Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm
|
|
thoihayquen: từ từ bạn ơi, tại không copy đc nên mik phải tự đánh máy, mà mỗi chương hơi dài nên đăng hơi chậm, thông cảm !!
|
Chương 4: Ở Nhà Họ Trịnh
- Buổi ăn tối -
Trịnh Lôi ngồi ở giữa, Mộc Cát và Tuấn Khải ngồi 1 bên, Thanh Băng và Minh Khuê ngồi 1 bên, không khí này quả thật không phù hợp với Thanh Băng, ở trong Hắc Đạo làm gì có khái niệm 'bữa cơm gia đình' như vậy, với lại lúc trước bữa ăn của cô không ai dám ngồi chung bàn trừ khi cô cho phép. Mẹ Thanh Băng qua đời lúc sinh ra em trai cô, lúc đó cô chỉ có 4 tuổi rưỡi. Cha và ông nội bỏ ra rất nhiều tâm sức mới có thể xây dựng nên Bang Thiên Long, đưa nó lên đứng ở hàng thứ 2 trong giới Hắc Đạo. Lúc bấy giờ cha và ông nội cô lần lượt qua đời vì bị 1 thế lực tên là W - 1 thế lực thần bí mà tới giờ Thanh Băng vẫn chưa điều tra ra sát hại. Thanh Băng trực tiếp lên lãnh đạo Thiên Long Bang, em trai cô lúc nào cũng tính tình trẻ con không chững chạc nên cô đưa nó đi Mafia để rèn luyện.
Thanh Băng lên nắm quyền điều hành Thiên Long Bang năm 17 tuổi, đương nhiên sẽ có nhiều nguyên lão không phục khi phải cúi đầu trước 1 đứa con gái chỉ mới 17 tuổi răng còn chưa mọc đủ. Lúc đó có rất nhiều người không phục và phản đối, thậm chí còn có nội loạn do 1 số phần tử gây ra làm náo loạn Bang. Thanh Băng lúc này trực tiếp ra tay hạ sát hơn 190 người cố tình làm loạn trong Bang và chỉ trong 1 năm rưỡi cô đã đưa Thiên Long Bang từ vị trí thứ 2 lên đứng đầu thế giới ngầm.
Từ đó sự thần phục của nguyên lão và anh em trong Thiên Long Bang đối với cô là vô điều kiện, họ đã xem cô là vị nữ thần tràn đầy sự uy nghiêm và quyền lực trong lòng họ, họ tôn kính cô hết mực, cuộc sống của cô có thể nói là - đứng trên muôn người.
Không trải qua mưa bom đạn thì là giết chốc tàn khốc, cô chưa hề nghĩ có ngày mình lại có thể cùng với những người bình thường ngồi ăn 1 bữa cơm ấm áp như thế này, mặc dù những người này đều không có quan hệ gì với Trịnh Thanh Băng cô, người họ quan tâm thật sự là Trịnh Thanh Băng thứ nhất.
Sau buổi ăn cơm cả nhà ngồi ghế sofa, Trịnh Lôi xem tài liệu, Mộc Cát viết sổ sách, Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào Ipad, Minh Khuê xem bài tập tham khảo, Thanh Băng thì nhàn nhã nhất, cô ngồi uống trà.
" Tam Đại Tiểu Thư, bánh gato tráng miệng của cô. " - Kim Quản Gia vừa nói vừa nhẹ nhàng để 1 chiếc bánh gato màu hồng rất dễ thương trước mặt Thanh Băng.
Trịnh Thanh Băng nhíu mày nhìn chiếc bánh, sao Trịnh Thanh Băng thứ nhất có thể ăn những loại bánh này rồi còn mặc những bộ đồ kia nhỉ? Trẻ con, thật trẻ con !!
" Tôi không ăn, hầm cho tôi 1 ít thuốc bổ. " - Thanh Băng cần uống thuốc bổ để rèn luyện, chế độ rèn luyện thân thể của cô bắt đầu từ ngày mai, cô phải khắc khe với cái thân thể ốm yếu này. Cô còn Thiên Long Bang phải gánh vác, còn thù giết cha phải trả, cô phải mạnh thật mạnh thì mới đủ sức làm những việc kia. Cô phải mạnh mới có thể sinh tồn trong giới Hắc Đạo.
Lời nói của Thanh Băng như làm tất cả mọi người từ người làm đến chủ ai cũng giật mình nhìn về phía cô.
" Thanh Thanh, con không khỏe sao? Sao lại uống thuốc bổ? Chẳng phải trước kia con rất ghét uống những loại thuốc đó sao? " - Mộc Cát lo lắng hỏi, con gái của bà thuộc loại con nít điển hình. Luôn ghét uống thuốc và thích nhất là ăn những loại đồ ngọt. Mộc Cát không hiểu tại sao từ lúc bà đi nghỉ về thì thấy đứa con gái vàng của mình khá xa lạ.
" Thanh Thanh, có phải con không khỏe không? Ta bảo bác sĩ Lý đến xem thử. " - Trịnh Lôi lo lắng hỏi con gái.
" Haizza, Thanh Thanh à, em đừng hù anh nữa chứ, uống thuốc bổ? Em bị nhập hả? " - Tuấn Khải không nghiêm túc hỏi.
" Không sao, tôi, à không, con không sao. Chỉ muốn uống cho khỏe hơn thôi. " - Thanh Băng giải thích. Cô thật không hiểu nổi chỉ mỗi việc cô muốn uống thuốc bổ mà lại có nhiều ý kiến đến thế. Cũng may là cô đã trọng sinh tính tình cũng có phần 'hiền' hơn lúc trước, với lại bọn họ đối xử với cô rất tốt nếu không với những câu hỏi của họ cô cũng không thèm giải thích trực tiếp xuống tay giết quách cho rồi.
Mộc Cát thở phào nhẹ nhõm, đứa con gái của bà từ nhỏ đã đau bệnh liên miên nhưng vẫn không chịu uống thuốc làm bà lo lắng rất nhiều, hôm nay chắc nó sợ mẹ cùng mọi người lo lắng và bận tâm về nó nên nó mới thay đổi. Đứa con gái này của bà đã trưởng thành rồi.
" Vậy được, Kim Quản Gia, dì mau hầm gà ác, hầm thuốc bắc cho Thanh Thanh rồi đem lên phòng nó sau bữa ăn. " - Mộc Cát quay lại nói với Kim Quản Gia
" Dạ, bà chủ. " - Kim Quản Gia lập tức đi làm
" Tuấn Khải, con với cái cô Đại Ngọc gì gì đó hẳn là nên tránh xa đi. Hạng người như cô ta không xứng đáng vào nhà họ Trịnh đâu. " - Mộc Cát quay sang nghiêm giọng nhìn Tuấn Khải
Tuấn Khải liếc qua Minh Khuê rồi quay lại lười biếng nói:" Mẹ à, con chỉ là quan hệ qua đường với cô ta thôi. Không cần phải làm quá lên như thế chứ. "
Minh Khuê kế bên nhanh nhanh lên tiếng:" Mẹ, mẹ đừng tin anh ấy. Anh ấy đã chi ra hàng tỷ đồng để mua cho nó căn biệt thự lớn đó, còn dẫn nó đi mua đồ hiệu túi xách hiệu nữa, mẹ không biết lúc ở trường nó cùng với băng của con nhỏ Yến Chi đã ăn hiếp Thanh Thanh thế nào đâu. "
Tuấn Khải trừng mắt nhìn Minh Khuê, anh ta vốn là người khá phóng túng quen không biết bao cô gái rồi, cô gái nào anh ta đều cho 1 ít lợi lộc, Đại Ngọc cũng không ngoại lệ, nhưng không thật ngờ cô nàng này lại dám ăn hiếp người nhà họ Trịnh.
" Thanh Thanh, con có bị gì không? Bọn chúng có làm con bị thương ở đâu không? " - Mộc Cát quay qua nhìn Thanh Băng cất giọng lo lắng hỏi.
|
Thanh Băng đang ngồi trên sofa tay cầm 1 chén trà nóng, 2 chân tùy tiện vắt chéo vào nhau. Cô lắc đầu nhẹ, làm gì cô? Nực cười, bọn nhóc con răng mọc chưa đủ đó có bản lĩnh sao?
Mộc Cát thấy Thanh Băng lắc đầu cũng thở phào nhẹ nhõm, quay qua nghiêm giọng với Tuấn Khải:" Con qua lại với loại đàn bà đó làm gì? Nếu là qua đường cho vui vậy thì mau dạy dỗ con tình nhân của con lại đi, đừng để suốt ngày nó cứ nghĩ mình đã được lên cành cao làm phượng hoàng rồi ra mặt hống hách. Cũng không nghĩ xem người nó bắt nạt là ai? Dám đụng tới con gái nhà họ Trịnh, có phải cô ta chán sống rồi hay không?”
Tuấn Khải bị mẹ mắng một trận không biết nói gì,anh ta đương nhiên hiểu rõ mẹ mình.Thường ngày mẹ mình hiền hậu, ôn hoà không bao giờ lớn tiếng lại luôn khoan dung với con cái nhưng nếu mẹ nghiêm giọng nói chuyện thì có nghĩa mẹ đã thật sự tức giận. Mà theo kinh nghiệm 20 năm sống trên cõi đời này của anh ta, vào lúc mẹ tức giận tốt nhất nên án binh bất động nếu không quả thật thế chiến thứ 3 sẽ diễn ra trong nhà họ Trịnh. Còn một điều nữa là vào lúc mẹ tức giận thì chỉ có cha mới có thể khuyên ngăn được nên Tuấn Khải liền nhìn sang Trịnh Mộc cầu cứu bằng ánh mắt bất lực và đáng thương.
Minh Khuê ngồi kế bên Thanh Băng nên cô nhận ra rất rõ là Minh Khuê đang nhịn cười rất cực khổ nhưng trái ngược với Minh Khuê, Thanh Băng từ đầu tới cuối vẫn rất bình tĩnh sắc mặt không vui cũng không buồn.
Trịnh Lôi nhìn vợ đang tức giận cũng phát hiện ánh mắt cầu cứu của con trai, lại nhìn ra vẻ khoái chí của con gái liền nhẹ giọng can ngăn:" Bà xã, em đừng tức giận như thế. Cùng lắm nói Tuấn Khải dạy dỗ lại cô ta là được mà."
" Tất cả cũng tại anh không tiết lộ thân phận thật sự của con nên nó mới chịu ấm ức như vậy, cái gì mà sợ con không hoà nhập chung được, cái gì mà nguy hiểm. Bây giờ anh xem, con mới chuyển trường có 2 tuần đã bị tụi ranh kia xem thường rồi." - Mộc Cát oán trách. Tuấn Khải ngơ ngác, tiêu rồi, hôm nay ngay cả cha cũng bị mẹ mắng. Không xong rồi, cái con đàn bà Đại Ngọc chết tiệt, đụng ai không đụng lại đụng trúng con gái vàng của mẹ làm hại anh ta phải chịu trận.
" Bà xã, em nói thế là không phải. Gia đình chúng ta giàu có như vậy nếu nói ra thân phận của các con thì khó tránh kẻ xấu sẽ giở trò làm hại đến tụi nó. Anh chỉ lo cho các con thôi." -Trịnh Lôi nhẹ giọng giải thích. "Anh giàu có làm gì? Anh kiếm nhiều tiền làm gì? Anh kinh doanh Trịnh Thị làm gì? Tất cả không phải vì tương lai của các con sao? Anh cũng không làm việc gì xấu sau lại phải che giấu thân phận?" - Mộc cát nói.
Minh Khuê ngạc nhiên nhìn 2 người cãi nhau, lúc đầu cô chỉ muốn cho Tuấn Khải một bài học chứ không ngờ mũi tên lại lệch hướng chuyển sang 2 người:" Cha, mẹ, Thanh Băng và con cũng không bị gì, con sẽ cố gắng bảo vệ Thanh Thanh cha mẹ yên tâm đi."
" Minh Minh, dù sao thì con cũng là con gái bảo vệ được ai chứ?" - Mộc Cát nói.
" Thôi được rồi, tôi sẽ phái 2 vệ sĩ theo bảo vệ 2 đứa trong lúc đến trường. Nếu có việc gì không may cũng có người đối phó, em thấy được không." - Trịnh Lôi nhẹ giọng dỗ vợ. Mộc Cát tuy trong lòng cũng không hài lòng về phương pháp này nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu.
Vừa quay lại đã không thấy Thanh Băng đâu, chiếc ghế sofa chỗ của cô đã trống không. Thanh Băng về phòng, ngồi vào Laptop. Cô không có thời gian mà nghiên cứu cách ‘làm sao để an toàn’ như bọn họ bởi trong thế giới của cô từ lâu đã không còn chỗ đứng của từ ‘an toàn’ đó rồi. Thà về phòng xem tiếp cuốn nhật kí của Trịnh Thanh Băng thứ nhất còn có lợi hơn.
Thanh Băng mở File word mang tên ‘Nhật Kí’ quen thuộc ra, cô kéo xuống và dừng lại ở 1 trang.
Ngày 4 tháng 7 năm 2015…
|
Chương 5: Đài Phong
Ngày 4 Tháng 7 Năm 2015
Minh Hạo vẫn không hề chú ý đến mình, mình thấy cậu ấy đi cùng với những nữ sinh khác mình rất buồn, mình thật sự thích cậu ấy nhưng mặc dù mình như thế nào cậu ấy vẫn không hề nhìn lấy mình một cái. Yến Chi vẫn luôn đe dọa nếu dám đụng tới Minh Hạo của cô ấy cô ấy sẽ đánh chết mình.
Trang nhật kí tới đó thì hết, Thanh Băng nghĩ sao trên đời lại còn người ngu ngốc như Trịnh Thanh Băng thứ nhất nhỉ? Thích thì nói ra sao phải viết vào nhật kí? Dương Minh Hạo đó có gì tốt đâu? Chỉ là một tên phá gia chi tử không đáng nói, Trịnh Thanh Băng cô đây vốn kiếp trước có sắc đẹp cùng thân hình của siêu mẫu, đàn ông quỳ dưới chân cô cô còn chưa hề để ý tới, 1 tên công tử đào hoa cô chẳng xem là gì.
Thanh Băng tắt máy tính lên giường đi ngủ đã 8 giờ.
Thanh Băng liên tiếp mơ thấy một loạt những giấc mơ, cô mơ thấy mẹ dẫn 1 cô bé 4 tuổi là cô đi mua sắm, mơ thấy mẹ mỉm cười với cô tiếp đó, cô mơ thấy cha và ông nội nằm giữa 1 vũng máu trên người bị vết đạn bắn, cha cô đưa tay về phía cô như muốn nói gì sau đó ông nhắm mắt và cánh tay buông thả xuống, tiếp đó cô mơ thấy mình 1 mình lúc ở trong rừng rậm Amazon….
5:00 AM
Trịnh Thanh Băng ngồi dậy vệ sinh cá nhân, cả quá trình sắc mặt cô vẫn vô cảm. Đã từ rất lâu rồi, cô không còn nằm mơ nữa nhưng sau hôm nay lại nằm mơ thấy những giấc mơ lúc còn nhỏ? Không lẽ do nơi đây khiến cô có cảm giác an toàn sao? Không lẽ do cô rất lâu không được nếm trải mùi vị gia đình sao?
Trịnh Thanh Băng tiến hành chạy bộ 1000m quanh công viên, cô âm thầm ra khỏi nhà vào sáng sớm nên không ai biết cô đi đâu. Thanh Băng mặt một chiếc áo thun màu đen, 1 chiếc quần thun dài màu Đen và tai nghe MP3 màu trắng.
Trịnh Thanh Băng thật sự không hài lòng dù chỉ một điểm nhỏ trên cơ thể của Trịnh Thanh Băng thứ nhất.
Trịnh Thanh Băng thứ nhất tuy có ngũ quan rất chuẩn nhưng nó lại bị vùi lấp rất kĩ phía sau lớp da ngâm ngâm, gương mặt nhợt nhạt lúc nào cũng như là thiếu sức sống, thân hình gầy thấy được xương mặc dù chân khá dài nhưng do suy dinh dưỡng nên trông cô chỉ tầm 1m60. Trịnh Thanh Băng cô kiếp trước nước da trắng ngần, ngũ quan tuyệt mỹ, chiều cao tiêu chuẩn của người mẫu là 1m75, cô được xưng tụng là nữ lão đại đẹp nhất trong lịch sử của thế giới ngầm. Cô không bao giờ chấp nhận mình sống với một thân thể yếu ớt như vậy, cô nhất định phải rèn luyện. Cô vừa chạy vừa bật nhạc MP3 hết cỡ. Chìm đắm trong giai điệu nhạc Baby One More Time của Britney Spear lại càng kích thích sở thích khiêu chiến cực hạn bản thân của Thanh Băng nên lúc đầu cô dự định chạy 1000m thì bây giờ cô đã tự ý tăng lên 1500m.
Trịnh Thanh Băng chạy giữa đường thì gặp Dương Minh Hạo chạy hướng ngược lại. Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục công việc chạy bộ.
Dương Minh Hạo thấy cô thì liền đổi hướng chạy cùng hướng và ngang với cô.
" Xin chào, bạn tên là Thanh Băng phải không?" - Dương Minh Hạo vừa chạy vừa hỏi. Thanh Băng không trả lời, chân thì vẫn chạy. Trong lúc cô rèn luyện ghét nhất có người khác đến làm phiền mình. Nếu không phải xung quanh có người cô đã 1 tay giết chết tên công tử đào hoa này.
Dương Minh Hạo biết cô phải chạy bộ không trả lời được nên cũng không hỏi thêm, trước đây những cô gái không thuộc hàng mỹ nhân thì đừng hòng khiến anh ta chú ý tới dù chỉ nửa con mắt không biết sao hôm qua nhìn Thanh Băng bị giáo viên đuổi ra khỏi lớp mà vẫn thản nhiên, bình tĩnh, cao ngạo thì anh ta liền chú ý đến cô. Hôm nay gặp cô ở đây cũng là do sự trùng hợp. Sau khi chạy xong 1 vòng Thanh Băng đi bộ thư giãn, suốt chặn dường Dương Minh Hạo vẫn đi theo không nói lời nào tới khi cô nghỉ chạy mới hỏi:
" Cậu tên Thanh Băng phải không?"
Thanh Băng không nhìn đến Dương Minh Hạo dù chỉ một cái, dư thừa, 1 câu hỏi quá dư thừa.
Thanh Băng đi thẳng ra chiếc Ferrari 2 chỗ màu đỏ rời khỏi công viên, Dương Minh Hạo đứng nhìn theo chiếc xe. Đây là lần đầu tiên anh ta bị xem như không khí thật là, vừa tức vừa buồn cười.
Vừa về tới nhà là 6 giờ sáng, vừa bước chân vào nhà già trẻ lớn bé trong nhà đã nhào tới mỗi người nói một câu:
" Thanh Thanh con đi đâu thế hả? Làm mẹ lo lắng muốn ngất đây?"
"Thanh Thanh mới sáng sớm con đi đâu?"
"Thanh Thanh, em có bị sao không?"
" Thanh Thanh em làm anh không ngủ tiếp được đây này, rốt cục đã đi đâu?"
Dưới những câu hỏi đó nếu là lúc bình thường cô nhất định sẽ tử hình từng người một, cô đi đâu làm gì có cần phải thông báo với bọn họ không? Nhưng nghĩ lại, bây giờ cô đang sống với thân phận là người nhà bọn họ, biểu hiện cũng không nên quá đáng.
" Đi tập thể dục." - Cô trả lời ngắn gọn.
4 người như đi đóng đinh tại chỗ không nói được lời nào. Đi tập thể dục? Trời đất, Thanh Thanh của bọn họ đi tập thể dục? Gần đây con bé làm sao không biết, luôn có hành động lạ thường.
Trịnh Thanh Băng đi vào phòng tắm sau đó thay đồng phục đến trường. Vào lớp cô không nói chuyện với bất kì ai, ngồi vào chỗ đeo MP3 nhìn chằm chằm vào Ipad, cô đăng nhập vào hệ thống bộ lưu trữ của Thiên Long Bang, bộ lưu trữ này chỉ có Tứ Long và cô biết mà thôi lí do là vì trong đây có 1 những thông tin liên quan đến vấn đề sinh tồn của Thiên Long bang. Hệ thống này được cài những thủ thuật và phần mềm chống hack cực kì tinh vi cho nên hệ thống này là an toàn tuyệt đối.
Thông tin cho hay, số lượng vũ khí lưu trữ cho đợt hàng lần này đang bị Trần Gia gây bất lợi, sau vụ nổ Trần Gia không ngừng gây bất lợi cho Thiên Long bang, nhưng với thực lực hiện giờ của Thiên Long chắc chắn không thành vấn đề, ít ra còn có thể trụ được một khoảng thời gian nữa.
~ Reng ~ Chuông vào lớp vang lên nhưng ở cái lớp 11A lại giống như một câu thuật ngữ mà thầy cô hay dùng để miêu tả là ‘cái chợ trời’.
Giáo viên chủ nhiệm đi vào, cô giáo có gương mặt khá hiền hậu, dường như đã quen với việc mình bị cả lớp ‘ngó lơ’ nên sắc mặt vẫn không thay đổi.
" Chào các em."
" Cái này của tao.
" Ê, tao thắng rồi… Chung đi,chung đi. "
"…."
Căn bản là không có ai chú ý đến cô giáo, ngay cả Thanh Băng tập trung vào Ipad nên cũng không buồn nhìn cô giáo một cái.
Bị cả lớp ngó lơ như thế cô giáo chủ nhiệm chỉ cười khổ rồi ngậm đắng mà nói tiếp:" E hèm, lớp chúng ta hôm nay có 1 bạn mới."
Lúc này cả lớp mới im lặng quay về phía cửa. Cô giáo mỉm cười nhìn về phía cửa nói:" Vào đi em."
Từ cửa, 1 chàng trai cao 1m87 bước vào, nhìn gương mặt chàng trai này nữ sinh trong lớp chỉ có thể thầm tán thưởng một câu. Đẹp trai quá! Người đó có cặp lông mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt màu đen pha trộn màu xanh lam, đẹp đến mức khiến người đối diện phải thốt lên câu tán thưởng. Tuy nhiên, tia sắc bén lạnh lùng trong đôi mắt đó làm hỏng cả vẻ đẹp rạng ngời hiếm có của nó. Một chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, gương mặt hoàn hảo không toát ra vẻ tà khí, lạnh lùng hay thoải mái mà là vẻ ngông cuồng độc tôn và sát khí như diêm la dưới địa ngục.
" Đài Phong, xin chào." - Anh chỉ nói ngắn gọn, nhưng giọng nói trầm thấp của anh khiến các nữ sinh như là sướng đến phát điên.
Cô giáo mỉm cười, lúc còn ở dưới văn phòng thì bà đã quen với việc Đài Phong nói rất kiệm lời rồi:" Đài Phong, em ngồi bàn cuối của dãy 2 được không?"
Đài Phong gật đầu, không nhiều lời. Tiến lên về chỗ ngồi. Chỗ của Đài Phong giáp với chỗ ngồi Trịnh Thanh Băng, chỗ của cô là dãy 1 bàn cuối còn của anh là dãy 2 bàn cuối.
Khi Đài Phong về chỗ ngồi Thanh Băng đột nhiên cảm thấy 1 hơi thở rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ. Hơi thở này quen thuộc ở chỗ nó là loại hơi thở cường thế, bá đạo mà tàn khốc, những loại hơi thở này rất giống với cô. Còn xa lạ ở chỗ loại hơi thở này đến từ người không liên quan đến cô.
Thanh Băng mặc kệ, cúi đầu vào Ipad một lúc lâu sau đó tắt Ipad và tháo dây MP3 trên tai xuống. Khoanh tay nhìn lên bảng xem cô nói gì cho đỡ nhàm chán.
Đối với cô những kiến thức này giờ đây đã dễ như làm toán lớp 2 rồi. Lại nghĩ đến người vừa mới vào lớp, Thanh Băng nhìn qua anh ta. Đài Phong vẫn ngồi yên không nói chuyện với ai.
Nhà họ Đài thì Thanh Băng có nghe qua. Đài Thị là cửa hàng Đá Quý đứng đầu trong top 10 thế giới còn nhà họ Trịnh đứng thứ 2.
|
nếu copy bằng máy tính thì bạn copy bên truyện dịch á! Nhanh lắm!! Còn bằng di động thì mình bó tay!!!
|