Anh Tan Rồi Đó
|
|
Sau khi kết thúc bộ phim , hiện giờ nó đang cũng Quân quốc bộ trên đường ....
- Phim hay nhỉ ?_ nó
- Vớ vẩn
- Eo , vớ vẩn mà anh cũng theo em xem đó thôi ! _ Nó lè lưỡi nói
" Cốc " Quân gõ nhẹ lên cái trán bướng bỉnh của nó, rồi nhanh chân bước về phía trước ...
- Á _ nó kêu lên
- Em sao vậy ! _ Quân chạy lại chỗ nó , quan tâm hỏi thăm
- Chân em bị chẹo rồi ! _ Nó đáng thương chỉ vào chân của mình
- Lên đây ! _ Quân đưa lưng về phía nó , khẽ ra lệnh
Nó sưng sướng leo lên lưng anh . Rất ấm nha , nó áp cái tai vào lưng anh
- Em ăn cái gì mà nặng như heo vậy ! _ Quân trêu
- Em...em...có mà anh là heo đó ! _ Nó chống chế phản bác
......
- Anh đang nghĩ gì vậy ? _ nó hỏi khi thấy anh không nói gì cả
- Mẹ ! _ Anh vô thức trả lời , thực ra hôm nay cũng là ngày sinh nhật của mẹ anh
Nó chẳng nói gì cả chỉ vòng tay chặt hơn ôm lấy cổ anh ...
- Em đang định xiết cổ anh đó hả! _ Quân phá tan bầu không khí tĩnh lặng
- Không có nha ! Em đang an ủi anh mà ! _ Nó chu đôi môi nhỏ xinh ra mà cãi
- Được rồi ! anh biết em tốt rồi ! _ Quân
- À ! anh cùng em đến 1 nơi được không ?
- Ưhm
--------------------
Nó đưa Quân đến 1 căn nhà nhỏ , đó là căn nhà của cô Lan ( t/g: Cái cô mà đã đưa nó về nhà ở mấy cháp đầu đó )
- Cô lan ơi ! cháu đến rồi nè ! ..._ nó gọi to
- ChI hả ! sao bây giờ chÁu mới đến thăm cô_ Giọng nói ấm áp từ bên trong truyền ra
Sao giọng nói này nghe quen quá !
Rồi 1 người đàn bà phúc hậu đang ngồi trên xe lăn đi ra ngoài !
Quân ngỡ ngàng , hai mắt hơi cay cay
Mẹ ! mẹ ! anh rất muốn hét lên nhưng cho lòng khẽ không muốn bộc lộ . Chỉ nhìn chằm chằm vào bà
- Quân _ Bà lan nhìn anh chàng trước mặt , khóe mắt cay xè , hai tay run run ....
- Cô ...cô..._ nó chạy đến bên cạnh khi thấy sự xuống sắc thảm hại của bà
- Con...
- Bà không có quyền gọi tôi như thế ! _ Quân lạnh lùng nói , rồi bước chân ra ngoài
- Không , mẹ ..._ bà lan ngã khỏi chiếc xe lăn , hai mắt đẫm lệ nhìn về phía bóng hình dần khuất trong bóng tối
- Cô không sao chứ ! _ Nó đỡ vôi cô lên rồi lo lắng hỏi han
- Cháu đuổi theo nó đi ! _ Giọng nói bà Lan như năn nỉ
- Nhưng....nhưng ...còn cô ..._ Nó vừa muốn đi vừa muốn ở lại
Việc gì đang xảy ra vậy ?
Nhìn cô Lan nước mắt đầm đìa khóc lóc , bảo nó nhanh đuổi theo Quân mà nó đau thắt trong lòng . Dường như đã hiểu được 1 phần của sự việc nó chạy nhanh chân về phía trước ....
Rào! Rào! Rào !
Cơn mưa như chút nước bỗng đổ ập xuống ! Mặc kệ trời mưa nó vẫn cố mở căng mắt ra tìm anh . Cơn mưa dường như cũng cản trở đi mắt tầm mắt của nó ....
Kia rồi ! bên cạnh hồ nước !
- Anh _ Nó hét to lên
Quân dường như không nghe thấy gì , anh chỉ đứng nguyên như tượng tại 1 chỗ .
- Anh về với em đi ! _ Nó ôm chặt lấy anh , mặc cho cơn mưa không ngừng rơi
- Anh tìm thấy bà ấy rồi ! _ Quân khẽ nói
- Đúng ! Anh mau về đi , mẹ anh đang rất lo cho anh đó ! _ Nó kể lể
- Không ! bà ấy đã bỏ anh mà đi ! _ Quân khẽ nói đôi mắt đỏ đỏ
- Không ! không phải chắc chắn là có hiểu lầm ! _ Nó lắc đầu
- Tại sao ! tại sao ! Quân nhẹ nói rồi ngất lim đi trước mặt nó
-------------------------
Tiếng chim vẫn nhẹ nhàng vang lên , nó cũng cô lan đang nói chuyện .....Cả hai đều hướng nhìn về phía chiếc giường
- Cháu tin là anh ấy sẽ hiểu cho cô ! _ Nó nắm chặt lấy bàn tay gầy gò đầy trai sặm của bà Lan mà nói
Nó thực sự rất thương bà . Không phải bà tự dương mà rời xa anh .
Cuộc đời của bà thật khổ ! Do nhà bà bị phá sản nên Năm 18 tuổi bà được gả cho bố Quân để trả nợ . Ai ngờ Bố Quân chính là người mà bà yêu thầm trong 2 năm học cấp 3 , cứ tưởng tỉnh cảm theo thời gian sẽ được cải thiện nhưng không phải . Bà càng yêu thì Bố Quân lại càng lạnh nhạt , bà biết vậy lên dã rất cố gắng. Cuối cùng thì bà cũng mang thai , nhưng cùng lúc đó thì cô bạn thanh mai trúc mã mà bố Quân thích lại trở về . Khổ càng thêm khổ , bà định bỏ đi để tác hợp cho người mình yêu nhưng Bố Quân bắt bà phải ở lại sinh xong đứa con . Nhịn nhục cuối cùng bà cũng đã xinh ra được 1 câu con trai kháu khỉnh . Người bạn Thanh mai đó lại cướp đứa con mà bà đứt ruột đẻ ra rồi còn khiến bà phải ngồi xe lăn nữa . Truyện không chỉ dừng ở đó mà , cô ta còn xui bố Quân phải rời xa Quân , nếu không thì sẽ không bao giờ cho bà gặp Quân nữa ....
Bà rất sợ ! Sợ một ngày không được nhìn thấy anh ! sợ họ sẽ đem anh đi khỏi nơi này !
Nó nắm lấy chặt lấy tay anh ....
Mí mắt khẽ động đậy....
- Anh tỉnh rồi à ! _ Nó lau nhẹ nước mắt trên mặt , rồi tươi cười hỏi anh
- Sao em lại khóc ! _ Quân xoa nhẹ lên đầu nó
- Chả sao cả ! Tại em vui quá ấy mà !
" Cạch "
Bà lan lăn từng vòng xe đi vào ....
- Em ra ngoài ! Hai người nói chuyện vs nhau nhé ! _ Nó nắm lấy tay anh như để truyền thêm sức mạnh .....
|
Cháp 8: Ngọt ngào
Nắng chiều cuối hạ. Từng cơn gió nhẹ khẽ cuốn những chiếc lá khô trên đường ,Mẫn Chi đang ngồi thẫn thờ bên ô của sổ nhỏ , Chi không thích mùa hè , không thích cái nắng chói chang gay gắt đó . Cô cũng không thích những cơn mưa rào đến vội vã và đi bất chợt Nhưng cô lại rất thích cầu vồng sau cơn mưa của mùa hạ . Thật tốt khi mọi việc trở lên tốt đẹp , cô khẽ mỉm cười xinh đẹp khi nghĩ đến việc của Quân
Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng !
Vì sau cơn mưa đã có 1 cây cồng bẩy sắc chờ sẵn rồi !
- Đang nghĩ gì ?_ Quân vòng tay ôm gọn lấy nó
- Anh bỏ em ra đi, không cô Lan lại nhìn thấy !
- Không !
- Anh làm sao vậy ? Có phải vui quá hóa rồ không ?_ nó mỉm cười dịu dàng và không quên nói đểu
- Em đó ! _ Quân chỉ nhẹ vào cái trán bướng bỉnh của nó mà trách
- Sao ?
- Em rất ngốc !
- Anh ...anh..._ Nó tím cả mặt . Tự dưng không đâu lại bảo nó ngốc
- Em ngốc nên anh mới yêu em ! _ Giọng rói ấm áp nhỏ nhẹ của Quân như xóa tan đi hết sự tức giận của nó
- Hả ? Anh nói lại có được không ?_ nó hớn ha hớn hở . đây là lần thứ hai anh nói yêu nó sao lại không vui được
- Không ! _ trả lời rất lạnh lùng Quân bước về phía cánh cửa và để lại cho nó nụ cười khó hiểu
- Anh nói đi ...anh nói đi mà ! _ Nó chạy theo lẽo đẽo kì cò vs anh
--------------------------
* Tại nhà của Thiên Kì ;
- Quà của tôi đâu ?_ nó xèo hai tay ra trước mặt Loan hùng hổ mà đòi chiến lợi phẩm .
- Làm gì có ! ai bảo hôm đấy bà không đến đâu! _ Nhỏ Loan chu đôi môi nhỏ xinh ra trách , hai tay khoanh trước ngực ra vẻ giận dỗi
- À ! hôm đấy tôi có việc bận thật mà ! việc cấp bách có liên quan đến tính mạng của con người đó ! _ Nó thoạt nhớ tới việc thử quần áo liên tục suốt 3 tiếng mà khẽ rùng mình , ánh mắt không nhịn được mà liếc nhìn người thanh niên hoàn mĩ đang ngồi trên ghế sô pha
- Thật không đó ! _ Loan nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của nó mà trong lòng cũng khẽ trùng xuống
- Thật mà !
- Thôi được tạm tin bà ! bây giờ thì nhắm mắt lại đi , tôi tặng quà cho !
- Được ...được... _ Vừa nghe thấy từ quà là nó liền làm theo lời luôn , mà không để ý đến vẻ mặt nguy hiểm của Loan
" Hi...hi..hi....tại mày có lỗi vs tao trước đấy nhé " Loan cười nguy hiểm ...
- Được rồi mày mở mắt ra đi ! _ loan cười hí hửng , giơ tay lên đưng dưa 1 con vật gì đó đen ...đen ...lại còn có lông nữa
Trước mắt nó đang là 1 con chuột chính cống , màu đen kinh khủng của bộ lông, đã thế lại còn có tí máu...máu....
Đúng rồi ! đó là máu !
- Áaaaaa
- ha ha....ha....ha..hihi...
3 giây sau một tiếng hét thảm thiết vang nên và có 1 người đang ngất xỉu , một người thì cười ha hả ....
Hai chàng trai nhìn nhau lắc đầu ! Thật bó tay vs tính cách trẻ con của bọn họ .
-----------------
* Trong bữa cơm tối:
- Mày còn dỗi tao sao ?_ Loan khua khua chiếc đũa chiếc mặt nó
Quay mặt đi , không thèm để ý đến nhỏ Loan , nó tiếp tục chút giận lên đồ ăn
- Ê, nhìn này ! _ Nhỏ Loan bế 1 con chó nhỏ lông xù màu trắng ra trước mặt nó nở 1 nụ cười nhẹ để lộ chiếc răng khểnh xinh xắn
- Oa ...._ hai mắt nó sáng rực lên , ôm lấy con chó nhỏ ....
- Thế nào ? _ Loan nhìn thấy phản ứng của nó , đắc ý lên giọng
- Quá đẹp ! _ Nó vô thức nói lên
Rồi cả hai đứa đều vùi đầu vào chỗ con cún nhỏ
Bỗng 1 giọng nói lành lạnh vang lên , cắt đứt sự vui vẻ của nó và nhỏ ...
- Dạo này em bỗng thèm ăn thịt chó mới hay chứ ! thế còn anh thì sao ! _ Thiên Kì khẽ nói, đôi mắt hổ phách khẽ ánh lên sự tà ác
- Anh cũng vậy ! _ Quân cười nguy hiểm , mát liếc nhìn qua con cún nhỏ
- KHÔNG! _ Nó cùng nhỏ hét ầm lên , rồi ôm con cún chạy ra ngoài phòng khách
- Thế thì anh em mình mới có thể yên ổn mà ăn được ! _ Thiên Kì
- Ưhm..._ Quân lơ đãng trả lời
-------------
Cháp 9:
Một ngày mới lại bắt đầu . Nó vẫn chăm chỉ vác cặp đi học . Ai bảo học đại học là sướng ! Thở dài nó đẻ chiếc balo lên bàn rồi úp mặt xuống đó luôn .
- Ê, Chi dậy mau ! _ cô bạn bốn mắt ngồi cạnh lay mạnh lấy cánh tay nó
- Có việc gì ! Mình buồn ngủ lắm ! _ nó hé đôi mắt mờ mờ do buồn ngủ của mình ra thểu não nói
- Có 1 cậu bạn rất cool nha ! Nụ cười của cậu ấy rất đẹp ! _ Cô bạn mơ màng nói
- Mình không quan tâm ! _ Nó lại úp mặt xuống bàn , chuẩn bị ngủ tiếp
Không để nó càu nhàu xong , cô bạn bốn mắt đó đã lôi nó sang lớp bên cạnh ...
Ở cửa lớp rất đông nha!
Tính tò mò của nó lại nổi lên . Nó hùng hổ bon chen vào bên trong ....
Nhưng mà nó lại bị 1 cô bạn nặng mông đáy mạnh 1 cái và rồi ...
- Á! _ tiếng hét của nó vang lên
- MẪN CHI _ Gia huy hai mắt sáng rực khi nhìn thấy nó
- Hóa ra là cậu à ! _ Nó liếc nhìn nụ cười của gia Huy, tay xoa hông khuôn mặt nhăn nhó khẽ nói
- Ừ ! cậu đến tìm mình à ? Vui quá ! _ Gia Huy không đợi nó đứng lên mà anh đã quỳ xuống ôm chặt lấy nó trước những ánh mắt tò mò của mọi người
Ngay sau ngày hôm ấy anh bị Kim Anh nhốt vào 1 căn phòng trống ! nhưng may sao lại có 1 người tên là Nhật long đến thả đi ......
|
Cậu mau bỏ mình ra ngay ! _ Nó gắt lên ,quả này mà bị Quân nhìn thấy thì nó chắc sẽ không còn đường sống nữa :MatCuoi (15)( t/g: bây giờ chi thông minh ra đó nha ! )
- À ! _ Gia Huy biết mình hơi quá đà liền tiếc nuối bỏ nó ra , nhưng cậu lại lôi nó đi xuống căn tin ....
Toàn bộ sự việc đã bị một người thu bộ nhớ hết ! Anh mỉm cười tà ác , đôi môi nhếch thành 1 nụ cười xấu xa
- Hóa ra là em thích cô ấy ! _ Hải vân điếu thuốc trong tay , ánh mắt nhìn 2 bóng hình gần khuất
Cô gái đã bắt đền anh 1 bộ quần áo ! Chúng ta thật có duyên mà ! Hải quay người lại khẽ thì thầm vào tai người bên cạnh gì đó ....
***************
- Sao mọi việc lại như vậy ! _ nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Gia Huy mà nó khẽ bật cười . Nó chỉ thuật lại sự việc ngày hôm dó thôi mà ! làm sao cậu ta lại có vẻ mặt tức cười như vậy chứ !
- hihi...
- Mà anh chàng nhảy theo cậu là ai vậy ? _ Gia Huy khó khăn bật ra tiếng hỏi
- À , anh ấy là chồng mình ! không phải mình đã nói vs cậu rồi sao _ Nó tu hết 1 chai C2 rồi nói
- Nhưng..._ Gia Huy định nói gì đó nhưng anh lại để lại trong lòng
Rõ ràng theo các thông tin mà anh điều tra về nó thì đâu có chồng cũng không có bạn trai !
- Tôi ngồi đây được chứ ! _ Hải kéo ghế ra rồi mỉm cười vs nó
- Là anh
- Hóa ra em vẫn còn nhớ tôi à ! _ Hải lại cười
" Không nhớ mới lại đó ! Vì anh mà tôi phải thử quần áo liên tục 3 tiếng đồng hồ " Nó mắng thầm trong lòng nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt cười cợt
- Mình đi thôi ! _ Gia Huy nắm lấy tay nó rồi kéo ra khỏi bàn , giọng anh có vẻ rất tức giận
- Sao ! tôi chưa ăn hết mà ! _ nó nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn vừa gọi mà nuốt nước bọt ừng ực
- Tí mình sẽ đền bạn cái khác ! _ Gia Huy cố gắng thuyết phục nó . Thật sự là anh không thẻ cùng hít thở vs 1 con người đáng sợ ....
- Sao đi sớm thế em trai ! _ Hải nói nhưng hai mắt vẫn dán vào khuôn mặt nhỏ xinh của nó
- Anh đừng có dùng cái giọng ghê tởm ấy nói vs tôi ! _ Gia Huy kéo nó về phía đằng sau mình như muốn che trở
- Tùy em thôi ! _ Hải rút điếu thuốc trong túi ra
- Mình đi ! _ Gia Huy không nói gì nữa , nắm nhẹ lấy bàn tay của nó khẽ kéo đi .
Ngồi trên chiếc ghế đá trong sân sau của trường nó rất muốn hỏi Gia huy về mọi việc nhưng lại ngại ....
- Đó là anh trai cậu sao ? Sao cậu có vẻ ghé anh mình thế ?_ Nó nhìn vào Gia Huy , cậu không còn nở nụ cười đẹp đó nữa mà thay vào đó là khuôn mặt man mác nõi buồn
- Đã từng ! _ Gia huy nhìn về phía trước , từng kí ức như khẽ chạy chậm lại trong đầu
Nó thật kinh khủng ! thật dơ bẩn !
Nó biết ý lên không hỏi gì nữa , chỉ lặng lặng ngước mắt lên ngắm bầu trời xanh !
- Lần sau thấy anh ta thì cậu tránh xa 1 chút nhé ! _ Gia Huy nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của nó chân thành nói
- Sao...sao...phải thế ?_ nó thấy vẻ mặt nghiêm túc của Gia Huy mà tò mò
- Cậu chỉ cần biết là anh ta rất nguy hiểm là được
- Ưhm_ Nó lơ lãng gật đầu, cô tin những lời nói chân thành đó.
Bỗng dưng từ đàng xa có 1 cậu bạn đang chạy tới .....
- Huy ! mẹ cậu đến đó ! _ Cậu bạn có vẻ hớt hải
- Uhm , mình đi nhé Mẫn Chi hẹn gặp lại ! _ Gia Huy khôi phục nụ cười chói lòa của mình
Nó khẽ gật đầu. Nhưng sao cái cậu bạn này cứ đứng nhìn chằm chằm vào nó thế ! Không lẽ cũng bị trúng tiếng sét ái tình của nó ! (t/g: Chị mơ à )
- Cậu có gì muốn nói vs tôi sao ?
- Ưhm, Cậu là HẠ MẪN CHI sao ?
- Ưhm _ Hình như nó khá nổi tiếng thì phải
- Thảo nào dạo này Gia Huy hay mất hồn như vậy ! trông cậu cũng không đến nỗi tệ
Nó hoàn toàn không hiểu lời của anh chàng 4 mắt trước mặt , chỉ mở to đôi mắt long lanh ngập nước ra nhìn
- Cậu biết chuyện tình cảm của Gia huy rồi chứ !
- Hả
- Chắc chưa biết có phải không ! lại đây tôi kể cho .....
********
Hóa ra sự việc lại như vậy ! thảo nào Gia huy lại phản ứng mạnh mẽ , nó thật không ngờ khi biết chiện tình buồn như vậy ! Gia huy thật là khổ , người yêu lại đi ngủ cùng anh trai của mình!
Đời người thật lắm chuyện rắc rối !
- Em lại nghĩ cái gì mà thẫn thờ như vậy ! _ Quân chọc chọc vào eo nó
- À , không có gì ! Mà anh có thể cho em biết trước đề kiểm tra môn anh ngày mai được không ?_ Nó dịu dịu mặt vào lồng ngực ấm áp của Quân
- Ưhm.._ Quân lơ đãng trả lời , cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi cô.....
Nụ hôn nhẹ dần trở thành nụ hôn sâu , anh như muốn ăn cô vào bụng vậy!
- Ưhm...ưhm...khoan anh phải cho em biết là có được hay không chứ ! _ Nó cố gắng nói
- Chắc chắn là không được !_ quan vẫn chuyên tâm chiếm lấy đôi môi nó , nụ hôn dần rơi xuống chiếc cổ trắng ngần của nó
KHỐN ! thế mà từ nãy tới giờ không nói!
Nó đẩy mạnh anh ra , vùng vằng đi ra khỏi phòng !
|
Cháp 10: Giận hờn
Thời gian cứ thế trôi qua 1 cách lặng lẽ , mọi việc vẫn theo quỹ đạo bình thường . Tỉnh cảm bạn bè giữa nó và Gia Huy ngày 1 tốt.
- Cậu có việc gì khó giải quyết sao ? _ Nó liếc nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Gia Huy , hai hôm nay nhường như cậu ấy cười rất ít cười
- Ưhm , cũng không có gì ! _ Gia Huy khẽ cười nhẹ . Nụ cười nhất ngượng ngạo
- Trông cái mặt xị ra như cái bị rách mà bảo là không sao à! _ Nó véo nhẹ vào eo Gia Huy khẽ mắng mỏ
- Tớ....tớ...tớ....
- Có gì thì nói mau !
- Thực sự là cậu có người thích rồi sao ?_ Gia Huy nhìn thẳng vào mắt nó khẽ hỏi
- Ưhm, anh là 1 người rất hoàn hảo , rất tốt và đặc biệt là mình và anh ấy rất yêu nhau!_ Mắt nó sáng hẳn lên khi nhắc đến anh , miệng không kìm được mà hé nụ cười tươi
- Mình cũng nghĩ vậy ! _ Gia Huy nhìn về phía trước . Có lẽ anh không đặt hi vọng gì ở nó nữa , chắc anh chỉ bị cảm nắng 1 chút thôi !
- Chúng ta có phải là bạn không ? _nó
- Ưhm _ Gia Huy lơ đãng gật đầu , từng tia nắng yếu ớt của buổi tà chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh , trông anh bây giờ thật cô đơn.
Đúng ! Anh và nó chỉ có thể là bạn thôi ! Một đôi bạn thân tốt !
Anh khẽ cười nhẹ và gật đầu vs nó .
- Vậy đã xảy ra chuyện gì mà cậu lại buồn như thế này ?
- Chúng mình đóng 1 vở kịch có được không ?
................................
Tối hôm nay là sinh nhật của Bố Gia Huy rồi !
nó đi đi đi lại trong căn phòng nhỏ mà vắt óc suy nghĩ !
" Cạch "
|
- Á , sao...sao....hôm nay anh về sớm vậy ?_ Nó quay ngoắt lại ôm chầm lấy anh
- Này ! anh nghe giọng em có vẻ rất khả nghi nha ! _ Quân cười nhẹ , anh đặt đầu mình lên vai nó , khẽ hít hà mùi thơm nhẹ trên mái tóc dài của cô
- Đâu ...đâu...có..! _ Nó lắp bắp trả lời . Chuyện này không thể để cho anh ấy biết được
- Tối nay em chuẩn bị đi vs anh đến 1 chỗ nhé !
- Sao...tối nay ?_ nó ngu ngơ hỏi . Sao lại trùng hợp đến vậy ?
- Không được sao ? _ Quân nheo đôi mắt sâu của mình khẽ nhỏ giọng hỏi cô
- Đúng vậy ! Hôm nay là sinh nhật của nhỏ Loan! Anh biết tính nó rồi đấy! _ Nó nhanh chóng tìm đại 1 lý do
' Loan à ! tao xin lỗi mày nha!'
- Ưhm ! thế thì em đi vs cô ta đi ! Mà nhớ về sớm đấy ! _ Quân xoa đầu nó nhẹ nhàng nhắc nhở .
- Vậy em đi luôn đây! _ Nó hôn nhẹ lên má anh rồi nhanh chân chuồn thẳng
|