[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 138: Mặc Tổng Mà Hoàn Lương, Thì Heo Mẹ Biết Trèo Cây! (2)
Nếu Hi Hi đã biết, Tử Lam cũng không định che giấu, gật đầu một cái, “Đúng vậy a, không sai!”
“Mẹ, mẹ thích cha rồi hả ?” Hi Hi kích động hỏi, cặp mắt kia lấp lánh nhìn Tử Lam.
Tử Lam lắc đầu, “Con nghĩ quá nhiều!”
“Vậy mẹ tại sao lại mua dép cho cha?”
“Mẹ là sợ anh ta tới nơi này nữa liền mang dép của mẹ, chân của anh ta lớn như vậy, dép của mẹ chịu không lại sự ‘chà đạp’ đấy!” Tử Lam nói. . . . . . .
“Chỉ là như vậy?” Hi Hi nhíu mày hỏi.
“Chỉ là như vậy!” Tử Lam hết sức khẳng định nói.
Nhìn bộ dạng không thừa nhận của mẹ, Hi Hi cũng không thể tránh được, nhưng mà trong lòng hết sức khẳng định là, mẹ trong lòng bắt đầu có cha rồi.
Mặc dù mẹ không thừa nhận, nhưng Hi Hi dám khẳng định.
Hi Hi nhìn Tử Lam, lộ ra nụ cười sáng lạn.
“Mẹ, thật ra thì cha rất tốt!” Hi Hi nói.
“Tốt ở chỗ nào?” Tử Lam nhíu mày hỏi ngược lại.
“Lớn lên đẹp trai này, có năng lực này, có tiền này, không thể so với người bình thường được!” Hi Hi nói, là một người chồng ‘Đệ Nhất Nhân Tuyển’, tuyệt đối không sai.
Tử Lam cau mày, “Tại sao mẹ chỉ thấy được là, lạm tình, hoa tâm, lãnh khốc vô tình?” . . . . . .
Mẹ, mẹ tất yếu chê bai cha như vậy sao?
“Thế nào? Tuyệt đối không đúng?” Tử Lam hỏi ngược lại.
Hi Hi im lặng nhìn Tử Lam, nhìn ngọn lửa của mẹ vào giờ phút này, Hi Hi chỉ có thể gật đầu, “Đúng!”
Tử Lam nhếch miệng cười thỏa mãn, “Ngoan, nấu cơm đi, mẹ về phòng nghỉ ngơi một lát. . . . . .”
Nói xong, Tử Lam đứng dậy, liền đi vào trong phòng.
Để lại Hi Hi một mình trong phòng khách, im lặng a a a!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mà Mặc Thiếu Thiên ở trong công ty, mấy ngày nay chẳng biết tại sao, lòng luôn không yên. Lúc họp, hắn cũng là như thế.
“Mặc tổng, anh cảm thấy như thế nào?”
“Mặc tổng. . . . . .”
“Mặc tổng? ? ? ?”
Liền kêu hai tiếng, Mặc Thiếu Thiên mới phục hồi tinh thần lại, nhìn bọn họ, “Thế nào?”
Người quản lý bộ phận Mar¬ket¬ing nhìn Mặc Thiếu Thiên, ngẩn người, mở miệng, “Không biết Mặc tổng đối với kế hoạch phía dưới, có ý kiến gì không?”
Bọn họ nói cái gì, Mặc Thiếu Thiên căn bản cũng không có nghe được, hiện tại nào tập trung? Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Đem bản kế hoạch đến phòng làm việc của tôi, tôi xem xong rồi quyết định!” . . . . . .
Người quản lý bộ phận Mar¬ket¬ing ngẩn người, cuối cùng vẫn là gật đầu một cái, “Vâng!”
“Cuộc họp hôm nay kết thúc, về chuyện kế hoạch, mọi người cứ làm kế hoạch cho kĩ rồi đem đến phòng làm việc của tôi, cứ như vậy đi, tan họp!”
Vì vậy, theolời Mặc Thiếu Thiên, cuộc họp kết thúc.
Mặc Thiếu Thiên đi ra phòng họp đầu tiên, mọi người không ai dám có ý kiến, cũng đều dọn dẹp đồ rồi đi ra khỏi phòng họp.
Mặc Thiếu Thiên trở lại phòng làm việc, không biết vì sao, một ngày nay tinh thần có chút lo lắng.
Vừa đi vào bên trong phòng làm việc, Mạc Lương liền gõ cửa.
“Vào đi!” Âm thanh Mặc Thiếu Thiên truyền ra.
Mạc Lương đi vào, “Mặc tổng!”
“Chuyện gì?”
“Tra được rồi!” Mạc Lương mở miệng.
Mặc Thiếu Thiên nâng con ngươi nhìn Mạc Lương, hắn tự nhiên hiểu được đã tra ra cái gì.
“Ở nơi nào?”
“Lục Tử Thịnh sắp xếp cho Trọng tiểu thư ở tại một căn biệt thự, cái này là địa chỉ căn biệt thự kia!” Mạc Lương mở miệng, sau đó đi tới, đem địa chỉ cho Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên nhìn địa chỉ, nhíu mày.
Lục Tử Thịnh cố ý sắp xếp chỗ ở cho Trọng Nhược Tình, chính là không muốn người ta tìm được cô, nhưng vô luận hắn giấu diếm gì đi chăng nữa, Mặc Thiếu Thiên cũng có thể tìm được.
“Mặc tổng, anh có muốn chuẩn bị xe tới đó?” Mạc Lương nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, “Không cần!”
Mạc Lương cau mày, không hiểu.
“Lục Tử Thịnh giúp cô ta, không thể không có lí do, tôi ngược lại thật muốn xem một chút, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì!” Mặc Thiếu Thiên nói xong, sau đó nhếch miệng lên lạnh lùng cười.
Nụ cười ấy, mang theo vài phần bén nhọn, mấy phần chắc chắn, mấy phần hung dữ của Mặc Thiếu Thiên.
|
Chương 139: Lâm Tiểu Thư, Em Trở Nên Dịu Dàng! (1) Tử Lam vừa tỉnh dậy liền nghe phía ngoài có âm thanh, hình như là Mặc Thiếu Thiên đang cùng Hi Hi nói chuyện, cơn buồn ngủ nhất thời biến mất.
Đứng dậy tùy ý đem tóc cột lại, kéo cửa ra liền đi ra ngoài.
Quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên đang ở bên trong phòng khách, ánh mắt Tử Lam theo bản năng nhìn lướt qua, liền thấy Mặc Thiếu Thiên mang dép cô mới mua, hả hê đi tới đi lui.
Tử Lam ngẩn người, Mặc Thiếu Thiên liền thấy nàng.
“Em đã tỉnh?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười hỏi.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, Tử Lam cảm giác có chút kỳ quái. Tử Lam gật đầu một cái, đi ra.
“Ừ, làm sao anh lại tới?” Vừa đi ra bên ngoài vừa hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, “Có người hoan nghênh anh như vậy… tại sao anh có thể không đến đây?”
“Người nào hoan nghênh anh?” Cô theo bản năng hỏi ngược lại. Liền nói.
Mặc Thiếu Thiên lại đến gần cô, “Em cứ nói đi?”
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nở nụ cười tự đắc, nói “Lâm tiểu thư, dép rất thoải mái, anh rất thích!”
. . . . . .
“. . . . . .” Tử Lam im lặng, sớm biết như vậy cô đã không mua cặp dép kia! !
Quả thật mình tìm phiền toái cho mình!
Nhìn Tử Lam im lặng, Mặc Thiếu Thiên nhất thời vui mừng, hắn chính là thích xem bộ dạng kinh ngạc của cô.
Rất sảng khoái !
Lúc này, Hi Hi đi ra.
Tử Lam trừng mắt liếc bé một cái, tiểu phản đồ nha!
Nàng không có ý tứ kia cũng bị hắn nói thành ý tứ kia rồi !
Hi Hi nhìn ánh mắt của mẹ, vội vàng dời đi tầm mắt làm bộ như không nhìn thấy.
Mẹ, con không phải có lòng đấy!
Ai bảo bé một hưng phấn liền không nhịn được đây?
Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy ánh mắt của cô, lập tức ngăn cản tầm mắt của cô,
“Lâm tiểu thư, em thay đổi thân thiết rồi !” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Tử Lam nhìn hắn cười một tiếng, “Mặc tổng, anh nghĩ quá nhiều!”
“Có phải hay không nghĩ quá nhiều, trong lòng em nhất định rõ ràng, chỉ là Lâm tiểu thư, anh thích nhìn em thay đổi!” Mặc Thiếu Thiên cười như không cười nói, bất quá nụ cười kia, hết sức ái muội cùng thỏa mãn.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, cũng biết hắn hiểu lầm, Tử Lam hướng hắn kéo ra nụ cười nhạt, cũng không có giải thích cái gì, ngược lại nhìn hắn,
“Mặc tổng, nếu anh đã ưa thích đôi dép như vậy, có hay không phải trả tiền, 32 ngàn đồng, lấy ra!”
“Tiền thì không có, có thể hay không dùng cái khác tới bồi thường?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi ngược lại.
Hai người đấu võ mồm, càng ngày càng phúc hắc rồi.
Hi Hi ở một bên nhìn cũng vui mừng thầm.
Tử Lam thừa nhận, Mặc Thiếu Thiên càng ngày càng đùa bỡn không biết xấu hổ, nếu hắn nhận thức hắn thứ hai thì không ai dám nhận thức thứ nhất.
“Mặc tổng, A thị loại thứ nhất ngựa, anh làm sao không thẹn!” Tử Lam gằn từng chữ nói.
“Lâm tiểu thư, em có phải hay không hiểu lầm cái gì? Anh chỉ nói, trừ tiền ra, có muốn hay không anh cũng cho em vật chất bồi thường một cái?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi ngược lại.
Tử Lam ”. . . . . .”
Phì một tiếng, Hi Hi nhịn không được bật cười, nhưng nhìn qua ánh mắt của mẹ, Hi hi lập tức biết điều mà ngậm miệng, bé dần dần xoay người, quay mặt vào trong, tiếp tục cười
. . . . . .
Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, anh tới nơi này chính là vì nhạo báng tôi sao? Vẫn là vì bày tỏ anh đối với đôi dép này thập phần ưa thích?”
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi, “Anh hôm nay tới là cố ý nói cho em biết một cái tin, làm bồi thường!”
. . . . . .
“Đừng hiểu lầm, anh nói là thật!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Tử Lam cau mày, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô,
“Là như vậy, những người trong công ty đều nhất trí quyết định để cho em nhận lấy chức vị Tổng giám thiết kế này! Dĩ nhiên là sau khi thân thể em tốt lên!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng nói nói.
“Tại sao lại là tôi?” Tử Lam hỏi ngược lại.
“Mọi người nhất trí quyết định cho rằng em là người thích hợp nhất!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Mặc dù tôi không phủ nhận năng lực của tôi kém, nhưng là bàn về tư lịch, luận về thực lực, đều không nên là tôi!” Tử Lam nhàn nhạt nhả ra từng chữ.
“Vậy em cảm thấy phải là người nào?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại, hai mắt chăm chú tập trung vào nàng.
“Đương nhiên là Trần Mặc rồi, mặc kệ ở tư lịch, hay là ở phương diện năng lực, hắn đều là một người xứng đáng , trước kia nếu như không phải là chú ý lời nói của Trọng Nhược Tình thì Trần Mặc hoàn toàn xứng đáng.” Tử Lam nói.
Cũng không phải là cô không muốn thăng chức, tăng lương, điều như vậy ai mà không muốn , cô cũng không phải là Thánh Nhân, nhưng là Tử Lam cô cảm thấy Trần Mặc thích hợp nhất.
Này cùng cô năng lực không liên quan.
Mặc Thiếu Thiên nghe hết đề nghị của cô, rất nghiêm túc nghĩ tới.
Mặc dù thời gian Tử Lam đến làm không tính là dài , nhưng là năng lực của cô không kém bất kì ai, Trần Mặc, hắn cũng đã cân nhắc qua, hai người thực lực có thể xem như là ngang nhau, hắn một mực suy tính chuyện này, nhưng là hôm nay thấy Tử Lam vì không biết lí do gì cứ như vậy nói hết rồi.
Thứ nhất, hắn cũng muốn khiến Tử Lam đón lấy
Thứ hai, hắn cũng muốn xem một chút Lâm Tử Lam có ý kiến gì.
Ngay khi nghe được lời cô nói, khóe miệng hắn nâng lên nụ cười.
“Lâm tiểu thư, em cũng đã biết, lần này là một cơ hội tốt, nếu để vuột mất thì rất khó mới có lại!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam nhíu mày, “Tôi hiểu biết rõ, chỉ là, tôi sẽ dựa vào năng lực của mình từng bước đi lên đấy!” Tử Lam nói từng chữ một, lời nói hết sức khí phách.
Mặc Thiếu Thiên liền thưởng thức phần này khí phách cùng rộng rãi này của cô.
“Được, anh sẽ mỏi mắt mong chờ đấy!”
“Vinh hạnh cho tôi!” Tử Lam không nhường bước chút nào. Nói dứt lời, Mặc Thiếu Thiên liền đứng dậy,
“Nếu em đã có quyết định như vậy, anh liền không ngăn cản em, anh còn có chuyện, đi trước!”
Vừa nghe đến Mặc Thiếu Thiên nói muốn đi, Hi Hi vội vàng chạy lại, “Cha, cha không phải ăn cơm mới đi sao?”
“Cha còn có chút việc, không ăn đâu! Huống chi, còn có người không muốn cha lưu lại!” Mặc Thiếu Thiên nói, tự tin nhìn hướng Tử Lam.
“Con lưu cha lại, ăn cơm rồi xong hãy đi!” Hi Hi hết sức mong đợi nói.
Mặc Thiếu Thiên ánh mắt nhìn về phía Tử Lam, Hi Hi cũng nhìn về phía cô. Nhìn ánh mắt mong đợi của con trai, cô sao có thể nhẫn tâm phá hư. Bé vẫn luôn hi vọng ba người một nhà có thể ở chung một chỗ, như những nhà bình thường khác, bình thường ở chung một chỗ, thật tốt. Suy nghĩ một chút, cô mở miệng,
“Không lưu anh nhưng cũng đâu ngăn được anh tới . . . . . . Mặc tổng, anh đều không khách khí, còn cần người nào lưu anh à?” Tử Lam hỏi ngược lại.
Ngụ ý, chính là cô cũng không có phản đối.
|
Chương 139: Lâm Tiểu Thư, Em Trở Nên Dịu Dàng! (2)
Hi Hi nhếch môi cười.
Mặc Thiếu Thiên lại nhìn Tử Lam, “Lâm tiểu thư, nếu không muốn anh lưu lại ăn cơm thì em trực tiếp nói, cần gì phải nói lời kì cục như vậy?”
. . . . . .
Tử Lam phát hiện, cô lần nữa nghẹn lời.
“Cha, con cũng cần mua chút đồ, cha theo con đi ra ngoài có được hay không?” Hi Hi vui mừng nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng rất muốn cùng Hi Hi ở một chỗ bồi dưỡng tình cảm, cười cười đáp một tiếng, “Dĩ nhiên có thể, muốn mua gì cha cũng cùng con đi!”
“Vậy chúng ta đi!” Hi Hi nói, vì vậy nhìn Tử Lam, “Mẹ, mẹ có muốn hay không cùng đi?”
Tử Lam lập tức nhớ tới hôm nay bị người khác hiểu lầm cô và Mặc Thiếu Thiên là vợ chồng liền lập tức lắc đầu, “Thôi, các người đi đi, nhớ mua giúp tôi vài trái thanh long!”
“Tốt!” Hi Hi đáp một tiếng, liền đi theo Mặc Thiếu Thiên ra ngoài.
Bên trong siêu thị, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi vừa xuất hiện, thu hút không ít ánh mắt.
Một lớn một nhỏ nhìn y chang nhau, đi tới chỗ nào, tất cả đều cho mọi người một loại hoảng hốt ảo giác, giống như không thấy ánh mắt tò mò của mọi người, nói
“Bảo bối, con phải mua cái gì?” Mặc Thiếu Thiên rất ít khi tới siêu thị, bây giờ tới, cũng không biết nên làm gì.
“Mua một ít thức ăn, còn nữa, nước tương cũng không có!” Hi Hi nói.
Nghe lời của con, Mặc Thiếu Thiên bình tĩnh gật đầu.
Vì vậy hai cha con bắt đầu đi dạo siêu thị.
Hi Hi thường xuyên đến nơi này, cho nên tương đối quen thuộc, ngược lại, Mặc Thiếu Thiên đi theo sau lưng Hi Hi, nhìn bé chọn đồ.
Hi Hi mua thức ăn cực kỳ nghiêm túc, Mặc Thiếu Thiên cũng là tùy tiện cầm một cái ném vào trong shopping cart.
Hi Hi lại lần nữa lấy ra.
“Cha, cái này không được!” Hi hi nói.
“Tại sao?”
“Cái này không tươi, muốn làm được món ăn ngon thì phải mua thực phẩm tươi!” Hi Hi nói.
Hi Hi cùng Tử Lam đều rất dễ ăn, điều này cũng nguyên ở Hi Hi mặc kệ làm cái gì cũng vô cùng nghiêm túc.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nghiêm túc chọn lựa, cũng không chọ bừa nữa, dù thế nào đi nữa thì hắn đối với mấy cái này là một chữ cũng không biết, lúc này, hắn tùy ý nhìn, liền thấy quầy bán thanh long, nhớ tới nữ nhân kia dặn dò, liền hướng bên kia đi tới.
Hi Hi mua xong đồ dùng cần nấu cho bữa tối thì liền chạy đi mua ngay nước tương, khi tìm thấy, Hi Hi có chút cau mày.
Mẹ nó! Để cao như vậy làm gì? Khi dễ bé với không tới sao? Hi Hi đưa tay ra đủ, làm thế nào cũng với không tới, ngay vào lúc này, một cái tay duỗi tới,
“Là cái này sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Hi hi thấy Mặc Thiếu Thiên tới liền gật đầu một cái.
“Dạ!”
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên rút ra chai nước tương đưa cho Hi Hi, “Xem ra cha tới nơi đây cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng đấy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Sẽ không biết chọn mua thức ăn, ít nhất cũng có khác chỗ dùng.
Hi Hi nghe Mặc Thiếu ngày lời nói này, chỉ hận mình tuổi còn nhỏ, dáng dấp chậm a!
Mẹ nó, bé muốn nhanh lên một chút trưởng thành, lớn lên!
So với cha đẹp trai hơn, cao hơn, mạnh hơn!
Nghĩ tới đây, Hi Hi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, bé hiện tại cùng cha có ngang thế lực, vậy người nào rốt cuộc mạnh hơn một chút đây? Mặc dù Cửa Ngục thành lập trước, thế lực cũng hơn một tí nhưng là nhìn về tương lai, bọn họ cũng cùng cả quân hỏa giao dịch, có ở đây không xa về sau, thế lực của bọn họ đã trải rộng thiên hạ, hơn nữa có bé tên thiên tài này ở đây, chuyện này, là sớm muộn thôi đấy!
Thật ra thì bé cũng không kém cha đúng không?
Nghĩ tới đây, Hi Hi nhất thời ổn định một chút.
Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn, “Con đang nghĩ cái gì?”
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu thiên, “Chính con hiện tại nghĩ, lúc nào thì mới cùng dáng dấp với cha một dạng cường đại!”
Những lời này, gián tiếp tính khen ngợi Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên, “Con trai ngoan, con còn nhỏ, cha con ưu tú như vậy, con cũng sẽ không kém đến nỗi nào đâu!” Mặc Thiếu ngày hả hê nói.
Hi hi nhìn Mặc Thiếu thiên, “Cha, cha có thể không cần tự luyến như vậy được không?”
Mặc dù sự thật như thế.
“Bảo bối, con nên rõ ràng đây là sự thật!” Mặc Thiếu Thiên không nóng không lạnh nói
. . . . . .
Được rồi! Bảo bối cũng cảm thấy như thế.
Ha ha ha!
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên cầm trái hanh long, cười hắc hắc.
Cha cũng quan tâm mẹ nha!
“Đồ mua đủ hết chưa?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Dạ!” Hi hi gật đầu, “Đủ!”
“Đi thôi, đi tính tiền!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Ngay vào lúc này, sau lưng có một máy chụp hình hướng về phía bọn họ lặng lẽ chụp lại. . . .
|
Chương 140: Chuyện Cũ Của Mặc Thiếu Thiên (1) Mua đồ xong, hai người liền đi về phía quầy thanh toán, Hi Hi cầm đồ, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lấy ví tiền, rút ra một cái thẻ.
Loại cảm giác này, thật rất tốt.
Hi Hi thường xuyên đến siêu thị này, cho nên nhân viên nơi này căn bản đều biết Hi Hi.
Bọn họ nhìn Hi Hi, “Hi Hi, đây là cha con sao?”
Hi Hi gật đầu, “Đúng!”
“Cha con rất đẹp trai a!”
“Đó là đương nhiên, cũng không xem là cha của ai!” . . . . . .
Những lời này, cũng không biết đang khích lệ người nào.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên trả tiền xong, liền cùng Hi Hi đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên cầm túi đồ, Hi Hi đi tay không, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Hi Hi nhất thời có loại cảm khái, cảm giác có cha quả là không tệ a.
Thế nhưng bọn họ hoàn toàn không có chú ý tới, có người sau lưng cầm máy ảnh chụp lén bọn họ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Mẹ, con và cha đã về!” Hi Hi vào cửa trước kêu một tiếng.
Tử Lam xem ti vi, nhìn bọn họ quay về, liền lười biếng quay đầu lại liếc mắt nhìn, ‘ừ’ một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, người phụ nữ này lúc làm việc và sau khi tan việc hoàn toàn là hai người, duy nhất vĩnh viễn không đổi chính là bộ dạng lí trí phúc hắc kia.
Hi Hi xách theo đồ đi vào phòng ăn nấu cơm, Mặc Thiếu Thiên cũng rất tự giác cầm trái Thanh Long đi thỉnh giáo Hi Hi cắt như thế nào.
Qua một phen giày vò, Mặc Thiếu Thiên bưng đĩa Thanh Long đi ra.
Tử Lam ngồi ở trên ghế sofa, hoàn toàn giống như là một nữ vương, chờ đợi người khác phục vụ.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam vẫn còn trong giai đoạn dưỡng thương, nên nhịn.
Trực tiếp đi tới, đem đĩa Thanh Long đặt ở trên khay trà. Sau đó liền cầm một miếng lên ăn.
Tử Lam nhíu mày, nhìn đĩa Thanh Long trước mặt, cũng cầm một miếng lên ăn.
“Mặc tổng, đây là do anh cắt sao?” Tử Lam hỏi, Mặc Thiếu Thiên không muốn mở miệng nói chuyện, rồi Tử Lam lại ngay sau đó bổ sung, “Cắt thật xấu!” . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên hung hăng trợn mắt nhìn Tử Lam một cái, lập tức đem đĩa Thanh Long kéo đến trước mặt của mình, “Ngại xấu thì đừng có ăn!”
Tử Lam cau mày, lập tức vươn tay kéo đĩa đến trước mặt của mình, “Bảo bối là mua cho tôi, hà cớ gì mà không ăn?”
“Không phải ngại xấu sao?”
“Xấu cũng không ảnh hưởng tới mùi vị!” Tử Lam nói. . . . . . .
Vì vậy, hai người cứ kéo tới kéo lui, xem ra, cực kỳ ngây thơ.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu thiên, “Mặc tổng, anh không cảm thấy như vậy rất ngây thơ sao?”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi ngược lại, “Lâm tiểu thư cũng giống vậy!”. . . . . . .
Ngay vào lúc này, Hi Hi từ trong phòng bếp đi ra, thấy một màn như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cha, mẹ, hai người không cảm thấy mình rất ngây thơ sao? ! ! ! !
Thân là con trai của hai người, vì động tác này mà cảm thấy rất mất mặt a a a!
Hi Hi đi tới. “Cha, mẹ, nếu muốn ăn, thì bên trong vẫn còn, hai người như vậy, thật sự rất ngây thơ. . . . . .” Hi Hi tỏ ra một bộ dạng ghét bỏ nói.
Câu nói của Hi Hi, nhất thời nhận lại hai phát xem thường.
Chứng kiến hai phát xem thường này, Hi Hi sững sờ, nguy rồi, nói sai rồi!
Chỉ là ngay sau đó trên mặt Hi Hi nâng lên một khuôn mặt đáng yêu kèm theo nịnh hót cười, “Cha, mẹ, con không phải có ý đó. . . . . .”
“Vậy con có ý gì?” Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi cười, “Thật ra thì con nói là con, mẹ, mẹ nghĩ quá nhiều, đúng rồi, cơm làm xong rồi, có thể ăn cơm, cha, mẹ, chúng ta đi ăn cơm đi, đi ăn cơm. . . . . .” Hi Hi vội vàng cười làm lành nói.
Thấy Hi Hi có thái độ nhận sai, thật không tệ, Tử Lam mới quét mắt nhìn Hi Hi một cái, đứng dậy hướng về phía bàn ăn mà đi tới.
Mặc Thiếu Thiên cũng nheo lại tròng mắt, nhìn đánh giá Hi Hi một chút, cũng xoay người đi về phía bàn ăn.
Hi Hi đứng ở phía sau, cả người buông lỏng, aizz, niên đại này, lời nói thật đều không cho người ta nói ra rồi !
Trên bàn ăn, một nhà ba người đang ăn cơm.
Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên cùng chung đề tài, nói chuyện rất vui vẻ. Tử Lam ở một bên đang ăn cơm, nghe bọn họ trò chuyện, chỉ là nghe, nhìn, trong lòng rất an tĩnh.
Mặc dù vừa bắt đầu có chút mâu thuẫn với Mặc Thiếu Thiên, nhưng là trải qua chung đụng, loại mâu thuẫn này đã dần dần biến mất, Tử Lam chưa bao giờ xem xét chuyện tương lai của hai người, cuộc sống của cô đều là trải qua ngày nào hay ngày đấy, ra sức hưởng thụ mỗi ngày. Nhìn bộ dạng Hi Hi vui mừng như thế, cô cũng biết mình không sai.
Mặc dù cô là mẹ của Hi Hi, nhưng cô cũng không có quyền tước đoạt tình thương của cha dành cho con.
|
Chương 140: Chuyện Cũ Của Mặc Thiếu Thiên (2)
Nhìn Hi Hi vui mừng, cô cũng liền chấp nhận Mặc Thiếu Thiên ở đây.
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên vang lên.
Mặc Thiếu Thiên nhìn tới số điện thoại, chân mày chau lại, nhưng mà vẫn nhấn nút trả lời.
“Cha. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên trả lời điện thoại.
“Ngươi bây giờ ở nơi nào?” Điện thoại bên kia, Mặc Ân Thiên lạnh lùng hỏi.
“Con đang ăn cơm!” Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại cũng là rất lạnh lùng mà nói, chỉ là có chút buồn bực, bình thường Mặc Ân Thiên chưa bao giờ quản khỉ gió gì hắn, thế nhưng hôm nay lại hỏi hắn ở nơi nào.
“Lập tức trở về!” Mặc Ân Thiên lạnh lùng nói.
“Nhưng con bây giờ đang ăn cơm, có chuyện gì không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
“Lập tức trở về, có chuyện muốn nói với ngươi!”
Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn Hi Hi, nhớ tới chuyện gì đó, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp trả lời một câu, “Con hôm nay buổi tối không có thời gi¬an, có chuyện gì thì ngày mai rồi hãy nói!”
Mặc Ân Thiên nghe thế, nhất thời tức giận , “Ta mặc kệ ngươi có chuyện gì, lập tức trở về!”
Sau khi nói xong trực tiếp cúp máy.
Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại di động, sắc mặt âm trầm.
Tử Lam ngồi đối diện với Mặc Thiếu Thiên, cũng có thể nghe loáng thoáng được trong điện thoại phát ra âm thanh ra lệnh, không có một tia tình cảm nào, có thể thấy được, quan hệ giữa Mặc Thiếu Thiên cùng nhà họ Mặc thật rất tệ.
Sau khi Tử Lam nghe được, liền làm bộ không nghe thấy, cũng không nói gì.
Dĩ nhiên, Hi Hi cũng nghe được. Hi Hi cũng biết cha và nhà họ Mặc quan hệ không tốt lắm, nhưng cũng không có nói rõ, mà nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, cha có phải có chuyện gì không?”
Mặc Thiếu Thiên còn đang tức giận, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự lo lắng của Hi Hi, hắn mới trấn định bản thân.
Hi Hi, hắn thật cảm thấy Hi Hi món quà tốt nhất mà ông trời ban cho hắn.
Nhiều năm như vậy, Mặc Ân Thiên vẫn đối với hắn vẫn như thế, mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng mà đã thành thói quen.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, sững sờ một chút, sau đó nói, “Không có việc gì, ăn cơm đi!”
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, thấy cha như vậy, ‘ừ’ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Mặc Thiếu Thiên lấy điện thoại di động tắt máy.
Vì vậy thời gi¬an tiếp đó, không khí cũng rất tốt.
Bọn họ nói chuyện, Tử Lam cũng thỉnh thoảng đáp một câu nói, có vẻ không khí rất hòa thuận, tất cả đều rất tốt.
Hi Hi rất vui.
Thật ra thì tại một vài mặt, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi rất là giống nhau, bọn họ cũng khát vọng tình thương của cha, Mặc Thiếu Thiên nhiều năm như vậy phải vật lộn với cuộc sống trưởng thành, lập trường của hắn chỉ chính hắn hiểu, mặc dù hắn có bộ dạng bình thường phóng đãng không bị trói buộc, nhưng sau khi có Hi Hi, biết Hi Hi là con của mình, tâm tình của Mặc Thiếu Thiên kích động, một khi thừa nhận, hắn liền sẽ cho Hi Hi sủng ái vô tận. Đây chính là Mặc Thiếu Thiên!
. . . . . . . . . . . . . .
Sau khi ăn cơm xong, Hi Hi vẫn như cũ đi rửa bát, Tử Lam ngồi ở trong phòng khách xem ti vi.
Mặc Thiếu Thiên đi tới. “Lâm tiểu thư, em thật nhàn nhã!” Mặc Thiếu Thiên vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Thế nào? Hâm mộ sao? Anh có thể đi vào giúp bảo bối đấy!” Tử Lam cũng ra vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà ứng đối.
Mặc Thiếu Thiên ‘hừ’ một tiếng, nhưng mà hắn cũng không nói gì, đi thẳng đến bên Tử Lam, tiếp cận cô.
Tử Lam nhìn thân thể Mặc Thiếu Thiên từ từ lại gần, cô liền lùi về sau, tràn đầy cảnh giác nhìn Mặc Thiếu Thiên , “Anh định làm gì?”
Nhìn cô có bộ dạng phòng bị, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, cười mị hoặc, Mặc Thiếu Thiên cúi người, một cái tay từ từ đưa đến sau lưng Tử Lam, đứng từ một bên nhìn, giống như Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam, động tác cực kỳ ái muội.
“Anh…anh muốn làm gì?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cảnh giác hỏi, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo lại có thêm mấy phần đáng yêu.
Mặc Thiếu Thiên rất ít thấy cái bộ dáng này của Tử Lam, bây giờ nhìn lại, không ngừng ‘mĩ lệ’, cũng tăng thêm mấy phần đáng yêu.
“Em cho rằng anh muốn làm gì?” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên vươn tay qua sau lưng Tử Lam lấy áo khoác.
“Anh muốn lấy áo mà thôi, Lâm tiểu thư, em khẩn trương làm gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Ngươi lam 囧.
Trên mặt lướt qua một tia đỏ ửng, nhưng không có nói cái gì nữa.
“Hôm nay sợ là không có thời gi¬an ở cùng bảo bối!”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên đứng dậy nhìn về phía phòng bếp, “Bảo bối, cha hôm nay có chuyện, đi trước!”
“Vâng, cha đi đường cẩn thận!” Hi Hi từ phòng bếp ló đầu ra, nhìn Mặc Thiếu Thiên
Nhìn Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy làm chuyện gì cũng trở nên có ý nghĩa rồi.
“Ừ!” Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, sau đó liếc mắt nhìn Tử Lam làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhếch miệng lên cười yêu nghiệt, xoay người rời đi.
Cho đến khi cửa bị đóng, Tử Lam mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa một chút, cũng không nói gì.
Hi Hi rửa chén xong từ phòng bếp đi ra, lúc này, Mặc Thiếu Thiên đã rời đi. Hi Hi trực tiếp đi tới phòng khách, Tử Lam đang ăn trái cây, Hi Hi đi tới, ngồi trên sàn nhà. “Mẹ. . . . . .”
Thân thể nho nhỏ của Hi Hi hướng về phía Tử Lam.
“Hả?” Tử Lam lên tiếng.
“Mẹ biết cha trước kia phải trải qua chuyện gì không?” Hi Hi nhìn Tử Lam, chợt lên tiếng.
|