Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?
|
|
Nó làm sao không nhận ra khác lạ của hắn, chỉ là cả hai đều sỉ diện vô cùng cao sẽ không chịu đầu hàng trước đâu.
Khác với hắn lạnh lùng xa cách, nó dạo này đặc biệt dễ gần, hơn nữa còn vô cùng thân thiết với Dĩ Hằng. Nó không có ngày nào là không cười cả, đa số đều là nhìn anh mà cười.
Đặng Dĩ Hằng còn không vì hành động của nó mà sướng điên sao, cuối cùng anh cũng có cơ hội.
“Lạc Hi, cậu sớm sẽ thuộc về tớ thôi.”
Hắn nhiều lúc nhìn thấy nụ cười của nó với người khác, tầng băng lại dày rồi càng dày thêm.
Nhưng mà có ai thấy được không? Nó cười chỉ là đơn giản cười thôi, ánh mắt chứa đầy bi ai đều được cất giấu cẩn thận. Và còn nỗi đau trong lòng đó, có ai thấy không? Chỉ thấy được nụ cười của nó, đã nghĩ rằng nó đang vui vẻ sao?
Nó trong lòng đau muốn chết, nhìn hắn xa cách như vậy không biết sao nó lại đau nữa. Không quen với việc hắn lạnh lùng với nó vậy chăng? Hay còn lí do nào nữa?
“Lạc Hi! Mày làm sao lại như thế? Sao phải đau lòng? Là nó lớn tiếng trước giờ lại vì nó mà đau lòng, Lạc Hi mày tỉnh táo lại…”
Trong lòng nó rối như tơ vò, không ngừng kêu gào, cảm giác như thiếu chút nữa đã muốn bật khóc.
“Lòng tại sao lại đau như vậy? .. Đau quá…”
Tình trạng này phải kéo dài đến bao giờ? Lần đầu tiên nó gặp phải cảm giác như vậy, khó trách lòng sao lại hỗn loạn. Khi nào lại có thể cùng hắn vui vẻ đây? Khi nào lòng sẽ không đau nữa?
|
BẠN THÂN 17 NĂM, GIỜ YÊU ĐƯỢC CHƯA? Tác giả: JingWen_Yoon Chương 13: Lời Tỏ Tình Hôm Đó Ads Bình minh dịu dàng rọi trên thành cửa sổ, thoáng qua một cái bóng nhỏ cựa quậy trên giường lớn. Đôi mắt sớm đã mở, đảo qua đảo lại bốn phía, con ngươi màu nâu chứa đầy mệt mỏi.
Trời sáng rồi sao? Nhanh như vậy! Cô gái tặc lưỡi đứng dậy.
Khuôn mặt rõ ràng hốc hác hơn hẳn, mắt còn lưu lại quầng thâm. Tính cả đêm qua là đêm thứ sáu, sáu đên liên tiếp đều mất ngủ, lần đầu trong đời Lạc Hi nó trải qua, sáu ngày dài như sáu thế kỉ.
Hai tuần trước, nó cùng hắn chiến tranh lạnh vốn đã ngủ không ngon, đến hai ba giờ sáng mới thiếp đi. Sáu ngày nay thậm chí thê thảm gấp mấy lần, cả đêm cộng lại cũng ngủ không đủ một tiếng.
Nguyên do vẫn là hắn, từ lúc giận nhau tuy không nói chuyện với nó nhưng vẫn luôn âm thầm quan tâm. Mà từ cái hôm đó trở đi, nó cảm giác hắn như một tảng băng giữa hè, còn nó chính là những giọt nước băng tan ra bị dòng chảy cuốn đi ngày một rời xa khối băng đó.
Sáu ngày trước…
Sau khi thi xong hai môn đầu, Lạc Hi đang cùng Ly Hân ngồi trên ghế đá ăn vặt, một người con trai đột nhiên đi tới trước hai người họ. Thấy nó không có vẻ quan tâm, người đó dưa bó hoa hồng trắng tới trước mặt nó.
Hành động này lập tức thu hút sự chú ý của học sinh có mặt lúc đó, bắt đầu tụ lại một nơi. Lúc này nó mới bất đắc dĩ ngước lên nhìn, ai lại tặng nó hoa hồng trắng đây?
Đặng Dĩ Hằng!
Trong đầu nó choang một cái, nó cứ tưởng ai, không ngờ là anh, không ngờ nữa là nhanh như vậy anh ta đã hành động, hay là nó thực sự hấp dẫn được anh ta rồi?
Hoa Hồng Trắng?
À.. Nó từng nói với anh nó rất thích hoa hồng, nhưng chưa từng nói qua nó thích Hoa Hồng Trắng.
– Làm bạn gái tớ, được chứ?
Nó đang suy nghĩ thì anh lên tiếng cắt ngang.
Triều Khắc Hàn vô tình đi ngang vừa vặn nghe thấy câu này, chân vô thức nán lại.
Mắt nó nhìn anh trợn to, chỉ thấy anh đang cười, cười đẹp đến mức độ con gái ở hiện trường lập tức xĩu hết.
– Ừ.
Nó trái lại không bị nụ cười đó hấp dẫn, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, bên môi thuận tiện treo một nụ cười nhẹ. Nó điều khiển cảm xúc mình rất tốt, lòng đã vô cùng bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn cười, mắt còn lộ ra một ý niệm hạnh phúc.
Một nụ cười thôi đã đem lý trí của anh ta đánh bay, một giây sau liền ngẩn người nhìn nó.
Anh nghĩ con gái là thuần khiết chắc chắn thích màu trắng, nên mới tặng nó Hoa Hồng Trắng. Bản thân anh cũng không ngờ quả nhiên đoán đúng, thành công thu phục nó. Có lẽ vì quá vui mừng nên quên rồi chăng? Nó vốn dĩ không giống như những đứa con gái khác, đời này nó ghét nhất chính là Hoa Hồng Trắng.
Triều Khắc Hàn đứng gần đó nghe nó nói một tiếng “Ừ”, tim dữ dội nhói lên một cái. Khí lạnh trên người tản ra gấp bội, đôi mắt trầm xuống thoáng qua một tia bi thương, dứt khoát bước tiếp về trước.
Nó từ đầu đến đuôi đều không biết tới sự xuất hiện của hắn, vẫn còn cùng Dĩ Hằng cười vui vẻ.
Ly Hân bên cạnh sớm đã bị bất ngờ chôn chân một chỗ rồi, mấy hôm trước còn ảo tưởng anh thích mình, giờ thì tốt rồi. Cô chỉ không ngờ Lạc Hi cũng thích anh, lúc trước nó vô cùng ghét mà. Nhưng cô bận tâm làm gì, chỉ cần bạn mình hạnh phúc, thế thì đủ rồi, hơn nữa chỉ vì anh đẹp trai nên cô mới hơi say nắng thôi mà.
Đến lúc chuông hết giờ, nó mới tạm biệt anh cùng Ly Hân về lớp. Ly Hân tính hỏi nó từ khi nào đã thích anh, từ khi nào dễ dàng bị cua đổ như vậy. Lúc quay lại thì thấy mặt nó lạnh như băng, câu muốn hỏi cũng nuốt trở lại vào trong, thật đáng sợ!
Vốn là đang cười vui vẻ không ngờ đến một giây sua vừa quay người nụ cười đã tắt ngấm, trong mắt cũng chỉ còn tức giận.
“Khắc Hàn, Lạc Hi, hai người thật giống nhau, thật giỏi hành hạ người khác bằng cách này nha!” – Ly Hân thầm than thở.
Tới gần lớp nó thuận tiện quăng luôn bó hoa vô thùng rác, thấy hành động này Ly Hân bất ngờ. Sao lại bỏ vậy, đẹp mà!
Lòng nghĩ như vậy cô cũng không dám hỏi, bởi vì cô vô cùng tin nó, chắc chắn nó làm gì cũng có lý do.
…
Nó càng nghĩ lại càng thêm giận tên Đặng Dĩ Hằng kia, nếu sau này báo thù được anh mà tuyệt giao với Khắc Hàn thì phải làm sao?
Nó làm vệ sinh cá nhân xong, thay đồng phục rồi xuống lầu ăn sáng, hôm nay hắn lại không tới..
Quen cùng hắn giành ăn rồi nên bây giờ không có hắn cảm thấy không quen chăng?
Đường đi học hôm nay cũng chỉ có một mình nó. Vì dư âm của mùa đông trời vẫn còn se lạnh, những cơn gió rít qua da thịt như đang cuốn lấy con tim nó lạnh lẽo một hồi.
“Khắc Hàn..”
Sáu ngày liên tiếp không ngủ thì mắt đương nhiên có quầng thâm, mắt nó thật sự giống Panda lắm rồi.
Dĩ Hằng mấy ngày nay vô cùng quan tâm nó, chăm sóc nó tỉ mỉ, trên mặt lúc nào cũng vui vẻ.
Mới quen gần một tuần thôi mà..
Nó nghĩ tới anh vì mười triệu cá cược nên mới đối tốt với nó như vậy, trong lòng cười khinh một tiếng.
Loại người này, nó chính là không tôn trọng nỗi.
Nghĩ tới tình hình bản thân như vậy mà hắn lại chẳng mảy may quan tâm, nó bị nội thương nặng rồi. Nếu là bình thường, hắn chắc sẽ mắng chết nó vì cái tội không lo cho bản thân, rồi sẽ suốt ngày lải nhãi bên tai nó, mắng xong rồi lại dịu dàng chăm sóc nó.
Nghĩ lại bây giờ thấy có chút hoài niệm.
Đặng Dĩ Hằng đối với việc nó mất ngủ hình như không quan tâm lắm, mỗi ngày vào chỉ hỏi một câu, như hôm nay vậy.
– Hôm qua lại không ngủ à?
– Ừ
– Sao lại không ngủ?
– Không ngủ được.
– Được rồi, tối nay nhớ ngủ sớm một chút. – Anh sờ đầu nó.
Đối thoại của hai người họ luôn là ngắn và xa cách như vậy.
|
Anh ta quan tâm lo lắng nó thì cũng có nhưng cảm giác chỉ như cho có lệ, mà đa số cứ là hẹn đi chơi rồi đi ăn. Nó là heo sao? Nó mới không cần suốt ngày ra ngoài như thế.
Đặng Dĩ Hằng vừa có được nó vừa thắng được cá cược có thể không vui sao? Nhưng mà bây giờ trong lòng hắn vô cùng hỗn loạn, hắn đang cố sắp xếp lại mọi thứ nhưng vô ích.
Dường như sự yêu thích dành cho nó nhiều hơn việc thắng được số tiền kia. Anh thích nó rồi!
Anh tự âm thầm nói tình cảm này ban đầu cũng chỉ vì cá cược, giờ lại thành tình thật rồi. Trải qua nhiều lần suy nghĩ, dằn vặt, cuối cùng anh cũng quyết định mặc kệ. Dù gì cũng có được nó rồi, giờ nó là bạn gái anh rồi, nói sao thì vẫn là nó cũng thích anh nên mới đồng ý chứ. Trong lòng anh nghĩ tới liền tràn ngập hạnh phúc, cũng đâu nghĩ tới những gì có thể xảy ra nữa.
Lạc Hi mỗi ngày lại cứ phải tỏ ra vui vẻ, nó mệt rồi, còn bọn tình địch của nó, phiền chết!
Ngày trước đi cùng hắn, ít ra hắn đối với bọn con gái ranh giới rõ ràng nên họ cũng chẳng dám làm gì. Hắn còn đối với nó dịu dàng chăm sóc, bọn con gái rõ ràng không dám đụng đến nó.
Dĩ Hằng tuy rằng đang quen nó nhưng vẫn đối với con gái khác rất thân thiện vui vẻ cười nói. Anh như vậy không phải gián tiếp giúp họ nuôi trong lòng hi vọng sao? Anh có biết như vậy là anh hại nó rồi hay không, anh ta luôn luôn để mọi thứ giữa chừng không rõ như vậy sao?
Trong sáu ngày này, nó mệt mỏi thi xong học kì, bởi vì việc này cũng không còn tâm trạng ôn bài, không biết điểm số thế nào nữa..
—————-
– Ê có điểm rồi đó. Đi coi đi. – Ly Hân rủ cả bọn đi.
– Ừ đi.
Nhã vùa đứng dậy vừa nói, mấy đứa kia không nói gì chỉ đứng dậy đi theo.
– Aww!!! Lạc Hi lại là mày. – Mẫn Di cảm thán la lớn.
Họ đứng trước bảng điểm của lớp, vị trí xếp hạng vẫn như cũ không có thay đổi gì mấy. Khắc Hàn hạng nhất, Lạc Hi nhì, Trịnh Cẩn ba, Mẫn Di bốn, Từ Mã năm, Ly Hân sáu, Triết Nhã bảy. Xếp hạng này từ lâu đã vậy, luôn luôn không có thay đổi, bảy vị trí đầu luôn bị tụi nó chiếm.
Chuyện này đối với mọi người trong lớp như chuyện ở phường, không ai có phản ứng gì, tụi nó cũng biết trước top 7 không có dành cho mình.
Mọi khi bọn họ cũng coi việc này vô cùng bình thường nha, nhưng là mấy bữa nay thấy nó sa sút quá tính thừa cơ bò lên mà vẫn thua.
– Nè! Đi ăn mừng đi. – Từ Nã đề nghị.
– Bộ lần đầu mày được lọt top hả? Không đi! – Nó từ chối thẳng.
– Sao không đi. Dù gì cũng nên ăn mừng chứ. – Từ Mã năn nỉ.
– KHÔNG ĐI. – Nó khoanh tay nhắm mắt đưa một tay ra chặn lại.
– Mày sao vậy Hi? Thường đi ăn mày khoái lắm mà? – Mẫn Di kéo tay nó qua một bên.
– Hơi mệt xíu thôi, không có gì. – Nó nói nhỏ, vỗ vỗ vai Di.
– Hi không đi thì tụi mình đi? – Nhã lên tiếng.
Khắc Hàn lúc này liếc qua nó một cái, hắn thật sự không thích nhìn vẻ mặt ảm đạm của nó như vậy. Không lẽ tên kia đối với nó không tốt? Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nó trong lòng hắn không khống chế được mà đau.
– Tao không đi. – Hắn nói rồi sải bước đi.
– Ế? Sao vậy? – Trịnh Cẩn gọi với theo – NÈ! MÀY ĐỨNG LẠI COI.
– Đừng la nữa, hắn quyết định rồi mày thay đổi được sao? – Nó ngăn Cẩn lại – Được rồi tụi mày đi đi. – Nói rồi nó đi về phía hắn.
Giọng nói nó nhẹ nhàng yếu ớt tựa như một cơn gió thoảng qua cũng có thể đem từng câu chữ cuốn đi mất.
Nó đến gần hắn, cùng hắn đi song song về lớp, nhưng không ai nói với ai câu nào, chỉ như vậy im lặng bước đi.
Trong lớp chẳng có ai cả, hắn đi tới bàn mình lấy balô, vừa xoay người lại thấy nó đứng đằng sau. Hắn đứng yên một tay xách cặp trên vai một tay trong túi quần, nhìn xuống nó trước mặt.
Nó lùn hơn hắn một cái đầu, lại còn cúi đầu xuống làm hắn không nhìn rõ mặt nó, cảm giác không năm bắt được nó luôn khiến hắn khó chịu.
Hắn nhớ tới mấy ngày nay nó đều mệt mỏi như thế, bản thân cảm thấy rất tò mò lý do. Hắn xách cặp nó lên, đưa tay quay người nó lại, nắm ray nó kéo ra ngoài.
Trên con đường về nhà thường ngày, hôm nay lại có hắn, mọi thứ như trở lại quỹ đạo ban đầu của nó.
Tháng mười quả là lạnh, con đường gần nhà nó trồng một hàng cây phong, mỗi lần tới mùa lá rụng lại vô cùng đẹp.
Hai người lẳng lặng đi bên nhau, ánh mắt nó dõi theo từng chiếc lá rời cành, lâu lâu lại nhìn trộm hắn một cái.
Nhìn những chiếc lá đó, lòng nó không khỏi nghĩ rằng, nó có giống những chiếc lá đó không? Nó là lá, hắn là cây, còn.. anh là gió. Những chiếc lá yếu ớt, bởi vì sự đưa đẩy của gió mà rời xa cây.
Hắn cũng nhìn nó, cũng nhìn lá, cũng có cùng suy nghĩ giống nó, nhưng lá cây là quy luật tuần hoàn của tự nhiên, còn nó thì sao? Nó bị anh ta hấp dẫn rồi chăng? Là lá bởi vì sự mát lành của một cơn gió thoảng mang tới mà nhẫn tâm rời bỏ cây – thứ đã gắn bó lâu ngày cùng lá, thậm chí đã là một phận cơ thể. Phải vậy không?
– Hi Hi.. – Hắn nhẹ nhàng gọi nó, bước chân dừng lại.
Nó nghe tiếng hắn gọi, cả người run lên một cái, vì lạnh, mà cũng vì tên nó đuợc gọi ra từ miệng hắn ấm áp làm sao.
– Hả? – Nó dừng lại, nhìn hắn.
– Mấy đêm không ngủ rồi?
Hắn bước lại trước mặt nó, yêu thương vén tóc nó ra sau, đáy mắt tràn đầy cưng chiều nhưng cũng không khó thấy được sự đau lòng.
Hắn muốn giận nó, giận nó thật lâu, thậm chí không nhìn thấy nó luôn càng tốt. Bởi vì mỗi lần thấy nó, tim hắn luôn nhói lên đau đớn. Nhìn nó cười với người khác, vui vẻ cùng người khác, hạnh phúc vì người khác mà không phải hắn, ngoài trái tim đau đớn ra chính là cảm giác không cam lòng.
Nhưng mà hắn cũng rất muốn, rất muốn, đến gần nó, ôm chặt lấy nó, hỏi xem tại sao nó lại trở nên mệt mỏi thiếu sức sống như vậy?
|
Quả nhiên, giữa trái tim và lý trí, tuy rằng lý trí luôn luôn mạnh mẽ nhưng vẫn là không thắng nổi trái tim. Hắn cuối cùng không nhịn được mà phải bước đến hỏi han nó, hắn chỉ nhẹ nhàng chạm vào nó chứ không phải mạnh mẽ mà ôm lấy.
Hắn biết rằng giờ nó là bạn gái anh ta, không phải cô gái nhỏ bé mà hắn có thể tùy ý bảo vệ nữa. Hắn không sợ anh ta, nhưng hắn sợ nó không thích hắn chạm vào nó, hắn sợ những hành động quá đà của hắn sẽ làm nó càng xa hắn hơn.
– Sáu.
Nó chỉ trả lờ đúng một chữ, một chữ đâm vào tim hắn, sáu đêm? Đùa sao, làm sao chịu nổi?
– Tại sao? – Mắt hắn âm u không nhìn rõ tâm trạng.
– Không ngủ được.
Nó nhún vai, giương đôi mắt mệt mỏi nhìn hắn nhưng rõ ràng là đã long lanh hơn, ánh mắt câu cả hồn hắn đi.
– Hắn ta.. đối với mày không tốt? – Hắn khó khăn mở miệng.
– Không có! – Nó chớp nhẹ mi mắt.
– Vậy tại sao…
– Tại mày.
Không đợi hắn hỏi hết, nó đã vội vàng kết tội hắn, những lời muốn nói trong lòng nó sắp ép chết nó rồi. Tên Dĩ Hằng kia không bao giờ hỏi han nó như vậy, căn bản không có cơ hội than thở. Bây giờ nó có nên ăn vạ hắn không? Mượn cớ làm hòa luôn? Nó hình như hơi nhớ cảm giác được hắn dỗ dành.
– Tại tao? – Hắn nheo mày khó hiểu.
– Mày.. – Nó ấp úng. – Chiến tranh lạnh với mày hai tuần đã là cực hạn với tao rồi, mỗi ngày đều mất ngủ. Không ngờ từ cái hôm tao quen Dĩ Hằng mày lại càng lạnh lùng hơn. Làm ơn đi, khi nào mày mới chịu bình thường lại với tao như xưa? Chiến tranh như vậy hoài khó chịu lắm, tao không muốn!
Những câu cuối nó nói dường như là hét lên, đôi mắt nâu nhìn hắn đã sớm chứa đầy hơi nước.
Nhìn nó kích động như vậy là vì hắn trong lòng cũng hơi vui một chút, nhưng lúc nghe nó gọi tên anh ta, hắn lại nổi lên ganh tị. Mà thấy nó sắp khóc rồi, hắn cũng không nỡ để nó buồn thêm nữa, gạt hết mọi thứ lần nữa quan tâm nó.
– Được rồi. Tại tao! Tao không tốt. Mày đừng khóc nha, tao không dỗ đâu. – Hắn hăm he.
– Cái gì? Mày dám? – Nó trợn mắt. – Tao khóc liền cho mày coi.
Hắn nghe nó nói xong liền hoảng lên, nó sẽ làm thiệt đó, hắn bây giờ không có cách dỗ nó.
– Được rồi, được rồi, được rồi. Đừng khóc mà.. Tao xin lỗi.
Hắn ngừng một chút rồi nhỏ giọng nói, cưng chiều sờ sờ má nó. Nó nghe hắn nói vậy không khỏi tròn mắt, đây là lần đầu tiên hắn xin lỗi nó!
– Không cần! Không cần xin lỗi tao. – Nó cụp mắt xuống buồn bã nói, rồi đột nhiên ngước nhìn hắn. – Chỉ cần trở lại như trước kia là được. – Nó vịn vào tay hắn như khẩn cầu.
– Ừ.. – Hắn yêu chiều vuốt tóc nó rồi bỗng nhiên. – Không được!
– Tại sao? – Nó bất ngờ.
– Bởi vì.. mày là bạn gái hắn ta. – Hắn ủ rũ nói.
– Thì sao? – Nó không hiểu.
– Mày không nên đối với người khác thân thiết. – Giọng hắn càng trầm hơn.
– Người khác? Mày là bạn thân tao mà? Tại sao vì hắn lại không thể chơi cùng nữa? Không thích! Dù hắn ta có không cho tao chơi với mày tao cũng mặc kệ. – Nó bất mãn lên tiếng.
Hắn ão não cười khổ, cô bé này thật ngây thơ, có biết khi đàn ông ghen tuông ghê gớm thế nào không? Hắn bởi vì không có tư cách nên mới phải âm thầm như thế còn anh ta với thân phận bạn trai nó hoàn toàn đủ tư cách. Cũng đồng thời vì bốn từ “mày là bạn thân tao” mà buồn bã, hắn lần này cũng vì niềm vui của nó, nén nỗi đau của mình nhẹ đáp một câu.
– Được rồi.
Hoàng hôn trên đường về nhà hôm nay thật đẹp, mặt trời màu cam nhẹ nhàng chìm xuống phía chân trời. Hàng cây phong nhẹ nhàng rơi lá, tạo nên con đường phủ đầy lá vàng. Khung cảnh thơ mộng như tôn thêm vẻ đẹp của đôi trẻ, hai chiếc bóng một cao một thấp đổ xuống đường, lặng lẽ đi về trước mãi đến khi khuất hẳn ánh mặt trời..
——————-
Nay mới đi thi về là bay lên viết chap liền mà giờ mới xong tuần này ta thi rồi, số lần ra chap không đảm bảo nha =)) ta còn chưa ôn bài gì cả :))) thương ta đi nha T^T cùng lắm đình công một tuần, thi xong rồi bù lại cho heee :)))
(Còn tiếp)
|
BẠN THÂN 17 NĂM, GIỜ YÊU ĐƯỢC CHƯA? Tác giả: JingWen_Yoon Chương 14: Tình Địch Tìm Tới Cửa Ads Giờ cơm trưa, Lạc Hi ngồi một mình dưới gốc cây thụ to lớn, ánh mắt mông lung nhìn ngắm những bông hoa giấy leo trèo trên tường cao. Cơn gió thoảng qua, cuốn lấy những sợi tóc tung bay nhảy múa, mang theo một chút hương thơm ngọt ngào. Mi mắt khẽ nhắm lại, trên môi treo một nụ cười, vẻ mặt hoàn toàn là đang hưởng thụ.
Nó nghe thấy một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai, không biết ai lại quấy rầy nó lúc này.
– Cậu là Mộc Lạc Hi?
Nghe thấy tên mình, nó mới bất đắc dĩ mở mắt liền nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh xắn.
Cô gái có đôi mắt bồ câu, tròng mắt đen sâu hút, lông mi không chuốt mà cong, mày liễu kiêu hãnh. Mái tóc vàng nâu uốn xoăn bồng bền, nhẹ nhàng đáp lại bên thắt lưng.
Lạc Hi âm thầm nhìn qua đánh giá cô một lượt, ngoại hình không tệ nếu không nói là quá xinh đẹp. Nhưng mà một cô gái xinh đẹp như vậy mở miệng ra là ngữ khí như thế thật hù chết người.
– Ừ. Cậu là? – Nó nhìn cô ta hơi nghi ngờ.
– Tôi là Cổ Hoài My.
– À..
Nó làm bộ mặt đang suy nghĩ, cái tên này quen lắm, hình như là tình cũ của Dĩ Hằng?!
Nó thấy mắt cô ta đục đi, trên miệng nở ra một nụ cười khinh, giọng điệu cực kì kênh kiệu mà nói:
– Cậu đang quen với Dĩ Hằng?
– Ừ. – Nó bình thản đáp.
– Chia tay đi. – Cô khoanh tay trước ngực.
Nó không ngờ cô ta sẽ đề ra cái yêu cầu này, gương mặt thoáng qua vẻ bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng thay bằng vẻ ảm đạm vốn có.
– Tại sao?
Nó nhàn nhạt lên tiếng, thuận tay nhặt bông hoa giấy rơi trên ghế đá lên nghịch.
– Không có tại sao. – Cô ta nói như một điều hiển nhiên.
– Cậu thích cậu ta sao? – Nó đứng dậy.
– Điều này toàn trường đều biết mà, hơn nữa ngoài tôi ra cũng không có ai hợp với Dĩ Hằng hơn đâu! – Cô tự tin nói.
Lời nói của cô như chọc cười nó, làm nó không nhịn được phì ra tiếng, bộ dạng bình thản hỏi ngược lại.
– Hai người đã chia tay lâu rồi không phải sao?
– Việc đó không liên quan tới cô! – Cô hắng giọng, đột nhiên đổi cách xưng hô.
– Còn thích cậu ấy sao lại chia tay nha? Tôi không biết cô vẫn thích cậu ấy, nếu sớm biết có lẽ tôi đã nhường lại cho cô.
– Nhường? – Cô nhếch mép. – Cô xem Dĩ Hằng là gì?
– Để xem.. Hừmm một món đồ chơi khá thú vị.
Nó nói rồi cười híp mắt, tiến lên lấy mấy lọn tóc của cô ta nghị trong tay, nhìn qua có vẻ người bị hại là cô chứ không phải nó.
– Cô.. – Cô trợn mắt nhìn nó. – Cô không hề thích Dĩ Hằng!
– Trước giờ chưa từng nói thích! – Nó khoanh tay.
– Haa.. Không ngờ mắt nhìn cậu ấy tệ như vậy, người như vậy cũng nhìn lọt mắt! – Cô không chịu thua.
– Cô.. đủ tư cách bình phẩm con người tôi sao?
Nó tiến lên, đôi mắt sắc lạnh như dao nhìn thẳng vào con mắt đen đã hơi run lên của cô.
– Không thích sao lại quen? – Cô bắt đầu đuối lí.
– Chuyện của tôi cô quan tâm làm gì? Nếu cô chỉ vì việc này mà kiếm tôi, thì xin lỗi chúng ta không còn gì để nói! – Nó nói xong liền sải bước đi.
Cổ Hoài My chôn chân đứng đó, cô vốn nghĩ là Lạc Hi mê miệt vẻ đẹp của anh nên mới sà vào lòng anh như thế. Nếu là Lạc Hi cùng Dĩ Hằng thích nhau cô cũng sẽ tìm được cách tách họ ra. Giờ nghe thấy Lạc Hi vốn không thích anh, xem anh như một món đồ chơi, lòng cô thật sự rất tức giận, nhưng mà nếu như vậy không phải sẽ dễ dàng hơn sao? Đợi đến khi anh biết việc này, “Lạc Hi cô chết chắc”
Lạc Hi đi về lớp, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng chắn ở cửa. Khắc Hàn đưa lưng về phía nó, hoàn toàn không biết nó đang tới.
Nó đến gần phía sau hắn, nhón chân lên, đôi tay trắng nõn che lại trước mắt hắn. Môi hắn chậm rãi lướt qua một ý cười, nhẹ nhàng mà cong lên, dịu dàng đến khó tả.
Hắn nắm lấy tay nó, vừa xoay người kéo xuống một cái, nó đang nhón chân bị mất đà ngã vào người hắn.
– Úii.
– Trò này chơi quài không chán hả? – Hắn giữ lấy nó để không bị ngã.
– Xì. Chơi với mày chán phèo. Không chơi nữa. – Nó bĩu môi đi vào lớp.
|