Nơi Ấy Có Anh
|
|
Bà Ngọc Lan nhìn theo bóng dáng Ngân Hằng khuất dạng mới quay người vào trong nhà.
- Bạn ấy về rồi sao mẹ?
- Ừ.
Bà Ngọc Lan thở dài nhìn đứa con trai nhỏ của mình đang nằm dài trên giường. Bà nhẹ nhàng bước tới đưa tay sờ trán Lâm Phong, vẫn thấy nóng dữ dội, thì lấy khăn đắp cho cậu.
- Nghe lời mẹ, đến bệnh viên đi con.
- Bỏ đi mẹ, con không thích đến bệnh viện chút nào cả, dù sao vẫn là không chữa được – Lâm Phong chua xót nói.
- Nói bậy, chắc chắn sẽ chữa được, chỉ cần tìm người thích hợp mà thôi, con yên tâm đi – Bà Ngọc Lan nắm chặt tay con trai, kìm nén nước mắt nói.
- Nếu có thể được, con cũng muốn hy vọng là như thế. Nhưng ngay cả người thân trong gia đình còn không được, thì biết ai là người thích hợp đây hả mẹ.
- Mẹ tin rồi chúng ta cũng sẽ tìm ra được mà thôi. Dù phải trả bao nhiêu tiền, ba mẹ cũng nhất định tìm cho ra người thích hợp. Con ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng suy nghĩ gì nữa.
Lâm Phong cười yếu ớt gật đầu rồi nhắm mắt lại. Cơn sốt cao khiến đầu óc cậu khó chịu, nhanh chóng chìm vào hôn mê.
Nghe lời Lâm Phong nói, bà Ngọc Lan đau đớn vô cùng, nhìn những đốm đỏ trên tay cậu, lòng mẹ như bà thêm tan nát. Vất vả mang thai, vất vả sinh ra và nuôi dưỡng con trưởng thành. Chẳng mong có thể hưởng phúc từ con cháu, chỉ mong có thể nhìn thấy con khôn lớn và bình an mỗi ngày. Nào ngờ ông trời thật quá nhẫn tâm.
Bà phải quay mặt đi cố che giấu nước mắt của mình, không muốn Lâm Phong thêm buồn trước sự yếu đuối của bà. Đã không con sự chọn lựa, dù phải trả giá đắt cỡ nào, dù phải đánh đổi bất cứ thứ gì, bà cũng chấp nhận. Dù có bắt bà phải quỳ gối thì bà cũng sẽ làm, nhất định van xin tia hy vọng cuối cùng của con trai bà.
Bí mật mà bấy lâu nay bà giấu kín, bí mật mà chưa bao giờ bà muốn nghĩ tới, cuối cùng vì con trai bà, bà phải mở nó ra.
Ngân Hằng mang nổi thất vọng đi về nhà, cô vừa mới xuất hiện ở cổng thì đã thấy Ngân Quỳnh vội vã chạy ra ngoài đón cô. Ngân Quỳnh thở hồng hộc, kích động nói:
- Chị….mau đến tìm Minh Nhật đi. Bà của bạn ấy đang nguy kịch.
Mặt Ngân Hằng biến sắc ngay lập tức, cô run run mò túi tìm chiếc điện thoại, bấm số của Minh Nhật. Tiếng chuông điện thoại vang lên hồi lâu vẫn không thấy ai bắt máy.
- Thế nào hả chị – Ngân Quỳnh sốt sắn hỏi.
Cô lắc đầu thờ dài. Sau đó quay lưng bỏ chạy theo hướng nhà Minh Nhật.
- Chờ em theo với – Ngân Quỳnh gọi với theo rồi cũng chạy theo sau lưng cô.
Hai chị em hối hả chạy đến trước nhà Minh Nhật, căn nhà im lặng đến đáng sợ, hoàn toàn không có lấy bóng người, càng không có lấy một ánh đèn nào.
- Làm sao em biết ? – Ngân Hằng cố gắng tìm manh mối ở Ngân Quỳnh.
- Lúc em ra về cùng với bạn ấy. Bạn ấy nhận điện thoại rồi bỏ chạy đi, em chỉ nghe loáng thoáng việc bà bạn ấy nhập viện đang nguy kịch mà thôi – Ngân Quỳnh chỉ giải thích mơ hồ cho thấy không cách nào biết bà nội Minh Nhật nhập viện ở đâu?
- Vậy sao – Ngân Hằng thất vọng nói.
Đành hy vọng lát nữa có thể liên lạc với Minh Nhật, ngoài cách này ra thì chỉ có một cách là chạy từng bệnh viện tìm kiếm mà thôi.
Lúc cô nghe Minh Nhật nói chuyện bà của bạn ấy, cô không nghĩ mọi chuyện lại trở nên trầm trọng đến như thế. Trong lúc Minh Nhật đang buồn rầu lo lắng, vậy mà cô lại chỉ biết vui vẻ cho bản thân. Trong lúc cô buồn bã vì bị vu oan, thì Minh Nhật là tìm cách giúp cô minh oan. Minh nhật đã vì cô nhiều như thế, mà cô chẳng làm gì được cho cậu ấy. Cô cảm thấy bản thân thật ích kỷ xấu xa. Ngân hằng còn đang tự trách, đột nhiên có một người đàn ông chạy xe đến trước mặt họ rồi dừng lại, người đàn ông nhìn hai cô một cái rồi im lặng xuống xe đi thẳng đến cửa cổng.
Trong lòng Ngân hằng nhao nhao lên, người đàn ông đó, theo sự mô tả của Minh Nhật về cậu mình thì khá giống nhau, có lẽ ông ta chính là người cậu mà Minh Nhật đã nói đến.
- Cậu An…. – Ngân Hằng đánh liều gọi thử.
Người đàn ông nghe gọi liền quay mặt lại nhìn cô. Ngân Hằng mừng rỡ, cô xác định người đàn ông đó chính là cậu của Minh Nhật, bèn chạy đến trước mặt ông ta. Ngân Quỳnh ngơ ngạc không hiểu gì cũng chạy theo.
- Cháu là bạn của Minh Nhật – Ngân Hằng giới thiệu ngắn gọn.
- Cháu là Ngân hằng à – Người đàn ông có chút lạ hỏi.
Ngân Hằng gật đầu, người đàn ông mĩm cười nói:
- Chào cháu, chú có nghe Minh Nhật kể về cháu.
- Minh Nhật và bà nội hiện giờ đang ở đâu ạ – Ngân Hằng hỏi ngay không chút vòng vò.
Nghe lời hướng dẫn của cậu Minh Nhật, hai chị em Ngân Hằng nhanh chóng chạy đến bệnh viện tìm Minh Nhật. Khi cả hai chạy tới, đã thấy Minh Nhật ngồi trầm tư trên ghế, hai tay chấp lại siết chặt vào nhau trước cửa phòng cấp cứu. Dường như toàn thân người cậu đang run lên đầy sợ hãi.
Nghe tiếng bước chân, Minh Nhật ngẩng đầu lên, Ngân Hằng nhìn thấy đôi mắt cậu đỏ hoe, nước mắt chực trào rơi. Cái cảm giác sợ hãi này cô rất hiểu, bởi vì cô cũng từng lo lắng như thế khi mẹ của cô sắp chết. Sự đồng cảm, cùng sự thương cảm dâng lên, Ngân Hằng giang tay ôm lấy Minh Nhật an ủi cậu.
Minh Nhật cũng choàng tay ôm lấy sau lưng của Ngân Hằng, nước mắt cậu nhòa ra, giọng tắt nghẹn, cuối cùng cậu lên tiếng nói:
- Đáng lí ra mình không nên đi hội trại, đáng lí ra mình không nên bỏ mặc bà ở nhà. Đáng lí ra mình phải phát hiện chuyện bà cố tình khỏe mạnh để mình vui vẻ lên đường. Mình đúng là thắng ngốc mà, tại sao lại không nhận thấy sự đau đớn của bà cơ chứ.
- Được rồi. Không phải lỗi của bạn đâu. Bà cũng không trách bạn đâu. Hãy mạnh mẽ lên, bạn mà cứ như vậy, bà ở trong kia nghe thấy thì làm sao. Mình tin là bà sẽ không sao, các bác sĩ đang tích cực cứu chữa cho bà. Bà sẽ không ao đâu – Cô vỗ lưng Minh Nhật nhẹ nhàng an ủi, nhưng trong đôi mắt của cô cũng đã ngấn đầy nước mắt.
Ngân Quỳnh cũng rơi nước mắt khóc.
Ba người cùng ngồi bên ngoài chờ đợi, cùng chấp tay cầu nguyện cho bà của Minh Nhật không sao. Cậu Minh Nhật về nhà thu dọn đồ đạc cũng vội vã chạy đến đúng lúc cửa phòng cấp cứu mở ra. Tất cả đồng loạt đúng dậy, hồi hộp chờ đợi các bác sĩ bước ra. Cuối cùng, bác sĩ cũng bước ra nhìn họ nói:
- Bênh nhân tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, nhưng căn bệnh đã trở nên nghiêm trọng . Cần phải tiến hành trị liệu gấp. Một cuộc phẩu thuật cắt bỏ lớn để loại bỏ các ung bướu. Phẩu thuật khá tốn kém, hy vọng cả nhà có sự chuẩn bị trước.
Nói xong bác sĩ bỏ đi. Mọi người thở phào nhẹ nhỏm vì bà nội Minh Nhật không sao. Nhưng nghĩ đến cuộc phẫu thuật sắp tới….cậu Minh Nhật cũng được xem là người thành đạt, nhưng cũng chỉ có thể nuôi Minh Nhật và bà cậu ấy một cuộc sống đầy đủ. Nhưng để làm một cuộc phẫu thuật tốn kém thì…. Ngân Hằng siết chặt chiếc thẻ vàng mà ba cho trong tay, đây vốn là tiền cô định để dành cho tương lai mai sau này của hai chị em. Ngoại trừ duy nhất lần muốn mua quà tặng sinh nhật cho Lâm Phong cô mới sử dụng đến nó.
Nghĩ đến việc Minh Nhật và bà của cậu ấy đã cưu mang cô cùng em trai mà không chút lợi dụng nào. Nhớ đến sự ân cần của bà Minh Nhật, nhớ đến những ký ức vui vẻ đầm ấm như người thân trong gia đình khi họ cùng quây quần bên mâm cơm, thì số tiền nhỏ nhoi của cô nếu có thể giúp ích cho họ thì cô vui sướng biết bao.
Tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Ngân Quỳnh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhìn cô gọi khẽ:
|
- Chị! Chị giúp em gửi số tiền này cho Minh Nhật, em biết số tiền này rất ít nhưng hy vọng có thể giúp được phần nào chi phí phẩu thuật của bà bạn ấy.
Ngân Hằng nhìn cộc tiền được xếp ngay ngắn trên tay Ngân Hằng, Những tờ tiền đều có nếp gấp, có lẽ Ngân Quỳnh vừa lôi ra từ con heo đất của mình. Ngân Hằng cũng không từ chối, cô với tay cầm lấy số tiền đó rồi khẽ nói:
- Cám ơn em.
- Đừng nói vậy, dù bạn ấy không bạn em thì em cũng sẵn sàng giúp đỡ bạn ấy trong lúc khó khăn thế này, thà rằng không biết, đã biết thì phải giúp. Huống hồ bạn ấy đã từng giúp em nhiều lần, em…- Ngân Quỳnh có chút ngượng khi nói.
- Chị tin có một ngày Minh Nhật sẽ hiểu được tình cảm của em đối với bạn ấy – Ngân Hằng cười nhẹ nhàng nói.
Ngân Quỳnh nghe cô nói thì cười xấu hổ.
- Em có nhờ chị giúp việc nấu thêm ít cơm, chị đem vào cho bạn ấy luôn nha. Cơm bên ngoài vừa không hợp vệ sinh vừa không ngon.
- Ừ, cám ơn em – Ngân Hằng nhìn Ngân Quỳnh cảm động nói, không ngờ cô ấy lại chu đáo như thế. Rồi cô thấy Ngân Quỳnh chần chừ đứng đó bèn nói – Hay là em đi cùng chị luôn nha.
- Được hả chị, em chỉ sợ đến đó sẽ làm phiền – Ngân Quỳnh vui ra mặt nói.
- Không có đâu. Biết có người quan tâm đến mình, Minh Nhật sẽ rất vui. Ít ra cậu ấy cũng sẽ thấy có người quan tâm đến mình mà đỡ tủi thân.
- Ừhm …- Ngân Quỳnh gật đầu cười tươi.
Hai chị em đang trò chuyện thì bà Kim Lương bước vào, Ngân hằng ngước mắt lạnh lùng nhìn bà Kim Lương. Bà ta e dè bước vào, trên tay bà ta là một phong bì trắng.
Bà Kim Lương bước đến trước mặt Ngân hằng rồi ngồi xuống giường đối diện với cô.
- Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ – Ngân Quỳnh lo sợ hỏi.
- Thật ra…dì có cái này muốn đưa cho con – Bà Kim Lương không trả lời Ngân Quỳnh mà nhìn Ngân hằng nói, rồi sau đó bà ta cầm phong bì trên tay đặt vào tay Ngân Hằng.
Ngân Hằng nhíu mày không hiểu bên trong là cái gì, cô ngước mắt dò hỏi nhìn bà Kim Lương. Ngân Quỳnh cũng mím môi nhìn mẹ mình.
Trước ánh mắt dò xét của hai người bọn họ , bà Kim Lương cười ngượng giải thích:
- Dì nghe Ngân Quỳnh dặn chị giúp việc nấu thêm cơm đem cho bạn con. Tình cờ nghe hai đứa nói chuyện với nhau tối qua, dì cũng hiểu được hoàn cảnh của bạn con. Dì biết bạn con đang gặp khó khăn, cho nên dì muốn….- Rồi bà ta nhìn vào cái phong bì trên tay cô – Đây là số tiền dì có, tuy biết rắng không thể giúp được nhiều cho bạn con, nhưng dì nghĩ có nó ít ra cũng có thể kéo dài thêm thời gian từ từ tính sau.
- Không cần đâu – Ngân Hằng từ chối, cô đẩy phong bì về phía bà Kim Lương – Dì không cần phải làm vậy.
- Con cứ cầm đi – Bà Kim Lương đẩy lại cho cô – Con đừng lo lắng, dì hoàn toàn không có ý lấy lòng con hay gì gì đâu. Dì biết con vẫn còn ác cảm với dì, nhưng dì thật sự thấy hối hận lắm. Dì giúp cậu ấy, vì cậu ấy đã từng giúp đỡ con và em con trong thời gian qua. Con hãy nhận tấm lòng của dì có được không?
Ngân hằng không biết bà Kim Lương có thật sự hối hận hay không, nhưng trong những ngày vừa qua, biểu hiện của bà ấy hoàn toàn khác với trước đây: ân cần hơn, chu đáo hơn và đặc biệt là nhường nhịn cô rất nhiều. Ngân hằng còn đang lưỡng lự thì Ngân Quỳnh đã đốc vào:
- Chị , hãy nhận lấy đi. Bây giờ không phải là lúc truy xét mọi chuyện, chúng ta đang cần tiền. hãy bỏ qua mọi hiềm khích trước đây giữa hai người mà nhận lấy đi.
Nghe Ngân Hằng nghe Ngân Quỳnh nói, cô gật đầu nhẹ rồi nhìn bà Kim Lương nhận số tiền đó, nhưng cô không muốn nhận ân huệ này nên nói:
- Cám ơn dì, sau này cháu sẽ trả lại số tiền này cho dì.
Bà Kim Lương thấy Ngân Hằng chịu nhận số tiền này thì vui vẻ nói:
- Không có gì, thôi hai đứa xuống ăn cơm rồi đem cơm vào bệnh viện cho bạn cháu đi.
Nói rồi bà Kim Lương đứng dậy đi ra ngoài hai người cũng thu dọn theo sau.
Khi hai chị em đến bênh viện, chứng kiến cảnh Minh Nhật ngồi bên giường nhìn bà nội đang nhắm mắt hôn mê, chỉ qua một ngày mà người cậu gày rạc cả đi. Đôi mắt trũng sâu hốc hác cho thấy một đêm thức trắng bên cạnh bà nội của cậu để chăm sóc. Không hẹn mà hai chị em Ngân hằng đều cảm thấy xót xa.
- Đến rồi sao – Dù không ngẩng đầu lại nhìn nhưng Minh Nhật vẫn nhận ra được tiếng bước chân của họ đến.
Ngân Hằng chị nhẹ gật đầu, còn Ngân Quỳnh thì rưng rưng nước mắt nhìn Minh Nhật thương cảm.
Ngân Hằng đặt cà mên cơm xuống mặt bàn rồi nói:
- Bạn ăn chút cơm đi, có khỏe thì mới có sức chăm lo cho bà.
Minh Nhật khẽ gật đầu rồi đứng dậy bước tới bàn ăn, Ngân quỳnh vội vàng giở cơm ra cho cậu. Minh Nhật miễn cưỡng ăn vài đũa rồi thôi, Ngân Quỳnh liền đưa mắt nhìn cô cầu khẩn. Ngân Hằng cũng bất lực lắc đầu, quả thật chính cô cũng không có lòng dạ nào mà ăn huống chi là Minh Nhật.
- Bác sĩ đã bảo sao? – Cô nhìn Minh Nhật quan tâm hỏi.
- Cần phải phẫu thuật sớm. Nhưng vì bà đã lớn tuổi lại mắc bệnh nhiều nên cần rất nhiều thiết bị hỗ trợ. Chi phí phẫu thuật vì vậy rất cao – Minh Nhật thở dài đáp.
- Xác xuất thành công là bao nhiêu?
Nghe cô hỏi, cả người Minh Nhật khẽ run lên, hai tay siết chặt lại, đôi mắt sầm xuống. Biểu hiện của cậu khiến Ngân Quỳnh thút thít, đưa tay lên che miệng ngăn tiếng nức nở. Ngân Hằng thấy lòng đau như cắt. Cô biết, đối với loại phẫu thuật thế này xác suất thành công thường rất thấp.
- Cái này…là của mình và Ngân Quỳnh cùng góp lại – Ngân Hằng rút thẻ và tiền từ trong túi ra đưa cho Minh Nhật, cô có tình tránh nhắc đến bà Kim Lương vì cô không muốn Minh Nhật từ chối số tiền này, số tiền của người phụ nữ đã từng sỉ nhục cậu và bà nội, bởi vì lòng tự trọng của cậu rất cao. - Không cần, mình có thể tự nghĩ cách – Minh Nhật lắc đầu không nhận số tiền đó.
- Bạn cầm lấy đi, không thể đặt sỉ diện của bản thân lên trước tính mạng của bà nội được – Ngân Hằng lớn tiếng nói, hoàn toàn không cho pháp Minh Nhật từ chối.
Minh Nhật sững người một chút nhìn cô rồi cuối cùng khép hờ mắt lại đón nhận số tiền đó. Ngân Quỳnh khẽ thở phào mừng rỡ khi thấy Minh Nhật chịu nhận số tiền đó.
- Số tiền này chẳng nhiều gì, nhưng tạm thời có thể dùng trước rồi chúng ta từ từ nghĩ cách sau – Ngân hằng khuyên nhủ.
Đang lúc ba người đang nói chuyện thì cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra. Cậu An bước vào, tay xách mấy túi đựng vật dụng cần thiết, theo sau cậu là một người đàn ông sang trọng.
Ông ta vừa bước vào phong thì không khí trong phòng vốn ngột ngạt đau thương thì càng trở nên ngột ngạt nhiều hơn.
Đây là lần đầu tiên Ngân Hằng gặp mặt ông ấy, nhưng gương mặt của ông ấy lại gần như quen thuộc với cô. Nhưng nhìn kỹ lại, ông ta hoàn toàn khác với dáng bộ mà cô thườngng thấy.
Ở ông ta toát ra sự sang trọng, kêu ngạo và bản lĩnh. Ông ta bận trên mình bộ vest được cắt may tỉ mĩ rất đẹp, vừa nhìn đã biết là rất đắt. Ngay cả đôi giày ông ta mang cũng không hề vướng lấy một hạt bụi. Cho thấy ông là người giàu có, đi xe hơi sang trọng, nơi ông ta vào là nơi sang trọng không vướn lấy một hạt bụi nào. Không hề giống với cậu nhóc nóng nảy bộc trực nhưng không kém phần ngây ngô thường nhìn cô rạng rỡ.
Ông chỉ bước chân vào vài bước rồi dừng chân đứng im, ánh mắt ông ta liếc nhìn bà nội Minh Nhật đang nằm trên giường bệnh rồi chiếu thẳng đến Minh Nhật.
Rất dễ nhận ra Minh Nhật ngồi giữa hai đứa con gái, đều đáng nói hơn là, tuy Minh Nhật không giống ông ta về vẻ ngoài nhưng đôi mắt của cậu và ông ta trông rất giống nhau, dù đôi mắt ông ta ẩn đằng sau đôi kính.
- Ông đến đây làm gì ? – Minh Nhật trừng mắt nhìn ông ta rồi hỏi với giọng cực kì gắt gao.
- Cậu đã đưa ông ta đến đây – Cậu An bối rối giải thích.
- Ở đây không ai hoan ghênh ông, mời ông về cho – Minh Nhật không nghe lời cậu An nói, kiên quyết vạch ra ranh giới một cách rõ rang với người đàn ông này.
Ngân Hằng và Ngân Quỳnh không biết mối quan hệ giữa bọn họ ra sao mà khiến Minh Nhật giận dữ đến như thế, chỉ có thể đứng nép một góc nhìn, Ngân Quỳnh có chút e sợ, núp sau lưng Ngân Hằng. Người đàn ông đó không hề để ý đến thái độ có phần hỗn hào của Minh Nhật, ông thản nhiên nói:
- Đổi phòng đi. Ở đây không thích hợp lắm cho bà nội tĩnh dưỡng sau phẩu thuật. Ba đã trao đổi với bác sĩ rồi, 3 ngày nữa sẽ tiến hành phẫu thuật.
- Ông đang hoang tưởng gì vậy? – Minh Nhật cười khịa hừ mũi nói – Ông là ba của ai? Ai cần sự giúp đỡ của ông chứ.
- Bây giờ con không có sự lựa chọn hay từ chối. Nếu không phẫu thuật gấp, bà con sẽ không chịu đựng được nổi đau kéo dài đâu. Còn nữa, theo dự đoán của bác sĩ nếu không phẫu thuật thì cùng lắm bà nội con có thể dống được hơn 1 tháng nữa mà thôi – Giọng ông nói đầy uy nghiêm, dường như không bao giờ cho người ta có cơ hội từ chối, chỉ có thể chấp nhận nghe theo sự sắp đặt của ông ta mà thôi.
Minh Nhật siết chặt tay đầy tức giận, cậu thật sự chẳng muốn đón nhận ơn huệ này của ông ta, nhưng nếu không nhận thì bà của cậu sẽ ra sao. Minh Nhật quay đầu nhìn bà nội đang nằm trên giường bệnh, mím môi tức giận, cả người buông xuôi. Cuối cùng cậu cũng bị ông ta khuất phục.
Ông ta hài lòng với biểu hiện của Minh Nhật nên khẽ cười, quay sang cậu An nói:
- Tôi đã sắp xếp xong hết cả rồi. Mọi chuyện còn lại giao cho cậu.
Cậu An gật đầu thở dài nhìn Minh Nhật, ông ta vỗ vai cậu An rồi quay lưng đi ra cửa.
Minh nhật tức giận đánh mạnh vào bộ ghế dưới chân mình rồi hất hết mọi thứ trên bàn xuống đất khiến thức ăn chén bát mà hai người đem tới văng tung tóe, Minh Nhật lại đập mạnh tay vào tường bất lực rơi nước mắt.
Cậu An thấy vậy khẽ thỡ dài nói:
- Thật sự đã hết cách rồi cậu mới phải tìm đến ông ấy.
|
Ngân Quỳnh nắm chặt cánh tay Ngân Hằng khi thấy Minh nhật nổi giận, khi người đàn ông tự xưng là ba của Minh Nhật bỏ đi, cô gỡ tay Ngân Quỳnh ra rồi nói khẽ:
- Giúp chị dọn dẹo chỗ này đi. Chị có chuyện ra ngoài một chút.
Nói xong cô vụt chạy đi. Cô đuổi theo người đàn ông đó, tim cô đập thình thịch , từ giây phút ông ta bước vào, tim cô thắt lại. Cô không biết tên ông ta, nên đành đánh liều gọi:
- Bác lâm (Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) Người đàn ông đó chợi dừng bước rồi quay người lại nhìn cô, dáng vẻ có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh nghiêm nghị của mình, ông nhìn Ngân hằng hỏi.
- Cháu gọi bác có chuyện gì?
Ngân hằng thấy ông ta đứng lại bèn tiến lại gần, cô ngẩng đầu nhìn ông ngập ngừng nói, trong khi người đàn ông đó dường như rất nhẫn nại chờ đợi cô.
- Bác có phải là ba của bạn Phong không ạ?
- Cháu là…- Người đàn ông có chút sửng sốt khi cô nhận ra ông, sắc mặt ông hỏi tái lại nhìn cô hỏi. - Cháu là bạn học của Lâm Phong ạ- Cô nhỏ nhẹ nói
- À – Ông Lâm tỏ vẻ phát hiện ra rồi gật đầu – Cháu muốn bòi gì – Giọng ông có chút lạnh hỏi. - Cháu chỉ muốn hỏi, bạn Phong thế nào rồi ạ, nghe nói bạn ấy không được khỏe.
- Ừ, nó có chút không khỏe – Ông trả lời cho có lệ rồi từ giả – Cám ơn cháu đã quan tâm, bác có chuyện gấp cần phải đi.
Nói rồi ông sải bước đi thật nhanh không để Ngân hằng kịp nói them điều gì. Thái độ lẩn tránh của ông ấy khiến cho Ngân hằng càng thêm lo lắng, không biết Lâm Phong đã bị bệnh gì.
Khi Ngân hằng bước vào bên trong thì nghe tiếng Minh nhật giận dữ nói:
- Cho dù có thế nào con cũng không cần ông ấy giúp đâu.
- Con đừng có ngang bướng nữa. hiện giờ chỉ có ông ấy mới giúp được bà nội con mà thôi – Cậu An cũng giận dữ lên tiếng quát.
- Con không cần sự bố thí đó, tự con có thể lo liệu được – Minh Nhật ngang bướng nói.
- Lo liệu, con lo liệu thế nào chứ hả? Con có làm ra được tiển chưa mà đòi lo liệu.
Lời cậu An khiến minh nhật khựng lại, sắc mắt tái xanh, tay siết chặt lại, sau đó bất lực ngồi thỏng xuống đất, hai tay ôm lấy đầu.
Ngân Hằng nhìn thấy cảnh tưởng đó mà đau long không siết, Ngân Quỳnh thì nước mắt chảy dài, môi cắn chặt lại kìm nén tiếng khóc của mình.
Trong không khí căn thẳng này, Ngân hằng cũng không biết phải làm gì hơn, cô nhìn cậu An cũng đang ngồi thẫn thờ nói:
- cậu à, để bạn Nhật yên tĩnh suy nghĩ rồi nói tiếp.
Cậu An nghe vậy thở dài đứng dậy đi ra ngoài.
Ngân Hằng cũng kéo Ngân Quỳnh đi ra về, lúc này để Minh Nhật yên tĩnh là cách tốt nhất.
Hôm sau khi Ngân hằng đến thăm Minh Nhật đã nghe tiếng cậu từ xa:
- Cút. Bà cút ngay cho tôi. Thật là nực cười, quá nực cười rồi. Bà về đi – cánh cửa phòng bật ra. - Cô xin cháu, xin cháu hãy cứu nó, nó là con trai duy nhất của cô – Giọng một phụ nữ vang lên trong nức nghẹn, dường như bà ta khóc rất nhiều.
- Haha, cầu xin ư? Bà định cầu xin tôi thế nào đây – Giọng Minh Nhật chua chat nói.
Ngân Hằng rảo bước nhanh đến, cánh cửa phòng đã được mở, Minh Nhật đứng gần cánh cửa, bên trong là một phụ nữ mặc bộ vest đen thanh lịch và sang trọng đang từ từ quỳ xuống.
Cả Minh Nhật và Ngân hằng đều ngạc nhiên vô cùng khi thấy bà ấy quỳ xuống trước mặt Minh Nhật, người đàn bà nhìn Minh Nhật đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên định hỏi:
- Cậu đã thấy thành ý chưa
Minh Nhật lặng người, cậu không ngờ người đàn bà này lại quỳ dưới chân cậu như thế, sững sờ vài giây rồi quay lưng nói:
- Bà đi đi, dù bà có quỳ bao nhiêu lâu, tôi cũng không đồng ý đâu.
Không ngờ khi cậu quay lưng lại thì thấy Ngân Hằng phía sau , cậu mím môi nhìn cô , ánh mắt dời đi nơi khác. Người phụ nữ vừa định nói gì đó cũng phát hiện ra Ngân hằng, đôi môi vừa hé ra bỗng ngậm lại.
Ngân Hằng không nói lời nào, lẳng lặng bước đến đỡ bà dạy rồi nói:
- Bác đứng lên đi rồi nói tiếp.
Dừơng như sự xuất hiện của cô đã tạo ra không khí êm dịu hơn cho hai người họ, ai cũng không lên tiếng trước, xung quanh chỉ có tiếng hơi thở của ba người họ.
Ánh mắt Ngân hằng nhìn bà Ngọc lan dò hỏi, bà vội vã lẩn tránh ánh mắt của cô, rồi ngượng cười nói: - Cô đi trước đây.
- Mong bà từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Đừng làm phiền bà tôi đang điều trị bệnh, nếu không tôi sẽ không để yên cho bà đâu – Minh Nhật giận dữ cảnh cáo.
- Tôi sẽ còn quay lại. Dù phải quỳ bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ quỳ, cho tới khi cậu thấy được thành ý của tôi. - Tôi sẽ mãi mãi không nhận thành ý của bà – Minh nhật dứt khoát nói, nói xong cậu đóng sầm cửa lại, mặt kệ người đàn bà kia thế nào.
Nhìn thái độ vội vã của bà ấy, lại thấy sắc mặt Minh Nhật không tốt, Ngân hằng cũng không lên tiếng hỏi gì về chuyện vừa xảy ra. Cô chỉ lẳng lặng đến bên cạnh bà nội Minh Nhật quan sát sắc mặt của bà. Sau đó đi lấy thau hứng nước, giúp bà lau người.
Minh Nhật ngồi im lặng một bên nhìn Ngân hằng tỉ mỉ lau cho bà của mình. Đến khi Ngân hằng lau xong thay nước cậu mới chậm rãi hỏi:
- Bạn biết bà ta đúng không?
Ngân hằng nhìn thẳng Minh Nhật thẳng thắng gật đầu.
- Vì sao mình ghét Lâm Phong, bạn đã hiểu rồi chứ.
Ngân Hằng cắn môi rồi lại gật đầu. Minh Nhật thở dài ngã người ra sau ghế, ngẩng mặt lên trời . Ngân hằng biết cậu đang cố kìm nén những giọt nước mắt tủi thân và đau buồn khôn tả vào trong tim mình. - Có muốn biết lí do vì sao bà ta đến tìm mình hay không?
- Mình sẽ không hỏi, nếu bạn muốn kể thì sẽ tự động kể – Ngân hằng cuối cùng cũng lên tiếng.
Cô cố gắng kìm nén sự nôn nóng trong long mình xuống không để nó lộ ra, bởi vì cô biết, chỉ cần một biểu hiện nhỏ nhoi của mình thôi cũng sẽ làm Minh Nhật càng thấy tổn thương nhiều hơn. Cô không muốn, dù là Lâm phong hay Minh Nhật, cô đều không muốn cả hai bị tổn thương.
Nhưng phải làm sao giải quyết mâu thuẫn này? Cô là người ngoài, càng không tiện xen vào, dù cô nghiêng về phía ai, cũng sẽ làm người kia tổn thương nghiêm trọng.
- Cám ơn – Minh nhật khẽ cười ngượng đáp. Quả thật giờ phút này cậu rất cần yên tĩnh. - Bạn về đi
Ngân hằng cũng không nán lại them, đứng dậy rồi bảo.
- Ừ…mình về đây. Lát nữa Ngân Quỳnh sẽ đem cơm đến cho bạn. Hãy giữ gìn sức khỏe, bà còn cần bạn chăm sóc, chớ để bản thân gục ngã.
- Yên tâm. Mình sẽ không bao giờ gục ngã, nhất là thời điểm này.
Ngân Hằng nhìn thấy sự lạnh lẽo có chút thù hằn trong đôi mắt cậu. Có lẽ sự xuất hiện dồn dập của hai người kia ngay trong thời khắc này đã làm bùng nổ sự giận dữ của Minh Nhật. Hai người đó, một người thì uy quyền, một người thì hạ thấp bản thân, cả hai dung hai phương thức khác nhau để ép buộc Minh Nhật.
|
Lòng Ngân hằng càng thấp thỏm không yên. Phải có chuyện gì rất nghiêm trọng xảy ra, cho nên một người như bà Ngọc lan đã bất chấp sĩ diện quỳ trước mặt con trai tình địch của mình như thế. Điều gì có thể khiến bà ta hành động như thế ngoài tình yêu và tình mẫu tử chứ.
Lâm phong nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, cô nhất định phải gặp Lâm Phong mới được, nhất định
Có cách nào gặp được Lâm phong không? – Ngân hằng được Bảo Trâm và Xuân Phương chở đến gặp hai tên bạn thân của Lâm Phong là Sơn hải và Bảo Duy.
- Tụi mình đến nhà mấy lần. Người nhà đều bảo bạn ấy đến nhà ông chơi rồi. Hỏi số điện thoại thì họ nói không tiện cho. Còn gọi điện thoại thì không bóc máy. Nói thật tụi mình cũng hết cách. Bây giờ lại nghỉ hè, càng khó gặp cậu ấy hơn – Sơn hải nhăn nhó khổ sở nói.
- Thật không hiểu thằng phong xảy ra chuyện gì. Tự nhiên lại biệt tích như vậy chứ – Bảo Duy lo lắng nói.
- Hai ngày nữa là sinh nhật của thằng Phong rồi, nó phải ăn sinh nhật một mình thì buồn chết – Sơn Hải cũng buồn bã nói.
- Chả lẽ không còn cách nào gặp được bạn ấy hay sao? – Bbảo Trâm tức tối dậm chân hỏi.
- Còn thì tụi tui đã làm rồi – Bảo Duy ảo não nói.
- Hai ông đúng là vô dụng mà – Xuân Phượng bức đầu bức tóc mắng.
- Có giỏi thì bà đi tìm cách đi – Sơn hải bị mắng thì nổi cáu.
- Được rồi, thôi cãi nhau đi – Bảo Trâm nạt hai người đang chuẩn bị khẩu chiến với nhau kia.
- Mình sẽ đến nhà Lâm Phong tìm lần nữa. Hy vọng bạn ấy sẽ chịu gặp mình – Ngân Hằng cắn môi lên tiếng.
Cả bọn đều nhìn cô với tia hy vọng mỏng manh.
Ngân Hằng đứng trước nhà Lâm Phong với quyết tâm nhất định phải gặp được cậu. Người mở cửa cho cô là Lâm Tịnh.
- Em chào chị! – Cô lễ phép nói – Chị ơi, có thể cho em gặp Phong không hả chị.
- Phong lên nhà nội chơi rồi em – Lâm Tịnh trả lời.
- Vậy chừng nào bạn ấy về hả chị – Cô e dè hỏi.
- Cái này chị cũng không rõ lắm, có lẽ chơi chán thì nó sẽ trở về – Lâm Tịnh mĩm cười trả lời.
- Vậy chị có thể chỉ cho em cách gì lien lạc với bạn ấy không chị ?
- Chị e là không….
- Chị em biết chị biết cách liên lạc với bạn ấy mà – Ngân hằng vội nói trước, chặn đứng lời từ chối của chị Tịnh.
Lâm tịnh trở nên bối rối, không biết phải nói sao, cuối cùng thở dài nói:
- Chị xin lỗi em. Đây là ý của thằng Phong, chị không muốn làm trái ý của nó.
- Vậy chị có thể nói với bạn ấy dùm em một tiếng hay không ạ.
Lâm Tịnh gật đầu.
- Nói với bạn ấy, đích thân đem trả cho em chiếc lọ thủy tinh của em mà bạn ấy đang giữ.
Lâm Tịnh dường như đã từng thấy chiếc lọ nhỏ đó Lâm Phong hay cầm trong tay. Cô biết em trai mình rất quý chiếc lọ đó, hóa ra là của Ngân hằng. Nếu như là Ngân hằng biết đâu có thể khuyên bảo được….Trong lúc lâm Tịnh còn đang lưỡng lựu, Ngân hằng đã chào tạm biệt cô ra về.
Ngân Hằng thất thểu đi ra về, một chiếc xe hơi màu đen sang trong chạy vụt qua cô, sau đó ngừng lại, chiếc xe chạy lùi về phía cô rồi dừng lại. Một người phụ nữ từ trong xe bước ra.
- Con chào bác – Ngân hằng vừa thấy bà liền cúi đầu chào.
- Bác có thể nói chuyện với con một lát hay không?
Trong quán nước gần đó, Ngân hằng ngồi đối diện với bà Ngọc Lan, mẹ Lâm Phong.
- Cháu là gì của cậu bé đó.
- Dạ, tụi cháu đều là bạn của Phong ạ – Nge bà Ngọc Lan hỏi, Ngân hằng biết bà đang nói đến Minh Nhật, cô thành thật trả lời.
- Bác thấy thằng bé đó dường như rất quý cháu – Ngừng một lát bà ta lại hỏi – Còn cháu, cháu thích ai.
- Dạ – Ngân hằng bị hỏi bất ngờ, cô có chút xấu hổ đỏ mặt bèn cúi đầu ấp úng – Cháu …
- Bác biết rất rõ thằng Phong nhà bác rất thích cháu.
Ngân hằng nghe bà Ngọc Lan nói thì cắn môi , hai tay siết chặt, cả người thấy nóng bừng lên, cô không biết phải làm gì, trả lời ra sao. Bà Ngọc lan thấy biểu hiện căng thẳng của cô thì cười trấn an.
- Bác hiểu chuyện tình cảm rất khó cấm đoán, bác cũng không phải những bà mẹ khó khăn hay ngăn cấm chuyện tình cảm của con cái.
Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn bà, trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm. Cô lúc này mới lên tiếng hỏi:
- Bác tìm cháu chắc không phải để nói mấy chuyện này phải không ạ.
- Đúng vậy – bà Ngọc Lan cũng thẳng thắn đáp – bác tìm cháu vì chuyện của Lâm phong.
Ngân Hằng nhìn bà chờ đợi.
- Thật ra Lâm Phong đang mắc bệnh.
- Cháu biết ạ.
- Bệnh mà nó mắc phải là bệnh ung thư máu mãn tính.
Ngân hằng há hốc miệng nhìn bà Ngọc Lan, cả người trấn động, cô không ngờ căn bệnh mà Lâm Phong gặp phải lại là một căn bệnh nan y như thế. Vốn vẫn tưởng Lâm Phong mắc căn bệnh gì đó về da, căn bệnh hiện ra trên mặt hay tay chân, cậu vì thế nên không chịu gặp mọi người mới bắt người nhà nói dối.
Không ngờ rằng cậu lại mắc căn bệnh này.
- Bạn ấy bây giờ ra sao ạ – Cô hỏi mà giọng trở nên run rẩy.
- Ngày thi cuối cùng, thắng bé trở về trong bộ đồ ướt sũng, sau đó bị sốt cao. Cả nhà cứ tưởng do mắc mưa nên chỉ chăm chăm hạ sốt cho nó. Sau đó, cả người nó nổi những đốt đỏ, lại hay nôn ói. Bác đành đưa nó đi bệnh viện – Bà Ngọc Lan bắt đầu kể với giọng khàn khan, rưng rưng nước mắt – Khi cầm báo cáo xét nghiệm trên tay mà bác tưởng chừng như trời đất sập đỗ. Thằng Phong là đứa con trai duy nhất của bác, mà cũng là đứa cháu trai duy nhất của cả dòng họ, không ngờ nó lại mắc phải căn bệnh này.
Kể xong bà Ngọc Lan bưng mặt khóc nức nở, Ngân hằng cũng đau long không cầm được nước mắt. Cô lẳng lặng ngửa mặt lên trời cố gắng kìm nén nước mắt của mình rơi ra. Rõ rang người mắc bệnh là Lâm Phong, vậy mà vì sao cô lại thấy đau lòng đến như thế, tim đau thắt từng cơn nhức nhối.
- Không còn cách nào sao bác? – Cô ghẹn ngào hỏi.
Bà Ngọc Lan chậm rãi lắc đầu.
- Gia đình bác đã lần lượt đi xét nghiệm, mong là tìm được tủy thích hợp với thằng Phong, nhưng đáng tiếc là không có ai có tủy thích hợp với nó cả. Cũng may đây là căn bệnh mãn tính, nếu không e rằng thằng Phong đã sớm rời bỏ cuộc sống này. Bác và bác trai đang cố gắng tìm người có tủy thích hợp với thằng Phong, và hy vọng duy nhất chính là thằng bé đó. Nhưng mà …
Bà không tài nào nói tiếp được, đó là chuyện xấu trong gia đình. Ngân Hằng nghe bà nói, cô hiểu dụng ý của bà Ngọc lan là gì, cô lặng lặng đứng dậy nói:
- Cháu sẽ cố gắng hết sức dể khuyên bạn ấy đi xét nghiệm.
Nói xong, cô bỏ đi ra về trong tâm trạng cực kì hoang mang bối rối. Cô phải làm sao đây, phải làm thế nào để khuyên nhủ Minh Nhật. Cô biết nỗi đau trong long Minh Nhật rất lớn, nỗi hận trong lòng cậu càng lớn hơn. Bây giờ trong lúc cậu đang lo lắng cho bà, lại bắt buộc cậu đi hiến tủy, chắc chắn sẽ làm tổn thương cậu ấy rất nhiều.
Nhưng nếu không khuyên cậu thì Lâm Phong sẽ phải chết vì căn bệnh ung thư này. Cô đứng giữa hai chàng trai mà cả hai đều có tình ý với mình. Vốn dĩ cô chọn người nào cũng làm người kia bị tổn thương. Cô đã chọn Lâm Phong, đã làm tổn thương Minh Nhật một lần, bây giờ lại vì Lâm Phong lại tiếp tục làm Minh Nhật tổn thương lần nữa.
Lâm Phong ngồi trong nhà nhìn ngọn nến đang dần tàn lụi trên cái bánh sinh nhật rất lớn của mình. Hôm nay là sinh nhật của cậu, sinh nhật tròn 17 tuổi của mình. Là sinh nhật thật sự, không phải là sinh nhật nói dối như lần trước. vậy mà lần này cậu lại cô đơn khi không có cô bên cạnh, càng không có bất cứ bạn bè nào .
Cười nhạt cho nỗi đau của mình, thật không ngờ rằng cậu lại bị mắc căn bệnh ung thư như thế. Cuộc sống của cậu giờ đây phải đếm ngược từng ngày. Cậu từng muốn bình thản chấp nhận nó, coi như đó là một chuyện không hề quan trọng gì. Cho nên cậu vẫn tham dự hội trại, vẫn đón nhận và nắm giữ tình cảm Ngân hằng dành cho mình. Cho tới khi cậu lần nữa ngất xỉu, nó đã nhắc cho cậu biết rằng cậu đang ảo tưởng một cuộc sống tươi đẹp. Cậu biết rằng mình không nên lấn sâu vào cảm xúc tình yêu, nếu không sẽ đau đớn mãi mãi cho đền khi chết.
Cậu đã suy nghĩ rất nhiều mới quyết định quên đi Ngân hằng. Nhưng lại chẳng thể nào quên được. Cậu nhìn con bỏ rơi trầm giọng nói:
- Mày có nhớ bạn ấy không?
- Cộp….
Tiếng gì đó va vào cửa kính của cậu rất nhẹ.
- Cộp ….
Thêm một tiếng nữa. Lăng phong bèn đứng dậy bước ra xem thử.
Qua ô kính cửa sổ, Ngân hằng đứng bên dưới cầm một cái bánh kem nhỏ, trên đó dốt hai cây nến hiển thị năm sinh nhật cậu.
|
Trời đã sáng.
Ánh nắng hồng hòa vào từng kẽ lá, hứa hẹn một ngày đẹp trời.
Tất cả các lớp đều ổn định bắt đầu để chuẩn bị cho cuộc thi trò chơi dân gian. Tất cả các trò chơi dân gian gồm truyền trứng, đập dừa, kéo co , nhảy bao bố ….đều được các lớp hưởng ứng nhiệt tình. Truyền trứng là trò chơi tập thể, mỗi lớp cử ra 12 thành viên tham dự: 6 nam, 6 nữ xếp thành hang dài, đứng xen kẽ lẫn nhau, mỗi người cách nhau 1m.
Mỗi người ngậm trong miệng một cái muỗng nhỏ, dùng miệng ngậm trứng truyền quả trứng cút vẫn còn sống tới người chơi cuối cùng mà không được để rớt. Nếu rớt thì phải xem như quả trứng đó bị loại. Cuối cùng, xem lớp nào truyền được nhiều trứng hơn thì chiến thắng.
Cả một góc trời vang dậy tiếng hò reo cổ vũ, còn những người tham gia thì vừa hồi hộp vừa cố gắng để dung miệng lấy trứng mà không thể đánh rơi. Cuộc thi diễn ra sôi nổi hào hứng. Nhìn những quả trứng lăn qua lộn lại trên những chiếc muỗng nhỏ mà xuýt rơi xuống đất bể nát, mà ai nấy đều lo sợ. Nhật Tân vốn từ nhỏ hiền lành, nhút nhát, nhìn mọi người thi đấu, lo lắng cho các bạn thì ít, nhưng lo cho số phận của những quả trứng cút kia thì nhiều. Cô cảm thấy số phận của những chú chim cút chưa ra đời thật đáng thương, bị lăn qua lộn lại, còn có khả năng bị vỡ.
Cho nên cứ mỗi lần thấy bạn nào đó suýt đánh rơi quả trứng, cô hoảng sợ bấu chặt tay lại. Trong lúc vô tình đã nắm lấy tay bạn kế bên bấu chặt, mắt nhắm lại dưới đôi kính cận run run, rồi hé ra nhìn thở phào khi thấy những quả trừng yên lành. Nhưng rồi nhận ra mình đang nắm tay người khác. Cô ngại ngùng đưa mắt nhìn người đó.
Bắt gặp một gương mặt đeo kính. Bốn mắt nhìn nhau qua hai đôi mắt kính.
Nhật Tân nhận ra anh chàng này chính là anh chàng mà Xuân Phượng lỡ tay phang trúng đầu. Đúng là oan gia quá, cả hai lần gây tai nạn đều nhằm vào anh chàng này. Nhật Tân bối rối xấu hổ cúi gằm mặt xuống nhìn mấy ngón tay đang tự bấu nhau của mình, líu ríu nói:
- Xin lỗi bạn.
- Bạn cũng lo lắng cho mấy cái trứng đó sao, mình cũng vậy – Giọng bạn nam đó trầm ấm hỏi.
Nhật Tân ngẩng đầu nhìn cậu, cô không ngờ cậu cũng có cùng tâm trạng với mình. Hành động lo lắng này có chút ấu trĩ, những quả trứng đó, trước hay sao thì cũng bị đem đi ăn, có lo lắng thì những chú chim trong đó cũng chẳng thể nào sống lại. Nhưng lo lắng cứ là lo lắng, có thể bị cho là lo lắng hảo, hay điên rồ. Ít người có suy nghĩ giống như cô.
Vậy mà ngay gần cô lại có một người có cùng suy nghĩ , nụ cười tự nhiên hiện thị trên môi hai người, cảm giác có chút gần gũi vô cùng.
Lớp Ngân Hằng và Ngân Quỳnh tạm thời dẫn đầu với số lượng trứng bằng nhau. Cả hai lớp đang kình nhau tranh giành hạng nhất, khí thế quyết tâm dâng trào giành chiến thắng.
Họ bắt đầu thi tiếp phần thi nhảy bao bố. Lớp Ngân Hằng đã chọn ra hai bạn nhỏ con nhưng nhanh nhẹn ra thi, là cuộc thi phối hợp nam nữ. Vì nhỏ con lại nhanh nhẹn , họ nhảy bao bố cứ như những chú cào cào búng thân mình. Lần nữa lớp họ đã giành chiến thắng. Lớp Ngân Quỳnh tức lắm, quyết giành chiến thắng ở cuộc thi đập dừa tiếp theo.
Môn đập dừa có quy tắc như sau: nam cõng nữ cầm một khúc gỗ trên tay. Nam bị bịt mắt , bước đi theo sự chỉ dẫn của bạn nữ mình cõng. Lớp Ngân Hằng cho Xuân Phượng và Sơn Hải rat hi.
Sơn Hải nhìn cái tướng của Xuân Phượng thì âm thầm nuốt nước miếng cái ực. Sau đó mếu mào nói:
- Đổi người…tui muốn đổi người…bảo tui vác bao gạo này à. Muốn giết người hay sao chứ.
- Ông chịu khó đi. Lớp mình ông to con nhất, miệng nhỏ Phượng to nhất. Giữa một tràng la hét âm ĩ, miệng nhỏ Xuân Phượng rất có ích ông biết chưa – Bảo Trâm chống nạnh giải thích, tư thế ép người phải nghe theo – Vào thi đi, đừng nhiều lời, ông mà còn lộn xộn là no đòn biết chưa.
- Tại sao trên đời này lại có mấy đứa con gái vừa hung dữ, vừa như quả tạ chứ – Sơn Hải cằn nhằn nói. - Giờ cho ông xem nấm đấmcủa quả tạ nè, muốn hông – Xuân Phượng tức giận giơ nấm tay trước mặt của Sơn Hải, cô chỉ hơi tròn tròn thôi chứ đâu có mập như cái tên kia nói, đúng là sỉ nhục mà. Sơn Hải thấy Xuân Phượng nổi giận thì nhăn răng cười trừ nói:
- Từ từ nói, bình tĩnh đi, sắp thi rồi, bà đánh tui chết thì lấy ai cõng bà đi thi.
Xuân Phượng nghe vậy thì nhượng bộ, leo lên lưng Sơn Hải bắt đầu cuộc thi.
Sau khi nghe Xuân Phượng gào thét trong tiếng hò reo ầm ĩ của mọi người, Sơn Hải cũng lò mò đi được tới đích, nhưng miệng cũng không ngừng than vãn vì sức nặng trên lưng mình, bị Xuân Phượng nhéo lỗ tai mấy cái đau điếng. Nhưng điều khó nhất chính là làm sao đánh trúng được trái dừa trước mặt khi mà mắt bị bịt kín không nhìn thấy được.
Sơn Hải nhận cây gỗ từ tay Xuân Phương, bắt đầu theo lời chỉ bảo của cô mà đánh. Đánh hụt vài lần, cuối cùng cũng đánh trúng được quả dừa trước mặt, nhanh hơn các lớp khác.
Chiến thắng oanh liệt trong một buổi sáng khiến toàn lớp Ngân Hằng vui mừng rạng rỡ hân hoan ôm lấy nhau vui mừng. Sơn Hải vui mừng kéo vải bịt mắt của mình ra, rồi thảy Xuân Phượng xuống đất như trái mít rụng. Quá bất ngờ, Xuân Phượng té bịch đau điếng. Cô tức giận gầm lên:
- Sơn Hải! Ông đứng lại cho tôi.
Sơn Hải quay mặt lại nhìn cô le lưỡi trêu tức, Xuân Phượng tức quá quên cả đau, đứng dậy đuổi theo Sơn Hải khiến mọi người cười một trận ra trò.
Kết thúc buổi sáng, mọi người chia nhau ra chuẩn bị nấu cơm.
Sáng sớm, Ngân Hằng và Lâm Phong được phân công cùng nhau đi chợ. Lâm Phong chở Ngân Hằng sau lưng bằng xe đạp được trường chuẩn bị đi đến chợ.
Hai người cuối cùng đã bày tỏ tình cảm với nhau, cùng nhau chạy xe dưới con đường vắng đầy bóng cây, lá vàng lác đác rơi, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ngân Hằng ngồi ở phía sau nắm vạt áo Lâm Phong, đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, quả thật là rất đẹp. Cô rụt rè chủ động đưa tay vòng eo Lâm Phong, gương mặt đỏ bừng nhưng nụ cười hạnh phúc lại nở trên môi.
Lâm Phong thấy Ngân Hằng vòng tay ôm lấy eo mình, tim đập loạn lên, hạnh phúc như mật rót vào tim, cậu lấy tay kéo tay cô vòng qua eo cậu sát hơn, khiến gương mặt cô áp vào lưng cậu. Đó là thứ cảm giác nhẹ nhàng lãng mạn nhất giữa hai trái tim cùng nhịp đập. Cái cảm giác ấm áp truyền cho nhau thật bình yên và hạnh phúc.
Ngân hằng chợt nhìn thấy trước mặt là một cánh đồng hoa oải hương tím rất đẹp, cô bèn nói:
- Dừng lại đi.
Lâm Phong bèn dừng lại, xoay đầu nhìn cô. Ngân Hằng từ từ buông tay ra khỏi eo Lâm Phong, cô bước nhẹ nhàng đến trước mặt cánh đồng hoa oải hương kia.
Cô chìm đắm trong mùi hương ngọt ngào, nhẹ nhàng của màu hoa oải hương tím kia. Thật lâu sau cô mới mở miệng kể:
- Ngày xưa ở 1 làng quên nhỏ yên bình, có 2 đứa trẻ vẫn thường hay chơi đùa trên cánh đồng hoa oải hương ở dưới chân đồi. Chúng rất thích đến đây vào mỗi buổi chiều, để được nằm dài trên cánh đồng hoa, thả hồn vào mây gió, để được ngắm trời, mây và những bông hoa tím đung đưa theo làn gió nhẹ. Cũng trên cánh đồng hoa oải hương, 2 người đã hẹn ước khi nào lớn lên sẽ cưới nhau. Cô bé ngắt 1 cành hoa oải hương tách đôi và cho vào 2 chiếc lọ nhỏ xíu, mỗi người giữ 1 lọ.
Một ngày kia, 1 chuyện không may đã xảy ra. Một tai nạn đã khiến cậu bé phải nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bố mẹ cậu phải đưa cậu ra nước ngoài chửa trị.
15 năm sau. Cậu bé ngày xưa nay đã trở thành ca sĩ nổi tiếng. Anh trở về làng quê cũ để tìm lại những ký ức về tuổi thơ đã mất sau tai nạn. 15 năm sau, kể từ ngày cậu bé ra đi cô bé vẫn chưa từng rời khỏi làng quê 1 lần. Cô mở 1 trang trại trồng hoa ngay dưới chân đồi, nơi có cánh đồng hoa oải hương thơm ngát. Hàng ngày cô vẫn đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, và hy vọng 1 ngày nào đó anh sẽ trở về.
Vào 1 buổi chiều khi chàng trai đi dạo, anh đi về phía chân đồi nơi có cánh đồng hoa oải hương tím biếc. 2 người đã gặp lại nhau sau 15 năm xa cách, nhưng thật trớ trêu thay, họ không thể nhận ra nhau. Họ nói chuyện với nhau, trở thành bạn, họ kể chuyện cho nhau nghe. Chàng trai kể về chuyện anh trở về là để tìm lại ký ức. Anh đưa cho cô xem chiếc lọ nhỏ bên trong có bông hoa oải hương mà anh đã giữ bấy lâu nay, cô gái liền nhận ra đó chình là cậu bé ngày xưa, người mà cô đã chờ đợi 15 năm nay.
Hàng ngày cô đưa anh đi đến những nơi mà trước kia 2 người từng đến, kể cho anh nghe những kỷ niệm ngày xưa của 2 người. Sau 1 thời gian anh cũng nhớ lại được những chuyện từ quá khứ. Họ yêu nhau, và có khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Tưởng rằng từ đây họ sẽ được sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, nhưng ai ngờ đâu, số phận lại 1 lần nữa chia cách 2 người. Cô gái bị mắc 1 căn bệnh hiểm nghèo. Trước lúc ra đi cô gái đưa cho chàng trai cái lọ thuỷ tinh nhỏ và nói với chàng trai: “Anh hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như là thấy em, như vậy chúng mình sẽ được ở bên nhau mãi mãi”.
Sau khi cô gái ra đi, chàng trai vô cùng đau khổ. Anh quyết định sẽ vẫn ở lại, tiếp tục trồng hoa trên mảnh đất mà người yêu anh đã trồng. Mỗi buổi chiều anh lại ra đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, chờ đợi, đợi 1 ngày nào đó cô sẽ theo những làn gió trở về bên anh
Kể xong, Ngân Hằng bèn quay sanh Lâm Phong nói:
- Bạn đã từng hỏi mình thích loại hoa nào đúng không?
Sau đó cô quay sang nhìn cánh đồng hoa oải hương tím trước mặt mình rồi nói:
|