Hợp Đồng Hôn Nhân ( Cô Dâu 14 Tuổi )
|
|
Chương 138
- Vậy là em đồng ý về với anh?_Kỳ hỏi. Tôi chí đáp lại bằng tiếng “ừ” trong tiếng nấc dài.
Hắn liền kéo tôi ra, lấy tay lau nước mắt cho tôi. Rồi hắn cúi xuống và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi. Nụ hôn ngọt ngào hóa cay đắng, tôi không cảm nhận được gì ngoài điều đó. Nhưng có thể Kỳ cảm nhận được nhiều dư vị trong đó. Hai người chúng tôi vẫn vậy, vẫn trông là rất hạnh phúc nhưng trái tim đã không còn đập chung nhịp đập nữa rồi. Hắn cảm thấy hạnh phúc, nhớ nhung, còn tôi chỉ cảm thấy đau đớn dày vò. Nước mắt tôi nhờ nụ hôn này lại tuôn trào một cách vô cùng ngang ngược, không biết lại là lần thứ mấy tôi để nước mắt vương trên mi mình. Lệ nóng trào khỏi khóe mắt, chảy hẳn vào miệng, mằn mặn. Kỳ bỗng dời từ môi, hôn lên những giọt nước mắt đó, cẩn thận, tỉ mỉ.
Tôi bất chợt mở mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt gần trong gang tấc. Khuôn mặt ấy vẫn vậy, vẫn là khuôn mặt của người đàn ông mà tôi yêu thương ngày nào nhưng nó tiều tụy quá. Khuôn mặt đó không còn nét tươi trẻ của ngày xưa, nó giờ này đã hốc hác đến đáng thương. Cùng với đó, ria mép hắn mọc lởm chởm, tóc tai rối bời bị gió thôi tung lên, mắt có quầng thâm do nhiều đêm mất ngủ. Mấy năm nay không ai chăm sóc cho hắn sao, sao có thể khiến hắn thành ra thế này? Song song với sự đau khổ của bản thân cũng là sự đau lòng dành cho hắn. Kỳ là một người hoàn hảo, tại sao hắn có thể khiến cho mình mất hình tượng thế này? Có lẽ hắn sống không tốt như tôi đã tưởng.
Ngay khi tình cảm ướt át xong, tôi theo Kỳ về nhà – ngồi nhà mà tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ trở lại. Đồ đạc của tôi hắn đã cho người tới lấy. Dọn đồ trở về, nơi đây cứ có chút lạ lẫm dù nó đã quá đỗi quen thuộc rồi. Thấy tôi về, chị Huệ và dì Lan mừng lắm, liền chạy vội tới quấn lấy tôi, reo lên:
- Nguyệt, cháu cuối cùng cũng về rồi. Dì nhớ cháu quá, còn tưởng cháu lại không về nữa chứ.
- Đâu có, cháu vẫn về đấy thôi.
- Hôm ấy em đi vội làm chị sợ quá, mọi người còn nói em mất tích nữa. Mấy năm nay, em sống thế nào?
- Rất tốt! Một mình làm việc và học tập cảm thấy thoải mái lắm ạ._Tôi cố ý nói một mình nhằm cho Kỳ biết mấy năm nay tôi không nhận sự giúp đỡ của Thiên, cũng không có ở cùng hắn. Tôi không muốn bị Kỳ nghi ngờ. Thấy Kỳ vẫn đứng đó, tôi liền nhắc:
- Anh đi tắm đi, em xuống bếp ôn lại chuyện cũ với dì Lan một chút.
Hắn nghe vậy thì gật đầu rồi lên phòng. Còn lại, tôi kéo dì Lan và chị Huệ vào bếp, vừa phụ bếp vừa dò hỏi chuyện trước đây. Tôi không nhịn được mà tò mò về cuộc sống của Kỳ trong bốn năm qua. Qua lời kể của dì Lan cùng chị Huệ, tôi biết bốn năm qua hắn sống cũng chẳng dễ chịu chút nào. Thường đi sớm về khuya, thích vùi mình vào uống rượu, say sỉn mới trở về. Có những đêm hắn còn không về nhà, ở tại công ty đến sáng. Nhiều lần hắn uống say rồi gọi tên tôi, sau đó còn làm rất nhiều trò hề. Có lúc hắn uống say đến độ phải đưa đi cấp cứu vì uống quá nhiều rượu. Tôi nghe mà cũng không đành. Có lẽ vì uống nhiều rượu nên hắn sinh ra quẫn trí sai người giết ba mẹ tôi chăng?
Sau khi ôn lại chuyện cũ, đến buổi tối, chúng tôi vẫn như sáu năm trước, ngồi ăn cùng nhau nhưng không khí ấm áp hơn rất nhiều. Mọi khi tôi đều từ chối lời mời đi ăn của Thiên, một mình ngồi ăn trong kí túc xá, cảm giác ấy mới trống trải làm sao. Nhớ lúc tôi vừa mới bước vào Hàn Lâm Viên, tôi cảm giác nó lạnh lẽo vô cùng, khác xa so với lúc tôi rời đi. Tôi vào phòng Kỳ, nói chính xác hơn là phòng chúng tôi hồi trước, quan sát xung quanh. Mọi vật vẫn nguyên như cũ, như khi tôi vẫn còn ở đây vậy. Chì là cũng có vài đồ vật được thêm vào chứ cách trang trí vẫn như lúc ban đầu.
Ở trong phòng hắn, tôi đã thấy mấy tấm ảnh kỉ niệm của tôi với hắn, cùng với đó là một hộp lụa màu đỏ có đựng đôi bông tai mà ngày xưa tôi để lại. Tôi còn nhớ như in đôi bông tai này là bằng chứng cho việc hắn theo dõi tôi. Tôi mở tủ quần áo, đồ của tôi vẫn gọn gàng và chiếm một góc nhỏ trong đó, ngoài ra cũng không thêm bộ nào. Trong phòng quả thật rất sạch sẽ, không có chút dấu hiệu nào là có phụ nữ khác từng ở qua, ngay cả mùi đặc trưng trong phòng cũng chỉ có mùi của hắn. Nhưng trong phòng hắn, cái thứ khiến tôi chú ý nhất là chiếc lọ mà tôi đã tặng sinh nhật cho hắn. Nay chiếc lọ ấy đã đựng đầy hạc giấy, không biết do hắn tốn công làm hay do em nào gấp tặng. Tôi bỗng thấy tò mò đưa tay ra chạm vào nó thì đằng sau vang lên giọng nói của Kỳ:
- Tổng cộng đến nay trong hộp có 1493 con hạc do em đi bốn năm một tháng hai ngày.
[Thật ra ngay từ hôm cô bỏ đi, anh đã ngồi hàng giờ trong phòng để kỉ niệm cô. Bỗng anh nhớ tới lời cô từng nói “Nếu anh gấp đầy cái lọ này em sẽ trở về”. Cho nên mỗi khi có dịp, anh lại ngồi gấp hạc, nhưng mỗi ngày chỉ dám gấp một con, anh sợ lời nói sẽ không linh nghiệm. Anh không biết từ khi nào anh lại tín đến vậy, anh tin vào duyên nợ. Cho nên anh đã dốc hết sức làm tất cả có thể, giống như lọ hạc giấy mà anh gấp đến nay cũng vừa đủ đầy. Quả là sự kì diệu của vận mệnh.]
Tôi không ngờ hắn lại tin cái lời nói đó của tôi, lúc đó tôi chỉ buột miệng nói ra thôi. Nhưng không hiểu tại sao mình lại lựa đúng lúc này để về nhỉ, cái lọ cũng vừa đủ đầy 1493 con. Có hơn nghìn con hạc giấy này có thể có được một điều ước đó.
- Nếu em thích, cứ lấy đi.
- Cảm ơn!_Tôi khách sáo đáp như đối với người xa lạ.
- Không có gì đâu._Hắn cười rồi xoa tóc tôi.
Tôi để ý lúc này, tóc hắn vẫn còn ướt, để như thế rất dễ bị cảm, cho nên tôi lấy máy sấy, kéo hắn ngồi xuống để tôi sấy tóc hộ, vừa làm vừa cằn nhằn:
- Không biết mấy năm nay anh sống được là nhờ cái gì. Người đâu mà đoảng, chả biết chăm sóc bản thân gì cả. Để tóc ướt như vậy từ nãy đến giờ không thấy khó chịu à.
- Anh biết là em sẽ giúp anh, cho nên anh cứ để ướt vậy thôi._Vừa mới về, hắn đã bắt đầu giở thói làm nũng. Tôi “hừ” một tiếng rõ dài, không thèm đôi co với hắn. Rồi nhác nhớ ra chuyện quan trọng, tôi hỏi:
- Dạo này em đi, bọn bạn em thế nào?
- Mọi người sống rất tốt. Bảo Châu và thằng Huy sắp cưới rồi, chỉ chờ cô ấy ra trường. Thiên Tuyết cùng Vũ đi du lịch bên nước ngoài chưa về. Thiên Ánh có thai rồi, tuần sau là cưới…_Hắn kể liền một mạch thế nhưng tôi lại không nghe nhắc đến Trúc, cho nên tò mò:
- Vậy còn Thanh Trúc, nó thế nào?
- Cô ấy…tốt lắm!-Kỳ chỉ đáp qua loa. Tôi nghe liền biết có chuyện không ổn, liền nghiêm giọng, phải đòi biết cho bằng được- Em không muốn vừa trở về đã bị nghe anh nói dối.
- Haizz…Anh cũng không muốn giấu em, thật ra thì Thanh Trúc cô ta bị Thiên ép phá thai ngay từ sau khi em đi. Hiện giờ cô ấy đang được Phong chăm sóc. Bác sĩ nói…_Kỳ ngập ngừng.
- Bác sĩ nói gì?_Tôi lo lắng.
- Cô ta có thể không sinh con được nữa._Kỳ nói ra câu này làm tôi hoàn toàn suy sụp.
Cái gì, sao mọi chuyện lại đến nước này? Không phải Thiên nói sẽ giải quyết được hay sao? Thì ra, hắn đã dàn xếp ổn thỏa rồi. Tôi nghe vậy lòng lại nổi lên sự tức giận vô cùng. Thiên, anh chính là tên khốn, đợi tôi trả thù Kỳ xong người tiếp theo sẽ là anh. Mấy năm nay ở nước ngoài, mọi chuyện Thiên đếu quản lí tôi, những người tôi kết giao cũng phải được hắn đồng ý. Tôi nghĩ hắn quan tâm tôi, vì tốt cho tôi. Nhưng tôi lại không hiểu hắn làm vậy chỉ muốn cắt đứt đường dây liên lạc hòng biến tôi thành kẻ mù quáng, không biết một cái gì.
Tôi lại tính sai một bước, tôi là kẻ ích kỉ, chỉ biết lo nghĩ cho bản thân mà chưa từng nghĩ cho người khác. Chính tôi đã tiếp tay để Thiên hại Trúc. Chính tôi là kẻ hại nhỏ thành ra nông nỗi này. Cảm giác áy náy trong lòng không sao kể xiết, đồng thời nỗi hận càng thêm sâu. Tôi đã từng có ý nghĩ muốn trở về bên Kỳ, sống thật hạnh phúc, còn Thiên thì mặc kệ hắn. Nhưng rồi khi nghe tin Kỳ giết ba mẹ tôi, tôi lại có ý nghĩ trả thù xong thì Thiên sẽ là bến đỗ tiếp theo. Tôi chìm trong hạnh phúc giả tạo mà quên đi người khác. Tại sao tôi quên Trúc cần Thiên hơn tôi, tại sao tôi quên đứa bé của Trúc cần ba đến nhường nào? Tôi là kẻ độc ác, là kẻ ích kỉ. Giờ này, cả Kỳ và Thiên đều không phải kẻ đáng tin cậy, tôi sẽ ra tay trừ hại cho con người, loại đi hai kẻ xấu tính. Ngay sau đó, tôi sẽ tự sát, đi theo họ. Cuộc đời tôi đến giờ vốn đã đặt dấu chấm hết lâu rồi.
|
Tôi âm thầm tính toán kế hoạch, không nói cho Thiên bất cứ bước nào, tôi sẽ không cần hắn nhúng tay vào nữa. Hắn là một tên đàn ông tồi tệ nhất tôi từng gặp. Tôi còn biết Thiên cũng cho người truy sát Trúc nên nơi ở của Trúc cùng gia đình vô cùng bí mật. Kỳ đã cho tôi địa chỉ để tôi tìm đến. Địa chỉ nơi Trúc ở là nhà Phong, tôi đến đó còn phải kiểm duyệt rất lâu mới được vào. Vừa vào trong, khi thấy tôi, Trúc đã xúc động lao đến ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở. Nhỏ kể cho tôi tình hình của nhỏ mấy năm nay làm lòng tôi nặng trĩu.
Bốn năm, nhỏ đều luôn ru rú trong nhà chỉ vì sợ cái tiếng xấu đồn xa. Mang nỗi nhục của đứa con gái không chồng đã chửa, mà người đời làm sao thấu hiểu cho nỗi đau của những người con gái đó. Họ cũng đâu phải mong muốn như thế, họ chỉ muốn tìm hạnh phúc của riêng mình thôi. Nhưng vì số phận hẩm hiu, họ gặp phải thằng đàn ông tôi sẵn sàng rũ bỏ trách nhiệm với họ chỉ vì bản thân. Cho nên vì thế tôi mới cực kì căm ghét đàn ông. May thay bốn năm nay, Phong đều thay tôi chăm sóc cho Trúc. Chẳng qua hai đứa vẫn luôn dày vò nhau với nỗi khổ tâm là ở nhỏ. Nhỏ nói nhỏ không còn xứng với Phong, cho nên không muốn đồng ý lấy hắn.
Trúc gặp được Phong, coi như trong cái rủi có cái may. Khó kiếm được chàng trai nào dám dũng cảm chấp nhận tiến tới với một người phụ nữ đã mất đi quyền làm mẹ. Trúc mang số khổ, mà một phần là vì tôi, nếu không phải tôi đưa nhỏ đến gặp Thiên, mọi chuyện cũng không thành ra thế này, có khi nhỏ cũng đang vui vẻ với tình yêu của đời mình. Vậy mà nó không oán than tôi nửa câu làm tôi càng thêm phần áy náy.
Nghe chuyện của Trúc, tôi không nhịn được, định bụng sẽ đến tìm Thiên làm tơi bời một phen. Nhưng tôi ráng nhịn, tôi còn nghiệp lớn phải trả thù. Chuyện dằn mặt Thiên chỉ là chuyện nhỏ, mà chuyện nhỏ không nhịn sẽ hỏng nghiệp lớn, vì thế mà khi tôi đến tìm Thiên, tôi chỉ đánh cắn răng trơ mắt nhìn hắn diễn trò trước mặt. Trong lòng thầm mắng “đồ giả tạo”, tôi thay đổi ngay thái độ với hắn. Tôi đến gặp hắn, chả nhẽ lại không tìm thêm nguyên nhân. Thực ra tôi muốn từ chỗ Thiên lấy một khẩu súng tốt nhất. Tôi sợ lấy bên Thiên Điểu sẽ bứt dây động rừng. Đương nhiên tôi biết không có người theo nên mới dám to gan đến tìm Thiên ngay lúc này.
Cả ngày hôm đó, tôi lượn lờ khắp nơi, tìm đến những nơi muốn đến, gặp những người phải gặp. Tôi biết bà nội đã về từ lâu, ngay lúc tôi đi cơ, định bụng vác mặt sang xin lỗi bà nhưng bị từ chối. Có lẽ bà giận lắm khi bốn năm trước tôi bỏ đi đã từng nhắn tin dặn bà giữ gìn sức khỏe rồi mất tăm mất tích. Không gặp được người, lòng tôi cũng hơi phiền não. Cục diện sao lại rối rắm đến mức này nhỉ? Tôi cũng đâu phải quái nhân, đâu có ba đầu sáu tay mà giải quyết hết được. Thật mệt mỏi! Đi nghe ngóng cả buổi tôi chẳng thu được chút thông tin nào về gia đình tôi. Không ai nhắc đến họ, có lẽ những người đó không muốn cho tôi biết.
Dù trở về với Kỳ, tôi vẫn giữ khoảng cách với hắn, hắn cũng biết điều mà luôn làm đúng quy củ tôi đặt ra. Chúng tôi quay trở về như lúc ban đầu dù tình cảm chẳng còn nồng nàn gì. Ngủ cùng hắn, nhiều đêm tôi có thể ra tay hành động nhưng tôi lại không làm. Một phần là do tôi sợ sơ suất bị hắn phát hiện, một phần thấy thời cơ chưa tới. Thiên nhiều lần hối thúc tôi mau chóng giết Kỳ bởi từ hôm tôi lấy súng, hắn đã biết kế hoạch của tôi rồi. Tuy nhiên, tôi luôn tìm cách câu thời gian, tôi vẫn còn lưỡng lự.
Cho đến ngày giỗ đầu ba mẹ tôi, nhưng không ai tổ chắc hay đơn giản chỉ tới mộ họ thắp nén hương làm tôi căm phẫn vô cùng. Đặt bó hoa tươi trước mộ, tôi âm thầm định đoạt thời khắc tôi sẽ đoạt lấy sinh mệnh Kỳ. Phải, chính ngày hôm này là ngày hắn phải chết để tế vong hồn cha mẹ tôi.
Buổi tối hôm đó, tôi chuẩn bị bữa tiệc dưới ánh nến nhằm kỉ niệm việc tôi trở về dù nó đã qua rất lâu rồi. Tiệc này tôi chuẩn bị là muốn tiễn hắn một đoạn. Hắn cũng vui vẻ góp vui không chút nghi ngờ. Hắn vẫn chưa hiểu chỉ chốc lát nữa thôi người vợ này sẽ tự tay giết chết hắn. Nhìn vẻ hạnh phúc trên gương mặt của hắn, tôi bỗng có cảm giác tội lỗi. Có phải hắn đặt niềm tin sai chỗ rồi không? Không, đây chính là cái giá mà hắn phải trả, trả cho lòng tin của tôi.
Hôm nay tôi nhất định phải giết hắn bởi không giết hắn, ngược lại tôi phải chết. Trong hai người, chỉ có thể có một người sống sót. Con đường nay là do tôi lựa chọn, dù đúng hay sai cũng đã nỡ rồi, đâm lao thì phải theo lao, tôi cũng không thể quay đầu lại. Ngày hôm nay, tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc quần bó đen. Tôi không thích mặc váy, nó làm tôi trông như con hề vậy, với lại khi hành động sẽ bất tiện. Trong bữa ăn, tôi cùng Kỳ nâng ly rồi uống cạn, còn ăn hết đồ ăn nữa.
Thật ra là do tôi ép hắn, bởi tôi đã bỏ thuốc ngủ vào trong đồ ăn rồi. Chờ lát hắn ngủ mê man tôi sẽ ra tay, coi như ban ơn cho hắn chết một cách yên bình, không đau đớn. Đó là điều duy nhất và cuối cùng tôi làm cho hắn. Nhưng không, không biết tôi đã bỏ nhầm thứ gì vào thức ăn mà không những không khiến hắn bất tỉnh, ngược lại còn để cho hắn chiếm đoạt tôi.
Song song với việc hắn uống say, tôi cũng say mèm nhưng lí trí thì rất tỉnh táo. Loạng choạng bước đến bên hắn, tôi định rút súng ra. Nhưng thấy hắn chưa ngủ hẳn, cho nên không dám manh động. Bất chợt hắn ôm lấy tôi, đè tôi lên bàn rồi cưỡng hôn. Quả này thì tôi chết chắc rồi bởi ngày hôm nay, tôi đã để người giúp việc về hết, chỉ còn lại hai chúng tôi thôi.
Bị hắn cưỡng hôn, tôi điên cuồng giẫy giụa nhưng cũng không ăn thua gì, hắn khỏe quá. Giữ chặt hai tay tôi bằng một bàn tay to lớn, tay kia loại bỏ đồ trên người tôi. Từng chiếc cúc áo lần lượt được tháo ra, tôi bất lực nhìn hắn chiếm đoạt tôi. Hắn “ăn” tôi ngay tại phòng bếp, dưới ánh nến mập mờ. Hắn hôn ở môi tôi, rồi rời đến xương quai xanh và cổ. Một cỗ tê dại chiếm lĩnh tôi, tôi biết mình không còn trụ nổi nữa, tôi đành buông xuôi.
[Cô không biết mình đã chạm phải mồi lửa sao? Và mồi lửa đó nhất định sẽ thiêu rụi cô trong phút chốc. Anh biết tất cả, biết cô hận anh, biết cô luôn ấm ủ một kế hoạch đáng sợ nào đó. Anh biết cô về với anh là có mục đích cả, nhưng anh cố gắng không quan tâm đến nó, anh muốn giữ cô ở cạnh mình, dù đau đến đâu anh cũng chịu được. Nhiều đêm thấy cô mang theo khẩu súng đi ngủ, nhưng anh vẫn lẳng lặng coi như không biết gì. Anh giả ngu, anh giả mù, những lần đó khiến lòng anh đau nhói.
Anh muốn ở cạnh cô, dù giả tạo cũng được. Đến ngày hôm nay, khi thấy biểu hiện lạ lùng của cô, anh mới biết mình sắp kết thúc rồi. Nhưng anh không cam tâm, nên nhân ngày hôm nay, anh sẽ chiếm lấy cô, mặc cô đồng ý hay không. Anh muốn chết có thể nhắm mắt. Anh biết cô luôn để ý đến lọ thuốc ngủ mà anh hay dùng nên đã thay nó bằng thuốc bổ rồi. Anh định chuốc cho cô say, sau đó ở cùng cô nốt đêm nay. Bởi qua đêm nay, anh sẽ không còn thấy cô nữa.]
Tôi bị Kỳ chiếm đoạt cả về thể xác và tâm hồn rồi. Trong suốt quá trình đó, tôi chìm trong đau khổ, dằn vặt bản thân vì nỗi hận của cha mẹ. Nhưng tôi cũng không oán hắn, hắn lấy lại thứ hắn đã mất thôi. Tôi chính là thứ đó, lúc làm vợ hắn, tôi chưa từng làm tròn bổn phận của một người vợ, cho nên đây coi như bồi thường. Đêm nay là đêm cuối rồi, sau đêm nay tôi sẽ không còn thấy hắn nữa, hắn sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi, nên cứ coi đêm nay là đêm tân hôn đi. Dù gì sau đêm nay tôi cũng giết hắn, giết xong hắn, tôi cũng còn sống nữa đâu. Tôi coi chuyện này nhẹ tựa lông hồng, bởi đời còn cái gì tốt đẹp nữa đâu, chỉ một màn đen tối gian dối. Mà hắn cũng thật ích kỉ, hắn nói yêu tôi, nhưng lại nhẫn tâm chiếm đoạt tôi. Hắn không lo nghĩ chút nào cho sau này của tôi sao? Mà cũng phải, hắn đâu biết mình sắp chết, kẻ biết lựa chọn thời cơ là kẻ thông minh mà.
|
Chương 139
Nửa đêm tôi bất chợt tỉnh dậy, phát hiện mình ở trên giường từ bao giờ. Quả nhiên, tôi vẫn bị “ăn” sạch không chừa mảnh giáp. Hiện tại, khắp người tôi đau nhức vô cùng, đâu đâu cũng thấy “ấn kí” mà hắn để lại. Cả người tôi mềm nhũn như vô lực, hai chân không có sức, đau nhức ghê gớm bao trùm lấy tôi. Nhớ lại lúc vừa nãy, mặt tôi trong vô thức lại nóng lên, thế tôi đã chính thức trở thành đàn bà chứ không còn là con gái nữa. Tuy nhiên, tôi làm sao quên được mục đích của ngày hôm nay. Tôi rút khẩu súng thứ hai đặt trong ngăn kéo tủ đầu giường ra. Bởi vì vừa nãy bị hắn đè dưới bếp nên khẩu súng rớt luôn dưới đó rồi. May thay tôi có lường trước mà chuẩn bị hai khẩu, chứ không giờ mà xuống dưới chỉ sợ lại khiến hắn tỉnh dậy.
Cầm khẩu súng trên tay, tôi lên cò, chĩa thẳng vào đầu hắn, ngón trỏ đưa vào chuẩn bị bóp cò. Nhưng không hiểu tại sao, đến lúc ấy, khẩu súng trên tay tôi nặng như đeo chì. Dù hắn ở rất gần nhưng tôi cảm thấy mình không có cách nào ngắm chuẩn xác được. Tay tôi run run, tôi bặm chặt môi, trong lòng tranh đấu dữ dội. Tôi muốn nhắm mắt bắn bừa, chỉ cần một phát có thể kết thúc tất cả. Nhưng tại sao tôi lại không thể? Thật sự tôi không dám bóp cò. Hiện tại, hắn vẫn đang say ngủ, trên môi hiện hữu nụ cười hạnh phúc, không một chút đề phòng. Nhìn khuôn mặt hắn, tôi không thể ra tay được. Trái tim tôi, cứ nghĩ đến việc bắn hắn thì rất đau, còn đau hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.
Trái tim như thắt chặt lại, tôi khó thở vô cùng, mồ hôi cứ ròng ròng chảy xuống má. Tôi đang nghĩ “Tôi có thể thật sự ra tay sao?” Nếu bắn hắn, tôi có thể trả thù được cho cha mẹ rồi, tôi sẽ không còn áy náy nữa. Nhưng liệu trả thù xong, tôi có thấy vui không? Hay tôi sẽ càng hối hận và day dứt nhiều hơn? Bên tình bên hiếu rõ ràng bên hiếu nặng hơn, nhưng tôi lại không buông bỏ được tình cảm. Tôi không chịu nổi nếu Kỳ chết đi, tôi không muốn mất hắn mãi mãi.
Nghĩ thế nào, tôi bỗng buông súng xuống, bất lực mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào hắn. Nước mắt ròng ròng tuôn như mưa, trong thâm tâm tôi luôn áy náy với cha mẹ. Bao nhiêu tiếng “xin lỗi” cứ gào thét trong lòng, tôi lật chăn định xuống giường. Tôi không thể xuống tay, cho nên điều tốt nhất bây giờ là bỏ đi thật xa, không ai liên quan đến ai nữa. Tôi sẽ sống cuộc sống không có hắn. Và rồi hắn sẽ là hắn, tôi vẫn là tôi, mỗi người một nơi, không ai nợ ai. Dù sao thì tha thứ cho nhau được cứ tha chứ oan oan tương báo bao giờ mới dứt. Cứ cho tôi yếu lòng đi, vì sự thật là vậy. Có lẽ ba mẹ tôi trên trời cũng không muốn tôi trả thù cho họ. Coi như từ nay, tôi với hắn không còn chút liên quan nào, có lẽ cả đời này tôi sẽ không gặp lại hắn nữa. Đúng lúc tôi vừa chạm chân được xuống đất thì tiếng nói của Kỳ vang bên tai khiến tôi giật mình:
- Tại sao không ra tay? Tôi đã cho em cơ hội rồi mà…
- Anh…Sao anh lại tỉnh?_Tôi quay ra nhìn hắn, ánh mắt đề phòng.
- Anh tỉnh từ lúc em tỉnh rồi._Hắn thản nhiên đáp, rồi hỏi:
- Sao em không ra tay? Chẳng phải em hận anh lắm sao?
- Đúng vậy, tôi vô cùng hận anh, tôi muốn anh phải chết._Tôi nói ra lời tuyệt tình. Tôi có thấy ánh mắt hắn biến động, nó xốn xang, nó chứa sự đau đớn. Tâm tôi giờ cũng đau lắm, đau khi nhìn thấy điều đó.
- Chỉ có anh chết, em mới hết hận anh đúng không? Vậy thì ra tay đi!_Kỳ nhắm mặt, thở dài, nói với tôi.
- Tôi quyết định tha cho anh rồi, giờ chúng ta không ai nợ ai, tôi sẽ bỏ đi thật xa, anh cứ coi như chưa từng có người vợ này đi._Tôi tiếp tục bước xuống giường.
- Vậy thà rằng em ở lại, giết anh đi, chứ đừng để anh mất em lần nữa._Hắn hét lên. Tôi dừng bước, quay đầu lại, học theo hắn, tôi cũng gào lên:
- Anh điên à, nếu ở lại, anh sẽ chết! Tôi không muốn anh chết, anh có hiểu không? Bây giờ muốn giữ tôi, được! Hoặc là giữ lấy cái thi thể lạnh lẽo này, hoặc là anh phải chết.
- Trong hai đứa, nhất định phải có một người ra đi sao?_Hắn lạnh giọng. Tôi đáp:
- Đúng vậy?
- Vậy thì em cứ thoải mái, kết thúc cuộc đời anh, để cho em đi, anh sẽ không đau nữa.
- Tôi không làm được, đừng có ép tôi!_Tôi lại hét lên.
- Nếu em không làm được, để anh giúp em._Kỳ tiến về phía tôi, cầm lấy tay tôi, chĩa súng về phía trái tim hắn, ấn ngón tay tôi vào chiếc cò:
- Bắn ở đây, kết thúc nó. Mang theo nó đi!
Khoảnh khắc ấy, tôi không nghe thấy tiếng tim tôi đập nữa. Mọi thứ như ngưng đọng lại, cả không gian lẫn thời gian. Tôi nín thở, để mặc hắn làm điều hắn muốn. “Aaaaaaaa…Pằng” – tôi hét lên một tiếng ai oán, bất lực vất khẩu súng xuống. Tiếng súng nổ như bóp nghẹn trái tim tôi, tôi không thể nào chịu đựng nổi. Tôi vòng tay ôm lấy hắn, khóc rống:
- Tại sao anh ngốc thế? Tại sao lại cứ phải làm tổn thương mình? Không phải để em đi là xong chuyện rồi sao?
- Anh không muốn để em đi._Kỳ cũng vòng tay ôm lấy tôi.
|
- Anh có biết những điều này đã giày vò trái tim em lâu lắm rồi không? Tại sao lại nỡ đối xử với em như vậy? Tại sao lại khiến em hận anh như vậy? Anh biết em yêu anh mà. Tại sao anh lại giết cha mẹ em?_Tôi lại gào lên, tay cứ đánh về phía lưng hắn.
Vừa nãy may sao tôi buông súng kịp, phát súng đó chỉ bắn lên trần nhà, nếu không hắn cũng vong mạng rồi. Hắn nghe tôi nói vậy, kéo tôi ra, hỏi:
- Là Thiên nói với em vậy sao?_Tôi gật đầu, bật lên những tiếng nức nở. Kỳ lại vòng tay ôm lấy tôi, giải thích- Đáng lẽ anh phải phát hiện sớm hơn, cơ sự sẽ không ra nông nỗi này. Thật ra…ba mẹ em chưa chết, họ chỉ là tạm lánh một thời gian thôi…
- CÁI GÌ?_Tôi hét lên kinh ngạc, đẩy hắn ra, lo lắng hỏi- Thật không?
- Đúng vậy!
- Vậy còn mộ của họ?
- Chúng ta đã mất đi hai thuộc hạ trung thành. Họ chết là để bảo vệ cha mẹ em. Hôm đó, Thiên gọi người tới truy sát ba mẹ em, may thay hai người họ được anh sai tới biếu chút quà. Và để đưa họ đi an toàn, hai người đó đã phải hi sinh._Kỳ kể.
- Tại sao Thiên lại muốn truy sát ba mẹ em?
- Có lẽ hắn với Khải đã cấu kết từ trước hòng đoạt được một nửa số tài sản mà ba anh giao cho ba mẹ em quản lí. Chúng đánh hơi được từ sớm rồi. Chỉ là Khải không ngờ mình lại vào tù. Còn Thiên, có lẽ còn muốn lợi dụng em nên nhân lúc đưa em đi đã tìm đến họ.
Tôi gần như khuỵu xuống và được Kỳ đỡ lên. Tại sao sự thật lại tăm tối đến vậy? Tại sao tôi lại ngu si đến vậy? Rõ ràng bị kẻ bỉ ổi đó lừa không biết bao nhiêu lần. Thì ra là như vậy, Thiên và Khải, hai kẻ luôn có dã tâm hòng chiếm lấy số tài sản nhà họ Vũ, ngang nhiên làm hại gia đình tôi. Vương Hạo Thiên, tôi muốn anh phải chết! Tôi nắm chặt nắm đấm, lòng thầm thề. Đến cuối cùng, người đáng được tôi tin tưởng nhất phải là Kỳ chứ. Giờ tôi thấy hối hận vì mình đã rời xa hắn tận bốn năm trời. Là do tôi ngu ngốc, tôi trúng kế của Thiên. Cái đầu của tôi, chẳng thông minh như tôi đã tưởng, nó đã tin những lời dối trá của Thiên đến mức suýt nữa đánh mất người đàn ông mà tôi yêu nhất. Chính Thiên, hắn đã khiến tôi lâm vào mức đường này, chính hắn đã hại tôi suýt giết nhầm người vô tội.
Tại sao tình yêu lại biến thành nỗi đau khắc cốt ghi tâm vậy chứ? Tôi lại một lần vừa giày vò tôi vừa làm đau lòng Kỳ. Thế nhưng hắn vẫn chấp nhận tha thứ cho tôi, quả thật là không đáng. Thực chất tôi mới chính là đồ tồi tệ! Tôi vòng tay, lại lần nữa ôm chặt lấy hắn. khóc trong sự đau đớn, hối hận:
- Kỳ, em xin lỗi, đáng ra em không nên tin lời hắn. Em làm anh đau phải không? Là do em, tất cả đều là lỗi của em. Cũng may anh không sao, nếu không em cũng không muốn sống nữa.
- Đồ ngốc! Anh cũng có lỗi mà. Thôi nín đi, để anh gọi điện cho ba mẹ, em nói chuyện với họ nhé. Em đi lâu nên họ rất nhớ em đó.
Tôi nghe vậy gật đầu, lấy tay quệt nước mắt. Giây phút này quá đỗi hạnh phúc. Tôi những tưởng mình mất tất cả rồi chứ, hóa ra những thứ ấy luôn ở bên tôi, chỉ là tôi không biết. Kỳ gọi điện cho ba mẹ và đưa cho tôi. Tôi bắt máy:
- Alo, Kỳ hả con? Dạo này con thế nào?_Đó là giọng của mẹ tôi. Nghe vậy, sống mũi tôi cay cay, tôi lên tiếng, giọng nghẹn ngào:
- Mẹ, là con, Nguyệt đây!
Như bất ngờ, tôi nhận lại chỉ là tiếng im lặng. Có lẽ họ rất giận nên khi nghe tiếng của tôi, họ không đáp lại chăng? Nhưng nghe thấy tiếng họ, tôi đã đủ vui lắm rồi. Biết họ vẫn còn sống, còn điều gì hạnh phúc hơn. Bên kia im lặng nhưng bên này tôi vẫn cố gắng chờ. Được một lúc, mẹ lại lên tiếng, giọng nghe có vẻ ngạc nhiên lắm:
- Có đúng là con không Nguyệt?
- Là con đây! Đúng là con!
- Con về lúc nào thế?
- Dạ, con mới thôi!_Tôi đáp. Thật sự lúc này tôi muốn khóc lắm nhưng vẫn cố nhịn bởi tôi không muốn họ biết tôi vừa về đã khóc lóc. Chợt bên kia tôi nghe tiếng mẹ gọi bố- Ba nó, cái Nguyệt về rồi.
Ngay sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng ồm ồm mà quen thuộc của ba:
- Con ranh, mày đi biệt tăm biệt tích tận mấy năm trời mà không gọi về nổi cho ba mẹ một cuộc điện thoại, mày không biết ba mẹ lúc nào cũng sợ mày xảy ra chuyện sao?_Vừa mới nghe điện thoại, tôi đã bị ba mắng té tát. Nhưng tôi không những không buồn ngược lại còn vui vô cùng. Tiếng mắng thân quen ngày nào, lâu lắm tôi mới được nghe lại, đúng là rất hoài niệm.
- Con xin lỗi, là con không đúng, không bao giờ có lần sau đâu.-Tôi đáp, rồi hỏi:
- Ba mẹ, hai người giờ ở đâu?
- Bọn ta ở bên Canada!
- Cách nửa vòng Trái Đất cơ à, sao hai người đi xa thế?
- Ba mẹ mày thích không được sao? Với lại có ai cấm đâu. Mà thôi, bên đó giờ chắc đêm rồi, không lo ngủ đi. Sáng mai rồi muốn buôn gì thì buôn._Ba tôi quyết định.
- Vậy thôi, chào ba mẹ!_Tôi nói xong rồi cúp điện thoại.
Ngay sau đó, tôi quay ra Kỳ, nhìn hắn với ánh mắt vô cùng cảm kích. Hắn cười gian tà, bước đến bên tôi:
- Nhìn anh như vậy là muốn quyến rũ anh hả?
- Ai thèm?
- Anh thèm đó! Giờ anh muốn em bồi thường cho anh. Bốn năm anh làm “hòa thượng” (người ăn chay, không đụng đến gái) cũng cực khổ lắm. Giờ anh ăn chưa no!_Hắn nói lời mập mờ khiến mặt tôi đỏ đến tận mang tai.
- Em không phải đồ ăn cho anh, muốn ăn thì đồ ăn ở dưới bếp.
- Nhưng thứ anh muốn ăn…là em!_Hắn nói rồi lại bế bổng tôi lên và giở trò. Tôi kháng cứ nhưng rất yếu ớt:
- Đừng!
~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//
Những ánh nắng buổi trưa chói chang rọi vào phòng khiến tôi chợt tỉnh, cảm thấy cả người bủn rủn không còn chút sức lực nào. Chân tôi hình như mất cảm giác rồi, tôi không thể đứng lên nổi. Cả người tôi mềm oặt, khó di chuyển. Trong lòng tôi nổi nên tức giận, tôi hận, rất hận, tất cả đều tại kẻ khốn kiếp mặt dày nào đó. Vừa nhắc hắn, hắn đã tới. Bê trên tay bát cháo còn nóng hổi, hắn tươi cười tỏ vẻ vô (số) tội:
- Bà xã, vất vả rồi. Dậy ăn cháo đi, còn nóng đấy.
- Coi như anh có lương tâm, bụng em sắp dán vào lưng rồi. 10 giờ rồi mà còn không gọi em dậy nữa.
- Anh không nỡ mà. Bây giờ anh mới tự mình mang đồ ăn lên cho em để em không phải cực nhọc đây.
- Biết điều đấy!_Tôi tươi cười, lật chăn và bò vào phòng tắm.
|
Tắm rửa cho sạch sẽ, tôi khoan khoái bước ra ngoài. Bỗng cái lưng kêu rắc một tiếng rõ to, tôi phải dằn lòng để không lên tiếng chửi thề. Khốn kiếp, đau chết con rồi! Hắn ta đúng là ác ma quỷ giữ mà, biết thế còn lâu mới cho hắn động đến. Để giờ tôi phải mang cái thân tàn ma dại lết ra ngoài đây. Kỳ vẫn phục ở đó, chờ tôi ra rồi đến đỡ tôi. Để tôi ngồi lên giường, hắn tận tâm bê bát cháo nên muốn đút, bị tôi đẩy ra. Chỉ xuống dưới mặt bàn, tôi nói:
- Anh cứ để đó, em không phải con nít, tự xúc ăn được.
Thế là hắn ngoan ngoãn để bát cháo xuống cho tôi. Tôi tự cầm lên, lừ mắt nhìn hắn, rồi vửa thổi cho cháo nguội vừa xúc ăn ngon lành. Nhưng cái ánh mắt của Kỳ từ nãy giờ cứ xăm xoi nhìn khiến tôi nuốt không trôi, mắng hắn:
- Em đang ăn mà anh cứ nhìn, em nuốt sao nổi?
- Được rồi, anh không nhìn, em cứ ăn đi._Hắn quay mặt đi. Đến lúc đấy tôi mới yên tâm ngồi ăn. Nhưng tôi chưa kịp đút thêm thìa cháo nào vào miệng thì điện thoại reo và đó là cái số tôi không mong đợi nhất, Thiên gọi. Tôi nhấc máy, không khách sáo nói:
- Sao gọi cho tôi giờ này?
- Em thành công chưa, anh nghe hôm qua bên Hàn Lâm Viên có tiếng súng. Nếu thành công rồi sao không về?_Giọng Thiên lo lắng. Tôi thầm rủa “Về về cái đầu anh, từ giờ tôi mà còn tin anh tôi theo họ anh luôn”. Tôi đang định chửi cho hắn một phen thì có người giúp tôi rồi. Kỳ cướp lấy điện thoại trong tay tôi, nói:
- Muốn đấu thì quang minh chính đại mà đấu, đừng chơi trò ti tiện đê hèn đó. Muốn mượn tay vợ tao để giết tao, không có dễ đâu. Tiện nói cho mày biết đây, mày thua rồi, giờ cô ấy là “NGƯỜI CỦA TAO”. Cho nên, nếu còn gây sự thì đừng trách tao không nể tình._Kỳ nói xong liền cúp điện thoại luôn.
|