Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?
|
|
Chương 29 - Một người bình thường
Một năm sau. - Hi Hi, xong chưa con? - Mẹ Huyên nói vọng lên lầu. - Xuống tới đây. - Nó chạy xuống lầu. Mộc Lạc Hi diện chiếc váy màu đỏ, tay áo bằng vải len dài tới khủy, nhí nhảnh ở trước mặt mẹ Huyên xoay một vòng. Chân váy theo động tác của nó mà xòe ra, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh cũng theo đó mà chuyển động, kèm theo nụ cười rạng rỡ trên môi. Lạc Hi càng lớn càng xinh đẹp, bắt đầu ra dáng thiếu nữ rồi. - Mẹ, con đẹp không? Nó nhìn mẹ Huyên cười, đôi mắt to long lanh toát ra tâm trạng vui vẻ của chủ nhân. - Đẹp. - Mẹ Huyên cười, vuốt tóc nó. - Hôm nay chúng ta đi đâu vậy? - nó khoát tay mẹ. - Đi chúc tết. - Hả? Không đi chơi sao? - Nó thở dài. - Hôm nay mùng một, chẳng nơi nào mở cửa cho con chơi đâu. - Mẹ kí đầu nó. - Chào ba Khải, mẹ Huyên. Khắc Hàn ở cửa đi vào, lễ phép cúi người, bộ dạng đang chờ lì xì đây mà. - Haha, Khắc Hàn ngoan. Của con này. - Ba Khải đưa cho hắn tờ lì xì đỏ chót. Lạc Hi nhìn thấy lập tức sáng mắt lên, không mè nheo với mẹ mình nữa, chạy ngay đến xòe tay trước mặt ba, đôi mắt nâu chớp chớp: - Ba. - Làm sao? - Ba Khải giả ngơ. - Baaa.. - Nó kéo dài giọng. - Lì xì của con. - Không chúc tết mà muốn lấy lì xì à? - Ba Khải cầm phong bì đỏ trước mặt nó di chuyển qua lại. - Ơ.. Khắc Hàn cũng đâu có chúc.. - Đẹp trai thì ngoại lệ biết không? - Hắn cười đắc chí. - Không lấy sao? - Ba tiếp tục chọc nó. Lạc Hi liếc hắn một cái rõ sắc, sau đó liền quay lại nhìn ba mình nở nụ cười tươi như hoa. - Ba, con chúc ba mười năm sau nữa vẫn đẹp trai như vậy nha. Mẹ Huyên chuẩn bị xong xuôi đi đến cạnh họ, liếc mắt thấy vợ đi tới, ba Khải hỏi thêm, vẫn dùng phong bì màu đỏ hấp dẫn nó: - Thế con chúc mẹ cái gì? - Chúc mẹ hai mươi năm sau nữa vẫn trẻ đẹp như vậy. - Nó cười. - Khéo nịnh. - Mẹ Huyên cười bởi sự tinh nghịch của nó. - Chúc ba mẹ một lần xem. - Ah, gì mà lắm thế. Ba được voi đòi tiên à. - Nó giậm chân. - Vậy thôi chúng ta xuất phát. - Cất lại lì xì vào. - Xí, xí.. - Nó ngăn lại. - Con chúc ba mẹ ngày càng thương yêu nhau hơn nhé. Hai người sẽ ngày càng làm con ganh tị hơn. Yêu nhau đến đầu bạc răng long luôn, cần thiết thì cho con thêm đứa em nữa. - Nó cười nham hiểm.
|
- Haha.. Thêm đứa em thì không có đâu, nhìn mẹ con trong phòng sinh là ta đau lòng không yên, không có lần thứ ba, tuyệt đối không! Còn việc yêu thương và cưng chiều mẹ con ta làm mỗi ngày rồi, nhất định sẽ theo lời chúc của con. - Ba Khải đưa nó phong bì đỏ. - Cám ơn ba. Nhận được lì xì nó lập tức quên đi sự hiện diện của hai người trước mặt, lật trước lật sau nhìn ngắm phong bì, trong lòng đoán năm nay ba mừng tuổi mình bao nhiêu. - Khắc Hàn, gia đình con không đi đâu chúc tết sao? - Mẹ Huyên hỏi hắn. - Ghé nhà vài họ hàng thân thiết thôi ạ, cũng không nhiều. - Hắn cười. - Nếu vậy tối nay hai gia đình mình cùng đi ăn nhé? Anh thấy sao? - Mẹ Huyên nói với ba nó. - Ừ cũng được, Khắc Hàn sang nói với ba mẹ giúp ta nhé. - Ba Khải dặn hắn, rồi nắm tay mẹ Huyên. - Chúng ta đi thôi. Buổi tối ở nhà hàng Pháp. - Ngồi đây nào. - Ba Khải kéo ghế cho mẹ nó. - Ba chỉ quan tâm tới mẹ. - Nó chu mỏ. - Có cái ghế, tự kéo đi. - Mẹ Huyên ngồi xuống. - Mẹ nhớ đó nha. - Nó kéo ghế ngồi xuống. - Ba thiên vị. Mộc Châu Khải nhìn con gái lớn lên xinh xắn, nhưng tính cách vẫn không chững chạc lên được tí nào, khi nào thì mới con thể yên tâm với con bé này đây. - Haha.. Hoắc Luân, bên này. Nhìn thấy gia đình Triều từ bên kia đi tới, ba nó gọi. - Chúc mừng năm mới. - Triều Hoắc Luân ngồi đối diện ba Khải. - Gọi gì ăn đi. Chưa gì đã thấy hai người mẹ bàn tán món ăn với nhau, Lạc Hi chăm chú vào chiếc thoại sáng nhấp nháy, Khắc Hàn nhìn nó nhíu mày: - Từ khi nào trên bàn cơm được sử dụng điện thoại vậy? - Tao gọi cho Ly Hân. - Nó vẫn không ngước mặt lên. - Ly Hân? Bên đó lúc này 11 giờ rồi mà, nó ngủ hay chưa? - Ừ đúng rồi, nhưng con đó làm gì ngủ sớm vậy, chắc lại thức đọc ngôn tình nữa cho xem. - Mày nhớ nó lắm hả? Ăn cơm cũng gọi. - Thì cũng nửa năm không liên lạc rồi, với lại hôm nay mùng một, gọi chúc tết. Facetime được kết nối - Lạc Hi? - Giọng Ly Hân chứa đầy mệt mỏi. - Chúc mừng năm mới Ly Hân. - Nó mừng rỡ. - Ừ, mày cũng vậy. Nhận thấy cô có chút khác lạ, nó hơi khựng lại, Ly Hân nhìn qua tiều tụy lắm, nếu là ở ngoài chẳng phải sẽ còn hốc hác hơn sao? Lạc Hi nhìn cô xót xa thay.. - Ly Hân, nửa năm gần đây rất mệt mỏi? - Ừ, học tập áp lực, gia đình áp lực, công việc áp lực. Cô day thai dương, bô dạng giống như người phụ nữ trưởng thành vừa tan ca làm, trông già dặn hơn hẳn. - Học nhiều lắm sao? Mày chỉ mới sang đó một năm thôi mà. - Lạc hi đau lòng.
|
- Gần đây cha đã để tao tiếp xúc dần với những lĩnh vực trong công ty rồi, chồng sách ở nhà lại nhiều thêm nữa. Còn phải đọc tài liệu rất nhiều năm về trước công ty nữa chứ. Như thế đã đành, trở về nhà, căn nhà rộng lớn lúc nào cũng trống hoác, lúc nào cũng lạnh lẽo như Bắc cực, nếu tao được quyền chọn, vĩnh viễn tao chỉ muốn làm một người bình thường có thể vô tư cười đùa chung với tụi mày mỗi ngày. Tao cũng chẳng nhớ lần cuối cùng tao cười là lúc nào. - Ly Hân buồn bã kể. Bốn vị phụ huynh nghe được cũng thầm thương cho cô, họ biết Ly Hân là một cô gái rất giỏi, rất đẹp, hơn nữa còn rất ngoan, đối nhân xử thế rất tốt. Họ biết gia đình Ly Hân quan trọng mặt mũi và đồng tiền hơn cả, luôn xem cô như một công cụ để giúp họ làm việc kiếm tiền. Ly Hân biết nhưng cô vẫn luôn ôm lấy suy nghĩ rằng cha mẹ chỉ vì muốn tốt cho mình nên mới nghiêm khắc như vậy. Cô bình thường độc miệng bực dọc với cha mẹ như thế, nhưng nếu có ai hỏi đến, cô sẽ chẳng ngại ngần tân bốc họ lên trời. Ly Hân chỉ có một mong ước rất nhỏ nhoi, là cha mẹ quan tâm cô nhiều một chút, quan tâm bằng chính tình cảm chân thành của họ chứ không phải những câu hỏi qua loa. Mặc cho những lần cô giận họ đến bao nhiêu, nhiều lúc cảm giác như không thể nhẫn nhịn nỗi, đến mức cô xách vali ra khỏi nhà, nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại gọi đến, cô sẽ không tự chủ mà bắt máy, chỉ cần họ nói vài câu thương yêu cô, cô sẽ lập tứ chạy về ùa vào lòng họ. Đối vói Ly Hân, dù cha mẹ có như thế nào với cô, thì trong lòng cô gia đình vẫn là nhất. - Mày chịu đựng được không? - Lạc Hi thở dài. - Này, mày nghĩ tao là ai? Trạc Ly Hân đấy nhé, đừng xem thường tao. - Cô khịt mũi. - Ừ, biết mày giỏi rồi. Làm gì cũng phải cố gắng lên, xem trọng sức khỏe nữa, đừng để bản thân sinh bệnh. - Ừ biết rồi. - Cô đáp nhẹ nhàng. - Tết mà sao nói chuyện buồn không thế nhỉ? Thế nào, mùng một vui không, bọn kia sao rồi? - Thì đánh lẻ hết rồi, vẫn như mọi năm chỉ có hai đình bọn tao. Nó lia máy đến trước mặt từng người, máy đi đến đâu ai cũng tươi cười vui vẻ, Ly Hân lễ phép chào từng người một, mỗi người đều gửi gắm những lời chúc đến cô, những lời quan tâm chân thành cô hằng ao ước: - Ly Hân, năm mới mọi thứ đều suông sẻ nhé. Có việc gì con có thể gọi đến tâm sự với dì. - Mẹ nó cười. - Đúng đấy, Ly Hân của chúng ta cười lên rất xinh, vậy nên hãy bắt đầu năm mới với niềm vui nhé. Cố lên. - Mẹ hắn tiếp lời. - Vâng ạ, con sẽ ghi nhớ lời hai người. - Ly Hân thật sự rạng rỡ cười. - Gặp khó khăn gì trong việc học tập hay muốn tìm hiểu về kinh doanh thì cứ gọi đến tìm ta. Nhận một đứa học trò như con chắc chắn ta sẽ rất hãnh diện. - Ba hắn điềm đạm nói. - Ta cũng giúp được, có chúng ta vẫn luôn bên cạnh con nên cố gắng lên nhé. - Ba nó cười hiền lành. - Vâng ạ, con cám ơn trước nhé, hay là gọi là thầy luôn nhé? - Cô đùa. - Haha.. Được được. - Ly Hân mày xem này, toàn đồ ăn ngon cơ. - Nó lia máy xuống những món ăn vừa được phục vụ mang tới. - Con nhỏ này, đừng cám dỗ tao. - Ly Hân trừng mắt. - Thế nào nhìn ngon chứ hả? - Nó giật giật lông mày. - Lâu Lắm rồi không được ăn những món đó. - Ly Hân nhìn đến thèm thuồng. - Bên đó không có nhà hàng Pháp à? - Nó vừa ăn vừa nói. - Có, nhưng mùi vị hơi khác, ăn vẫn chưa quen. - Nói cứ như mới sang đó vài tháng. - Nó châm chọc. Bữa cơm trôi qua vui vẻ, qua màn ảnh nhỏ mọi người cùng nhau vui vẻ trò chuyện. Ly Hân cứ ngỡ, năm nay phải đón tết một mình, Lạc Hi gọi đến chính là quà mừng tuổi ý nghĩa nhất, cho dù chỉ là qua ảnh nhỏ xíu, nhưng ít ra cô không phải qua tết trong cô đơn. Cuộc gọi kết thúc, Ly Hân ngã trên giường lớn trong đầu quanh quẩn đầy suy nghĩ.. Từ Mã, năm tháng này mày đã đi đâu? Lại trốn nhà đi đòi tự mình lập nghiệp hả? Thất bại một lần rồi mà, đúng là cứng đầu thật. Tao gọi mày không được, tìm mày cũng không thấy, mày biến mất chẳng để lại một vết tích nào cả. Tao ở đây có thể chóng cự cũng bởi vì mày, lúc này mày lại bỏ đi mất, mày bảo tao làm sao đây? Người hứa hẹn là mày, mà người mất tích cũng là mày. Mỗi ngày không có mày cùng nhau đi qua, bọn chúng trở nên thật vô nghĩa. Cha mẹ suốt ngày công tác, việc làm ập xuống đầu như thác đổ, mệt mỏi quá đi. Nếu mày ở đây tao đã có thể kể lể đủ thứ để giải tỏa loại tâm trạng khó chịu này rồi, nhưng bây giờ tao cũng chỉ có thể âm thầm ở trong lòng nói với mày như vậy. Hình như tao bắt đầu quen có mày bên cạnh rồi, đã bắt đầu lệ thuộc vào mày rồi, khi nào mày xong việc thì quay về tìm tao nhé? Tao ở đây, đợi mày!
|
Chương 30 - Không được!! Núi thiêng Hai bên cầu thang hình thành từ đá mọc đầy các loài hoa cỏ dại, mọc lên với không một quy luật nào, màu sắc bắt mắt, gió mát lùa qua, hương thươm quyện vào nhau phảng phất trong không khí ẩm ướt của buổi sớm. Lạc Hi vừa đi vừa nghịch ngợm nghịch lá, giống như một đứa trẻ, nhìn nó đùa nghịch cũng là sở thích của hắn, đi theo bên cạnh âm thầm canh chừng. Hai gia đình họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, không để ý gì nhiều nên rất nhanh đã lên đến ngôi chùa linh thiêng trong truyền thuyết. Tương truyền rằng ở nơi đây, chỉ cần thành tâm, nhất định sẽ đạt được điều mình mong ước. Lần đầu tiên nghe được, phản ứng của họ gói gọn trong trong hai chữ "hoang đường", bất cứ thứ gì đều không có khái niệm cho không. Nhưng nhiều người để thỏa mãn tham vọng mà đến nơi này, rốt cuộc đi mãi, đi mãi mà chẳng bao giờ tới nơi, điều này khiến cho sự nghi ngờ của họ bị lung lay. Rất nhiều năm về trước, trong một ngày năm mới, hai gia đình họ thử tin tưởng một lần đến nơi xa xôi hẻo lánh này, coi như là đi dã ngoại. Dưới chân núi là một con đường vắng vẻ, âm u vì những tán cây xum xuê, nhưng khi càng lên cao, không khí lại càng thoáng đãng, khung cảnh lại càng mê người, bước chân như bị kéo đi trong vô thức. Họ chỉ muốn đến thử xem, nếu thật sự là vậy sẽ cầu cho một năm hạnh phúc sum vầy, chỉ đơn giản như vậy không mang theo bất kì dã tâm nào. Đi mãi cho đến lúc họ muốn bỏ cuộc chắc chắn khẳng định câu chuyện này thật sự hoang đường sau đó liền nhìn thấy phía trước bị tầng sương mỏng che phủ là một ngôi chùa, kiến trúc cực kì cổ nhưng không hề bị rêu phong. Từ ngày đó trở đi, hai gia đình họ mỗi năm mùng hai tết đến vẫn luôn đi đến đây, ước nguyện một năm suông sẻ, điều này dần dần trở thành thói quen, cũng như đã thành truyền thống nhà họ. Chánh điện, hai gia đình ở trước một bức tượng không rõ hình thù là vị thần linh nào, chắp tay thành tâm nguyện cho một năm may mắn, phúc lộc đủ đầy. Mỗi người mang lời ước của mình gửi đến nơi này, giữ cho mình một bí mật nho nhỏ, một động lực phấn đấu. - Mẹ, chúng ta đi tìm Hoài lão lão đi. - Lạc Hi kéo mẹ Huyên ra khỏi chùa. Bên hông ngôi chùa thiêng này có một túp lều đã cũ, dựng lên có vẻ đã rất lâu rồi, vải lều cũng đã vá rất nhiều chỗ. - Hoài lão lão.. Hoài lão lão - Lạc Hi lớn tiếng hướng đến túp lều gọi. - Ra đây. Một bà lão chạc 60 tuổi từ trong liều bước ra, trang phục mặc trên người có chút lùm xùm quái dị, nhìn thấy họ liền niềm nở cười. - Lạc Hi, chào cháu. - Hoài lão lão, cả năm không gặp có nhớ cháu không? - Nó đùa. - Xem nào, gương mặt đẹp thế này. Lớn lên thành thiếu nữ rồi sao. - Bà lão tỉ mỉ xem xét khuông mặt nó. Mộc Lạc Hi được khen vui vẻ cười, mọi người cùng nhau đi vào ngôi lều của bà. Mặc dù bên ngoài trông rất cũ nát, kích thước cũng không được lớn nhưng bên trong lại đầy đủ đồ dùng sinh hoạt.
|
- Đến đây, đến đây. Bà lão ngồi xuống chiếc bàn có phủ một tấm khăn đen, bên trên đầy rẫy những dụng cụ bói toán. Hoài lão lão này, tuy rằng có hơi quái dị, tuổi tác đã lớn nhưng tinh thông mọi thứ, thật sự không thể xem thường. Bốn vị phụ huynh đến ngồi trước bàn, hai đứa nó đứng bên cạnh. Hoài lão lão lướt mắt nhìn thấy hai người đứng đó, ánh mắt dừng lại một chút trên hai bàn tay đan chặt. Quay lại vẻ mặt đã trở về trạng thái ban đầu, hướng ba hắn lên tiếng: - Để ta xem nào.. Hoắc Triều năm nay vận số tốt nhỉ, phát triểu cứ như thuyền gặp gió. - Bà ngưng một chút. - Năm nay nên đầu tư nhiều một chút cho chi nhánh bên Mỹ. Ba Luân chăm chú nghe, cũng không bất ngờ khi lão lão biết được những việc này, Hoài lão lão trước nay chính là nói gì trúng đó. - Hmm.. Vợ chồng ân ái thế này chắc ta cũng không cần nói gì thêm đâu. Lão lão nhìn vợ chồng Triều ngồi cạnh nhau còn nắm chặt tay mỉm cười hiền hòa, không khỏi nhớ đến mối tình đã từng tươi đẹp đầy trắc trở của bản thân. Hai người nghe thế theo phản xạ quay sang nhìn, ánh mắt chạm nhau, hạnh phúc cùng thương yêu tràn đầy - Để ta xem hai đứa này nào.. - Lão lão quay sang nhìn ba mẹ nó. - Tên tiểu tử nhà cậu bao lâu không gọi điện, về thăm hai người rồi? Ba mẹ nó ngạc nhiên nhìn nhau, họ nhớ chưa từng cùng bà nhắc đến mình còn một thằng con trai, làm sao bà lại biết. - Sao.. Lão lão lại biết được việc này? - Giọng mẹ Huyên trầm xuống. - Đòi tự lập cũng được 10 năm rồi. - 10 năm.. - Hoài lão lão đâm chiêu. - 10 năm đổi lấy thành công như bây giờ cũng đáng. - Hử? - Ba Khải nheo mày. - Ý lão lão là..? - Ta chỉ có thể nói thế thôi, có thể suy nghĩ xem việc giao Lạc Tử cho nó? - Không biết được, đi một cái đã 10 năm, chẳng được tích sự gì. - Nhắc đến đứa con lớn, ba Khải có vẻ tức giận. - Tuổi trẻ mà, mặc kệ để chúng quyết định con đường cho mình đi. - Ba hắn đỡ lời. - Lạc Tử bây giờ cũng quá hoàn hảo rồi, không cần phải hoa quá nhiều tâm tư nữa đâu. Hoài lão lão này tinh thông mọi thứ, thậm chí còn nhìn thấu vận mệnh sau này, lời của bà một lần nói ra, không sớm thì muộn cũng sẽ linh nghiệm. Lúc đầu, chẳng ai trong họ tin tưởng bà, còn nghi ngờ người này chính là trốn từ viện tâm thần ra. Nhưng, mọi thứ thay đổi khi một lần họ đến nơi này, bà ấy đi ngang như vô tình để lại một câu nói "năm nay sẽ có bão lớn đây" mà thay đổi toàn bộ suy nghĩ của họ. Năm đó, Lạc Hi 9 tuổi, như lời nói của bà, đó là một năm mây đen ngập trời, không phải là thời tiết xấu mà là Lạc Tử không ổn. Mộc Châu Khải lúc ấy mệt mỏi chống đỡ với dư luận, làm việc ngày đêm, bận rộn quên cả gia đình, cả người tiều tụy đi. Đến khi gần như không còn hy vọng, mọi thứ đột nhiên thay đỗi, bây giờ nhắc đến ông hoàng giới kinh doanh, đầu tiên người khác nghĩ đến chính là tập đoàn Lạc Tử. Ba Khải đáp lại một tiếng rồi chìm vào suy nghĩ, thằng nhãi ranh nhà mình rốt cuột 10 năm nay đã sống như thế nào? - Hải Yên, Tiểu Huyên, đến đây cùng ta nói chuyện một chút. - Bà lão đứng dậy lôi kéo hai người ra ngoài. Ba người đi đến bàn đá bên cây thụ to lớn, bà lão mới thở một hơi. - Có chuyện gì sao? - Hải Yên nhíu mày. - Lạc Hi và Khắc Hàn, hai đứa nó đang yêu nhau à? - Bà ngồi xuống ghế. - Đúng vậy, cũng khoảng được một năm rồi. - Tiểu Huyên suy tư. - Có vẻ bọn nhỏ thương nhau lắm. - Nhắc tới, Hải Yên vui vẻ. - Không được. - Hoài lão lão kích động đập bàn đứng dậy. - Bọn nhỏ không được, tuyệt đối không được ở cạnh nhau.
|