[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 530 Nghe thế một, tảng đá ở trong lòng bọn họ cuối cùng cũng được bỏ xuống, cái loại vui vẻ này phát ra từ nội tâm, không thể diễn tả bằng ngôn ngữ.
Biểu tình của Hoa Hồng mãnh liệt nhất, trực tiếp vọt tới phía trước, nhìn Bạch Dạ, "Cậu ta lúc nào sẽ tỉnh! ?"
Bạch Dạ nhìn Hi Hi, "Mấy giờ nữa sẽ tỉnh!"
Nghe thế, mấy người bọn họ vui vẻ không ngớt, Hi Hi rốt cục cứu được rồi, tin tức này, làm cho đáy lòng bọn họ bớt đi lo lắng.
Lâm Tử Lam ngồi ở bên giường Hi Hi, nhìn Hi Hi, tâm tình đã khá nhiều.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên cũng gợi lên một nụ cười khó có được, tay đặt ở trên vai Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, cười.
Mặc Thiếu Thiên cũng cười.
Tuy rằng tâm tình đều không tệ, thế nhưng Lưu Ly có vẻ lạnh nhạt nhất.
"Hi Hi được rồi, thế nhưng người phụ nữ kia vì sao bỗng nhiên đồng ý cứu Hi Hi! ?"
Nói lên cái này, mọi người đều nhìn về phía Lưu Ly.
Hoa Hồng có vẻ không tim không có phổi, sau khi nghe được Lưu Ly nói, nhíu mày, "Hay là bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy, cho nên cứu Hi Hi, mặc kệ thế nào, Hi Hi được cứu là tốt rồi!"
Nghe được Hoa Hồng nói, càng thêm nhắc nhở Lưu Ly, "Cô ta không phải là người như vậy, hơn nữa, tôi nhìn ra sắc mặt của cô ta không tốt!”
"Cô ta mà là người như vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy, sắc mặt cô ta đã không tốt!”
Tuy rằng Hoa Hồng nói như vậy, thế nhưng Lâm Tử Lam cũng suy nghĩ một chút, có điểm không đúng, hơn nữa cảm giác rất mãnh liệt.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam mở miệng, "Tôi đi xem!"
"Cùng đi!" Lưu Ly mở miệng, Lâm Tử Lam gật đầu.
Lúc này, Bạch Dạ ở lại đó nhìn Hi Hi, mấy người bọn họ đi ra ngoài.
Lúc bọn họ đi tới, bên ngoài không có ai, trong phòng cũng không có người, cũng không có cô gái kia.
Có người ở gần đó, Lâm Tử Lam nhìn bọn họ, "Người đâu! ?"
"Đã đi rồi!"
"Đi?"
"Mặc tiên sinh ra lệnh, không ngăn bọn họ!"
"Tôi biết, người đi nơi nào! ?" Lâm Tử Lam hỏi, cũng hiểu được có điểm kỳ quái.
Người nọ lắc đầu, "Không biết!"
Vì vậy, bọn họ đứng ở nơi đó, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Lưu Ly đứng ở nơi đó, nhìn Lâm Tử Lam mở miệng, "Quên đi chị dâu, nếu đi rồi coi xong!"
Nghe được Lưu Ly nói, Lâm Tử Lam gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
Vốn là muốn cảm ơn cô ta thật tốt, thế nhưng không nghĩ tới cô ta đã đi rồi.
Việc đã đến nước này, coi như xong.
Vì vậy, bọn họ lần thứ hai về đến phòng.
Quả nhiên, không lâu sau, Hi Hi giật giật, đã tỉnh.
Mở mắt, liền thấy trước mặt rất nhiều người, tròng mắt Hi Hi đảo vài vòng.
"Hi Hi, con đã tỉnh?"
"Bảo bối, cậu đã tỉnh? Thế nào?"
Vừa mở mắt, Hi Hi nghe thấy các loại âm thanh.
Hi Hi nhíu mày, nhìn bốn phía, "Mẹ, đây là con chết rồi sao?”
Nghe được câu này, Lâm Tử Lam nhịn không được cười lên một tiếng, "Diêm vương gia tạm thời không nhận con, con còn chưa có chết, Diêm vương gia chê con quá ồn!"
"Thế nhưng vì sao con cảm giác cả người nhẹ bỗng a..." Hi Hi mở miệng, cả người một chút sức lực cũng không có.
Nói lên cái này, ánh mắt của Lâm Tử Lam nhìn về phía Bạch Dạ, Bạch Dạ liếc mắt nhìn bọn họ, mở miệng, "Bởi vì cậu đã rất nhiều ngày không có ăn uống gì!”
Nguyên nhân là như vậy.
Lúc này, Hi Hi mới tìm được một chút tiêu cự, nhìn người trước mặt, đều cười nhìn mình.
"Đây là muốn tôi nhanh chết phải không?”Hi Hi hỏi, vì sao bọn họ đều nhìn cậu cười a? Là vì không thấy cậu khổ sở sao?
"Không có không có, con còn chưa có chết, cũng sẽ không chết, bệnh của con đã khỏi rồi!” Lúc này, tiếng nói hữu lực của Mặc Thiếu Thiên vang lên.
Nghe thế, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Thật vậy chăng? Bệnh của con đã khỏi! ?"
"Đúng vậy, đã khỏi!” Mặc Thiếu Thiên vô cùng chắc chắc nói, tiếng nói mang chút cười.
Nghe thế, Hi Hi giật mình, vừa muốn ngồi dậy được một nửa, lại ngã xuống.
"Mẹ kiếp!" Hi Hi nhịn không được mở miệng.
Người xung quanh nhìn, "Cả người cậu không có sức lực, chớ lộn xộn!"
"Còn không mau đỡ trẫm đứng lên!" Hi Hi có chút tức giận mở miệng.
Mọi người, "..."
Vì vậy, Lâm Tử Lam tiến tới, và Hoa Hồng cùng nhau đỡ Hi Hi lên.
Lấy một chỗ tựa lưng ở sau người, Hoa Hồng không quên hỏi một chút, "Hoàng thượng, làm sao, thoải mái không! ?"
"Ừ, thoải mái!" Hi Hi gật đầu.
Mọi người, "..."
Hoa Hồng một bên nhéo cái lỗ tai Hi Hi, "Hoàng thượng, xoa bóp khỏe! ?"
Hi Hi lập tức thanh tỉnh rất nhiều, "Không cần, không cần, tôi đã khỏe!”
Nếu như điều không Hi Hi bệnh nặng mới khỏi, Hoa Hồng nhất định giáo huấn cậu thật tốt một phen, nhìn dáng vẻ yếu ớt, lúc này Hoa Hồng mới buông ra.
Mọi người nhìn, nhịn không được bật cười.
Có thể như vậy, chính là được rồi.
Lúc này, Lưu Ly nhìn bé, "Hi Hi, cháu cũng biết, cháu bệnh như thế, mọi người rất lo lắng!”
"Xin lỗi, làm mọi người phải lo lắng cho cháu!” Hi Hi nhìn bọn họ nói, phần ân tình này, bé nhớ ở trong lòng.
"Cậu không có chuyện gì là tốt rồi, không có uổng phí lo lắng và tâm tư của chúng ta !" Tạp Ni cũng mở miệng nói.
"Đều tại tôi không tốt, không bảo vệ được lão đại!” Lúc này, Lý Thuận ở một bên nói, mỗi lần nói lên cái này, anh đều vô cùng áy náy.
Nghe được Lý Thuận nói, Hi Hi ngẩng đầu nhìn anh, "Được rồi, mọi chuyện đã qua, hơn nữa, trách nhiệm trong chuyện này không phải là của anh!” Chẳng ai nghĩ tới Diệp An Nhiên sẽ đặt tâm tư lên trên đầu Hi Hi.
"Đúng, mọi chuyện đã qua, chúng ta phải hướng tới phía trước, chuyện đã qua hãy coi như là quá khứ!” Mặc Thiếu Thiên cũng nói.
Mọi người đều gật đầu, lúc này, bao tử Hi Hi phát sinh một trận âm thanh, Hi Hi ngẩng đầu nhìn bọn họ, "Con..."
Nhìn biểu tình Hi Hi, mọi người đều bị chọc cười, Lâm Tử Lam mở miệng, "Mẹ lập tức đi làm cho con chút đồ ăn!”
Đầu tiên là Hi Hi là gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu, "Không, con muốn đi ra ngoài ăn!”
Mấy ngày nay, cậu đã không được ăn rồi, nếu đã được rồi, hắn đương nhiên muốn đi ra ngoài ăn một bữa lớn.
"Con có thể đi ra ngoài sao?" Lâm Tử Lam có chút bận tâm hỏi.
Hi Hi gật đầu, "Đương nhiên, mẹ, để con đi ra ngoài ăn, con không muốn ăn ở đây, giống như bệnh nhân, thân thể con không có chuyện gì, nhưng mà lòng con cũng sắp hỏng mất!”
Nghe được Hi Hi nói, Lâm Tử Lam không nhịn cười được, "Được rồi!"
Vì vậy...
Toàn bộ đều đi ăn cơm, Lý Thuận đẩy Hi Hi, Hi Hi ở xe lăn kháng nghị, "Tôi không nên ngồi xe dẩy, không nên ngồi xe đẩy a a a !”
"Không đẩy xe đẩy? Cậu nghĩ bò đi!” Hoa Hồng hỏi.
"Chỉ sợ sức lực cũng không có!" Lưu Ly cũng không nhịn được cười nói.
Nghe thế, bọn họ đều nở nụ cười.
Sắc mặt Hi Hi đen lại, "Mọi người cười tôi? Cười tôi sao?”
"Ừ! !"
Mọi người quay đầu lại nhìn Hi Hi, đều đặc biệt ăn ý cho bé một chữ.
Hi Hi, "..."
"Được rồi, các người cười đi!" Hi Hi yếu yếu nói.
Nhìn biểu tình Hi Hi, bọn họ đều nở nụ cười.
Vì vậy, lúc ăn cơm, bọn họ đều ăn thịt cá, mà trước mặt Hi Hi lại là cháo, thức ăn chay.
Đây là Mặc Thiếu Thiên cố ý phân phó nhà bếp làm, bởi vì ... mấy ngày trước Hi Hi đều dựa vào dinh dưỡng truyền vào cơ thể, trong dạ dày căn bản cũng không có gì, thoáng cái lại ăn nhiều đồ, sợ dạ dày không hấp thụ được, cho nên chỉ có thể ăn nhẹ như vậy.
Nhưng khi nhìn bọn họ, ăn cua, tôm, thịt bò, rượu đỏ, ánh mắt của Hi Hi đều đỏ.
"Con kháng nghị, con cũng muốn thịt bò, bảy phần chín, con cũng muốn ăn cua, muốn ăn tôm hùm!" Hi Hi ngồi ở bên trong kháng nghị.
"Kháng nghị vô hiệu, tiếp tục ăn!" Mặc Thiếu Thiên chỉ là nhàn nhạt quét mắt nhìn bé một cái, tiếp tục ăn.
Nghe thế, Hi Hi tức giận, nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ..."
"Gọi Thái hậu cũng vô dụng, con vẫn luôn không có ăn đồ ăn, giờ ăn, dạ dày không hấp thụ được, trước phải ăn nhẹ!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói.
"Con à không a a a, con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt bò!!”
"Có thịt a, trong bát của cậu không phải có tôm sao?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên sớm ngờ tới Hi Hi sẽ kháng nghị, cho nên cố ý cho thêm ít tôm nhỏ.
Nghe được Hoa Hồng nói, Hi Hi cúi đầu, dùng cái muôi múc một chút, một chút xíu tôm nhỏ như vậy, nào có đủ cho cậu nhét kẽ răng a a a!!!
"Được rồi, ăn đi, nếu không cũng không được ăn luôn!” Hoa Hồng nói.
Đều biết là vì muốn tốt cho Hi Hi, bọn họ đều đồng nhất trận tuyến.
Hi Hi rốt cuộc đã nhìn ra, bọn họ tuyệt đối cùng nhau, mặc kệ cậu kháng nghị thế nào, đều không hữu dụng.
Vì vậy, ánh mắt Hi Hi u oán, mấy người bọn họ đều ăn đông tây, không người nào để ý tới cậu.
Hi Hi cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ăn đồ của mình, chỉ bất quá nhìn đồ ăn mê người trước mắt.
Nhìn bọn họ không ai chú ý, Hi Hi nhịn không được vươn tay bắt đi một con tôm hùm, thế nhưng còn chưa có đưa đến bên kia, "Ba" một tiếng, tay của Lâm Tử Lam không chút do dự đánh vào mu bàn tay Hi Hi.
"Mẹ! ! !"
"Ăn!"
Hi Hi nắm tay, rồi lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể gục đầu xuống tiếp tục ăn.
Lúc Hi Hi đang u oán ăn, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một con tôm hùm.
Mắt Hi Hi trong nháy mắt sáng lên, quay đầu nhìn lại, Hoa Hồng mở miệng, "Chỉ cho phép một con!"
Hi Hi hưng phấn không thôi, "Hoa Hồng, là chị cho tôi!”
Hoa Hồng cười, "Ăn đi!"
Vì vậy, Hi Hi cũng không khách khí, trực tiếp ăn.
Mọi người ở một bên nhìn, không nhịn cười được cười.
Lúc bọn họ đang ăn, nghe được hai bên trái phải, phục vụ viên cùng quản lí đang nói chuyện.
Ý tứ đại khái, ở một cái phòng, có hai người phụ nữ ở, kết quả hai người đã chết.
Ở khách sạn, bọn họ đều rất kiêng kỵ cái này, cho nên quản lí sai người dọn dẹp gian phòng thật tốt một chút.
Đang nghe cái này, lòng của Hi Hi không biết vì sao hung hăng giật mình.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam và mọi người đều nghe được, hơn nữa đều rất chắc chắc chính là, bọn họ nói là Nhiễm Dĩnh cùng Thanh Thanh.
Thế nhưng, Thanh Thanh đã chết?
Nghe thế, lòng của Lâm Tử Lam không biết vì sao hung hăng chấn động.
|
Chương 531: Biết được Thanh Thanh đã chết Động tác của Hi Hi ngẩn ra, chẳng biết tại sao, trái tim như là bị người lấy tay nắm thật chặt, không thể hô hấp, áp lực không thôi.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam nhìn nhau, ánh mắt đều lo lắng nhìn Hi Hi, Hi Hi giật mình, cũng không nói gì, thế nhưng tiếp tục ăn, lại giống như đang nhai sáp.
Lúc buổi tối, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi ngồi ở chỗ kia, Hi Hi giống như là muốn hỏi cái gì.
Lâm Tử Lam nhìn bé, có chút bận tâm, nhưng lại làm bộ không có chuyện gì, "Làm sao vậy? Mệt mỏi, con hãy đi nghỉ ngơi đi!”
Nghe thế, Hi Hi mới lấy lại tinh thần, nhìn Lâm Tử Lam, bắt được tay cô, "Mẹ, cô gái kia có đúng là người đến gặp con hay không!”
Nghe thế, Lâm Tử Lam chấn động, lúc đó Hi Hi rõ ràng ngủ mê man, bé làm sao biết?
Lâm Tử Lam trầm mặc không nói, thế nhưng Hi Hi hiểu rất rõ Lâm Tử Lam, loại phản ứng này, đã nói rất rõ ràng tất cả.
"Thanh Thanh?" Hi Hi nhíu mày, thì thào nói.
Lâm Tử Lam kinh ngạc, xem ra Hi Hi lúc đó lúc hôn mê, cũng vẫn nghe được điều gì.
"Cô ấy nói gì với con?" Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam vội vàng hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn dáng vẻ Hi Hi khẩn trương, không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ là lắc đầu, "Mẹ không biết, lúc đó con hôn mê, cô ấy nói, một mình cô ấy ở lại!”Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Hi Hi cảm giác được một trận đau lòng không rõ.
Tay, để lên vị trí trái tim, thế nhưng khi chạm vào ngực, thì giống như có vật gì ngăn cản, Hi Hi nhíu mày, theo bản năng nhìn xuống cổ mình, vươn tay, từ trong áo móc ra một vật,
Là một cái vòng cổ, như là ngọc, Hi Hi nhìn, giá không phải của minhg, bé biết rõ, mình rất ít khi đeo những đồ này, mà cái này.... ......
"Đây là cái gì! ?" Lâm Tử Lam nhìn vật trên cổ Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam vươn tay vừa nhìn, chợt nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Thanh, trên cổ cô ấy cũng mang theo vật này.... ....
Lâm Tử Lam nhíu mày, chẳng lẽ là Thanh Thanh đưa cho Hi Hi! ?
"Mẹ, mẹ không biết cái gì có đúng hay không?” Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Hi Hi, không biết có nên nói hay không.
"Con nhớ kĩ, lúc hôn mê, hình như có người nói chuyện với con, thế những con nghĩ không ra, rốt cuộc nói gì, mẹ, có đúng là mẹ không biết cái gì!?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
"Mẹ, mẹ nói đi!"
Nhìn dáng vẻ Hi Hi gấp gáp, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, "Mẹ lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Thanh, trên cổ của cô ấy mang cái này, nếu như mẹ đoán không sai, cái này chắc chắn là cô ấy đưa cho con!”
Nghe thế, trong lòng của Hi Hi càng thêm không nói ra được tư vị.
"Mẹ, cô ấy đâu! ?" Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam, "..."
"Là ai đã cứu con? Là Thanh Thanh sao?" Hi Hi hỏi.
"Điều không phải!" Lâm Tử Lam nói.
"Vậy là ai! ?" Hi Hi hỏi.
Vì vậy, Lâm Tử Lam cũng không có giấu diếm, kể lại mọi chuyện cho Hi Hi.
Nguyên nhân là như vậy!
Thế nhưng, vì sao, trong lòng của cô mơ hồ bất an.
"Mẹ, ngày hôm nay lúc ăn cơm, người bọn họ nói, là Thanh Thanh cùng người phụ nữ kia sao! ?" Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt có chút chỗ trống hỏi.
"Mẹ không biết, mẹ đi tìm bọn họ, thế nhưng lúc tới, bọn họ đã đi rồi, cho nên, mẹ không biết xảy ra chuyện gì!” Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi tin tưởng, mẹ sẽ không lừa gạt mình.
Thế nhưng, trong lòng của bé tại sao phải đau nhức như vậy!
Hi Hi nắm lấy miếng ngọc, ngực cảm giác nói không ra lời.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Nhìn dáng vẻ Hi Hi, Lâm Tử Lam an ủi, "Được rồi, không nên suy nghĩ nhiều quá, thân thể con vừa tốt, sớm nghỉ ngơi một chút!" Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi gật đầu.
Lâm Tử Lam tiến tới, ở trên trán Hi Hi hôn một cái, "Đi ngủ sớm một chút!
"Dạ!" Hi Hi lên tiếng, nằm xuống.
Lâm Tử Lam đắp kín mền cho Hi Hi xong liền đi ra ngoài.
Thế nhưng Hi Hi nằm ở trên giường, nắm miếng ngọc trên cổ, thế nào cũng không ngủ được.....
Về đến phòng, Mặc Thiếu Thiên đang đợi cô.
Lâm Tử Lam đi vào, thở dài.
"Làm sao vậy?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
"Em có chút lo lắng cho Hi Hi!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn Lâm Tử Lam, "Em là lo lắng, chuyện của Thanh Thanh! ?"
Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừ!" Nói lên cái này Lâm Tử Lam chợt nhớ tới một việc, "Anh biết không, ngày đó Thanh Thanh đến xem Hi Hi, còn đưa cho Hi Hi một sợi dây chuyền..."
"Tín vật đính ước! ?" Mặc Thiếu Thiên cau mày.
Lâm Tử Lam thoáng cái nhịn không được, bị Mặc Thiếu Thiên chọc cười, "Anh đứng đắn một chút!" Lâm Tử Lam vừa mệt vừa buồn cười nói.
Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Được!"
Lâm Tử Lam thở dài, "Mặc Thiếu Thiên, em cũng có chút lo lắng, làm sao bây giờ! ?" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Làm sao vậy?"
"Anh nói, Thanh Thanh chết có thể có quan hệ cùng Hi Hi hay không! ?" Lâm Tử Lam hỏi.
Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, trong lòng của anh cũng có chút khúc mắc.
"Trước Nhiễm Dĩnh phản đối cứu Hi Hi, còn nói sẽ không cứu, thế nhưng ngày đó sau khi Thanh Thanh đến, ngày thứ hai Nhiễm Dĩnh liền đáp ứng cứu Hi Hi... anh nói, trong lúc này có thể có liên hệ gì hay không! ?" Lâm Tử Lam hỏi.
Càng nghĩ mới thấy có thể!
Mặc Thiếu Thiên ngẩn người, nghĩ tới lời Lâm Tử Lam nói, những khả năng này, không phải là không có khả năng!
Chỉ là đến bây giờ, cô đã không muốn chuyện phức tạp.
Thầm nghĩ Hi Hi nhanh lên tốt, rời khỏi nơi này.
Cúi đầu, nhìn Lâm Tử Lam suy nghĩ sâu xa, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Từ khi nào em hay suy diễn vậy?”
Nghe thế, Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh không cảm thấy thật kỳ quái sao! ?"
"Không cảm thấy, được rồi, bây giờ em có thai, thần kinh có chút mẫn cảm, nghe anh, không nên suy nghĩ nhiều như vậy, ngủ sớm một chút!" Mặc Thiếu Thiên thúc giục Lâm Tử Lam, cắt đứt suy nghĩ của cô.
"Thế nhưng..."
"Không có thế nhưng, tất cả đã có annh, em cứ yên tâm, đi ngủ sớm một chút, không vì em, cũng vì con trong bụng, em chịu được, nhưng con thì không!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam còn có thể nói cái gì, gật đầu, "Được!"
"Ừ!"
"Em đi tắm trước!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, mắt Mặc Thiếu Thiên trong nháy mắt sáng lên, "Anh giúp em.... ....”
"Em tự tắm! !"
"Em bây giờ là phụ nữ có thai, không thích hợp hoạt động nhiều!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Đến bây giờ, Lâm Tử Lam cũng đã biết Mặc Thiếu Thiên là có mục đích.
Lâm Tử Lam gật đầu, "Được rồi, Bạch Dạ cũng nói, hiện tại không thích hợp hoạt động nhiều, cũng không có thể vận động kịch liệt, bằng không..." Nói xong, ánh mắt của Lâm Tử Lam nhìn về phía bụng mình.
Mặc Thiếu Thiên, "..."
Vừa mọc lên hoa lửa, trong nháy mắt suy tàn.
Mà bên kia, Hi Hi nằm ở trên giường, trong tay vẫn nắm thật chặt dây chuyền, nghĩ như thế nào, cũng không ra.
Hơn nữa, đáy lòng càng ngày càng bất an.
Trong lúc này, nhất định có chuyện gì.
Thế nhưng rốt cuộc là chuyện gì, bé không biết.
Nghĩ tới đây, Hi Hi bỗng nhiên ngồi dậy, giống nhớ tới cái gì, bé đứng dậy, từ trên giường đi xuống.
Ra khỏi phòng, tìm được phòng Tạp Ni, Hi Hi trực tiếp đi vào.
Gõ cửa một cái, cửa liền mở ra.
Tạp Ni nhìn Hi Hi ở cửa, nhíu mày, "Thế nào còn chưa ngủ! ?"
"Tạp Ni, tôi muốn dùng máy tính của anh một chút!” Hi Hi đứng ở cửa nói.
Nghe thế, Tạp Ni nhíu mày, quay đầu lại nhìn máy tính xách tay trên bàn, "Tùy ý!"
Hi Hi cũng không khách khí, đi thẳng vào.
Ngồi ở chỗ kia, Hi Hi mở máy tính ra.
Tạp Ni đi qua một bên, rót một ly rượu đỏ, một bên vừa uống, vừa mở miệng hỏi, "Hi Hi, cậu không cần cố gắng như vậy, vừa mới tốt không cần chăm chỉ làm việc!”
Hi Hi không để ý tới, tiếp tục thao tác trên máy tính.
"Tôi đã nói cho Mặc Tử cùng Thẩm Dạ Thiên bọn họ, bọn họ biết cậu đã tốt, yên tâm, bọn họ sẽ tới gặp cậu!”Tạp Ni nói tiếp.
Hi Hi cũng không để ý, tiếp tục thao tác trên máy tính, hai con mắt dính chặt trên màn hình máy tính, ngón tay thao tác thật nhanh trên bàn phím.
Tạp Ni nhíu mày, nói hai câu, Hi Hi đều không phản ứng chút nào.
"Tôi đang nói với cậu!”
"Anh nói đi, tôi đang nghe!” Hi Hi nói.
"Cậu dự định lúc nào trở lại! ?" Tạp Ni hỏi.
Hi Hi tiếp tục không nhìn...
Đúng lúc này, Hi Hi ấn xuống một cái kiện, màn ảnh máy tính bỗng nhiên xuất hiện một đoạn video.
Bé là căn cứ vào thời gian trước tìm ra một đoạn video, hơn nữa còn là ghi lại trên hành lang.
Trong lúc đó có một người phụ nữ đi trở về phòng, lần thứ hai lúc đi ra, trong tay lại ôm một đứa bé...
Mà đứa bé kia, Hi Hi thấy rõ ràng, là Thanh Thanh! ! !
Hai mắt cô nhắm nghiền, môi trắng bệch, trên mặt không có chút huyết sắc nào.
Lại nhìn thấy cái dáng vẻ kia, lòng của Hi Hi thoáng đau một chút...
Quả nhiên, người bọn họ nói, là Thanh Thanh!
Thế nhưng, cô tại sao phải chết?
Tại sao phải trao dây chuyền cho bé?
Vì sao một ngày trước còn sống tốt, hôm sau đã chết.... ....
Chẳng lẽ là... Bởi vì mình?
Nghĩ vậy, lòng của Hi Hi bỗng nhiên đau xót.
Mọi chuyện phát sinh trùng hợp như vậy, làm cho cậu phải liên tưởng như vậy.
"Tạp Ni, anh biết Thanh Thanh chết như thế nào không?" Hi Hi đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Tạp Ni sửng sốt, không nghĩ tới Hi Hi hội đột nhiên hỏi cái này, không có suy nghĩ nhiều như vậy, mở miệng nói, "Cậu nói cô gái kia?"
"Ừ!"
"Không biết, một ngày trước tới thăm cậu hoàn toàn không có chuyện gì!”
Hi Hi, "..."
"Làm sao vậy! ?"
Hi Hi ngồi ở chỗ kia, cũng không nói gì.
Nhìn video, nhìn mặt Thanh Thanh trắng bệch, Hi Hi đột nhiên cảm giác được đáy lòng nặng nề, đầu cũng có chút đau, một giây kế tiếp, Hi Hi còn không biết chuyện gì xảy ra, thoáng cái hôn mê bất tỉnh...
|
Chương 532: Tâm bệnh cần có tâm dược Nhìn video, nhìn mặt Thanh Thanh trắng bệch, Hi Hi đột nhiên cảm giác được đáy lòng nặng nề, đầu cũng có chút đau, một giây kế tiếp, Hi Hi còn không biết chuyện gì xảy ra, thoáng cái hôn mê bất tỉnh...
Tạp Ni thấy thế, lập tức vọt tới, "Hi Hi, Hi Hi, cậu làm sao vậy?"
Nhìn Hi Hi ngất đi, Tạp Ni ngước mắt, khi nhìn đến hình ảnh trong máy tính , trong nháy mắt hiểu cái gì...
Ôm lấy Hi Hi, không nói hai lời xông ra ngoài.
"Bạch Dạ, Bạch Dạ!" Tạp Ni ở bên ngoài hô to.
Tiếng nói của Tạp Ni, làm không ít người đi ra.
Hoa Hồng bất mãn nhất, vừa mở cửa ra rống giận, "Tạp Ni, anh ăn phải cái gì à?? Hơn nửa đêm gào gì!"
Vừa mới dứt lời, khi nhìn đến trong lòng Tạp Ni ôm Hi Hi thì, ánh mắt Hoa Hồng của trong nháy mắt trợn to, "Hi Hi làm sao vậy?"
"Ngất đi thôi!"
Đúng vào lúc này, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng đi ra, vừa định hỏi chuyện gì xảy ra mà, lại nghe được Tạp Ni cùng Hoa Hồng đối thoại, Lâm Tử Lam cả kinh, theo Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra! ?" Mặc Thiếu Thiên lo lắng hỏi.
"Hay là trước đừng hỏi, Bạch Dạ đâu!" Tạp Ni khẩn trương nói.
Lúc này, Bạch Dạ từ trong phòng đi ra, thấy Hi Hi té xỉu, mở miệng, "Đưa vào phòng!"
Vì vậy, Tạp Ni trực tiếp ôm Hi Hi đi vào.
Lý Thuận cùng Lưu Ly cũng đều từ gian phòng đi ra, biết được tin tức Hi Hi gặp chuyện không may, đều chạy tới.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Lưu Ly cũng lo lắng nhìn Hi Hi nằm ở trên giường hỏi.
Bạch Dạ làm kiểm tra cho Hi Hi, Tạp Ni ở một bên nhìn.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn Tạp Ni, "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Tạp Ni lúc này mới lên tiếng, "Vừa rồi Hi Hi vào phòng của tôi nói dùng máy tính, tôi cho bé dùng, không nghĩ tới bé tra Nhiễm Dĩnh và Thanh Thanh, khi nhìn thấy Thanh Thanh đã chết, bé liền hôn mê bất tỉnh!"
Nghe thế một, mấy người bọn họ sửng sốt.
Lâm Tử Lam hiểu việc này, lúc cô vừa đi Hi Hi có điểm không đúng, không nghĩ như vậy!
"Sớm biết vậy em đã ở bên cạnh con!" Lâm Tử Lam nói, ngôn ngữ có điểm tự trách, thân thể Hi Hi vừa tốt, hiện tại xảy ra chuyện , để cho bọn họ đều khó có thể tiếp thu.
Nghe Lâm Tử Lam tự trách, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Được rồi, đừng nói lời này, cái gì phát sinh sớm muộn sẽ phát sinh!"
Hoa Hồng có chút nghe không hiểu, "Thanh Thanh chết cùng Hi Hi có quan hệ gì?"
"Một ngày trước, Thanh Thanh đến xem Hi Hi, khi đó cô ấy cho Hi Hi một sợi dây chuyền, chúng ta suy đoán, là bởi vì Thanh Thanh, Nhiễm Dĩnh đáp ứng cứu Hi Hi!" Lâm Tử Lam nói.
Nói lên cái này, Hoa Hồng cũng sững sờ.
Nếu quả như thật đúng vậy, như vậy...
Thanh Thanh chết, cùng Hi Hi cũng có quan hệ?
Hoa Hồng ngẩn người tại đó, có chút kinh ngạc, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ, "Thế nào? Bé thế nào? Có tái phát hay không?"
Lúc Bạch Dạ kiểm tra xong, lắc đầu, "Điều không phải, chỉ là lửa giận công tâm mới có thể hôn mê bất tỉnh, cũng bởi gì mấy ngày qua thể chất của bé tương đối bé, cho nên mới phải té xỉu, tỉnh lại không có chuyện gì!" Bạch Dạ nói.
Hiện tại Bạch Dạ trở thành bác sĩ thân cận bên người Hi Hi.
Nghe được Bạch Dạ nói, bọn họ mới cảm thấy yên tâm.
Còn tưởng rằng cổ trong người Hi Hi căn bản cũng không có hết, có lẽ tái phát.
Nghe thế, an tâm rất nhiều.
"Khổ cực cho anh!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Tôi nghĩ Hi Hi thật sự có điểm không ổn định!" Tạp Ni nói, "Sau khi xem video xong, liền nghĩ tới Thanh Thanh chết là bởi vì bé!"
"Tôi sx chăm sóc bé!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Bọn họ đều gật đầu.
... ...... ...... ...... ...... ......
Ngày hôm sau.
Lúc Hi Hi tỉnh lại, tất cả mọi người đang chờ bé.
"Cháu đã tỉnh? Có cảm giác khó chịu ở đâu hay không! ?" Bạch Dạ nhìn Hi Hi hỏi.
Nghe được Bạch Dạ nói, Hi Hi nhíu mày, lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi, như thế này là có thể cho bé ăn chút gì, bổ sung thể lực!" Bạch Dạ nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, phân phó người đi làm.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, "Bảo bối, con thế nào? Con không nên dọa mẹ!”
Hi Hi không trả lời Lâm Tử Lam nói, lại nhìn Bạch Dạ, "Bạch Dạ, cháu có chuyện hỏi chú!”
Bạch Dạ nhíu mày, hỏi bé, "Nói cái gì! ?"
"Người hiểu trung cổ, như vậy người hạ cổ, cũng sẽ bị phản phệ, đúng không?" Hi Hi nhìn Bạch Dạ hỏi.
Bạch Dạ sửng sốt, không nghĩ tới Hi Hi hỏi cái này.
Ánh mắt nhìn những người khác, Bạch Dạ thành thật trả lời, "Là có loại khả năng này!"
Nghe thế, Hi Hi thoáng cái trầm mặc.
Cái gì cũng không muốn nói.
Trước,lúc bé có xem, trong lúc vô tình thấy cái này, nếu như là tử cổ, sau khi mổ cổ, như vậy người hạ cổ sẽ bị phản phệ, dẫn đến cái chết.
Bé giống như đã biết, Thanh Thanh vì sao mà chết.
Cũng là bởi vì Hi Hi nói, nhắc nhở Bạch Dạ cùng bọn họ.
Lẽ nào Thanh Thanh là người hạ cổ?
Cô chết, là bởi vì bị cắn trả.
Lâm Tử Lam nghe, nhìn dáng vẻ Hi Hi, có chút bận tâm, "Bảo bối, con đừng như vậy, con nói như vậy, mọi người sẽ rất lo lắng cho con!”
"Mẹ, con không sao mà, con muốn nghỉ ngơi!" Hi Hi nói.
Hi Hi nói lời này, rõ ràng là muốn cho bọn họ đều đi ra ngoài.
Nhưng bây giờ Hi Hi có loại trạng thái này, bọn họ lại không dám nói thêm cái gì.
"Được rồi, con nghỉ ngơi thật tốt, mọi người sẽ tới thăm con!” Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi không có lên tiếng trả lời, mà là nằm ở nơi đó, nhắm hai mắt lại.
Mấy người bọn họ đều nhìn, không nói gì nữa, mà là đi ra ngoài.
Bọn họ mới vừa đi, Hi Hi mới mở hai mắt ra, đáy mắt một mảnh chỗ trống.
Tay, nắm lấy dây chuyền đeo trên cổ.
Bé cùng Thanh Thanh gặp mặt, chỉ có một lần, thế nhưng cô cứ như vậy khắc rõ ràng ở trong đầu bé.
Bé càng không nghĩ tới là, Thanh Thanh sẽ đem dây chuyền đưa cho mình, để cứu mình, mà chết...
Nắm dây chuyền, Hi Hi lần đầu tiên cảm giác, mất đi một người, là thống khổ như vậy.... .....
Bên trong phòng khách, mấy người bọn họ ngồi ở chỗ kia, việc này thật là sóng trước chưa dừng sóng sau đã đến.
Cổ Hi Hi vừa mới được giải, thì lại biết được nguyên nhân mọi chuyện, hiện tại nhìn ra, đối với Hi Hi là một đả kích, nếu không đã không đến mức ngất đi.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ, "Vừa rồi Hi Hi nói là sự thật sao?"
"Hiện nay xem ra, chỉ có thể giải thích là như vậy!”
Bạch Dạ nói như vậy, bọn họ còn có thể nói cái gì.
"Thì ra để Hi Hi sống tiếp, thì Thanh Thanh chết..." Lâm Tử Lam thì thào nói, đáy lòng tự trách.
Nhớ tới gương mặt Thanh Thanh, lòng Lâm Tử Lam cũng khó chịu không nói ra được.
Hi Hi là người, Thanh Thanh cũng là người, giống nhau là đều có cha mẹ, để cứu Hi Hi, lại hại Thanh Thanh... Tin tức này đối với Lâm Tử Lam mà nói, cũng là một đả kích.
Nếu như trước cũng biết, có lẽ, cô sẽ do dự, nhưng là bây giờ, cô cũng chỉ còn lại có tự trách.
Một mạng đổi một mạng, tuyệt đối điều không phải tác phong của Lâm Tử Lam, nhưng là bây giờ...
Mặc Thiếu Thiên giống như biết Lâm Tử Lam đang suy nghĩ gì, nhìn cô, "Chuyện này, chúng ta trước ai cũng không biết, nếu như biết, chúng ta cũng không làm như vậy, thế nhưng việc đã đến nước này, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp thu sự thực!"
"Thế nhưng Hi Hi? Con càng khó tiếp thu!" Lâm Tử Lam nói.
"Cho con thời gian!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Mọi người đều nghe, nhíu mày, chẳng ai nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy mà!
"Anh, nếu như có thể, cho bọn họ một chút bồi thường không được sao?” Lưu Ly hỏi.
Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Ngày hôm qua anh đã cho người đi tìm cô ấy, thế nhưng trong một ngày, cô ấy rời khỏi Bermuda, cho nên, anh cho người đi tìm, chỉ cần có tin tức, sẽ lập tức cho chúng ta biết!"
Mặc kệ bồi thường cái gì, chỉ cần Mặc Thiếu Thiên có thể làm được, anh nhất định tận lục làm.
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh cho người đi tìm!?”
"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Nghe thế, trong lòng Lâm Tử Lam mới dễ chịu một chút, chuyện đến bây giờ, cũng chỉ có thể nhìn về phía trước, nếu như có thể tìm được Nhiễm Dĩnh là hay nhất.
"Được rồi, em đừng lo lắng, nếu có tin tức, anh sẽ nói cho em biết!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lúc này Lâm Tử Lam mới gật đầu.
Mọi người ở trong phòng khách, đều nhìn phòng của Hi Hi, tràn đầy lo lắng.
Mấy giờ sau, bọn họ mang cho Hi Hi một ít thức ăn, thế nhưng Hi Hi ngồi ở chỗ kia, không ăn không uống, cũng không nói.
Cái dạng này, lo lắng phá hủy bọn họ.
"Hi Hi, ăn một chút gì, nếu không con sẽ không chịu nổi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói.
Thế nhưng Hi Hi ngồi ở chỗ kia, trong tay vẫn nắm dây chuyền Thanh Thanh đưa cho, ánh mắt trống rỗng, vẫn không nhúc nhích.
Lâm Tử Lam nhìn cũng có chút bận tâm, "Bảo bối, con thực sự muốn cho mẹ phải lo lắng sao!?”
Hi Hi vẫn không nhúc nhích, không nói được một lời.
"Hi Hi!" Hoa Hồng cũng gọi là một tiếng, "Cậu mở miệng ra nói cho tôi!”
Hi Hi thủy chung ngồi ở chỗ kia, ngoại trừ hô hấp, an tĩnh giống như là đã chết, mặc kệ nói cái gì, bé đều không phản ứng chút nào.
Nhìn mấy người bọn họ nóng ruột.
Mới vừa chuyển biến tốt một chút, hiện tại lại như vậy, thế nào để cho bọn họ khỏi bận tâm.
Mặc kệ mấy người bọn họ nói cái gì, Hi Hi đều không động.
Không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Bạch Dạ, Bạch Dạ nhìn bọn họ, "Đừng nhìn tôi, đây là tâm bệnh!”
"Tâm bệnh! ?" Hoa Hồng nhíu mày.
"Tôi không quản bênh gì, anh không phải quái tài sao, giúp một chút!!” Hoa Hồng nóng nảy nói.
"Các người chưa từng nghe qua sao? Tâm bệnh cần tâm dược, tôi không có biện pháp!" Bạch Dạ nói.
Nghe thế, Hoa Hồng có chút nóng nảy, "Không có biện pháp? Cái gì gọi là không có biện pháp, nếu như anh không có biện pháp, cũng đừng tên là quái tài!”Hoa Hồng châm chọc Bạch Dạ.
Ngoại trừ Hoa Hồng, mấy người bọn họ đều tương đối lý trí.
"Tâm thuốc? Thế nhưng Thanh Thanh đã mất, tâm dược như thế nào để duy trì!?” Lâm Tử Lam nhìn Bạch Dạ hỏi.
"Tôi đây không có cách nào, tôi là người, không phải thần tiên, không phải bệnh nào cũng chữa được, cái này phải xem bản thân Hi Hi!" Bạch Dạ nhìn Hi Hi nói.
|
Chương 533: Hi Hi có bệnh kén ăn Chuyện đã xảy ra ở trên người Hi Hi, đều quá mức cực đoan, căn bản là vượt ra khỏi năng lực của bọn họ.
Tạp Ni nhíu mày, "Xem tình huống trước, có thể chỉ là một lúc!"
"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Thế nhưng, những lời này Tạp Ni nói sai rồi.
Hi Hi cũng là một người cực đoan, mặc dù ở phương diện khác, bé bày mưu nghĩ kế, khéo léo, thế nhưng ở đối với chuyện tình cảm, Hi Hi cũng rất chấp nhất, cũng có thể nói rất cố chấp.
Ở trong những ngày kế tiếp, Hi Hi như cái xác không hồn, không có bất kỳ tâm tình, không nói một lời.
Mặc kệ mấy người bọn họ khuyên như thế, Hi Hi đều giống như không nghe được, ngồi ở chỗ kia, nhìn dây chuyền trong tay, như là một pho tượng, vẫn không nhúc nhích.
Bọn họ nhìn, đều không có biện pháp, thế nhưng Hi Hi có cái dáng vẻ này, căn bản không chịu nổi.
Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại không có bất kỳ biện pháp.
Mà hôm nay, Hoa Hồng từ gian phòng vọt ra, nhìn bọn họ, "Hi Hi ăn không vô, tất cả ăn vào lại ói ra!”
Nói lên cái này, bọn họ cả kinh, cũng đều theo vọt vào phòng Hi Hi.
Vừa vào phòng, thấy trong phong một đống, mà Hi Hi ghé vào bên giường, thoạt nhìn rất khó chịu.
"Hi Hi..." Lâm Tử Lam chạy tới, nhìn Hi Hi, “Con làm sao vậy?"
Hi Hi không nói gì, chỉ là lắc đầu.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn, nhíu mày, tình huống Hi Hi hiện tại, càng ngày càng ... hơn nghiêm trọng.
Vốn cho là chỉ nghĩ không thông, hiện tại xem ra, là luẩn quẩn trong lòng!
"Hi Hi, con trấn định một chút, Thanh Thanh chết, cùng với con không có quan hệ gì!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói.
Thế nhưng, chỉ thấy Hi Hi nghe được tên Thanh Thanh thì có một chút xíu phản ứng, thế nhưng sau khi dứt lời, Hi Hi khôi phục trạng thái như trước.
Đây là khúc mắc trong lòng bé, khó có thể cởi bỏ.
Trước một ngày Thanh Thanh còn đến thăm bé, cho bé dây chuyền, lúc đó bé có cảm giác, còn tưởng rằng đang nằm mơ, không nghĩ tới là thật...
"Hi Hi, con trấn định một chút!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, có chút kích động nói, "Thân thể con bây giờ vừa tốt, nếu như không ăn cái gì, sẽ lại xảy ra chuyện!”
Hi Hi vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Mặc Thiếu Thiên có chút tức giận, Hi Hi đã ói vài đốn, lúc này, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cầm lấy đồ trên bàn, hướng về phía miệng Hi Hi .
"Ăn đi!" Một bên rót, Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi ngồi ở chỗ kia, cả người vô lực, cảm giác được lực đạo mạnh mẽ của Mặc Thiếu Thiên, bé căn bản không đẩy anh ra, chỉ có thể như vậy thừa nhận.
Cháo, cứ như vậy rót vào trong miệng Hi Hi, có chút chảy ra, thế nhưng Mặc Thiếu Thiên chỉ nghĩ muốn cho bé ăn.
Không ăn không uống như vậy, làm hại không chỉ là chính bé, bọn họ cũng đều theo chờ đợi lo lắng.
Thế nhưng vừa rót hết, Mặc Thiếu Thiên mới buông ra, cả người Hi Hi ghé vào bên giường, toàn bộ phun ra...
Nhìn dáng vẻ Hi Hi khó chịu, người xung quanh không dễ chịu gì.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ, "Làm sao bây giờ! ? Tại sao có thể như vậy! ?" Rõ ràng đều ăn hết, làm sao sẽ nhổ ra.
Bạch Dạ nhìn Hi Hi, "Nếu như tôi đoán không có sai, tiếp tục như vậy, bé sẽ mắc bệnh kén ăn!”
"Bệnh kén ăn! ?" Lâm Tử Lam nhíu mày, lo lắng hỏi.
Bạch Dạ gật đầu.
Nghe thế, Lâm Tử Lam càng thêm lo lắng, "Vậy làm sao bây giờ? Có biện pháp nào sao?"
"Cái này còn là cần chính bản thân điều trị, nói cho cùng, vấn đề trong lòng, chính bé không muốn ăn, thế nào cũng đều không trôi!” Bạch Dạ nói.
Nghe lời này, bọn họ càng thêm lo lắng.
Nhìn Hi Hi, bé ngồi ở trên giường, như trước không biểu tình, nhìn dáng vẻ này của Hi Hi, bọn họ đều khó chịu không biết nên nói cái gì cho phải.
Đều biết Hi Hi khó chịu, dù sao, có người bởi vì mình mà chết đi, lại còn đối với một đứa trẻ, là một loại thương tổn nghiêm trọng.
Cho dù lo lắng, bọn họ cũng đều không trách cứ Hi Hi.
Thế nhưng, Hi Hi sinh hoạt, như cái xác không hồn, mặc kệ muốn bé làm cái gì, bé đều nghe theo, thế nhưng không ăn cái gì, không mở miệng nói, như vậy, để cho bọn họ lo lắng.
Hôm nay, Hoa Hồng mang theo Hi Hi ra ngoài.
Ngồi ở xe lăn, ngay bên ngoài quán rượu trong vườn hoa, mà Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam còn có Bạch Dạ ở bên trong thương lượng.
Trong vườn hoa có một hồ bơi, có người bơi, cũng có người đi dạo, vô cùng náo nhiệt.
Trước đây, nếu là Hi Hi, đã sớm náo nhiệt lên, nhưng bây giờ, Hi Hi ngồi ở chỗ kia, im hơi lặng tiếng.
Đến một nơi, Hoa Hồng dừng ở nơi đó, đi tới, ngồi xổm trước mặt của Hi Hi, "Hi Hi, cậu xem hình ảnh trước mặt, lẽ nào cậu định cả đời không nói lời nào sao?"
Hi Hi như trước ngơ ngác, không có mở miệng, duy nhất năng chứng minh bé còn sống, chỉ có tiếng hít thở kia còn có lông mi.
Vô luận cùng Hi Hi nói cái gì, bé đều là cái dáng vẻ này!
Hoa Hồng có chút nổi giận, không biết nên làm gì bây giờ!
Ngay vào lúc này, một quả banh lăn tới dưới chân của bọn họ.
Hoa Hồng nhìn, nhíu mày, vừa muốn đá đi, lúc này, một tiểu cô nương chạy tới, trùng hợp là, cô bé là con lai, lớn lên vô cùng đẹp, cô dùng tiếng anh non nớt cùng Hoa Hồng muốn banh.
Hoa Hồng trả banh cho bé, cô bé nói tiếng cảm ơn rồi đi, mà vào lúc này, Hi Hi chợt giật mình.
Nhìn Hi Hi phản ứng, Hoa Hồng cả kinh, nhìn Hi Hi, "Làm sao vậy?"
Chỉ thấy ánh mắt của Hi Hi nhìn phương hướng của cô bé kia, sau khi nhìn rõ, ánh mắt lại trở lên ảm đạm......
Hoa Hồng cũng theo Hi Hi nhìn lại, lẽ nào Hi Hi xem cô bé kia thành Thanh Thanh?
Nghĩ vậy, Hoa Hồng nhất thời có một chú ý.
Nghĩ đến chỗ này, cô mang theo Hi Hi đi trở về.
Đưa Hi Hi về phòng, Hoa Hồng liền đem mọi người tập trung một chỗ, sau đó nói ra ý nghĩ của chính mình.
Nghe thế, Lưu Ly nhíu mày, "Nói như vậy, có thể hay không không tốt lắm? Nếu như Hi Hi biết, có tức giận hay không?"
"Chẳng lẽ còn có biện pháp gì sao? Thực sự chờ bé nghĩ thông suốt, ngộ nhỡ chết đói làm sao bây giờ?" Hoa Hồng nói.
"Đúng vậy, tiếp tục như vậy nữa, không ăn không uống, sớm muộn xảy ra vấn đề!" Lý Thuận cũng phụ họa nói, không nghĩ tới, còn có thể ra chuyện như vậy.
Nói xong cái này, Hoa Hồng nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, "Hai người nghĩ thế nào?"
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nhìn thoáng qua nhau.
Lúc này, Bạch Dạ suy nghĩ một chút mở miệng, "Chưa chắc đã không phải là một biện pháp, bé hiện tại nhất định phải ăn vài thứ, nếu không có dinh dưỡng, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện!"
Bạch Dạ nói cái này, bọn họ còn có thể cố kỵ cái gì, tất cả so với Hi Hi, đều không là vấn đề!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Tạm thời cũng chỉ có thể làm như vậy, thế nhưng đi vào trong đó tìm một người vậy?"
Nói lên cái này, khóe miệng Hoa Hồng gợi lên một nụ cười, cái này, cô có sắp xếp.
Vì vậy, ngày thứ hai, Hoa Hồng tìm tới một cô bé.
Đưa tới trước mặt mọi người thì, bọn họ đều ngạc nhiên.
Gương mặt này, hoàn toàn giống Thanh Thanh!
Lâm Tử Lam nhìn cô bé, "Thanh Thanh?"
"Cô ấy là tiểu Thanh thanh!" Hoa Hồng ôm vào trong ngực, đắc ý nói.
"Ở đâu tới, đây cũng là quá giống!" Lý Thuận cũng không nhịn được mở miệng nói.
Lâm Tử Lam cùng Lý Thuận nhìn, thật có chút kinh ngạc.
Thế nhưng đối với Lưu Ly cùng Mặc Thiếu Thiên còn có Tạp Ni mà nói, như cơm thường.
Hiện tại, bọn họ mới hiểu được mục đích Hoa Hồng.
"Trên thế giới này có một thứ gọi là, thuật dịch dung!" Tạp Ni nhịn không được mở miệng, sau đó đi tới, đi quanh Hoa Hồng cùng cô gái kia một vòng, mở miệng, "Hoa Hồng, thủ nghệ của cô trước sau như một thật tốt!”
"Đó là đương nhiên, người trong giang hồ, phải có kỹ năng trong người !" Hoa Hồng nói.
"Dịch dung! ?" Lâm Tử Lam nhíu mày, giờ mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Biết rõ Thanh Thanh đã chết, không có khả năng ra hiện ở trước mặt của bọn họ, thế nhưng cô gái trước mặt, cũng quá mức giống nhau, Lâm Tử Lam có chút kinh dị.
Thế nhưng không ngờ, là dịch dung.
Lâm Tử Lam đi tới, nhìn cô bé, nhịn không được mở miệng, "Thật là quá giống!"
Cô bé đứng ở nơi đó, không nói gì, chỉ nhàn nhạt cười.
"Sẽ không làm lộ chứ! ?" Lý Thuận có chút bận tâm hỏi, tuy rằng rất giống, thế nhưng dù sao cũng là giả, ngộ nhỡ Hi Hi phát hiện, làm sao bây giờ?
Nghe Lý Thuận nói, khóe miệng Hoa Hồng gợi lên, "Cẩn thận một chút, cũng không thành vấn đề, huống hồ, Hi Hi cùng Thanh Thanh chỉ gặp qua một lần, không phân biệt được!"
Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Không sai, hiện tại là muốn cho Hi Hi ăn uống!"
Về phần bị Hi Hi phát hiện, cũng là chuyện từ nay về sau, chỉ cần hiện tại bé ăn uống, tất cả đều tốt.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn cô gái trước mặt, "Tâm Tâm, nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này, tên của cháu là Thanh Thanh, bên trong có đứa bé, cháu đã cứu, đồng thời tặng cho bé một sợi dây chuyền, hiện tại nhiệm cụ của cháu, là làm cho bé ăn uống!” Hoa Hồng nhìn cô gái trước mặt nói.
"Cháu đã biết!" Tâm Tâm gật đầu một cái nói.
"Còn có, không nên biểu hiện vô cùng nhiệt tình, biết không? !" Hoa Hồng hỏi.
Tâm Tâm như trước gật đầu.
"Được rồi, đi vào, nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cháu chính là Thanh Thanh!"
"Dạ!"
Cô bé đáp ứng một tiếng, sau đó hướng phòng Hi Hi đi tới.
Trước mặt cô bé vừa mới đi, Lý Thuận nhịn không được ở phía sau mở miệng, "Hoa Hồng, người đó, mặc kệ thân hình, tuổi, cũng quá giống!”
Khóe miệng Hoa Hồng đắc ý gợi lên, chỉ cần là cô nghĩ, còn có gì là không thể nào.
Chỉ là, cô nhàn nhạt nhìn Lý Thuận, "Mướn, một tuần, năm vạn!"
Lý Thuận, "..."
Vì vậy, Hoa Hồng theo vào phòng, mọi người cũng đều đi theo phía sau đi vào.
Đối với chuyện phát sinh kế tiếp, vừa khẩn trương, vừa chờ mong.
Bên trong gian phòng.
Hi Hi ngồi ở trên giường, không phản ứng chút nào.
Tâm Tâm đi tới, lễ phép tính gõ xuống cửa, thế nhưng không hề đáp lại, lúc này, Hoa Hồng cho biết một ánh mắt, để cho cô đi vào.
Cô bé cũng sợ hãi, đẩy cửa ra đi vào.
|
Chương 534: Hi Hi phát hiện chân tướng. Tâm Tâm đi tới, lễ phép tính gõ xuống môn, thế nhưng không hề đáp lại, lúc này, Hoa Hồng cho biết một ánh mắt, để cho cô đi vào.
Cô bé cũng sợ hãi, đẩy cửa ra đi vào.
Khi nhìn đến cậu bé đang ngồi trước mặt thì, Tâm Tâm còn là sửng sốt một chút, rất ít khi nhìn thấy cậu bé lớn lên đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy.
Mặc dù không biểu tình gì, thế nhưng liếc mắt nhìn qua, làm cho người khác cảm giác bất đồng.
Thoáng cái, tâm tình Tâm Tâm đã khá nhiều.
Cô bé nhìn Hi Hi, đi tới.
"Hi Hi..." Lúc này, Tâm Tâm đi tới bên giường của bé nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Hi Hi sửng sốt, ngước mắt, sau khi nhìn đến người trước mặt thì, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, không biết có cảm tưởng gì.
Nhìn dáng vẻ Hi Hi kinh ngạc, Tâm Tâm nhíu mày, "Anh không biết em sao?" Tâm Tâm nhìn Hi Hi hỏi.
"Thanh Thanh?" Hi Hi mở miệng, lại chợt phát hiện tiếng nói của mình có chút thay đổi, không có sức lực.
"Là em!" Tâm Tâm nhìn Hi Hi mở miệng.
Hi Hi hoài nghi mình có sinh ra ảo giác hay không, nhìn Thanh Thanh, có chút kích động, "Em, em..." Nửa ngày, Hi Hi dĩ nhiên nói không nên lời cái gì.
Thanh Thanh nhìn Hi Hi, "Em không sao mà!"
"Em không chết! ?"
Tâm Tâm cười, lắc đầu, "Không có!"
Nghe thế, Hi Hi bỗng nhiên cười ra tiếng, "Em, em thật không có chết!"
"Ừ!" Tâm Tâm gật đầu.
Một khắc kia, lòng Hi Hi không cách nào diễn tả bằng ngôn ngữ.
Vươn tay, Hi Hi ôm lấy cô bé.
Tâm Tâm ngây ngẩn cả người, không biết nên làm cái gì bây giờ, Hi Hi lại kích động nói, “Anh nghĩ em đã chết, may là em không có chuyện gì... May là!"
Người xung quanh đều nhìn, Tạp Ni lại vẫn nhíu mày, Hi Hi, lúc này hoàn không quên chiếm tiện nghi!
Ừ, có tiền đồ!
Tâm Tâm đứng ở nơi đó không hề động.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn có chút chua chát, thế nhưng dù thế nào?
Ở sau người giả bộ ho khan một tiếng, lúc này Tâm Tâm nhớ tới cái gì, "Em nghe nói, anh đã mấy ngày không có ăn cái gì... Tiếp tục như vậy không được, anh ăn một chút gì có được hay không! ?"
Nghe được Tâm Tâm nói, Hi Hi còn có thể nói cái gì, liên tục gật đầu, "Được, anh ăn, anh ăn!" Hi Hi liên tục gật đầu nói.
Nhìn dáng vẻ Hi Hi hiểu rõ, Tâm Tâm cười cười.
Phía sau, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nghe được Hi Hi nói ăn cơm, vui vẻ không ngớt, vội vã kêu người mang đồ ăn tới.
Đều là sớm chuẩn bị tốt, giống như Hoa Hồng đã sớm ngờ tới Hi Hi nhất định sẽ ăn, nên đã làm xong.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, "Bảo bối..."
Lúc này, Hi Hi ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, xin lỗi, để cho mẹ lo lắng!"
Nghe Hi Hi hiểu chuyện nói, Lâm Tử Lam đột nhiên cảm giác được vui vẻ.
Lúc này, Tâm Tâm bưng cháo, "Em đút cho anh!”
Hi Hi cười gật đầu, hết sức hài lòng.
Vì vậy, Tâm Tâm từng miếng từng miếng đút Hi Hi, mà Hi Hi cũng ăn thật cao hứng, mắt không chớp nhìn người trước mặt "Thanh Thanh", giống như sợ nháy mắt, chỉ là một giấc mộng.
Người bên cạnh nhìn, nhìn Hi Hi không có ói, nhưng lại ăn rất vui vẻ, lúc này mới âm thầm thở dài một hơi.
Chỉ cần Hi Hi ăn là tốt rồi.
Sau khi Hi Hi ăn uống xong, lại lo lắng Tâm Tâm đi mất, nên lôi kéo cô nói, không có biện pháp, Tâm Tâm chỉ có thể ở lại cùng Hi Hi.
Mà bên ngoài, mấy người bọn họ ngồi ở chỗ kia.
Lâm Tử Lam có chút lo lắng, "Hoa Hồng, cũng sẽ không làm lộ chứ?" Phải biết rằng tính cách Hi Hi, nếu như biết có người lừa bé, nhất định bé sẽ không vui, không khéo lại còn nghiêm trọng hơn lúc trước.
Hoa Hồng ngồi trên sô pha, vô cùng chắc chắc, "Cũng sẽ không, Thanh Thanh cùng Hi Hi chỉ gặp mặt qua một lần, hơn nữa tiếp xúc ít, Hi Hi làm sao phát hiện! ?"
Nói lên cái này, lúc này Lâm Tử Lam mới yên tâm gật đầu.
Lúc này, Lý Thuận có chút ngạc nhiên, "Cô rốt cuộc từ nơi nào tìm được người! Còn là người Trung Quốc, không đơn giản!"
"Hiện tại mở mắt nhìn, ngoài đường người Trung Quốc rất nhiều có được hay không, có cái gì kỳ quái!" Hoa Hồng nhịn không được châm chọc nói.
"Thế nhưng thân hình tương tự như thế, khó tìm, nhưng lại bình tĩnh như vậy, khí chất xuất chúng!"
Nói lên cái này, Hoa Hồng nhịn không được cười đắc ý, "Lẽ nào anh không biết trên cái thế giới này có chữ, là "Ngôi sao nhỏ tuổi" sao?"
Chính người từng gặp qua nhiều người, mới có thể đang đối mặt nhiều người như vậy, nhiều chuyện như vậy mà thời gian biểu hiện vững như vậy.
Hoa Hồng từ trên đường cái tùy tiện tìm một người, người đó cũng không phụ cô!
Lời này vừa nói ra, Lý Thuận bừng tỉnh, "A a, là như vậy, trách không được đối mặt với chúng ta nhiều người như vậy biểu hiện bình tĩnh như vậy!"
Ngay cả Mặc Thiếu Thiên cũng không nhịn được tán thưởng, "Hoa Hồng biện pháp này, thực sự rất tốt, Hi Hi cũng ăn uống, tâm tình cũng khá hơn nhiều!"
Nói lên cái này, bọn họ nhất trí gật đầu, bất quá, Lưu Ly lại nhìn Hoa Hồng, " Cuối cùng làm thế nào đề cho cô bé rời đi? Cũng không thể như vậy mãi được?”
"Tôi sẽ tìm một ngày thích hợp để cho cô bé rời đi, nhưng không phải hai ngày này!” Hoa Hồng nói, nói đến đây, cô nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Nên là chúng ta ở chỗ này ngây ngốc hai ngày nữa!"
"Chỉ cần Hi Hi tốt, chờ mấy ngày cũng không sao!”
Hoa Hồng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía bên trong gian phòng, các loại u oán a, Hi Hi thối, hiện tại chỉ biết tán gái...
Mà bên trong gian phòng, Hi Hi nhìn Thanh Thanh, tự đáy lòng sinh ra một loại vui vẻ, Thanh Thanh không chết, tin tức này đối với Hi Hi mà nói, tốt!
"Anh vì sao vẫn nhìn em!” Tâm Tâm nhìn Hi Hi hỏi.
"Đẹp!" Hi Hi tự đáy lòng mở miệng.
Vừa nói như vậy, mặt của Tâm Tâm một chút đỏ, trực tiếp như vậy bị người tán thưởng mỹ lệ cũng không phải một lần hai lần, thế nhưng Tâm Tâm còn chưa đỏ mặt.
Nhìn cô, Hi Hi mở miệng, "Thanh Thanh, em là vì cứu anh, mà thiếu chút nữa chết sao?"
Nói lên cái này, Tâm Tâm sửng sốt, không nghĩ tới Hi Hi hỏi cái này, thế nhưng suy nghĩ một chút mở miệng gật đầu, "Ừ!"
Như thế gật đầu một cái, đáy lòng Hi Hi chấn động, nhìn cô, "Em thật khờ!"
Tâm Tâm cười, "Em bây giờ không phải là không có chuyện gì sao!"
Nhìn Tâm Tâm cười, khóe miệng Hi Hi cũng gợi lên, còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô, ánh mắt của cô lạnh lùng...
Vì vậy, hai người ở trong phòng nói chuyện phiếm, trò chuyện một buổi chiều.
Khi đến lúc ăn cơm, Hi Hi dĩ nhiên chủ động từ trong phòng đi ra.
Bọn họ đều ở trong phòng khách chờ, thấy Hi Hi đi ra, rất kinh ngạc.
"Hi Hi! ?" Khi nhìn thấy Hi Hi, Lưu Ly đứng lên.
Hoa Hồng cũng nhìn, có chút kinh ngạc.
"Bảo bối, con thế nào đi ra?" Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
"Mẹ, con đói bụng!" Hi Hi nói.
Trời biết, Hi Hi nói câu này con đói bụng, đối với bọn họ mà nói, ý vị như thế nào, lúc bọn họ nghe được, có thể dùng từ mừng rỡ như điên để diễn tả.
"Lập tức ăn!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng.
Hi Hi cười.
Vì vậy, bọn họ cũng không có đi ra ngoài ăn, mà gọi là rất nhiều đồ ăn tới.
Hi Hi cùng Tâm Tâm ngồi chung một chỗ, Hi Hi vô cùng vui vẻ gắp thức ăn cho bé, mà Tâm Tâm còn lại là vừa cười, vừa ăn, cũng không quên gắp thức ăn cho Hi Hi, hai người thoạt nhìn, như là một đôi như nhau, Hoa Hồng ở một bên nhìn tức giận bất bình! !
Hi Hi thối, cậu trọng sắc khinh bạn a a a a a a!
Chỉ là nhìn Hi Hi có thể ăn uống, cũng không ói ra, như vậy, bọn họ đã vui vẻ rồi.
Bạn pháp của Hoa Hồng, vẫn có hiệu quả.
Lúc này, Tạp Ni nhìn Hi Hi, không quên trêu chọc bé vài câu, "Bảo bối, phân biệt như thế bất công a, cậu trong khoảng thời gian này, chúng tôi quan tâm cũng không ít, cũng không gắp thức ăn cho chúng tôi!?”
Nghe được Tạp Ni nói, Hi Hi nhìn anh híp mắt cười, "Muốn ăn a? Tự gắp.......”
Lời là nói như vậy, Hi Hi gắp thức ăn bỏ vào trong bát Lâm Tử Lam, "Mẹ, xin lỗi, trong khoảng thời gian này để cho mẹ lo lắng!"
Nghe được Hi Hi nói, Lâm Tử Lam cười, "Biết là được, lần sau không cần hù dọa người khác như vậy!”
"Đã biết!" Hi Hi cười.
|