Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
|
|
Lúc này Mộc Tây, vẫn không biết, dù cho cô để xuống tất cả không vui, không cần quan tâm cả cùng lo lắng, cho rằng như vậy ít nhất có thể duy trì tình trạng. Nhưng vẫn không ngăn cản được, hoặc nói là bất ngờ, lại làm cho người ta vĩnh viễn cũng không muốn quay đầu, chuyện cuối cùng sẽ phát sinh.
118. Bước ngoặt cuộc sống
Mộc Tây cảm thấy cuộc đời của cô chia làm hai trường hợp, một loại là trời yên biển lặng, đã từng so với nước lã còn nhạt hơn. Một loại là sóng to gió lớn, chuyện không muốn cứ một đợt lại tiếp một đợt, tập trung phát sinh. Phải nói là cô có vẻ xui xẻo, mỗi lần có chuyện tốt sẽ đụng vào nhau, không phải ông trời cố ý chơi đùa cô.
Ai có thể nói cho cô biết vì sao vừa bước vào tổ kịch bát quái đó mọi người đang bát quái đàm luận chuyện siêu sao quốc tế Phương Di về nước không. Được rồi, đàm luận về nước còn chưa tính, dù sao người phụ nữ kia cùng cô không có nửa xu quan hệ. Nhưng tại sao lại kéo cô ta cùng Mẫn Y Thần ở một chỗ rồi hả? Còn bịa đặt ra cô ta cùng Mẫn Y Thần có bao nhiêu tình cảm sâu đậm, lúc trước Mẫn Y Thần dứt khoát rời khỏi cô ta có bao nhiêu ý chí tinh thần, nói một câu thâm tình dào dạt, nếu không sớm biết Mẫn Y Thần có tình cảm với Mẫn Luyến Y, ngay cả Mộc Tây cũng phải tin tưởng.
Mộc Tây càng không ngờ đến, cái người với cô không có nửa xu quan hệ này, nhưng lại dây dưa không rõ với Mẫn Y Thần, vậy mà chủ động đến tìm cô.
Còn lấy tư thái khoa trương giả tạo gặp tình địch.
Tuy nhiên không thể không thừa nhận quả thật là người phụ nữ này phong tình vạn chủng.
Nhưng không chút nào ảnh hưởng đến việc Mộc Tây không thích cô ta.
"Mộc Tây, cô cho rằng Mẫn Y Thần anh ấy yêu cô sao? Anh ấy cưới cô, chẳng qua có thể vì hơi áy náy với Mẫn Luyến Y." Dáng vẻ vô cùng tình địch xuất hiện ở trước mặt cô, tư thái giả tạo đồng tình nói với cô.
Mộc Tây nhìn cô ta dường như xem một truyện cười, vô cùng khinh thường nói: "Cô là cái gì? Dựa vào cái gì đến đây bình luận chuyện tình cảm của tôi."
"Cô..." Phương Di biến sắc, không ngờ Mộc Tây không phải quả hồng mềm, ngược lại còn là cọp mẹ. Sức chiến đấu dồi dào như vậy, so với tính cách của Mẫn Luyến Y kém xa vạn dặm, khẩu vị Y Thần làm sao có thể thay đổi lớn như vậy?
"Cô đến tìm tôi là vì chuyện này?" Mộc Tây không kiên nhẫn nói.
Gần đây làm sao nhiều người đến trêu chọc như vậy? Một Đường Minh Triết còn chưa đủ, bây giờ lại đến cái cô Phương Di nữa. Ông trời không để cô sống tốt sao, nhất định chỉnh ra cô một chút mới cam tâm đúng không? Nhưng cho dù ông muốn chỉnh, có thể tìm người có chút chỉ số thông minh được không? Phương Di nhìn qua là hình tượng nữ N làm vật hi sinh điển hình trong truyện ngôn tình được chứ, trực tiếp dập tắt!
Phương Di thấy Mộc Tây không để cô ta vào trong mắt một chút nào, trong lòng nhảy lên một cỗ tức giận. Nhưng bề ngoài cô ta lại cười nói: "Tôi chỉ có lòng tốt đến nhắc nhở cô, nếu cô còn tiếp tục quan hệ với Mẫn Y Thần, cũng chỉ bị tổn thương! Anh ấy không thích cô."
Lời này nghe thật TM chói tai!
Mộc Tây rất muốn ở trước mặt mọi người tát cô ta một cái, nhưng cuối cùng cô cái gì cũng không có làm, chỉ lạnh lùng gằn từng chữ nói: "Vì sao tôi phải tin cô?"
Phương Nghi nhẹ cười: "Chỉ bằng tôi là một trong những người trong cuộc năm đó, cô đừng không tin, Mẫn Luyến Y cùng anh ấy có tình cảm hai mươi mấy năm, không phải người ngoài như cô có thể so sánh được. Huống chi, anh ấy yêu cô ta. Chỉ một điểm này, cô nhất định thua cuộc. Hay cô cảm thấy địa vị cô ở trong lòng anh ấy quan trọng đến có thể thay thế được tình yêu này sao? A, thật sự là ngây thơ!"
"Y Thần anh ấy là người chỉ làm không nói, anh ấy có thể bỏ mấy giờ lái xe từ thành phố đến một thành phố khác chỉ vì giúp Mẫn Luyến Y mua một chiếc bánh ngọt cô ta thích ăn nhất. Cũng có thể vì cô ta cam tâm tình nguyện chịu thời tiết băng tuyết dưới 0℃ thay cô ta tìm món quà sinh nhật mẹ cô ta tặng, cuối cùng còn dẫn đến mình bị lạc đường. Còn cô? Cô có thể làm được sao?"
"Nếu không phải Mẫn Luyến Y vẫn không bỏ xuống được ảnh hưởng của anh ấy để sống cùng với Hàn Niệm, vẫn còn phải quan tâm hạnh phúc của anh ấy, tôi nghĩ, anh ấy đại khái nhìn cũng sẽ không nhìn cô một cái."
"Đủ rồi!" Mộc Tây quát chói tai, hận không thể bóp nát cái chén trong tay.
Anh ấy không thích cô, cô biết, vẫn luôn biết.
Bởi vì biết, mỗi lần nhìn anh ấy, tim mới có thể mơ hồ đau. Bởi vì biết, giờ phút này bị người vô tình đẩy ra, mới có thể tuyệt vọng như vậy.
Nhưng cao ngạo của cô không cho phép cô ở trước mặt người khác yếu thế, nhất là ở trước mặt người phụ nữ này. Mộc Tây luôn ngẩng cao đầu, giọng nói lạnh như băng không chút khách khí nói: "Cô tốt ở chỗ nào? Cô nói nhiều như vậy, đơn giản muốn chia rẽ tôi cùng Mẫn Y Thần. Cho rằng lão tử chưa từng trải việc đời sao? Thủ đoạn này của cô, đối với lão tử mà nói, giống như tôm tép nhãi nhép, căn bản không đáng giá nhắc tới. Cô không phải thích Mẫn Y Thần sao, còn không có bản lãnh quang minh chính đại cướp đoạt. Thế nào, sợ không giành được? Cũng đúng, cô như vậy, sợ là Mẫn Y Thần liếc mắt một cái còn cảm thấy bẩn hai mắt của mình. Cô còn không tự mình hiểu rõ, không nên ra ngoài làm người ta ghê tởm! Từ việc cô dùng Mẫn Luyến Yđể kích thích tôi có thể thấy được, cô có bao nhiêu thất bại. Có bản lĩnh cô lấy vài chuyện mà Mẫn Y Thần vì cô đã làm đến nói với tôi, rất rõ ràng, là vì cô làm. Nếu không có thì câm miệng cho tôi. Mặc dù như vậy nói không chừng tôi sẽ BLX một chút, rất có khả năng sẽ thuận theo ý của cô rời khỏi rồi. Đáng tiếc, cô cũng chỉ xứng đứng làm nấm độc ở trong góc âm u, không có bản lãnh cũng đừng xuất hện làm mất mặt! Tôi cảm thấy tôi là đứt gân não mới đến hẹn của cô, thật TM lãng phí thời gian!"
Mộc Tây nói liên tiếp như súng máy, ngay cả tạm dừng cũng không có. Phương Di bị cô nói làm cho đỏ mặt, vẻ mặt biến hóa muôn màu muôn vẻ. Mộc Tây cuối cùng thở một hơi.
Sắc mặt Phương Di càng khó coi, cô càng thoải mái!
Em gái, không có việc gì đến tìm lão tử không thoải mái, tôi phun chết cô!
Lúc trở về, Mộc Tây vẫn cực kỳ tức giận, trong lòng buồn phiền không nguôi. Cô ngồi ở trên ghế sofa, không có mục đích xem tv, điều chỉnh kênh một cái lại một cái, cái gì đều xem không vào.
Cho đến phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Mộc Tây ra vẻ không nghe, không ngừng ấn điều khiển từ xa trong tay. Tốc độ lực đạo kia, rất giống không ấn nó hỏng sẽ không chịu bỏ qua. Vô cùng hung dữ!
"Người nào lại chọc tới em rồi hả?" Mẫn Y Thần thay giầy, anh đặt cặp văn kiện ở trên ghế sofa, thả lỏng cà- vạt hỏi.
Mộc Tây bốp một tiếng đặt điều khiển từ xa xuống, nhìn thẳng Mẫn Y Thần, cực kỳ nghiêm túc nói: "Mẫn Y Thần, hỏi lại anh một lần, cuối cùng vì sao anh cưới em?"
Lại là vấn đề này?
"Cái này có quan trọng không?" Mẫn Y Thần hỏi.
Tâm tình Mộc Tây không tốt, khẩu khí tự nhiên cũng không tốt. Nhất là giọng Mẫn Y Thần vẫn vân đạm phong khinh, thật giống như kết hôn với anh mà nói chỉ là một chuyện cực kỳ tùy ý, căn bản không cần thận suy nghĩ kỹ. Mộc Tây trong nháy mắt liền nổi giận, vô cùng tức giận nói: "Lời không quan trọng mà anh đã từng nói cho ông nội sao? Vậy anh căn bản không coi em là vợ của anh? Anh chỉ muốn làm cho Mẫn Luyến Y yên tâm, hoặc ông nội của em nhờ anh cái gì, nên anh mới lựa chọn em. Ở trong mắt anh, em luôn chỉ là trách nhiệm mà thôi."
Nếu không, là vì Mẫn Luyến Y; vì ông nội cô; nhưng không phải vì cô, lại càng không phải vì yêu cô.
Sắc mặt Mộc Tây đỏ lên, cô một chút cũng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không không thừa nhận. Trước vẫn không nghĩ ra, vì sao Mẫn Y Thần đột nhiên cầu hôn với cô? Về sau không thèm nghĩ nữa, cảm thấy, suy nghĩ nhiều đối với mình thật sự không tốt. Không biết thì không biết đi, dù sao kết quả vẫn là bọn họ ở cùng một chỗ, những cái này chẳng quan trọng gì, cũng không nghiên cứu quá sâu. Mặc dù có chút bất an, nhưng cô vẫn dấu kín rất tốt. Mãi đến khi Đường Minh Triết cùng Phương Di xuất hiện, lại một lần nữa đặt vấn đề mà cô không muốn đối diện nhất, làm cho cô không thể không đi đối mặt.
Cô còn muốn, coi như Mẫn Y Thần bây giờ không thích cô cũng không sao. Bọn họ còn có rất nhiều rất nhiều thời gian, cô một chút không sợ cùng anh dây dưa. Trong thời gian này, cô sẽ mỗi ngày ở trước mặt anh lắc lư, ở bên cạnh anh líu ríu nói không ngừng, để cho trong đầu của anh tràn ngập giọng nói của cô. Rồi đến một ngày, nói đến trong lòng anh. Dù sao thế giới không biết không phải sao? Hôm nay vẫn chán ghét, ngày mai nói không chừng sẽ thích, không ai có thể đoán trước được. Cô không thể bảo đảm mình nhất định thành công, nhưng có thể làm được thì bỏ ra trăm phần trăm cố gắng, sau đó chặt chẽ chiếm lấy tim của anh, không để cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.
Ai ngờ hiện thực tàn khốc như vậy, ngay cả chạy trốn phòng tránh đều không trốn tránh được, ngay cả lừa mình dối người, đều mất đi năng lực. Cô cực kỳ buồn phiền, đau đầu, nhưng nhiều khả năng như vậy, chỉ có lý do hai người trên nói ra là hợp lý nhất. Cũng thuyết phục của cô nhất!
Ngoài ra, cô thật sự không biết còn có nguyên nhân gì để cho Mẫn Y Thần quyết định làm vậy.
"Em nói hưu nói vượn cái gì thế?" Mẫn Y Thần nhíu mày lại, trầm thấp nói. Giọng của anh vẫn như vậy, trầm trầm thấp thấp, như là rượu đỏ trong ly lên men mấy chục năm, thấm vào lòng người. Nhưng sắc mặt bình tĩnh này, nhấp nhẹ khóe môi, đều lộ ra cảm xúc biến hóa của người đàn ông này, mang theo bất mãn.
Không biết Mộc Tây đột nhiên nổi điên làm gì?
|
"Anh là vì yêu em mới kết hôn với em sao? Không phải đâu? Em hỏi qua Quý tiểu Nghiên, Mẫn Luyến Y là muốn bức em chủ động tỏ tình với anh mới cố ý tiếp cận anh, anh đã sớm biết có phải không? Em ấy vì thế cùng Hàn Niệm cãi nhau, đồng thời anh cầu hôn với em, toàn bộ không phải rất sáng tỏ sao! Anh không muốn nhìn em ấy không vui, vốn cho rằng hóa giải mâu thuẫn em ấy cùng Hàn Niệm trong lúc đó, lúc này mới lựa chọn em. Còn có, anh vẫn không có nói cho em biết chuyện ông nội sinh bệnh, em không tin anh vì tài sản nhà họ Mộc, đối với anh mà nói không đáng kể chút nào. Trừ khi ông nội của em nhờ anh cái gì, anh không thể cự tuyệt được, vì thế chỉ có thể đáp ứng. Mẫn Y Thần, em có phải nói hưu nói vượn hay không, anh rất rõ ràng!" Mộc Tây nghiêm mặt nói.
Sắc mặt Mẫn Y Thần càng trầm xuống, quả thực có thể dùng tối tăm để hình dung rồi. Anh đè nén tính tình, mở miệng, lãnh lùng nói: "Mộc Tây, không cần cố tình gây sự."
Mộc Tây cười lạnh."Đây là cố tình gây sự sao? Em chỉ muốn biết nguyên nhân anh sở dĩ cưới của em, nếu như ngay cả lấy chồng cũng lấy không rõ ràng như vậy, cũng quá buồn cười rồi! Mẫn Y Thần, tình cảm của em không có rẻ như thế! Nếu anh thật là vì nguyên nhân này mới cưới e, chúng ta cũng không cần thiết đi tiếp nữa!"
Mộc Tây nói xong, xoay người đi ra cửa. Mái tóc dài màu đỏ rực rỡ trong không trung lay động theo một độ cung, cô cũng không quay đầu lại, tay Mẫn Y Thần ngừng ở giữa không trung, chỉ có vài sợi tóc lướt qua.
Anh không tự chủ được di chuyển bước chân, nhưng đi được vài bước, rồi ngừng lại.
"A..., đúng rồi. Em còn muốn nói với anh, anh tốt nhất có thể rõ ràng biết tình cảm trong lòng của anh cuối cùng là gì? Tim của anh đặt ở trên người nào. Vĩnh viễn im lặng không lên tiếng, ai biết anh nghĩ như thế nào? Nếu anh xác định anh yêu ai, dù cho không thể cùng một chỗ, ít nhất cũng nói cho cô ấy một tiếng. Cả suy nghĩ thật của mình còn nói không ra miệng, đó là hành vi của người nhu nhược, lão tử nhất định sẽ khinh bỉ anh! Mẫn Y Thần, có vài thứ, không có quyết đoán bắt lấy, sẽ vĩnh viễn mất đi. Giống như anh với Mẫn Luyến Y!" Mộc Tây lần này không chút chần chờ, vừa dứt lời, bóng dáng của cô đã biến mất ở trong tầm mắt Mẫn Y Thần.
Mẫn Y Thần nhìn nhà cửa trống không, không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy, có chỗ nào, đã đi theo mất rồi.
"Quý tiểu Nghiên, ra đây cùng mình uống rượu!" Mộc Tây gọi điện thoại qua, giọng nói trực tiếp ra mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt. Mà còn không nán lại để Quý Nghiên nói gì, đã cúp điện thoại.
Quý Nghiên sững sờ nhìn di động trước mắt, còn không phản ứng kịp.
"Làm sao vậy?" Bạch Thắng hỏi.
"Tây Tây gọi cho em bảo ra ngoài một chuyến." Sửng sốt một lúc sau, Quý Nghiên mới nói.
"Bây giờ?" Bạch Thắng nhìn nhìn đồng hồ treo tường, đã rất trễ rồi.
Quý Nghiên: "Ừ, giọng của cô ấy có chút không thích hợp, có thể cãi nhau với Mẫn Lão đại, em đi xem... ẹo..."
Khi nói đến phần sau, ngực Quý Nghiên không biết sao đột nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn, chỉ một chút, lại không có việc gì rồi.
Cô hơi nhíu mày, tay để trên lồng ngực mình vuốt hai lần. Bạch Thắng thấy vậy, lập tức xốc chăn xuống giường, đi đến bên cạnh Quý Nghiên, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
Quý Nghiên lắc lắc đầu."Không sao."
Hai ngày này luôn như thế này, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cảm giác giống như có thứ gì đó muốn phun ra, nhưng mỗi lần đến chỗ cổ họng, lại ngừng lại. Phun cũng không phun được, chỉ buồn bực ở ngực, không có khẩu vị gì. Quý Nghiên cũng không để ý.
"Anh đi với em." Bạch Thắng kiên quyết nói.
Nhìn cô như vậy, anh càng không yên tâm để Quý Nghiên ra ngoài một mình.
Quý Nghiên ở bên cạnh cột tóc nói: "Không cần, phụ nữ nói chuyện, anh đi cũng bất tiện. Hơn nữa nói không chừng Tây Tây còn đuổi anh trở về!"
Nếu như quả thật vì Mẫn lão đại làm cô ấy không thoải mái mà nói, thấy Bạch Thắng, cô ấy tự nhiên sẽ nghĩ đến Mẫn Y Thần. Tính tình Mộc Tây, cũng có khả năng giận chó đánh mèo đến trên người anh!
Huống chi còn là Mộc Tây sau khi uống rượu!
Tửu lượng của cô ấy không phải là kém.
Bạch Thắng vẫn còn lo lắng.
Đêm khuya, hai cô gái, còn đi quán bar, xảy ra chuyện làm sao bây giờ?
"Anh yên tâm a, với thân thủ của em, không gặp phải cao thủ, tuyệt đối không thành vấn đề. Hơn nữa đặc công đảo huấn luyện không phải là suông, em sẽ chăm sóc mình. Nếu thật sự lo lắng, em vừa đến quán bar sẽ điện thoại cho anh. Anh cũng có thể đi tìm Mẫn lão đại, tìm hiểu tình hình một chút. Nếu thật cãi nhau, thì khuyên một chút. Từ trước đến nay Tây Tây đều là 3 phút sốt, tính tình tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, rượu vừa tỉnh sẽ không có chuyện gì. Anh làm cho Mẫn lão đại bỏ qua đi!" Quý Nghiên vô cùng bảo đảm nói.
Bạch Thắng nhíu mày: "Nếu thật gặp được cao thủ thì làm sao bây giờ?"
"Nào có như thế? Anh đừng làm em sợ."
"Em gặp chuyện ngoài ý muốn vẫn ít sao?" Bạch Thắng nói.
Quý Nghiên nhớ một chút, nhất thời khí thế liền yếu đi.
Co nhăn cái mũi nói: "Tiểu Bạch, anh vừa nói như vậy, em cảm giác em là người mà gián điệp thế giới truy lùng, trên lưng mang cơ mật quốc gia. Gặp phải các đường đuổi giết, vừa ra khỏi cửa sẽ bị nguy hiểm mất mạng." Mồ hôi!
"Không cần tự mình dọa mình, bình thường ra ngoài cũng không gặp việc gì, sao có thể vẫn luôn xui xẻo như vậy? Em không thèm nghe anh nói nữa, Tây Tây còn đang tại chờ em, không đi cô ất lại càu nhàu, anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc mình tốt, hơn nữa còn mau chóng khuyên cô ấy trở về, tuyệt không nán lại ở quán bar lâu. Cứ như vậy, đi đây, bái bai!"
Quý Nghiên cầm lấy túi sách ra cửa.
Bạch Thắng nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, nhíu nhíu mày, trong lòng biết ngăn cô cũng ngăn không được, anh cầm áo khoác đang chuẩn bị đuổi theo, điện thoại lại vang lên.
Bạch Thắng cầm lấy vừa thấy, là Mẫn Y Thần gọi điện.
"Có thời gian không? Qua đây, cùng tôi uống rượu." Giọng nói trầm thấp mà hơi khàn khàn, mang theo một cỗ áp suất thấp nồng đậm không tan được.
Bạch Thắng nhíu mày, rốt cục vẫn cầm chìa khóa đi ra cửa, nhưng cuối cùng hướng xe đi, là nhà trọ Mẫn Y Thần, vừa vặn ngược hướng với quán bar.
"Đồ sấu xa, đầu lão tử là bị cửa kẹp a! Kết với hôn a kết......" Mộc Tây xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên đường cái, tới gần nửa đêm, trên đường không có một bóng người, ngay cả xe qua đường cũng rất ít.
Giọng nói Mộc Tây ơt trong bóng đêm có vẻ đặc biệt cao vút.
Quý Nghiên đỡ cô, gian nan đi về phía trước."Cậu cẩn thận."
"Ách..." Mộc Tây vùng vẫy muốn đẩy cô ra.
Người phụ nữ này uống rượu quả nhiên đáng sợ.
Các loại không an phận, Quý Nghiên vô cùng đau đầu. Dưới sự yêu cầu kiên quyết của Mộc Tây, cô cũng uống chút ít rượu, nhưng không nhiều lắm, Quý Nghiên biết tửu lượng mình, uống vào hai chén cũng không dám uống lần nữa. Mặc kệ Mộc Tây nháo như thế nào cũng không uống, nói đùa, một con ma men còn có thể, muốn hai người đều uống rượu, các cô hôm nay sẽ không cần trở về.
"Tây Tây, cậu xem mấy giờ rồi, chúng ta gọi xe trở về có được không?" Quý Nghiên dỗ dành nói.
Mộc Tây say rượu là khó hầu hạ nhất, cũng không biết cô ấy đột nhiên lấy hăng hái ở đâu ra, vô cùng ầm ĩ muốn đi bộ về. Hóng gió, giải sầu, tâm tình cũng sẽ tốt trở lại.
|
Quý Nghiên dở khóc dở cười.
Quả nhiên, Mộc Tây nói: "Không gọi xe, buồn muốn chết. Lão tử đi bộ... Đi bộ..."
Nói đến phần sau giọng nói thấp xuống, cả người cũng nghiêng qua một bên, Quý Nghiên thấy thế, khẩn trương ôm lấy cô, không cho Mộc Tây ngã sấp xuống.
"Được, đi bộ..." Quý Nghiên không có biện pháp, đành phải theo cô.
Bên kia, Bạch Thắng một mực gọi điện thoại cho Quý Nghiên, làm thế nào cũng gọi không được. Gương mặt tuấn nhã không khỏi phủ lên một tầng ngưng trọng, mày anh vặn thành ngọn núi, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.
Mẫn Y Thần nhìn anh, sắc mặt cũng không được thoải mái, trên bàn trà rất nhiều chai rượu nghiêng thẳng nằm ở phòng khách, mà đa số đều rỗng, có thể thấy bọn họ uống không ít. Nhưng trên mặt hai người cũng không có chút men say, Mẫn Y Thần trầm giọng hỏi: "Vẫn không gọi được sao?"
119. Muốn cho cô ta phải tận mắt nhìn thấy
"Tắt máy. " Bạch Thắng cầm điện thoại di động, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
Mẫn Y Thần nhíu mày.
Bạch Thắng nói: "Anh cãi nhau với Mộc Tây sao? Sao vậy?"
"Ừ..." Tay Mẫn Y Thần chỉ tủ TV, bên cạnh đồng hồ cảnh đêm to như vậy, là di động của Mộc Tây.
"Em đi tìm."
Tầm mắt Bạch Thắng từ trên di động Mộc Tây thu hồi, quyết đoán nói.
Quý Nghiên không có cách nào không nhận thoại của anh, huống chi trước khi ra khỏi cửa anh rõ ràng luôn biểu hiện mình lo lắng, Quý Nghiên cũng bảo đảm với anh, khi cô đến quán bar sẽ gọi điện báo bình an cho Bạch Thắng, làm sao có thể đột nhiên tắt máy?
Bạch Thắng bước nhanh đi ra cửa.
Mẫn Y Thần cũng đứng lên, đuổi theo Bạch Thắng. "Tôi đi cùng cậu."
Trong lòng luôn có dự cảm bất an.
"Đã khuya, từ đây đi về phải đến tận trời sáng. Tây Tây, cậu chẳng lẽ không mệt sao? Ngoan, chúng ta gọi xe có được không?" Đêm càng ngày càng khuya, đường cũng càng ngày càng hẻo lánh, Quý Nghiên lại không nhớ rõ đường, đành phải lại dụ dỗ Mộc Tây.
Mà ban đêm còn lạnh như vậy, Mộc Tây mặc rất ít, rất dễ bị cảm.
Mộc cô nương đã có vài phần thanh tỉnh, híp mắt nhìn nhìn cảnh vật xung quanh, lại nhìn sắc trời, quả thật không an toàn. Cô gật đầu: "Quý tiểu Nghiên, đêm nay mình muốn đến ở nhà họ Bạch, không cho phép cậu ghét bỏ!"
"Biết rồi, cậu muốn ở bao lâu cũng được." Quý Nghiên tự nhiên theo cô.
Hai người đi về lề đường, bên cạnh ngẫu nhiên có xe chạy qua, nhưng lúc này, xe taxi rất ít. Quý Nghiên một bên chờ xe một bên cùng Mộc Tây nói chuyện phiếm, chỉ sợ cô bất cứ lúc nào sẽ ngủ.
"Cậu chú ý nhìn xe đi." Mộc Tây nói với cô.
Cô cũng không phải đứa bé.
Quý Nghiên cười cười, thấy thật sự không có say, nhưng không biết vì sao, cô lại cảm thấy khí lực của mình càng ngày càng yếu. Vừa rồi còn có thể vững vàng đỡ lấy Mộc Tây, hiện tại cảm giác có phần không dùng được sức lực, tứ chi chậm rãi có cảm giác mễm nhũn.
Là ảo giác sao?
Quý Nghiên lắc đầu, lại nhìn về phía đường cái, đột nhiên có xe MiniBus dừng lại trước mắt. Thân xe màu đen, Quý Nghiên sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, có vài tên du côn lưu manh từ trên xe xuống, không nói hai lời kéo Quý Nghiên cùng Mộc Tây lên xe.
Quý Nghiên kinh hãi, vừa định phản kháng, thân thể đã bị tay của một người đàn ông kiềm chế. Bọn họ dùng sức lớn, nếu đặt ở bình thường, Quý Nghiên cũng có thể tránh thoát, nhưng đêm nay không biết như thế nào, trên tay không dùng được sức lực, phản kháng đều không có tí hiệu quả. Cho nên không phải ảo giác? Quý Nghiên vùng lên, càng vùng vẫy kịch liệt hơn, kết quả vẫn như cũ.
Mộc Tây thấy có người lạ đến bắt bọn họ, rượu đã tỉnh được vài phần, buột miệng liền mắng: "Khốn khiếp, lão tử mà cũng dám bắt, không có mắt à? Các người là ai... Ô ô..."
Rất đáng tiếc, miệng bị che rồi.
Người đàn ông thô lỗ đẩy các cô vào trong xe, "Ầm" một tiếng, cửa xe bị đóng lại.
Cửa quán bar.
Bạch Thắng cùng Mẫn Y Thần nhìn xe nhiều như nước trước mắt, chung quanh đèn nê ông sáng lạn, làm thế nào cũng không thấy hai bóng dáng quen thuộc kia.
"A lô, mẹ, Nghiên Nghiên về nhà chưa?"
"..."
"Vâng, đã biết."
"..."
"Sao rồi?" Mẫn Y Thần nhìn Bạch Thắng cúp điện thoại, hơi thở phì phò hỏi.
Bạch Thắng lắc lắc đầu.
Ánh mắt anh lúc này đặc biệt trấn tĩnh, tóc có chút hỗn độn, trên mặt còn có mồ hôi. Mẫn Y Thần cũng vậy, hai người liếc nhau, vẻ mặt đều lộ ra một cỗ nghiêm túc.
Vừa rồi bọn họ tìm đến quán bar, cũng không nhìn thấy Quý Nghiên cùng Mộc Tây. Còn hỏi người ở quán bar, có người nói quả thật nhìn qua hai cô gái kia ngồi cùng một chỗ uống rượu, bởi vì ngoại hình nổi bật hơn nữa Mộc Tây có mái tóc dài màu đỏ rượu bắt mắt, cho nên ấn tượng rất sâu, nhưng về sau không chú ý, có thể là đi rồi. Bạch Thắng cùng Mẫn Y Thần lại đi tìm quản lí quán bar lấy băng theo dõi, quả nhiên thấy Quý Nghiên đỡ Mộc Tây rời khỏi.
Trong lúc đó có mấy người đàn ông đến gần các cô, nếu không bị Quý Nghiên uyển chuyển cự tuyệt, thì cũng bị sư tử hà g Mộc Tây rống cho sợ đi trở về. Chỉ có một lần ầm ĩ có vẻ xấu, vẫn là mấy người đàn ông thật sự quá phận, tay heo đã vươn đến trên bàn tay Mộc Tây nghĩ muốn cọ vào cô, Mộc Tây thấy nói cũng vô dụng, cũng không nói nhiều lời. Trực tiếp lất chai rượu đập đầu người kia, mảnh thủy tinh vỡ vụn trên đất, người đàn ông kia cũng nổi giận, che trán bị thương gọi mấy anh em đến, cuối cùng Quý Nghiên ra tay giải quyết rồi. Mọi người thấy các cô mặc dù chỉ có hai người phụ nữ, nhưng trong đó có một người thân thủ lại tốt như vậy, một người đánh với tám chín người đàn ông đều thành thạo. Hiển nhiên không dễ chọc, cũng thức thời không đến quấy rầy các cô nữa.
"Tìm người đàn ông này tôi." Ánh mắt Mẫn lão đại dừng ở tay người đàn ông định cầm tay Mộc Tây, ánh mắt sắc bén, như muốn đâm thủng hắn.
Quản lí có chút khó xử. "Mẫn tổng, tôi..."
"Bây giờ không phải lúc so đo những thứ này, trước tìm người quan trọng hơn." Bạch Thắng trong veo mà lạnh lùng nói.
Mộc Tây đã uống không ít rượu, bước chân cũng không ổn định rồi. Quý Nghiên chăm sóc cô ấy có chút vất vả, nếu lại gặp phải chuyện gì. Bạch Thắng cố gắng không để cho mình nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng Quý Nghiên cũng uống rượu, tuy không nhiều lắm, nhưng lấy tửu lượng Quý Nghiên, thì không được bao lâu, chất cồn phát tác, cô ấy khẳng định cảm thấy đầu choáng váng, muốn đi ngủ.
Quan trọng nhất, căn cứ vào thời gian trên hình ảnh theo dõi hiện thị, Quý Nghiên cùng Mộc Tây rời đi đã là chuyện một giờ trước rồi. Lâu như vậy vẫn chưa về nhà, cũng không có bất kỳ cú điện thoại, tuyệt đối không phải với tác phong của Quý Nghiên. Cô sẽ không làm chuyện cho người khác lo lắng, trừ khi là không có biện pháp.
Xe cuối cùng chạy đến một cái ngõ cụt.
Động tác người đàn ông vẫn thô lỗ như cũ, Quý Nghiên cùng Mộc Tây bị hung hăng đẩy xuống.
Lúc này chân hai người đã bị trói lại, chật vật ngã trên đất, Mộc Tây nhịn không được nói lời thô tục!
"Các người là ai? Muốn làm gì?" So ra, Quý Nghiên đã trấn định hơn nhiều.
Xem ra cô nên thật sự nghe lời Bạch Thắng nói, đối với tần suất chuyện mình gặp không may, Quý Nghiên đã không biết dùng bất kỳ từ ngữ nào để hình dung rồi.
Hơn nữa mình còn mất hết sức lực!
Chẳng lẽ bọn họ đã có âm mưu từ trước, nhưng bây giờ, muốn làm gì cô?
"Chúng ta muốn làm cái gì, cô rất nhanh sẽ biết." Một người đàn ông bỉ ổi trong đó nói.
Bọn họ kéo Mộc Tây đến bên cạnh tường của ngõ nhỏ, có hai người một trái một phải kiềm chế cô, người khác đều ở đây đối diện với Quý Nghiên. Nói là đối diện, thật ra khoảng cách cũng chỉ vài bước chân. Mộc Tây bị che miệng, không phát ra tiếng, mắt cô thấy mấy người đàn ông từng bước đến gần Quý Nghiên, lắc đầu "Ô ô ô" hô.
Oanh - -
|
Một tiếng sấm to vang lên, bầu trời chợt đổ mưa.
Rất lớn, mưa rào, mưa như trút nước xuống.
"Thủ lĩnh, anh xem." Phong nhặt một đôi vòng tai lên, đi đến bên cạnh Bạch Thắng, giơ lên trước mắt anh.
Bạch Thắng nhận lấy nhìn chút, anh trầm mặc một hồi, gắt gao đem vòng tai nắm chặt trong tay, một bộ phận đâm vào da thịt.
Gương mặt vẫn không thấy giãn ra, càng lạnh lùng, khí tức bao quanh người.
Mẫn Y Thần vừa thấy phản ứng này của anh, tim cũng không khỏi lộp bộp một cái.
"Mộc Tây." Nhóc con kia tính tình không tốt, lại không hiểu để thay đổi, thường xuyên hành sự kích động. Hơn nữa cô ấy không giống Quý Nghiên, ít nhiều còn có thân thủ, Mộc Tây không có chỉ có khí thế cả vú lấp miệng em, nếu ẩu đả, nhất định chịu thiệt.
Anh đột nhiên có chút hối hận, khi cô tông cửa xông ra ngoài, vì sao không có giữ chặt cô?
Nếu lúc ấy đủ quyết đoán, có phải sẽ không có việc bây giờ không?
Hối hận này, sau này mỗi một ngày, tích luỹ càng ngày càng sâu.
Hơn 26 năm này, anh chưa bao giờ thể nghiệm qua.
"Chia nhau ra đi tìm."Bạch Thắng nghiêm trang lạnh lùng hạ mệnh lệnh, lục soát quán vỉa hè, chính thức triển khai.
Mưa càng lúc càng lớn, mọi người đều không mang ô, đầu Bạch Thắng cùng Mẫn Y Thần đều ướt, khuôn mặt cũng bị ướt nhẹp vì mưa. Quần áo từ trước đến nay đều gọn gàng sạch sẽ, rốt cục không còn dáng vẻ bình thường nữa, nổi lên nếp uốn, bám bụi, dính mưa, dán chặt trên người. Nhưng mà bọn họ lại hoàn toàn không phát hiện.
Trong ngõ cụt.
Tầm mắt Mộc Tây mơ hồ, nhìn một người đàn ông đột nhiên giơ điện thoại di động lên trước mắt cô.
Hình ảnh còn chưa xuất hiện ra, Mộc Tây lo lắng Quý Nghiên, không ngừng nhìn sang hướng bên kia. Một người đàn ông khác hung hăng vỗ đầu của cô, hung dữ nói: "Nghiêm túc nhìn, cái con đàn bà này, cô đợi khi có thời gian thì nhìn."
"Ô..." Giận dữ ánh mắt trừng lớn cùng miệng ô ô phát ra âm thanh biểu đạt bất mãn của cô.
"Tốt lắm." Người đàn ông cầm di động mở miệng nói.
Mộc Tây nhìn trên màn hình nho nhỏ dần hiện ra một khuôn mặt mà cô chưa từng nghĩ đến, dù cho tầm mắt không hề rõ ràng, nhưng cô vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra.
"Lau mắt cô ta một cái." Người trong màn hình nói.
Người đàn ông hung dữ lập tức lấy tay áo ở trên mắt của cô lau lung tung một chút, Mộc Tây ghét bỏ nhíu mày, tầm mắt trước mắt không khỏi rõ ràng. Mắt cô vừa thấy, khuôn mặt xinh đẹp của Phương Di, người đáng ra không nên xuất hiện ở trước mặt cô. Cô ta cầm ly rượu đỏ, dáng vẻ tự đắc, ngay cả khóe miệng chậm rãi cong lên tươi cười, Mộc Tây đã rõ ràng.
"Mộc Tây, vẫn còn nhớ tôi đã nói rồi cái gì chứ?" Phương Di giống lần đầu tiên gặp mặt cô khi đó, vẫn như cũ là dáng vẻ tự tin lại cao ngạo kia, nhỏ yếu được người ta đồng tình nhìn Mộc Tây.
Mộc Tây ra sức vùng vẫy.
Phương Di khẽ lắc rượu đỏ trong ly nói: "Đừng uổng phí sức lực, mở to mắt của cô nhìn kỹ một chút, bạn tốt nhất của cô là bởi vì cô mà mất đi hạnh phúc. Tôi nghĩ, làm thế này để cho cô suốt đời khó quên."
"Ôô..." Mộc Tây mắt trừng lớn mắt, đầy phẫn nộ nhìn cô ta. Đồng thời bất an trong lòng càng ngày càng rõ, dường như muốn cắn nuốt cô.
"Tốt lắm, không quấy rầy mấy người, hưởng thụ vui vẻ."Giờ phút này Phương Di giống như ác ma, dù cho đang cười, nhưng vẻ mặt của cô tacòn đáng sợ, vặn vẹo như vậy. Hoặc là nói, cùng chung vặn vẹo, còn có lòng của cô ta. Cô ta thanh thoát nói: "A..., đúng rồi. hai người các anh, đừng quên giúp cô ta lau mắt. Vở kịch hay như vậy, không tỉ mỉ thấy rõ, không làm như thế ... thật thất vọng sẽ uổng phí tôi sắp xếp?"
"Tất nhiên tất nhiên." Hai người đàn ông cúi đầu khom lưng.
Hình ảnh bỗng tối lại, cùng lâm vào bóng tối, còn có thế giới trước mắt Mộc Tây.
Ngay cả trong lòng trời đất, đều giống như nháy mắt bị dập tắt.
Phương Di ngày đó nói qua, từng cái ở trong đầu xẹt qua.
Cô ta nói: "Mộc Tây, cô cho rằng Mẫn YThần yêucô sao? Anh ấy cưới cô, bất quá là vì có chút áy náy với Mẫn Luyến Y."
Cô ta nói: "Tôi chỉ có long tốt nhắc nhở cô, nếu cô còn tiếp tục quan hệ với Mẫn Y Thần, cũng chỉ bị tổn thương! Anh ấy không yêu cô."
Cô ta nói: "Mộc Tây, thật ra tôi là một người rất dễ nói chuyện, nhưng có đôi khi bản thân cũng khống chế không nổi hành vi của mình. Cho nên, nếu cô không rời khỏi Mẫn Y Thần, nhất định sẽ hối hận!"
Cô ta nói: "Tôi nhớ rõ cô có một người bạn tốt, cô ấy bây giờ rất hạnh phúc, còn chuẩn bị kết hôn đúng không? Cô nói, nếu tôi tìm vài người thay phiên làm nhục cô ấy, sẽ như thế nào? Cô ấy khẳng định không cách nào đối mặt với vị hôn phu của mình nữa, không làm tốt, còn có thể trong lòng luẩn quẩn! Đến lúc đó, là tự tay cô hủy đi hạnh phúc của cô ấy, tôi sẽ làm cho cô tận mắt thấy, một hôn nhân tốt đẹp, ở trước mắt cô tan vỡ. Nhìn bạn tốt của mình bởi vì cô mà luân hãm ở trong địa ngục, tôi cũng không tin, cô còn có thể yên tâm thoải mái ở cùng với Mẫn Y Thần."
Cô ta nói: ...
"Mộc Tây, Mộc Tây..." Bên tai truyền đến tiếng gào của Quý Nghiên.
Trái tim Mộc Tây không đè nén được mà phát đau, nước mắt từng hạt từng hạt chảy xuống. Từ trước đến nay chưa từng đau đớn như vậy, ép cô không thở nổi.
Thật xin lỗi. Quý tiểu Nghiên, là mình hại cậu! Là mình hại cậu!
Mình không nên coi như không nghe thấy lời của cô ta, chỉ lo tâm tình của mình, chỉ lo chạy đi tìm Mẫn y Thần lấy đáp án, lại hơn nửa đêm gọi cậu đến đây. Nếu mình không tìm cậu, nếu mình không phải ầm ĩ muốn đi bộ trở về, thì không có việc này rồi! Cũng sẽ không để cậu rơi vào hoàn cảnh như vậy! Mình thật TM khốn khiếp!
"Hu hu hu..."
Nước mắt Mộc Tây như suối trào, cô nhìn những người đàn ông không thể chờ đợi tiến gần Quý Nghiên, nghe thấy âm thanh vải vóc ở trong không khí bị xé tan, nghe thấy tuyệt vọng, ở khắp nơi trong người lan tràn.
Quý Nghiên không ngừng vùng vẫy cùng chống cự, từng tiếng một từ linh hồn đến chỗ phát ra gào thét đều đâm thật sau vào tim Mộc Tây.
Tay Mộc Tây liều mạng muốn tránh thoát gông cùm xiềng xiếc, thân thể muốn đi về phía trước, lại bị bên người người đàn ông nhanh chóng phát giác cùng lúc ngăn lại. Cái người đàn ông hung dữ vung taytát Mộc Tây một cái ngã xuống đất, hung tợn nói: "Động cái gì mà động, an phận một chút! Còn động lão tử ngay cả mày cũng làm!"
Miệng Mộc Tây có vị ngọt, vết máu đỏ tươi từ khóe miệng chảy xuống, mặt cô dán trên mặt đất, nước mắt cùng mưa dung hợp cùng một chỗ.
Cô vẫn luốn lấy tên lão tử cho mình, lão tử thì sao, lão tử thì sao, nghe ra rất có khí thế lại vô cùng dễ gọi, luôn hù người ta sửng sốt. Bây giờ ở dưới tình huống bị động như vậy, nghe người ta ở trước mặt mình tự xưng lão tử, cô vậy mà hận thấu hai chữ này!
Cô thề, cô nhất định sẽ không bỏ qua những người này, còn có Phương Di. Nhất định!
Tầm mắt lại nhìn Quý Nghiên, Mộc Tây vươn tay, cố gắng hướng về phía cô ấy. Chỉ là khoảng cách rất xa, còn có bất lực tuyệt vọng, đều hiện rõ, máu chảy đầm đìa ở trước mặt cô.
|
Trên bầu trời tiếng sấm nổ vang, ban đêm này, nhất định bị máu cùng nước mắt rửa sạch.
"Vẫn không tìm được sao?" Y Mạt Thuần hỏi Ứng San.
Ứng San gật đầu.
"Lâu như vậy, trừ khi các cô ấy cố ý trốn đi, nếu không làm sao có khả năng vẫn không tìm thấy người." Bạch Trì bình tĩnh phân tích.
Viên Doãn Kỳ đến hỗ trợ chuẩn bị công việc hôn lễ cũng nói: "Cuối cùng phát sinh chuyện gì rồi hả ? Vì sao hai người cùng lúc không thấy?"
Lại vừa lúc đêm trước hôn lễ.
"Có thể bị bệnh sợ hãi trước khi kết hôn khong, hoặc là Mộc Tây đổi ý, sau đó lôi kéo Quý Nghiên cùng cô ấy đào hôn rồi." Y Nhân ngước mắt không chút để ý nói.
Chị cô đồng ý gật gật đầu. "Có khả năng."
Y Mạt thuần liếc các cô một cái. "Hai người các con chớ thêm phiền, hiện tại tất cả mọi người nghĩ biện pháp, làm thế nào trong thời gian nhanh nhất tìm được người. Nếu không thì Tiểu Thắng Thắng cùng Lão Đại sẽ rất suy sụp mất!"
Thật là, vì sao nhà bọn họ không một người nào có đường tình thuận lợi một chút?
"A Thắng bây giờ còn ở trong phòng sao?" Mẫn Hi Nghiên ôn nhu mở miệng.
Ứng San đáp: "Ừ, Bạch Tinh ở cùng với nó."
"Đã một tuần, còn không có một tin tức, trách không được tiểu tử này nôn nóng như vậy!" Y Bối Nặc thở dài nói.
Nếu là Mẫn Hi Nghiên biến mất lâu như vậy, hắn cũng sẽ nổi điên hơn!
Trong phòng.
Bạch Thắng ôm đầu ngồi ở bên giường, hơi thở áp lực tràn ngập cả căn phòng. Trên đệm bày hành trang có khung hình ảnh chụp Quý Nghiên, có rất nhiều bình rượu đã trống rỗng hỗn độn nằm trên mặt đất.
Hỗn hợp mùi rượu, làm cho người ta có cảm giác nản lòng.
"Anh." Bạch Tinh chậm rãi đi đến, đứng ở bên cạnh Bạch Thắng, nhẹ giọng gọi.
Bạch Thắng ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm mang theo chút tan rã.
"Có chuyện gì sao?"Giọng của anh khàn khàn lợi hại.
Bạch Tinh cầm lấy khung hình anh đặtở trên đệm, thuận thế ngồi ở bên cạnhBạch Thắng, con ngươi xinh đẹprơi trên khung hình, nhìn người trong hình. Bỗng nhiên nói: "Anh còn nhớ em bị nắm đến ngục giam Mexico lần đó không?"
"Ừ." Tuy không biết em ấy vì sao hỏi như vậy, nhưng Bạch Thắng vẫn đáp lại.
"Lần đó thật ra em một chút cũng không sợ, cũng không lo lắng. Bởi vì em biết, có một người, nhất định sẽ đến cứu em." Bạch Tinh nói.
Giọng nói của cô nhàn nhạt, mang theo chắc chắn. Bạch Thắng nhìn cô, biết cô nói đến Phù Tô, cũng không nói. Bạch Tinh tiếp tục nói: "Em vẫn cực kỳ tin tưởng anh ấy. Bởi vì anh ấy đã từng nói, sẽ ở sau lưng em, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em chỉ cần đừng lo lắng tiến lên con đường phía trước của em. Những cái khác, anh ấy sẽ giúp em giải quyết. Cho nên em cực kỳ yên tâm, yên tâm ở trong cái thế giới này trường thành. Không phải bởi vì bản lãnh của em đã cường đại đến mức đối mặt với tất cả, mà là vì, dù cho gặp sóng gió lớn hơn nữa, chỉ cần em cần, anh ấy đều ở đây."
Cho dù đối địch với toàn bộ thế giới.
Gương mặt tuấn dật như tiên, có được người đàn ông đẹp mắt nhất trên đời này.Trong đầu Bạch Thắng dần hiện ra khuông mặt Y Phù Tô, vẫn rõ ràng như thế. Không thể phủ nhận, hắn là kết hợp tất cả ưu điểm Y Bối Nặc cùng Mẫn Hi Nghiên, không thể xoi mói vẻ bên ngoài, còn nụ cười vĩnh viễn như nắng ấm trong mùa g làm ấm lòng người, bao gồm cả khí chất hồn nhiên như tiên giáng trần, đều không ai bằng!
Đúng vậy, tình yêu của hắn với Bạch Tinh, không ai có thể sánh kịp.
120. Đi tìm cô
Bạch Thắng nhớ rõ, đó là sau sinh nhât mười sáu tuổi của Bạch Tinh. Em ấy nhất thời sơ suất, rơi vào bẫy của hình cảnh quốc tế, bị bắt sau đó áp giải đến ngục giam "Địa Ngục Ma Thành" trong truyền thuyết ở Mexico.
Làm một vị thanh niên thiên tài tội phạm cấp cao, Bạch Tinh bị bắt, vào lúc ấy mà nói là vô cùng chấn động. Sau khi Y Phù Tô nhận được tin tức, lập tức dẫn đầu lái máy bay chiến đấu bay qua, mục đích của hắn chỉ có một: Đưa Bạch Tinh trở về!
Thương lượng là tốt nhất, không đồng ý vậy thì dùng vũ lực để giải quyết, hắn đã làm xong công tác chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến, không đưa Bạch Tinh trở về, thề không bỏ qua.
Cho dù tàn sát đẫm máu tất cả ở thành phố Mehico!
Mặc kệ chính phủ các nước, còn cả người lãnh đạo cùng nhân viên tổ chức Hình Cảnh Quốc Tế, cũng không ngờ Y Phù Tô vì phụ nữ lại có thể điên cuồng như vậy. Hắn còn công khai khiêu chiến toàn bộ thế giới, hơn nữa còn rất kiên quyết. Chỉ cần Bạch Tinh, cái khác không bàn nữa.
Nếu như Bạch Tinh xảy ra một chút ngoài ý muốn, hắn sẽ giết hết mọi người chôn cùng em ấy.
Khi Y Phù Tô nói những lời này, chấn động tất cả tổ chức Hình Cảnh Quốc Tế, cũng hoàn toàn kích thích lòng phẫn nộ của bọn họ.
Nhưng nếu bàn về lực lượng quân sự, ai cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi của Liên Hợp Hội, cho dù nước Mĩ bị gọi là bá chủ thế giới. Nó đã tồn tại và hình thành một tổ chức rất kinh khủng, do Mẫn Y Hàm cùng Y Phù Tô cầm đầu, khiến cho quân đội các quốc gia vẫn luôn kiêng kị hai người này.
Nhưng mặc cho người lãnh đạo phán đoán thế nào, cho rằng Y Phù Tô chỉ nói hung hăng vậy thôi, nhất định sẽ không dễ dàng khai chiến. Dù sao phía sau còn có chính phủ của thế giới làm hậu thuẫn, nhưngY Phù Tô lại dùng hành động để chứng minh hắn tuyệt đối không chỉ có nói mà thôi, động đến người của hắn, thì phải chuẩn bị trả giá thật đắt.
Hắn cho tới bây giờ không phải là người gây chuyện, hơn nữa đối tượng còn là Bạch Tinh!
Cho nên, sau khi Bạch Tinh được thuận lợi cứu ra, lúc ấy Y Phù Tô hỏi cô. "Em có sợ không?"
Bạch Tinh cười nói: "Có người đàn ông của em ở phía trước cho em tranh đấu anh dũng, em có gì phải sợ chứ?"
"Anh, tất cả phụ nữ đều giống nhau. Em nghĩ Quý Nghiên cũng không ngoại lệ, gặp phải khó khăn gì không quan trọng, quan trọng là ..., chị ấy biết anh yêu chị ấy, một mực chờ chị ấy, bất kể gặp chuyện gì, anh vĩnh viễn sẽ ở phía trước vì chị ấy ngăn cản. Nếu chị ấy đã tin tưởng như vậy, chị ấy nhất định đang đợi anh. Mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì không xuất hiện, trong lòng chị ấy muốn anh ở bên cạnh, khẳng định không nghi ngờ. "Bạch Tinh từ trong ký ức trở về, hết sức nghiêm túc nói với Bạch Thắng.
Bởi vì cô cũng yêu như vậy, mới hiểu càng sâu sắc.
Phụ nữ càng gặp chuyện mình không giải quyết được, thật ra càng cần người yêu ở bên cạnh mình.
Hai tay Bạch Thắng che mặt, nói thật nhỏ: "Nhưng anh không tìm thấy cô ấy."
Nhiều ngày như vậy, một chút tin tức cũng không có.
Người đàn ông từ trước đến nay tôn quý trang nhã như vậy, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ mờ mịt luống cuống như vậy.
Anh thậm chí cũng không biết, vì sao không tìm thấy Quý Nghiên?
Tìm lâu như vậy, mọi phương pháp đều đã thử qua, vẫn không tìm được.
Cuối cùng cô ấy đang ở đâu?
"Có cái gì quan trọng hơn? Từ trước đến nay tinh yêu sẽ chịu thử thách, chỉ cần chị ấy còn ở trên đời này, chỉ cần anh còn kiên trì, luôn luôn tìm rồi đến một ngày sẽ tìm được."
|