Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu !
|
|
ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU! Tác giả: Lan Rùa Thể loại: Truyện Teen , Tiểu thuyết ★ Truyện được đăng tại website kenhtruyen.com ★ Bìa truyện được thiết kế độc quyền bởi Nhóm Tác giả kenhtruyen.com
TÓM TẮT NỘI DUNG TRUYỆN
Sen năm nay bốn tuổi rưỡi, người hầu thứ mười tám của gia đình họ Hoàng.
Thực ra cô có tên, một cái tên rất hay, Trương Ngọc Uyển Nhi, nhưng biết làm sao, cậu chủ thích gọi cô là Sen, thì cô là Sen thôi.
Từ lúc biết nhận thức, cô đã được đào tạo, cậu chủ là số một, cậu sống cô sống, cậu chết cô chết, cậu đi đâu, cô phải đi đó…nói chung, cậu chính là bầu trời của cô!
-“Sen, Sen!”
-“Dạ, cậu chủ gọi em ạ, có em!”
-“Đi xem phim với tao”
-“Phim gì ạ?”
-“Mày còn phải hỏi? Đấm cho một trận bây giờ!”
Cậu chủ thích nhất là xem phim kiếm hiệp Trung Quốc, mà cô lại thích xem búp bê Barbie, nhưng biết làm sao, thân phận người ở, cô ngoan ngoãn:
-“DẠ!”
***
Từ thuở còn bé, cô đã bị câu chủ bắt nạt mọi lúc mọi nơi. Nhưng mãi về sau, mọi chuyện lại đi theo chiều hướng mới, Đại Thiếu Gia Em Lạy Cậu! là tựa truyện teen hứa hẹn đầy thú vị và lôi cuốn.
Truyện có cái kết rất thuyết phục và bất ngờ, cùng đón xem chuyện tình chủ tớ ly kỳ này nhé.
Một ngày mùa đông lạnh lẽo…
Vụ việc bé gái sơ sinh bị mẹ ruột vứt ngay tại sọt rác đằng sau kí túc xá trường đại học khiến dư luận xôn xao.
Người ta trách bà mẹ trẻ, cũng trách tình người bạc bẽo.
Em bé được bọc trong cái chiếu rách, mang đến trước chùa. Sư thầy nhìn khuôn mặt chúm chím đáng yêu, lặng lẽ thở dài…
Cùng chiều hôm đó, có người đàn ông to cao vạm vỡ đeo kính râm che kín mặt, cùng vợ tới chùa làm từ thiện. Người con gái ấy trông rất đẹp, tuy cô ấy mang bầu nhưng vẫn giữ được vóc dáng khá là hoàn hảo.
Nghe sư thầy tâm sự về em bé, người con gái không cầm được mà rơi lệ. Người đàn ông vì chiều vợ nên quyết định nhận nuôi cô bé.
….
Một tháng sau, ngôi biệt thự của vợ chồng nọ ngập tràn tiếng cười, chào đón bảo bối đầu lòng.
*****
Sen năm nay bốn tuổi rưỡi, người hầu thứ mười tám của gia đình họ Hoàng.
Thực ra cô có tên, một cái tên rất hay, Trương Ngọc Uyển Nhi, nhưng biết làm sao, cậu chủ thích gọi cô là Sen, thì cô là Sen thôi.
Từ lúc biết nhận thức, cô đã được đào tạo, cậu chủ là số một, cậu sống cô sống, cậu chết cô chết, cậu đi đâu, cô phải đi đó…nói chung, cậu chính là bầu trời của cô!
-“Sen, Sen!”
-“Dạ, cậu chủ gọi em ạ, có em!”
-“Đi xem phim với tao”
-“Phim gì ạ?”
-“Mày còn phải hỏi? Đấm cho một trận bây giờ!”
Cậu chủ thích nhất là xem phim kiếm hiệp Trung Quốc, mà cô lại thích xem búp bê Barbie, nhưng biết làm sao, thân phận người ở, cô ngoan ngoãn:
-“DẠ!”
Bùm…Bùm…Chíu…Chíu…
Cậu nghe có vẻ rất hứng thú.
Sen ngồi bên cạnh, mặt mũi tiu ngỉu.
“Đại thiếu gia của tôi, xin cậu đừng đi…”
“Xin đại thiếu gia thương cho bọn nô tì!”
“Không được, ta phải làm việc lớn, đừng cản ta…ngoài kia vẫn còn bao nhiêu người cần ta tới cứu…”
Nói đoạn, nhân vật nam chính vận công phu một phát, bay liền qua mái ngói.
Cậu chủ xem phim, mắt chữ O, mồm chữ A.
Cậu đắc chí lắm. Quay sang bảo:
-“Sen, từ giờ mày phải gọi tao là đại thiếu gia, nghe chưa?”
-“Hả?”
Mặt cô bé ngơ ngác, cậu đúng là học đòi mà, bắt chước trên tivi chứ gì, cô biết thừa.
-“Mày ngây cái gì con kia?”
Cậu quát, cậu rất chi là nóng tính, mặt Sen tái mét, nhanh nhảu:
-“Đại…đại thiếu gia…”
-“Gọi lại!”
-“Đại thiếu gia!”
-“To nữa lên!”
-“”ĐẠI THIẾU GIA!”
-“Tốt, xuống bảo nhà bếp làm tao bát mì tôm!”
-“Đại thiếu gia, bà chủ đã dặn không được ăn mì, mì rất nóng, không tốt ạ!”
-“Dặn gì, lời bà chủ với lời cậu ai to hơn?”
Cậu dơ nắm đấm, Sen đã sợ phát khiếp.
-“Vâng, vâng, em đi…”
-“Bảo mọi người không được nói với bà chủ!”
-“Dạ…”
Thế mà còn vênh váo, lời bà lời cậu lời ai to hơn, Sen là Sen cũng chỉ dám thắc mắc thế thôi, rồi cũng ngậm ngùi mà lủi.
|
Sen bảy tuổi một tháng. Đại thiếu gia bảy tuổi.
Bà chủ cho Sen đi học cùng trường, cùng lớp với đại thiếu gia. Chưa có người hầu nào được đặc cách đãi ngộ tới như vậy.
Mấy chị lớn lớn bảo với nó, chẳng qua bà cho mày đi học, là để mày bảo vệ cậu, không cho ai bắt nạt cậu thôi, đừng tưởng bở. Sen nghe vậy, mặc kệ chứ, bảo vệ cậu là nhiệm vụ cả đời của nó, đằng nào chả phải bảo vệ, được đi học là sướng rồi.
6 giờ sáng.
Nó kính cẩn vào phòng.
-“Thưa đại thiếu gia, mời cậu dậy ạ!”
Đây có thể là một trong những công việc khó khăn nhất của nó, gọi cậu dậy, chưa bao giờ là dễ.
-“Thưa cậu, mời cậu dậy ạ!”
…
-“Thưa cậu, mời cậu dậy ạ!”
…
-“Thưa cậu…”
-“Mày lắm lời quá đấy Sen ạ!”
-“Cậu ơi sáng rồi ạ!”
-“Sáng thì kệ sáng…”
-“Cậu ơi phải đi học, sắp muộn rồi ạ…”
-“Tao không đi!”
-“Đại thiếu gia, em lạy cậu ạ, cậu không dậy bà chủ sẽ đánh em ạ…”
-“Mày có tin tao đá mày ra ngoài sân không?”
-“Xin cậu ạ…”
Buổi sáng nào cũng như buổi sáng nào, chủ tớ nhì nhèo tới cả tiếng.
Cuối cùng, Sen đành phải dùng tới kế hiểm cuối cùng.
-“Đại thiếu gia, cậu không dậy thì em đi học với anh Tuấn vậy!”
Anh Tuấn, học lớp ba. Anh họ của cậu chủ. Sen gọi cậu là đại thiếu gia, cô định gọi anh Tuấn là đại đại thiếu gia. Mà anh Tuấn dễ thương lắm, anh thích Sen gọi là anh thôi, anh chẳng bao giờ bắt nạt Sen như cậu chủ cả.
Có điều, cứ nghe tới tên anh Tuấn là cậu chủ như có gai trong lòng.
-“Có mỗi chuyện đó mà ngày nào mày cũng nhắc thế hả Sen? Mày thích gì?”
-“Dạ, em không dám!”
-“Dám cái khỉ, mày thích thì mày đi ngay đi, biến ngay đi cho tao nhờ…đi mà đi với anh Tuấn của mày đi!”
Sen biết điều, trả vờ lò dò bước ra khỏi cửa.
-“Mày đứng yên đấy!”
Cậu hét lớn.
-“Mày dám đi nửa bước nữa xem!”
Sen hơi mỉm cười, quay lại nịnh nọt.
-“Em đâu dám, đâu dám, mời cậu dậy ạ!”
Khi cậu uể oải vươn vai, Sen mừng rớt nước mắt; lấy khăn, từ tốn hầu cậu rửa mặt; lấy kem sẵn, hầu cậu đánh răng… kính cẩn bưng mâm, hầu cậu ăn.
-“Mày ăn cái đó đi…”
-“Dạ, em không cần ăn sáng đâu ạ!”
-“Tao không ăn được, tao không thích…Mày cãi à?”
-“Dạ, em ăn ạ!”
Sen lấm lét gắp miếng thịt bỏ vào mồm, cái vị ngọt của thịt, sao mà tuyệt đến thế!
Xong xuôi, chủ tớ cùng nhau đi học. Lái xe đưa họ tới cổng trường. Còn đoạn đường từ cổng trường vào lớp là hai đứa đi bộ.
Sen lẽo đẽo theo sau, xách đồ cho cậu!
-“Sen, có mỗi việc đi theo tao mà mày cũng chậm như rùa là sao?”
Sen vội vàng chạy lên trước, người cậu áo vải cao cấp, người nó áo quần lấm lem, biết điều nên tránh một đoạn xa xa…
-“Tao là hủi à mà mày tránh xa thế?”
-“Dạ…em …em không dám ạ…”
-“VÀO GẦN ĐÂY!”
-“Dạ…”
-“Đưa đây cho tao!”
-“Đưa gì ạ?”
-“Mày cầm cái gì thì đưa hết đây…”
-“Nhưng…nhưng bà chủ dặn…”
-“Dặn gì?”
-“Dặn em phải xách đồ cho cậu, sợ cậu xách nặng!”
Mắt cậu trừng lên, Sen đành ngậm ngùi đưa.
….
….
Vào lớp.
Sen được xếp ngồi cạnh cậu, là do bà chủ đã nói trước với cô giáo chủ nhiệm.
Cậu được gia sư từ bé, tất nhiên cậu giỏi. Cậu biết hết mặt chữ, tập đọc thành thạo, tính toán cộng trừ cũng rất giỏi.
Còn Sen học mãi vẫn mù tịt, không theo kịp.
-“Sen, con này mày làm sai rồi!”
-“Sao lại sai ạ?”
-“15 cộng 29 mà mày viết bằng 32 hả?”
-“Ơ, đúng đấy cậu ạ!”
-“Đúng cái đầu nhà mày!”
-“Em thề, em đếm hẳn bằng ngón tay đấy cậu ạ!”
Cậu liếc nó, hình như con này không phải quái thai, nó chỉ có mười ngón tay chứ mấy?
-“Em đếm mấy lần…”
Sen cười hì hì.
-“Đếm cái khỉ, mày phải lấy hàng đơn vị cộng trước, sau đó tới hàng chục…”
-“Cái gì mà hàng đơn vị hàng chục ạ? Cậu nói lại đi, em thấy khó hiểu quá!”
-“Con ngu nhà mày!”
Cậu là cậu mắng thế thôi, nhưng cậu vẫn giảng cho Sen hiểu.
Ngồi mà thán phục vô cùng.
Đại thiếu gia nha, từ hôm nay, không những cậu là mạng sống của cô, mà là thần tượng của cô!
|
Trống trường điểm, việc của Sen là thu dọn sách vở, đồ dùng học tập cho cậu.
Cô bé con nhỏ xíu khoác trên vai hai chiếc balô to sụ.
-“Mang đây tao đeo cho!”
Cậu ra lệnh.
-“Thôi để em đeo.”
-“Con này, dạo này hay cãi nhỉ?”
Lầm lũi đưa trả cậu balô.
-“Cả balô của mày nữa!”
-“Dạ?”
-“Đưa đây!”
-“…”
-“Nhìn cái gì mà nhìn, đưa đây!”
-“Dạ…”
Lúc đi về, họ có gặp một bé gái khác, bé gái ấy mặc một bộ váy hồng, trên đầu đeo chiếc kẹp tóc hình con bướm, xinh ơi là xinh, Sen nhìn mà thích hết cả người.
-“Mày sắp chảy nước dãi ra rồi đấy!”
-“Dạ?”
Cậu chủ khinh bỉ đi trước.
-“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, đợi em…”
-“…”
-“Em bảo này, cái kẹp tóc ấy đẹp nhỉ, lung linh lung linh…”
Cậu chủ lườm nó. Nó chợt giật mình, phát hiện vô cùng thú vị, cậu là con trai mà, đâu có thích cặp tóc, hix…
*****
Nhà đại thiếu gia có nhiều người giúp việc, nhưng tính ra cũng chỉ có năm người ở lại buổi tối, đều sống trong khu nhà phía dưới. Sen nhỏ tuổi nhất, ai nói gì cũng nghe lời, hai má lúc nào cũng phúng phính hồng hồng nên được mọi người rất yêu chiều.
-“Sen ơi hôm nay có canh cua đấy!”
Bác Hồng gọi Sen.
-“Á, thật á, thích quá, yêu bác Hồng quá đi mất…”
-“Sen hôm nay đi học thế nào, vui không?”
Sen đỡ bát cơm từ tay bác Cúc, phụng phịu:
-“Cũng vui ý nhưng đại thiếu gia bảo con học dốt!”
-“Kệ cậu ấy, ăn đi con, ăn cho xinh, mai bác bảo anh Sên làm chong chóng cho nhé…”
Bác Súng vừa nói, vừa cười nham hiểm. Nhà bác Súng có anh Sên, anh hơn Sen năm tuổi, từ ngày Sen về nhà, bác Súng đã tuyên bố nhận Sen làm con dâu rồi. Sen nghe thấy chong chóng, thích lắm, gật đầu lia lịa.
-“Sen, Sen, bà chủ gọi kìa!”
Chị Cúc từ đâu hớt hơ hớt hải.
Sen nghe rồi, chào mọi người, cun cút lên biệt thự phía trên.
Chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là đại thiếu gia của cô rất giỏi giả nai. Trước mặt cô thì ghê ghê gớm gớm, gặp bà chủ thì lúc nào cũng tròn xoe ngây thơ như con cún con. Bà chủ cưng cậu lắm!
Sen lấm lét chào ông bà. Bài ca quen thuộc muôn thuở…
-“Mẹ, không ăn đâu, Cu Ty không thích ăn…”
Vâng, biệt danh của cậu chủ là Cu Ty. Lý do vì sao cậu có cái biệt danh đó ý à, là vì cậu ba tuổi mới cai sữa ạ!
Bà chủ thấy cậu không chịu ăn, xót xa, lần nào cũng gọi Sen lên…
-“Ăn đi con!”
Bà bảo Sen, cơm trên này khác hẳn cơm cô ăn dưới nhà, ngon hơn rất nhiều. Bà chủ ông chủ đều hiền hiền, nên Sen ăn rất tự nhiên, rất ngon lành. Đại thiếu gia thấy Sen ăn ngon, cũng lao vào tranh ăn. Hầu như tuần nào, Sen cũng ăn cơm với nhà bà mấy bữa liền.
….
8 giờ tối.
-“Sen!”
Sen đang tập viết chính tả, thấy cậu gọi, giật bắn cả mình. Vội vàng chạy lên phòng cậu.
-“Cậu chủ Cu Ty, có em!”
-“Tao vả cho mày vỡ mồm bây giờ, mày ăn xằng nói bậy cái gì đấy?”
Sen đứng mà chân run rẩy.
-“Em có nói gì đâu, em chỉ gọi cậu chủ…”
-“Tao cấm, không được gọi như thế, tao dặn mày gọi tao là gì?”
-“Dạ, đại thiếu gia…”
Sen lí nhí.
-“Chơi trốn tìm với tao!”
-“Nhưng em còn phải làm bài tập về nhà!”
-“Mày làm cái gì mà làm, mày không cần học!”
-“Sao cậu cần học mà em lại không cần học?”
Sen lí sự.
-“Ừ nhỉ, mà sao tao lại phải học nhỉ, đợi tý tao đi hỏi ba tao!”
-“Dạ.”
Cô bé con lại cắm cúi làm bài.
20 phút sau, đại thiếu gia tiếp tục gọi.
-“Sen!”
-“Em đây!”
-“Tao hỏi ba tao rồi, tao phải học để mai sau còn kiếm việc làm, nuôi vợ con, nuôi gia đình tao!”
Sen nghe lí lẽ của ông chủ, cô bé có vẻ thấm lắm, gật gù.
-“Đúng vậy, đại thiếu gia ạ, thế thì em cũng phải học, em phải học để mai sau còn kiếm việc làm, nuôi chồng con em, gia đình em!”
-“Mày không cần kiếm việc làm!”
-“Sao ạ?”
-“Chẳng phải mày đã có việc làm rồi sao?”
-“Dạ?”
-“Chẳng phải mày là người hầu cho tao rồi còn gì?”
Ừ, đùng nhỉ? Cậu nói đúng quá. Vậy là bây giờ nó đã có việc làm, chỉ có cậu là không có việc thôi, lần đầu tiên thấy mình “hơn” cậu chủ, Sen sướng lắm!!!
Nhưng thực ra cô bé rất thích học.
-“Đi chơi trốn tìm với tao đi!”
-“Dạ!”
-“Tao trốn, mày tìm!”
Biết ngay mà, lần nào chơi trốn tìm chả là cậu trốn cô tìm. Mà cậu cũng hay lắm, toàn trốn ở đâu ý, cô chẳng thể tìm nổi.
-“Em đếm nha…năm mười mười năm hai mươi…một trăm…cậu chưa xong em mặc kệ em mở mắt đi tìm…”
Tìm tìm tòi tòi, chẳng thấy cậu.
20 phút sau…
-“Cậu ơi em thua rồi…huhu…cậu ở đâu đấy?”
-“Huhu cậu ơi…huhu…”
-“Mày chả làm được cái tích sự gì hết, có tìm cũng không xong! Chán muốn chết luôn!”
Cậu bực mình, quát.
-“Mày trốn đi, tao tìm.”
-“Em phải làm bài tập về nhà!”
-“Làm cái gì mà làm, mày biết cái gì đây không?”
Sen há hốc mồm, mắt long lanh nhìn cậu. Là cái kẹp tóc lúc sáng cô thích đây mà, sao cậu lại có?
-“Đại thiếu gia…cậu…cậu bị bóng! Aaaaaa……….”
Cậu tức tím mặt, Sen bị cấu một cái không thương tiếc.
-“Em nói sai sao? Cậu là con trai mà cậu đeo kẹp tóc nhá!”
-“Mày im mồm đi, tao cầm chứ tao đeo hả? Mày thích không?”
Ánh mắt thèm thuồng, gật đầu thẹn thùng!
-“Trốn đi, nếu tao tìm không được thì tao cho!”
Gật đầu tiếp.
-“Năm mười mười năm hai mươi…”
Sướng quá, lập tức lủi, tìm chỗ trốn.
-“Mày chưa xong tao mặc kệ tao mở mắt đi tìm đây…”
Có lẽ vì do cái cặp tóc đẹp lung linh, Sen thích tới mê người à, lần này, trốn rất kĩ.
5 phút…10 phút…20 phút…
Không tìm thấy Sen, cậu bắt đầu sốt ruột…
Một tiếng, chẳng thấy đâu, cậu gọi người giúp việc đi tìm cùng.
Hai tiếng, cả nhà mải miết, nháo nhác gọi tên cô bé con. Mọi người bảo cậu cứ ở nhà đợi, nhưng cậu nhất định không chịu, cậu nhất định phải tìm được con Sen.
-“Sen ơi, mày ở đâu?”
-“Sen ơi ra đi rồi tao cho cái kẹp tóc…”
-“Sen ơi!”
Mắt cậu chủ rơm rớm, từ khi sinh ra, chưa bao giờ cậu gọi lâu tới vậy mà không thấy Sen lên tiếng!!!
|
-“Sen ơi, mày ở đâu?”
-“Con Sen kia, mày mà không ra là ma bắt mày đi đấy…”
-“Con Sen, tao mà tìm được mày tao giết mày!”
…
Dọa nạt đủ kiểu, cuối cùng cậu chủ cũng nghe được tiếng nói lí nhí:
-“Nhưng cậu phải hứa cho em cái kẹp tóc nhá!”
Đại thiếu gia điên hết cả người, nhưng cậu là ai, khôn lắm, ừ rất chi ngọt ngào.
Bé Sen mắc mưu, lò dò bước ra. Bị cậu chủ kéo phăng phăng về nhà, khí thế hừng hực.
-“Cậu chủ, kẹp tóc đâu?”
Sen mè nheo phía sau.
-“Tao chưa tẩn cho mày một trận là may lắm rồi con ạ!”
Cậu vẫn cầm tay Sen, mọi người trông thấy Sen rồi thì yên tâm, trở về nhà dưới tám chuyện.
-“Em làm sao chứ?”
-“Mày còn phải hỏi?”
-“Em chả phải hỏi, em không biết!”
-“Mày làm gì mà trốn tận cái hang đá ngoài đấy?”
Cậu hỏi, có vẻ bực mình.
Sen chẳng biết nói sao, cậu chủ đúng là vô lí mà, bảo tìm không được cho kẹp tóc, giờ tìm không được lại mắng cô.
Mà cậu là cậu, cô là cô, cậu nói gì chả đúng, Sen không được kẹp tóc, tủi thân ghê gớm, đã cố mím môi rồi mà nước mắt cứ chảy ra.
-“Mày làm sao đấy?”
Đại thiếu gia hỏi, cô chỉ lắc đầu.
-“Sen, chân mày làm sao thế kia?”
Cậu nhìn xuống, hốt hoảng, làn da trắng hồng của cô bé đỏ rực toàn vết muỗi cắn.
-“Vào đây!”
Cậu bực, cậu quát. Sen chỉ biết lầm lũi đi theo.
Cậu cầm dầu thơm, xoa xoa cho cô.
-“Mày đúng là con ngu…mà không phải, mày chết vì đẹp…đau lắm à, nhìn cái mặt kìa, mếu máo mếu máo, nước mũi kìa, trông phát tởm…”
Sen giật mình, giải thích.
-“Em khóc không phải vì như thế!”
-“Thế mày khóc vì sao?”
-“Em nói ra cậu lại đánh em à?”
-“Tao không đánh, tao thề!”
-“Em không tin!”
-“Mày không nói giờ là tao đánh đấy!”
Sen lại bị dọa cho sợ, đành khai.
-“Đại thiếu gia, rõ ràng cậu bảo cho em cái kẹp tóc đấy!”
Đại thiếu gia nhìn Sen, cái con này, chưa gì đã ầm ĩ, không cho nó thì cậu đeo được chắc.
-“Đây, cho mày!”
Cậu vừa nói, vừa kẹp cho cô. Con bướm nhỏ trên đầu Sen, đáng yêu vô cùng. Sen cười thích thú. Cậu chủ không nhịn được, véo má Sen một cái.
-“Đại thiếu gia, cậu bảo không đánh em mà!”
-“Tao véo chứ tao đánh à?”
-“Cậu thật…”
…..
Sáng hôm sau, tới lớp cô giáo kiểm tra bài tập về nhà. Sen nhìn cậu chủ mà thán phục, chẳng hiểu vì sao, cậu đi chơi với cô cả tối qua, mà vẫn làm đủ bài tập về nhà!
Còn Sen, tất nhiên là không có.
Sen bị phạt đứng cuối lớp, đại thiếu gia hôm đó lầm lì hẳn. Thỉnh thoảng, cậu có quay xuống nhìn con hầu nhà mình, xong lại quay lên đầy bất lực.
Cô giáo gọi điện cho phụ huynh, cuối buổi, bà chủ đích thân tới đón Sen và cậu. Đại khái về mặt pháp luật, bà chủ và ông chủ là người giám hộ của Sen.
Bà chủ trao đổi với cô giáo, rồi đưa hai đứa về. Sen thắc mắc ghê lắm, mọi ngày cậu chủ nhất quyết cầm đồ cho cô, vậy mà trước mặt bà chủ, cậu để Sen vác hết.
Tới xe, bà thắt dây bảo hiểm cho cô và cậu rồi đưa đi xem phim, ăn KFC và kem. Bà chủ rất xinh đẹp mà còn tốt bụng, người bà cũng có mùi thơm ơi là thơm, Sen thích bà chủ lắm.
-“Sen này!”
Bà chủ vừa gọi Sen, vừa lau vết kem dính trên miệng cô bé.
-“Dạ!”
-“Sao con không làm bài tập về nhà?”
Sen sợ bà thất vọng về Sen, nhưng Sen cũng không dám khai ra cậu, lặng thinh chả biết nói gì.
Bà chủ tất nhiên biết chuyện, nhưng bà có mỗi thằng quý tử, nó còn quan trọng hơn mạng sống của bà, bà chưa bao giờ mắng nó cả, đâm ra, bà chỉ nói nhẹ nhàng, nhắc nhở Sen.
-“Cô giáo còn bảo, Sen bị mấy điểm kém nhé, Sen mà lần sau không làm bài và được điểm cao là ta không cho Sen đi học nữa!”
Sen hãi quá, hứa xin rối rít.
Đại thiếu gia bên cạnh, mặt lạnh tanh. Nhưng mà từ đó, có sự thay đổi không hề nhẹ.
…
7 rưỡi tối, Sen đang đánh răng, cậu đã gọi.
-“Sen, con Sen đâu…”
Miệng còn đầy bọt, mà giọng cậu có vẻ cáu, cố nói:
-“Dạ, em đây!”
-“Mày vác cái dạ của mày lên đây cho tao nhờ!”
-“Cậu đợi em một tý!”
-“Tao cho mày một phút, vác luôn sách vở lên đây!”
Sen cuống cuồng xúc miệng, bê cả cái balo lên phòng cậu.
-“Sao cậu?”
-“Sao trăng gì, ngồi xuống!”
-“Dạ!”
-“Làm bài tập về nhà đi!”
-“…”
-“Ngây ngây ra cái gì? Hay mày muốn ở nhà, không đi học nữa?”
Nghe cậu nói, Sen có vẻ đã hiểu, cảm động lắm.
-“Không, em thích đi học lắm, cậu dạy em à…cậu tốt quá!”
-“Mày còn phải nói, viết chính tả trước đi đã!”
-“Dạ!”
Đúng là ở đời bất công mà, đại thiếu gia sinh ra đã nhà giàu, có ba mẹ yêu thương, tới chữ viết cũng đẹp hơn Sen.
-“Mày viết hay mày vẽ giun hả Sen?”
-“Em viết mà!”
-“Nắn nót vào!”
-“Em cũng nắn nót rồi mà, nhưng mà nó không được đẹp như của cậu thôi!”
-“Mày đúng là, không được tích sự gì hết!”
Cậu viết xong, bực mình cầm tay Sen, giúp nó viết từng chữ. Cậu rất giống cô giáo trên lớp nha, đại thiếu gia thật giỏi!!!
Viết xong, chủ tớ cùng nhau học Toán, “chủ” thì làm xong bao đời, chơi bời đủ thể loại, mà “tớ” thì bò ra bàn, đếm hết chân lại đếm tới tay. Chủ vừa chơi đồ hàng, vừa quát:
-“Con kia, tao đánh gãy tay bây giờ, tính nhẩm đi, không được đếm!”
Sen tái mặt nhìn cậu chủ, rõ ràng đã cho hai tay xuống dưới giấu giấu thế mà cậu vẫn biết. Con bé đành ngậm ngùi nỗ lực làm, làm mãi, làm mãi…cậu chủ xem xong mấy tập phim chưởng rồi nó mới làm xong.
-“Đưa tao kiểm tra!”
-“Đây ạ!”
Hí hửng đưa đại thiếu gia kiểm tra, tưởng được khen, ai ngờ mặt cậu đã tối sầm:
-“20 trừ 5 rồi trừ 7 mà mày viết bằng 12, tao không còn gì để nói với mày nữa Sen ạ!”
-“Á, đâu đâu…đúng rồi mà!”
Sen gân cổ lên cãi, đại thiếu gia tạm thời quá choáng.
-“Này nhé, em nói cho cậu biết nhé, giả sử em có 20 cái kẹo, em cho cậu 5 cái, cho anh Tuấn 7 cái, rõ ràng em còn 12 cái còn gì?”
-“Mày còn hẳn 12 cái cơ á?”
-“Vâng!”
Sen đối đáp, tỉnh bơ. Cậu chán, phi luôn quyển vở của nó vào sọt rác. Nó ấm ức, nước mắt rơm rớm. Đi tìm bác Súng, mượn tạm túi kẹo, lấy ra đúng 20 cái.
Đoạn, Sen gõ cửa phòng cậu chủ.
-“Đại thiếu gia, để em chứng minh cho cậu thấy!”
Đại thiếu gia mắt tròn xoe nhìn đống kẹo trong tay con bé.
-“Đây nhé, em có 20 cái kẹo tất cả!”
-“Ừ!”
Sen bốc ra một ít, đếm đi đếm lại đúng 5 cái.
-“Đây, cậu cầm lấy 5 cái đi.”
Đoạn nó lại bốc ra 7 cái, để vào một chỗ khác coi như cho anh Tuấn. Rồi nó ngồi đếm chỗ còn lại. Đếm đi đếm lại, chỉ thấy còn có 8 cái. Lạ quá cơ?
Cậu chủ ngồi cạnh, cười khinh bỉ.
-“Mày đã biết mày ngu tới mức nào chưa?”
Sen không nói gì, lặng thinh lĩnh giáo cậu, hóa ra nó ngu tới thế!
…..
Chuyển sang học tập đọc.
-“Đọc đoạn văn này cho tao xem…”
Sen hít thở, đọc:
-“Lói lăng lên nuyện nuôn nuôn, nên lúi nấy lước…nên nớp một…lăm lay nũ nớn niên tiếp về nàm lăng suất núa lếp của bà con lông dân thấp nắm…”
Đại thiếu gia cười lăn cười bò, Sen xấu hổ lắm.
-“Bình thường em cũng đọc đúng chứ, chẳng qua cậu cứ bịa mấy câu này, khó bỏ xử…”
-“Mày…mày…”
Cậu cười không nói nổi, Sen hậm hực.
-“Em không được tích sự gì chứ gì, cậu đừng có cười em nữa, nói cho cậu biết nhá, ít ra em còn có việc làm nhá, không đi học cũng chẳng sao cả!”
Tự ái trỗi dậy, bỏ về mà không thèm chào cậu.
Ngày nào cũng như thế, rồi thì nước chảy đá mòn, nhờ cậu chủ kiên trì cuối cùng thì Sen cũng biết đọc, biết viết, biết làm toán.
*****
Một ngày mùa hè nắng vàng ruộm góc trời.
Sen nhìn chùm khế trên cành, Sen thích lắm, mà các bác đang ngủ trưa.
Sen lò dò chạy sang nhà anh Sên, định nhờ anh lấy giúp.
-“Sen!”
Cậu chủ gọi, giật bắn.
-“Dạ, có em!”
-“Mày đi đâu?”
-“Dạ, em sang nhà anh Sên ạ!”
-“Làm gì?”
-“Em nhờ anh Sên chút việc ạ!”
-“Việc gì?”
Cậu hỏi dồn dập quá, cô bé cuống cả lên:
-“Dạ, em nhờ anh ấy lấy khế ạ, em thèm ăn quá ạ!”
-“Vào tao lấy cho…”
-“Không được, không được đại thiếu gia ơi, bà chủ mà biết cậu trèo cây thì em chết…”
Sen van nài cầu cứu, mà cậu cứ đi phăng phăng, rốt cuộc, cậu đã trèo trên từng cành cây, Sen phía dưới, sợ hãi kinh khủng.
-“Đại thiếu gia, cậu thương em, coi như em lạy cậu, cậu xuống đi ạ!”
-“Đại thiếu gia…đại thiếu gia…huhu…”
…
Cậu vẫn cứ trèo, tay đã sắp chạm được vào quả khế chín..
Tiếng động không lớn không nhỏ vang lên, rồi một tiếng Rầm vang trời…cô bé run cầm cập, khuôn mặt tái mét.
Đại thiếu gia của cô! Đại thiếu gia của cô rơi tự do xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
-“Đại thiếu gia, cậu dậy đi!”
-“Đại thiếu gia, cậu đừng dọa em…”
-“Em xin cậu, huhu…”
|
Sen gọi mãi, gọi mãi mà cậu không tỉnh dậy. Nhìn cậu, Sen sợ lắm.
Nó định về gọi các bác, xong rồi nó lại không an tâm để cậu ở lại một mình. Thế rồi, nó nín thở, nó dìu cậu dậy. Sau đó, quay người, đưa hai tay ra đằng sau, kéo cậu xích gần phía mình.
Vâng, rồi nó cõng cậu!
Cũng may hàng ngày cậu biếng ăn, nên cũng nhẹ. Sen chạy một mạch, cái miệng chu choa gọi mọi người.
Nhìn thấy cậu chủ như vậy, ai nấy đều kinh hồn bạt vía. Bác sĩ gia đình được gọi tới nhanh nhất có thể!
Ngoài bị gãy hai cái răng hàm trên ra thì cậu không có gì nguy hiểm, lúc ông chủ bà chủ về tới nơi thì cậu đã tỉnh.
-“Trời ơi, bé yêu của mẹ, làm sao mà ra nông nỗi này hả con?”
Bà chủ giọng điệu xót xa, ánh mắt rơm rớm. Sen run lạnh cả người, cậu mà bảo…cậu mà bảo…cậu mà bảo…cậu lấy khế cho nó thì thôi, đời nó tàn!
-“Con thèm ăn khế, nên con…”
Cậu còn chưa nói hết, bà chủ đã ầm ĩ:
-“Mấy người làm cái gì hả? Tôi thuê mấy người về làm cái gì hả? Mười mấy người giúp việc, thằng bé thèm ăn có quả khế thôi cũng phải tự thân đi trèo…”
Căn phòng im thin thít. Ông chủ vỗ về bà chủ:
-“Mình bình tĩnh, lỗi cũng không hẳn do họ, con mình đi chơi họ quản sao được?”
-“Mình nói như đấm vào mồm em ý, nếu vậy thì họ nhận lương làm gì nữa?”
-“Mau, mau ra lấy khế cho cậu ăn!”
Bà chủ thường ngày rất hiền lành dễ tính nha, nhưng mà cứ động vào cậu chủ, là dường như biến thành con người khác. Bà tra bà hỏi từng người, rốt cuộc cũng biết, hôm nay cậu đi chơi với Sen.
Bà nhìn Sen, thường ngày bà vẫn nhìn Sen rất âu yếm, cưng Sen chỉ kém sau cậu chủ và ông chủ, hôm nay, mắt bà nhìn, chắc muốn băm nó ra mất…
Bác Hồng thấy thế, lo cho Sen, bèn rụt rè nói:
-“Cũng may là có Sen cõng cậu chủ về!”
Bà nghe vậy, xem chừng cũng nguôi ngoai. Sen thở phào, đội ơn bác Hồng đã nói đỡ, đội ơn cậu chủ không khai, đội ơn ông trời thương nó.
…
Sau cơn nóng tính, bà vì thương cậu mà ốm. Ông chủ thay bà quản giáo lại người làm. Ông chủ cũng không quên thưởng cho Sen bộ áo quần mới vì công “cứu” cậu chủ.
Buổi tối, Sen đang chơi búp bê thì cậu chủ gọi.
-“Sen!”
Chất giọng của cậu sau khi mất đi hai cái răng quả là có đôi chút khang khác. Sen cố nhịn cười, chạy như bay tới chỗ cậu.
-“Dạ, có em!”
-“Nghe nói mày cõng tao về!”
Cậu vừa hỏi, tay vừa chắp ra đằng sau, trông y như ông cụ non.
Sen sướng quá, chắc mẩm là được thưởng tiếp rồi, hí ha hí hửng:
-“Vâng, vâng, đúng đúng, là em cõng cậu đó! Em giỏi không?”
-“Giỏi cái đầu nhà mày!”
Cậu vừa nói vừa véo má Sen, mặt hầm hầm tức giận.
-“Ai cho phép mày cõng tao?”
-“Dạ…”
Sen lí nhí.
-“Mày lên đây tao cõng lại mày, cho hòa.”
Nó sửng sốt, vội vàng xua tay.
-“Không, không cậu ạ, em không thích cõng đâu…”
-“Mày nói dối!”
-“Em nói thật!”
-“Hôm nọ thằng Tuấn cõng mày còn gì?”
Trời ạ, anh Tuấn cõng nó đúng một lần, để nó hái bông hoa râm bụt chơi, thế mà cậu cũng biết, chịu cậu luôn. Mà anh Tuấn là anh cậu, vậy mà cậu lại gọi là thằng. Đúng là cậu chủ hống hách.
Sen đành khai thật, ngượng hết cả người.
-“Rồi, em nói dối, nhưng mà vì…vì…”
-“Vì sao?”
-“Em béo lắm!”
-“Béo thì sao?”
-“Cậu không cõng được em đâu!”
Sen nói một hồi, rồi liếc nhìn cậu. Cậu lườm lại nó, con Sen nhà cậu, nó vừa nhìn cái kiểu gì thế, ý là khinh cậu chứ gì?
-“Mày láo thật!”
-“Em láo cái gì?”
-“Mày coi thường tao, mày nghĩ thằng Tuấn cõng được mày nhưng mày nghĩ tao không cõng được mày…”
-“Không phải mà, em thề…”
-“Thề thốt gì, thề cá trê chui ống, mày lên mau đi, đừng để tao cáu nữa!”
Cậu đã dọa, nó đành phải lên.
Có lẽ đại thiếu gia đã phải cố, cậu bước đi những bước nặng nhọc. Nhưng sự thực phũ phàng là, cậu chỉ nặng 18kg, còn nó nặng tới…25kg.
Thế rồi, việc gì tới cũng phải tới. Cậu mệt quá, mà lòng tự ái của cậu thì cao, cậu loạng choạng, cậu lảo đảo…và rồi…cậu ngã phập một cái, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Hôm đó, cậu mất thêm hai cái răng hàm dưới nữa. Tổng cộng cậu mất tới bốn cái răng, trong vòng một ngày!
Còn Sen, ngồi trên người cậu, một sợi tóc cũng không bị ảnh hưởng.
Bà chủ gần như phát điên, cậu nhất quyết không khai, chỉ nói trèo cây khế. Sen thoát nạn an toàn. Tuy nhiên, các bác các chị “đồng nghiệp” của nó thì phải chịu một trận lôi đình.
Mấy cây khế trong vườn cũng bị chặt hết. Khế xếp đầy nhà dưới, Sen ăn mấy ngày không hết, ăn tới phát sợ.
Mấy bác trong nhà, cũng không ai ăn nổi, đành bàn bạc đen đi bán.
Hôm sau, bác Súng bảo anh Sên mang khế ra chợ, anh Sên buộc hai cái sọt đằng sau xe đạp, sọt thứ nhất chất khế, sọt thứ hai chất…bé Sen.
Sen được chở đi, thích lắm!
Anh Sên dặn dò, anh ngồi bán khế, còn nó thì làm cò mồi. Nó rất dẻo mép nhé, đâm ra rất phù hợp với tính chất công việc.
Nó nói y như lời anh dạy, đon đon đả đả.
-“Các bác các chú các chị các cô ơi, vào mua khế cho em đi! Khế nhà em vừa thơm vừa ngọt, ăn vào đẹp da đẹp dáng, sức khỏe dồi dào. Vào mua đi, em bán rẻ cho…mua năm quả tặng một nha…xưa người ta ăn quả khế trả cục vàng, nay chỉ cần ăn quả khế và trả em một ngàn thôi…mọi người ơi…mọi người ơi…”
Mọi người nghe lời rao phì cười, lại thấy con bé trắng trẻo bụ bẫm thì yêu lắm, tranh nhau mua. Sen tha hồ ngồi đếm tiền.
Đang vui vui vẻ vẻ thì bỗng một chiếc xe ôtô đen sang trọng tiến tới. Từ trong xe, đại thiếu gia móm răng bước ra.
-“SEN!”
-“Dạ!”
Sen giật bắn.
-“Ai cho mày đi chơi!”
-“Em có đi chơi đâu, em đi kiếm tiền cho nhà mình đấy!”
-“Kiếm cái gì mà kiếm, đến lượt mày kiếm hả? Đi về!”
Sen phụng phịu.
-“Tý nữa em về, nha, nha, nha, đại thiếu gia nha!”
-“Không được, về luôn cho tao!”
-“Không thích mà! Đang vui!”
-“Tao không nói nhiều!”
Đại thiếu gia bắt đầu khó tính, Sen rơm rớm nước mắt. Anh Sên thấy vậy, thương quá, dù sao cũng bán được kha khá rồi, anh dọn hàng, dỗ dành Sen rồi bế nó ngồi vào một cái sọt.
-“Nín đi rồi tý anh mua kẹo mút nhé, giờ đi về thôi!”
Sen nghe vậy thấy vui vui, không khóc nữa, nó vẫy tay đại thiếu gia.
-“Được, thế em về, chào cậu nhé!”
Đại thiếu gia tức tím mặt mày, cậu quát:
-“Lên xe, ai bảo mày về bằng cách đấy? Xuống ngay!”
Sen là Sen thích được ngồi sọt hơn là ngồi ôtô. Ngồi ôtô có gì hay chứ, toàn mùi điều hòa, cậu thì mặt cau mày có, ngồi sọt được anh Sên chở đi khắp nơi, anh Sên lại còn mua kẹo mút cho nó, kể chuyện cười cho nó…quả thật nó không thích xuống tý nào…
-“Đừng mà…em không muốn…em thích đi với anh Sên!”
-“Không muốn cũng phải xuống!”
Cậu ra lệnh.
-“Ứ ừ…”
Sen chui đầu trốn sau anh Sên, lấy can đảm từ chối cậu.
-“Con này mày láo nhỉ?”
-“Ứ…”
Mắt nó một bọng nước. Anh Sên đành quay sang dỗ cậu chủ.
-“Cậu về trước đi, cái Sen đi với tôi cũng được…”
Sen nghe thấy, hơi cười mỉm. Cậu lườm nó.
-“Mày nhớ đấy Sen ạ!”
Sen lấy hai tay che mặt, thấy xe cậu đi rồi, bĩu môi cười hì hì.
…..
…..
Anh Sên cho Sen đi chơi khắp nơi, đi tít mù tắp. Có tiền bán khế, anh mua hẳn cho Sen một cái kẹp tóc, cho Sen ăn bánh cuốn thịt nướng. Sen quý anh Sên ơi là quý!
-“Em chào anh ạ!”
-“Sen!”
-“Dạ!”
-“Anh dặn làm gì?”
Sen cười hì hì, nó chu mỏ chụt một phát vào tay rồi thổi phù phù cho anh. Cái này là hôn gió nhé, cũng là anh dạy nó, anh bảo, những cô bé ngoan đều phải làm thế. Sen làm, rất điệu, rất ngoan!
-“Rồi, Sen vào nhà đi!”
-“Em chào anh Sên ạ!”
-“Anh chào Sen nhé!”
Anh Sên đi, Sen vui vui nhảy chân sáo vào nhà, nhìn thấy cậu chủ đứng ngay giữa sân, mặt lạnh tanh.
-“Em chào đại thiếu gia ạ!”
Đại thiếu gia của cô chẳng thèm đáp lời, cậu quay lại, vẫy một cô bé gái, cũng cao bằng Sen, hình như còn xinh hơn Sen, mặc áo quần cũng đẹp hơn Sen.
-“Mình đi thôi, tớ dẫn cậu đi chơi!”
Đại thiếu gia nói, hai người đó cứ thế bước đi, coi Sen như là không khí!
|