Lớp Trưởng Và Tôi
|
|
LỚP TRƯỞNG VÀ TÔI Tác giả: xuxumeomeo Chương 29: Chia Ly Ads Ngón tay Ngọc Thư khẽ cử động, mắt nó nặng trĩu chỉ muốn nhắm nghiền. Thực sự tay chân nó rã rời, đầu đau như búa bổ.
– Bác sĩ,bác sĩ. Nó nghe thấy tiếng của ba.
Đôi mắt khó nhọc mở mẹ nó đang đứng rất gần, khuôn mặt bà sao tiều tụy thế, mắt mẹ sưng húp. Mẹ khóc nhiều đến vậy sao. Nó muốn hỏi nhưng chẳng thể cất nổi lời, cổ họng nó khô khốc. Bác sĩ tới,mọi người tản ra.
– Ổn rồi, em không phải lo nữa. Con bé qua cơn nguy hiểm rồi. Chỉ cần ở lại vài hôm để anh kiểm tra não bộ một lần nữa, nếu không có di chứng gì thì sẽ sớm được xuất viện thôi. Hiện con bé mới tỉnh lại nên mọi người hạn chế vào đông nhé.
– Em biết rồi, cảm ơn anh Hưng. Mẹ nó cảm ơn rối rít
– Không có gì. Anh đi trước.
– Vâng anh đi.
Mẹ nó chào chú Hưng, lập tức quay lại xem nó thế nào.
– Em ra ngoài cho y tá chăm sóc nó đã. Con vừa tỉnh lại để cho nó nghỉ ngơi một chút rồi vào thăm sau. Mẹ nó gật đầu, đi ra ngoài.
***
Ngọc Thư đã nhớ lại những kí ức đã mất. Đã có quá nhiều thứ xảy ra nhất thời nó chưa giải quyết được hết. Ba mẹ, Minh Thái, mọi chuyện khiến đầu nó muốn điên lên.
– Chị ơi. Cô y tá quay lại.
– Cô cần gì. Y tá ân cần hỏi nó.
– Chị cho em cốc nước. Với cả chị nói ba mẹ vào đây hộ em nhé. Em cảm ơn. Nó nói rành mạch, mọi chuyện nó sẽ giải quyết hết trong hôm nay.
***
– Thư con sao rồi. Làm ba mẹ sợ quá.
– Ba mẹ chuyện ly hôn của hai người… vẫn tiếp tục sao. Nhất thời ba mẹ nó im lặng, họ không thể ngờ bé con ấy nhớ lại hết bao gồm cả chuyện ly hôn của họ.
– Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa được không.
– Ba… sống với nhau một thời gian lâu như vậy hai người vẫn quyết định ly hôn.
– Đây là chuyện của người lớn còn không nên xem vào.
– Lúc nào ba mẹ cũng nói như vậy. Ba mẹ có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của con và anh Khang. Sao ba mẹ ích kỷ quá vậy. Khoảng thời gian vui vẻ trước đây của gia đình mình tất cả là giả dối sao. Ba mẹ đã chăm sóc con khi con bị mất trí nhớ cả một thời gian dài như vậy mà hai người vẫn khăng khăng ly dị.
– Bình tĩnh đi nào con gái. Ba mẹ sẽ suy nghĩ lại được chứ.
– Nếu ba mẹ vẫn cứ giữ quyết định ấy thì con xin lỗi coi như con chưa từng tồn tại.
Nó lạnh lùng. Con sẽ biến mất cho ba mẹ xem. Ba mẹ Ngọc Thư đưa mắt nhìn nhau.
– Con muốn nghỉ ngơi. Ba mẹ ra ngoài đi ạ.
– Vậy con nghỉ ngơi đi nhé, có việc gì cứ gọi ba mẹ.
– Vâng ạ.
Có những thứ bề ngoài tưởng chừng như hạnh phúc nhưng thật ra bên trong lại rỗng toét.
– Ngọc Thư.
– Thiên Duy,Minh Tuyết.
– Đỡ hơn chưa đầu còn đau nữa không.
– Tao ổn mà Tuyết. Không sao nữa rồi.
– Mày làm tao sợ chết đi được. Minh Tuyết nhào xuống giường bệnh ôm nó.
– Ặc ặc mày làm tao chết vì ngạt thở mất.
– Xin lỗi. Tuyết nước mắt ngắn dài, mũi đôi lúc sụt sịt.
– Mít ướt quá đi, Thiên Duy đâu lôi vợ về nhà.
– Ngọc Thư, mày với Thái. Không khí trong phòng đột nhiên trầm lặng.
– Thì sao. Giọng nó hơi lạnh.
– Minh Thái bị anh Khang và cả tao nữa đánh xả giận cho mày rồi. Dù gì cũng đừng rời xa nó được chứ.
– Chuyện của tao. Cảm ơn đã quan tâm. Không còn việc gì nữa thì cửa ở đằng kia không tiễn. Nó nằm xuống,rúc vào trong chăn.
|
– Mày ngang quá cứ như vậy hai đứa mày sẽ lại đau khổ thêm thôi. Đi thôi Thiên Duy.
Ngọc Thư cuộn mình trong chăn nhẹ thở dài. Bên ngoài Vũ Khang đứng trước cửa tuyệt nhiên không cho Minh Thái bước vào.
– Tại sao anh không cho em vào.
– Cậu không có tư cách. Cậu vào chỉ làm con bé thêm mệt mỏi.
– Anh. Vũ Khang giật mình quay lại, Ngọc Thư nhợt nhạt đang mở cửa.
– Quay vào trong nhanh lên.
– Em không.
– Ngọc Thư. Bước vào.
– Anh tránh ra đi em đi một chút sẽ quay về sớm thôi. Cậu có chuyện gì Phan Minh Thái.
– Đi theo tôi. Minh Thái nắm chặt lấy tay Ngọc Thư lôi đi.
– Buông ra. Minh Thái vẫn nắm chặt kéo Ngọc Thư đến chỗ cầu thang thoát hiểm.
– Nghe tôi giải thích chuyện của Thanh Nhi.
– Tôi không cần.
– Hôm ấy Nhi gọi tôi đến chỉ để xác minh trong lòng tôi có Nhi hay không. Tôi đã trả lời là không,cậu ấy hôn tôi là tạm biệt.
– Giải thích cho tôi làm gì.
– Vì tôi yêu cậu, Ngọc Thư. Tôi không muốn cậu vì tôi mà tổn thương nữa. Đừng rời xa tôi được không, xin em đấy. Một lần là quá đủ rồi.
Ngọc Thư bỏ đi, cứ tiếp tục đứng đó trái tim nó sẽ lại mềm nhũn và rồi lại tha thứ,lại sai lầm một lần nữa.
– Ngọc Thư. Nó ngước mặt lên Thanh Nhi hớt hải chạy vội dừng trước nó. Minh Thái đâu.
– Cầu thang thoát hiểm.
– Cảm ơn chuyện cậu thấy đã như vậy rồi thì trả Minh Thái về cho tôi. Nó nhếch môi khinh bỉ rồi bỏ đi.
***
Hôm sau Ngọc Thư xuất viện, bạn bè cùng lớp đứng đầy trước cổng ,nó vui đến phát khóc. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nó cũng đều có bạn bè bên cạnh như vậy là đủ rồi. Minh Thái lặng lẽ đứng nhìn nó từ xa. Bóng dáng ấy thu hết vào trong tầm mắt Ngọc Thư.
– Ngọc Thư, ba mẹ sẽ ly hôn trong 3 ngày nữa. Vũ Khang đưa cho nó một xấp hồ sơ.
– Anh… anh giúp em một việc được không.
– Chuyện gì.
– Em muốn đi đâu đó thật xa anh giữ bí mật giúp em nhé.
– Ngọc Thư…
– Em mệt rồi muốn đi đâu đó xa khoảng một thời gian khi nào em suy nghĩ kỹ rồi em sẽ quay về.
– Chuyện này…
– Nếu anh không chịu em sẽ tự mình trốn đi.
– Thôi được anh giúp em. Vũ Khang hiểu một khi con bé nói là làm thà để anh biết vị trí của nó còn hơn lạc mất. Ngoài Ngân Thùy thì Ngọc Thư chính là nữa thế giới của anh. Mất đi con bé anh thật sự cảm thấy rất sợ.
Ngày ba mẹ Ngọc Thư chuẩn bị đưa đơn ly hôn lên tòa cũng là ngày Ngọc Thư rời đi. Minh Thái chạy đến sân bay tìm nó như tên điên nhưng rốt cuộc người chẳng thấy đâu chỉ thấy trong lòng tất cả như chết rồi. Trên bầu trời con chim sắt khổng lồ mang người con gái mà cậu yêu đến một phương trời khác, mang theo cả trái tim của cậu đi.
|
LỚP TRƯỞNG VÀ TÔI Tác giả: xuxumeomeo Chương 31: Công Việc Chính, Việc Làm Thêm Ads – Sao mặt ba khó coi thế bộ hợp đồng có chuyện gì sao.
– Thằng nhóc Minh Thái bỗng nhiên hôm.nay lại giở chứng không chịu ký hợp đồng. Trong khi hai bên đã thoả thuận ổn hết rồi. Ba Thư thở dài, còn cô lặng thinh. Có phải vì cô mà hợp đồng không được ký.
– À mà ba con về đây không chỉ đoàn tụ gia đình đâu còn kiếm việc làm nữa. Con định xin vào làm việc ở công ty.
– Hà hà tốt con muốn có việc làm,ta cho con nhưng con phải lấy được chữ ký của Minh Thái, con được nhận.
– Chuyện này…
– Ta cho con ba ngày.
-Sao nhanh vậy ba.
– Một hợp đồng béo bở không nên để lâu. Coi như cho con lấy công chuộc tội. Ráng mà làm tốt.
– Con biết rồi.
Ngọc Thư thở dài, cô đi bộ về nhà thay vì taxi. Lâu ngày mới về lại quê nhà đường không còn nhớ rõ nữa. Là cô thay đổi sao.
Píp. Tiếng còi xe hơi kéo cô về lại hiện thực. Khỉ thật cô đi bộ ảnh hưởng gì tới chiếc Porsche màu bạc đó chứ. Tiếng còi vang lên lần hai.
– Này bộ đường đông lắm hay sao. Tôi cản các người à.
– Bao năm rồi vẫn ăn nói như vậy. Người đàn ông bước xuống chiếc xe, cơ bắp không giấu nổi dưới lớp áo sơmi trắng.
– Minh…Minh Thái. Ngọc Thư sững lại
– Sao thế tên tôi xa lạ đến vậy hả. Dù sao cũng là lớp trưởng của cậu nguyên một năm 12 cơ mà. Lên xe đi tôi đưa cậu về.
– À… ưm…
Minh Thái mở cửa xe, nắm lấy tay Ngọc Thư đẩy vào ghế bên cạnh tài xế.
– Cài dây an toàn vào. Minh Thái nhắc nhở. Bộ bên Anh người ta lái xe không thắt dây an toàn sao. Anh rướn người về phía Ngọc Thư, lấy dây an toàn thắt lại cho cô.
– Cảm ơn. Cô lí nhí, từ khi nào trước Minh Thái cô lại không tự tin như thế này chứ.
Không biết là Ngọc Thư quá mệt hay Minh Thái chạy xe quá êm chỉ một chốc cô đã ngủ gục. Khẽ liếc mắt qua bên cạnh, Ngọc Thư đang tựa đầu vào kính xe ngủ.
– Tính xấu ăn sâu vào máu em rồi. Anh mỉm cười. Cô ngủ rồi coi như anh không biết nhà cô nhé. Minh Thái lái xe đưa Ngọc Thư về nhà mình.
Lúc cô tỉnh dậy đã là 4 giờ chiều.
– Ngủ ngon chứ. Mắt Minh Thái vẫn chăm chăm nhìn bản hợp đồng.
– Xin lỗi, làm phiền Phan tổng rồi. Cây bút đang kí xoẹt xoẹt trên giấy dừng lại khi nghe câu nói ấy.
– Phan tổng. Từ khi nào em và tôi lại xa cách như vậy.
– Tôi, tôi phải về rồi. Cảm ơn Phan tổng đã cho tôi quá giang.
– Nhà tôi bộ muốn đi là đi sao. Minh Thái tiến về phía Ngọc Thư. Ai cho phép em đi.
– À tôi có chân thì tôi đi.
– Tôi không cho phép em đi. Anh càng tiến tới, cô càng lùi về phía sau đến khi lưng cô đụng vào cánh cửa.
– Phan tổng à chúng ta…
– Sao. Anh chống một tay lên cánh cửa, cúi sát xuống mặt cô. Hơi thở nam tính của anh phả vào mặt khiến cô chịu không nổi.
– Chúng ta kết thúc từ năm năm trước rồi Phan tổng. Mặt Thái đanh lại.
– Kết thúc? Em bỏ tôi lại đây trốn chạy sang Anh quốc bây giờ trở về lại bảo chúng ta kết thúc. Ngọc Thư là tôi sai sao. Em nói đi. Tôi luôn luôn nắm chặt lấy tay em, em buông tay tôi trước. Tôi dằn vặt bản thân vì tôi mà em chịu tổn thương rất nhiều đến lúc tôi muốn bù đắp cho em em lại bỏ tôi mà đi. Mắt anh xoáy sâu vào mắt cô khiến cô phải né đi chỗ khác. Cô không đủ dũng khí mà nhìn vào mắt anh. Cô sợ mình sẽ mềm lòng như trước đây.
Minh Thái mở cánh cửa sau lưng Ngọc Thư.
– Em đi đi. Lời nói nhẹ như gió thoảng.
– Xin lỗi. Chào Phan tổng. Cô xoay người bước ra ngoài. Áp lưng vào cánh cửa, cô thở gấp.
Cô và anh chỉ cách nhau một lớp cửa nhưng cảm giác như cách nhau một chân trời. Thật gần nhưng cũng thật xa xôi.
***
– Con về rồi. Ngọc Thư đứng trước cửa nhà kêu to.
– Muội về có cần huynh thuê nguyên ban nhạc luôn không.
– A mệt chết mất huynh còn ở đó nói nữa sao.
– Muội vứt valy ở công ty hại huynh mới đi họp về đã phải nhận hàng giúp muội.
– Muội thương huynh nhất nhà ý.
– Cô đừng có mà nịnh tôi. Lấy được bằng chưa.
– Hai tháng nữa muội bay qua đó lấy.
– Con gái đói bụng không. Mẹ có làm ít bánh trà xanh cho con đấy.
– Yay ôm cái nào. Mẹ con là tuyệt nhất.
– Lên tắm rửa sạch sẽ đi nào. Người con bốc mùi rồi đấy.
– Tuân lệnh mẫu thân.
Gia đình cô bây giờ hạnh phúc quá. Ngày cô rời đi, nghe được tin ba mẹ cô cũng rút lại đơn ly hôn, cho người lùng sục khắp nước Anh nhưng cô trốn cũng giỏi lắm. Suốt thời gian ấy cô vừa đi học,vừa đi làm thêm. Những ngày đầu tiên hết sức khó khăn may sao có Vũ Khang âm thầm bay sang Anh giúp đỡ em gái. Coi như cô ra đi cũng có cái lợi,cũng có cái hại. Cô cảm thấy có lỗi với Minh Thái, bạn bè cùng lớp dù sao cũng gắn bó với nhau hơn một năm trời lúc ra đi lại không thèm từ biệt ai hết. Thiệt có lỗi quá đi mất.
***
|
– Ngọc Thư. Cô đưa mắt về phía cửa sổ, vô thức nhìn sang cửa sổ đối diện. Bên ấy cửa đóng im lìm. Lại ảo tưởng có người đang gọi.
– Aigoo, mày bị ám ảnh quá rồi. Minh Thái với mày kết thúc rồi. Không còn gì nữa. Đừng nhớ nhung người ta chi.
– Ngọc Thư.
– Damn, mày bị ảo tưởng rồi.
– Huynh gọi muội đấy.
– Ơ… Sao huynh không gõ cửa.
– Gõ muốn gãy cả tay. Hợp đồng ba bảo huynh đưa cho muội.
– À phải rồi.
– Chưa có bằng dám đi cửa sau xin việc.
– Aigoo xã hội bây giờ vậy mà. Sao trách muội được. Là muội đang đóng góp sức mình vào xây dựng công ty.
– Lắm lời.
– Mà khi nào huynh với Thuỳ tỷ cưới vậy hả. Ây da muội chờ lâu quá rồi. Khi nào muội mới được ẵm cháu vậy. Ôi cháu ơi, cô hóng cháu quá. Cháu mau ra đời đi.
– Con nhỏ này,liên quan gì chứ.
– Có người mặt đỏ rồi. Hihi muội đi xin chữ ký của đối tác đây. Bye huynh
– Muội… đánh bài chuồn sao.
***
– Số mày đúng số con mực nha Thư, vừa mới từ hang cọp trở về lại lầm lũi vào đấy tiếp. Ây da thời buổi này xin việc thật khó quá đi nha.
– Vừa đi vừa nói tự kỷ à.
– Ơ… Minh Thái. Xấp hợp đồng rơi xuống.
– Lẩn quẩn quanh khu nhà tôi làm gì. Em không phải tôi cho em đi rồi sao. Hay nhớ thương tôi quá nên quay lại.
– Ảo tưởng vừa thôi. Tôi đến có việc.
– Tôi đói, tôi muốn đi ăn.
– Tôi ăn rồi mặc kệ cậu.
– Tôi xưng em là em, em phải xưng tôi là anh chứ. Minh Thái ngây thơ.
– Fu…
– Cứ nói thẳng ra. Tôi với em không phải ngại.
– Fuck. Ngọc Thư bực mình, ngày xưa đã mặt dày bây giờ còn dày hơn.
– Nếu em muốn chúng ta có thể làm ở nhà tôi hay khách sạn.
– Phan Minh Thái ơi là Phan Minh Thái, mặt anh dày quá rồi.
– Tốt cuối cùng cũng chịu gọi một tiếng anh. Cứ thế phát huy. Còn bây giờ đi ăn nào. Em muốn ăn cái gì. Lẩu cá Thái nhé à không lẩu thái cay lắm em không ăn được. Tự nhiên mắt Ngọc Thư cay xè, khẩu vị của cô, anh còn nhớ rõ như vậy sao.
– Nấu mì cho tôi ăn đi. Ngọc Thư buộc miệng.
– Bao nhiêu năm như vậy cũng không từ bỏ món ấy. Được rồi về nhà thôi tôi nấu cho em ăn.
Ngọc Thư đi loanh quanh trong phòng khách, cách trang trí của Minh Thái vẫn giống như ngày xưa, gọn gàng,ngăn nắp, cái nào ra cái đó rất khoa học.
– Thư heo, em … à … tôi …
– Bao nhiêu tuổi đầu rồi còn gọi tôi như vậy nữa. Muốn ăn đập sao.
– Tôi không biết nấu mì.Ngọc Thư ngã ngửa hèn gì đứng lấm lét nhìn cô như vậy.
– Để đó tôi nấu cho. Ngọc Thư xắn tay áo,tiến vào bếp. Sau một hồi cuối cùng hai tô mì nghi ngút khói được đem ra bàn ăn.
– Ngon không. Ăn từ từ thôi làm như bị bỏ đói vậy.
– Ai dạy em nấu vậy ngon quá đi. Khụ khụ. Minh Thái ho đặc sụa
– Đã bảo ăn từ từ rồi còn, nghẹn rồi đấy. Nước này. Minh Thái uống nước, Ngọc Thư vuốt ngực anh cho đống mì mau trôi xuống dạ dày.
– Thích thật. Ngọc Thư vội rút tay về, đống cơ ấy hút hồn người ta thế không biết.
– Ngày ngày anh ăn cái gì mà đến cả mì cũng không biết nấu.
– Ăn ngoài đường, lâu lâu thì về nhà ăn. Này mắt em sao thế. Năm năm như vậy tôi quen rồi.
– Xin lỗi. Minh Thái giả vờ không nghe thấy.
– Ngon quá đi mất. Em đến đây để lấy chữ ký của tôi đúng không.
– À phải rồi. Chính xác là như vậy.
– Ngoài ra không còn gì khác.
– Là sao chứ. Ngọc Thư ngây ngô.
– Tôi có điều kiện, tôi sẽ kí nếu hàng ngày em đến đây nấu cho tôi ăn. Tôi vẫn sẽ trả lương hàng tháng cho em.
– Gì chứ.
– Không chịu sao. Tùy em thôi. Hợp đồng sẽ không có hiệu lực nếu không có chữ ký của tôi. Em biết rõ điều đó mà.
– Đồng ý. Vừa có công việc chính thức,vừa có công việc làm thêm. Tuyệt quá rồi còn gì nữa.
– Tốt. Hợp đồng đâu đưa đây. Minh Thái lấy bút,kí xoẹt xoẹt trên giấy. Ngọc Thư sướng rơn, người cứ lâng lâng trên mây.
– Cảm ơn nhé. Ngọc Thư cầm xấp hợp đồng, hướng cửa ra về
– Đi đâu vậy. Không phải hồi nãy em nói Fuck sao. Giường tôi cũng êm lắm đấy. Tôi tuy chưa có kinh nghiệm nhưng nhất định sẽ học hỏi tốt. Em yên tâm
– Thật vô liêm sỉ. Ngọc Thư bỏ chạy ra ngoài. Mặt thật sự là max dày rồi. Không thể tin được. Sao lại có con người như thế trên đời cơ chứ. Thật là lần sau phải cẩn thận hơn mới được.
|
LỚP TRƯỞNG VÀ TÔI Tác giả: xuxumeomeo Chương 32: Phan Tổng Mặt Dày Ads Ngọc Thư vui vẻ về nhà với bản hợp đồng đã có chữ ký của Minh Thái.
– Ba ơi con làm được rồi nhé.
Cô lắc lắc bản hợp đồng.
– Sao nhanh thế.
Ba cô đặt tờ báo đang đọc dở xuống bàn, nắm lấy mấy tờ giấy A4.
– Ây da con gái ba phải đánh đổi nước mắt, xương máu đấy. Thế nên công việc của con ấy ba nên cân nhắc một chút nhé. Dù cho hai tháng nữa con mới lấy bằng tốt nghiệp nhưng ba cũng không được cho con làm lễ tân đâu đấy.
– Ta đang định cho con làm chức ấy.
– Baaaaa. Ngọc Thư ngân dài, mè nheo. Ba xem con chỉ trong một ngày đã hoàn thành tốt nhiệm vụ ba giao. Sao lại có thể cho con đứng ở lễ tân được chứ.
– Haha con gái ta lớn rồi biết đặt điều kiện với ba nó nữa cơ đấy. Thôi được để không uổng công con, học việc trong phòng makerting do anh con quản lý đi.
– Vậy mai bắt đầu đi làm hả ba.
– Ừ.
– Yêu ba nhất. Con lên phòng đây ạ.
– Nhớ đi làm cho đúng giờ.
– Con biết rồi ạ.
Ngọc Thư khép cửa phòng, leo tót lên giường, nhún nhảy.
– À phải up status lên facebook mới được. Lâu ngày không lên chắc tường nhà nó mục luôn rồi.
Cô lôi máy tính xách tay ra, đăng nhập vào facebook. Lúc bay sang Anh, cô đã khoá facebook lại không biết bây giờ còn đăng nhập vào được nữa không. Tiếng ting vang lên, đăng nhập thành công. Cô sốc trước đống tin nhắn.
– 2K tin nhắn, trời đất giết tôi đi.
Cô bắt đầu lướt tin nhắn, bạn bè cũng có,thầy cô cũng có, người quen cũng có. Nhưng sốc nhất vẫn là của Minh Thái 1700 tin, gửi đều đặn suốt năm năm. Ngọc Thư nhấp vào ô chat với Minh Thái, tin cũ nhất là một ngày sau khi cô sang Anh.
”Ngọc Thư,về với tôi đi. Tôi nhớ cậu”
”Ngọc Thư,ngày thứ hai rồi, về lại đi. Tôi nhớ cậu phát điên được”
Rất,rất nhiều tin nhắn được gửi đến. Minh Thái đều đặn gửi cho cô. Mỗi ngày một tin nhưng cô không hề hay biết, không hề reply lấy một tin.
” Ngọc Thư, tôi đỗ đại học rồi, thủ khoa luôn nha. Thấy người yêu cậu giỏi chưa. Nhận được tin nhắn gọi ngay cho tôi. Cậu sống vẫn tốt chứ. Tôi nhớ cậu”
….
” Ngọc Thư hôm nay có một đàn em tỏ tình với tôi. Ây da làm sao được nhỉ tôi có cậu rồi. Tự nhiên muốn nhìn thấy khuôn mặt cậu khi ghen quá. Đáng yêu chết được. Trở về với tôi đi. Tôi nhớ cậu”
…
” Ngọc Thư bên Anh vui như vậy sao. Đã ba năm rồi, ngày nào tôi cũng bỏ chục phút đồng hồ để báo cáo tình hình của tôi cho cậu nghe. Trả lời đi, một tin thôi cũng được. Tôi nhớ cậu nhiều lắm. Trở về với tôi đi”
…
” Ngọc Thư, tôi báo cậu một tin cậu đừng shock nhé. Thanh Nhi cô ấy mất rồi vì bệnh máu trắng. Trước đây cô ấy làm sai cái gì, có lỗi gì với cậu cho tôi xin lỗi hộ cô ấy nhé. Thanh Nhi, là vì mù quáng tình yêu mới gây ra những lỗi lầm như vậy. Đừng giận cô ấy nữa. Cô ấy liên tục nói tôi phải xin lỗi cậu trước khi mất. Cậu đừng bướng như vậy nữa, về lại với tôi. Minh Thái nhớ cậu”
…
” Ngọc Thư, tôi được nhận việc rồi. Là phó tổng giám đốc đấy nhé. Oách chưa. Tôi đều đặn gửi tin nhắn suốt bốn năm rồi. Phản hồi lấy một tin đi. Bên Anh có gì vui chứ. Về lại với tôi. Tôi nhớ em”
Tin nhắn cuối cùng là gửi vào trưa hôm nay.
”Ngọc Thư em chịu trở về rồi sao. Năm năm tôi chờ em rồi. Sao em lại lạnh lùng với tôi như thế. Tôi mờ nhạt trong mắt em vậy sao. Vì em tôi cố gắng rất nhiều trở thành tổng giám đốc đấy vậy mà em lại không nhìn tôi lấy một lần. Năm năm đã là quá đủ với tôi rồi. Từ bây giờ tôi nhất định sẽ đem em về bên mình. Tôi sẽ không để em trốn khỏi tay tôi một lần nào nữa. Tôi yêu em”
Nước mắt cô lăn dài trên má. Minh Thái yêu cô sâu sắc như thế vậy mà cô lại ích kỷ, trốn chạy mọi thứ bỏ người cô yêu ở lại gồng mình chống chọi mọi chuyện. Tình yêu anh dành cho cô sao lại to lớn thế, cô có gì tốt đẹp để anh phải làm như vậy.
– Alo, Ngọc Thư. Có chuyện gì sao em gọi tôi trễ vậy. Hay lại muốn qua nhà tôi làm chuyện ấy.
– Minh Thái, em xin lỗi.
– Em khóc sao. Nói đứa nào làm em khóc tôi sẽ xử nó giúp em.
– Em. Là em bắt nạt em
– Hả. Em nói gì vậy nửa đêm mộng du hả. Mau ngủ đi. Nín đi nào, tôi hát cho em nghe nhé. Im lặng coi như là đồng ý đấy.
Minh Thái cúp máy rồi gọi lại hát cho cô nghe.
Nắng vàng thật vàng,tôi vui vẻ đi trên con đường trải đầy màu nắng. Tôi gặp cậu, một tia nắng chói sáng hơn bất kỳ tia nắng nào tôi gặp và khi ấy tôi biết cậu là ánh dương, là lẽ sống của đời tôi. Tôi yêu em, cô gái của nắng.
Ngọc Thư dần chìm vào giấc ngủ. Nước mắt vẫn còn nóng hổi trên gương mặt cô.
– Ngọc Thư em ngủ chưa.
Tiếng thở đều đều của cô trả lời anh.
– Ngủ ngon nhé.
Minh Thái cúp máy, quay lại với tập hồ sơ chồng chất như núi trên bàn làm việc. –
– Đêm nay xem ra không còn dài nữa rồi vì giờ đây đã có em bên anh.
***
Ngày đầu tiên đi làm Ngọc Thư thức dậy từ sáng sớm, hào hức, hồi hộp.
– Ôi,rung chết đi được. Đồ ơi là đồ biết mặc bộ nào đây.
Trong khi ấy cô còn đang xuy xét có nên
mua thêm một tủ đồ nữa không, tủ đồ cũ không chứa nổi quần áo cô nữa rồi. Chọn tới chọn lui cuối cùng cô chọn áo sơmi trắng kết hợp với váy bút chì.
– Muội xoay muốn mòn gương luôn rồi.
– Á huynh làm muội hết hồn, nè huynh sao mặc vậy được chưa. Ngày đầu tiên đi làm rất quan trọng không thể xuề xoà được.
– Cứ xoay đi ha huynh đi trước đây. Trễ muội ráng chịu nhé. Hơn nữa công ty có luật đi trễ trừ 50% vào tiền lương.
Vũ Khang mỉm cười,ngắm cô em gái.
– Lớn mà nói dối không tốt nhé. Đi trễ bị trừ vào tiền cơm. Huynh đừng tưởng muội dễ lừa nhé. Hơi bị thông minh đấy.
Ngọc Thư cứ thao thao bất tuyệt trong khi Vũ Khang đã rời đi từ lúc nào.
– Ê huynh chờ muội đi nữa. Không được lén lút bày mưu để muội đến trễ. Thân già này làm việc cho công ty chỉ mong muốn có bữa cơm ngon miệng thôi.
Ngọc Thư chạy ra tới cổng, xe Vũ Khang đã đi mất. Bây giờ đã 6h40, 20 phút nữa sẽ vào giờ làm việc.
– Vũ Khang đợi đó tối về muội xử đẹp huynh. Dám bỏ muội.
Ngọc Thư bực bội chạy bộ tới công ty. Ôi, không có phương tiện đi lại thật là một thảm kịch của cuộc sống.
– Cầu trời chỉ cần bây giờ có người động lòng tốt chở con,con hứa sẽ yêu thương người đó suốt đời. Ôi mới sáng sớm,nóng quá đi mất.
Píp, tiếng còi xe vang lên, cô quay lại. Minh Thái chiễm chệ lái con xe Porsche tới trước mặt cô.
– Muốn quá giang không.
– Ông trời linh thiêng quá. Con yêu ông nhiều.
– Người chở em đến công ty là tôi không phải ông trời thế em nên cảm ơn và yêu tôi chứ.
– Nào lái xe đi và ngậm mồm anh lại. Hễ nói câu gì thể hiện sự mặt dày câu đó.
Ngọc Thư thắt dây an toàn, yên vị ngồi trong xe.
|