Biến Thái Tránh Xa Ta Ra !!!
|
|
Hoa bay...bay...bay đến hoa cả mắt, cô dâu Cổ Ngân Châu thanh thoát bước ra, trên môi nở nụ cười đẹp như Hằng Nga. Khoảng nửa tiếng sau...ánh mắt nó hiện lên một tia sét lóe sang tôi. Tôi cười hề hề ra vẻ: Ta đây không màng thế sự.
- Em lại phá phách gì nữa?-Anh kê sát vào tai tôi hỏi.
- Gì chứ??? Cái gì mà phá phách khó nghe thế. Người ta chỉ là...báo thù!
- Báo thù???...Sao không nói để anh báo thù giùm em.
(Nock out tập I)
- Anh...Anh...Hừ! Anh biết cái gì mà đòi báo thù giùm.-Tôi khoanh tay, ngoảnh mặt làm ngơ.
- Là chuyện gì???
- Ơ...-Mặt tôi hồng hồng. Chẳng lẽ lại nói...
- Hử?
- Thì...thì...thì tại...tại nó dám...dám xịt cái loại dầu thơm...cái loại dầu thơm...
- À! Hóa ra là thế. Xem ra...-Anh xoa xoa cằm ra chiều suy luận, tiếp.- Xem ra đêm nay chú rể sẽ hưng phấn lắm đây!!!
(Nock out tập II)
- Anh...anh...Anh thật là biến thái!!!!-Tôi nhịn không được, nói thẳng luôn.
- Ừ! Đàn ông là vậy!!! Sau này em có thể tham khảo ý kiến của mẹ em!!!
(Nock out tập III)
- Hừ! Em là không nói với anh nữa nha!!!
- Này...
*******=
Tôi với Ngân Châu có lẽ là tâm linh tương thông. Ngày ấy đám cưới tôi cũng uống rượu thiếu điều muốn ói ra tại chỗ và bây giờ Ngân Châu cũng thế. Hừm! Vô ích thôi bà bạn!!! Mấy thằng đẹp trai nó dai như đỉa đói í, còn lâu mới say a!
Nhìn lại, quả thật chồng của Cổ Ngân Châu cũng rất là handsome nha!!!
Tôi lo lắng Ngân Châu gặp nạn nên xin phép lôi nó đi.
- Này! Bà làm gì vậy???-Ngân Châu hỏi.
- Uống cái này!!!-Tôi giơ ra viên thuốc ngủ. Loại xịn nha!!!
- Cái này? Có lợi sao???
- Hay là bà muốn phá thân???
- Không!
- Vậy nhớ uống!!!
- Ừm.
...
Do váy cưới là không có túi nên nó cầm viên thuốc đó theo tôi vào lễ đường. Không ngờ khi tôi uống rượu, nó lại bất cẩn làm rơi vào ly rượu. HẢ???? Hiểu luôn!!! Huhu...Ngân Châu chết tiệt! Mày đúng là quái nữ!!!
|
Chương 19: Tai nạn ngoài ý muốn Sưu tầm Tôi chỉ còn có thể nhớ rằng, khi khách đã về hết thì Cổ Ngân Châu say đến mức nói mớ. Tôi thì thấy mọi thứ như nhạt nhòa. Ngân Châu chết tiệt, cầu Chúa cho mày gả qua nửa bán cầu bên kia luôn đi!!!
- Hức...Nguyệt, tôi tặng chồng tôi cho bà í!!! Tôi không lấy hắn ta đâu!!!!
- Tặng cái đầu mày!!!-Dù đã hơi choáng nhưng tôi không chịu thua thiệt.
- Hix!!! Tôi không muốn lấy chồng, tôi chỉ thích có em bé!!!
- Không thể. Never, never can!!!
- Phải, phải ha!!! Ba mẹ tôi, a không, cả nhà tôi chắc chắn phanh thây tôi ra, đem gói thành bánh tét sau đó quẳng xuống giếng rồi để hàng tấn, hàng tấn tất thối chôn vùi tôi a!!!-Nó nói gà nói vịt.
- Mày biết thì hay quá!!!
-...
- Nhưng tôi vẫn thích có em bé cơ!!!-Nó lại mè nheo. Hừm!!!
- Ư?!
- Hay tôi thì lấy chồng bà, bà thì lấy chồng tôi. Nha?!
- Khùng nhá!!!
Tôi tức giận đẩy bật nó ra khỏi vai mình sau đó lảo đảo bước đi.
Tóm lại tôi chỉ nhớ có thế. Sáng nay vừa tỉnh dậy liền thấy một người vô-cùng-quen-thuộc nằm cạnh mình. Tôi theo thói quen giở di động ra, một tin nhắn của Cổ Ngân Châu hiển thị:
"Nhất-Hiểu-Nguyệt!!! Tôi với bà lập tức tuyệt giao, không tình nghĩa bạn bè gì hết trơn a!!! Đồ hại bạn!!!"
Á! Gì kì cục vậy? Tôi chỉ là ăn miếng trả miếng chứ bộ!!! Tôi không giận nó thì sao nó phải tuyệt giao với tôi cơ chứ??? Yaaa...
Trích:
khoan hay là ng` nằm cạnh hiểu nguyệt là chồng của cổ ngân châu
Ặc ặc...Không thể nào. Never!!! Cổ Ngân Châu mà biết là xách mã tấu chém chết chị Nguyệt đó!!! ^__^
Nhà anh rất lớn, rất rất là lớn nha!!! Ban đầu tôi cứ nhầm tủ quần áo với tủ chăn hay nhầm phòng ngủ với phòng ngủ cho khách hại anh bao nhiêu lần cứ ca đi hát lại mấy câu nói cũ rích "em thật khờ!!!"
Khờ cái đầu của anh nha!!!! Hứ! Có chồng nào đi nói vợ mình như vậy chứ. Kết quả...tôi giận anh suốt ba ngày liên, bếp núc lạnh tanh, nhà cửa cứ như là bị ma ám, bụi bẩn tùm lum. Cuối cùng, vào một dêm không trăng chỉ có sao, tôi đang lim dim chuẩn bị ngủ thì anh bất chính đaa85t tay lên ngực tôi, nói:
- Vợ!!! Em đừng giận nữa mà!!!
- Hứ!-Tôi vẫn còn làm cao.
- Nè! Anh tính thẳng thắn,thấy sao nói vậy...Vợ!!! Không được giận nữa mà!!!-Anh lay lay người tôi.
- Cái gì mà thẳng thắn???? Ý anh bây giờ là em ngu thiệt đúng không??? Được...từ này trở đi, em không nấu ăn, không dọn dẹp, không giặt đồ, mọi chuyện anh cứ tự mình mà làm! Hứ!!!!!!!!!!!!!
- Ê...Nè!!! ORZ...
|
Ba ngày tiếp theo, chiến tranh lạnh vẫn kéo dài. Thấy anh lâu quá không chủ động xin xỏ tôi nữa nên tôi rất là giận. Còn vờ vịt kéo chăn kéo gối ra phòng khách ma ngủ đến lưng cứng hết cả lên mà anh cũng lạnh tanh như vậy. Huhu...Sớm biết thế tôi không làm cao rồi! Chồng ơi...
Khổ thì cũng chỉ là khổ trong lòng, la hét thét gào cũng chỉ là diễn ra trong tâm, chứ ngoài mặt tôi lớp da sĩ diện cũng còn dày chán a! Tôi vẫn mặt lạnh đến công ty làm thư ký của anh thì phát hiện...Thư ký đã đổi người, người mới này là...Hồ Lam Như...Tôi sững người mất 5s...
Tôi gắng gượng đẩy cửa vào, nói:
- Sếp...
- Nguyệt à! Anh đã đổi thư ký rồi a. Từ nay Hồ Lam Như sẽ làm thư ký của anh. Em cũng không cần đến công ty nữa. Em có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Có lẽ anh là có ý tốt nhưng tôi lại nghe thành anh muốn "trục xuất" tôi ra khỏi tầm mắt anh. Bây giờ là địa vị thư ký của tôi, sau này chính là cướp chồng của tôi. Hừ!!! (Chị ấy đã hối hận)
- Được!-Tôi đi ra ngoài. Vừa bước vào thang máy đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, rất khó chịu.
Bước được ra khỏi công ty, tôi cảm thấy càng lúc càng khó chịu nên bắt taxi đi về nhà.
Sáng sớm tôi không ăn gì, hai ngày nay áp lực công việc, ăn uống không đầy đủ, ngay cả ngủ cũng không ngon. Hừm! Ngủ ngoài phòng khách thì ngủ kiểu gì mà ngon chứ!!!
Tôi lảo đảo bước vào phòng khách, đồ không kịp thay, giày không kịp bỏ liền ngã vật lên sofa đánh một giấc.
********
Lúc tôi tỉnh giấc là 10h30'...Thế nhưng anh vẫn chưa về. Anh giận tôi đến thế sao???
Tôi sơ ý làm rơi ly nước trên bàn xuống, đã thế còn ngu ngơ giẫm chân lên mấy mảnh vỡ. Trời ơi! Tôi bị ma nhập sao?!!!
Ngẩng đầu trông ra cửa, thấy cái bóng người mà tôi trông ngóng không có liền thấy một mảng thất vọng phồng lên trong tâm trí. Bên cạnh anh bây giờ là Hồ Lam Như sao???
Rốt cuộc tôi cũng không kềm được nữa, nhấc điện thoại gọi vào máy anh muốn chủ động làm hòa, không ngờ điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng. Haizzz...
Đầu tôi bắt đầu choáng váng, bước đi lảo đảo. Tôi nghĩ chắc có lẽ tắm một cái thư giãn cũng tốt.
...
Tôi ngâm mình trong nước ấm, đầu mơ mơ hồ hồ và rồi tôi ngủ quên từ lúc nào không biết!!! Lâm Thế Ưu...
|
Chương 20: Lời tiên đoán Sưu tầm Xoảng...Một tiếng động thánh thót vang lên. Tôi giật mình tỉnh giấc, hả??? Tôi ngủ ở bồn tắm sao? Bây giờ đã mấy giờ rồi???
Tôi bước ra khỏi phòng tắm, đầu óc càng thêm choáng váng, cảm giác như đang ở trên một vòng tròn không ngừng quay, quay, quay...Cái quái gì vậy? Tại sao tôi lại nhìn thấy tới 2 bóng đèn, không, là 6 bóng đèn chứ, oái, bây giờ là...là...là bao nhiêu bóng đèn đây???
Tôi cố gắng xác định cái giường ở đâu rồi lết lên đó mà nằm. Cho dù ý chí tôi có vững như Thái Sơn đi chăng nữa thì cũng bị cái loại choáng váng này hành cho chết đi sống lại. Rốt cuộc, tôi chịu không nổi chìm vào giấc ngủ...
Tôi trong giấc mơ thấy phía đằng xa có hai bóng người, một nam một nữ. Rất là quen...Nhìn bóng hai người đó xa dần, xa dần, tôi dồn hết tốc lực chạy rồi la hét nhưng hai người đó vẫn cứ vui vẻ, không màng cú ý đến tôi. Rốt cuộc, khi bóng hai người đã bốc hơi khỏi tầm mắt, xung quanh chỉ còn một mảng trắng xóa bất tận, tôi mới lờ mờ nhận ra được người đi chung với cô gái kia chính là....Lâm Thế Ưu. Đáng tiếc, có lẽ đã quá muộn vì ngay cả bóng dáng anh tôi cũng không thấy nữa...
Có phải thế không??? Có phải đến khi tôi nhận ra mình thật sự sai rồi thì anh cũng bỏ tôi không??? Yaaaaa...Tôi không muốn!!!!!
- Hiểu Nguyệt? Hiểu Nguyệt??? Em không sao chứ????-Tôi mơ hồ nghe thấy được có người đang la hét bên tai mình. Anh về rồi ư?
Bỗng nhiên tôi chợt nhớ lại giấc mơ đó, tôi hốt hoảng nắm chặt tay anh giống như buông ra thì anh sẽ biến mất như trong giấc mơ vậy. Tôi sẽ khôn bao giờ để giấc mơ ấy thành sự thật đâu!!! Không bao giờ!!!
- Huhu...Huhu...-Tôi đột nhiên khóc toáng lên. Anh vụng về an ủi tôi, nhưng tôi thì khóc không biết trời trăng gì nữa.
- Ngoan!!!-Anh vuốt tóc tôi và hỏi khi tôi đã ngừng khóc-Em không sao chứ?
- Ư...Em đau đầu!!!-Tôi nhõng nhẽo, cọ mình vào lồng ngực anh.
- Không giận nữa sao???-Anh nhướn mày, giống như biết trước kết quả này vậy đó!!!
- Hết giận rồi. Này! Chân em bị chảy máu!!!-Tôi ám chỉ. Anh đưa mắt nhìn theo đầu ngón tay tôi đang chỉ chỉ vào chân. Anh trừng mắt:
- Em muốn tự sát sao??? Hay có ai mưu sát em???
- Là anh mưu sát!
- Anh???
- Phải!!! Anh không về hại em lo lắng đến mức choáng váng, đó, chân em bị vậy là tại ai??? TẠI ANH!!!!!!!! Blè!!!
- Em...Em...Em thật là...ngang ngược quá!!!
Binh. Tôi cầm gối ôm đánh anh. Mắng:
- Học anh chứ ai. Mà nè, vì sao đổi thư ký, anh ghét em có phải không???-Tôi nước mắt rưng rưng. Anh múa may, xua tay lắc đầu:
- Không. Không!!! Vì anh thấy em hơi mệt mỏi nên đổi người thay em thôi mà!!!
- Vì sao là Hồ Lam Như??? Á A!!!! Hay là anh với cô ta...tình cũ không rủ cũng tới???
- Tới cái đầu em í!!!
- A?!
- Bởi vì cô ta là người mà anh không ưa, cho nên sẽ vĩnh viễn không có chuyện anh sẽ để mắt đến cô ta.
- Không!!! Em vẫn thích em là thư ký của anh!!!-Tôi lì ra mặt.
- Đồ khờ!!! Sướng thì không muốn...
- Ừ...
- Haizzz...Sợ em thật rồi! Ok! Ngày mai ra lệnh cho em cùng anh đến công ty làm thư ký của anh!!!
- Tuân lệnh sếp!-Tôi cười vui vẻ, mặt còn tỏ ra nghe lời.
|
- Cổ Ngân Châu!!! Bà sống tốt chứ???
Hôm nay tôi hẹn Cổ Ngân Châu đi uống cà phê. Lâu lắm rồi hai đứa không ngồi bà tám thoải mái thế này!!!
Cổ Ngân Châu mặt xanh như tàu lá, hai mắt thâm cỡ gấu trúc, nhìn bơ phờ đến lạ, khác hẳn với gương mặt tràn trề nhựa sống lúc trước đến mấy trăm km!!!
- Bà có sao không???-Tôi dè dặt hỏi nó. Cổ Ngân Châu đột nhiên vươn tay ra siết cổ tôi đến mức tôi trợn mắt thè lưỡi ra.
- ẶC... Ó...Ì...Ừ Ừ...ƯƠNG...LƯỢNG!!! (Phiên dịch: Có gì từ từ thương lượng!!!)
- Bà! Tất cả là bà hại tôi hết luôn!!! Ya!!! Tối hôm nay sẽ thay trời hành đạo, giết chết con nhỏ háo sắc này!!!!!!
Cũng may tôi là đặt phòng tư, nếu không sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất thôi!!! Huhu...
- Cái dầu thơm chết tiệt của bà!!! Á!!!!!!!
Tôi hất tay nó ra. Thật là điên khùng mà!!!
- Bà bệnh chắc?! Hứ! Thế ai hôm nào đó xịt cho tôi hết nửa chai kia chứ?!!! AI????-Tôi xỏ xiên. Nó nguýt dài.
- Bà nghĩ bà không hại chết tôi chắc??? Bà có biết nhờ ơn của bà mà tôi xém chút bị dọa chết không??? Chết vì dọa thì âm hồn sẽ bất tán đó!!!-Tôi lè lưỡi hù nó!!!
- Hứ!!!
- Mà nè...Thằng cha ấy...không phải có khuynh hướng bạo lực học đường, í nhầm, bạo lực gia đình chứ???
- Hắn? Cho vàng cũng không dám. Chỉ là...chỉ là...
- Chỉ là???
- Chỉ là...cái chai dầu thơm của bà í, công dụng hơn người!!!-Nó gật gù. Haizzz...
- Đừng buồn. Dù sao chồng bà cũng rất là đẹp trai!!!...
- Mày bị hội chứng LHB (Hội chứng Love Handsome Boys) ư? Mở miệng là đẹp với chả xấu. Sau này có con đẹp thì mày nuôi xấu thì mày vứt ư??? Con điên!!!-Nó chau mày. Thiệt tình!!!
- Ê!!! Cuối tuần này bà rảnh không???-Tôi hỏi.
- Lúc nào cũng rảnh!!! Hihi...
- Vậy cuối tuần này tụi mình đi biển chơi. Vắng mặt không phép một ngày cho hai người đó yếu tim chơi?! Ha???
- Ok!!! Tôi thích. Tôi thích!!!-Nó mừng quýnh lên, tôi thấy nó mới là bị điên đó!!! =___="
Biển xanh cát vàng, trong gió thoang thoảng hương mặn mà của biển cả. Không khí trong lành đến thế không thưởng thức chính là quá ngu!!!
- Hahaha...Thích quá đi mất!!! Hahaha...-Cổ Ngân Châu thích thú sải chân chạy trên từng cơn sóng. Còn đống Vali khủng bố ấy ư??? Bà đây xách chứ ai!!!
- NGÂN CHÂU!!! Bà mau trở lại đây!!! Tôi cũng đâu phải người hầu. Hứ!!!
- Thích quá!!! Chúng ta ở đây bao lâu??? Một tuần nhé!!! Nhé???
Óa!! Nếu thế thì tôi sẽ bị anh xã ở nhà chém bay đầu mất!!
- Không! Chỉ 3 ngày thôi!!!-Tôi thẳng thừng từ chối. Hừm!
- Í!!! Mau mau đi gửi đồ, chọn phòng rồi còn đi chơi nữa. Hihi...
- Hahaha...
Hoàng hôn vẫn còn lơ lửng, bờ biển có vẻ hoang vắng, chỉ có vai cặp tình nhân sánh vai bước cùng nhau. Tôi với Cổ Ngân Châu hì hục xây lâu đài cát.
- Nè!!! Bà đi lấy thêm cát đi. Tôi làm thêm cái tháp cho công chía và cái tháp khác của hoàng tử nữa...-Tôi sai khiến. Nó ngẩn người rồi hỏi:
- Công chúa và hoàng tử là ở chung mà!!!
- Nhưng tôi thích họ ở riêng cơ!!!
Ở nhà không bắt nạt được "ai kia" thì có cái lâu đài cát này an ủi cũng đỡ tủi. Hix!!!
...
Lâu đài hoàn thành xong. Tôi lấy máy chụp ảnh chụp hình lại. Ngân Châu còn mè nheo đòi chụp với lâu đài cát ấy, vậy là, một trận cãi nhau ầm ĩ một góc biển.
Ánh dương gần lụi tàn. Biển sóng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, lâu đài cát mà tụi tôi dày công cực khổ xây nên bị cơn sóng lớn đập nát không thương tiếc.
|