Những Chàng Trai Của Màn Đêm
|
|
NHỮNG CHÀNG TRAI CỦA MÀN ĐÊM Tác giả: Bạch Y Tiên Sinh Chương 22: Thứ Quý Giá Ads "Con trai mà để thua con gái, không thấy mất mặt cho cánh đần ông à?" Tên tóc vàng nhếch mép cười khinh bỉ.
"Ba em gái xinh đẹp, có muốn thử tài với tụi anh không, nếu thắng thì cái gì anh cũng chiều." Tên có mái tóc vuốt ngược lên tiếng, ánh mắt trêu ghẹo.
"Còn lâu. Xí" Bảo An quay mặt không thèm để ý.
"Tụi em thích chơi với mấy tên công tử bột yếu ớt này à?" Tên tóc dựng mỉa mai.
"Còn chưa biết ai yếu hơn ai." Bảo Anh chau mày giận giữ.
"Vậy sao? Này ba cậu, có muốn làm một ván không? Ba em gái này có vẻ chưa nhìn thấy sự khác biệt giữa chúng ta." Tên tóc dựng cao giọng lộ rõ vẻ tự tin ngông cuồng.
Thiêm Kim cũng như hai cô bạn đều chăm chú nhìn về người họ yêu mến xem phản ứng thế nào.
"Để tăng phần hấp dẫn. Chúng ta cá cược đi. Nếu bọn tôi thắng, ba cô gái này sẽ đi chơi với bọn tôi hôm nay. Thế nào?" Tên tóc vàng đưa ánh mắt khiêu khích.
"Đừng nhận lời bọn họ." Thiên Kim để lộ nét mặt đầy lo lắng.
"Tôi đồng ý." Hiểu Minh nói giọng chắc nịch khiến Thiên Kim cảm thấy bất ngờ.
“Không phải chứ?” Thiên Kim đau khổ nói.
Thiên Hạo ghé vào tai Thiên Kim thì thầm: "Cậu ấy sẽ không bao giờ đem thứ quý giá ra đánh cược nếu cậu ấy không nắm chắc phần thắng. Em yên tâm đi."
Câu nói ấy khiến Thiên Kim ngỡ ngàng. Thứ quý giá nhất của anh ấy là gì?
"Nếu bọn mày thua, phải vừa bò vừa sủa một vòng quanh sân bóng." Thiên Hạo nhếch mép ẩn ý cười khoái chí.
"Như vậy có ác quá không?" Bảo Anh nói.
"Nãy giờ chúng nó toàn sủa, lát nữa chỉ thêm việc quỳ cho giống thôi mà. Hì." Bảo An cười khinh miệt.
"Giống gì..." Tên tóc dựng tức đến đỏ mặt.
"Đừng đôi co với phụ nữ. Chiến thôi." Tên tóc vuốt ngược nói.
Ba cô gái bước ra nhường chỗ cho bọn phá đám.
Cuộc xích mích vừa rồi cùng với vẻ khôi ngô tuấn tú của các chàng trai trên sân thu hút khá nhiều sự chú ý. Đám người nhanh chóng vây quanh sân bóng. Đám đông lại càng thu hút đám đông.
"Đẹp trai quá!" Một cô gái xinh đẹp lên tiếng.
"Mày nói ai?" Cô bạn đi cùng thắc mắc.
"Cả sáu anh luôn. Đẹp quá đi à!" Cô gái xinh đẹp nắm tay trước ngực.
"Ba anh chàng da rám nắng có thể nói là đẹp. Nhưng khi đứng chung với mấy anh bên kia thì như bóng đèn ngoài trời nắng vậy, trông mờ nhạt hẳn." Cô bạn lên tiếng.
"Mày nói tao mới để ý. Đúng là ba anh rám nắng không bằng. Thôi tao ngắm ba anh bên kia vậy. Hihi." Cô gái xinh đẹp cười tươi.
Thiên Hạo cầm bóng ném cho đối thủ giao bóng trước. Ánh mắt anh lại nổi lên sự thích thú.
Còn Hiểu Minh lại lạnh lùng vô cảm. Ánh mắt chỉ tập trung vào mỗi trái bóng.
Bóng nhanh chóng được tên tóc vàng đánh qua sân, nó còn mạnh và nhanh hơn mấy lần cú giao bóng của Thiên Kim.
Thiên Quân đỡ bóng, bàn chân như bị sức nặng vùi xuống lớp cát mịn. Bóng bật vào tay Thiên Hạo. Anh nhanh chóng tung bóng lên. Hiểu Minh lao tới nhanh như mãnh thú, bàn tay đập xuống uy lực như cú táp của loài gấu ăn thịt. Trái bóng chuyền bay cắm xuống như nảy lửa, lún vào lớp cát dầy. Bọn phá đám toát mồ hôi hột.
Giành được điểm đầu tiên. Đến lượt Hiểu Minh giao bóng. Anh đứng cách vạch cuối sân khoảng ba mét. Tung trái bóng lên thật cao, che cả ánh nắng chói lóa từ mặt trời. Anh lấy đà chạy rồi nhảy vút lên cao. Bàn tay đập xuống như quả tạ ngàn cân. Trái bóng di chuyển theo đường cong uốn lượn khiến đối thủ không tài nào đỡ được.
Mọi người xung quanh đều bị mê hoặc bởi đường bóng ảo diệu của anh. Trầm trồ ca ngợi.
"Hình như đó là người mẫu Hiểu Minh. Không ngờ anh ấy vừa đẹp trai lại chơi thể thao giỏi đến thế." Một cô gái hấp dẫn với vòng một căng tròn đưa ánh nhìn ngưỡng mộ về phía anh.
Trận đấu dường như nghiêng hẳn về một phía khi Hiểu Minh liên tục giao bóng ăn điểm trực tiếp. Lúc này tỉ số đã là 10-0, chỉ còn một điểm nữa trận đấu kết thúc.
"Để tôi trái này." Thiên Hạo lên tiếng. Nãy giờ cả năm người trong sân chỉ đứng nhìn Hiểu Minh trút giận. Ngay cả quả bóng cũng không được đụng vào.
Thiên Hạo cầm quả bóng trong tay. Ánh mắt ẩn hiện sự mờ ám. Anh thực hiện tư thế giao bóng y chang Hiểu Minh. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng một chàng trai nhảy cao vươn vai đập bóng trông thật dũng mãnh. Quả bóng bay theo một quỹ đạo vô định. Lần lượt trúng mặt ba tên phá hoại khiến chúng choáng váng đầu óc.
Thắng bại đã quá rõ ràng. Bọn chúng thua đến nỗi nhục nhã bèn lủi đi âm thầm.
Thiên Hạo chặn đầu, đấm vỡ quả bóng trong tay. "Vừa quỳ vừa sủa."
Ba tên phá đám tím tái mặt mũi, thân người run lẩy bẩy.
"Tha cho họ đi anh." Thiên Kim lên tiếng.
Hiểu Minh đưa ánh nhìn trìu mến về phía cô. Mỉm cười nhẹ nhàng.
|
"Biến khỏi đây!" Thiên Hạo quát vào mặt bọn phá đám.
Bọn chúng nhanh chóng tháo chạy.
Ngay lúc đó, một đám hot girl bận bikini nóng bỏng vây quanh Hiểu Minh.
"Anh Hiểu Minh cho tụi em xin chữ ký đi." Một cô gái dễ thương dúi vào tay anh cây bút lông, ánh mắt nũng nịu.
"Giấy đâu?" Hiểu Minh ngơ ngác.
"Hổng có. Anh nhắm chỗ nào viết được thì viết." Cô gái ưỡn người khoe cặp trái cây nảy nở.
Những cô gái phía sau che miệng cười khúc khích.
" Giấy nè anh." Thiên Kim xòe mấy tờ khăn giấy ra trước mặt anh
"Cảm ơn em!" Anh nheo mắt nhìn cô, mỉm cười dịu dàng.
********
Cả bọn đang ngồi nghỉ mát trong quán nước ngay hồ bơi. Bàn ghế gỗ sơn màu trắng trông khá đơn giản nhã nhặn. Nhưng thức uống lại vô cùng cầu kỳ bắt mắt. Thứ chất lỏng xanh đỏ tím vàng mát lạnh bên trong những ly thủy tinh đế cao lấp lánh. Tưởng như nhấp một ngụm cũng khiến tâm hồn bay bổng vào cõi cực lạc.
"Thì ra nãy giờ anh nhường tụi em." Thiên Kim chau mày.
"Tại cậu ra tay mạnh quá đó." Thiên Hạo liếc mắt về phía Hiểu Minh.
Anh chỉ im lặng như mình biết tội rồi.
"Vậy chầu lẩu hải sản tính sao?" Bảo An ủ rũ.
" Để tôi mời mọi người bữa tối." Một cô gái vô cùng xinh đẹp lên tiếng. Ánh mắt trong trẻo thơ ngây. Giọng nói ngọt ngào như đường nho thanh mát.
Mọi người hướng ánh mắt tò mò về cô gái mới xuất hiện. Thân hình bốc lửa, số đo ba vòng dường như không có một chút sai số nào khiến ba cô gái có chút ghen tị.
"Nguyên Nguyên! Sao em lại ở đây?" Hiểu Minh tròn mắt ngạc nhiên.
"Em mới là người hỏi anh câu đó. Có bao giờ em thấy anh đến những nơi thế này đâu."
"Anh đến với bạn. Còn em?"
"Em quay quảng cáo ở đây, vừa xong việc." Cô mỉm cười, ánh mắt cô ngoài anh không để ý bất kỳ ai khác
Thiên Kim chăm chú lắng nghe từng câu thoại của hai người mà lòng cảm thấy bất an. Cô ấy quá đẹp. Cô ấy quá gần gũi với anh. Cô ấy là gì của anh?
"Em là người mẫu Lý Nguyên Nguyên phải không?" Thiên Quân chen vào.
"Anh biết em hả?" Cô gái mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng đều đặn.
"Anh thấy em hay xuất hiện trên tạo chí." Thiên Quân cười nói.
"Anh hay xem tạp chí mà em không biết đó!" Bảo Anh nói vu vơ.
"Khì khì." Thiên Quân xoa đầu.
"Bữa tối nay để em thay mặt anh Minh mời mọi người. Hình như anh ấy thua một chầu lẩu. Em biết một nhà hàng rất ngon gần đây." Nguyên Nguyên nói dịu nhẹ.
"Làm sao nỡ từ chối người đẹp. Nhờ Minh Minh mà chúng ta được hưởng phúc rồi." Thiên Hạo cười đùa.
Hiểu Minh lườm anh.
"Thấy gái đẹp là dẻo miệng." Bảo An hăm he.
"Đó là phụ nữ của cậu ấy. Người đẹp trong lòng anh chỉ có một người. Cô ấy đang đứng trước mặt anh đây." Thiên Hạo véo đôi má xinh xắn của Bảo An.
"Đúng là đồ dẻo miệng. Xí." Bảo An đỏ mặt.
Bảo An cảm thấy vô cùng hạnh phúc và hãnh diện. Đúng là Thiên Hạo khéo nói. Nhưng có mấy ai khi đứng trước mặt nhiều người phụ nữ xinh đẹp mà dám khẳng định tình cảm với người yêu của anh ta. Lời nói của con người này ngọt ngào dẻo dai như kẹo mạch nha. Nhưng lại chân thật như đá quý.
Tình cảm của hai người dễ thương đến nỗi không ai nhịn nổi phì cười nhưng cũng có phần ghen tị.
|
NHỮNG CHÀNG TRAI CỦA MÀN ĐÊM Tác giả: Bạch Y Tiên Sinh Chương 23: Nếu Em Thổ Lộ? Ads Phía trên là trần nhà màu trắng được trang trí họa tiết uốn lượn đẹp mắt với những bóng đèn xòe cổ kính tỏa thứ ánh sáng vàng nhạt ấm áp khắp căn phòng.
Bàn ăn đều được phủ vải trắng tươm tất. Đặt trên bàn là những chén nến thủy tinh với ngọn lửa lay lắt tạo thêm cảm giác u mê huyền ảo. Mùi hương nhẹ dịu từ sáp nến nóng chảy khiến tâm hồn thêm thư thái.
"Cho hai nồi lẩu hải sản kiểu Pháp và hai chai rượu vang trắng, loại Bordeaux." Nguyên Nguyên mỉm cười với chàng phục vụ thư sinh.
Một lúc sau nồi hải sản bắt mắt được mang lên. Bên trong chứa nước hầm xương cá đậm ngọt phảng phất mùi thơm nồng nàn của cần tây và nghệ đỏ.
"Tôi mời mọi người một ly nhân dịp quen biết." Nguyên Nguyên ngồi bên phải Hiểu Minh nở nụ cười tươi tắn.
Trong những ly thủy tinh mỏng manh chứa chất lỏng màu vàng nhạt trong suốt mang hương vị thơm mát như đồng cỏ mới cắt.
"Làm sao chị quen biết anh Minh vậy?" Bảo An thắc mắc.
"Tụi chị làm chung công ty quảng cáo. Một lần quay quảng cáo ở hồ bơi, anh ấy là người đã cứu chị." Đôi môi đỏ thắm như chùm dâu dại mấp máy.
"Ồ. Anh hùng cứu mỹ nhân đồ ha. Ủa vậy có hô hấp nhân tạo gì không?" Bảo An hỏi tiếp. Bảo Anh ngồi cạnh kéo tay Bảo An.
Thiên Kim thinh lặng chờ nghe câu trả lời.
"Nếu cứu chậm hơn một tí, có lẽ chị đã cướp được nụ hôn đầu đời của anh ấy." Nguyên Nguyên đưa ánh mắt nhìn Hiểu Minh.
Thiên Kim thở phào nhẹ nhõm. Hiểu Minh im thin thít, lập đi lập lại hành động nhấp ly rượu rồi bỏ xuống.
"Minh Minh nhà ta chưa hôn ai bao giờ sao? Kém quá! Quá kém!" Thiên Hạo châm chọc.
"Cậu có thôi gọi tôi bằng cái biệt danh hồi nhỏ được không." Hiểu Minh chau mày. Xong anh lại tập trung gắp đồ ăn.
"Em không biết anh có biệt danh dễ thương thế đó Minh Minh à." Nguyên Nguyên che miệng cười khúc khích.
"Sao em không dẫn bạn trai theo cùng." Hiểu Minh đánh trống lãng.
"Em làm gì có bạn trai." Nguyên Nguyên cười trừ.
"Người đẹp như chị trai xếp hàng cả đống, thật khó tin!" Bảo An tròn mắt ngạc nhiên.
"Từ lâu, trái tim tôi vốn đã thuộc về một người." Nguyên Nguyên liếc nhìn Hiểu Minh với ánh mắt ướt át rồi vội quay đi. Dường như anh luôn chiếm một vị trí khó thể thay thế trong quá khứ của cô. Hồng nhan hữu tình, nhưng anh hùng lại vô ý. Một cuộc tình đơn phương vốn nên dứt khoát sớm, hoặc là chấm dứt, hoặc là thổ lộ, càng kéo dài càng đẫm lệ trong tim.
Chỉ có Thiên Kim và Thiên Hạo để ý thấy điều đó.
"Chàng trai ấy thật có phúc." Bảo Anh cất giọng.
"Em ăn đi." Hiểu Minh gắp miếng bạch tuộc vừa chín tới vào chén Nguyên Nguyên.
"Dạ. Hì!" Lòng cô cảm thấy ấm áp.
Đối tốt với người phụ nữ anh không yêu là vô tình khiến cô ấy sau này thêm bội phần đau đớn nếu như anh không thể chấp nhận cô.
Thiên Kim nhìn thấy trong lòng cũng nôn nao khó tả.
Một người đàn ông tốt thường khiến nhiều phụ nữ đau khổ hơn một người đàn ông tồi tệ.
"Thật ra, em thấy mọi người từ lúc ở sân bóng rồi. Tại nhiều cô gái vây quanh anh nên em không nỡ làm phiền." Nguyên Nguyên mỉm cười.
"Vậy ư?" Hiểu Minh lạnh lùng đáp.
|
"Minh Minh lúc nào cũng đầy phụ nữ vây quanh. Chỉ tiếc là... cậu ấy đã có người trong lòng rồi." Thiên Hạo vừa gắp thức ăn vừa nói. Như vô tình nhưng thật ra cố ý. Anh muốn xem biểu hiện của hai cô gái. Hoặc anh muốn cho họ một câu trả lời để sớm giải thoát.
Thiên Kim nhìn về phía Nguyên Nguyên. "Lẽ nào là chị ấy, chị ấy quá hoàn hảo." Cô nghĩ ngợi.
Còn Nguyên Nguyên nhìn theo ánh mắt anh về phía Thiên Kim. Lòng cô đau thắt. "Đây là cô gái anh chọn sao, nếu em thổ lộ sớm hơn, liệu anh có cho em cơ hội không?" Cô thầm nghĩ. Ánh mắt long lanh lại dời về gương mặt lạnh lùng của anh. Lòng cô như nguội đi. Nỗi buồn đau vây kín.
"Cậu lo ăn đi." Hiểu Minh lườm Thiên Hạo một cái.
"Ăn thôi, nguội hết rồi!" Thiên Hạo cười ngượng ngạo.
*********
"Tối rồi, em về cẩn thận!" Hiểu Minh tiễn Nguyên Nguyên ra ngoài.
"Anh có thể ôm em một lần được không?" Cô ngước nhìn anh, ánh mắt ướt át ẩn hiện sự chia ly.
"Em sao thế?" Hiểu Minh tròn mắt lo lắng.
"Em sắp đi xa, có thể không còn gặp lại anh nữa." Ánh mắt cô nhìn anh trìu mến như thể đây là lần cuối.
"Em đi đâu?"
"Du học. Hì hì. Ôm em đi." Cô nũng nịu.
Hiểu Minh ôm chầm lấy cô. Vòng tay lạnh lùng siết lấy người con gái yếu đuối. Anh cảm thấy bờ vai mình ẩm ướt, ấm nóng. Nước mắt cô tràn ra trong thinh lặng nhưng có vô vàn cảm xúc chất chứa bấy lâu nay. Trong lòng cô vẫn ôm một điều hối tiếc không có lời giải đáp. "Tại sao anh không nhận ra tình cảm của em. Nếu em thổ lộ, có phải kết quả đã khác?"
Anh đẩy cô ra. Bàn tay lạnh lẽo đưa lên đôi má hồng ấm áp. Nhẹ nhàng gạt đi hàng nước mắt. "Chỉ vài năm không gặp thôi. Em đừng khóc. Sưng hết mắt rồi kìa. Dù ở đâu, em mãi là bạn tốt của anh." Anh nói dịu dàng.
"Anh thật ngốc nghếch. Anh như vậy làm sao người ta biết anh yêu cố ấy." Cô gượng cười nhưng không được.
"Kệ anh đi. Hì" Hiểu Minh xoa đầu cô.
"Em đi đây. Anh quay vô với mọi người đi." Nguyên Nguyên mỉm cười.
"Tạm biệt." Hiểu Minh nở nụ cười tươi sáng. Anh quay mặt bước đi.
Khoảng cách mỗi lúc một xa, bóng hình anh mờ dần trong khóe mắt ướt của cô.
Yêu đơn phương giống như một đóa hoa sớm nở chóng tàn. Thật đẹp mà cũng thật bi thương.
*****
Ở một góc khuất xa, có một cô gái chứng kiến cái ôm ấm áp. Trong lòng như tan nát.
|
NHỮNG CHÀNG TRAI CỦA MÀN ĐÊM Tác giả: Bạch Y Tiên Sinh Chương 24: Ác Giả Ác Báo Ads Bầu trời đã gần về khuya, những bóng đèn từ xa lại gần xếp song song hai bên đường hẻo lánh. Thiên Hạo và Thiên Quân phảiđưa Song Bảo về nhà nên đã sớm tách khỏi Hiểu Minh và Thiên Kim. Để lại một cô gái mặc váy trắng hồn nhiên ngồi sau chàng trai bận đồđen huyền bí.
“Sao anh không đưa chịấy về, em có thể tự chạy xe mà?” Thiên Kim thỏ thẻ từ đằng sau.
“Để em về đường vắng một mình sao anh có thể yên tâmđược.” Hiểu Minh đáp, giọng trầmấm.
“Chịấy cũng về một mình, anh không lo lắng sao?” Cô thắc mắc.
“Lo chứ! Nhưng anh đưa em đi, anh phải đưa em về.” Anh hơi ngoảnh đầu lại.
“Vậy ra đó là lý do.” Cô thầm nghĩ, ánh mắtẩn hiện sự thất vọng.
*******
Dưới tòa nhà chung cư.
“Anh đi gửi xe.” Hiểu Minh nói dịu dàng.
“Em muốnđi dạo một lát, anh cứ gửi xe rồi lên trướcđi.” Ánh mắt xa mờ phảng phất nỗi buồn cô liêu.
“Em có tâm trạng sao?” Anh nhướng mày lo lắng.
“Em chỉ muốn đi dạo cho dễ ngủ thôi.” Giọng nói yếuớt nhẹ nhàng.
“Để anh đi với em.” Anh tỏ vẻ quan tâm.
“Không cầnđâuạ. Em muốnđi một mình.” Cô lạnh lùng quay đi.
Ngẩng mặt lên hít vào một hơi thật sâu, lồng ngực cô giãn ra nhưng sao con tim vẫn cảm thấy bị đè nén. Cô gái nhỏ lại cúi mặt xuống hàng gạch cũ kỹẩm ướt trên vỉa hè bước từng bước nặng lòng.Cô biết rằng hai người họ vốn trời sinh một cặp vô cùng xứngđôi. Cô chỉ muốn nghĩ về anh hết hôm nay thôi. Ngày mai cô sẽ cố xóa anh ra khỏi suy nghĩ của mình. Cô không chắc mình có thể làm được. Nhưng còn cách nào tốt hơn khi bây giờ cứ nghĩ đến anh lòng cô lại trống trải, một khoảng trống không thể lấp đầy.
Đường phố càng trở nên vắng vẻ. Thỉnh thoảng cô lại thấy vài gánh hàngăn đêm, vài cặp tình nhân trao nhau hơiấm trong không khí se lạnh đầy sươngẩm. Lòng cô lại thổn thức nhớ về hơiấm của anh.
Có tiếng nói vọng ra từ con hẻm trước mặt. Một chất giọng ngọt ngào mê hoặc thu hút sự tò mò của cô. Cô nép vào một góc khuất.
“Cậu bé có đói không? Về nhà tôi, tôi sẽ cho cậu tiền và thứcăn ngon.”
Cậu bé rách rưới gật gật. Gò má hốc hác như bị bỏ đói đã lâu. Ánh mắt có phần đờ đẫn vì mệt và thiếu ngủ.
Người đànông gầy gòăn mặc lịch sự xoa xoa đầu cậu bé. Đôi môi mỏng khẽ nhếch mép cười nham hiểm. Hắn nắm tay dắt cậu bé theo sau.
Thiên Kim giữ khoảng cách bám theo hắn qua mấy con hẻm ngoằn ngoèo đến một xưởng đồ gốm rộng lớn.
Qua một cánh cửa nâu bằng sắt, hai người lớn bé mất dạng.
Thiên Kim không còn thấy họ. Cô bắt đầu lo lắng cho cậu bé. Đôi tay nhỏ run run lấy điện thoại ra gọi cho anh trai. Đột nhiên, một bàn tay lớnthô ráp tóm lấy chiếc miệng xinh xắn. Đôi mắt khiếp sợ ngước nhìn người đànông to lớn râu ria. Hắn thô bạo lôi cô vào trong xưởng gốm bằng cánh cửa sắt, nơi người đànông và đứa trẻ biến mất.
Một mùiẩm mốc xộc vào mũi. Cảnh tượng đằng sau cánh cửa khiến cô rợn người. Hàng chục chiếc lồng sắt cũ kỹ nhốt người như nhốt thú vật. Cô nhanh chóng được vứt vào trong một chiếc lồng hôi hám. Côđưaánh mắt hoảng hốt nhìn xung quanh. Một người đànông lớn tuổigầy guộc chỉ còn da bọc xươngmặcbộđồ rách nátđang thò đầu vào máng. Ông ta dùng tay bới thứ thứcăn toàn đồ thừa trộn với nhau vào miệng, không cần biết đến mùi vị của nó kinh khủng như thế nào. Bên cạnh có một đứa trẻ với đôi mắt bị lấy đi. Máu đã khô, đứa trẻ nằm co ro bất động như vừa trải qua cơn đau đớn tận cùng, nước mắt làm nhòe vệt máu đông.
Thiên Kim nhìn khắp xung quanh. Ở các chiếc lồng khác cũng là những hoàn cảnh tương tự. Từ trẻ đến già, nam nữ đều có, người lo ăn, người nằm bất động như kẻ sắp chết. Tất cả họ đều có một đặc điểm chung là quần áo trên người đều chấp vá rách nát.
“Này! Các người làm gì vậy? Sao lại nhốt tôi vào đây?” Thiên Kim la lên, giọng run rẩy.
“Mày không phải đối tượng của bọn tao. Bọn tao chỉ nhắm đến lũ ăn xin, vô gia cư. Tại mày quá tò mò mà thôi.” Tên râu ria vừa lắc đầu vừa nói.
“Sẽ sớm thôi, từng bộ phận quý giá trên cơ thể mày sẽ được bán với giá cao.” Tên gầy gò với đôi mắt gian xảo nói giọng ma quái.
“Cơ thể ngon lành thế này, mổ xẻ ra có uổng phí quá không. Tụi mày không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Để tao.” Một tên mặt đen với ánh mắt dâm tà chằm chằm nhìn Thiên Kim.
Ngoài ba tên đó, còn có ba kẻ khác đeo găng tay, bịt khẩu trang y tế đang dọn dẹp bàn mổ đầy máu me ở chính giữa khu xưởng.
“Các người là kẻ buôn bán nội tạng?” Cô cất giọng run run, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Cô em nói vậy là nhầm rồi. Bọn tôi cho chúng ăn no, kết thúc cuộc sống khổ cực của chúng. Cơ thể thối nát của chúng không bị hoang phí mà còn đem đi cứu người khác.” Tên mặt đen nói.
“Tôi khinh!” Thiên Kim đánh ánh mắt tức giận về phía hắn.
“Chưa hết đâu, sau khi dâng hiến mình cho y học, những phần thừa thải của bọn chúng còn được cho vào lò nung để trở thành những món kỷ vật đẹp đẽ.” Tên mặt đen nói thêm
Thiên Kim liếc nhìn những lọ đồ gốm được trang trí tinh xảo xung quanh. Một cảm giác ghê rợn ập về khi biết chúng được làm từ chất liệu gì. Cô như muốn nôn ra.
|