Chuyện Tình: Công Chúa và Hoàng Tử
|
|
-Nè, mấy người bị làm sao vậy?_Phuơng nói và dơ tay vẫy vẫy trước mặt Vũ -Bộ khó nhìn lắm hả?_Trinh nhăn nhó hỏi -K, k phải. Đẹp lắm_Phong nói trong vô thức -E hèm, vậy mà có ai kia nói là k có gì đó nha_Ngọc cười -Đúng đó_Phuơng cười -Tui k có giỡn nha. Giận mấy bà luôn_Trinh nói và quay mặt đi chỗ khác -Ý, sorry mà. Thôi nha...._Ngọc năn nỉ -Tạm tha cho lần này_Trinh nói và búng lên trán Ngọc -Mà thôi, xuống biển tăm đi, đứng đây làm gì_Phuơng nói rồi kéo tay Vũ xưống biển -Nè, tui có nói là muốn tắm đâu?_vũ chợt tỉnh khi làn nước trong xanh và mát rượi chạm vào da thịt -Nhưng tui muốn. Ông có dám thi với tui k?_Phuơng kênh kiệu -Dám chứ sao k? Bà tưởng tui sợ bà hả?_Vũ nói đầy thách thức -Vậy thì bơi từ đây tới cây cột màu xanh ở ngoài kia nha_Phuơng nói và chỉ tay về phía cây cột xanh Thế là 2 người lon ton dắt nhau ra phía rìa nước và bơi nhanh hết mức có thể Phía Trinh nhìn 2 người thi thố với nhau mà trinh buồn cười." Thật là trẻ con nhưng cũng thật ngưỡng mộ. Còn mình thì có muốn nhuw họ cũng chẳng được. Bao năm nay mình cố gắng học bơi biết bao nhiêu, bị anh 2 mắng k ít lần, thế mà k tài nào bơi được. Có lẽ suốt đời này mình đành làm chú cá bị mắc cạn thôi. Dù muốn vũng vẫy với đồng loại nơi dòng nước mặn táng xanh kia cũng k được"_Trinh suy nghĩ rồi thở dài -Cậu có cần mình giúp cậu học bơi k? Nhìn người ta bơi mà mình thì k bơi được chắc là buồn lắm_Phong đứng cạnh Trinh và nói Sau vài giây hoàn hồn, Trinh mới có thể bình tĩnh trở lại. Tự nhắc nhở mình rằng Phong có khả năng nhìn thấu tâm can người khác qua ánh mắt của họ, Trinh nói -Nhưng mà.....mình...._Trinh ấp úng -K sao đâu. Họ k dạy cậu được nhưng mình thì có thể. Mình có phuơng pháp riêng mà_Phong cười, nụ cười hiếm hoi -Cảm ơn cậu_Trinh nói đầy cảm kích -K cần phải vậy đâu. Khi nào bơi được rồi hãy cảm ơn mình. Đi thôi_Phong nói và vuốt nhẹ mái tóc mềm của Trinh, rồi kéo Trinh xưống biển Phía Kiệt và Bảo -Này nhóc, chúng ta cũng thi đua cái gì nhé_Kiệt nói với Bảo -Đơn nhiên rồi. Nhưng thi cái gì đây?_Bảo hỏi -Thi bơi nhé_Kiệt đề nghị -Mơ à? Anh khỏe như thế thì đơn nhiên người thắng sẽ là anh rồi_Bảo k đồng tình -Ha ha ha, xem ra nhóc cũng biết lượng sức mình quá ha_Kiệt nói và nhìn Bảo chỉ với nửa con mắt_Vậy thì thi cái gì? -um..........Xây lâu đài cát_Bảo suy nghĩ 1 lúc rồi nói -Ok thôi. Nhưng phần thưởng cho người chiến thắng là gì đây?_Kiệt hỏi -Nói nhỏ thôi_ Bảo nói rồi vẫy Kiệt như muốn bảo anh chàng này cuối xưống_ Thì thầm, xì xào.... -Nè, có được k vậy?_Kiệt hỏi lại đầy nghi ngờ -Được mà_Bảo chắc chắn -Oh, thử xem_Kiệt nói và 2 người bắt đầu hì hục làm lâu đài của riêng mình Ai đi qua cũng đều nhìn họ với đủ mọi ánh mắt. Chắc họ nghĩ anh chàng này lớn rồi mà còn chơi mấy trò này sao? Hay: 2 cha con nhà này có vẻ thật hạnh phúc Chắc mọi người thắc mắc nhân vật chính đi đâu mất rồi phải k? Nói cho nghe........... Ngọc 1 mình lang thang khắp bãi biển dài, bàn chân trần nhẹ đi trên cát để lại những dấu chân và sóng biển vỗ vào xóa nó đi. Cũng khá lâu rồi nó k tới biển, khá lâu rồi nó k vuơn vai để cảm nhận gió biển có ẩn 1 vị mặn nồng. Chọn 1 phiến đá ở khá xa bờ, nó ngồi xuống. Nhìn ngắm mọi vật ở đây trông nó chẳng khác nào 1 nàng tiên cá ngày ngày ngồi trông mong hoàng tử. Nó thẩn thờ nhìn xung quanh bằng đôi mắt rất buồn
|
Đứng lên phía mốm đá, nó dang 2 tay ra và nhắm mắt lại. Gió biển lồng lộng, mát rượi và mang theo cía hơi mặn của ăn. Nó chợt nhớ về những chuyện từ ngày xưa, từ rất lâu rồi_ những câu chuyện mà trước đây nó đã từng quên hay nói đúng hơn là k muốn nhớ. ( -Tiểu Ngọc à, xưống đây đi con. Coi cừng té đó_1 người phụ nữ xinh đẹp đưa đôi mắt lo lắng nhìn lên phía mỗm đá gần bờ -Nhưng trên này vui lắm mẹ ơi. Có gió mát nè, lại còn có vị mặn như muối bà Năm hay dùng để nấu ăn nữa mẹ à. Hay lắm_Đứa bé vừa nói vừa dang 2 tay ra như muốn bay - Nào con gái, xuống thôi. Đừng để thiên thần phải lo lắng chứ_1 người đàn ông nói và ẵm đứa bé xuống - Con k muốn mẹ lo lắng đâu, vì thiên thần lo lắng thì sẽ k còn đẹp nữa. Nhưng mà con muốn bay_Đứa bé nói -Vậy thì ba sẽ làm máy bay cho con_Người cha nói và xoay đứa bé -woaaaa........ha ha ha.......vui quá!!!_đứa bé hét lên và cười thật tuơi)_ đó là những gì NGọc đang hồi tưởng lại mà k hề hay biết nước mắt đã đẫm ướt khóe mi từ lúc nào
Chợt có 1 bàn tay nắm lấy chân nó và kéo xuống làn nước mặn trong xanh -Khụ khụ khụ_Nó sặc nước, ho liên hồi -Ha ha ha_Kiệt ôm bụng cười -Cậu làm gì vậy hả?_Ngọc lấy tay vuốt nước trên mặt vaf đánh vào ngực Kiệt -Khoan đã, cậu làm sao vậy? Sao giọng cậu lạ thế? Mắt cậu nữa, sao đỏ vậy?_Kiệt hỏi và nắm chặt lấy 2 cánh tay Ngọc -K sao, chắc bụi bay vào mắt thôi mà_Ngọc nói và lấy tay lau nhẹ mắt -K phải, nãy giờ cậu nhắm mắt thì lấy đâu ra bụi bay vào cơ chứ. Cậu nói thật cho mình biết đi_Kiệt nói -Mình...mình..._Ngọc ấp úng -Cậu đã đồng ý làm bạn mình thì cậu nói thật cho mình biết đi. Đừng dấu mình_Kiệt nói rất nhẹ nhàng 1 giọt...2 giọt...3 giọt....và sau đó là rất nhiều giọt nước mắt rơi xuống biển hòa tan với vị mặn nơi đây Kiệt k nói gì nữa, chỉ im lặng kéo Ngọc vào lòng và an ủi -Được rồi, cậu cứ khóc đi, khóc nhiều vào_Kiệt nói 1 lúc sau, Kiệt dìu NGọc lên bờ và đưa cho Ngọc 1 chiếc khăn lạnh -Sao? Đỡ rồi chứ?_Kiệt hỏi và ngồi xuống bên cạnh Ngọc -Cảm ơnn cậu_Ngọc nói nhẹ nhàng -Cậu buồn chuyện gì à?_Kiệt hỏi -K, chỉ là mình nhớ tới quãng thời gian trước đây, quãng thời gian mình có được 1 gia đình hạnh phúc_Ngọc nói, ánh mắt nhìn về 1 phía vô định -Mình k biết phải khuyên cậu thế nào vì mình k phải người từng trải, mình sinh ra trong gia đình quá đầy đủ. Nhưng mình nghĩ cậu nên quên hết tất cả đi, quên hết tất cả những gì mà cậu cho rằng nó làm cậu đau khổ. Cậu hãy giống như bờ cát này, khi có người đi qua sẽ để lại dấu chân trên ấy, nhưng khi sóng biển ập vào thì tất cả sẽ trôi đi. cậu hãy quên đi nỗi đau của mình như cách mà sóng biển và bờ cát đã làm_ Kiệt nói -Mình sẽ cố gắng nhưng mình k chắc là có thể làm được hay k. Cậu biết đấy, con người k bao giờ chiến thắng được thiên nhiên mà_Ngọc nói -Mính sẽ giúp cậu dù mình biết mình chẳng có tài cán gì_Kiệt cười -hì, nãy giờ cậu nói giống giáo sư ghê_Ngọc chọc -Đâu có, mình vốn dĩ là 1 giáo sư mà_Kiệt đùa -Vâng, giáo sư quái dị_Ngọc nói và cả 2 cùng cười
|
Vừa lúc đó, Bảo chạy lại........... -Chị Ngọc, đi chơi với em đi_Bảo nói và kéo tay NGọc -được rồi, chị đi!_Ngọc cười -Chị sao vậy, mắt đỏ hoe mà sưng húp hà. Chị khóc hả?_Bảo hỏi -Đâu có, bụi bay vào mắt chị thôi_Ngọc chối -Vậy ạ. Mà sao chị lại ngồi đây với anh Kiệt ạ?_Bảo hét lên khi thấy Kiệt ở bên cạnh -Ờ thì....thì..._Kiệt lắp bắp -Anh phải giữ lời hứa của mình chứ_Bảo lườm -Ừ, thì giữ. Gớm, đi là được chứ gì_Kiệt nói và đứng dậy -Khoan đã. Lời hứa gì vậy?_Ngọc hỏi -Là như vầy nè chị: Em và anh Kiệt thì xây lâu đài cát với nhau, nếu ai thua thì k được tới gần chị trong ngày hôm nay, nếu ai thắng thì được đi chơi suốt ngày hôm nay với chị. Và người thắng là em nên đơn nhiên anh ấy k được ở đây rồi_Bảo cười nói -Vậy sao? Hay nhỉ?_Ngọc cười -Vâng! Vui ha chị_Bảo cười toe toét -Mấy người dám lấy tôi ra làm thứ để cá cược sao?_Ngọc hét lên rồi quay mặt đi chỗ khác Bảo và Kiệt hết hồn khi thấy thái độ của Ngọc thay đổ -Chị à, em...em k cố ý đâu_Bảo nói -Đúng đó, chỉ là vô tình thôi. Bọn mình k ngờ là cậu giận như vậy_Kiệt hùa theo -Hứ!_Ngọc -Chị ơi....chị ơi, em xin lỗi chị. Em k cố ý đâu..hu hu hu_Bảo nói rồi mếu máo Nghe thấy tiếng khóc của Bảo, Ngọc vội quay lại -Nè Bảo, em nín đi, nín đi nào. Đừng khóc, trông xấu lắm_Ngọc nói và lau nước mắt cho Bảo -Nhưng chị phải hứa tha lỗi cho em nha_Bảo nói trong nước mắt -Được rồi, chị tha, tha hết_Ngọc nói rồi ôm Bảo Còn Kiệt thì đứng đơ người vì vẫn chưa hiểu chuyện gì xảu ra . Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và theo như Kiệt biết thì Bảo_em trai cậu k phải là 1 đứa mít ướt như vậy. Nhìn thằng nhỏ bằng đôi măt ngạc nhiên, Kiệt nhận được cái nháy mắt và đôi tay dơ lên kí hiệu chiến thắng của nhóc Bảo. Lúc này, Kiệt mới chợt nhận ra tất cả " Thằng nhỏ này láo thật, diễn cứ như thật khiến mình cũng phải tin. Tuơng lai chắc sẽ trở thành 1 diễn viên đóng phim truyền hình nổi tiềng. Bây giờ mình mà xin chữ kí và những đồ dùng của nó thì tuơng lai bán được bội tiền"_Kiệt suy nghĩ và tự gõ đầu mình vì những suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi
|
Nhưng mà 2 người phải bỏ ngay cái điều kiện ngớ ngẩn vừa rồi, được chứ?_Ngọc hỏi và nhìn Bảo -Dạ, được ạ_Bảo tuy k muốn đồng ý nhưng cũng đành miễn cưỡng gật đầu -Ok, vậy là tốt rồi_Ngọc nói và nhìn Kiệt Khỏi phải nói, Kiệt vui tới mức nào khi cái điều kiện ngớ ngẩn vừa rồi được xóa bỏ. Nếu phải tránh xa Ngọc trong ngày hôm nay thì buổi đi chơi sẽ chẳng còn nghĩa và thú vị gì đối với Kiệt. -Mà thôi, cũng khá trưa rồi, gọi mọi người vào ăn thôi_NGọc nói và nhìn đồng hồ -Để em đi tìm anh Vũ với chị Phuơng cho. 2 người đó mỗi lần cãi nha vui lắm, bao nhiêu tật xấu đều lòi ra hết_Bảo nói và bước đi. Trước khi đi, nhóc con còn để lại 1 câu hay nói đúng hơn là 1 lời cảnh cáo:" Anh mà làm gì chị Ngọc là coi chừng với em đó" -Trời ơi, nó coi mình là loại người gì cơ chứ?_Kiệt lầm bầm -cậu đang nói gì thế?_Ngọc hỏi -À k, có gì đâu. Mình đi thôi_Kiệt nói rồi lôi Ngọc đi
|
Tại nơi Phong đang dạy Trinh tập bơi........... -Kìa, 2 người đó kìa. Ê....._Kiệt chỉ tay vào 2 người trước mặt và định hét lên -suỵt, im lặng nào_Ngọc bịt miệng Kiệt, kéo vào 1 hòn đá to và nói -Sao...sao vậy?_Kiệt hỏi -Cậu ngồi im giùm tôi 1 lát đi. Nhìn xem họ kìa_Ngọc nói với Kiệt ló mặt ra ngoài -Sao đâu? Bình thường mà?_Kiệt ngây thơ -Đồ ngốc! Chịu khó ngồi im 1 lúc đi, rồi cậu sẽ biết_Ngọc nói và cả 2 cùng nhìn vào 2 con người đang vùng vẫy dưới nước kia. Trông họ bây giờ chẳng khác gì ăn trộm, nhưng ăn trộm được cái gì nhỉ? Trang sức ư? Hay quần áo?_K phải, vì họ đang mặc đồ bơi. Thứ duy nhất họ muốn trộm chính là thông tin Quay trở về với cặp đôi đang được nói tới nha...... -1,2... 1,2...Đúng rồi, như thế, như thế. Đạp chân mạnh lên, tay phải đều, tốt, tôt lắm_Phong hướng dẫn trong khi Trinh thì đang thực hiện nhưng động tác đó 1 cách vụng về và cuối cùng thì cô nàng cũng bơi được 1 đoàn ngắn -Sao...sao lại như thế được? Tại sao mình tốn hơn 1 tuần để dạy con bé học bơi mà k được, còn thằng Phong sao mới có mấy tiếng mà đã ok là sao?_Kiệt nói khuôn mặt k dấu khỏi sự ngạc nhiên -Đó là do còn tùy vào người dạy_Ngọc cười -Là sao? Ý cậu mình k có tài cán để dạy con bé sao?_Kiệt quay sang hỏi -Đó là do cậu tự nghĩ thế thôi còn ý mình là về phuơng diện tình cảm. Đôi khi tình yêu có thể chiến thắng tất cả đấy_Ngọc giải thích -Phương diện tình cảm? Tình yêu? Là sao?_Kiệt ngu ngơ -Chẳng lẽ cậu k biết gì sao?_Ngọc hỏi -Biết gì là biết gì?_Kiệt vẫn như vậy -Thật uổng cho cậu, mang tiếng là là cao thủ sát gái thế mà chả tinh ý 1 tí nào. haizzz_Ngọc nói và lắc đầu -quá đáng, tại chưa yêu bao giờ chớ bộ_Kiệt cãi lại -Vâng, chưa yêu nhưng bạn gái thì còn nhiều hơn kiến cỏ_Ngọc đá đểu -Đâu? Đâu? Có con kiến nào đâu?_Kiệt giả ngô nhìn xung quanh -Thôi đi, mệt cậu quá. Xem thếm 1 chút đi_Ngọc nói và hướng mắt về phía 2 người kia bổng, 2 người thấy 1 cảnh cực thú vị, tuy k có gì đặc sắc nhưng cũng rất đáng công nãy giờ ngồi rình mò dưới trời nắng chang chang và gay gắt. Có lẽ vì quá vui nên Trinh đã làm 1 hành động hơi vượt quá mức bạn bè đó là ôm chầm lấy Phong và hôn nhẹ lên má trái của anh chàng. Khi định thần lại thì đã k còn kịp nữa rồi. Có lẽ cũng vì ngại nên ngay sau đó, Trinh vội buông Phong ra và cúi gằm mặt xuống. K gian bỗng rơi vào im lặng -Cái gì thế kia? Tại sao lại như vậy?_Kiệt nói và như có ý định nhảy xổng ra -Từ từ nào, tôi sẽ cho cậu ra nhưng bây giờ cậu phải bình tĩnh, thật sự bình tĩnh. Chuyện này cậu phải suy nghĩ thật kĩ vì em gái cậu và cả Phong đều quí mến nhau_Ngọc nói -Nhưng tại sao mình k biết?_Kiệt hỏi -Tại cậu vô tâm quá thôi. Nghe này, Phong là bạn thân của cậu, cậu ấy cũng là 1 người rất tốt,đàng hoàng và điềm đạm. Nếu giao em cậu cho cậu ấy thì chẳng phải cậu cũng yên tâm sao?_Ngọc phân tích -Um...cũng đúng. Vậy bây giờ mình phải làm sao để giúp họ đây?_Kiệt hỏi -Tạm thời thì k cần làm gì cả. Bây giờ tôi và cậu tới đó để họ khỏi ngại ngùng về chuyện vừa rồi. cố tỏ ra vô tư như k biết gì đấy nhé_Ngọc nói -Ok_Kiệt nói và cả 2 đi về phía bãi biển, nơi 2 con người đang đứng như trời trồng và k biết làm sao
|