Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!
|
|
Chương 98: Tôi Ở Đây Là Vì Em
Tiếng xe lao vào cổng, bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên một đường đen vòng cung kéo dài. Khuôn mặt người đó tràn ngập sự tức giận, ngay cả mái tóc bạch kim thường được thả dài cũng bị buộc bổng lên cao. Mang theo khí chất mê người, đôi mắt bạc lạnh lẽo nhìn về phía nó.
- Quân, sao anh ở đây?
Nó ngạc nhiên hỏi. Không đáp lại, Quân kéo nó đi trước mặt Sky và Lay, Mary vội vàng chạy nhanh ra xe trước khi cơn thịnh nộ tìm đến cô bé.
- Sky, tôi hi vọng anh tránh xa Seny ra, cô ấy là của tôi, mong anh hiểu cho.
Ngữ khí trầm hẳn, sẵn sàng khẳng định chủ quyền, cả người nó bị ôm cứng ngắc trong lòng Quân.
- Hình như anh hiểu lầm thì phải, tôi chẳng có ý gì với cô ấy.
- Mong anh nhớ những gì anh nói.
Chút đau lòng vụt qua đáy mắt, trên khuôn mặt hắn vẫn giữ nét cười thản nhiên, nhìn cô gái trước mặt biết mất. Gặp cô có lẽ là sai lầm lớn nhất trong đời hắn.
Chiếc Lamborghini lại iếp tục lao đi, không ai nói lời nào, nó lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ khó hiểu của Quân khiến nó nghi hoặc. Vừa đến nhà lớn, nó đã bị Quân vác lên lầu, bỏ mặc Mary ở phía sau.
- Anh làm gì vậy?
- Anh đã bảo em đừng đi gặp cậu ta nữa rồi mà?
- Tại sao?
Nó ngang ngạnh hét, nó chỉ là chiều theo ý Mary thôi, nào có muốn gặp hắn ta sao lại tức giận với nó?
Quân tiến lại gần, khuôn mặt thật bi thương, cả người to lớn gục vào vai nó, nghe thấy cả tiếng thở khẽ, nóng bỏng của anh. Thứ nước mắt nóng ẩm chạm vào vai khiến nó khẽ run. Anh càng vùi đầu vào sâu trong tóc nó, mùi hương thơm nhẹ dễ chịu, cánh tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó, giọng nghẹn đặc. Nó chưa từng thấy anh khóc, dù trước kia từng thấy sự bi thương trong mắt anh, nhưng chưa thấy anh như lúc này. Trong lòng cảm thấy se hắt lại, như thể nó làm ra chuyện gì tội lỗi lắm vậy. Nó ôm lấy anh, vuốt nhẹ lọn tóc bạch kim, hôn lên má anh an ủi.
- Em không gặp Sky nữa, em không trái ý anh nữa, nhé.
----------------------------------------------***-----------------------------------------------------------
Thiên Nhi ngồi trong phong suy tính. Tình cũ không rủ cũng tới, có lẽ nào trong lúc mất trí nhớ, Seny đã bị Quân cướp mất, không được, vậy anh trai cô phải làm sao? Hay là thủ tiêu Quân? Không được, chuyện này hình như phạm pháp. Vậy bắt cóc anh ta? Hình như cũng không khả thi. Cô nằm dài trên giường, anh trai tội nghiệp của cô còn yêu Seny không nhỉ? Thiên Nhi đứng dậy bước về phía thư phòng, dạonày anh trai cô thường trốn trong đấy không biết làm gì.
- Sky, em có việc muốn hỏi.
- Anh cũng có việc cần nói.
Đợi Thiên Nhi ngồi xuống, Sky mới cất gọng.
- Anh cần đi một thời gian, cụ thể đi đâu anh cũng chưa rõ, nếu em muốn ở lại đây cũng được. Cứ khoảng 1 tháng anh sẽ về thăm em 1 lần.
- Anh định làm gì?
- Có lẽ là...tìm một người...
- Vậy sao?... vậy em muốn hỏi,... anh thích chị Seny chứ?
Sky im lặng một hồi, có lẽ là bất ngờ, hắn đứng dậy, rót cho mình một cốc nước, dường như đang suy tính điều gì đấy.
- Sao em lại hỏi vậy?
- Anh chỉ cần trả lời thôi
- Sao phải là Seny?
- Anh chỉ cần trả lời thôi
- Thích hay không không còn quan trọng, dù sao anh cũng sẽ đi, hơn nữa cô ấy không thuộc về anh.
- Tức là anh thích cô ấy?
-"..."
- Anh vẫn ngốc như vậy.
Cô đứng dậy, thất vọng rời khỏi. Anh trai cô, còn ngốc hơn cả cô nữa. Cho dù họ có quên lãng nhau, Sky nhất định vẫn yêu Seny, vậy mà một lần nữa anh vẫn không chịu thừa nhận. Em gái như cô, lại có thêm việc để làm rồi.
Mấy ngày nay nó đều tỏ ra rất ngoan ngoãn, luôn bám lấy Quân. Dù là khi Quân ở nhà hay đến công ty nó đều bám theo. Khiến Mary luôn mồm chê nó là người không có trí tiến thủ. Nó chỉ biết cười xòa than thở, bố con hai người đều áp bức tôi, tôi biết tiến với ai, thủ với ai đây?
- Dạo này mày chăm chỉ nhỉ, cuối cùng cũng chịu giúp Quân vài việc ở công ty_ Windy lên tiếng biểu dương nó
- A, vì vậy mà tao mới mệt chết rồi đây
- Được rồi, mày cũng có phải làm gì đâu_ Haray vạch tội
- Ai bảo tao không làm gì? Thở này, đi này, cười này, nói này, ôi bao nhiêu việc còn gì.
- Phải phải, nghe như kiểu mày sắp chết đến nơi rồi ấy
- Lão nương đây thật sự sắp chết rồi, vậy nên hai tụi bay mau cút đi để ta yên giấc ngàn thu.
Nó yên tâm nhắm mắt sau khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, mọi thứ chìm dần vào bóng tối. Dạo này bận rộn chạy theo Quân nó cũng chẳng còn thời gian để ý những việc khác. Nhắm mắt lại, nó nghĩ đến người mình đã gặp trong mơ, vẫn chưa biết anh ta là ai. Khuôn mặt ấy lại hiện lên choáng hết tâm trí, người con trai nó đã gặp, Sky. Anh ta thật sự có phần rất giống, ngay cả cử chỉ đôi lúc cũng giống. Tuy mới gặp, ít tiếp xúc, nó vẫn cảm thấy rất quen thuộc, giống như trước đây từng biết nhau. Bất giác mỉm cười, từ khi nào lại ngĩ về hắn nhiều như vậy? Lẽ nào mới vài ngày không gặp lại cảm thấy nhớ?
Tiếng động từ ban công khiến nó chú ý, ánh trăng hắt qua cửa sổ in lên bóng người trên tường. Đặt bàn chân trần xuống mặt sàn lạnh lẽo, nó mở cửa bước ra ban công. Hắn ngồi trên lan can, nhìn sâu vào đôi mắt nó, nó ngạc nhiên nhìn lại, gió khẽ lùa qua làm run rẩy mái tóc hai người, trăng nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể, và màn đêm càng tô điểm cho ánh sáng ấy. Tiếng chuông bạc từ vòng tay khẽ ngân lên trong cơn gió, bông hồng xanh như dần hé nở, khoe ra vẻ đẹp kiều diễm nhất. Cảnh tượng này, có chút quen thuộc, khi ấy ai đó cũng ngồi trên ban công khiến nó thất thần.
- Sky, sao anh lại ở đây?
- Tôi ở đây là vì em
- Hả, sao cơ?
Hắn bước xuống bên cạnh, ôm nó vào lòng, quả nhiên, cô gái này thật ấm áp, chứa đựng cả bầu trời của hắn, thật muốn thời gian dừng lại, thật muốn có được cô, muốn biết môi cô có mùi vị gì. Quả nhiên đáp án trong lòng mà hắn không chịu thừa nhận, hắn thích cô gái này, rất thích, hoặc là yêu. TRước lúc đi vẫn rất muốn gặp cô ấy, nỗi nhớ trong tim hứn càng lan rộng, hắn ở đây chỉ vì muốn gặp cô. Những chuyện khác đều không màng đến. Cô thật sự đã ở trong tim hắn rồi.
Bị vòng tay rộng lớn của hắn ôm chặt, nó cũng không giãy dụa, cảm giác rất khác, rất thoải mái, rất nhẹ nhõm, khác với lúc Quân ôm nó. Đến khi hắn buôn tay ra, trong lòng lại sinh nuối tiếc, vẫn đứng ngây người như vậy.
- Tôi chỉ đến để nói, tôi sẽ đi một thời gian
- Đi đâu? Khi nào anh sẽ về.
- Không biết, nhưng sẽ trở về vào một lúc nào đấy, nếu cô còn nhớ đến tôi, thì tôi sẽ về.
- Vậy anh phải đi luôn rồi, vì tôi chẳng bao giờ nhớ anh cả
Nó cười, không ngại trêu trọc. Hắn cũng cười, rồi quay người định đi. Nó túm lấy tay áo hắn, trăng hắt nhẹ vào khuôn mặt tuấn mĩ ấy, khiến nó thêm xao lòng.
- Anh vẫn phải về đấy, để gặp tôi
Nó mím môi, mấy lời này nghe thật ngốc, như tự vả vào mặt mình vậy, bộ dạng của nó hẳn mắc cười lắm.
- Tôi không về đâu vì cô chẳng bao giờ nhớ đến tôi
- Ai nó không có?... Tôi... Mà anh đột nhập vào đây chỉ để nói vậy thôi à?
- Đúng vậy
- Vậy thì mau biến đi, tôi còn phải ngủ
Nó quay người vào trong, đóng sập cửa lại, ngăn cảm giác ngại ngùng,bối rối của mình. Qua khe cửa sổ nó thấy hắn vẫn đứng đấy, dáng người cao lớn, nụ cười vương lại trên khuôn mặt, ánh mắt huyết đỏ nhìn nên khoảng trời đen kịt kia, như một đốm sao chợt ẩn hiện, biến mất trong đêm.
Quay lại giường, vùi người vào chăn, nó vẫn nghe tiếng tim đập khẽ, và cả hơi ấm còn lưu lại đâu đó. Vậy là hắn đi rồi, sẽ không gặp lại rồi, mảnh ghép thiếu trong tim nó.
|
Chương 99: Mama Của Mary
Thời tiết gần đây trở nên se lạnh, chút dịu mát mơ màng của thu ùa về. Thay cho bầu trời đầy nắng là từng mảng mây trắng xốp, và cơn gió cuối hè xót lại. Thu đến gieo vào lòng người những cảm xúc bâng khuâng khó tả, và là chất xúc tác cho tình cảm con người.
Nó phơi mình trên sân sưởi nắng, nằm dài sau nhiều tháng ngày rảnh rỗi. Mắt lim dim chìm vào giấc ngủ. Hiếm khi được rảnh phải nghỉ ngơi cho đáng. Suốt một tháng nay, nó thật sự rất chăm chỉ, luôn giúp Quân vài việc ở công ty, bởi vậy mà Mary rất hay giận dỗi nó. Chắc tại nó không giành nhiều thời gian cho cô bé như lúc trước.
Seny đưa cao bàn tay của mình lên, ngắm nhìn tia nắng xuyên qua kẽ tay, chiếc lắc nhỏ lại ngân vang, và đóa hồng tỏa sáng rực rỡ. Đôi môi khẽ cất lên một bài hát không rõ tên, mái tóc xanh như quấn lấy bầu trời, nó lúc này thanh khiết lạ thường. Vậy mà cũng đã không gặp Sky một tháng, thật không biết anh ta đang ở đâu, làm gì lúc này. Thời gian gần đây, nó càng suy nghĩ về anh ta nhiều hơn. Một người bất chợt đến, rồi bất chợt đi, để lại một sợi chỉ đỏ vương trên cánh hồng.
- chà lâu rồi mới thấy em gái hát đấy, đang vui sao?_ Kevil ngồi xuống bên cạnh nó
- Do anh đấy chứ, có quan tâm đến em nữa đâu?_ Nó giả bộ làm nũng, quay người đi chỗ khác.
- Chứ không phải em bỏ mặc ông anh già này để bám theo Quân sao?
- Em đang lao động công ích, góp sức mình cho sự phát triển của nước nhà đấy
Nó kiêu ngạo lên mặt, trò chuyện cùng Kevil
Cô gái nhỏ bé nào đó liên tục đi lạitrong phòng, dường như gạch dưới chân cô cũng muốn bong ra luôn rồi. Đôi mắt hồng khẽ liếc về phía tờ lịch trên tường, không kìm được tức giận mà bộc phát.
- Tên khốn Sky, rõ ràng bảo sẽ về thăm em, vậy mà lặn mất tăm mất tích không thèm liên lạc, có giỏi đi luôn đi, khỏi về
- Thiên Nhi, sao em nóng lòng vậy?_ Lay cười nhẹ
- Anh nhìn xem, trong khi em ở đây mong anh ấy về từng ngày, thì anh ta lại dám bỏ đi ngao du ở cái xó xỉnh nào, vậy chị dâu phải làm sao?
- Sky lớn rồi, đâu phải trẻ con, chuyện của cậu ta, để cậu ta tự giải quyết đi. Mà, em mong có chị dâu vậy sao? Ai thế?
- Ngoài Seny em không chấp nhận ai làm chị dâu hết, ai dám chia uyên rẽ thúy, em chém. Đáng ra em sẽ không làm vậy đâu, nhưng ai bảo Quân dám xen ngang, cứ chuẩn bị đi, tối nay em sẽ thủ tiêu cậu ta.
Trên khuôn mặt thiên thần hiện lên một nụ cười thâm độc, cái đầu đen tối kia không biết còn suy tính điều gì nữa. Lay chỉ biết thở dài bất lực, nói vậy thôi chứ chưa biết Thiên Nhi có làm nổi gì không.
Màn đêm là thời khắc hoàn hảo cho những con qủy giấu mình, hòa vào trong bóng tối và biến mất trong màu đen vĩnh hằng.
Tiếng động lạ phát ra từ trong khu vườn, hai bóng đen thoáng ẩn thoáng hiện. Nụ cười xinh đẹp xảo quyệt hiện rõ trên môi. Một đêm không trăng lặng lẽ, báo hiệu những bất ngờ sắp đến. Đây là lúc tấm màn của sự thật hé lộ, nên hãy nhìn cho kĩ.
Thiên Nhi khẽ cựa mình, gai của mấy bông hồng cào xước xác tay cô bé, thật muốn đem một trận cuồng phong sát phạt hết đám hoa này. Cô gái nhỏ trong bộ đồ đen từ đầu đến chân, ẩn mình trong bụi hồng khéo léo.
- Thiên Nhi, tại sao chúng ta lại ở đây?_ Giọng Lay thì thầm
- Giết người
Lại nữa, Lay thở dài, tiểu thư trói gà chưa chặt lại đòi đi giết người, anh tự hỏi cô sẽ làm ra mớ hỗn độn nào nữa đây. Gió đêm bắt đầu nổi lên, cuốn theo vài cánh hoa hồng xanh, một chiếc xe lao về phía biệt thự, trong ánh đèn ngọt dịu, chiếc xe như muốn xẻ đôi mặt đường.
Nó ngâm mình thoải mái trong bồn tắm ấm áp, thật bất hạnh khi đêm xuống mới có thể nghỉ ngơi. Sao nó phải làm việc nhỉ? Tiếng nước róc rách chảy, khói từ bồn tắm lớn bốc lên, kèm theo một mùi hương quyến rũ. Nó chìm dần vào sâu trong nước, để bọt trắng bao lấy cơ thể. Thật dễ chịu, thật yên bình.
Két...Két...Rầm...Uỳnh....Rầm...Bùm = = xem ra bình yên của nó kết thúc rồi.
Một loạt tiếng động lớn nổ ra, tiến nhốn nháo ồn ào. Thôi kệ, trời có sập cũng chỉ sập được đến chân nó thôi, để ý làm gì. Bước chân nhỏ bé hốt hoảng chạy về phía nó, cửa phòng bật mở, Mary lao vào lòng nó, vẻ mặt lo lắng.
- Mẹ Seny, tiêu rồi.... mau xuống dưới...
- Chuyện gì vậy?
- Thì mẹ cứ xuống đi đã
Nó ngó qua cửa sổ, một đám cháy lớn dưới sân, khói bốc lên ngùn ngụt.
- Mọi người mở lửa trại sao? Tiệc nướng hả?
- Nướng mẹ ý, nhìn cho kĩ vào.
Nó nheo mắt nhìn vào vật thể đang bốc cháy, một chiếc xe lamborghini xám bạc đang cháy dữ dội, kế bên đó là một người phụ nữ.Cô ta vận một bộ váy trắng, trong đêm càng nổi bật, mái tóc vàng xoăn từng lọn, đôi mắt xanh pha lê sáng rực, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng. Ánh mắt cô ta dừng lại trên cửa sổ, nở nụ cười với nó, đưa tay lên chào nồng nhiệt. Seny thở dài ngao ngán, theo chân Mary bước xuống lầu.
Vườn hoa hồng sau một vụ tàn phá thật sự đã trở nên thảm hại. Nó nhìn "xác" của những bông hoa vương vãi khắp nơi mà trong lòng vô cùng ấm ức. Người phụ nữ kia vẫn kiêu ngạo mỉm cười với nó, mọi người cũng đã tập trung đông đủ dưới sân và đứng im như tượng. Nó vặt một cành hoa hồng đưa lên miệng nhai ngấu nghiến, như thể muốn cảnh cáo.
- Seny, ăn bậy bạ là sẽ bị đau bụng đấy_ Người phụ nữ lên giọng nhắc nhở
- Cô còn có thể nói vậy sau khi phá tan vườn hoa của tôi sao Jecssica?
Trong mọi thời đại, chiến tranh chưa phải là đáng sợ nhất, mà cuộc chiến giữa những người phụ nữ mới là kinh hoàng. Nó bóp nát bông hồng trong tay, vẻ thách thức bước đến chỗ người phụ nữ kia, trên môi vẽ lên nụ cười bán nguyệt, rồi lao vào lòng cô ta.
- Jecssica, tôi nhớ cô lắm đấy, công việc bên Pháp xong rồi sao mà lại về đây?
- Tôi cũng nhớ cô, nhưng tôi về đây để tìm người
- Người cô muốn tìm có giá trị hơn vườn hoa của tôi sao? Cho dù có chết một vạn lần cũng không đền nổi đâu
- Đừng lo, nếu cô muốn tôi giao người cho cô, làm gì thì tùy
Nó vui vẻ kéo Jecssica vào phòng, trong khi có một vài người vẫn đang ngơ ngác.
Kevil rót một tách trà nóng, đặt trước mặt Jecssica, cẩn thận quan sát cô.
- Tôi phải thu sếp công việc ở Pháp để về đây tìm " kẻ đào tẩu" đấy
Jecssica niềm nở cười, ánh mắt khẽ liếc qua người nào đó đang đứng bên cạnh, mái tóc bạc khẽ rung lên.
- Mẹ Seny, con đoán mama về đây là để túm con với pa Quân về Pháp đấy_ Mary ghé vào tai nó nói khẽ
- Đúng rồi đấy con gái yêu, mẹ thề sẽ làm thịt kẻ nào dám bắt cóc con của mẹ rồi đi không lời từ biệt, kẻ ấy chắc chán sống rồi_ Jecssica cũng tươi cười nói, nộ khí tỏa ra khắp nơi.
Mười năm trước sau khi chia tay Seny, Quân bay sang Pháp sinh sống, cốt là để tiếp quản công ty. Và rồi anh gặp Jecssica, một cô gái...ừm, tính cách chẳng thua kém nó là bao. Có lẽ anh thật sự bị nó ảnh hưởng. Mặc dù vậy tình cảm anh dành cho Jecssica là chân thật. Sau khi kết hôn thì Mary chào đời, và khi cô bé mới lên 3 tuổi anh phải trở về Việt Nam đưa theo cả Mary. Chúa chứng giám chẳng qua anh muốn cho con về quê cha đất tổ, nhưng không nói với Jecssica. Nhưng không ngờ rằng anh gặp lại Seny, và biết được những chuyện đã xảy ra với cô. Vì vậy anh để Mary cho Seny chăm sóc, cuối cùng là ai đó nảy sinh lòng tham, bắt cóc luôn Mary của anh. Và tất nhiên nếu không có Mary thì vợ anh sẽ không để anh yên ổn về nước đâu.
- Lần này tôi đến để đem Mary đi, còn cái tên kia, tôi tặng cô đấy
- Không được, dù sao Mary cũng gọi tôi một tiếng mẹ, cô không hỏi ý kiến tôi thì thật quá đáng
- Tôi là Mama của nó, tôi có quyền
- Tôi là mẹ nó tôi cũng có quyền
- Tôi là vợ của papa nó tôi có quyền...
- QUÂN, ANH NÓI XEM AI CÓ QUYỀN HẢ?_ Đồng thanh hét
- Anh không biết...
- VÔ DỤNG, TÔI TỪ MẶT ANH_ Tiếp tục đồng thanh
Vậy là một trận khẩu chiến diễn ra, cả nhà nháo nhào như cái chợ. Nó ôm một bụng uất ức bỏ lên lầu. Thật bất công nó thua ngay sau khi bị Jecssica hét vào mặt " Muốn thì lấy chồng đi rồi tự mà sinh con". Hôn nhân là nấm mồ bi kịch, nó đâu có dại xuống mồ nằm. Nó vùi đầu vào lòng Haray và Windy phụng phịu.
- Vậy là tao phải trao trả Mary cho Jecssica, hix, đau lòng quá
- Mày giữ con người ta lâu vậy cô ấy chưa cho mày vào tên lửa bắn lên mặt trăng là may đấy_ Haray xoa đầu an ủi.
- Hằng Nga tỷ sẽ đá nó về mặt đất ngay_ Windy bình phẩm
Hai cái đứa... người ta đang đau lòng mà còn trêu chọc.
Trong khi nó còn chưa thôi than vãn, thì ngoài kia bóng đen nhỏ bé đang cười thỏa mãn, rồi nhanh chóng lẩn vào màn đêm.
|
Chương 100: Mừng Anh Trở Về
- Khi nào anh về? Em rất nhớ anh
- Đếm ngược 24 tiếng nữa, anh sẽ về
- Anh chắc chứ?
- Chắc, vì anh cũng nhớ em
Màn hình điện thoại tối sầm, Thiên Nhi ngả người ra sau ghế, khẽ thở dài một tiếng. Còn 24 giờ nữa, cô nên chuẩn bị chút nhỉ.
----------------------------------------------------***-----------------------------------------
Seny ôm lấy Mary lưu luyến không thôi, cô bé cũng nghẹn ngào ôm lấy nó. Khuôn mặt nhỏ bé phiếm hồng, mắt đọng một tầng sương.
- Sao tôi có cảm giác mình biến thành phù thủ chia rẽ hai người thế này_ Jecssica đưa tay vỗ lên đầu mình
- Đúng đấy, cô nên để con bé ở lại với tôi đi_ Nó van nài
- Không, để nó lại với cô chẳng khác nào gây hại cho thế giới, hơn nữa, tôi là mama của nó đấy
Jecssica đứng nghiêm người phô trương uy quyền của một người mẹ chính cống trước mặt nó. Đôi mắt xanh ngọc xoáy vào nó, dáng vẻ cao quý xinh đẹp. Đúng là Mary thừa hưởng vẻ đẹp này từ mẹ cô bé, mắt xanh, tóc bạch kim, da trắng, môi đỏ, chẳng khác nào một con búp bê Pháp. Nó có chút bất lực, buông tay nhìn về phía bầu trời. Những vệt trắng dài từ đuôi máy bay biến mất. Gió thổi tung mái tóc xanh biển. Nó vì sao lại thấy trống trải như thế, giống như bản thân bỗng nhiên nhận ra, thứ không thuộc về mình sẽ biến mất.
- Cô có thể sang Pháp thăm con bé bất cứ lúc nào, lần tới tôi sẽ đưa nó về Việt Nam gặp cô
- Cám ơn, Jecssica, cô giống bà tiên hơn rồi đấy, nhưng vẫn là tiên hắc ám
Jecssica không mấy để ý lời nó nói, Seny cười mỉm, nhìn hai người một cao một thấp cùng nhau tiến về sân bay. Chia tay lúc nào cũng buồn như vậy.
Quân ôm chặt lấy bờ vai khẽ run của nó, trước kia, khi rời đi, anh không dám quay lại ôm nó, đó là mặc cảm tội lỗi, nhưng bây giờ, anh hiểu trái tim mình hướng về ai, đối với ah, nó sẽ mãi là người bạn mà anh yêu quý/
- Seny, anh cũng sẽ về Pháp , nhưng dù vậy anh muốn em hứa với anh, đừng mạo hiểm bản thân mình
- Anh nói gì lạ vậy, em vẫn luôn nghĩ cho bản thân trước tiên mà
- Vậy thì tốt, anh sẽ về gặp em sớm
- Khỏi đi, chỉ cần Mary là đủ rồi.
Trước khi nhìn anh bước đi, nó quay lưng thật nhanh về phía ngược lại. Anh kéo nhanh chiếc vali về phía máy bay, trở về nước. Đôi mắt xanh trong veo ngước nhìn bầu trời, bờ vai trắng ngần run lên, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi, nhìn theo vệt khói máy bay mất hút sau khoảng trời phủ đầy mây trắng.
Nó chậm chạp rảo bước về một tòa nhà trong sân bay, chọn một quán caffe dừng chân. Mắt vẫn không rời những chiếc máy bay ngoài cửa. Có ai đó đã đi, vậy ai đó sẽ trở về đây? Nó bây giờ là ai? Bản thân là gì? Mong chờ điều gì? Vì sao luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, cảm thấy thiếu vắng đến vậy. Bông hồng đỏ trên bàn tỏa hương thơm nhẹ, tách caffe bốc lên từng cuộn khói. Gió từ ngoài cửa sổ lùa vào phòng, lại một chiếc máy bay trở về. Nó vươn tay chạm vào từng cánh hoa hồng, xé nát sắc đỏ lóa mắt trước mặt, đem từng cánh hoa thả vào trong gió. Tiếng chuông bạc ngân vang, chiếc vòng trên tay nó như bừng sáng. Từng lọn tóc đỏ lướt qua mắt nó, tiếng tim khẽ đập loạn nhịp.
- Phá hoại một vẻ đẹp là tội lớn đấy
Vẫn là cái thanh âm trầm, đầy trêu trọc, Sky đứng ngang trước mặt nó, áo sơ mi đen thả cúc, dáng người cao vững chắc, cả nụ cười cợt nhả trên môi. Hắn tiến về phía nó, chạm lên mái tóc xanh mượt, ôm nó vào lòng. Seny cứng người, nó chưa gần hắn như vậy bao giờ, nhưng cơ thể nó lại thấy rất quen thuộc với cảm giác này. Thật bình yên. Nó vươn người, cố nhón chân cho cao bằng hắn, đôi mắt xanh mơ màng chạm đến khuôn mặt trắng sứ ấy, cái lưỡi nhỏ vươn ra thèm khát.
- Đau, cô làm gì vậy?_ Sky đẩy nhẹ nó ra, tay ôm lấy một bên má
- Thì tại mặt anh trắng quá, thơm thơm mềm mềm giống đậu hũ, tôi muốn cắn, cho cắn miếng nhé, bảo đảm sẽ không mất miếng thịt nào đâu, nhé, cho cắn đi mà.
- Không ngờ cô đón tôi trở về bằng cách này đấy
Nó chẳng quan tâm xung quanh có gì, lao vào hắn đòi cắn như thể chó nhìn thấy cục xương. Sky chỉ còn biết ôm mặt, bảo vệ nhan sắc đang bị đe dọa của mình.
- Cô sao lại ở đây, chẳng lẽ biết tôi về mà ra đón
- Anh qua đây, tôi tát hộ cho tỉnh, ở đấy mà hoang tưởng.
- Vậy ai bảo sẽ nhớ tôi nhỉ?
- Công chúa bị bắt cóc rồi, mụ phù thủy độc ác bắt công chúa đem đi rồi, cả lính cận vệ cũng đi luôn rồi.
Nó gục mặt xuống bàn nhìn tách cafe đã nguội lạnh, lại chăm chú để ý khuôn mặt vô vàn cảm xúc của Sky. Hắn nhíu mày, không hiểu nó đang nói gì. Chuyện cổ tích sao?
Sau một hồi ngây người hắn mới tiêu hóa hết những gì nó nói. Mary trở về Pháp cùng với mama của cô bé, ngay cả Quân cũng đi theo. Nó ủ rũ vậy là phải. Nhưng hắn thì khác, gánh nặng trong hắn như tan biến, nụ cười trên môi bỗng trở nên xảo quyệt.
- Đi, đi với tôi đến một nơi
chưa kịp để hắn tỏ vẻ vui mừng, nó đã túm cổ kéo hắn ra khỏi quán, cái vẻ ngang nhiên của bà vợ trẻ quyền uy hơn chồng.Tống hắn lên chiếc Lamborghini xám bạc, nó trút hết cảm xúc vào tay lái, phóng bạt mạng.
- Chà, cứ với cái tốc độ này tôi tự hỏi cô đã đưa bao nhiêu người về Tây Thiên rồi?
- Thêm anh nữa là tròn 1000 người, chà, tôi sắp thành chính quả rồi đấy nhỉ
Nó cười ngạo nghễ, nhấn ga điên cuồng, lao xe về phía cầu lớn, rồi cứ thế phi thẳng về phía vách núi. Mùi mặn của biển và gió mát hòa vào màu xanh thẳm. Sky nhìn qua cửa xe, màu đỏ sẫm của hoàng hôn nhuốm lấy cả không gian. Chưa bao giờ mặt biển và bầu trời gần nhau đến thế. Tia nắng yếu ớt đọng lại trên từng lọn tóc xanh, cô gái trước mặt giống như thiên sứ mỉm cười với hắn. đôi mắt màu huyết khẽ rung nhẹ, hắn chạm lấy một lọn tóc của nó, mùi hương vẫn quen thuộc như vậy. Sky mơ màng đắm chìm trong cảm xúc lãng mạn, thì một cảm giác vô cùng... bay lên tận chín tầng mây đến gõ cửa tim hắn. Thật sự là bay lên mây đấy.
Chiếc xe lao từ trên vực xuống, kéo theo cả nhịp tim của người ngồi trong, vài hòn đá trên vách núi trượt xuống vỡ tan. Sinh mạng của hắn thật mỏng manh mà. Nó làm một vòng cung dài trên không trung, xe vừa chạm xuống mặt đất đã kéo phanh, bánh xe xé tan mảnh cát vàng, yên ổn nằm trên mặt biển. Nó quay lại nhìn hắn, cười vô cùng ngây thơ.
- Thế, nào? Thú vị lắm phải không?
- Đồ trời đánh này, cô đang chơi với tử thần đấy
- Tử thần hả? Tôi có gặp anh ta vài lần, nhưng không chơi thân lắm, mà nếu anh muốn gặp tôi giới thiệu cho
Nó vẫn vô tội cười nói, mặc cho ai kia giận tím mặt, nó bước xuống xe, vươn vai một cái mặt vô cùng thoải mãn
- À, quên chưa nói, nếu anh không mau rời khỏi xe, anh sẽ gặp tử thần thật đấy.
Dứt lời, mùi xăng khó ngửi xộc lên tận mũi, hắn nhanh ý hiểu chuyện gì xảy ra, vội lao ra khỏi xe, ôm lấy nó lăn vài vòng trên cát
Bùm... Chiếc xe bốc cháy rồi phát nổ, một ngọn lửa lớn hòa vào mặt biển
- Cô cố ý, nhất định là muốn giết tôi
- Nào có, dù sao xe cũng chẳng phải của tôi, hơn nữa, jecsica cũng đốt xe giống vậy mà.
- Thế, chúng ta sẽ về bằng gì?
- Cái này, tôi chưa từng nghĩ đến
- Cô bị ngốc à, hay đang cố chơi tôi vậy? Thế, cô đưa tôi đến đây làm gì?
Sky nhíu mày hỏi. Nó tháo đôi giày dưới chân, quẳng sang một bên, lao thật nhanh ra biển, cả người chìm xuống dưới nước. một mình đùa giỡn với biển. Bao lâu rồi không thấy biển? nó cũng chẳng nhớ nữa, tự nhiên khi nhìn thấy hắn, lại rất muốn đưa hắn đến đây, rất muốn một lần cùng hắn nhìn hoàng hôn. Khi biển và trời ở ngay cạnh nhau. Từng cơn sóng làm ướt cả cơ thể, hương đậm đà của biển khiến người ta nao lòng. Sky ngồi trên bờ cát, cẩn thận quan sát nó. Cô gái này, dù đôi lúc điên rồ, ngang bướng đến mấy vẫn có điểm dễ thương. Có lẽ hắn thật sự yêu rồi, nếu không đã chẳng trở về. Suốt một tháng qua, hắn đi rất nhiều nơi, tìm kiếm một người con gái không tồn tại, nhưng lại chợt nhận ra, trong tim mình đã bị chiếm giữ, tại sao phải đi nơi xa xôi tìm kiếm. Khi mà hắn đã thấy một nửa của mình, thấy người mà hắn yêu?
- Sky, mau đến đây, chơi vui lắm
Nó đùa nghịch dưới làn nước mát, cả hai ra sức dìm nhau xuống biển, không để lỡ cơ hội. Sky đứng dậy, vuốt tóc ra vẻ đẹp trai, thu hút ánh nhìn của những người ở đây. Nó hừ mũi khinh bỉ, khoe vẻ đẹp á, nó không chỉ có đầu óc mà còn có nhan sắc đấy. Bộ váy xanh bị nước làm ướt sũng dính chặt vào cơ thể, cộng thêm vẻ hoàn mĩ vốn có, nó trở thành tâm điểm cho cả nam lẫn nữ.
- Mẹ ơi, hai anh chị kia là một cặp phải không? Đẹp đôi quá
Cậu bé nào đó lướt qua cũng mẹ, không quên nhìn chăm chú
- Không phải_Nó hét lớn, vùi mặt xuống nước biển, ngại ngùng quay đi
- Tôi đi mua nước_ Sky thích thú cười, nhanh chóng bỏ đi
Còn lại một mình nó, trời bắt đầu trở nên tối hơn, gió cũng lạnh hơn. Nó nghe thấy tiếng biển gọi mình, trở về với biển, trở về với sóng, để lại tất cả, hóa thành bọt cát. Đâu là điều nó mong đợi? Một cơn sóng lớn ập đến, nhấn chìm nó xuống làn nước, nó chới với, nắm một nắm cát dưới đáy biển, vội vàng ngoi lên. Đôi mắt xanh mở to hết cỡ, kinh hãi hét lên rồi lặn sâu xuống mặt biển.
Sky cầm theo khoảng chục lon nước về, đủ loại từ trà đến nước lọc, nước ngọt. Cái chính là do hắn không biết nó thích uống gì, nên mới mua nhiều vậy, nếu thừa thì để làm mồi câu cá cũng được. Chà, một ý tưởng không tồi. Mặt nước im lìm, trên bờ cát vẫn còn dấu chân người, nhưng chẳng thấy nó đâu, hắn đi dọc bờ cát, cất tiếng gọi. Cho đến khi nhìn nó đang ngụp lặn tận ngoài xa, vứt lại lon nước trên cát, hắn lao ra biển.
Seny cứ vậy chới với giữa dòng, rõ ràng là cả người đã mất cảm giác, vẫn liều mạng lặn xuống, áp lực đè nén đến nghẹt thở. Nó vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra mình đang dần chìm xuống. Đôi tay đã nhăn lại không ngừng tìm kiếm, cả người bỗng bị nhấc bổng lên, Sky kéo nó ra khỏi mặt nước.
- Cô bị điên hả, muốn chết sao?
- Ai nó với anh là tôi muốn chết, tôi còn sống chưa đủ đâu
- Vậy cô liều mạng lặn xuống làm gì?
- Vòng tay, mất rồi, vòng tay của tôi, tôi không thấy nó, có khi bị sóng cuốn đi rồi
Nó dụi đầu vào ngực hắn, mắt trở nên hoen đỏ
- Chỉ là vòng thôi mà
- Chỉ là vòng? anh đi chết đi, có biết nó quan trọng với tôi thế nào không?_ Nó dìm đầu hắn xuống, tức giận bỏ đi, nhưng vẫn không thôi tìm kiếm. Trời càng tối, khuôn mặt càng trở nên lo lắng, cứ tự ép bản thân mình chìm xuống,ngoi lên, vô cùng thê thảm. Vì một chiếc vòng vậy có đáng không? nó như vậy khiến hắn càng đau xót
- Về thôi, để mai tìm
- Không được, tôi không thể thiếu nó, vòng tay đó, nhất định rất quan trọng... nhất định vậy mà
Khuôn mặt trở nên hoảng loạn hơn, nó không thể làm mất, thứ đồ quan trọng như vậy, vì đó là của... một ai đó mà nó vô cùng coi trọng. Gió nổi lên, ngay cả sóng biển cũng dữ dội như kiểu bão sắp đến. Sky thở dài, không nhân nhượng vác nó trên vai đi về bờ, bỏ lại biển đang gào thét đằng sau. Sky để nó nằm trên mặt biển, khó nhọc thở dốc, hắn đem lại một chiếc áo khô, chùm lên đầu nó, sau đó để vào tay nó một lon trà nóng. Nó vẫn thẫn thờ nhìn về mặt biển, định lao ra lần nữa, nhưng thấy hắn lo lắng như vậy lại không nỡ khiến hắn đau lòng. Cảm giác có người như hắn ở bên thật tốt, rồi như nhớ ra điều gì đó, nó vươn tay lấy một lon nước khác, áp vào má hắn
- Mừng anh trở về
- Giờ cô mới nhận ra sao?
- Ừm, tại sự hiện diện của anh mờ nhạt quá mà
-Lí ra tôi nên để cô chết luôn trên biển
- Lí ra tôi nên để anh nổ luôn trong xe.
Màn đêm thật sự đã buông xuống ngự trị, hai người cùng sóng vai nhau bước đi.
|
Chương 101: Kế Hoạch Của Em Gái ( Phần 1)
Một à không, mười một chiếc vali bự chà bá lửa được chuyển đến biệt thự của nó. Đủ màu sắc sặc sỡ. Cô gái nhỏ ngồi trên vali, tay đung đưa chiếc điện thoại, nhíu mày dưới cái nắng chói chang, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào. Bộ váyhồng rực rỡ dưới nắng, càng làm vẻ thơ ngây của cô tăng mấy phần. Theo sau là hai anh chàng điển trai, đang lệ khệ kéo theo hơn chục cái vali.
Thiên Nhi rất thản nhiên bước vào nhà chính trước con mắt ngạc nhiên của mọi người. Cô bé cười tao nhã, ngồi xuống ghế thưởng cho mình một tách trà. Trong khi Kevil dường như đã chuẩn bị sẵn tư thế tống cổ, đá bay mấy kẻ di cư bất hợp pháp này.
- Thiên Nhi, Lay, Sky sao ba người lại đến đây?_ Haray bình tĩnh hỏi
- Từ hôm nay, em sẽ ở đây
- Ai cho mà ở?
- Việc Thiên Nhi này muốn làm, ai dám cảm, thuận em thì chết nghịch em thì sống
- Nói sai rồi, mà kệ, ra khỏi đây ngay, đây không phải trại tị nạn_ Kevil xách cổ cô bé định ném đi
- Không muốn em sẽ ở đây
- Em đang âm mưu cái gì vậy?
Tiếng xe kít lại trước sân vườn, nó vội bước từ trên xe xuống, tức giận đóng sập cửa. Cả người từ trên xuống đều ướt sũng, ngửi thấy mùi nước biển mặn từ người nó lan tỏa. Vẫn giữ cái khuôn mặt như thể tận thế đến nơi, nó đi thẳng vào nhà. Rồi chợt nhận ra có vài khuôn mặt không biết từ chốn nào ra mới dừng lại.
- Thiên Nhi, sao mấy người ở đây?
- Oaoa, Chị Seny, cứu em, em bây giờ thành trẻ cô đơn cơ nhỡ không nhà không cửa, không cha không mẹ, không tiền không bạc rồi. Sao em lại có một lão chồng... à nhầm chưa phải chồng xấu xa như thế, rượu chè bài bạc đánh đập vợ con ...à nhầm chưa có con. Lại còn có một anh trai làm ăn thua lỗ phải bán nhà trả nợ. Seny chị mà không cứu em, cho em ở lại em sẽ chết cho chị xem.
Không khí trở nên trầm lặng, không ai nói lời nào. Là nghẹn lời mới đúng. Trong khi hai người đàn ông trong câu chuyện Thiên Nhi vừa kể vẫn đơ người ra chưa hiểu gì. Nó phì cười cốc đầu thiên Nhi
- Em gái, diễn sâu quá rồi đấy, muốn ở thì cứ ở đâu cần bịa chuyện bi thảm thế, chị còn lạ gì tài đạo diễn của em nữa.
- Chỉ có chị thương em thôi, đâu như mấy người kia, độc ác, dã man tàn bạo vô nhân đạo, ác từ trong ác ra độc từ ngoài độc vào. Hứ, vậy sẽ không tích đức cho con cháu mai sau đâu.
Kết thúc màn tố tội, Thiên Nhi gật đầu lia lịa để tăng tính chân thật. Trong khi mọi người xung quanh vạch đen đầy đầu. Nó ngao ngán thở dài, để mặc mớ hỗn tạp ấy sau lưng, mệt mỏi bỏ về phòng.
Nắng khẽ chiếu xuyên qua khung cửa sổ, vẫn là ánh nắng nhạt cuối thu. Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, cao vời vợi. Nó đưa tay lên cao, nắm chặt như muốn với lấy từng ngọn gió, không còn nghe tiếng đinh đang của chiếc lắc tay. Khuôn mặt trở nên giận dữ. Bỏ công tìm suốt một buổi sáng thế nào mà vẫn không tìm thấy. Người nó sắp hóa thành cá muối biển rồi. Ánh mắt xanh trong veo bỗng dính chặt vào người phía dưới, đang khom mình nhìn ngắm mấy cành hoa hồng, dáng vẻ quen thuộc mà xa lạ.
Sky ngắt mấy bông hồng rất cẩn thận, khẽ chạm vào những giọt sương còn đọng lại trong từng kẽ hoa. Cô ấy rất thích hoa hồng, cũng rất giống như một bông hồng, vừa xinh đẹp lại quyến rũ, tỏa ra hương thơm mê người.
Thiên Nhi khẽ khàng từ sau tiến lại, cô bỗng nhớ đến những ngày tháng Seny bị ám ảnh, dưới những cơn mưa tầm tã, anh trai cô vẫn luôn đem hoa vào phòng, trò chuyện như tên ngốc bên giường Seny. Có lẽ giờ anh cũng chẳng còn nhớ đâu. Nếu đã không nhớ sao không quên luôn đi? Cớ sao lại gặp lại, để rồi một lần nữa định mệnh đem họ đến với nhau. Có điều, cô không còn đủ kiên nhẫn nhìn hai tên ngốc này chờ đợi, nếu không ra tay giúp họ, cái tên Hoàng Thiên Nhi này thật uổng phí.
Thiên Nhi ngồi xuống bậc thềm, thô bạo giựt một bông hoa, gai nhọn đâm vào đầu ngón tay trắng muốt cũng chẳng làm cô để ý đến.
- Sky, sao anh thích hoa hồng xanh vậy
- Vì cô ấy thích
Thiên nhi khẽ cười " cô ấy" Mà anh nói còn có thể là ai cơ chứ? Cô tự hỏi, suốt thời gian qua, anh đã tìm thấy người con gái của mình chưa, hay bất chợt nhận ra, người anh tìm vẫn luôn ở trước mặt anh.
- Anh có thích chị Seny không?
- Không
- Tại sao chứ?
- Anh yêu cô ấy
Nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của anh trai mình. Bỗng cảm thấy ghen tị với Seny. Cô lao đến, ôm lấy Sky, vóc dáng bé nhỏ bám chặt lấy anh, nụ cười tinh quái vẽ lên tinh nghịch.
Kế hoạch của em gái: Bước 1: Gắn kết trái tim
Bữa tối diễn ra như mọi ngày, nhưng hơi bất thường. Căn phòng ngập tràn ánh nến lung linh, ly rượu vang đỏ sóng sánh. Trên bàn chỉ có vài đĩa đồ ăn kiểu Pháp. Lại thêm những cánh hoa được đặt hoàn mĩ trên nền khăn trắng.
Kevil không thôi nháy mắt, Windy kéo khóe miệng có cười gượng, trong khi Haray gần như đang nổi điên đòi đạp đổ bàn ăn.
- Cái khỉ gì thế này, có biết rằng ai cũng đói rồi không? Có ít đồ ăn như vậy, định ăn nến với hoa trừ cơm hả
- Bình tĩnh, ai nói mọi người được ăn ở đây, tiệc nướng ngoài sân đã có sẵn rồi, đây là chỗ của Sky và Seny
Thiên Nhi nhào lên trước tranh chỗ. Một buổi tối lãng mạng hoàng tử sẽ đến bên công chúa, cầm tay và trao cho nàng một nụ hôn rồi hai người sẽ bên nhau trọn đời. Quá hoàn hảo.
Nó nhìn bàn ăn rồi thở dài, chỗ này chẳng đủ làm bữa tráng miệng cho nó, ra ngoài ăn tiệc vẫn hơn. Vậy là căn phòng của Thiên Nhi mất công bày vẽ trở nên hoàn toàn trống vắng. Trong khi cô còn đang tức giận nhai nát từng cánh hoa, thì bên ngoài mọi người vui vẻ đốt lửa ăn tiệc nướng.
Không thể nhụt chí, muốn đến với nhau, địa điểm gặp gỡ cũng vô cùng quan trọng. Nơi đầu tiên họ gặp nhau là ở đâu? Không cần phải là nơi xa hoa hay lãng mạng, không cần là nơi phong cảnh hữu tình, cũng không cần là nơi yên tĩnh hay náo nhiệt. Chỉ cần có thể gặp nhau thì nhà vệ sinh cũng được. Đúng chính là NHÀ VỆ SINH. Thiên Nhi ngửa mặt lên trời, cười khả ố.
Sky vặn vòi nước rửa sạch tay, sau đó rút chiếc khăn trên móc lau khô.Vừa định bước ra khỏi phòng vệ sinh thì nghe tiếng động lạ, Seny lao từ ngoài vào, không kịp phản ứng, ngã dẹp người trên nền đá hoa cương. Cái dáng vẻ " ôm cả đất, ôm cả trời" tìm về với đất mẹ thân yêu làm hắn phì cười. Nó khổ sở bò dậy, khuôn mặt ủy khuất, ngại ngùng nhìn hắn.
- Haha tôi biết anh đang đi vệ sinh, tôi ra ngay không làm phiền nữa.
- Cô... không biến thái đến mức nhìn trộm chứ
- Anh thì có gì mà đáng xem, nếu không phải Thiên nhi đẩy vào, tôi cũng không ngã thê thảm thế.
Nó vùng vằng quay lại, kéo mạnh cánh cửa...không suy chuyển, không phải bị khóa rồi chứ, sao lại vậy được, ai mà rảnh rỗi đi khóa nhà vệ sinh lại vậy? Cho dù chỗ này có sạch sẽ, rộng rãi hay thoải mái đi chăng nữa, chung quy vẫn là nhà vệ sinh, mọi người còn ở dưới kia ăn tiệc, nếu bị kẹt tại đây... Ôi thịt nướng ơi.
Cái vẻ mặt không ăn được của nó lần nữa làm hắn mắc cười, nhưng ngay sau đó khiến hắn tím mặt. Nó giơ cao chân, một cước đạp bay cánh cửa, nhìn thấy cả vết lõm in trên tấm gỗ. Chiêu thức đá chân này thật quen mắt, cứ như thể trước đây hắn từng chịu qua vậy. Nghĩ thôi đã thấy rùng mình.
- Chắc là hỏng khóa rồi, chốc phải gọi người lên sửa mới được... thịt nướng ơi ta đến đây.
Thiên Nhi ấm ức cắn môi, ai mà ngờ cái bà la sát hung dữ kia không thèm nhìn mặt anh cô đã đạp bay cánh cửa, bộ óc chứa đầy chất đen của cô lần nữa phải hoạt động hết công suất.
Thật ra để họ đến với nhau cũng không khó lắm, con gái mà, ai chẳng thích những món quà nhỏ xinh chứ. Hoàng tử trao cho công chúa một món quà, hỏi nàng có đồng ý nhận lời cầu hôn không, công chúa gật đầu, vậy là họ sẽ sống hạnh phúc đến đầu trắng răng rụng. Đây là kịch bản kinh điển mà. Vấn đề là bây giờ phải tìm một món quà càng thể hiện sự nữ tính càng tốt. Thế nhưng trên người Seny, tìm thế nào cũng không ra một điểm dịu dàng nữ tính. Thật sự là người phụ nữ không giống phụ nữ nhất trần đời. Không sao, có chuyện gì mà Thiên Nhi này làm không nổi chứ?
" Em mau chạy đi"
" Không em không đi, có chạy hai ta cùng chạy"
" Mau chạy đi,mặc kệ anh, bọn hj đuổi đến rồi"
" Em không đi, có chết hai ta cùng chết"
Máu đỏ phun lên, thấm quanh người đôi nam nữ.
Windy ngồi vắt vẻ trên ghế sofa, bỏ miếng khoai tây vào miệng, vừa ăn vừa xem tivi
- Hứ, mấy cái phim này cẩu huyết không chịu nổi
- Đúng thật, thay vì tốn thời gian câu giờ dây dưa như vậy, chạy đi có phải sống rồi không?_ Rany phụ họa
- Em thật sự ghét mấy cái motip này, lặp đi lặp lại đến phát chán.
- Ưkm, thời buổi nào rồi mà vẫn còn mấy cái cảnh rẻ tiền đó? Sớm muộn gì cũng thất bại.
Trong khi hai người kia ông tung bà hứng thì Thiên Nhi cắn miếng vỏ khoai tây như thể nó có thù oán gì với mình. hình như cái kịch bản cô nghĩ có... mặc kệ đi.
Seny vừa ăn xong bữa tối, thảnh thơi đi dạo quanh vườn sau đó mới trở về phòng định tìm giấc ngủ. Vừa mở cửa, hoa hồng bay lả tả muốn lấp đầy cả khuôn mặt nó, chưa kể, lại cái màn nến lung linh từ đâu mà ra vậy? Giữa phòng, một hộp quà lớn thắt ruy băng xanh. Nó cẩn thận tiến lại, vươn tay út chiếc dây, mở hộp quà lớn ra. Chàng trai trong đó, đôi mắt nhắm chặt, lông mi dài vừa con khẽ động, khuôn mặt điển trai, hơi thở khẽ khàng. Nó chạm nhẹ vào khuôn mặt đang mê ngủ ấy, cáu giận dứt mạnh mái tóc hung đỏ của Sky, hét lớn.
- Tên biến thái này, anh muốn ngủ thì về phòng mà ngủ, chui vào trong hộp này làm gì? Nếu muốn tôi đóng giúp anh cái hòm, để anh đi đầu thai sớm.
Có vẻ như đã nghe thấy tiếng hét, Sky dần mở mắt, cố định hình lại hoàn cảnh của mình. Khi này Thiên Nhi đưa cho anh một ly nước, uống xong anh chẳng biết gì thêm nữa. Chẳng lẽ cô em gái này lại giở trò? Sky vừa mới đứng dậy đã bắt gặp ánh mắt kì quái của nó dán vào ngực anh. Một tấm bảng treo trước ngực với dòng chữ lớn
" Anh đem thân thể anh tặng cho em"
Ai đó mặt xám đen, suýt chút nữa cắn phải lưỡi, vội thanh minh
- Không phải tôi, tôi đâu có điên mà bán rẻ thân mình cho cô
- thân anh dù có cho không cũng chẳng ai thèm
- Tút cục là Thiên Nhi làm sao vậy?
- Anh gái anh, anh không biết sao tôi biết?
...
Đã nói là sẽ thất bại mà
Thiên Nhi vội vã lao đến phòng Sky, tức giận túm cổ áo anh, cô khó nhọc giúp đỡ như vậy, anh lại chẳng biết nắm bắt thời cơ. Rõ ràng kịch bản nào cũng là hoàng tử và công chúa sẽ hạnh phúc bên nhau, thế qué nào lại không thành công, đúng là gạt người mà.
- Nói đi, tên ngốc này, anh bảo anh thích Seny, em tạo bao nhiêu cơ hội cho anh, sao anh không biết nắm bắt hả?
- Em đâu cần quản những chuyện này? mau về ngủ đi
Tống cổ cô em gái ra khỏi phòng, Sky mới có thể yên ổn nghỉ ngơi, muốn tạo cơ hội đâu có khó, chỉ là anh thích hành động hơn thôi.
Thân ảnh cao lớn bước về phía phòng nó, ánh đèn ngủ tím bao trùm lấy căn phòng, nhạt nhòa trên khuôn mặt diễm lệ. Sky tiến gần đến bên giường, nhìn mí mắt nó khẽ giật mới ngồi xuống. Hẳn là nó chưa ngủ.
- Seny tôi hỏi em nhé
- Hỏi đi, xong rồi biến đi
- Nếu tôi đánh em thì em sẽ làm gì?
- Đánh lại
- Cắn em?
- Cắn lại
- Tát em?
- Tát lại
- Giết em?
- Giết lại
- Yêu em
- Yêu lại... khoan đã không đúng
Nó bật dậy khỏi giường, nhận ra cách tra lời theo phản xạ này đúng là gạt người, chưa kịp phản ứng thì đã thấy môi mình bị hắn áp lại, vừa mềm vừa nóng, quấn lấy đầu lưỡi nó, rất nhanh chạm nhẹ qua rồi rời đi không lưu luyến, nhưng vẫn làm nó đỏ mặt, đột nhiên không muốn kháng cự.
- Vậy nếu tôi hôn em em có hôn lại không?
-...
- Tôi nói tôi yêu em, em có yêu lại tôi không?
|
Chương 102: Kế Hoạch Của Em Gái ( Phần 2)
Trắng xóa, xác ướp Ai Cập hồi sinh. Trên người nó xuất hiện những dải băng trắng, do bị thương mà thành. Nó bi phẫn nằm trên giường, hận không thể tống cổ anh em nhà này, một cước đá bay đến âm tào địa phủ. Nhưng so ra nơi nào có Thiên Nhi nơi ấy cũng chẳng khác địa phủ là mấy, nhất là khi đã biến thành mục tiêu của cô bé. Lão thiên, nó có làm gì nên tội đâu cơ chứ?
Thiên Nhi men men lại gần giường nó, cười giả lả.
- Chị Seny, chị vẫn còn sống là tốt rồi, nhưng chị thật sự không nhớ ra cái gì sao?
- Nhớ, Nhớ cái đầu nhà em, nhìn xem em hành hạ chị như thế nào? Thật muốn bóp chết em mà.
- Em đã bảo chị sẽ hối hận mà, ai bảo chị không nghe.
Seny nổi giận, trừng mắt nhìn lại Thiên Nhi. Chẳng cần nó ra tay, Kevil đã túm lấy cô bé, không thương tiếc quăng từ cửa sổ tầng 3 xuống dưới đất. Lay khẽ thở dài, quả thật lần này Thiên Nhi hơi... à mà không rất quá đáng, anh cũng chẳng bênh vực nổi, đành lặng lẽ ra khỏi phòng.
Windy tỉ mỉ gọt táo, lại hí hửng hóng chuyện, sáng nay cô không ở nhà, nên không biết Thiên Nhi làm cách nào để biến nó thành tác phẩm nghệ thuật, trắng từ đầu đến chân như này.
Chuyện kể ra thì rất dài. Haizzz vậy thì kể đi cho bớt dài.
------------------------------------------***---------------------------------------------------
Kế hoạch của em gái: Bước 2: Khôi phục trí nhớ
Như mọi buổi sáng, khi Seny vừa mới thức dậy, cái mặt phờ phạc vì ngủ chưa đã mắt, miệng lép nhép lẩm bẩm xoa xoa cái bụng đòi ăn. Vừa mắt nhắm mắt mở bước vào phòng tắm thì đã huy hoàng giẫm ngay đúng miếng xà phòng, trượt một đường thẳng nghệ thuật ngã vào trong bồn tắm đầy nước. Nếu chỉ là do bất cẩn thì không sao, như chưa kịp ngóc đầu lên đã bị một bàn tay bóp cổ, dìm xuống nước. Nó vươn mình lên, càng cố đạp càng chìm sâu xuống, mà bàn tay kia nhất định không chịu buông cổ nó ra, gần như muốn giết chết nó. Đến khi ý thức dần mất, bàn tay kia mới buông nó ra, nó ngóc dậy ho sặc sụa. Vậy mà Thiên Nhi_ kẻ vừa bóp cổ nó vui vẻ hỏi những câu rất ngớ ngẩn.
- Chị có nhớ được gì không?
- Có, em vừa định dìm chết chị
- " Khi gần kề cái chết, con nười sẽ nhớ lại những chuyện từng xảy ra với họ" không phải sao?
Nó không thèm nghe, xoay người, túm lấy Thiên Nhi, dìm cô bé xuống nước, sau đó tức giận bỏ ra ngoài. Mới sáng ra mà đã được tắm, lại còn được khuyến mại tặng thêm một vết đỏ ửng quanh cổ, nó gần như nuốt không trôi cục tức này.
Windy và Rany từ sáng sớm đã không thấy đâu nữa, nó đành ngậm ngùi bám lấy haray.
- Mới sáng sớm mà sao ủ rũ thế?
- Đã ăn gì đâu? Mày mau làm cơm cho tao đi.
- Mặt tao có viết hai từ "bảo mẫu" không?
- Không, nhưng viết hai từ "chị dâu".Mày không cho tao ăn là tao đi tự tử cho mày coi
- Không được, dưới Âm Phủ dạo này đất chật người đông, dân số tăng, tiền đất tăng, tiền điện tăng... mấy con ma đang lèo nhèo kêu khóc, thêm mày nữa thì Diêm ca quản không nổi.
- Không ngờ mày lo cho anh trai thế
- Tất nhiên, ông mà chết tao sẽ phải lên kế nghiệp, khi ấy làm sao thảnh thơi chơi hoa vờn bướm được.
Nó khẽ giật giật khóe miệng, tưởng thế nào, hóa ra thế này.
Haray chuẩn bị đồ ăn sáng cho nó. Cô chăm chú nhìn nó từ đầu đến chân, nhưng tâm trí lại đặt một nơi khác.
Để Sky bên cạnh Seny, quá mạo hiểm. Nhưng nhìn bạn mình mất đi một người quan trọng, cô không nỡ. Tình cảm cô dành cho Seny, tuyệt đối trên tình bạn, có lẽ... là tình thân. Như một người chị luôn lo lắng, chăm sóc cho em gái mình.
Nó uống nốt ngụm nước trong cốc, vừa chạm môi thì đã phun hết ra người, ho sặc sụa, ôm lấy đầu gào thét. Quay ra sau thấy Thiên Nhi đang cầm trên tay cây gậy đập bóng, tay kia cầm một cuốn sách y dược, miệng lảm nhảm
- " Tác động mạnh vào đầu bệnh nhân..." a còn tranh sau nữa " tỉ lệ thành công là rất thấp, còn gây ra nguy hiểm..." =. =. Mẹ kiếp, ngôn tình đúng là lừa người, mọi khi bị đập một cú như vậy chẳng phải lăn ra bất tỉnh, lúc dậy thì khôi phục trí nhớ đó sao?
- Hoàng Thiên Nhi, em cầu nguyện đi, vì người bất tỉnh sẽ là em đấy
- Ôi cha, mình đập nhầm vào dây thần kinh nào rồi chăng?
Thiên Nhi vứt cả sách, cả gậy bỏ chạy thật nhanh ra ngoài. Nó cũng chẳng chịu để yên, lao theo đuổi bắt. Sáng sớm mà đã muốn đánh thức chim chóc dậy rồi, thật là...
Seny ôm đầu lê lết lên phòng đàn. Thiên Nhi chạy nhanh quá, loáng cái đã chẳng thấy đâu, báo hại nó đuổi theo muốn hụt hơi. Nó khẽ nhăn mặt, chạm vào sau gáy, cảm thấy có chút nhớp nháp. Thật sự là máu. Cơn thịnh nộ lên gần đến đỉnh điểm, nó lấy hộp y tế, tự sơ cứu cho mình.
Phòng đàn những ngày cuối thu đầy gió, những con gió mơn man se lạnh, thi thoảng cuốn bay một chiếc lá úa tàn. Từng mảng mây lững lờ trôi, không bờ bến, chính nó cũng cảm thấy mênh mang theo. Ngồi trên bệ cửa sổ, hai chân đung đưa ngoài không trung, nó cất tiếng hát. Một điệu nhạc buồn, điệu nhạc của biển, của nỗi nhớ. Vương đôi tay mảnh khảnh lên cao, che khuất ánh mặt trời, không nghe tiếng đinh đang từ chiếc lắc nhỏ. Liệu nó và anh có thể tìm thấy nhau không?
" Nếu tôi yêu em, em có yêu lại không?"
Nó trần mặc suy nghĩ. Liệu đó có phải nói đùa không? Nhưng nếu là thật thì tốt quá. Dù rằng hiện tại trong lòng nó rất rối. Nhưng thích chính là thích, đâu cần lí do chứ? Muôn vàn lí do chung quy cũng vẫn là "yêu" phải không?
Seny chìm đắm trong điệu nhạc, trong một miền suy nghĩ xa xôi nào đó, cho đến khi...
- Ngã chết hình như khả năng phục hồi cao hơn thì phải
Thiên Nhi đã len lén ở phía sau tự khi nào, nó giật mình qua lại, rất nhanh đã biết cô bé định làm gì, xoay người định chạy. Nhưng ai bảo Thiên Nhi nhanh hơn, đẩy nó từ cửa sổ phòng đàn xuống, nở nụ cười chờ đợi. Nó ngỡ ngàng, cứ vậy rơi trong không trung...RẦM. Ai đó oanh liệt ngã xuống vườn hoa, khắp người bị chi chít các vết xước. Nó lết ra khỏ bụi gai hồng, thống hận nhìn lên bậu cửa sổ, nhân vật vừa gây họa đã lẩn trốn khỏi hiện trường.
Seny một tay cầm dao bạc, tay còn lại cầm cây roi da của Windy, mặt như Atula đi đòi mạng, lùng sục quanh biệt thự để tìm Thiên Nhi. Trong gầm trời nhày, nếu có Seny sẽ không có Thiên nhi mà nếu có Thiên Nhi, thì nó sẽ...đi. Dù sao nó cũng không muốn một ngày nào đó chết không biết nguyên do.
- Một _ Thanh âm lạnh lùng, con dao bạc sáng loáng phi về phía Thiên Nhi
- Khoan đã, chị không thể làm thế, chị giết em sẽ làm gia tăng dân số địa ngục đấy
-Hai
- Dừng lại, chị mà giết em là chị có lỗi với em, với bản thân, với gia đình và toàn thể xã hội. Chị sẽ phạm tội với Đảng, với nhân dân và đất nước. Nhân danh một công dân chân chính, em yêu cầu chị dừng lại
- Ba
- Em biết em sai rồi, tha cho em, đảm bảo không có lần thứ hai
Nó dừng tay, nhìn ba con dao bạc đâm sát bên sườn, cố định cho Thiên Nhi nằm im trên miếng gỗ mỏng.
- Chị mà không dậy dỗ em chính là có lỗi với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặng, bị em hành cho thê thảm này đấy.
- Không được qua đây, chị mà qua nhất định sẽ hối hận.
Mặc kệ cho cô bé la hét, Seny có thù tất báo, bàn chân trần trắng nõn tiến về phía Thiên Nhi, chiêc roi da trên tay vung lên và...
XẸT...XẸT.... AAAAAAAAAAAAAAAAAÁ
Chuyên mục đố vui_ đoán xem tiếng hét này của ai?
----------------------------------------------------------***--------------------------------------------------------------
Lý ra người chịu đòn là Thiên Nhi, nhưng ai đó một lần nữa mắc bẫy của cô bé, đạp trúng dây điện hở nguồn dưới đất, bị dựt cho cháy đen.
- Tuyệt chiêu cuối, " dùng điện kích thích nạn nhân" ế, vẫn còn trang nữa này " Lưu ý, có thể dẫn đến mất mạng". Hửm, Wi-Fi chạy vẫn tốt lắm mà?
Chẳng còn gì tệ hơn nữa, có phải chiến tranh đâu mà cả người đầy thương tích. Nếu nó đi làm quân nhân có khi được tiền trợ cấp cũng nên. Chỉ còn một mình trong phòng... à không, hai mình chứ, còn Sky mà. Nó vùng vằng quay người vào trong góc tường.
" Em gái anh hại tôi thể thảm vậy, em làm anh chịu, tôi nguyền rủa bị giật điên, cả nhà anh đều biến thành xương khô lê lết đầu đường xó chợ"
Nó cào xuống tấm đệm, trong lòng còn chưa thôi tức giận. Ngoài trời đã tối hẳn, ôi một ngày của nó cứ vậy mà trôi qua. Biết than với ai đây?
Sky đem vào phòng hai chiếc cốc, đặt vào tay nó cốc sứ đen. Nó ngóc đầu dạy nhìn, liếc qua hắn, rồi lại nhìn vào cốc, tiếp tục liếc hắn, rồi lại nhìn chiếc cốc.
- Cái gì đây?
- Caffe, nhìn mà không biết sao?
- Biết nên mới hỏi, tối muộn vậy uống caffe, làm sao tôi ngủ?
- Không ngủ thì kiếm chuyện để làm, đêm còn dài mà...
Hắn xô ngã nó trên giường, đè lên người nó, vén khẽ tóc mai bên tai thì thầm.
Đêm còn dài mà chuyện cũng dài.
Hai bóng đen xô đẩy nhau, bám chặt lấy nhau. Tiếng thở đứt quãng cùng tiếng rên khe khẽ vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch. Trăng trên đầu lơ lửng một vầng khuyết. Người ta nói " một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng" không phải sao?
- Đau, anh chọc vào đâu vậy?
- Em đè trên người anh còn kêu ca gì nữa, nặng chết đi được.
- Ui, đau, tôi là người bị thương đấy, anh không nhẹ nhàng chút được à?
- Nhưng ở đây chật quá, xích lại chút nữa đi, cẩn thận lạnh.
- Biết lạnh sao còn lôi nhau ra bụi rậm làm gì? Ở trong phòng không hoải mái hơn sao?
- Gần gũi với thiên nhiên, vì một môi trường xanh-sạch-đẹp
Vậy là hai cái bóng đen, trai dưới gái trên núp trong bụi cây, tha hồ chịu lạnh, tha hồ đập muỗi, ai bảo thích làm điệp viên.( Mà cho hỏi, có ai nghĩ bậy không thế? Người ta trong sáng lắm ý)
Sky kéo seny ra ngoài vườn, len lén theo dõi Thiên Nhi. Rõ ràng hôm nay cô bé có chủ ý, mới luôn tìm cách hại Seny. Anh hỏi thế nào cũng không nói, đành phải tự điều tra,
Thiên Nhi ngồi trong bàn trà tại vườn hoa, vẫn nhăm nhe quyển sách y dược trong tay, Lay ngồi bên pha một ấm trà. Ánh đèn mở ảo, mùi hương hoa hồng, mùi nồng của trà, hai con người đẹp như tranh vẽ. Khung cảnh thật romantic, ngoại trừ cái đầu đen tối của ai đó
- Thiên Nhi, hôm nay em quá đáng lắm đấy
- Đến cả anh cũng nói thế, em đang giúp họ mà, đến lúc đấy moi người còn phải cảm ơn em.
- Vậy sao em không thử với Sky mà toàn nhắm vào Seny?
- Nhỡ anh ấy chết thì sao? Còn ai bao che cho em?
- ... =.=
- Nhưng anh đừng lo, em đã chuẩn bị xong một kế hoạch khác, lần này nhất định thành công muahaha...
|