Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu !
|
|
-“Ý em là…”
-“…”
-“Là cậu thấy em đáng yêu thật à?”
Sen cố hỏi, hơi thẹn, nhưng biết làm sao, nó tò mò quá mà!
-“Ừ!”
Cậu nói nhỏ, lại chăm chú nghe giảng, má Sen ửng đỏ, người lâng lâng cả tiết học. Tới giờ ra chơi, nó lại không tha cho cậu.
-“Sao cậu thấy em đáng yêu hả cậu?”
-“…”
-“Mà thôi, cậu có thấy bạn Ánh Tuyết đáng yêu không?”
-“Không!”
-“Thế bạn Kiều Trang?”
-“Không!”
-“Bạn Lê Hiền?”
-“Không!”
…..
…..
-“Bạn Hồng Hạnh?”
-“Không!”
Uầy! Hỏi hết con gái cả lớp, cậu không thấy ai đáng yêu ngoài nó cả, Sen phải nói, chưa hôm nào sướng như hôm nay! Nó lấy hai tay chạm vào vành tai, cố xoa xoa cho bớt nóng, bớt đỏ.
-“Bọn nó rất xinh đẹp!”
Tiếng cậu khiến nó giật mình.
-“Sao cơ ạ? Cậu thấy các bạn xinh đẹp á? Thế còn em?”
Cậu liếc nó, từ trên xuống dưới, xong không nói gì nữa. Sen tự an ủi.
-“Thôi em không xinh đẹp nhưng mà em đáng yêu!”
-“Đúng vậy!”
Đại thiếu gia khẳng định lại, Sen mát cả lòng, cậu tiếp tục.
-“Mày vừa béo vừa lùn, mang cái nét đáng yêu của một con lợn!”
-“HẢ??????”
Thốt xong lời vàng ý ngọc, đại thiếu gia xem qua bài cho tiết sau, để mặc bé con bên cạnh, khóc không ra nước mắt!!!
……
……
Việc Sen gọi Thế Hiển là cậu đã làm khơi gợi sự nghi ngờ của con gái cả lớp. Một bận, nó đang đi giặt giẻ lau bảng thì bị một toán chặn lại, hỏi han các kiểu, bắt nó khai thật.
Chẳng biết đại thiếu gia từ đâu xuất hiện, nắm lấy tay nó, đúng như anh hùng cứu mỹ nhân vậy. Thật là lãng mạn quá đi, y hệt trên phim.
Ai dè “anh hùng” nói:
-“Đây là con béo nhà tớ, mong mọi người từ giờ đừng bắt nạt nó, quan tâm tới nó cũng như quan tâm tới tớ vậy!”
“Mỹ nhân” méo cả mặt. Mọi người bán tín bán nghi, Thế Hiển đã khẳng định thế, thì chắc Sen là người nhà bạn ấy thật rồi. Cộng thêm sau đó Sen cười cười bảo, Thế Hiển tuy là anh họ, nhưng thích được gọi là cậu, từ đó, mọi người cực kì yêu quý và nghe lời Sen. Thậm chí còn lấy lòng Sen liên tục.
Sen giờ có nhiều bạn lắm, thân lắm. Mà tất cả, hở ra là hỏi, Thế Hiển thích màu gì, thích ăn gì, thích uống gì…???
‘Cậu ơi, cậu thật hot quá à!’
*****
Bắt đầu học kì hai, toàn khối tổ chức cuộc thi Hoa Nắng, giúp học sinh củng cố kiến thức, mỗi lớp cử một nam, một nữ đi thi.
Lớp 6A cô chủ nhiệm tổ chức kiểm tra chọn ra bạn nam vào tuần đầu tiên của kì học, không ngoài dự đoán, Thế Hiển được chọn, với điểm số cách khá xa.
Cô thông báo, hai tuần nữa sẽ kiểm tra kiến thức chọn các bạn nữ. Thầy giáo lớp 6B hỏi cô giáo lớp 6A, vì sao mọi năm kiểm tra chọn các em cùng một buổi mà năm nay lại kiểm tra nam nữ riêng.
Cô giáo lớp 6A chỉ cười trừ, nói thích thế cho mới mẻ. Mà thực ra, cô là có chiến lược cả rồi, cô biết chắc Thế Hiển sẽ dự thi, nhưng mà cô vẫn muốn, kiểm tra rồi thông báo trước, cho mấy bé gái lớp cô, thi nhau mà học tập. Cơ hội giành giải nhất sẽ càng cao!!!
…..
Sen vừa bỏ cái balô ra khỏi lưng, thì mấy bác đã thông báo, cậu gọi.
Nó đâu dám chậm trễ.
-“Có em!”
-“Học bài!”
-“Dạ? Sao học sớm vậy ạ, mọi khi 8 giờ mới vào học mà!”
-“Từ bây giờ ngoài ăn và tắm giặt ra thì chỉ có học thôi, tối một giờ sáng mới được đi ngủ, thứ bảy chủ nhật không đi đâu hết!”
Cậu nói, như sét đánh ngang tai vậy.
-“Sao lại thế hả cậu? Em có tội tình gì chứ?”
-“Con này sao mày ngơ thế hả?”
-“Thật mà, kì 1 vừa rồi tổng kết chung của em cũng được 7.2 mà, được học sinh tiên tiến rồi mà, còn có giấy khen và năm quyển vở phần thưởng kia kìa, rõ là cậu bảo thế là được rồi, vừa mới thi cử xong cậu lại bắt học…”
Con bé mếu máo.
-“Cậu muốn em chết phải không?”
Nước mắt sắp rơi ra rồi.
Cậu nhìn nó như vậy, lòng lại nhức nhối khó chịu. Nhưng không sao, nó có chiêu của nó, cậu có chiêu của cậu.
-“Mày có biết tao được đi thi Hoa Nắng không hả?”
Sen gật gật. Cậu nhìn nó chằm chằm, nó ngây thơ hỏi.
-“Liên quan tới em à?”
-“Con ngu, mày đi thi với tao! Nên giờ phải ôn để vượt qua bài kiểm tra chứ!”
-“Cậu có bị sốt không thế? Cậu biết thừa bản chất em là ngu nhất lớp mà, may nhờ cậu kèm cặp nên mới được thế thôi…”
-“Thì giờ tao kèm để mày thi giỏi nhất!”
Nó ngẫm nghĩ, được đi thi cũng sướng sướng. Nhưng mà không, nó dù thích đi học, nhưng ôn thi vất vả, khổ lắm. Với lại nó biết rõ năng lực của mình mà.
-“Ở lớp nhiều bạn thông minh lắm, thôi cậu ạ, em không đi đâu, em về phòng đây!”
-“Mày ghét tao hả, không muốn đi cùng tao chứ gì?”
-“Không không, em nào dám…em muốn đi lắm, nhưng mà em ngu mà, cậu cũng hay chửi em ngu đấy thôi!”
Nếu là việc khác, cậu sẽ ép nó được. Nhưng việc này, nó không tình nguyện mà học chống đối, cũng chẳng có kết quả tốt.
-“Tháng sau ngoài rạp chiếu Búp bê Barbie phần hai, bản 3D…”
Có đứa mắt sáng long lanh. Bình tâm lại, nó nói.
-“Thôi không cần, em cũng có lương bà chủ cho em nha, em tự đi được!”
-“Ừ, tao xem mày đi kiểu gì? Được rồi, về phòng mày đi!”
Sen ngúng nguẩy đi về, tính tính toán toán. Đúng vậy, cậu mà đã ra lệnh, thì nó mọc cánh cũng chẳng bay được. Hình ảnh công chúa Barbie cứ lởn vởn quanh đầu Sen mãi, buộc nó phải vùng dậy, gõ cửa phòng cậu.
-“Em học, em học là được chứ gì?”
-“Dễ thế thôi hả?”
-“Thế em phải làm sao?”
-“Làm bài tốt để được đi thi Hoa Nắng với tao!”
-“Được rồi, em chấp nhận hết!”
……
Từ đó, cuộc sống của Sen chỉ có ăn và học, học đêm học ngày. Cậu làm sẵn đề cương thông minh cho nó, với người bình thường thì chắc học một phần cùng lắm mất ba mươi phút, nhưng với Sen, phải mất hai tiếng. Tuy thế mà cậu không hề chê trách gì cả, chủ tớ đều rất kiên nhẫn.
Con bé học nhiều, mụ hết cả người. Có hôm, hai giờ sáng mới được cậu cho nghỉ, mệt kinh khủng khiếp. Bình minh hôm sau, đã thấy giọng nói ngọt ngào bên tai.
-“Sen, Sen…dậy đi học…”
-“Không muốn!”
Nó nhõng nhẹo, lại rúc vào chiếc chăn hồng.
-“Dậy đi nào, ngoan!”
-“Không!”
-“Thôi nào, đừng làm nũng nữa…”
-“…”
Miệng nó chóp chép, mắt lim dim. Con hầu nhà cậu, hình như nó không quen nói ngọt thì phải, đại thiếu gia bực mình, quát.
-“TAO ĐẾM TỚI BA…MỘT…HAI…”
Sen theo phản xạ, bật dậy như lò xo, thấy cậu đang nhìn mình, cậu cười thì phải.
-“Này!”
Cậu đưa bàn chải phết sẵn kem đánh răng cho nó. Nó lật đật đi đánh răng. Xong cậu lại lấy khăn mặt xấp nước ấm…lần này thì cậu lau mặt hộ nó luôn.
Sen mơ mơ màng màng, là mơ hay là thật? Thời thế đổi thay rồi sao? Nó lên làm cô chủ rồi sao? Cậu là thằng hầu ư? Nó đã tích cái đức gì mà được như vậy?
-“Ngơ cái gì, muộn học rồi, nhanh lên!”
Tiếng cậu làm nó giật mình. Hình như không có gì đổi thay cả thì phải, giọng cậu vẫn bá đạo như thế mà!
Hôm đó, nó băn khoăn lắm. Ra khỏi xe ôtô, bước vào cổng trường, mới dám hỏi.
-“Đại thiếu gia, hôm qua em…em…”
-“Làm sao?”
-“Em nhớ em ngủ quên trên phòng cậu mà…sao em lại về phòng em được?”
Mặt cậu đỏ bừng, tai cậu cũng đỏ. Nhưng cậu vẫn nói rất bình thường.
-“Bác Lựu bế mày về!”
-“Dạ! Tối em sẽ cảm ơn bác Lựu.”
-“Không cần!”
-“Dạ?”
-“Tao nói không cần!”
-“Vâng!”
…..
Ngày kiểm tra, cậu chăm sóc nó nhiệt tình, thức ăn thức uống đầy đủ.
Vào giờ, con trai xếp ngồi một dãy tự học, con gái xếp ngồi một dãy làm bài. Trước khi chuyển chỗ, cậu còn vỗ vai Sen, động viên nó, cậu làm nó xúc động quá, nó nhất định sẽ cố gắng!
…..
Hai ngày sau, kết quả báo, thật đau lòng!
Sen chẳng những không được đi thi với đại thiếu gia, mà top 5 nó cũng chẳng lọt.
Hôm ấy đi về, đại thiếu gia không nói lời nào với Sen cả. Sen cũng buồn, mà nhìn cậu buồn nó còn thấy tội lỗi nữa. Nó thủ thỉ.
-“Em xin lỗi!”
-“…”
-“Cậu đừng thế nữa!”
-“…”
-“Thực ra bạn Ánh Tuyết xinh đẹp và thông minh nhất trong mấy đứa con gái, bạn ấy đi thi với cậu là xứng đáng!”
-“…”
-“Em xoa bóp cho cậu nhé!”
-“…”
-“Cậu…cậu…”
Sau một hồi im lặng, cậu đã không thể chịu, cậu cáu.
-“Tao không thể hiểu đầu mày chứa cái thứ gì nữa? Đất đá hay bã đậu? Đề thi thì dễ như thế? Mọi thứ tao cũng dậy rồi, học tới thuộc làu rồi mà vẫn khoanh sai?”
Con bé sợ, lí nhí.
-“Em xin lỗi mà …em biết lỗi rồi…”
-“Mày còn ngu hơn em MiLu…”
-“Em ngu, em biết rồi…cậu đừng thế nữa!”
-“Thế thế cái gì? Mày nhìn mày xem, ăn lắm cho béo rồi chẳng được cái tích sự gì cả?”
Cậu mắng, Sen sụt sịt.
-“Nín ngay, ai cho mày khóc!”
-“Được rồi, em nín!”
Nó nín mà nước mắt vẫn chảy.
-“Từ giờ mày đừng ăn cơm nữa, nhịn đi!”
Xe tới cổng, chủ tớ mỗi người một hướng, quay về phòng.
Mọi khi cậu chỉ đi bơi một tiếng, nhưng hôm nay, tâm trạng quá, cậu bơi và ăn luôn bên ngoài, mười giờ tối mới về.
Về tới nhà, thấy mọi người nháo nhác. Bác Súng gặp cậu, nghẹn ngào.
-“Cậu về rồi ạ!”
-“Có chuyện gì à?”
-“Cậu ơi…Sen làm sao không biết….nó cứ nôn khan mãi thôi…bác sĩ tới khám tiêm cho nó rồi mà vẫn không ngừng …”
-“Sao tự dưng lại vậy?”
-“Tôi cũng không biết, nó…lúc tối thì nó nhịn ăn, mọi người bảo nó ăn nhưng nó nhất định không…rồi lúc 8 giờ cái Cúc mang cơm cho nó đã thấy nó như thế rồi…”
Cảm giác luồng khí lạnh bao quanh người, con Sen nhà cậu, nó có thể ngốc vậy không? Sao không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả? Đâu là câu nói lúc tức giận?
Cậu nhanh chóng chạy tới phòng nó. Mẹ cậu đang ôm nó, xoa lưng cho nó, mẹ cậu khóc. Ba cậu cũng ngồi cạnh đó. Nó thì mặt mày tím tái, cứ được một lúc lại nôn. Cậu đứng ngoài cửa, nắm chặt tay, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu thấy hối hận.
|
-“Thế Hiển về rồi đấy à!”
Mẹ cậu gọi. Đại thiếu gia chậm rãi bước vào trong.
-“Sen nó đỡ chưa mẹ?”
Bà chủ thở dài, cậu lại nghe tiếng bác sĩ nói gì đó. Ông ta nói rất nhiều, mà đại loại, cậu chỉ nhớ được là, Sen bị căng thẳng nhiều ngày, hôm nay lại không ăn, dẫn tới người lả đi, cảm, cũng không có gì nguy hiểm cả, ngủ một giấc dậy sẽ đỡ.
Nó không ăn được, nên giờ có lẽ phải truyền dịch. Mặt nó mồ hôi như nước, mắt nó ướt sũng, cậu biết nó sợ, nó rất sợ kim tiêm, nhưng vì nó ngoan, nên nó ít khi mè nheo.
Cậu thở dài, cất lời.
-“Không truyền không được à ba?”
Ba cậu bảo.
-“Nếu không truyền sợ Sen còn ốm nặng hơn…”
-“Hay ba mẹ cứ về phòng nghỉ đi, con ngồi đây với nó, tý con bảo nó ăn, ăn được thì chắc sẽ đỡ…”
Đoạn, cậu quay sang hỏi Sen.
-“Nằm nghỉ một lát rồi tao bảo nhà bếp làm món mày thích nhé, không truyền nữa nhé!”
Sen mừng rớt nước mắt, có ông bà chủ ở đây, nó đâu dám cãi, may mà có cậu hiểu, cậu giải thoát cho nó. Dù ăn có đắng miệng, có khó nuốt, vẫn còn hơn bị truyền nước, đau lắm!
Ông bà nhìn nhau, thấy tự hào về con trai mình quá, không những là một đứa trẻ thông minh mà còn biết quan tâm tới người khác. Bà chủ hỏi Sen.
-“Con ở với Thế Hiển nhé, được không? Hay tối nay lên phòng ta ngủ?”
Sen lí nhí.
-“Con ở đây thôi!”
Bà chủ ông chủ dặn dò người làm để ý tới hai đứa rồi về phòng.
…..
Sen nằm một lúc đỡ đỡ rồi, thỉnh thoảng mới nôn chút thôi, mà nó toàn nôn khan, căn bản bụng có gì đâu. Nó mệt lả cả người.
-“Cậu không giận em nữa à?”
Nó hỏi, giọng còn yếu ớt.
Cậu hơi sững lại, cậu rất muốn nói, lần này là do cậu, muốn xin lỗi nó. Dù sao thì nó cũng cố gắng hết sức rồi, cũng học rất chăm rồi, chẳng qua là do nó không được thông minh như người ta mà thôi. Nhưng mà bản tính cao ngạo từ xưa tới nay lại khiến lời cậu hoàn toàn trái ngược.
-“Ai bảo tao không giận, tao đang điên hết cả người đây!”
Sen xịu mặt, cậu lại quát.
-“Mày đúng là ngu mà, ai đời lại đi nhịn cơm!”
-“Ơ, cậu bảo thế mà…”
-“Tao nói gì mày cũng nghe hả?”
-“Vâng…gần như là thế…”
-“Tao rút lại lời đó!”
-“Dạ?”
-“Tao rút lại, từ nay mày thích ăn bao nhiêu thì ăn, ăn cho thành con lợn, con hổ hay con voi cũng được…”
Gì chứ? Lại tìm cớ chê nó béo, Sen bĩu môi, cậu thì lấy khăn lau mặt cho nó.
-“Mày xem, người ngợm, đã xấu lại còn nhớt nhát, kinh quá!”
-“Sao cậu còn ở đây?”
-“Tao…mày hỏi nhiều…”
-“Cậu cứ lên nhà ngủ đi, em không sao cả…”
Nó tưởng cậu đi thật, hơi buồn chút. Vậy mà lúc sau cậu lại quay lại, cầm một bát canh gà hầm. Sen lúc này mới là mâu thuẫn, miệng thì đắng nhưng bụng lại đói, huhu.
Cái gì thế kia, cậu ngồi gần nó, cậu gỡ thịt gà. Nó ức không chịu được, phụng phịu.
-“Cậu đểu!”
-“Cái gì?”
-“Thì cậu giận em, cậu cố tình trêu tức em!”
-“Mày nói ba lăng nhăng cái gì thế?”
-“Rõ là thế còn gì? Cậu biết thừa em đói, cậu cố tình mang thịt gà tới đây ăn, cậu cho em chết thèm thì thôi…”
Cậu chịu chết với con này, mắt lườm, tay đút thằng thịt gà vào miệng nó! Sen há hốc, trước toàn nó xé thịt cho cậu mà, giờ lại có diễm phúc tới thế này ư? Miếng thịt gà này, tự nhiên ngọt thấy lạ, chẳng thấy đắng tý nào.
-“Con kia!”
Sen nhìn cậu.
-“Con kia!”
Sen ngơ ngác nhìn cậu.
-“SEN!”
Nó vẫn ngây thơ, nhai đi nhai lại thấy hình như miếng thịt này cậu gỡ vẫn còn xương thì phải, cứng quá. Nó nhè ra…trời ạ…tay cậu…tay cậu bị nó cắn sưng tím rồi…hix…mặt cậu…hầm hầm giận dữ…thôi nó…toi…rồi…
-“Đại thiếu gia…cậu…cậu…”
-“Chúng ta hòa!”
Sen tự thấy mình ngu thật, nó không thể hiểu được hòa cái gì nữa, nhưng thôi, cậu không mắng là may rồi, cần gì phải nghĩ nhiều cho đau đầu. Tối đó, nó ăn hết ba phần tư con gà hầm, sáng hôm sau lại khỏe mạnh bình thường.
…..
Cậu và bạn Ánh Tuyết chuẩn bị thi Hoa Nắng, cô giáo chỉ định các buổi ở lại hai tiếng để thảo luận cùng nhau, làm sao cho kết hợp ăn ý nhất. Bác quản gia bảo chở Sen về trước, nhưng cậu lại bảo Sen đợi cậu, thế là Sen ở lại đợi luôn.
Sen nhìn cậu và bạn ấy, thực ra đâu phải nó ngốc lắm đâu, bạn Tuyết học giỏi như thế nhưng mà vẫn phải hỏi cậu đấy còn gì? Hay là do cậu giỏi quá nhỉ? Nhìn cậu giảng bài cho người khác, không hiểu sao Sen thấy hơi chạnh lòng.
-“Thế Hiển giỏi thật đấy!”
-“Bạn cũng giỏi, chỉ tại chỗ đó bạn không để ý thôi…”
-“Đâu có, Sen đợi Hiển à?”
-“Ừ, tớ bảo Sen đợi tớ…”
Ánh Tuyết quay lại, vẫy vẫy Sen. Sen cũng cười, vẫy lại Ánh Tuyết, xong họ ngồi học bài, họ ngồi rất là sát nhau nhé…bạn ấy, sắp dựa hết vào người cậu rồi…thế mà cậu vẫn để yên nhỉ? Có khi cậu lại thích ý chứ, bạn ấy xinh đẹp quá mà…
Đôi bạn bàn trên thảo luận hăng say. Có con bé bàn dưới cùng góc lớp, ngồi chán nản vẽ vời linh tinh. Tự dưng nó thấy buồn vì bản thân quá ngu ngốc, ước gì nó thông minh thêm một chút, thì giờ này, người ngồi học bài với cậu là nó chứ.
Lúc trước, nó không hiểu sao cậu lại bực vì nó làm bài kém như vậy. Lúc này, nó vẫn không hiểu được tâm trạng của cậu, nhưng mà nó biết tâm trạng của nó…là không thấy khá khẩm lắm!
…..
-“Xong, hôm nay nghỉ thôi!”
Thế Hiển nói. Ánh Tuyết vui vẻ đồng ý.
Hai người quay xuống bàn dưới, Sen đã ngủ lăn quay từ lúc nào. Tuyết thấy Hiển đang nhìn Sen, cậu ấy cười. Lần nào Hiển nhìn em họ, cậu ấy cũng cười rất trìu mến.
-“Để tớ gọi Sen dậy nhé!”
-“Thôi không cần đâu.”
Hiển thu dọn sách vở hộ Sen, cậu ấy véo má em họ một phát, rồi quay người, tay vươn ra đằng sau kéo Sen về lưng mình. Cậu ấy cõng Sen!!!
Nếu Tuyết là Sen, chắc giờ tim khỏi đập luôn ý chứ, vậy mà Sen vẫn có thể ngủ như thế, đúng là ngốc mà!
-“Đưa tớ balô của nó!”
Hiển bảo. Ánh Tuyết giật mình, cô bé nói.
-“Thôi, để tớ cầm cho…”
-“Tớ cầm cũng được!”
-“Đừng khách sáo, em họ của Hiển thì tớ cũng coi là em của tớ!”
Cậu thôi không đôi co với cô nữa, họ cùng đi ra cổng trường.
-“Ăn như lợn…béo quá đi mất!”
Hiển mắng Sen, rất nhỏ, nhưng Ánh Tuyết lại nghe thấy. Cô hỏi.
-“Cậu có thấy nặng không? Hay gọi Sen dậy nhé!”
-“Thôi, tối qua nó vừa bị ốm!”
-“Sen và Hiển ở chung nhà à?”
-“Ừ!”
Cô lại nhìn cậu, Tuyết có anh trai, nhưng mà chẳng tốt được với cô bé như Thế Hiển tốt với em họ của cậu ấy. Thôi lạc quan lên, với em họ mà Hiển còn tốt như này, mai sau, không biết với bạn gái, Hiển còn tâm lý ra sao nữa? Nghĩ vậy, cô bé khẽ cười…Ánh nắng chiều tà nhẹ nhàng mà ấm áp!
…..
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự đồ sộ, có con bé con mắt nhắm mắt mở, theo phản xạ xách balô hướng về phía nhà dưới.
Một lúc, nó mới ớ ra, chạy theo thằng bé đang đi về phía nhà biệt thự.
-“Cậu ơi…cậu ơi…đợi em…”
Thằng bé quay lại.
-“Cậu ơi…em…em…”
-“Có gì nói đi, nhanh tao còn đi bơi bây giờ!”
-“Em ngủ quên hay sao…em nhớ em đang ở lớp mà…”
-“Bác Lựu bế mày ra xe, mày chỉ giỏi ăn với ngủ thôi!”
Cậu nói thế, nhưng lòng cậu thì thương. Cậu bảo.
-“Thôi, từ mai mày không cần ở lại nữa, đi về mà nghỉ cho khỏe…”
Sen vâng, rồi buồn. Cậu bảo nó ở nhà, chắc muốn có không gian riêng tư với bạn xinh đẹp chứ gì? Rõ ràng muốn đá đít nó mà.
Bọn họ ôn tập hai tuần, hai tuần Sen chẳng đi học về cùng cậu rồi. Cô xếp chỗ cho Tuyết ngồi cạnh cậu, chỉ đổi chỗ hai tuần thôi, cậu ngồi giữa nó và Tuyết, nhưng hình như nó là không khí thì phải? Còn Tuyết mới là người…
Cậu cũng bận, vả lại đầu kì học cũng chưa có gì, cậu bảo thi xong cậu dạy Sen học một thể.
Rồi cuộc thi Hoa Nắng cũng qua, lớp nó được giải nhất, mọi thứ trở về như cũ. Tuyết vừa về chỗ, Sen đã ngây ngốc nhìn Thế Hiển, nhìn nhiều tới nỗi, đại thiếu gia phải thốt lên.
-“Mày bị ngơ hả? Làm sao thế?”
Nó vẫn nhìn cậu, rồi mỉm cười.
-“Con kia!”
-“…”
-“SEN!”
-“…”
-“SEN!”
Cậu phải dơ tay mãi nó mới chú ý, Sen bảo.
-“Em vui quá thôi!”
-“Sao vui?”
-“Thì từ giờ cậu lại đi xe cùng em về, cậu lại dậy em học bài, nên em vui…”
-“Con gái con lứa, không biết thẹn là gì cả…”
-“Dạ?”
Cậu gõ đầu nó rồi quay đi, Sen nhà cậu là thế đấy, nó không biết nói dối, cũng không biết giữ ý…nó cứ mãi đáng yêu, mãi ngốc nghếch…
Trống trường điểm, cậu cầm hai balô, Sen tung tăng đằng sau.
-“SEN!”
Cậu gọi.
-“Dạ!”
-“Có tiền thưởng thi Hoa Nắng này!”
-“Vâng!”
Ngô nghê chưa hiểu ý.
-“Tao với mày đi mua quà cho ba mẹ tao!”
-“Dạ!”
Con bé hớn hở quá đi mất, bám đuôi cậu hào hứng. Lái xe đưa bọn họ tới trung tâm thương mại, tiền thưởng thi Hoa Nắng ít quá, trung tâm thương mại thì toàn đồ đắt, cậu tuy là có tiền riêng…rất nhiều tiền riêng, nhưng đã mua quà, thì phải dùng chính tiền thưởng mua mới có ý nghĩa, đại thiếu gia băn khoăn mãi.
-“Em nghĩ mua cái gì cũng được, quan trọng là tấm lòng thôi!”
Cậu trợn tròn mắt, hơi sốc.
-“Sen, mày bị gì mà hôm nay nói được câu triết lý vậy?”
-“Ha, hôm qua em xem phim đấy, thấy họ nói như thế!”
-“Tao biết mà!”
Đại thiếu gia mua cho mẹ chiếc kẹp tóc, mua cho ba cái dao cạo râu. Cậu còn có 100k tiền thưởng, cậu dặn Sen đợi, cậu đi đâu đó một lát rồi quay lại.
-“Đưa tay đây!”
-“Dạ!”
Sen tuân lệnh, cậu đeo cái vòng ngọc mã não nhỏ xinh màu hồng vào tay nó.
-“Xong rồi!”
-“Uầy, đẹp thế!”
-“Mày thích không?”
-“Em thích, thích lắm…”
Con bé sướng quá, ngắm cái vòng tít cả mắt.
-“Mày có quý tao không?”
Cậu đột ngột hỏi. Sen đang phởn, gật đầu lia lịa.
-“Có chứ, em quý cậu lắm!”
-“Thế giờ tao với anh Sên, anh Tuấn của mày, mày quý ai nhất?”
Trời, sao cậu hỏi khó thế chứ? Sen ngây ngô nghĩ mãi.
-“Được rồi, cái đó trả lời sau cũng được! Đi xem phim đi!”
Cậu tủm tỉm cười.
-“Thật á, thật á cậu?”
-“Ừ!”
-“Xem Búp Bê Barbie 3D á?”
-“Ừ!”
-“Nhưng em trượt mà…”
-“Thế nên mày thấy tao tốt với mày như nào chưa?”
-“Dạ, đại thiếu gia tốt nhất, đẹp trai nhất, dễ thương nhất…em quý cậu nhất…”
Sen hò reo chân sáo, Thế Hiển lững thững đằng sau.
*******
Trong căn phòng nọ, người đàn ông ngồi vắt vẻo trên giường. Người đàn bà vừa trang điểm, vừa hói.
-“Thế nào rồi?”
-“Không được, con mẹ đấy ghê gớm lắm, không moi được một đồng nào đâu!”
-“Ông đã quăng đống ảnh ra chưa? Nói cả mấy thứ tôi dặn?”
-“Bà làm như tôi ngu lắm…nhưng nhà đó…”
-“Mịa nó, không phải đẻ tự dưng được một đứa con gái, mấy trăm triệu có là gì, đúng là càng giàu càng ken…”
Người đàn ông nhắc nhở.
-“Dù sao về mặt pháp luật, họ là ba mẹ nuôi của con bé rồi, kể cả kiện ra tòa, bà cũng không bao giờ thắng được đâu…”
-“Tất nhiên tôi biết! Cứ yên tâm đi…”
-“Bà có ý định gì hả?”
-“Nó là con gái đẻ của tôi, tôi chả tin, người ta nói mẫu tử tình thâm, giờ chúng ta phải lôi kéo được nó là xong…”
-“???”
-“Thế mà bảo không ngu…ông nghĩ mà xem, nó giờ là con gái nhà giàu, lại được nhà đó quý mến…nếu nó nguyện ý theo chúng ta về, nhà kia kiểu gì cũng xót, rồi cho nó ít vốn riêng…không thì nó cứ ở đấy, thỉnh thoảng mang tiền sang cho chúng ta…”
-“Haha…không ngờ cái cục nợ bà vứt đi giờ lại có tác dụng tới thế! Độc ác…đúng là độc ác quá…con gái ruột của mình cũng không tha…”
-“Thôi đi, nếu ông không bài bạc nợ nần thì đâu ra nông nỗi đó, mà mẹ con cái gì, nhìn cái mặt là tôi nhớ tới thằng cha khốn nạn của nó…mịa…”
|
10 giờ sáng.
-“Tuỳnh cồ tuynh cơ lít tớ sờ ta…Hau ai uân đơ oát iu a….la la la là la la la…”
Giọng ca vàng thánh thót vang lên, cả lớp quay mặt xuống, nhìn, thở dài, lại quay lên.
Sen ngơ ngác lắm! Hix? Ra chơi rồi mà? Hát cũng không được hả?
Ừ, thì đúng là ra chơi rồi, nhưng thầy lại cho bài khó, bảo ai làm được vào giờ sẽ có thưởng, mọi người đều chăm chỉ làm bài hết. Riêng Sen thì tự biết lượng sức mình, biết có nghĩ cũng không ra nên chẳng làm, đỡ tốn công.
Nó ngồi hát.
Nhưng giờ nhiều ánh mắt khó chịu nhìn mình quá, đành thôi.
Quay sang…cậu đang tập trung.
-“Cậu, cậu nghĩ ra chưa?”
-“…”
-“Nghĩ ra chưa cậu?”
-“…”
-“Nghĩ ra rồi hả cậu?”
Cậu ngẩng đầu, nhìn nó chằm chằm, trời ạ, cả cậu cũng bực mình với nó rồi.
-“Thôi thôi…nguôi giận, nguôi giận, em không làm phiền cậu nữa…cậu làm bài đi nhé…”
…
-“Cậu ơi, cậu ơi…hay em hát nhé, em hát cho cậu nghe, cho kích thích trí thông minh…”
-“…”
-“Cậu không nói gì là đồng ý rồi nhé, em hát nhỏ thôi, chỉ mình cậu nghe, rồi mình cậu giải được bài…hehe…”
-“…”
-“Tuỳnh cồ tuynh cơ lít tớ sờ ta…Hau ai uân đơ oát iu a….la la la là la la la…”
Lần thứ hai cậu ngẩng đầu, nhưng lần này cậu lườm, rất sát khí.
Sen nhỏ nhẹ hỏi han.
-“Em hát hay không cậu?”
Cậu đang tức, mà nghe nó hỏi, lại cố nhịn cười, cậu đáp.
-“Hay!”
-“Em học bài này trên ti vi đấy, chương trình chúc ngủ ngon, hay nhỉ, tiếng anh đấy, em giỏi không?”
-“Giỏi!”
Sen hí hửng. Cậu đặt tay lên vai nó, mắt nhìn thẳng mắt, chân thành tâm sự.
-“Sen này, mày nên đăng kí thi The Voice Kid, hoặc là Việt Nam Idol!”
Uầy! Sen không biết là nó lại tài năng tới thế, nhưng vẫn hơi ngại.
-“Cậu nói thật không đấy?”
-“Thật!”
-“Hì hì…”
-“Mày sẽ được lên ti vi!”
-“Sao cậu có thể khẳng định thế? Cậu chắc không?”
-“Tao chắc chắn!”
Sen trợn tròn mắt, đại thiếu gia tiếp tục.
-“Rồi mày sẽ lọt top!”
-“Cậu làm gì mà nói quá thế, em không dám đâu!”
-“Tao cực kì nghiêm túc!”
Cậu càng bình thản tiên đoán, Sen càng sướng.
-“Theo cậu thì em lọt top mấy?”
-“Top mấy thì hơi khó trả lời, nhưng có một top mà tao đảm bảo mày sẽ được vào!”
-“Top gì ạ?”
Nó hí hửng chờ đợi. Cậu kết luận.
-“Top những thảm họa của năm!”
Mất vài giây, máu lên não kịp thời, Sen xịu mặt, không thèm nói chuyện với đại thiếu gia nữa.
…..
Lúc về, trước khi vào nhà, cậu dặn dò.
-“Nhớ 8 giờ tối học bài!”
-“…”
-“SENNN!!!”
-“Dạ, em biết rồi!”
Cậu đi bơi, Sen thì đi chơi loanh quanh, thường là nó sẽ ra chỗ sân vận động chơi chuyền với mấy đứa bạn hàng xóm. Mà hôm nay nó đi, lại nghe tiếng gọi nhỏ nhẹ.
-“Sen, Sen…Sen ơi…”
Đó là một người phụ nữ, bác ấy trông già hơn bà chủ, bác ấy cứ vẫy tay gọi Sen. Sen ngoan ngoãn tới chào bác.
Bác ấy khóc.
-“Sen, con không nhận ra mẹ à?”
-“Mẹ?”
-“Ừ, mẹ là mẹ của con mà!”
Sen ngơ người, nó cũng không biết phải làm sao nữa.
-“Con à, con không tin à? Con có một nốt ruồi son sau lưng, mẹ cũng có đây này…”
Người phụ nữ hơi vén áo cho Sen ngó, Sen nhìn thấy, ngạc nhiên lắm…lẽ nào, đây là mẹ nó thật…người mẹ mà trong mơ nó cũng ước ao được gặp.
Bác ấy đưa những tấm ảnh cho Sen, ảnh chụp Sen từ hồi bé xíu.
-“Mẹ nhớ bé con của mẹ lắm, biết không? Mẹ luôn theo dõi con từng bước một…con có nhớ mẹ không?”
-“Cháu…cháu phải về bảo bà chủ…”
Sen ấp úng. Người phụ nữ trở nên sợ sệt khác thường. Bác nói.
-“Đừng, con đừng…bà ta ác lắm, ngày mới đẻ con, bà ta cho người tới bắt con đi, mẹ cầu xin mãi mà không được…”
-“Sao lại thế? Bà chủ…bà chủ nói…”
Sen hỏi, người kia sụt sịt.
-“Bà ấy nói dối thôi…hồi ấy cha con làm ăn thua lỗ, nợ nhà họ nhiều tiền, rồi họ bắt con đi…con nghĩ mà xem, nếu họ thương con, họ phải nhận con làm con gái mới đúng chứ…đằng này…sau vụ đó, cha con vì uất ức rồi lâm bệnh mà chết, mẹ thì ốm lên ốm xuống, mãi sau mới tìm được tung tích nhà họ, mà tới chỉ dám nhìn trộm con thôi….”
Đối với một đứa trẻ ngây thơ như Sen, những điều người phụ nữ nói, như một cú sốc lớn với nó.
-“Cháu…cháu không tin…”
-“Được rồi, mẹ sẽ chứng minh cho con thấy, cho con biết người phụ nữ đó ác độc như nào!”
Hai người họ ngồi đợi một lát thì xe bà chủ về. Bác ấy đi lên gặp bà chủ, Sen ở xa quá, không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy bà chủ tát bác một phát, rồi bác la lớn.
-“DÙ SAO NÓ CŨNG LÀ CON GÁI RUỘT CỦA TÔI!”
-“CON GÁI RUỘT THÌ SAO CHỨ? BIẾN!!!”
Bà chủ tức giận, Sen chưa bao giờ thấy bà tức như thế, như vậy là bà cũng công nhận người kia là mẹ nó…vậy những gì bác nói, là thật sao? Bà chủ thực sự rất độc ác? Bà chủ bắt nó về để trừ nợ sao?
Sen khóc, nó chui qua mấy hàng rào, rồi một mình đi về nhà, bây giờ nó chẳng muốn gặp ai cả.
…..
…..
-“SEN!!!SEN!!!SEN!!!”
-“Mở cửa ra mau!”
-“Nếu mày không vác cái xác ra đây thì đừng trách tao!”
-“Sen…tao đếm tới ba thôi…”
-“MỘT…HAI…”
Cửa mở, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của Sen, đại thiếu gia sững người, cậu nhẹ nhàng hơn.
-“Sao không ăn cơm?”
Nó muốn nói, nhưng lại sợ nước mắt trào ra. Nó nín lặng, chui vào chăn, cố đè giọng, bảo.
-“Em no rồi, hôm nay em hơi mệt, mai học nhé!”
-“Mai học cũng được nhưng hôm nay phải ăn!”
-“Em không muốn ăn!”
Cậu lôi chăn của nó ra, quát.
-“Tao chỉ hỏi một câu thôi, giờ mày ăn cơm hay ăn đòn?”
Sen càng tủi thân, cậu lúc nào cũng bắt nạt nó, chắc cậu cũng chẳng thương gì nó. Nghĩ lại, nó cũng chỉ là người hầu thôi mà, một con hầu mẹ cậu bắt về cho cậu. Nó chẳng nói gì.
Sen hôm nay ương lạ thường, Hiển phải đổi chiêu khác.
-“Thôi ăn đi, lớp 6 rồi mà còn như trẻ con thế?”
-“Em không phải trẻ con!”
-“Ừ, mày người lớn, người lớn thì ai dỗi cơm bao giờ đâu?”
-“Em không dỗi cơm!”
-“Thế mày làm sao?”
-“Em là không muốn ăn…”
…..
Cậu thở dài, cậu sai người đi mua gà rán và khoai tây chiên.
Đoạn, cậu bóp mồm nó, nhét thức ăn vào. Sen ức hết cả người, nhưng cậu lại bịt kín mồm, không cho nó nhổ ra, nó đành phải ăn, miếng khoai tây chiên ngọt ngọt, giòn giòn, vị ớt cay cay. Nó ăn xong một miếng, thèm quá đi mất.
-“Nữa không?”
Cậu quát.
Sen xấu hổ gật đầu.
Cậu cười.
-“Tao biết mày mà!”
Nó với cậu, ngồi ăn tỏm tẻm. Mà nó ăn là chính chứ cậu cũng không thích đồ dầu mỡ lắm. Ăn xong, cậu kể chuyện cười cho nó, rất vui.
Rồi cậu thấy chương trình chúc ngủ ngon có bài hát mà nó thích, cậu nghe một lần, sau đó cậu bảo nó hát lại, nó ngượng, nhưng vẫn hát.
-“Tuỳnh cồ tuynh cơ lít tớ sờ ta…Hau ai uân đơ oát iu a….”
Cậu cười, nhưng không trêu nó nữa.
-“Mày phát âm sai hết cả rồi, nghe đây…câu đầu là ‘Twinkle, twinkle, little star’….”
Sen chăm chú chữa theo cậu.
-“Tuỳnh cồ tuynh cơ lít tớ sờ ta…”
-“Không phải như thế…”
-“Em thấy đúng như thế mà!”
-“Mày…chịu mày thôi…thôi học câu thứ hai… ‘How I wonder what you are’…”
-“Hau ai uân đơ oát iu a”
-“Mày ngu lắm!”
Cậu mắng, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn dậy nó hết bài đó, sau mấy tiếng thì nó đã hát được, cực chuẩn luôn. Rồi nó ngủ ngon, có cậu ở đây, làm nó quên mất chuyện không vui lúc chiều.
…..
Thế rồi, ngày hôm sau Sen lại gặp bác phụ nữ đó, bác ấy mua cho Sen một cái kẹo bông, nói Sen ở lại, hai người chỉ trò chuyện một chút.
Rồi Sen gọi bác ấy là mẹ, bà chủ đã công nhận như thế, chắc người này là mẹ nó thật rồi. Nó cũng rất thèm được gọi mẹ.
Hôm nào cũng vậy, mẹ đều mang cho Sen đồ ăn hay cái gì đó, mẹ kể chuyện lúc mang bầu Sen, mẹ kể về ba. Mẹ kể ông bà chủ là người xấu. Sen nghe, hơi buồn, lúc ở cạnh mẹ, nghe mẹ kể Sen cũng tức lắm, nhưng chẳng hiểu sao khi về nhà, đối diện với ông bà chủ, cậu chủ, Sen lại thấy không ghét được họ.
Mẹ nói, Sen cứ ở nhà họ, bao giờ có tiền mẹ sẽ mang Sen đi, Sen gặp mẹ cũng được nhiều ngày rồi, Sen thực sự mà nói…rất quý mẹ. Mẹ là mẹ Sen mà, các cô giáo dạy, trên đời không ai có thể thay thế mẹ.
Một ngày, nhân lúc cậu chủ đi bơi, Sen trốn đi chơi, rồi gặp mẹ.
Nhưng hôm nay, mẹ không vui cười nữa, mẹ khóc.
-“Sen à, mẹ sắp không được gặp con rồi…”
Sen ôm mẹ, hốt hoảng hỏi.
-“Mẹ làm sao vậy mẹ?”
-“Bác sĩ nói mẹ bị ung thư, chữa sẽ mất rất nhiều tiền, mà mẹ thì làm gì có tiền…có lẽ duyên của mẹ con mình quá ngắn…”
-“Mẹ, mẹ không sao đâu…để con nhờ ông bà chủ nhé…”
Sen rơm rớm, mẹ nó cản.
-“Đừng, con…họ ác lắm, biết mẹ con ta gặp mặt, có khi họ lại cho người hại mẹ luôn, rồi có khi họ nhốt con vào, không cho đi gặp mẹ nữa…”
Sen khóc òa, mẹ nó nói cũng có vẻ đúng, về mặt này, bà chủ mà bực lên thì chẳng ai ngăn được cả. Nó lo lắng cho mẹ nó lắm, nó không muốn mẹ bị đau, không muốn mất mẹ, mẹ còn đón nó về nữa mà.
Sen nghĩ mãi, chợt nhớ ra gì đó, nó dặn mẹ ở đó đợi, rồi về nhà lấy con lợn đất. Con lợn này có tiền bà chủ cho nó, từ ngày lên cấp hai, hàng tháng bà đều cho nó ít nhất năm triệu tiêu vặt, có tháng còn cho mười triệu, bà bảo nó giữ lấy thích mua gì cũng được.
Nó chẳng biết tiêu gì, thế rồi cậu chủ mua cho nó một con lợn, bảo nó bỏ vào đấy, lớn lên nghĩ ra cái gì cần mua thì đập lợn. Giờ nó cho mẹ nó con lợn đất này, hi vọng mẹ có thể chữa khỏi bệnh.
Mẹ nhận lợn đất, mẹ cảm động. Mẹ ôm nó vào lòng, khen nó là đứa con gái ngoan, có hiếu. Nó vui lắm.
….
Mẹ Sen đi chữa bệnh hai tuần, thời gian đó, Sen cực kì nhớ mẹ. Cũng may, mẹ khỏi bệnh, mẹ bảo giờ mẹ chỉ cần uống thuốc đều đặn là khỏi.
Hàng ngày Sen gặp mẹ nhiều hơn, mỗi lần mẹ chuẩn bị về, nó thường níu áo mãi. Tiền bà chủ cho, Sen đều đưa hết cho mẹ, mẹ bảo sẽ giữ hộ Sen, tiết kiệm mua nhà, mai sau đón nó.
Sen vui, nhưng nhiều lúc nghĩ, nó phải xa cậu chủ, xa mọi người trong gia đình, lại không nỡ…đôi lúc nó ước, mẹ cũng được ở đây thì tốt…
Cuộc sống của Sen hạnh phúc được vài ngày, thì bệnh của mẹ tái phát. Sắc mặt mẹ xanh xao lắm, mẹ bảo nó.
-“Sen, cứu mẹ với, lần này phải tiêm thuốc rất tốn tiền…”
-“Nhưng con…con đưa hết cho mẹ rồi mà…”
-“Bà chủ của con có rất nhiều đồ trang sức đắt tiền, hay là con đợi bà ấy đi vắng, rồi lấy trộm một món, mang cho mẹ…”
Sen ngạc nhiên, nó phản ứng lại ngay lập tức.
-“Đấy là ăn trộm mà! Bà chủ dạy làm người không bao giờ được làm thế!”
Mẹ nó vỗ về.
-“Bà chủ con chỉ là loại người giả nhân giả nghĩa thôi, con có trộm một ít, cũng không là gì so với những việc bà ta gây ra cho gia đình mình…cho ba con…”
-“Không…không…”
-“Con quên rồi sao? Con nỡ để mẹ chết sao?”
-“Con…”
-“Con chỉ lấy một thứ nhỏ, bà ta giàu như thế, làm sao mà biết mất được…đối với bà ta chẳng là gì, nhưng vật đó lại cứu được mẹ con…con nghĩ mà xem…một đứa trẻ ngoan nên làm gì???”
Mẹ nói rất nhiều, Sen thấy rất đau đầu, nó không biết làm sao cho phải, nó khóc, chạy về nhà.
-“SEN!”
Gặp cậu chủ, giật bắn.
-“Cậu không đi bơi à? Hôm nay sao cậu về sớm vậy?”
-“Mày làm cái gì khuất tất à mà lén la lén lút? Mắt mũi sao thế kia? Bị đứa nào bắt nạt hả?”
-“Em…em…”
-“Em cái gì?”
-“Cậu có tiền không, em vay?”
-“Mày cần tiền làm gì, mày cũng có tiền mà?”
-“Tiền đó…em…em…”
-“Làm sao?”
Nhìn cậu, Sen lại không dám nói, căn bản nó sợ lộ.
-“Em đùa đấy…em có nhiều tiền mà…thử xem cậu có tốt với em không thôi…mắt em là bị muỗi bay vào đấy…”
-“Mày đúng là…”
-“Cậu thấy em điên hả?”
Nó nhìn cậu, mở to mắt hỏi.
-“Không!”
Sen cười hì hì. Cậu quay người lên nhà, được nửa đường, cậu dừng lại, gọi với.
-“Sen! Mày không điên tý nào đâu!”
-“Dạ?”
-“Mày chỉ rồ thôi!”
Cậu nháy mắt nó, mọi khi cậu trêu, nó sẽ tức. Nhưng hôm nay, nó đâu còn tâm trạng nữa cơ chứ, nó đang rất lo cho mẹ.
Tối hôm ấy, ông bà chủ đi dự tiệc. Sau khi học ở phòng đại thiếu gia xong, không hiểu sao, Sen lại đi tới phòng ông bà chủ…đúng là có rất nhiều đồ trang sức đẹp.
Nó nghĩ tới người mẹ bị bệnh của mình, rồi lại nhìn chiếc vòng kim cương lấp lánh…
|
Trong công viên rực rỡ sắc hoa, có người phụ nữ rất đẹp, hai bên là hai đứa trẻ nhỏ xinh. Hai đứa bé, đáng yêu như hai bông hoa vậy.
-“Hôm nay chúng ta sẽ học gấp các con vật…”
-“Thích quá…thích quá…”
….
-“Mẹ ơi con gấp đẹp không?”
-“Đẹp…”
-“Hu…hu…hu…”
-“Sao con khóc?”
-“Vì Sen ngốc nghếch, nó không biết gấp mẹ ạ!”
-“Vào đây, ta dạy con, chúng ta sẽ làm từng bước một…”
Con bé lau nước mắt, chăm chú làm theo lời người phụ nữ. Một lúc sau, nó cũng gấp được con hạc giấy.
-“Chúng ta vỗ tay khen Sen nào!”
Cả ba người vỗ tay vui vẻ, bé Sen nhoẻn miệng cười.
Người phụ nữ từ tốn nói.
-“Sen này, con nhớ nhé, bây giờ cũng vậy, mai sau cũng vậy, nếu con thích làm một việc gì đó, cho dù với người khác là dễ dàng, với con lại rất khó, thì con cũng đừng nản bước, con chỉ cần kiên trì từng chút, từng chút một…con cuối cùng sẽ làm được…ta sẽ luôn ở bên con…”
Sen ngoan ngoãn gật đầu.
Hai đứa trẻ ăn vặt rồi nằm yên bình trong lòng người phụ nữ. Cô thường kể rất nhiều truyện cho bọn trẻ. Chúng rất thích nghe truyện, sau đó thường ngủ rất ngoan.
……
Sen không hiểu sao, nó lại chợt nhớ những kỉ niệm hồi bé. Bà chủ tuy không để nó gọi là mẹ, không cưng chiều nó như cậu chủ, để nó ở nhà dưới như mọi người, nhưng Sen chưa bao giờ thấy khổ cả.
Một đứa trẻ, không thể vì những lời lẽ đơn thuần mà ghét một người nào đó, nhất là với đứa vô tư như Sen. Nó không thể ghét những người trong căn nhà này.
‘Dù có chết đói cũng không được lấy những đồ không thuộc về mình…’
Ông bà chủ dạy Sen rất nhiều thứ…có thứ Sen nhớ, có thứ Sen quên, nhưng điều này thì rất rõ ràng thì phải? Nó bần thần hồi lâu, rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
…..
…..
Bà chủ vừa về tới nhà đã mệt mỏi ra lệnh.
-“Đấm lưng!”
-“Cúc đâu, lên đấm lưng cho bà!”
-“Em nói mình đấy!”
-“Nói gì cơ?”
-“Nói mình đấm lưng cho em!”
Ông chủ dù mệt mỏi lắm, vẫn tuân lệnh. Một lát, ông hỏi nhỏ nhẹ.
-“Mình biết Sen nó gặp mẹ nó chứ…”
-“Sao em lại không biết?”
-“Mình không sao chứ?”
-“Em làm sao cho được? Dù gì cũng là mẹ ruột, em có thể chia cắt họ ư?”
-“Vậy cứ trả vờ không biết hả? Mình không lo hả? Còn không thèm cho người đi theo con bé?”
-“Để làm gì hả mình?”
Bà chủ uể oải.
-“Thì tôi sợ người phụ nữ đó…mình biết rồi đấy, cô ta rất thủ đoạn, nhỡ may lại dạy hư con bé…”
-“Tiền thì cô ta đừng hòng lấy một đồng nào…nhưng mà em nghĩ việc theo dõi thì thôi đi, để kệ con bé. Giờ chúng ta làm vậy, mai sau nó biết nó sẽ giận chúng ta, em tin, người ta là mẹ dứt ruột đẻ ra, chắc chắn sẽ thương con bé thôi, sẽ không làm gì hại nó đâu…”
-“Ừ …”
…….
…….
Không muốn làm cái việc này tý nào đâu mà, truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad, tất cả các trang khác là trái phép, tác giả không chịu trách nhiệm.
Hôm sau Sen gặp mẹ, lần đầu tiên, mẹ nhìn nó bằng ánh mắt sắc lạnh như vậy. Nó rất run, nhưng rồi mẹ lại tươi cười, mẹ bảo không sao, mẹ sẽ tìm cách khác.
Nó cảm thấy rất hối hận và có lỗi lắm, từ đó, nó tìm mọi cách kiếm tiền để đưa cho mẹ.
Mà cái kho bạc của Sen ở đâu? Tất nhiên là từ đại thiếu gia rồi!!!
-“Cậu ơi, trời nóng quá, để em đi mua kem nhé!”
-“Nhà có kem mà!”
-“Nhưng ngoài quán có cái loại kem mới về, ngon lắm…”
-“Sao mày biết?”
-“Em thấy dán biển quảng cáo…”
Cậu mở ví, rút ra tờ polyme xanh mới cóng.
-“Đây!”
-“Em xin…”
Con bé lấy tiền, xong còn thập thò ngoài cửa.
-“Con hâm sao còn chưa đi?”
Cậu quát.
-“Em bảo này…”
-“Sao?”
-“Tiền thừa cho em nhé!”
Đại thiếu gia hơi thắc mắc, nó cười nhí nhảnh.
-“Em muốn mua một cái kẹp tóc ý mà, tiền của em nhét lợn hết rồi…ngại lấy…”
-“Được rồi, đi đi!”
-“Dạ!”
……
……
-“Cậu ơi cậu đi bơi về rồi à?”
Sốc! Ranh con hôm nay ra tận cổng đón. Có người chỉ biết gật đầu.
-“Em chuẩn bị sẵn nước tắm cho cậu rồi đấy!”
-“…”
-“Nước cực thơm, độ ấm vừa phải, cậu vào tắm đi cho đỡ mỏi mệt!”
Mồm dẻo như kẹo kéo. Đại thiếu gia lên phòng, phát sặc.
-“SENNNNNNNNNNNNNNN….”
-“Dạ?”
-“Cái gì thế này?”
Sen cười hì hì.
-“Dạ! Là sữa dê và cánh hoa hồng đấy ạ! Tắm vào thư thái đầu óc, đẹp da nữa…”
-“Con dở! Tao không phải tiểu công chúa!”
Con bé cuống quá, run bắn cả lên.
-“Vâng, vâng, em biết cậu không phải tiểu công chúa…cậu là đại công chúa…”
Cậu lườm, nó định thần lại chút, vội vàng sửa chữa.
-“Không…không…ý em không phải thế…cậu là…đại…đại hoàng tử…”
-“Dọn đi, thay nước mới!”
-“Dạ!”
….
-“Xong rồi đây cậu!”
Cậu hất hàm, nó không hiểu.
-“Con này!”
-“Dạ?”
-“Dạ cái gì?”
-“Dạ?”
-“Ra mau!”
-“Ra cái gì ạ?”
-“Không ra…thế mày muốn tắm chung hả?”
Sen đỏ bừng, cuống cuồng chạy ra khỏi phòng.
Cậu tắm gội xong, nó đã chuẩn bị sẵn khăn bông to, giúp cậu lau đầu.
-“Mày ăn phải bả gì thế?”
-“Không, có ăn bả gì đâu ạ, đột nhiên em muốn chăm sóc cậu thôi mà!”
-“Thế thôi?”
-“Hì hì…cậu có thấy dễ chịu không?”
Bàn tay bé nhỏ đang matxa da đầu cậu.
-“Cũng được!”
-“Vậy cậu thưởng em đi!”
-“Tao biết ngay mà.”
-“Đi mà…thưởng em nhé!”
-“Thưởng gì?”
-“Thưởng tiền nha …để em thích mua gì thì mua…”
-“Ở trong ví đấy!”
Con bé sung sướng. Ví cậu dày quá…thích quá!
…..
…..
-“Cậu…cậu…dạo này cậu thấy em học bài chăm không?”
-“Tàm tạm!”
-“Hôm nay em dịch hết chỗ tiếng anh này đúng thì cậu thưởng nhé!”
-“?”
-“Thưởng tiền cho em nha!”
-“Mẹ tao vừa cho mày tiền tiêu vặt hôm qua rồi mà…Dạo này mày tiêu gì mà lắm thế?”
Sen cười xuề xòa.
-“Thì con gái phải mua nhiều đồ mà…em mới thích một cái váy rất đẹp…”
-“Ừ!”
……
……
Xin xỏ một lần, hai lần, ba lần…thuận buồm xuôi gió. Nhưng xin tới lần thứ… rất nhiều, cậu bắt đầu nghi vấn. Thứ 7, Sen đi họp ban cán sự, vừa về tới lớp mặt cậu đã xì xầm.
-“Tao còn đang thắc mắc vì sao? Hóa ra lý do mày cần tiền là vì thế!”
Sen tím mặt, lo lắng.
-“Em…em…”
-“Xin tiền của tao để đi hẹn hò với thằng khác à? Con này…khá lắm!”
-“Dạ? Hẹn hò ạ?”
-“Tao nói sai à? Vừa đi cùng đứa nào về đấy?”
-“Ơ, em…em…anh Tuấn mà…cậu không nhận ra ạ?”
-“Mày đi họp ban cán sự cơ mà, sao lại đi với nó? Không hẹn hò thì là gì?”
-“Trời ơi cậu ơi oan em quá…anh Tuấn cũng là lớp trưởng mà…”
-“Hả? Vậy là từ đầu năm tới giờ tuần nào mày cũng đi với nó…”
-“Dạ!”
Con này, láo! Quá láo. Đại thiếu gia suy tính một hồi, tới sát giờ sinh hoạt, cậu thì thầm với nó.
-“Sen, hôm nay mày xin cô từ chức đi!”
-“Sao vậy ạ?”
-“Làm lớp trưởng thì có gì hay, mệt người, con gái lại làm lớp trưởng, mất hết nữ tính…”
Sen xị mặt.
-“Nhưng em thích lắm…”
Đời ai hiểu nó như cậu? Một tập polyme xanh xanh đã rút ra khỏi ví, Sen lóa hết cả mắt…nhiều tiền…nhiều tiền quá…
-“Muốn không?”
Con bé gật đầu. Mặc dù có tiếc nuối, nhưng nó đã chọn từ chức lớp trưởng, tiền chữa bệnh cho mẹ nó, quan trọng hơn rất nhiều.
Hôm đó cô giáo cho bầu cử lại, Sen cứ nghĩ cậu chỉ được con gái trong lớp bầu thôi, ai ngờ con trai cũng bầu, hiển nhiên, cậu lên làm lớp trưởng.
……
Buổi tối, có con bé moi tiền từ balô, cẩn thận sắp xếp lại, cẩn thận cho vào chiếc túi nhỏ. Việc làm của nó, tất cả đều lọt vào tầm mắt của thằng bé đứng dựa ngoài cửa.
-“Đại thiếu gia!”
-“SAO?”
-“Làm em giật cả mình…”
-“Lắm tiền nhỉ? Nói thật đi…mày cần tiền làm gì?”
-“Em…em…đã bảo…em …mua váy mà…”
-“Thề?”
-“Em thề…”
-“Được, tao tạm tin mày…nhớ là tao ghét nhất đứa nào nói dối…”
Trời ạ, Sen tái mặt, khổ nỗi, mẹ nó dặn rồi, không được cho ai biết cả.
-“Sen này…mày lấy tiền nữa không?”
-“Dạ? Thật không ạ?”
Con bé mừng rơn, cậu…quả là giàu thật đấy!
Tay trái cậu cầm tiền, tay phải chỉ lên mặt, ra lệnh.
-“Mày…thơm lên chỗ này…chỗ này…chỗ này…mỗi chỗ một phát…rồi mày…sẽ có đống này…”
-“Dễ thế thôi ạ?”
Đại thiếu gia sốc. Con Sen này, đúng là ngu mà, chả biết cái gì sất. Nhưng thôi, chính vì thế nên cậu mới lợi dụng được nó hay sao? Cậu cười tủm.
-“Ừ, thế thôi, mày thấy mày được lời nhiều chưa?”
-“Dạ!”
Sen hí hửng, nó vô tư thơm lên những chỗ cậu chỉ. Nó thì rất rất rất…vô tư…Còn cậu, chẳng hiểu sao, mặt đỏ dần theo thời gian.
Tới lúc, đôi môi chúm chím của nó chạm gần môi cậu, thì ai đó cả người nóng rực, không thể chịu đựng được, ném luôn xấp tiền lên giường, chạy vội về phòng. Sen ngẩn tò te nhìn đại thiếu gia, chẳng hiểu gì cả!!!
*****
Sen gặp mẹ, vẫn như thường lệ, nó đưa hết số tiền nó có, mong rằng mẹ sẽ chữa khỏi bệnh.
Mẹ ôm nó vào lòng, xoa đầu khen bé ngoan.
-“Con này, mẹ thuê được nhà rồi, học hết học kì hai con xin nhà họ cho về ở với mẹ nhé!”
-“Thật vậy ạ?”
-“Ừ!”
Sen vui lắm, nó hò reo phấn khích.
Đằng xa, có khuôn mặt hầm hầm đi tới.
-“Về nhà, mau!”
-“Đại…đại…thiếu gia…cậu đi bơi mà…”
-“Nói nhiều…đi về!”
Cậu vừa kéo nó, vừa quẳng lại một câu cho người phụ nữ lạ mặt.
-“Nó sẽ không đi với cô, đồ đàn bà xấu xa!”
-“Cậu, không cho phép cậu nói mẹ em như thế!”
-“Tao cứ nói đấy, mày im miệng!”
-“Nhớ những gì mẹ dặn con nhé!”
Người phụ nữ cười khẩy, cố nói với con bé rồi đi mất. Trên đường chỉ còn hai đứa trẻ, một đứa hầm hầm tức giận, một đứa cũng ức chế chẳng kém.
-“Bỏ em ra!”
-“Hóa ra tiền mày tiết kiệm là cho mụ ta!”
-“Cậu còn gọi mẹ em như thế em sẽ…em sẽ…”
-“Sẽ làm sao? Hôm nay to gan nhỉ? Sắp được về với mẹ có khác!”
-“Bỏ em ra đi mà!”
-“Tao nói cho mày biết, không đi đâu cả, cả đời mày chỉ được ở đây thôi!”
-“Em không thích, em muốn về nhà em…”
-“Nhà mày ở phía trước mặt kia…”
-“Không phải, cô giáo bảo, ở đâu có mẹ, ở đó mới là nhà!”
Nó cương quyết, đại thiếu gia máu sôi sùng sục, chưa bao giờ nó thấy cậu giận như hôm nay. Cậu chỉ thẳng vào mặt nó.
-“Mày ngu lắm, chỉ vì tao sợ mày buồn nên tao mới không nói, người đó, không phải người tốt, mày sẽ khổ…”
-“Em không cần cậu lo cho em, cậu đâu có tốt, cậu toàn mắng em, cậu xấu tính…”
-“CÁI GÌ?”
Nó khóc lóc, nằm ra ăn vạ. Đại thiếu gia phải vất vả lắm mới lôi được con béo về nhà. Trước khi nó về phòng, cậu tuyên bố thẳng thừng.
-“Không nghe lời tao sau này khổ đừng có trách. Còn nữa, nếu mày về nhà đấy thật, cả đời chúng ta coi như không quen biết nữa!!!”
|
Sen buồn. Nhưng mà cứ nghĩ cái cách bà chủ chiều cậu nó lại thấy thích, nếu nó về nhà nó, nó sẽ được như cậu, mẹ nó sẽ coi nó là công chúa vậy.
Sáng hôm sau, nó gọi cậu dậy. Con bé định nói rõ mọi chuyện nó nghĩ với cậu, mà đại thiếu gia chẳng thèm nhìn mặt nó.
Cậu không đánh kem đánh răng nó chuẩn bị, không rửa mặt bằng khăn nó vắt sẵn, không nói với nó câu nào. Cả lúc trên lớp, cậu cũng hầm hực khó tính. Cậu coi nó, như người vô hình vậy.
Nó ngồi ăn bữa tối, cùng các bác các chị cười nói, cậu hầm hầm đi xuống. Cậu quát.
-“Con kia, rốt cuộc mày muốn sao?”
-“Em…em…”
-“Thế Hiển làm sao vậy?”
Bác Súng ngạc nhiên hỏi.
-“SEN!”
Cậu không để ý tới mọi người, quát to hơn. Sen ngây người, sợ quá, trốn đằng sau chị Cúc.
-“Mày ra đây, nói rõ ràng cho tao nghe!”
-“Có gì cậu cứ bình tĩnh.”
Chị Na phân bua.
-“SEN!”
-“…”
-“Tao đếm tới ba…MỘT…HAI…”
Sen lấy hết sức can đảm đối diện cậu, nói một mạch.
-“Em sẽ về nhà em…thi học kì hai xong em về với mẹ em!”
Cả nhà trợn tròn mắt, ai đấy đều sốc. Sen năm đó bị mẹ bỏ, chuyện đó rùng beng một vùng. Có người mẹ nào lại nỡ bỏ con mình trong sọt rác? Vậy mà cô ta đã làm thế…và bây giờ, Sen đòi về với người đàn bà đó.
Nếu bà chủ không đón Sen, thì giờ nó ở trên chùa, cũng đâu có được sung sướng như thế? Bệnh của nó, liệu có tiến triển tốt được như này, hay đã trở thành một đứa trẻ ngốc nghếch không biết gì rồi?
Bà chủ khẩu xà tâm phật, bà cưng Sen như nào, có ai mà không biết? Bà còn cấm mọi người nhắc tới chuyện Sen bị bỏ rơi, chỉ dám nói ba mẹ nó đi làm ăn xa, sợ nó bị tổn thương. Giờ đây, nó đòi về, liệu bà có cho phép?
Mọi người ngước nhìn đại thiếu gia, cậu đứng đó, tay nắm chặt, mặt tối sầm. Cậu nhấn mạnh từng từ.
-“Mày nói lại!”
-“Em sẽ về nhà em!”
-“Mày được lắm.”
Lần đầu tiên, Sen và đại thiếu gia cãi nhau tay đôi. Chuyện cũng tới tai ông bà chủ. Ông bà gọi Sen lên, khác với đại thiếu gia, bà chủ chỉ nhẹ nhàng hỏi Sen.
-“Có thật con muốn về với mẹ con?”
-“Dạ!”
Sen đáp lí nhí.
-“Về với mẹ con có thể sẽ khổ, có thể sẽ không được như ở đây, con vẫn chịu?”
-“Vâng.”
-“Quyết định đi rồi thì sẽ không quay lại được đây nữa, con vẫn quyết đi?”
-“Dạ…”
-“Nếu ta không cho phép?”
-“Con xin mà…con nhớ mẹ lắm, con muốn ở với mẹ…”
Con bé òa khóc.
-“Được rồi, ôn thi học kì hai cho tốt, thi xong thì đi về với mẹ!”
Sen lễ phép chào bà rồi đi ra, cẩn thận đóng cửa lại.
Trong gian phòng xa hoa, có người phụ nữ, rớt từng giọt nước mắt. Người đàn ông vỗ về.
-“Hay bảo nó đừng về với mẹ!”
-“Không cần!”
-“Mình nói với nó, mình nhớ nó…”
-“Có gì mà em phải nhớ, có quan hệ gì đâu, đấy, mẹ nó bảo đi là nó đi luôn, em có quan trọng gì đâu…”
Ông chủ vỗ về bà chủ, ông biết, bà chỉ cứng miệng thế thôi. Nhưng trong thâm tâm, chắc là đang khổ lắm. Lúc đón Sen về nhà, vợ ông đã sắp tới ngày sinh rồi, vậy mà Sen ốm, Sen phải phẫu thuật, vẫn thức đêm để trông nó.
Từ khi Thế Hiển ra đời, thì Sen cũng bú sữa cùng Hiển luôn. Họ vẫn luôn coi Sen là con ruột, chỉ có điều, người vợ này, lại muốn nghiêm khắc hơn một chút, là lo Sen được chiều, sau này đanh đá bướng bỉnh như chính mình.
-“Thôi, vậy thì thôi…hàng tháng mình tới thăm nó…”
-“Em không thèm!”
-“Được rồi, mình không thèm, tôi xin…”
-“Thực ra…người ta mới là mẹ ruột của nó…”
-“Nhưng cô ta đã vứt bỏ nó!”
-“Nhưng có thể giờ cô ta hối hận, em không thể nào mà đi phá hoại tình mẫu tử nhà người khác…”
-“Thôi mình đừng buồn nữa, hạnh phúc của con trẻ chẳng phải là được sống với ba mẹ ruột hay sao? Mình giờ phải vui cho nó chứ?”
-“Ừ, thì vui…”
…..
Bà chủ mấy ngày nay tâm trạng không tốt. Cậu chủ sau khi nghe tin ông bà chủ đồng ý cho Sen về với mẹ thì sốc nặng. Từ nay tới thi học kì hai chỉ còn ba tuần, vậy là nó ở gần cậu chưa đầy một tháng nữa thôi sao? Từ khi sinh ra tới giờ, cậu chưa hề có khái niệm này.
Còn đang bực mình thì con bé gõ cửa phòng.
-“Ai?”
-“Em!”
-“Mày biến đi! Về nhà mày luôn đi!”
Sen biết cậu giận, lặng thinh không nói gì. Một lát, cậu ra mở cửa cho nó.
-“Đứng đây làm gì…”
-“Đừng giận em nữa, nha!”
-“Thế mày đừng về nhà mày nữa…”
-“Em…em…cái đó không được…”
-“Vậy thì mày xéo ngay!”
Sen sắp được về nhà với mẹ rồi, đáng nhẽ ra nó không nên sợ cậu, nhưng chắc thói quen ngấm vào máu rồi, thấy cậu bực dọc, nó cũng buồn làm sao ý.
Cậu tức, không thèm dạy nó học bài!
Kết quả thi của Sen thật thảm hại, kì hai lớp sáu, nó gặt hái toàn 5 và 4. Tổng kết chung cả năm rớt xống 5.7, tất nhiên là không có giấy khen.
Không có cậu, đời nó quả là thảm hại. Nhưng may, vẫn còn một việc vui, là sáng mai mẹ nó sẽ tới đón. Ông bà chủ mua cho Sen một cái vali màu hồng mới cứng, tối hôm đó, mọi người tập trung giúp Sen xếp đồ. Thực ra đồ cũng không có nhiều lắm, chỉ là ai cũng buồn, muốn nói chuyện nhiều hơn với Sen.
Các bác đều nghèo, nên người thì cho Sen gói ruốc, người thì cho măng ngâm, người cho cá khô…toàn là các bác tự làm. Ông bà chủ thì cho Sen chút tiền tiêu vặt. Mọi người rơm rớm. Duy chỉ có cậu chủ là ở trên phòng không xuống.
11 giờ, ông bà, các bác, các chị về phòng, Sen mới rón rén lên phòng cậu chủ.
Nó gõ cửa, mà không có ai trả lời cả, nó đành hỏi nhỏ.
-“Đại thiếu gia, cậu ngủ chưa?”
-“Cậu ơi cậu ngủ rồi à?”
-“Em chào cậu nhé, mai em đi sớm, chắc tầm đó cậu chưa dậy đâu…tạm biệt cậu nha!”
-“Cậu ơi, cậu không gặp em à?”
-“Cậu vẫn giận em à?”
……
Không gian yên ắng, chỉ có tiếng của nó, Sen đành về phòng. Đáng nhẽ mai được về với mẹ là vui, vậy mà sao bây giờ nó buồn thế không biết?
Nó gần về tới phòng, thì có giọng nói quen thuộc, có người kêu tên nó…sao mà nó mừng thế không biết.
-“Đại thiếu gia! Cậu không giận em nữa phải không?”
-“Đừng đi với mẹ mày, được không?”
-“Em…em…”
-“Tao nói cho mày một chuyện…”
-“Chuyện gì cơ ạ?”
Thế Hiển lúng túng, liệu cậu có nên nói với Sen, người phụ nữ đó đã từng bỏ rơi nó? Chuyện này cũng là tình cờ cậu đi qua phòng ba mẹ, nghe họ nói. Cậu biết từ rất lâu rồi, nhưng sợ Sen buồn, cậu đã giữ bí mật.
Lúc ba mẹ cậu cho Sen về nhà, cậu đã rất thắc mắc, ức chế. Cậu hỏi mẹ, cậu còn giận mẹ cậu không thương Sen, để Sen về đấy người ta bắt nạt Sen. Mẹ cậu lại nói cậu bé không hiểu chuyện, hổ dữ còn không ăn thịt con huống chi con người? Không có người mẹ nào trên thế gian là không thương con của mình cả, ngày xưa, mẹ Sen có thể là do bất đắc dĩ thôi…
Ừ, có thể cậu không hiểu chuyện như mẹ cậu nói, nhưng cậu vẫn không tin, cô ta là người tốt. Nhìn ánh mắt to tròn ngây thơ của con bé trước mặt, cậu buồn, nếu nó biết sự thực, liệu ánh mắt này còn hồn nhiên đáng yêu như vậy?
-“Tin tao một lần thôi, về đó sẽ rất khổ…”
-“Nhưng em đã quyết định rồi mà, mai cũng dặn mẹ tới đón rồi, đồ cũng chuẩn bị rồi…”
-“Quyết định rồi thì sao? Đồ chuẩn bị thì tao giúp mày tháo ra…mẹ mày mai tới thì bảo mẹ mày về, bảo mày muốn ở đây…”
-“Em muốn đi với mẹ!”
-“Kể cả khổ mày cũng chịu được?”
-“Vâng!”
-“Thế còn tao?”
-“Cậu thì sao ạ?”
-“MÀY!”
Cậu điên, đi thẳng.
Một lát, Sen lại nghe tiếng đập cửa phòng, nó mở cửa, là cậu.
-“Tao nói này, đừng về nhà đó, ở đây…tao sẽ chiều mày, muốn gì ta sẽ mua cho mày!”
Sen lắc đầu. Cậu cầm tay nó, năn nỉ.
-“Đừng về, nhé…nghe lời tao đi mà…”
Từ khi sinh ra, lần đầu tiên cậu năn nỉ nó, thực sự là rất lạ, nhưng nó không có cách nào đồng ý.
-“Sen, nói nghe này, ở đây nhiều đồ ăn ngon…”
-“…”
-“Mày về đó thì ai dạy mày học?”
-“…”
-“Trương Ngọc Uyển Nhi, tới tên hay như vậy cũng là mẹ tao đặt cho mày, mày không biết nghĩ gì cả?”
-“Nhưng mẹ em sẽ buồn…”
-“Hay cứ ở đây, hết hè, vào năm học mới thì hãng về nhà mày…”
-“Không…em…”
….
Một hồi lâu, cuối cùng cậu mất hết sạch kiên nhẫn, bừng bừng tức giận.
-“Được! Mày tưởng mày báu lắm hả?”
-“Em…em…”
-“Câm mồm cho tao, từ nay tao với mày, coi như không quen biết!”
*****
Sáng hôm sau, không khí nhà họ Hoàng trầm mặc hẳn. Tiễn bé con về nhà, ai nấy đều buồn rầu, cậu chủ thì ở trong phòng cả ngày, bà chủ ông chủ sắc mặt cũng tối sầm, người hầu thì ít nói hẳn đi.
Lại nói về cô bé con. Xe tới nơi, mẹ cô bé dắt cô vào căn nhà nhỏ, lúc này, Sen mới gặp một người đàn ông lạ mặt.
Mẹ cười, nói với Sen, đây là bác Tùng, sẽ ở với mẹ con mình.
Mẹ bảo Sen đi thay áo quần. Nhà tắm ở đây cũng nhỏ, so với cái nhà tắm trong phòng Sen thì bé bằng một phần tư. Cũng bẩn nữa, Sen vừa vào đã nôn rồi. Có phải, đây là khổ như lời cậu nói? Tự dưng con bé trầm mặc, nhưng nó tự động viên, được ở với mẹ là tốt rồi.
Đợi con bé con vào bên trong, hai người lớn nói chuyện.
-“Thế nào, được nhiều không?”
-“Đkm, không đáng là bao cả…cứ tưởng con bé về nhà, họ phải cho nhiều tiền lắm, dù gì cũng ở tần ấy năm…cứ tưởng vớ quả đậm, ai ngờ…nhà này, giàu mà ken…”
-“Thôi từ từ, biết đâu hàng tháng tới thăm, thấy nó sống khổ, họ lại cho tiền…”
-“Biết thế!”
…..
Mâm cơm dọn ra, bữa cơm đầu tiên, ăn với mẹ, nó đã mong mỏi biết bao. Sen còn trẻ con, với lại quen thói quen ở nhà cũ, nó thường ăn rất nhiều. Vừa ăn vừa vui vẻ cười nói.
-“Con gái con nứa, ăn như trư bát giới!”
Mẹ nó quát.
Nó cũng từng bị cậu quát như thế, nhưng không hiểu sao, lúc đó, giọng cậu khác, môi cậu còn hơi cười, nên nó không để ý lắm. Nhưng giờ, mẹ nó mặt sắc lại, con bé đâm ra hơi buồn.
-“Cứ từ từ, con nó chưa quen!”
Dù sao cũng còn có bác Tùng nói đỡ, Sen rụt rè, gắp ít hơn.
Ăn xong, mẹ nó bảo.
-“Rửa bát!”
-“Dạ?”
Sen ngạc nhiên, mẹ nó lại quát.
-“Mày là người hầu nhà đấy cơ mà? Đừng có nói không biết rửa bát?”
Mẹ gọi nó là mày ư? Cậu cũng xưng mày tao với nó, nhưng sao nghe khác với mẹ vậy? Tự dưng thấy nhớ cậu, vừa gặp cậu tối qua cơ mà. Nó lắp bắp.
-“Con…con…không biết rửa…”
Bác Tùng kéo nó vào nhà bếp, dậy nó rửa bát, bác nhẹ giọng.
-“Thôi đừng để ý mẹ con, mẹ con bệnh, tính tình thất thường, thương mẹ thì sau cố gắng ngoan ngoãn…”
Sen gật đầu, hóa ra mẹ nó nóng tính do bệnh, từ giờ nó sẽ cố gắng làm mẹ nó hài lòng, sẽ làm một đứa con ngoan. Buổi đầu tiên rửa bát, Sen đánh vỡ hai cái, tay chảy máu rì rì. Mẹ nó suýt cầm chổi phang nó rồi, may mà có bác Tùng bênh.
Mẹ với cậu có nhiều điểm giống, mà tính ra cũng không giống. Lúc trước, nó bị thương, cậu cũng bực, cũng dọa đánh nó, nhưng sau đó cậu lại xoa thuốc cho nó…còn mẹ thì không. Nó thở dài, đại thiếu gia, nếu có cậu ở đây thì tốt biết mấy.
Buổi tối, nó mong ngày đầu tiên được ngủ với mẹ tới như thế nào, vậy mà mẹ nó lại ngủ với bác Tùng. Nhà chỉ có một phòng ngủ, bác Tùng rải cho Sen cái chiếu ra chỗ góc bếp, bác dỗ Sen là, mẹ bị bệnh nên bác phải ngủ cùng để trông mẹ.
Sen xin bác cho ngủ với mẹ, Sen cũng có thể chăm mẹ, chỉ nhận được một cái lườm lạnh. Sen sợ, nó không dám nói gì nữa, rốt cuộc, nó thu mình trong cái chiếu và tấm chăn mỏng. Nó tự dưng nhớ căn phòng ấm cúng, rực rỡ màu hồng của mình biết bao…
*****
Thường thì vào mùa hè, bé Sen hay thức dậy lúc 8 giờ. Nhưng ở với mẹ, có đôi chút khác biệt. Sáng, 6 giờ mẹ nó đã gọi.
Cô bé mắt nhắm mắt mở.
-“Mẹ ạ…”
-“Dậy mau!”
Vẫn thói quen cũ, giọng nó mè nheo.
-“Con ngủ thêm chút nữa nhé, cậu chủ vẫn chưa dậy mà…”
-“Chủ chiếc gì, mày mơ hả? Dậy mau!”
Con bé giật mình, nó dụi mắt, sợ hãi nhìn mẹ nó.
-“Dậy trông nhà, tao với bác Tùng đi làm, ở nhà trưa nhớ nấu cơm!”
-“Nấu cơm ạ?”
Thấy Sen ngây ngô, mẹ nó quát.
-“Mày không biết nấu cơm?”
-“Con…con…con…không…biết…”
-“VÔ TÍCH SỰ! Hầu hầu gì mày, mày ở nhà đấy làm tướng à mà cái gì cũng không biết?”
-“Con…con…”
Sen sợ co rúm người, bác Tùng đành phải bảo mẹ nó đi ra ngoài trước. Bác ở lại, vỗ về nó.
-“Con đừng buồn, mẹ là thương con nhất đấy nhé, chẳng qua là mẹ bệnh, mẹ nóng tính thôi. Để bác nói cho con cách nấu cơm nhé…con chỉ cần vo gạo, đổ nước vào xâm xấp, cắm điện. Rau muống thì nhặt, sau đó cho nước vào nồi, đun sôi rồi đổ rau vào. Sau đó rau chín vớt ra, vắt chanh vào, đậu thì con thái ra, đổ dầu vào rán lên…Con làm được chứ?”
-“Bác ơi, cho con viết lại được không bác, bác nói nhanh quá…con không nhớ bác ạ…”
Bác đọc, nó chép. Trước khi đi mẹ nó dặn thêm.
-“Ở nhà quét dọn, đi đổ rác luôn!”
-“Dạ!”
Mẹ và bác đi rồi, Sen dọn dẹp đầu tiên. Công việc này ngày xưa ở nhà cậu chủ, nó vẫn giúp đỡ các chị nên làm rất giỏi. Nó cặm cụi quét nhà, lau bàn ghế…
Tới lúc nhặt rau thổi cơm, tự dưng nó thấy buồn. Mới hôm nào quanh nó còn bao nhiêu người, các bác các chị các anh nói cười rôm rả, thi thoảng, cậu chủ còn xuống chọc nó…Có lúc, cậu và nó còn phụ các bác nhặt rau, vui ơi là vui. Hôm nay, nơi này lại chỉ có một mình nó???
Mẹ nó, cũng khác hoàn toàn với tưởng tượng, mộng mơ của nó. Mẹ không dịu dàng với nó như trước, việc ôm mẹ ngủ, nghe mẹ kể chuyện, nghe mẹ nựng, có lẽ là quá xa vời.
Sen lầm lũi làm theo tờ giấy viết sẵn, rồi nó ngoan ngoãn dọn cơm, đợi mẹ và bác về. Mọi khi nó làm được cái gì, các bác đều khen nó, ông bà chủ, cậu chủ thì thưởng. Nó không hi vọng được khen, nhưng cũng mong mẹ sẽ vui.
-“Cái gì thế này?”
-“Dạ!”
-“Mày nấu cơm hay nấu cháo?”
-“Con…con…”
-“Thôi thôi, lần đầu con nấu cơm…”
Bác Tùng khuyên giải.
-“Ngu xuẩn!”
-“Con…”
-“Con cái gì? Đậu nữa, sao mềm nhũn thế này? Không giòn gì cả? Rau thì nát bét…”
Sen xoa xoa cái tay bị dầu bắn bỏng, hai mắt đỏ hoe.
-“Con xin lỗi mẹ.”
-“Lỗi lầm gì? Đã ai nói với mày là mày rất ngu chưa? Hả? Ngu xuẩn?”
Cổ nó thấy nghèn nghẹn, nước mắt chực rơi xuống, không muốn mẹ thấy mình khóc, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
-“Con ranh kia, trốn đi đâu, chạy đi đâu…Oan ức lắm à? Muốn chạy về nhà đấy hả? Tao nói cho mày biết, đã đi rồi thì chẳng quay lại được đâu. Cũng chẳng ai thèm chứa chấp mày nữa đâu…Ra đây mau…”
Sen buồn, nó cũng chưa có ý nghĩ quay trở lại nữa. Ra đi rất kiên quyết, cậu thì giận nó thế, làm sao mà quay lại được đây? Mẹ nó sao đối xử với nó khác mẹ cậu đối xử với cậu tới vậy? Là do mẹ bệnh sao???
Ở gần đó, người đàn ông thủ thỉ vào tai người đàn bà.
-“Loại ngu! Còn muốn kiếm tiền nữa không? Bà cứ sồn sồn lên thì làm ăn gì? Rồi mấy người kia đến thăm thì dùng ai xin tiền? Bà xin được chắc? Bà phải nhẹ nhàng…nó là hố vàng đấy…”
-“Vẫn biết thế nhưng tôi ngứa mắt…”
-“Ngứa cũng phải nhịn!”
Người đàn bà thở dài, nhẹ nhàng tới gõ cửa nhà vệ sinh.
-“Sen, ra đây!”
Con bé nước mắt lấm lem. Mẹ nó ôm nó vào lòng, thủ thỉ.
-“Mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con nhé…”
-“Không…tại con…”
-“Mẹ bệnh, con biết rồi đấy, uống thuốc nóng người, tính khí thất thường, con đừng chấp…nào, vào đây mẹ đút cho nào…”
Lúc này thì nó òa khóc, nó hạnh phúc quá chừng!
Từ đó, cuộc sống của Sen cứ như vậy, mẹ nhiều lúc quát mắng thậm tệ, xong lại ngọt ngào dỗ nó, con bé dần thành quen, nó vốn vô tư, và nó cũng tưởng, mẹ nó bị bệnh nên thế. Hàng ngày, nó cố làm việc nhà thật tốt, cố làm hài lòng mẹ.
Nhưng việc đời thường không được như người ta muốn, Sen đang quen hàng ngày chơi với cậu chủ, ăn thức ăn ngon, ở nơi sạch sẽ. Nay đồ ăn của nó toàn thứ thừa thãi, ngủ thì ngủ sàn bếp, làm việc suốt ngày…Con bé kiên cường được hai tuần thì lăn ra ốm.
Ở gian phòng ngủ, người lớn bàn bạc.
-“Báo tin cho nhà ấy chưa? Kiểu này họ tới thăm, tha hồ mà nhận tiền…”
-“Chắc không?”
-“Chắc chứ, nhìn ánh mắt bà ta tôi đoán chắc là bà ta rất quý con Sen.”
-“Thế thì làm bà thất vọng rồi, tôi đã báo, nhưng chẳng thấy tin tức gì…”
Mẹ Sen điên cả người, nhưng không sao, họ không tới thăm Sen thì bà ta sẽ cho Sen về thăm họ, xem họ có thể bỏ mặc được không?
Nghĩ rồi, lại vui vẻ gọi con.
-“Sen…Sen…đỡ chưa?”
-“Con đau đầu mẹ ạ…”
-“Ngoan, mai mẹ cho về thăm nhà kia!”
-“Thật ạ?”
-“Nhưng nếu về, con lại ở tịt đấy, bỏ mặc mẹ thì sao?”
Con bé vội lắc đầu.
-“Không…không…con không bỏ mặc mẹ đâu…mẹ là mẹ con mà…”
-“Ừ, ngủ đi, mai về…nhớ nói với bà chủ con là con chưa được uống thuốc vì thuốc rất đắt nhé!”
-“Sao ạ?”
-“Mình chỉ nói thật thôi mà!”
-“Dạ…”
Đầu con bé đau nhức, lời mẹ nói nó cũng mơ màng. Nhưng nghĩ tới mai được gặp cậu, gặp ông bà, các bác lại sung sướng. Nó thực sự, thực sự rất nhớ mọi người…và cậu? Đại thiếu gia, còn giận Sen không? Mọi lần nó không khỏe, cậu sẽ rất thương nó, lần này nó ốm như vậy, chắc cậu sẽ bỏ qua chứ?
Sen nghĩ, nghĩ, nghĩ…thao thức chẳng thể nào ngủ nổi.
|