Biến Thái Tránh Xa Ta Ra !!!
|
|
Chương 42: Trò chơi mới Sưu tầm Tôi buồn bã đem đống kim chỉ đáng ghét ấy một phát vứt vào sọt rác. Thở hắt ra một hơi, tôi buồn bực đi tìm trò khác để chơi. Loay hoay mãi, hình như chỉ còn một hai tháng nữa là Ngân Châu sinh rồi! Haizz...Lấy chồng sau mà sinh trước, xem như nó có phúc làm mẹ.
Tôi tiện tay lấy một cuốn báo ra đọc giết thời gian. Bỗng thấy một cái tít bắt mắt ghê gớm: Thần đồng âm nhạc 7 tuổi của nước ta.
Tôi ôm một tá sách hướng dẫn chơi đàn violin về. Cảm giác vừa vui vừa lo đan xen lẫn nhau. Tôi cặm cụi đọc, ôm cái cây violin mới mua, đọc mà cứ cười mãi không thể ngừng lại.
Đọc được một tiếng đồng hồ, tôi bắt đầu kéo thử. Trong sách có ghi, luyện đàn violin cần phải kiên trì. Ít nhất cũng mất hai năm mới có thể kéo nghe lọt tai, còn muốn luyện theo kiểu đẳng cấp thì cần phải có tài năng thiên bẩm và sự kiên trì rèn luyện.
"È...e...e...é...e..!!!" Một chuỗi âm thanh khó nghe vang lên. Sặc! Trời ơi!!! Tiếng đàn này thật là chết người quá đi!!!
Tôi đau khổ vô biên bỏ cây đàn xuống. 2 năm a?! Tôi chỉ còn mấy tháng nữa là sinh rồi cơ, chưa hết, một đứa quậy phá như tôi càng không thể nào có tài năng thiên bẩm về âm nhạc cho nên muốn kéo được cũng không phải chuyện giỡn chơi đâu!!!
Cạch. Tiếng mở cửa??? Anh về???
Mắt tôi lóe lên một tia ranh mãnh.
-Hi!!! Anh yêu!!! - Tôi hào hứng nhảy loi choi lại gần anh. Anh hét toáng lên:
-Trời ơi!!! Em tưởng mình còn như hồi đó hả? Bụng còn đang mang em bé mà nhảy loi choi như thế, anh sẽ nói với mẹ của em đó!!!
-Anh đừng nói!!! Em có quà cho anh nè!!! - Tôi hớn hở.
-Quà??? Không phải thứ quái đản gì nữa chứ?!
-Không!!! Anh nhắm mắt lại đi nào!!!
Anh dù còn đang ngờ ngợ như vẫn im lặng thỏa hiệp. Vừa nhắm mắt, tôi đã thích thú cười vừa tranh thủ vớ lấy cây đàn.
"È...e...e...e...é..è...e!!!!!"
Anh hoảng hồn mở bừng mắt ra...
-Em đang quậy phá cái gì đó? Trời! Mau dừng lại đi, không được kéo nữa!!!!!!!!! - Anh gào lên. Tôi mắt ngân ngấn nước, nhìn anh như đang hấp hối:
-Sao vậy hả anh???
-Em đang phá phách cái gì vậy?
-Em kéo đàn cho anh đỡ mệt hơn...
-Nghe em kéo anh còn mệt hơn nữa. Thôi! Để ngày mai anh dẫn em ra ngoài chơi. Còn nữa, em làm ơn đừng nghĩ thêm trò chơi nào hết!!! Anh khổ lắm rồi!
T______T
Tôi tệ đến thế hay sao???
Huhu...
Không chịu đâu!!!
Tôi bắt đầu suy nghĩ đến việc đặt tên cho con của mình. Là con trai, tên gì cho hay nhỉ??? Phải đặt làm sao vừa nói ra phải thể hiện được khí phách văn võ song toàn của nó. Hừm!!!
Họ Lâm??? Họ Lâm! Haiz...Tên gì đây!!!
Lâm Thế Minh??? Èo, dở ẹc.
Lâm Thế Duy??? Làm ơn , con là do tôi sinh, ít nhất phải có tên tôi chứ!!!
Lâm Thế Nhất??? Mẹ ơi, nghe sao mà giang hồ thế???
Lâm...
Lâm...
Lâm...
Cuối cùng, kín hết cả hai tờ giấy A4 cũng không suy nghĩ ra được một cái tên nghe sao mà văn võ song toàn, thể hiện đầy đủ khí phách nam nhi, lại còn cả dân trí thức con tổng giám đốc nữa!!! Trời ơi~~~~
Haizzz...Thật ra là cái tên gì nghe cho hay đây ta??? Làm sao để có một cái tên nghe thật là oai phong như của anh và nghe mượt mà như của tôi nhỉ??? Lâm Thế Ưu và Nhất Hiểu Nguyệt thì đặt thành cái gì???
- Nguyệt??? Nguyệt!!!!!!-Anh la lên. Bây giờ tôi mới hoàn hồn lại. Nãy giờ đi dạo mà tâm trí cứ thẩn thờ. Haizz...
- Ơ?! Dạ???
- Em thả hồn đi đâu vậy hả???-Anh thắc mắc.
- Đâu có đâu!!!-Tôi cố cãi. Tên gì bây giờ?!!!
- Còn nói đâu có?
- Thì không có thiệt mà!!!
- Mà em đã nghĩ ra tên nào đặt cho con chưa? Haizzz...Anh nghĩ mãi cũng không ra.-Anh vò đầu bứt tai. Tôi nghe đến đó thì trong lòng vui như Tết, hóa ra cũng không phải mình tôi chịu đau thương!!! Hehe.
Tôi không có việc gì làm nên tiện tay vớ lấy cuốn sách nào đó bên cạnh. Là "Thập đại mỹ nhân Trung Hoa"
- Đâu có gì khác lạ đâu?!-Tôi nhủ thầm.
Cho đến khi tôi đọc đến người cuối cùng, Trần Viên Viên. Chẹp! Làm như tôi bẩm sinh thông minh hay là sao í! Trong đầu bất chợt lóe lên cái tên, Lâm-Hiểu-Viên!
Haha!!! Vậy là tôi biết con trai tôi sau này tên là gì rồi! Lâm-Hiểu-Viên!!!
|
Chương 43: Học làm mẹ Sưu tầm - Nguyệt!!! Mau dậy đi! Mẹ tới kia kìa!!!!
Tôi đang cuộn mình trong chăn ngủ say sưa. Mang thai mặc dù hơi cực nhưng được cái ngủ nướng không ai phê bình. ^0^ Cho dù tôi có ngủ đến trưa đến chiều cũng nhận được sự quan tâm của người nhà! Haha!!!
Nhưng hôm nay tôi rất bực. Tối hôm qua chân bị chuột rút, anh phải xoa bóp hết một tiếng đồng hồ tôi mới ngủ nổi, cho nên bây giờ phải cho tôi ngủ bù chứ!!! Mới có 10h à!!! (OMG~)
- Ưm...Để em ngủ coi!!!-Tôi bực mình càu nhàu.
- Dậy đi! Mẹ tới!!!!-Anh vẫn cứ lay lay tôi mãi. Không kìm chế chắc tôi đạp anh một phát quá à!!!
- Gì vậy????-Tôi chau mày. Anh quẹt mồ hôi trên trán, nói:
- Mau dậy đi!!! Mẹ em tới đó!!!
- HẢ?????? Mẹ?!
Trời ơi!!! Không phải tới đưa cái thuốc quái gỡ gì nữa đấy chứ?!
...
Quả không sai mà!
- Nguyệt! Con bây giờ đang mang thai con trai, nên uống cái này đi. Rất tốt cho sức khỏe đấy!!!-Mẹ tôi nhiệt tình quảng cáo.
T__T
Hiểu Viên của mẹ!!! Làm ơn ra đời nhanh nhanh đi, mẹ bị đầu độc!!!
Tôi vừa thấy mẹ giơ chai thuốc đen ngòm lên thì hóa đá, trong thâm tâm không ngừng gào thét.
- Mẹ đến có chuyện gì không?
- Bộ không trông mẹ đến sao?!!!-Mẹ tôi xụ mặt. Tôi cũng biết mình hơi "nhập tâm " nên cười tươi nói :
- Mẹ!!!! Con nhớ mẹ quá à!!! Mẹ không đem theo mấy cái loại thuốc này là con còn nhớ mẹ hơn nữa đó nha!!!
Mẹ và Thế Ưu một mặt đỏ như Quan Công (Mẹ chị í!) , một mặt đen như Bao Thanh Thiên (Chồng chị í!) .
- E hèm!-Mẹ tôi hắng giọng. Bao nhiêu giận dữ đang chuẩn bị bùng phát bây giờ nén lại.
- Mẹ!!! Cô ấy đang mang thai.-Anh đứng bên cạnh nhắc nhở. Tôi biết mình làm hơi quá nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nói nhiều sai nhiều, nói ít thì sai ít, không nói thì khỏi sai.
- Thế Ưu!-Mẹ tôi kêu nhẹ, cười "ngọt ngào" với tôi.-Thuốc này phải uống bằng tô, không được uống bằng chén. Biết chưa?
Á!!!!!
Tôi trợn hỏa mắt, hàm muốn rớt xuống sàn luôn. Vậy mà con người đáng ghét nào đó thì miệng giật giật, dáng vẻ cố gắng nén cười.
Hừ!!! Thử mà uống thuốc này đi, không ói ra mới lạ đó!!!
Tôi là người can đảm lắm mới dám uống trong thời gian mấy tháng trời vậy đó!!! Đã không thông cảm thì thôi, còn bày đặt!
- Mẹ đến để dạy con vài việc vặt. Sau này có con không thể tối ngày cứ lửng tửng vậy được.-Mẹ tôi bắt đầu vào chủ đề chính. Tôi lườm anh lần chót rồi cười với mẹ:
- Dạ!
Tôi nuốt nước mắt, miễn cưỡng ôm lấy con búp bê vải mà mẹ tôi nói xem như đây là con tôi, nói sẽ chỉ tôi cách bế.
Lơ tơ mơ, không chịu tập trung nên tôi hậu đậu làm rơi búp bê xuống đất. Hì hì...Cũng may không phải là đứa nhỏ nhỉ?
-...-Mẹ tôi lườm một cái. Ý muốn nói: Ngốc ơi là ngốc!!!!!
...
Kế tiếp, là pha sữa.
- Mẹ!!!!! Con không chịu đâu!!!!! Mẹ đem mà dạy cho Thế Ưu kìa! cái bếp này từ nay là của anh ấy, con không có hứng thú nữa đâu!!!!-Tôi giãy nãy. Thế Ưu đứng bên cạnh bắt đầu "bật hộp quẹt":
- Nguyệt!!! Lần trước em suýt chút là trốn uống thuốc. Haizzz...Còn bày đặt nói cái gì mà thuốc khó uống, còn uống nữa sẽ ói luôn con ra ngoài í! Bây giờ em cũng lớn rồi, to xác rồi a. Làm ơn, đừng có nhõng nhẽo như con nít nữa!!!
OMG~
- Nhất-Hiểu-Nguyệtttttttt!!!!-Mẹ tôi "thâm tình" gọi. Tôi run lẩy bẩy:
- D...D..Dạ~
- Thuốc mẹ đưa khó uống lắm à?! Uống tiếp sẽ ói luôn con của con ra ư??? H-ử???
Huhu...Đây chính là uy hiếp trắng trợn. Tôi đang mang thai nha!!! Con trai yêu quý, mau mau lớn nhanh để còn "bảo kê" mẹ khỏi bọn họ đi!!!!!
- Dạ đâu có!!! Mẹ đừng có nghe Thế Ưu nói xàm. Dạo này ảnh hay bị..bị...bị...
- Bị gì???-Mẹ tôi dường như đang nghiến răng thì phải?!
- Ơ...Dạ...Bị mớ sảng!!!-Tôi nhắm mắt làm liều.- Mẹ có biết không. Dạo này anh ấy lạ lắm nha. Tối tối đang ngủ ngon lành tự nhiên bật dậy hỏi con ngày mai muốn ăn gì. Chưa hết đâu nha!!!! Anh ấy đó, có bữa đang nấu ăn tự nhiên chạy tới hỏi con còn mấy tháng nữa thì sinh!!! Ảnh bị gì rồi đó!!!!
(Chị này dã man ác liệt!!! Chồng mà nói như là bệnh nhân tâm thần!!!)
Mặt Thế Ưu tối sầm:Em nói nhảm cái gì vậy? Anh bị vậy hồi nào???
Tôi tỉnh bơ:Kệ anh! Đáng đời!!!
|
Chương 44: Gặp lại cố nhân Sưu tầm Tôi bây giờ rất ư là thoải mái. Đã không còn bị giam lỏng nữa, bản thân có thể đi bộ ra ngoài. Hihi^^
- Nguyệt?!
- Ai...Á!!!!!!-Chữ "đó" chưa kịp nhảy ra khỏi miệng thì tôi đã la làng lên. Cũng may chỗ này vắng người, không chắc người ta tưởng tôi bị gì quá!!!!
- Sao lại là anh, Nghiêm Vĩ?!-Tôi chống hông, hung hăng hỏi.
- Lâu quá không gặp lại em!!! Anh nhớ...
- Nhớ dòng họ nhà anh í!!!
Nặng vía quá đi! Bám mãi không buông!!!
- Hả??? Linh Nguyệt?! Em có thai???
- Tôi đã có chồng, có thai bộ lạ lắm hả???
- Không! Chẳng qua...Hóa ra...
- Hóa cái gì mà ra???
- Lúc nãy anh đằng kia, nhìn thấy người phụ nữ di chuyển như chim cánh cụt...Thì ra là em!!!
T_____T
Anh mới là cánh cụt! Dòng họ anh đều là cánh cụt!!!
- Anh đang chế giễu tôi ư???
- Không có!!!
- Hứ!-Tôi lườm nguýt.
- Nghiêm Vĩ!!!!!!!!!!-Một giọng nói thánh thót như chuông bạc vang lên. Lại ai nữa đây???
- Nghiêm Vĩ!!!!!!!!!!-Một giọng nói thánh thót như chuông bạc vang lên. Lại ai nữa đây???
Tôi quay 180* tìm kiếm người mới gọi hắn ta. Một cô gái trông...khá là xinh đẹp (Tất nhiên là thua tôi!) tuy nhiên hình như cũng đang mang thai thì phải? Tôi thấy bụng cô ta cũng tròn ra!
- Thanh Băng!!!-Mặt mày Nghiêm Vĩ đen lại như lò nung. Chuyện gì vậy?! Hình như từ lúc mà tôi gặp hắn tới giờ hắn chưa từng có biểu cảm thê thảm này a?!
- Đây là...-Tôi ngập ngừng...
- Hihi...Linh Nguyệt!!! Anh giới thiệu...đây là mẹ, í lộn, là bà xã của anh!!!-Nghiêm Vĩ cười híp mắt. Tôi mém chút lăn kềnh ra đất. Huhu...Tôi đang mang thai mà sao cứ shock tôi hết lần này đến lần khác vậy?!!!
- Bà...bà...bà xã anh???-Tôi ngỡ ngàng. Cái tên này vừa lưu manh vừa đào hoa mà còn có vợ?!
- Xin lỗi cô! Chồng tôi rất là rỗi việc. Anh ta tối ngày cứ nhởn nha nhởn nhơ, những điều khiếm nhã hay tối kỵ trước đây anh ta nói với cô thì cô cứ xem như là chó sủa ven đường đi. Đừng quan tâm a!!!-Cô gái tên Thanh Băng ấy cất tiếng. Tiếp đó, cô ấy giẫm mạnh lên chân Nghiêm Vĩ, mắng:
- Đồ chết tiệt này!!! Tối ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, anh có muốn sống nữa hay không???? Tối nay, về nhà không được ngủ, quỳ gối nguyên đêm cho tôi!!!!-Thanh Băng trừng mắt. Tôi tay kia thẩn thờ xoa xoa bụng, con trai, liệu có phải họ đang đóng phim truyền hình hay không???
Buổi tối. Tôi đem chuyện đó nói cho Thế Ưu nghe. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, anh cứ la hét như chính anh là người bị tôi nhắc đến vậy.
- Anh đừng có than thở nữa!!! Người em nói là Nghiêm Vĩ, không phải anh. Anh phải may phước vì có một người vợ hiền-lành như em nha!!!!-Tôi bước tới gần, xách tai anh mắng. Anh la oai oái rồi cầu hòa:
- Hiểu Nguyệt à!!! Em là hiền nhất! Được rồi, bây giờ buông anh ra đi!!!
- Tại sao anh hét??? Có phải cũng cảm thấy bất ngờ giống em không???
- Không!
- Hả? Tại sao???
Một cái tên đào hoa như vậy, biến thái như vậy, khùng như vậy mà cũng có vợ, đã vậy còn có con nữa chứ! Như thế lẽ ra anh phải thấy bất ngờ chứ?!!!
Như là nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh nói:
- Trừ phi thằng đó không phải là đàn ông! Hoặc tâm lý có vấn đề mới không thể lấy vợ. Anh la lên là vì...
?___?
- Là vì tại sao thằng khốn đó có vợ rồi mà còn dám đi ghẹo em chứ!!!! Anh chưa đập cho nó một trận là may lắm rồi!!!! Cầu trời cho vợ hắn sinh một đứa con ba đầu sáu tay. Hà hà!!!-Anh vừa nói vừa gian manh. Tiêu rồi! Không lẽ lần trước chuyện tôi nói với mẹ là anh thần kinh có vấn đề là thật ư??? Huhu.
- Ba đầu sáu tay??? Anh tưởng Nghiêm Vĩ là Lý Tịnh hả? Có thể có đứa con là Na Tra.
- Óc heo! Ba đầu sáu tay tức là nguyền rủa đứa đó là quái thai đó!!!
- Bậy nha!!! Xúi quẩy quá đi. Người ta mang thai, em cũng mang thai. Anh nói toàn chuyện xấu không à!!!
Đang định quay lưng đi thì điện thoại tôi có tin nhắn. Lâm Thế Ưu chưa kịp giật lại điện thoại thì tôi nhanh chóng mở ra đọc. Một dòng tin nhắn hiện ra, có thể thấy người nhắn tin rất gấp gáp, chữ còn có lỗi sai nhưng mơ hồ vẫn rõ nội dung, đó là, Ngân Châu đang ở bệnh viện sinh con!
Á!!! Bạn tốt ơi!!! Chị em tốt ơi!!!! Tôi lập tức đến ngay đây!!!
|
Chương 45: Sinh con Sưu tầm Tôi vừa thấy dáng vẻ của Tiêu Duẫn thì xém chút té nhào. Một người ngày thường đẹp trai, phong độ như vậy mà bây giờ lại xuất hiện với bộ dạng thảm hại như kẻ lang thanh vô gia cư thế này.
Tiêu Duẫn đi chân không, áo quần xộc xệch như mới bị cướp vậy. Quần ống thấp ống cao, áo sơmi nhàu nát, nút áo đóng mở loạn xà ngầu, tóc tai rối như là ổ quạ. OMG~
Không chỉ mình tôi hết hồn mà ngay cả Thế Ưu cũng bất ngờ.
- Ngân Châu đang sinh hả???
- Ừm!-Tiêu Duẫn thở gấp, đi đi lại lại rối cả mắt.
- Anh đưa cô ấy đến???
- Không phải! Là mẹ tôi đưa cô ấy đến. Lúc ấy tôi đang ở sân bay chuẩn bị đi công tác 1 tuần lễ...Trời ơi!!! Đáng lẽ ra tôi phải ở bên cạnh cô ấy chứ!!!
- Anh đi gì tới đây???-Nếu như là đi taxi, khả năng anh ta bị cướp là 99,99%
- Tôi...chạy bộ.
- TT____TT
Tiêu Duẫn! Bộ anh không có tiền đi taxi sao???
Tôi âm thầm liếc nhìn Lâm Thế Ưu. Hừm!!! Nếu như...tôi sinh thì anh có đem theo bộ dạng này đến đây không nhỉ???
- OAOAOAOA!!!!!!
Trong lúc bọn tôi mỗi người tự chìm vào suy nghĩ riêng, một tiếng khóc trẻ con vang lên. Gương mặt Tiêu Duẫn lúc đó phải nói là chói đến lóa mắt.
- May quá!!!!-Tiêu Duẫn quệt ẩu mồ hôi trên trán, thở phào một hơi. Nhưng...khi bác sĩ nói Ngân Châu vẫn còn hôn mê thì sắc mặt anh ta đen lại, tiếp tục lo lắng.
- Cô ấy không sao chứ???
- Không sao! Nghỉ ngơi sẽ tỉnh lại.
- Phù!-Tôi, Tiêu Duẫn đồng loạt thở phào.
...
Lúc đóng tiền viện phí chính là lúc thảm hại nhất của Tiêu Duẫn. Đi quá gấp, lúc chạy đi vali, bóp tiền đều bỏ cả lại sân bay, thứ duy nhất mang theo chính là điện thoại di động.
Haizz...Giờ tôi mới thấy, may mà anh ta không đi taxi, nếu không bị giải lên đồn cảnh sát thì nguy.
Gấp rút quá, Tiêu Duẫn đành đưa luôn cô y tá ấy cái điện thoại xem như là tiền viện phí. Nhưng theo tôi để ý giá cả thị trường thì hình như cái điện thoại này đắt hơn nhiều so với tiền viện phí ấy.
Tôi và Thế Ưu định trả thay nhưng Tiêu Duẫn không muốn, anh ta nói muốn làm điều gì đó có ý nghĩa với Ngân Châu và cậu con trai mới sinh. Tôi nghe đến đó xém chút gào lên. Tên này!!! Đúng là đầu óc kinh doanh chả nghĩ nổi cái gì lãng mạn hết, chỉ biết tới việc xài tiền. Hừ!
Nhưng...tôi có chút thông cảm. Tôi thì thầm với Thế Ưu:
- Lúc anh sinh phiền anh giống như anh ấy được không???
-...
Lâm Thế Ưu thở dài giống như rất thất vọng í!
Ờ...Mà...hình như cũng sắp tới tôi sinh rồi thì phải?! Haizz...Thật là cảm tạ trời đất quá đi! Cuối cùng cũng không phải uống cái loại thuốc kinh điển nhất quả đất đó!!! Nếu sau này con dâu tương lai của tôi mang thai, tôi nhất định cho nó nếm trải "hương vị" của loại thuốc này!!! Hehe...
- Nguyệt! Em đang cười gì đó???-Lâm Thế Ưu đang lái xe, thấy tôi cười sằng sặc liền tỏ ra hơi lo lắng.
- Không có gì! Chỉ là...nghĩ đến một số viễn cảnh tương lai thôi!
- Ờ. Mà nè...em...thật sự thích cái tên Lâm Hiểu Viên đó ư? Có nhiều tên hay hơn mà...Chúng ta có thể...từ từ lựa chọn.
|
- Không có lựa hay chọn gì nữa hết. Em đã quyết định rồi, con trai em sẽ tên Lâm Hiểu Viên!!!
-..."Con trai chúng ta" mới đúng chứ!-Anh nhắc nhở.
- Gì cũng được.
Về tới nhà, tôi vừa suy nghĩ đến tương lai vừa ăn điên cuồng. Thực ra thì...ban đầu tôi có chút ngại vì sợ...mập. Nhưng sau khi trải qua hai đêm bị đói loạn cả ruột thì cái e ngại này cũng giảm đi 50%, cộng thêm việc bị mẹ đe dọa, chồng khủng bố liền giảm sạch 50% còn lại nên bây giờ tôi mới ăn thành cái dạng này.
Ăn, ăn, rồi tiếp tục ăn. Cho đến khi...tôi cảm thấy có gì đó không bình thường.
Vì sao...đột nhiên tôi cảm thấy...đau bụng vậy chứ??? Là do ăn nhiều ư???
Tại sao đau bụng quá vậy?! Tại sao??? Ngày thường tôi cũng ăn nhiều mà! Có sao đâu chứ, vậy mà...
Trong bụng tôi như có thứ gì đó cựa quậy, càng lúc càng mãnh liệt. Chẳng lẽ...là sắp sinh?! Chẳng phải tôi còn nửa tháng mới sinh sao???
- Nguyệt!!!!!!!! Em...em bị gì vậy??? Đừng làm anh sợ!!!
Anh vừa bước vào nhìn thấy tôi như vậy thì vô cùng hoảng sợ. Tôi cố gắng thốt lên:
- Em...chắc em...sắp sinh rồi...
- HẢ????
Trời ơi!!! Em van anh đó Thế Ưu, giờ phút cấp bách như thế này đầu óc anh có thể linh hoạt lên chút đỉnh hay không???
- Em...sắp...sinh!
- Chúng ta mau mau đến bệnh viện.
Anh nhấc bổng tôi lên, chạy ù ra ngoài, ngay cả cửa nhà cũng không thèm khóa. Tôi nén sức nhắc:
- Thế Ưu...xe...ở gara mà...
- Ờ...Ờ...
- Nhanh-lên!!
Cái tên này, ngày thường thì ranh ma, lanh lợi vô cùng, bây giờ tại sao lại dốt nát đến thế chứ???
Anh điên cuồng lái xe, không màng tới cột đèn giao thông phía trước, phóng như tên bay. Tôi suýt bị dọa đến ngất xỉu.
- Cố gắng một chút, sắp tới rồi.
Tôi dường như nghe được tiếng gió xé bên tai, chiếc xe chạy như lướt trên mặt đường.
KÉT!!!!
Xe chưa kịp dừng hẳn thì Lâm Thế Ưu đã bế tôi, chạy vụt vào bệnh viện. Trời ơi là trời!!! Lâm Thế Ưu, chiếc xe đó còn chưa kịp rút chìa khóa!!!!!!!!!!!
- A!!!!-Một tiếng hét vang lên kinh thiên động địa. Thật đáng tiếc vì phải nói với mọi người, tiếng hét đó không phải là của tôi mà là của...Thế Ưu.
Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì không có cặp vợ chồng Ngân Châu ở đây.
Anh ấy vừa thấy cô y tá bế em bé ra thì liền như bị khỉ nhập, nhảy lưng tưng, thiếu điều muốn lấy cái loa, trèo lên cây mà hò hét.
- Anh gì ơi!!! Con trai của anh đây này!!!-Cô y tá ôm con đứng ròng rã suốt 15', thấy cha đứa nhỏ cứ như có bệnh, nhảy nhót lung tung suốt nên đành phải nhắc nhở.
- Ờ! Ờ!!!
Tôi nằm trên giường bệnh, cười cười. Grừ! Tức quá!!! Tại sao tôi lại không đem máy quay theo chứ??? Có gì quay lại cái hình ảnh này của anh, sau đó đem đi đòi tiền chuộc. Hắc hắc!!!
- Nguyệt! Em có mệt không? Có muốn uống nước không? Có thấy lạnh không? Có thấy không ổn chỗ nào không???-Anh lập tức chuyển địa chỉ, dời tầm chú ý sang tôi, hỏi liến thoắng.
- Anh hỏi từ từ...
- Ờ! Bây giờ, em thấy thế nào?
- Không khỏe...không mệt!
- Ờ!...Em...vẫn muốn lấy cái tên Lâm Hiểu Viên???-Anh e dè hỏi. Trời ơi là trời!!!!!!!! Em ghét anh lắm!!!!!!!!
|