Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?
|
|
Chương 32 - Anh yêu em Trạm xe bus Khắc Hàn cùng Lạc Hi bước lên xe bus vắng khách, tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nó hỏi: - Sao tự nhiên lại muốn đi chơi? - Tự nhiên muốn thôi. - Hắn thản nhiên đáp. - Sao tự nhiên lại đi xe bus? - Tự nhiên thích. - Tự nhiên cái vậy. - Nó bĩu môi. - Trải nghiệm thử coi đi bus là thế nào.. - Mình đi đâu? - Nó thôi không tiếp tục vấn đề trên. - Không biết! - Thế cũng lôi tao đi. - Nó trợn mắt. - Tao đi đâu mày cũng đòi theo mà, sao giờ ngồi đây than vãn? - Mày phải quyết định đi đâu rồi mới rủ tao đi chứ. - Nó bực dọc khoanh tay không thèm nhìn hắn. - Ơ hay.. Cô này.. Hắn không chịu tiếp tực cùng nó giằng co, hai người không ai nhường ai, cãi vã như không biết mệt, cuối cùng lãnh trọn hậu quả, xe đi lố trạm. Lạc Hi mặt hầm hầm xuống xe, hắn im lặng bước theo sau.. - Đó! Tại mày đó, nhìn đi.. Lố ba trạm rồi nè. Lại phải đợi trạm quay về, biết đợi tới khi nào? - Được rồi, là sao sai. - Hắn đầu hàng. - Hừ.. - Nó bực mình quay mặt đi. - Khu này sao nhộn nhịp vậy, đang tết mà bán đồ quá trời. Hắn nhìn một lượt xung quanh, nó cũng tò mò ngó theo. Đúng là ở đây đặc biệt đông người, giống như là chợ đêm của những ngày tết vậy. Hai con người lạ đường đứng bơ phờ bên vỉa hè.. vẻ mặt y như rằng in cả câu "đây là đâu và tôi là ai". Mộc Lạc Hi thở dài một tiếng, mặc kệ nơi này là vùng kì lạ nào, trước mắt chơi cái đã, dù cho là có lạc thì vẫn là có đôi có cặp. - Đi. - Nó kéo tay hắn. - Đi đâu? - Đi chơi. Hắn ngạc nhiên, con nhỏ này.. đúng là không biết chữ sợ viết thế nào, không lo một lát không biết đường về cơ. - Ham chơi. - Hắn choàng vai nó. - Chúng ta giống nhau. - Nó nói lại. Hai người sánh bước chen vào dòng người phía trước, khu phố này thật kì lạ, đồ bán ở đây cũng thật khác người đi? Khắc Hàn nhìn qua một lượt, thấy người kế bên hứng thú vui vẻ thì bản thân chỉ lén lút chép miệng. Trong lòng thầm nghĩ
|
"Thật sự.. ở đây toàn là những người yêu thiên nhiên." Những món đồ trang sức được làm từ cành cây đơn giản, điểm thêm những bông hoa xinh xắn. Những gian hàng thư pháp thì toàn nguyệch ngoạc những câu về cỏ cây mây lá, chứ chẳng phải những câu "an khang thịnh vượng" thường thấy trong dịp tết. Đồ ăn thì bán toàn trái cây, nước uống cũng là nước ép trái cây... Hắn âm thầm than thở, không biết có cái gì lại thu hút mọi người đông đến vậy, cũng không biết tại sao nó lại hứng thú với những món đồ "kì lạ" như vậy. Mộc Lạc Hi đứng trước một gian hàng toàn là màu xanh và nâu, xung quanh cây leo bám vào bảng hiệu, những bông hoa nhỏ tự nhiên mọc lên lại càng khiến cho gian hàng nhỏ thêm xinh đẹp. Lạc Hi đứng ngắm nghía một chiếc vòng rất lâu, cho đến lúc một cô gái đi ra và nói với nó chiếc vòng này không bán. Mặc nó năn nỉ cô gái ấy thế nào, cô cũng không chịu bán đi, hắn từ xa đi tới. - Thích cái gì? - Thích vòng này, nhưng chị ấy bảo không bán. - Nó ngước mặt lên nhìn hắn. Hắn nhìn món đồ nó chỉ, một chiếc vòng được quấn thành từ cành cây, điểm xuyến thêm màu trắng hơi ngả tím nhẹ nhàng của những bông hoa nho nhỏ. Cấu trúc cực kì đơn giản nhưng không hiểu thế nào hắn cũng chăm chăm nhìn đến một hồi. - Tại sao không bán? - Hắn ngước lên hỏi cô gái. Cô gái nhìn thấy hắn, đáy mắt hơi dậy sóng, dường như chưa chắc chắn về suy đoán mình của mình mà nói lại. - Nó chỉ dành cho người thích hợp thôi. - Nói như chiếc vòng này có phép. Hắn nhếch mép khinh thường, tùy tiện cầm chiếc vòng lên xem. Cô gái đưa tay muốn ngăn lại, đột nhiên những bông hoa đổ màu tím, đẹp đẽ một cách lạ thường. Cô ấy cả kinh, hắn và nó cũng ngạc nhiên, ánh mắt như bị màu tím ấy kéo lấy không rời ra được. - Cái này.. - Cô gái lắp bắp. Mộc Lạc Hi nhìn lên, ánh mắt dừng trên người cô gái như tìm kiếm một câu trả lời. - Không thể nào... - Cô gái khó tin lên tiếng. - Thế là thế nào? - Hắn ngước lên. - Hai người.. sinh ngày mấy? - Cô vẫn còn bất ngờ hỏi. - 28/11. Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh. - Cùng ngày? - Cô nhíu mày, không thể. Nó gật đầu. - Thế cậu sinh lúc mấy giờ? - Cô nhìn hắn. - Mười một. - Hắn đáp cụt lủn. Cô gái im lặng một hồi.. - Còn cô? - Cô nhìn nó.
|
- Mười hai giờ. ... 11 giờ, 12 giờ.. sang ngày mới rồi còn gì? Là họ! - Giữ nó đi. - Cô cụp mi mắt. Đều giống nhau cả, những người không được nguyệt lão chiếu cố.. - Sao? - Nó nhíu mày không hiểu. - Cứ giữ nó đi, có lẽ.. sẽ có ích. Cô đi vào trong được một đoạn, chực nhớ ra quay lại nói. - Tôi tặng, chúc hai người hạnh phúc. Cô gái kì quặc đó cười, nụ cười cô ấy sáng như nắng ban mai, đẹp thật đẹp nhưng khung cảnh lúc ấy trông thật bi thương.. Mộc Lạc Hi khó hiểu nhận lấy chiếc vòng từ tay hắn, đẹp thật.. Trên tay hắn là màu tím đậm, trên tay nó là màu tím phấn, đặt xuống thì màu tím lại biến mất.. Là thủ thuật nào đó, hay thật sự thần kì như vậy? Giống như cô gái ấy nói? - Đi thôi. Hắn đeo chiếc vòng lên tay nó rồi nắm lấy dẫn đi. - Khắc Hàn. - Huh? Lạc Hi vừa nắm tay hắn đi, vừa suy tư gọi, một lúc sau mới nói được suy nghĩ của mình. - Chị gái lúc nãy ấy.. - Nãy giờ là mày suy nghĩ về cái chuyện đó? - Hắn dừng lại. - Ừ thì.. chị gái đó nói chuyện khó hiểu quá, với lại.. - Nó đưa tay lên. - Cái vòng này nữa, khó hiểu y như chị đó luôn. - Nghĩ nhiều làm gì. Cái vòng này chắc cũng do gì đó thôi chứ trên đời làm gì có chuyện phi lý như vậy. - Hắn đan tay mình vào tay nó. - Thôi vậy.. mình kiếm gì ăn đi? - Nó cười nhẹ nhàng. Hai người ăn trưa xong, nghiên cứu mất một lát mới bắt được chuyến xe về nhà.. Trời chập choạng tối. - Hi Hi ơi.. Mộc Lạc Hi đang ngồi trong phòng, nghe tiếng gọi tên mình, liền dáo dác nhìn quanh. Dừng lại bên cánh cửa ban công hơi hé, gió bên ngoài thổi vào khiến tấm rèm lụa bay lên, mờ ảo hiện ra thân ảnh cao to. Lạc Hi bước chân trần đến gần, vén tấm rèm lên, ló cái đầu nhỏ ra ngoài. - Khắc Hàn? Triều Khắc Hàn nhìn thấy nó liền cười, vươn tay kéo nó lại gần, ôm sát vào người. Ở khu biệt thự vắng vẻ của họ, gió đêm đặc biệt mát, mát chẳng kém gì gió ngoài biển. Khắc Hàn ôm Lạc Hi trong lòng rất lâu không nói gì.. Hai người cùng nhau đứng như thế, cùng nhau nghe tiếng gió rít bên tai, cùng cảm nhận cái lạnh thấm vào da thịt, cùng lắng nghe nhịp tim của đối phương. Lạc Hi áp mặt bên ngực hắn, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng "thình thịnh" mạnh mẽ bên tai.. nhịp tim của Khắc Hàn, nhanh quá!
|
Theo hắn, nhịp tim của nó cũng tăng dần, đập nhanh đến kì lạ, giống như ở lần đầu tiên hắn nói câu "chúng ta quen nhau đi" cùng nó. Cũng đã gần hai năm trôi qua rồi.. Nghĩ đến khoảng khắc đó, Lạc Hi mỉm cười hạnh phúc, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc. Đến tận bây giờ nó vẫn chưa nghe hắn nói qua những lời lẽ yêu thương.. Họ quen nhau cũng không khác gì với lúc chưa quen, chỉ có hắn sẽ nắm tay nó nhiều hơn, và còn có hôn nữa. Nhiều lúc cũng nghi ngờ không biết hắn có thật sự thích nó. Ước gì, một lần được nghe, ba từ thiêng liêng đó.. Khắc Hàn ôm nó trong lòng, say mê hít hà hương thơm trên mái tóc, cô gái của hắn vừa tắm xong mái tóc ẩm ướt lại còn rất thơm nữa. Rất lâu sau đó hắn mới buông nó ra, Lạc Hi tò mỏ hỏi: - Làm sao vậy? Hắn tự nhiên lạ quá.. - Không có gì, chỉ là nhớ Hi Hi.. - Hả? - Nó cả kinh, khóe môi giật giật. - Nhớ? - Rất nhớ. - Điên à? Mới đi chơi lúc sáng còn gì? Nó thật sự lo lắng hắn bị gì, bàn tay trắng nõn áp vào hai bên má hắn, xoa xoa một hồi. Khắc Hàn ảo não, tại sao nói nhớ nó mà nó không rung động? Lại còn bảo hắn điên? - Thật đấy.. - Quỷ mới tin. - Nó lè lưỡi. Hắn nhìn vẻ mặt nó, rất nhanh hôn lên môi nó một cái. Sau đó khoái chí nhìn gương mặt từ bất ngờ chuyển sang ửng hồng. - Lạc Hi.. - Hả? - Nó đờ người đáp như cái máy. - Lạc Hi.. - Thì nói đi. - Nó lấy lại tinh thần. - Tao nói một lần thôi đó, nghe kĩ nha. - Hắn đột nhiên nghiêm túc. - Nói thì nói đi, sao lằng nhằng qua.. - Anh yêu em. Mộc Lạc Hi sững người, hắn nói gì cơ? Nói gì ấy? - H..ả..? - Hi Hi, anh yêu em. - Hắn lặp lại. - Mày.. Nó vẫn còn ngạc nhiên, đã bị hắn ôm lại lần nữa. Chơi với nhau 17 năm, rồi yêu nhau đến nay, lần đầu nó nghe hắn bộc lộ tình cảm của mình. Khoảng khắc nghe hắn nói, nó biết, nó là người con gái hạnh phúc nhất thế gian. Có tình cảm gia đình, có tình bạn gắn kết, có cả người con trai mình yêu thương. Lạc Hi đẩy Khắc Hàn ra, đôi mắt nâu nhìn thẳng vào mắt hắn, hít một hơi thật sâu, mỉm cười và nói lại: - Khắc Hàn.. Em cũng yêu anh. Lạc Hi nhìn thấy hắn xúc động, đem nó ôm vào lòng. Khắc Hàn vùi trong mái tóc đó, ánh mắt đỏ ngầu.. Trong hai người, chỉ có mình hắn biết, mối quan hệ này không thể duy trì lâu hơn nữa. Chỉ có mình hắn biết, hắn sắp phải đi. Hắn biết.. biết hết.. Hắn chỉ không chắc chắn, không đủ tự tin.. rằng Lạc Hi, có thể đợi hắn được không?
|
Chương 33 - Đến trễ
Một năm trôi qua trong lặng lẽ, mọi thứ dường như khác đi rất nhiều, những đứa con nít ngày xưa cũng đã trưởng thành rồi.. Suốt một năm nay, Triều Khắc Hàn và Mộc Lạc Hi mỗi ngày đều cùng nhau trôi qua, từng ngày lễ, ngày sinh nhật, đều sánh vai cạnh nhau.. Ở một ngày của rất nhiều năm sau, Mộc Lạc Hi ước rằng, hôm đó mình mãi mãi đừng tỉnh dậy, cứ tiếp tục chìm trong chiêm bao thì tốt biết mấy? Ánh sáng rọi vào vào khung kính thủy tinh, gọi dậy cô gái lười biếng nằm trên giường.. Lạc Hi ngồi dậy, đưa tay vò rối mái tóc, ánh mắt lơ đễnh lướt qua tủ đầu giường, trên đó dán một mảnh giấy màu xanh. Lạc Hi tò mò cầm lên xem.. "Lạc Hi, tao nhất định sẽ quay về. Nhất định, đợi tao!" Nó nhìn tờ giấy, há hốc miệng không thể thốt lên lời nào.. Đợi? Hắn muốn đi đâu? Tại sao không nói với nó? Tại sao lại bất ngờ như vậy? Giờ hắn đang ở đâu?.. Một tiếng trước Cửa phòng mở ra, một chàng trai ăn vận lịch sự, toàn thân toát lên nét trưởng thành, chàng trai bước đến bên cạnh giường, đứng đó và nhìn người con gái mình yêu thật lâu.. Hắn ngồi xuống cạnh nơi nó đang ngủ, dùng ánh mắt thâm tình đầy vương vấn nhìn nó. Mộc Lạc Hi.. Lần này tao đi, không biết khi nào mới quay lại. Mày có thể đợi tao được không? Triều Khắc Hàn ngồi đó, ánh mắt nhìn mãi khuôn mặt của cô gái nhỏ, hắn muốn ghi nhớ, mãi mãi khắc sâu khuôn mặt hắn yêu đến say đắm này. Người con gái này, hắn đơn phương cũng đã 15 năm, năm thứ 16 hai người yêu nhau, đến năm thứ 18 lại phải xa rời.. Rốt cuộc thời gian thật sự bên nhau, thuộc về nhau cũng chỉ có 2 năm, làm thế nào bây giờ? Triều Khắc Hàn yêu thương hôn lên vầng trán nó, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, đến lúc nhìn thấy nó đều nuốt xuống hết cả, chỉ muốn ngắm mãi gương mặt này. Thời gian trôi qua rất lâu, hắn mở cửa đi khỏi.. Sân bay - Khác Hàn, con đi một mình nhớ giữ sức khỏe nhé. - Mẹ hắn sụt sùi dặn dò. - Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng. Hắn an ủi mẹ mình, ánh mắt nhìn về phía cửa xa xôi, Lạc Hi giờ này chắc đã dậy rồi? Có nhìn thấy lời nhắn của hắn không? Hải Yên nhìn con trai mình, biết con mình đang luyến tiếc mong ngóng, trong lòng cũng thay con nhói đau. "Khắc Hàn, mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý chia cắt hai con, chỉ là mẹ không muốn những lời nói kia của Hoài lão trở thành sự thật. Mẹ còn phải đợi chờ con thành tài nữa.." - Sắp đến giờ rồi, vào đi con. - Ba Luân vỗ vai hắn. Triều Khắc Hàn ngước nhìn ba mình, hai cha con nhìn nhau thật lâu, đây là cách một người cha tạm biệt con mình sao?
|