[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 371: Mặc Thiếu Thiên Nhà Giàu Mới Nổi Lần Thứ Nhất “Ba tháng này, các ngươi sống có tốt không, mẹ con chưa chắc đã sống tốt, sau vụ nổ, con có biết mẹ con mất bao lâu mới hồi phục được không! ?” Tiêu Dật nhìn Hi Hi hỏi.
Nhắc tới cái này, chân mày Hi Hi nhíu lên.
Bé biết Tiêu Dật thích mẹ, cho nên làm như vậy, cũng là bởi vì Tiêu Dật yêu, nhưng nghe Tiêu Dật nói tình huống của mẹ, ở trong lòng của Hi Hi thoáng qua một tia lo lắng. . . . . .
“Mẹ con bị thương nghiêm trọng, thiếu chút nữa vì vậy bỏ mạng, thúc bất đắc dĩ mới đem cô ấy mang về Mĩ trị liệu!” Tiêu Dật nói.
“Ở Mĩ, cứu mẹ con, ròng rã suốt ba ngày ba đêm, mặc dù dùng anh tính, nhưng là. . . . . .” Nhớ tới cái gì, ánh mắt Tiêu Dật thoáng qua một tia ám sáp, vì vậy nói tiếp, “Phải mất một tháng mới hồi phục, một tháng này, cô ấy đều không xuống giường!” Tiêu Dật nói.
Nghe thấy thế, Hi Hi sửng sốt.
Thấy Mặc Thiếu Thiên đi vào, Tiêu Dật nhìn Hi Hi nói một câu nói, “Ngay cả đứa bé, cũng không có giữ được!”
Một câu nói, bước chân của Mặc Thiếu Thiên đang đi vào, trong nháy mắt giật mình dừng lại tại đó.
Đứa bé. . . . . .
Chuyện này Mặc Thiếu Thiên Thiên không có quên, nhưng từ lúc thấy Lâm Tử Lam cho đến nay, an toàn của cô là trên hết, cũng biết, sau khi xảy ra chuyện như vậy, Lâm Tử Lam không có mất đi tánh mạng, chính là một chuyện vô cùng may mắn rồi, nhưng bây giờ nhắc tới đứa bé. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên nhớ, lúc Lâm Tử Lam nổ tung, Tư Tuyệt nói cho anh biết, đứa bé vẫn còn ở trong bụng của Lâm Tử Lam. . . . . .
Anh biết, Tư Tuyệt là cố ý , cố ý để cho anh chịu khổ sở, tận mắt nhìn người phụ nữ của mình cùng nữ nhân của mình cùng đứa bé chết trước mặt mình, loại cảm giác đó thật nói không nên lời.
Nhưng bây giờ, nghe được lời Tiêu Dật nói, tim của Mặc Thiếu Thiên không khỏi chấn động, ánh mắt thoáng qua một tia u ám.
Quả nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Mặc Thiếu Thiên, Tiêu Dật nhếch miệng lên. . . . . .
Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, cũng sững sốt một chút, chuyện này, làm cha tổn thương mạnh mẽ.
Vậy mà, Mặc Thiếu Thiên ngước mắt, hung hăng nhìn Tiêu Dật, ánh mắt kia, muốn làm trái ý Phật muốn đem Tiêu Dật róc xương lóc thịt .
Tiêu Dật ngồi ở chỗ đó, ánh mắt hết sức u ám, híp lại, sắc mặt không thay đổi.
Đối mặt với căm hận của Mặc Thiếu Thiên, Tiêu Dật chỉ vui vẻ tiếp nhận, đàn ông tranh giành, không sợ những chuyện này.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Tiêu Dật, từng chữ từng chữ hỏi, “Chuyện đứa nhỏ, Lâm Tử Lam biết không! ?”
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Tiêu Dật ngồi ở chỗ đó, ánh mắt lạnh nhạt quét qua, “Anh nói xem! ?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, đôi mắt đen nhánh giống như đang phân biệt ý tứ trong lời nói của Tiêu Dật, cuối cùng Mặc Thiếu Thiên lên tiếng, nhìn Tiêu Dật, “Chuyện đứa nhỏ, không cho phép nói cho Lâm Tử Lam!”
Mặc kệ Lâm Tử Lam có nhớ hay không, theo như Lâm Tử Lam yêu con như mạng sống, sau khi biết nhất định sẽ rất đau lòng khổ sở .
Hi Hi chính là ví dụ tốt nhất.
Lúc trước bọn họ không biết, Hi Hi là nghị lực còn lại của cô, bây giờ, đứa bé kia kết tinh của Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, mặc kệ Lâm Tử Lam có nhớ hay không, cô đều sẽ cảm thấy khổ sở.
Nhìn dáng vẻ của Mặc Thiếu Thiên, Tiêu Dật liền bình thản ngồi ở chỗ đó, không biết, trong lòng của Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên giống nhau, những lời này, chỉ là dùng để kích thích Mặc Thiếu Thiên mà thôi, Lâm Tử Lam bên kia, anh một chữ cũng không nói.
Nhưng Tiêu Dật cũng nhàn nhạt mở miệng, “Tôi làm thế nào, còn chưa tới phiên anh tới ra lệnh cho tôi!”
Vốn là thân phận đối địch, vào giờ phút này vì người phụ nữ yêu mến, bọn họ căn bản sẽ không hại đối phương.
Mặc dù hai người cũng sẽ không làm ra chuyện tổn thương Lâm Tử Lam.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, nắm chặt quả đấm, chỉ là ngay sau đó, anh bật cười.
Anh biết Tiêu Dật sẽ không.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Mặc ThiếuThiên không thể chỉ biết hành động tùy ý theo ý mình như trước kia, nếu muốn bảo vệ Lâm Tử Lam và con bọn họ, Mặc Thiếu Thiên sẽ phải có nhiều thế lực cùng chiến thuật hơn.
Đứng ở góc độ của Mặc Thiếu Thiên nhìn, Tiêu Dật càng sẽ không cho Lâm Tử Lam biết chuyện trước kia cô mang thai, căn bản không lợi cho anh ta.
Nếu như anh ta nói rồi, chứng minh, chuyện Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên là thật, cho nên Tiêu Dật sẽ không ngu ngốc như vậy mà đi nói.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên cười cười, Tiêu Dật ngồi ở chỗ đó, cũng không nói gì.
Mặc Thiếu Thiên, có thực lực hơn nhiều khác xa so với tưởng tượng của Tiêu Dật.
Nhìn hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong ánh mắt mang theo ý chém giết.
Hoa Hồng ngồi bên cạnh, bộ dạng mười phần đang xem kịch vui, nhưng kịch hay không có diễn ra, có cảm giác thất vọng.
Lúc này, Tiêu Dật ngồi ở chỗ đó, khóe miệng chợt nâng lên nụ cười nhạt, “Không ngờ, ba tháng không gặp, anh thật để cho tôi mở mang tầm mắt!”
“Mở mang tầm mắt cho anh tôi thật không dám! !” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói, bình tĩnh mang theo một chút hung dữ.
Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên, không biết Mặc Thiếu Thiên muốn làm chuyện gì, nhưng lại hết sức bình tĩnh.
Mặc Thiếu Thiên chính là loại người sâu không lường được, cũng hành động không giống như người thường, anh muốn làm chuyện gì, không ai biết, cũng không ngờ được.
Ánh mắt của hai người, trên không trung đá lửa nhau.
Ngay vào lúc này, Lâm Tử Lam từ bên trong đi ra, rửa mặt xong, mới vừa đi ra, liền nhìn thấy ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật hai người đang khiêu chiến, bộ dạng kia, thật sự giống bộ dạng sẽ đánh nhau, nhưng Lâm Tử Lam không nhìn thấy, trực tiếp đi ra ngoài. . . . . .
Hi Hi sửng sốt.
Hoa Hồng cũng sửng sốt.
Trong lòng của Lâm Tử Lam lúc này, cũng quá mạnh mẽ.
Có phải hay không nhất định đánh nhau, cô mới liếc mắt một cái! ?
Hi Hi cũng hết sức bội phục mẹ, năng lực bình tĩnh như thế, tuyệt đối là mẹ của bé!
Sau đó, Hi Hi đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ có băng gạc không! ?”
Nghe thấy thế, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Tìm băng gạc làm gì! ?”
“Vết thương của cha, cần phải thay thuốc!” Hi Hi nói.
Thật lòng Lâm Tử Lam cảm thấy, Hi Hi như vậy tuyệt đối là bảo bối!
Quá thân thiết rồi !
Thế nhưng lúc nào cũng nhớ đến vết thương của cha..
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Có, con chờ chút, ta đi lấy cho con!”
Hi Hi gật đầu, “Cám ơn mẹ!”
Mặc dù không có trí nhớ, nhưng một câu gọi mẹ này của Hi Hi, Lâm Tử Lam ngược lại cảm thấy rất quen, không có chút nào cảm thấy không thoải mái.
Sau đó, từ trong hộp Lâm Tử Lam lấy ra , băng gạc, thuốc, còn có thuốc nước cho Hi Hi.
“Cho con!”
Hi Hi gật đầu, “Cám ơn mẹ!”
Hi Hi nói cám ơn lần nữa, sau đó, đi lên, hôn một cái trên mặt của Lâm Tử Lam.
Giống như trước đó.
Lâm tử Lam ngồi xổm trên đất, cảm thấy Hi Hi hôn xuống mặt mình, đôi môi nhỏ mềm mại hôn lên mặt cô, Lâm Tử Lam dường như cảm giác có gì đó chảy thẳng vào trong lòng của cô, thật ấm áp.
Thật lòng Lâm Tử Lam cảm thấy, nếu như chính mình có một đứa con trai, làm sao sẽ quên mất ! ?
Thật sự quá đàn ông, quá đáng yêu, quá lễ phép!
Cũng làm cho người ta quá yêu thích!
Lâm Tử Lam cười cười, “Không khách sáo!”
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam cũng không có tức giận, cười cười, sau đó, đi tới bên Mặc Thiếu Thiên.
“Cha!” Hi Hi gọi một tiếng.
Thật ra thì mới vừa rồi, động tác của Hi Hi cùng Lâm Tử Lam, bọn họ đều nhìn ở trong mắt.
Mặc dù Lâm Tử Lam từng mất trí nhớ, nhưng lại không có bỏ lỡ tấm lòng kia, cô đối với Hi Hi, vẫn như vậy .
Mặc dù quên mất, nhưng nhìn bên ngoài, Lâm Tử Lam vẫn rất thích Hi Hi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn thuốc trong tay Hi Hi, băng gạc, nhíu mày, sau đó sải bước hướng Lâm Tử Lam đi tới. “Em thay giúp anh! ?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Tại sao để cho tôi thay giúp anh! ?”
“Em là vợ chưa cưới của anh, người phụ nữ của anh, mẹ của con anh, em không thay, thì ai thay! ?” Mặc Thiếu Thiên nói.
Một câu nói, đem người chận chết đi.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Có khả năng quên anh, trong trí nhớ quên mất anh, cho nên cũng không nhớ chuyện này!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe thấy thế, Mặc Thiếu Thiên cau mày, không vui, “Cho nên, em liền lấy cớ mất trí nhớ, muốn phủ nhận tất cả sao! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Nếu không thì sao ! ?”
Mất trí nhớ, làm sao cô phân biệt tính xác thực trong lời bọn họ nói thật hay giả?
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nắm tay Lâm Tử Lam, “Đừng quên, chúng ta đã đính hôn , coi như em phủ nhận, cũng không thể!”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên nắm tay Lâm Tử Lam lên, nhưng khi nhìn thấy tay của cô trống trơn, chẳng có cái gì cả Mặc Thiếu Thiên càng thêm không vui.
“Chiếc nhẫn đâu! ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam .
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Từ lúc tôi tỉnh lại, tôi không nhớ nơi này từng mang chiếc nhẫn nào!” Nói xong, Lâm Tử Lam lập tức rút tay về.
Nếu không, cô tuyệt đối sẽ lo lắng.
Nhưng không có gì cả.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, không ngờ người phụ nữ này làm mất chiếc nhẫn.
Chỉ là nghĩ đến, chuyện này, Mặc Thiếu Thiên cũng ghi tạc trên người của Tiêu Dật, anh ta thật sự đem mọi chuyện của Lâm Tử Lam xóá sạch sẽ.
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Không có không sao, cũng không cách nào phủ nhận em thật sự là người phụ nữ của anh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Tuy nhiên bổ sung thêm một câu, đặc biệt nhà giàu mới nổi một câu nói, “Mất vừa đúng lúc, anh muốn đổi lại một cái lớn hơn !”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Hi Hi bưng đồ, đứng ở phía sau, nghe được câu này, thật rất muốn nói, đây tuyệt đối là phong cách của cha!
Sau đó, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lôi kéo Lâm Tử Lam đi.
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh làm gì đấy! ?”
“Lên giường!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Hi Hi “. . . . . .”
Hoa Hồng “. . . . . .”
Con mẹ nó, quá kình bạo đi!
[ Lavender: nguyên tác nha, mình không chửi thề nha]
Không ngờ Mặc Thiếu Thiên khẩu vị nặng như vậy.
Hoa Hồng thật không nhịn được tới một cái lưu manh tiêu!
Quá đẹp trai quá xuất sắc rồi!
Hoa Hồng chưa từng có khoảnh khắc như vậy, cảm thấy Mặc Thiếu Thiên đàn ông như vậy!
Quá đẹp trai quá xuất sắc rồi!
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Dật đen lại.
Mặc dù biết Mặc Thiếu ngày sẽ không làm như vậy, nhưng anh nói ra, cũng không phải lời Tiêu Dật có thể thuận miệng nói ra được.
So sánh với nhau mà nói, Tiêu Dật thận trọng hơn một chút, mà Mặc Thiếu Thiên, càng thêm hành động tùy ý một chút, nghĩ cái gì nói cái đó, đây cũng là chỗ càng thêm tự nhiên của Mặc Thiếu Thiên.
Lúc này, Tiêu Dật trực tiếp đi tới, thời điểm Mặc Thiếu Thiên kéo Lâm Tử Lam về phía mép giường, Tiêu Dật lại bắt lại một cánh tay khác của Lâm Tử Lam. . . . . .
Vì vậy, một loại cục diện hình thành. . . . . .
Hai người mỗi người lôi kéo một cánh tay của Lâm Tử Lam, mà Lâm Tử Lam liền đứng ở giữa, nhìn hai người bọn họ.
|
Chương 372: Em Yêu Anh Không? Vì vậy, một loại cục diện hình thành. . . . . .
Hai người mỗi người lôi kéo một cánh tay của Lâm Tử Lam, mà Lâm Tử Lam liền đứng ở giữa, nhìn hai người bọn họ.
Một màn đặc biệt cẩu huyết, trong phim truyền hình, tình tiết thối nát cũng diễn ra như vậy!
Cảm thấy có sức cản, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, lại thấy được Tiêu Dật.
Đầu lông mày Mặc Thiếu Thiên nhíu lên, nhìn Tiêu Dật, “Buông tay!”
“Nên buông tay chính là anh!” Tiêu Dật hết sức chắc chắn mà nói, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Đừng quên, bây giờ cô ấy đã không nhớ rõ ngươi, cũng đừng miễn cưỡng cô ấy làm bất cứ chuyện gì!” Tiêu Dật nói.
Nghe Tiêu Dật nói, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nâng lên nụ cười lạnh, “Cô ấy không nhớ rõ, tôi sẽ giúp cô ấy nhớ!”
“Tiêu Dật, buông tay, đừng quên, coi như cô ấy mất trí nhớ, cũng là người phụ nữ của tôi, ngay cả khi cô ấy mất trí nhớ, cô ấy cũng sẽ không yêu anh!” Mặc Thiếu Thiên nói từng chữ.
Nói cách khác, những lời này của Mặc Thiếu Thiên, xác thực thật độc.
Lúc này Tiêu Dật tổn thương mạnh mẽ.
Ba tháng, thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng trong lòng của Lâm Tử Lam dường như có cái gì đó giống nhau, luôn không thể nào tiếp nhận anh.
Mỗi lần quan trọng, Lâm Tử Lam đều sẽ tìm cớ đẩy ra.
Mặc dù Tiêu Dật rất muốn lập tức muốn cô, nhưng còn dè chừng nội tâm của Lâm Tử Lam, tôn nghiêm của cô, mới không có làm như vậy.
Luôn là cho cô thời gian tiếp nhận mình, nhưng không ngờ đã vậy Mặc Thiếu Thiên như thế này còn rất nhanh tìm đến!
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Dật biến đổi, căm tức nhìn Mặc Thiếu Thiên.
“Anh nói cái gì! ?” Tiêu Dật lạnh giọng hỏi.
“Tôi nói không đúng sao? Tiêu Dật, không phải của anh, mặc kệ là ba tháng, ba năm, hay là ba mươi năm, cũng sẽ không là của anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nếu như anh quan sát không lầm, Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật, cũng không có thân mật như trong tưởng tượng.
Nếu quả thật giống như trong lời nói của như Tiêu Dật, sợ là bây giờ, Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật rất thân mật mới đúng, nhưng không có.
Cho nên, Mặc Thiếu Thiên rất chắc chắn.
Nghe thấy thế, Tiêu Dật thật sự rất muốn giơ súng lên hướng về phía Mặc Thiếu Thiên, nhưng vào giờ phút này, Tiêu Dật hết sức nhẫn nại, cười lạnh, “Vậy sao! ?”
“Ít nhất, tôi sẽ tôn trọng cô ấy, Mặc Thiếu Thiên, coi như cô ấy không phải của tôi, cũng sẽ không là của anh!” Tiêu Dật hết sức chắc chắn mà nói, giọng nói mang theo phần hung dữ.
Lâm Tử Lam tuyệt đối sẽ không nhớ tới Mặc Thiếu Thiên!
Chỉ là, bọn họ chỉ cảm thấy Tiêu Dật nói một câu giận dữ, tàn nhẫn, đều không có nghĩ ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh.
Lúc này, nhìn hai người phẫn nộ, Hoa Hồng ngồi ở bên cạnh, đây là tiết tấu muốn đánh nhau sao! ?
Hoa Hồng nhìn kích động lòng người, thật hận không thể chờ đợi muốn thêm dầu vào lửa trợ giúp bọn họ.
Sợ nhất thiên hạ không loạn là Hoa Hồng, trừ Hi Hi ra, tất cả mọi chuyện, đối với Hoa Hồng mà nói, đều không quan trọng.
Quan trọng nhất là, cô cũng rất muốn thấy Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên đánh nhau, không biết bọn họ đánh nhau, ai sẽ thắng ! ?
Hoa Hồng rất muốn biết rõ.
Mà Hi Hi cũng ở bên kia nhìn, hơn nữa vẻ mặt Hoa Hồng phấn chấn, khiến Hi Hi đặc biệt im lặng.
Hoa Hồng chính là như vậy chỉ sợ thiên hạ không loạn! ! !
Chỉ là, Hi Hi cũng nhìn lên cảnh tượng trước mặt, bé dường như muốn nghĩ cách hóa giải lúng túng, cũng không biết mở miệng từ đâu!
Vì vậy, cũng chỉ có thể cùng Hoa Hồng ở một bên nhìn.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, nhìn Tiêu Dật, nhất là khi nghe câu nói sau của Tiêu Dật, nhếch miệng gợi lên nụ cười nhạt “Vậy thì không nhọc anh hao tâm tổn trí” Mặc Thiếu Thiên có cách của mình.
Coi như không nghĩ ra, Lâm Tử Anh cũng chỉ có thể là của Mặc Thiếu Thiên.
Anh sẽ đóng gói mang về, cho đến khi Lâm Tử Lam nhớ mới thôi.
Điều này cũng chính là điểm bất đồng của Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật.
Có câu nói hay, lưu manh luôn xuống tay nhanh hơn thân sĩ một chút!
Những lời này, dùng ở trên người Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên hết sức thích hợp.
Chẳng qua, tên lưu manh Mặc Thiếu Thiên này, là lưu manh đẳng cấp mà thôi, thân sĩ cùng lưu manh cùng tồn tại, không thể không nói, người như vậy, theo đuổi phụ nữ chính là dễ dàng, hơn nữa còn nhanh chóng một chút.
Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhìn dáng vẻ phách lối kia trong lòng tất có dự tính trước, Tiêu Dật thật sự rất không ưa, chỉ là, anh cũng chỉ có thể không ưa.
Mặc Thiếu Thiên vĩnh viễn đều là dáng vẻ này, anh ta chính là như vậy, anh chính là đặc sắc, kiêu ngạo như vậy, không thể hiểu, xứng đáng, hại người!
“Buông tay!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật nói.
“Nên buông tay là anh!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam nhìn hai người, nói thật, đổi thành người phụ nữ khác, có thể rất hưởng thụ trò chơi tranh đoạt của hai đàn ông ưu tú như vậy, hơn nữa còn cảm thấy hứng thú.
Ngược lại cảm thấy, đặc biệt nhàm chán.
Hai người đàn ông to lớn, cầm tay giống như chơi trò trẻ con nhàm chán!
Lúc này, Lâm Tử Lam vẫy tay hai người ra “Các anh buông ra!”
Thuận tiện, nhìn bọn họ, “Khi nào hai người ầm ĩ xong thì gọi tôi!”
Nói xong, Lâm Tử Lam tự nhiên đi ra ngoài.
Bỏ lại Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật ở bên trong.
Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên cũng ngẩn người, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam đi ra, lại nhìn nhau một cái, cũng không ai nói gì!
Lúc này, Hoa Hồng nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam. . . . . .
Sao lại đi mất rồi?
Kịch hay giờ mới bắt đầu, làm sao lại kết thúc thế?
Trong lòng của Lâm Tử Lam rốt cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ, cứ như vậy không nhìn rời đi! ?
Nhìn Lâm Tử Lam đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật cũng dừng lại, Hi Hi đi nhanh tới, “Cha, hay là thay thuốc trước đi!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, ánh mắt quét qua Tiêu Dật, gật đầu một cái.
Sau đó, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên giường, Hi Hi cũng ngồi lên, mở đồ ra, sau đó thuần thục thay thuốc cho Mặc Thiếu Thiên.
Những chuyện này, không phải trời sinh đều biết .
Nhưng thời điểm ở Mỹ, Hi Hi thường xuyên đụng đầu, cũng làm theo cách này.
Mặc dù trước mắt, bé đối mặt là vết thương đạn bắn, nhưng Hi Hi đã bình tĩnh không thôi, rất quen thuộc thay thuốc cho Mặc Thiếu Thiên, còn bất chợt ở sau lưng dặn dò, “Cha, cha ít tức giận tốt hơn, nếu không vết thương lại nứt ra!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng người về phía Hi Hi, nghe được bé nói , Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh một tiếng mở miệng, “Nhìn Tiêu Dật, con cảm thấy cha có thể không tức giận sao! ?”
Hi Hi ở phía sau im lặng.
Bé nên nói cái gì! ?
^^^^^^^^^^^^
Bên ngoài, Lâm Tử Lam đi ra ngoài, Tiêu Dật cũng đi theo ra ngoài.
Bên ngoài lâu đài cổ, chính là một vườn hoa nhỏ, vô cùng xinh đẹp.
Lâm Tử Lam đứng ở cách đó không xa, Tiêu Dật đi tới, hình như biết, Lâm Tử Lam là cố ý dẫn Tiêu Dật tới nơi này .
“Tiểu Lam. . . . . .” Tiêu Dật ở phía sau gọi một tiếng.
Lâm Tử Lam đưa lưng về phía Tiêu Dật, nghe được tiếng của Tiêu Dật, Lâm Tử Lam hít sâu một hơi, nghiêng đầu sang nhìn Tiêu Dật, ánh mắt hết sức bình tĩnh.
“Tiêu Dật, em cũng có chuyện muốn hỏi anh!” Lâm Tử Lam nói.
Tiêu Dật nhìn cô, ánh mắt hơi rung nhẹ một chút, nhìn cô, khóe miệng vẫn như cũ nâng lên nụ cười ấm áp, “Chuyện gì! ?”
“Em muốn biết, những gì Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên nói, đều là thật sao! ?” Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi.
Bây giờ cô cũng không biết trong lòng mình là cái gì.
Vừa mong đợi, cũng sợ kết quả.
Nếu như những gì trước kia Tiêu Dật nói với cô đều là nói dối, cô không biết nên đối mặt với Tiêu Dật như thế nào nữa.
Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, nhiều năm như vậy, anh cũng rất hiểu con người của Lâm Tử Lam, cô rất ghét bị lừa dối, nhất là người bên cạnh cô.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Dật mở miệng, “Hi Hi thật sự là con của em!”
Mặc dù, đã sớm biết đáp án, nhưng nghe được Tiêu Dật nói ra, trong lòng của Lâm Tử Lam vẫn không nói ra được cảm giác.
“Vậy, Mặc Thiếu Thiên! ?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật.
“Hi Hi đúng là con của Mặc Thiếu Thiên chứ! ?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi, nhìn vào gương mặt bọn họ, không cần phải nói, cũng biết là cha con, nhìn một cái cũng có thể thấy được .
Nhưng Lâm Tử Lam giống như đang mong đợi câu trả lời.
Cuối cùng, Tiêu Dật gật đầu, “Đúng, không sai!”
“Chuyện em cùng với anh ta, chính là bảy năm trước, thế nhưng bảy năm kia em ở Mỹ, là anh sống cùng với hai người!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói.
Hình như nghĩ vội vàng chứng minh, ở trong thế giới của Lâm Tử Lam, không chỉ có Mặc Thiếu thiên, cũng có sự hiện hữu của anh.
Hơn nữa, thời gi¬an của anh, tuyệt đối không thua so với Mặc Thiếu Thiên.
Cũng chính thời gian bảy năm chung đụng này, Tiêu Dật yêu đã cô.
Nhưng Lâm Tử Lam cũng rất dè dặt, vì đợi cô, anh mất bảy năm.
Nhưng không ngờ, sẽ gặp lại Mặc Thiếu Thiên.
Cũng không ngờ đến, bọn họ thế nhưng lại yêu nhau, sẽ ở cùng nhau. . . . . .
Đây đối với Tiêu Dật mà nói, là một đả kích.
Đã từng, anh cũng đã từng nghĩ tới tác thành cho họ, chỉ cần Lâm Tử Lam vui vẻ là được rồi, nhưng là, nhưng mà tận đáy lòng Tiêu Dật, Lâm Tử Lam giống như mọc rể nảy mầm ở đó, chỉ cần vừa nhẹ nhàng động, liền làm cho Tiêu Dật đau không có cách nào xử lý.
Cho nên, anh không có biện pháp buông tha!
“Vậy, chuyện đính hôn của em cùng Mặc Thiếu Thiên, cũng là có thật!?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi.
Càng đến gần chân tướng sự việc, Lâm Tử Lam càng cảm thấy đè nén.
Lúc này, Tiêu Dật cũng không có trả lời thẳng câu hỏi của Lâm Tử Lam, ngược lại nhìn cô, “Anh cũng có một chuyện muốn hỏi em!”
Lâm Tử Lam sững sờ, ngay sau đó ngước mắt, cùng ánh mắt Tiêu Dật chạm nhau, trái tim, hung hăng nhảy lên, “Chuyện gì! ?”
“Em bây giờ, yêu Mặc Thiếu Thiên sao! ?” Tiêu Dật nhìn cô, từng chữ từng chữ hỏi.
Lâm Tử Lam sững sờ, không ngờ Tiêu Dật thế nhưng lại hỏi như thế.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, “Đối với một người không có trí nhớ như em, đầu của em hoàn toàn trống rỗng , anh hỏi em có yêu anh ta hay không, anh cứ nói xem! ?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi ngược lại.
“Vậy còn anh ! ?” Tiêu Dật hỏi.
“Ách! ?” Lâm Tử Lam sững sờ, nhìn Tiêu Dật.
“Em yêu anh không! ?” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam trực tiếp hỏi.
“Ba tháng này chung sống, anh đối với em có ý gì, em rất rõ ràng, Lâm Tử Lam, nói cho anh biết, em yêu anh không?” Tiêu Dật hỏi.
Anh không tin, đối với anh Lâm Tử Lam một chút cảm giác cũng không có!
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, không ngờ Tiêu Dật sẽ như vậy hỏi.
Xác thực, ở nơi này ba tháng qua, Tiêu Dật cho cô rất nhiều suy nghĩ, cô cũng cho là, Tiêu Dật cũng ưu tú như vậy, hơn nữa, đối với cô tốt như vậy, có lẽ, cô thật sự sẽ cùng Tiêu Dật ở chung một chỗ. . . . . .
Thậm chí, bọn họ cũng đối xử với nhau mập mờ một thời gian, chỉ là, trong lòng của cô có một số việc, không buông ra được, cho nên luôn cự tuyệt Tiêu Dật. Cô cũng cảm thấy, một ngày nào đó, sẽ tiếp nhận Tiêu Dật. . . . . .
Nhưng bây giờ. . . . . .
Cô không ngờ, thế nhưng lại xuất hiện thay đổi!
|
Chương 373: Phụ Nữ Mất Trí Nhớ Không Tốt Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiêu Dật nhìn chằm chằm thẳng vào mặt của Lâm Tử Lam, biểu hiện trên mặt của cô, đem tất cả thu vào tầm mắt.
Cuối cùng, chỉ chốc lát sau,Lâm Tử Lam sâu kín mở miệng, “Tiêu Dật, thật xin lỗi, em không biết vấn đề nơi nào, nhưng bây giờ em không cách nào cho anh câu trả lời. . . . . .”
“Em cho là, em vẫn sẽ được sống như vậy, nhưng hiện tại bỗng nhiên xuất hiện hai người, bọn họ đều nói là người quan trọng nhất trong cuộc sống của em, chuyện này, em không thể nào không để tâm. . . . . .” Lâm Tử Lam khổ sở nói.
Một người trong đó là con trai của cô, bây giờ cô biết, không thể thờ ơ mặc kệ, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, đó không phải là cô.
Nếu như không nhớ ra chuyện lúc trước, cô hoàn toàn không cách nào mở rộng cánh cửa lòng mình để tiếp nhận người khác.
Mặc kệ là ai!
“Cho nên, em muốn chờ tới khi nhớ ra toàn bộ mọi chuyện, lúc đó rồi hãy nói!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nhàn nhạt nói, ánh mắt, mang theo mấy phần áy náy.
Tiêu Dật đứng nghiêm ở trước mặt cô, nhìn Lâm Tử Lam, chân mày lo lắng nhíu lên, “Em không tin tưởng anh! ?”
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Em không phải không tin anh, nhưng hiện tại, có chút phức tạp, em chờ nhớ lại tất cả chúng ta lại nói tiếp!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nói.
Dù sao, anhnói dối cô, đây cũng là sự thật.
Nhưng hiện tại Lâm Tử Lam không muốn truy cứu những chuyện này, cô chỉ muốn nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!
Trong ba tháng ở đây, cô có thể cảm nhận được tình cảm mà Tiêu Dật dành cho cô, nếu nói bọn họ đã biết nhau bảy năm trước, Lâm Tử Lam tin tưởng, tình cảm của Tiêu Dật cũng xuất phát từ đó, nếu thật sự là bảy năm trước, Lâm Tử Lam cũng tin tưởng, khi đó, cô đã biết.
Chỉ là, biết tình cảm Tiêu Dật đối với mình, còn chuyện cô và Mặc Thiếu Thiên đính hôn thì sao?
Cô yêu Mặc Thiếu Thiên sao?
Lâm Tử Lam tin tưởng bản thân mình, nếu như cô không thương một người, cũng không có ai có thể ép buộc cô đính hôn.
Chỉ là. . . . . .
Lâm Tử Lam lại có chút không quá chắc chắn.
Cũng chính bởi vì điều này, Lâm Tử Lam mới mười phân buồn bực.
Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, chân mày nhíu lên Tiêu Dật lo lắng, “Em phải trở về cùng Mặc Thiếu Thiên sao! ?” Giọng nói mang theo mấy phần khàn khàn, thật ra thì lúc hỏi ra vấn đề này, Tiêu Dật lại có chút sợ câu trả lời của Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cũng sững sốt, không ngờ Tiêu Dật sẽ như vậy hỏi, nhưng suy nghĩ này, cô thật sự vẫn chưa có nghĩ qua.
Sống ở nơi này ba tháng, ít nhiều có chút quen thuộc, cho dù biết rõ bọn họ tới, nhưng đến bây giờ, chuyện này cô thật sự không nghĩ tới.
Bây giờ Tiêu Dật hỏi tới như vậy, trong lòng của Lâm Tử Lam, dường như có thứ gì đó đè nén nặng nề.
Tiêu Dật cau mày, nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt thâm u, chỉ cần nghĩ đến Lâm Tử Lam rời khỏi, trong lòng của anh giống như có một ngọn lửa muốn đốt cháy lồng ngực của anh, tay của anh nắm thật chặt.
Chỉ sợ một giây sau Lâm Tử Lam nói ra đáp án, sẽ làm anh mất khống chế!
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn anh, lắc đầu “Em không biết, chuyện này, em tạm thời còn không có nghĩ tới!”Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lâm Tử Lam hoàn toàn không có thời gian rãnh bận tâm đến mấy chuyện này.
Chỉ là, bây giờ nói đến, Lâm Tử Lam cảm thấy bất ngờ nhưng cũng có chút phiền muộn.
Nghe được đáp án của Lâm Tử Lam, tay Tiêu Dật nắm chặt quả đấm, mới thoáng buông lỏng một chút, hô hấp, cũng thoáng thả lỏng một chút.
Sau đó, Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, hai tay đặt trên vai Lâm Tử Lam, “Tử Lam, anh hi vọng, em có thể cho anh một cơ hội!”
“Mặc kệ như thế nào, anh đều sẽ bào vệ em thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho em bị tổn thương!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam cũng đứng ở đó, nhìn Tiêu Dật.
Hai người đi chung với nhau thời gian không ngắn, nhưng là Tiêu Dật chưa từng có trực tiếp như thế, cô cũng tin tưởng Tiêu Dật sẽ không để cho mình bị tổn thương, nhưng không phải không tổn thương tổn sẽ hạnh phúc. . . . . .
Lâm Tử Lam đối với Tiêu Dật, không nói được, không nói rõ được cảm giác, nói yêu, từ trước đến nay không tính.
Nếu như nói lời yêu, cô sẽ không lần lượt cự tuyệt Tiêu Dật.
Ở trong lòng của cô, có một bí mật, chỉ là bí mật kia, ngay cả chính cô cũng không biết.
Ngay cả mình cũng không biết, thử hỏi làm thế nào để chấp nhận người khác đây! ?
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, hít vào một hơi thật sâu, “Tiêu Dật, thật xin lỗi, mặc dù em không biết lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà em có nhận định riêng của mình, em cũng sẽ tin tưởng anh như vậy, sẽ không để cho em bị tổn thương, nhưng mà ta em nhất định phải tuân theo trái tim của mình, nhất định phải biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không, đời này em cũng sẽ không chấp nhận người khác!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nói gằn từng chữ.
Lời nói, rõ ràng, rất rõ ràng.
Cô nhất định phải làm rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước khi hiểu rõ mọi chuyện, cô sẽ không đưa ra bất cứ quyết định nào.
Huống chi, cô đối với Tiêu Dật, căn bản không có loại tình yêu mãnh liệt, nếu như nói có tình cảm, thì giống như một gia đình hơn.
Nhưng Tiêu Dật cho cô cảm giác rất mập mờ, cho nên, Lâm Tử Lam chỉ có thể như vậy nói, cũng không muốn cùng Tiêu Dật làm cho quan hệ giữa hai người quá mức lúng túng.
Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, dáng vẻ của cô rất kiên định, Tiêu Dật rất hiểu rõ Lâm Tử Lam, lúc không có hiểu rõ sự tình, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Nhưng cô căn bản sẽ không nhớ tới.
Nghĩ tới đây, Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, “Nếu như vậy, anh tôn trọng quyết định của em, nhưng anh sẽ đợi em!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Nghe lời Tiêu Dật nói, Lâm Tử Lam đứng ở đó, không cách nào nói ra lời tuyệt tình, sau đó gật đầu một cái.
Nhìn Lâm Tử Lam gật đầu , khóe miệng Tiêu Dật từ từ nâng lên nụ cười lạnh nhạt,nụ cười an ủi.
Lâm Tử Lam, nếu điều anh làm, có thể giữ được em, cho dù là chuyện xấu, anh cũng cam tâm tình nguyện. . . . . .
^^^^^^^
Mặc Thiếu Thiên thay thuốc xong liền tìm Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật đều không thấy, vì vậy, cũng bất chấp cái khác, trực tiếp mặc vào áo sơ mi liền đi ra ngoài.
Vậy mà, vừa đi đến cửa, lại thấy hoa trong vườn, Tiêu Dật cùng Lâm Tử Lam đứng ở đó, hai người giống như đang trao đổi chuyện gì, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên xẹt qua một tia không vui, trực tiếp đi ra ngoài, sải bước hướng phía bọn họ đi tới.
“Lão bà thân ái, hai người đang làm gì vậy! ?” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đi tới, một cánh tay vòng qua eo của Lâm Tử Lam, khóe miệng treo lên nụ cười tà mị, xem ra, hết sức mập mờ.
Dường như, bọn họ đã rất quen thuộc, rất quen thuộc, rất ân ái, bộ dạng rất ân ái.
Lâm Tử Lam sững sờ, ngay sau đó ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, đập vào mắt ánh mắt chính là mặt của Mặc Thiếu Thiên cực kỳ yêu nghiệt, mang theo nụ cười tà nịnh, cực kỳ bức người.
Người đàn ông này vốn là như vậy, dây dưa không ngớt, cũng xuất quỷ nhập thần.
Tuy nhiên, Lâm Tử Lam hình như rất quen, nhìn Mặc Thiếu Thiên “Anh luôn xuất quỷ nhập thần như vậy sao! ?”
“Dĩ nhiên, anh muốn bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra em!” Nói xong, ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, nhìn về phía Tiêu Dật.
Tiêu Dật đứng đối diện Mặc Thiếu Thiên, cực kỳ tức giận, nhưng lại nói không ra cái gì.
“Tiêu Dật, anh lại đang rót tư tưởng gì cho lão bà của tôi vậy! ?” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp hỏi, lời nói cứng ngắc, chụp mũ, là cho Tiêu Dật cài định.
Ánh mắt Tiêu Dật lạnh lùng quét qua Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Thiếu Thiên, hi vọng anh biết cái gì là tôn trọng!”
Nghe được lời Tiêu Dật nói, Mặc Thiếu Thiên chợt cười một tiếng, “Thế nào? Hâm mộ? Ghen tỵ! ?” Ý đồ châm chọc hết sức rõ ràng.
Mặc Thiếu Thiên nói thêm, “Tiêu Dật, anh cũng chỉ có thể hâm mộ và ghen tỵ thôi!” Mặc Thiếu Thiên hết sức không khách khí nói.
Làm thế nào khiêu thích Tiêu Dật, anh liền làm.
Quả nhiên, Tiêu Dật đứng ở đó, sắc mặt hết sức khó coi.
Thật ra thì, Mặc Thiếu Thiên nói không sai, hành động giống như Mặc Thiếu Thiên, Tiêu Dật không thể làm.
Không phải không thể, mà là, anh cứ có cảm giác có một phần gò bó.
Anh nói là tôn trọng.
Tôn trọng Lâm Tử Lam.
Nhưng đối với lời Mặc Thiếu Thiên nói, từ đâu tới cuối đều tôn trọng như vậy, theo đuổi phụ nữ, nhất định phải có thủ đoạn mới phải.
Cho nên nói, lưu manh theo đuổi lão bà, nhanh hơn nhiều so với thân sĩ.
Lúc này, Lâm Tử Lam ở một bên nhìn, không thể không nói, Mặc Thiếu Thiên nói chuyện, thật rất khó chịu .
Tức giận làm sao, làm sao tới.
Mắt thấy hai người khiêu chiến, Lâm Tử Lam lạnh giọng mở miệng, “Muốn đánh nhau? Qua bên kia!” Nói xong, Lâm Tử Lam chỉ vào một nơi cách đó không xa.
“Đánh nhau cũng không có vấn đề gì, tuyệt đối không ai ngăn!” Lâm Tử Lam hết sức bình tĩnh nói, cũng ngay sau đó, gạt tay của Mặc Thiếu Thiên ra.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, lắc đôi tay, không ngờ người phụ nữ này mất trí nhớ, thế nhưng không tốt chút nào.
Tiêu Dật cũng đứng ở đó, nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam khí thế mạnh mẽ như thế, ánh mắt không khỏi thoáng qua một tia tối tăm.
Bao lâu rồi không có thấy bộ dạng này của Lâm Tử Lam!
Nhưng là, nhưng bởi vì Mặc Thiếu Thiên!
Nghĩ tới đây, Tiêu Dật nhếch miệng lên cười mỉa mai.
Lúc này, Lâm Tử Lam vẫn chưa đi được hai bước, Mặc Thiếu Thiên lần nữa nhào tới.
“Anh đang bị thương, em làm sao lại không quan tâm anh chút nào vậy!? Hả?” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên lại dán lên.
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Vốn là Lâm Tử Lam có chút giận dữ, tuy nhiên bởi vì Mặc Thiếu Thiên lại lần nữa vô lại quấn lên, bực tức cũng lơ đãng tiêu tan.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cau mày, “Anh không phải luôn luôn cảm thấy mình rất oai phong sao, vậy thì đi thử một chút đi!” Lâm Tử Lam nói, dù sao, Tiêu Dật cũng không phải là không biết nghĩ, thật ra thì, trong lòng cô cũng có chút ma quái, cũng rất muốn biết, Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật, ai lợi hại hơn ai một chút!
Nhưng ý nghĩ này, cũng chỉ là chợt lóe rồi biến mất mà thôi.
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, mi mắt Mặc Thiếu Thiên nảy lên, “Làm sao em biết anh rất oai phong! ? Xem ra, coi như mất trí nhớ, đối với anh em cũng hiểu rất rõ nhỉ. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, hướng về phía cô nháy mắt mấy cái, khóe miệng cũng nâng lên nụ cười ý vị sâu xa.
Lâm Tử Lam 囧. [ lúng túng]
Thật ra thì, cô chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi.
Chẳng lẽ, thật sự trong tiềm thức, cô hiểu rõ anh sao?
Lâm Tử Lam cũng không lộ quá nhiều cảm xúc “Không nói là hiểu rõ, nhưng nhìn cách làm của anh, cũng biết được anh thuộc loại người nào!” Lâm Tử Lam nói.
“Em đang khen anh!” Mặc Thiếu Thiên hết sức không khách khí nói, tiếp tục lại gần Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam”. . . . . .”
Còn đủ tự luyến!
Lâm Tử Lam tiếp tục đi tới trước , Mặc Thiếu Thiên nhất quyết đi theo bên cạnh, quấn lấy Lâm Tử Lam, cố ý làm ra các loại động tác mập mờ, cho Tiêu Dật sau lưng tức chết.
“Đừng theo tôi, có rãnh rỗi đi đánh nhau đi!” Lâm Tử Lam cười nhạo báng Mặc Thiếu Thiên nói.
“So với đánh nhau, anh quan tâm tới việc làm thế nào để cho em khôi phục trí nhớ hơn!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, mỗi một động tác, một ánh mắt, cũng tràn đầy quyến rũ.
|
Chương 374: Tô Cẩn Nhi Vi Phạm Lời Thề Lâm Tử Lam nhìn anh, trực tiếp đi đến vẻ mặt cười nhưng trong lòng không cười, “Tôi cám ơn, bất quá, tôi không cần!” Lâm Tử Lam trực tiếp nói.(LTL-MTT xưng hô “ tôi” vì chị không nhớ anh)
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nữ nhân này so với trước khi mất trí nhớ càng khó tính hơn.
"Hiện tại cũng không phải thời điểm em có cần hay không, mà là nhất định phải!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Anh cũng không tin, sóng to gió lớn bọn họ cũng trải qua, còn sợ không khôi phục được trí nhớ.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, một bộ dáng không nói gì , cũng không lại để ý tới anh, đi thẳng đến phía trước, nhưng là Mặc Thiếu Thiên không có bỏ qua, vẫn quay chung quanh bên người Lâm Lâm Tử Lam.
Tiêu Dật đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng bọn họ, con ngươi gắt gao ngưng tụ.
Mãi cho đến lúc ăn cơm, Mặc Thiếu Thiên vẫn quay chung quanh ở hai bên người Lâm Tử Lam.
Ở trong này, Tiêu Dật an bài cho Lâm Tử Lam một người, thời điểm mỗi ngày đến nấu cơm, nhưng là Lâm Tử Lam ghét phiền toái, để Tiêu Dật mua rất nhiều đồ, tự mình làm ăn.
Tuy rằng không có tài nấu nướng, nhưng cũng là miễn cưỡng đối phó được .
Vốn hôm nay Lâm Tử Lam còn muốn tự mình xuống bếp, nhưng là có Hi Hi ở đây, làm sao có thể để Lâm Tử Lam xuống bếp.
Nhưng mà Hi Hi xuống bếp, lại làm cho Lâm Tử Lam kinh ngạc một phen.
"Thiên tài!" Lâm Tử Lam cho ra phán đoán.
Nhìn từng bước từng bước đồ ăn làm thành, Lâm Tử Lam thật lòng cảm thấy thiên tài.
Hi Hi chính là cười hì hì, nhìn thấy Lâm Tử Lam, trong lòng đã rất vui vẻ, sau đó trực tiếp đem công lao cho Lâm Tử Lam, "Thiên tài cũng là mẹ bồi dưỡng mà thành !"
Những lời này, trong lòng Lâm Tử Lam ngọt ngào .
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cầm một trái dưa chuột, trực tiếp cắn một cái, "Còn có phần ta!”
Nghe thế, Hi Hi cùng Lâm Lâm Tử Lam đều lặng đi một chút, tuy nhiên Lâm Tử Lam thập phần bình tĩnh mở miệng, "Thì ra là còn có thể sinh con!”
Một câu, Hi Hi thổi phù một tiếng, nhịn không được bật cười.
Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên thay đổi, tức giận trừng mắt liếc nhìn Lâm Tử Lam một cái, Lâm Tử Lam cau mày, cười cười, rời đi..
Mặc Thiếu Thiên đứng ở tại chỗ, nhìn Lâm Tử Lam cười, khóe miệng cũng không khỏi gợi lên.
Rốt cuộc, ba tháng, lo lắng trong lòng, cuối cùng cũng có thể buông xuống.
…………..thanhhuyen.ddlqd………
Hi Hi tự mình xuống bếp làm gì đó, nhưng là, lại không có mấy người ăn.
Tiêu Dật đứng ở bên cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, Hách Tôn cũng không ở đây, Tô Cẩn Nhi cũng không biết chạy đi đâu.
Một cái cái bàn, Hoa Hồng, Mặc Thiếu Thiên, còn có Lâm Tử Lam.
"Đồ ăn không nhiều, chỉ có thể ăn tạm!” Hi Hi nói.
Hoa Hồng cười, "So với thời điểm một mình, đã phong phú hơn!” Lâm Tử Lam thật tình nói, nếu như là cô, thường xuyên ăn cơm trộn, hoặc rau, đều là thức ăn nhanh, khó được thịnh soạn như vậy.
Tuy rằng không thích, nhưng là Lâm Tử Lam không muốn làm, cũng lười làm.
Tiêu Dậttìm người đến giúp cô, cũng không muốn có người biết cô, cho nên, tìm một người trong ngôi làng thần bí, nhưng đôi khi người ta cũng có việc bận, Lâm Tử Lam cũng chỉ có thể tự mình làm ăn.
Mà nay, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà Hi Hi làm cũng rất nhiều, rất phong phú, Lâm Tử Lam thật cao hứng.
Mặc Thiếu Thiên cùng Hoa Hồng là hai người không khách khí nhất, nhìn Hi Hi làm sắc hương vị câu toàn như vậy, hai người trực tiếp ngồi vào bàn.
Mấy ngày nay, bọn họ cũng chưa ăn uống đầy đủ, bụng đều đói.
Hiện tại nhìn Hi Hi làm, hai người đương nhiên muốn có một bữa cơm no đủ.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật đứng ở bên cửa sổ, đứng dậy, hướng bên kia đi tới.
"Tiêu Dật. . . . . ." Lâm Tử Lam lên tiếng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, chân mày không vui nhíu lên, nhưng cũng không có đi lên giữ chặt Lâm Tử Lam, anh cũng hiểu được , cái gì cũng có chừng mực.
Lâm Tử Lam cũng có chuyện của mình, cần xử lí.
Những thứ này, anh cũng có thể tiếp nhận.
Lúc này, Tiêu Dật đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng kêu phía sau , quay đầu, ánh mắt thâm u nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cười, "Ăn một chút gì đi!"
Tiêu Dật lắc đầu, "Các người ăn đi, anh không đói bụng!" Tiêu Dật nói.
Để cho hắn cùng Mặc Thiếu Thiên ngồi cùng một bàn, là một chuyện rất khó khăn.
Lúc này, Hi Hi đứng ở một bên, ngay cả tức giận đối với Tiêu Dật, nhưng cũng không quên được Tiêu Dật chiếu cố bọn họ, nhìn bộ dáng mẹ bất an, Hi Hi cũng đi tới.
"Tiêu Dật thúc thúc, ăn một chút gì đi!" Hi Hi cũng mở miệng nói.
Lúc này, Tiêu Dật nhìn Hi Hi, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp,” "Không cần, ta không đói bụng, các người ăn đi!"
"Nhưng là người không ăn, mẹ cũng sẽ không an tâm !" Hi Hi nói.
Đây là trọng điểm.
Tiêu Dật sửng sốt, con ngươi lập tức nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nhìn hắn, sau đó gật gật đầu.
Tiêu Dật thế này mới sửng sốt, lập tức gật gật đầu.
Nhìn Tiêu Dật đáp ứng, con ngươi Lâm Tử Lam gợi lên một chút cười.
Hi Hi cũng cười .
Vì thế, trên bàn Hoa Hồng, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ đó.
Hoa Hồng lên tiếng đầu tiên, "Nhanh chút đi, tôi sắp chết đói!”
"Đến đây, đến đây, chỉ là, Hách Tôn thúc thúc đâu? Còn có Tô Cẩn Nhi đâu! ?" Hi Hi hỏi.
Hoa Hồng lắc đầu, "Không biết!"
"Chỉ là sau khi Tô Cẩn Nhi bị thương,vẫn không thấy!” Hoa Hồng nói.
Nghe thế cái, Hi Hi cũng nhíu mày, “Nếu bọn họ không tới, chút nữa sẽ đem thức ăn vào!” Hi Hi nói.
Nghe bọn họ nói, Mặc Thiếu Thiên thế này mới giật mình nhớ tới, "Độc của tôi giải như thế nào!?”
Đến bây giờ, anh mới bắt đầu coi trọng vấn đề này.
Mọi người đều sửng sốt, không biết trả lời như thế nào, bởi vì chuyện rất phức tạp.
Lúc này nhìn bọn họ không có người mở miệng, Hoa Hồng lại mở miệng, "Lấy độc trị độc. . . . . ."
Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."
Mọi người cười, Mặc Thiếu Thiên cũng không hỏi, Tiêu Dật ở đây, nói cài gì, cũng không tiện nhiều lời.
Lúc này, Tiêu Dật ngồi xuống.
Hai người như thế nào cũng không nghĩ đến, có một ngày, bọn họ ngồi ở trên cũng một bàn cơm, thật sự là rất kì quái.
Hi Hi lại cái gì cũng không có nói, "Ăn cái gì đi!"
Lâm Tử Lam gật gật đầu, mọi người bắt đầu ăn.
Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên chính là ngồi đối diện, hai người ai cũng không chịu liếc mắt nhìn ai một cái.
Hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên ăn cái gì rất bắt bẻ, nhưng là hiện tại, tuyệt không soi mói, ngược lại ăn rất ngon, ngược lại Tiêu Dật, chỉ cầm hiếc đũa, cũng không có ăn cơm.
Lâm Tử Lam nhìn, cũng không có nói cái gì nữa.
Dù sao, để cho Tiêu Dật ngồi ở chỗ này, cũng đã không dễ dàng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên giống như rất cao hứng, vừa ăn vừa gắp thức ăn bỏ vào trong bát Lâm Tử Lam.
"Vợ, ăn nhiều một chút!" biểu tình kia, còn có lời nói, đều là muốn trêu tức Tiêu Dật.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam thiệt tình lấy anh không có cách nào.
Mặc kệ là cô nói, Mặc Thiếu Thiên vĩnh viễn đều là bộ dáng này, làm cho cô một chút biện pháp cũng không có.
Lúc này, Lâm Tử Lam chính là gật gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì, tiếp tục ăn, chỉ là, biểu tình, lại thập phần hài lòng.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên thỉnh thoảng gắp cho Lâm Lâm Tử Lam này nọ, Tiêu Dật chính là ăn vài hớp, buông đũa xuống, "Tôi ăn no , các người từ từ ăn đi!" Nói xong, Tiêu Dật đứng dậy, xoay người rời đi.
Lâm Tử Lam ngồi ở đó, nhìn bóng dáng Tiêu Dật, cũng không có nói cái gì nữa.
Ngược lại là Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng gợi lên, nhìn bóng lưng Tiêu Dật, con ngươi hiện lên một tia u ám.
Người khác không biết vì sao Tiêu Dật ăn không trôi, nhưng là anh biết.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ý cười càng sâu.
Tiêu Dật, thế này mới chính là bắt đầu.
Nếu không sai Lâm Tử Lam, đây mới thực sự là bắt đầu. . . . . .
…………….thanhhuyen.ddlqd………
Mà bên kia.
Tô Cẩn Nhi đứng ở một trong một cái phòng, nhìn người bên trong, sắc mặt thâm trầm.
"Louis!" Tô Cẩn Nhi kêu một tiếng.
Louis ngồi ở đối diện, khuôn mặt kia, nói không nên lời nghiêm túc.
"Tô Cẩn nhi, cô còn nhớ rõ, cô từng đáp ứng bà nội cái gì không ?” Louis nhìn Tô Cẩn Nhi lạnh giọng hỏi.
Sắc mặt, thập phần không tốt.
Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, mím môi, vẻ mặt luôn luôn xinh đẹp, giờ phút này, nói không nên lời nghiêm túc.
"Nhớ rõ!" Nửa buổi sau, Tô Cẩn Nhi mới mở miệng nói một tiếng.
"Cô thế nhưng mang người lạ đến nơi này, lúc trước, thật sự không nên thả cô ra!” Louis nhìn cô hung hăng nói.
Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, nghe lời Louis nói, nhíu mày, "Không phải tôi dẫn bọn họ tới!”
"Không phải cô? Bọn họ sẽ đến đến nơi đây! ?" Louis nhìn Tô Cẩn Nhi lạnh lùng nói.
Kỳ thật, là Hách Tôn dẫn bọn họ , từng, anh cũng đã đến nơi này, nhưng mà, Tô Cẩn Nhi quả quyết không mang Hách Tôn bán đứng.
Sau khi nghe lời Louis nói, cô cũng chỉ có thể mím môi, chấp nhận.
Nhìn Tô Cẩn Nhi không nói lời nào, Louis coi như cô chấp nhận, lúc này, nhìn cô, khóe miệng gợi lên một chút cười âm tàn, "Lúc trước, là bà nội cô cầu tình, chúng ta mới đáp ứng thả cho cô đi ra ngoài, cô cũng thề, hiện tại, cô thế nhưng vi phạm lời thề lúc trước,cô nói, nên làm cái gì bây giờ?” Louis nhìn Tô Cẩn Nhi một chữ một nói.
Lúc trước, thời điểm ở rừng rậm, hắn nhìn Tô Cẩn Nhi quen mắt, không nghĩ tới, thật là cô.
Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, mím môi, nghe được lời Louis nói, cô ngước mắt, “ Anh nghĩ làm gì?”
Nhiều năm như vậy, cô cũng thay đổi, đã không còn là tiểu cô nương khúm núm trước kia.
Nhiều năm như vậy huấn luyện đặc công, cũng không phải luyện không .
Louis nhìn cô, khóe miệng gợi lên một chút cười, "Cô một mình dẫn người tới đây, còn làm bại lộ thân phận của mình, vì bọn họ giải độc, hoàn toàn vi phạm lời thề lúc ấy………..”
Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, nghe lời Louis nói, mím môi, vẫn không nhúc nhích.
|
Chương 375: Thân Thế Của Tô Cẩn Nhi Louis nhìn Tô Cẩn Nhi, nhếch miệng cười nhạt, “ Cô dám tự tiện dẫn bọn họ xông vào đây, còn bại lộ thân phận của mình, lại vì bọn họ giải độc, hiện tại cô đã hoàn toàn vi phạm đối với những gì cô đã nói trước kia….”
Tô Cẩn Nhi một mực đứng đó, nghe những lời Louis nói, cô chỉ biết mím môi cam chịu, không nhúc nhích.
“ Dựa theo những gì cô đã nói, tự mình kết liễu đi…” Louis nhìn Tô Cẩn Nhi lạnh lùng lên tiếng.
Nghe thế, Tô Cẩn Nhi bỗng nhiên giương mắt lên, “ Anh nói cái gì ?”
“ Thế nào? Không muốn thực hành sao? Cô đừng quên, đó đều là những lời mà trước kia cô đã thề !” Louis nhấn mạnh.
Lúc này, Tô Cẩn Nhi mới nhớ lại thời thơ ấu của mình, lúc ấy cô chỉ được vài tuổi, bọn họ buộc cô thề độc, cuối cùng, bà nội cô phải liều chết chỉ đề cầu xin tha thứ cho cô, bọn họ mới thả cô rời đi….
Nghĩ tới đây, hai tay của Tô Cẩn Nhi nắm thật chặt, nhìn Louis bằng ánh mắt hung ác.
Đã qua nhiều năm, cô tham gia huấn luyện đặc công, bởi vì có một chuyện kích thích cô khiến cô phải làm như thế, đến bây giờ, hắn thực sự cho rằng cô sẽ tuân thủ theo những thứ gọi là lời thề sao?
Tô Cẩn Nhi nhếch miệng cười lạnh, nhìn Louis, “ Không muốn thì như thế nào? Ban đầu thề độc, tất cả đều do đám người các anh buộc tôi nói….” Khi đó, cô chỉ mới mấy tuổi, bây giờ nghĩ lại, vẫn nhớ mãi những ánh mắt ác độc vây quanh cô.
Bọn họ thực sự cho rằng, cô vẫn như lúc còn bé cái gì cũng không hiểu, một đứa bé ngay cả dùng tay trói gà cũng không chặt sao?
Nghe Tô Cẩn Nhi nói thế, Louis nhếch môi cười khinh bỉ, “ Xem ra, ngay cả lời chính miệng cô đã từng thề, cô cũng không sợ rồi !”
Nói đến việc này, Tô Cẩn Nhi cũng cười lạnh, nhìn Louis, “ Ban đầu, anh thực sự nghĩ sẽ thả tôi rời đi sao?”
Thời điểm Tô Cẩn Nhi nói ra những lời này, sắc mặt Louis khẽ biến.
Ban đầu, sau khi Tô Cẩn Nhi rời đi, cô chợt phát hiện cả người rất khó chịu, bỗng nhiên ngã xuống, khi đó, cô nhớ đến chuyện Louis đưa cho mình ít đồ.
Nhưng khi đó cô còn rất nhỏ, bản thân cái gì cũng không có, cho nên sau khi trúng độc, liền hôn mê bất tỉnh.
May mắn được một người Pháp cứu giúp.
Nhưng sau việc đó, càng làm cho Tô Cẩn Nhi thê thảm không nỡ nhìn….
Tất cả đều do Louis ban tặng…
Nếu như không có sự việc lần đó cũng sẽ không có cô như hiện tại.
“ Xem ra, anh đã quên mất một số chuyện…” Tô Cẩn Nhi nhìn Louis nói.
Nghe khẩu khí hiện tại của Tô Cẩn Nhi, Louis cũng biết, cô đã phát hiện, chuyện đã qua nhiều năm, cô cũng không còn là một đứa bé như ngày nào.
Nghĩ tới đây, Louis nhếch miệng cười nhạt, “Cô cho rằng thôn trang thần bí muốn đến là đến muốn đi là đi sao? Hiện tại cô còn muốn chống lại tôi sao, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước tôi nên trực tiếp đem cô giết!” Louis nhìn Tô Cẩn Nhi nói gằn từng chữ.
Nhắc tới chuyện này, Louis cực kỳ hối hận, nếu như trước kia trực tiếp giết chết cô, thì hiện tại cũng sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện phiền phức nào.
Nghe lời Louis nói, Tô Cẩn Nhi nhếch miệng lên cười khinh bỉ, “ Thế nào? Bây giờ cảm thấy hối hận rồi sao?”
“ Dù hiện tại anh có hối hận đi chăng nữa, cũng đã quá muộn rồi !” Vừa dứt lời, Tô Cẩn Nhi nhếch miệng cười lạnh, cô đã sớm quên đi hết thải những chuyện xảy ra hơn mười năm về trước, quên đi hình bóng cô gái nhỏ yếu đuối kia rồi.
Đang lúc Tô Cẩn Nhi nói chuyện, lúc này, không biết từ lúc nào Louis lấy ra một khẩu súng.
Nhưng thời điểm khi hắn hành động, Tô Cẩn Nhi cũng đồng thời rút súng ra, lúc súng Louis chưa kịp nhắm về phía Tô Cẩn Nhi thì khẩu súng trên tay Tô Cẩn Nhi đã nhắm ngay hắn bắn một phát.
Nhiều năm trãi qua huấn luyện đặc công, không uổng công cô gắng sức bấy lâu.
Khóe miệng Tô Cẩn Nhi nhếch lên, cười nhạt nhìn Louis, “ Anh còn tưởng rằng tôi còn lè một đứa trẻ yếu đuối mặc người chém giết sao?”
Louis sửng sờ, toàn bộ quá trình anh không cách nào nhìn thấy Tô Cẩn Nhi ra ta như thế nào, hiện tại, một khẩu súng đã xuất hiện trước mắt anh.
Đây chính là sự khác biệt.
Hàng năm, bọn họ sống tại sơn trang thần bí, bình thường không có bất kỳ ai thường xuyên trãi qua huấn luyện, bởi vậy, cho dù bọn họ có lợi hại ra sao cũng sẽ bị thụt lùi.
Mà Tô Cẩn Nhi lại hàng năm sống trong trạng thái huấn luyện, sự phòng bị, tốc độ đương nhiên sẽ hơn gấp mười lần so với Louis.
Khi cô còn bé, có thể Louis được coi là lợi hại, nhưng hiện giờ, cô đã không còn như trước nữa.
Louis đứng chôn chân tại chổ, con ngươi màu xanh nhìn chằm chằm cây súng trước mặt mình.
Lúc này, Tô Cẩn Nhi khẽ cười một tiếng, “ Louis, anh già rồi !”
Hiện tại, thiên hạ không phải là của hắn.
Louis đứng im, nghe Tô Cẩn Nhi nói, anh mím môi, dường như đang suy nghỉ điều gì, rốt cuộc, sau nữa ngày mới mở miệng.
“Nếu như vậy, cô cứ việc nổ súng đi !”Louis nói, dáng vẻ giống như anh hùng thà chịu chết chứ không chịu nhục.
Tô Cẩn Nhi vẫn đứng đó, khóe miệng gợi lên ý cười, trên tay cầm súng hết sức tự tin, “ Anh cho rằng tôi không dám nổ súng sao? Louis, những chuyện tôi đã từng nếm trãi tại thần bí sơn trang này, đều do anh ban tặng !” Tô Cẩn Nhi nhấn mạnh lời nói, nói đến đoạn sau, lời lẽ mang theo chút hận ý.
Louis chỉ cười, ngẩng đầu ưởng ngực, ánh mắt nhìn về hướng khác, “ Bản thân đảm nhiệm chức vị bảo hộ sơn trang thần bí, tôi có quyền lợi và nghĩa vụ bảo vệ để sơn trang thần bí không bị người khác phát hiện, chỉ là, hiện tại tôi thực sự rất hối hận, bởi vì, khi xưa đã để cho cô rời đi!” Louis cũng nói, lời lẽ xem ra rất bình thản, những mỗi câu mỗi từ đều tràn đầy hung dữ.
Nói anh ác độc cũng tốt, như thế nào cũng chẳng ra sao, mọi việc anh làm chỉ vì lợi ích cho sơn trang thần bí mà thôi.
Tô Cẩn Nhi cười một tiếng, cô cũng không phải người thủ hộ sơn trang thần bí, dĩ nhiên cô cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng, cô có thể khẳng định rằng, Louie đã từng khiến cô chịu rất nhiều tổn thương.
Nếu như, Louis không tự động tìm đến cô, cô cũng sẽ không nhắc tới, nhưng hiện tại, nếu anh đã tìm tới, cô cũng không cần ẩn núp làm gì.
Nghe Louis nói anh rất hối hận, Tô Cẩn Nhi chỉ cười nhạt, “ Hối hận sao, hiện tại cũng đã muộn rồi!”
Lúc này, Louis nhìn Tô Cẩn Nhi, “ Nếu đã như vậy, cô cứ việc trực tiếp nổ súng bắn chết tôi đi!” Nói xong, Louis nhìn thẳng vào mắt Tô Cẩn Nhi.
Tô Cẩn Nhi lạng lùng lên tiếng, “ Anh đã có lòng cầu chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh!” Dứt lời, Tô Cẩn Nhi vừa định nổ súng.
Đang lúc ấy thì, Louis dường như nhớ tới chuyện gì, nhìn Tô Cẩn Nhi, “ Thật uổng phí, lúc xưa bà nội của cô đã vì cô mà làm ra nhiều chuyện như vậy!”
Nói một câu này khiến động tác nổ súng của Tô Cẩn Nhi ngừng lại.
Giống như, lời Louis vừa nói, đã đâm trúng vào nội tâm của cô.
Tô Cẩn Nhi nhìn Louis hỏi, “ Anh nói vậy là ý gì?”
Nhìn thấy phản ứng của Tô Cẩn Nhi, giống như suy nghĩ và dự đoán của Louis, khóe miệng anh nâng lên nụ cười lạnh lùng, “Tô Cẩn Nhi, trước kia, bà nội của cô đã dùng tánh mạng của mình để có thể đổi lấy việc cô rời đi, hiện tại, chính cô lại dẫn người xông vào sơn trang thần bí, bà nội của cô, chết thực sự không đáng !”
Nghe được chuyện này, Tô Cẩn Nhi sửng sốt.
Tại sao mọi chuyện có thể như vậy ?
Bà nội cô là một trong những người thủ hộ sơn trang thần bí, cô làm sao sẽ….?
Lúc này, Tô Cẩn Nhi nhìn Louis, cô hỏi, “ Anh nói bậy bạ gì đó, không phải bà nội tôi chết vì bệnh sao?”
Louis khẽ cười một tiếng, con ngươi nhìn Tô Cẩn Nhi thật sâu, không nói thêm điều gì.
Tô Cẩn Nhi tức giận nhìn Louis, “ Tôi đang nói chuyện với anh đó!”
Nghe được sự nóng nảy hấp tấp muốn biết sự thật trong lời nói của Tô Cẩn Nhi, lúc này, Louis mới quay đầu sang nhìn cô, “ Tô Cẩn Nhi, bà nội của cô chính là một trong những người bảo vệ sơn trang thần bí, vậy nên, cô cũng thế, nhưng hiện giờ, cô chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với sơn trang thần bí!” Louie nhấn mạnh lời nói.
Hiện tại, quả thật Tô Cẩn Nhi có chút tức giận trừng mắt nhìn Louis, “Chuyện tôi muốn hỏi anh không phải cái này?”
“Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với bà nội của tôi?” Tô Cẩn Nhi nhìn Louis, cô hét lên.
Tuổi thơ của cô cũng chỉ có bà nội, bà nội rất yêu thương cô, hai người sống gắn bó nhiều năm bên nhau, nhưng, vì để cô có thể rời đi, bà nội lại……
Mặc dù cô thực sự không muốn rời khỏi bà, nhưng cô chỉ có thể nghe theo lời của bà, nhất định rời khỏi nơi này.
Nhưng, cô vẫn còn nhớ khi cô đi, bà nội vẫn còn khỏe mạnh, mười mấy năm sau nhiều lần cô muốn trở lại thăm bà, nhưng cô vẫn khắc ghi những lời bà đã nói.
Bà nội từng bảo rằng, cả đời này, bà sẽ thủ hộ thần bí sơn trang, quyết không rời đi.
Bà mong rằng, cô có thể ra bên ngoài sống thật tốt, trăm nghìn lần không được quay trở về.
Vì nhớ tới những lời dặn dò của bà, cho nên mỗi lần cô kích động nghĩ sẽ quay trở lại sơn trang thần bí đều bị cô không ngừng bác bỏ những ý nghĩ đó, không ngờ cô sẽ gặp được Hách Tôn, và đám người bọn họ cũng muốn đến chổ này, cô sợ Hách Tôn bị thương, dĩ nhiên cô cũng biết, thời gian mười mấy năm, bà nội đã không còn sống tại đây, nhưng trong lòng vẫn muốn một lần trở lại xem….
Nhưng hiện tại lại nghe Luois nói vậy, dường như, mọi chuyện cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của cô.
“Muốn biết sự thật sao? Tô Cẩn Nhi, nếu như bà nội của cô còn sống, có lẽ, bà ấy sẽ rất thất vọng đối với cô!” Louis nói gằn từng chữ, “Thân là người thủ hộ Sơn trang Thần bí, cô lại không thực hiện theo những lời cô đã cam kết, bảo vệ nơi này, đã thế còn dẫn người xông vào, sau lại cứu bọn họ, Tô Cẩn Nhi, nếu như bà nội của cô còn sống, nhất định vì cô cho nên xấu hổ mà chết mất !” Mỗi một câu của Luois giống như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim Tô Cẩn Nhi.
Từ lúc cô hiểu chuyện cho đến bây giờ, tình thân duy nhất chính là bà nội, mặc dù ban đầu khi cô rời khỏi đây trong lòng cô rất không muốn, nhưng cuối cùng cô vẫn phải nghe lời bà nội, rời đi…..
Mà bây giờ, cô lại nghe Louis nói đến chuyện cũ, căn bản cô không biết khi ấy đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt Tô Cẩn Nhi đỏ ngầu nhìn chằm chằm Luois, súng trên tay cũng nhắm thẳng về phía anh.
“ Ít nói nhảm, tôi muốn biết chuyện khi đó đã xảy ra chuyện gì đối với bà của tôi!” Tô Cẩn Nhi nhìn Louis hầm hừ, nhấn mạnh lời nói.
“Trước kia vì muốn để cho cô rời đi, bà ấy đã uống thuốc độc, bà dùng cách này để chứng minh bản thân và gia đình sẽ không bao giờ bán đứng sơn trang thần bí, nhưng bây giờ xem ra, cái chết của bà ấy thực sự không đáng một chút nào!” Louis nói gằn từng chữ.
Nghe thế, Tô Cẩn Nhi sửng sốt.
Cô quả thật không ngờ, bà nội vì cô làm nhiều chuyện như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Tô Cẩn Nhi, giống như có đồ vật gì nặng nề đè ép trên ngực, nặng đến mức, cô không cách nào hô hấp.
Bà nội………..
Bà nội………
Tại sao bà lại hành động ngốc ngếch như vậy được chứ.
Lúc đầu, mặc dù trong lòng cô rất hướng về cuộc sống bên ngoài sơn trang thần bí, nhưng cô cũng không cam lòng rời xa bà…………
Nhưng tại vì sao, tại sao bà muốn làm như vậy !
Tô Cẩn Nhi khó có thể tiếp thụ việc này.
Cô đứng im một chổ, cảm giác như cả người dường như trút hết sức lực, hốc mắt ngấn lệ.
Bà nội….
Bà thật khờ !
Trong lòng Tô Cẩn Nhi không nói ra được là tư vị gì.
Mặc dù quá khứ đã qua hơn mấy chục năm rồi, nhưng đó chính là sự ấm áp duy nhất đối với cô, cũng là chổ ấm áp sâu nhất trong lòng cô, hiện tại lại nói cho cô biết sự thật, căn bản cô không cách nào tiếp nhận….
Louis đứng đối diện nhìn Tô Cẩn Nhi, xem chừng tâm tình của cô, khóe miệng quyến rũ nâng lên nụ cười lạnh lùng, một giây kế tiếp, thừa dịp Tô Cẩn Nhi thất thần, anh giơ súng lên, nhắm ngay Tô Cẩn Nhi….
“Phanh-----!” một tiếng.
Tô Cẩn Nhi đột nhiên trợn to hai mắt, cô nhìn trước mặt, không biết nên nói gì.
|