[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 385: Em Sẽ Phải Phụ Trách Với Anh "Tỉnh Nham có mục đích khác! ?" Hoa Hồng nhìn Hi Hi kinh ngạc hỏi.
Hi Hi gật đầu, "Ít nhất, trước mắt cho tôi cảm giác là như thế!" Sắc mặt Hi Hi thâm trầm nói.
Bởi vì bé thật sự không nghĩ ra, Tỉnh Nham làm như vậy còn có mục đích gì.
Nghe lời Hi Hi nói, Hoa Hồng cũng hiểu được gật đầu, sau đó, nhìn Hi Hi, "Cậu cảm thấy mục đích của hắn là gì?”
Hi Hi lắc đầu, "Đó cũng là điều tôi chưa nghĩ ra!” Hi Hi nói.
Vì thế, hai người đều im lặng, giống như đang tự hỏi điều gì.
Nhưng mà lúc này, Hoa Hồng chợt nhớ tới cái gì, nhìn Hi Hi mở miệng, "Mục đích của Tỉnh Nham, sẽ không phải là cậu chứ!?”
Nghe nói như thế, Hi Hi cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoa Hồng.
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, "Thiếu tá Tỉnh Nham luôn tìm hiểu tin tức của cậu, hơn nữa trước đó, hắn còn muốn đến Pháp tìm mẹ cậu, tôi cảm thấy, mục đích của hắn, tuyệt đối không đơn giản như vậy!” Hoa Hồng nói, càng nói càng cảm thấy có thể.
Nghe thế cái, Hi Hi cũng sửng sốt, lời Hoa Hồng nói, không phải không có lý.
"Nếu mục đích của Thiếu tá Tỉnh Nham là tôi, như vậy, việc này chắc chắn sẽ nguy hiểm!” Hi Hi cười lạnh một chữ một nói.
Hiện tại Thiếu tá Tỉnh Nham đối phó Hợp Tung, làm cho bọn họ ai cũng không thể ra mặt tiếp ứng vụ buôn bán kia, đành phải gọi bé trở về A thị, tự mình ra mặt tiếp ứng buôn bán, như vậy đến lúc đó, Tỉnh Nham không chỉ có thể chứng thật thân phận của bé, cũng có thể nhân cơ hội bắt lấy bé!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hi Hi gợi lên một chút cười lạnh.
Nếu thật sự là nói như vậy, Tỉnh Nham đích thực đủ hiểm !
Lúc này, Hoa Hồng nhăn mày, nhìn Hi Hi, "Nếu thật là như vậy, cậu không cần quay về A thị!”
"Không!" Hi Hi một mực phủ nhận.
"Tôi nhất định phải quay về A thị!" Hi Hi thật kiên định nói.
"Nhưng mà. . . . . ."
"Tôi không quay về, Tỉnh Nham cũng sẽ dùng biện pháp khác dụ tôi ra, tôi vì sao không đường hoàng trở về!” Hi Hi nhìn Hoa Hồng một chữ một nói.
"Là như thế này không sai, nhưng mà một khi thân phận của cậu bại lộ, cậu lập tức có tên trong bảng truy nã!”Hoa Hồng nói.
Nghe thế cái, con ngươi Hi Hi sáng lên.
"Thật sự! ?"
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, "Biểu tình của cậu là sao! ?"
"Với tuổi của tôi trên bảng truy nã, nhất định là chưa có ai, cái này có gì không tốt!” Hi Hi cười nói.
Hoa Hồng, ". . . . . ."
Đặc biệt không nói gì.
Khi nào thì trên bảng truy nã, cũng là một chuyện tốt!?
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, "Cậu cảm thấy có tên trên bảng tuy nã là một chuyện rất tốt!?”
"Đương nhiên, ít nhất, chứng minh một việc, thế lực!”Hi Hi nói.
Đó là điều Hi Hi chú ý nhất, cũng là chuyện xem trọng nhất.
Cho nên, có thể có tên trên bảng truy nã, cũng đều là người có thực lực.
Nghe được lời Hi Hi nói như vậy, Hoa Hồng ngược lại tán đồng gật đầu,” Này cũng không sai!”
Hoa Hồng cũng là đứng thứ ba trong bảng truy nã, có thể là người trong bảng truy nã, đều là người Thiếu tá Tỉnh Nham đặc biệt kiêng kị, cho nên, có thể vào, cũng không phải đơn giản như vậy!
Hay nói cách khác, không phải ai cũng có thể vào!
"Cho nên, trên bảng truy nã có gì không tốt!” Hi Hi nói, "Thật có thể vào, tôi nhất định hẹn Thiếu tá Tỉnh Nham đi uống một chén!" Hi Hi nói, tôi cảm ơn hắn!
Hoa Hồng, ". . . . . ."
Nghe lời Hi Hi nói, Hoa Hồng đặc biệt không nói gì.
"Tôi sợ Thiếu tá Tỉnh Nham ăn không tiêu!" Hoa Hồng nói.
Hi Hi ha ha cười.
"Nhưng là, nếu thật sự vào bảng truy nã, cậu chỉ cảm thấy phiền, muốn đi đâu phải dùng mặt nạ, quá oan uổng rồi!”Hoa Hồng bất mãn nói.
Nghe thế cái, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, "Tôi như thế nào không thấy cô mang!?"
Hoa Hồng kiêu ngạo cười, "Cô nương ta bộ dạng xinh đẹp như vậy, mới không cần mang mặt nạ!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi, ". . . . . ."
"Cô nương, tôi biết cô rất xinh đẹp lại mê người , nhưng là, muốn cô đưa ra nguyên nhân chân chính!”Hi Hi nói.
"Bởi vì ảnh chụp trên bảng truy nã là giả!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi, ". . . . . ."
Thì ra là thế!
Trách không được Hoa Hồng dám to gan như vậy , cho dù thời điểm nhìn thấy Thiếu tá Tỉnh Nham, cũng là sắc mặt không thay đổi, thì ra là thế!
"Vậy ý của cô là, tôi cũng nên tạo ảnh giả!?" Hi Hi nói, vội vàng nghĩ đến.
Nghe lời Hi Hi nói, Hoa Hồng khách sáo liếc bé một cái.
"Cơ hội này, có thể là không được, hiện tại cậu đã thành công hấp dẫn chú ý của Thiếu tá Tỉnh Nham, mặc kệ cậu tạo như thế nào, cũng không tạo ra thiên tài bảy tuổi thứ hai!”Hoa Hồng nói.
Nghe lời Hoa Hồng nói, Hi Hi cúi đầu.
Đúng là như vậy.
"Ai, thì ra là thiên tài, rất ưu tú, cũng là một chuyện vô cùng buồn rầu!” Hi Hi làm ra một bộ dáng thập phần buồn rầu nói.
Hoa Hồng nghe lời của bé, vô hạn khinh bỉ.
Ngươi giả bộ cái gì!
Lời này, cho người khác nghe được, muốn chọc giận bao nhiêu người! ?
"Được rồi được rồi, đừng giả bộ, vạn nhất Thiếu tá Tỉnh Nham chướng mắt cậu, không cho cậu vào thì làm sao bây giờ!” Hoa Hồng nói.
Nói như thế nào, hiện tại trên bảng truy nã đều là người thực lực hùng hậu.
Hi Hi còn rất nhỏ, ngay cả nắm giữ quyền lực trong Hợp Tung, nhưng là cũng lấy một địch mười thế lực.
Nghe thế, Hi Hi lập tức bày sắc mặt, "Hắn dám!"
"Hắn nếu không cho tôi lên, tôi mỗi ngày đều làm ầm ĩ, hủy đi những ngày tươi đẹp của hắn, xem hắn có cho không !” Hi Hi nói.
Lúc này đây, Hoa Hồng hết chỗ nói rồi.
Nếu gặp gỡ một thiên tài máy tính, cô cảm thấy, chưa chắc là một chuyện tốt!
"Được,thời điểm tôi quay đầu tìm Thiếu tá Tỉnh Nham uống trà, trước cùng hắn chào hỏi!” Hoa Hồng nói.
"Cảm tạ!"
Hoa Hồng, ". . . . . ."
Hoa Hồng tuy rằng không nói gì, nhưng là không phải không thừa nhận, cùng Hi Hi đối thoại là một chuyện rất ý tứ.
Hơn nữa, cảm giác mình trẻ thêm vài tuổi .
"Tốt lắm, trở về vấn đề chính, cậu rốt cuộc định làm như thế nào!?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.
Lúc này, Hi Hi nghĩ nghĩ, nhìn Hoa Hồng, "Nếu Tỉnh Nham nghĩ bức tôi ra mặt, tôi ra cho hắn xem!”Hi Hi nói.
"Nhưng là. . . . . ."
"Cô yên tâm, nếu tôi biết mục đích của hắn, tôi làm sao có thể vào bẫy của hắn!” Hi Hi nói.
Tỉnh Nham có kinh nghiệm an bài, bé cũng tự mình an bài.
Xem ai, vận khí tốt hơn!
Hoa Hồng gật gật đầu, "Được rồi!"
"Đúng rồi, cô giúp tôi thông báo với Lý Thuận một chút, để cho anh ấy chuẩn bị sẵn sàng, tôi rất nhanh trở về!” Hi Hi nói.
Hoa Hồng gật đầu, "Tôi đã biết!"
Hi Hi làm cơm trưa, nhớ tới chuyện Tỉnh Nham, khóe miệng gợi lên một chút cười.
Bé thật ra muốn nhìn, bên trong mối quan hệ này, bé có thể thắng lợi hay không !
Tỉnh Nham, hiện tại bé càng ngày chờ mong Tỉnh Nham đối với bé nghiên cứu tìm tòi!
………..thanhuyen.ddlqd………..
Tiêu Dật bên này.
Biết được Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên muốn dẫn Lâm Tử Lam đi, sắc mặt của anh không được tốt lắm.
Hiện tại, anh lo lắng duy nhất là, Lâm Tử Lam lại động tâm với Mặc Thiếu Thiên, đến lúc đó, anh lại càng không có cơ hội!
Nghĩ đến đây, Tiêu Dật lấy điện thoại di động ra, gọi vào một dãy số.
"Ảnh Tử!"
"Tiêu chủ!"
"Lập tức giúp tôi an bài, tôi muốn mang Lâm Tử Lam rời đi!”Tiêu Dật nói.
Trước khi Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi hành động, không bằng anh sớm hành động.
Lúc mang Lâm Tử Lam đến nước Pháp, anh không quản sẽ có hậu quả gì, hiện tại anh thầm nghĩ sẽ mang Lâm Tử Lam đi!
Tuyệt đối sẽ không cho phép Lâm Tử Lam trở lại bên người Mặc Thiếu Thiên!
Nghĩ đến đây, Tiêu Dật càng thêm kiên định.
"Dạ, tôi đã biết!”
"Chờ một chút!" Tiêu Dật mở miệng.
"Còn có chuyện gì ạ! ?" Ảnh Tử hỏi.
"Chính là tối hôm nay!" Tiêu Dật nói, thời điểm nói những lời này, Tiêu Dật giống như hạ quyết tâm rất lớn.
Cái gì cũng đến, cuối cùng vẫn phải đi, không bằng đi sớm một chút!
Ảnh Tử giật mình vài giây, lập tức lên tiếng, “ Được, tôi đã biết!”
Vì thế, cuộc nói chuyện ngắn ngủi rất nhanh cắt đứt.
Di động ở trên bàn, Tiêu Dật nhìn bên ngoài, lâm vào trầm tư.
Không biết Lâm Tử Lam bây giờ có đồng ý cùng anh rời đi hay không .
Nhưng là mặc kệ thế nào, anh đều phải mang Lâm Tử Lam rời đi!
Chỉ có anh mới có thể cho Lâm Tử Lam hạnh phúc, cuộc sống yên ổn!
Nghĩ đến đây, Tiêu Dật nắm chặt tay.
Giữa lúc ăn cơm trưa, Tiêu Dật cũng không có xuất hiện, nhìn thấy người không thích, Tiêu Dật không tới ăn cơm!
Lâm Tử Lam cũng yên lặng ăn vài thứ, cũng không có cùng Mặc Thiếu Thiên cãi nhau, mà là nghĩ vấn đề Hi Hi hỏi.
Mặc Thiếu Thiên lần này thật tức thời, cũng không có cùng Lâm Tử Lam cãi nhau, vì thế, một bữa cơm trưa, rất nhanh đã trôi qua..
Vừa ăn xong, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi thu dọn đồ đạc.
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “ Mẹ, tự con có thể thu dọn, mẹ đi nghỉ ngơi đi!” Hi Hi nói.
"Này làm sao có thể, vẫn là mẹ giúp thì tốt hơn!” Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi cười, "Mẹ, trước kia mẹ đặc biệt yên tâm hưởng thụ hầu hạ của con!” Hi Hi nói.
Nghe được lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, "Không giống nhau, tóm lại, mẹ hiện tại không thể nhìn một mình bảo bối thu dọn!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe mẹ nói, Hi Hi cười cười, vừa muốn mở miệng nói cái gì, lúc này, một bóng người từ sau đi tới.
Hi Hi hiểu được ánh mắt của cha.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi đến phía sau bọn họ, ánh mắt liếc một cái nhìn Lâm Tử Lam, không nghĩ tới nữ nhân này, rất có da thịt!
Nhưng, đây không phải là trọng điểm.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Lâm Tử Lam, anh có chuyện muốn nói với em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
"Chuyện gì! ?" Lâm Tử Lam trực tiếp hỏi.
"Một mình tán gẫu!"
Lâm Tử lam sững sờ một chút, “ Có gì nói ở chỗ này đi!”
"Một mình tán gẫu!"
Lúc này, Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Hi Hi một cái, “ Nơi này không có người ngoài, có gì không thể nói trước mặt bảo bối sao!?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.
"Đương nhiên, rất nhiều chuyện tư mật, em muốn nói ở đây sao!?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi lại.
Vì thế, nháy mắt Lâm Tử Lam câm miệng.
Cùng Mặc Thiếu Thiên so về độ không biết xấu hổ, anh ta đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất!
Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam,”Mẹ, mẹ đi đi, nơi này, một mình con làm là được !” Hi Hi ở một bên hát đệm nói.
Nhận được ánh mắt cha, không dám không theo!
Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Hi Hi một cái, vừa muốn nói cái gì, giấy tiếp theo, Mặc Thiếu Thiên không còn bình tĩnh, lôi kéo Lâm Tử Lam bước đi.
"Này, anh………."
Lâm Tử Lam muốn nói cái gì, nhưng nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Thiên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì mới tốt!
Thẳng đến, đến trong phòng Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam mới mở miệng,”Mặc Thiếu Thiên, có gì, anh nói thẳng đi!”
Đi vào phòng, Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhưng mà, quay đầu nhìn Lâm Tử Lam trực tiếp mở miệng,” Lâm Tử Lam, theo anh quay về A thị!”
Lâm Tử Lam sửng sốt, không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên thế nhưng trực tiếp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngẩn người .
"Theo anh trở về!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, ánh mắt, giống như mang theo một tia cầu xin.
"Tôi. . . . . ." Lâm Tử lam nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, nhất thời không biết mở miệng như thế nào, mặc kệ đáp ứng hay là cự tuyệt, đều không thể thốt lên lời.
"Lâm Tử Lam, em muốn cự tuyệt anh, dù phải đóng gói, cũng sẽ mang em đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hung hăng nói.
Vì thế, Lâm Tử Lam muốn nói gì, đều chặn lại ở cổ họng.
Lúc này, cô còn có thể nói cái gì!?
"Chuyện này, tôi đã đáp ứng bảo bối là sẽ suy nghĩ!” Lâm Tử Lam chi tiết nói.
Nghe lời Lâm Tử Lam nói, mặc Thiếu Thiên sững sờ, “Vậy ý của em là đáp ứng sao!?”
Nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên chờ đợi, trong lòng Lâm Tử Lam cảm giác nói không nên lời, ”Tôi đang suy nghĩ!”
Nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên còn có thể nói cái gì!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên chút cười.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhìn ánh mắt của anh, không khỏi hoảng hốt.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên, quay người , trực tiếp áp Lâm Tử Lam ở trên tường.
Lâm Tử Lam sửng sôt, theo bản năng lui về phía sau, nhưng mà, lại không có đường lui, chỉ có thể đối mặt với Mặc Thiếu Thiên đang ép tới.
"Anh làm gì! ?" Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Người đàn ông này luôn như vậy, hành động đột nhiên, làm cho người ta khó lòng phòng bị, hoặc là có thể nói, vốn không biết anh tiếp theo muốn làm cái gì, nghĩ gì.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở trước mặt Lâm Tử Lam, cánh tay chống lên tường, nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam khẩn trương, khóe miệng gợi lên.
"Em cứ nói đi!?”
"Tôi làm sao mà biết! ?"
"Lâm Tử Lam, chuyện đêm hôm qua anh nói với em, em sẽ không quên nhanh như vậy chứ!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam từng chữ một nhắc nhở.
Mặc Thiếu Thiên nhắc nở như vậy, Lâm Tử Lam đương nhiên nhớ tới, chính là người đàn ông trước mặt, nguy hiểm, mê người , chỉ là, còn mang theo vài phần vô lại.
Lâm Tử Lam nhìn anh,”Anh muốn như thế nào!?”
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên chút cười thần bí mà lại nguy hiểm, nhìn cô tứng chữ một nói,” Đương nhiên là muốn em phụ trách!”
Phụ trách! ?
Nghe cái từ ngữ này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cau mày không thể nào!
Không đến mức nghiêm trọng như thế !
"Như thế nào? Ngày hôm qua đã làm chuyện gì, cũng không thừa nhận ? Hả? !" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn anh, có điểm thẹn thùng mở miệng, ” Của anh………không thể dùng?”
Cô nhớ rõ, cô không dùng bao nhiêu sức lực!
Nhưng mà, Mặc Thiếu Thiên nghe được lời Lâm Tử Lam nói, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Không thể dùng . . . . . .
Đây đối với anh mà nói, tuyệt đối là sỉ nhục!
Chỉ là, Mặc Thiếu Thiên hôm nay cũng không thể nhịn!
"Đúng vậy, cho nên em sẽ phải phụ trách đối với anh!” Mặc Thiếu Thiên thay đổi một dáng vẻ xấu xa, nhìn Lâm Tử Lam!
|
Chương 386: Vô Sỉ Không Giới Hạn Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, một dáng vẻ khó có thể tin, cũng không biết Mặc Thiếu Thiên nói rốt cuộc là thật hay là giả.
Nếu thật sự. . . . . . Không được, anh làm sao có thể bình tĩnh như vậy!?
“Anh xác định, anh thật sự không được !?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi, tuyệt không cảm giác thảo luận vấn đề này có gì xấu hổ.
Nhưng mà đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, cũng phụ nữ thảo luận vấn đề như vậy, vốn chính là không muốn nói.
“Em không tin!?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày nhìn Lâm Tử Lam hỏi, khóe miệng ẩn hiện ý cười.
Lâm Tử Lam nhìn như thế nào, cũng thấy Mặc Thiếu Thiên không giống như là người “Không được “.
Nào có người đàn ông nào thấy mình không được lại có một dáng vẻ bình tĩnh như vậy.
Lâm Tử Lam nhìn anh, trong lòng suy đoán xem có phải là thật không, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên,” Mặc tổng, không nghĩ tới năng lực của anh lại lớn như vậy, biết mình “không được “ lại có thể bình tĩnh như vậy!” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.
Từ ngày biết Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên biết nữ nhân này nói chuyện đủ một hồi thấy máu.
Có đôi khi, rõ ràng là dáng vẻ cười, rõ ràng lời nói là suy nghĩ cho anh, nghe lại, rất chói tai.
Chỉ là, đối với Mặc Thiếu Thiên đã thành thói quen.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên càng thêm sát vào Lâm Tử Lam, cả người nhanh áp lên trên người Lâm Tử Lam, khóe miệng mang theo nụ cười tà ác,” Lâm Tử Lam, anh không được , em cũng không có “tính” phúc!”
“Anh cảnh cáo em, nếu anh thật sự không được , em cũng chỉ có thể thủ tiết!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam từng chữ một nói.
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, nghe lời của anh, Lâm Tử Lam không nói gì.
“ Mặc tiên sinh, anh thật sự suy nghĩ nhiều quá, không nói đến, lúc trước tôi với anh có quan hệ gì, cho dù đính hôn thì như thế nào, chúng ta còn không có kết hôn!” Lâm Tử Lam nhìn anh từng chữ một nói.
Lời này, chính là trêu tức Mặc Thiếu Thiên.
Chẳng biết tại sao, Lâm Tử Lam chính là muốn chọc tức anh.
Nghe lời Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên biến sắc, “Có ý gì, chẳng lẽ em còn muốn gả cho người khác!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Ít nhất, tôi còn có quyền lựa chọn!” Lâm Tử Lam nhíu mày, cười nói, mang theo một tia đắc ý.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên khẩn trương, cô cảm thấy có chút vui vẻ.
“ Hừ, nghĩ cũng đừng có nghĩ!” Mặc Thiếu Thiên nói một câu chặn lại.
“Phụ nữ của Mặc Thiếu Thiên, em đời này chỉ có thể là của anh, ai dám muốn em, anh liền phế hắn!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
Lúc này, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, vừa muốn phản bác, lúc này Mặc Thiếu Thiên nhìn cô bổ sung, “Cho dù là Tiêu Dật , cũng không thể!”
Một câu, chặn lại những lời Lâm Tử Lam định nói!
Cô tin tưởng, người đàn ông này tuyệt đối nói được , làm được!
Hơn nữa, có tư cách này!
Chỉ là, Lâm Tử Lam cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên coi cô, như sở hữu của riêng anh, điểm ấy, làm cho cô cảm thấy khó chịu!
“ Mặc tiên sinh, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên( mình giỏi còn có người giỏi hơn), vẫn là nên đừng quá tự tin!” Lâm Tử Lam nói.
“Thì sao, cho dù phải liều mạng, cũng muốn giết hắn, cũng lắm thì đồng qui vu tận(cùng nhau chết chung)!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam vừa muốn vỗ tay bảo hay, muốn nói, người chết, tất cả, chẳng phải thành không sao!
Nhưng mà Lâm Tử Lam còn chưa có nói ra, Mặc Thiếu Thiên chặn lời của cô,” Yên tâm, anh nhất định sẽ mang theo em!”
Kết quả.
Lâm Tử Lam hoàn toàn không muốn cũng anh tranh cãi!
Lâm Tử Lam cũng không rõ là anh ta nói là thật hay giả.
Nhưng mà, Lâm Tử Lam tin tưởng, nam nhân này yêu, cùng nam nhân khác không giống nhau.
Thậm chí, có một loại cảm giác, trực tiếp đánh vào đáy lòng Lâm Tử Lam, làm cho cô khát vọng, lại mang theo một chút sợ hãi!
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam không phản đối, Mặc Thiếu Thiên cười nhìn cô,”Như thế nào? Không phản đối?”
“Có!”
“Nói cái gì?”
"BT!"
Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên cười, nhìn ánh mắt Lâm Tử Lam, phát ra thâm thúy mê ly.
Ánh mắt như vậy, làm cho Lâm Tử Lam hoảng hốt.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, dán sát vào cô.
“Anh làm gì!?” Lâm Tử Lam lui về phía sau, nhưng lại không có chỗ để lui, chỉ có như vậy nhìn Mặc Thiếu Thiên.
“Đương nhiên làm việc BT!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô từ từ mở miệng nói.
Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, cũng không biết anh nói thật hay giả.
Người đàn ông này nhìn không đứng đắn, nhưng lại sâu không lường được , có đôi khi cảm thấy anh không làm được , anh lại làm được .
Cho nên, Lâm Tử Lam thật sự không hiểu, Mặc Thiếu Thiên rốt cuộc muốn làm gì.
“Mặc Thiếu Thiên, anh tốt nhất đừng làm loạn!” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.
Bằng không , lần này, cô càng dùng sức!
“Anh có làm gì đâu, anh chỉ muốn em phụ trách với anh!” Mặc Thiếu Thiên từ từ mở miệng, một dáng vẻ thân sĩ mang theo chút lưu manh, một chút cảm giác BT.
“Anh nghĩ tôi nên phụ trách như thế nào!?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Đương nhiên tự mình kiểm ta, xem hắn rốt cuộc có phải hỏng không , nếu không có, anh sẽ tha cho em một mạng, nếu hỏng, em sẽ phải phụ trách cả đời!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt sâu thẳm, như thế nào cũng không nghĩ, người đàn ông này đứng ở cao nhất thế giới.
Rõ ràng, thoạt nhìn, chính là một dáng vẻ thật tà ác.
Thời điểm Lâm Tử Lam đang nghĩ cái gì, Mặc Thiếu Thiên chậm rãi kề sát vào Lâm Tử Lam, miệng trực tiếp hướng đến môi Lâm Tử Lam, tay, trực tiếp hướng thắt lưng của cô tập kích.
Động tác như vậy, lập tức gọi suy nghĩ của Lâm Tử Lam quay về.
Giây tiếp theo, Lâm Tử Lam đột nhiên xoay người lại, nhìn hành động Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam đột nhiên nhấc đầu gối, dùng sức hướng giữa hai chân Mặc Thiếu Thiên.
Nhưng mà lúc này, Mặc Thiếu Thiên sớm phòng bị, thời điểm Lâm Tử Lam hướng anh tập kích, Mặc Thiếu Thiên vươn tay bắt được chân cô.
Lâm Tử Lam sửng sốt, nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô,” Cùng một động tác không nên dùng hai lần!”
Lần đầu tiên không phản ứng kịp, là anh trúng chiêu.
Nhưng lần thứ hai, sẽ không đơn giản như vậy.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, không nghĩ tới bị anh bắt được, có chút tức giận, nhưng không có cách nào thoát ra.
Giây tiếp theo, Mặc Thiếu Thiên nhẹ nhàng động một cái chân, vì thế một động tác sinh ra.
Hai người song song ngã lên giường.
Mặc Thiếu Thiên thuận thế đặt Lâm Tử Lam trên giường.
Một khắc chờ mong, đã đến.
“Mặc Thiếu Thiên, anh làm gì?!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
“Làm gì?”
“Đến bây giờ em còn không có nhìn ra sao!?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam cười tà hỏi.
Tay, to gan ở trên người Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam nhíu mày, chỉ cảm tay Mặc Thiếu Thiên mang theo ma lực, đến mức, làm cho cô khiếp sợ.
Cái loại lực này đánh vào, vừa xa lạ lại quen thuộc, Lâm Tử Lam không nhớ rõ chuyện trước kia, cho nên giờ khắc này, có chút không vui.
“Mặc Thiếu Thiên, anh buông ra!” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.
“Lâm Tử Lam, em vẫn là cười đi, trực tiếp tuôn ra tâm tình của mình, anh còn có chút không quen!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Vẫn là thói quen nhìn khuôn mặt trước kia của Lâm Tử Lam.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam nhíu mày, “ Buông ra!”
“Buông ra? Em cảm thấy có khả năng sao!?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, thật vất vả tới tay, làm sao có thể buông ra.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, bỗng nhiên cảm thấy, một chút biện pháp cũng không có.
Lúc này, Lâm Tử Lam giống như nghĩ đến cái gì.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Đang suy nghĩ gì!? Nghĩ làm gì để anh buông em ra!?”
Lâm Tử Lam nhíu mày.
Người đàn ông này có thể đọc được suy nghĩ người khác sao?
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, cười,” Với anh mà nói, có thể dùng được mỹ nhân kế, chỉ là hôm qua đã dùng qua!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Hơn nữa, mỹ nhân kế thành kế phản gián.
Nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam mím môi, nghĩ trả lời như thế nào.
“Chỉ là………….” Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam chậm rãi mở miệng, nhìn dáng vẻ của cô, “Mỹ nhân kế đối với đàn ông mà nói, trăm lần đều linh, em có thể thử lại…………”
“Chỉ là ngày hôm nay cũng không đơn giản như ngày hôm qua, em có thể chậm rãi dụ anh, sau đó thừa dịp anh không chú ý, đánh anh ngất xỉu!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam từng chữ một nói.
Lâm Tử Lam nghe Mặc Thiếu Thiên nói, thật sự có một cảm giác muốn điên lên.
Nếu thật sự mắc mưu, Mặc Thiếu Thiên làm gì nói với cô!
Giờ khắc này, trong lòng Lâm Tử Lam các loại khinh bỉ đối với Mặc Thiếu Thiên!
“Thế nào? Suy nghĩ thế nào?!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lần này mặc kệ như thế nào, đều muốn vớt chút phúc lợi!
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn, sau đó lộ ra một chút cười, “ Tôi cảm thấy, có vài phần đạo lý!”
“ Nếu có đạo lý, em có thể bắt đầu, nhưng mà anh nói cho em biết, hiện tại không phải em cười, là có thể!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Ăn một thua thiệt nhìn xa trông rộng.
Mặc Thiếu Thiên không phải người dễ trúng mỹ nhân kế, nhưng ngày hôm qua, sẽ không nghĩ tới Lâm Tử Lam lại dùng.
Nhưng hôm nay, thì không rồi.
Mặc Thiếu Thiên là người thông minh, cũng một chuyện, anh sẽ không phạm phải lần hai.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, trong lòng cười châm chọc, nhưng mà trên mặt, như trước mang theo cười ôn hòa.
“Giới hạn của Mặc tổng?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Tối thiểu, cũng phải có chút phúc lợi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế cái, Lâm Tử Lam không khỏi run rẩy.
Mặc Thiếu Thiên, trình độ không biết xấu hổ của anh giới hạn là đâu!!!!
Tuy rằng trong lòng sớm mang Mặc Thiếu Thiên mắng cả trăm ngàn lần, nhưng mà trên mặt Lâm Tử Lam, liên tục cười.
“ Mặc tiên sinh, cho dù muốn tôi sử dụng mỹ nhân kế, anh cũng phải đứng dậy trước!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.”Bằng không , phát huy như thế nào!?”
Nghe Lâm Tử Lam nói, khóe miệng Mặc Thiếu Thiêng gợi lên, nặng nề đè lên Lâm Tử Lam, một chút ý đứng dậy cũng không có.
“Cũng không nhất định phải đứng dậy, cho dù anh ở trên người em , cũng không hạn chế tự do…………” Mặc Thiếu Thiên tà mị nói, nhưng mà ánh mắt lướt qua bộ ngực Lâm Tử Lam,” Không bằng, em cởi áo trước, cho anh xem!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt tràn đầy se tình nói.
Lâm Tử Lam run rẩy một chút, nhìn biểu tình của Mặc Thiếu Thiên, thật sự có chút không chịu được !
“Mặc Thiếu Thiên!!!!!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nhịn không được hô lên.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn cô, “ NoNoNo, dịu dàng một chút…….anh thích dịu dàng một chút!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam từ từ nói, một dáng vẻ trấn an cô, nhưng mà càng như vậy, Lâm Tử Lam càng muốn điên!
Nhìn cảm xúc Lâm Tử Lam muốn bùng nổ, anh tuyệt đối không để ý, ngược lại, thật thích.
Nói thật.
Anh rất thích cùng Lâm Tử Lam đối thoại như vậy.
Giống như, bọn họ trở lại như trước vậy.
Cô vẫn là cái dáng vẻ phúc hắc lời nói ác độc, tất cả đều không có thay đổi.
“Dịu dàng em gái anh!” Lâm Tử Lam nhịn không được nói.
Cô dám đánh cuộc, Mặc Thiếu Thiên cố ý!
Cố ý dụ cô quyến rũ anh, để cho anh thực hiện được ý đồ của mình!
“Em gái anh rất dịu dàng, hơn nữa, rất đẹp !” Mặc Thiếu Thiên không sợ chết nói.
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
Ít nhất, Mặc Lưu Ly thoạt nhìn, thật dịu dàng, thật hiền lành .
Vì thế, nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam hoàn toàn hết chỗ nói, có chút cảm giác hỏng mất.
Không nghĩ tới công phu giả ngu của Mặc Thiếu Thiên, cũng làm cô sửng sốt.
Thật sự làm cho người ta phát điên!
"Khốn khiếp!" Lâm Tử Lam nhịn không được thốt ra.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên không vui nhíu mày, một tay nắm cằm Lâm Tử Lam, nhìn cô từng chữ một cảnh cáo, “Lâm Tử Lam, em thử nói lại lời thô tục cho anh xem!”
“Tôi nói thì sao!?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên không vui nói.
Hạn chế động tác của cô, đến lời nói cũng muốn quản sao.
“Em cứ việc thử xem, em nói một câu, anh liền hôn cho em không thở nổi mới thôi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam từng chữ một nói.
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
Thiệt tình bội phục trình độ không biết xấu hổ của Mặc Thiếu Thiên.
"Mặc Thiếu Thiên, anh còn có thể còn mặt mũi một chút không !” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, nghiên răng nghiến lợi nói.
"Phải không? Em muốn xem sao! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, như vậy, thật sự hận không thể ăn sống nuốt tươi Lâm Tử Lam.
"Anh bảo đảm, rất đặc sắc, hơn nữa, không có hạn cuối!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
Trình độ vô sỉ này, Lâm Tử Lam muốn ghi lại.
Quên đi, cùng Mặc Thiếu Thiên đối thoại, Lâm Tử Lam thật sự có cảm giác muốn nổi điên.
"Không cần, cám ơn!" Lâm Tử Lam nói.
Thời điểm đang nói hai chữ cảm ơn kia, Mặc Thiếu Thiên cảm giác được Lâm Tử Lam nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng là càng như vậy, Mặc Thiếu Thiên lại càng cao hứng.
"Không cần rất khách khí, giữa chúng ta, không cần phải nói câu này!” Mặc Thiếu Thiên nói, vì thế, hai tay bắt đầu không an phận ở trên người Lâm Tử Lam.
Cũng có thể nói, tay anh, vốn không có dừng lại.
Chỉ là trong quá trình Lâm Tử Lam tức giận, xem nhẹ cánh tay kia.
"Mặc Thiếu Thiên, anh rốt cuộc muốn làm gì!" Cuối cùng, Lâm Tử Lam thật sự không có cách nào , nhìn Mặc Thiếu Thiên trực tiếp hỏi.
"Em cứ nói đi! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi lại.
Kỳ thật, mục đích của anh có rất nhiều, chính là, không biết nên nói cái gì.
Nghe câu hỏi lại, Lâm Tử Lam càng thêm tức giận, "Không cần quanh co lòng vòng , anh rốt cuộc muốn làm gì!"
"Coi trọng em!" Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nói.
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
Đối với trình độ vô sỉ của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam không biết nên dùng cái gì để hình dung!
|
Chương 387: Con Trai Cô Đồng Ý Kết Hôn Với Tôi! (1) "Mặc Thiếu Thiên, anh còn có thể bớt vô sỉ một chút không !”Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
"Được, trong quá trình kế tiếp, nhất định cho em vừa lòng!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, tà mị cười nói.
Giống như, Lâm Tử Lam mắng anh không phải mắng, mà một loại khẳng định.
Lâm Tử Lam thật sự hết chỗ nói.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, tức giận lại không có biện pháp gì.
Lúc này, tay Mặc Thiếu Thiên xẹt nhẹ qua thân thể cô, như là có ma lực, dẫn tới cho Lâm Tử Lam một trận run sợ.
“Mặc Thiếu Thiên!” Lâm Tử Lam kêu một tiếng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng ý cười mỏng manh, mị hoặc lòng người , “Không muốn biết mục đích của anh sao!?”
“Anh sẽ nói cho em biết!”
“ Không phải quên anh sao, anh liền làm cho em nhớ ra mới thôi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, ở bên tai của cô từng chữ một nói.
Hơi thở ấm áp phun bên tai Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam không khỏi lặng đi một chút.
Lúc này, nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lại chứa ý cười.
Ánh mắt tràn ngập khẳng định cùng kiên định.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, đáy lòng Lâm Tử Lam chấn động.
Cô sẽ không hoài nghi Mặc Thiếu Thiên nói như thế.
Nhưng mà người đàn ông này………
Làm cho Lâm Tử Lam một chút biện pháp cũng không có.
“Mặc Thiếu Thiên, anh dám!” Lâm Tử Lam nói.
“Anh cho em nhìn xem anh có dám hay không ………” Nói xong, tay Mặc Thiếu Thiên, trên người Lâm Tử Lam làm càn, ở trước ngực cô, vẫn không quên hung hăng nhéo một cái.
Lâm Tử Lam nhíu mày, căm tức nhìn Mặc Thiếu Thiên, hai người lại một phen môi khẩu tương chiến
Lâm Tử Lam giãy dụa, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “ Mặc Thiếu Thiên, anh buông!”
“Buông ra? Em cảm thấy có khả năng sao!?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi lại.
Thật vất vả tới tay, anh làm sao có thể dễ dàng buông tay, đó không phải phong cách Mặc Thiếu Thiên.
“Hôm nay, anh muốn đòi lại cả vốn lẫn lời!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Ngày hôm qua bị đá, còn có chuyện Lâm Tử Lam mất trí nhớ, anh đều phải đòi lại mang về!
Nói đến đây, Mặc Thiếu Thiên không hề khách khí, hôn lên môi Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam còn muốn phản kháng!
Rất muốn nói đây là cưỡng bức, đây là phạm tội.
Nhưng là, Mặc Thiếu Thiên không cho cô cơ hội mở miệng, hôn thật sâu lên môi Lâm Tử Lam.
Nụ hôn của anh, không như người bình thường, cường thế, bá đạo, trực tiếp hôn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam bị Mặc Thiếu Thiên hôn cơ hồ có chỗ hít thở không thông.
Nhưng mà Mặc Thiếu Thiên như trước không có ý định dừng lại.
Giống như, nụ hôn này, đã rất lâu rồi!
“Ưm……”
Lâm Tử Lam muốn kháng nghị, Mặc Thiếu Thiên vốn không cho cô cơ hội kháng nghị, đối với cô hôn một trận, giống như, muốn nhập cô vào trong cơ thể mình.
Lâm Tử Lam cảm giác được tình cảm của Mặc Thiếu Thiên lãnh liệt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng sửng sốt.
Cô không nhớ rõ chuyện lúc trước, chẳng lẽ cô yêu người đàn ông này sao?
Vì sao, anh báo đạo thế như mang theo một tia cẩn thẩn, giống như sợ buông lỏng sẽ mất đi!
Cảm giác mãnh liệt như vậy, làm cho đáy lòng Lâm Tử Lam nói không ra lời.
Nhưng là lúc này, suy nghĩ của Lâm Tử Lam đã bắt đầu buông lỏng, đã quên việc giờ khắc này Mặc Thiếu Thiên đối với mình…………..
Cho đến ——
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Hi Hi như vậy vọt tiến vào.
"Cha , cha ——" Hi Hi xông vào, nhìn đến trong phòng một màn kia, nháy mắt sửng sốt.
Miệng cũng há thành chữ O.
Mà người trên giường, giờ khắc này, tình cảm mãnh liệt đang bùng nổ, Hi Hi xông vào như vậy, hai người đều sửng sốt.
Hi Hi đứng ở nơi đó.
Quên đây là lần thứ mấy phá hư “Chuyện tốt!” của cha!
Nhưng mà lần này, thật sự, thật sự không phải là cố ý!
Đứng ở nơi đó, thật sự không biết nói gì mới tốt.
Mà Lâm Tử Lam, nhìn thấy Hi Hi tiến vào, cô mới giật mình, vừa rồi, đã bất tri bất giác đắm chìm trong tình cảm mãnh liệt của Mặc Thiếu Thiên!
Nghĩ đến Hi Hi phá vỡ, mặt Lâm Tử Lam đỏ lên, ánh mắt đánh giá hai người may mắn, may mắn, quần áo tuy rằng hỗn độn, nhưng vẫn còn ở trên người .
Mặc Thiếu Thiên rất không nguyện ý, đôi mắt nhìn Hi Hi, Hi Hi cảm giác, ánh mắt cha muốn phun ra lửa!
Nếu thật sự có thể phun ra lửa, phỏng chừng, bé nhất định sẽ bị nướng chín!
“Cái kia, con….thật sự, không phải cố ý……..” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, nói các loại giải thích.
Nhưng mặc kệ bé giải thích như thế nào, ánh mắt cha, như trước không có buông tha cho bé!
“Cái kia, coi như con không xuất hiện, hai người tiếp tục…tiếp tục!” Hi Hi nói, bất đắc dĩ, chỉ có thể lui ra.
“Chờ một chút!” lúc này, Lâm Tử Lam mở miệng.
Sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên còn bám chặt trên người mình nói, “Tránh ra!”
Vì thế, đẩy Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam từ trên giường ngồi dậy, sau đó sửa sang lại quần áo, đi đến trước mặt Hi Hi, “Cũng là con ở đây cùng cha con nói chuyện đi, cha con, có điểm bt!”
Thời điểm nói hai chữ bt, Lâm Tử Lam cố ý ở bên tai Hi Hi nói, cũng chỉ có hai người mới nghe thấy âm thanh.
Sau đó ý vị xâu xa vỗ vai bé, bước đi ra ngoài.
Mà Hi Hi đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, mẹ, đừng đi, đừng đi……
Người đi, cha chưa thỏa mãn dục vọng, bắt bé để phát tiết thì biết làm sao!
Vì thế, Hi Hi chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tử Lam rời đi.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi.
Cho dù Hi Hi không quay đầu lại, cũng có thể cảm giác được tầm mắt sắc bén phía sau, có cảm giác hàn ý từ sau lưng…………
"Hi Hi! ! !" Lúc này, phía sau tuôn ra tiếng gầm giận dữ.
Lúc này, Hi Hi chậm rãi quay đầu, nhìn khuôn mặt Mặc Thiếu Thiên như muốn giết người .
Trời biết anh mất bao nhiêu sức lực mới đem Lâm Tử Lam áp dưới thân, nhưng mà còn chưa có bắt đầu, còn chưa có nếm được phúc lợi, đã bị Hi Hi phá hủy!
"Cha . . . . . ." Lúc này, Hi Hi chỉ có thể làm ra một dáng vẻ thật xin lỗi, hơn nữa thoạt nhìn, còn đặc biệt vô tội.
"Cha , con không phải cố ý, thật sự, không phải! Lần này thật không phải!!” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, nhanh nhận sai, hơn nữa liên tục cường điệu, không phải cố ý!
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhìn bé, “Vậy con nói cố ý là lần nào!?”
Hi Hi 囧.
"Lần đó cũng không phải cố ý !" Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."
Nhưng nói, Mặc Thiếu Thiên muốn ném đồ gì đó!
Nhìn Hi Hi, vừa yêu vừa hận !
"Không phải cố ý ! ? Con nói, con phá hư chuyện tốt của cha bao nhiêu lần!!” Mặc Thiếu Thiên tức giận nói.
Con vịt tới tay còn bay!!
Cảm giác này rất khó chịu !
"Điều này cũng không thể trách con!" Hi Hi nói, "Ai sẽ nghĩ tới người ban ngày ban mặt sẽ đem mẹ tới phòng đây. . . . . ." Hi Hi nói.
Bé chẳng nghĩ tới cha động dục cũng không phân biệt thời gian!
“Con nói vậy, thì là lỗi của cha rồi!?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi, săc mặt không thích hợp .
“Buổi tối, không vào được phòng mẹ con, càng không gọi được , cha không thừa dịp lúc này thì còn lúc nào nữa!!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi, ". . . . . ."
Xem ra cha nghĩ là biện pháp !
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Bảo bối cũng không phải cố ý………….” Hi Hi vô tội nói.
Không phải cố ý !
Một câu, làm cho con vịt đến miệng Mặc Thiếu Thiên bay mất.
Trong lòng Mặc Thiếu Thiên vẫn là bất bình.
Nhìn Hi Hi, vừa yêu vừa hận, "Con là trời sinh đến phá hư chuyện tốt của lão tử sao!?”
Từ những ngày đầu, đứa nhỏ này phá anh, bây giờ thời điểm mấu chốt, còn phá hư!
A a a!
Mặc Thiếu Thiên chưa ăn đến thịt, cảm giác rất không thoải mái!
Hi Hi nhìn, "Cha , xin tin tưởng, con thật không cố ý!” Nếu thật là cố ý, tối hôm đó bé đã không mang thời gian tặng cho cha!
Chính là ban ngày ban mặt ở trong phòng, Hi Hi thật không nghĩ tới!
Mặc Thiếu Thiên trợn hai mắt nhìn bé, có phải cố ý hay không , con vịt đến miệng đều bay!
"Lại có lần sau, cha sẽ nhốt con lại!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
Chờ khi nào ở cùng Lâm Tử Lam, anh sẽ khóa cửa phòng Hi Hi lại!
Như vậy, cũng không có người quấy rầy bọn họ!
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, trên mặt xẹt qua các loại biểu tình……….
Cha , tại sao!
"Cha , con biết sai rồi. . . . . ." Hi Hi nói.
Ừ hừ!
Trải qua một trận phát tiết, Mặc Thiếu Thiên cuối cùng bình phục một chút, nhìn Hi Hi, "Con vừa rồi tìm cha có chuyện gì!?”
|
Chương 387: Con Trai Cô Đồng Ý Kết Hôn Với Tôi! (2)
Hi Hi sửng sốt.
Đúng vậy!
Vừa rồi tìm cha chuyện gì! ?
Trải qua náo loạn như vậy, Hi Hi quên mất!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, một dáng vẻ nêu ngươi dám quên, ta liền ăn ngươi!
"A!" Lúc này, Hi Hi mới giật mình nhớ tới cái gì, "Hách Tôn thúc thúc để cho con nói cho cha biết, tất cả đã chuẩn bị xong!” Hi Hi nói.
Nghe thế cái, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên nặng nề.
Gật đầu, “Cha đã biết!”
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, cha nhất định làm như vậy sao?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên
hỏi, có mấy phần lo lắng.
Phải biết rằng, nếu thật sự làm như vậy, mẹ có thể tức giận!
Hơn nữa tính tình của mẹ, thật tức giận, sợ là…………..!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, "Con cảm thấy lúc này, cha còn lựa chọn khác!?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi, con ngươi dần dần nheo lại.
Mặc kệ như thế nào, anh cũng sẽ không cho Lâm Tử Lam đi cùng Tiêu Dật!
………………..thanhhuyen.ddlqd……….
Lâm Tử Lam từ trong phòng Mặc Thiếu Thiên đi ra, trực tiếp trở về phòng của mình.
Vừa đi vào, nhìn thấy một bóng người đứng ở nơi đó, Lâm Tử Lam dừng lại một chút, lập tức đi vào.
“Tiêu Dật!” Lâm Tử Lam thản nhiên ở phía sau kêu một tiếng.
Nghe được âm thanh, Tiêu Dật quay đầu, nhìn Lâm Tử Lam, gần đây, sắc khí của Lâm Tử Lam tốt hơn trước.
Giống như, trải qua tình yêu con người thay đổi.
Cả người đều tản ra một loại sáng rọi!
Là vì Mặc Thiếu Thiên sao?
Là vì Mặc Thiếu Thiên đến, cô mới có thể biến thành như vậy sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Dật xẹt qua một tia đau đớn, nhưng lập tức bị hận ý thay thế.
Mặc Thiếu Thiên, hắn ta không có tư cách có được cô!!
Anh mới có thể bảo vệ cô!
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, sắc mặt không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt, lại hiện lên sắc bén, làm cho Lâm Tử Lam sửng sốt.
Nghe bọn họ nói cô cùng Tiêu Dật biết nhau rất lâu, ước chừng bảy năm, sau đó lại thêm hiện tại ba tháng.
Nhưng là cho dù như vậy, cô như trước cũng không thể hiểu rõ Tiêu Dật.
Anh thật giống như một người có rất nhiều bí mật.
Làm cho người khác nhìn không ra, anh đang suy nghĩ gì.
“Anh đang nghĩ gì!?” Lúc này, Lâm Tử Lam đi qua, nhìn Tiêu Dật hỏi.
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, con ngươi của Tiêu Dật giật giật, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam: “Tử Lam, anh muốn hỏi em!?”
“Chuyện gì vậy?”
“Em chán ghét anh sao!?” Tiêu Dật nhìn cô hỏi.
Vốn muốn hỏi, em thích anh sao!
Nhưng là cuối cùng lời ra khỏi miệng, lại biến thành như vậy.
Lâm Tử Lam đương nhiên lắc đầu, “Anh vì sao hỏi như vậy, em làm sao có thể chán ghét anh!”
Mặc kệ ở phương diện nào, Lâm Tử Lam cũng đều không có chán ghét Tiêu Dật.
Huống chi anh lại chiếu cố cô bảy năm ba tháng.
Cô cảm người động cũng không kịp, làm sao có thể chán ghét.
“Vậy em theo anh ở một chỗ thấy mệt mỏi không ?!” Tiêu Dật hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu, mọi chuyện, Tiêu Dật đều thay cô suy nghĩ, an bài tốt cả, có thể nói, bất cứ chuyện gì cô làm, cũng không lo lắng hậu quả cùng kết quả, cho nên, làm sao có thể mệt!
“Nếu như vậy, theo anh rời đi có được không !?” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam sửng sốt.
“Tiêu Dật anh……….”
“Theo anh rời đi!?” Tiêu Dật nói, nhìn Lâm Tử Lam, hận không thể trực tiếp mang cô đi.
“Nhưng mà………..”
“Anh biết như vậy thật đường đột, bảo bối cũng nói rời đi, nhưng mà Tử Lam, anh thật sự sợ em rời khỏi anh, theo bọn họ rời đi!” Tiêu Dật nói.
Lời thổ lộ chân thành đối với Lâm Tử Lam.
“Nhưng là, bảo bối là con trai em!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nói, mày thanh tú chậm rãi nhíu lại.
Nếu biết một có một đứa con trai như vậy, Lâm Tử Lam tuyệt đối không thể mặc kệ.
Mặc kệ thế nào, cô cũng muốn nhớ lại mọi chuyện lúc trước.
Tối thiểu, cô muốn cho chính mình một cái công đạo.
Muốn mọi chuyện phải minh bạch.
Nghe Lâm Tử Lam nói, trong lòng Tiêu Dật một tia khiếp sợ, chẳng lẽ, cô phải rời khỏi anh sao?
Bảo bối, là chỗ yếu duy nhất, cũng là một chuyện không thể sửa đổi.
Lúc này, Tiêu Dật nhìn cô, “Anh biết em không thể bỏ bảo bối, nếu em theo anh rời đi, có lẽ, bảo bối, cũng sẽ đi theo!?” Tiêu Dật nói.
Hiện tại một lòng thầm nghĩ thuyết phục Lâm Tử Lam cùng rời đi.
“Bảo bối sẽ không !” Lâm Tử Lam rất khẳng định nói.
Bởi vì, cô nhìn ra, Hi Hi rất thích Mặc Thiếu Thiên.
Hơn nữa, Hi Hi cũng sẽ không đi theo một người mất trí nhớ như cô.
Cho dù, bé đồng ý, Lâm Tử Lam cũng sẽ không đồng ý!
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Tiêu Dật nói, “Chẳng lẽ, em muốn cùng bọn họ rời đi!?”
Tiêu Dật hỏi câu này, trong lòng Lâm Tử Lam nói không ra cảm giác.
Trầm trọng không thôi.
Cô không nghĩ sẽ cùng bọn họ rời đi, có thể vì câu hỏi này của Tiêu Dật, cô cảm giác có đồ vật gì hung hăng và va chạm vào lòng mình!?
“Không có!” Lâm Tử Lam gục đầu xuống nói.
Phản ứng này, Tiêu Dật hiểu.
Cô đang do dự.
Mỗi khi cô lộ ra vẻ mặt như vậy thì chứng nminh, cô đang rối rắm chuyện này.
Đương nhiên, cũng chứng minh, cô đang lo lắng!
Có thể nói, cô sắp đồng ý, thỏa hiệp!
Lúc này, đột nhiên Tiêu Dật nắm lấy bả vai Lâm Tử Lam, sau đó nhìn cô, “Em tin những lời Mặc Thiếu Thiên nói sao!?”
Nhìn phản ứng Tiêu Dật, Lâm Tử Lam ngước mắt lên nhìn anh, “ Không có!”
Không có!
Thật không có sao!
Tiêu Dật hiểu rất rõ Lâm Tử Lam.
Thời điểm mỗi lần cô nói dối, ánh mắt sẽ hướng tới nơi khác.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dật nhịn xuống, nhìn cô, “Nếu không, theo anh rời đi!” Tiêu Dật nói.
Chỉ cần nghĩ đến Lâm Tử Lam tin lời Mặc Thiếu Thiên.
Anh cũng cảm giác anh sắp mất Lâm Tử Lam!
Ba tháng trước, cứu sống Lâm Tử Lam, cô quên mọi chuyện cần thiết, tuy rằng trong lòng tồn tại một tia áy náy, nhưng mà thời gian anh lại cảm thấy thỏa mái.
Nhưng hiện tại, anh bỗng nhiên cảm giác, thế giới của mình sắp sụp đổ………….
Nhìn Tiêu Dật,Lâm Tử Lam cảm thấy, anh quá khẩn trương.
Đang khẩn trương cái gì, cô không biết, nhưng Tiêu Dật như vậy, làm cho cô có chút không quen.
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Em không có hoàn toàn không tin tưởng anh ta nói mà thôi!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật từng chữ một nói.
Tiêu Dật sửng sốt, nhìn cô.
Lúc này, Lâm Tử Lam chậm rãi mở miệng, “Cho dù, người đã từng tin tưởng, đã đính hôn, đều cũng có thể lừa dối, cho nên em không hoàn toàn tin tưởng!” Lâm Tử Lam từng chữ một nói.
Câu kia, người đã từng tin tưởng, đã đính hôn, đều cũng có thể lừa dối, những lời này, giống như một cây gai quấn vào lòng Tiêu Dật.
Vì sao Tiêu Dật có cảm giác, Lâm Tử Lam là cố ý nói cho mình nghe!
“Tiêu Dật, em hiện tại, muốn khôi phục trí nhớ lúc trước!” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.
Đến lúc đo, tâm tư cô như thế nào, sẽ theo lòng của cô quyết định.
Cô bây giờ, mê mê mang mang, cho nên, cô không thể hạ quyết định.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Tiêu Dật dần bình phục một chút, sau đó từng bước tới gần, nhìn Lâm Tử Lam, “Thực xin lỗi, anh vừa rồi quá kích động!”
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, “Anh không cần nói xin lỗi, giữa chúng ta, không cần nói câu này!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe Lâm Tử Lam nói, trong lòng Tiêu Dật nhất thời nói không nên cảm giác.
Lúc này, Tiêu Dật ngẫm nghĩ, nhìn Lâm Tử Lam, “Tử Lam, anh thừa nhận, anh đã lừa gạt em, nhưng là, anh chỉ muốn tốt cho em!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam gật đầu, “Em biết, em hiểu được !”
“Mặc kệ em nghĩ như thế nào, trong suy nghĩ của anh, thầm nghĩ bảo hộ cho em, cho em thứ tốt nhất, cho nên, đáp ứng anh, đừng để anh lo lắng!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, cô vốn là người mềm lòng, Tiêu Dật vừa nói như vậy, trong lòng Lâm Tử Lam quả nhiên hết giận rất nhiều.
Lâu như vậy, Tiêu Dật chiếu cố cô, cô đều nhìn thấy, ghi tạc trong lòng.
Nhưng là vì Tiêu Dật nói dối cô, có chuyện giấu diếm, trong lòng có chút khúc mắc.
Nhưng mà hiện tại, đã không có.
Tiêu Dật nói như vậy, thật ra Lâm Tử Lam bình thường lại rất nhiều.
Cô gật đầu, nhìn Tiêu Dật, “Em sẽ!”
“Hi vọng, không để cho anh thất vọng!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam trịnh trọng, từng chữ một nói.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, ánh mắt bình thản nhìn anh, sau đó gật gật đầu.
……thanhhuyen.ddlqd…………
Sau khi Tiêu Dật đi ra ngoài, Lâm Tử Lam suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Nhưng nghĩ đến lúc ăn cơm, cũng chưa nghĩ ra, sau đó vừa vặn ăn cơm chiều, Hi Hi gọi cô.
Nhưng mà hôm nay ăn cơm, cũng chỉ có cô cùng Hi Hi còn có Hoa Hồng, ba người bọn họ!
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Bọn họ đâu!?” Lâm Tử Lam hỏi.
Hi Hi lắc đầu, “Cha nói có chuyện muốn làm, không ăn cơm, Tiêu Dật thúc thúc không thấy đâu!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam gật đầu,giống như từ lúc cùng Tiêu Dật nói chuyện xong, đến bây giờ, cô cũng không có ra khỏi phòng, cũng không biết bọn họ đi đâu.
Vì thế bọn họ yên lặng ăn cơm.
Hoa Hồng không chịu ngồi yên, mở miệng, “Nơi như vậy, bọn họ có thể làm gì!” Hoa Hồng nói.
Thật ra, cô có chút cảm giác, Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật, không hợp, chỉ là, cô không tiện nói mà thôi.
Có gì an bài, Hi Hi sẽ thông báo cho cô.
Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Hoa Hồng một cái, tuy rằng cô cũng thắc mắc, nhưng mà cũng không có nói ra.
Quên đi, muốn làm gì thì làm!
“Sẽ không phải, đi tán gái chứ!” Tiếp theo Hoa Hồng từ từ nói.
Hi Hi, “……………”
Lâm Tử Lam,”……………”
Hai người đều không biết nói gì liếc mắt nhìn Hoa Hồng một cái.
Hoa Hồng nhìn bọn họ, “Làm sao vậy, đừng nhìn ngôi làng thần bí không phải lớn, nhưng lại có những người phụ nữ nước Pháp rất xinh đẹp!” Hoa Hồng nói.
Hơn nữa vừa nói, một bên lộ ra dáng vẻ đặc biệt hưng phấn, đôi mắt sáng lên.
Nói như thế nào đây, đổi lại là trên người nam nhân, nói đúng là, lộ ra sắc mặt đặc biệt háo sắc.
Hi Hi nhìn Hoa Hồng, “Làm sao cô biết!?”
“Đương nhiên là nhìn thấy!” Hoa Hồng nói giọng điệu đương nhiên.
“Cô từ khi nào thì lại háo sắc như thế!?” Hi Hi cau mày nhìn Hoa Hồng hỏi.
Nghe thế cái, động tác ăn cái gì của Hoa Hồng ngẩn ra, sau đó thiếu chút nữa thổi phù một tiếng cười ra.
Sắc mặt Hoa Hồng nháy mắt thay đổi.
“Cậu nói cái gì!?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi nói từng chữ một.
“Tôi….nói sai gì sao!?” Hi Hi hỏi.
Nghe thế cái, Hoa Hồng nhìn bé, cười lạnh.
Vì sao Hi Hi nghe được thanh âm giống như Hoa Hồng cắn răng!
Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, “Tôi già trẻ nam nữ ăn hết, chẳng phân biệt chủng tộc, chẳng phân biệt quốc gia, thế nào, không được sao!?” (edit: khẩu vị chị nặng thật)
Hi Hi, ". . . . . ."
"Được, như thế nào không được!" Hi Hi nói, "Chỉ là có chút khẩu vị nặng!”
Hoa Hồng, ". . . . . ."
Vì sao, Hi Hi nhìn biểu tình Hoa Hồng, có quái dị như vậy đâu!
Lúc này, Hoa Hồng hung hăng liếc mắt nhìn Hi Hi một cái, cảnh báo.
Hi Hi cười, vui đùa, thời điểm dừng, Hi Hi cũng không có nói tiếp.
Cùng Hoa Hồng nói giỡn, vẫn là nên có giới hạn.
Bằng không , Hoa Hồng chỉnh bé thì làm sao bây giờ!
Vấn đề chỉ số thông minh không sợ, nhưng thể lực, bé lại không được !
Vì thế, ba người tiếp tục ăn cơm.
Lúc này, Hoa Hồng ăn ăn, chợt nhớ tới cái gì, ngẩn đầu lên ánh mắt nhìn thẳng hướng Lâm Tử Lam, “Đúng rồi, quên nói cho cô biết, con trai cô từng đáp ứng muốn kết hôn cùng tôi…………”
|
Chương 388: Kẻ Địch Của Tiêu Dật Phía Trước Phía Sau (1) Edit: Lavender - Blue
Lúc này, Hoa Hồng đang ăn, chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu ánh mắt nhìn thẳng nhìn hướng Lâm Tử Lam, “Đúng rồi, quên nói cho cô biết, con trai của cô đã từng đồng ý kết hôn với tôi đấy. . . . . .”
Lời này vừa nói ra, Hi Hi đang uống nước, phun một ngụm ra ngoài.
Khụ khụ khụ. . . . . .
Một hồi ho khan khụ khụ.
Hoa hồng giống như cũng không thấy, nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng mang theo nụ cười, “Cho nên, có thể, tôi sẽ là con dâu tương lai của cô!” Hoa Hồng cười nói.
Lâm Tử Lam ngẩn người tại chỗ, nguyên nhân cô sửng sốt là bởi vì Hoa Hồng nói ra những lời này hết sức bình tĩnh.
Bất ngờ, Lâm Tử Lam cũng hoảng hốt một chút.
Đối với sự thẳng thắn của Hoa Hồng, từ lúc nhìn thấy Hoa Hồng, Lâm Tử Lam đã biết, cũng đã quen.
Tuy nhiên, Lâm Tử Lam ngước mắt lên nhìn Hoa Hồng, cũng không phân biệt được lời Hoa Hồng nói là thật hay giả.
Dù sao, Hi Hi cùng người ta sống chung lâu ngày, hơn nữa, Hoa Hồng vẫn bảo vệ Hi Hi, nếu như là thật . . . . . .
Lâm Tử Lam chỉ có thể nói, trái tom cô quá mạnh mẽ!
Cái gì cũng có thể đồng ý!
Tuy nhiên, nhìn tình hình thực tế trước mắt, hết sức buồn cười, Hoa Hồng sừng sốt, còn chưa kịp mở miệng, lúc này, Hi Hi liền thong thả lại sức, nhìn Hoa Hồng, “Đó là tôi nói đùa!”
“Nói đùa! ? Nhưng tôi không có nghĩ cậu nói đùa!” Hoa Hồng nhìn Hi Hi nói từng chữ.
Hi Hi “. . . . . .”
Bộ dạng Hoa Hồng rất dễ nhận thấy, tôi quyết định dựa vào dáng vẻ của cậu!
Vì vậy, Hi Hi muốn nói cái gì, nhưng không biết nên phản đối như thế nào, sau đó, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, “Tôi lấy vợ, nhất định trước tiên phải để cho mẹ tôi xem mắt trước, nếu như mẹ tôi đồng ý, tôi sẽ chấp nhận!” Hi Hi nói.
Trực tiếp đem vấn đề ném cho Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam đang ăn cái gì đó cũng sửng sốt, biết Hi Hi cố ý, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút cũng lên tiếng “Mẹ rất tiến bộ , tôn trọng tự do yêu đương, con cảm thấy ok là được!” Lâm Tử Lam nói.
Vì vậy, ý tưởng của Hi Hi, hoàn toàn bị hủy diệt!
Ánh mắt u oán nhìn về phía Lâm Tử Lam, mẹ, mẹ quá không có năng lực !
Lâm Tử Lam ngồi ăn mấy thứ linh tinh xòn lại xem như không có chuyện gì xảy ra, bộ dạng mọi việc không liên quan đến mình.
Lúc này, Hi Hi nhìn về phía Hoa Hồng, Hoa Hồng lại nhíu mày, bộ dạng rất sắt.
Sau đó, Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó hướng về phía Hoa Hồng cười cười cười như không cười “Nếu như vậy, tôi cũng không có gì để nói, tự dưng xó thêm một người vợ, hơn nữa dáng dấp xinh đẹp như vậy, tôi cũng vui vẻ, tỷ chờ tôi, hai mươi năm sau, tôi sẽ cưới tỷ!” Hi Hi nói.
Cái này chẳng có gì đáng ngại!
“Được, là cậu nói, tôi chờ cậu!” Hoa Hồng cũng nói, được Hi Hi khen xinh đẹp, trong lòng vẫn còn vui vẻ.
Chỉ là một giây sau, tâm lý Hoa Hồng đại biến.
“Ừ, tôi nói, chỉ cần đến lúc đó, tỷ không cảm thấy không xứng với tôi thì tốt!” Hi Hi cười nói.
Nhiều nhất, hai mươi năm sau, bé sẽ hết sức đẹp trai, đẹp trai bức người.
Mà Hoa Hồng thì. . . . . .
Nghe được câu này, Hoa Hồng cũng biết Hi Hi là có ý gì.
Chết tiệt!
Sau đó, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, khóe miệng cũng gợi lên nụ cười nhạt, “Mặc kệ đến lúc đó tôi biến thành hình dáng gì, cậu đều chỉ có thể chấp nhận!” Hoa Hồng nói gằn từng chữ.
Hi Hi gật đầu, “Tôi sẽ miễn cưỡng chấp nhận!”
Khốn kiếp!
Hoa Hồng rất muốn mắng chửi người!
Hi Hi nói chuyện, cũng thật độc!
Nhìn Hi Hi, bộ dạng hận không ăn được vẻ mặt của Hi Hi.
“Đúng vậy, cũng chỉ có thể chấp nhận, nếu như cậu dám ở bên ngoài tìm tình nhân …, cậu nên tin tưởng khả năng của tôi!” Hoa Hồng nhìn Hi Hi cười nói.
Sau đó nâng cằm xinh đẹp của mình!
Dám tìm tình nhân, cô nhất định phế bỏ tất cả!
Không tin có thể thử xem!
Vì vậy, Hi Hi đang ăn động tác ngẩn ra.
Quên mất chuyện này!
Xem ra, là không thể tìm một người phụ nữ đặc biệt có năng lực!
Lúc này, Hi Hi nhìn Hoa Hồng cười, “Làm sao sẽ như thế, tôi đối với tình cảm rất chung tình!”
“Tốt nhất là như vậy!” Hoa Hồng nói.
Hai người mỗi người cậu một câu, tôi một câu , giống như đang nói chuyện đặc biệt nghiêm túc.
Thật sự rất giống như là bộ dạng tình nhân đang cãi nhau.
Lâm Tử Lam nhìn, cũng có chút không biết nên nói chen vào như thế nào.
Chỉ là, hai người như thế, giống như một cặp dở hơi.
Lúc này, sau khi Lâm Tử Lam ăn xong nhìn bọn họ, “Hai người cứ tiếp tục, tôi đi về phòng !”
Sau đó, dưới ánh mắt của Hi Hi cùng Hoa Hồng, Lâm Tử Lam đặc biệt bình tĩnh đi về phòng.
Nhìn bóng dáng Lâm Tử Lam biến mất ở trước mặt bọn họ, lúc này, hoa hồng lập tức buông chén đũa xuống, vén tay áo lên liền hướng H Hi đi tới.
Nhéo lỗ tai Hi Hi, “Cậu mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa, hửm! ?”
Sau đó, trong phòng khách vang vọng một hồi tiếng cầu xin tha thứ. . . . . .
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ban đêm.
Lâm Tử Lam vẽ một mẫu thiết kế, có chút cảm giác mệt mỏi, liền định không vẽ nữa, rửa mặt, trực tiếp lên giường ngủ.
Mơ mơ màng màng, Lâm Tử Lam cũng không biết ngủ thẳng đến mấy giờ, bỗng nhiên có cảm giác trước mặt thoảng qua một bóng người, trong lòng Lâm Tử Lam hoảng hốt, đột nhiên mở mắt ra.
“Ai ——“ Lời của cô vẫn chưa nói hết, lập tức có người bịt miệng cô.
“Là anh!” giọng nói của Tiêu Dật, trầm thấp vang lên.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Đang nghe âm thanh quen thuộc đó, lông mày của Lâm Tử lam vừa mới cau lại, trong lòng thấp thỏm mới buông xuống.
Lúc này, Tiêu Dật nhìn lâm Tử Lam bình tĩnh lại, mới chậm rãi buông cô ra.
“Tiêu Dật, đã trễ thế này. . . . . .”
“Xuỵt!” Tiêu Dật làm một động tác im lặng, Lâm Tử Lam cau mày.
Tiêu Dật nhìn cô, ý bảo cô , “Đi theo anh!”
Lâm Tử Lam có chút không hiểu, không biết tại sao Tiêu Dật muốn làm như vậy, sau đó, Tiêu Dật lập tức cầm thêm áo khoác lên người Lâm Tử Lam, kéo cô đi.
Động tác rất nhẹ, dường như, sợ kinh động đến những người khác.
Lâm Tử Lam không biết Tiêu Dật muốn làm gì, nhưng cô tuyệt đối tin tưởng Tiêu Dật sẽ không vô sĩ giống như Mặc Thiếu Thiên giở trò đối với cô.
Mãi cho đến khi, bọn họ ra đến ngoài cửa.
Lâm Tử Lam mới hiểu được hành động của Tiêu Dật.
Anh muốn dẫn cô rời đi!
Nghĩ đến cái này, Lâm Tử Lam ngẩn người một chút.
Không ngờ Tiêu Dật thế nhưng lại làm như vậy.
Lúc này, Lâm Tử Lam còn chưa kịp mở miệng, một ánh đèn liền chiếu tới đây.
“Tiêu đại thiếu gia, đã trễ thế này không ngủ được, anh còn muốn đi đâu à! ?” Mặc Thiếu Thiên cầm đèn chậm rãi đi tới.
Sau lưng là Hách Tôn cùng Tô Cẩn Nhi .
Sau đó, Hoa Hồng cùng Hi Hi, cũng từ bên kia đi ra.
Mấy người, đem Tiêu Dật ngăn ở nơi đó.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật lôi kéo tay của Lâm Tử Lam, ánh mắt đột nhiên thoáng qua một tia sắc bén.
Đáng chết.
Chẳng lẽ người phụ nữ này muốn cùng Tiêu Dật rời đi sao!
Nghĩ đến cái này, trong lòng Mặc Thiếu Thiên thoáng qua cảm giác không thoải mái.
“Còn lôi kéo người phụ nữ của tôi, Tiêu Dật, đây là muốn đi đâu! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật lạnh lùng hỏi, trong ánh mắt đầy căm ghét, hết sức rõ ràng, hận bây giờ không thể đem Tiêu Dật đập chết được.
Tiết kiệm quá nhiều phiền toái cho anh.
Tiêu Dật lôi kéo Lâm Tử Lam đứng ở đó, không ngờ Mặc Thiếu Thiên thế nhưng lại ở chỗ này.
Nhưng chuyện xảy ra, sắc mặt của anh cũng không có lộ ra nhiều cảm xúc, cũng chỉ lạnh lùng nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Xem ra, anh ta cũng không phải vô dụng như thế!
Ít nhất, biết tin tức tối hôm nay anh phải đi!
“Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng thì cô ấy vĩnh viễn đều không phải người phụ nữ của anh!” Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên nói từng chữ.
“Thật sao? Xem ra, lễ đính hôn ở trong mắt anh, không coi vào đâu !” Mặc Thiếu Thiên châm chọc nhìn Tiêu Dật nói.
Đính hôn hình thức, Tiêu Dật xem ra, cái gì cũng không phải.
Nghe thấy thế, sắc mặt của Tiêu Dật thay đổi, nhìn Mặc Thiếu Thiên , khóe miệng cười lạnh “Mặc Thiếu Thiên, cần gì nắm chuyện lúc trước không buông ra? Đừng quên, sau khi Lâm Tử Lam bị tổn thương, đều là do anh ban tặng!” Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên từng chữ nhắc nhở.
Nhắc tới cái này, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên liền biến sắc”Tiêu Dật, anh câm miệng cho tôi!”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên lấy súng ra, nhắm ngay đầu Tiêu Dật.
Tình hình giờ khắc này, so với lúc ăn cơm hôm trước, còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, vào giờ phút này tràn đầy tức giận, ai biết không dưới một giây anh sẽ nổ súng!
“Đừng!” Lúc này, Lâm Tử Lam lên tiếng.
Nghe một tiếng như thế, ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên nhìn sang bên phía Lâm Tử Lam.
Thấy Lâm Tử lam vì Tiêu Dật cầu xin, lồng ngực của anh dường như có ngọn lửa giận không cách nào phát tiết ra ngoài.
“Tránh ra!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam đứng ở trước mặt Tiêu Dật, bộ dạng không muốn mở đường.
Mặc Thiếu Thiên nắm súng, nắm thật chặt.
Lúc này, tay của Hách Tôn, ở phía sau vỗ nhẹ bả vai Mặc Thiếu Thiên một cái, Mặc Thiếu Thiên có chút hơi ngẩn ra, rõ ràng, mới vừa rồi không nên kích động như vậy.
Lúc này, Hi Hi ở một bên nhìn, thấy một màn như vậy, không nhịn được mở miệng, “Cha!”
Một màn này, Hi Hi cũng không muốn thấy.
Nếu như cha thật sự nổ súng, mặc kệ có bắn trúng Tiêu Dật thúc thúc hay không.
Đây đối với mẹ cùng cha, đều không có lợi cho sự phát triển.
Cho nên, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, lắc đầu một cái.
Mặc Thiếu Thiên rất khó khăn mới làm giảm lửa giận trong lòng xuống.
Sau đó, nhìn Tiêu Dật, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên chợt cười quyến rũ, “Tiêu Dật, lúc nào thì, anh cũng thích núp ở sau lưng phụ nữ!”
Những lời này, đủ độc.
Lâm Tử Lam nghe, cũng cảm thấy hết sức chói tai không thoải mái.
Không ngờ Mặc Thiếu Thiên nói chuyện, thế nhưng độc ác như vậy, lúc này,Lâm Tử Lam quay đầu lại nhìn Tiêu Dật một cái.
Thế nhưng Tiêu Dật lại đứng ở đó, không có chút nét mặt nào, hình như lời Mặc Thiếu Thiên mới nói, giống như không phải nói với anh.
Không có chút tác dụng nào.
Lúc này, Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Thiếu Thiên, anh không cần cùng tôi múa mép khua môi, anh cứ nói thẳng, anh nghĩ muốn như thế nào! ?” Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
A. . . . . .
Nghe thế, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên chợt cười lên, khóe miệng mang theo vài phần khinh thường.
“Làm sao bây giờ? Anh muốn lén lút dẫn người phụ nữ của tôi đi ra ngoài, anh hỏi tôi muốn như thế nào! ?” Nếu như không phải là cảm thấy Tiêu Dật có cái gì không đúng, anh cũng sẽ không phát hiện, Tiêu Dật có sắp xếp khác.
Anh chỉ là đánh cuộc, Tiêu Dật sẽ mang Lâm Tử Lam rời đi.
Nhưng không ngờ chính là tối hôm nay!
Tiêu Dật, quả nhiên, vì Lâm Tử Lam, chuyện gì cũng có thể làm ra .
Nghĩ tới đây, lòng của Tiêu Dật, càng thêm khó chịu.
“Nếu như, tôi muốn để cho anh chết ! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật hung hăng nói.
Vào giờ phút này, Mặc Thiếu Thiên hận không thể giết chết Tiêu Dật.
Vậy mà, Tiêu Dật đứng ở đó, dáng người thẳng tắp, cho dù đối mặt Mặc Thiếu Thiên hung dữ, vẫn trấn định tự nhiên như cũ, “Sợ rằng, anh không có bản lãnh này!”
Nghe được những lời này của Tiêu Dật, khóe miệng của Mặc Thiếu Thiên gợi lên nụ cười nhạt khinh thường .
“Tiêu Dật, có lúc, tự tin quá mức, cũng không phải là một chuyện tốt!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật nói gằn từng chữ.
“Những lời này, tôi trả lại nguyên vẹn cho anh!” Tiêu Dật cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Hai người đứng ở nơi đó, cho dù vẫn không nhúc nhích dao động súng, nhưng vẫn có thể cảm thấy như cũ căm thù của bọn họ đang từ từ gia tăng lên.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, “Không bằng, kế tiếp, chúng ta chơi một trò chơi như thế nào! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật hỏi.
Khóe miệng mặc dù cười, nhưng là nét cười lạnh, ai nấy đều thấy được, Mặc Thiếu Thiên bên trong là tốt bụng cùng người khác chơi trò chơi?
Nhất định là có âm mưu!
Nếu không, không biết nụ cười kia sao tràn đầy tự tin!
Tiêu Dật nhìn Mặc Thiêu Thiên, “Trò chơi gì! ?”
|