Định Mệnh (F4 - S4)
|
|
Tên fic:Định mệnh Rating: K+ Pairing: F4 – S4 Thể loại: tình cảm, hài Summary: Hàn Quốc may mắn là quốc gia có 8 trong 10 người thừa kế những tập đoàn giàu có và có sức ảnh hưởng lớn nhất tên thế giới. 4 chàng công tử hào hoa và 4 cô tiểu thư đài cát. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra? Họ sinh ra có phải dành cho nhau ?!!!..... Casting: Các thành viên trong F4 có thể nói là chơi thân với nhau từ khi còn trong bụng mẹ. Cha của họ là những người đàn ông tài giỏi và thanh đạt chính vì vậy sau khi tiếp quản sự nghiệp của gia tộc họ đã phát triển tập đoàn theo mỗi lĩnh vực khác nhau để không bao giờ phải cạnh tranh với nhau mà chỉ có hợp tác. Tứ đại gia tộc may mắn có được bốn đứa con trai đều là thiên tài và mỗi người có một tính cách khác nhau, ưu nhược điểm khác nhau. Từ khi sinh ra họ đã được cha mẹ hết mực yêu thương và coi như là báu vật. Nhưng cuộc đời không chỉ có toàn màu hồng mà còn có những sắc màu khác…. Bốn chàng trai không chỉ là bốn bông hoa của Đại Hàn Dân Quốc mà còn là của cả thế giới chình vì vậy mà họ đã lập ra nhóm F4 ( Flowers four )
Goo Jun Pyo
Lạnh lùng và thẳng thắng đó là hai từ diễn tả chính xác tính cách của trưởng nhóm F4 đồng thời cũng là ngưới thừa kế tập đoàn kinh tế hàng đầu thế giới Shinwa nhưng bên trong anh là một trái tim ấm áp tràn đầy yêu thương. Từ nhỏ anh đã thể hiện mình là một nhà kinh doanh tài ba, thông minh vượt trội. Thật ra khi còn nhỏ anh rất hoà đồng và vui vẻ nhưng đến năm 14 tuổi cha anh qua đời do bị đột quỵ, mẹ anh phải gánh vác cả tập đoàn, từ đó bà trở thành một người phụ nữ thành đạt và mạnh mẽ. Thương con nhưng bà không biểu hiện ra ngoài mà biến con trở thành một ngưòi đàn ông cứng rắn có thể nương tự của gia đình và cả tập đoàn. Bắt đầu từ lúc đó cuộc sống của anh chỉ toàn là sự lừa lọc, giả dối, anh trở nên buông thả và bất cần đời. Nhưng rồi có một cô bé đã thay đổi cuộc đời anh, cho anh biết cuộc đời còn rất nhiều niềm vui. Trong tim anh luôn chỉ có hình bóng một người con gái ….
Yoon Ji Hoo
Thiên tài âm nhạc của thế giới, cháu trai của tổng thống Hàn Quốc. Anh là con người thông minh, nhạy cảm và rất sâu sắc. Anh la người luôn đưa ra nhưng lời khuyên cho ba người bạn còn lại. Những lúc buồn anh luôn thả mình vào nhưng bản nhạc. Những bản nhạc của anh luôn buồn da diết, nó chất chứa nỗi đau của một cậu bé 10 tuổi mất cả cha lẫn mẹ trong một tai nạn giao thông. Từ đó anh bị bệnh tự kỉ cho đến khi anh lên cấp 2 gặp được cô bé giúp anh thoát khỏi căn bệnh……. Bản nhạc nổi tiếng nhất của anh là WIND được anh sáng tác khi anh 15 tuổi.
So Yi Jung
Người sở hữu “đôi bàn tay thần” cũng chính là người thừa kế của dòng họ So với một chuỗi các bảo tàng danh tiếng trên toàn thế giới. Các tác phẩm gốm sứ và điêu khắc của anh có thể nói là vô giá. Tuổi thơ của anh tràn ngập niềm vui cho tới khi mẹ anh bị một người phụ nữ hãm hại, khiến mẹ anh trở thành người thực vật từ năm anh 14 tuổi. Vừa hận nhưng cũng vừa thương cha anh mâu thuẫn và đau đớn. Sau một chuyến du lịch anh cho ra đời bức tượng ANGEL và sau chuyến đi đó anh đã trương thành hơn và không còn hận cha mình nữa. Anh là người giỏi giao tiếp, có ánh mắt biết nói và nụ cười toả nắng.
Song Woo Bin
Người thừa kế tập đoàn bất động sản và xây dựng hàng đầu Shine, tập đoàn của nhà anh có liên quan đến thế giới ngầm và các tổ chức mafia. Anh là người nhiệt tình với công việc, có trách nhiệm, là điểm tựa vưng chắc cho mọi người. Anh rất sợ nhìn thấy con gái khóc và đã từng thề là không bao giờ để con gái khóc. Anh đã từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm khi anh mới học ……tiểu học
Bốn cô gái, bốn viên ngọc của bốn tập đoàn nằm trong top những tập đoàn giàu có và có sức ảnh hưởng lớn nhất tên thế giới. Ngang hàng với F4 của tứ đại gia tộc. Họ cũng giống F4 được ha mẹ thương yêu và có gia đình hạnh phúc. Tuổi thơ của họ cũng có những nỗi đau nhưng trên hết họ đã vượt lên tất cả để sống thật hạnh phúc. Có lẽ cuộc sống đi khắp 5 châu đã tôi luyện họ thành những cô gái tuyệt vời. Mỗi người một tính cách, một sở thích, một niềm đam mê khác nhau. Tính cách của mỗi người đại diện cho một mùa trong năm, vì vậy họ lập ra S4 nghĩa là Seasons four nhưng không ai ngoài họ biết chuyên này, báo chí vẫn thương nói họ là Stars four
Geum Jan Di
Trưởng nhóm S4 và cũng là công chúa của tập đoàn ôtô thế giới GD. Tính tình của cô mạnh mẽ, hoà đồng, cởi mở và cô cực kì giỏi thể thao. Mẹ của cô đã qua đời khi ô mới 5 tuổi nhưng cô không những không tuyệt vọng mà còn cố gắng học tập hơn để giúp đỡ và yêu thương cha mình nhiều hơn nữa. Cô như mùa xuân đem lại sức sống tươi trẻ cho mọi ngưòi.
Park Hee Rin
Tiểu công chúa của ông vua giàu mỏ thế giới - tập đoàn Park. Cô sở hữu thân hình người mẫu “chuẩn không cần chỉnh”. Tính tình bộc trực mạnh mẽ, thẳng thắng nhưng cũng không kém phần khôn khéo, đã nói là làm. Ngoài ra cô còn là một nhà hoạt động chính trị tài ba. Em trai cô đã bị giết bởi một nhóm người nên cô đã học võ để có thể bảo vệ những người thân của mình.Cô chính là mùa hạ nóng bỏng nhưng cho người ta cảm giác gần gũi, thoải mái.
Chu Ga Eul
Thiên kim của tập đoàn trang sức và đá quý hàng đầu Rose. Bản thân cô cũng là nhà thiết kế hàng đầu thế giới. Cô có đôi mắt trong với hàng mi cong vút. Ngoài ra cô còn sở hữu giọng hát trời ban khiến cho người nghe như bị mê hoặc mỗi khi nghe. Cô dịu dàng, hiền lành nhưng cũng không kém phần cương quyết. Cô chính là mùa thu ấm áp sưởi ấm nhưng trái tim băng giá.
Lee Jun Min
Cô là một trong những danh hoạ trẻ xuất sắc trên thế giới. Cô là con của danh hoạ nổi tiếng Lee Tae Sun chủ tịch tập đoàn LS với một chuỗi các học viện và bảo tàng danh tiếng. Cô là con người sâu sắc với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng từ khi có F4 cô trở nên hoà đống và vui vẻ hơn. Cô đại diện cho mùa đông băng giá nhưng ấm áp nhờ mùa xuân.
|
Chap 1
Part1
Hàn Quốc, tại văn phòng giám đốc tập đoàn So. Sau một ngày làm việc vất vả cuối cùng Yi Jung cũng hoàn thành công việc chuẩn bị cho buổi triển lãm sắp tới của tập đoàn tại Thụy Điển. Ngồi dựa lưng vào ghế anh đưa mắt nhìn xa xăm về phía bên ngoài cửa sổ, chợt anh nhìn lên bức tượng Angel ở phía tên chiếc kệ gỗ được kê gần bàn làm việc của anh. bức tượng được làm trong vòng một tuần ngay sau khi Yi Jung trở về từ đảo Jeju. Bức tựơng được phủ bên ngoài là một lớp men màu trắng như toát lên ánh sáng kì diệu. Khi chạm vào nó ta phải thật nhẹ nhàng vì nó cho ta cảm giác mỏng manh và thánh thiện đến nỗi làm ta sợ nếu chạm mạnh thì nó có thể vỡ tan ra bất cứ lúc nào nhưng nó lại cho ta cảm giác chắc chắn và mạnh mẽ đến lạ thường. Bức tượng làm anh nhớ lại những kí ức tội tệ khi anh 14 tuổi và cuộc gặp gỡ tại đảo Jeju. Flashback : Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cậu bé 14 tuổi đang ngồi cạnh người mẹ đang trong trạng thái thực vật tại phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Shinwa. Sau khi rời khỏi bệnh viện cậu lập tức cho điều tra về người đã hãm hại mẹ mình. Đó chính là một người phụ nữ xấu xa thầm yêu cha anh từ lâu và thèm muốn vị trí phu nhân dòng họ So nhưng không có được. Cô ta đã lên kế hoạch mua chuộc người phục vụ trong khách sạn bỏ thuốc mê vào nước của chủ tịch So Huyn Sub khi ong đi công tác tại Nhật, sau đó cô ta đưa ông lên phòng và bắt đầu chụp những tấm hình sexy cùng ông trên giường. Sáng hôm sau, cô ta đáp chuyến bay sớm nhất về Hàn Quốc đến thẳng nhà Yi Jung để đưa những tấm hình kia cho phu nhân So cùng một tờ giấy khám thai được làm giả hết sức tinh vi. Bằng một giọng nói nghẹn ngào cùng những hàng nước mắt giả tạo cô ta đã khiến cho phu nhân nhân So lên cơn trụy tim phải vào bệnh viện vì trước đây bà đã có tiền sử bệnh tim. Sau khi được cấp cứu bà rơi vào trạng thái người thực vật không biết khi nào mới hồi phục được. Cú sốc quá lớn khiến Yi Jung vô cùng đau khổ, anh biết cha mình không có lỗi nhưng ông cũng phải chịu một phần trách nhiệm trong chuyện nay. Vừ hận nhưng cũng vừa thương cha, đau đớn, dằn vặt anh quyết định đến đảo Jeju để nghỉ ngơi. Tại đảo, vừa xuống máy bay Yi Jung cho người đem hành lí về khách sạn trước vì anh muốn đi dạo một mình. Ở độ tuổi 14, không phải là đã lớn nhưng anh cũng không còn nhỏ để thờ ơ mọi vịêc, đặt biệt là với nhưng người thừa kế như anh. Khi đến gần bờ biển anh nhìn thấy một cô bé mập mạp, dáng người tròn trịa đang vừa hát vừa băng cho chú chó nhỏ bị thương dưới rạng dừa. Giọng hát của cô du dương, trong trẻo làm anh như quên hết mọi ưu phiền và mệt mỏi. Cô bé nhỏ mải mê hát quá mà không biết anh đang đứng trước mặt mình cho đến khi anh hỏi. - Này cô bé anh có thể ngồi ở đây được không ? Đến lúc này cô bé mới ngước lên nhìn anh, nở một nụ cười tươi và nói : - Không sao anh có thể ngồi đây mà. Lúc này anh mới nhận ra cô bé có một khuôn mặt rất xinh xắn với gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, hai má phúng phính rất đáng yêu và mái tóc buông dài trong làn gió biển. Cô bé đang mặc một chiếc váy màu hồng nhạt đi kèm với những trang sức rất đáng yêu. Không chỉ có anh, cô bé cũng nhận ra anh rất đẹp trai với nụ cười toả nắng làm cho người đối điện cảm thấy dễ chịu. - Anh là Yi Jung, anh 14 tuổi còn em ? - Em là Maria, 12 tuồi nhưng anh cũng có thể gọi em là bé Heo. Mọi người đều gọi em như vậy vì em mập mà. - Bé Heo à! Cái tên rất dễ thương nhưng hình như em hơi tự ti về hình dáng của mình nhỉ? Cô bé à con người ta đẹp bởi tâm hồn chứ không phải vì vẻ bề ngoài đâu nhưng em thật sự rất xinh đấy chứ... Chắc chắn bạn em cũng sẽ nghĩ như thế thôi..... Cô bé ngạc nhiên nhìn anh, mặc dù nhà cô rất giàu nhưng từ bé cô đã không có bạn, thế giới của cô chỉ toàn lừa lọc giả dối mà thôi. Chính vì vậy mà từ nhỏ cha mẹ cô đã dấu kín thân phận thật của cô để cô tránh khỏi những nguy hiểm và thị phi của cuộc đời. Suốt nhưng năm học tiểu học cô không có lấy một người bạn. Mọi người chơi với cô chỉ để kiếm lấy những món bán kẹo ngon của cô và nhờ cô bé thông minh chỉ bài dùm mà thôi nhưng sau lưng cô họ vẫn nói xấu cô vì nghĩ cô không xinh đẹp và giàu có. Nghĩ đến đây nuớc mắt cô đã lưng tròng, cô nghẹn ngào nói: - Cảm ơn anh! Anh là người đầu tiên nói với em những lời như thế nhưng em không có bạn thậm chí em cũng không biết bạn là gì nữa anh ạ! Nói tới đây thì cô oà khóc. Yi Jung ngạc nhiên quay sang nhìn Maria. Anh thực sự không hiểu vì sao có người lại không có bạn. Nhưng anh biết chắc đây là một cô bé tốt và đáng được hưởng hạnh phúc nhiều hơn thế. Anh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc cô và nói: - Đừng khóc nữa cô bé à! Em không có bạn thì anh sẽ là người bạn đầu tiên của em nhé. À anh nói cho em biết luôn bạn là người ta tin tưởng luôn chia sẻ với ta những buồn vui trong cuộc sống, giúp ta vượt qua những khó khăn và sẵn sàng tha thứ cho ta khi ta phạm lỗi... Maria nhìn anh với khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng đang nở một nụ cười thật tươi. Bỗng nhiên cô ôm trầm lấy anh rồi lại oà khóc. Nước mắt cô bé thấm ướt cả áo anh. Rồi anh đẩy nhẹ cô ra để lấy khăn tay lau nước mắt cho cô. Anh đưa khăn tay cho cô rồi hỏi: - Sao anh làm bạn của em rồi mà em còn khóc? Maria ngây thơ trả lời: - Tại em vui quá thôi mà! Vậy từ bây giờ anh là bạn của em anh không đựơc bỏ rơi em đâu đó. Anh hứa nha!... - Ừ, anh hứa với em sẽ luôn ở bên em nhé Rồi hai người ngoắt tay. Không hiểu tại sao khi ở bên cô anh lại thấy bình yên và thoải mái lạ kì. Tiếng cười vang của hai người vang rộn cả bãi biển. Maria kể rất nhiều chuyện cho anh nghe về gia đình cô nhưng vẫn cẩn thận không để lộ thân phận. Yi Jung thì không dấu diếm bất cứ thứ gì, anh hào hứng kể cho cô nghe về niềm đam mê làm gốm và điêu khắc của anh, về F3 nhưng người bạn thân thiết của anh nhưng đến khi kể về gia đình giọng của anh trầm xuống, giọng nói đều dều có xen chút gì đó đau đớn và chua xót.
End part 1
|
Part 2
Maria ngồi im nghe Yi Jung kể chuyện về gia đình mình, cô không ngờ người bạn đầu tiên của cô người mà vừa cho cô niềm tin vào cuộc sống, người giúp cô thoát khỏi sự tự ti lại mang nhiều nỗi đau đến như vậy. Từng lời anh nói như đâm vào tim cô. Cô đau đau lắm nhưng cô biết người cần cô an ủi bây giờ là Yi Jung, nuốt nước mắt vào tim, ôm chặt lấy anh cô bé nói: - Jung à! Nếu anh muốn khóc thì anh hãy khóc đi. Khóc không phải là mềm yếu đâu, những giọt nước mắt chính là liều thuốc chữa lành vết thương nhanh nhất đó... Vậy là anh khóc, đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt con gái. Những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi trong buổi chiều tà. Buông nhẹ anh ra, Maria dùng những ngón tay mềm mại gạt nhẹ nhưng giọt nước mắt trên mặt anh cô nói: - Vậy hôm nay em sẽ là bác sĩ chữa lành vết thương cho anh nhé! Rồi cô nắm lấy tay anh trong bàn tay nhỏ bé của mình dẫn đi. Yi Jung cũng không biết cô bé dẫn anh đi đâu nữa nhưng bây giờ anh cảm thấy rất nhẹ nhõm sau khi tâm sự với cô. Chợt cô bé dừng lại trước một cửa hàng bánh kẹo lớn làm anh bật cười: - Yah, Maria anh không phải là con nít mà em dỗ bằng bánh kẹo đâu nhé! Nghe anh chọc cô bé lè lưỡi ra trêu anh: - Bánh này không phải cho anh ăn đâu, đừng có mơ. Sau khi mua cả một đống bánh kẹo to, cô dẫn anh đến một cô nhi viện gần đó mà cô bé hay đến thăm và làm từ thiện. Vừa vào đến cổng anh đã nghe bọn trẻ nhao nhao gọi: - Chị Maria kìa! - Chị Maria đến rồi! - Chị ơi! Em nhớ chị lắm… Cả cô cũng tươi tỉnh hẳn lên khi thấy bọn trẻ. Cô bước nhanh lại phía bọn trẻ gọi to: - Các em ơi chị đến chơi với các em nè chị con mua rất nhiếu bánh kẹo nữa! Lại đây chị phát bánh cho nào… Bọn trẻ càng hào hứng hơn khi nghe có bánh kẹo. Chúng nhõng nhẽo, ríu rít nói cười bên cô như một bầy chim. Sau khi chia bánh kẹo và chơi với lũ trẻ một lúc cô bước lại ngồi cạnh Yi Jung trên chiếc xích đu gần cổng và nói: - Jung à hôm nay em sẽ kể cho anh nghe một chuyện mà từ trước tới nay em chưa bao giờ nói với ai nhưng hôm nay em sẽ kể cho anh nghe. Câu nói của cô bé khiến anh tập trung vào câu chuyện nhiều hơn. Cô bắt đầu bằng một giọng đều đều. - Anh biết không trước đây có một cô bé được sinh ra vào mùa thu. Cô may mắn được sinh ra trong một gia đình vô cùng giàu có nhưng ông trời vô cùng công bằng đã cướp đi của cô sức khoẻ. Từ khi sinh ra cô bé đã rất yếu, cô luôn phải uống rất nhiều thuốc, tiêm chích rất nhiều lần trong ngày để có thể sống sót và tồn tại. Nhưng sống như thế thì quả thật là đau đớn quá, nhiều lần cô bé đã muốn chết đi nhưng nhìn những giọt nước mắt của cha mẹ đêm đêm chăm sóc mình, cô bé đã tự nhủ là phải cố gắng vượt qua tất cả để có thể sống khoẻ mạnh và chăm sóc cho cha mẹ mình. Có một điều chắc anh không ngờ tới đâu…. - Điều gì? - Cô bé đó chính là em – Maria đó Nói rồi Maria bật cười nhìn bộ dạng mắt chữ A miệng chữ O Yi Jung. Anh không ngờ cô bé hồn nhiên, thơ ngây đang đứng trước mặt anh lại tưng trải qua nhiều đau đớn như thế. Anh cảm thấy xấu hổ vô cùng vì mình quá yếu đuối và ngu ngốc đến mức hận cha anh, người cha vô cùng yêu thương anh mà cũng đau đớn không kém trước bi kịch của vợ mình. - Em hy vọng là anh hiểu những gì em nói Jung ạ! Em nghĩ anh không hận cha mình đâu chỉ là anh chưa chấp nhận được sự thật về mẹ mình mà thôi. Chắc chắn một ngày nào đó mẹ anh sẽ tỉnh lại mà thôi. Anh hãy tin như vậy nhé! Anh hãy nhìn những đứa trẻ kia đi. Mặc dù tuổi thơ của chúng không trọn vết và có những vết thương trong tâm hồn nhưng chúng chưa bao giờ tuyệt vọng mà luôn cố gắng vươn lên, lạc quan yêu đời cùng với những ước mơ cháy bỏng. - …………………… Không gian im lặng bao trùm lấy họ, mỗi người đang theo suy nghĩ riêng. Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Yi Jung - Alô! - < Yi Jung cậu đang ở đâu? Đến bệnh viện Shinwa mau lên > Giọng Woo Bin hốt hoảng trong điện thoại - Có chuyện gì sao? - < Jun Pyo đang ở trong bệnh viện. Có lẽ sau khi xuất viện mẹ nó sẽ đưa nó sang Canada một thời gian.> - Được rồi mình đến ngay. Nói rồi Yi Jung cúp may quay sang phía cô bé. Anh nhẹ nhàng nói: - Maria à! Anh có việc phải về Seoul gấp. Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh - anh chỉ vào tim mình nói - chỗ này hình như đã lành rồi đó cô bé. Em quả là một bác sĩ giỏi. Thôi anh về nhé, chào em. Nghe Yi Jung phải về Seoul, cô bé nghẹn ngào hỏi: - Chúng ta sẽ còn gặp lại chứ? - Tất nhiên rồi Maria, chiều mai 2h tại bờ biển anh chờ em. Yi Jung quay người bước đi dể lại cô bé với nhiều cảm xúc khó tả. Khi Yi Jung về Seoul anh nghe Woo Bin kể lại chuyện của Jun Pyo do đánh nhau mà phải vào bệnh viện. Jun Pyo con người đã thay đổi hoàn toàn từ khi cha anh qua đời. Anh sống buông thả và bất cần đời. Chính vì vậy sau khi xuất viện mẹ anh đã cho anh sang Canada sống với dì một thời gian để quên đi quá khứ đau buồn và đó cũng là chuyến đi định mệnh làm Jun Pyo thay đổi hoàn toàn.
Trở lại với Yi Jung. Chiều hôm sau anh đáp máy bay vào lúc 1h để chắc chắn là không bị trễ hẹn. Nhưng anh chỉ thấy mỗi phong thư để trên tản đá Maria ngồi hôm qua và phía trên có đề tên anh. Anh mở bức thư ra đọc “Anh Yi Jung thân mến Em là Maria đây. Em xin lỗi có lẽ em không giữ lời hứa với anh được rồi! Mẹ em bị bệnh nên em phải cùng cha quay về Mỹ ngay. Hôm qua là ngày đáng nhớ nhất cuộc đời em. Chắc chắn em sẽ không bao giờ quên. Anh đừng tìm em làm gì vì em sẽ không quay lại đảo Jeju nữa đâu. Có lẽ em thích anh mất rồi đó Yi Jung à. Em biết là mình không xứng với anh. Một ngày nào đó em sẽ quay về tìm anh khi em có thể hãnh diện khi đứng bên cạnh anh. Mong anh mãi hạnh phúc SOULMATE của em. Maria”
Anh cười buồn khi đọc xong bức thư và thầm nói - Cô bé ngốc ơi! Còn anh thì đã yêu em mất rồi.... Lật sang mặt sau anh thấy còn có mấy dòng chữ
“Chiếc nhẫn này do chính em tự thiết kế. Mong anh hãy giữ gìn nó như món quà của một người bạn”
Bây giờ anh mới để ý thấy bên trong phong thư còn có một chiếc nhẫn rất tinh sảo, bên trên nó còn có khắc hàng chữ chìm “soulmate”. Anh mâm mê chiếc nhẫn trên tay rồi luồn nó vào dây chuyền đeo lên cổ mà không hề biết trên một chiếc máy bay chuyên dụng khác có một cô bé đang cầm một chiếc khăn tay ngủ thiếp lúc nào không hay.
End Flashback
Tiếng gõ cử vang lên làm Yi Jung giật mình. - Tôi có thể vào không thưa ngài Giám Đốc Bật cười trước hành động trẻ con của cha mình Yi Jung đáp lại : - Vâng thưa ngài Tổng Giám Đốc So Huyn Sub - chủ tịch tập đoàn So tươi cười bức vào ngồi đối diện cậu con trai cưng và nói : - Yi Jung à ! Tối nay tứ đại gia tộc chúng ta có mở một buổi dạ hội hoá trang để chào đón những người bạn thân của chúng ta cùng S4 những cô công chúa cưng của họ. F4 chắc chắn sẽ tới và các con có thể dẫn theo bạn gái nếu muốn. - Cha à ! Cha biết thừa là tụi con chưa có bạn gái mà.Yi Jung than thở - Con nói xạo – cha anh chỉ tay vào bức tượng Angel nói – đây là cái gì ? - Một bức tượng – Yi Jung ngây thơ trả lời - Haha – ông So bật cười trước vẻ ngây thơ của con trai – ôi chàng trai của tôi ơi ! Con tưởng ta chưa bao giờ làm gốm ư ? Ta nói về chủ nhân bức tượng này kia. Người mà con đã trao trọn trái tim mình. Người con gái đã cho con tình yêu ấm áp và niềm tin vào tương lai. Người đã làm con đóng cửa trái tim mình với mọi cô gái trong suốt 5 năm qua. Yi Jung sửng sốt nhìn cha mình vừa ngạc nhiên vừa khâm phục. Anh chưa bao giờ kể cho ông nghe chuyến đi đến đảo Jeju. Chủ tịch So thì càng cười to hơn trước vẻ mặt ngố rừng của cậu con trai. Yi Jung biết cha mình đã nhìn thấu tâm can nên anh đưa cho cha anh xem chiếc nhẫn mà anh luôn đeo trên cổ suốt 5 năm qua và kể cho ông nghe về Maria. Để rồi trước khi ra khỏi phòng ông chỉ nói với anh một cậu - Con trai ta yêu thật rồi !
End chap 1
|
Chap 2
Part 1
Chuông điện thoại reo, Yi Jung nghe máy. Tiếng của Jun Pyo vang lên chói tai ở đầu dây bên kia - <Yah! Cái thằng này làm gì mà giờ này vẫn chưa đến. Cậu dám để Jun Pyo đại nhân này chờ thế hả? Cho cậu 10 phút đến đây mau không thì cậu chết chắc > Jun Pyo nói nguyên một lèo không để Yi Jung trả lời gì rồi cúp máy luôn. Bật cười trước sự trẻ con của thằng bạn thân Yi Jung đi xuống gara của công ti. Chiếc BMW cùa anh phóng đi với tốc độ 200km/h khiến cho mọi chiếc xe xung quang phải dạt ra 2 bên. Tại phòng VIP quán bar Paradise Jun Pyo và Woo Bin đang ngồi mải mê chơi game ở một góc, phía bên kia là Ji Hoo đang ngồi đọc một số tạp chí về hội hoạ - đó cũng chính là sở thích của anh 4 năm trở lại đây từ khi anh khỏi bệnh và quay lại cuộc sống bình thường. Đó là vì người giúp anh khỏi bệnh là một cô gái người Ý với cái tên Vanessa và một lòng đam mê hội hoạ cháy bỏng. Nhưng sau khi kéo anh trở về với cuộc sống bình thường cô đã bỏ đi chỉ để lại mỗi bức tranh “Gió và lá” và một câu duy nhất “Gió cuốn lá bay đi mất rồi còn đâu”. Từ đó cô biến mất khỏi cuộc đời anh không để lại bất cứ dấu vết nào. Yi Jung bước vào nói to: - Này Jun Pyo cậu kêu tớ đến để xem cậu chơi game à? - Aaaasssssssi! Cái thằng này tại cậu mà tớ thua Woo Bin rồi đó. Chết tiệt! - Thôi vào chủ đề chính đi các cậu. – Ji Hoo rời tờ tạp chí nói - Này các cậu có biết S4 mặt mũi ra sao ko? – Woo Bin háo hức hỏi - Ko. Tớ nghe nói từ nhỏ thông tin về họ đã được giấu kín, không ai biết mặt thật của họ. Khi tham gia những buổi tiệc họ luôn mang mặt nạ che đi nửa khuôn mặt của mình – Yi Jung tham gia - Vậy à, thế thì chúng ta là những người may mắn được nhìn thấy khuôn mặt thật của họ rồi nhỉ - Ji Hoo nói chưng hửng F3 giương 6 con mắt ngơ ngác nhìn Ji Hoo đồng thanh : - Cậu nói vậy là sao? - Ơ ! Thế các cậu không biết gì mà cũng đi dự tiệc à ? Thật là mất mặt F4 Ngay lập tức 6 con mắt hình viên đạn nhìn về phía Ji Hoo : - Cậu muốn chết à ? - Thôi được rồi ! Ông tớ nói là tứ đại gia tộc của chúng có quan hệ rất thân thiết với bốn tập đoàn của S4. Tám người họ đều là những người bạn thân và sở hữu những tập đoàn nằm trong top 10 tập đoàn giàu có và có sức ảnh hưởng lớn nhất tên thế giới. Chính vì vậy tối nay là buổi dạ hội thân mật giữa các gia đình, chứ không có dính dáng gì đến chuyện làm ăn hết. Họ muốn giới thiệu các hoàng tử, công chúa cưng của mình và hàn uyên tâm sự với nhau. - À ra thế ! – lúc này F3 mới vỡ lẽ - Không biết các cô ấy có xinh không nhỉ ? – Woo Bin hào hứng Nghe đến đây Jun Pyo nhăn mặt nói : - Xinh hay không thì tớ không biết nhưng họ cũng đều là người tài giỏi cả. Chúng ta đều là hoa đã có chủ rồi đừng có hào hứng như thế không khéo họ lại tác hợp cho thì khổ. - Jun Pyo nói đúng đấy đừng quá thân mật với họ kẻo người lớn hiểu lầm. – Yi Jung tán thành - ....................... F4 ngồi nói huyện thêm một lúc nữa rồi ai về nhà nấy chuẩn bị cho buổi tiệc vào lúc 7h tối. Có một nghịch lí đáng thương là F4 xuất hiện trên báo chí và truyền thông từ nhò nên thân phận của họ là không thể dấu được còn S4 thì thận phận lại được giấu kín từ nhỏ nên mặc dù quen nhau nhưng S4 thì luôn dõi theo các chàng trai của mình con F4 thì lại hoàn toàn mù tịt về tình yêu của mình sau khi họ bỏ đi vì tất cả những gì các anh điều tra được chỉ là 1 con số 0.
Cùng lúc đó tại nhà của chủ tịch tập đoàn GD. Jan Di đang ngồi chờ S3 tới để nói chuyện. Cô mơ màng nhớ lại những ngày tháng cô đi du lịch tại Canada. Tại đó cô đã gặp anh - người con trai với vẻ ngoài lạnh lùng vô cảm nhưng bên trong lại là một trái tim vô cùng ấm áp. Cô chính là người đã xoa dịu nỗi đau của một cậu bé mất cha mặc dù chính cô cũng mang nỗi đau mất mẹ. Sau khi được chữa trị vết thương lòng thì cũng là thời điểm anh phải trở về Hàn Quốc để giúp đỡ mẹ. Trước khi đi anh đã trao cho cô chiếc vòng tay có những hoạ tiết hình ngôi sao và mặt trăng được làm rất tinh xảo, còn cô cũng kịp làm cho anh một mô hình thu nhỏ của chiếc xe Lussi T10 có một không hai trên thế giới. Nó như lời hẹn ước của hai người cách nhau cả nửa vòng trái đất. Ga Eul, Hee Rin và Jun Min đã đến từ lúc nào mà Jan Di không hề hay biết. Cho đến khi Hee Rin bước lại dật lấy chiếc vòng tay mà Jan Di đang cầm : - Đang nhớ đến chàng ngốc đó à ? – Ga Eul tin quái hỏi Mặc dù S4 không chơi thân với nhau ngay từ nhỏ như F4 nhưng họ thân với nhau như chị em từ năm họ học lớp 6 tại chung 1 trường ở Mỹ. Họ hiểu nhau đến nổi không cần nói cũng biết những suy nghĩ của nhau chỉ qua một cái nhìn. - Đâu có – Jan Di ấp úng trả lời - Thôi cậu khỏi cần giấu nữa mà cậu không biết nói dối đâu ! – Jun Min cũng tham gia. - À mà các cậu thấy thế nào ? – Hee Rin hỏi - Chuyện buổi dạ tiệc tối nay ấy. - Còn thế nào nữa tới đâu hay tới đó thôi chứ biết làm sao ! – Ga Eul thở dài - Nhất định tối nay phải đi à ? – Jun Min e dè hỏi - Tớ vẫn chưa chuẩn bị tâm lí để gặp anh ấy đâu. - Phải đi chứ ! Đây là cuộc gặp gỡ thân mật cùa các gia đình mà – Jan Di quả quyết nói mặc dù cô cũng không hơn gì Jun Min - Tối nay chúng ta phải trông thật quyến rũ. Tớ muốn thử lòng của các chàng trai – Hee Rin hào hứng thông báo - Vậy thì con chờ gì nữa bắt đầu chọn trang phục thôi – Ga Eul nói to - Các cậu đợi chút tớ nghĩ số quần áo ở đây không đủ để chọn đâu – Jan Di vui vẻ nhấc điện thoại Ngay lập tức các mẫu thiết kế mới nhất được mang đến. Ai mà đến phòng Jan Di bây giờ có lẽ họ sẽ nghĩ đây là một siêu thị chỉ có toàn trang phục. Sau 2h lựa chọn tỉ mỉ cuối cùng S4 đã chọn được những bộ trang phục ưng ý. Về phần trang sức thì khỏi phải nói, những mẫu thiết kế của Ga Eul - tiểu công chúa của Rose càng làm tôn thêm nét quyến rũ của S4.
7h tối tại nhà riêng của chủ tịch tập đoàn Shinwa Bà Kang - mẹ của Jun Pyo đang tiếp chuyện với ông Geum nói về những khó khăn mà họ đã trải qua rong suốt những năm một mình nuôi con. Ông So thì đang hàn uyên tâm sự với vợ chồng chủ tịch Chu vì bà Chu từng là sư muội của ông và ông với ông Chu cũng rất thân nhau trong những ngày còn đi học. Ông Song thì lại kể những câu chuyện vui cho vợ chồng ngài Park nghe mà cười ngặt nghẽo. Hai vị này rất hợp nhau ở chỗ hài hước. Ngài tổng thống thì nói chuyện với vợ chồng hoạ sĩ Lee về hội hoạ Rồi mọi người lại quây quần bên nhau quanh chiếc bàn tròn lớn đặt giữa vườn mà chẳng ai để ý đến 4 chàng trai đang ngồi ở một chiếc bàn tròn nhỏ gần đó. Hôm nay F4 cũng vô cùng bảnh trai với những chiếc mặt nạ che đi nữa khuôn mặt. Jun Pyo với bộ vét đen tuyền sang trọng của Ý, đi kèm với chiếc mặt nạ màu bạc có đính Rubi phía trên. Ji Hoo trong bộ vét trắng ngà và mái tóc vàng được tỉa gọn và chiếc mặt nạ đen đính vài viên kim cương phía đuôi mắt. Woo Bin với bộ vét đen xám được may kiểu cách và chiếc mặt nạ nâu viền đá xung quanh. Yi Jung với bộ vét xanh đen và chiếc mặt nạ trắng đính saphia. - Họ hợp nhau quá nhỉ ! Tớ thấy nếu không nhắc họ thời gian thì họ có thể nói chuyện suốt 3 ngày 3 đêm đó – Jun Pyo than thở - Tớ cũng không ngờ họ lại có nhiều chuyện để nói như thế. – Yi Jung hùa theo - Mà sao giờ này S4 chưa đến nhỉ ? – Woo Bin hỏi - Ai nói đền rồi kia kìa ! – Ji Hoo nói và hướng mắt ra phia cửa. Bốn cô gái vô cùng quyến rũ vừa bước xuống xe. Họ sánh bước cùng nhau trên con đường đá nhỏ dẫn vào vườn. Hôm nay Jan Di chọn một chiếc váy đen hai dây ôm lấy cơ thể tôn lên những đường cong quyến rũ, mái tóc dài thẳng mượt buông xõa ngang vai. Cô đeo sợi dây chuyền được phối hợp giữa kim cương và hồng ngọc, đôi hoa tai rubi được thiết kế tin xảo và chiếc mặt nạ màu đen với hồng ngọc đính ở đuôi mắt và vài sợi lông vũ màu trắng che đi nửa khuôn măt đựoc make up nhẹ và đôi môi đỏ nhạt càng làm cô thêm sang trọng và quyến rũ.
Ga Eul mặc chiếc váy màu tím chít eo để lộ tấm lưng trần trắng mịn, phần phía dưới được xếp nhúng phồng ra, mài tóc dài được uốn thành từng lọn to buông xoã xuống bờ vai. Cô đeo một chiếc lắc tay nhỏ được thiết kế tinh sảo, đôi bông tai được đính 22 viên kim cương nhỏ li ti và chiếc mặt nạ màu tím nhạt viền saphia và đính một vài sợ lông vũ ở đuôi mắt che đi nửa khuôn mặt bầu bĩnh được make up nhẹ với đôi môi màu hồng nhạt. Nhìn cô vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ.
Hee Rin với thân hình người mẫu ‘chuẩn không cần chỉnh’ trông vô cùng gợi cảm trong chiếc đầm đỏ bó sát người xẻ tà để lộ đôi chân trắng nõn, thon dài. Cô đeo chiếc dây chuyền cùng đôi bông tai ngọc trai và chiếc mặt nạ màu bạc đính rubi che đi nửa khuôn mặt với đôi môi đỏ mọng, hấp dẫn và mời gọi.
Jun Min cũng không kém phần quyến rũ trong bộ váy trắng muốt không dây tôn lên vòng ngực đầy đặn và vòng eo nhỏ nhắn của cô. Bộ trang sức bạch kim đính rubi hết sức tinh sảo và chiếc mặt nạ trắng với những sợi lông vũ phía đuôi mắt đã che đi nửa khuôn mặt nhỏ với đôi môi tô nhẹ màu hồng nhạt càng làm cô thêm dịu dàng hơn. S4 bước đến trước mặt F4 và cúi đầu chào
End part 1
|
Part 2
Trong khi F4 còn đang sửng sờ trước vẻ đẹp của các nàng công chúa thì các cô gái đã nở một nụ cười tươi mãn nguyện nhưng thật ra trong lòng các cô đang vô cùng vui sướng vì vẻ mặt của F4 chứng tỏ các cô đã không uổng công mất cả một buổi chiều để chuẩn bị. Bước nhẹ nhàng lại gần chỗ F4 các cô cúi chào. - Chào các anh, tôi là Geum Jan Di còn đây là Chu Ga Eul, Park Hee Rin và Lee Jun Min – Jan Di chào rồi giới thiệu những thành viên còn lại của S4 Tiếng chào của Jan Di giúp các anh chàng tỉnh mộng. Lấy lại vẻ bình tỉnh vốn có. Jun Pyo đáp lại một cách lịch sự - Rất hân hạnh được làm quen với các cô. Tôi là Goo Jun Pyo, còn đây là Yoon Ji Hoo, Song Woo Bin và So Yi Jung. Các cô mau vào trong đi, các chủ tịch và phu nhân đang đợi. Nói rồi F4 bước chậm vào trong để lại các cô gái với trái tim như đang đánh lôtô trong lồng ngực. Mặc dù chỉ mới nhìn thấy các bạch mã hoàng tử của mình mà chưa nói chuyện nhưng các tiểu công chúa của chúng ta đã không điều khiển được nhịp đập của trái tim mình rồi. Đặc biệt là Jan Di, sau khi nghe giọng nói của Jun Pyo thì cô dường như không đứng vững được, Ga Eul phải nắm chặt tay Jan Di thì cô mới lấy lại bình tĩnh. Nhưng còn các chàng trai thì vẫn cứ dửng dưng như không có gì vì họ nào có biết đó là một nửa mà mình chờ đợi bấy lâu nay đâu. Chủ tịch Chu nhìn thấy F4 và S4 bước vào thì xuýt xoa khen - Ôi các cô công chúa của chúng ta hôm nay các con thật sự rất tuyệt. - Các hoàng tử cũng đâu kém gì phải không các ông bà – Ngài So lên tiếng và đề nghị - Tại sao các con không mời các cô gái xinh đẹp này nhảy một bản nhỉ? - Đúng đấy!... - các chủ tịch và phu nhân cũng ủng hộ Nghe vậy F4 lần lượt mời S4 nhảy. Bản nhạc cổ điển vang lên, từng đôi sánh vai nhau bước ra: Jun Pyo – Jun Min, Ji Hoo – Ga Eul, Yi Jung – Hee Rin, Woo Bin – Jan Di. S4 bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình. Họ thả mình theo địêu Valse chậm, mỗi người trôi theo một suy nghĩ riêng. Giữa khoảng sân Jun Pyo đang dìu Jun Min nhảy nhưng tâm trí anh thì đang nghĩ mông lung về chuyện công ti. Jun Min bắt chuyện với anh. - F4 các anh rất tuyệt vời nên tôi không nghĩ rằng các anh chưa có bạn gái. - Ồ! Tại sao cô lại nghĩ như vậy? – Jun Pyo hỏi lại - Vì các anh không đưa bạn gái mình tới. - Không, chúng tôi đã có bạn gái từ lâu lắm rồi! Nhưng các cô ấy đi xa nên chúng tôi không đưa đến đây. Câu nói của Jun Pyo khiến tim của Jun Min thắt lại. “ Anh đã có bạn gái rồi ư! Vậy mà bấy lâu nay mình luôn nghĩ mình sẽ có một vị trí quan trọng trong lòng anh. Nhưng có lẽ anh chỉ như cơn gió thoảng qua đời cô mà thôi.” Gần đó Ji Hoo cũng đang chậm rãi đưa Ga Eul theo bản nhạc. Tay anh cầm tay Ga Eul, tay kia ôm eo cô, bàn tay anh chạm vào tấm lưng trần trắng mịn của cô nhưng anh cũng chẳng có cảm giác gì. - Hình như tôi chẳng có sức hấp dẫn gì cả hay tại tôi quá xấu mà nãy giờ anh không thèm nhìn tôi vậy. - Không cô rất xinh đẹp nhưng tôi đã có bạn gái rồi! – Ji Hoo bật cười - Vậy à! Tại sao anh không dẫn cô ấy tới? - Cô ấy đi xa rồi nên không tới được. À vậy S4 các cô chưa có bạn trai à sao không dẫn tới? - Không chúng tôi có bạn trai rồi nhưng hình như cũng chưa có. - Cô nói vậy là sao? – Ji Hoo nhìn Ga Eul khó hiểu. - Rồi anh sẽ biêt thôi! Cách đó không xa Yi Jung và Hee Rin đang nói chuyện rất vui vẻ. - Ồ cô cũng thần tượng cha mình à! Tôi cũng vậy, chúng ta có vẻ hợp nhau nhỉ? Làm bạn nhé! - Được thôi biết đâu chúng ta sẽ còn tiến xa hơn thì sao. – Hee Rin đùa - Tôi không đùa đâu nhé! Tôi có bạn gái rồi. - Vậy thì thôi tôi cũng có bạn trai rồi vậy. Woo Bin thì đang bị Jan Di xoay như chong chóng. - Anh nói có bạn gái rồi bây giờ lại nói chưa có là sao? - À à....... – Woo Bin chẳng biết giải thích thế nào bèn đổi đề tài – Jan Di này nhà cô là hãng xe hàng đầu chắc cô biết mô hình xe Lussi T10 là của ai sáng chế chứ. - Sao anh hỏi có gì không? – Jan Di hỏi lại - À không tôi hỏi cho Jun Pyo ấy mà. Nó giữ cái mô hình ấy 5 năm rồi! - Vậy sao chắc nó quan trọng với anh ấy lắm nhỉ? – Jan Di hỏi cố giữ giọng bình tĩnh. Thực ra cô vui lắm “ thì ra anh ấy vẫn còn giữ nó” - Tất nhiên rồi của người yêu tặng nó đó! Woo Bin vừa nói đến đây thì mọi người đổi bạn nhảy. Jan Di trở về với Jun Pyo, Ji Hoo và Jun Min, Yi Jung với Ga Eul và Woo Bin với Hee Rin mọi người lại chìm vào bản nhạc. Jun Pyo nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Jan Di. Khi nắm tay anh cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Tâm trí cô giờ đang lơ lửng ở 9 tầng mây. “Anh coi mình là người yêu ư?” Mặt cô bây giờ đã đã đỏ ửng nhưng nhờ có mặt nạ nên che đi được. Gần đó nỗi thất vọng hiện rõ trên gương mặt Ga Eul vì khi nãy cô cũng nghe Jun Pyo nói F4 đã có bạn gái hết rồi. Vậy là anh đã có bạn gái rồi. Phải rồi tại sao anh phải nhớ một đứa xấu xí như mình chứ. Nước mắt trực trào nơi khoé mắt Ga Eul nhưng cô vô tình nhìn thấy nó trên sợi dây chuyền anh đang đeo. Đúng rồi! Chính là nó. Chiếc nhẫn duy nhất trên thế giới mà cô thiết kế dành cho soulmate của mình. Anh đang đeo nó ư? - Yi Jung à! Tôi thấy chiếc nhẫn mà anh đang đeo trên dây chuyền rất đặc biệt, anh có thể tặng tôi không? - Không được đâu nó rất quan trọng đối với tôi. Nếu cho cô mượn thì được. – Yi Jung bất ngờ vì Ga Eul là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới thì việc gì phải xin anh nột chiếc nhẫn chứ. - Ồ vậy thì không cần đâu tôi chỉ cảm thấy nó rất đặc biệt mà thôi. Nói vậy nhưng Ga Eul vui lắm. Vì anh mà 5 năm qua cô luôn cố gắng học tập và làm việc hết mình, rèn luyện sức khoẻ để mong có một ngày cô có thể hãnh diện sánh bước với anh. Tâm trạng y hệt Ga Eul, Hee Rin tươi cười nhảy nhịp nhàng với Woo Bin. Trên tay anh chính là chiếc đông hồ Thụy Sĩ mà cô đã đeo cho anh tại sân bay Seoul khi cô đi du học vào năm 12 tuổi. Thực ra cô đã nhìn thấy anh đeo nó từ khi mới bước vào cơ, “ Không ngờ đã 7 năm rồi mà anh vẫn còn đeo, bộ không sợ người ta nói anh keo kiệt xài đồ cũ hoài à” cô nghĩ thầm. S3 trong tâm trạng hạnh phúc vô bờ duy chỉ có Jun Min là đang đau khổ. Khi vừa cầm lấy tay Ji Hoo cũng là lúc nước mắt cô bắt đầu rơi đằng sau chiếc mặt nạ. Jun Min là người nhạy cảm và giỏi che giấu cảm xúc nhất S4, nhưng không hiểu sao giờ đây cô không thể nào kìm chế tình cảm của mình nữa. Cô cúi mặt xuống để Ji Hoo không nhìn thấy nhưng anh đủ tinh ý để thấy bàn tay cô đang run và nước mắt cũng đang rơi xuống bãi cỏ. - Cô sao vậy? Cô không khỏe à? – Ji Hoo ôn tồn hỏi - Không tôi không sao đâu! – Jun Min trả lời cố giữ giọng bình tĩnh Bản nhạc dừng, mọi người trở về bàn tiệc. F4 đi vào trước còn S3 thì bước vội lại chỗ Jun Min vì thấy cô còn đứng đó mà nước mắt thì không ngừng rơi. - Jun Min à cậu có ổn không vậy ? – Jan Di hỏi. - Khi nãy Jun Pyo nói F4 có bạn gái từ lâu lắm rồi – Jun Min nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. S3 kể nhanh chuyện vui của mình rồi cùng nhau an ủi Jun Min. - Cậu đừng khóc nữa Jun Min à. – Ga Eul nói. - Anh ta không yêu cậu là thiệt thòi của anh ta. Đáng lẽ anh ta phải khóc chứ cậu khóc làm gì. – Hee Rin nói to - Đúng đó! Người theo cậu xếp hàng dài cả mấy vòng Trái Đất còn chưa hết nữa, việc gì phải đau lòng vì anh ta – Jan Di đùa - Thôi được rồi chúng ta vào trong đi. – Jun Min bật cười lau nước mắt rồi nói. S4 vừa vào đến bàn tiệc chủ tịch Park liền hỏi: - Các con làm gì ngoài đó mà lâu vậy? Có chuyện gì à? - Không có chuyện gì đâu cha à – Hee Rin vội trả lời rồi ngồi xuống. - Các con mau tháo mặt nạ ra đi! Bộ định đeo như thế mà ăn tối á? - Chủ tịch Geum đùa. Lúc này S4 mới để ý thấy mọi người cả F4 đều đã tháo mặt nạ ra hết. - Nhưng cha à! Bình thường tụi con cũng đeo như thế này mà có sao đâu. – Jan Di phản đối. - Không được. Ở đây toàn người nhà cả. Các con đeo mặt nạ như thế làm sao cha giới thiệu con với các cô chú được. Vậy là S4 miễn cương tháo mặt nạ ra. Thực ra so với lúc nhỏ gương mặt và thân hình các cô đã thay đổi đi rất nhiều nhưng Jun Min thì gương mặt vẫn không thay đổi. Cộng với việc vừa mới khóc hồi nãy nên mắt cô bây giờ vẫn còn đỏ hoe. Khi S4 tháo mặt nạ ra thì F3 còn sửng sờ hơn ban nãy vì S4 không chỉ có thân hình đẹp mà gương mặt của họ cũng rất đẹp. Họ như những thiên thần vừa bước ra từ chuyện cổ tích. Không để ý đến vẽ mặt của F4, S3 quay sang nhìn Jun Min. Lúc này cô đang cúi mặt xuông vì lo ba mẹ cô sẽ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô. Chủ tịch Lee nhìn cô công chúa cưng của mình thì thấy hai mắt đỏ hoe của Jun Min, ông lo lắng hỏi: - Jun Min, con sao vậy? Con không khoẻ ở đâu hay ai ăn hiếp con ? Mọi người chăm chú nhìn Jun Min. Những giọt nước mắt trực trào nơi khoé mắt của cô. Mẹ không ôn tồn hỏi: - Công chúa cưng của mẹ, con làm sao thế? Lúc này Jun Min ôm lấy cha cô oà khóc, nước măt con gái ướt đẫm áo của ông. Mọi người nhìn Jun Min lo lắng. Chù tịch Lee biết Jun Min đang gặp chuyện gì rất đau khổ, ông nhẹ nhàng vuốt tóc Jun Min và bảo: - Đừng khóc nữa tiểu công chúa của cha. Nói cho cha nghe có chuyện gì nào? Đối với Jun Min cha cô vừa là người bạn, vừa là người thầy. Niềm đam mê hội hoạ giúp hai cha con càng hiểu nhau nhiều hơn. Khi Jun Min vẽ bức trang “gió và lá” ông luôn quan sát cô và ông biết con gái mình đã có ngọn gió của riêng mình. - Cha à! Gió của con đã rời bỏ con rồi..... – Jun Min nói trong tiếng nấc. - Gió của con! Cậu ấy đang ở đây sao? Chủ tịch Lee đưa mắt nhìn F3 đang ngớ người ra chẳng hiểu gì cả. Ji Hoo vừa từ đại sảnh bước ra, anh khựng lại và thốt lên: - Vanessa.................
End Part 2 Một cặp đã nhận ra nhau..... Cuộc thử thách bao giờ mới kết thúc....... Hãy đón xem
|