cả hai đứa rất quý Đỗ bố, mỗi lần về đều sà vào lòng mà đòi cưỡi ngựa nhong nhong. Nhìn gia đình hạnh phúc cô cũng chẳng còn gì để nghĩ. Anh ra đi, bảy năm chẳng hề có một lời nhắn, vậy mà tình cảm của cô vẫn chẳng hề tàn phai. Ai nói không gặp là sẽ quên? Ai nói cách xa là phai nhạt? Ai nói tình đầu thường mong manh? Bảy năm mong nhớ, chỉ vì một lời hứa. Có đáng để lưu luyến mãi không quên? Cô ngồi đó, lặng im dưới bầu trời đầy gió và suy nghĩ về cuộc đời mình và những chuyện đã qua. Quả thực, ta không thể đoán trước được điều gì. Mà quả thực sau lần gặp anh này, cuộc đời cô lại vì anh mà đột ngột rẽ ngang.
|
Mỗi người đều có một cách yêu khác nhau. Có người điên cuồng chiếm hữu, nhưng lại có người chậm rãi tiến từng bước. Sáng ngày hôm sau, Dương thức dậy rồi vội vàng chuẩn bị tới tòa soạn như mọi ngày. Tới tòa soạn, cô chợt nhìn thấy một bóng lưng hao hao giống Vũ đang bước vào thang máy riêng dành cho sếp. Cô chợt nghĩ. Sao người đó giống anh ta vậy nhỉ? Lẽ nào…. không thể nào, chẳng phải hôm qua mình còn gặp anh ta trong trang phục cũ kí, không có đủ 5000 mua nước hay sao? Một Trần Hàn Vũ như vậy thì sao có thể là người ăn mặc sang trọng và lắm tiền như thế kia chứ? Những suy nghĩ ấy chỉ dừng lại khi cô nhận ra cánh cửa thang máy đang dần dần khép lại. Hoảng hốt, cô nhanh nhẹn nhảy vào lấy chân chèn cửa để nó khỏi đóng lại. Cảnh cửa một lần nữa mở ra, cô vào thang máy, bấm tầng cần đến rồi đứng về một phía. Thấy đồng nghiệp trong thang máy đang nhìn mình như nhìn động vật ngoài hành tinh, cô khẽ cười trừ. Tiếng thang máy kêu “ding” một tiếng, mọi người nhanh như cắt sải bước về phòng làm việc của mình. Cô cũng không phải ngoại lệ. Bước tới phòng phóng viên, cô cảm thấy choáng khi thấy một đống tài liệu trên bàn. Nhìn thấy chị Thanh Vân, cô liền chộp lấy rồi hỏi. - Chị Vân, thế này là thế nào? - À, em cố gắng sửa lỗi chính tả của đống bài này rồi gửi xuống phòng biên tập nhé. Thanh Vân nói rồi hớt hơ hớt hải phô tô tài liệu và trở về phòng. Dương thắc mắc chạy theo sau hỏi: - Nhưng đây là việc của phòng biên tập mà, chiều nay em phải đi phỏng vấn rồi sang đài VVT ghi hình nữa, sao mà làm xong được đây. - Thì đúng là việc của phòng biên tập. Nhưng chẳng hiểu sáng nay Đại boss bảo phòng biên tập làm gì mà bao nhiêu việc của bên đó đổ hết sang phòng phóng viên chúng ta. Em nhìn xem, mọi người trong phòng mình đều đang làm kìa. Ai cũng bận bù đầu, lại phải đi lấy tin nữa. Em ráng làm nhanh rồi chiều mà đi ghi hình, của em chị đã sắp xếp cho ít nhất rồi, khoảng hai trăm bản cần sửa lỗi chính tả thôi. Làm nhanh nha em, chị cũng phải làm đây. Chị Vân đi rồi mà Dương vẫn chưa hết choáng, cô lấy tay với lấy cạnh bàn mà bò lên. Nhìn đống bài cần tra mà cô mém ngất lần nữa. Vừa làm, Dương vừa ngầm ch*i thầm tên Đại boss ấy. Mỗi một lỗi chính tả cô lại ch*i tên ấy một câu. Cô ch*i tới mức cả phòng phải túm lại bàn tán … trên Facebook của tòa soạn. Chị Thanh Thanh khai pháo đầu tiên. [Thanh Thanh Sâu Róm] Ê nè, Hoàng Dương hôm nay bị làm sao vậy? Cứ thấy lẩm bẩm nãy giờ. [Vy Vy] Em cũng không biết, em nghĩ chắc sáng nó uống nhầm thuốc rồi. Hoặc cũng có thể trời mới sang hè, nóng nực quá nên đầu óc nó không thích ứng kịp. [Bảo Nam Đập Troai] Tôi cũng nghĩ thế đó, bà Vy hợp ý ghê, tôi nghĩ Hoàng Dương uống nhầm thuốc, tới tòa soạn nhìn đống bài nhiều quá nên shock thuốc đó. [Vy Vy] Ông đừng có tưởng bở, ai hợp ý ông, mơ cũng để tối mà mơ nhá. Mùa này mới có mận thôi. [Thanh Thanh Sâu Róm] Thôi, hai đứa này, có gì về nhà đóng cửa bảo nhau nhá, giờ xem nào “điều trị” cho em nó đi, chị miễn dịch kém sợ bị lây lắm đó. [Vy Vy] Chị già rồi nên lẫn à, bệnh này lây nào được. [Thanh Thanh Sâu Róm] Cứ tình hình này thì dù không lây được qua đường hô hấp chị cũng bị nhiễm đó. [Bảo Nam Đập Troai] Chị Thanh nhà ta thỉnh thoảng được câu chuẫn thế nhở, hay để em xách Hoàng Dương đến bệnh viện thú y để người ta kiểm tra xem có bị thần kinh hay tâm thần gì không nhé. [Hoàng Dương Phòng Phóng Viên] Mọi người thật quá đáng, vậy mọi người không thấy ức khi công việc từ trên trời rơi xuống à? [Vy Vy] Thì cũng có ức, nhưng chưa ức đến mức não bốc khói như cậu! [Hoàng Dương Phòng Phóng Viên] Vy Vy, ngươi được lắm, nhạc nào cũng nhảy được, uổng công ta tin tưởng ngươi. [Bảo Nam Đập Troai] Dương à, em tin tưởng nhầm người rồi, nhìn mặt gian thế mà cũng tin được, em quá ngây thơ rồi. Xin lỗi đời quá phũ. [Thanh Thanh Sâu Róm] Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì mà chúng ta phải làm việc của phòng phóng viên nhỉ? [Vy Vy] Em cũng đang thắc mắc đây, chúng ta nào có kinh nghiệm. [Hoàng Dương Phòng Phóng Viên] Tôi cũng thấy thế, chúng ta cũng biết tới từ “Bận” chứ! Ức quá đi. Các Boss chỉ chuyên Hành là Chính. [Trần tổng Báo TNTN] Trong giờ làm việc mà dám tám chuyện hả? Hay ngần ấy công việc còn chưa đủ? Có tin tôi cắt lương cả phòng 6 tháng không? Một giây sau, toàn bộ danh sách bạn bè của cô offline hết, nhanh và đồng loạt đến lạ kì. Chỉ còn mình đèn của cô và Đại boss sáng. Cô cũng không biết mình đã kết bạn với quả bom nổ chậm này bao giờ. Nhìn lại dòng comment và cái tên ấy một lần nữa. Não cô tê liệt hoàn toàn. Mất khoảng năm phút sau, cô mới hoàn hồn và nhanh tay offline nick Facebook của mình. Cô nghĩ, Đại Boss quả cao tay, kết bạn với nhân viên tòa soạn bao giờ mà họ chẳng hề biết. Hỏi sau lần này còn có ai dám online trong giờ làm việc nữa chứ? Tư bản, tư bản quá. Đến cái trang cá nhân mà cũng quản lí được. Thiểu não mở cuốn sổ tay ghi lịch làm việc của mình ra, cô giật mình khi thấy chiều này ngoài ghi hình tại Đài truyền hình VVT, cô còn phải phỏng vấn ba người ở ba địa điểm khác nhau liên tiếp. Giờ hẹn lần lượt là ba giờ, bốn giờ, năm giờ và sáu giờ là tới Đài truyền hình. Nhìn đống bài còn lại trên bàn, Dương khẽ nuốt nước bọt rồi hùng hục làm. Tất nhiên, trong quá trình làm vẫn ch*i Đại Boss hết sức “nhiệt tình” (Dương má mì à, thực sự ta rất muốn mách ngươi với Trần ma vương a~~~). ***. Hai giờ chiều, Dương thở phào nhẹ nhõm khi đã hoàn thành xong công việc. Đang vươn người đứng dậy thì bụng cô lên tiếng ….ọc…ọc…ọc…. Dương lấy tay xoa xoa chiếc bụng tội nghiệp của mình. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn khá sớm, cô xuống căn tin của tòa soạn rồi gọi một phần ăn. Dương ngồi xuống rồi xúc cơm ăn ngon lành. Lúc đó, có một thanh niên đi qua bàn cô rồi bất chợt dừng lại. Cô ngừng ăn chốc lát rồi lại ăn tiếp. Trong những giây ngắn ngủi đó, cô chỉ kịp nhìn thấy giày của anh ta. Láng bóng, không có một hạt bụi bám vào. Chắc là đắt tiền lắm, cô thầm nghĩ. Một lúc sau, thấy bên trên bất chợt có những tiếng xì xào to nhỏ. Cô ngẩng đầu lên. Cô thấy phía góc kia, cùng hàng của cô nhưng cách khoảng mười bàn về phía trước, có một thanh niên cũng đang ăn cơm. Mái tóc đen mềm mại được cắt tỉa gọn gàng. Bóng lưng vừa cao lớn vừa rắn chắc thể hiện thân hình cân đối. Mọi người đi qua đều ngoái nhìn rồi thì thầm này nọ. Cô cũng nhìn một lúc rồi bất chợt reo lên thích thú. - A! Đó là người mình nhìn thấy sáng nay! Công nhận giống cậu ta thật. Nhưng mà có gì để mình quan tâm nhỉ? – Cô lầm bầm rồi lại ăn tiếp như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ăn xong, cô móc túi khăn giấy ra lau miệng. Bất chợt, chiếc khăn mùi xoa trong túi cô rơi ra. Cô cúi xuống nhặt. Bỗng cô khựng lại. Là nó. Chiếc khăn mùi xoa của anh. Lần đó, cô tưởng mất xe nên đã khóc. Anh lặng lẽ đưa khăn cho cô lau. Khi anh đi, lúc dọn nhà, cô đã tình cờ tìm thấy nó. Cô mang đi giặt sạch sẽ. Từ khi đó, cô đã cực kì trân trọng chiếc khăn ấy, lúc nào cũng mang nó theo mình. Cô lắc lắc đầu. “Lại nhớ tới hắn rồi!”. Nhớ ra công việc phải làm, cô nhanh chóng cất chiếc mùi xoa ấy rồi lên đường. Ở trên kia, người thanh niên ấy khẽ mỉm cười rồi cũng rời bàn ăn quay bước. ***.
|
Xong ba cuộc phỏng vấn, Dương nhanh chóng cất băng ghi âm và tài liệu đã ghi chép được vào trong túi xách rồi đi tới Đài truyền hình VVT. Đón tiếp cô chính là chị Huệ - nhân viên trang điểm chính của đài. - A, nhân vật chính của chúng ta đã tới rồi đây. Sao hôm nay em tới muộn vậy? - Chào anh chị. – Dương khẽ nở một nụ cười - Em xin lỗi, hôm nay có việc ngoài dự kiến nên em phải làm gấp. - Thôi được rồi, em vào để chị trang điểm cho rồi còn đi thay đồ. Nhanh nhé. Dương nhanh chóng theo chân chị Huệ vào phòng trang điểm rồi thay đồ. Chị Huệ thường có lối trang điểm nhẹ nhàng mà tôn lên nét tự nhiên của mỗi người nên trong Dương thật sự rực rỡ. Hôm nay, cô lên sóng với bộ trang phục đẹp mà sang trọng. Áo sơ mi công sở màu xanh cổ tròn với điểm nhấn nằm ở ống tay và cổ. Ở cổ áo có một dải hoa văn bằng cách đính đá màu rực rỡ. Nhìn xa ta sẽ tưởng đó là những bông hoa. Ống tay rộng, xếp li tạo độ phồng tương đối, ở dưới còn có bó trong ở khuỷu, tạo cảm giác thoải mái cho người mặc. Chất liệu vải cho áo là vải voan nên trông cô cực kì lãng mạn và thanh lịch. Chiếc váy quây màu đen với cách xếp vạt tôn dáng. Cô đi một đôi giày cao gót cùng màu với áo và có sử dụng hai chiếc vòng ở tay. Hiệu ứng lãng mạn của bộ đồ tạo nên một Dương có tính cách nhẹ nhàng, nữ tính, ngọt ngào mà lãng mạn. Cô tự tin bước vào phòng ghi hình. - Xin chào tất cả quý vị và các bạn. Tôi là Nguyễn Hoàng Dương, người sẽ đồng hành cùng các bạn trong chương trình “bạn đời online” của Đài truyền hình VVT ngày hôm nay. Như các bạn đã biết, chương trình “bạn đời online” là một chương trình được đặt ra với mục đích giúp cho những ai chưa tìm thấy nửa kia của cuộc đời mình sẽ có cơ hội tìm thấy bạn tri âm tri kỉ, và thậm chí là bạn đời. Tôi chắc chắn đêm nay sẽ là một đêm dài nhưng lại cực kì thú vị đấy. Nào, chúng ta sẽ đến với chuyên mục đầu tiên……. Dương hăng say với phần ghi hình của mình. Giọng nói ấm áp, trong trẻo, cử chỉ tay chân linh hoạt, cách dẫn đề sinh động, tất cả, tất cả đã tạo nên uy tín cho cô. Những chương trình cô dẫn đều đứng trong tốp có lượt xem cao nhất. Các đồng nghiệp phối hợp với cô rất nhịp nhàng, tất cả những điều ấy đều khiến cô yêu nghề hơn và có tâm huyết với nghề hơn nữa. “Chương trình của chúng ta tới đây là kết thúc. Xin chào và hẹn gặp lại các bạn trong các chương trình tiếp theo. Tôi là Nguyễn Hoàng Dương, chúc một buổi tối tốt lành!” Dương bước ra khỏi phòng ghi hình, tạm biệt mọi người rồi ra về, bụng cô lại bắt đầu biểu tình rồi. Đang đi trên đường, Dương lại nhìn thấy một bóng dáng của Vũ. Cô liền đuổi theo. Cô gọi lớn: “Trần Hàn Vũ, đợi tôi với”. Vũ dừng lại. Hôm nay anh mặc một chiếc áo cộc cổ tròn màu đỏ. Trên áo chỉ có một chiếc lô gô và một đường kẻ sọc màu đen ngang ngực. Trên tay áo có một đường kẻ đen chạy theo hướng tay. Quần anh mặc là loại quần ngố kaki mềm màu trắng. Trông anh thật giản dị mà vẫn toát lên được những ưu điểm của cơ thể. - Cậu đi đâu vậy? – Dương hỏi. - Tôi đi dạo thôi. - Đi dạo á? Khu phố này là khu phố của nhà giàu mà, nhà cậu ở đây à? - Ừ…. à….mà đâu có, nhà tôi ở trong ngõ cụt kia cơ – Anh bao biện. Dương ồ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Bỗng nhớ tới bụng lép kẹp của mình, cô ngỏ ý mời Vũ đi ăn và anh đã đồng ý. Vậy là Vũ leo lên xe đèo Dương. Lúc mới lên xe, anh vặn ga một cái, chiếc xe vụt đi. Anh phanh gấp. Dương đột ngột lao đầu về phía lưng anh. Đau điếng. Cô vừa xoa đầu vừa nói. - Cậu có biết đi xe không thế? - Thực ra tôi mới chỉ học lái ô tô thôi, xe máy thì chưa, nhưng chắc cũng đi được. Dứt lời, anh vặn ga đi tiếp. Trên đường đi, anh lạng từ bên này, lách sang bên kia, mấy lần còn mém đâm cột điện. Dương sợ hãi tới mức hét suốt đường đi, hồn phách đã bay hết. Chỉ tới khi anh dừng trước cửa hàng lần trước, cô mới hoàn hồn. Ngay lập tức, cô hét vào mặt anh. - Lần sau mà không biết đi xe thì nói với tôi một tiếng, tôi không muốn chết sớm đâu. - Cậu nói tôi lái mà. - Ai bảo cậu nói biết đi làm chi, may mà đường này không có cảnh sát, nếu không thì xe tôi bị ò e ò e từ lâu rồi (ý bị cho lên xe kéo đó). - Cậu sợ thế sao? – Nhìn bộ dạng của cô, anh hỏi. Dương ngay lập tức đứng thẳng người, làm mặt lạnh. - Ai mà sợ chứ? – Nói rồi cô nhanh chóng bước vào nhà hàng và vẫn chọn chỗ cũ. Sau khi gọi món xong, Dương ăn ngấu nghiến mà chẳng để ý ai, trông cực giống dân tị nạn. - Này, cậu đói lắm hả? - Không… oàm oàm…nhưng ….oàm oàm….đang tức! - Tức ai vậy? - Tên….sếp…..oàm oàm….thối. - Tên sếp thối sao? Dương ngừng ăn ngay lập tức rồi bắt đầu tuôn một tràng. - Cậu biết không, tên Đại Boss đầu heo đó đúng là thiếu não. Việc của phòng biên tập mà lại dám giao cho chúng tôi làm. Chúng tôi cũng có chuyên môn riêng của mình chứ, ai đã làm qua mấy cái đó mà lại giao, đúng là vớ vẩn. - Nhưng phòng biên tập có việc khác mà. Nghe thấy vậy, Dương lại chu mỏ nói một tràng: “Dù thế cũng không thể như thế được. Chúng tôi cũng biết bận chứ, vừa hôm trước tăng tiền lương, hôm sau lại bóc lột người khác như thế. Đúng là tư bản. Chưa kể còn suýt làm tôi bị lỡ mấy cuộc phỏng vấn. Hắn là tên thối tha, bần tiện. Chúng tôi chỉ mới nói chuyện với nhau xíu thôi mà lão ấy đã nhảy vào dọa nạt này nọ rồi. Thế mà cũng lần ra được. Chúng tôi cũng phải sống mà, ai không sợ chứ. Tôi đã chửi hắn suốt từ sáng tới giờ đấy. Hắn là tên biến thái, hắn là đồ đầu lợn. Tôi cầu cho hắn bị tiêu chảy mỗi ngày, để cho hắn ngồi rịt “cố thủ” trong nhà vệ sinh thì thôi …”. Vũ chỉ biết ngồi nghe Dương mà chẳng biết nói gì, anh cố làm ra vẻ bình thường dù trong lòng đang muốn túm lấy cô mà đánh đòn. Dám chửi anh trước mặt như vậy sao? Cô quả thực quá to gan rồi. Đã vậy còn rủa anh bị Tào Tháo đuổi mỗi ngày nữa. Nhân viên như cô quả thực là rất đáng bị sa thải, và cách sa thải là phải đá vào m*ng mà ra cổng. Nhưng bất chợt anh mỉm cười, vì từ trước tới nay, những câu rủa của cô đều ứng vào cô hết. - Anh cười cái gì? Tôi bị như vậy mà anh còn cười. - Không có gì, tên sếp ấy quá đáng thật. - Đúng rồi, chúng ta phải ăn hết đống thức ăn này, coi nó như hắn và ta đang xé từng mảng da thịt của hắn vậy. Cơ mặt của Vũ lại bắt đầu đông cứng. Cô gái này, có còn là người không? Mắt thẩm mỹ của anh kém thật, người như vậy mà cũng thích nổi. Dương ăn uống một hồi mới nhận ra ai kia chẳng có phản ứng gì, cô ngừng ăn ngẩng đầu lên hỏi: - Sao cậu không nói gì? - Không có gì, ăn thôi. - Ừ, ăn thôi, ăn hết nhé! – Dương khẽ cười. Ăn xong, nhìn thấy trên mặt Dương bị lem nhem hết cả, anh thọc tay vào túi, móc ra một chiếc khăn mùi xoa rồi lau cho cô. Dương phải đơ mất mấy giây, bao kí ức ngày xưa lại hiện về. Cô lắc nhẹ cái đầu, giằng lấy cái khăn rồi tự lau. Lau xong cô đưa tiền cho Vũ rồi nói. - Tiền đây, cậu lấy mà bắt taxi về, tôi không muốn mạo hiểm lần nữa đâu. - Thôi không cần đâu. - Còn ngại gì chứ, cậu thì lấy đâu ra tiền. – Dương dúi vào tay Vũ rồi lên xe phóng thẳng về nhà. Vũ nhìn tờ tiền rồi nhìn cô mà mỉm cười. Dương về đến nhà, vừa vứt được cái túi xuống ghế và vào nhà bếp uống nước thì tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn vang lên. Cô cầm cốc nước, vừa uống vừa đi ra phòng khách. “Cậu về tới nhà an toàn chứ? Send from: Cáo già”. Dương nhanh thoăn thoắt nhắn tin lại. “Về rồi, an toàn, nhưng vẫn thấy tức”. “Sao vậy? Vẫn chuyện lúc nãy à?”. Tìm được đối tượng để xả, Dương không bỏ qua cơ hội. “Đúng vậy, nếu tôi mà gặp hắn, có lẽ tôi sẽ tháo giày ra mà ném vào mặt hắn, về Mỹ mà giáo huấn nhân viên, ở Việt Nam không có kiểu làm việc như thế nhé, đừng có mang cách quản lí của phương Tây mà áp dụng bừa bãi”. Vũ ngồi trong phòng làm việc xem lại sổ sách thu chi của quý vừa rồi vừa nhắn tin với cô. Đọc tin nhắn của cô xong, chiếc bút trong tay anh bỗng nguệch một đường dài, làm rách cả giấy. Cô gái này, để xem sau này anh xử cô như thế nào. Anh nhắn lại: “ Tôi sợ rằng lần sau gặp mặt, cậu sẽ lấy túi xách mà đập vào mặt tôi lắm”. “Cậu thì phải khác chứ, cậu có sự dung hòa giữa văn hóa giữa Việt Nam và Mỹ mà, tôi tin cậu sẽ không làm thế”. “Thực ra tôi cũng không hẳn được như thế đâu. Mà cậu ghét anh ta thế à?”. Sao cùng học tại một nơi mà hai con người lại khác nhau như vậy. Thế này mới gọi là khiêm tốn chứ. Cô thầm khen rồi nhanh chóng nhắn lại. “Tôi nghĩ tới hắn thôi đã muốn ói, một tháng không muốn ăn, người như hắn mà vẫn còn dũng khí sống sót, tố chất tâm lý mạnh thật nha!”. “Tôi đồng cảm sâu sắc!”. Lời nói của Vũ khiến Dương cười sáng lạn, cô cảm động nói tiếp. “Cậu thật là tốt”. “Chuyện này… Tôi không có ý kiến!”. “Tôi bí mật nói cậu biết nhé, cậu nhất định không được kể với người khác… Tôi chắc chắn là con người này bề ngoài làm ra vẻ đạo mạo nhưng nội tâm thì vừa âm u vừa gian trá.”. “Tôi thật khâm phục con mắt thấu suốt của cậu!”. “Tôi nhất định phải cho tên bại não đó biết tay”. “Hả?! Có thể nói tôi biết trước em có kế hoạch khủng bố gì không, để tôi còn chuẩn bị tâm lý.”. “Sao cậu lại phải chuẩn bị tâm lí?”. Bên kia đầu dây, Vũ khẽ giật mình. “Trước tiên tôi giúp cậu mời một luật sư giỏi, phòng ngừa tình huống bất trắc.”. “Tôi quyết định ngày mai sẽ đập bể kính nhà hắn, đừng cản tôi”. “Cậu biết người ta sống ở đâu à?”. “Ngày mai tôi sẽ theo dõi hắn”. “Vậy cậu biết hắn sao?”. “Tất nhiên rồi” – Cô cười rồi tiếp tục nhắn tin – “Tôi đã điều tra rồi, cậu ta năm nay hai tư tuổi, là một người Mỹ gốc Việt ...bla...bla... Ngần ấy thông tin đã đủ chưa?”. “Cậu không làm cho Bộ An ninh Quốc gia thì thật là một tổn thất lớn cho đất nước”. “Quá khen, quá khen” Chẳng mấy khi cô “chém gió” mà được khen, Dương cười ngọt ngào khắp mặt. “Tôi muốn nhắc cậu, trước khi đập kính nhà hắn, cần xem xét hắn ở tầng mấy” Con lợn như em để xem có thể leo nổi mấy tầng. Tất nhiên là vế sau anh chẳng thể công bố. “Ồ, cũng đúng, nếu cao quá thì kế hoạch này không khả thi rồi, hay cậu nghĩ cách giúp tôi với”. Vũ bên kia nhận được tin nhắn mà tí thổ huyết. Đã nói xấu anh đủ điều như vậy mà giờ lại còn nhờ anh nghĩ cách hãm hại mình. Tuy vậy, anh vẫn nhắn tin lại. “Thôi, cậu thử nghĩ xem, tôi bận rồi”. “Vậy bye nha” Dương nhắn tin xong rồi vứt điện thoại sang bên cạnh. Cô dựa lưng vào ghế cười tới mức miệng sắp rách. Cùng lúc đó, tiếng chuông báo tin nhắn lại vang lên. “Hoàng Dương, mi dạo này thế nào rồi? Send from: Tâm hám trai”. Dương mỉm cười rồi bấm nút gọi lại.
|
Nếu đã xác định là người phụ nữ của mình, liệu có nên mang về nhà rồi từ từ chiếm lấy trái tim cô ấy? Sau khi nhận được tin nhắn của Tâm, ngay lập tức, Dương bấm nút gọi lại. Mỗi lần cô nói chuyện với Tâm đều cười đến rách cả miệng. Đại khái đoạn hội thoại hôm nay diễn ra như sau: “Tâm à, hôm nay sao cậu lại có thời gian nhắn tin cho tôi vậy?”. “Ừm, lâu không được nói chuyện với bạn hiền nên thấy nhớ thôi.”. “Thôi đi, làm tôi nổi hết da gà rồi”. “Bà mà da gà gì, da cóc thì có”. “Hơ hơ, xin lỗi cuộc đời đi, da người ta hơi bị mịn màng đó”. – Dương nói rồi cười khả ố. “Rồi, biết da bà mịn màng rồi, nhưng vẫn thua ta vài phần”. “Thật không? Tôi là tôi nghi ngờ lắm đó.”. “Thôi, không đùa nữa. Tôi có chuyện muốn thông báo cho bà biết đấy.” – Giọng Tâm đanh lại. “Biết ngay mà, có chuyện gì vậy?”. “Vũ về nước rồi đó, bà biết chưa?”. “Biết rồi, tôi gặp mấy lần rồi.”. “Vậy à, vậy thì thôi, tôi nghĩ nên để hai người tự giải quyết vậy. À, dạo này bên đó có gì hot không?”. “Ầy, muốn hỏi về anh Hoàng Việt nhà ta thì cứ nói thẳng đi, lại còn phải nói như thế nữa.”. “Hì hì, công nhận bà như con giun trong bụng tôi vậy.”. “Ê, bà ăn nói kiểu gì vậy hả?”. Khoảng gần một tiếng sau, cuộc gọi mới kết thúc. Bây giờ cô đã coi Tâm như chị em nên việc chia sẻ mọi chuyện là không hề khó và mất tự nhiên như trước. Bảy năm qua đi, mỗi người có một con đường riêng. Tâm cũng vậy. Những năm sau này, Tâm trưởng thành lên không kém, chẳng hiểu nó ăn uống kiểu gì mà giờ còn cao hơn cô. Có lẽ Tâm thuộc dạng phát triển chậm hơn bình thường. Cô đã ăn kiêng rồi dấn thân vào ngành điện ảnh và hiện đang trở thành minh tinh đắt giá quốc tế. Công việc lu bù khiến Tâm ít khi nào có thời gian rảnh rỗi. Những phút như vừa rồi rất hiếm. Cô rất cảm thông với Tâm. Tới bây giờ mà Tâm vẫn cứ thầm theo đuổi Hoàng Việt, tuy không mãnh liệt như trước, nhưng cô hiểu trong lòng nó, hình bóng của anh không bao giờ thay đổi. Càng nghĩ, cô càng thấy mọi chuyện trong tình cảm thật phức tạp và rất khó giải quyết dứt điểm. Đôi khi, ta còn chẳng thể nào điều khiển được nó. Cô ngồi đó, phóng tầm mắt ra xa mà ngẫm chuyện đời. ***. Sáng sớm, Dương hớt hơ hớt hải chạy đến tòa soạn. Hôm qua sau khi ngồi suy nghĩ lung tung, cô thấy trời đã lạnh nên định bụng đi ngủ. Than ôi, khi nằm xuống giường cô mới nhớ ra vẫn còn phải viết bài về ba cuộc phỏng vấn ban chiều để mai còn nộp xuống phòng biên tập. Vậy là cô lại cuống cuồng dậy rồi viết. Viết mãi viết mãi tới gần hai giờ sáng cô mới được chợp mắt. Vì ngủ muộn nên kết quả là sáng nay cô dậy muộn. Nhìn đồng hồ mà cô muốn ngất, vội vã đi vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đến tòa soạn. Hôm nay cô mặc một bộ đồ không quá cầu kì. Cô mặc một chiếc áo quây màu đen bên trong. Bên ngoài khoác chiếc áo vest trắng bó sát với ống tay được may bằng vải voan mỏng hợp mốt. Cổ tay áo còn được may kiểu cách hợp với ống tay.Váy quây màu trắng ngắn hơn đầu gối khoảng 10 phân. Cô khéo léo kết hợp cùng chiếc vòng cổ anh tặng và chiếc đồng hồ đeo tay trang nhã. Kiểu váy may đơn giản nhưng phần kết hợp tay áo bằng chất liệu vải voan mỏng rất sáng tạo, làm cho người mặt thêm phần quyến rũ và gợi cảm. Mái tóc cô để xoăn nhẹ, cô đi thêm một đôi giày cao gót trắng hài hòa. Trông cô thật đẹp. Tới cửa tòa soạn, cô nhanh chóng chạy tới thang máy để đến phòng mình. Khi cô vừa thở phào nhẹ nhõm vì không bị kí tên vào sổ đi muộn thì nghe thấy tiếng chị Vân thúc giục: - Dương, em chuẩn bị nhanh lên rồi đi họp. - Họp gì thế chị? - Chị cũng không biết, Đại Boss yêu cầu. Dương trả lời chị Thanh Vân rồi nhanh chóng tiến tới phòng họp. Vừa đi cô vừa thắc mắc. Sao lại họp gấp thế nhỉ. Mà nếu họp thì cũng chỉ họp phòng thôi chứ, có cần quan trọng tới mức Đại Boss đích thân mời không? Mà cũng không sao, coi như một lần được diện kiến Đại Boss. Cô tặc lưỡi rồi tiến tới phòng họp. Cô chọn ghế ngối ngay bên cạnh Vy Vy. Khoảng mười lăm phút sau, Đại Boss xuất hiện. Ngay khi Đại Boss bước vào, Dương hoàn toàn hóa đá. Boss mặc một bộ vest màu xám trang trọng mà trẻ trung, bên trên túi áo còn có một chiếc khăn màu nâu nữa. Bên trong là áo sơ mi trắng với chiếc nơ nâu chấm bi ở cổ.Nhìn kỹ xuống dưới, cô phát hiện Âu phục trên người anh ta không những được thiết kế cắt may vô cùng thanh lịch, mà cổ áo, cổ tay áo, hông, không chỗ nào không vừa vặn, rõ ràng là: Bộ Âu phục này được đặt may dành cho riêng anh ta! Dương đứng dậy, lên tiếng: - Vũ! ***. Mọi người đều hết sức ngạc nhiên trước thái độ của Dương. Xung quanh bắt đầu có tiếng xì xào. - Cô ta biết Tổng Giám Đốc à à? - Cô ta có quan hệ gì với Tổng Giám Đốc? - Xem ra việc này không đơn giản rồi. Vị đi bên cạnh (trợ lí) lên tiếng. - Cô kia, cô ở phòng nào mà dám gọi tên Tổng Giám Đốc? Còn không mau ngồi xuống. Dương vẫn đứng ngây ra đó nhìn anh chòng trọc. Một lát sau, Vy Vy bên cạnh xám mặt đành phải lấy tay kéo Dương xuống. “Dương, mau ngồi xuống đi.” – cô nói nhỏ. Vũ vẫn điềm nhiên như không, anh giơ bàn tay ra hiệu cho mọi người im lặng. - Sở dĩ hôm nay tôi tổ chức cuộc họp này là do . Cuộc họp đã bắt đầu mà Dương không thể nào tập trung nổi. Mọi thứ xung quanh cô đều mờ đi, trong đầu cô hiện tại chỉ có một câu hỏi. “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”. ***. Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, Đại Boss điềm nhiên bước ra ngoài. Dương vội vàng chạy đuổi theo mà không cả kịp thu dọn đồ đạc. Cô gọi với. - Trần Hàn Vũ! Vị Đại Boss kiêu ngạo ấy dừng lại, nhưng chỉ nhìn cô nhếch mép cười rồi lại tiếp bước. Cô thực sự không hiểu. Bỏ qua chuyện anh từ một tên nghèo kiếp xác trở thành Tổng Giám Đốc cao quý hàng tháng vẫn đếm tiền phát lương cho cô và mọi người, cô thắc mắc hơn bởi thái độ của anh. Vị Tổng Giám Đốc kia chẳng phải Vũ sao? Đứng gần anh như vậy mà sao cô cảm thấy xa lạ quá. Rất gần mà dường như lại rất xa. Cô thực sự không thể nào hiểu nổi. Vừa hôm qua, ngay buổi chiều ngày hôm qua thôi, anh còn trở cô đi ăn, vậy mà sao hôm nay anh lại biến thành một con người như vậy? Lạnh lùng đúng chất lạnh lùng. Anh thậm chí còn coi cô như người dưng. Phải chăng anh đã hoàn toàn thay đổi. Cô đứng đó một mình với đống thắc mắc rồi thiểu não trở về phòng làm việc của mình. Khi cô vừa bước vào cửa, mọi người đã “săn đón” như sói thấy mồi. Cả phòng đồng thanh: - Dương à, em vừa đi đâu về vậy? Nhận thấy thái độ chân thành và nồng nhiệt quá mức của đồng nghiệp, cô ngay lập tức đánh hơi được điều bất thường. Có lẽ trong giờ phút này, bảo vệ an toàn tính mạng là thượng sách. Nghĩ vậy cô né sang một bên thản nhiên nói: - Em vừa ra ngoài có chút chuyện thôi. - Chuyện lúc nãy là sao vậy bà? – Vy Vy tiếp tục “hỏi cung” - Trong phòng họp ấy. - Không có gì. – Cô ngồi xuống bàn nói. - Thật không thế, quan hệ giữa em và Đại Boss là gì vậy? Em còn gọi tên Đại Boss thật thân mật nữa. Mà hôm qua em đâu có diện kiến cậu ý. – Chị Thanh Thanh tiếp lời.
|
- Trùng hợp thôi, nhưng lúc nãy em xác nhận rồi, không phải, nhất định là không phải cậu ta. Hết chuyện rồi, mọi người làm việc đi, hôm nay em bận lắm. Dương nói rồi bày tài liệu lên bàn làm việc thân yêu của mình. Cô suy nghĩ một chút về chuyện ban nãy rồi lại tặc lưỡi cho qua. Quả thực hôm nay cô rất bận nên chắc chắn cũng chẳng có thời gian suy nghĩ về mấy cái vớ vẩn ấy. Dương nghĩ vậy rồi chăm chỉ làm việc. Sau khi thu hình tại Đài truyền hình VVT xong, cô về nhà với bộ dạng thất thiểu tỏ rõ vẻ mệt mỏi. Mở cửa ra, bật đèn, cô giật mình khi thấy đồ đạc trong nhà bay đi đâu hết. Căn hộ cũng tương đối tiện nghi mà giờ chỉ còn bốn bức tường với mái rèm đang bay tứ tung. Cô chạy sang tất cả những phòng khác, vẫn vậy, trống trơn tất thảy. Chẳng lẽ nhà cô có cướp sao? Thôi thế là hết, công sức của cô. Giờ mà sắm lại mọi thứ thì lấy đâu ra tiền đây? Cướp nhà băng sao? Cô ngồi xuống sàn. Cùng lúc đó, cánh cửa bật mở. - Minh Châu! Đỗ bố cùng Đỗ mẹ sánh bước bên nhau tiến vào phòng, đồng thanh gọi tên cô. Thần thái của họ thật khác người nha. Đều đã ngoại tứ tuần, ấy vậy mà cứ trẻ trung mãi. Thật khiến người ta ganh tị quá mức. Trong khi cô còn chưa hiểu tại sao bố mẹ lại ở nhà mình và phải giải thích sao vì việc nhà chỉ còn bốn bức tường thì bên kia, Đỗ mẹ đã nở một nụ cười hiền hậu nói: - Con còn không mau đứng dậy rồi đi cùng bố mẹ. - Đi đâu ạ, bố mẹ nhìn mà xem, nhà con bị “trộm” viếng rồi. - Trộm nào viếng được khu chung cư này, bố mẹ chuyển đồ đi giúp con đấy. Mau đi theo bố mẹ tới một nơi. Con sẽ thấy đồ đạc thôi. Bố muốn con thật bất ngờ. – Đỗ bố điềm đạm trả lời. Cô nghe thấy việc mình sắp bị bắt về nhà thì nét mặt thảm thương vô cùng. Cô nói: - Nhưng con muốn sống tự lập, con không muốn về gia trang họ Đỗ, chẳng phải bố mẹ đã đồng ý cho con ra ở riêng tới khi nào con muốn rồi sao? Con không muốn về nhà. Con sẽ ra ngoài thuê nhà trọ khác - Dương ương bướng. Đỗ bố nghe thấy vậy thì nhướng mày uy hiếp: - Con đừng như thế nữa, con thử đi hỏi cả thành phố này xem có còn ai dám cho con thuê nhà nữa không? - Bố ... bố thật là ép người quá đáng. - Đi thôi nào. – Thấy Dương và chồng sắp đấu khẩu sinh nội chiến đến nơi, Đỗ mẹ tiến tới kéo cô đi. Vậy là cô bị Đỗ mẹ kéo đi rồi nhét vào xe ô tô của gia đình. Suốt đường đi, Dương chỉ ngồi một xó, mặt xị ra như bánh đa nhúng nước. Cô hiểu, một khi bố mẹ đã quyết cái gì thì cô chẳng thể nào thay đổi được, nên tốt nhất là tuân lệnh. Đỗ bố Đỗ mẹ ngồi bên cạnh mà cứ hết nhìn con gái rồi lại nháy mắt với nhau đầy ẩn ý. Dương chẳng thèm quan tâm, cô nghĩ chắc hẳn họ điều khiển được đứa con gái mình nên lấy làm vui thôi mà. Bỗng cô nhìn ra cửa sổ. Ồ, đây chẳng phải khu phố nhà giàu mà hôm qua cô gặp anh ở đây sao? Bố muốn thuê cho mình một căn nhà trong khu phố nhà giàu để khỏi mang tiếng giàu mà để con gái ở nhà thường dân thì cứ nói hẳn, lại còn bày đặt đặc biệt này nọ. Cô nghĩ rồi bĩu môi chê bai. Chiếc ô tô dần tiến vào một Villa. Dương bước xuống, cô hoàn toàn shock vì khung cảnh trước mặt. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy một căn biệt thự xanh thứ thiệt. Thế này thì thật là quá phô trương rồi. Cô quay lại để từ chối bố mẹ. - Bố mẹ à, bố mẹ có cần xa hoa như thế không? Một nhân viên quèn như con thì làm gì cần phải sống ở một căn nhà như vậy chứ. - Ồ, đây đâu phải nhà của bố mẹ. Đồ đạc và người ta đã chuyển tới, chúng ta hết nhiệm vụ rồi, con cứ vào nhà, có một người sẽ cho con câu trả lời. Goodluck! – Đỗ mẹ nói xong rồi khoác tay Đỗ bố lên xe. - Này, bố mẹ đi đâu thế, đợi con nữa ... – Dương gọi với theo. Cô gọi với theo không được, đành đứng đơ ra đó nhìn ngôi biệt thự. Cô thầm nói nhỏ: “Nguyễn Hoàng Dương, mày còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau vào thôi”. “Nhưng nhỡ có ai đó mà bố mẹ muốn ép gả đang ở trong đó thì sao?” – Cô đang tự độc thoại. “Sợ gì chứ, mình là Nguyễn Hoàng Dương không sợ trời không sợ đất cơ mà, cùng lắm là cho hắn một cái đá vào hạ thân là được chứ gì?” Dương nói rồi đưa tay kéo mạnh xuống như để tỏ rõ sự quyết tâm. Cô bắt đầu ... lom khom đi vào nhà. Bước tới cửa phòng khách, cô thò đầu vào nói: - Hello! Nhà gì mà tối om thế này nhỉ? Cô lầm bầm khi thấy nhà không hề bật điện. Cô lần mò mãi mới tìm thấy cái công tắc. Tiếng “cạch” của công tắc được vang lên thì cô bắt đầu nhìn thấy một người đang ngồi ở sofa giữa phòng. Cô thoáng giật mình. Nhanh chóng và mau lẹ, cô nhận ra đó là Vũ. - Vũ! – Cô thốt lên. - Cuối cùng em đã đến. Cô hoảng hốt tới mức lời nói thốt ra cũng có phần lắp bắp thiếu tự nhiên: - Này, đến ...đến gì hả? Đây là nhà cậu chắc, mà em anh gì, muốn ăn đập hả? - Tất nhiên đây là nhà anh, chào mừng em đến với khu nhà này. Còn em muốn cho anh ăn đập thì không dễ đâu, trừ khi anh nhường em. - Này này, cậu ăn nói phải cẩn thận chứ, rõ ràng là bố mẹ đưa tôi tới đây mà, sao lại là nhà cậu được? - Việc này em phải hỏi hai bác chứ. – Vũ dựa lưng vào ghế, điềm nhiên trả lời các câu hỏi. - Bỏ qua, tí nữa tôi sẽ hỏi bố mẹ tôi, khỏi phải nhắc. Mà tôi hỏi anh, chuyện sáng nay ở tòa soạn là thế nào hả? Sao tôi . Dương chưa kịp hỏi hết câu thì Vũ đã kê ghế vào mồm cô nói: - Ây da, anh mệt rồi, em cứ thăm nhà tự nhiên rồi nếu đói thì xuống bếp ăn nhé. À, phòng của em chỉ cần đi qua phòng này, sang phòng ăn, phòng bếp là tới. Chỗ đó có hai phòng, nhưng phòng của em là phòng thứ nhất nhé. Anh lên trên kia trước đây. Dương gọi với theo khi thấy anh đã lên trên tầng hai. Cô nghĩ. Thôi mặc xác hắn, buổi tối cô cũng chưa có ăn gì, “có thực mới vực được đạo” cô phải xuống bếp lùng xem có gì ăn không đã rồi tính sau. Vậy là Dương nghe theo lời của Vũ sang phòng bếp mở tủ lạnh rồi tự nấu một bát mì để ăn. Ăn xong cô vào phòng mình gọi điện thoại cho Đỗ bố Đỗ mẹ. Chuông reo tới hồi thứ năm đầu dây bên kia mới có người thông máy. Đó chính là mẹ cô: - Alo, Minh Châu hả con? - Alo mẹ à? Thế này là thế nào? Sao bố mẹ lại chở con đến nhà Vũ? - Con đừng trách mẹ, mẹ làm theo ý bố con. Con hãy nhớ một điều, bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Thế nhé. ... tít … tít … Đỗ mẹ đã tắt máy. Cô chỉ biết ngồi đó mà lầm bầm. Cô nào biết được rằng âm mưu này là do Tâm, Quyên cùng Đỗ bố Đỗ mẹ lập ra. Khoảng một tuần trước, khi Tâm đang tham gia tại một sự kiện thời trang thì vô tình hay tin Trần Hàn Vũ về nước quản lý tòa soạn và thật trùng hợp khi tòa soạn đó là nơi mà Dương tác nghiệp. Cô ngay lập tức gọi điện cho Quyên để nói rõ tình hình. Hai người đã bàn bạc rất lâu về kế hoạch tác chiến nhằm nối lại tình xưa cho anh và cô. Sau khi thống nhất ý kiến, Quyên đã gọi điện về cho bố mẹ kể hết mọi chuyện và nhờ giúp đỡ. Đỗ bố sau khi tìm hiểu rõ đã đến gặp Vũ thương quyết. Và kết quả là Dương đã bọ ném gọn tới nhà Vũ không thương tiếc. Trở lại với hiện tại, Dương lầm bầm một hồi rồi bắt đầu đi thăm quan xung quanh nhà. Căn nhà này quả có phong cách độc đáo. Nó có hai tầng và các bức tường, sân đều được trải cỏ xanh rì. Phía trước nhà là sân trước và non bộ. Thẳng cổng vào là một gara ô tô. Bên cạnh gara ô tô chính là phòng khách, phòng bếp, hai phòng ngủ … Phía sân sau vẫn có những vạt cỏ nhưng còn được điểm thêm bởi chiếc hồ bơi và cây xanh um tùm. Phòng ngủ của cô với tông hồng và trắng kết hợp tạo nên sự nữ tính và trang nhã. Ở giữa phòng là một chiếc giường đôi với ga đệm gối toàn bộ là màu trắng. Phía đầu giường là giá đựng đồ với những lọ hoa và những kệ sách. Bên phải giường và bộ bàn ghế, bên trái giường và tủ quần áo. Thẳng giường ra có một chiếc ti vi màn hình phẳng khác. Căn phòng chỉ được điểm xuyết bằng màu hồng của gối ôm, thảm và rèm cửa. Có vẻ như anh đã rất tinh tế khi chọn riêng phòng này cho cô. Tầng hai là một không gian khác. Từ cầu thang đi lên, ta chỉ có thể đi theo hai hướng. Cô chọn rẽ sang bên trái trước. Từ cầu thang, theo hướng này, cô sang được phòng chiếu phim. Vào trong phòng chiếu phim, ta như lạc vào một không gian hoàn toàn tách biệt. Nơi đây chỉ dành cho việc giải trí. Trần nhà có những hình vuông được sắp xếp xen kẽ để cho ánh đèn xuyên qua những khe hở ấy. Từ cửa đi thẳng vào là bộ sofa dài, thật dài. Đối diện với nó và màn hình dùng để chiếu phim. Bên cạnh màn hình còn có một số tủ kệ và một chiếc ghế nằm dài. Bên cạnh phòng chiếu phim, ta sẽ sang phòng làm việc và phòng tắm. Cô thật sự ấn tượng với phòng tắm này. Rất rộng, ở giữa có một bể tắm mà như là bể bơi, xung quanh được che phủ bởi những chiếc rèm pha lê óng ánh. Tường của nhà tắm được ốp đá đen nên càng tạo không gian lãng mạn. Bên cạnh còn có phòng xông hơi nhỏ. Cô còn cứ đứng đó mãi mà không đi. Sau khi đi hết bên trái, cô sang hướng bên phải. Hướng này chỉ có phòng của Trần Hàn Vũ và ban công. Cô mở cửa vào thì thấy anh đã ngủ. Cô nhẹ nhàng đi vào, đắp chăn rồi chỉnh nhiệt độ điều hòa cho anh. Cô nhẹ nhàng đưa mắt khắp phòng. Phòng của anh khá rộng. Phía Đông còn có một tủ rượu và quầy bar nhỏ cùng mấy chiếc ghế mây. Bên ngoài là một vườn trúc, loại chuyên trồng trong nhà, gió từ ngoài thổi vào khiến lá trúc kêu xào xạc. Ở giữa phòng cũng là một chiếc giường đôi kiểu cách, cô đoán là nó có thể nâng lên hạ xuống được. Đệm của giường là màu xám nhẹ, sạch sẽ, thẳng thắn, chăn thì đậm hơn một chút và có những vòng tròn nhỏ. Gối có hai loại, một là cùng màu với chăn thì to hơn, còn lại cùng màu với ga đệm thì nhỏ hơn. Bên cạnh giường là tủ quần áo trải dài và nằm trong tường cùng mấy cái giá sách và bàn uống nước. Đối diện giường cũng là một chiếc ti vi cùng kích cỡ với chiếc ti vi ở phòng cô. Bên ngoài là một ban công lộng gió. Từ ban công của anh, cô có thể nhìn thấy khung cảnh bên dưới và dãy núi xa xa, nơi đó thật đẹp như tiên cảnh. Cô ra ngoài đó hít thở không khí rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài. Cô lặng lẽ về phòng mình lấy quần áo rồi chạy huỳnh huỵch lên tầng hai tắm. Cô vừa tắm vừa bật nhạc ê a hát. Sau một tiếng, cô tắm xong. Cô đi xuống nhà thì gặp ngay Vũ đang ngồi trong phòng ăn. Anh đang ăn bánh mỳ. Thấy lạ, cô hỏi. - Cậu dậy rồi à? Cậu mà cũng ăn bánh mỳ sao? Tôi tưởng cậu ghét lắm mà. - Ừ, cái tai bị làm phiền quá nên nó gọi anh dậy. Nhà hết đồ ăn nhanh rồi mà anh không biết nấu nên đành ăn bánh mỳ. Vũ vừa nói vừa cười như để chế giễu cô. Dương vẫn chưa quen với kiểu xưng hô của anh nên chu mỏ đáp lại: - Này này, thôi ngay kiểu anh em ấy đi nhé, cậu hơn tôi mấy tháng mà đòi làm anh hả? Xin lỗi vì lúc nãy tôi bật nhạc to quá, cậu ăn nữa không, để tôi nấu, tôi cũng đang đói. - Vậy làm phiền em. - Này, thôi ngay đi không hả? – Cô quát. Vũ thấy con hổ trong cô sắp lộ nguyên hình thì dịu giọng: - Ok ok, mà trong nhà cũng chẳng còn gì nữa mà nấu đâu. - Ơ, thế thì tôi biết nấu thế nào đây? À, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, hôm nay cũng là thứ sáu, lang mang khắp ngõ ngách Hà Nội để ăn đêm rất thú vị đấy. - Ừ, cũng hay, vậy đợi anh đi thay quần áo đã. - Này, tôi nói bỏ ngay rồi mà. Cậu...cậu làm người khác tức chết mới vui à? Dương hét vọng lên. Khoảng 15 phút sau, Dương xuống rồi lấy xe chở cô ăn chợ đêm Hà Nội. Chắc hẳn một số bạn còn thắc mắc về chợ đêm – nét văn hóa đặc biệt của Hà Nội. Tác giả xin nói qua một chút nhé. Những năm gần đây, chợ đêm đã là một nét văn hóa quen thuộc với người Hà Nội. Diễn ra vào buổi tối ba ngày cuối tuần, chạy suốt trục phố cổ từ Hàng Ngang, Hàng Đào đến Hàng Giấy, hầu như phiên chợ đêm nào cũng đông đúc, tấp nập người. Từ các tốp thanh niên cho tới những cặp đôi yêu nhau hay các đoàn khách du lịch, thậm chí có cả những ông bố bà mẹ bồng con nhỏ, họ nô nức tới đây để tận hưởng một phiên chợ lung linh sắc màu, và đặc biệt là ngập tràn các loại hàng hóa như quần áo, dày dép, kính, mũ, túi xách, mỹ phẩm… với giá rất sốc. Nhưng giống như mọi phiên chợ khác, chợ đêm còn một có nét văn hóa cũng đa sắc màu không kém, đó là ẩm thực. Để đi bộ, ngắm hết được các gian hàng tại đây, chắc bạn phải mất ít nhất hai giờ đồng hồ. Trong khoảng thời gian ấy, bạn sẽ có cơ hội bắt gặp nhiều món khoái khẩu hấp dẫn. Có món mặn, món ngọt, có thứ rất mới lạ, cũng có thứ hết đỗi quen thuộc, nhưng chí ít trong một phiên chợ nhộn nhịp, phong phú thế này, chúng sẽ giúp bạn nạp đủ năng lượng cho suốt hành trình khám phá. Hà Nội có lẽ đẹp nhất về đêm. Vậy là Dương của chúng ta đã bị Đỗ bố, Đỗ mẹ ném sang nhờ cậy nhà Vũ. Cô không những không biết kế hoạch mà mình đã ngoác mồm bị trúng câu mà còn tung tăng đi ăn cùng Vũ. Tình huống của cô chẳng khác nào bị mọi người bán mà vẫn giúp họ đếm tiền. Một nam một nữ, sống chung cùng nhà, ở cùng tòa soạn, chuyện gì sẽ xảy ra? Chắc chắn quạ vẫn sẽ còn phải kêu.
|