Bí Ẩn Ngôi Trường Huyền Diệu
|
|
Chương 33: Bí Mật Của Sera
Sera có cả họ và tên là Sera – Sophiana. Cô mang hai dòng máu nửa Việt nửa Pháp vì vậy từ khi sinh ra Sera đã sở hữu đôi mắt màu tro xám tuyệt đẹp có thể hút hồn được những ngươi nhìn vào đôi mắt đó. Sera sống trong một gia đình quyền quý nhưng không kiêu kì giống những tiểu thư khác cô luôn vui vẻ nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Tuy nhiên ít ai biết được trong cơ thể Sera có một năng lượng cực kì mạnh mà ai cũng muốn sở hữu. Cuộc sống của cô có lẽ cứ thế diễn ra nhưng trong một lần đến vương quốc ác quỷ cuộc đời của Sera thay đổi sau khi gặp Hạo Giang.
“Sera con thấy vương quốc ác quỷ thế nào?”
Cha của Sera mỉm cười nhìn cô.
“Đẹp lắm cha ạ nhưng con vẫn thấy thiếu một thứ.”
Sera hơi nhíu mày nhìn xung quanh.
“Cái gì vậy?”
“Là tình yêu thưa cha. Nơi này tuy sang trọng đẹp đẽ nhưng lại quá lạnh lẽo thiếu tình thương. Dù có đẹp đến đâu thì ta cũng sẽ cảm thấy lạnh lẽo.”
Nghe Sera nói cha của cô liền bật cười xoa đầu cô. Chiếc xe ngựa dừng lại trước một tòa lâu đài màu đen trông khá u ám.
“Con có thể đi dạo nhưng chỉ chơi những nơi nào cha có thể bảo vệ được con,”
“Vâng.”
Sera khẽ gật đầu rồi bước đi loanh quanh. Cô nhàm chán lấy chân đá mấy viên sỏi dưới chân. Đến một dòng sông, Sera liền ngồi xuống thích thú nhìn dòng nước bỗng từ sau cô xuất hiện một chàng trai có đôi mắt màu hổ phách.
“A!”
Sera kêu liên vội lùi lại.
“Ngươi là ai? Ngươi không phải ác quỷ, ngươi là pháp sư!”
Chàng trai lạnh lùng lên tiếng.
“Phải, em không phải là ác quỷ em là một pháp sư. Vậy còn anh? Anh là ác quỷ à? Sao chẳng giống trong truyện thế. Ác quỷ phải xấu trai chứ sao lại đẹp như vậy?”
“Phiiii…”
Hạo Giang nhìn vẻ mặt của Sera liền bật cười. Thật là một cô nhóc thú vị.
“Mà sao anh ở đây? Cha nói nếu đi lung tung sẽ bị chém đầu đấy.”
“Ta có quyền đi khắp nơi còn ngươi? Ngươi không phải đang đi lung tung đó chứ!”
“Ơ… em… A!”
Sera ngơ ngác lùi lại không để ý đằng sau là sông cô liền bị ngã xuống. Dòng nước chảy xiết khiến cô vùng vẫy Hạo Giang thấy vậy vội vã lao xuống. Sera bị uống mấy ngụm nước liền ngất đi.
Một lúc sau, Sera tỉnh lại thấy Hạo Giang đang bế mình.
“Anh biết bay?”
Cô ngạc nhiên nhìn đôi cánh màu đen của anh.
“Thì ai chẳng có!”
“Vậy sao em không có nhỉ?”
“Haizz, tên?”
“Ơ… Sera.”
“Hạo Giang nhớ đấy.”
Hạo Giang lên tiếng rồi đătk Sera xuống đất rồi biến mất để lại một mình cô bé với gương mặt đỏ hồng.
Theo thời gian, Sera không còn là cô bé 10 tuổi ngày nào mà hóa thân thành một thiếu nữ xinh đẹp sức mạnh trong cơ thể cô cũng hoàn thiện hơn. Cha của cô nhận ra sức mạnh của cô mỗi ngày một mạnh vì thế sẽ trở thành mồi cho các nước khác.
“Sera, cha nói cho con một chuyện, trong cơ thể con có một sức mạnh rất lớn kết hợp từ nhiều nguồn sáng khác nhau. Chính nhờ sức mạnh này con mới có thể tiêu diệt được chúa vampire.”
Cha của Sera lên tiếng khiến cô ngạc nhiên.
“Chúa vampire ư?”
“Phải ông ta là kẻ máu lạnh giết người không ghê tay. Ông ta làm ảnh hưởng đến rất nhiều vương quốc đặc biệt là không ai dám giết ông ta vì ông ta quá mạnh. Trong cơ thể ông ta có một viên pha lê đỏ hàng năm mỗi nước phải cống nạp cho ông ta 50 người để lấy máu nuôi vampire. Ông ta không có trái tim, trái tim duy nhất của ông ta chính là pha lê đỏ. Và chỉ có con, người giữ pha lê trắng, và Hạo Giang, người giữ pha lê đen mới có thể tiêu diệt được ông ta. Nhưng các con còn quá nhỏ…”
“Cha đừng lo nhất định con sẽ tiêu diệt được ông ta.”
“Con đã nói vậy thì ta tạm yên tâm. Hãy nhớ sức mạnh thực sự là sự kết hợp giữa tình bạn và tình yêu nên con đừng làm mất một trong hai thứ đó.”
Cha cô mỉm cười rồi bước ra ngoài để lại một mình Sera với mớ suy nghĩ hỗn độn. Cô liền bước ra ngoài cho tỉnh táo.
“Chà, kính chào công chúa Sera!”
Một giọng nói từ đằng sau cô vang lên.
“Hóa ra là Hoàng Băng Băng công chúa vương quốc phù thủy.”
Sera mỉm cười nhìn cô bạn thân.
“Hi hi, cậu làm gì mà suy tư vậy?”
“Mai tớ phải đi làm một chuyện vô cùng hệ trọng nên có chút lo lắng.”
“Vậy sao tớ đang có chuyện muốn nói với cậu vậy mà…”
Băng Băng xụ mặt xuống vẻ bị tổn thương.
“Không sao cậu cứ nói đi.”
“Tớ… Tớ thích một người…”
“Ai mà may mắn vậy?”
“Trần Hạo Giang, thái tử vuông quốc phù thủy.”
Nghe Băng Băng nói mặt Sera liền trắng bệch.
*****
Sáng hôm sau Sera gặp Hạo Giang. Bây giờ anh không còn là cậu bé năm nào nữa mà đã trở thành một chàng trai khôi ngô. Thấy Sera, Hạo Giang liền nở một nụ cười khiến mặt cô đỏ bừng. Cô cùng Hạo Giang bay đến một khu rừng nơi có một người đàn ông đang đứng. Ông ta rất cao đôi mắt đỏ rực đầy nguy hiểm và hàm răng nanh dài.
“Ta phải tiêu diệt ông ta!”
Hạo Giang lên tiếng mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
“Được.”
“Khiên bóng tối! Ma vương kiếm!”
Một tia sáng xuất hiện trên tay Hạo Giang là một thanh kiếm màu đen.
“Bạch thiên kiếm.”
Trên tay Sera liền xuất hiện một thanh kiếm màu trắng.
“Ngay bây giờ.”
Cả hai đồng thanh khiến hai thanh kiếm phát sáng tạo ra một luồng sáng chói chặt kẻ trước mặt.
“Năm nguồn ánh sáng: ánh sáng của biển, của đất, của mặt trăng, của vì sao và của mặt trời hội tụ!”
Sera hét lên. Cả người cô liền phát sáng. Luồng ánh sáng bóp chặt người đàn ông khiến ông ta đau đớn.
“Sera, tớ thích Hạo Giang!”
Bông giọng Băng Băng vang lên khiến Sera giật mình sức mạnh yếu đi. Nhanh như cắt người đàn ông thoát ra tấn công cô.
“Sera!”
Hạo Giang hét tên cô nhanh như cắt liền phong ấn người đàn ông sau đó chạy đến đỡ Sera.
Trên đường về nhà, thấy Sera cứ im lặng anh lo lắng hỏi cô.
“Em sao vậy?”
“Em… không có gì…”
Sera khẽ lắc đầu nhưng ánh mắt toát lên vẻ đau khổ.
“Em là vợ của anh đương nhiên anh phải lo rồi.”
Hạo Giang liền nói khiến mặt Sera đỏ bừng.
“Ai… ai nói em là vợ anh?”
“Vậy không muốn sao?”
“Không… không phải… em…”
Mặt cô ngày càng đỏ, quá ngượng Sera liền bỏ đi để lại Hạo Giang cười không nhặt được mồm.
*****
|
Mặc dù không tiêu diệt được chúa vampire nhưng thần dân của các vương quốc cũng cảm thấy nhẹ lòng. Và có một sự kiện đặc biệt nữa là công chúa Sera lấy thái tử Hạo Giang. Tất cả mọi người đều vui mừng thay cho cặp đôi này.
“Tại sao? Tại sao cậu lại làm vậy? Cậu biết rằng tôi cũng thích Hạo Giang cơ mà… Được lắm Sera… Đừng trách tôi vô tình!”
Trong bóng đêm vang lên những lời oán trách đánh dấu cho một kết thúc đau thương.
Hôm nay là ngày cưới của Sera. Cô vốn xinh đẹp nay lại càng xinh đẹp hơn trong bộ váy cưới.
“Phù… sẽ ổn thôi!”
Sera đi dạo để trấn tĩnh bản thân.
Đi được vài bước cô liền cứng người. Trước mắt cô là cảnh hai người hôn nhau và đó là Hạo Giang và Băng Băng.
“Băng Băng chúng ta bỏ trốn đi!”
“Thế còn Sera?”
“Kệ cô ta, anh không quan tâm!”
Hạo Giang lạnh lùng trả lời khiến tim Sera đau nhói. Thì ra… đây là tình yêu của anh ư? Sera cười cay đắng rồi bỏ đi.
Ầm… ầm… rào… rào
Trời bỗng đổ mưa to như khóc cho ai. Sera trong bộ váy màu trắng bước đi dưới trời mưa. Khóc ư? Cô sẽ không khóc một giọt nào hết. Đây là cái giá của cô, cái giá mà cô phải trả vì quá tin người.
“Ha ha ha.”
Sera ngẩng đầu lên bật cười rồi ngất đi.
Sáng hôm sau, Sera tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường đầu cô đau như búa bổ.
“Em tỉnh rồi à?”
Một chàng trai đôi mắt màu đen mỉm cười nhìn cô.
“Con người ư?”
Sera ngạc nhiên.
“Anh là Chính Đông, có vẻ em đói rồi ăn chút gì đi.”
Chính Đông đưa cho cô một bát cháo. Tuy bát cháo rất nhạt nhưng cô lại thấy ấm áp lạ thường.
“Hức... hu… hu…”
Sera đột nhiên bật khóc nức nở. Chính Đông liền an ủi cô:
“Đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi.”
Đúng vậy, Chính Đông chính là mối tình thứ hai của Sera. Cô đã có cuộc sống bình yên cùng anh và sinh ra một đứa bé tên Lâm Hưng. Tuy nhiên khi cậu nhóc được 5 tuổi lại có chuyện xảy ra mà cô mãi mãi không bao giờ quên.
“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy?”
Lâm Hưng ngạc nhiên nhìn mẹ mình.
“Đương nhiên là mua quà sinh nhật cho con rồi.”
Sera mỉm cười ôm lấy cậu nhóc.
“Sera!”
Một giọng nói vang lên khiến Sera giật mình.
“Băng Băng?”
“Cậu ở đây làm gì? Mau chạy đi! Quân đội của vương quốc ác ma đang truy lùng cậu ở khắp nơi đó.”
Băng Băng lo lắng kéo Sera và Lâm Hưng đi.
Hai người trở về nhà của Sera.
“Băng Băng, cậu đưa Chính Đông và Lâm Hưng chạy đi trốn trước đi. Mọi việc để tớ lo.”
“Được.”
Băng Băng gật đầu rồi chạy đi. Vài phút sau quân đội liền xuất hiện.
“Sera, ngươi đã biết tội của mình chưa?”
Tên chỉ huy lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi có tội gì? À ta biết rồi.”
“Là gì?”
“Là tin lũ ác quỷ các ngươi.”
“Ngươi! Lên bắt lấy ả.”
Tên chỉ huy tức giận ra lệnh cho đám người.
“Bạch thiên kiếm!”
Sera biến ra một thanh kiếm tấn công bọn thuộc hạ. Đột nhiên một sợi dây thừng xuất hiện chói lấy cô. Hạo Giang từ trên cao lạnh lùng nhìn Sera. Sera nhếch mép cười chua chát.
“Đem cô ta đi.”
Sera bị bắt giải đi đến một dòng sông tất cả đều dừng lại nghỉ.
“Tại sao cô lại làm vậy?”
Hạo Giang lại gần Sera. Cô nhếch mép cười khinh bỉ.
“Cái này tôi phải hỏi anh mới đúng.”
“Ý cô là sao?”
Sera định mở miệng nói thì một giọng chen vào.
“Thưa chỉ huy đã giết được tên loài người đó và đứa trẻ rồi ạ.”
Nghe những lời này trái tim Sera như bị trấn động. Gia đình của cô! Đứa con của cô! Tất cả đều bị bọn chúng giết hết rồi. Chính Đông! Lâm Hưng!
“Các ngươi… lũ độc ác! A… a… a… Cầu vồng tối thượng!”
Sera hét lên hủy diệt tất cả mọi thứ.
“Mau mau bắt ả ta lại.”
Tên chỉ huy sợ hãi lên tiếng.
“Lũ độc ác! Không thể tha thứ! Không thể tha thứ!”
Sera gào nên đầy phẫn nộ. Sức mạnh ngày càng lớn khiến cho mọi vật đều vỡ vụn.
“Ma pháp!”
Hạo Giang liền sử dụng sức mạnh chói cô lại.
“Tia sáng chết…”
Phập.
Một lưỡi kiếm đâm vào bụng cô. Sera kinh ngạc, là Băng Băng. Cả cơ thể cô rơi xuống dòng sông. Hãy chờ đấy! Cô sẽ báo thù! Báo thù tất cả!
*****
Sau cái chết của Sera, Hạo Giang liền tự tử theo. Điều này khiến hai gia tộc phẫn nộ chia làm hai phe. Hai gia tộc ác quỷ
và pháp sư thề không đội trời chung. Đến hàng ngàn năm sau mối thù địch này vẫn chưa chấm dứt.
|
Chương 34: Nước Mắt Và Mưa
“Đó chính là cuộc đời cay đắng của Sera!”
Ông ngoại tôi khẽ lắc đầu kết thúc câu chuyện.
“Thật tội nghiệp!”
Trang khẽ cảm thán khuôn mắt đã tràn đầy nước mắt. Ngược lại, nghe xong câu chuyện tôi lại thấy có rất nhiều điều khúc mắc. Vì sao Hạo Giang lại phản bội Sera trong khi anh lại rất yêu cô? Sera bỏ trốn nhưng đâu có đến mức nghiêm trọng để bị bắt?
“Vậy chắc chắn trận chiến này sẽ xảy ra lần thứ hai?”
Lam ngạc nhiên lên tiếng.
“Có lẽ vậy. Và chỉ có một bên chiến thắng!”
Ông ngoại tôi gật đầu.
“Nhưng khả năng bên kia thắng là rất cao vì bọn chúng đã giải phong ấn cho chúa vampire chỉ vài giờ sau ông ta sẽ thức giấc.”
Mẹ tôi lo lắng khiến không khí trùng xuống.
“Đừng lo ta vẫn còn một con át chủ bài nữa mà.”
Thái Bảo mỉm cười đưa mắt về phía tôi.
“Nhưng liệu Sera có chịu không? Cô ấy chỉ biết đến thù hận mà thôi.”
“Nhưng đây là cách cuối cùng rồi. Tớ tin cậu có thể điều khiển được Sera.
“Tại sao? Tại sao mọi người không đưa con cho lũ vampire? Như thế có phải tốt hơn không, sẽ không ai bị thương cả.”
“Không được, làm sao chị có thể hi sinh em.”
Chị Dương giận dữ nhìn tôi.
“Nhưng em sẽ làm mọi người tổn thương… em sợ em sẽ giết mọi người!”
Tôi đau đớn nhìn chị. Chị cũng suýt mất mạng vì tôi.
“Cậu bị thương thì bọn tớ cũng đau mà!”
Lam mỉm cười nắm tay tôi.
“Nếu cậu vào tay bọn Vampire thì bọn chúng sẽ thực hiện được mong muốn của mình là thống trị thế giới.”
Tiến cũng gật gù đồng ý.
“Ngọc à, tất cả đều đặt niềm tin ở cậu!”
Thái Bảo vỗ vai tôi an ủi.
“Đúng vậy, cháu sẽ làm được. Cháu sẽ tạo ra một trang lịch sử hào hùng cho thế giới phép thuật. Mọi người đều tin cháu.”
Ông ngoại tôi khẽ mỉm cười.
“Mọi người…”
Tôi cảm động nhìn mọi người.
“Tất cả mọi người luôn ở bên cạnh con mà!”
“Ngọc, cố lên!”
“Bọn tớ tin ở cậu!”
“Cháu là niềm kiêu hãnh của chúng ta!”
“Được tớ sẽ không bỏ cuộc.”
Tôi gật đầu bỗng nhận ra một điều. Thư đâu? Không phải nhỏ vừa ở đây sao?
-----------------------------------------
Trong khu rừng phía Tây bỗng xuất hiện ba bóng đen.
“Hello, Hắc điệp!”
Một cô gái đeo mặt nạ bạc mỉm cười lên tiếng.
“Em là người Việt dùm chị cái! Hôm nay chủ nhân đã giải phong ấn cho chúa vampire rồi. Ngày mai người sẽ tỉnh lại và chúng ta sẽ tấn công bọn chúng.”
Cô gái đep mặt nạ màu tím khẽ cười.
“He he, có thể xem lũ pháp sư sợ đến nỗi ngất đi rồi!”
“Bạch điệp, sao em không nói gì?”
Hoàng điệp ngước mắt nhìn cô gái đeo mặt nạ trắng.
“Em… em… không muốn chiến đấu!”
“Cái gì? Em đang nói gì vậy hả? Từ lúc ba mẹ mất chủ nhân đã cứu chúng ta mà bây giờ em nỡ phản bội ngài!”
Hắc điệp tức giận nhìn cô.
“Em xin lỗi nhưng…”
“Thôi đi! Có phải em bị lũ pháp sư đó bỏ bùa me thuốc lú gì phải không? Chị bảo em tới thăm dò chứ không bảo em đi theo bọn họ.”
“Em…”
“Hoàng Anh Thư! Em có phải họ Hoàng nữa không? Hay chuyển sang họ Phạm rồi.”
“Nhi Tuyết, bình tĩnh hộ em cái.”
Hoàng Điệp thấy mọi chuyện có vè không ổn liền can ngăn.
“Nhi Băng, em thôi đi! Xem cái kế hoạch tiếp cận của em này. Anh Thư biến thành cái quái gì vậy!”
Cạch.
Một tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của ba người.
“Thư, em đi xem đi.”
Nhi Băng lên tiếng.
“Vâng.”
----------------------------------------------
Đùng… Đùng…
Tôi thất thần bước đi mặc kệ cơn mưa sắp ập đến. Mặt tôi chẳng biết từ bao giờ đã ướt đẫm nước mắt. Tôi đi ngang qua khu rừng ấy và đã đã nghe thấy tất cả mọi chuyện. Thư thì ra là Bạch điệp, một trong những cốt cán của tổ chức bóng đêm. Cô ấy chơi với tôi chỉ để lơi dụng. Hóa ra từ trước đến nay Thư chưa bao giờ coi tôi là bạn hết. Ha ha… uổng công tôi tin tưởng cậu Thư ạ!
“A, Ngọc sao cậu ở đây? Cậu có thấy ai đi ngang qua đây không?”
Thư xuất hiện mỉm cười nhìn tôi.
“Buông ra!”
“Cậu là sao vậy?”
“Ha ha, đừng giả bộ tốt bụng với tôi nữa Bạch Điệp hay tôi phải nói là Hoàng Anh Thư đây!”
Tôi bật cười chua chát nước mắt rơi ngày một nhiều.
“Ngọc, cậu đã biết rồi ư?”
“Chẳng lẽ tôi cứ mãi là một con ngốc trước mặt cậu sao? Chẳng lẽ tôi cứ mãi bị lợi dụng sao?”
Tôi gào lên đầy phẫn nộ.
“Ngọc, cậu nghe mình nói đã! Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu!”
“Thôi đi, cậu là đồ phản bội!”
Tôi tức giận giơ tay định đánh nhỏ. Nhưng tôi không thể… tôi không thể đánh nhỏ được. Thư ngạc nhiên nhìn tôi đôi mắt đầm đìa nước mắt. Tôi liền hất tay nhỏ lạnh lùng bước đi. Đi được một quãng tôi liền dừng lại:
“Này Thư, có bao giờ cậu coi tôi là bạn không?”
Tôi lên tiếng không dám quay lại vì tôi sợ nếu quay lại tôi sẽ mềm lòng mà tha thứ cho nhỏ.
“Tớ… tớ…”
“Tôi biết rồi!”
Tôi mỉm cười chua chát nhìn lên bầu trời xám xịt. Kết thúc rồi! Tình bạn của chúng tôi.
--------------------------------------
Thư thất thần nhìn theo bóng cô gái kia lòng đau như cắt. Kết thúc rồi ư? Không thể thế được! Ngọc sao có thể bỏ lại cô được cơ chứ! Thư chợt nhận ra từ bao giờ Ngọc đã trở thành một người bạn thân theo đúng nghĩa trong long cô và giờ cô đã mất người bạn đó mãi mãi.
“Hu… hức… Ngọc!!! A… a…a”
Thư hét lên quỵ xuống đất.
Cạch.
Chiếc vòng tình bạn Ngọc tặng cho cô bỗng đứt ra rơi xuống đất vỡ tan tành.
--------------------------------------
Tôi chạy thật nhanh đi. Tôi không muốn ở lại nơi này nữa, tôi không muốn gặp Thư nữa. Tôi ghét nhỏ! Tôi ghét nhỏ!
Rầm.
Bỗng tôi va phải một người ngã ra đằng sau.
|
“A, có mắt không hả?”
Tôi tức giận hét lên bỗng khựng lại.
“Sao nào?”
Một giọng lạnh lung vang lên khiến tim tôi đập mạnh.
“Hạo Phong?”
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn. Mấy ngày không gặp hắn vẫn như cũ nhưng trong đôi mắt của hắn lúc này không phải là vẻ lạnh lung thường ngày mà là sự khinh bỉ.
“Không phải tôi thì là ai! Tôi thật xui xẻo khi gặp cô!”
“Ý cậu là sao?”
“Rốt cuộc IQ của cô là bao nhiêu vậy? Tôi ghét nhất cái loại con gái giả nai tơ như cô đó!”
“Cái gì? Cậu là ai? Cậu không phải Hạo Phong!”
Tôi hét lên đầy tức giận.
“Sao cô chắc chắn như vậy?”
Hắn lạnh lùng nhìn tôi.
“Bởi vì nếu là cậu ấy thì cậu ta sẽ không bao giờ đối xử với tôi như vậy.”
“Ha ha, cô tự tin quá! Xin lỗi đã làm cô thất vọng, chỉ là cô chưa biết bộ mặt thật của tôi mà thôi.”
“Cậu coi tôi là cái gì hả?”
Tôi ngẩng mặt lên nhìn hắn nước mắt suýt rơi ra nhưng tôi không thể khóc, không thể khóc trước mặt hắn.
“Một món đồ chơi! Chỉ là một món đồ chơi mà thôi nhưng tiếc là tôi chơi chán rồi.”
“Chỉ là một món đồ chơi thôi sao?”
Tôi cười chua chát.
“Phải, trả lại cô.”
Hắn ném chiếc mặt nạ xuống dưới chân tôi. Tôi cúi người nhặt. Đó là chiếc mặt nạ hắn lấy của tôi trong lễ hội.
“A…a…a”
Chiếc mặt nạ trong tay tôi liền cháy khiến tay tôi bị bỏng.
“Hừ! Đồ hèn mọn! Thấp kém!”
Hắn cười khinh mệt tôi rồi bỏ đi.
Rầm… rầm… rào… rào…
Trời bỗng đổ mưa. Cơn mưa lạnh giá gội lên người tôi nhưng làm sao có thể lạnh bằng trái tim của tôi được. Đau quá! Sao tất cả lại phản bội tôi? Vì sao cơ chứ?
“Ông trời thật bất công!”
Tôi gào lên đau đớn. Được rồi Sera, cô đã thắng. Tôi buồn ngủ quá rồi, hãy để cho tôi ngủ. Những người tôi yêu thương đã phản bội tôi thì tôi sống có ý nghĩa gì cơ chứ!
“Giải phong ấn!”
Tôi hét lên. Chiếc vòng cổ của tôi bị vỡ ra. Cả người tôi nhẹ bẫng rồi bị xích lại. Tôi mệt mỏi gục xuống. Tạm biệt!
----------------------------------------
“Hạo Phong” rời khỏi chỗ Ngọc lập tức biến thành Minh Vỹ.
“Xin lỗi Ngọc!”
Cậu khẽ thì thầm.
Bộp.
Một cú tát mạnh xuống mặt cậu. Minh Vỹ bàng hoàng nhìn người con gái trước mặt mình.
“Đồ giả tạo!”
Dương tức giận nhìn cậu. Thấy trời sắp mưa cô liền chạy ra ngoài tìm Ngọc không ngờ lại thấy được cảnh này. Cô không thể tha thứ và cũng không thể cho phép ai làm tổn thương Ngọc được!
“Tôi…”
Minh Vỹ định lên tiếng bỗng giật mình nhìn cô. Dương đang khóc. Cậu bước lại gần cô đưa tay lên định lau những giọt nước mắt.
“Tránh xa tôi ra!”
Cô gào lên rồi bỏ đi để lại mình Minh Vỹ đứng dưới mưa đầy cô độc. Làm sao cô có thể biết được, cậu làm thế là vì cô! Làm sao cô biết được cậu làm thế để cứu cô.
“Ông muốn làm gì?”
“Chỉ cần cháu khiến cho Sera thức tỉnh khiến con bé Ngọc đó hận ác quỷ thì ta sẽ đưa thuốc cho!”
“Ông…”
“Sao nào? Chấp nhận chứ?”
“Được, chỉ cần cứu được Dương!”
Từng dòng kí ức hiện lên trong đầu Minh Vỹ. Cậu mỉm cười nhìn bầu trời. Để em được sống, tôi nguyện làm tất cả kể cả bị em ghét!
*****
Cạch.
Cánh cửa mở ra, Nhi Tuyết bước vào.
“Cô đến đây làm gì?”
Cậu lạnh lùng nhìn cô.
“Em chỉ muốn nói với anh, anh mau chạy đi nếu không anh sẽ gặp nguy hiểm mất!”
“Tùy cô!”
“Tại sao anh cứ cố chấp như vậy hả? Anh là ác quỷ! Còn cô ta là pháp sư thậm chí Sera trong cơ thể cô ta có thể giết anh.”
“Cô ấy khác! Tôi tin cô ấy sẽ làm được.”
“Anh… Vậy còn em? Em cũng yêu anh! Yêu anh rất nhiều.”
“Cô mau đi đi.”
Hạo Phong lạnh lùng trả lời.
“Vậy rốt cuộc anh coi em là gì? “
Nhi Tuyết nhìn Hạo Phong. Cô ở bên anh bao lâu như vậy chẳng lẽ một chút tình cảm cũng không có sao?
“Chẳng là gì!”
“Ha ha ha… em hiểu rồi.”
Nhi Tuyết bật cười rồi bước ra ngoài. Từ nhỏ cô đã luôn thích Hạo Phong. Dù anh có coi cô như không khí dù anh có ghét cô nhưng Nhi Tuyết nghĩ chỉ cần anh ở bên cô như vậy là đủ rồi. Nhưng cuối cùng người Hạo Phong yêu mãi mãi không phải là cô.
“Haizz…”
Khẽ xoa xoa hai bên thái dương Hạo Phong ngồi xuống ghế. Không biết lúc này, Ngọc như thế nào? Cậu rất nhớ và lo lắng cho cô nhưng cậu không thể gặp cô được vì lũ vampire vẫn ngày ngày theo dõi cậu. Hạo Phong cầm lấy chiếc hộp gỗ trên bàn, bên trong là chiếc mặt nạ của Ngọc lúc nào cậu cũng ngắm nó. Nhưng khi mở ra cậu liền bàng hoàng… Nó trống trơn.
Kẹt.
Cánh cửa mở ra. Một bóng đen bước vào, mái tó c màu nâu đôi mắt màu xám tro nhưng ngay sau đó đôi mắt liền biến thành màu nâu.
Rào… rào…
Cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi. Một cơn mưa của nước mắt.
|
Chương 35: Tỏ Tình
“Bảo Ngọc?”
Hạo Phong ngạc nhiên lên tiếng.
“Tôi thấy trời mưa nên vào chú tạm thôi.”
Sera mỉm cười giải thích mắt lóe lên một tia sáng.
Bộp.
Một chiếc khăn ném về chỗ Sera.
“Mau lau người đi, cô ướt hết rồi.”
“Cảm ơn.”
Sera gật đầu lòng cô khẽ nhói lên. Tại sao người này lại giống Hạo Giang đến vậy? Cùng một màu mắt cũng một phong cách... thật sự rất giống! Sera vội vàng lắc đầu. Không được, cô không được rung động, cô phải báo thù cho Chính Đông và Lâm Hưng.
“Nghỉ chút đi. Trời chưa tạnh mưa đâu.”
Hạo Phong lên tiếng rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài trời. Sera ngồi đó một lúc lâu rồi thiếp đi. Khi cô tỉnh dậy thì trời đã tạnh mưa còn Hạo Phong vẫn nhìn ra ngoài.
“Chúng ta ra ngoài chứ? Tôi có một bất ngờ cho cậu.”
“Cô thích ra vẻ thần thần bí bí từ bao giờ vậy?”
Hạo Phong hơi nhíu mày như vẫn bước theo Sera.
“Trận chiếc Vampire và pháp sư sắp xảy ra rồi cậu không...”
“Tôi sẽ không đứng về phía Vampire.”
“Phong, cậu coi tôi là đồ chơi phải không?”
Sera đột nhiên hỏi khiến Hạo Phong hơi dừng bước.
“Một kẻ hay chạy lung tung như cô thì làm sao làm đồ chơi được.”
Nghe được câu trả lời Sera hơi nhếch mép. Bảo Ngọc coi như tôi giúp cô hỏi rồi nha!
“Vậy cô định cho tôi bất ngờ gì?”
“Cậu đoán xem!”
Sera mỉm cười từ từ tiến lại gần Hạo Phong.
“Không phải đồ ăn cho thuốc sổ chứ?”
“Tất nhiên là không.”
“Cô định đẩy tôi xuống hố hả?”
“Sai rồi.”
“Chẳng lẽ là...”
Hạo Phong chưa kịp nói xong thì Sera đã đặt lên môi cậu một nụ hôn. Trong nháy mắt Sera rút ra một thanh kiếm màu trắng.
“Ma vương kiếm.”
Hạo Phong liền triệu hồi kiếm đỡ lấy đòn của Sera khiến cô mất đà ngã ra đằng sau.
“Sao ngươi biết là ta không phải Bảo Ngọc?”
Sera ngạc nhiên. Rõ ràng Hạo Phong đã nhận ra cô rồi nhưng cố giả vờ. Nhưng tại sao? Rõ ràng cô đã che màu mắt rồi mà.
“Là cảm giác! Khi ở bên Ngọc tôi có một cảm giác khác so với ở với cô.”
Hạo Phong lạnh lùng trả lời. Đúng vậy, ở bên Ngọc cậu cảm thấy ấm áp mong muốn thời gian dừng lại còn ở bên Sera cậu chỉ có cảm giác xa cách có chút đồng cảm.
“Cảm giác ư? Ha ha ha, nực cười.”
“Tại sao Ngọc giải phong ấn cho cô?”
“Nhờ ngươi hết đó. Nếu ngươi không nói với cô ta rằng cô ta chỉ là món đồ chơi không hơn không kém thì làm sao có chuyện giải phong ấn.”
“Cái gì?”
“Ngươi không cần giả vờ, ta biết thừa lũ ác quỷ cái người chẳng có ai tốt cả.”
“Ngọc! Cô có nghe tôi nói không?”
Hạo Phong hét lên. Sera cảm nhận được bên trong cơ thể mình vang lên một giọng nói: “Ai vậy? Buồn ngủ quá đi mất! Là Hạo Phong!”
Ngọc kinh ngạc mở to mắt.
Tại sao hắn lại gọi tên cô? Chẳng phải hắn muốn cô tránh xa hắn ra sao? Cô ghét hắn! Cô hận hắn.
“Ngươi dừng gọi nữa cô ta không muốn gặp ngươi đâu!”
“Ngọc, hãy tin tôi, tôi không làm hại cô!”
Hạo Phong lên tiếng. Đột nhiên một lực đẩy Sera về phía trước khiến thanh kiếm đâm trúng ngực Hạo Phong. Sera ngạc nhiên, không phải là cô! Người vừa nãy đâm Hạo Phong là Bảo Ngọc nhưng vì sao?
“Tôi sẽ không bao giờ làm hại cô bởi vì tôi... yêu em!”
Hạo Phong khẽ mỉm cười khiến tim Sera đau nhói. Một luồng sáng xuất hiện đưa cô đi gặp Ngọc.
“Cô đâm hắn ư?”
“Tôi ghét hắn!”
Ngọc lạnh lùng trả lời. Sera bỗng cảm thấy sợ hãi. Cô cảm giác người con gái trước mặt cô sắp biến thành cô của bây giờ.
“Cô sai rồi!”
Sera khẽ nói tạo ra một chiếc gương phản ánh hình ảnh. Trong gương là hình ảnh Minh Vỹ biến thành Hạo Phong.
“Ý cô là sao?”
Ngọc kinh ngạc nhìn vào chiếc gương rồi lại nhìn Sera.
“Đây là sự thật! Hạo Phong không làm hại cô vì cậu ta yêu cô!”
“Không... không phải...”
|