Chuyện Tình: Công Chúa và Hoàng Tử
|
|
Suốt 1 buổi sáng hôm đó, k khí vô cùng căng thẳng . Mọi người xung quanh cứ có cảm giác đâu là 1 bãi chiến trường tan tóc chứ k phải là công viên giải trí như mọi người lầm tưởng. 3 chàng thì cứ cố làm 2 nàng kia cười còn 2 nàng thì cứ giả vờ làm mặt lạnh rồi bỏ đi. Ngọc là người ở giữa nên luôn bị hai bên chèn ép đến nghẹt thở. 1 bên thì năn nỉ Ngọc nói giúp để làm hòa, bên kia thì đe dọa nếu nói chuyện với bên này thì thì sẽ bị tảy chay (con nít gớm) Khi 3 chàng kia đi mua đò uống, Ngọc quay sang hỏi 2 nàng -Sao các cậu nói k giận họ mà lại làm như vậy? -Đúng là bọn mình k giận họ nhưng..._Trinh nói -Nhưng sao?_Ngọc hỏi tiếp -Bọn mình phải trả thù. Ai bảo làm bọn mình lo lắng suốt thời gian qua làm chi?_Phương giải thích -À, mình hiểu rồi.Vậy thì tốt nhất mình k nên can vào_Ngọc cười khi đã hiểu lí do -Nè, cậu đi toilet k?_Trinh hỏi -Ờ, cho mình đi với.Ngọc, cậu đi k?_Phương nói -Thôi các cậu đi đi_Ngọc cười với tụi nó -Vậy cậu chờ tụi mình ở đây nhé, k được đi đâu đâu đó_Phương căn dặn -Mình biết rồi mà_Ngọc phì cười vì Phương cứ coi mình như trẻ con trong khi nếu xét về kinh nghiệm cuộc sống thì nó hoàn toàn hơn hẳn Phương Nhắc tới kinh nghiệm cuộc sống nó lại thấy buồn vô hạn, ngồi trên ghế đá nhìn vào khoảng k vô định, nó chợt suy nghĩ mông lung về cuộc đời của mình. Mãi suy nghĩ nó k hề hay biết rằng có một bóng đen đang đứng đằng sau lưng nó. Bóng đen đó từ từ tiến lại gần, vung tay lên và........ -Á!_Nó hét lên -Hahaha, cậu làm gì mà giật mình vậy?_Kiệt bật cười -Cậu đúng là đồ quá đáng. Cậu áp nguyên 1 lon coca ướp lạnh vào mặt tôi, cậu có biết lạnh lắm k hả?_nó gắt -Thôi thôi, mình xin lỗi. Mà cậu làm gì mà như người mất hồn vậy?_Kiệt cầu hòa -K có gì, suy nghĩ 1 chút thôi_Nó đáp gọn lỏn -Suy nghĩ chuyện gì? Bộ đang nhớ người yêu hả?_Kiệt hỏi lại, lòng thầm mong câu trả lời sẽ là k -Nè, cậu đừng có làm ô uế thanh danh của tôi nghe chưa? Tôi chưa có bạn trai_Nó hét lên thêm 1 lần nữa -Ấy da, mình xin lỗi nhưng cậu cũng k cần phải hét lên như vậy chứ. Thật chẳng giống Ngọc lạnh lùng thường ngày 1 chút nào_Kiệt nói và bịt lỗ tai vì tưởng sẽ bị hét tiếp vào mặt nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại 5s im lặng Vì sao ư? đơn giản bởi vì những lời nói của Kiệt làm cho nó nhận ra khi ở bên kiệt nó đã thay đỗi. Sự lạnh lùng, k mấy quan tâm tới chuyện bao đồng ngày nào giờ đây đã biến mất mà thay vào đó là 1 con nhóc hung hăng, hay cáu kỉnh theo kiểu trẻ con. Dường như 1 phần kí ức tuổi thơ đang hiện hữu trong nó nhưng tại sao chỉ với Kiệt nó mới thế kia?Lại còn cái cảm giác khó thở và hồi hộp mỗi khi Kiệt cười với mình nữa? Tất cả đều là 1 dấu chấm hỏi k lời giải đáp
|
Còn về phía Kiệt, thấy nó im lặng như vậy, cậu chàng lại tưởng nó giận mình nên rối rít xin lỗi -Nè, cậu có sao k vậy? Cho mình xin lỗi nha_Kiệt nói và cầm tay nó lắc lắc -Hả?Ơ ?Ừ_! loạt những từ khó hiểu vang lên -Nè, cậu có bị làm sao k? Hay là say nắng_Kiệt nói vẻ quan tâm -Tôi k tới mức đó đâu_Ngọc nói -ê,Kiệt. Làm gì mà chạy về trước vậy?_Phong nói, theo sau còn có Vũ -Ờ, đứng ở đó nắng quá, nhiều tia cực tím nữa, sợ làm tổn thương làn da của mình_Kiệt nói rồi cười hì hì -Trời ơi là trời, làm như con gái k bằng_Vũ nói giọng mỉa mai -Nè, thằng kia!_Kiệt gắt lên -Thôi đi. Ngọc nè, Trinh đâu?_Phong can Kiệt và Vũ rồi hỏi Ngọc -Ờ đúng đó, Phương đâu rồi?_Vũ lúc này mới nhớ ra( chán ông này ghê) -Bọn họ đi toi let rồi.Ngồi đâu đợi đi_Ngọc nói -Mà sao họ lại như vậy? tự nhiên giận dai dễ sợ_Kiệt hỏi -À, chuyện này mình cũng có hỏi rồi_Ngọc nói -Thật sao?Vậy họ nói gì_Phong lao vào -Chyện này thì......thiên cơ bất khả lộ_Ngọc chần chừ 1 lát rồi nói -Trời ơi, lại thêm 1 người thích giữ bí mật sao?_Vũ nhăn mặt -tôi cũng định nói nhưng nhớ lại những gì họ nói mình thấy cũng có lí nên quyết định im lặng_Ngọc giải thích -Thôi xong, bây giờ phải làm sao đây?_Kiệt nói giọng buồn bã -Hãy dùng tấm lòng của mình để xoa dịu vết thương lòng cho họ.Đó là liều thuốc tốt nhất để chữa cho những tâm hồn bị tổn thương_Ngọc nói rồi uống lon coca lúc nãy Kiệt đưa -Trời ơi, nói gì mà giống nhà văn quá vậy?_Vũ nhăn mặt -Cái thằng dốt Văn này, đó là 1 lời khuyên hay đó_Phong cốc đầu Vũ -Cảm ơn cậu_Kiệt mỉm cười nhìn nó Bất giác, cái cảm giác khó nói kia lại xuất hiện. Quay mặt sang hướng khác để tránh khuôn mặt đó của Kiệt, nó lạnh tanh đáp -K có gì
|
-Nè, Ngọc.Tại sao cậu lại nói chuyện với ai kia vậy?_Phương hỏi giọng mỉa mai -À, chỉ nói với nhau vài câu thôi, k ảnh hưởng gì đến cái kế hoạch của câu đâu_Ngọc cười -Phương à, cậu tha lỗi cho mình đi_Vũ nói rồi cầm tay Phương năn nỉ -Bỏ ra đi, tôi với cậu có quan hệ gì đâu_Phương nói giọng lạnh tanh -Trinh à, anh xin lỗi_Kiệt năn nỉ Trinh -Cho mình xin lỗi luôn nha_Phong cũng nhào vô -Mấy người có coi tui ra gì đâu_Trinh hét rồi giật tay mình lại Sau đó 2 nàng bỏ đi hay nói đúng hơn là theo hướng nhà hàng, cũng đúng thôi giờ trưa rồi mà Ngọc chỉ biết lắc đầu nhìn 2 cô bạn, ngoái lại phía sau nhìn 3 chàng trai khuôn mặt như sắp khóc rồi đi theo 2 nàng -Trời ơi, cuộc đời của tôi_vũ hét lên -Xem ra chiêu" mật ngọt chết ruồi" này k có tác dụng rồi_Kiệt lắc đầu -Cả chiêu "nụ cười tỏa nắng" cũng k xi nhê_Phong rầu rĩ -A, khoan đã. Mình vẫn còn cách cuối cùng nhưng các cậu phải chịu khổ 1 tí_Vũ nãy ra ý định -Sao? Nói nghe thử nào_Phong hỏi -Như vậy nè !@#%$&(_)__ Vũ nói ra cái kế hoạch -Đành vậy, thử xem sao_Kiệt nhăn mặt -Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu kế hoạch_Vũ nói rồi mỗi người chạy đi 1 ngã
15' sau.................... -Xong chưa?_Kiệt hỏi -Xong hết rồi.Còn cậu?_Vũ hỏi lại -Tất cả đều Ok_Kiệt nháy mắt -Xong hết rồi chứ? kế hoạch điên rồ bắt đầu_Phong nói -Nè, bỏ chữ điên rồ đi, khó nghe quá_Vũ ý kiến -Nhưng mihf thấy đúng mà_Kiệt nói -Nè, mấy người........._Vũ cáu -Thôi, chuẩn bị tinh thần đi _Phong nói 3 chàng bước vào căn phòng sang trọng của nhà hàng, nơi 3 nàng công chúa đang ngự trị -Các cậu tới đây làm gì?_Trinh hỏi -Các cậu làm tôi ăn mất ngon đó_Phương tiếp lời -Còn mình thì bình thường như người đi đường_Ngọc nói và ngay lập tức nhận được cái nguýt dài hàng ngàn cây số của Trinh và Phương -Vì bọn mình có lỗi với các cậu nên.._Kiệt mở màn -Bọn mình đã chuẩn bị 1 thứ coi như là quà tạ lỗi_Vũ nói tiếp -Nào, 123 bắt đầu_Phong ra hiệu Ngy lập tức âm nhạc bắt đầu nổi lên và 3 chàng bắt đầu tiết mục văn nghệ của mình với bài hát "2 con thằn lằn con" 3 chàng hát và múa minh họa thật chuyên nghiệp khiến k chỉ 2 mà 3 nàng cười chảy nước mắt -2 cậu cười có nghĩa là đã tha thứ phải k?_Vũ hớn hở -Tha thứ đi mà_Kiệt chắp tay lên trán -Tụi mình biết lỗi rồi_Phong hùa theo -E hèm..Lần này có thể tha thứ_Phương lấy lại giọng điệu nghiêm nghị -Nhưng.....sẽ k có lần sau đâu_Trinh nói -oh Yeahhh_ 3 chàng hét toáng lên -Tôi xin lỗi phải chen vào giây phút hạnh phúc của 3 cậu nhưng.._Ngọc bỏ lửng câu và giơ chiếc điện thoại của Trinh lên 3 chàng bổng dưng bất động -Á! Trời ơi, cái gì thế này?_3 chàng đồng thanh -à, lúc nãy mình có mượn điện thoại của Trinh để gọi tới cửa hàng anh Tuấn nhưng lại bấm nhầm nút quay phim.Cùng lúc đó, chương trình văn nghệ của các cậu bắt đầu, thấy hay quá nên quay lại_Ngọc giải thích -Các cậu ơi, cái này hay quá. Gửi sang cho mình nha_Trinh nhìn lại đoạn video và nói -Cả mình nữa. Hhaha_Ngọc cười -Các cậu xóa đi mà_Kiệt năn nỉ -đừng có mơ_3 nàng đồng thanh -Tất cả cũng chỉ tại cái kế hoạch điên rồ của cậu_Phong quay sang lườm Vũ -Đúng vậy_Kiệt đồng ý và bắt đầu khởi động tay chân -Các cậu..từ từ nói nào_Vũ run run -Bắt đầu_2 chàng đồng thanh và sau đó là hàng loạt những âm thanh khó nghe vang lên Còn 3 nàng thì cứ tủm tỉm cười k chỉ vì đoạn video mà còn vì kế hoạch trả thù của họ đã thành công mĩ mãn
|
Tụi nó cùng nau vui chơi vui vẻ cho tới chiều, k còn cái k khí căng thẳng và u ám như sáng nay. Khoảng hơn 5h chiều, bọn nó rời công viên nước và đi về. Cả bọn ghé qua nhà Ngọc 1 chút để lấy đồ và mấy chú cún con(Xém tí nữa là quên) -Phiền cậu quá_Trinh cười -K sao đâu_Nó cười lại Sau khi lấy xong đồ đạc, Phong, Trihn, Phương và Vũ chào tạm biệt nó và ra về định quay vào nhà thì nó thấy 1 bóng đen ở đằng sau làm nó giật thót cả tim -Nè, sao lúc nào cậu cũng muốn tôi đau tim mà chết vậy?_Nó nói -Trời, bộ cậu thấy tui đẹp trai quá nên đau tim hả? Như vậy có nghĩa là cậu thích tôi hả?_Kiệt trêu -Cậu mơ đi_Ngọc hét lên -Sorry, nhìn cậu ghê quá à_Kiệt chắp tay cầu khấn -Thôi được rồi. Mà cậu sao k về đi? Đứng đây làm gì?_Nó hạ giọng -À, tôi muốn cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi làm hoà ấy mà_Kiệt nói -À, chuyện đó tôi có làm gì đâu. Với lại chính tôi phải cảm ơn các cậu mới đúng_Ngọc nói -Tại sao?_Kiệt hỏi -Nếu như k có các cậu thì chắc giờ này tôi đã phải chịu sự hành hạ của Phương và Trinh ở phòng thực hành nấu ăn rồi_Ngọc nhún vai -À, vậy là cả 2 chúng ta đều có lợi trong phi vụ lần này_Kiệt nói -Tất nhiên, làm ăn mà_Ngọc nói vẻ người lớn -Thôi. Tôi về nha_Kiệt nói rồi leo lên xe -Chúc cậu về bình an và đừng có gây ra tai nạn_Ngọc chúc đểu -Nè, cậu đâu cần phải trù ẻo mình như vậy chứ_Kiệt ý kiến rối lái xe đi Khi xe Kiệt đã khuất bóng, nó bước vào trong nhà. Bất giác đôi môi nở 1 nụ cười thật thoải mái
|
Chap 6: Sự trở lại của ác quỷ
Sau 1 ngày đi chơi vui vẻ, tụi nó cũng phải trở lại với trường, với lớp, với thầy cô, bạn bè -Ngọc có vẻ tới sớm nhỉ?_Kiệt từ đâu xuất hiện và hỏi nó -Cậu cũng vậy chứ có kém gì tôi? Tới sớm để cua gái hả?_Ngọc móc -Có lẽ vậy. Còn cậu thì tới để cua trai_Kiệt đáp -Tôi k giống cậu, đối với tôi con trai chẳng là gì cả_Ngọc nói lại -Vậy sao cậu lại chơi với chúng tôi?_Kiệt hỏi nó -Bởi vì đối với tôi cậu k phải là con trai_Ngọc nói =K phải là con trai?Vậy thì là con gì?_Kiệt ngạc nhiên -Con nít_Ngọc vừa nói vừa xoa đầu Kiệt ra vẻ đàn chị rồi bỏ đi 5s bất động và chàng ta như chợt bừng tỉnh -Nè cậu nhìn tôi đi, đẹp trai thế này, manly thế này mà giống con nít á? Mắt cậu có vấn đề k vậy?_Kiệt vừa nói vừa chỉ vào mặt mình -Chắc tôi nhìn nhầm thật rồi, mắt tôi dù sao cũng bị cận nhẹ mà. Nhưng cái tính của cậu thì tôi có thể khẳng định cậu chỉ là thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch_Ngọc nói -Nè, cậu có bị làm sao k vậy? Trẻ con thì làm sao biết cua gái chứ? Trẻ con thì làm sao có thể làm anh 2 của 1 bang nổi tiếng trong thành phố chứ?_Kiệt nêu dẫn chứng -Cậu thấy như vậy hay lắm sao? Đồ trẻ con học đòi_Ngọc vứt lại một câu rồi chạt biến để lại cho cậu nhóc 1 cục tức Chạy lên phía cầu thang vắng bóng người vì hôm nay vẫn còn khá sớm, nó đưa quyển sách lên che miệng và cười. Dù vắng người thì sao? Đâu ai biết được có người núp đâu đó hay k. Nhỡ ai thấy nó đững đây cười thì còn gì là hình tượng "Công chúa lạnh lùng" mà nó cấy công gầy dựng bao năm nay 15' sau, lớp học bắt đầu đông dần. Kiệt cũng bước lên lớp Nhìn qua bàn của mình_đồng thời cũng là bàn của nó, Kiệt ném 1 cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt. Nó chỉ chúi mũi vào cuốn sách như để trách né cái mắt mà theo nó là trẻ con đó Còn Kiệt thì chạy khắp lớp hỏi mọi người đúng 1 câu hỏi " Tôi có phải là con trai k?" (Bó tay ông này Nó thấy Kiệt như vậy thì rất muốn cười nhưng k thể cười đuwocj vì đây là lớp học. Đành phải nín thở để k cười
|