Anh Tan Rồi Đó
|
|
Nhỏ vừa nói được 1 tiếng thì 1 đống người đã xúm lại vây quanh .
- Anh Long ! anh không bị sao chứ ! _ một anh chàng mặc bộ vét màu đen trang trọng cúi đầu hỏi han , anh ta rút 1 chiếc khăn lụa được thêu 1 cách tinh xảo ra để lau vết rượu nhỏ dính trên đôi giầy da cao cấp của anh chàng tên Long
Mọi người xung quanh cũng xúng lại hỏi han 1 cách cận thận
" Chiện gì thế này ! người bị hại là mình mà !" Nhỏ ngồi bệt xuống nền gạch mắt chăm chú nhìn từng hành động của mọi người trước mặt
- Đem cậu ta ra ngoài đánh 1 trận nhớ đời ! Rồi chặt 1 ngón tay là được ! _ Long liếc mắt nhìn cậu con trai nhỏ nhắn trước mặt , nhẹ nhàng ra lệnh
- Chỉ cần chặt 1 ngón tay?_ Nhỏ mặt to đôi mắt trong vắt như nước mùa thu của mình ra hỏi lại
- Đúng ! _ Long vứt lại 1 từ rồi thong dong đi về phía trước
- Anh ...anh...có phải bị điên không ?_ nhỏ lắp bắp nỏi , ánh mắt ánh lên sự sợ hại
Long dừng bước chân, quanh nhẹ nhìn kĩ cậu thanh niên to gan trước mặt . Từ trước đến nay không ai dám nói vs cậu như vậy ? Vì trí ít cậu cũng là phó bang chủ , chỉ dưới 1 người còn trên vạn người
- Oh! có chiện gì xảy ra ở đây vậy ? _ Giọng nói thánh thót của Kim anh vang lên, theo ngay sau cô là Kiều Giang
- Anh Long , đang xử đàn em sao ?_ Kim anh tiến gần nhìn vào cạnh tượng trước mặt
- Ồ! Nhìn cậu hầu này quen quen nha!_ Kiều Giang ló khuôn mặt xinh đẹp của mình ra nũng nịu nói
" Trời ơi ! Mình lại bị con nhỏ Kiều Giang lừa rồi !" Loan khẽ than trong lòng , cô lấy bàn tay che mặt
- Bên thái dương cậu ta cũng có cái mụn ruồi này ! _ Kiều Loan dí sát mặt mình vào nhìn cậu thanh niên đang ngồi bệt nên sàn nhà , bông cô nàng tái mặt
- Cô...cô...cô...._ Kiều Loan lắp bắp nói, nhưng trong lòng khẽ vui sướng tột đọ . Giờ thì đúng là có chuyện hay rồi
" Chát" Kiều Giang giơ cánh tay thon dài lên , mạnh mẽ tát vào khuôn mặt của nhỏ ..
Và rồi chiếc mũ bị rơi xuống , mái tóc xoăn từng ngọn tự nhiên cứ thế mà xõa ra trước những ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.
- Cô...cô dám lừa tôi ! _ Loan khẽ nghiến răng nói , thực sự là sức chịu đựng của cô đã không còn nữa rồi ...
" Chát " Loan đứng dậy tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Giang
- Mày... mày_ Kiều Giang đang định xông vào đánh Loan , thì Kim Anh đã ngăn lại cô nhẹ cười và nói :
- Mọi người , đây là kẻ đột nhập ! Theo luật ta phải xử lý !
- Đúng vậy ! _ Kiều giang nói theo , ánh mắt như giết người bắn vào nhỏ nia lịa
Mọi người xung quanh cũng nghĩ như 2 cô nàng ....
Cộp...cộp...cộp....tiếng bước chân của 1 đoàn người đang tiến đến chỗ đó
Mọi người ki nhìn thấy người thanh niên tuấn mĩ đang thư thái đi đến, trên người chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi đen , khuôn mặt đã được che khuất 1 nửa bởi chiếc mặt nạ mà đen bên viền được lạm vàng , ai nấy đều cúi rạp đầu xuống miệng hô lên 2 chữ :
- Thiếu Gia !
Thiên Kì lơ đãng gật đầu, đôi mắt sáng rực lên khi nhìn thấy Loan , môi khẽ vẽ lên 1 nụ cười hoàn mĩ khiến cho các chị em thất thần , tim đạp mạnh như muốn chạy ra ngoài
Anh tiến gần đến chỗ nhỏ .....
- Lại gây chuyện rồi ! _ Thiên Kì ghé sát miệng vào chiếc tai nhỏ xinh của Loan khẽ nói
- Thiên Kì ! _ Loan bất giác thốt lên, vì cô nhận ra hơi thở cùng, giọng nó đặc trưng của anh
- Rất tốt ! _ Thiên Kì cười nhẹ vì cô đã nhận ra mình , xem ra hình ảnh của anh cũng đã khắc sâu trong tâm trí tôi rồi
- Thiếu gia ,Đây là người ngoài ! _ một người nói
- Đây là bạn gái của tôi ! Các người dám coi là người ngoài sao !_ Thiên Kì lạnh lùng nói, ngón tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng , ngạc nhiên...
Từ khi nào Chủ nhân của họ lại có 1 người con gái quá tầm thường như vậy ?
- Không ...tôi ...không...phải.... _ Nhỏ lấy tay gạt bàn tay đang vuốt nhẹ mặt mình của Thiên Kì ra , cô nhanh chóng định giải thích thì Thiên Kì đã đưa tay ra hiệu cho người dưới đưa cô đi .....
- Chiện này tí nữa sẽ xử lý ! Mọi người mau xuống dưới nhập tiệc đi ! _ Thiên Kì lạnh lùng nói , rồi bước chân đi về hướng có nhỏ Loan...
..........................
- Chị ..chị...sao lại như vậy ?_ Kiều Giang lắp bắp nói
- Thôi đi ! Tí nữa tính tiếp ! _ Kim Anh xoay người rời đi , trong đầu đang nghĩ cái gì đó
Mọi người lần lượt rời đi theo lệnh của thiếu gia , chỉ còn lại 1 người thanh niên anh tuấn đang mặc 1 bộ đò trắng trong trọng cùng những người vệ sĩ theo sao . Anh nhìn về phía có 2 người khuất đi....
" Hóa ra là con gái "
|
- Anh đi mà mặc ! _ Nhỏ Loan ném chiếc váy trắng bông không tay ném xuống đất . Hành động của cô làm những người đứng xung quanh rùng hết cả mình, tay họ không ngừng toát mồ hôi .
Có lẽ cô chưa biết tính cách thực sự của anh !
- Thật sự là cô sẽ không mặc ? _ Thiên Kì không thèm nhìn nhỏ , anh lười biếng dựa người vào chiếc ghế sô pha cao cấp
- Đúng !
- Quản lí Trần ...
- Vâng thưa thiếu gia ! _ Quản lý trần tiến đến gần , ông cúi đầu kính trọng nói vs anh.
- Tiểu thư Phan loan đã làm vỡ 3 chai rượu ngoại được nhập khẩu từ anh , rượu đã được ủ trong 100 năm nên có giá rất đắt. Tổng thiệt hại là 100 triệu và....
- Được rồi ..._ Thiên Kì ngắt lời , anh cố nhịn cười trước khuôn mặt ngộ ngộ của cô
- Một ...trăm ...triệu ..._ Nhỏ Loan lắp bắp nói
- Thế nào , bây giờ mặc hay là trả tiền ! _ Thiên Kì đến gần chỗ nhỏ khẽ nói
- Anh...anh..._ Nhỏ đẩy thiên kì ra rồi chạy nhanh vào phòng thay đồ
- Này anh chọn váy vừa vs tôi thật đó ! _ Loan đi ra khỏi phòng thay đồ , trong lòng không khỏi thán phục vs Thiên Kì
- Bây giờ tôi nói gì cô cũng phải nghe theo ! _ Thiên Kì quanh mặt đi chỗ khác
- Anh mơ à ! _ Loan bỏ lại câu đó rồi nhanh chóng bước ra ngoài
- Để xem ai đang mơ _ Thiên Kì thầm nói trong lòng như anh đã biết trước được điều gì đó
" Cạnh"
" Bộp"
- Đau quá _ Loan kẽ ôm đầu , cô vừa mới bước ra khỏi phòng thì đã cụng ngay phải Kiều Giang
- Ứ , trông cái mặt xị xuống như cái bị rách thế này chắc không phải đã bị anh Thiên Kì đá chứ ! _ Kiều Giang cười mỉa
- Cô...cô...
- Cô cái gì ! Với bộ dạng của cô thì kiếm được ai , mau tránh ra ! _ Kiều Giang huých vai Loan 1 cái
........................
- Tôi muốn làm bạn gái của anh ! _ Loan nhìn chằm chằm vào Thiên Kì
- Bạn gái ? tôi chỉ thích có vợ thôi ! Huống hồ cô vốn....
- Vậy ý anh....
- Người hầu !
- Anh...anh...
- 100 triệu
- Thôi được rồi ! tôi sẽ làm ! _ Loan cúi đầu xuống dưới tận ngực , bức lực nói
- Bây giờ thì theo tôi ra ngoài ! _ Thiên Kì mỉm cười hài lòng . Coi như bước đầu đã thành công
|
Mọi người đều dừng lại tất cả hành động của mình , không ai bảo ai , họ cùng hướng về phía có 1 cặp đôi hoàn mĩ đang tiến đến. Chàng trai mặc 1 chiếc ao sơ mi màu kem kết hợp cùng áo gi lê đen , khuôn mặt tuấn mĩ , mái tóc đen bồng bềnh , phong thái hơn người . Đi bên cạnh anh là 1 cô bé rất đáng yêu , khuôn mặt trái xoan trắng hồng được phủ 1 lớp kem , đôi môi hồng nhỏ xinh quyến rũ , bộ váy màu trắng không tay, mái tóc xoăn được thả tự nhiên càng làm cho cô xinh hơn. Hiện giờ trông họ thật chói lóa.
- Tôi rất cảm kích khi mọi người tín nhiệm tôi ! ....._ Thiên Kì chậm rãi nói , ánh mắt tinh ranh nhìn về phía dưới
Sau khi anh nói xong thì bên dưới vỗ tay rào rào
- Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả ?_ Nhỏ nắm chặt lấy tay áo sơ mi của anh mà lắc mạnh
- Đầu bã đậu thì hiểu cái gì ! Mau đi lấy cái gì ra đây cho tôi ăn đi!
- Anh...anh..._ Mặt nhỏ đỏ chót , trong lòng len lỏi sự tức giận. Cô giậm mạnh chân xuống nền gạch rồi rời đi
OA ! nhiều đồ ăn quá ! Mắt nhỏ sáng trưng , cầm nhanh lấy cái kẹp , và bắt đầu.....
- Cô ăn nhiều thật đấy ! _ Nhật Long khẽ nói, anh không khỏi phì cười . Anh biết con gái mà tham dự những bữa tiệc lớn thì họ sẽ rất giữ hình tượng , chứ không như cô gái này ...
- Không phải chuyện của anh ! _ Loan tức giận ngắt lên, vì vừa nãy cô đã bị hắn suýt chắt đứt 1 ngón tay .
- Cô giận tôi như vậy sao ?_ Nhật Long lại mỉm cười , anh thực sự rất có hứng thú vs cô ....Huống hồ anh cũng muốn trả thù 1 người nào đó !
- Tôi không có ! _ Nhỏ nách qua người Long đi đến bên món gan ngỗng quay vàng ruộng
- Sao cô không nhìn tôi !
- Tại trông cái mặt của anh nguy hiểm quá ! Tôi cảm thấy không được an toàn! _ Nhỏ quanh ngoắt lại , chân thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Long
- ha...ha...ha_ Anh cười lớn , làm mọi người đều nhìn về phía họ
- Anh nín ngay cho tôi , mọi người đang nhìn kìa! _ Nhỏ Loan khẽ đưa tay nhéo vào cánh tay rắn chắc của anh
Bỗng đằng xa có người vẫy tay về phía cô
Xong luôn , cứ tưởng trốn trong góc này thì anh ta sẽ không phát hiện ra . Ai ngờ cái tên ôn dịch này lại cười to như vậy . Tức mình , lúc đi ngang qua Long cô đã cố tình giẫm mạnh vào chân anh bằng đôi giày cao gót
" Tôi sẽ lấy lại em từ tay của Thiên Kì"
..........................
- Giỏi thật !
- Tôi đang đi lấy thức ăn cho anh mà ! _ Nhỏ ngây ngô nói , cô biết anh đang rất tức giận
Đúng lúc ấy ...
- Thanh niên trẻ ! cậu rất có tài! _ Một người đàn ông ăn mặc hoa mĩ đi đến , tay cầm 2 ly rượu
- Không dám , tiền bối cứ nói quá !_ Thiên Kì đón lấy ly rượu khiêm tốn trả lời
- Chúng ta cùng cạn ly nào ! _ Người đàn ông hồ hởi đề nghị
- Thật xin lỗi , tôi đang bị đau dạ dày . Hay là để bạn gái tôi uống hộ !_ Anh liếc mắt về phía nhỏ, khẽ mếch miệng cười mỉm trông rất khủng bố
" Anh ta đang trả thù đây mà !" nhỏ nghĩ thầm , trong lòng không tự chủ được mà run lên
- Thế thì còn gì bằng ! _ người đàn ông đó chuyển ánh mắt lên người cô khẽ cười
Và rồi cô cũng phải uống hộ anh, từ lúc ấy trở đi mọi người cũng theo đó mà dần tiến đến chúc mừng anh . Đương nhiên cái đứa nô bộc như cô phải uống hết ly này đến ly khác
- Thế nào , còn chịu được không ?_ Thiên Kì nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng , đôi mắt trong như nước mùa thu đa mơ màng khẽ quan tâm hỏi han
- Tôi không sao, anh tự lo cho mình đi !_ Nhỏ nằm gục xuống cái bàn , thều thào nói
Anh không nói gì cả , chỉ lẳng lặng đi lên trên mục nói vài cái gì đó mà cho dù nhỏ vẫn cố ngóng tai len nghe nhưng vẫn chẳng hiểu gì
- Đi về thôi ! _ Thiên Kì đến bên cạnh nhỏ, khẽ nói
- Ưhm....
-----------------------------
Do say quá nên Thiên Kì đưa nhỏ về nhà mình , Anh đặt nhỏ lên ghế sô pha trong phòng khách rồi định đi pha nước chanh cho cô uống nhưng.....
Cô nắm chặt lấy ống tay áo của anh
- Bỏ ra !
- Không ! tại anh mà tôi thành thế lành, mau đi rót nước lại đay cho tôi ! _ Loan hùng hồn ra lệnh , có lẽ rượu đã làm cô trở lên bạo hơn
- Uống ! _ Thiên Kì giọng lạnh nói , rồi anh đến bện cạnh nhỏ ngồi
- Ê, sao anh lại đẹp trai vậy ?_ Sau khi uống xong nhỏ chuyển hướng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mĩ của Thiên kì
- Không biết !
- Anh thấy tôi thế nào, liệu tôi có quyến rũ được anh không ?_ Bỗng nhỏ nhớ đến câu nói của Kiều Giang, trong lòng dâng lên sự tức giận
Chả lẽ không ai thích cô sao ?
- Với bộ dạng hiện giờ của cô à? Tôi nghĩ điều đó sẽ không thể !_ Không thèm nhìn nhỏ , anh khẽ với tay lấy chiếc điều khiển trên bàn
- Anh..anh...Tôi không tin_ Cô tức giận hét lên, 1 tay đưa lên kéo 1 bên tay áo xuống rồi khẽ đưa tay mân mê cúc áo trên người anh
- Cô thôi làm loạn nữa cho tôi! mau đi ngủ đi _ Thiên Kì đẩy mạnh cô ra
Nhưng hành động của anh càng làm kích thích sự hiếu thắng của cô . Không dừng ở đó , Loan khẻ nhổm người về phía trước rồi đặt 1 nụ hôn thật nồng nhiệt lên môi anh . Anh không phản ứng gì , cứ để nguyên cho cô làm loạn. Nhưng bàn tay cô lại không an phận , nó cứ di chuyển khắp nơi trên ngực anh ....
Anh bực mình khẽ gắt lên....
- Cô có biết mình đang làm gì không ?
Dường như nhỏ đã chìm đắm trong nụ hôn. Cô không nghe thấy lời cảnh cáo của anh
1 lúc sau : cô đã được anh đưa lên phòng của mình. Môi anh mơn trớn da thịt non mềm của cô , chiếc váy bông trắng đã được cởi ra 1 cách nhanh chóng .....
- Em rất đẹp !
- ưhm_ theo phản xạ nhỏ đáp lại , nhỏ không hề hay biết là mình đã miệng sói
.......................
- anh yêu em ! Thiên Kì thì thầm vào tai cô
...................................
Sáng hôm sau , từng tia nắng nghịch ngợm không ngừng rọi vào phòng. Cô gái nhỏ khẽ cựa mình tìm 1 tư thế ngủ thật thoải mái .
Cảm giác toàn thân như bị rời hết từng bộ phận ra ....
Lạnh! tựa như cô không mặc quần áo vậy !
Từ khi nào cô lại có thói quen đi ngủ lại không mặc quần áo....
Giật mình ...
Cô khẽ mở ti hí mí mắt ....
Một khuôn mặt nhất ư là đẹp đang ở đối diện vs cô.
Cảm giác được da thịt trần trụi tiếp xúc vs nhau...
Cô khóc không ra nước mắt , từng thước phim ngày hôm qua dần trở lại
Là là là cô cường bạo anh
Cố lết cái thân đau nhức , cô nhặt chiếc váy mặc vào rồi chuẩn bị chạy trốn.
Cô nhìn lên giường nơi có người con trai tuấn mĩ mà cô đã dâng hết sự trong trắng cho anh mà khẽ thở dài ...
Sự việc ngoài ý muốn xảy ra ,liệu anh có còn gặp cô nữa không hay là....?
Có lẽ đây là lần cuối , cô nhìn thấy anh ....
" Cạch "
Người con trai trên giường khẽ mở mắt ......trong đầu anh đang suy tính gì đó , môi mỏng bất giác vẽ nên 1 nụ cười tươi
|
Chiếc xe ôtô ford lướt nhanh trên đường cao tốc . Trông xe vang vọng chỉ độc 1 tiếng cười hả hê....
- haha...
- Ê anh thôi ngay cái điệu cười đó đi được không ?_ nó nhìn chằm chằm vào người thanh niên hoàn mĩ trước mặt mình , tức giận hét to lên
- Công nhận bông hoa chuối này đẹp thật ! _ Quân khẽ liếc nhìn sang bên cạnh nó, miệng không nín được cười
Nó tức đỏ hết cả mặt
*Hồi tưởng :
Chả là , mấy hôm trước nó cùng Quân ở lại cái làng ven sông đó chơi vài hôm . Ai dè có 1 sự việc hết sức buồn cười xảy ra
- Anh Cẩn , anh đến gặp em có chuyện gì vậy ?_ Nó khẽ giọng hỏi , Anh Cẩn là người hơi kì dị, nhưng lúc nó ở đây thì anh đã giúp đỡ rất tận tình
- Anh....anh..thích em , em cầm cái này đi ! _ Cẩn e dè nói và rồi anh đưa ra 1 bông hoa .....
Đó là hoa chuối....
Lần đầu tiên có ngườitặng hoa cho nó
Nhưng người đó tỏ tình mà lại tặng hoa chuối .
Thật là dọa tinh thần nhau mà !
Nhưng chuyện chưa dừng ở đó .
- Anh tặng em cái này nè ! Anh muốn tình yêu của mình sẽ sáng như cái đèn tuýp này _ Anh Cẩn rút 1 cái bóng đèn dài giơ ra trước mặt nó
- Dỡ ....bóng đèn bị cháy thì sao? _ Nó lắp bắp hỏi, khuôn mặt đang dần chuyển sang màu trắng xanh
- Không sao , anh đã đem cả 1 thùng đến đây rồi ! _ Cẩn hồn nhiên bê 1 thùng đèn mới tinh ra
Vừa nhìn thấy thùng bóng đèn thì mắt nó đã khép lại.
Nó ngất đi !
.....................
* Hiện tại :
Quân vẫn đang cố nhịn cười , còn cô thì vẫn đang rất tức giận .
Chiếc xe lao rất nhanh trên đường cao tốc , lục chốc sau nó và Quân đã đứng trước cửa nhà .
" Cạnh "
- Anh cần hộ em với !_ Nó gọi theo , 2 tay đang ôm 1 đống đồ
- Anh chỉ cầm hộ em hoa chuối thôi! _ Quân mỉm cười trêu chọc cô
- Anh chết đi ! _ Nó ném luôn hoa chuối về phía Quân
........................
- Vào đây uống nước đã ! _ Nó hồ hởi mời khách
- Á ....sao em...._ Nó trợn tròn mắt lên khi thấy Thiên Kì đang ngồi bất động trên ghế sô pha
- Điếc tai quá ! _ Thiên Kì gắt lên
- Chị tưởng em không có ở nhà chứ ! _ nó thờ phào , khẽ tiến đến lại gần Thiên Kì
- Sao anh chị về sớm quá vậy? _ Thiên Kỳ lười biếng hỏi, anh chỉ chằm chằm nhìn vào sợi dây chuyền có hình cỏ ba lá
- Sao em lại có sợi dây chuyền này vậy ? _ nó định giật , nhưng mà Thiên Kì rất nhanh tay , chỉ cần 1 đường cơ bản là chiếc vòng đã nằm gọn trong túi quần anh . Chiếc vòng giống hệt của nhỏ Loan
- Nhặt được
- Thế thì em đưa cho chị đi , chắc đó là của nhỏ Loan rồi. Mấy tháng nay ngày nào nó cũng bỏ ra 3 tiếng để đi tìm đây
- Được bà gọi cho cô ta đi , mấy ngày hôm nay tôi không thấy cô ta đi học_ Thiên Kì khẽ nói , mấy ngày nay cô toàn trốn anh thôi
- Ưhm, để chị hỏi nó thử xem _ Nó vẫn hồn nhiên trả lời mà không biết rằng câu nói của thằng em mình ẩn ý rất nhiều tình cảm
tút....Tút...
- Alo
- Tao nè
- Biết rồi , mà 1 tháng nay mày đi đâu vậy_ Loan
- à , tao đi chơi ! mà sao dạo này mà không đi học vậy ?_ nó đổi chủ đề
- tao...tao....
- Làm sao mày nói tao nghe xem nào! _ Nó nghe giọng con nhỏ bạn ấp úng mà trong lòng dâng lên nỗi lo lắng . Nhưng đúng lúc ấy thằng Thiên Kì lại cướp máy rồi phóng ra ngoài luôn
- Ê, sao em lại...._ Nó vừa hét lên đã bị bàn tay to lớn của Quân bịp vào
Quay lại cuộc đối thoại giữa nó và loan nhưng bây giờ được thay bằng loan và Thiên kì
- tớ...tớ không dám đi học nữa đâu! _ Loan nhỏ giọng nói , thực sự cô không còn mặt mũi mà gặp thiên Kì nữa rồi
......đầu dây bên kia vẫn im lặng
- À mà mình đổi số rồi !
- Rất tốt ! em còn muốn lấy sợi dây chuyền nữa không ?_ Thiên KÌ nhẹ nhàng nói. Hiện giờ trong lòng anh rất tức giận . Cô dam không gặp anh , đã thế còn thay cả số điện thoại nữa
- Anh...anh.._ Giọng nói sợ sệt của nhỏ Loan vang lên
- Quán trà sữa violet đường XX . tôi đợi em ở đó ! _ Nói xong Thiên kì tắt máy luôn
|
* Tại quán trà sữa violet:
Mọi người trong quán chen trúc nhau thì thầm to nhỏ , họ rất muốn đến gần chỗ anh chàng đẹp trai đó ....
Ít phút sau :
- Em để tôi đợi lâu thật đấy ! _ Thiên Kì cười nhẹ khi thấy Loan đang chuẩn bị ngồi trên chiếc ghế đối diện mình
- Chiếc vòng đâu !
- Đây là thái độ gì vậy ? Có phải em không muốn lấy lại nó không ?_ Thiên Kì giờ chiếc vòng ra trước mặt khẽ đưa đi đưa lại trước mặt nhỏ
- Anh muốn thế nào thì mới giả chiếc vòng cho tôi ! _ Nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng có hình cỏ ba lá , nước mắt như trực muốn trào ra . Đây đúng là chiếc vòng của cô rồi .
' Mẹ à con đã tìm thấy chiếc vòng rồi' nhỏ khẽ nói trong lòng
- Nói chuyện của chúng ta đi ! _ Thiên Kì nhìn vào khuôn mặt nhỏ chậm rãi nói
- Chúng...chúng...ta...ta...có..chuyện gì mà phải nói chứ ! _ Nhỏ nhìn xuống đất, khuôn mặt đang dần đỏ lên
- Thật là không có chuyện gì sao ?_ Thiên Kì nheo đôi mắt hổ phách sáng ngời , môi khẽ mỉm cười . ' Chả lẽ cô muốn phủi hết mọi chuyện sao '
- Tôi ...tôi ...không hiểu anh đang nói chuyện gì ! _ Mặt nhỏ càng đỏ hơn
- Vậy à ! thôi được rồi để tôi kể cho em nghe vậy ! tối hôm đó , em uống rượu , không biết đưa em về kí túc trường như thế nào tôi đành đưa em về nhà của mình , ai ngờ .....em _ Thiên Kì khẽ nhếch mép cười đểu , anh khẽ dừng lại
- THÔI ĐƯỢC RỒI !_ Nhỏ khẽ đưa đôi tay nhỏ của mình che miệng anh lại
- Vậy anh muốn thế nào ?_ nhỏ nhún nhường hỏi
- Em phải chịu trách nhiệm vs anh 1 _ Thiên Kì đưa ly cà phê không đường lên miệng khẽ nhấm nháp , rất tự nhiên mà nói ra
- Trách nhiệm....nhưng tính ra tôi mới là người bị thiệt cơ mà ! _ Nhỏ khẽ phản đối
- Đúng . Nhưng em đã cướp đi đời làm trai của anh rồi ! Em bảo như thế này thì anh làm sao mà kiếm được vợ ! _ Thiên Kì hồn nhiên nói
- Tôi ...tôi ....tôi cũng bị như anh mà ! Nếu vậy tính ra thì ta hòa !_ Tuy trong lòng sốc , nhưng nhỏ vẫn trưng ra khuôn mặt nịnh nọt . Với Thiên Kì thì 'cương' sẽ không được
- Không !thế thì chúng ta hết chuyện để nói rồi ! _ Thiên Kì nghiêm giọng phản đối , anh cất chiếc vòng vào túi , nhẹ xoay người tiêu sái đi ra ngoài cửa
3....
2....
1...
- KHOAN ! TÔI SẼ LÀM! _ Nhỏ Loan hét ầm lên. Tiếng hét của cô đã thu hút sự tò mò của rất nhiều người . Thấy vậy mặt nhỏ lại đỏ lên , chạy thật nhanh đến chỗ anh , Loan kéo cậu ra 1 khu công viên gần đó
- Vừa nẫy em bảo sẽ làm ?
- đúng !_ Loan thở hổn hển do chạy nhanh, mái tóc theo đó mà bung ra
- Làm gì ?_ Thiên Kì
" Thằng cha này đã biết còn giả vờ ! " Nhỏ Loan khẽ mắng thầm trong lòng , ánh mắt dừng trên khuôn mặt hoàn mĩ của anh . Xong rồi nhỏ khẽ hắng giọng nói :
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm vs anh !
- Tốt ! thế thì đi thôi 1 _ Thiền Kì cầm lấy tay nhỏ kéo đi
- Đi đâu? _ Loan ngu ngơ hỏi , thực sự là cô không thể nào theo nổi cách nghĩ của anh
- Về nhà ! _ Thiên Kì trả lời rất ngắn gọn
- Nhà! Nhà nào _ Loan vẫn giữ vẻ mặt ngu ngơ
- Nhà chúng ta! đó chính là nhà của anh ! _ Thiên Kì nhìn thằng vào đôi mắt to tròn có màu nâu cà phê của nhỏ chân thành nói
- Anh...anh....thế là cả 3 người chúng ta cùng ở đó sao? (t/g: Nhỏ Loan tính cả Nàng mẫn chi đó )
- Không ! chỉ có 2 chúng ta !
- Thế ....thế ...Mẫn Chi ở đâu ?_ Loan cố tìm lý do để thoát khỏi cảnh sống chung vs anh
Không trả lời cô, Thiên Kì liền rút điện thoại ra ....
- Đúng ! Anh đến đón chị ta đi ! _ Thiên Kì nói
-.......
-.... ===)) Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc
- Anh nói chuyện vs ai vậy ?
- Chồng của Bà Chi !_ Thiên Kì trả lời rất ngắn gọn rất xúc tích
Loan ngơ mặt chả hiểu gì cả . Từ khi nào cô bạn thân của cô đã có chồng vậy?
- Còn đứng đó làm gì ! Mau về nấu cơm , anh đối lắm rồi !_ Thiên Kì nhẹ nhàng nói
' Có phải cô đang làm osin không?' Loan khẽ thở dài , thôi tạm thời bắt đầu từ đây vậy!
---------------------------------
*Tại nhà của nó :
- Anh đang làm gì vậy ?_ nó thắc mắc hỏi , khẽ đưa mắt nhìn những người anh mang đến
- Giúp em thu dọn đồ! _ Quân vắt chéo chân lên , đôi bàn tay thon dài từ từ lật từng trang báo
- Tại sao ?_ nó hét lên
- Thiên Kì đã điện cho anh và Từ giờ em sẽ ở cùng anh !
- Tại sao ?_ Nó lặp lại câu hỏi đó
- Chúng ta không phải đã là vợ chồng rồi sao ?_ Anh nheo mắt nói , khẽ mỉm cười
- Em ...em..thấy việc này không cần thiết đâu ! _ Nó nhẹ nhàng lùi về phía sau
- Em sợ ?_ Chỉ cần 1 câu nói mà Quân đã hạ gục nó
- Sợ ...sơ...gì chứ , đi thì đi _ Nó hếch cái mũi nhỏ lên khiêu chiến
" Anh tưởng em sẽ sợ sao ?"
---------------------------
hiện tại nó đang đơ như trái bơ luôn, đôi mắt màu tro đang mở to hết cỡ như không tin vào cảnh vật trước mắt ...
- Đây là thiên đường sao ?_ nó vô thức thốt lên
Quân khẽ cười nhẹ trước vẻ mặt ngơ ngác của nó , anh khẽ kéo nó lên tầng trên ...
- Phòng của em đâu?_ Nó vẫn mải mê ngắm xung quanh , nhưng vẫn không thể quên đi việc quan trọng đối vs nó là " chỗ ngủ "
- Đây ! _ Quân đẩy cửa , rồi kéo nó vào
Căn phòng ngủ rộng , vơi tông màu vàng chanh tươi mát , mọi thứ đều được trang trí rất tự nhiên như muốn hòa mình vào trong thiên nhiên vậy
- Anh tốt thật đấy ! Cho em ở căn phòng to như vậy _ Nó nhảy tót lên giường để thử độ đàn hồi của đệm
- Không dám ! _ Quân Khiêm tốn trả lời
- Mà phòng anh ở đâu vậy ?
- Ở đây! _ Quân nói rất ngắn gọn , nội dung rất đầy đủ
- Anh...anh không nhầm chứ ! đây là phòng em mà !_ nó ngu ngơ hỏi
- Không ! đây là phòng của chúng ta _ Quân vuốt nhẹ tóc nó , ôn tồn nói
- Không thể được ! _ nó hét lên
- Chả lẽ em lại sợ cái gì sao ?_ Quân mỉm cười. anh biết là cô rất hiếu thắng mà!
Chỉ cần 1 câu nói mà anh đã hạ gục được cô rồi
|