Kẹo Bông hay Kẹo Mút ?
|
|
- Chỗ nào? – Phong kiên nhẫn hỏi.
- Làm vợ anh… là sao? Có phải… giống bố với mẹ em không?? – Nhã Kỳ lên tiếng. Cô bé nhớ là bố rất hay gọi mẹ là ‘vợ yêu’, nhưng cũng không rõ nó có ý nghĩa gì…
- Đúng. – Phong đột nhiên xoa đầu cô, rất vui vẻ. – Em thông minh lắm!
- Nhưng…
- Còn gì nữa sao? – Phong cụp mắt xuống, ủ rũ hỏi.
- Làm sao em với anh giống như bố mẹ em được?
- Sao lại không thể? – Phong ngẩng phắt đầu lên, cao giọng hỏi.
- Bởi vì… anh là anh của em mà!??!
- Haizzzz…… Ngốc ghê! Phải nói thế nào để em hiểu được đây??! – Phong gãi đầu gãi tai.
- ??? – Nhã Kỳ tiếp tục ăn kẹo bông, tai vẫn vểnh lên chờ đợi.
- Ưm… Chẳng phải mẹ em cũng gọi bố em là ‘anh’ sao? – Phong sau 1 hồi nghĩ ngợi, cuối cùng đã tìm ra phương pháp, mặc dù có hơi vớ vẩn 1 chút nhưng là… chỉ cần cô bé kia chấp nhận là thành công rồi.
- Vâng.
- Bố em không phải cũng gọi mẹ em là ‘em’ sao??
- Không có. – Nhã Kỳ vội lắc đầu.
- Không? Vậy chứ gọi là gì? Chẳng lẽ là ‘chị’?
- Vợ yêu.
- Được rồi. Vợ yêu thì vợ yêu. Nếu em thích, sau này anh cũng sẽ gọi em là vợ yêu. – Phong gật đầu.
- Hả??! – Nhã Kỳ há hốc mồm, suýt nữa thì đánh rơi cả cái kẹo bông trên tay.
…
- Kỳ Lân, mau nói em đồng ý đi… nói em sẽ chờ anh, nhanh nhanh đi! – Phong sốt ruột lên tiếng.
- Em nhất định sẽ chờ anh. Nhưng mà… cái kia… để khi nào em hiểu rõ rồi trả lời có được không?!? [Ôi ôi tôi xúc động quá! Bé Kỳ Kỳ nhà ta đã thông minh hơn rồi]
- A… - Phong ngây ngốc, trố mắt nhìn Nhã Kỳ như người ngoài hành tinh. – Kỳ Lân… em… em học cái đó… ở đâu?!?
- Là chị Hân nói.
- Hân Hân?
- Vâng. Chị Hân nói nếu không hiểu rõ thì tuyệt đối không được gật đầu, cũng không được nói bừa. – Nhã Kỳ giải thích.
- … – Phong không thể nói được gì. Tuy rằng Nhã Hân dạy em rất tốt, nhưng mà… cậu chỉ muốn nghe 1 câu hứa hẹn thôi mà!??! Như vậy cậu đi Anh cũng sẽ thấy yên tâm hơn.
- Gió, anh làm sao thế? Tại sao tự nhiên lại im lặng?!? – Nhã Kỳ lay lay người Phong.
#54 | Tác giả : tuithichtruyen - kenhtruyen.com
- À à… không… có gì… – Phong giật mình, chợt nhớ đến món quà vẫn nằm trong túi áo, liền lấy ra chìa ra trước mặt Nhã Kỳ còn đang mải ăn kẹo. – Tặng em này!
- Ơ… - Nhã Kỳ hơi ngây ra, rồi lập tức cười toe toét, nhảy cẫng lên. – Aaaa… đẹp quá!! Kẹo bông… là kẹo bông… ôi ôi… đẹp quá điiiiii!!!!!!!!
- Em thích không? – Phong phì cười, xoa đầu Nhã Kỳ.
- Thích… thích lắm… em rất thích… - Nhã Kỳ cười tít cả mắt. – Gió, anh thật tốt!!
- Đợi 1 chút… - Phong đưa tay lấy lại chiếc lắc tay bạch kim có hình cây kẹo bông đang cười vui vẻ trên tay cô bé.
- Sao ạ?
- Anh muốn tự tay đeo cho em.
- Vâng. – Nhã Kỳ hớn hở đưa tay trái đến trước mặt Phong.
- Kỳ Lân, đây là lắc tay anh tự thiết kế cho em đấy, em nhất định phải giữ thật cẩn thận nhé! Đợi đến lúc anh về nếu em dám làm mất hay xây xước gì, anh sẽ không tha cho em.
- Em biết rồi.
- Vậy là em đã bị anh trói chặt rồi… cả đời cũng không thoát được đâu! Cho nên… em tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, chờ anh trở về, sau đó ở bên anh suốt đời!!
…
---------------------------------------
3.
- Nhị tiểu th… aaaaaa… – Ông quản gia Huân vừa mới cất tiếng chào đã bị doạ cho kinh hãi, lắp ba lắp bắp. – Tiểu… tiểu t..t..th..hư sao… sa..o..o..o vậ..y?
- Huhhhuhuuh…… - Nhã Kỳ vừa khóc vừa chạy ùa vào nhà.
- Tiểu thư!!? Tiểu thư?!? Nhị tiểu thư!!????! – Ông Huân vội vàng chạy theo, sắc mặt tối đen.
…
- Quản gia, ông làm cái gì mà hớt ha hớt hải thế?? – Ông Chí đứng ngoài vườn khó hiểu hỏi.
- Ông chủ… ông chủ… nhị… tiểu… tiểu thư… không hiểu sao lại… lại khóc rất dữ dội… khóc đến sưng cả mắt… vừa khóc vừa chạy vào nhà… – Ông Huân lo lắng nói.
- SAO???! Khóc? Kỳ Kỳ khóc? Khóc rất dữ dội? Khóc đến sưng cả mắt? – Ông Chí trợn tròn mắt. Trước giờ tuy rằng cô cháu gái này của ông rất hay khóc, nhưng cũng rất dễ dỗ dành, chỉ cần vài lời là có thể khiến cô bé nín ngay, sao tự nhiên hôm nay lại… không ổn rồi… – Tại sao ta lại quên hôm nay nhà họ Phạm chuyển đi cơ chứ/?! Chết thật!
- Dạ? – Ông Huân ú ớ.
- Dạ với diếc cái gì?!? Còn ở đấy mà dạ à??!!!? Chuyện nhà họ Phạm hôm nay đi Anh đâu phải ông không biết??! Tại sao không nhắc tôi!?!? Mà nếu có không nhắc thì cũng phải đi cùng Kỳ Kỳ mà an ủi nó, dỗ dành nó chứ??!?!? Bây giờ lại còn đứng ở đấy mà hỏi tôi vì sao à?!! TẠI ÔNG ĐẤY. – Ông Chí quát 1 hồi rồi bỏ vào trong nhà.
|
- Ơ… – Ông Huân vẫn á khẩu tại chỗ.
Chuyện này thì có liên quan đến ông à?!? Ừ thì là ông quên hôm nay Phạm gia xuất cảnh… nhưng là do tuổi tác đã cao nên trí nhớ không được tốt… Ừ thì là ông không nhắc ông chủ… nhưng là ông chủ phải nhớ hơn ông chứ… mà không thì chắc chắn là cậu cả phải nhớ (bạn bè mà!?)… Ừ thì là ông không đi cùng nhị tiểu thư… nhưng là do bà chủ bảo ông ở nhà trông nhà… lo toan mọi việc… Ừ thì là ông không dỗ dành, an ủi nhị tiểu thư… nhưng là do nhị tiểu thư chạy quá nhanh, ông còn chưa đuổi kịp thì đã bị ông chủ gọi lại ‘dạy dỗ’ rồi… Haizzzz… nhưng dù sao cũng là ông sai… mà ông có không sai thật đi nữa thì vẫn là ông sai… ông chủ đã bảo ông sai thì chắc chắn là ông sai… dù có thế nào thì vẫn chỉ có thể là ông sai… [AOA cái gì vậy trời ơi!??!]
…
- Thần Thần, con ăn thử bánh táo đi, cô mới học được đấy. – Liên mỉm cười, đưa chiếc bánh nhỏ xinh lên miệng Gia Thần.
- … - Gia Thần hơi nghiêng đầu né, tự mình cầm lấy cái bánh.
- Vợ yêu, tại sao không đút cho anh!?! – Tùng Bách ghen tị ra mặt, sán lại gần vòng tay ôm lấy Liên.
- Anh xê ra 1 chút! – Liên trừng mắt. – Lớn rồi còn bày đặt làm nũng, anh không sợ người ta cười cho vào mặt sao?!?
- Sao phải sợ chứ?!? Bố mẹ cười chứng tỏ họ vui mừng… anh em cười chứng tỏ họ ủng hộ… còn người ngoài cười chứng tỏ họ ghen tị…
- Sặc… ặc… khụ..ụ..ụ… - Tùng Lâm đang ăn bánh ngon lành, sau khi nghe lời nói ‘chí lí’ của ông anh thì mặt nhăn như khỉ, ho sặc sụa không thôi.
- Lâm, con không sao chứ?! – Bà Lan Anh vừa cười vừa vỗ vỗ lưng cho con trai út, cũng không quên lườm con trai thứ 1 cái.
- Chú 2, vậy con cháu cười thì chứng tỏ cái gì?!? – Nhã Hân lên tiếng hỏi.
- À à… cái này… con cháu cười… con cháu cười thì chứng tỏ… nó muốn cười…
- Haahahaaaaa…
- Cái thằng, chỉ được cái nhí nhố là giỏi. – Nam gắt mà khoé miệng vẫn không kìm được nhếch lên. – Chú với thằng Lâm là bắng nhắng nhất cái nhà này đấy nhá?!? Đàn ông con trai lớn tướng rồi mà cứ như trẻ con mẫu giáo.
- Em làm gì c… ui daaaa…… – Bách đang định phản pháo thì bị Liên véo cho 1 cái.
- Bác Nam nói đúng đấy. Anh đã 35 tuổi rồi, con gái cũng đã đi học lớp 3 rồi… còn ngồi đấy mà làm nũng… tưởng còn bé bỏng lắm chắc?!?
- Ách… cái đó em nói làm gì??! – Bách vẫn dính chặt lấy vợ, lớn tiếng. – Chính vì anh đã trưởng thành rồi cho nên mới làm nũng vợ yêu chứ không phải là người mẹ hiền từ hết lòng vì con vì cháu ở kia. Người ta có câu: ‘Bé làm nũng mẹ, lớn bám váy vợ, còn già thì nắm ống quần con.’
|
- Phụtttttttttttt… – Lần này đến Nam cũng phải phun hết trà trong miệng ra.
- Anh 2, anh thật là khiến cho người khác coi thường nha!! – Lâm quắc mắt. – Anh đào đâu ra cái câu kia vậy!?! Thật là mất mặt đàn ông quá đi!!?!? Em mà túm được cái người nghĩ ra cái câu của nợ kia em sẽ đấm… sẽ đá… sẽ đánh… sẽ đập… sẽ…
- Dừng… Dừng… Dừng… chú định đánh chết anh đấy à!?? – Bách mặt tái xanh.
- Là… là… anh nghĩ ra??!? – Lâm nhìn anh mình trân trối.
- Đương nhiên. – Bách ưỡn ngực.
- Anh?!???! – Liên trợn mắt. – … thật hết thuốc chữa…
- Đúng vậy… đúng vậy… anh yêu em hết thuốc chữa rồi…
- Oẹeee… buồn nôn quá đi chú 2… – Nhã Hân nhăn mặt.
- Nhóc con, chá…
- Huhuhu……….. oaaaaaaaa… oaaaaaaaa…….. huhuuuuu…….. – Bách đang phồng mang trợn má thì thấy Nhã Kỳ vừa khóc lóc, vừa lao như tên bắn vào nhà.
- Kỳ Kỳ, con làm sao thế??! Đừng khóc, nói mẹ nghe có chuyện gì. – Liên vội chạy ra bế Nhã Kỳ lên, vừa vỗ về vừa dịu dàng hỏi.
- Huuuhuhu……… Mẹ ơiiiiii……… Gió… oaaa oaaaaaa…….. Gió đi rồi… con huuhuhu…... nhớ anh Gió… - Nhã Kỳ vừa khóc vừa nói đứt quãng.
- Kỳ Kỳ, em đừng khóc nữa. Phạm Hải Phong chết tiệt kia dù sao cũng đã đi rồi, em khóc cũng chẳng ích lợi gì. Chi bằng quên cậu ta đi cho rồi. – Nhã Hân phẩy tay.
- Không… không được…… huuuhhu… Gió nói… em nhất oaaaaaa…. huhuuhhu………. định phải nhớ anh ấy…… đợi anh ấy trở về… huuhuhuhuh……….. không được quên…… không được quên anh ấy…… - Nhã Kỳ càng khóc dữ hơn.
- Được rồi… được rồi… nín đi con gái yêu… con mà khóc mắt sẽ sưng lên. Khi đó sẽ trở nên thật xấu xí, Phong sẽ không trở về chơi với con nữa đâu. – Bách đe doạ.
- Thật… hic… thật sao? – Nhã Kỳ ngây thơ tin ngay.
- Thật chứ. Con trai đương nhiên là thích con gái xinh đẹp đáng yêu, nếu như con khóc nhiều, lại hay nhăn nhó thì chắc chắn Phong sẽ không thích đâu. Đến lúc đó dù có về thì nó cũng sẽ chán con mà bỏ con thôi… Nó sẽ không thích con nữa đâ…
- Con không cần anh ấy thích con, con chỉ cần anh ấy về thôi!! – Nhã Kỳ lắc lắc đầu.
- Hả!?! Không cần thích?!???? – Lâm ngây người, rồi vỗ tay bôm bốp. – Tốt lắm cháu gái!!!
- Tốt gì ạ? – Nhã Kỳ không hiểu lắm.
#57 | Tác giả : tuithichtruyen - kenhtruyen.com
- Vậy là cháu vẫn… ngốc như vậy!!! Áaaa… em là nói thật mà?!!?!?!!! – Lâm vội vàng né người tránh móng vuốt của anh trai, cười hì hì.
- Chú muốn ăn đấm không??!??? Sao cứ kêu con anh ngốc mãi thế hả??? – Tùng Bách tức giận.
- Không phải như vậy sao??! Mình thích người ta mà kêu không cần người ta thích, không phải ngốc thì là thông minh chắc?!?!? – Ông Lâm bĩu môi.
- Kỳ Kỳ, con thích tên nhóc Hải Phong kia sao??? – Ông Chí từ ngoài đi vào, xẵng giọng hỏi.
- Ông nội… con… con không biết….
- Không biết? Sao lại không biết???! – Lâm thốt lên.
- Bởi vì… Kỳ Kỳ không biết thích là gì. – Nhã Hân thở dài.
- Hơ… hơ… vậy mà còn không ngốc thì…
- Chú im ngay! – Bách vơ cái bánh ném thẳng vào miệng ông Lâm đang luyên thuyên kia.
- Kỳ Kỳ, ông hỏi con… – Ông Chí ngồi xuống ghế, trầm giọng hỏi. - … sau này con có muốn cưới thằng nhóc kia không??!
- Dạ?? – Nhã Kỳ mở to mắt. – Ông nội… cái đó con… con… con không biết…
- Kỳ Kỳ ơi là Kỳ Kỳ, cháu lại không biết cưới là cái gì? Có ăn được không? Có ngon như kẹo không hay sao??! – Nam chán nản hỏi.
- Vâng. – Thật không ngờ Nhã Kỳ bé bỏng lại thành thật gật đầu, hơn nữa còn tò mò hỏi. – Bác, cưới là gì ạ??
- Haizzz.z… cưới là…
- Giống như bố mẹ đây! – Ông Bách xen vào. – Bởi vì yêu thương nhau nên cưới nhau, sau đó cùng chung sống vui vẻ hạnh phúc, sinh ra đứa con xinh xắn đáng yêu.
- Là vậy sao???!!!!? – Nhã Kỳ mắt tròn mắt dẹt nhìn bố, xong lại quay sang mẹ, rồi gật gù. - Con hiểu rồi.
- Rồi sao? Cháu có đồng ý cưới tên nhóc kia không??! – Lâm tràn đầy hứng thú.
- Không. – Nhã Kỳ kiên quyết lắc đầu.
- Tại sao???? – Bà Lan Anh kinh ngạc. – Không phải 2 đứa rất thân thiết sao??! Ngày nào cũng ở bên nhau cười đùa rất vui vẻ. Hơn nữa, khi Phong đi con cũng khóc đến thế này. Tại sao lại không đồng ý??!
- Bởi vì… con mới có 8 tuổi… nhỏ xíu à… còn bố mẹ lại lớn như vậy… - Nhã Kỳ giải thích.
- @O# - Cả nhà họ Triệu ai ai cũng trợn tròn mắt, há hốc mồm, không nói nên lời, trừ 1 người nãy giờ vẫn thản nhiên như không… hay nói chính xác hơn là cố tỏ ra thản nhiên như không.
- Kỳ Kỳ, ông là nói sau này… có nghĩa là sau khi con đã lớn, đã biết suy nghĩ, đã đỡ ngốc nghếch hơn 1 chút, đã biết thế nào là yêu. – Ông Chí cau mày giải thích.
#58 | Tác giả : tuithichtruyen - kenhtruyen.com
- Đúng rồi, ý của chú là hỏi con sau khi lớn lên kia. – Lâm cũng phụ hoạ.
- Sau này? – Nhã Kỳ nheo mắt.
- Ừ. – Mọi người cùng đồng thanh.
- Sau này làm sao con biết?????? – Nhã Kỳ thở hắt ra. [tiễn bộ vượt bậc]
…
#59 | Tác giả : tuithichtruyen - kenhtruyen.com
Chương 5 : Thay Đổi
1.
Đã 1 tuần trôi qua kể từ khi Hải Phong đi Anh… cũng là kể từ khi Gia Thần chuyển đến sống ở nhà họ Triệu.
Có vẻ như Nhã Kỳ đã không còn kêu ca gào khóc hay ủ rũ rầu rĩ nữa, mà trở lại cùng với Nhã Hân chơi đùa vui vẻ.
Nhưng là, mỗi khi nhìn thấy Gia Thần, Nhã Hân sẽ lập tức lao đến vui mừng luyên thuyên, còn Nhã Kỳ thì đứng im như cái tượng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có gì đó quen quen nhưng không thể nhớ ra là ai kia… Gia Thần thì vẫn như vậy, không nói không rằng, không kêu không la, không cười không khóc. Nhưng cậu đặc biệt khó chịu khi bé con cứ nhìn mình chăm chú như đang chiêm ngưỡng kỳ quan thế giới không bằng. Cậu thật sự muốn xách cổ bé con lên mà ném đi thật xa thật xa để không phải nhìn thấy cái bản mặt ngu ngơ ấy nữa.
…
- Liên, con hiểu những lời bố nói chứ?! – Ông Chí lên tiếng. – Con có thể giúp bố được không?
- Vâng, con hiểu. Đây cũng là việc của con mà!??! – Liên gật đầu, rồi nhẹ nhàng ra khỏi thư phòng của ông Chí.
…
Vừa vào đến phòng, Liên còn chưa kịp ngồi xuống thì đã bị Bách xông tới trước mặt hỏi han đủ kiểu đến hoa mắt chóng mặt.
- Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên bố lại gọi em vào thư phòng? Bố đã nói những gì? Có phải là liên quan đến Kỳ Kỳ của chúng ta không?...
- Anh đừng có hỏi nữa được không?!? – Liên chịu không nổi gắt lên.
- Được… được… anh không hỏi nữa… em nói anh nghe… – Bách vội gật đầu lia lịa, đồng thời kéo Liên đến sô-pha ngồi xuống.
- Nói cái gì mà nói? – Liên đầu óc vẫn còn lung bùng, trừng mắt nhìn chồng.
- Nói xem vừa rồi bố đã nói những cái gì!??! Tốt nhất là em nên kể thật chi tiết vào, đừng bỏ sót 1 chữ nào cả. – Bách hóng hớt.
- Cái đó hả… bố muốn em bảo Kỳ Kỳ quan tâm đến Thần Thần 1 chút. – Liên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vừa chỉ đạo ông Bách đi rót nước, vừa chậm rãi nói. – Haizzzz…. Cái con bé Kỳ Kỳ này cũng chẳng hiểu ăn phải cái gì mà không để ý đến Thần Thần 1 chút nào cả.
- Đâu có!?! Anh thấy nó rất chú ý đến Thần Thần đó chứ?!? Lúc nào nhìn thấy Thần Thần mắt nó cũng dán chặt lên người thằng bé, không hề rời 1’ nào cả. – Bách phản đối.
- Thì chính là vậy đó. Nó nhìn nhưng không nói. Nó chú ý nhưng không lại gần. – Liên nhăn mặt.
- Ừm… cũng phải… mà chuyện bố nói với em chính là muốn Kỳ Kỳ nói chuyện thân thiện với Thần Thần hả?!?!
- Vâng. – Liên thở dài.
- Chuyện đó thật quá đơn giản. Em thở dài cái gì?! – Bách khó hiểu. – Kỳ Kỳ nghe lời như thế, chỉ cần em nói 1 câu nó sẽ lập tức chạy đến chỗ Thần Thần bắt chuyện làm quen ngay ý mà. Em không nhớ 5 năm trước sao? Kỳ Kỳ sợ Thần Thần như thế mà còn có thể vì lời nói của bác Thắng mà dính chặt lấy Thần Thần nữa là…
|
- Chuyện khiến em thở dài không phải là chuyện đó… - Liên cắt ngang, nằm dài ra sô-pha.
- Thế thì là chuyện gì??! Vẫn còn nữa à?!?????
- Ừm… anh cũng biết thằng Thần Thần từ hôm đám tang đến giờ không hề nói chuyện, cũng không tỏ thái độ gì rõ ràng phải không? – Liên cất tiếng hỏi.
- Cái đó ai chẳng biết!??! – Bách ngồi xuống thảm, dựa lưng vào sô-pha, nói. – Chẳng phải 5 năm trước nó cũng thế sao??! Nhưng mà lần này có vẻ hơi lâu nhỉ????!
- Không phải. – Liên lắc lắc đầu. – Không phải vì đám tang của bác Thắng đâu.
- Không phải???? Vậy thì vì cái gì?????!!?!?
- Vì Kỳ Kỳ nhà mình.
- SaoooOooOo?????????????? – Bách sửng sốt, không thể tin nổi. – Vợ yêu, em nói lại 1 lần nữa cho anh nghe. Nói lại 1 lần đi!
- Haizzzzzzzzz……… Là vì Kỳ Kỳ nhà mình. Vì Kỳ Kỳ nhà mình cho nên Thần Thần mới như thế này…
- Làm sao có thể??! Kỳ Kỳ nhà mình có làm gì nó sao?? Không thể nào! Con bé nhát gan thế làm sao dám động vào người khác chứ??! – Bách vẫn trợn tròn mắt, không thể bình tĩnh được.
- Chính vì nó quá nhát gan nên mới thế. – Liên dùng tay giữ chặt cái đầu không ngừng lắc lắc của chồng, lên tiếng giải thích. – 5 năm năm trước bởi vì Hân Hân đã khóc lóc ỉ ôi trước mặt Thần Thần khiến nó tức giận đùng đùng, quát tháo ầm ĩ, đập phá đồ đạc…
- Tại sao? Chỉ là trẻ con khóc thôi mà!?!? Có gì đang giận đâu??!! – Bách không nhịn được chen mồm vào.
- Cái đó thì em không biết. – Liên nhẹ lắc đầu. – Đến bố với bác Thắng cũng không rõ. Chỉ biết là lúc đó nó rất tức giận, còn hét lên cái gì mà nước mắt đáng hận… đặc biệt là nước mắt phụ nữ… rồi cái gì mà dùng nước mắt để lừa dối… để phản bội… gì gì đó…
- Rồi sao nữa?? Sao lại có liên quan đến Kỳ Kỳ??!
- Thì đúng lúc đó Kỳ Kỳ chạy vào nhà. Với tính cách của con bé, nhìn thấy cảnh đó, chắc anh cũng biết là nó sẽ phản ứng thế nào rồi chứ/?!
- Chắc chắc là sẽ quay đầu chạy thẳng. – Bách không suy nghĩ nhiều mà đáp luôn.
- Đúng. Nó đã co giò bỏ chạy, nhưng trước khi chạy còn hét lên là : ‘Em ghét anh’…
- Ặc ặc… Kỳ Kỳ ngốc, sao có thể đâm cho người ta 1 nhát thế chứ??! – Bách nhăn mặt. – Dùng tai để nhìn, mũi để nghe, mắt để cảm nhận cũng biết là thằng bé Thần Thần đó thích Kỳ Kỳ… haizzzz……. Khổ thân!! Thích ai không thích lại đi thích Kỳ Kỳ không có não của chúng ta…
- TRIỆUUUUU TÙNGGGGGGG BÁCHHHHHHHHHH…… Anh nói cái gì hả?!?! – Liên trợn mắt hét lên. – Con gái chúng ta thông minh như vậy mà anh dám kêu là đồ không có não sao??! Anh muốn CHẾTTTTTTTT đấy à??
|
Quả thật Liên nói cũng không sai. Tuy rằng Nhã Kỳ ngày ngày ngây ngô khiến ai ai dù là mới gặp hay đã quen biết từ lâu cũng phải lắc đầu mà than vãn: ‘Sao trên đời lại có người ngốc nghếch đến thế chứ?!!’… nhưng cứ động đến sách vở dù là việc học hành máy móc hay kinh doanh khô khan, cô bé cũng tiếp thu rất nhanh, hơn nữa còn sáng tạo không ngừng làm cho cả nhà họ Triệu 1 phen kinh hoàng.
Việc xảy ra cách đây 3 năm,
…
Vào ngày sinh nhật 5 tuổi của Nhã Kỳ, không biết Lâm lôi đâu ra cái ý nghĩ quái gở là tặng cho cô bé 1 chồng sách to uỵch về các kiến thức cơ bản, nâng cao, áp dụng thực tế,… cùng mánh khoé trong kinh doanh. Đến khi mở quà, phản ứng của mọi người đã tạo nên 1 bức tranh vô cùng sinh động và phong phú…
- Tốt! Tốt!!! Biết đào tạo cháu từ nhỏ là tốt. – Ông Chí gật đầu, nhưng lập tức lại nhíu mày. – Nhưng Kỳ Kỳ mới có 5 tuổi, có phải là quá sớm hay không??! Nếu con thật sự có đầu óc như vậy?!? Tại sao không đem cái đống này cho Hân Hân đọc hả??!
- Con không đọc cái loại này đâu ông ơi! – Nhã Hân giãy nảy lên. – Con muốn sau này sẽ làm 1 nhân viên PR cơ!!!! Cái này để cho Kỳ Kỳ là được rồi.
- Cái gì thế này??!? Ôi trời ơi! – Bà Lan Anh hét toáng lên, ôm lấy đầu. – TRIỆU TÙNG LÂM… Rốt cục thì đầu óc con chứa cái gì mà có thể đem tặng Kỳ Kỳ bé bỏng của chúng ta những thứ này HẢ!!??! HẢAAAA!!?!????
- TÊN ĐẦN ĐỘN CHẾT TIỆT KIAAAAAAAAAA?!??!??? – Bách tức khí gào lên. – Chú là cái giống gì vậy?!? Có biết suy nghĩ không hả???? Sao lại có thể… có thể… đem tặng cái này cớ chứ?!??
- Ơ… ơ… cái này thì sao ạ??! – Lâm ngu ngơ, chớp chớp mắt bày ra bộ mặt vô tội. – Em chỉ muốn Kỳ Kỳ được làm quen với kiến thức về kinh doanh từ bé, để lớn lên không phải quá mệt mỏi, cũng sẽ không bỡ ngỡ khi bước chân vào Challenge làm việc thôi mà!!?!? Em là vì ý tốt…
- Tốt cái khỉ gì?? Anh THÈMMMM vào… – Bách vẫn chưa hạ hoả. – Chú nhìn đi… nhìn đi… cái đống to lù lù này có thể đè chết người đó…
- Thôi… thôi… anh đừng nóng!!! Dù sao chú ấy cũng là muốn tốt cho Kỳ Kỳ thôi mà?!? – Liên vô vỗ cánh tay chồng, lên tiếng. – Chúng ta cất đi đợi Kỳ Kỳ lớn lên rồi đưa cho nó đọc là được rồi mà?!??!
- Đúng đấy. – Nam tán thành. – Chú phải chú ý bồi dưỡng Kỳ Kỳ thật tốt, chứ Hân Hân nhà anh e là không thể ngồi vào cái ghế giám đốc gì gì đó mà điều hành Challenge sau này được. Cùng lắm chỉ có thể là Quản lí bộ phận quan hệ xã hội mà thôi…
- Đúng… đúng… anh 2, em đã chuẩn bị đầy đủ sách vở rồi, anh chỉ việc nhồi vào đầu Kỳ Kỳ là được… - Lâm gật đầu lia lịa, cười phớ lớ.
- Im cái miệng chú lại. Gì mà nhồi vào đầu chứ??! – Bách cắt ngang.
#62 | Tác giả : tuithichtruyen - kenhtruyen.com
- Mà Kỳ Kỳ, sao con không có phản ứng gì vậy!???? – Liên quay lại hỏi.
- Kỳ Kỳ, con đang làm cái gì thế??!???? – Bách nheo mắt khó hiểu hỏi.
- Con đang tìm sách. – Nhã Kỳ vừa vùi đầu vào núi sách, tay không ngừng lục lọi tìm tìm kiếm kiếm, vừa trả lời.
- Haizzzzzzzzzzzz…. Kỳ Kỳ ngốc, tất cả chỗ này đều là sách dạy kinh doanh. Cháu định tìm cái gì ở đây chứ???!?! Truyện tranh sao? – Lâm không khỏi buồn cười, lên tiếng nhắc nhở đứa cháu gái đã hoàn toàn lọt thỏm vào giữa đống sách.
- Không phải. Cháu tìm quyển mà cháu chưa đọc. – Nhã Kỳ nghển cổ lên đáp.
- Áchhhhh…….. – Lâm nhất thời đơ như quả bơ, không biết phải phản ứng thế nào.
- Con… con… Kỳ Kỳ… con vừa mới nói cái gì?!??!? – Bách không tin nổi, quáy quáy lỗ tai, nhảy vào giữa đống sách bế đứa con gái của mình lên, hỏi.
- Con tìm sách mà con chưa đọc. – Nhã Kỳ nhắc lại.
- Kỳ Kỳ… cháu nói vậy… vậy… cháu đã đọc được quyển nào rồi???! – Nam lao đến sốt sắng hỏi.
- Quyển kia… quyển kia… quyển kia… cả quyển kia… mấy quyển đó nữa… cháu đều đã đọc qua rồi. – Nhã Kỳ giơ tay chỉ loạn cả lên.
- CÁI GÌ??!?! KHÔNG PHẢI CHỨ????? – Liên không thể tin nổi, vội vàng hỏi lại. – Con nói là con đã đọc những quyển sách kia rồi??
- Vâng. – Nhã Kỳ hết sức ngoãn ngoãn gật gật đầu.
- Thật sự là đã đọc qua rồi??? – Bà Lan Anh hỏi lại 1 lần nữa.
- Vâng.
- Con… con không nói dối mẹ đấy chứ??! – Liên vẫn không thể tin nổi.
- Híc híc… con không có… híc…con… hic híc… mẹ ơi… con không… không nói… dối… – Nhã Kỳ mếu máo.
- Aaaa… không… mẹ không có ý đó… không phải… Kỳ Kỳ, con đừng khóc… đừng khóc mà!??!???? – Liên vội giật lấy bảo bối nhỏ bé từ tay chồng, ra sức dỗ dành.
- Kỳ Kỳ, nhưng mà… con đọc những cái đó lúc nào? Ở đâu vậy???Tại sao ông không biết?? – Ông Chí vì quá sốc nên bây giờ mới có thể lên tiếng.
- Con đọc ở thư viện. – Nhã Kỳ thành thật.
- Thư viện?? – Liên trố mắt. – Con đến thư viện hồi nào? Ai đưa con đến?!??
- Là anh. – Bách thừa nhận. – Bởi vì Kỳ Kỳ luôn đòi đi thư viện, cho nên cứ lúc nào rảnh rỗi là anh lại đem con đi. Cứ tưởng là nó sẽ tìm truyện tranh hay truyện cười để luyện đọc, ai ngờ……
#63 | Tác giả : tuithichtruyen - kenhtruyen.com
- Vậy chứ anh ném con ở đó rồi đi đâu??!?
- Anh nào có đi đâu???! – Bách cười khổ. – Anh ra khu vực sách kinh doanh đọc mà??!???
- Thế tại sao lại không thấy Kỳ Kỳ???? – Bà Lan Anh nhảy vào.
- Con làm sao biết??! Con thật sự không thấy. Quả thật không hiểu nó lấy sách kiểu gì, cũng không biết nó ngồi đọc ở đâu. Chỉ biết mỗi lần cứ bước chân vào cửa là nó biến mất tăm, đến giờ về đột nhiên lại xuất hiện ở bên cạnh. – Bách kể lể. Quả thật chính ông vừa rồi cũng bị doạ cho ngây ngẩn cả người.
- Chú làm bố cái kiểu gì vậy??!/ – Nam gắt. – Đưa con đến thư viện mà cũng không trông chừng cẩn thận. Nhỡ may nó lạc mất thì làm sao???!
- Bác, không phải tại bố đâu. Là tại cháu… – Nhã Kỳ lên tiếng giải thích. – Bởi vì bố bảo cháu trẻ con sắp đi học nên tìm sách truyện gì có ít chữ để luyện đọc, cho nên cháu sợ nếu bố biết cháu đọc những loại sách kia sẽ không hài lòng……… cho nên mới không dám nói cho bố biết.
- Nhưng kệ sách kinh doanh rất cao, con làm sao mà lấy được?? Con nữa, con ngồi ở đâu mà bố tìm không ra??!?! – Bách sốt ruột.
- Con nhờ cái chú làm ở thư viện lấy cho. Lúc đầu chú cũng không chịu lấy cho con, nói là trẻ con không được nghịch ngợm lung tung, nhưng vì con ì èo mãi nên chú mới lấy cho… thấy con đọc hăng say, lại vui vẻ khiêng quyển sách trả lại chỗ cũ nên sau đó mỗi lần chú thấy con là liền bế con lên giúp con chọn sách…… Còn về chỗ ngồi… cái đó…... ách… con… con ngồi ngay đắng sau lưng bố… nhưng là… lấy đất làm ghế, lấy ghế làm bàn…
- ????? – Bách không nói nên lời, mãi sau mới nhìn con trân trối. – Nhóc con, sao con lại thông minh thế??!???? Ngồi như vậy bảo sao bố tim không ra/??! Còn tưởng con tí tởn chạy đi đâu chơi rồi!???? Ai dè…….
…
|