Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em
|
|
Chương 57: Tiếp - em ăn nhé
- tùy em
Vài phút sau
Vũ lick vào trong web của tập đoàn. Cậu chợt lạnh người khi nhìn thấy ảnh của ' mẹ yêu ' . Hình như từ khi về nước cậu quên mất một cái gì đó khá quan trọng? Là cái gì nhỉ! Vũ vò đầu bứt tai. Bỗng. Màn hình điện thoại cậu sáng lên dòng chữ Mẹ . Vũ nhanh chóng áp tai
- alo. Con chào mẹ
- dạ vâng. Vẫn tốt
- hả. So. . . Cô . . .la . . ? - khoé miệng Vũ giật giật nhìn về phía Băng
- . . .
- à không . Con nhớ mà . Chào mẹ
Vừa cúp máy , cậu đã nhanh chóng phóng thẳng lại chỗ Băng
- Băng . Đừng nói với anh là em đã xử hết chúng đấy
- không . Khó ăn chết đi được. Sao sao ấy. Em nói ăn hai thanh, nóng chết đi được. Khó chịu thật - Băng nhăn mặt
- sao . Trời lạnh như vậy mà . . . Cái gì . Em bảo nóng sao- Vũ ngạc nhiên. Cậu bắt đầu để ý đến những biểu hiện lạ thường của Băng. Ví dụ như da cô ngày một ửng lên khác thường , hai má hồng phấn . Đôi mắt thì. . . thật khó nói. Rời mắt khỏi Băng , cậu nhìn uống hộp sôcôla trên giường . Hàng lông mày cậu dãn ra, khuôn miệng cậu mở một nụ cười tà mị. Cậu mau chóng cất hộp sôcôla vào tủ rồi nhìn Băng
- em nóng thật sao ?
- ừ . Nóng thật
Băng luôn trái ngược với cô. Điển hình như màu sắc tranh phục, nếu cô luôn chọn những bộ cánh màu nhẹ thì Băng luôn lựa chọn những bộ màu sắc sặc sỡ. Như hôm nay , trong bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ thì lòng kìm chế được thứ gì đó. Lại thêm vào tình trạng bị bỏ lộn thuốc thì . . Khó đoán điều gì sẽ xảy ra . Vũ nhìn Băng rồi lại nhìn chiếc máy tính phía bàn . Cậu bước về phía bàn, gấp máy tính dù công việc đang dở dang vô cùng. Cậu xoay người tiến về phía giường, cặp mắt ánh lên vẻ cãm dỗ chết người. Nếu đêm nay Hoàng Minh Vũ không phải đàn ông thì ngày mai cậu lập tức sang Thái Lan chuyển giới
***
Trên giường, hắn nhẹ nâng cánh tay bị thương lên, mắt vẫn rỉ ra trên vết thương. Một màu đỏ rớm trên làn da trắng tuyết. Tim hắn xót lên như vị mặn của muối chà. Cậu xức thuốc lên vết thương. Cái cách mà cậu làm khiến người khác phải chạnh lòng. Một người lạnh lùng khô khốc như vậy có thể nhẹ nhàng được như thế đã là quá tốt và nếu nói quá hơn là trên cả tuyệt vời. Ai đó quay mặt đi hướng khác để tránh nước mắt rơi xuống vết thương làm nó đau thêm , rát thêm bởi thứ dung dịch mặn và nóng hay không nỡ để người ấy thấy mình yếu đuối, thấy mình khóc. Thiên bước xuống giường, cậu quỳ một chân trên sàn gỗ để cất hộp đồ y tế vào tủ. Cô cảm thấy khó chịu, không khí vô cùng mất tự nhiên nhưng không chỉ nỗi sự mất tự nhiên mà dường như còn có cả một nỗi đau, sự hiểu lầm đang đè xuống hai người. Muốn nói với nhau cũng không được , muốn cầm tay cũng khó, . . . Và đến muốn nhìn nhau cũng không dám. Tại sao lại oái oăm như vậy ! Làm sao để nỗi đau mất đi thực sự. Bên cửa sổ màu tối, kính cũng hòa vào màu đen kịt của bầu trời đầy mây mù. Những rạch trắng ngang trời, ánh sáng lại loé lên, tạt vào trong, phủ lên thân hình bé nhỏ đang đứng trong căn phòng chỉ một màu hắt hiu của đèn ngủ đang đấu với sấm chớp bên ngoài như nỗi đau của cô , sự hiểu lầm của cô đang chống trọi với tình yêu mãnh liệt trong tim. Tất cả giống như đã quá mệt mỏi với cuộc sống bộn bề này , không muốn rực rỡ mà chỉ muốn chìm trong màu ký ức. Thiên đứng phía sau, cậu nhìn người con gái trước mặt, muốn với tới mà khó, muốn bước đến mà không bước nổi. Chìm trong biển đen kịt với vài ánh sáng chiếu vào như đáy vực sâu thẳm khó thoát
- anh sẽ đi
Đáp lại vẫn là sự tĩnh lặng , cậu chỉ thấy người con gái đó đứng yên, không nhúc nhích di chuyển. Duy ngoài trời, mưa mạnh hơn, rơi tàn nhẫn hơn, tạt thẳng vào cửa kính, đập lên như muốn xuyên vào trong rồi lại đậu vào đó , lăn dài theo mặt kính và trở lại với đất mẹ. Như ánh sáng cố bước chân dài khám phá đang dương bao la, vực thẳm sâu kịt , như đêm đen chưa ai biết đến
- anh sẽ về Hàn Quốc vào ngày mai. Giấy tờ li hôn anh đã kí rồi, ở phòng làm việc của anh , anh không muốn em phải chịu tổn thương. Anh chúc em sẽ hạnh phúc. Anh cũng sẽ thu dọn hàng lý. Nhanh thôi, hai năm anh không thể khiến em yêu anh nhưng hai năm sau anh tin chắc sẽ có người yêu em nhiều hơn anh
Thiên nói. Để nói được những câu như vậy không biết cậu đã phải tập biết bao nhiêu lần và cũng chẳng biết cậu đã đau mấy ngàn làm . Cậu chẳng còn hi vọng mà đứng hơn cậu cũng không hi vội về một việc mà mãi mãi đối với cậu là không bao giờ xảy ra . .
|
Chương 58: Đừng . . . Đi Nó sẽ níu giữ cậu. Cậu quay đi. Và tất cả trong lòng cậu đã vỡ vụn
Nhưng !!
Một vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau. Cậu sững lại . Rồi. Khuôn mặt mịn áp vào tấm lưng trần. Những giọt nước nóng hổi lăn , lăn dài trên má, thấm vào gia thịt. Và . . . Vào tim cậu
- đừng . . Đi
- anh . . - Thiên giữ lấy bàn tay đang vòng trước người cậu
- đừng đi mà. Xin anh đấy. Xin anh . . Lâm Hàn Thiên . . . Đừng đi . Xin anh đừng bỏ. . . em
Vòng tay cô chặt thêm, chặt đến nỗi nếu cậu là một con gấu bông thì có lẽ số bông ở bên trong đã dồn vào hai nửa còn lại. Cậu chỉ định quay người lại nhưng không thể gỡ nổi vòng tay đó. Hành động của cậu đã làm ai đó hiểu lầm, hiểu như cậu không muốn và . . . Vòng tay cô chợt buông thõng khiến Thiên tụt hứng
- anh đi đi. Em sẽ không níu giữ anh. Em . . Em xin lỗi
Cô lùi dần, lùi dần, cúi mặt xuống nhà mà nước mắt cứ thi nhau chảy ra rơi xuống nền gỗ bóng mịn , mái tóc xoã xuống trước mặt, áp lên cả chiếc áo sơ mi trắng quên thuộc. Thiên không thể ngờ trước được. Cậu chỉ nghĩ hôm nay cậu sẽ nói với nó, sẽ ra đi trong sự dửng dưng tới tận cùng của sự đau đớn , nhưng không. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến trong những ngày qua một tình hướng như vậy. Chưa bao giờ. Không biết giờ này tâm trạng của cậu vui đến như thế nào
- anh sẽ không bao giờ từ bỏ em trừ phi em rời bỏ anh
Cậu bước lại gần, ôm lấy cơ thể cô
- thật sao
- tất nhiên . Em không tin anh
Ánh mắt hắn xoáy sâu vào đôi mắt hút hồn đầy nước đối diện, ngón tay miết những giọt nước thi nhau chảy kia
- không được khóc
Cô khẽ lắc đầu, cậu luồn tay vào tóc cô, giữ lấy không cho phản kháng rồi cúi xuống. Quả thật rất lâu rồi cậu không gần gũi cô đến như vậy . Điều đó chỉ làm cậu thêm đòi hỏi và thô bạo. Rời khỏi làn môi mềm hoặc, Thiên cưng chiều vuốt ve khuôn mặt trước mắt
- em yêu anh
Không. Cô không đáp theo lời hắn , không đáp lại bằng lời nói hay những hành động sến súa, mặt ai kia thoáng chút đỏ, chỉ khẽ gật đầu. Khoé miệng hắn vẽ nụ cười sung sướng, từ lúc chào đời cho đến nay, chưa bao giờ Lâm Hàn Thiên hạnh phúc đến như vậy còn tương lai thì chưa tính
- anh muốn nghe em nói
- em . . .
- Không nói sao
Trước uy quyền của người đàn ông bạn yêu thì dù bạn là ai vẫn sẽ bị khuất phục bởi đơn giản đó là tình yêu
- i love you
- không
- oppa sangrahe
vẫn lắc đầu
- vậy . . Em yêu anh
Chỉ chờ có vậy, hắn cúi xuống, ngấu nghiến đôi môi cô thêm một lần nữa. Đến khi không thể chịu nổi sự bức hôn quá đáng, cô nhẹ đẩy lồng ngực Thiên đang áp gần mình. Nhưng đối với Thiên thì như thế chưa thể coi là đủ để bù đáp đi những sự kìm chế tình cảm gần tháng qua. Cậu vòng tay giữa lấy tấm lưng nhỏ không cho thoát ra. Dù môi lưỡi không còn quấn quýt , cậu cũng không nỡ cách xa, cô tựa vào ngực hắn, thở dốc, những hơi thôi nóng phả lên da thịt trần trụi, hắn vuốt mái tóc dài, từ một nơi sâu thẳm bừng lên những khát vọng chiếm hữu
- bảo bối . Anh muốn
Gương mặt cô trong bóng với ửng đỏ lên, không cần chờ đợi câu trả lời của cô, hắn tự mình hành động , trực tiếp đẩy nhẹ cô xuống giường lớn, trên nền thảm mê hoặc , thân hình cô trong chiếc áo sơ mi càng mê người, câu dẫn dục vọng. Cô chưa thể chấp nhận nổi kiểu hành động đầy thú tính của Thiên, mắt mở căng nhìn cậu
- hai năm trước em chưa đủ tuổi, trong hai năm qua anh đã phải ép mình trong khuôn khổ, nhưng bây giờ thì em không cấm được anh nữa. Hai năm sau và cả tương lai
Một câu tuyên bố thật sự là đầy bá đạo. Thiên lên giường, cô nhanh chống lật người để tránh hắn nhưng dường như cậu đã biến thành một con thú đích thực
- anh . .
Hắn giữa lấy tay cô, ấn xuống giường . Môi cậu một lần nữa tìm đến đôi môi quên thuộc. Nó dường như một chất gây nghiện làm cậu không thể cai nổi. Một tay hắn dời xuống, men theo đường ven áo , rời khỏi làm môi mềm, Thiên thở dốc , những hơi thở nóng và dồn dập phải xuống cơ thể phía dưới. Có lẽ, thân hình nhỏ bé phía dưới cũng chẳng khác con thứ đang ở phía trên là mấy. Mái tóc nâu xoã ra trên gối mềm trắng tinh , khuôn mặt ửng lên như bông hồng e thẹn dưới nắng mai trong trẻo. Hàng mi đen khép hờ. Những hơi thở thơm tho hoà quyện cùng thứ khí nóng rực đang lên men khắp phòng, lồng ngực phập phòng khiến nơi mềm mại nữ tính ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi nhấp nhô lên xuốn, làn da trắng dưới những khe hở trên đường ven áo chỉ càng thêm tà mị. Tất cả và nhiều hơn đều thu vào đôi mắt đã nhuốm màu bản năng
Một đêm chỉ có tình yêu
|
Chương 59: Biến Chất Hay Biến Thái ! Sáng. Bầu trời vẫn đen như mực, âm u như ngày tận thế, trên giường lớn, một mớ hỗn độn, dưới ánh đèn vàng hắt hiu, giữa mớ hỗn độn ngổn ngang, trong vòng tay ấm áp nhất, cô khép hàng mi cong sau một đêm mất ngủ. Nhưng. Chiếc điện thoại bên bàn vang lên, nó lười nhác dụi đầu sâu vào lòng Thiên. Cậu nhăn mày , đôi mắt từ từ mở. Cậu vươn tay lấy chiếc điện thoại, ngón tay khẽ lướt
- alo
- xin chào quý khách. Chúng tôi gọi từ sân bay. Vào lúc 7h30 chuyến bay Hà Nội- Incheon sẽ cất cánh, mong quý khách lưu ý. Chỗ quý khách ở khoang đặc biệt xin cảm ơn quý khách đã tin tưởng dùng dịch vụ bay quốc tế của chúng tôi
Giọng nói dịu nhẹ, ngọt như sữa , mềm mại như bơ quyện vào một buổi sáng âm u và giá lạnh như thế này. Bàn tay hắn vẫn lúc vuốt, lúc hững hờ với mái tóc hơi rối. Cái giọng nói đó rót vào tai cô như một cơn sóng thần dữ dội, cô cố gắng mở mắt dù toàn thân vô cùng mệt mỏi đến mức không muốn nhúc nhích cơ thể. Kết thúc cuộc gọi vô nghĩa, hắn cúi xuống , cậu bắt gặp một đôi mắt đang nhìn mình với vẻ hờn dỗi. Cậu nheo mày
- em sao vậy
- anh đi
- có lẽ là vậy
- anh dám làm như vậy ?
- tại sao anh lại không dám chứ. Tại em mà đêm qua anh chưa thu dọn được hành lý
- anh dám chối bỏ trách nhiệm với em. Anh sau khi đã ăn no nê xong thì bỏ trốn sao?
- sửa lại. Em phải chịu trách nhiệm với anh sau khi đã cướp đi cuộc đời trong trắng của anh
- Lâm Hàn Thiên. Sao anh dám trắng trợn lật mối như thế
- không. Anh đùa thôi. Em giận à- hắn cười, ôm lấy cô- còn mệt không
Mặt cô thoáng đỏ, cô khẽ gật đầu. Nhưng
-Đáng lẽ anh phải mệt . Tại sao lại là em. Em chẳng làm gì cả
Hàng mày cao rõ vẻ thách thức, khoé môi vẽ lên một nụ cười- đểu- trá. Cô thật sự muốn đi tẩy trắng não của hắn. Chỉ sau một đêm, tư chất trong não Lâm Hàn Thiên đã bị biến chất hoàn toàn. Nếu bây giờ cô đi dày thể thao hoặc dày cao gót sẽ không ngần ngại thương hoa tiếc ngọc mà đập một phát vào đầu cho cái dòng máu đen trong kia ra hết. Có như vậy thì quãng đời sau này cô coi như đã làm một việc tốt trong tất cả những việc với nhất
- anh . .
- em thật biết cách làm người khác mệt . Bây giờ mới 5h30 , còn hai tiếng nữa anh mới bay vậy chúng ta có nên ' mệt' thêm một chút nữa
- Lâm Hàn Thiên- cô ôm chăn ngồi dậy, hét lên
Trong khi đó, một kẻ đang vui vẻ mỉm cười khoe răng đẹp.
- ít ra trước khi ra đi chúng ta cũng nên có những khoảng khắc đẹp
- anh ruốt cuộc bên kia có bao nhiêu phụ nữ hả
- anh chưa đếm nhưng mà em là đầu tiên. Anh là người rất công tư, ưu ái cho vợ trước còn tình nhân tương lai sẽ tính
Sau câu nói đó, cô nắm chặt tấm chăn đã nhăn nheo , tung một cú đạp đúng chất karatedo làm hắn sẵn đã nằm gần mép giường cộng với việc mới thay tấm nệm cao lăn như quả bóng xuống sàn gỗ. Rầm. Trên giường, một người vẫn hằn học nhìn cậu như muốn thiêu rụi. Còn người phía dưới sàn nhà, cuốn tấm chăn làm tấm chăn căng lên như muốn phóng hết số bông bên trong ra, mái tóc đen đã rối nay còn rối hơn, cậu nhăn mày nhìn cô với ánh mắt kiểu dạy dỗ. Nó nuốt nước bọt nhưng vẫn mạnh miệng
- tại anh
- em chết với anh
Trưa. Những cơn mưa âm ỉ đã dứt , bầu trời thì chẳng khá hơn. Trong nhà bếp, một bàn ăn thịnh soạn với những đĩa thức ăn được rải khắp trên mặt kính bóng loáng. Một ông hoàng đang ngự trị
- em sao vậy - Thiên nhìn cô- vừa bước vào, với ánh mắt khó hiểu
Bên ngoài chiếc váy lụa bằng satanh mềm mại là chiếc áo khoác mỏng được kéo khóa cẩn thận, đã thế, bàn tay nửa ẩn nửa hiện trong ống tay còn khư khư giữ lấy. Vẻ như cảnh giác rất cao, như là ánh mắt cậu nhìn cô là một tia X có thể xuyên suốt tất cả vậy. Nhưng mà những thứ cần nhìn cũng đã nhìn rồi, không cần đến nỗi như thế chứ
- không sao
Cô cảnh giác đến gần hắn, Thiên thật sự khá hiếu kỳ. Tay cậu cầm mạnh vạt áo, cô vội giữ chặt nhưng rất khó. Xoẹt. Chiếc xentuya chạy dài xuống dưới tận cùng, chiếc áo tan ra hai mảnh. Cậu nhìn. Trên da thịt trắng nõn, những dấu hôn đỏ còn đọng lại trên làn da trắng mịn như mỡ đông, như những bông hoa tuyết đỏ. Hắn chợt cười
- vì vậy mà em ăn mặc như vậy sao ?
- đương nhiên. Anh định không cho em ra đường sao. Chưa hết đâu,còn ở đây nữa- nói rồi cô kéo ống tay áo lên, vẫn vậy, hàng những dấu hôn đỏ còn chưa tan song thêm vào đó một dấu răng màu đỏ máu như chứng tích của quá khứ, của nỗi đau .
|
Chương 60
Trong bộ đồ công sở đen bó rất người, cô đứng trước gương, mái tóc dài búi cao tôn thêm vẻ tao nhã và lịch thiệp
- Hàn Thiên. Anh thấy ổn chứ
- ok. Nếu anh đưa em đi thì chỉ làm mấy tên đàn ông trong công ty anh không làm việc được rồi kiểu gì cũng có ngày phá sản
- em thì lại sợ mấy cô nhân viên của anh mải ngắm ai đó mà gõ lộn hợp đồng
- giá như thế. Mẹ kiếp. Thắt mãi không xong
- anh sao vậy. Đừng nói với em là từ nãy đến giờ anh đang vật lộn với cái caravat này đấy
- không lẽ em nghĩ anh đang vật lộn với em sao
Cô nhìn Thiên nghi hoặc
- anh không biết thắt
- có bao giờ em thấy anh mang không
- ừ. Cũng đúng
Cô tiến lại gần, lấy chiếc caravat trên cổ Thiên
- anh có thể cúi xuống. Anh cao quá
- em nhón lên được mà. Rõ là vậy
- thế lúc trước anh đi làm ai thắt cho anh
- lúc em đang giận anh sao
- ừ - cô đỏ mặt, những ngón tay thon vẫn nhẹ nhàng từng bước.
- ở công ty có rất nhiều cô gái. Họ đua nhau đòi thắt cho anh. Đấy và như vậy một ngày một cô, họ đương nhiên đẹp, cao, 3 vòng cũng chuẩn lại còn dùng nước hoa Pháp nữa. Thật là.. ẶC... Ặc... Ặc.. - hắn nhăn mặt
Cô im lặng, lạnh lùng như sát thủ bóng đêm bất ngờ kéo mạnh sợi dây tử thần mang tên caravat. Và kết quả.. Hắn suýt chết
- em định giết anh sao?
- không - cô sửa lại chiếc caravat mà mấy phút trước cô dùng nó để giết người, bẻ lại cổ áo sơ mi thẳng thớm
- em đang ghen
- nếu em khen một người đàn ông khác trước mặt anh thì anh có ghen không - cô hững hờ
- không
- sao
- anh sẽ một phát tiễn hắn lên thiên đường rồi lôi em về phòng dạy dỗ - hắn yêu chiều vuốt má cô
***
- Lâm Hàn Thiên. Đừng ép người quá đáng. Anh tống cho em một núi hợp đồng và kế hoạch như vậy để bóc lột sức lao động của em sao. Sao anh không đưa cho lũ rảnh công buôn dưa lê bán dưa hấu ngoài kia đi - cô nhìn hắn, ánh mắt giận dữ
- chẳng phải hồi sáng em nói sợ mấy cô nhân viên mải ngắm anh mà gõ lộn hợp đồng sao - hắn rời mắt khỏi tập giấy khô cằn trước mặt
- vậy để cho lũ đàn mở làm?
- anh nói rồi họ mải ngắm em nên anh cũng sợ họ làm sai. Nếu công ty phá sản, đời sau của chúng ta sẽ phải sống như thế nào?
- nên em bắt anh làm sao?
- chẳng phải em nói muốn làm việc sao?
- anh bắt bộ óc thiên tài của em làm việc cật lực như thế. Nó sẽ sớm thoái hóa mất
Cốc... Cốc.. Cốc
Tiếng gõ cửa truyền đến cắt ngang cuộc nói chuyện gay cấn
- vào đi
Một cô gái bước vào, mái tóc đen uốn xoăn, son phấn lòe loẹt, mặc một bộ đồ theo phong cách sexy. Chiếc váy ngắn cùng cỡ với chiếc áo sơ ở mở phăng hai cúc đầu. Nếu cô không làm việc cùng hắn thì đôi lúc cô sẽ lầm tưởng rằng đây là một cô gái trong vũ trường nào đó. Những bước đi trên đôi dày cao gót cả chục phân làm người ta thấy vô cùng chướng mắt và tưởng chừng như chỉ cần có một cây quạt và quạt một phát thì cô ta sẽ bay dính vào tường. Cô ta càng tiến gần thì điệu bộ càng thêm sến súa
- giám đốc
- sao - Thiên ngẩng đầu lên, nhìn cô thư ký trẻ trước mặt
- em... Mang cà phê cho giám đốc. Em nghĩ là anh cần - cô ta nâng cốc cà phê đang bốc khói mờ mờ, ảo ảo nhìn hắn với ánh mắt đầy tình ý. Còn ai đó vẫn ngây thơ nhìn lại. Tất cả đều được thu vào một đôi mắt sắc bén đối diện
- cảm ơn
Hắn cầm lấy cốc cà phê bằng men sứ trắng bóng nóng bỏng. Bàn tay cô ta lưu luyến không muốn rời, những ngón tay giữ lấy cái cốc, lưu luyến những ngón tay rắn chắc. Tất nhiên là hắn ngẩng đầu lên và nở một nụ cười mê hoặc của- một kẻ ngây thơ, cho nên hắn luôn rơi vào bẫy của phụ nữ hay không một chút hoài nghi về họ. Cô thư ký đơ ra vài giây, hắn nhanh lẹ lấy cốc cà phê trong tay cô ta. Đúng là biết tranh thủ chiêu thức mĩ nam kế. Thiên lại tiếp cúi xuống tiếp tục làm việc.
- em... Anh đang làm việc sao? Công việc có vẻ nhiều nhỉ!
Cô ta cúi xuống, sát gần nom như vẻ đang quan tâm đến công việc của xếp. Nếu cuối năm có giải thưởng về nhân viên tận lực cho công ty thì cô trên chức vị là phu nhân sẽ đề cử cô ta ngay lập tức. Nhưng đó là vỏ bọc bên ngoài hoàn hảo nhất của hồ ly tinh. Thiên rời mắt khỏi máy tính, đưa mắt nhìn cô thư ký ở một cự ly gần gũi trên mức bình thường. Thoáng qua hẳn là như một mối tình công sở nhưng trong một hoàn cảnh éo le như thế này: boss lớn đã có vợ lại còn trẻ đẹp, tài giỏi đang sừng sững xem tình nhân trong công sở của ông xã như xem một bộ phim hàn live
|
Chương 61: Yêu Và Ghen
Hai cái đầu chuẩn bị chạm vào nhau, cô tình nhân công sở đang như ở trên 9 tầng mây. Song. Một chiếc bút lao trong không khí, xé tan khoảng không ám muội và hạ cánh an toàn
Cốp
Chiếc bút đậu vào đầu Thiên làm hai kẻ từ cõi mơ mộng trở về hiện thực. Hắn quay nhìn cô đang vẻ ' thản nhiên' làm việc rất chăm chỉ
- cô có thể ra ngoài! - Thiên hừ lạnh
Cánh cửa vừa đóng lại, hắn xoay ghế về phía vợ yêu kiêm thư ký đặc biệt kia
- vợ
- ừ
- em vừa làm gì vậy
- công việc rất nhiều. Đúng là thật mệt
- anh đang hỏi em
- anh sao luôn làm việc rỗi hơi vậy. Nếu anh không có việc gì làm thì có thể xử lý hết đống hợp đồng khó ưa này. Ok
- em vừa phi chiếc bút vào đầu anh
- bút nào- cô ngây thơ nhìn hắn
- bút đây- Thiên giơ cây bút lên và phóng thẳng về phía cô
Nhưng nội công của ai đó cao hơn, chỉ cần một cú xoay chân điệu nghệ đá vào cạnh bàn, chiếc ghế xoay đi một đoạn và thế, chiếc bút bay thẳng vào tường. Chính thức hỏng
- không tồi
- đương nhiên. Hai người làm việc mờ ám trong phòng làm việc nên trời phạt. Có đúng không?
- anh không có
- có
- không
- có
- không
- có
- không
- không cãi nữa. Mệt lắm - cô nói
- tất nhiên - hắn mới lỏng caravat, cái thứ ràng buộc khiến cậu khó chịu
- anh lấy nước nhanh lên
- em nên lấy cho anh
- never- cô nhìn Thiên rồi từ từ tiến lại bàn
- em dám- hắn trừng mắt nhìn cô- đe -dọa
- sao không dám- cô tiến lại gần Thiên, nở một nụ cười nguy hiểm
Bộp. Két. Vèo. Rầm
Hàng ngàn cuốn sách từ giá rơi xuống nền như một cơn động đất dữ dội. Cô cười ngặt nghẽo sau cú đạp của mình. Thiên ngồi bệt xuống nền nhà, giữ mớ hỗn độn. Chiếc ghế thì vẫn quay với tốc độ không ngừng nghỉ
- Hoàng... Ngọc... Băng...Nhi
- Sao
Sau sự kiện quan trong đó, cô phải sắp lại tất cả số sách. Một quyển! Hai quyển! Ba quyển!..
- Lâm... Hàn... Thiên
- sao! Em cứ làm việc đi. Đống công việc này sẽ tính vào giờ tăng ca
- anh...
***
Giờ tan ca
- giám đốc. Giám đốc
Thiên chau mày nhìn sang mấy cô nhân viên gần phòng làm việc. Tiếp đó, cánh của cũng lần nữa được đẩy ra. Cô nhìn Thiên rồi chợt nhận ra một lũ tắc kè đang tụ tập. Cô chịu khó một chút nán lại mặc dù chỉ muốn về nhà vì quá mệt
- giám đốc. Chúng em muốn mời giám đốc đi chơi với nay. Được chứ ạ- một cô bẽn lẽn lên phía trước nhìn Thiên, khuôn mặt đỏ ửng lên. Vài cô phía sau cười khúc khích
- tôi - Thiên nhìn sang cô song đáp lại cái nhìn của hắn là một ánh mắt bình thản đến vô cảm của cô
- xếp đồng ý rồi, chúng ta đi thôi!
Chưa để hắn đồng ý hoặc từ chối và cũng chẳng một giây suy nghĩ, tất cả bao lấy Thiên và lôi hắn vào thang máy. Cô chết trân tại chỗ. Tại sao trên đời này lại có những kẻ trắng trợn như vậy. Như bị cướp trơ trẽn một món đồ của sở hữu cảm thân. Cuối cùng cô cũng chỉ bước theo sau vô lực. Chiếc thang máy hình hộp chất cả một đống người, nổi bật lên là anh boss lớn được vây quanh bởi những mỹ nhân trẻ đẹp. Cũng vậy, trong một không gian, thời gian chung, ở cuối góc cô đơn, một cô gái đẹp trong bộ tranh phục công sở- đội lốt của thiên thần, ẩn dấu của ác quỷ- đang im lặng. Và đôi lúc bị những kẻ kia ép ta vào cạnh kim loại đau với điếng người và con tim thì đang nghẹn lại. Quả đúng như hắn nói, mùi nước hoa nồng nặc như muốn bóp biết cô ngay tức khắc. Tất cả vẫn nói cười, bàn tán nào là boss đẹp trai, ga lăng,.. Và cô cũng chỉ nghe những lời tán thưởng của những cô gái đang' quá' tuổi mộng mơ nâng hình ảnh của chồng mình lên. Một chút xíu khó chịu. À. Không. Phải nói chính xác là một nỗi khó chịu rất lớn. Dường như một sức mạnh nào đó đè ép lên người cô, buộc cô phải suy nghĩ hay tự cho rằng hắn chưa hề nhìn cô từ khi lũ ong bướm bao quanh lấy cậu mặc cho sự thật là không phải thế. Đó ca chăng chính là lực hút mạnh mẽ của sự ghen tuông khi tình yêu quá lớn
Ting
Cửa thang máy bật mở. Đại sảnh rộng lớn đầy người trong giờ tan ca. Cô lách người lên trước, bước đi của cô trở nên vội vã khó tả giống như đang trốn tránh thứ gì đó. Thà không thấy còn hơn thấy rồi để nghi nghi ngờ ngờ. Thiên sững người trước những bước đi như chạy của cô. Vượt nhanh qua cánh cửa, cô nhìn những vòm mái thiết kế tinh tế. Cũng chẳng có gì đặc biệt khi cô nhìn chúng mà thay vào đó là kìm đi những thứ đang trực trào trong hốc mắt. Chiếc taxi vừa dừng lại, cô mau chóng lên xe, bỏ mặc tất cả sau lưng, đích thị là chạy trốn. Nhưng hình như sự chạy trốn này là vô nghĩa. Tại sao cô phải chạy trốn? Người chạy trốn đâu phải là cô. Thiên đứng yên, cậu nheo mày chờ người đưa xe với và nhìn về chiếc taxi đang dần hoà vào lòng đường. Cậu lướt nhanh điện thoại trong tay. Trong xe, không một lần cô quay lại, cô muốn khóc nhưng không khóc nổi. Chiếc điện thoại chợt reo lên. Màn hình hiện ra dãy số quen thuộc nhưng thật buồn chán, cô không hề muốn nhận nó một chút nào nên cô lập tức tắt máy để lại đầu dây bên kia những tiếng tút dài
- đến khách sạn A
Chiếc xe nhanh chống đáp lại ở khách sạn A. Bước vào trong, những con người nhìn cô một cách khó hiểu. Đến bên quầy tiếp tân, cô gái nhẹ nhàng cúi đầu lễ phép, đúng là khách sạn 5 sao có khác
- quý khách muốn chọn phòng như thế nào.
- cho tôi một phòng vip- cô nói rồi rút chiếc thẻ ATM đưa cho cô tiếp tân
- chìa khóa và thẻ của quý khách
Cô bước nhanh vào thang máy, bàn tay siết chặt lại, khoé miệng rít lên
- Lâm Hàn Thiên. Anh giỏi lắm
Chiếc giường đôi màu trắng mềm mại hòa vào ánh vàng của đèn chùm tinh xảo. Bên của kính, mái rèm màu kem im lặng, từ trên cao thành phố như bầu trời đêm thu nhỏ. Lung linh và lấp lánh. Lòng ai thoáng sầu. Chiếc điện thoại trên giường vẫn chưa một lần sáng. Điều cô chờ đợi vẫn không đến. Đã hơn 21h đêm. Chưa một cú điện thoại hay một mẩu tin nhắn. Trái tim cô dấy lên vô vàn những câu hỏi không có lời đáp. Cô vội vã cầm lấy chiếc áo khoác và về nhà trong đêm tối. Mặc dù cô muốn hắn phải nhận lấy một bài học nhưng không có nghĩ là muốn Thiên phải lo lắng về mình.
Cạch. Căn phòng ngủ vẫn im lìm. Ngoài sự dự đoán của cô, hắn không có ở nhà. Trên đường về cô đã nghĩ rất nhiều và cũng lo rất nhiều, lo hắn sẽ đi tìm, sẽ lo lắng cho cô song đến về hắn còn chưa đặt chân đến huống hồ còn nói gì đến những thứ xa xôi khác. Tuyệt vọng. Giờ cô mới biết cuộc sống hôn nhân thực sự khó đến mức nào. Cuối cùng. Nước mắt đã lâu lại chan hoà khoé mắt
khuya
Những bước chân vang vọng trong đêm lạnh lẽo. Thiên vừa về nhà. Hắn vô cùng mệt mỏi với đống công việc. Sau khi cô bỏ về, hắn buộc phải quay lại xử lý tiếp công việc tới tận khuya. Thiên mở cửa, một màu với đen như mực, đèn ngủ không bật, rèm không kéo và điều hòa cũng không để chế độ tăng nhiệt độ. Lạnh chẳng kém ngoài trời. Cặp mày hắn nhíu lại, cậu bật đèn. Trên giường loại trống không là cậu càng cảm thấy lo. Nhưng cậu chợt nhận ra, bên góc cửa, một thân hình co ro như bào thai bụng mẹ, đầu tựa vào cạnh tủ mà ngủ ở một tư thế khó coi vô cùng. Cậu ngồi xuống, bàn tay chạm vào làn da mịn nhưng lạnh như kem. Một bên dây váy ngủ rơi xuống cánh tay, tóc xoã ra che đi khuôn mặt mặt rất mệt mỏi. Thiên động vào bờ vai gầy, trong giấc ngủ, cô chợt rùng mình. Dường như cậu vừa chạm vào một thứ gì đó làm cô đau. Trên làn da trắng, một vệt đỏ hằn lên và bắt đầu thâm lại. Cậu cúi xuống, bế cô đặt lên giường. Chẳng hiểu tại sao, cô khẽ trở mình. Hình như quá mệt mỏi với công việc của ngày hôm nay, cậu còn nghe cả tiếng thở dài. Bây giờ cậu nói nhìn kỹ, chân cô cũng sưng lên. Tim cậu như bị xát muối. Hắn nhẹ nhàng lấy thuốc xoa từng chút một rồi cẩn thận lấy chiếc gối mềm, nâng chân cô lên đặt làm vật kê. Kéo tấm chăn đáp quá cổ, cậu tiến lại bàn làm việc. Trong phòng chỉ còn hai thứ ánh sáng từ đèn ngủ và bàn làm việc. Cùng trộn vào nhau làm một, cùng xua đi bóng với đáng sợ. Thiên day day thái dương, sau rất lâu ngồi trước bàn làm việc, mắt cậu thật khó chịu. Dời mắt lại phía giường, cậu nhận thấy chiếc gối đã rơi xuống cùng tấm chăn xệch về một góc. Cô nằm nửa cô nửa duỗi vô cùng khôi hài. Nhưng giờ phút này khó mà có tâm trạng cười, cậu lắc đầu, gấp laptop và lên giường. 2h sáng. Cậu làm việc đến bây giờ, cậu nên nghỉ để chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai mặc biết công việc còn tồn đọng rất nhiều. Ôm thân thể mềm mại vào lòng, cậu khẽ hôn lên vầng trán xinh đẹp kia. Thân nhiệt vẫn chưa tăng lên chút nào, và cậu cũng đủ tinh tế để hiểu được
- em bị cảm lạnh rồi. Đúng là cứng đầu. Không có hơi anh em không ngủ được sao
Cậu ôm chặt lấy cô và cô như một thói quen đã ăn vào bản năng, cô rúc sâu vào lòng cậu - Người đàn ông của cô
Sáng. Cô khẽ nheo mày, cổ họng khô rát khó chịu, đầu nặng đến nỗi không muốn dậy, song cô vẫn cố ngồi dậy. Căn phòng im lìm, tấm rèm u buồn rủ xuống
Cốc. Cốc. Cốc
- vào đi
- tiểu thư. Bữa sáng của người - cô giúp việc đẩy cửa vào, trên khay một ly sữa và một bát cháo thịt nóng
- Lâm Hàn Thiên đâu
- dạ. Không biết- cô ta cần khay đồ ăn đặt lên bàn
Nhưng. Cheng
Tất cả vỡ tan. Cô ta kinh ngạc trước một sự giận dữ tột độ
- ra ngoài
----
- cái gì?- hắn bực mình gắt vào điện thoại
-....
- tôi sẽ về ngay- hắn vội tắt máy, cầm lấy áo khoác trên móc rồi đi về nhà
cạch
- em sao vậy- hắn lao vào phòng
Song đáp lại cậu là những hàng động khó hiểu. Cô nhìn Thiên rồi xoay người kéo chăn trùm kín người. Đây là kiểu hành động gì? Thiên tiến lại, hắn ngồi xuống bên giường, ôm lấy cô
- em bị làm sao vậy
- không. Buông ra
- a..- hắn khẽ hét lên
Cô vội bật dậy, nhìn cậu diễn như một diễn viên chuyên nghiệp cho nỗi đau thể xác. Cậu cười xoà trước sự lo lắng thái quá của cô. Cậu biết cô rất yêu cậu nên mới dùng cách này để dụ cô
- em đang lo cho anh - cậu giữ lấy cánh tay cô
- a.. - lần này là cô. Cô cố vùng ra khỏi tay hắn, cậu đang làm cô đau
Hắn giật mình, cậu nhìn xuống cánh tay trắng đang rộp lên một vùng
- anh xin lỗi. Để anh xem
- đủ rồi. Anh giỡn đủ rồi đấy. Ra ngoài. Anh biến đi - cô hét lên, xô hắn ra rồi kéo chăn lại
- em..
CẠCH. Tiếng mở cửa sau đó là tiếng đống cửa. Cô bật dậy, khuôn mặt đầy nước. Và. Bốp. Một chiếc gối bay thẳng vào cánh của gỗ im lìm như tạc
- Lâm Hàn Thiên. Tên khốn nạn. Anh cút đi. Đi chết đi
Điểm yếu duy nhất của Hoàng Ngọc Băng Nhi chính là khi khóc. Bởi khi khóc cô dường như quên hết tất cả mọi thứ xung quanh. Cho nên cô hạn chế bản thân cố gắng không khóc. Bây giờ cũng vậy, cũng chẳng để ý dù giường đã lún xuống một phần không ít. Một vòng tay quen thuộc ôm lấy cô
- không được khóc
- anh buông ra
Nhưng cậu đã ôm chặt lấy cô mặc cô vẫy vùng và cũng chịu đầu hàng. Nằm trong lòng hắn, cô khóc vì mệt và đau... Trong tim
- em ruốt cuộc là làm sao. Đã có chuyện gì?
- anh đêm qua không về nhà
- không.anh về
- rất khuya - cô hỏi vì hắn chẳng bao giờ nói dối cô
- ừ
- anh đi cùng những người đó và bỏ lơ em- cô xô người hắn ra
- không
- nói đối
- anh không nói dối. Anh về rất muộn. Khi em về anh buộc phải quay lại công ty để giải quyết một số hợp đồng còn lại. Anh nghĩ là em về nên anh không gọi điện
- không. Không tin. Không tin
- nghe anh nói - hắn giữ lấy đôi tay đang đánh liên tiếp vào người hắn
- không. Đau..
Thiên vô thức siết mạnh tay làm cô đau đến tái mặt. Cậu vội ngồi dậy
- em không sao chứ. Anh xin lỗi
Hắn luống cuống. Nhưng. Cô chỉ im lặng nằm xuống và co lên. Khóc.
- anh không biết phải nói gì với em nhưng anh chỉ muốn như thế này thôi. Anh rất mệt
Thiên bất lực. Cậu nằm xuống từ phía sau ôm chặt lấy cô. Bỗng. Cô quay lại, chui vào bờ ngực rắn chắc, ôm chặt lấy cậu
- xin lỗi. Em thật sự rất khó điều chỉnh cảm xúc của mình từ sau vụ tai nạn
- không sao. Biểu hiện ghen tuông của phụ nữ trong khi yêu là chuyện bình thường
- em không ghen
- ừ. Mệt không
- một chút - cô nói
- anh cũng vậy
- sao anh không nghỉ
- đêm qua anh về muộn thấy em ngủ trước anh rất buồn
- tại sao?- cô cau mày
- anh nghĩ em sẽ chờ anh - chữ chờ được hắn nhấn mạnh để đủ người ta hiểu nghĩa không trong sáng nhưng ai đó vẫn không hiểu
- em vẫn chờ anh nhưng vì anh về muộn
- nên bây giờ em phải bù đắp cho anh- hắn lật người, ép cô xuống dưới thân mình
- anh... Làm... Gì.. Vậy - cô lắp bắp
- coi như hôm nay anh phải rất mệt
|