Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!
|
|
Nó xoay đi xoay lại trước gương, một lúc mới gật đầu hài lòng. Hôm nay nó mặc chiếc áo sơ mi màu trắng bên ngoài là áo len màu xanh lam cùng quần skinny màu trắng, chân đi đôi giày vải. Nó không thích mặc váy lắm vì váy rất phiền phức không đáp ứng nổi tính bay nhảy khua tay múa chân của nó, nó lại hay thích bạo lực mặc váy sẽ khiến nó không thể xuất chiêu. Vừa nãy nó đã gọi cho hai đứa kia, bị tụi nó chửi cho 1 tràng lỗ tai vẫn còn ù, đúng là quá hối hận cũng may nó có đưa quà và thiệp rồi nên mới yên thân đấy! Bây giờ là 7h, nó khóa cổng rời khỏi nhà, vì không muốn Quân biết nên nó đành phải tự đi bộ đến đó thôi, vòng xoay đi hết đường này là tới rồi cũng không xa xôi gì, nó cảm thấy nhà hắn nằm ngay vị trí rất thuận lợi thì phải ngoài trường học hơi xa thì tất cả đều gần. Đang tung tăng nó bỗng có cảm giác hình như ai đó đang đi theo mình, bước chân vì thế cũng nhanh hơn, vội vã hơn. Bỗng điện thoại trong túi nó reo lên, nó rủa thầm trong bụng, giờ khắc dầu sôi lửa bỏng này mà ai đó còn gọi nữa. Chân cứ bước, tay nó lôi điện thoại ra nghe. - Alo. - Nói nhỏ xíu. - "Đang ở đâu đấy?" - Đang đi chơi. - Nó vô tư trả lời không nhận ra giọng nói kia. - " Đi chơi, cô đi đâu chơi?" - giọng nói bên kia pha lẫn chút bực bội. - Vòng xoay, đang đi bộ ra đó. Đi đến con hẻm nó bỗng nghe tiếng la của 1 cô gái, chân nó bỗng dừng lại. - Cứu tôi.... cứu... các anh tránh ra....!!!! - tiếng la hét vọng ra càng ngày càng lớn. Nó di chuyển bước chân hướng về phía con hẻm, tay vẫn cầm điện thoại, giọng nói trong điện thoại vọng ra nhưng nó không còn để tâm nữa, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào con hẻm. - " tôi hỏi sao cô không trả lời?" - " Đâu rồi? Tắc kè" Hiện ra trước mắt nó là một cảm tưởng hết sức đáng sợ, khoảng 10 tên đang vây quanh 1 cô gái, trên người cô ta quần áo bị xé rách từng mảng, từng mảng. Mặt hằn đỏ những dấu tay, miệng cô ta vẫn không ngừng la hét. - CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY? Nó hét lớn, những tên kia dừng động tác lại quay ra nhìn nó, bàn tay đang cầm điện thoại bỗng run lên, đông quá nó có hơi sợ. - " Hiểu Nhi xảy ra chuyện gì vậy?" - tiếng trong điện thoại vọng ra, nó đã không còn nghe mà từ từ buông xuống. - Này cô em, muốn đến chung vui sao? Một tên trong số đó nói, nó liếc tên đó cất giọng. - Chung vui cái con khỉ? Tôi hỏi các người đang làm cái trò gì mà xoay quanh 1 cô gái, đánh người ta ra nông nổi như thế hả? - Mạnh miệng nhỉ? - 1 tên khác nói. - Đại ca là nó, cái con nhỏ chúng ta gặp ở quán bar C.L hôm đó. - 1 tên khác reo lên. Tên được gọi là đại ca bước lên nhìn chằm chằm nó, nó vô thức lùi 1 bước tên này trông quen quá, nó đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Quán bar C.L đúng rồi tên đòi nó tiếp rượu đây mà. - Thì ra là mày, con nhỏ chết tiệt vì mày mà tao bị đánh đến nổi nhập viện, hôm nay tao phải đỏi lại cả vốn lẫn lãi. - Các người nói cái gì? Ai đánh ai? Cái này không có trong trí nhớ của nó à nha. - " Hiểu Nhi, Hiểu Nhi"
Hắn ngồi trong xe không ngừng gọi tên nó, có chuyện gì xảy ra rồi, tên ở quán bar C.L chẳng lẽ nó gặp tên kia ở đó, không xong rồi. - Chiết tiệt, trả lời đi cô đang ở đâu vậy hả? Hắn gắt lên, bên kia truyền đến tiếng tút tút... kéo dài.
Ở vòng xoay, 1 chàng trai đi qua đi lại, tiếng nói trong điện thoại truyền đến làm cậu sốt ruột chết đi được rốt cuộc nó đang ở đâu? " Thuê bao quý khách vừa gọi....." lại là tiếng nói mà trong lúc này cậu thực sự căm ghét.
|
Chương 47.2 Câu Chuyện Đêm Noel (2).
18 Hi... các tình yêu Gấu đã trở lại... ...................................... Một cô gái nở nụ cười thích thú quay đầu bước đi, hình bóng cô gái khuất sau con hẻm.
Nó nhìn tên đại ca bằng ánh mắt khó hiểu xen lẫn phức tạp. - Rốt cuộc các người đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu? - Không hiểu, cô đùa kiểu gì vậy? Tên đại ca quát lên làm nó giật mình. - Được rồi nếu mày không hiểu để ông nói rõ cho mày hiểu đêm đó mày say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, nếu như thằng bạn trai của mày không tìm đến khách sạn đó thì tao đã không bị đánh đến nỗi phải nhập viện. Hôm nay ông phải cho mày nếm thử mùi vị đó là như thế nào? Từng câu từng chữ dội vào tai nó làm nó bần thần, vậy là đêm đó nó bị tên này đưa vào khách sạn ư? Nếu như không có hắn thì chẳng phải nó sẽ bị bọn chúng làm nhục rồi sao? Thì ra Hắn giấu nó chuyện đêm đó là vì như vậy.... Bọn khốn khiếp này, hôm nay nó phải đòi lại công bằng. - Một lũ khốn khiếp! Nó quát lớn ánh mắt hằn lên sự phẫn nộ. - Còn mạnh miệng nhỉ để tao xem một lát mày còn mạnh miệng nổi hay không... lên đi tụi bây đánh cho nó bò lết cho tao. Sau lời ra lệnh của tên đại ca, có khoảng 4 tên xông lên vây quay nó, tên đầu tiên ra đòn đấm một cái vào mặt nó, nó né sang một bên tung 1 cú đá vào bụng tên kia làm hắn choáng váng ôm bụng, lại một tên khác tiến lên đá vào tay đang cầm điện thoại của nó khiến điện thoại văng ra đập xuống mặt đường ( nên mới có tín hiệu tút tút truyền đến chỗ hắn). Nó nhìn chiếc điện thoại vỡ vụn đang nằm dưới đất kia lòng dâng lên sự phẫn nộ tột độ, đó là quà sinh nhật lần thứ 16 mà baba đã tặng cho nó, cũng là món quà cuối cùng mà nó nhận được từ baba. Đó là món quà mà nó rất quý trọng, chỉ cần nhìn thấy chiếc điện thoại đó lòng nó cũng được an ủi phần nào rằng baba nó vẫn ở đây - ngay bên cạnh nó, vậy mà giờ đây.... nó đã không giữ được... nó lại đánh mất rồi! Đau lòng xen lẫn tức giận, một sự tức giận đến phẫn nộ, nó dùng ánh mắt rực lửa chiếu thẳng lên tên vừa đá nó. - Mày phải trả giá cho hành động vừa rồi! -nó buông một câu với giọng điệu lạnh băng chẳng khác hắn là mấy, giọng nói báo hiệu ngày tàn của tên kia. - YAAAAAA.... Nó hét lên rồi lao vào đá tên kia một phát lực không hề nhẹ khiến tên kia ngã xuống mặt đường, không dừng lại nó đá thêm hai ba cú vào mặt vào đầu vào lưng khiến tên nó không ngốc đầu dậy nổi, máu túa ra từ khóe miệng, dám đụng vào thứ mà nó quý nhất thì phải trả một cái giá đắt. Nhìn thấy người anh em bị nó đánh đến bán sống bán chết 7 tên còn lại cùng với tên đại ca tức giận, trừ tên đại ca ra tất cả bọn chúng đều lao vào bắt đầu tham gia trận chiến.
Nó dùng tất cả sự phẫn nộ đánh từng tên từng tên một, lực cũng bắt đầu tiêu hao, dù gì nó cũng chỉ là một đứa con gái mấy đòn đánh của nó chỉ có thể làm bọn chúng ngã xuống rồi lại đứng dậy. Đang đánh tên phía trước nó cảm giác có một tên đang tiến lại từ đằng sau, xoay người 180° né đòn một cách đẹp mắt làm tên kia mất đà đá thẳng vào tên phía trước. Nó mới chỉ hạ được bốn tên còn lại những 7 tên vậy mà không biết từ đâu lại xuất hiện thêm 10 tên nữa, rõ ràng là lúc nó đánh tên đại ca đâu có gọi điện sao lại xuất hiện thêm 10 tên nữa? Chết rồi bây giờ là 17 tên... lần này nó lành ít dữ nhiều rồi!....
Bóng chiếc Lexus lao nhanh trên đường cao tốc, Hắn ngồi trong xe lòng lo lắng bồn chồn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước. Vừa mới xuống máy bay hắn đã gọi ngay cho nó định sẽ hẹn nó ra cùng đón Noel, không ngờ lại chậm một bước, bây giờ biết tìm nó ở đâu đây? Tại sao nó lại đi lung tung để gặp cái bọn côn đồ đó chứ... Lòng khó chịu, hắn lại càng tăng tốc lên. - Rốt cuộc tôi phải tìm em ở đâu? Hắn đã chạy khắp các con đường lớn nhỏ trong thành phố rồi vậy mà vẫn không tìm thấy, ruột gan cứ như có lửa đốt khiến lòng dạ hắn nóng bừng, đã 30 phút trôi qua không biết nó như thế nào rồi! Đáng chết, tại sao hắn lại cảm thấy bản thân mình vô dụng như vậy, tìm một người mà tìm mãi vẫn không thấy... sự lo sợ chợt ùa về. Hắn tấp vào lề, ôm đầu, khó chịu thật.... - "Đang ở đâu đấy? - Đang đi chơi. - Đi chơi, cô đi đâu chơi? - Vòng xoay, đang đi bộ ra đó. " Bỗng đoạn đối thoại lúc nãy giữa nó với hắn chợt hiện lên, vòng xoay... chẳng phải nằm ở con đường đối diện từ nhà hắn đi ra hay sao? Nó nói đang đi bộ ra đó vậy là nó đang từ nhà đi bộ ra, chắc là lúc đó chưa ra đến vòng xoay.... nhà hắn... hình như có 1 con hẻm vắng rất hiếm khi có người đi vào đó vì trong con hẻm không có nhà lại là ngõ cụt... phải rồi rất có thể nó đang ở đó? Hắn khởi động xe lao nhanh về phía đó.... lần này mong là không sai.
Nó bắt đầu thở dốc, thầy karate dạy nó có nói thể lực của nó rất tốt nhưng sao bây giờ nó cảm thấy tay chân không còn sức lực nữa, cú đá của nó bây giờ không có tác dụng gì hết, giống như đang gãi ngứa cho bọn chúng thì phải? Vừa định đấm tên phía trước không may bị đá một cú vào bụng khiến cả người nó mất đà loạng choạng về phía sau, bụng đau âm ỉ. Nó nhìn quanh bọn chúng bằng ánh mắt căm ghét, cứ thế này thì nó chết mất bọn chúng đông quá! Hình như từ nãy tới giờ nó chỉ hạ được thêm hai tên thôi, vẫn còn 15 tên, bọn chúng hết người này đến người khác xông lên nó chỉ kịp né và phòng thủ chẳng đánh nổi lấy 1 tên nào cho ra hồn cả. Tên đại ca bước lên phía trước đá thêm 1 cú vào lưng khiến nó ngã nhào về phía trước, cả người đổ rập xuống đất. - Sao, đánh nữa đi cưng! Hết sức rồi à? Tên đại ca nâng mặt nó lên vỗ nhẹ nói, nó há miệng cắn thật mạnh vào tay hắn ta khiến hắn ta la lên. - Mẹ kiếp, mày còn láo với tao hả? Mặt nó bị tát một cái thật mạnh, nó chỉ cảm thấy nơi đó rát buốt lên, nhìn tay tên đại ca in hằn dấu răng hơi rướm máu nó nhếch miệng cười. - Còn cười? Lại thêm một cái tát nữa, nó vẫn cười. - Bọn mày thật hèn hạ! Nghe nó chửi tên đại ca tức điên cả người hắn ta đứng dậy vung chân đá thẳng vào bụng nó thêm một cái nữa. Cơn đau từ bụng dội lên khiến nó nhăn mặt miệng á lên 1 cái, hắn ta định đá thêm 1 cái nữa thì có tiếng quát lớn truyền đến, tên đó dừng động tác lại, ánh mắt tất cả hướng về nơi phát ra tiếng nói. - Dừng tay lại ngay! Hắn hiện ra trước mắt nó, tự dưng nó thấy vui mừng, hắn đến rồi! Nó được cứu rồi! - À... - tên đại ca à lên một tiếng rồi nói tiếp. - Lại là mày, lúc nào cũng đến phá hỏng chuyện vui của ông. Ánh mắt hắn lướt qua tên đó rồi dừng lại ở nó, nó giỏi võ lắm mà sao lại bị đánh phải nằm dài dưới đất như vậy? Hắn tiến đến chỗ nó nhưng còn cách mấy bước nữa thì bị tên đại ca chặn lại. - Muốn cứu người? Đâu có dễ dàng vậy? Hắn dùng ánh mắt giết người nhìn hắn ta, rồi không nói không rằng vung tay đấm một phát khiến tên kia dội về phía sau. Sự chú ý của hắn lại chuyển về chỗ nó, hắn bước đến cuối người xuống đỡ nó dậy, nó dựa người vào hắn mới có thể đứng dậy nổi. Dìu nó đến một góc mới để nó ngồi xuống. - Đau lắm không? - hắn nhìn nó hỏi. Nó gật đầu. - Đau lắm! - Yên tâm tôi sẽ từ chỗ hắn đòi lại tất cả cho cô, ngồi yên ở đây. Nói xong hắn quay đầu đối diện với bọn chúng, gương mặt không chút mùa xuân mà chỉ có sự lạnh lẽo đến băng lạnh. - Lên hết đi. Trước lời hắn nói 15 người đồng loạt xông lên, hắn vung từng cú đá, đấm nhanh đến nỗi bọn chúng không nhìn ra, từng người một gục xuống, trận đấu tiếp tục diễn ra, nhìn thấy sự bất lợi dành cho mình tên đại ca rút 1 con dao bấm ra, ánh sáng lóe lên chiếu vào mắt nó làm đầu óc mơ hồ chợt bừng tỉnh, tên kia đang tiến về phía nó, nó vô thức đứng dậy chân bước lùi ra phía sau, hắn ta tiến lên một bước nó lùi một bước, biết nó đã nhìn ra ý đồ hắn ta không ngần ngại lao về phía nó con dao cũng đang lao về phía nó, sự sợ hãi bao trùm lấy nó ngay lúc này..... - CẨN THẬN.... Tiếng hét vội vã truyền đến kéo nó về thực tại nhưng chỉ kịp thấy một bóng hình chắn ngang trước mặt mình, con dao đâm thẳng vào người hắn nhưng chưa kịp vào sâu, hắn đã đá mạnh vào người tên kia khiến hắn ta bay ra xa cùng với con dao. Nắm vội tay nó, kéo nó cùng chạy..... mặc dù bụng đang rất đau nhưng nó cũng dốc hết sức để chạy. Tên đại sau khi đứng dậy cũng hét lớn với bọn đàn em. - Còn chờ gì nữa, ĐUỔI THEO MAU!!! Thế là 16 tên côn đồ tức tốc đuổi theo nó và hắn. Chạy ra khỏi con hẻm hắn kéo nó rẽ vào 1 con hẻm khác, chợt hắn dừng lại bên thùng rác cởi phăng cái áo khoác đen ra rồi quay sang nó nói. - Cởi áo len bên ngoài ra mau! - giọng hắn giục giã Nhìn vào chiếc áo sơ mi trắng của hắn bị nhuốm một mảng màu đỏ thẩm ở bụng... là máu.. nó hoảng loạn... - Anh có sao không? - Nó bỏ qua câu nói của hắn hỏi. - Tôi nói cô cởi áo len ra! - Nhưng anh...... - MAU... Hắn gắt lên nó đành cởi bỏ áo len bên ngoài, hắn thẳng tay vứt chiếc áo khoát đen của mình và áo len của nó vào thùng rác rồi kéo tay nó chạy thẳng vào hẻm, con hẻm này thường ngày không vắng vẻ nên có thể an tâm đến một cua quẹo bên cạnh có một cây cột, ánh sáng đèn đường cũng yếu bên ngoài nhìn vào sẽ không nhìn rõ. Hân mới dừng lại ép sát người nó vào cây cột, mắt hướng về phía sau nơi có 1 đám người đang tiến đến, cất giọng nói. - Cô tin tôi chứ? - hắn nhìn chằm chằm nó hỏi. Nó không hiểu hắn sao lại hỏi nó như vậy nhưng nó cũng gật đầu. - Tin. Hắn vì nó mà bị thương như vậy đủ để nó tin hắn rồi mà. Nhận được câu trả lời của nó hắn lại nói tiếp.
|
- Vậy dù có như thế nào cũng không được lên tiếng , cử động hay phán ứng.... Nó gật đầu, cũng là lúc tiếng đám người kia truyền đến, bước chân dồn dập. Ngay sau cái gật đầu của nó, hắn áp sát người mình vào người nó, môi hắn phủ xuống môi nó, bắt đầu hôn.... người nó cứng đờ, mắt mở to nhìn gương mặt đang phóng to trước mắt mình, cảm giác ấm nóng, ngọt ngào truyền đến như luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, nó như bị thôi miên, sau khi lấy lại cảm giác nó giơ tay lên định đẩy người hắn ra thì chợt dừng lại vì đám người kia đang ở phía sau nó và hắn, bọn chúng chửi rùa ầm ĩ, chợt ngừng lại nhìn về phía nó và hắn, nó không nhìn rõ chỉ nghe chúng nói lớn. - Đại ca không nhìn thấy bọn nó, chỉ thấy một đôi đang hôn nhau thắm thiết thôi! - thằng ngu, tao kêu mày đi kiếm người chứ không phải đi nhìn người ta hôn nhau, mau đi tìm người đi chắc bọn nó không vào đây đâu, rút tìm hướng khác. Tiếng nói... tiếng bước chân nhỏ dần rồi mất hút sau con hẻm. Hắn mới rời khỏi môi nó, cả người gục xuống vào lòng nó. - Huy... Huy... anh làm sao vậy? Nó hoảng hốt nhìn vào chỗ máu đã loang ra thêm một mảng. - Tỉnh dậy đi Huy... đừng dọa tôi mà! Nó khóc lớn, nhìn hắn ở trong lòng mình. - Đừng...... khóc...... Tiếng nói khó nhọc của hắn truyền đến. - Yên tâm tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện. Mọi cơn đau, choáng váng lúc nãy chợt biến mất bây giờ nó tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nó quàng tay hắn qua người dìu hắn từng bước ra khỏi con hẻm... chỉ cần ra đến đường lớn là được cứu rồi! - Cố gắng lên, anh không được chết!...... Nó vừa thờ dốc vừa khóc.. - Ngốc!...... Tôi..... không .....chết..... được đâu....... - Đừng nói nữa anh đừng nói nữa... sắp đến rồi. Ra khỏi con hẻm nó vẫy vội một người đi đường rồi nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện.
Ở vòng xoay, Quân đi qua đi lại , các cửa hàng đã từ từ đóng cửa hết... tay Quân lạnh buốt... cậu đã đứng đây chờ nó suốt 2 tiếng đồng hồ, sự thất vọng bao quanh tâm trí cậu. - Em cuối cùng vẫn không đến! Bàn tay lạnh buốt đó buông thỏng xuống... Người ta chỉ thấy người con trai đó quay lưng bước đi bóng dáng cô độc dưới ánh đèn đầy màu sắc, trong không khí Noel.....
|
Chương 48: Trong Bệnh Viện.
18 Trong phòng VIP 609, bệnh viện Hoàng Mĩ, một chàng trai mặc bộ đồ màu xanh lam nằm trên giường mắt nhắm nghiền, bên cạnh là một cô gái đang gục đầu ngủ bên giường bệnh. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, một ngày mới lại đến. Bàn tay của chàng trai đó khẽ cử động, mí mắt giật giật rồi từ từ mở ra. Trần nhà màu trắng hiện ra trước mắt hắn, nheo mắt mấy lần mới có thể nhìn rõ, hắn đang ở bệnh viện ư? Tay định giơ lên thì mới cảm nhận được đang bị ai đó giữ lấy, quay đầu nhìn xuống hắn thấy nó đang gục đầu ngủ tay nó nắm chặc lấy tay hắn. Không dám nhúc nhích vì sợ nó sẽ thức giấc, hắn đành nằm đó cố gắng nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua. Cơn đau từ bụng truyền đến làm hắn nhăn mặt, một nhát dao chứ ít gì... Rồi hắn lại cuối xuống ngắm nhìn nó ngủ, thấy gương mặt tái nhợt của nó làm hắn xót xa, nếu hôm qua không trúng một nhát dao hắn đã băm tên đại ca đó ra làm trăm mảnh rồi! Lần này coi như tên đó gặp may, lần sau đừng để hắn gặp lại hắn sẽ trả luôn cả nhát dao này.. hừ!
Nó chép chép miệng rồi ngồi thẳng dậy dụi dụi mắt, nó có thói quen ngủ dậy là làm cái hành động này thì phải? Vừa mở mắt đã thấy một ánh mắt khác nhìn mình chằm chằm như người từ sao hỏa rơi xuống trái đất, nó không quan tâm lắm chỉ vui mừng hét lên. - Anh tỉnh rồi? Anh không sao chứ? Thấy không ổn chỗ nào? Nói tôi nghe... Nó hỏi tới tấp làm hắn nhức cả đầu chỉ lười biếng mở miệng. - Nhức đầu quá! - Hả? Anh bị nhức đầu sao? Chẳng lẽ bị đâm ở bụng mà di chứng ở đầu, thôi chết rồi! Để tôi đi gọi bác sĩ, anh phải khám lại ngay lập tức, nếu không thì nguy.... BÁC SĨ.... BÁC SĨ ƠI!!! Thế là tuôn một đoạn độc thoại dài cả kilomet, miệng kêu réo bác sĩ ầm ĩ cả phòng, hắn đơ người nhìn nó... trời ạ! Nó không bị thương thân thể mà bị thương ở đầu rồi sao? Chuyện vô lí đó mà cũng có thể nghĩ ra được... bị đâm ở bụng mà di chứng ở đầu cái này chắc là kinh nghiệm nó mới đúc kết đây... Hắn không biết phải nói gì với nó nữa, bó tay rồi! - Ồn ào quá! Đừng gọi nữa tôi không sao, ngồi xuống đi! Nghe hắn nói nó im ngay, kéo ghế sát lại giường ngồi. - Anh không sao thật hả? Nó đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn thì nhận được cái gật đầu. - Không sao, lấy hộ tôi cốc nước! - Ờ lấy liền... Nó bậc dậy chạy đi rót nước, rồi đỡ hắn ngồi dậy dựa lưng vào cái gối phía sau. Bụng vẫn còn đau khiến hắn nhăn nhó lại thêm nó đụng ngay vào vết thương nữa chứ, hắn chỉ cắn răng không biểu hiện gì. Hắn uống xong cốc nước nó nhận lấy đặt lại trên bàn rồi lại ngồi xuống, miệng ríu rít. - Hôm qua anh làm tôi lo chết được.. thật sự xin lỗi vì tôi mà anh mới ra nông nổi này - Chẳng phải tôi nói là tôi không chết được mà cô lo gì. Nó chưa kịp mở miệng cánh cửa đã mở ra, một vị bác sĩ hơi lớn tuổi bước vào, ông đẩy gọng kính nheo mắt nhìn hai người. - Tôi nghe em réo ầm lên đến tầng 1 bệnh viện cũng còn nghe nên mới vào đây xem, rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì mà em hốt hoảng vậy? Vị bác sĩ nói không rời mắt khỏi nó, bây giờ nó chính thức á khẩu không biết phải nói gì, mất mặt quá mà. Nhìn sang chỉ thấy hắn che miệng cười khúc khích, nó muốn bay vô bóp cổ cho chết, tại hắn nó mới réo lên như thế chứ bộ còn ở đó cười... thấy ghét. Nó nhìn vị bác sĩ già miệng cười trừ. - Lúc nãy bạn cháu cứ than đau bụng liên tục, cháu hoảng quá nên mới réo lên thôi ạ! -Chỉ thế thôi mà em náo loạn cả bệnh viện sao? Tôi đã nói với em là vết thương không sâu, ở lại theo dõi hai ngày là có thể về rồi mà! Ông bác sĩ tỏ ra không vui nói, nó chỉ biết cuối đầu nghe ông giáo huấn, miệng không ngừng rủa xả ai kia. Ông bác sĩ cũng không nói gì đưa thuốc cho nó dặn dò. - cháu cho bạn ăn cháu rồi uống thuốc đi, nhớ không được ăn đồ cứng nghe chưa. Có gì thì xuống phòng tôi mà tìm đứng có réo lên như lúc nãy nữa. Dặn dò xong vị bác sĩ ra khỏi phòng, nó xấu hổ chết đi được ấy vậy mà hắn vẫn còn cười cười làm nó tức điên quát. - Vui lắm hay sao mà cười? Hắn ho một cái lấy lại vẻ lãnh đạm thường ngày nhưng vẻ mặt vẫn không giấu nổi sự vui vẻ. - Tất nhiên. - Anh...... Nó chỉ tay về phía hắn nghẹn giọng. - không nói nữa, tôi đói. - Tự đi mà ăn, cháu ở trên bàn kìa! Nó làm ra vẻ không quan tấm kéo ghế ngồi nhịp chân đọc báo.... bộ dạng không giống thường ngày nói nó từ sao hỏa xuống cũng đúng, có bao giờ nó đụng đến tờ báo đâu bây giờ lại.... haizzz căn bệnh khó nói. Hắn đâu dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy. - Bụng tôi.... âyda.... đau quá! Hắn ôm bụng rên rỉ, nó cũng dời mắt khỏi tờ báo hỏi kiểu nghi ngờ. - Đau thật không? - Thật mà.... á... bụng của tôi. Thấy khuôn mặt nhăn nhó đến tôi nghiệp của hắn làm nó mụi lòng tin tưởng, bỏ tờ báo xuống cầm tô cháo đến cạnh giường. Thông tin mà nó chưa đọc trên tờ báo bị khép lại " Tin mới nhất về chuyến bay bị mất tích....."
- Nè, ăn đi. - Nó đưa tô cháo trong tay cho hắn. - Cô không thấy tôi đang đau à! Sức đâu mà cầm. Hai tay hắn ôm bụng, nó bèn hỏi. - Vậy anh muốn sao? - Cô đúc tôi. Ngay khi câu nói của hắn vừa dứt nó lập tức trừng mắt nhìn hắn miệng lắp bắp hỏi. - CÁI ......GÌ? Tôi..... đúc anh..... á? Mơ đi. Nó bỏ tô cháo cái bịch xuống bàn quay mặt nói với hắn. - tự đi mà ăn. Hắn vẫn bình thản nói. - Tôi vì cô mới nằm đây, cô định lấy oán báo ân sao? - Tôi có kêu anh cứu đâu. Nó cãi lại, lòng cũng có chút áy náy. - Cô nói vậy mà nghe được. - Thôi được rồi tôi đúc anh là được chứ gì? Đúng là bệnh lắm lời! Cuối cùng vẫn phải cầm lại tô cháo, nó ngồi xuống thổi từng muổng đúc cho hắn ăn, hắn đạt được mục đích rồi cũng vui vẻ ăn hết tô cháo. Nhìn dáng vẻ ân cần của nó tự dưng hắn lại thấy ấm áp lạ thường, phải chăng vì ánh mắt đó..... - Ánh mắt của cô thực sự rất giống mẹ tôi... Tiếng hắn nhẹ nhàng vang lên, nó dừng động tác lại ngước lên nhìn hắn. - Tôi chưa từng gặp mẹ anh? Im lặng một lúc hắn nói. - Bà ấy mất lâu rồi! Câu nói cất lên chất chưa sự đau lòng, mất mát vô bờ. - Xin lỗi! Tôi không biết! Nó bối rối vì nhắc lại chuyện không vui này. - Không có gì, cô lấy thuốc lại đây. Hắn lại lạnh lùng như thường, nó đưa thuốc cho hắn, uống xong hắn nằm xuống quay mặt vào trong mắt nhắm hờ. - Tôi muốn ngủ, cô có thể ra ngoài. Nó cũng không nói gì khép cửa lại về nhà thay đồ. Vừa về đến cửa nhà đã thấy Vy và Nam đứng đó, thấy nó Vy chạy ùa lại. - Nè, mày sao vậy? Hôm nay đến lớp không thấy mày làm tao lo quá! Nó vừa mở cửa vừa nói. - tao không sao. Cả ba vào nhà, nó mệt mỏi ngồi xuống sofa, cả người ê ẩm vì mấy cú đánh hôm qua. - Còn nói không sao, nhìn mày ỉu xìu như cọng bún thiu kìa. Nó từ tốn kể lại cho Vy và Nam nghe, cả hai hốt hoảng hỏi. - Vậy Huy không sao chứ? - Ổn rồi, hai ngày nữa có thể xuất viện. Nghe vậy hai người bọn họ mới thở phào, chợt Vy lên tiếng. - Chẳng phải hôm qua mày đi chơi cùng Quân sao lại bị bọn côn đồ đánh, à mà Huy đang ở nước ngoài mà. Đi chơi với Quân.... bốn từ này ở lại trong đầu nó... thôi chết rồi hôm qua nó có hẹn với Quân nhưng gặp phải chuyện rắc rối nên quên mất, chắc Quân giận lắm.... trời ơi sao nó lại quên bén mất chuyện này chứ! Không biết hôm qua Quân có chờ không? Có giận hay không nữa? - Đưa điện thoại ch tao mượn. Vy không hiểu gì nhưng cũng đưa điện thoại cho nó. Nó bấm số nhanh chóng gọi điện cho Quân. - " Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau" Và cứ thế 5 cuộc... 10 cuộc.... đều không liên lạc được. ...............................................
Lúc nó trở lại viện đã là xế chiều, vừa mở cửa đã đụng phải ai đó đi từ trong ra, cả hai ôm đầu rên rỉ, miệng chửi. - Bộ bị mù hả? Ngước lên lại một phen ngạc nhiên. - Thì ra là mày. Cả hai đồng thanh, nó xách bọc trái cây để lên bàn mới liếc nhìn Linh -kẻ đâm xầm vào nó. - Hai người sao biết mà đến? - Tớ mới gọi cho Huy. Tuấn trả lời. - Vậy đến lâu chưa? - Cũng mới tới thôi! -Linh trả lời. Nó gật đầu, ngồi xuống. - Mày không sao là tốt rồi! Yên tâm để tao báo chuyện này với cha tao, bắt hết bọn chúng vào ăn cơm tù. Hắn không nói gì, Tuấn lại tiếp tục. - Báo hai người 1 tin vui tớ với Linh chính thức hẹn hò rồi nhé! Nó nghe cũng không ngạc nhiên lắm, thường ngày hai người đó cứ dính lấy nhau, quen nhau chỉ là sớm hay muộn thôi, nó lên tiếng. - Chúc mừng hai người, Tuấn nè, cậu đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta đấy! Tuấn cười gãi đầu. - Nhớ mà nhớ mà... - Hai người nói gì khó hiểu vậy! -Linh lên tiếng hỏi. - Không phải chuyện của mày, ra đây tao có chuyện muốn hỏi. Nó kéo tay Linh ra khuôn viên sau của bệnh viện. - Hôm nay mày có gặp anh Quân không? Linh lắc đầu. - Không... sao vậy? Nó ủ rủ ngồi xuống kể lại hết mọi chuyện cho Linh nghe. - Yên tâm tao sẽ hỏi thăm giúp mày. Cả hai nói chuyện một lúc thì Linh và Tuấn ra về. Nó xuống canteen mua ít cháo đem lên cho hắn, đến cửa đã nghe tiếng nói bên trong vọng ra. - Tổng giám đốc bên C.Miss mới gọi điện nói 1 tháng nữa sẽ cử quản lí dự án mới bay sang đây. - Có biết là ai không? - Hình như là con gái ông ta tên là Jelly, bằng tuổi với cậu, cô ta cũng khá nổi tiếng trong ngành đấy. - Hừ.... ông ta muốn bàn chuyện hôn ước đây mà. Nó áp sát người vào cửa mắt hé vào lỗ nhỏ trên cửa, ai ngờ cửa không khóa khiến nó mất đà ngã nhào về phía trước, cả người nằm sòng soài dưới đất cũng may nó nắm chặt cái ca men không thôi là được tắm cháo rồi. Lồm cồm bò dậy, nó cảm giác được có ánh mắt xăm xoi về phía mình, ngước lên đã thấy hắn và 1 chàng trai nào đó đang nhìn mình như nhìn sinh vật lạ. - Hì hì.... tôi trượt chân nên té thôi... không sao đâu hai người cứ tiếp tục đi.... Nó cười xòa.. miệng chửi rủa.... Lâm nhìn nó cười cười, đây là bạn gái của giám đốc ư? Đặc biệc nhỉ? Lâm chìa tay về phía nó. - Chào em, anh tên Lâm là thư kí của Huy. Nó ngượng ngùng giơ tay ra bắt tay Lâm . - Hì.. chào anh, em tên Nhi là bạn của anh ta.... Nó chỉ tay về phía hắn, Lâm nhìn theo cười cười chợt bắt gặp ánh mắt sát khí của hắn thì cũng bỏ tay đang nắm lấy tay nó ra. - Anh có việc gấp rồi! Lần sau anh em mình nói chuyện nhé! - Dạ, bye anh! Nó vẫy tay với Lâm cho khi cậu khuất bóng sau cánh cửa. Quay sang lại bắt gặp gương mặt lạnh tan của hắn. - Cô đi đâu suốt buổi chiều vậy? - Có đi đâu đâu, tôi về nhà thay đồ mà! Hắn thôi không nói gì. Nó mở cháo đưa ra cho hắn... uống thuốc xong ,một lúc sau hắn cất tiếng hỏi nó. - Hôm qua cô đi đâu mà gặp bọn chúng? Nó gọt táo thản nhiên nói. - Tôi đi chơi với Quân, chưa ra khỏi hẻm đã gặp bọn chúng rồi! Đúng là xui xẻo. Nghe nó nói, bàn tay hắn nắm lại, thứ ánh sáng lóe lên trong tay hắn chợt biến mất. - Cô sau này nên tránh xa cậu ta ra, nếu không muốn gặp rắc rối! - Không đâu, anh ấy rất tốt với tôi chắc tại tôi gặp xui xẻo thôi. Hắn không nói gì nữa kéo chăn nằm xuống, nó tưởng hắn đã ngủ cũng leo lên giường đối diện nằm. Nhưng mà nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, hết đếm số rồi tới đếm cừu cũng không ăn nhằm gì. Liếc mắt về phía giường của hắn đã thấy hắn ngủ say. Định bước xuống giường thì đèn trong phòng bỗng chớp tắt chớp tắt, rồi tắt luôn... nó hoảng sợ bây giờ đang là nửa đêm mà... chẳng lẽ có ma. Vừa nghĩ đến thì cửa sổ bên cạnh bỗng đung đưa rồi đập mạnh vào tường, không gian im lặng khiến nó càng hoảng loạn hơn, một vật trắng gì đó xẹt quá, chân tay nó run cầm cập không suy nghĩ gì thêm nữa nó tung ra khỏi chăn chạy nhào về phía hắn... nhảy phóc lên giường kéo chăn, lay lay hắn. - Huy ơi.... dậy mau.... - Huy....... dậy đi mà..... Nó kêu hai ba tiếng hắn vẫn không dậy, nó không biết rằng trong thuốc mà trước khi đi ngủ nó đưa cho hắn có thành phần thuốc ngủ nữa nên kêu mà hắn không dậy là như vậy, tiếng động cót két ở đâu đó làm nó nhắm tịt mắt nằm xuống bên cạnh hắn luôn. Ôm chặt lấy cánh tay hắn mà vẫn không hết run nó lại lên tiếng kêu. - Dậy đi... Huy... tôi năn nỉ anh mà... dậy đi.... - Anh ngủ gì như chết vậy..... dậy.... Sau một hồi nổ lực cuối cùng hắn cũng có dấu hiệu thức giấc, cảm nhận được hơi thở của ai đó bên cạnh mình hắn bật dậy.. - Ai? - Tôi chứ ai? - Nó thì thầm, mừng quýnh lên vì hắn đã chịu dậy. Hắn ngạc nhiên, đêm hôm khuya khoắt nó nhảy lên giường hắn làm gì vậy trời? - Sao cô nằm trên giường tôi? Còn nữa sao phòng tối thui vậy? - Có ma..... tôi sợ.... Nó nói tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay hắn không chịu buông, tiếng cót két vẫn còn. - Ma ở đâu ra.... cô bị hoang tưởng hả? - Thật mà.... anh nghe đi có tiếng gì kìa... Hắn lắc đầu chịu thua nó luôn, nhát gì mà dữ vậy, có tiếng động thôi mà cũng sợ. - Không có gì đâu, bỏ tay ra đi. Nó nhất quyết không bỏ ra, nếu tiếng động không phải thì cái vật trắng trắng lúc nãy là gì... - Không tôi sợ.... - Bỏ tay cô ra coi... - Không, có chết cũng không bỏ.... Biết không thể cãi lại nó hắn đành để vậy mặc dù mỏi chết được, nó rất bướng điều đó hắn biết, nó không chịu bỏ thì trời có sập cũng vậy thôi. - Được rồi không bỏ, nhưng cô ngồi lại đàng hoàng coi. Nghe hắn nói nó dịch lại ngay ngắn, cửa sổ lại đập vào tường theo phản xạ nó úp mặt vào người hắn, tay ghì chặt cánh tay hắn hơn. - Chỉ là gió thôi mà. Hắn thấy phản ứng của nó như vậy bèn nói. - Gió gì kì vậy? Anh đừng hòng lừa tôi.... Trời ơi.... thật là hết nói nổi với nó, thế là nó giữ tư thế đó ngủ luôn trong lòng hắn, mỗi lần ở trong lòng hắn nó rất nhanh đi vào giấc ngủ, cảm giác như cả thế giới có sập xuống nó vẫn có hắn bên cạnh vậy.... Hắn nghe nhịp thở đều đều của nó lòng dâng lên nỗi ấm áp, hắn vui vì mỗi lúc sợ hãi nó đều dựa dẫm vào hắn, đèn đã sáng trở lại, nhìn gương mặt ngủ say, cái điệu bộ chép chép miệng làm hắn không tự chủ được mà đặt một nụ hôn lên má nó. Bế nó về giường đắp chăn kĩ càng hắn mới yên tâm trở về giường của mình..... cả hai chìm vào giấc ngủ say...
|
Chương 49: The Second.....
18 Hôm nay nó đến lớp như thường ngày, vì ngày mai hắn mới xuất viện nên nó tự đi xe bus đến trường. Chuông vừa reo ra chơi vang lên là mấy đứa trong lớp nó nháo nhào lên chạy ùa ra canteen, Quỳnh Anh lại lên lớp nó kéo Hoàng đi mất tăm. - Cục cưng, em muốn ăn gì? -Tuấn dọn sách vở ngay ngắn lại rồi quay sang hỏi Linh bằng giọng điệu cưng chiều, nó và Vy ngồi gần cũng nỗi hết da gà. Linh thì thản nhiên nói. - Như thường ngày đi. Tuấn đứng lên làm điệu bộ chào kiểu quân sự. - Yes sơ.... - rồi chạy biến đi. Trong lớp chỉ còn lại ba đứa nó. - Mày và Tuấn tiến triển nhanh thật! Vy mắt không rời cuốn tiểu thuyết bóng loáng mới mua của mình, cất lời châm chọc. - Cũng không bằng mày với anh Nam. Linh không chịu thua đáp lại. - Hờ.... tất nhiên em mãi cũng kém chị 1 bậc nhé! Hai cô nàng lại cãi nhau chí chóe, nó ngồi bên cạnh chống tay lên bàn, mắt hướng ra sân trường ủ rủ. Cãi nhau 1 lúc hai đứa kia mới để ý tới cụ bà ngồi cạnh là nó đây, Linh hỏi. - Sao trông mày ủ rủ thế? Vy cũng gấp cuốn tiểu thuyết lại, nhìn nó gật đầu. - Tao cũng thấy vậy... có chuyện gì hả? Bên ngoài cửa, An Nhiên vừa định bước vào lớp nghe tiếng nói bên trong vọng ra khiến nhỏ dừng bước. Nó cất giọng buồn bã. - Tao vẫn chưa gặp được anh Quân, chắc anh ấy giận tao thật rồi? Linh cũng ỉu xìu theo nó, vỗ vỗ vai an ủi. - Chắc không đâu... tao thấy anh ấy rất quan tâm mày mà.. khi nào gặp thì giải thích cho anh ấy hiểu là được. - Ừ đúng rồi! Cũng đâu phải là mày cố ý không đi đâu. Nó úp mặt xuống bàn rầu rĩ, biết là vậy nhưng trong lòng nó cảm thấy rất có lỗi.....
An Nhiên xoay người rời khỏi đó, tiến đến dãy khối 12. Nhỏ phải kể lại việc này cho Mỹ Linh nghe mới được.
Ra về nó cùng Vy chờ Nam đến đón rồi tới bệnh viện luôn. Hắn buồn chán ở trong bệnh viện nên suốt ngày ôm cái laptop làm việc, công ty trong thời gian này có nhiều việc, nhiều dự án quan trọng thôi thì tranh thủ luôn. Nó mở cửa đi vào nhón gót hết sức nhẹ nhàng tới đằng sau lưng hắn thì.... - HÙ..... hết hồn chưa? Ai dè cái trò cũ rích của nó đã bị hắn phát hiện từ lúc nó mở cửa lận nên nó có hù cỡ nào hắn cũng không hết hồn nổi mà chỉ trưng ra bộ mặt dọa người dọa ma đó đó... làm nó tuột hứng không thèm nói gì luôn. Sau khi tu xong ly nước nó lấy điện thoại ra chơi game ngon lành... mặc kệ cái tên sao chỗi kia luôn. Vy và Nam do đi cất xe nên lên sau, vừa vào phòng đã thấy điều bất ổn, không khí trong phòng này là sao? Vy nháy mắt với Nam " Coi hai người đó kìa! Bị cái gì vậy?" Nam nhún vai " sao anh biết được!". Vy ho lên 1 tiếng nói. - Hi.. Huy... cậu đỡ chưa? Hắn có dừng động tác lại ngước mắt nhìn hai người kia. - Đỡ nhiều rồi! Nam kéo ghế cho Vy, cả hai ngồi xuống. Nam nhìn sắc mặt của hắn cũng đã bình thường nên phần nào yên tâm. - Em rất giỏi võ mà sao lại để chúng nó đâm chứ! Nó dừng động tác bắn súng ì xèo của mình lại, lắng tai nghe hắn và Nam nói chuyện, lòng cũng muốn biết với khả năng của hắn bọn kia không thể nào đâm trúng được, lúc đó đầu nó choáng váng nên không kịp định hình gì cả bây giờ ngẫm lại cũng thấy lạ. Hắn chỉ nhàn nhạt nói, không để lộ một chút cảm xúc gì. - Bất cẩn thôi. Đó chỉ là câu trả lời hắn dành cho Nam thôi còn câu trả lời thật hắn cất giữ lại cho riêng mình.... câu trả lời mà chỉ hắn mới biết... vì lúc đó hắn quá hoảng loạn khi thấy con dao đang lăm le về phía nó nên không kịp suy nghĩ gì mà lao ra như bản năng và sự thúc giục nào đó thôi. Nếu kịp bình tĩnh hắn đã dùng cách khác ngăn con dao đó lại rồi... hắn cũng không lí giải được tại sao lúc đó hắn lại mất bình tĩnh như thế nữa... việc đó từ trước đến giờ chưa hề xảy ra... thật buồn cười.. sau hôm đó hắn mới biết bản thân mình vẫn có lúc mất kiểm soát như vậy! Nam có hơi không tin tưởng về câu trả lời của hắn cho lắm nhưng không tiện hỏi nhiều. Nói chuyện bâng quơ 1 chút thì về. Vy về rồi nó buồn chán chợt nảy ra ý hay thế là bay thẳng xuống canteen bệnh viện, hắn nhìn nó bay đi như tên lửa mà lòng hồi hộp muốn chết... hồi hộp nó tông đầu vào tường... Một lúc sau nó trở về với vô số..... vô số.... bánh... kẹo.... trên tay hắn nhìn mà hoa cả mắt. - Cô mua làm gì nhiều vậy? - Ăn chứ làm gì? Nó thảy tất cả số bánh lên giường của hắn rồi kéo ghế lại gần ngồi. Hắn hết nói nổi quay mặt vô cái laptop luôn, mặc kệ cái đứa tham ăn kia ngồi nhai bim bim tóp tép y như đứa con nít mẫu giáo lớp "mầm" móng tai họa...... Nó ăn một lúc cũng chán cất tiếng phàn nàn. - Nè.... quay ra nói chuyện với tôi đi... chán quá! - Chán thì chơi game đi! tôi bận. Thấy hắn không thèm để ý tới mình nó bực bội cầm bịt bánh quăng thẳng vào người hắn... ai dè trúng đầu hắn kêu một cái.... bốc... Nó che miệng cười khúc khích Hắn ngước lên nhìn bịt bánh rồi nhìn sang nó với ánh mắt đầy sát khí, nó chỉ lè lưỡi. Hắn lại cuối xuống, nó lại quăng tiếp..... - Cô quậy đủ chưa hả? - Hắn mất kiên nhẫn trừng mắt với nó ấy thế mà cái đứa kia vẫn rất tí tởn. - Ai bảo anh không nói chuyện với tôi... - Tôi đang bận! - Bận... bận...ở nhà có 1 mình chán nên tôi mới vào đây, vậy mà vào đây anh lại bỏ tôi bơ vơ còn mình thì cấm đầu vào cái laptop... thật quá đáng! Nó đứng dậy chống hông gắt lên với hắn rồi làm mặt giận dỗi ngồi xuống khoanh tay quay mặt ra chỗ khác. Hắn thở dài đặt laptop qua 1 bên, nói với nó. - Thôi được rồi tôi không làm nữa là được chứ gì.. Nó quay phắt lại cười tươi rói. - Phải vậy chứ! - Rồi bây giờ ngồi nhìn nhau à! Nghe hắn nói nó gãi đầu một lúc chợt nói. - Chơi đố vui búng tai nhé! Hắn lắc đầu. - Con nít. - Đi mà... Nó năn nỉ. - Không. - chơi đi... chơi đi mà.... Huy... sao chỗi... Diệu kế đã được nó tung ra, nó làm mặt năn nỉ lắc lắc tay hắn. - Bỏ tay ra coi.. - Đi mà... đi.... - Được rồi bỏ tay ra... Nó vui mừng bỏ tay ra. - Vậy anh đố trước đi. - Cô đố trước đi. - thôi anh đố đi. Nó và hắn cứ đẩy qua đẩy lại cuối cùng hắn phán 1 câu. - Nghỉ chơi. - Ê không được... để tôi đố.... nghe cho kĩ nhé!... ừm... ừm... Nó lấy lại vẽ nghiêm túc cất giọng oanh vàng. - " con chó đen người ta gọi là con chó mực, con chó vàng người ta gọi là con chó phèn, con chó sanh người ta gọi là con chó đẻ... vậy con chó đỏ người ta gọi là con chó gì?" Đoán không được là bị búng tai nhé, ai đoán được thì người đó bị búng. Ok 30s bắt đầu. Khỏi cần chờ 30s hắn đã trả lời. - Con chó đỏ. Nó đang hí hửng chuẩn bị búng hắn thì đơ người luôn..... trời câu này nó dụ biết bao người rồi mà!! - Sao... anh... biết hay vậy? Hắn nhún vai. - Đơn giản... tôi đoán đúng rồi! Vậy là nó đành đưa tai ra cho hắn hành quyết, miệng còn nài nỉ. - Nhẹ tay thôi nha! Vừa dứt lời hắn đã búng cái phóc làm nó la oai oải... - ĐAU..... - Có chơi có chịu. Nó lườm lườm hắn. - Anh giỏi lắm! Chờ đó. Hắn không nói gì bắt đầu câu đó của mình. - Con gấu trúc ao ước gì mà không bao giờ được? Vừa nghe xong câu đố nó cười thích thú phán. - Được trị thâm quầng mắt.... haha... quá đúng!!! Ai dè hắn lại lắc đầu vì câu trả lời của nó. - Sai. - Vậy chứ là gì? - Nó hỏi lại không tin mình trả lời như vậy mà sai. - Nó ao ước được chụp hình màu. Hơ... hơ.... vậy mà hắn cũng nghĩ ra... nó ủ rủ đưa tai ra tiếp tục lãnh đòn. Tới lượt nó, lần này nó quyết tâm. - What is between the sky and earth?( cái gì ở giữa mặt trời và trái đất?) Lại một câu hỏi không mất thời gian suy nghĩ. - And ( và). Nó đang đứng khí thế sục sôi thì ngã người xuống ghế luôn.... lại bị búng.. hắn thích thú nhìn hai bên tai của nó đỏ ửng lên trông rất buồn cười, còn nó thì mặt hầm hầm. - Đố lẹ đi. - Nó gắt. Hắn thôi không cười nữa. - Nếu cô nhìn thấy con chim đang đậu trên nhánh cây, làm sao để lấy nhánh cây mà không làm động con chim? Nó bắt đầu vắt óc suy nghĩ.... "hầy cái này khó à nha... không lẽ mình lại bị búng" - Sao không động tới nó được chỉ có nước đập nó chết thì mới không động thôi! Hắn không nói nhiều búng thêm 1 cái vào tai nó rồi nói. - Cô đập chết được nó nhỉ? - Chứ sao? Nó xoa xoa hai bên lỗ tai bị búng nãy giờ bực bội hỏi. - Đợi nó bay đi. Trời ơi nó muốn té xỉu mất. Thế là cuộc chơi vẫn cứ tiếp tục.... 10 phút sau. - Thôi không chơi nữa cô chơi dở quá! Hắn nhìn hai bên tai đỏ lừ của nó mà lắc đầu, theo lẽ hắn đòi nghĩ từ nãy giờ rồi tại nó cứ ôm ấp ý định báo thù nên mới như vậy... - Phạm Khắc Huy lần này tôi không thắng anh tôi không mang họ Trịnh... - Được thôi! - Hắn thản nhiên. - Đố anh Con kiến bò lên tai con voi nói gì với con voi mà ngay tức khắc con voi nằm lăn ra chết!! Câu này hắn có hơi chần chừ nhưng vẫn trả lời. - Nó nói con voi hôi quá! Nó nhảy phắt lên cười hí hửng. - Sai rồi... sai rồi!!!!! Anh trả lời sai rồi! Nó mừng như lụm được kim cương. - Vậy nó nói gì? Lấy lại dáng vẻ hùng hồn nó cất giọng. - Anh ngốc quá! Để tôi nói anh lắng tai nghe nhé! Hắn nghe nó chửi cũng không nói gì, nhưng nhẩm tính nó trả lời sai nảy giờ gần chục lần rồi mà chửi hắn ngủ. Haizzz - Con kiến nói với con voi là "em đã có thai với anh rồi!" Cả người hắn đơ theo câu trả lời của nó luôn, ngay lúc hắn đang đơ người thì nó nhào tới búng tai hắn.... nhưng đời không như là mơ.... nó trượt phải vỏ chuối lúc nảy ăn vứt lung tung.... hậu quả là.... nó nhảo tới ôm chầm lấy hắn.... mặt đối mặt.... môi kề môi.... THE SECOND KISS.... Mắt nó chớp chớp.... mắt hắn dán vào mặt nó đang phóng to cực đại phía trước.... cảm giác của nụ hôn đầu hai ngày trước hiện về làm đầu óc hai người mơ hồ... hắn nhắm mắt lại và... hôn nó... còn nó như bị cuốn theo dư vị ngọt ngào đó mà mắt cũng từ từ nhắm lại... đáp trả nụ hôn của hắn.. và hai người họ cứ thế bị cuốn vào cảm giác lạ lẩm đó... Khung cảnh lãng mạn sẽ được duy trì như vậy.... nếu như không có sự xuất hiện của nhân vật phụ... Cô y tá đẩy cửa bước vào, nghe tiếng động nó giật mình thoát khỏi cơn mơ hồ đẩy mạnh hắn ra chạy ra ngoài, cô y tá nhìn nó với ánh mắt không mấy thiện cảm, hắn nhìn theo nó rời khỏi phòng. - Anh cần truyền nước. Giọng cô ta ỏng ẹo ( hiểu rồi he), hắn khó chịu nói. - Không cần. Cô ta vẫn không chịu từ bỏ ý định. - Không được anh phải truyền mới mau khỏe lại. - Tôi nói không cần cô đi ra.... Hắn gắt lên cô ta giật mình tức tốc ra khỏi phòng luôn. Khi chỉ còn một mình hắn mới vò đầu bức tóc... rốt cuộc thì hắn đang bị cái gì vậy trời??
|