[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 172: Vài Chuyện Của Mối Tình Đầu (2)
Mặc Thiếu Thiên nhớ, khi đó, Diệp An Nhiên khóc rất đau lòng, Mặc Thiếu Thiên lúc đó, quyền thế quá nhỏ bé, tuổi trẻ khinh cuồng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp An Nhiên rời đi, cũng là từ khi đó, Mặc Thiếu Thiên cực kỳ hận Mặc gia.
Đã nhiều năm rồi, những hồi ức kia đã bị phai mờ ở trong lòng, thế nhưng Mặc Thiếu Thiên không ngờ, hắn chợt nhận được cuộc điện thoại của Diệp An Nhiên, cô trở về!
Ngồi ở trong xe, Mặc Thiếu Thiên cau mày, giống như có cái gì đó luẩn quẩn không đi, để cho hắn buồn phiền .
Khởi động xe, Mặc Thiếu Thiên mới muốn lái đi, thuận thế lấy điện thoại di động ra, ngay khi thấy hình trên màn hình điện thoại di động thì khóe miệng của hắn không khỏi từ từ nhếch lên.
Nhìn trong hình, là hai mẹ con, bọn họ dưới ánh mặt trời, cười vui vẻ như vậy. . . . . .
Nhìn bọn họ cười, tâm tình của Mặc Thiếu Thiên cũng đã khá hơn nhiều.
Nhớ lại chuyện bảo bối gọi điện thoại bảo cùng tới ăn cơm, Mặc Thiếu Thiên lần đầu tiên cự tuyệt bảo bối, trong lòng có chút băn khoăn.
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên bấm số gọi cho Lâm Tử Lam, mới vừa đưa vào bên tai, lại nghe được, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không ngờ người phụ nữ này ngay cả ngủ cũng tắt máy.
Nhưng khi nhìn thời gi¬an, đã muộn rồi, Mặc Thiếu Thiên cũng không nghĩ gì nữa, trực tiếp đem điện thoại ném qua một bên, lái xe rời đi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hôm sau.
Sáng sớm, Lâm Tử Lam đến công ty, công ty liền mở một cuộc họp, về việc cô cùng Trần Mặc phụ trách hợp đồng bên Vân Đức, hợp đồng sẽ phải lập tức kí kết, cho nên nhất định phải đi họp, đây là chuyện hợp tác giữa hai công ty.
Mà hôm nay, người của tập đoàn Vân Đức cùng người của tập đoàn MK cùng đi họp cung với nhau, hơn nữa đây là cuộc họp hết sức quan trọng.
Lâm Tử Lam chuẩn bị, vẫn luôn rất đầy đủ.
Nếu là hợp tác, dĩ nhiên, tất cả mọi người đều muốn nói lên đề nghị của mình.
Lâm Tử Lam cùng Trần Mặc ngồi song song nhau, nghe người của tập đoàn Vân Đức nói lên sự sắp xếp cũng như lời đề nghị, còn có sự hy vọng của bọn họ.
Lâm Tử Lam rất nghiêm túc lắng nghe, nhớ rất rõ ràng rằng sự hợp tác lần này, hết sức quan trọng.
“Sự hợp tác lần này, đối với Vân Đức chúng tôi mà nói, cũng là hết sức quan trọng, cho nên, tôi hi vọng lần này có thể đạt được chút thành tích!” Tổng Giám đốc bên Vân Đức nói.
Mọi người nghe, gật đầu một cái.
Lúc này, Tổng Giám đốc của Vân Đức đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Lam, “Lâm tiểu thư, xin hỏi cô có đề nghị gì tốt không?” Tổng Giám đốc của Vân Đức hỏi.
Ngài ta hỏi vậy, mọi ánh mắt đều dồn về phía Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam chỉ kinh ngạc mấy giây, mặc dù không hiểu ông ta tại sao lại hỏi mình như vậy, nhưng gặp phải trường hợp này, Lâm Tử Lam có thể ứng phó .
“Thật ra thì tôi không có đề nghị gì hay cả, nhưng mà nghe Lý Tổng vừa nói như thế, tôi bỗng nhiên có một ý tưởng!” Lâm Tử Lam đứng lên chậm rãi nói.
“Lâm tiểu thư có ý kiến gì, cứ việc nói!” Lý Tổng nhìn Lâm Tử Lam cười nói.
“Nếu là hai bên hợp tác, vừa muốn hai bên đều có lợi , còn phải có điểm nhấn, tôi cảm thấy, chúng ta thật ra có thể chế tạo ra một ‘hệ liệt’, liền lấy lợi ích của hai bên!” Lâm Tử Lam nói.
Chắc có ý bảo là làm ra những nhiều dòng sản phẩm, mà chúng có liên quan với nhau.
Nghe Lâm Tử Lam nói như thế, mọi người sững sờ, đều là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Lý Tổng cũng ngây ngẩn cả người, “Hệ liệt?”
“Đúng, hiện tại trên thị trường châu báu, nhiều loại sản phẩm đều có, hai bên hợp tác cùng nhau cũng không phải là số ít, cũng đều vì lợi ích mà hai bên dấy lên xung đột, nếu như chúng ta chế tạo ra một dòng sản phẩm hệ liệt, tôi cảm thấy được, nó không chỉ có thể hấp dẫn người tiêu thụ, mà còn có một mánh lới thật tốt, mặc kệ lúc ở buổi triển lãm châu báu, hay là lúc bán ra, rất có thể đạt tới mức doanh thu cao!”
Lâm Tử Lam vừa nói xong, mọi người bừng hiểu ra.
Đây chính là một ý kiến hay.
Do hai công ty cùng hợp tác, tin tức vừa truyền ra, nhất định sẽ gây sự chú ý. Nếu như làm tốt, đây là một cơ hội gây chấn động giới đá quý.
Lý Tổng vỗ tay đầu tiên, “Lâm tiểu thư, quả nhiên danh bất hư truyền . . . . . .” Lý Tổng khen ngợi nói.
Lâm Tử Lam khẽ cười yếu ớt , khiêm tốn nói, “Cám ơn Lý Tổng khen ngợi, cái này chỉ là bước đầu thôi, quan trọng là quá trình, vẫn còn cần thương lượng!” Lâm Tử Lam nói.
Thật ra thì lúc trước, nghe Lâm Tử Lam nói muốn đem châu báu cung cấp cho một chuyên gia giám định châu báu trước khi tung mặt hàng ra thị trường, Lý Tổng liền chú ý tới Lâm Tử Lam, đây là một ý tưởng lớn mật, không ngờ Lâm Tử Lam thế nhưng lại nói ra, nếu như đổi thành công ty khác, có lẽ sẽ khiển trách Lâm Tử Lam, nhưng Lý Tổng là một người làm ăn rất thông minh, ông ta hiểu được, mặc dù bọn họ không đề cập tới, đến lúc mặt hàng tung ra thị trường, cũng sẽ có ký giả không lương tâm mà lăng xê, cho nên, không bằng bọn họ làm trước.
Lý Tổng là một người thích những người có tài, rất quan tâm tới ý tưởng của Lâm Tử Lam.
“Tôi tin tưởng, trong quá trình sản xuất, Lâm tiểu thư nhất định sẽ làm cho chúng tôi hài lòng, Lâm tiểu thư, hợp đồng này, gi¬ao cho cô cùng Trần tiên sinh!” Lý Tổng cười nói.
Lúc này, Lý Tổng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, chúng ta lúc nào thì tìm thời gi¬an để ký hợp đồng đây! ?”
Lý Tổng vừa nói xong, tầm mắt của Mặc Thiếu Thiên từ trên người của Lâm Tử Lam dời đi, hắn cười nói, “Nếu Lý Tổng có lòng như vậy, sau khi tôi sắp xếp xong, lập tức thông báo cho Lý Tổng, được chứ?”
“Được, sớm gặp lại!” Lý Tổng nói.
“Nhất định!” Mặc Thiếu Thiên cũng cười nói, sau đó cùng Lý Tổng bắt tay.
|
Chương 173: Vẫn Còn Có Lương Tâm (1) Sau khi họp xong , tất cả mọi người giải tán, Tử Lam thở dài một hơi, không nghĩ tới ý tưởng của cô lại có thể dễ dàng được thông qua.
Đây là chuyện khiến cô vô cùng vui mừng .
Mọi người thu thập xong đều nhanh chóng đi ra khỏi phòng họp, Cảnh Thần cùng Trần Mặc là hai người ra sau cùng.
"Theo tôi nghĩ , ý tưởng này của cô quả thật rất tốt, nếu như lần thành công, nhất định sẽ có được hiệu quả rất tốt!" Trần Mặc nói.
Thật ra, Cảnh Thần cũng đặc biệt thích ý tưởng này của Tử Lam , lớn mật, mới mẻ lại không kém phần độc đáo.
Tử Lam cười nói, " Ý tưởng đương nhiên tốt, thế nhưng còn cần áp dụng với hành động thực tế nữa , mẫu thiết kế mới là phần trọng yếu nhất!"
"Cô đã có ý tưởng nào chưa ?" Trần Mặc vấn.
Tử Lam lắc đầu, "Tạm thời chưa có !"
"Vậy được, nếu cần hỗ trợ gì cứ việc nói với tôi !" Trần Mặc nói.
Tử Lam gật đầu, sau đó hai người mỉm cười đều tự trở về cương vị của mình.
Vừa mới ngồi xuống, Tử Lam cảm thấy có chút khát nước, cầm lấy cái ly trên tay hướng về phía phòng giải khát.
Phòng giải khát cũng là một nơi không tồi chút nào , mỗi lần đặt chân đến nơi đây, Tử Lam cũng không nhịn được muốn dừng chân lại.
Đúng lúc này, Mặc Thiếu Thiên bước vào.
Tử Lam vừa quay đầu lại, thấy người đến là mặc Thiếu Thiên , cô nhàn nhạt chào hỏi một tiếng.
"Mặc tổng!"
Chào hỏi qua loa xong cô dự định sẽ bỏ đi.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày , nữ nhân này, xem anh như ôn thần sao , anh vừa tới, cô ta lại muốn bỏ đi.
"Chậm đã !" Mặc Thiếu Thiên không vui mở miệng.
Tử lam bưng ly nước trong tay , quay đầu lại nhìn anh , "Mặc tổng, còn có chuyện gì sao?"
"Nhìn thấy anh đã muốn đi? Anh đáng sợ như vậy sao? Hử ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô không vui hỏi.
Tử Lam mỉm cười, "Mặc tổng, anh suy nghĩ quá nhiều , tôi chỉ muốn vội vàng trở về chổ làm việc mà thôi!" Tử Lam vừa cười vừa nói.
“Thật vậy sao?" Nói xong , Mặc Thiếu Thiên liền hướng về phía Lâm Tử Lam đi tới, thân thể cao lớn tiến gần Lâm Tử Lam, toàn bộ bóng dáng của anh bao trùm lấy cả người cô .
Tử Lam hoảng hốt lui về phía sau mấy bước , trong tay cầm ly nước , cẩn thận nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"
Mặc Thiếu Thiên cúi thấp đầu, nhìn nữ nhân trước mặt, khóe miệng quyến rũ ra một nụ cười yêu nghiệt hoa lệ , "Ở chỗ này, anh có thể làm gì?"
...
Nhìn Mặc Thiếu Thiên cười vẻ mặt cực kỳ yêu nghiệt, Tử Lam hung hăng trợn mắt nhìn anh.
"Lâm Tử Lam , đây thái độ mà em đối với ân nhân cứu mạng của mình sao?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Éc ….
Ân nhân cứu mạng...
Tử Lam đổ mồ hôi .
Không nhắc tới chuyện này, chắc có lẽ cô đã quên mất.
Cô ngẩng đầu, nhìn Mặc Thiếu Thiên, " Ân nhân cứu mạng, anh muốn tôi phải có thái độ gì đây ?" Nói xong, Tử Lam cố gắng nở một nụ cười thật tươi , muốn bao nhiêu rực rỡ thì có bấy nhiêu rực rỡ.
Nhìn nụ cười trên mặt cô , Mặc Thiếu Thiên càng cảm thấy không vui , anh nhíu mày .
"Sau này nếu thấy anh , không được phép trốn tránh !" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam từng chữ từng chữ nghiến răng ra lệnh .
"Mặc tổng, anh thực sự..."
"Em chỉ có thể đáp ứng!" Mặc Thiếu Thiên bá đạo nói.
...
Tử Lam còn có thể nói cái gì đây , cô chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu chấp nhận .
Ai, ai kêu bản thân nhận ân huệ từ anh ta là chi , Tử Lam cảm giác cả đời này cô đều không thoát được cái người nam nhân tự xưng là ân nhân cứu mạng này .. .
Nhìn Tử Lam gật đầu, Mặc Thiếu Thiên hết sức hài lòng ngoéo ... khóe môi mỉm cười.
"Được rồi, ngày hôm qua bảo bối gọi điện thoại cho anh nói muốn cùng anh ăn cơm, nhưng anh bận việc không thể tới được , bé có tức giận anh không ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.
Tử Lam cười, "Bảo bối giống dạng người lòng dạ hẹp hòi sao?"
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, nói như vậy cũng đúng a.
"Em cùng bảo bối nói một tiếng, hôm nào anh sẽ đến bồi bé!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Thật ra Tử Lam rất muốn nói, anh có thể trực tiếp gọi điện thoại cho bảo bối a, tại sao phải cho nàng chuyển lời giúp , thế nhưng lời đến khóe miệng, Tử Lam lại nuốt xuống.
"Ân..." Tử Lam gật đầu, không nên học vị đại gia này sinh khí .
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, anh bước gần về phía cô , Tử Lam không biết Mặc Thiếu Thiên muốn làm gì, thế nhưng cô cầm chặt ly nước trong tay , cả người run lên, nước trong ly vẫy ra bên ngoài, hoàn hảo đều nằm trên ngực của Mặc Thiếu Thiên.
"Ngô..."
Tất cả nước nóng trong ly liền trục tiếp đổ trên người anh , Mặc Thiếu Thiên bị nóng lui về sau một bước .
Tử Lam cả kinh, cô thệ, tuyệt đối cô không phải cố ý!
"Tôi không cố ý..." Tử Lam buông ly nước ra nhanh chóng giải thích , đây chỉ là vô tình phạm phải sai lầm a, cô thực sự không có cố ý , ai bảo anh bỗng nhiên đến gần cô làm chi !
Một điểm dấu hiệu báo trước cũng không có, cái này không thể trách cô được!
Mặc Thiếu Thiên nhìn trước ngực mình ướt một mãng lớn, hơn nữa đều là nước nóng, rất nóng.
Nâng mắt lên hung hăng nhìn Lâm Tử Lam.
Cô thật sự bị oan nha ...
Chẳng lẽ anh ta lại nghĩ là do cô cố ý như thế với anh sao ?
"Anh không sao chứ?" Tử Lam biết nhiệt độ của nước, nhìn trước ngực Mặc Thiếu Thiên nị ướt một mãng lớn, chắc chắn sẽ bị phỏng .
"Em có muốn thử một chút hay không , liền biết có chuyện hay không a !" Mặc Thiếu Thiên cắn răng nói rằng, trong lòng kết luận rõ ràng là cô cố ý.
|
Chương 173: Vẫn Còn Có Lương Tâm (2)
Tử Lam 囧.
Có cần phải hung dữ như vậy sao?
Thật sự cô không có cố ý mà !
Ngay vào lúc này, có người đến.
"Mặc tổng, thật xin lỗi , tôi thực sự không phải cố ý!" Tử Lam vừa nói xin lỗi xong, xoay người định đi ra ngoài.
Nếu còn tiếp tục ở lại đây chắc chắn sẽ khiến cho người ta dễ sinh ra hiểu lầm .
Nhìn bộ dạng giống như muốn chạy trốn của Lâm Tử Lam , Mặc Thiếu Thiên không vui nhíu nhíu mày, nữ nhân này...
Mặc Thiếu Thiên dùng tay xoa xoa trước ngực,sau đó anh cũng xoay người đi ra ngoài.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Tử Lam sau khi trở về vị trí làm việc của mình , cô ngồi im tại chỗ, trong lòng có chút điểm băn khoăn lo lắng cho Mặc Thiếu Thiên.
Vào lúc này, bên kia có một đồng nghiệp đang nói chuyện, "Này, tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài, có cái gì cần mua giúp không...? Tôi giúp mọi cậu mua về!"
"Tốt, giúp tôi mua..."
Nghe thế , Tử Lam chợt nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra , cô đứng dậy hướng đồng nghiệp kia đi tới.
Mười mấy phút đồng hồ sau , đồng nghiệp đã trở về, đi tới trước mặt Tử Lam , "Tử Lam, đây là thuốc trị phỏng mà cô cần !"
Tử Lam nhìn cậu sau đó nói, "Cám ơn nhiều!"
"Không cần khách khí, bất quá , Tử Lam , cô bị phỏng sao ?" đồng nghiệp tiếp tục hỏi.
"Nga, không có gì, chỉ là lúc tôi uống nước không cẩn thận phỏng một chút!" Tử Lam mỉm cười giải thích.
"Uh, vậy cô phải cẩn thận một chút !"
"Ân , không có việc gì!"
"Tốt lắm, tôi đi làm việc trước đây !"
"Ân , cám ơn nhiều!" Tử Lam gật đầu.
"Tôi đã nói rồi mà , không cần phải khách khí..."
Vì vậy, đồng nghiệp cười bỏ đi , mà Tử lam lại ngồi tại chỗ, trong tay cầm thuốc trị phỏng , trong lòng lại bắt đầu có chút do dự.
Thực sự muốn đi sao?
Trong lòng Tử Lam không ngừng suy nghĩ.
Ngay vào lúc này, Cảnh Thần bu lại, "Này, Tử Lam , cô đang nghĩ gì thế?"
Tử Lam định thần lại , cô quay sang nhìn Cảnh Thần, "Không có gì!"
"Nhìn cô giống như người mất hồn vậy..."
"Cảnh thần, cô nói thử xem , nếu như có một người đã tưng cứu mạng của cô, sau đó lại bởi vì cô lại bị thương, cô nói đi , cô có nên hay không nhìn hắn?" Tử Lam thử dò xét hỏi.
Cảnh Thần cau mày, "Đương nhiên là như thế , đây là việc mà một người có lương tâm cần phải làm !".
...
"Nếu như một người ngay cả điều này cũng làm không xong , nhất định lương tâm bị chó ăn mất rồi !"
...
Nói xong điều này, Cảnh Thần nổi lên nghi ngờ cô bỗng nhiên nhìn Tử Lam , "Cô hỏi cái này để làm gì?"
"Không có, tôi chỉ thị tùy tiện hỏi một chút!"
"Nga, ngày hôm nay trông cô thật là kỳ quái!" Cảnh Thần nói, "Được rồi, không hàn huyên với cô nữa , tôi đi làm việc đây!"
"Ân!"
Cảnh Thần bỏ đi, Tử Lam vẫn ngồi tại chỗ, suy nghĩ một chút , quả thật Cảnh Thần nói chính xác không sai.
Dù sao trong chuyện này, đều là lỗi của cô , mà Mặc Thiếu Thiên đã từng cứu cô một lần , nếu không đi, hình như bản thân thật sự là một người không có lương tâm.
Nghĩ tới đây, cả người Tử Lam tràn đầy dũng khí, đứng dậy, hướng về phía phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên đi tới .
Đứng trước cửa phòng làm việc, Tử Lam hít sâu một hơi , giơ tay lên , gõ cửa một cái.
"Vào đi !" Bên trong truyền ra âm thanh cực kỳ không vui của Mặc Thiếu Thiên .
Tử Lam 囧, đẩy cửa ra đi vào.
Trên mặt cô vĩnh viễn vẫn duy trì tươi cười, sau khi đi vào, cô nhìn Mặc Thiếu Thiên chào một tiếng , "Mặc tổng..."
Sau khi Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy người tiến vào là Lâm Tử Lam , khiến anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó lập tức hỏi , "Thế nào ? Lương tâm trổi dậy sao ?" Nói xong , khóe miệng ngoắc ngoắc , trông thật vô lại .
Tử Lam cười đi tới, cầm thuốc trong tay , "Ân nhân cứu mạng, thuốc này là đưa cho anh..."
Nhìn trong tay Lâm Tử Lam là thuốc trị phỏng , giữa hai lông mày xẹt qua một tia khó có thể tin , anh lập tức nhíu mày nhìn cô , "Em mua sao ?"
"Tôi nhờ đồng nghiệp mua giúp !"
...
Mặc Thiếu Thiên chỉ biết, quả nhiên anh không nên chờ mong sẽ có được đáp án hoàn mỹ nào.
Bất quá , tuy rằng không phải chính Lâm Tử Lam tự mình đi mua, thế nhưng cũng biểu hiện tâm tư của cô , Mặc Thiếu Thiên dường như đã có thói quen nữ nhân trước mắt này thái độ lúc nào cũng trở nên ôn hoà.
"Coi như cô còn có chút lương tâm!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam mỉm cười, "Tôi vẫn luôn là một người rất có lương tâm!"
Mặc Thiếu Thiên nhìn thuốc trong tay mình , sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tử Lam , "Tới đây !"
"Làm gì?"
"Thoa thuốc!"
"Tôi ?"
" Chẳng lẽ yêu cầu nho nhỏ cũng không thể làm sao ?"
"Tại sao lại là tôi ?"
"Nếu không phải em thì là ai đây ? Đừng quên, chính là em khiến anh bị phỏng ! Còn nữa , em thoa thuốc giúp ân nhân cứu mạng mình , có cái gì không đúng sao?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại cô .
...
Câu nói sau cùng, Tử Lam hoàn toàn hóa đá .
Tuy rằng trong lòng Tử Lam cực kỳ không muốn, thế nhưng Mặc Thiếu Thiên đã ra lệnh, chỉ có thể nghe theo .
Nhìn Lâm Tử Lam chịu thỏa hiệp, tâm tình Mặc Thiếu Thiên trở nên rất tốt, nhịn không được, trong lòng anh có ý muốn trêu chọc cô thêm một chút .
Vì vậy, anh đứng dậy, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp bắt đầu cởi quần áo.
"Anh làm gì?" Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên , đôi mắt cô tràn đầy cảnh giác.
Khóe môi Mặc Thiếu Thiên khẽ nhếch, "Đương nhiên là thoa thuốc, Lâm tiểu thư, cô không cần luôn là một bộ dạng nghĩ tôi muốn ăn cô , tôi không thuộc cái loại bụng đói ăn quàng đâu !"
...
Tử Lam nhịn xuống.
Cô nghĩ, cùng Mặc Thiếu Thiên nói chuyện , nhất định phải mạnh mẽ , nếu không, nhất định sẽ đau dạ dày!
Mặc Thiếu Thiên rất nhanh cởi sạch quần áo, trên người trần truồng, Tử Lam thấy anh cởi quần áo, cô quay mặt qua chỗ khác.
Cho dù cô có bưu hãn, dưới tình huống như vậy, cũng phải cần tránh một chút.
"Lâm tiểu thư, cô chẳng lẽ dự định vẫn nhìn bên ngoài mà thoa thuốc sao !" Mặc Thiếu Thiên bên tai Tử Lam dùng lời nhỏ nhẹ nói.
Lúc này Tử Lam mới hồi phục tinh thần lại, cô có cảm giác được Mặc Thiếu Thiên đang nói khẽ bên tai mình , theo bản năng cô nghiêng đầu qua chỗ khác.
Ngay khi nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên….....
|
Chương 174: Mặc Tổng Bá Đạo Hôn Sâu! (1) Edit: Thanh Dâng
Lâm Tử Lam lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cảm thấy Mặc Thiếu Thiên đang kề vào bên tai của cô nói chuyện, theo bản năng cô nghiêng đầu sang chỗ khác.
Ngay khi thấy Mặc Thiếu Thiên trên người để trần một cách trắng trợn, làm cho cô ngây ngẩn cả người.
Vóc người của Mặc Thiếu Thiên rất chuẩn, mặc dù bình thường xem ra có hơi gầy, nhưng không ngờ khi cởi bỏ y phục, cũng có cơ bụng rất bền chắc a. Da thịt màu lúa mì cộng thêm vóc người cân xứng, làm cho tầm mắt của người ta ‘đánh’ thẳng vào, đặc biệt có ‘mỹ cảm’.
Không ngờ, Mặc Thiếu Thiên chẳng những có gương mặt yêu nghiệt, mà còn có vóc người chuẩn đến như vậy, Lâm Tử Lam cảm thấy, lúc này Mặc Thiếu Thiên như ánh mặt trời tỏa sáng, nhất định là đang nằm mơ!
Lâm Tử Lam thế nào cũng không nhớ đến, cô đang thuần túy mà ‘thưởng thức’, mà sự ‘thưởng thức’ này sẽ trở thành một vết đen trong lịch sử của đời cô.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Lâm tiểu thư, nhìn đủ chưa? Nhìn lại xem, nước miếng của em sắp sửa rơi xuống rồi kìa!” . . . . . .
Âm thanh mang vẻ hài hước của Mặc Thiếu Thiên vang ở bên tai, Lâm Tử Lam mới lấy lại tinh thần, nghe Mặc Thiếu Thiên nói không khỏi có phần lúng túng, cô thế nhưng nhìn Mặc Thiếu Thiên đến nỗi thất thần.
Thất sách, thất sách a!
Nhìn gò má của Lâm Tử Lam có nét đỏ ửng, tâm tình Mặc Thiếu Thiên thật tốt, không ngờ cô tựa như cái gì cũng không để ý, nhưng bởi vì cái này mà đỏ mặt.
“Còn không mau thoa thuốc?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nói xong liền đưa tuýp thuốc cho Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam còn có thể cự tuyệt sao?
Có thể sao?
Bất đắc dĩ mà nhận lấy.
Ai bảo cô thiếu ‘đại gia’ này một ân tình!
Nếu như không làm, cô khẳng định mình sẽ vinh dự mà mang cái danh vong ân phụ nghĩa, không có lương tâm!
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cầm tuýp thuốc, chuẩn bị thoa.
Chết thì chết!
Nhưng muốn chết tử tế cũng không xong , vết bỏng của Mặc Thiếu Thiên nằm ngay trước ngực.
Thấy vậy, Lâm Tử Lam lại do dự.
Mặc Thiếu Thiên biết Lâm Tử Lam ngại cái gì, nhưng hắn càng muốn trêu chọc cô.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế, trực tiếp xoay người, đối mặt với Lâm Tử Lam, với bộ dạng tùy em ‘chà đạp’!
Lâm Tử Lam im lặng, nhưng ánh mắt vô tình quét tới trước ngực Mặc Thiếu Thiên một cái, chỗ bị bỏng, quả nhiên, hồng hồng.
Hồi nãy nước rất nóng, nhất định rất đau đi!
Lâm Tử Lam là một người cực kỳ sợ đau, cho nên thấy vậy, cô chợt thấy có lỗi.
“Lâm tiểu thư, em định khi nào thì mới bắt đầu? Chẳng lẽ cứ muốn cho anh như vậy, không mặc quần áo tử tế hả?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam ngước mắt, quét mắt nhìn hắn một cái, nghĩ tới, chết thì chết!
Chuyện của mình làm, mình phải chịu trách nhiệm, nếu không thoa thuốc cho người ta, có vẻ như mình quá mức làm kiêu!
Nghĩ vậy, Lâm Tử Lam trực tiếp cầm tuýp thuốc, mở ra, sau đó mở đinh ốc ở nắp, giống như là kiểu lấy kem đánh răng, Lâm Tử Lam nặn ra một chút thuốc, sau đó vươn tay, hướng tới trước ngực Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ đó, khóe miệng mang theo tia cười yếu ớt như có như không, nhìn vẻ mặt rối rắm của Lâm Tử Lam, hắn cảm thấy hết sức thú vị.
Vậy mà, lúc Lâm Tử Lam vừa mới chạm tay vào trước ngực, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy trong người dường như xuất hiện một luồng điện, từ bụng dưới trực tiếp xông thẳng xuống hạ thân.
Lâm Tử Lam cũng có chút lúng túng, không ngờ vết bỏng lan nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng thoa cho xong.
Mặc Thiếu Thiên không ngờ, cô chỉ có mỗi việc đụng chạm vào người, thế nhưng hắn lại có cảm giác mãnh liệt như vậy, tròng mắt của hắn nhìn thẳng người phụ nữ trước mặt, Lâm Tử Lam cúi người, rất nghiêm túc ở trước mặt của Mặc Thiếu Thiên mà thoa thuốc, vừa thoa, vừa vẽ vòng tròn. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên không biết hiện tại rốt cuộc cô có ý gì, là chỉnh mình sao!
“Thuốc này rất có tác dụng , anh có thấy lành lạnh hay không?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Không có!” . . . . . .
Lâm Tử Lam lườm hắn một cái.
“Phía dưới một chút!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng.
Lâm Tử Lam bất đắc dĩ, chỉ có thể hướng xuống phía dưới một chút.
“Bên trái!”
Lâm Tử Lam dời tay về bên trái.
“Bên phải!”
Lâm Tử Lam dời tay về bên phải.
“Phía dưới!” . . . . . .
Lâm Tử Lam rất muốn nói, anh rốt cuộc là bị bỏng ở mấy chỗ?
Vừa định chất vấn, Lâm Tử Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô, ánh mắt kia, khiến Lâm Tử Lam nhất thời hoảng hốt một chút, cúi đầu, tiếp tục thoa thuốc.
Lâm Tử Lam thoa thuốc, cũng không biết sao người Mặc Thiếu Thiên lại đột ngột nóng như vậy, Lâm Tử Lam cảm giác tay mình cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác, giữa bọn họ càng ngày càng ‘mờ ám’.
Cô không dám ngước mắt lên, nhưng cũng cảm thấy được tầm mắt của Mặc Thiếu Thiên cứ chăm chú nhìn mình chằm chằm, ánh mắt rất là nóng rực.
Lâm Tử Lam thoa thuốc, càng ngày càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, tay của cô đã nóng, nhưng người Mặc Thiếu Thiên càng nóng hơn.
Lâm Tử Lam theo bản năng ngẩng đầu lên, “Mặc Thiếu Thiên, anh chẳng lẽ bị sốt!”
Mới vừa nói xong, vậy mà ánh mắt của cô liếc một cái, đã thấy ‘đệ đệ’ của Mặc Thiếu Thiên giữa hai chân lại bất giác có phản ứng, buồn cười tới nỗi hoang đường.
Lâm Tử Lam dĩ nhiên biết cái ‘ý vị’ này là như thế nào.
|
Chương 174: Mặc Tổng Bá Đạo Hôn Sâu! (2)
A a a, Lâm Tử Lam điên tiết, Mặc Thiếu Thiên, em gái anh, trong đầu anh nghĩ những thứ gì a!
Chỉ là thoa thuốc, vậy mà anh cũng có phản ứng sao?
Là làm sao? ? ?
Lâm Tử Lam sợ nên tranh thủ rút tay lại, ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng đang nhìn cô, mà đôi tròng mắt kia, lại tràn đầy ý tình. . . . . .
Lâm Tử Lam vừa định mượn cớ lách người, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Mặc Thiếu Thiên lại đột nhiên đứng dậy, hướng về phía cô đi tới.
Lâm Tử Lam tựa vào bên cạnh bàn, Mặc Thiếu Thiên tới ngày càng gần, Lâm Tử Lam không còn đường để lui, trực tiếp bị đặt tại cạnh bàn, Mặc Thiếu Thiên tiến lại gần hơn nữa, không nói hai lời, cúi người, hướng về phía môi của Lâm Tử Lam, đặt môi mình lên môi của cô.
Lâm Tử Lam cả kinh.
Không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại làm vậy.
Trong khoảng thời gi¬an ngắn, cô quên mất cả phản kháng.
Mặc Thiếu Thiên hôn, từ trước đến giờ đều trực tiếp, đều bá đạo và không cho người ta có cơ hội phản kháng, mà lần này, có bá đạo nhưng cũng mang theo một tia nhu tình.
Lâm Tử Lam trong khoảng thời gi¬an ngắn sửng sốt.
Miệng của Mặc Thiếu Thiên còn vương mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá, không ngán mà cảm thấy đây là một mùi vị đặc biệt của phái nam.
Lâm Tử Lam muốn lui về phía sau, Mặc Thiếu Thiên lại ép chặt hơn, thân thể dán thật chặt với nhau, cô mở mắt, Mặc Thiếu Thiên lại ôm cô, hôn rất thâm tình.
Lúc này, làm cho Lâm Tử Lam nảy sinh ảo giác.
“Ưmh. . . . . .” Lâm Tử Lam muốn nói điều gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng lại bị Mặc Thiếu Thiên chận lại lần nữa, hắn bá đạo khóa miệng cô, càng thêm thâm thiết mà hôn cô.
Tay của Mặc Thiếu Thiên bắt đầu ở trên người của cô dời đi, bàn tay nóng bỏng, Lâm Tử Lam cảm giác da của mình cũng bắt đầu nóng lên, nóng lên, ngay cả ý thức, cũng trở nên mơ hồ.
Lâm Tử Lam rất muốn mắng, thoa thuốc mà cũng có thể hôn môi, Mặc Thiếu Thiên, anh không còn chuyện gì khác để làm sao?
Nhưng mà, Lâm Tử Lam căn bản còn không kịp mở miệng ra để mắng, ý thức đã từ từ rời đi.
Mặc Thiếu Thiên cảm thấy thân thể cô trở nên mềm nhũn, khóe miệng từ từ nâng lên, tay, càng tùy ý ở trên người của cô dời đi, hai người dần dần bị lạc lối trong nụ hôn này. . . . . .
Cho đến khi…………..
Tay của Mặc Thiếu Thiên, chạm đến nơi mềm mại kia, Lâm Tử Lam hoảng hốt, đột nhiên mở mắt, nhìn Mặc Thiếu Thiên.
“Cốc cốc cốc!” Đang lúc ấy thì, cửa cũng bị gõ.
“Mặc Tổng!” Mạc Lương ở ngoài cửa kêu một tiếng, lúc này mới cắt đứt nụ hôn của hai người.
Lâm Tử Lam lúc này hoảng hốt vội đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, Mặc Thiếu Thiên mi tâm nhíu lại, cho thấy hắn cực kỳ không vui.
Hắn chân chính muốn mắng, Mạc Lương đáng chết, đến lúc nào lại không đến, lại cố tình đến vào lúc này!
Lâm Tử Lam đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, chỉ sợ người ở ngoài cửa chợt đi vào, trong khoảng thời gi¬an ngắn, cô trở nên luống cuống.
Đáng chết! Đều do Mặc Thiếu Thiên!
“Em yên tâm, chưa có lệnh của anh, anh ta sẽ không vào!” Mặc Thiếu Thiên lần đầu tiên thấy bộ dáng khẩn trương của Lâm Tử Lam, không khỏi cảm thấy có chút ‘chơi’ thật khá.
Lâm Tử Lam ngẩng đầu lên, trừng mắt, liếc hắn một cái.
“Thuốc để ở đây, tôi đi trước!”
Nói xong, Lâm Tử Lam vội vàng đi ra cửa.
Không biết vì sao có thể như vậy, thoa thuốc không thôi cũng có thể biến thành như vậy, Lâm Tử Lam, đầu óc của mày có vấn đề rồi, đồ thần kinh!
Mở cửa, liền thấy Mạc Lương đứng ngay ở trước cửa.
Mạc Lương cũng có chút ngoài ý muốn không biết Lâm Tử Lam ở bên trong, thoáng nhìn môi của Lâm Tử Lam một chút, vội lên tiếng chào hỏi, “Lâm tiểu thư!”
Lâm Tử Lam hướng Mạc Lương gật đầu cười cười, sau đó cô mau chóng rời đi, mới vừa đi mấy bước, Lâm Tử Lam cảm thấy, mặt của mình nóng phừng lên rồi.
Quả nhiên, đã làm chuyện mà chột dạ a a! !
Nhưng mà, không biết vì cái gì, trong lòng của Lâm Tử Lam, không cầm được mà nảy lên một cái, mặt cũng không khỏi mà đỏ ửng lên. . . . . . . . . . . . . .
Nhìn Lâm Tử Lam rời đi, Mạc Lương lúc này mới đi vào, vậy mà vừa đi vào, lại thấy Mặc Thiếu Thiên thong thả, ung dung mà mặc áo sơ mi. Chẳng lẽ. . . . . ..
Mạc Lương dừng bước, đầu óc bắt đầu không nhịn được mà nghĩ đến mấy cảnh YY . . . . . .
Không trách được lâu như vậy mới mở cửa.
Mặc Thiếu Thiên mặc áo tử tế, nhìn Mạc Lương đứng ở đó, nét mặt đầy vẻ YY của Mạc Lương, liền biết anh ta đang nghĩ cái gì, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế, mới ngước mắt nhìn về phía Mạc Lương, “Đang loạn tưởng cái gì?”
Lúc này, Mạc Lương đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, “Mặc Tổng, anh biết tôi đang nghĩ cái gì mà?”
Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Lương, “Hiện tại cũng bắt đầu dám cùng tôi chơi trò nhìn ánh mắt mà đoán rồi !”
Mạc Lương vội vàng cười một tiếng, “Nào có, Mặc Tổng, tôi có phải tới không đúng lúc?”
Mặc Thiếu Thiên ngước mắt nhìn Mạc Lương, sau đó mới chậm rãi khạc ra mấy chữ, “Hiện tại mới nhận thức được việc này, có phải là quá muộn hay không?” . . . . . .
Mạc Lương thề, giọng nói của Mặc Tổng lúc này, nhất định là mang theo một tia âm u.
Hơn nữa, còn là cái vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng.
Xem ra, mình tới thật không đúng lúc a!
Hiện tại Mạc Lương đang suy tính, có nên hay không ở phòng làm việc của Mặc Tổng lắp một cái cam¬era gì đó, tránh cho những chuyện tương tự xảy ra lần nữa, chỉ là, cái này nếu bị Mặc Thiếu Thiên biết, nhất định không tha cho hắn!
“Tìm tôi có chuyện?” Mặc Thiếu Thiên đổi chủ đề, hỏi.
Lúc này, Mạc Lương cũng khôi phục lại tinh thần, lập tức đi lên đưa tài liệu, “Đây là bản hợp đồng bên Hongkong, cần anh xem qua rồi ký tên!”
Mặc Thiếu Thiên nhận lấy tài liệu, sau đó lật xem một lượt, trực tiếp đặt bút ở phía dưới, vung lên chữ kí của mình.
|