Định Mệnh Nhóc Là Của Anh
|
|
-Được! Vậy anh ra phòng khách chờ, nhanh nhé!-Tiêu Vân cười cười.
Sau khi ăn uống, Bảo Anh nói là mệt nên lên phòng nghĩ, Tiêu Vân cũng về. Phương Thảo tiễn Tiêu Vân ra cửa.
-Có lẽ anh đã thua cuộc! Dù Tuấn Anh có xuất hiện hay không!
Tiêu Vân chỉ cười khổ rồi láy xe rời đi. Phương Thảo đang định đóng cửa thì một bàn tay rắn chắc giữ cửa lại. Phương Thảo ngước mặt lên hốt hoảng, dùng hết sức đẩy cánh cửa đóng lại nhưng không được vì sức nam và sức nữ chênh lệch nhau quá!
Nhật Hào vào bên trong, tiện tay đóng cửa lại. Gương mặt hắn tối sầm, tỏ rõ vẻ khó chịu.
-Sao… sao anh lại ở đây?-Phương Thảo hỏi.
-Tôi tìm em!
Ba chữ này rất bình thường, nhưng đánh vào tâm lý cũng như trái tim Phương Thảo rất mạnh.
-Không hề không gặp em chỉ mới ba tháng mà em đã có người đàn ông mới!-Anh nhếch môi rõ vẻ khinh khi.
-Anh… không được phép sĩ nhục tôi như vậy!-Phương Thảo bất mãn.
-Thật sao? Nhưng làm nhục em, thì có thể chứ?
Nhật Hào mạnh tay nâng cằm Phương Thảo lên làm cho cằm cô gái đau buốt. Phương Thảo cố gắng thoát khỏi bàn tay đáng sợ kia nhưng vô ích, lời nói của hắn lại làm cho cô gái sợ hãi. Nhật Hào đẩy mạnh Phương Thảo vào trong nhà. Động tác bạo lực, không hề có sự dịu dàng hay khoan nhượng. Hắn đẩy Phương Thảo ngã xuống cái bàn trống gần đó, vô tình cạnh bàn trúng bụng của cô.
-A…
Tiếng la của Phương Thảo khá to, làm Bảo Anh từ trên lầu chạy xuống, thấy cảnh này thì hốt hoảng.
-Bảo Anh…-Miệng Phương Thảo thuề thào.-Mình đau quá…
Bảo Anh vội vàng chạy đến xô Nhật Hào ra. Nhật Hào vì bất ngờ trước sự có mặt của Bảo Anh nên bị đờ ra. Hắn cứ tưởng đây là chốn của Tiêu Vân và Phương Thảo nên khi Tiêu Vân vừa bước ra, hắn tức tối chạy đến gặp Phương Thảo.
-Cậu không sau chứ?-Bảo Anh lo lắng.
-Bụng mình… đau quá! Giúp mình với!-Giọng Phương Thảo yếu ớt nhưng khẩn trương.-Mình không muốn mất nó!
-Nhật Hào! Làm ơn giúp tôi đưa Phương Thảo vào bệnh viện!
Một chút máu chảy ra từ giữa đùi Phương Thảo làm Bảo Anh quýnh quáng lên. Nhật Hào vội bế Phươn Thảo ra ngoài vào xe hắn, cả Bảo Anh cũng không đuổi kịp để đi cùng xe với hắn.
Ngồi trong chiếc xe thể thao, áo sơ mi xám của Nhật Hào đã nhuộm màu đỏ từ máu của Phương Thảo. Hắn nhìn thật kĩ bụng của Phương Thảo. Chết tiệt, sao hắn không nhận ra bụng Phương Thảo có phần hơi nhô lên, cơ thể đẩy đà hơn, lẽ ra hắn phải nhận thấy là cô gái này đang mang thai. Trước giờ hắn đổi xử với phụ nữ như thế là rất nhẹ nhàng, nhưng Phương Thảo đang mang thai… Có lẽ hắn đã quá nóng nảy, và người làm hắn nóng nảy là không suy nghĩ được thế này thì chỉ có một người…
|
ĐỊNH MỆNH NHÓC LÀ CỦA ANH!! Tác giả: Wind H Chương 64: Giải Quyết... AdsChương 64: Giải quyết…
Bệnh viện đông người qua lại, Nhật Hào đứng trước cửa phòng cấp cứu, bàn tay vo thành nắm đấm, gương mặt tối sầm lại. Bảo Anh ngồi ở hàng ghế chờ, hai tay nắm chặt lấy nhau cầu nguyện.
Nhật Hào bề ngoài tức giận nhưng lòng hoang mang. Hắn nghĩ Phương Thảo là một cô gái thông minh, không có cớ gì phải không dùng có biện pháp ngừa thai. Vậy cái thai không phải của hắn? Không đúng, vì hắn cảm thấy thời gian có chút trùng khớp.
-Chết tiệt! Cô ấy có con với ai?-Khó khan lắm Nhật Hào mới mở miệng hỏi Bảo Anh.
-Tôi nghĩ anh phải là người rõ nhất!-Bảo Anh nhìn Nhật Hào với thái độ khinh bỉ.
Nhật Hào hơi hoảng, hắn không hỏi nữa. Hắn không thể nào nghĩ được Phương Thảo là cô gái ngốc đến thế! Hai năm trước bị hắn đùa giỡn, mang thai rồi bị hắn ruồng rãy, ép cô gái này phải phá thai. Hai năm sau, Phương Thảo vẫn nguyện sinh con cho hắn.
-Ai là chồng của Nguyễn Phương Thảo?-Bác sĩ bước ra gỡ khẩu trang hỏi.
-Tôi là cha của đứa bé!-Nhật Hào nhanh chống nói.-Cô ấy có sao không?
-Vợ anh bị xuất huyết nhưng may mắn là đưa đến đây kịp thời và bây giờ tình hình mẹ và bé đều ổn!-Bác sĩ nói rồi rời đi.
Bảo Anh nghe bác sĩ nói vậy thì thở nhẹ nhõm. Nhật Hào sầm mặt lại. Lúc nãy hắn chỉ nhận là cha của đứa bé trong bụng Phương Thảo! Hắn không phải chồng của cô gái này? Chính xác hơn là hắn không xứng!
Nhật Hào đến tìm gặp trưởng khoa bệnh viện. Sau một hồi nói chuyện, Nhật Hào vào thẳng vấn đề.
-Bác sĩ Tô, tôi muốn phá bỏ đứa bé!
-Sao? Anh là cha của đứa bé mà!-Bác sĩ Tô nhìn hắn.
-Anh không cần phải biết! Nếu làm xong tôi sẽ gửi anh một tài khoản lớn!
Nói rồi Nhật Hào bước ra thì gặp Bảo Anh ở cửa. Gương măt Bảo Anh thất vọng.
“Chát…”
Bảo Anh dùng hết sức tát Nhật Hào một cái.
-Anh là thằng đàn ông khốn nạn nhất là tôi từng gặp! Thất vọng quá, có lẽ bạn tôi chọn sai người!
Nhật Hào im lặng, cái tát của Bảo Anh không thấm vào đâu với lại anh không chấp với phụ nữ mang thai.
-Anh có biết không? Lần trước Phương Thảo bị sẩy thai nên không còn khả năng có thai!-Bảo Anh gần như là thuề thào.-Xin anh! Đứa bé này rất quan trọng với cô ấy vì đữa bé này do may mắn! Vì có thể cả đời này cô ấy sẽ không mang thai được nữa!
Hắn hơi khựng người. Hắn muốn Phương Thảo phá thai vì nghĩ rằng Phương Thảo còn có thể bắt đầu một cuộc đời mới với người đàn ông khác. Nhưng có lẽ hắn đã sai! Từ mấy năm trước, hắn đã vô tình làm cho cô mất đi tất cả! Vô tình làm cho cô không thể nào bắt đầu cuộc đời mới! Phương Thảo không phòng ngừa vào ba tháng cũng là do Phương Thảo nghĩ rằng mình không thể mang thai được nữa nên chủ quan. Hắn thầm chửi mình, có lẽ không có một thằng đàn ông nào tệ bạc như hắn! Yêu không dám nói, chỉ biết làm cho người phụ nữ mình yêu đau khổ!
***
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Khắc Huy trở về căn biệt thự mà lúc trước sống cùng Lan Nhi, anh không dám ở lại căn biệt thự này, vì bóng dáng của cô vẫn còn. Anh láy xe về, cảm giác nhà có người vào anh hơi nhíu mày lại.
-Con đã về sao?-Một người phụ nữ đứng tuổi cười hiền hậu với anh.
Người đàn ông ngồi cạnh bà ngước lên nhìn anh như chào hỏi.
-Mẹ sao lại ở đây?-Anh hơi nhíu mày.
Âu Khả Hân, là em gái bà con xa của Âu Khánh Duy. Quan hệ giữa Âu Khả Hân và Âu Khánh Duy không tốt do bất đồng quan điểm, nhất là từ khi Âu Khánh Duy ruồng bỏ mẹ anh, Trương Hạ Lan. Khi mẹ anh rời bỏ Âu gia thì gặp được người đàn ông rất tốt tên Hạo Thiên, nhưng bà không yêu ông ấy, rồi bà cũng qua đời do bạo bệnh. Hạo Thiên gặp được Âu Khả Hân do bà rất thường xuyên đến thăm anh. Hai người dần dần có tình cảm sau đó kết hôn. Anh từ nhỏ đã gọi Âu Khả Hân là mẹ nên khi lớn cũng không sửa đổi, còn Hạo Thiên thì chỉ gọi là dượng.
Âu Khả Hân đối xử với anh rất tốt, tốt hơn cha ruột anh rất nhiều. Lúc anh trong cô nhi viện, Âu Khả Hân đã muốn đón anh về nhưng anh không muốn làm phiền cuộc sống bà. Năm năm trước khi anh bị tai nạn, bà đã đến chăm sóc cho anh. Từ nhỏ anh đã rất mang ơn bà. Âu Khả Hân và Hạo Thiên gặp nhau trễ và bà không thể mang thai, nhưng hai người vẫn sống bên nhau hạnh phúc và xem anh là con trai.
-Mẹ về thăm con!-Âu Khả Hân cười cười.-Dượng con lo lắng cho Royal!
-Royal đang khủng hoảng! Tin này lan cả ra ngoài nước, các chi nhánh ở Royal ở trong và ngoài nước đang dần dần đi xuống!-Hạo Thiên nói.-Ta không tin là con không thể quản lí Royal! Nhưng có vẻ con có chút lơ là!
Anh im lặng bình thản ngồi xuống ghế. Đúng thật anh có lơ là, đã hai ngày anh không đến Royal vì chuyện riêng
-Con gặp khó khăn sao không nói?-Bà quở trách.
-Con sẽ vượt qua được!-Anh đứng dậy.-Con lên lầu!
|
-Diệu Phương là cô gái tốt! Con hãy nắm chặt lấy tay cô ấy!-Khả Hân lên tiếng nói.
-Mẹ biết cô ấy?-Anh quay lại hơi nhíu mày.
-Biết! Biết rất rõ!
Âu Khả Hân kể lại những gì bà biết về cô. Có những chuyện cả anh cũng không rõ. Năm năm trước, chính mắt Âu Khả Hân đã nhìn thấy Diệp Vân đuổi cô ra khỏi bệnh viện khi bà ra về sau khi thăm anh. Qua tìm hiểu bà biết được anh và cô yêu nhau, nhưng do Diệp Vân đã bày kế, áp bức cha mẹ cô để cô rời khỏi anh.
Anh hơi khựng người, người ngoài còn rõ hơn cả anh. Anh cười khổ.
-Muộn rồi!
Anh bước lên tầng trên. Trong lòng anh nặng nề. Liệu anh có sai không?
***
Hôm sau, anh đến Royal, công việc ở Royal đang đến hồi nhạy cảm, không đến không ổn. Chỉ không đến Royal hai ngày mà công việc chồng chất. Anh gọi Gia
Minh và Dương Thắng vào phòng.
-Cậu đến thật tốt quá! Công việc nhiều quá!-Gia Minh nói.
-Gia Minh, cậu tìm cách sa khải Cao Ngọc Yến cho tôi!-Khắc Huy nghiêm túc.-Dương Thắng, cuộc đấu thầu khu đất Hoa Đôn, cậu sẵn sàng rồi chứ!
-Được! Cậu xem xét thêm!-Dương Thắng đưa ra một bản văn thư.
Khắc Huy xem rồi gật đầu, đến một vài chỗ không hài lòng anh lại dừng lại và nói rồi chỉnh sữa. Gia Minh và Dương Thắng có cảm giác như tinh thần của anh được phục hồi.
Xế chiều, anh bước ra đứng trước cổng Royal như đợi ai đó. Ngọc Yến đi ra, anh kéo tay lại đẩy vào xe. Anh đưa Ngọc Yến đến quán rượu. Ngọc Yến mừng ra mặt vì cứ nghĩ rằng anh đã đổi ý. Bụng Ngọc Yến đã lớn, định sẽ không đụng đến rượu nhưng do thấy anh không vui nên đành uống. Uống một ly, Ngọc Yến thấy choáng voáng và ngất xỉu ngay trên bàn. Môi anh nhếch lên. Người phụ nữ được phép mang thai con của anh chỉ có một người. Ngọc Yến chẳng những làm trái lời anh mà còn làm gián điệp cho King. Ngọc Yến đã gửi những bức thư kia cho Diệu Phương, trong USB là những bằng chứng giả, nhưng được làm rất khéo, bằng chứng rằng mấy tháng trước anh đã thâu tóm công ty của gia đình cô, nhưng may mắn là nó rơi vào tay anh.
Anh đưa Ngọc Yến đến bệnh viện phụ sản, yêu cầu các bán sĩ phá cái thai không một chút thương tiếc.
***
Phiên toà ly hôn của anh và cô tiến hành như do được miễn bỏ phần hoà giải. Cô uỷ thác cho một luật sư là bạn của cô đến, sau khi phiên toà luật sư tuyên bố hai người hoàn toàn độc thân. Lòng anh hơi sót, đây là điều mà anh cố tình sắp đặt, nhưng sao khi nó đến, anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Cô và anh chỉ đến đây là hết!
|
ĐỊNH MỆNH NHÓC LÀ CỦA ANH!! Tác giả: Wind H Chương 65: Trở Về... AdsChương 65: Trở về…
Năm năm sau…
Paris, Pháp
Một người đàn ông thành đạt, sang trọng lịch lãm bước xuống chiếc BWM đen, tay đóng cửa lại. Nơi dừng chân là một căn nhà nằm ở trung tâm thành phố Pari. Tuấn Anh cảm thấy tim mình khẽ run một nhịp. Có lẽ khoảng cách đã rất gần…
Năm năm nay, Tuấn Anh đã vươn lên khỏi bệnh tật và tiếp tục sống. Trong quá trình chữa trị có rất nhiều khó khăn, có lúc tưởng chừng muốn gục ngã, nhưng khi nhớ đến Bảo Anh, Tuấn Anh lại phấn chấn lên. Và ngày hôm nay cũng đã đến, là cái ngày mà Tuấn Anh đã chờ đợi rất lâu. Chân đã lành lạnh hẳn, có thể đi đứng bình thường thậm chí là có thể dùng võ thuật, và vết thương đó cả đời này chắc chắn sẽ không tái phát.
Tuấn Anh đưa bàn tay run run của mình bấm chuông cửa. Tiếng chuông vang lên, một người phụ nữ bước ra mở cửa…
-Tuấn Anh…
Diệu Phương hoảng hốt nhìn Tuấn Anh. Cô nhớ rằng Tuấn Anh vẫn còn sống nhưng không hề có một tin tức về Tuấn Anh sau căn phẩu thuật.
-Bảo Anh có nhà không?
-Anh đến trễ vài phút! Chị ấy ra ngoài rồi!-Cô nuốt tiếc nói.
Một tiếng thở dài từ Tuấn Anh làm không khí nặng nề.
-Dì Phương, chú này là ai vậy?-Giọng nói của một đứa bé vang lên.
Nhìn đứa bé, Tuấn Anh có một cảm giác thân thuộc không thể tả được bằng lời. Tuấn Huy có đôi mắt giống Tuấn Anh, mắt đen mi dày, chóp mũi cao. Đôi mày thanh tú, tóc nâu nâu là giống Bảo Anh.
-Đây là Tuấn Huy!-Diệu Phương nhìn Tuấn Anh nói.
-Tuấn Huy!-Tuấn Anh cúi người xuống nhìn đứa trẻ.-Mẹ con đâu rồi?
-Dạ! Mẹ Bảo Anh của con không có ở nhà ạ!-Tuấn Huy lễ phép nói.-Nhưng chú là ai vậy ạ?
Nghe ba từ “Mẹ Bảo Anh” phát ra từ miệng Tuấn Huy, trong lòng Tuấn Anh xuất hiện một cảm giác kì lạ, đối với loại cảm giác này rất lạ lẫm với Tuấn Anh, có phải người ta hay gọi cảm giác này chính là tình thâm máu mủ, là tình phụ tử.
-Uhm… chú là... ba của con!-Tuấn Anh xoa đầu Tuấn Huy.-Vì ba sẽ kết hôn với mẹ của con!
Tuấn Huy lúc đầu có bối rối nhưng bắt gặp cái gật đầu của Diệu Phương, thằng bé cười.
-A… Tuấn Huy có ba rồi sao? Mẹ nói là ba đi xa rồi, không về chơi với Tuấn Huy nữa!-Đứa trẻ mừng rỡ.-Nhưng kết hôn là gì vậy ạ?
Tuấn Anh bật cười với câu hỏi này, bàn tay chậm rãi xoa đầu Tuấn Huy.
-Sau này lớn rồi con sẽ biết thôi!
Tuấn Anh bế Tuấn Huy vào nhà, Tuấn Huy cũng rất vui vẻ, không hề có cảm giác xa lạ.
-Sao em lại qua đây?
Diệu Phương im lặng không trả lời, vì cô cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.
Sau khi li hôn với Khắc Huy, cô mới phát hiện mình đã mang thai. Lúc đó cô rất bối rối, không biết làm thế nào thì nhận được cuộc điện thoại hỏi thăm từ Bảo Anh. Lúc đó cô đã quyết định qua Pháp với Bảo Anh.
-Em không nói cũng không sao!-Tuấn Anh nói, ánh mắt trìu mến nhìn đứa trẻ đang ngồi trên đùi mình.-Có phải là Bảo Anh và Tuấn Huy sống vất vả không?
-Làm mẹ đơn thân rất vất vả! Nhưng em lúc nào cũng nhìn thấy chị ấy cười!-Diệu Phương nói.-Bây giờ anh đã trở về rồi! Vậy là tốt rồi!
-Anh sẽ làm cho gia đình nhỏ bé của anh được hạnh phúc!-Tuấn Anh nói.-Mà Bảo Anh đi đâu vậy?
-Chị ấy đi thăm chị Phương Thảo thôi!
Một tiếng khóc của em bé từ trên lầu. Là tiếng bé gái, là con gái của Hạ Diệu Phương và Âu Khắc Huy, nhưng tên giấy khai sinh là Hạ Diệu Nhiên.
-Lại khóc rồi! Anh chờ em chút nhé!
Diệu Phương vội vàng lên lầu xem. Đứa con này đến cũng không phải không đúng lúc, Diệu Nhiên đến với cuộc sống của cô, an ủi rằng cuộc sống của cô sao này dù sao vẫn còn có một người để cô vững tin mà tiếp tục sống. Phải, cô sống vui vẻ cho đến tận ngày hôm nay, tất cả là vì con.
Khi mới biết mình mang thai, cô đã hết sức hoang mang và còn nghĩ đến việc phá bỏ cái thai. Nhưng nghĩ đến lần trước đã sảy thai, và cô cũng không cam lòng phá bỏ giọt máu của bản thân nên đã giữ lại. Cô giữ lại mặc dù biết rằng, nếu đứa con chung của anh và cô ra đời, tức là một lúc nào đó, cuộc đời của cô sẽ một lần nữa bị anh chen vào, có thể là vì đứa con chung này.
***
Bảo Anh ngồi kế bên giường của Phương Thảo, bàn tay nắm chặt lấy nhau, mắt liếc Nhật Hào đứa ở khung cửa sổ nhìn ra ngoài.
-Sao lại không biết chăm sóc mình vậy chứ?
-Mình không sao! Chỉ là cảm thông thường!-Phương Thảo gượng cười.-Cậu về đi, Diệu Phương ở nhà còn phải chăm sóc cho Diệu Nhiên và Tuấn Anh nữa đấy!
-Cậu đuổi mình sao?-Bảo Anh hỏi.
-Không! Mình không có ý đó!
Tiếng điên thoại reo lên. Bảo Anh bắt máy, là Diệu Phương thúc về, nhưng chưa nói rõ lí do thì đã cúp máy.
-Thôi! Cậu tự chăm sóc tốt cho mình!-Bảo Anh vội vàng nói.-Nhật Hào, chăm sóc tốt cho Phương Thảo! Tôi phải về!
-Không tiễn!-Nhật Hào nói.
Sau khi Bảo Anh bước ra ngoài, nụ cười trên môi Phương Thảo dập tắt.
-Từ Uyên và Từ Khánh đâu rồi?
Phương Thảo hạ sinh một cặp song sinh. Đứa con trai tên là Âu Từ Khánh còn con gái tên là Âu Từ Uyên. Cái tên do Nhật Hào đặt, Phương Thảo cũng chẳng can thiệp. Cuộc sống của họ mấy năm nay, không giống vợ chồng. Dù ngủ cùng phòng nhưng Nhật Hào đi sớm về khuya, có lúc lại ngủ ở phòng trẻ. Số lần chạm vào Phương Thảo trong năm năm qua, rất ít! Nhưng vì không muốn Bảo Anh lo lắng mà vẫn cố cho rằng mình vẫn ổn.
-Nhà trẻ!-Nhật Hào lạnh nhạt nói.
Phương Thảo im lặng. Có một chuyện khiến mối quan hệ của họ mỗi lúc mỗi tệ hơn. Đó là Nhật Hào quá cố chấp, nghĩ rằng bản thân mình không đáng có được tình yêu của Phương Thảo nên làm cho cô gái mỗi lúc mỗi tuyệt vọng. Hắn muốn Phương Thảo để lại hai đứa con, hắn sẽ chăm sóc thật tốt và còn Phương Thảo sẽ bắt đầu với cuộc sống mới với một người đàn ông mới. Còn chuyện không thể sinh con, hắn đã nhìn thoáng hơn, người nước ngoài rất thoáng chuyện này, có thể xin con nuôi hoặc nhờ người sinh hộ. Hắn không bắt buộc Phương Thảo ra khỏi nhà nhưng đối xử rất lạnh nhạt, số lần gặp con giảm hẳn.
Về Phương Thảo, khi sống cùng Nhật Hào, mấy ngày đầu tiên những tưởng sẽ hạnh phúc nhưng thực tế lại khác. Phương Thảo hận Nhật Hào vì đã tìm cách chia rẽ tình mẫu tử, tìm mọi cách để rời xa hai đứa con.
***
Tuấn Anh hỏi Tuấn Huy rất nhiều việc trong cuộc sống của Tuấn Huy và Bảo Anh trong thời gian qua. Bảo Anh làm việc cho một chi nhánh của Royal ở Pháp. Cuộc sống của hai ngươi không khó khăn nhiều.
-Ba à! Mẹ hay khóc lắm! Có khi mẹ nhìn con rồi lại quay lưng đi khóc!-Tuấn Huy nói.
-Không sao đâu! Từ giờ mẹ con sẽ không khóc nữa!
Tuấn Anh thấy sót xa. Có lẽ vì Tuấn Huy có dung mạo giống Tuấn Anh nên khi Bảo Anh nhìn lại nhớ đến.
-Trong lớp con, bạn nào cũng có ba! Có bạn còn hỏi ba con đâu, sao không lúc nào thấy ba đến đón!-Tuấn Huy kể.-Lúc đó con đã nói như mẹ từng nói, ba con đi làm ăn xa nhưng lúc nào cũng dõi theo con cả!
-Uhm… Tuấn Huy của ba ngoan! Sau này, ba sẽ đưa đón con đi học! Chịu không?-Tuấn Anh véo mũi đứa trẻ.
Bên ngoài cửa, tiếng rơi đồ phát ra. Ánh mắt của Tuấn Anh và đứa trẻ nhìn ra ngoài cửa.
-A.. Mẹ!-Tuấn Huy mừng rõ.
Bảo Anh im lặng sững sờ, người đừng trước mặt Bảo Anh là Tuấn Anh. Tuấn Anh gương mặt vẫn điển trai không có gì thay đổi nhiều, nhưng có lẽ gầy đi so với trước, trên trán có một vết sẹo khá dài được tóc che tạm đi. Tuấn Anh còn sống? Còn sống nhưng tại sao lại không về? Tại sao lại không bên cạnh Bảo Anh? Tại sao bây giờ mới chịu xuất hiện?
“Bốp…”
Cái tát Bảo Anh dành cho Tuấn Anh để xoá đi chút uất hận trong lòng mình. Diệu Phương cũng vừa từ trên lầu bước xuống, kịp chứng kiến cái tát. Sau đó đánh liên tiếp vào ngực Tuấn Anh, vừa nói nước mắt vừa tuông rơi.
-Đồ vô trách nhiệm! Còn sống sao không về? Sao không chịu trách nhiệm với em? Sao vậy?
Tuấn Anh kéo Bảo Anh ngã vào lòng mình, ôm chặt không buông, bàn tay khẽ lau giọt nước mắt, lòng Tuấn Anh lúc này cũng cay cay khôn xiết.
-Anh xin lỗi! Là lỗi của anh!
Tiếng khóc lúc to hơn, một lúc sau nhỏ lại rồi dần dần biến mất hẳn. Bảo Anh đẩy Tuấn Anh ra. Tuấn Anh hơi sững người.
-Bấy lâu nay, anh có người phụ nữ khác?-Bảo Anh cố gắng nói rõ từng chữ, vì ngoài lí do này Bảo Anh chẳng nghĩ ra được lí do nào khác.
-Này, em nghĩ anh như vậy sao?-Tuấn Anh hơi nhíu mày.
Bảo Anh chỉ im lặng không nói.
-Khờ quá! Anh chỉ có mình em thôi!-Tuấn Anh ghé sát vào tay Bảo Anh nói.
Cảm giác vẫn như ngày nào, trái tim khẽ lỗi nhịp. Bảo Anh biết rằng mình chưa bao giờ quên được Tuấn Anh.
|
ĐỊNH MỆNH NHÓC LÀ CỦA ANH!! Tác giả: Wind H Chương 66: Trốn Tránh... AdsChương 66: Trốn tránh…
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Khắc Huy ban ngày lao vào công việc, ban đêm đi dự tiệc xả giao. Cuộc sống của anh năm năm nay là vậy. Gia Minh và Dương Thắng bước vào phòng. Gia Minh với gương mặt khó coi, nói.
-Cậu đã ăn trưa chưa? Biết bây giờ là mấy giờ không?
Khắc Huy liếc nhìn đồng hồ, gần một giờ trưa mà anh vẫn chưa anh trưa.
-Tôi đã gọi thức ăn ở canteen, sẽ lên ngay thôi!-Khắc Huy chỉ nói qua loa.
Gia Minh không nói gì nữa. Dương Thắng đặt lên bàn Khắc Huy một thiệp hồng.
-Lúc này có thể không thích hợp nhưng tôi không thể chờ nổi nữa rồi!-Dương Thắng nói.
Thiệp hồng có tên Dương Thắng và Đồng Hạ Lâm. Trong những năm qua, họ cũng đã nhận ra tình cảm của mình và quay lại bên nhau. Dương Thắng không muốn mất Hạ Lâm lần nữa, nên chỉ có một cách làm học ràng buộc với nhau từ đây đến cuối đời, đó là hôn nhân.
-Hai người cũng đã hơn mười năm rồi còn gì! Không sớm đâu!-Gia Minh cười cười.
-Mong cậu nắm chặt lấy hạnh phúc!-Khắc Huy nói như một lời chút.
Hạnh phúc đến không khó cũng không dễ, nhưng có giữ được hạnh phúc bên mình là một chuyện rất khó. Anh đã từng hạnh phúc, nhưng anh không giữ được hạnh phúc bên mình.
-Chắc chắn!-Dương Thắng cười, một nụ cười tràn đầy niềm tin.
Không khí im lặng một chút…
-Lan Nhi sắp về Việt Nam!-Khắc Huy nói như không nói.
Gia Minh im lặng, gương mặt có chút khác lạ.
-Gia Minh! Cơ hội của cậu đấy!-Dương Thắng đưa tay đánh mạnh vào vai Gia Minh.-Cơ hội tìm đến với hạnh phúc!
Gia Minh chỉ cười trừ. Đã năm năm rồi, liệu cơ hội có còn mỉm cười không?
-À, Khắc Huy, còn vài tiếng nữa là lên máy bay công tác ở Pháp thì phải!-Dương Thắng nói.-Cậu giữ gìn sức khoẻ một chút đi!
-Bữa tiệc ở Pháp cậu đích thân đi! Qua bên đó nhớ dành thời gian thăm Bảo Anh!-Gia Minh nói thêm.-Bạn bè nên thăm nhau một chút!
Gia Minh biết Diệu Phương đang sống cùng với Bảo Anh cách đây vài tháng, khi đi công tác ở Pháp vài tuần, đã ghé thăm Bảo Anh, tình cờ gặp Diệu Phương. Gia Minh cũng không hề biết đến sự có mặt của Diệu Nhiên.
Khắc Huy chỉ gật đầu. Anh đã biết việc Tuấn Anh đã quay lại nên Bảo Anh anh có thể yên tâm. Bao lâu nay anh không hề tìm hiểu cuộc sống của Diệu Phương như thế nào. Không phải là anh không muốn nhưng anh lại không thể, anh sợ mình không kiềm chế được mà đến bên cạnh cô, một lần nữa quấy nhiễu cuộc sống yên bình của cô. Nhiều lần anh cầm điện thoại, định gọi cho thám tử tìm hiểu về cuộc sống của cô với ý nghĩ chỉ là biết nhưng sẽ mặc kệ, không chen vào cuộc sống của cô nhưng cuối cùng lại không gọi được. Có trời mới biết, khó khăn lắm anh mới có thể kìm chế mà không tìm hiểu về cuộc sống của cô. Nhưng anh đâu biết rằng, nếu anh tìm hiểu về cuộc sống của cô thì có lẽ anh sẽ không thể nào mặc kệ cô, không chen vào cuộc sống của cô lần nữa.
***
Tối đến…
Một cô gái xinh đẹp với bộ trang phục nhã nhặn, kính đáo bước vào quán bar. Đó là Lâm Gia Tuệ, Trưởng phòng Marketing trong năm năm nay. Từ lúc mới vào Royal, Gia Tuệ đã thầm yêu Gia Minh, nhưng do địa vị và Gia Minh đã có bạn gái nên Gia Tuệ luôn im lặng. Năm năm trước, khi nghe tin Gia Minh và bạn gái đã chia tay, Gia Tuệ cứ nghĩ đây là cơ hội cho mình. Nhưng rất tiếc, thời gian đã trôi qua, nhưng Gia Minh vẫn không để ý gì đến cô gái này, nhưng do tính chất công việc mà Gia Minh có lưu số điện thoại của Gia Tuệ vào máy.
Hôm nay, Gia Minh vào bar uống rượu đến mức say xỉn. Quản lí gọi ai không gọi lại gọi cho Gia Tuệ. Gia Tuệ khi bắt máy đã rất lo lắng. Khi nhìn thấy Gia Minh nằm im như đang ngủ trên ghế sofa trong phòng VIP, Gia Tuệ mới nhẹ nhõm. Gia Minh vốn là một người đàn ông thành đạt quyến rũ, năm măn nay lại rất đoàng hoàng, rất ít khi vào bar và chẳng hề có quan hệ với bất kỳ cô gái nào. Có một lần Gia Tuệ đã thổ lộ tình cảm của mình và đã bị từ chối một cách thẳng thắng. Gia Tuệ đã nhủ lòng rằng mình có thể chờ được.
Gia Tuệ hơi nghiêng người đỡ Gia Minh đứng dậy, hai người đang trong tư thế rất tình tứ. Khó khăn lắm Gia Tuệ mới có thể đưa được Gia Minh vào trong xe taxi. Khi tài xế taxi hỏi địa chỉ, Ga Tuệ chợt nhớ là mình chưa bao giờ biết nhà của Gia Minh, nhà Gia Tuệ lại không tiện nên đành đến một khách sạn gần đó. Gia Minh vẫn đang trong tình trạng say xỉn, nhưng miệng lẩm bẩm gì đó, Gia Tuệ không nghe rõ.
Đến khách sạn, Gia Tuệ đỡ Gia Minh vào một căn phòng VIP với cái nhìn không bình thường của những người xung quanh. Gia Minh là đàn ông, dáng người cao to, Gia Tuệ thì dáng người mỏng manh, nhỏ nhắn, khi đỡ được Gia Minh xuống giường thì Gia Tuệ cũng ngã xuống theo. Hai người đang trong tư thế nam dưới nữ trên. Nhìn kĩ đường nét trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông, Gia Tuệ không kìm được, dùng tay vuốt nhẹ lên gò má Gia Minh.
-Lan Nhi…-Gia Minh khẽ thuề thào.
Khi nghe hai chữ này, tim Gia Tuệ như chết đứng lại. Cứ tưởng Gia Minh trong năm năm qua đã quên người con gái đó, vậy mà… Có lẽ người đàn ông này chưa thể và có thể sẽ không bao giờ lấy lại trái tim của bản thân từ chỗ của Lan Nhi. Gia Tuệ đứng dậy, cởi giày và tất, đấp chăn thật kĩ cho Gia Minh sao đó ra về… Cái gì không phải của mình, trước hay sau gì cũng sẽ như thế!
***
Paris, Pháp
Tuấn Anh và Bảo Anh sum họp, đây là chuyện vui. Tối đến Bảo Anh và Diệu Phương cùng vào bếp nấu một bữa tiệc. Phương Thảo cũng cảm thấy khoẻ hơn nên cũng đến cùng Từ Khánh và Từ Uyên, và người đưa Phương Thảo đến là… Nhật Hào.
Phương Thảo tuy còn không khoẻ nhưng vẫn chào hỏi Tuấn Anh ríu rít, Phương Thảo rất mừng vì Tuấn Anh còn sống và có thể cùng Bảo Anh tiếp tục bước đi. Tuấn Anh và Nhật Hào trước đây có mối quan hệ cũng không mấy là tốt, nhưng hôm nay là ngày vui cũng chẳng ai toả ra khó chịu gì. Mọi người quay quần bên bàn ăn, sự hiện diện của bốn đứa trẻ làm không khí náo nhiệt hơn.
Khi nhìn thấy Diệu Nhiên, Tuấn Anh cảm thấy sự quen thuộc. Diệu Nhiên có mái tóc đen huyền như Diệu Phương. Diệu Nhiên có hàng lông mi khá dày và đẹp, song mũi cao, vần ráng rộng, đôi mắt màu nâu, tất cả như được thừa hưởng từ Khắc Huy. Đặc biệt, Diệu Nhiên còn có một bên má lúm đồng tiền trong rất yêu. Diệu Nhiên rất giữ gìn ý tứ, như là cô bé được Diệu Phương dạy bảo theo cách của người con gái Việt Nam chứ không phải con gái ở Paris.
Từ Khánh và Từ Uyên là cặp song sinh nhưng khác nhau cả về ngoại hình và tính cách. Từ Khánh rất hoạt bát và ra vẻ trưởng thành còn Từ Tuyên là cô bé khá ít nói và còn rụt rè. Từ Khánh có nét giống Phương Thảo nhiều hơn là Nhật Hào và Từ Uyên thì ngược lại. Vì vậy, dù trước mặt bao người, Từ Uyên tuy rụt rè nhưng cô bé lúc nào cũng gần gũi cha hơn dù đôi khi cha cũng rất đáng sợ.
|