Biến Thái Tránh Xa Ta Ra !!!
|
|
Chương 46: Hét lên bất tận Sưu tầm - A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-Một tiếng hét vang lên kinh thiên động địa. Thật đáng tiếc vì phải nói với mọi người, tiếng hét đó không phải là của tôi mà là của...Thế Ưu.
Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì không có cặp vợ chồng Ngân Châu ở đây.
Anh ấy vừa thấy cô y tá bế em bé ra thì liền như bị khỉ nhập, nhảy lưng tưng, thiếu điều muốn lấy cái loa, trèo lên cây mà hò hét.
- Anh gì ơi!!! Con trai của anh đây này!!!-Cô y tá ôm con đứng ròng rã suốt 15', thấy cha đứa nhỏ cứ như có bệnh, nhảy nhót lung tung suốt nên đành phải nhắc nhở.
- Ờ! Ờ!!!
Tôi nằm trên giường bệnh, cười cười. Grừ! Tức quá!!! Tại sao tôi lại không đem máy quay theo chứ??? Có gì quay lại cái hình ảnh này của anh, sau đó đem đi đòi tiền chuộc. Hắc hắc!!!
- Nguyệt! Em có mệt không? Có muốn uống nước không? Có thấy lạnh không? Có thấy không ổn chỗ nào không???-Anh lập tức chuyển địa chỉ, dời tầm chú ý sang tôi, hỏi liến thoắng.
- Anh hỏi từ từ...
- Ờ! Bây giờ, em thấy thế nào?
- Không khỏe...không mệt!
- Ờ!...Em...vẫn muốn lấy cái tên Lâm Hiểu Viên???-Anh e dè hỏi. Trời ơi là trời!!!!!!!! Em ghét anh lắm!!!!!!!!
Sáng ngày hôm sau, tên chồng đáng ghét vẫn đến làm phiền tôi...
- Này! Em ở đây có thấy thoải mái không? Thức ăn có vừa miệng không? Giường nằm êm không? Ngủ có ngon không? Trong người cảm thấy...
- BẠN TỐT ƠI!!!!!!!!!!!!!!!
Lâm Thế Ưu đang nói giữa chừng thì Ngân Châu không biết từ đâu phi thân đến bên tôi. Phù! Thoát được một kiếp! Hix!!!
- Bà cảm thấy thế nào? Tôi biết, bây giờ trong người bà có phải thấy mệt mỏi, thèm ăn cộng thêm thấy đau khổ vì mập ra phải không?! Bà yên tâm đi, sau khi bà khỏe lại tôi sẽ dẫn bà đi lên rừng xuống biển, hết bơi lội rồi lại leo núi, bảo đảm chẳng mấy chốc bà sẽ thon thả như cũ. Còn nữa, sáng thì nên ăn...bla bla...
MẸ ƠI!!!!!!!!!!!! Cứ cái kiểu này mãi thì tôi sẽ chẳng bao giờ khỏe lại luôn á!!! Mẹ thân yêu của con, mau đến cứu con!!!!!!!
- CON GÁI!!!!!!!!!!!!!
OMG!!! Xem như tôi rất thiêng đi ha! Mới nhắc đã tới!!! Hihi. (Khoan mừng vội chị ạ!!!)
- Trời ơi!!! Huhu...Con gái cưng của tôi. Ly hôn đi, về nhà mẹ chăm sóc cho con. Mẹ sợ quá trời luôn!!! Huhu. Con có thấy mệt mỏi hay không? Này! Nhớ những điều mẹ dạy lúc trước nhé. Đã làm mẹ rồi thì phải đứng đắn tí, cứ lanh chanh lóc chóc sau này đừng than vãn vì sao thằng nhóc nhà cô quậy tanh bành nhà cửa. @#^((&%^)#XR..STY.@#%^&!!!
Trời ơi!!! Ông làm ơn cho một viên thiên thạch đè chết con cho rồi!!! Huhu!!! Kiếp trước tôi đã làm tội tình gì chứ!!!
Ba người họ, ba cái miệng cứ bla bla mãi khiến đầu tôi hoa cả lên, tôi không kiềm chế nổi, hét:
- BÁC SĨ!!!!!!!! CỨU TÔI VỚI!!!!!!!!!!!!
Rốt cuộc, ba người họ đều bị bác sĩ đuổi cổ ra khỏi phòng vì lý do ồn ào, làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi. Tôi mừng suýt trào cả nước mắt. Đáng tiếc, nước mắt chưa kịp trào thì tôi lại nhìn thấy gương mặt của bác sĩ.
Là...là...Nghiêm...Nghiêm Vĩ???
- Nghiêm Vĩ?!-Tôi ngỡ ngàng
- May cho em mà tôi đến kịp đấy! Trễ thêm tí chắc em xỉu với họ luôn quá!!! Hahaha!
- Anh cười gì đấy hả???-Tôi tức tối.
- Hahaha...Không có gì!!! Mà...con trai em tên gì???
- Lâm-Hiểu-Viên!
- Lâm...Lâm...Lâm...Hiểu...Viên??? Tên gì mà...
Hắn ta chưa kịp nói hết thì tôi đã lườm một cái sắc lẻm. Tên này muốn chết à?!!!
- Hứ! Tôi phải suy nghĩ lâu lắm mới nghĩ ra cái tên này nha!
- Hay quá!!! Sau này chúng ta có thể làm thông gia rồi. Con gái anh tên là Nghiêm Uyển Băng. Hahaha!!! Nhớ nha! Con gái anh sau này sẽ cưới con trai em đó!!!-Nghiêm Vĩ hào hứng cứ như người gả cho con trai tôi là anh ta vậy.
Cổ Ngân Châu khá tức vì cô ấy sinh con trai, nếu là con gái thì may rồi. Cô ấy còn nói nếu cô ấy sinh con gái thì sẽ hiếp đáp con trai tôi cho lên bờ xuống ruộng. Oaoaoa!!! Con trai tội nghiệp, mới sinh ra đã bị mọi ngươi ép gả cả rồi! Haizzz...
-Này! Em nhớ nhé! Sau này con trai Lâm Hiểu Viên của em sẽ lấy Nghiêm Uyển Băng của anh nha! Không được nuốt lời à!
Dứt lời, anh bước ra ngoài. Vẻ mặt còn rất thỏa mãn. Tôi bất giác cười lên. Chính vì chuyện này mà về sau mối tình này tạo ra vô số bi kịch lẫn nuối tiếc. Tất nhiên, đó là chuyện của tương lai. Còn bây giờ, tôi phải nghỉ ngơi cho khỏe lại cái đã. ^^
|
Chương 47: Gia đình hạn phúc Sưu tầm 5 năm sau...
- Lâm Hiểu Viên!!!! Không được chọc Hiểu Linh nữa!!!!!-Tôi la lên. Hôm nay chính là sinh nhật của con trai cưng tôi. Bây giờ nó còn đảm nhiệm thêm một chức vụ "cao cả" nữa là làm anh trai trong nhà bởi vì một năm trước tôi đã sinh thêm một cô con gái rồi. Số phận của Hiểu Linh nhà tôi cũng chả khác gì anh trai nó, được định sẵn sẽ gả cho con trai Ngân Châu. TT___TT
Hôm nay, Hiểu Viên cứ nghịch ngợm phá đồ chơi của Hiểu Linh suốt cả ngày.
Bộp.
- Không được ăn hiếp vợ tớ!
>___<|||
Á!!!!! Mới nhắc liền xuất hiện, người vừa lên tiếng chính là chồng tương lai của con gái tôi, cũng là con trai vàng của Ngân Châu.
- Nó là em tớ.
Lâm Hiểu Viên nhà tôi cũng oai vệ không kém, nạt lại.
- Vậy tớ đi bắt nạt vợ cậu nhé???. (Tg:Là Nghiêm Uyển Băng í!!!)
- Cậu ấy dữ dằn lắm, cậu không bắt nạt nổi đâu!!!!
...
Hai đứa nhóc tranh luận cả buổi trời cuối cùng phải đợi khi Lâm Thế Ưu nhắc con trai đi cắt bánh thì cuộc chiến ấy mới tạm hoãn.
Hiểu Linh ngồi gần đó giương đôi mắt to tròn ngây thơ, ngón tay cái thì đưa vào miệng nhìn chúng tôi đang cười hihi.
- Thằng nhóc giống cha nó ghê nhỉ???-Cổ Ngân Châu ngồi đối diện mở lớn mắt bình luận. Anh ngẩng cao đầu, tự tin:
- Chính xác!
-...Hihi.Chỉ thích bắt nạt người khác!-Ngân Châu bồi thêm. Mặt anh liền tối lại, tôi ngồi bên cạnh ráng nhịn cười.- Nghiêm Uyển Băng, sau này con phải "quản lí" Hiểu Viên kỹ vào nha!!!
Con bé ngẩng mặt lên, đôi mắt to chớp chớp mấy cái nhìn hết sức vô tội và ngây thơ, có ai biết rằng...
- Hiểu Viên!!! Em thích con gấu bông bạn kia tặng cho anh. Anh tặng em đi!!!!
Ở một góc vườn nhà tôi, cô bé dễ thương đang bày trò "trấn lột"
- Không! Không!!! Anh cũng thích!!! Anh phải ôm nó ngủ!!!!!!
- Anh là con trai mà đi ôm gấu bông! Blè!!!-Nghiêm Uyển Băng trêu tức. Mặt Lâm Hiểu Viên đỏ ửng lên.
- Không...Không đúng!
- Vậy anh tặng cho em đi!!!-Cô bé dùng sức chớp mắt một cái.
Chỉ chờ lúc con trai tôi ngẩn người thì cô bé ấy giật lấy con gấu bông chạy biến. Haizzz...Nhỏ mà đã xài "mỹ nhân kế" rồi kìa!!!! Hic! Chắc là gien di truyền của Nghiêm Vĩ í!!!
Tôi đang nghe lén thì phía sau vang lên tiếng nói nhỏ:
- Em ở đây làm gì???
Anh đứng sau lưng tôi, khẽ quàng tay ôm eo tôi. Tôi không chút biểu cảm, gạt tay anh ra.(Chai rồi! Chị ấy chai mặt rồi, hết thấy ngượng nữa rồi!!! 5 năm có khác!)
- Haiz...Uyển Băng lại bắt nạt Hiểu Viên kìa!!!-Tôi than thở. Mặt anh tối lại:
- Em làm ơn để mắt tới anh có được không? Cứ hết Hiểu Viên rồi tới Hiểu Linh. Không sợ anh ra ngoài ngoại tình hả?
- Anh sẽ không dám đâu!-Tôi vừa rình vừa trả lời. Á! Con trai tôi sao lại nhìn con bé đó đến chảy nước miếng cơ chứ!!! Thảm rồi, sau này số phận của con là để cho con bé Nghiêm Uyển Băng í bắt nạt đó!
- Tại sao lại không dám???
- Anh sợ hình tượng trong mắt con mình bị phá hủy. Dễ hiểu! Thôi, để em xem!!! Anh đi chỗ khác chơi đi nha! Ngoan ha!!!!-Tôi dỗ dành.
- Anh hỏi lần cuối, em có đi theo anh không?-Tiếng nói ấy giống như đang cảnh cáo nhưng tôi phớt lờ. Mẹ còn đang ở nhà, anh dám làm gì.
- Em cũng trả lời lần cuối, k-h-ô-n-g!
|
Tôi ung dung trả lời. Đáng tiếc, nếu đoán mà trúng thì có lẽ bây giờ tôi đã rất giàu rồi!!!
...
- Á!!!Anh...Huhu...Tha cho em!!!!
Phòng ngủ vang lên tiếng hét ai oái, đáng tiếc, nơi đây cách âm rất tốt, kêu mấy cũng không có người nghe. Huống gì mọi người đều ở dưới lầu chơi cùng hai đứa con nhà tôi. Hic!!!
- ỦA??? Khi nãy là ai...~~-Anh cố ý ngân dài. Tôi bặm môi, trừng mắt. Tiếc vì mình không phải ma cà rồng để cạp anh một cái bõ ghét!
Anh nhéo mũi tôi, tôi liền không nhịn được mà la lên oai oái. Ăn gian!
Mọi người thử đoán xem, là chuyện gì xảy ra đây??? Hic!
Tôi đã lớn tướng rồi, làm mẹ rồi mà 'người nào đó' vẫn cứ xem tôi như là con nít, đè xuống đánh cho một trận. Nhưng...tôi làm gì sai đâu??? Méc mẹ!!!
Buổi tối. Mẹ tôi thấy không khỏe nên ở nhà chơi với Hiểu Linh và Hiểu Viên, còn Uyển Băng và con trai cưng của Ngân Châu cũng quấn quýt với đứa trẻ nhà tôi.
Ba gia đình chúng tôi kéo nhau ra nhà hàng ăn uống no say. "Nữ hoàng" nhà Nghiêm Vĩ là oai phong nhất, tửu lượng cao đến nổi ngay cả Ngân Châu, trước đây là uống mãi không say cũng phải đầu hàng. Đáng tiếc, hề hề...Sau khi nghe mình thắng cuộc thì cô ấy ngã rật ra ngủ như chết. Tôi cười ha ha ba tiếng rồi cũng gục luôn. X___X|||
Ước chừng khoảng một tiếng sau, tôi tỉnh giấc thì thấy mọi người đang ở trong phòng karaoke. Ngân Châu đúng là liều lĩnh, cứ uống rồi hát, hát rồi uống. Cả bọn quậy tưng bừng cả lên. Rốt cuộc, chịu hết nổi, tôi gục lên vai anh mà ngủ say. Loáng thoáng bên tai còn nghe được câu nói ấm áp: Anh yêu em.
Hề hề...
Tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau. Tôi có cảm giác đầu óc mình nửa mê nửa tỉnh. Hic!
- Em tỉnh rồi hả???
- Tối hôm qua mấy giờ chúng ta mới về???-Tôi vừa vỗ đầu vừa hỏi anh:
- 11h45' Hôm qua em là người đầu tiên gục đó!
- Hừ!!! Mệt chết luôn. Hiểu Viên, Hiểu Linh đâu???
- Đi học hết rồi!!! Vợ~
- WHAT????
Tôi chán nản lườm anh.
- Hôm nay ở nhà chỉ có hai đứa mình thôi à!!!
Anh chớp chớp đôi mắt. Làm ơn, Hiểu Viên làm động tác này còn có hiệu lực, còn anh...Haizzz...
- Thì sao???
- Còn sao trăng gì nữa?!!! Chúng ta...có thể...-Anh bắt đầu ngân nga giọng. Tôi có cảm giác hơi mờ ám.
- Có thể???
- Có thể làm một số việc hạn chế người xem...
Tôi hiểu ý. Sừng sộ mắng:
- Anh đừng có hòng!!!...Á!!!! Cút đi, cút đi!!!!!
Tiếng la hét tràn ngập không gian.
Lúc nào cũng nhộn nhịp...
Lúc nào cũng vui vẻ...
Lúc nào cũng có tiếng cười đùa...
Một gia đình hạnh phúc! ^0^
|
Ngoại truyện 4: Một vài sự kiện trước hôn nhân Sưu tầm 1. Nhầm phòng.
Ngày trước, lúc tôi đi nhầm phòng, lúc ấy tôi là sơ ý. Tuy nhiên, sau này dù có giải thích thế nào thì cũng bị nghi ngờ. Nhưng...nhờ nhầm phòng mà tôi mới gặp được người này chớ. Khi kể lại cho Ngân Châu, nó nói:
- Thấy chưa!!! Bà phải cảm ơn tôi nha!!!!
- Cảm ơn vì bà hại tôi có quãng thời gian thê thảm hả???
- Hứ!
Kế đó, Lâm Hiểu Linh nghe hai đứa tôi tám chuyện cũng e dè bước tới gần hỏi tôi:
- Mẹ! Mẹ quen cha hồi nào???
- Ơ...
Hai đứa chúng tôi đều á khẩu. Chẳng lẽ nói là nhầm phòng, vậy thì quê lắm!!!
- Cha mẹ quen nhau ở khách sạn đó!!!!
Tôi chưa kịp gỡ vốn thì thằng con trời đánh lại xen vào. Hừ!!! Là ai nói cho nó biết vậy???
- Mẹ đi trách cha í!!! Cha nói cho con biết!!!-Nó chìa tay ra, chớp mắt ngây thơ. Tôi có cảm giác đầu mình bốc khói ồ ạt.
- LÂM THẾ ƯU!!!!!!!
Tôi điên lên , vọt lên lầu tìm anh tính sổ.
- Mẹ đi đâu vậy anh hai???-Lâm Hiểu Linh hỏi.
- Đi tìm niềm vui!!!-Anh hai trả lời.
Tôi & Ngân Châu: Ngất!
2. Sự cố.
Chắc các bạn vẫn còn nhớ cái lúc Hiểu Nguyệt và Thế Ưu lạc trong rừng chứ??? Vâng, là khi anh Thế Ưu được lên sàn trình diễn màn "anh hùng cứu mĩ nhân" đó! Và đây là cảnh sau cánh gà...
Tôi run run đi áp sát vào anh vì sợ bị ma bắt đi. Rừng cây rậm rạp thế này, sẽ không có quái thú nhảy ra chứ???
- Tránh xa xa một chút!!!-Anh đẩy tôi ra.
Khi nãy vừa đánh nhau một trận, tôi có thể nhìn thấy nét mặt anh trở nên mệt mỏi. Bàn tay vẫn còn bị thương, tôi không làm khó, lui về sau ba bước.
Húuuuuu!!!!
Tiếng gió rít lên làm tôi rợn cả người. Lí trí từng bước, từng bước lùi về sau...Bỗng dưng, có một vật thể gì đó quẹt ngang vai tôi, níu cổ áo tôi lại.
- A!!!! Huhuhu!!!-Tôi khóc lớn. Lâm Thế Ưu đi được một quãng liền quay lại gắt tôi:
- La cái gì đấy???
- Có...có...có ma...ma...níu áo...tôi!-Tôi nói lắp ba lắp bắp.
- Ma đâu?-Anh tới gần, lườm tôi sắc lẻm.
- Phía...phía...phía sau!-Tôi run rẩy.
- Á! Sao áo em có máu?!!!
- Máu??? Á!!!!
Tôi sợ điếng người, chạy vọt đi tức khắc. Chạy, chạy và chạy...Miễn là thoát khỏi nơi này!
Tôi bỗng thấy sau lưng mình lành lạnh, hóa ra, phía sau áo đã bị rách một mảng. Ma cũng biết xé áo người khác hả???
- Chạy cái gì mà nhanh vậy?-Anh từ tốn đến gần tôi. Tôi xoay người lại, cố gắng che dấu mảng áo đó.
- Hừ! Đó chỉ là cành cây móc vào áo thôi. Xớn xác!!!-Anh mắng. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên tôi thấy mắt anh lóe lên tia cười cợt...
|
Nhớ là đã hứa gả cho anh nhé!!!
- Hồi...hồi nào???
Tôi nhớ không lầm hình như mình có hứa vậy bao giờ.
- Áo em bị rách!
Không để ý đến câu hỏi của tôi, anh mở áo khoác, khoác lên người tôi. Tự nhiên tôi có cảm giác mình...hạnh phúc ghê!!!
Hừm! Nhưng ngoài đời làm gì có chuyện gì lãng mạn như vậy, trước mắt chính là bìa rừng, chưa kịp vui mừng thì anh quay sang hỏi:
- Em có cầm chìa khóa xe của anh không???...Hay là anh bỏ quên ở đâu nhỉ???
3. Vụ án khăn tay.
Đó là lúc mà anh sai tôi đi từ tầng 10 xuống tầng trệt chỉ để lấy chiếc khăn tay. Sau khi kết hôn, tôi cứ thắc mắc nhưng anh lại không nói gì hết. Bất đắc dĩ, tôi phải nhờ tới Hiểu Linh ngây thơ hỏi giùm:
- Cha ơi!-Nó rưng rưng nước mắt.- Mẹ nói sẽ không thèm ở với cha nữa...
- Sao thế???-Anh lo lắng dỗ dành Hiểu Linh. Tôi núp ngoài cửa cười he he.
- Hic! Tại cha sai mẹ đi từ tầng 10 xuống tầng trệt chỉ để lấy khăn tay. Oaoa!!!!-Nó òa khóc. Hay lắm! Làm rất tốt!!!
- Haizz...Tại con không biết, mẹ con mỗi lúc giận lên thì rất dễ thương. Cha cố tình làm vậy thôi. Ai ngờ mẹ con nhát thế, chỉ biết làm theo. Thất vọng quá!!!...Sau này Hiểu Linh phải mạnh mẽ lên, không thể để thế lực tà ác đè bẹp nghe chưa? Không được nhát như là mẹ con!!!
Tôi tức. Ai nói là tôi nhát! Là tôi vì miếng cơm manh áo mà!!! Phản đối triệt để!!!
- ỦA? Mẹ làm gì ngoài này???-Lâm Hiểu Viên bước tới hỏi. Tôi hoảng hốt té ra sàn. Ui da!!!
Oành!
Vừa khi đó, Hiểu Linh đạp cửa nhảy phóc ra như nữ hiệp. Mắng Hiểu Viên:
- Anh hai!!! Anh là thế lực tà ác. Em không để anh bắt nạt nữa đâu. Blè!!!
Tôi ngỡ ngàng. Hiểu Viên há hốc mồm.
Lâm Thế Ưu! Anh tẩy não con bé rồi hả???
4. Xem mắt.
Haizzz...Lần xem mắt đó không biết là lần thứ bao nhiêu rồi! Trong khi mẹ tôi đon đả cười nói với "thông gia tương lai", tôi cũng âm thầm đánh giá đối phương. Điều kiện tệ gớm! Chỉ được mỗi cái có tiền.
Không biết vì sao mà tôi lại đem tên bất tài ngồi trước mặt so sánh với Thế Ưu nữa. Mặc dù có nhiều lúc...anh không được bình thường nhưng xét về ngoại hình, tài năng lẫn tiền bạc thì hơn tên này cả dặm. Cái tên ngồi trước mặt tôi cỏn chảy cả nước miếng nữa. Gớm!
- Em...em tên gì???-Thằng cha đó nhìn tôi không chớp mắt. Tôi mà không nhịn thì hắn đã vào nhà thương lâu rồi á!!!
- Nguyệt!
- Em...em có sở thích gì???
À há!!! Có cách rồi!!!
- Sở thích là...săm soi kẻ khác!
Hắn ta chớp mắt một cái, cười:
- Hề hề! Không sao! Con gái kỹ lưỡng là tốt!!! Em có thường đi shopping không???
- Có chứ!!! Không lần nào xài dưới 3 triệu á!!!-Tôi nổ.
- Ơ...Hahaha!!! Không sao! Không sao!!! Thế...mẫu đàn ông lý tưởng của em là gì???
- Ờ...Mẫu người của tôi nhỏ nhoi lắm. Đẹp trai cỡ Lâm Chí Dĩnh, với giàu cỡ tỷ phú là tôi vui rồi!!!
...Hắn ta câm lặng luôn! Hehe.
|