Yêu Anh Trong Từng Phút Giây
|
|
Dương lập tức lo lắng, một “giọt sương” từ khóe mắt cô rơi xuống. Cô đã tự nhủ với mình rằng không được khóc, nhưng không hiểu tại sao, giờ phút mà cô mong đợi bấy lâu là đây, cô lại khóc. Cô không thể ngờ, trong giờ phút này, cô lại có quá nhiều cảm xúc như vậy. Có lẽ cô quá hạnh phúc. Cô tự nhủ. Ơn trời đã khiến cậu ấy tỉnh lại. Vũ cố gắng dùng chút sức lực của mình để đưa tay lên rồi lau giọt nước mắt ấy cho Dương. - Cậu khóc đấy à? - Đâu có. - E hèm….. – Hải Quân lên tiếng. Dương và Vũ quay ra, nhận ra hành động vừa rồi của hai người có vẻ hơi ám muội, cô lập tức đỏ mặt. Mẹ anh hiểu ý, nên mỉm cười, lôi con trai ra ngoài. - Mẹ ra ngoài gọi bác sĩ, hai con cứ tự nhiên. Chữ cứ tự nhiên được Mẹ anh nhấn mạnh khiến mặt cô càng ngày càng đỏ hơn. Mẹ anh vừa đi ra khỏi phòng, Dương lập tức nhăn mặt. - Cậu là đồ khốn mà. Tôi không thèm quan tâm tới cậu nữa. Sẵn có cái khăn mặt ẩm trong tay, Dương ném thẳng vào mặt Vũ rồi toan đứng dậy đi ra ngoài. Vũ thuận tay kéo Dương lại. Mất đà, Dương ngã vào lòng Vũ. - Tôi đang ốm mà. Cậu không chăm sóc tôi còn định đi đâu. - Buông ra. Cậu đúng là lưu manh mà. Dương ra sức chống cự, cô lấy tay đấm vào ngực anh. Vũ nhăn nhở xoa xoa ngực, nơi vừa bị Dương đánh vào. - Ui da, đau quá, tôi vừa mới tỉnh lại mà, cậu đối xử với ân nhân như vậy đấy à? – Nói vậy nhưng anh vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. - Đau thật sao? Dương lập tức ngừng tay. Từ bàn tay vẫn đang đặt trên ngực anh, cô có thể nhận thấy nhịp tim anh đang lệch đi khá nhiều so với bình thường. Cô thoáng đỏ mặt. Nhưng khi nhìn ai kia vẫn đang nhăn nhở thì cô chỉ muốn giết quách hắn đi cho xong. - Không đùa nữa, cậu biết không, Quyên cũng đang nằm viện đó. Hàn Vũ không cười nữa, anh nhíu mày lại. - Cô ta cũng nằm viện sao? - Đúng vậy, cô ta nhập viện ngay sau cậu. - Bị làm sao vậy. - Cô ta bị vật nhọn đâm và bị đẩy xuống nước. Vậy là kẻ nói, người nghe, hai người cứ tiếp tục kể cho nhau nghe về những sự việc đã xảy ra trong một tuần qua. Cùng lúc đó, mẹ anh và Hải Quân đã tới phòng bác sĩ chuyên trị cho Vũ. Bà hồ hởi mở cửa phòng khi được cho phép. Chẳng đợi bác sĩ hỏi han, bà nói liền một mạch. - Bác sĩ, bác sĩ, con tôi tỉnh lại rồi. - Thật sao? Bác sĩ nghe thấy vậy liền lập tức sắp xếp đống bệnh án trên bàn rồi đi theo Mẹ anh cùng Hải Quân tới phòng Vũ đang nằm. Họ vừa đi vừa nói chuyện về tình hình của Vũ. Bác sĩ vừa mở cửa thì thấy Vũ đang ghé sát tai nói với Dương gì đó. - E hèm… – Bác sĩ khẽ hắng giọng. Dương và Vũ lập tức “tách đàn”. Dương đứng đực một lúc chẳng biết làm gì rồi như chợt nhớ ra điều gì đó cô thu dọn đồ của mình rồi nói: - Bác sĩ tới rồi ạ. – Dương quay sang phía Mẹ anh – Cháu xin phép bác, cháu về đây ạ. Mẹ anh thấy vậy liền nói tỏ vẻ muốn giữ cô lại: - Về sớm vậy cháu. - Dạ, cháu có việc, cháu về trước nhé bác. - Ừ, cảm ơn cháu nhé. Mấy ngày nay cháu cũng vất vả rồi, cháu về nghỉ ngơi đi. Dương vừa đi ra ngoài cửa thì thấy Vũ lên tiếng. - Nhớ lời tôi nói đấy. Dương quay lại nháy mắt tỏ vẻ đồng ý với anh rồi xách túi đi về. Bác sĩ kiểm tra cho Vũ xong rồi đi ra ngoài. Mẹ anh cùng Hải Quân đi theo để hỏi tình hình Vũ hiện tại. Vừa ra khỏi phòng, bà nắm tay bác sĩ hỏi ngay: - Bác sĩ, con tôi sao rồi? Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm tươi cười trả lời bà: - Tình hình bệnh nhân hiện tại rất tốt, gia đình không cần lo lắng nhiều, tuy nhiên, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra chi tiết để biết rõ hơn về bệnh nhân. - Vâng, cảm ơn bác sĩ. Nói rồi Bác sĩ đeo ống nghe lên cổ rồi quay trở lại phòng riêng. Lúc này mẹ anh mới có thể cười. Nói chuyện với bác sĩ xong, mẹ anh cùng Hải Quân trở lại phòng rồi nói chuyện với Vũ. ***. Chủ nhật, tám rưỡi tối. Bác sĩ vừa kiểm tra cho Vũ xong. Giờ này chính là giờ dành riêng cho các y bác sĩ kiểm tra, phát thuốc cho bệnh nhân nên gia đình không được quyền vào thăm. Vũ khẽ trở mình, anh rón rén bước đi thật nhẹ. Sau khi lấy bộ quần áo đã để sẵn ở trong tủ anh nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài. Trước khi đi, anh còn đặt một chiếc gối ở giữa giường rồi phủ chăn lên. May mắn cho anh, bên ngoài hành lang của bệnh viện khá vắng. Anh khẽ đi men theo bờ tường. Ồ, có một chiếc xe đẩy đang tiến tới phía anh. Ngay lập tức, anh nhanh chóng ép mình vào bờ tường gần đó. Do sơ ý nên anh có gây ra một tiếng động nhỏ. - Ai đó? – Cô y tá lên tiếng rồi bước dần về phía anh. Tiếng bước chân cứ gần dần, gần dần. Khi bước chân ước chừng chỉ còn hơn một mét nữa thì anh nghe thấy tiếng nói chuyện: - Lan, cậu đi đâu vậy? - Tớ nghe có tiếng động lạ nên ra xem thôi. - Tiếng động gì? - Không biết, ở phía nhà xác kia kìa. Có khi nào là ma không? Ở bệnh viện hay có oan hồn lắm mà. - Làm gì có gì, cậu lại thần hồn nát thần tính rồi, nhanh đi phát thuốc đi, thầy trưởng khoa mà biết thì toi đời luôn đó. Phù, may quá, cô y tá đó không phát hiện ra anh. Nghe giọng điệu và cuộc nói chuyện thì có lẽ cô ấy là y tá thực tập. Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi nhẹ nhàng vào WC thay quần áo. Sau khi thay đồ xong, anh đi ra ngoài. Hôm nay anh mặc một cái quần thô bó màu đen, một chiếc áo cộc tay màu trắng, một chiếc áo khoác mỏng màu đen bóng. Để tránh bị phát hiện, anh đội thêm một cái mũ lưỡi trai đen nữa. Vũ đang đi thì. - Này, cậu kia, đứng lại. Vũ lập tức đứng khựng lại. Cậu cố giả giọng. - Bác sĩ có gì dặn dò. – anh nói nhưng vẫn không quay lại. - Giờ này không được thăm bệnh nhân. - Vâng! Tôi biết. Cảm ơn bác sĩ. Vũ thở phào nhẹ nhõm một lần nữa. Cứ tình hình này chắc anh đột tử vì giật mình mất. Chuồn thôi. Vũ tự nhủ rồi nhanh chóng ra khỏi bệnh viện. Anh dạo bước trên còn đường nhựa trước cửa bệnh viện. Không khí quanh đây thật dễ chịu, anh khoan khoái đi ra phía có một cây anh đào lớn. Dưới gốc cây những cánh hoa anh đào màu hồng phấn rơi xuống dày một lượt tạo thành một tấm thảm tuyệt đẹp. Anh đứng dưới tán cây, tham lam hít một hơi thật sâu. Mùi hoa anh đào ngai ngái khiến anh ngây ngất. Anh nhắm mắt tận hưởng chúng. Bỗng có một bàn tay đặt lên vai anh. Không biết lần này là ai đây? Nếu bị tóm lại bệnh viện chắc anh chết quá. Nhưng không, Dương thò đầu từ phía sau lưng anh. Hôm nay cô diện một cái áo cánh dơi rộng màu trắng, một chiếc váy quây màu xanh dương gần tới đầu gối. Mái tóc để thả và hơi xoăn. Cô đi một đôi hài búp bê. Trông cô thực sự rất xinh. Anh nhìn cô một lượt rồi nhíu mày lên tiếng. - Cậu muốn tôi chết vì giật mình đấy hả? - Giờ tôi mới biết cậu cũng biết giật mình đấy. - Tôi cũng là con người mà. Cậu thử trốn viện đi rồi biết. - Ừ. Biết rồi. Đi thôi. Mà sao cậu ăn mặc như thám tử vậy? - Không mặc như vậy thì sao trốn thoát được. - Ha ha… cũng phải. Thì ra, hôm đó Vũ hẹn Dương buổi tối nay đi công viên giải trí chơi và dặn không cần tới bệnh viện nữa. Mấy ngày nằm dài, anh muốn vận động chân tay một chút. Dương tuy cũng biết bệnh nhân vừa mổ dậy không nên đi lại lung tung. Nhưng do cả nể ân nhân nên cô đành cắn răng giúp. Vậy là hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
|
Dù có bị cuộc đời, xã hội ép đến thế nào, nếu con người ta giữ được thiên lương thì tâm hồn vẫn mãi trong trẻo như đứa trẻ. Trở lại với cuộc “hẹn hò” đầy thú vị, Vũ và Dương đều thống nhất ý kiến là đi bộ tới khu giải trí. Vâng, đây chính là địa điểm “hẹn hò” của hai người. Công viên giải trí chỉ cách bệnh viện khoảng mươi phút đi bộ, hôm nay lại là chủ nhật nên trên đường đi, Dương thấy có khá nhiều cặp tình nhân tay trong tay. Có lẽ họ cũng đang hướng về công viên giải trí. Trời mùa thu khá mát và dễ chịu, hơn nữa lại có gió thổi, khung cảnh ở đây thực sự rất đẹp, hai bên là hàng tre trúc với thân vàng bóng và những tàu lá to, dài. Như được bà mẹ thiên nhiên sắp đặt, hai hàng trúc ấy hay nói chính xác hơn là những cành trúc ấy vươn cao, cuốn lấy nhau, tạo thành một mái vòm xanh thật tuyệt, ở giữa vòm trúc ấy là nhưng nhiếc chuông xen kẽ với những bóng đèn tròn, bên dưới chúng là đường giành cho người đi bộ hoặc xe đạp. Nhắc tới xe đạp cô mới để ý có rất nhiều người đi xe đạp đôi nãy giờ. Những chiếc chuông gặp gió kêu leng keng thật vui tai, lá cây thì bay tứ tung, những chiếc lá khô đã rụng thì tạo tiếng xào xạc. Vũ đút tay vào túi quần, xải những bước dài nhằm hướng công viên mà bước, vừa đi anh vừa huýt sáo, còn Dương thì cứ lẽo đẽo theo sau. Có vẻ như cái váy quây màu xanh khiến cô không được thoải mái cho lắm, bởi vì hàng ngày, quần áo “truyền thống” của Dương chỉ có quần jean và áo thun bó hoặc áo đồng phục. Cô đang thầm trách mình tự dưng lại “động cỡn” mặc như này làm gì, thật là khó chịu mà. Vừa đi cô lại vừa phải đưa tay kéo chiếc váy xuống, nó có vẻ hơi ngắn. Đồ Tâm đáng chết, đồ Tâm biến thái, dám xui mình mặc như này. Cô chửi thầm. Ồ, hóa ra ở đây có sự can thiệp của “sao chổi”. Thảo nào… Xuôi về quá khứ một chút. Năm giờ ba mươi phút chiều ngày hôm đó. Sau khi từ bệnh viện về tới nhà, Dương thật sự thích thú với lời nói của Vũ. “Ba ngày sau tám rưỡi tối, đợi tôi ở gốc cây anh đào gần bệnh viện, tôi muốn đi chơi một chút.” Khi đó cô còn hỏi lại đi chơi ở đâu nữa. Vũ chỉ mỉm cười rồi buột miệng nói một câu. Công viên giải trí. Nghĩ tới đây, cô bật cười ngây ngốc. Những ngày sau đó, cô không tới bệnh viện nữa. Ban chiều, sau khi đi làm thêm về, cô nhanh chóng chuẩn bị nấu bữa tối. Sau khi ăn tối xong, cô mới nhớ ra tối nay mình có hẹn. Nếu đi chơi thì không thể ăn mặc như này được. Cô nghĩ rồi đưa tay kéo vạt áo của mình ra nhìn, nhìn cái áo pull thực sự cổ lỗ sĩ cô thở dài thiểu não rồi cứ hì hụi chọn đồ. Bình thường việc ăn mặc không được cô để tâm lắm nên … Cô lục tung hết cả tủ quần áo lên mà vẫn không biết nên chọn đồ như thế nào, hết ướm bộ này lại tới ướm bộ kia. Cứ thử mãi, thử mãi nhưng vẫn chưa được bộ nào ưng ý. Cô ngồi phịch xuống giường, chọn mấy cái này thật mệt quá đi. Ngày nào mà cũng như vậy chắc điên mất. Cô nghĩ. Đúng lúc đó, Tâm cũng vừa sang chơi. Nhìn thấy Tâm, cô ngớ người, buột miệng hỏi một câu. - Tâm, cậu sang nhà có chuyện gì không? Tâm cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng sau mấy giây trấn tĩnh, các nơ ron thần kinh của Tâm lại tiếp tục hoạt động. Cô cười rồi tiến tới lại gần Dương, búng một cái vào giữa trán. - Con nhỏ này, mi hẹn ta sang ở với mi mà bây giờ mi nói thế à. Muốn thử nhất dương chỉ của ta hả? Tâm nói rồi đưa hai ngón trỏ ra “hăm dọa”. Lúc đó cô mới nhớ là hôm trước đã bảo Tâm sang nhà mình ngủ, tiện thể thổ lộ tâm tình luôn. Ai dè lại quên mất, một ý nghĩ lại chợt lóe lên. - Hì hì, tớ quên. Giúp tớ cái này nha. Dương cười hì hì rồi lôi tọt Tâm ra phía có đặt chiếc tủ quần áo. Cô kể cho Tâm nghe rồi nhờ cô ấy chọn đồ giúp mình. Có lẽ trong phi vụ này, Tâm giỏi hơn cô. Tâm thấy bạn mình như vậy thì reo lên một tiếng: “Nguyễn Hoàng Dương! Rốt cuộc cậu cũng lĩnh ngộ được rồi a~~~ Tớ đã bảo thời trang của cậu là mốt của các bà cô của những năm 70 TK trước mà cậu không nghe” rồi hồ hởi chọn đồ cho bạn coi như làm việc tốt. Vậy là sau hàng tiếng đồng hồ bị tra tấn với một vũ khí mang tên trang điểm và thử quần áo, Dương khoác lên mình bộ dạng như này đây. Lúc mới bước ra khỏi phòng WC, Dương còn không dám bước ra ngoài. Không biết lúc đó Tâm dỗ ngon dỗ ngọt gì mà cô lại cứ để như thế đi chơi với Vũ. Giờ đúng là xấu hổ mà. Làm sao đây. Cô vừa nghĩ vừa chu chu cái miệng lên, hai má đỏ ửng, trông thật là xinh xắn. Hai người cứ im lặng bước tiếp như vậy, kẻ đi trước, người lẽo đẽo theo sau được một đoạn thì Dương không hiểu mắt mũi để đâu, đi đứng thế nào mà lại đâm sầm vào lưng Vũ ngã xuống đất kêu “bịch” một tiếng. Vũ nhíu mày quay lại. Thấy Dương vẫn ngồi bệt dưới đất, anh đưa tay kéo lên. - Đứng dậy đi. Dương nói câu cảm ơn rồi đưa tay để Vũ kéo lên. Vừa đứng lên được, nhận thấy chiếc váy bị kéo lên đôi chút, cô đưa tay kéo chiếc váy xuống, hai má lại bắt đầu đỏ ửng lên rồi. Vũ thấy vậy thì lại bắt đầu trêu trọc. - Bộ váy của cậu đẹp. Nhưng vòng một có vẻ hơi … Chẳng lẽ từ khi tốt nghiệp Tiểu học tới giờ thì không lớn thêm được nữa à? Kèm theo đó là một nụ cười thật quyến rũ. Lần đầu tiên Dương thấy anh cười tươi như vậy. Cô hơi bần thần một chút. Nhưng khi nhận ra hắn ta đang mỉa mình, cô chợt vớ lấy cái túi, đập túi bụi vào người hắn. - Đồ biến thái, đồ biến thái, cho chết cho chết …. Vậy là hai người cứ kẻ đấm người đá à nhầm người đỡ tới công viên giải trí. Tiếng cười vang xa cả một góc đường, những ông bà già đi thể dục thì ngoái nhìn, còn những đôi đang tâm tình thì cau mày khó chịu. Nói chung, mọi người đều chú ý tới Dương và Vũ như đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh vậy. Thực ra mà nói, trong lòng Vũ không hề nghĩ như vậy. Hôm nay cô thật xinh. Trông có vẻ rất khác so với thường ngày. Nếu thường ngày cô là một cô nàng đáng yêu, giản dị và có chút bụi bặm, thì bây giờ, trông cô thật đẹp, vẻ đẹp của một thiếu nữ, có chút gì đó con gái hơn, sành điệu hơn, dễ thương hơn. Nếu như ngày thường anh thích cô một thì bây giờ anh thích cô 10. Nhưng xem ra cái này không phải hoàn toàn do cô rồi, chắc chắn có người khác giúp. Với cái vốn hiểu biết về thời trang quá hạn hẹp như vậy thì không đời nào cô có thể làm được như vậy. Nếu là chọn sách thì còn may ra. Nhưng còn một điều mà anh rất thích ở cô đó chính là chiếc vòng cô đeo trên cổ. Chiếc vòng đó là do anh tặng, phải, chỉ có một đôi duy nhất thôi. Anh đưa tay lên nắm chiếc vòng ở cổ mình. Chiếc vòng này tuyệt đối không được làm mất. Anh nhớ lại. Hôm đó, trong một cơn mưa mùa hạ, anh đi học về nhưng không mang theo áo mưa hay dù nên đành đứng tạm vào gốc cây bên đường. Hình như đó là một cây bồ đề lớn. Thân của nó thẳng tắp. Tình cờ, anh thấy một phụ nữ trung niên khoảng 30 tuổi cũng đứng ở gốc cây bên cạnh. Có lẽ bà ta là người nước ngoài, mái tóc màu vàng óng ả được làm xoăn nhẹ, dài tới lưng. Bộ váy công sở với một chiếc áo khoác ngoài và một chiếc mũ có vải mạng nhện che khuất một phần gương mặt. Trên tay cầm một chiếc ô mà xanh sẫm. Trông bà ấy như một phụ nữ quí tộc của hoàng gia Anh ấy. Bà ta đứng dựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt thư thái, hình như không có vẻ gì là đang trú mưa. Thấy cậu nhóc đang trố mắt nhìn mình, bà tiến lại gần. - Cậu nhóc, cháu đang trú mưa hả? - Vâng ạ! Bà là ai vậy? Sao bà lại ở đây? Lúc đó anh còn giật mình vì bà ta nói Tiếng Việt rất sõi, có lẽ bà ta là Việt Kiều. - Ta ư? Ta đang đợi một người, nhưng xem ra anh ấy không tới nữa. Bà ấy vừa nói vừa nhìn về phía trước với một ánh mắt vô định. Vũ bèn hỏi: - Vậy tại sao bà vẫn đợi? - Ồ. – bà ấy khẽ giật mình – Đợi khi nào cháu lớn, cháu sẽ hiểu, tình yêu khiến con người ta cố chấp hơn, nhưng đôi khi, trong tình yêu cần phải có lòng tin vào người mình yêu. Vũ cau mày trả lời: - Bà nói gì cháu không hiểu. - Ồ, khi nào cháu lớn, cháu sẽ hiểu thôi. - Vậy ạ. Anh nói mà gương mặt vẫn chưa có chút gì đó thay đổi. Bà nhìn anh mỉm cười rồi nói: - Ta có một thứ muốn tặng cháu. – Bà ấy nói rồi lôi từ trong túi áo khoác một đôi vòng tuyệt đẹp. – ta là một nhà thiết kế trang sức, ta đã mất 6 tháng liền để làm ra chúng với mong muốn được tặng người ta yêu, khiến tình yêu của chúng ta trở nên vĩnh cửu, nhưng hôm nay, anh ấy đã không tới. Ta gặp cháu âu cũng là một duyên số, cháu hãy cầm lấy, sau này tặng cho người cháu yêu, tình yêu của cháu sẽ trở nên vĩnh cửu, chúc cháu hạnh phúc. Nên nhớ, chiếc vòng này chỉ có một đôi duy nhất thôi. Ta đi đây. Bà ấy nói rồi đặt chiếc vòng vào tay cậu khiến cậu ngơ ngác. Khi hiểu được mọi chuyện thì bóng bà ấy đã hòa vào không khí mất rồi. - Oa, tới nơi rồi, hay quá! Dương hét lên, Vũ giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu day day trán thiểu não rồi nói: - Làm gì mà phấn khích quá vậy, như con nít. - Kệ tôi. – cô thở hắt. Nói rồi Dương đưa tay hất tóc theo kiểu của những cô nàng cực chảnh vậy. Bất giác cảnh đó đã bị ghi vào tâm trí cậu, nó xảy ra chầm chậm như một cuốn băng vậy. - Ờ, thì kệ. Giờ chơi gì đây? – Anh hất hàm hỏi cô. - Hả? Cậu dẫn tôi đi chơi mà? Sao lại hỏi tôi. - Ờ thì…. – Vũ lúng túng. Dương thấy bộ dạng đó của anh thì bĩu môi tỏ vẻ chê bai. Phì! – Vũ nhìn thấy vậy thì phì cười. Cô tức tối nhíu mày nói: - Hứ, cười gì – Cô nói rồi đưa mắt nhìn ra xung quanh – AAAAAAA. Có rồi này! Vũ còn đang gãi đầu ngượng ngùng thì đã bị Dương lôi tuột tới …. khu nhà nhún hơi. Cậu giật mạnh tay lại khiến Dương loạng choạng một hồi. - Này! Cậu điên hả? Lớn tồng ngồng như này rồi mà còn chơi đệm hơi. - Thì sao? - Ai người ta cho chơi nữa mà vào. - Tôi vào được thì sao? - Thế định chơi với bộ quần áo này hả?
|
Dương ngớ người nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc. Hai má cô lại bắt đầu đỏ ửng lên. - E hèm…. sang bên kia đi. Dương chưa hết đỏ mặt thì đã bị Vũ lôi đi. Khi gần tới khu nhà ma, cô cười khả ố rồi nói. - Trò này xưa rồi, tôi đâu sợ ma, định lợi dụng hả? Ha ha ha. - Gì? Nói lại coi. Lâu ngày không quang hợp nên đầu bị ẩm mốc hả? – Anh xoa đầu cô. Với chiều cao khiêm tốn, cô kiễng chân lên nhìn thẳng vào mắt anh nói: - Cậu nói ai ấm đầu? Cậu ấm đầu thì có! - Vậy vừa rồi ai ăn nói, suy tưởng lung tung hả? Gì mà lợi dụng chứ? Mà ai không sợ ma? Vậy hồi lớp 3 ai…. Vũ nói rồi cười nguy hiểm. - Thôi. – Dương nói rồi đưa tay ra dấu chéo chỉ Vũ dừng lại. – Quân tử không nhắc lại chuyện cũ. - Quân tử á, cậu là quân tử? - Ờ thì…. ta không phải quân tử, ta là mĩ nhân. – Nói rồi cô lại cười khả ố. - Thật là hết chỗ nói. Haizzz. Vũ thở dài ảo não. Dương lườm anh tới mức muốn lọt con ngươi. - Gì? - Thế có muốn ăn kem không? Bây giờ cô mới chịu liếc nhìn xung quanh, thì ra có một quầy kem ngay bên cạnh khu nhà ma. Vậy mà cô cứ tưởng…. Vũ không thèm nhìn sắc mặt Dương mà đã phăm phăm bước tới … quầy bán kem. Sau một hồi chọn lựa, anh đưa cho cô một que kem dâu ngọt lịm, còn mình cầm … ba que kem Sô cô la. - Ê, sao cậu được ăn ba que? Dương lên tiếng đòi bình quyền thì bị anh dập tắt phũ phàng: - Ăn đi, nói nhiều, không thì trả đây. - Gì? Đồ ki bo. Anh quay lại nói: - Cậu nói gì? - Không có gì. Nói rồi Vũ đi trước, Dương theo sau, vừa đi, cô vừa chân đấm tay đá, miệng không ngừng ****, nhưng chỉ dám dử thui, không dám đấm thật. Thấy “gió” không ngừng thổi phía sau lưng mình, Vũ quay lại. Dương lập tức trở về vị trí “thục nữ” như trước. Thấy Vũ vẫn đang nhìn mình “đắm đuối” cô cười khả ố rồi tay vỗ đôm đốp vào không khí. - A ha ha. Lắm muỗi quá, ha ha. - Muỗi sao? Công nhận cũng lắm muỗi gớm. Sau mình còn có một con to đùng này. - Cái gì? Đồ ba que xỏ lá. Có tin tôi cầm dép đập cậu không hả? - Cứ việc. Vũ nói dứt câu thì đã không còn nhìn thấy bóng. - Hừ, ngon thì đứng ngay lại. Vậy là hai người cứ tiếp tục rượt đuổi nhau như vậy. Chắc phải chạy được mấy vòng của khu giải trí rồi. Sau khi rượt đuổi một hồi, họ tiếp tục chơi nhiều trò chơi khác. Nào là lái ô tô, chơi đu quay, cầu trượt….. Trong họ thật đẹp đôi, nam thanh nữ tú, tiếng cười của họ vang xa khắp khu giải trí, điều này khiến rất nhiều đôi ghen tị. Có anh khi nhìn thấy Dương thì lập tức ngước nhìn theo, chị bạn gái ngồi bên cạnh tay nắm vào nhau, ưỡn ẹo làm duyên và cứ độc thoại một mình, Tới khi phát hiện ra thì tức muốn ói máu. Vâng, kết quả là anh đó bị chị ta “vùi hoa dập liễu” đánh cho một trận tơi bời. Anh ta van lơn. - Em, em đừng đi mà. Lúc đó cô gái ấy đã mềm lòng, mỉm cười rồi nhỏ nhẹ. - Anh đúng là, em không đi đâu hết, anh đừng như vậy nữa nhá. Nhưng oái oăm thay, khi quay lại, cảnh tượng cô nhìn thấy là anh chẳng vẫn đang đau đáu nhìn về phía Dương, tay đưa ra như muốn nắm lấy. Lần này thì chị ta thổ huyết thật. - Anh là tên khốn nạn, lần này đừng mong tôi tha thứ. Nói rồi cô gái ấy bỏ đi. Vậy là tình yêu vụt bay. Anh ta cứ chạy theo năn nỉ cô gái ấy mãi. Nhìn mà buồn cười. Trở về với mặt đất, (ủa mình vẫn ở mặt đất mà) hiện tại Dương và Vũ đang ở quầy ném vòng. Cô rất muốn có con gấu bông thỏ heo ở giữa quầy hàng. Nó giống con thỏ heo trong phim Cô nàng đẹp trai nhưng to hơn nhiều. Có lẽ nó là phần thưởng đặc biệt. Bởi muốn có nó, cô phải ném được cái vòng vào cái chai có màu xanh duy nhất. Chiếc chai đó lại ở khá xa. Nãy giờ cô đã tốn khoảng 30 nghìn để mua vòng ném rồi mà vẫn không được. Tên Vũ đáng ghét thì vẫn cứ nhởn nhơ … ăn kem. Đây là chiếc vòng cuối cùng rồi. Cô đưa nó lên tay, chắp lại rồi thầm khấn. - Ông ơi, phù hộ con ném trúng lần này. Nhưng đang định ném thì chiếc vòng đó thì lại bị Vũ giật phăng mất. Cô quác mắt quát: - Hừ, cậu làm gì vậy? Anh khua chân múa tay giống như mấy bộ phim kiếm hiệp rồi nói: - Đúng là con gái, kém quá. Nhìn ta đây. Dương chẳng thèm đáp, cô chỉ hừ lạnh rồi đứng khoanh tay nhìn anh. Cô nghĩ: “Xem đồ lợn lòi anh có tài cán đến đâu”. - À nhưng mà … ném thế nào. - Sặc. Nổ lắm vào. Cậu ném cái vòng sao cho vào đúng cái chai màu xanh kia là được. Không được làm đổ chai. – Dương muốn cười nhưng vẫn phải hướng dẫn anh. - Được rồi, mở mắt to ra xem ta trổ tài đây. Vũ nói rồi thực hiện tại những động tác vừa rồi: - Sax, nổ vừa thôi. … “phiu”… Cái vòng lao về phía cái chai màu xanh. Trong giây phút ấy, nhịp tim Dương giảm xuống chỉ còn 40 nhịp/phút …“lạch cạch lạch cạch”… Nhưng khi cô mở mắt ra thì cái vòng lại trúng vào cái chai màu đỏ bên cạnh. Cô lên giọng nói: - Ầy da, haizzzz, nổ lắm vào, không trúng rồi kìa. - Ờ thì… ta chơi lần đầu mà. Dù sao vẫn trúng ô đỏ mà. Nói rồi anh chìa tay ra trước mặt Dương. Cô không hiểu ý anh bèn hỏi lại: - Gì? - Vòng! - Hết rồi! Vũ vẫn chìa tay. - Gì nữa? - Tiền đâu mang ta mua vòng. Vũ nói thản nhiên. Dương giận run. Cô nói: - Cậu ném tôi ném đâu mà tôi phải chi. - Tôi ném giúp cậu đó chứ. - Tôi mướn cậu ném à? - Nhưng mà…. tôi mua kem hết tiền rồi, từ đó ra thì cướp được ở đâu chứ. Vũ đột nhiên nói nhỏ lại. Cô cố tình không hiểu hỏi lại: - Đó là ở đâu? - Ở đó đó. H – O – S – P – I – T – A – L – Anh đánh vần từng chữ. - Hứ….. – Rút nốt 20 nghìn trong túi đưa cho Vũ – Đây cầm đi, nốt chỗ này cũng hết rồi. Vũ cầm lấy rồi đưa cho cô chủ quán. - Cô ơi, cháu đổi lấy vòng. - Được rồi, đợi cô một chút. Cô chủ quán nãy giờ vẫn đang quan sát hai người. Nhìn hai người mà cô nhớ lại thời trẻ của mình. Thật là dễ thương. Cô nghĩ thầm rồi lấy vòng cho Vũ. 20 nghìn được 6 vòng. Sau khi nhận được vòng, Vũ bắt đầu ném. Lần một - Trượt. Lần hai - Trượt ….. Lần 5 - Vẫn trượt. Lại là nó, chiếc vòng cuối cùng. Lần này anh quyết phải ném bằng được. Mồ hôi trên trán anh chảy ròng ròng. Dương bên cạnh lúc đầu cũng cổ vũ nhiệt tình, nhưng bây giờ thì lại mặt mày ủ rũ. Chắc nàng ta xót tiền. Từ nãy tới giờ cô đã ăn gần hết phần thưởng ban đầu anh ném được rồi. Anh nhìn Dương rồi hạ quyết tâm, thế này thì mất mặt lắm. Chiếc vòng được ném đi. Anh ôm mặt không dám nhìn. … “keng”… “lạch cạch lạch cạch”… Hình như chiếc vòng va phải thứ gì đó rồi rơi xuống đất. Anh từ từ hé mở các kẽ tay. - Ồ, trúng rồi. – Vũ reo lên thích thú. - Cái gì? Trúng rồi sao. – Nghe thấy vậy Dương liền mặt mày rạng rỡ, chạy lại gần. Cô chủ quán gỡ chiếc vòng ra rồi đưa cho Vũ phần thưởng, đó chính là con thỏ heo to đoành ấy. Vũ đưa lại cho Dương, cô thích thú cầm lấy rồi nhảy lên người Vũ, mi một cái vào má khiến anh ngây người. Lúc này cô mới nhận ra hành động của mình có hơi lỗ mãng, cô nhảy xuống, một tay vẫn ôm con gấu, một tay ra sức kéo chiếc váy của mình xuống. Cô chủ quán thấy vậy thì bụm miệng cười hi hi. Vũ tút lại vẻ lạnh lùng ban đầu hỏi. - Thích vậy à? Giống cậu lắm đó. - Gì?! Nếu ban đầu cô còn cảm thấy cảm kích vì ai kia đã giúp mình thì giờ đây sự nhiệt tình ấy bị anh làm tan biến hết. Anh còn dám ví cô với lợn sao? Vũ không trả lời mà lảng tránh. Anh nói: - Muộn rồi về thôi. - Này này, đừng hòng lảng tránh vấn đề nhé, cậu vừa nói gì hả? Dương vừa đi theo Vũ vừa cố tình hỏi, anh chỉ lẳng lặng bước đi mà không nói gì cả. Nhưng hôm nay anh thực sự rất vui, do đó, dù cố kìm nén nhưng nụ cười vẫn nở trên môi anh. Trên đường đi, Vũ hỏi. - Cần tôi đưa về không? - Không cần. - Không sợ gặp nguy hiểm à. - Sau khi tới bệnh viện tôi đi xe buýt về mà. - Vậy được không? - Được. Khi cuộc nói chuyện kết thúc cũng chính là lúc tới gần cổng bệnh viện. Hai người dừng lại, có một chút gì đó hơi nuối tiếc dâng trào trong lòng hai người. Rốt cuộc Vũ vẫn là người nói trước: - Tôi vào nhé, cậu đi cẩn thận. - Ừ, tôi nhớ rồi. Dương nói rồi định ôm “bé yêu” của mình quay đi. Đúng lúc đó, Vũ chợt đưa tay kéo cô lại. Anh đưa tay trái đỡ người cô rồi đặt lên môi cô một chữ K thật nhẹ nhàng. Sét! Đánh! Giữa! Trời! Quang! Cô hoàn toàn choáng, cảm thấy như có một luồng điện vừa chạy qua người vậy. Kích thích đến mức chân tay bủn rủn, đầu óc bỗng chốc trở nên trống rỗng. Dương mở mắt trừng trừng. Sau khoảng năm giây Vũ buông cô ra rồi chạy thục mạng vào bệnh viện, bỏ Dương đứng thẫn thờ ngoài cổng bệnh viện.
|
Thích với yêu là những khái niệm rất khó phân tách và giải thích rõ ràng. Người ngoài cuộc thì nhìn thấu, nhưng người trong cuộc lại khù khờ không đáy. Thực hiện màn “cướp hôn” xong, Vũ co giò chạy một mạch vào trong bệnh viện theo hướng cửa sau, bỏ lại Dương đứng như trời trồng ở đó, hóa đá luôn. Một giây. Hai giây. Ba giây … Mười giây. “Hòn đá” bắt đầu tan chảy, trở lại thành Dương của chúng ta, các nơ-ron thần kinh đã và đang bắt đầu hoạt động lại. - Á a a a a a a a a a a a, tên khốn kia, đứng lại cho bà ngay. Sau khi hét lên một cách đầy “du côn”, Dương nhằm thẳng hướng cổng trước bệnh viện mà lao tới, tốc độ có thể sánh ngang với Bella[14] khi bế con gái của mình là Renesmee Cullen lướt đi trên tuyết vậy. Nhưng, khi vừa chạy vào được trong cổng bệnh viện thì nghe thấy tiếng ai đó cản mình. [14] Những nhân vật trong tiểu thuyết Twilight. - Ê, cô kia, ra ngoài ngay, hết giờ thăm bệnh nhân rồi, ê…. Mặc kệ những lời bác bảo vệ nói, cô vẫn lao vào trong bệnh viện rồi rẽ sang sân, chạy thẳng tới khu Ngoại khoa. Sau khi chạy theo cô được một đoạn khá dài, tới sân, bác bảo vệ kiệt sức, đành phải rút bộ đàm nói với đồng nghiệp của mình. - Thả chó ra ngay, có một người điên đang chạy vào khu Ngoại làm náo loạn. Trở lại với Dương. Khi thấy bác bảo vệ không còn đuổi theo mình nữa, cô bẻ ngón tay răng rắc hướng tới khoa Ngoại, nơi Vũ đang nằm. - Lần này ngươi chết chắc rồi. Nhưng, đời đâu như mơ, khi cô vừa tới cửa khoa Ngoại, một con Béc-giê liền xuất hiện, nó nhe răng, chun mũi, hầm hè rất hung tợn. Cô thoáng giật mình. Cô nghĩ. Bác bảo vệ tưởng mình điên sao mà thả chó. Và một lần nữa, đời không như mơ, cô tiến lại gần chú chó, sau một hồi mặt đối mặt, chó lườm người, người lườm chó, chú chó không còn chun mũi, nhe răng nữa, nó đã vẫy đuôi với Dương. Cô nhận thấy không còn nguy hiểm thì tiến tới vuốt ve nó, cô thấy nó có một cái gì đó rất giống với MIC. Khi đang cười đùa vui vẻ thì bác bảo vệ vừa chạy tới, móc dây vào cổ chú chó rồi nắm lấy cổ áo cô lôi ra ngoài. Cô nghĩ, thôi xong, mải chơi với nó mà quên béng mất việc trả thù tên kia. Tới nước này có lẽ khi cô giải thích thì sẽ có cơ may được thả ra. Nghĩ vậy cô hét lên: - Cháu không bị điên mà, cháu có việc cần vào trong mà. - Việc gì thì việc, mai tới mà giải quyết, còn bây giờ hết giờ thăm bệnh nhân rồi, phiền cô ra ngoài cho. Bác bảo vệ vẫn kiên quyết. Ngày nào cũng có những người điên như vậy. Làm bảo vệ như ông thật chẳng an lành gì. Dương vừa nói vừa đưa hai tay xoa xoa vào nhau như để cầu xin. - Một chút thôi mà chú, cháu vào một chút thôi. Bác thông cảm cho cháu đi mà, cháu không phá hoại gì đâu. - Không chút chiếc gì hết, thông cảm cho cô, ai thông cảm cho chúng tôi? Lỡ xảy ra chuyện tôi biết tìm cô ở đâu? Thôi, con van mẹ trẻ, nhà con còn mẹ già con thơ, mẹ trẻ về nhà ngay cho con nhờ. Dứt lời, cô đã bị bác ấy lôi ra khỏi cổng viện. Dương đứng trống nạnh, chửi rủa Vũ một hồi rồi cũng đành lủi thủi ra về. Còn về phần Vũ, sau khi chạy thục mạng ra phía sau bệnh viện, nơi mà anh trốn ra ban đầu, anh chống tay xuống gối, thở hồng hộc. Theo phán đoán của anh thì bà chằn ấy chắc chắn đang điên cuồng chạy khắp bệnh viện tìm anh rồi. Nếu chẳng bay bị tóm … Anh bất giác rùng mình. Hẳn là chắc chắn anh không được nhìn thấy bình minh ngày mai. Nhưng tại sao anh vẫn thấy vui vui nhỉ. Anh chắc chắn cái hôn vừa rồi là the first kiss của Dương, nhìn mặt cô nghệt ra mà tí nữa anh phì cười. Dù rằng anh từng hôn cô một lần, nhưng lần đó cô ngủ say như chết, hẳn sẽ không biết. Vũ bất giác nhớ lại hồi ức năm đó. Anh mười bốn, cô cũng mười bốn, hai người dù không học cùng trường nhưng hàng tuần cô vẫn đều đặn đến nhà anh … ăn trực. Cũng khó trách, bởi thực tế mẹ anh còn quý cô hơn anh. Tuần nào cô không đến liền nhắc suốt cả buổi. Hôm ấy nhà bác anh có chuyện, mẹ anh nấu cơm cho ba người xong liền vội vã rời đi. Cô vẫn như thường lệ, tự nhiên chiếm lấy giường anh, và lẽ dĩ ngẫu anh kiên quyết không muốn sang phòng em trai ngủ. Hai người như thường lệ chia nhau mỗi người nửa giường. Chuyện cũng không có gì nếu như tướng ngủ của cô quá xấu, xoay qua xoay lại động chân động tay khiến anh tự dưng mất ngủ. Trong đêm tối tĩnh lặng, thân cô được chiếc chăn sửa ấm làm đôi má phiếm hồng. Đôi môi căng mọng khẽ cong. Cô xoay người ôm anh như gối ôm. Hai người gần nhau trong tích tắc, còn có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương. Mùi hương của một thiếu nữ quẩn quanh bên anh. Anh tuy chưa trưởng thành, nhưng vẫn là phái mạnh. Với ảnh tượng trước mặt, đột nhiên chẳng thể khống chết bản thân. Đáy mắt đột ánh lên tia sáng lạ kì. Anh nhẹ nhàng đỡ gáy cô, dùng môi mình trực tiếp phủ lên đôi môi căng mọng ấy. Dương khó thở nhưng vẫn không tỉnh, cô khẽ hé miệng lấy dưỡng khí. Anh lại lợi dung cơ hội đưa lưỡi thăm dò khoang miệng cô. Dây dưa vài phút, khi thấy cô đã dần có phản ứng phản kháng, anh nhẹ nhàng buông tay, xoay lưng về phía cô. Lúc ấy anh có cảm giác như mình vừa làm chuyện vụng trộm. Cũng may cô không hề phát hiện, nếu không e rằng hậu quả khó lường. Nghĩ chuyện quá khứ, miệng anh khẽ mở nụ cười. Thôi mặc kệ, cứ phải vào trong đã, nếu bị bác sĩ phát hiện chắc chắn mẹ anh sẽ lo cho mà xem, anh không bao giờ muốn mẹ lo một chút nào cả. Nghĩ sao làm vậy, anh bắt đầu xắn ống tay áo và … leo rào vào trong bệnh viện. Với kinh nghiệm hồi nhỏ, anh nhanh thoăn thoắt leo rào một cách thành thục. Nhưng một lần nữa, đời không như mơ, khi chuẩn bị đặt chân xuống mặt đất thì chẳng may cái cạp quần của anh bị mắc vào hàng rào, anh không biết nên thuận chân nhảy xuống. Kết quả là anh nghe thấy một âm thanh tai quái. … “xoẹt” … Cạp quần của anh đã bị rách một đường khá lớn dọc theo đường chỉ. Anh xám mặt. Tình hình như vậy bảo sao anh vào trong được nữa đây? Anh nghĩ. Nhưng …. khoan đã nào, anh còn có chiếc áo khoác nữa mà, thôi đành vậy, tới đâu thì tới, anh nghĩ rồi cởi chiếc áo khoác, lấy hai ống tay buộc ngang hông một cách khéo léo để che đi vết rách. Kiểu style này, anh thấy hồi nhỏ, khi đi học võ, tham gia hoạt động tập thể Dương rất ưa chuộng, lần này anh mới được thử nghiệm đây. Buộc xong anh liền nhanh chóng vào trong bệnh viện. Phù! Cuối cùng thì cũng tới rồi, mệt quá đi mất, cứ như điệp viên CIA hay nhân viên FBI đang làm nhiệm vụ không bằng. Anh mở cửa phòng rồi lấy quần áo bệnh nhân đi thay, xong đâu đó anh nằm phịch xuống giường. Mệt thật! Anh thầm than. Cùng lúc đó thì Quân cũng vừa mở cửa phòng bước vào. Cậu gọi: - Anh! Anh vừa đi đâu về thế? Sắc mặt Vũ biến đổi. Anh giả vờ ho một cái rồi hỏi: - Mẹ đâu rồi? – Vũ lảng tránh. - Mẹ vừa mới ở đây xong mà, có lẽ mẹ ra ngoài giặt đồ rồi. Anh, anh vừa đi đâu về thế. – Hải Quân vừa hỏi vừa bụm miệng cười. Vũ im lặng không trả lời. Anh nằm im nhíu mày nhìn cậu. Hải Quân tinh quái biết đã nắm được thóp của anh trai bèn tươi cười nói: - Anh, anh không cần nhìn như vậy đâu, em biết hết cả rồi. - Biết chuyện gì vậy. Mẹ anh vào phòng, thấy con trai nói vậy liền hỏi. Bà vừa ra ngoài thay nước ấm cho cậu. - Dạ, anh ….
|
Hải Quân chưa kịp nói hết câu thì đã bị Vũ bịt miệng lại, cậu nháy mắt ra hiệu cho Hải Quân im miệng, mặt cậu đã thoáng đỏ. - Dạ, ha ha, không có gì đâu ạ, hai anh em con đang nói chuyện phiếm thôi. – Vũ lên tiếng bao biện. - Thật không? – Mẹ anh dò xét. Cùng lúc đó, Hải Quân giật mạnh tay Vũ ra, cậu lại cười hi hi. Vũ nhìn Hải Quân với một ánh mắt sắc lẹm, cậu lập tức im lặng. Hải Quân chỉ biết đứng chịu trận. Một lúc sau, thấy mình không thể chịu nổi ánh mắt sắc như dao kia thêm giây phút nào nữa, anh bèn nói: - Thôi, trời khuya rồi, nên để anh nghỉ ngơi thôi, mẹ cũng mệt rồi, đi ngủ thôi mẹ. Hải Quân lên tiếng. Nếu còn chịu trận, cậu e rằng bệnh tim của mình tái phát mất. Vũ thấy vậy thì cũng ậm ừ cho qua. - Ừ, em nói phải, mẹ đi nghỉ đi. Vậy là Hải Quân dẫn mẹ sang giường khác để ngủ. Cùng lúc đó, tại số nhà 132 đường X, Dương đang đánh răng chuẩn bị đi ngủ. Trong lúc đang đánh răng, cô lại chợt nhớ tới nụ hôn ban nãy. Những mảng kí ức ấy lại bắt đầu ùa về, y như một bộ phim quay chậm vậy. Nụ hôn, môi anh… Cô thoáng rùng mình, cô lắc lắc cái đầu rồi thở hắt. Phải rồi, bây giờ ngoài thở hắt thì cô có thể làm gì chứ? Sao hắn dám chứ, bức súc quá, cô sặc luôn. Vậy là nuốt nguyên một cục kem đánh răng vào bụng rồi ho lấy ho để trong phòng tắm. Kết thúc một ngày đầy bất ngờ. ***. Ngày hôm sau, tại bệnh viện. …. “tách”…. “tách” …. “tách”… Vũ đang ngủ thì thấy có cái gì đó rơi lách tách xuống mặt mình. Anh mở mắt. Hình ảnh đầu tiên đập và mắt anh là một cái túi nilon đựng đầy nước bị đâm thủng ở dưới, nước từ những lỗ nhỏ li ti đó đang rơi xuống mặt anh. Di chuyển góc nhìn nào, anh lé đầu mình sang bên cạnh khoảng 15 độ. Và người cầm nó là … Dương! Nhìn thấy Dương, anh mở to mắt, anh chống lấy hai tay xuống giường, nghĩ bụng choàng dậy thì Dương lên tiếng. - Tỉnh rồi hả? - Ừ, sao cậu lại ở …. …“rào”… Vũ chưa kịp hỏi hết thì túi nước đó rơi thẳng và mặt anh. Ướt hết, choáng ngợp, mũi anh cũng tranh thủ uống được vài ngụm. Anh choàng dậy ho sặc sụa. Tức giận anh hét lớn: - Đ..i..ê..n hả? - Ha ha, nhỡ tay. – Dương tỏ vẻ vô tội. - Cậu… cậu…. Vũ cấm khẩu không nói được gì. Mới sáng ngày ra đã gặp Bà la sát. Hẳn là ngày hôm nay, thần xui đã chuyển sang mỉm cười với anh. - Rửa mặt luôn rồi còn gì, giờ đi đánh răng đi, tiện thể thay luôn bộ quần áo ấy nữa, không tí nữa y tá vào lại tưởng cậu rấm đài. Ha ha ha. - Cậu… cậu…. Vũ giận tím mặt. Cậu nghĩ, lần này thì chết chắc rồi. Chắc chắn cô ta đến để trả thù chuyện hôm qua, nghĩ lại, cậu vẫn tự hỏi tại sao lúc đó lại liều thế nhỉ, dám hôn cả bà Sư tử Hà Đông này cơ đấy. Thôi, đành giả vờ như không nhớ gì hết vậy. Vừa nghĩ cậu vừa đi vào phòng WC. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cậu lấy chiếc khăn bông, lau lau tóc rồi bước ra ngoài. - Xong rồi hả? Lại ăn sáng đi. Hả?! Cậu có nghe nhầm không? Dịu dàng vậy sao? Lại còn chuẩn bị bữa sáng cho cậu nữa. Thôi, kệ đi, như vậy càng tốt. Nghĩ vậy, cậu liền bước tới chiếc bàn nhỏ đặt trên giường mà không nghĩ gì cả. Thật ngây thơ~~~. Wao! Bữa sáng đây à, nhìn cũng hấp dẫn ghê cơ, trứng ốp la, bánh kẹp, và còn có bánh donut yêu thích của anh nữa. Anh liền sà tới ăn. Nhưng khi vừa đặt được chiếc bánh kẹp vào miệng, mặt anh bắt đầu biến sắc. Nó đang chuyển dần sang màu đen. Món bánh kẹp đây sao? Đây là món bánh kẹp sao? Đây là hũ muối thì đúng hơn. - Cậu… cậu…. - Ngon không? Dương hỏi anh. Nhưng không đợi cậu trả lời, cô nói tiếp như đọc được suy nghĩ của anh. - Tôi nghĩ cậu cần uống nước. Dương nói rồi đưa cho Vũ một cốc nước. Vũ không nói gì mà đưa tay với cốc nước uống luôn. Nhưng chửa uống được ¼ cốc nước anh đã phun sạch ra ngoài. - Cái….cái…quái gì thế này! – Anh hét. - Sao vậy? Tôi sợ cậu thiếu iốt, nên cho thật nhiều, thật nhiều muối vào bánh kẹp, hết luôn một túi muối 500g của nhà tôi đấy, nhưng thấy thế cũng không thỏa đáng, nhỡ cậu thích đồ ngọt thì sao, nghĩ vậy tôi lại hòa thêm cho cậu một chai nước đường thật ngọt, hết luôn 500g đường nữa đấy, cậu xem tôi có TỐT với cậu không? Dương nói rồi cười như thể mình là nhà hảo tâm, mở lòng vung tay tài trợ người nghèo không bằng. Nghe Dương nói tới đâu, Vũ đen mặt tới đó, anh tức nổ đom đóm mắt. - Cậu…..cậu….khụ….khụ - Vũ muốn nói, muốn mở miệng ra rủa người nhưng nghĩ tới món anh đã ăn, bất giác anh có cảm giác … buồn nôn. - Sao vậy? Để tôi giúp cậu nhé. … “bụp” … “bụp” … “bụp”… Dương nói rồi đưa tay vỗ bùm bụp vào lưng Vũ. Và tất nhiên là với lực mạnh nhất có thể. Tới khi không thể chịu đựng được nữa, anh bèn lên tiếng. - Này! Cậu đối xử với ân nhân như thế đấy à? - Ân nhân sao? Ồ, chút nữa là tôi quên mất cơ đấy, cậu mà là ân nhân sao? Lần sau mà cậu còn dám làm như vậy nữa thì đừng có trách. - Làm gì? – Vũ gắt lên. - Cậu… cậu…. Dương á khẩu, chẳng lẽ hắn quên rồi sao? Việc hôm qua, hắn dám…. hắn quên à? Hôm qua hắn có uống giọt bia rượu nào đâu mà quên. Chẳng lẽ hắn định bắt cô nói toẹt ra rằng là hôm qua cậu dám hôn tôi, rằng là đó là nụ hôn đầu tiên của tôi sao? Tên khốn này. Dương bực tức ra ngoài, cứ tình hình như thế này cô tẩu hỏa nhập ma mất. Trước khi ra ngoài, cô quay lại lườm hắn một cái rồi đóng cửa phòng cái rầm. Trong phòng, Vũ khẽ thở dài nhẹ nhõm. Cậu nghĩ, hôn một cái mà đã thế này, đúng là bà la sát. Bên ngoài, Dương mặt hằm hằm đi dọc bờ tường ra ngoài, cô định ra ngoài cổng viện mua chút đồ ăn nhẹ, sáng nay cô vẫn chưa bỏ gì và bụng cả. Đi được một đoạn thì cô va phải ai đó. Cô nói: - Ui da, xin lỗi, ai vậy? Cô vừa xoa xoa đầu vừa ngước lên nhìn. Vẫn nụ cười đó, vẫn hình dáng đó, cô thốt lên. - Là anh sao? Anh tới đây làm gì vậy? - Sao, anh không được tới à? – Anh vừa cười híp mí vừa xoa đầu cô nói. - A ha ha, không phải. Dương nói rồi cũng híp mí theo. Dù trước đó một giây, cô cực kì bất mãn với hành động xoa đầu của anh. Cô nghĩ, anh ta coi mình là đứa con nít ba tuổi sao? - Không đùa nữa, anh có chuyện muốn nói với em.
|