Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?
|
|
Chương 26 - Vậy còn tao? Ly Hân mày yên tâm sao?
Phía chân dốc bên kia.. - Aisss.. Bực mình quá, không chơi nữa. - Ly Hân đá văng tấm ván. - Mau nãn thế. Từ Mã đi tới cầm ván lên, mắt thấy Ly Hân bỏ đi liền đưa tay kéo cô lại, anh dắt cô lên đỉnh dốc, hai người ngồi bệt trên thềm tuyết. Mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng trán Ly Hân đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, đưa tay lau một cái, đến mồ hôi cũng bị gió hong đến lạnh. Ánh mắt cô nhìn đến tận phía xa, tuyết lại bắt đầu rơi, từ mái tóc dài màu nâu cho đến bờ vai đang khoát chiếc áo lông màu hồng đều đọng lại những bông tuyết nhỏ. Không khí trên cao cũng không tệ, những cơn gió lạnh này ít nhất có thể giúp cô thổi đi những muộn phiền trong lòng. Thời gian trôi qua rất lâu, Từ Mã mở miệng: - Quyết định rồi sao? Cô cười nhẹ, cúi thấp đầu, cô biết anh đang nhìn mình, quyết định rồi thì thế nào, vẫn là không buông xuống được. - Ừ. - Cứ thế mà đi? Từ Mã cố gắng nói bằng giọng không quan tâm, nhưng rõ ràng anh không làm được, Ly Hân.. có thể không nhìn thấy những gì anh làm cho cô sao? Vô tâm như vậy. - Chắc vậy. Ly Hân lặng lẽ thở dài, có thể mà, chỉ cần mạnh mẽ một chút là có thể, chỉ cần anh cứ giống như bình thương, không níu kéo, không quan tâm, thì cô sẽ đủ can đảm mà bỏ lại tất cả để bước đi, ở nước Úc xa xôi đó, bắt đầu lại chăng? Bạn bè mới, hoàn cảnh mới, trường học mới, à không.. cô cũng chẳng được đi học như những người bình thường nữa, phải học kinh doanh để thừa kế sản nghiệp của gia đình. Có khi nào gặp được một anh chàng nào đó, rồi cùng nhau sống hạnh phúc nửa đời còn lại? Hay là cha mẹ sẽ sắp đặt cho cô một cuộc hôn nhân thương mại, bán đi hạnh phúc nửa đời của con gái mình? Nhưng quan trọng, cô quên được anh sao? Thật ra, cô cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường, cũng ao ước cũng mơ mộng như những cô gái khác, nhưng mà hoàn cảnh chính là không cho phép cô trẻ con như thế. Vẫn là những lúc ở bên cạnh đám giặc đó, cô mới có thể thoái mái thả mình, chỉ cần về đến nhà lại đối mặt với một chồng sách kinh doanh, đống giấy đó chồng lên còn cao hơn cả vài cuốn ngôn tình nhỏ nhắn. Lúc ở nhà buồn bực cũng chỉ có vài cuốn truyện tranh cô lén giấu đi bầu bạn, còn lại cũng đều bị một câu nói "những thứ đó không giúp ích cho tương lai của con" mà đốt đi hết. - Có sớm quá không? - Giọng nói anh cũng dịu đi, chứa đầy ảo não. - Không sớm đâu. Mày cũng tự biết, bản thân mày cũng giống tao. Giọng cô rất buồn, rất buồn. - Thật ra, nhiều lúc, tao rất ganh tị với Hi Hi, Mộc gia không áp đặt nhiều thứ lên người nó. Nó hoàn toàn có cuộc sống hồn nhiên của một học sinh bình thường, nó có tất cả những điều mà tao thường hay ao ước. Tao ganh tị chết đi được, ganh tị đến mức cảm giác như muốn cướp hết tất cả của nó, nhưng tao không làm được, bởi nó là đứa con gái cũng sống trong vòng xoáy đầy giả dối như tao nhưng lại giành cho tao những thứ chân thành nhất, nó luôn bảo vệ tao, quan tâm tao. Lúc đầu tao do dự, cũng là vì nó, nhưng giờ nhìn thấy có Khắc Hàn bên cạnh, hai người đơn phương nhau lâu như vậy rốt cuộc cũng thành đôi, tao cũng đã có thể yên tâm mà rời đi.
|
- Vậy còn tao? - Từ Mã xoay người cô lại. - Tao thì sao? Mày an tâm sao? Từ Mã chính là khúc mắc lớn nhất còn lại trong lòng cô, anh chính là người cô đơn phương rất lâu, rất lâu rồi, vốn tưởng rằng tình cảm lâu ngày cũng đã dần phai đi, tình cảm lúc này cô giành cho anh cũng chỉ đơn thuần là bạn. Nhưng hóa ra, lúc cô nói rằng cô phải đi, anh giữ cô ở lại, quan tâm cô, lại khiến tất cả cảm xúc vỡ òa, rõ ràng là hiện rõ đến không thể phủ nhận nhưng cô lại lần nữa cố tình đè nén nó, tự mình chịu dằn vặt, tự mình giữ lấy mối tình này, mọi thứ đều tự mình chịu đựng. Kiên quyết từ bỏ tất cả. - Không an tâm. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt màu lục của người kia, lần đầu tiên cô quan sát anh kĩ đến như vậy, anh là con lai, ba là người phương Đông nhưng mẹ là người Châu Âu, vậy nên đôi mắt ấy đặt biệt trong suốt hút hồn, chính là vì ánh mắt đó, một lần nhìn qua cô liền không dứt ra được. - Vậy sao còn đi? Nhẫn tâm bỏ tao lại? - Bởi vì Lạc Hi trẻ con lắm, nên tao mới lo lắng cho nó. Còn mày chững chạc hơn nhiều, đâu cần thiết tao phải lo cho. - Cần! Tao cần. - Anh khẳng định. Ly Hân bất ngờ ngớ ra, Từ Mã nói cần cô? Vậy là anh có chút nào yêu thương cô không? - Ai nói tao không cần? Tao rất cần, mày phải ở bên cạnh tao. - Anh tiếp tục. - Tại sao? - Ánh mắt cô toát lên vẻ ủ buồn, trả lời máy móc. - Vì.. Tao thích mày. Ly Hân trợn mắt nhìn anh, thật lâu cũng không đáp, ánh mắt kiên định đó, anh đang nói thật, không phải là đùa giỡn như ngày thường, là hoàn toàn thật lòng. - Tao nói tao thích mày. Mày vẫn còn muốn bỏ đi sao? - Từ Mã lần nữa nhấn mạnh. Cô nghe rõ, từng lời của anh đều nghe rõ, cô rất muốn đáp lại "tao cũng thích mày, tao không muốn đi" nhưng chính là không thể thốt lên lời. Cổ họng nghẹn đắng, mà con tim cũng do dự, giữa anh và gia đình, cô chính là không chọn được. Cho dù cô đáp ứng anh, nói thích anh, nói bản thân muốn ở lại, thì chắc chắn cha mẹ cũng có cách ép buộc cô rời đi, mặc cho cô phản kháng. Đến lúc đó, chẳng phải còn thảm thương hơn bây giờ sao? Thà rằng lúc này một lần tuyệt tình, đến lúc phải đi nỗi đau cũng đã dịu đi, sẽ không đem lòng cô khoét sâu hơn nữa. Và còn, cô không muốn một lời nói của mình lúc này khiến anh vui mừng, sau này lại bị tạt một gáo nước lạnh. Tính tình anh, cô chính là hiểu hơn ai hết nhất định nhớ kĩ từng lời của cô, chỉ cần cô bảo anh đợi anh nhất định ngu ngốc đợi tới chết. - Tao không thể không đi. Mắt cô đã phiếm hồng, cô gái này chính là mạnh mẽ cùng sĩ diện đến mức không cho phép bản thân rơi nước mắt trước bất kì ai. - Vì tao. Cũng không thể? Rung động.. Ly Hân chính là vì lời nói này mà rung động, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mà đáp ứng anh.
|
Đây là bước ngoặc, mà cũng là lần quyết định khó khăn nhất của cô. - Xin lỗi. - Cô đứng dậy. - Mày đúng là nhẫn tâm, quả nhiên là một đứa sắt đá. Lạc Hi nói không sai, mày hờ hững đến mức tao cũng thấy ngột ngạt. Từ Mã đứng dậy theo, cố tình nói những lời đả kích chỉ mong cô quay lại nhìn một cái, lòng anh khẩn trương vô cùng, nếu lần này giữ không lại, thì đến bao giờ mới có thể gặp lại? Anh biết chỉ cần cô đi vào sự quản lí của cha mẹ, nhất định đến thờ gian thở cũng không có, nghĩ đến là cảm thấy xót xa. - Ừ. Không chịu nỗi thì tránh xa ra đi. Ly Hân dừng chân, chỉ quay nhẹ đầu nhả ra một câu, mày cũng đã nói như thế, có lẽ tao quyết định đúng không nên ở lại nữa. - Sao vậy? Lạc Hi nhìn thấy cô một mình đi xuống, vẻ mặt ảm đạm liền đi tới hỏi, nhìn phía sau thì thấy Từ Mã đang bước tới, hai người cãi lộn sao? Vì cái gì? Từ Mã đứng phía sau cô, Ly Hân không hề phát hiện, thở dài một cái ngước mắt nhìn nó, nặng nề lên tiếng: - Lạc Hi. - Hử? - Tao sắp phải đi. - Đi đâu cơ? - Nó còn lơ là. - Đi Úc. - Du lịch hả? Ừ.. đi vui vẻ, nhớ chụp hình về cho tao. - Định cư. - Cô nặng nề thốt ra hai chữ, cô sớm đoán được phản ứng của nó. - Hả? - Nó ngạc nhiên trợn mắt. - Tại sao? - Cha mẹ bắt. - Ly Hân, mày thấy mệt mỏi không? - Ánh mắt nó đầy xót xa. - Mệt! Rất mệt. Nhưng tao không có sự lựa chọn. - Khi nào? Không thể không đi? - Dù biết rõ nhưng nó vẫn muốn hỏi. - Ừ. Không thể! Chắc sớm thôi. - Còn Từ Mã? Nó nhìn thấy anh đứng đằng sau, vẻ mặt lãnh đạm như thế chắc đã biết trước rồi, nhưng có lẽ Ly Hân vẫn cứng rắn không chịu nói thật lòng mình, nó là nhịn không được mới nhúng tay vào giúp họ thôi. - Không quên được, cũng không buông được, nhưng tao cũng không thể giữ. - Lại chọn cách tự chịu đựng? - Quen rồi. Tao không sao. - Ly Hân vỗ vai nó an ủi, làm sao mà trong nó còn rầu rĩ hơn cả cô. - Làm sao mà không sao được, mày rõ ràng là cố tỏ ra mạnh mẽ, tao còn không hiểu mày sao? Không chịu nỗi nữa thì còn có tụi tao bên mày, không cần gắng gượng. - Ừ. - Cô rũ mi mắt xuống. - Nếu đến lúc tao đi, Từ Mã tìm đến mày, thì vẫn cứ im lặng đi, thằng đó ngu lắm, sẽ đợi tao đấy, sẽ đi tìm tao đấy. Nhưng cha mẹ tao là muốn giấu thì nó có lục tung trái đất lên vẫn không tìm được đâu. - Có lẽ tao không giúp mày được. Nó nhìn phía sau cô, anh đang tiến lại đây, có lẽ nghe hết rồi, nhiệm vụ của nó cũng xong rồi. Ly Hân theo hướng nó quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ đã bị một lực mạnh mẽ kéo đi. Một lúc sau quay lại, không biết Từ Mã đã nói gì nhưng hai người họ đều đang cười, cười rạng rỡ cùng hạnh phúc. Insadong - Nơi món ăn đường phố phổ biến nhất. Chúng nó hớn hở càn quét hết tiệm ăn vặt này đến tiệm khác, ăn khoai lang nướng trong lúc mùa đông lạnh đến thở ra khói thật là sảng khoái. - Ngon quá. - Lạc Hi vừa ăn vừa vui vẻ cười. - Coi chừng nóng. - Hắn nhìn nó chằm chằm. - Nhìn cái gì? Không ăn hả? Nó đưa khoai lang được lột hết vỏ tới miệng hắn, hắn thuận thế cắn một cái, thế là hai đứa nhìn nhau ngây ngô cười. Thật ra niềm vui chính là như thế đơn giản. Nó đang suy nghĩ "có phải gia đình Ly Hân cố tình không hiểu những gì nó thật sự muốn không? ép buộc nó như thế là lo lắng cho tương lai nó sao? Là rất tốt sao? Ngột ngạt chết đi được." --------- - Đau. Bỏ ra. - Ly Hân vùng ra khỏi tay Từ Mã. - Sao? Vẫn không muốn nói thật? - Hai người đối mặt nhau. - Nói cái gì? - Cô xoa xoa cổ tay đang đỏ của mình. - Mày rõ ràng không nỡ đi tại sao không nói thật tao biết? - Nói rồi thì mày làm được gì? - Tao đi với mày! - Cái gì? - Ly Hân ngạc nhiên. - Đừng có bất ngờ. Nếu cả mày lẫn tao đều không buông xuống được, mà mày thì không thể không đi, vậy chỉ còn cách tao đi cùng mày. - Từ Mã kéo cô lại gần. - Nói thử xem, mày có thích tao không? Cả người Ly Hân run lên dữ dội, cũng không ngờ tới chỉ một lời nói của anh lại khiến mọi thứ vỡ òa, nước mắt nén nhịn từ lâu cũng được dịp trào ra. Dường như mọi thứ đều xảy ra quá vội vàng đi, rõ ràng cô không thể chống cự nổi, lúc này tìm được một nơi an toàn liền sống chết nhào vào đó. - Có.. - Từ Mã rất nhanh ôm lấy cô, nghe tiếng "có" nghẹn ngào vang lên. - Tao thích mày. Từ rất lâu rồi. Từ Mã không kiên kị đi cùng cô, gia đình anh cũng sống bên đó, anh cũng chẳng có vướng bận gì nơi đây, sớm muộn anh cũng sẽ bị ép thúc sang đó, cố gắng ở lại cũng là vì cô.
Như vậy là được rồi, đủ rồi, chỉ cần như thế thôi.. Mùa đông năm nay, bốn người họ đều trở thành đôi. Ở nơi xa lạ, mặc dù là thời tiết lạnh đến thở ra khói, nhưng trong tim vẫn len lỏi đầy hơi ấm. Một cái ôm nhẹ nhàng, cái nắm tay an toàn, cái thơm nhẹ yêu thương cùng ánh mắt cưng chiều, những đều đơn giản nhất lại giúp họ nhận thấy tầm quan trọng của mình nơi đối phương, là đủ để cùng nhau đi qua mùa đông này. Mùa đông này họ có nhau, là một mùa đông không lạnh!
|
Chương 27 - "Mẹ nói này, hai đứa thế nào rồi hả?"
Hai tuần du ngoại vui vẻ trôi đi, quay về ngôi trường quen thuộc, sau một thời gian lại đến lúc thi cử, mỗi ngày vùi đầu sách vở. Bọn chúng tuy rằng ham chơi, thường xuyên lơ là việc học, nhưng cũng không phải không hiểu được tầm quan trọng của kì thi tốt nghiệp sắp tới. Với cái đầu thông minh hơn người đó, lúc này mới vận động một chút cũng là chưa muộn. Xuân qua đi, hè lại đến, tháng ngày thoi đưa, gần đây họ không phải chơi với sách thì là ôm chặt máy tính tìm tài liệu. Khu bàn ghế yên tĩnh nhất trong thư viện, mỗi ngày giờ cơm trưa đều bị họ chiếm lấy. Ngày thường thì không thấy siêng như vậy, quả nhiên là chỉ đến gần giờ chót mới ló mặt ra, sắp chìm rồi mới bơi từ từ, lại còn là dạng ung dung thư thả. Đúng thế nha.. bọn chúng thật sự rất chăm chỉ, học không ngừng, mà vẫn không có dừng trêu chọc nhau. Không khí trong thư viện tuy im lặng căng thẳng nhưng đôi lúc vẫn thoang thoảng tiếng cười đùa. - Này! Sai rồi. - Hắn gõ viết lên đầu nó. - Hả? Đúng rồi mà, là mày tính sai. - Nó phản bác, ra vẻ chỉ giáo chỉ tay lên tập hắn. - Nhìn đi, 9x8 mà ra 72 hả? Không thuộc bảng cửa chương này. - Nó gõ một cái lên đầu hắn. - Làm bài khó quen nên gặp bài dễ bị lú hả? - Nó gõ thêm một cái. - Còn chửi tao. - Được nước lấn tới, nó còn tỏ vẻ rất khoái chí. - Này! Hắn quát lên làm nó giật mình trừng lớn mắt, nắm tai nó kéo nhẹ để nó nhìn vào tập mình. - Không thuộc bảng cửu chương hả? 9x8 là 72, không sai, bấm máy tính thử đi. Người ta càng học càng khôn, mày cứ như càng học càng lòi cái ngu ra. Còn nói tao sai? Nhìn kĩ chưa? Hắn học nó mỗi câu đều gõ lên đầu nó một cái, nó rốt cuộc bị gõ tới bốn cái, xoa đầu, nhìn lại tập rồi lại nhìn nhìn hắn, cười trừ.
- Hì hì, nhìn nhầm.. Chỉ là nhầm lẫn thôi. Khắc Hàn dùng hai tay kéo má nó ra, coi như là phạt, Lạc Hi hết cách chỉ có thể ấm ức im lặng tiếp tục làm bài. Ly Hân nhìn đối diện, khóe miệng vô thức cong lên, bị người kế bên gõ cho một cái, to gan dám mất tập trung khi đang ngồi cạnh anh. Từ Mã làm mặt lạnh, hận không thể đem hai người trước mặt quăng đi nơi khác. - Nhìn tao này. - Anh gõ viết xuống bàn. - Hả? - Ly Hân thu tầm mắt về. - Tập trung. Thư viện lần nữa chìm trong im lặng, tiếng bút sột soạt trên giấy cùng tiếng hít thở đều đặn vang rõ trong không gian yên tĩnh. đúng là không đến phút chót cũng đừng mong nhìn thấy mặt siêng năng của lũ này. Một tháng sau. Trước ngày thi tốt nghiệp, mẹ Huyên nấu cả bàn đồ ăn ngon, gọi cả gia đình hắn sang chơi. Bữa cơm hôm đó chính xác diễn ra như thế này, hai ông bố thì bàn toàn việc kinh doanh, nghe đến não nó xoay lòng dòng, hai bà mẹ thì gắp thức ăn cho hai đứa nó liên tục: - Ăn nhiều một chút. - Cái này con thích, ăn nhiều vào. - Mẹ, mẹ ăn đi, đừng cứ lo gắp cho tụi con. - Nó ngăn lại trước khi chén cơm mình biến thành cái đồi nhỏ.
|
Cơm tối xong, ngồi ngoài phòng khách ăn trái cây, chẳng biết thế nào phụ huynh hai bên lại đột nhiên nhắc tới chuyện của nó và hắn. - Mẹ nói này. Hai đứa thế nào rồi hả? Mẹ Huyên nháy mắt với nó, làm nó ngượng ngùng cắn miếng táo nữa ngày chưa xong. - Cái gì mà thế nào. Chẳng thế nào cả. - Nó nhỏ giọng. - Sao mà không thế nào? - Mẹ Yên lại khều hắn. - Con nói xem. Hắn im lặng, quay qua nhìn nó một cái, thấy nó ra hiệu hắn đừng nói thì miệng nhếch lên một cái, khoát tay lên vai nó đem cả người kéo lại gần, dưới sự ngạc nhiên của nó mà tuyên bố một câu: - Hi Hi là bạn gái con. Mẹ hai đứa nghe xong gương mặt liền nhu hòa hớn hở, hai con người từ đầu vẫn lo bàn công việc cũng dừng lại nhìn họ. - Nói chi tiết xem nào. Từ khi nào hả? Tiến triển tới đâu rồi? - Hai mẹ vô cùng hào hứng. - Cái gì mà chi tiết? Không có, a.. không phải, ashii.. mẹ đừng hỏi nữa. Lạc Hi bị hắn khoát vai ngay trước mặt người lớn có chút không thoải mái, đâm ra mẹ càng hỏi thì nói năng càng lộn xộn, mặt cũng ngượng ngùng ửng hồng. - Khắc Hàn, con nói. - Không nói. - Hắn lắc đầu. - Hai người rãnh rồi thì làm việc khác đi, đừng tò mò chuyện tụi con. - Thằng này, thật là ích kỉ. - Mẹ hắn tặc lưỡi. - Con là con mẹ đấy. - Hắn vặn lại lời mẹ. - Chính là không giống ai. - Nó đẹp trai giống anh mà. - Ba Luân cảm thán. - Chính xác. - Hắn lập tức đồng tình. - Có đứa mù mới thấy mày đẹp. - Nó chống cằm làm như vô tình nói ra. - Mày đang tự nói mình hả? Lạc Hi liếc hắn, lúc này im lặng chính là vàng. Buổi sáng đầu tuần. Khắc Hàn và Lạc Hi không biết như thế nào, mọi ngày đều đúng giờ thì hôm nay lại dậy muộn, hớt ha hớt hả phóng tới trường. May mắn cổng trường chưa đóng, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, người ta tập trung được nửa tiếng rồi, chỉ còn 15 phút nữa là bắt đầu làm bài. Hai người nhanh chóng chạy vào trong, phía sau truyền tới tiếng nói - Chết mẹ rồi, trễ trễ.. Quay đầu nhìn, là Mẫn Di, đi trễ mà cũng có đồng bọn. Bởi vì nó đứng lại mà Mẫn Di lại chạy quá vội vã, cuối cùng đâm sầm vào nhau, nó loạng choạng vài cái muốn ngã xuống đất. - Aida, xin lỗi, xin lỗi. Cô thật sự quá gấp, còn không thèm ngước nhìn mình đã đụng vào ai, một mực cúi gầm mặt xin lỗi vài tiếng lại muốn chạy đi. - Mẫn Di. - Nó gọi. Cô nghe tiếng gọi thì ngoảnh đầu lại, nghi hoặc nhìn nó - Lạc Hi? Mày cũng có ngày đi trễ sao? - Vào nhanh đi, lát nói. Ba người nhanh chóng ai về phòng nấy, vốn là tâm trạng vô cùng căng thẳng giờ lại thoải mái nhiều rồi, bao nhiêu lo lắng đều bị quẳng sau đầu. Reng ~ Reng~ Tiếng chuông reo, đồng loạt các cửa phòng mở ra, hành lang yên tĩnh hóa một mảng ồn ào, tiếng bàn luận, tiếng than thở cứ xen lẫn vào nhau. Lạc Hi bước khỏi phòng đã nhìn thấy hắn đứng dựa bên cửa, liền bày ra bộ mặt mèo con, than thở: - Sai ba câu. - Nó giơ ba ngón tay lên. - Vẫn đủ điểm được hạng hai. - Hắn xoa đầu nó chọc. - Tự tin quá ha? Không sợ tao giành hạng nhất của mày? - Nó bĩu môi. - Không sợ! - Chảnh chó! Kì này biết đâu chừng tao được hạng nhất. - Nó nháy mắt. Đấy, rõ ràng là đang mè nheo, hạng nhất còn muốn giành chứ nói chi giữ không nổi hạng hai, cố tình khuyếch đại lỗi sai! - Đi tìm tụi nó. - Nè nè.. Mày không nghe tao nói hả? - Nó làm mặt chất vấn. - Có nghe. - Hắn kéo dài giọng. - Không lẽ giờ muốn tao hai tay dâng hạng cho mày. - Ý kiến hay. - Nó giơ ngón cái. - Mơ đi. - Hắn búng trán nó. - Cái đầu này chẳng nghĩ được gì tốt. - Làm bài thế nào? - Nó ngồi xuống ghế liền hỏi. - Chắc vẫn không bò lên nỗi. - Mẫn Di chép miệng. - Hào quang ở vị trí thứ hai chả bao giờ rọi lên người tao. - Ly Hân chống cằm. - Tao vẫn là nên yên phận, hạng bảy cũng không tệ. - Triết Nhã lắc đầu. Ba cái đứa này, rõ ràng là hùa nhau mà, nói đến nó nhất thời á khấu không biết phải đáp thế nào - Me hạng nhất ấy, tránh xa chỗ của tao ra. - Nó cười. - Hạng hai còn không lên nỗi, mà kêu tụi tao me hạng nhất? Mày bị gì? - Từ Mã nghịch tóc Ly Hân. - Bằng chứng là Lạc Hi cũng giành không lại thì tụi tao bít cửa. - Trịnh Cẩn đang uống nước ngọt. - Đúng đúng, có lên cũng là tao lên chứ còn lâu mới đến lượt bây. - Nó gõ đầu từng đứa. Cứ như vậy đùa quay giỡn lại, giờ giải lao chậm rãi trôi đi, bọn họ quay về phòng tiết tục còn hai môn nữa. ~~
|