Biến Thái Tránh Xa Ta Ra !!!
|
|
CHƯƠNG 22.2 MỘT BUỔI SÁNG ĐẸP TRỜI.
Tôi gõ cửa phòng tắm, miệng nói nho nhỏ:
- Thế Ưu?!!!
- …
- Anh? Em đâu có ý muốn thế đâu!!!
- …
ẦM!!! Tôi tức giận đập cửa phòng tắm lại cái rầm. Mắt bắt đầu thấy cay cay, lớn tiếng:
- Tôi mặc xác anh. Tôi đã xuống nước vậy rồi mà anh không thèm ngó tới. Kệ anh!!!!!!!!!!!
ẦM!!!! Tôi bực bội đi ra khỏi phòng, chỉ mang theo ít tiền và điện thoại.
…
- Ngân…
Tôi đương định gõ cửa phòng tìm Ngân Châu đi dạo nào ngờ trong phòng truyền ra tiếng rên nhỏ nghe rất, rất, rất…rất gì cũng chả biết. Chỉ biết tôi chưa ăn sáng đã muốn nôn. Thôi! Phiền người ta kiểu này, tôi cũng đâu phải chưa phá đám một lần. ORZ…
Sáng sớm, sóng không mãnh liệt như ban chiều. Tôi la cà đi ven biển, ui da, sáng sớm không có cái gì ăn hết. Đói quá đi à!!! Huhu…Ghét nhất là ai-kia. Hứ!!!
***************Sunflower
Tôi bực bội quay người đi. Mới đi được 3 bước thì một bàn tay rơi lên vai tôi. Tôi ngoảnh đầu đi thẳng. Hứ!!!
- Đứng lại!
Tôi cũng không phải là con chó, đâu phải kêu dừng là dừng. Gót ngọc này đã bước thì mặc xác “ai kia” kêu réo.
- Em không đứng lại tối nay đừng có khóc lóc mà xin xỏ nha!!!
Lời nói đó vừa vang lên, mọi người tò mò nhìn về phía tôi, nhịn nhục không nổi nên lôi anh đi mất. Cái đồ…đồ…MẶT DÀY!!!!!!!!!!
|
CHƯƠNG 22.3 MỘT BUỔI SÁNG ĐẸP TRỜI.
- Chẳng phải hồi nãy anh không thèm nói gì sao???-Tôi kênh kiệu. - Xin lỗi! - Hừm!!!-Tôi mím môi. - Em thích đi ăn gì??? - Không thích gì hết!!! - À! Anh nhớ buổi sáng có đi ngang một quán hải sản. Ngon nha!!! Đi. Anh mời!!!
Anh dám không mời??? Mới-là-lạ!!! Blè!!!
- Được! Đi thôi!!!
Có thực mới vực được đạo mà!!!
…
- Ngân Châu??? Bà cũng đi ăn ư?-Tôi kinh ngạc. Mặt nó hồng lên, mắt đỏ ngầu. Khỏi nói thì người thông minh như tôi cũng hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Haizzz… - Ưm!-Nó e dè gật đầu. - Hay quá! Sẵn có 4 người chúng ta, đi ăn cùng luôn đi!-Tôi hớn hở đề nghị. Khỏi phải nói họ vui thế nào rồi!!!
************Sunflower
- Chúng ta chơi một trò chơi. 4 người chúng ta sẽ thay phiên nhau kể tiếp câu chuyện, người nào bí ý đầu tiên sẽ phải uống một ly này.
Chồng của Cổ Ngân Châu lên tiếng, đồng thời đặt lên bàn chai rượu Brandy nguyên chất nữa chứ! Hở??? Nhất định không thể thua được!!!!
…
- Tôi bắt đầu trước nhé???-Chồng của Ngân Châu lên tiếng.- Hưm! Một buổi sáng, có một cô gái rất xinh đẹp đi dạo trên bờ cát… - Cô gái ấy đến đó chờ một người, người đó là bạn trai cô ấy!!!...-Cổ Ngân Châu tiếp. Tới lượt tôi: - Bạn trai cô ấy là một người thường xuyên tới trễ và nhiều lần làm cô ấy buồn. Hôm nay họ muốn chia tay… - Đột nhiên, điện thoại cô ấy vang lên, bạn trai cô ấy gọi đến… - Bạn trai cô ấy nói rằng anh ta không thể đến đó vì…-Chồng Ngân Châu cười gian. - Vì…vì…vì…vì anh ta… anh ta… - Anh ta thế nào???-Chồng nó hỏi vặn.-Em thua rồi!!! - Hả??? - Mau uống đi!!! Nào!
Cổ Ngân Châu đau khổ nhắm mắt nuốt ực một hơi. Bây giờ thì tôi hiểu rồi!!!
|
Chương 23: Mang thai Sưu tầm Tôi cảm thấy bản thân mình dạo này có gì đó rất khác lạ. Từ cái lúc đi chơi về, tôi lúc nào cũng có cảm giác muốn ói, ăn gì cũng thấy không ngon nhưng lại thích mấy món chua. Ăn chua nhiều sẽ không tốt cho bao tử a?!!!
...
- Bác sĩ! Tôi không có bệnh chứ?
Hôm nay tôi âm thầm đi bệnh viện khám, dạo này anh bộn bề công việc. Đối tác có vẻ kiêu căng lắm cơ, mấy ngày rồi cứ kì kèo không chịu ký hợp đồng. Anh lần này đích thân đi gặp họ để tránh "đêm dài lắm mộng" nên lần này tôi tự đi khám luôn.
- Chúc mừng cô!!! Cô đã có em bé rồi!!!-Bác sĩ ấy tươi cười nói. Trong lòng tôi như lăn tăn những cơn sóng. Mừng cũng có mà lo cũng có. Có em bé sao???
- Thật chứ?!
- Thật! Chúc mừng cô!!!
- Hahaha...Hay quá! Tôi có con rồi, tôi sắp được làm mẹ rồi!!! Haha...
Tôi vui mừng đi ra khỏi bệnh viện. Con tôi mai sau tên gì nhỉ??? Nếu là con trai thì tên gì nhỉ??? Lâm? Phúc? Thiện???
Nếu là con gái thì là Vi? Linh? Trâm???
Ưm...Dù tên gì thì nó chắc chắn là một người xuất chúng. Haha...
Tôi định giữ bí mật hai ba ngày rồi mới cho anh biết. Không ngờ...
- Chắc là anh phải tạm vắng nhà một thời gian...Em đến công ty thay anh giám sát một số việc nhé???
- Anh đi bao lâu?-Tôi có hơi hụt hẫng.
- Đại khái là khoảng một tuần ha?!
- Một tuần???
- Sao??? Ít ư??? Cũng có lý, thêm...
- Thôi thôi!!! Nhiêu đó đủ rồi. Anh...nhớ chăm sóc bản thân nhé!!!
- Ưm!
Ngày hôm sau, sau cái ngày anh đi qua Úc thì tôi thay anh đến công ty giám sát. Hồ Lam Như nhìn tôi với đôi mắt căm thù. Nhưng tôi mặc xác cô ta chứ. Hơi đâu mà quan tâm. Ha ha...Huống gì trong bụng tôi đang có con của anh ấy nữa nè!!!
- Dạo này cô có vẻ hạnh phúc nhỉ???-Hồ Lam Như giọng điệu vừa có chút mỉa mai vừa có chút ganh tỵ.
- Haha...Ngay cả cô nhìn cũng ra...chẳng lẽ tôi là người che giấu cảm xúc kém vậy ư???
- Hứ!!! Đừng có mà tự mãn!
...
Tôi thỉnh thoảng cũng điện thoại cho Ngân Châu để tám chuyện và điện cho anh để nhắc nhở. Anh mà không ăn sáng thì sẽ thấy choáng váng. Còn tối mà anh lo lắng quá sẽ lại lấy bia uống mà thế thì không tốt cho sức khỏe tí nào. Hừm.
|
- Ngân Châu??? Bà tới đây làm gì???-Tôi ngạc nhiên.
- Sợ bà buồn quá nên tôi đến tám chuyện "trực tuyến" cho vui!!! Hihi...
- À! Tôi...tôi cũng có một chuyện quan trọng muốn nói với bà nè!!!
- Chuyện gì???
- Tôi...tôi đã...đã có em bé rồi!!!
- HẢ????????? WHATTTTTTT???? MY-GOD!!!!-Nó trợn ngược hai mắt, hét toáng lên. Con nhỏ này...
- Bà im cái nào. Tôi hiện đang giữ bí mật. Đợi khi chồng tôi về tôi sẽ tiết lộ bí mật. Hihi...
- Tôi thấy không hay nha. Bà nên nói liền đi.
- Hi hi...Nói liền thì mất vui ngay!!!
- Chúc mừng bà vậy!!!
- Hihi...
Buổi chiều thứ ba, khi công ty tan sở về hết. Tôi lặng thầm ngồi lại xử lý công việc.
Thật là...Hằng ngày anh phải xử lý nhiều công việc như thế, chắc hẳn là rất mệt mỏi. Tôi bất giác đưa tay sờ lên bụng, sau này con nhất định phải thương ba nha!!!
Reng reng...
- Alô!
[Hi! Vợ yêu! Dạo này anh khỏe lắm. Em có khỏe không???]
- Khỏe!!! Hihi...Dạo này anh không bỏ bữa đấy chứ?!
[Nào dám!!! Anh không bỏ bữa cũng không thức khuya. Khi về em nhất định em phải thưởng cho anh nha!!!]
- Hứ! Nhảm nhí!!! Ghét!!!
[Hihi!!! Còn ngại nữa sao? Phải rồi, Hồ Lam Như không gây khó dễ cho em chứ?!]
- Không có đâu!!!
[Ừm! Vậy thì tốt!!! Bye honey!!!]
- Đừng có giỡn nữa!!! Hứ!!!
Tôi gác máy, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường. Khà khà...anh sẽ phản ứng thế nào nếu biết tôi đang mang thai nhỉ???
Khoảng 10h30'...Tôi xếp lại tài liệu chuẩn bị ra về. Tới cầu thang, tôi bắt gặp Hồ Lam Như đang lườm tôi.
- Cô chưa về???-Tôi có chút ngạc nhiên.
- Mày! Mày tưởng tao sẽ để yên cho mày chắc?! Nằm mơ!!!
- Cô muốn gì hả??? Hả??? Gây sự sao?
- Haha...Mày hại tao chưa đủ hả? Từ cái ngày đầu tiên gặp mày tao đã cảm thấy ghét mày rồi!!!
- Cô ghét là chuyện của cô!!! Tránh đường cái nào!!!
- Mày!!! Chết đi!!!
Nó dùng sức đẩy tôi, mấy hôm nay tôi không mang giày cao gót mà mang giày đế phẳng bình thường. Bị nó đẩy như thế, tôi trượt chân té xuống từng bậc thang. KHÔNG!!!!!!!!!!!!!
|
Chương 24: Ly hôn Sưu tầm Lúc tôi mở mắt thì thấy bản thân đang nằm trong một khung cảnh trắng toát. Chẳng lẽ tôi chết rồi sao??? Huhu...Cái số sao mà bạc bẽo thế này!!!
Khoan,khoan!!! Khi nãy...khi nãy tôi mới té cầu thang??? Vậy còn con tôi??? Con tôi thế nào???
- Cô là Nhất Hiểu Nguyệt???-Bác sĩ bước vào. Tôi hoảng loạn nắm lấy cổ áo ông ta, hét lên:
- Con của tôi đâu??? Nó không sao chứ? Không sao chứ???
- Cô Hiểu Nguyệt! Cô Hiểu Nguyệt! Cô bình tĩnh cái đã!!! Bình tĩnh. Con của cô...không còn nữa!!!
- Cái...cái gì???-Tôi có cảm giác như bản thân mình đang chìm dần rồi đột ngột nhẹ bỗng lên.
- Xin lỗi! Cô bình tĩnh lại, thực ra thì chuyện này...
- Con của tôi đã không còn???-Tôi có chút không tin tưởng.
- Xin lỗi...
Dứt lời, ông ta quay sang dặn dò cô y tá chuyện gì đó rồi bước ra ngoài. Tại sao???
Vài ngày sau, mỗi lần anh gọi điện thoại về, tôi cũng cố gắng tươi cười nói chuyện với anh. Và tuyệt đối giấu nhẹm chuyện con tôi không còn, vì tôi sợ nếu như anh biết thì anh sẽ ly hôn với tôi mất!
Buổi tối, khoảng chừng 4 ngày nữa thì anh sẽ về. Tôi sẽ giấu được bao lâu chứ?! Hồ Lam Như chắc chắn sẽ nhân cơ hội này bon chen vào tình cảm của chúng tôi. Biết thế thì tôi sớm nói với anh chuyện tôi mang thai rồi. Bây giờ hối hận đã không kịp nữa rồi!!! Không kịp nữa rồi!!!
Tôi sau nhiều ngày suy nghĩ rốt cuộc cũng có quyết định. Nếu anh biết thì 95% sẽ muốn ly hôn với tôi, chuyện này xảy ra thật thì sẽ đả kích tôi lắm. Vậy thì chi bằng tôi chủ động rời đi trước có vẻ hay hơn!
Tôi âm thầm sắp xếp lại đồ đạc, liên hệ với luật sư sau đó viết sẵn đơn ly hôn để trên bàn cho anh.
Không có tôi...anh sẽ sống tốt chứ? Anh sẽ không bỏ bữa sáng cũng sẽ không thức khuya chứ??? Anh có đi tìm tôi không??? Anh liệu có hận tôi không???
Reng reng...Chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ liên miên của tôi.
- Anh???
[Ừ! Honey, báo cho em hai tin vui. Anh đã ký hợp đồng được với người ta rồi. Còn nữa, 2 ngày sau anh sẽ về. Vợ yêu phải bù đắp cho anh nha!!!]
- Anh...
[Sao vậy? Nghe giọng điệu có vẻ không vui, em sao thế?]
- Em...em hơi mệt. Không sao.
[Vậy phải nghỉ ngơi nhiều vào nhé! Bye bye!!!]
- Bye!
Điện thoại vừa tắt, nước mắt tôi không kiềm được mà rơi xuống. Xin lỗi, em lại làm anh thất vọng!
Tôi bắt xe đi đến bãi biển lần trước. Không có Ngân Châu tíu ta tíu tít thì hơi buồn đấy, nhưng mà bây giờ bản thân tôi có vui vẻ gì đâu!!!
Điện thoại tôi cắt đứt liên lạc, bản thân hiện tại giống như còn rùa nhỏ ngốc nghếch tự cô lập mình với thế giới bên ngoài. Mọi người thường bảo, vấp ngã rồi có thể làm lại từ đầu, nhưng bây giờ tôi phải làm gì mới đúng đây?!!!
- Chán quá!!!-Tôi nói nho nhỏ. Đột nhiên có một bàn tay rơi lên vai tôi, cảnh này sao mà giống nhau đến thế???
- Cô gái...Cô đang có tâm sự gì sao???-Một bà cụ đi đến hỏi tôi. Tôi có chút thất vọng và hoang mang.
- Tôi...tôi...
- Tôi đã sống ở đây hơn nửa đời người, những cô gái thất tình buồn thảm gặp không ít, những cô gái hạnh phúc cũng không phải chưa gặp, cô là có tâm sự gì, nhìn mặt là đoán ra ngay!!!
|