Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!
|
|
Chương 108: Hỗn Loạn
Trong đời, điều gì là đáng sợ nhất?
Cái chết? Có thật như vậy không?
Có lẽ...
Seny ngồi thẫn thờ trên phím đàn, nghe tiếng mưa ngoài hiên lạnh lẽo, ngay cả bản nhạc cũng quên mất lời. Từng giọt nước loang lổ trên mặt tấm kính, phản chiếu một hình ảnh nhạt nhòa. Một cơn mưa bất chợt, cơn mưa đầu đông cô độc như chính bản chất của nó.
Windy mở cửa bước vào, đứng sau lưng vén làn tóc rối của nó, vòng tay qua cổ ôm nó vào lòng, hai má mềm mại cứ cọ cọ vào cổ nó, khiến nó phải quay đầu lại nhìn.
- Sky về rồi, tưởng hai người phải dính lấy nhau như kẹo cao su với đế giầy chứ
- Hajzzz mưa làm tâm trạng tao tụt dốc không phanh, mất hết tinh thần rồi.
Nó nằm bệt lên phím đàn, tạo lên những âm thanh nhiễu loạn chói tai. Windy nhíu mày, khẽ cười nhẹ, dõi mắt ra cơn mưa ngoài kia, hình như tâm trạng cô cũng bị xấu đi rồi.
Kevil ngồi trong bóng tối, nhìn xung quanh phòng, trong lòng đều hỗn loạn. Những hình ảnh lướt qua trong đôi mắt xanh đều là cô gái ấy, xinh đẹp, dịu dàng, thông minh, một màu sắc thuần khiết, thuần khiết trong chính đêm đen. Môi dưới cắn chặt, cố gắng suy nghĩ. Haray đã đi đâu, rút cuộc cô ấy ở đâu, anh đã tìm nhưng không thấy, tất cả những nơi ô ấy có thể đến, đều không lưu lại gì, cứ như đã bốc hơi vậy. Điều mà anh lo lắng, có khi nào cô... giận anh? Để xem nào, chẳng phải anh cái gì cũng nghe theo Haray hay sao? Hay là hôm trước anh đem bỏ mấy cuốn sách của cô ấy, hay là trước nữa anh không cho cô ấy mặc váy ngắn? Hay là trước của trước của trước cô ấy phát hiện anh là người làm hỏng bình thủy tinh mà cô thích? Haray nhỏ mọn vậy sao? Không thể nào?
Thật ra chính bản thân Kevil cũng có đáp án, nhưng anh sợ phải tin vào nó, cô ấy có lẽ đã trở về Địa Ngục, nhưng đáng sợ hơn chính là điều cô đang muốn làm.
Khuôn mặt Kevil tái nhợt không chút huyết sắc, anh vội nắm lấy chiếc áo khoác trên ghế lao vội ra ngoài.
Thiên Nhi vừa ăn bỏng, vừa tròn mắt xem phim, nằm dài trên ghế, lâu lâu lại cười lớn như thể tăng động, Vừa thấy bóng Kevil liền vui vẻ chìa túi bỏng ra mời
- Kevil, qua đây ngồi với em
- Anh có việc phải đi, báo mọi người anh sẽ không về trong vài ngày
- Ấy, khoan đã, từ từ... sao vội vậy chứ? Trời đang mưa vậy mà!
Thiên Nhi nhìn theo bóng người mất hút, cũng chẳng muốn bận tâm thêm.
Nó cuộn người nằm trong lồng ngực Sky, chăm chú đọc quyển sách trước mặt, lâu lâu lại khẽ liếc trộm hắn một cái. Cảm giác này cũng không tệ, ngoài trời mưa, nhưng trong lòng ấm áp, được nằm bên người mình yêu, quá romantic chứ gì nữa?
Hắn khẽ nhắm hờ đôi mắt huyết đỏ, cảm giác trong người rạo rực, như một ngọn lửa lớn dần đang thiêu cháy linh hồn hắn, trước mắt hình ảnh đều đen kịt mờ nhạt. Sky trừng mắt nhìn lại nó, thô bạo đẩy nó ra rồi lao nhanh ra ngoài. Seny ngồi bệt trên mặt đất, xoa xoa cục u trên đầu, cau mày tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Nó buộc gọn mái tóc xanh lam, cũng mau chóng chạy theo hắn.
Một góc khuất của vườn hoa hồng bị mưa làm ướt đẫm, từng mảng đỏ thẫm hòa vào mưa, lăn dài trên cánh hoa xanh nhạt. Sky dựa lưng vào một gốc cây, tay túm chặt lấy ngực áo, cắn răng chịu đựng nỗi đau bất chợt. Đầu như muốn nổ tung, như thể ngàn vạn con bọ đang gặm nhấm tàn phá từng tế bào, lồng ngực cũng bị cào xé, từng đợt từng đợt ho dữ dội khiến máu nhuộm đỏ vạt áo trước. Trong mắt ngoài một màu đen chẳng còn thấy gì. Tại sao? Tại sao lại đau đớn như vậy, chuyện gì đang xảy ra? Ngay cả ý chí cũng sắp biến mất, ngoài dằn vặt, đau đớn chẳng còn lại gì.
- Sky, sao anh lại ở đây? chị Seny đang kiếm anh khắp nơi kìa, anh xô ngã chị ấy phải không? Á, anh... tại sao, anh sao vậy?
Thiên Nhi buông cây dù trong tay, chạy về phía hắn, mặt tràn đầy lo sợ
- Tránh ra
Sky chẳng ngần ngại gạt cô qua một bên, cả người nhỏ bé bị va vào gốc cây, trong mắt cô bây giờ, tựa hồ chẳng nhìn ra được người anh của mình làm sao. Thiên Nhi, bò dậy, bùn đất lấm lem trên khuôn mặt trắng sứ, trên chiếc váy hồng phấn, cô chẳng mảy may bận tâm, lại chậm rãi tiến đến gần, vươn tay ra với hắn, nhưng lần này bị hắn túm lấy, văng xa ra.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? _ Seny đỡ lấy Thiên Nhi, dường như chẳng tin nổi vào mắt mình, bỗng chốc thấy hắn như đang phát điên. Nó loạng choạng bước về phía Sky nhưng bị gạt ra
- Sky, anh sao vậy? đừng làm em sợ, Sky anh...
Nó bị tóm lấy, bị đè dưới thân người cao lớn của hắn, từng giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống rát bỏng da mặt, từng giọt nước nhỏ từ mái tóc hắn làm chua xót cõi lòng, bàn tay mạnh mẽ thô bạo ghì chặt lấy cổ nó đến nghẹt thở, khiến nó không cách nào phản kháng, cứ trơ mắt nhìn, nhìn vào màu đen kì dị đang bao trùm. Seny ho mấy hồi, vươn tay vuốt nhẹ vết máu trên khóe môi hắn, chiếc lắc xanh đã nhuốm màu mưa như thể nó đang khóc, hơi thở đứt quãng từng hồi.
- Đừng sợ... có em ở đây
Sky buông lỏng tay, run run nhìn vết siết quanh cổ nó, hắn như đem gánh nặng trên vai trút xuống, như thể đã bị hút cạn sức lực, mệt mỏi ngã xuống người nó, hình như trong tiếng mưa, nó nghe thấy hắn nói gì đó, và cả dòng chất lỏng nóng rực thiêu đốt bả vai nó, nhuốm đỏ cả mái tóc bết nước mưa
Thiên Nhi đi đi lại lại ngoài cửa phòng, mặt sàn dưới chân cũng sắp bị cô bào mòn rồi. Nó ngồi một góc thẫn thờ, mắt tròng trọc nhìn vào cửa phòng đang đóng im lặng, người vẫn đẫm nước, còn chưa thay trang phục. Windy cầm khăn bông cẩn thận thấm đi từng giọt nước trên người nó. Vừa thấy bóng Rany và Lay cùng vị bác sĩ riêng bước ra mọi người đều vội lao đến
- Bác sĩ, anh trai tôi sao rồi, anh ấy bị bệnh gì vậy
- Xin lỗi, chính tôi cũng không rõ nguyên nhân, cơ thể cậu ấy thật ra không có gì bất thường, nhưng nội thể đang dần bị phá hủy , tôi cũng không có cách
- Không rõ nguyên, nhân, không có cách, ông làm bác sĩ làm gì chứ, ông nói vậy mà được à, thế thì ai chẳng nói được, cút về quê chăn vịt đi
Nó lao lên, túm cổ vị bác sĩ, gào vào mặt ông ta, Lay phải cản nó lại, nếu không nó thật sự hành hung chết người rồi. Rany vội đưa ông ta ra ngoài
- Cảm ơn bác sĩ, bây giờ ông có thể về rồi
- Vậy tôi về trước, nếu có chuyện gì cứ gọi tôi
- Gọi cho ông, gọi cho ông để lo hậu sự chắc
Nó rút giày đáp mạnh về phía bác sĩ
- Thôi nào Seny, đừng nổi giận vô cớ, người ta có làm gì sai đâu
Windy vỗ vai nó an ủi. nó buông thõng người, tựa vào cô
Rany xoay người, chỉ hướng phòng khách, ý bảo mọi người ra đấy. Không khí trầm mặc thật đáng sợ. Nó ngồi xuống ghế, vẫn tựa vào Windy, trở nên có phần tiều tụy. Rany nhìn một lượt, rồi mới thở dài nói
- Lần này không phải trùng hợp nữa rồi, Sky không bị biến chứng sau tai nạn, vậy chỉ có thể là do... lời nguyền của Ma Vương đã ứng nghiệm. Chuyện nay sắp vượt qua khỏi tầm kiểm soát rồi, nếu không nhanh chóng xử lí, e rằng Sky sẽ... mà có ai thấy Kevil đâu không?
- Anh ấy, nói sẽ không về vài hôm
Thiên Nhi nhỏ giọng, trầm mặc khác hẳn ngày thường, run run đứng dậy, bước đến chỗ seny, khuôn mặt bị mái tóc hồng che gần hết, cúi xuống nhìn sàn nhà
- Seny, chị tránh xa Sky ra đi, em biết như vậy là quá đáng, nhưng em sẽ không nhìn anh ấy chết đâu, vậy nên, chị mau tránh xa Sky ra, để anh ấy yên đi
- Em nói cái gì vậy, chuyện này đâu phải lỗi của Seny? Em đang quá ích kỉ đấy em biết không?_ Windy thét lớn
- Phải đấy, em ích kỉ, nhưng không thể để Seny khắc chết anh ấy được, mọi người có ai hiểu không hả, có ai hiểu không? Mọi người cũng ích kỉ như vậy thôi, lo sợ Seny chết chứ gì, vậy tôi lo cho anh tôi thì có gì sai? có gì sai hả? Chẳng lẽ phải lấy mạng anh tôi để đổi mạng seny sao?
- Em im đi_ Windy phẫn nộ dang tay tát Thiên Nhi
Thiên Nhi ngừng lại, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, quay người bỏ chạy thật nhanh. Cô có thật quá ích kỉ , quá tùy tiện không? Là cô muốn hai ngườii bọn họ quay lại bằng được, bây giờ cô lại chia rẽ bọn họ bằng được, là cô sai sao? Thật đau, thật mệt.
- Windy, em quá đáng rồi đấy_ Lay hằn học nhìn cô
- Đủ rồi, em chỉ muốn bảo vệ mọi người, em không muốn phải hi sinh ai cả
- Em cũng chỉ đang ngụy biện thôi
Lay lạnh lùng quay người rồi biến mất hút
- Mọi người, thôi được chưa, đừng cãi nữa, loạn hết rồi_Rany thét một tiếng
- Còn ai nữa đâu mà cãi
Nó buông tay Windy, lãnh đạm đứng lên, bước về phòng.
|
Chương 109: Hỗn Loạn_ Tiếp
Mở hé cửa phòng, nhìn rõ thân ảnh người đang nằm trên giường, hắn bây giờ thật giống một viên pha lê, mà nó chỉ cần chạm vào lập tức sẽ vỡ vụn. Nó thu tay lại khép cửa rồi rời đi. Mưa vẫn không ngớt, mưa thật buồn, da diết, nặng nề, tựa như tâm trạng của ai đó.
Thêm một chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi, cô nhất định sẽ làm được!
Haray vẫn cầm chặt bông hoa bỉ ngạn, máu từ trên người túa ra chẳng biết từ chỗ nào, hình như cũng không đau đớn, hoặc là cô đã không thể cảm nhận được nữa rồi. Đôi tay trắng trẻo đầy vết thương, cô cứ vậy, thiếp đi bên cạnh xác chết của con ma thú. Giao chiến với nó ba ngày mới thắng nổi, chỉ là thú canh cổng mà đã khó khăn vậy rồi, điều gì còn đang đợi cô phía trước đây? Thu lại chút sức lực, Haray rút lấy một lá bùa, dùng máu của ma thú nhuốm đỏ làm chìa khóa mở Hắc Ám, nơi sâu thẳm của Địa Ngục. À không, nơi này chẳng thuộc về đâu cả, nằm ngoài nhân giới, ma giới, và thần giới, một nơi đáng sợ. Khẽ nhếch môi cười khẩy, đáng sợ thì sao chứ? Cùng lắm là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không đầu thai. Chỉ là trong lòng không kìm được bị thương, cô muốn cho người ta hạnh phúc, cho người khác cơ hội, nhưng lại đang tâm cướp đoạt cơ hội của chính mình, ủy hoại đi cả niềm sống của người mình yêu. Giọng nói yếu ớt, mỏng manh vang lên giữa rừng hoa bỉ ngạn, từng cánh hoa đỏ thắm bay trong đêm đen vô tận. Đã bao lâu rồi? Thật muốn có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần cuối, hay chí ít là dải ngân hà rực sáng trong đêm trắng.
- Xin lỗi...
Haray dưới nơi sâu thẳm tăm tối này lẵng lẽ thì trên nội điện cũng sắp bị Kevil phá tan nát.
Tay phải túm cổ một con tiểu yêu, chân đá phăng cánh cửa, hùng hổ xông vào, chẳng có chút quy củ. Đôi mắt xanh lạnh lẽo tựa hồ có thể làm một trận cuồng phong lật sạch nội điện này. Phán Quan đang phê văn thư vội vàng chạy lại, tỏ vẻ cung kính.
- Thái Tử, người đến đây làm gì?
- Diêm Vương đâu?
- Ngài ấy có chuyện chưa về
- vậy Haray?
- Công chúa? Sao có thể ở đây được chứ?
- Không có? Vậy ta tự tìm
Tự tìm tức là lục từng tất đất dưới đây lên. Làm ơn đi, sức phá hoại của Tiểu Long Nữ, dưới Địa Phủ này không ai không biết, nay lại thêm anh trai song sinh của cô ta, có phải muốn bọn họ dọn ra ngoài xin ăn luôn không? Phán Quan do dự, không biết nên cản hay không?
Gió từ cửa lùa vào tùy ý làm loạn, thân người cũng nhanh chóng tiến vào, tóc đen dài buộc lỏng dưới thắt lưng, mặc âu phục cùng áo sơ mi đen, đang thong thả bước đến. Khí chất kiêu ngạo, hắc ám vô cùng. Diêm Vương chỉnh lại cổ áo, mắt vừa lúc chạm với Kevil, cũng không hoảng loạn khi thấy anh ở đây, vui vẻ chào hỏi
- Kevil, cậu đến đây làm gì? Rảnh rỗi vậy sao?
- Nào có, chẳng qua đến tìm Haray thôi
- Hử, Haray, nó ở cùng mấy người mà, có về đây đâu, phải không Phán Quan?
Diêm Vương đưa mắt nhìn phán quan dò hỏi, rồi mới tiếp tục
- Hay là hai đứa cãi nhau nên nó bỏ đi, Kevil nói cho cậu biết, dù sao Haray cũng là em gái ta, cậu làm gì cũng phải nể mặt chứ, nó là đứa con gái hiểu chuyện, sẽ không gây chuyện vô cớ, chẳng qua thích ném đá dấu tay thôi...
Kevil cười méo xệch, đây có thể coi là kể xấu đúng không? Dù sao để cho chắc ăn, vẫn nên thăm dò thêm một chút.
Mưa ngoài kia dường như không có dấu hiệu chấm dứt, Nó thu người sau vào một góc, ngồi thẫn thờ vô hồn, mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Yếu đuối? nhu nhược? đây không phải con người nó, dù có ép mình trở nên mạnh mẽ nó cũng không chịu khuất phục. nhưng Thiên Nhi nói không sai, nó đúng là đang khắc chết hắn, khắc chết người mình yêu. Trong lòng cảm thấy rất khó chịu, tâm can không ngừng đau đớn. Vì sao vậy? nó mong cầu điều gì lớn lao lắm sao? chỉ muốn bình bình an an sống cạnh hắn mà cũng khó khăn thế sao? Thiên a, ông là muốn bức chết nó hay rảnh quá vẽ chuyện cho nó làm. Mà còn là một câu chuyện bi hài.
Đôi môi khẽ mở, giữa đêm nhạt nhẽo khẽ hòa cùng tiếng mưa. Không sao, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi. Không phải Sky đã hứa sao, hứa sẽ mãi ở bên cạnh nó. Vì thế nên nó sẽ tin tưởng, hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng liệu có ổn thật không? khi trái tim không ngừng rỉ máu. Đừng nghĩ khóc mới là bi thương, tột đỉnh của sự đau đớn chính là im lặng đến tuyệt vọng.
Lay vội vã chạy ra ngoài đuổi theo Thiên Nhi, ngoài trời mưa lớn như vậy, anh không thể an tâm. Mà để tìm ra cô cũng chẳng khó khăn gì, cái bóng nhỏ nhắn, bộ váy hồng phấn còn dính bùn đất, thân ảnh run run ngồi một góc trong vườn. Tiếng khóc não nề mệt mỏi dường như kéo cho đêm dài lê thê. Lay khẽ khàng tiến lại, ôm lấy cô mà an ủi cưng nựng. Đứa trẻ này thật sự bị chiều hư thôi, thấy có người quan tâm lại càng tủi thân, càng gào khóc to hơn. Có lẽ giờ phút anh thật sự hiểu thế nào gọi là đau lòng.
Lay lau nhẹ đi từng giọt nước mắt, như thể sợ làm vỡ một viên pha lê, cởi áo khoác ngoài choàng lên cho cô. Thiên Nhi ngạc nhiên nhìn anh, nức nở một hồi mới uất ức nói
- Áo của anh cũng ướt rồi, còn đưa cho em, anh coi em là cái mắc áo phải không?
- =___=!!!
- Anh nói xem, có phải em sai không? Có phải em ích kỉ không? Là em trăm phương ngàn kế gán ghép họ, giờ lại muốn chia rẽ, em...hức...em thật sự sai sao?
Thiên Nhi cúi gằm mặt, điệu bộ như thể đang nhận lỗi, đầu óc không ngừng dằn xé. Tâm trạng vừa phức tạp, vừa hỗn loạn, thật sự sắp bị hại đến bùng nổ rồi.
- Vậy em có cảm thấy mình sai không?
- E không sai!
- Vậy thì em không sai
- Hỏi anh cũng như không
Chướng khí mịt mù bao phủ, một lớp khói đen dày đặc bám xung quanh người Kevil. Đôi mắt hằn cả những tia máu, không nhân nhượng uy hiếp Phán Quan.
- Nói, Haray hiện tại đang ở đâu?
- Thật sự ta đâu có biết, công chúa điện hạ không có ở đây
- Ông không nói, vậy đừng trách tôi không khách khí
Anh căn bản chẳng đem Diêm Vương đặt vào mắt, chủ còn đứng đây mà không cần xin phép đã đánh người. Diêm Vương tao nhã vuốt lại mái tóc, không nhanh không chậm.
- Đánh chó phải ngó mặt chủ, cậu làm vậy chẳng phải không nể mặt ta sao?
- Diêm Đế, ta cũng không phải chó mà?
- Ông câm miệng
Phán Quan tội nghiệp uất ức vẫn đành im lặng, dù sao ông cũng làm việc ở đây lâu năm, cũng đã già rồi, sao có thể bị coi thường như vậy?
- Này, Phán Quan, thật sự em gái ta không có ở đây? ĐÚNG KHÔNG?_giọng Diêm Vương cũng mang ba phần đe dọa
Bây giờ không phải một, mà là hai quả bom cùng khủng bố, trái tim nhỏ bé yếu ớt của ông sắp không trụ nổi rồi, đắc tội với công chúa, hay đắc tội với hai người này, ông phải suy xét thêm chút nữa. Mà thật lòng ông cũng không muốn hại chết công chúa, đại ma đầu kia đành chịu thiệt vậy.
Phán quan khom lưng, đắn đo một hồi, mới nói.
- Công chúa điện hạ thật ra đã về nhiều hôm, có điều cô ấy không muốn cho Diên Đế biết, hiện tại cô ấy muốn mở cánh cổng Hắc Ám
- À,mở Hắc Ám môn, ra vậy nó về rồi à...Cái gì, Hắc Ám? nó định làm cái quái gì thế?
- Chẳng lẽ cô ấy thật sự muốn... mau đến đấy thôi, còn đứng đó_ Kevil phất tay áo rồi nhanh chóng biến mất
- Phán Quan, ông giỏi lắm, để xem sau khi trở về ta xử lí ông thế nào?
Diêm Vương cũng vội vã rời theo, để mặc Phán Quan lệ rơi đầy mặt.
Phòng khách chỉ còn mình Windy ngồi cô độc, lặng lẽ hướng mắt ra ngoài, mông lung suy nghĩ. Seny từ trên lầu bước xuống, ngồi ngay bên cạnh cô, tựa vào vai cô vờ như đang ngủ. Thiên Nhi và Lay cũng quay trở về, người ướt sũng, đứng trước cửa phòng. Không khí càng trầm mặc, tĩnh lặng hơn, chẳng ai nói gì, cứ như hai mảng sáng tối tách biệt. Rany vội chạy từ trên lầu xuống, hốt hoảng như thể tận thế sắp đến nơi.
- Không hay rồi, Kevil và Haray bọn họ đều ở Minh ty rồi.
- Vậy thì sao? Có lẽ Haray muốn đến thăm Vương Ca
- Không phải, nghe nói Haray muốn xông vào cấm địa, mở Hắc Ám môn
- Cái gì? _ Windy đứng phắt dậy
- Cánh cổng Hắc Ám? Nơi này tuyệt đối không được vào, không phải sao? Haray đến đấy làm gì?_ Seny ngờ vực
|
Chương 110: Ác Quỷ Mĩ Tư Đế
"Đây là thứ gì?
Những nhành lá vươn dài, cuốn lấy thân người hắn, trong màn đêm tĩnh lặng, từng sợi dây thừng cuộn chặt, chôn vùi hắn dưới đáy vực sâu...
Cô ấy thật đẹp, thật thanh thuần, tựa như một thiên sứ đứng trước mặt hắn, nở nụ cười an yên. Đôi tay dịu dàng khẽ chạm vào hắn, cười ngọt ngào
Hắn ngước đôi mắt đục ngầu, mừng rỡ vươn tay ra, nhưng tất cả đều tan vỡ...
Cô gái trước mặt nằm trong một vùng máu đỏ chói, cứ vậy mà tan biến dần đi"
Sky hoảng hốt ngồi bật dậy, ôm chặt nơi ngực trái, đảo mắt nhìn quanh phòng. Chỉ là một giấc mơ. Dưới nhà ồn ào, huyên náo tiếng nói chuyện làm hắn tỉnh giấc, chuyện gì đã xảy ra? Từng mảng kí ức mơ hồ xâm nhập quấn lấy tâm trí, dường như hắn đã làm điều gì đó, sau khi mất đi ý thức. Đôi đồng tử đỏ hơi nheo lại, khuôn mặt trở nên trắng bệch, hồi phục hô hấp rồi mới bước xuống lầu.
Windy xắn tay áo, mặt hung hãn định lao ra ngoài, Rany giữ tay cô lại, vô cùng bình tĩnh. Nó trầm ngâm ngồi trên ghế, hai người kia không hiểu sao người ướt sũng, đứng trước cửa.
- Chuyện gì mà náo loạn vậy?
Sky hắng giọng, vừa thấy hắn, Thiên Nhi lại nức nở, nhào đến thật nhanh, ôm lấy eo hắn mà khóc, cứ như thấy hắn bước từ cõi chết về. Seny đứng bật dậy, mặt tỏ vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó trùng mắt xuống, ngồi phịch xuống ghế, cười ngây ngốc. Rany thở phào như trút được gánh nặng, bắt đầu giải thích
- Haray vắng mặt mấy hôm là để trở về địa ngục, khi nãy phán quan có báo lại, cả kevil cũng ở đấy rồi, có vẻ họ muốn mở Hắc Ám môn. Mọi người đang bàn xem có nên đến đó không
- Phải đi chứ sao không?
Windy hét lớn, gom lại chút bình tĩnh cuối cùng. Sky có phần kích động
- Vậy, chúng ta cùng đi
- Không được, anh ở lại_ Lần này đến nó lớn giọng
- Đúng, anh phải ở lại_ Thiên Nhi hùa theo
- Tại sao?
- Tôi nói, anh phải ở lại, những người khác muốn đi đâu cũng được, tôi cũng sẽ ở lại
Nó quả quyết, trên mặt vô cùng phức tạp, không nhìn ra tâm tình, sau đó thẳng thừng quay đi, cũng chẳng màng điều gì phía sau. Vậy là mọi người chia làm hai nhóm, Rany, Windy và Lay đến Địa Ngục xem tình hình. Seny, Sky và Thiên Nhi ở lại biệt thự.
--------------------------------------------*****----------------------------------------
Cánh cửa Hắc Ám, nơi nằm ngoài tam giới, chứa đựng tất cả những gì bí mật nhất. Pháp thuật cổ xưa, công thức ma đạo, linh thú... tất cả những thứ gây nguy hiểm và đe dọa tới thế giới. Bị phong ấn hàng vạn năm, để không ai tìm được đường đến đây, nó được đặt sâu thẳm dưới địa ngục. Thời gian ở đây bị ngưng đọng lại. Lối vào phải vượt qua một rừng hoa bỉ ngạn, đánh bại ma thú gác cổng, dùng máu của nó làm chìa khóa mới có thể mở cổng hắc ám. Tùy theo mục đích của những người tìm đến mà đáp ứng, lựa chọn thứ mình cần, lẽ dĩ nhiên cái giá phải trả cũng chẳng hề nhỏ.
Haray mím môi, cô muốn giải phong ấn, muốn nó tiếp tục sống, bởi vậy cô muốn khởi động ma pháp cổ, đánh thức Ác Quỷ, để kí kết hiệp ước trao đổi. Căn phòng trước mắt không biết rộng bao nhiêu, dài bao nhiêu, nhưng thật sự lớn quá. Những tủ sách khổng lồ xếp chồng lên nhau, từng vòng từng vòng sách. Lớp bụi bám thành từng lớp dày, mấy ngọn đuốc trên tường cứ sáng rực qua hàng vạn năm. Hóa ra đằng sau cánh cửa Hắc Ám cũng chỉ như này, không đến nỗi ghê sợ như trong tưởng tượng của cô, bởi ngoài sách ra nơi này cũng còn gì nữa đâu? Nhưng muốn giải lời nguyền phải tìm ở đâu? Bảo cô tìm hết đống sách này? cả đời cô sợ cũng chẳng nổi nữa.
Tiếng cười chua chát, vang vọng trong khoảng không gian mênh mông. Haray cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh, tiếng cười như thể vọng ra từ bốn phía, không biết từ nơi nào vang đến. Nghe như giọng một người con gái. Bóng đen đột ngột xuất hiện đằng sau lưng, thổi một làn hơi mỏng vào gáy cô, nhưng quay lại không thấy ai.
- Kẻ nào? mau ra đây, đừng có chơi trò giả thần giả quỷ
- Giả thần giả quỷ, ta vốn là quỷ cần gì phải giả mạo?
Giọng nữ ấy nhạt nhẽo đáp lại, vẫn không lộ mặt. Haray cũng khẽ nhếch môi nói
- Nếu đã biết tôi đến tìm, vậy có thể ra gặp mặt không
- Haha cô gái gan lắm, dám đến đây gặp ta, có điều, ta lại không muốn ra
- Không muốn ra vậy nhất định là xấu đến ma chê quỷ hờn không muốn để ai trông thấy
- Con bé hỗn láo, lão bà này sống hàng trăm năm nay chưa từng có ai chê ta xấu, đứa con nít ranh từ đâu đến dám chê bôi ta
Tiếng cười trở nên giận dữ, làn khói đen từ đâu ùn đến, như một bông hoa tuyết trên không trung ngưng tụ lại, rồi dần tản ra.Người đàn bà trong làn khói đó, ngồi ngạo nghễ trên chiếc ghế vàng của bà ta, lười nhác nhìn xuống cô như liếc một sinh vật thấp kém hơn mình. Xinh đẹp, yêu mị, kiêu ngạo, tất cả đều toát lên từ người phụ nữ đó, bộ váy đen lụa tung bay trong không trung, làn da trắng tuyết không đoán nổi tuổi thật, mái tóc dài lan tỏa, trên tay nắm cây quyền trượng, uy quyền như một bà hoàng. Khí thế bức người này khiến Haray run sợ mà lùi lại phía sau.
- Cô gái trẻ, ta là Mĩ Tư Đế, ác quỷ mà cô đang tìm
- Không tin được, tôi cứ nghĩ ác quỷ phải là mấy con quỷ tai nhọn , da nhăn nheo, nanh nhơn nhởn, lưng khòm, mặt già nua xấu xí, ai mà ngờ lại xinh đẹp như vậy
- Đấy là đương nhiên
- Ừm tuy hơi khác với tưởng tượng, như bản tính xấu xa chẳng sai một li, đúng là quỷ có khác
- Con ranh kia, có tin lão bà này đá một cước là ngươi bay về biển Đông ngay không?
- Hừm, không chỉ xấu xa mà còn thô lỗ chua ngoa nữ, đúng là nữ quỷ
Lần này người đàn bà xưng Mĩ Tư Đế kia không thèm cãi với cô, ngả người nằm trên ghế, cười mê hoặc nhìn cô, mắt tà mị đầy thâm ý. Haray cũng không muốn nhiều lời, sớm phút nào tốt phút đấy. Cô ngồi xuống, khoanh tròn chân, tự nhiên như ở nhà, ngước mắt hỏi
- Mĩ Tư Đế, bà thật sự là Ác Quỷ mà tôi cần tìm?
- Ngoài ta ra, ở đây chẳng còn con quỷ nào nữa đâu, ta đã ở đây bao lâu rồi nhỉ? Lâu quá nên ta cũng chẳng thể nhớ nữa, không biết đã bao nhiêu thế kỉ rồi mới có người tới đây tìm ta, nói đi cô gái, cô muốn gì?
Thoắt cái, bà ta đã xuất hiện sau lưng cô, cầm lọn tóc của cô đặt trên môi mình, đôi mắt tím nhìn chằm chằm vào con ngươi cô, khóe miệng kẽ mở nói những lời ngon ngọt. Mùi hương quyến rũ mụ mị trờn vờn quanh chóp mũi, làm cô thật sự thoải mái, còn có phần mơ màng. Mĩ Tư Đế đưa tay cầm lấy bông hoa bỉ ngạn đặt trước ngực cô, thấy vậy cô vội giữ lại, lùi nhanh về sau cảnh giác. Bà ta cười khẽ, tiến về phía cô, dùng vẻ mặt châm biếm, khiêu khích
- Cô gái, cô muốn gì? Tiền tài địa vị, hay đàn ông?
- Chà, mấy thư bà nói thô bỉ thật đấy
- Ta thỏa mãn lòng tham của con người, có gì sai nào, những kẻ đến tìm ta đều vì tham vọng của mình, cô còn muốn tỏ ra thánh thiện?
Từ lúc nào khuôn mặt bà ta đã áp sát vào cô, như nhìn thấu tâm can, đem tất cả trong cô ra phơi bày, bàn tay mịn màng chạm lên khuôn mặt đầy vết thương của cô, thèm khát, ham muốn mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Haray trừng mắt, cô chẳng e ngại điều gì, tuyệt đối không thể bị yếu thế, ván bài này là cô đem tính mạng mình ra đổi, chẳng có gì phải do dự, cũng sớm không còn đường lui nữa rồi. Haray nheo mắt, rõ ràng là cười nửa miệng, nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên khuôn mặt mình, hất tung ra xa, lại chống tay đè Mĩ Tư Đế dưới thân người, đanh giọng quả quyết
- Giải trừ lời nguyền của Ma Vương trên người bạn tôi, giá cả thế nào cũng được
Có chút bất ngời vụt qua đáy mắt Mĩ Tư Đế, nhưng rất nhanh đã nghe thấy giọng cười thỏa mãn đầy trào phúng của bà ta, ôm cô vào lòng, xoa xoa đầu như cưng nựng con chó nhỏ, giọng vô cùng sủng nịnh
- Nha, đúng là con gái của lão Diêm Vương thối, đáng yêu chết đi được, Ta sẽ giúp cô.
Chẳng để ý đến ánh mắt ngỡ ngàng của Haray, phất tay một cái, cả cô và Mĩ Tư Đế đã ở trong một căn tầng hầm, nơi này không sáng sủa như nơi cô vừa bước vào. Nhưng lại rất sạch sẽ, còn có mùi thơm thoang thoảng dễ chịu. Mấy hòm gỗ chất đầy góc phòng, lại thêm tủ sách ngổn ngang. Mĩ Tư Đế nhìn quanh xắn tay áo lụa, vứt bỏ hình tượng quý bà sang một bên, lăng xăng lục lọi đồ trong phòng, vừa bận rộn vừa nói
- Ta ở đây đã rất lâu rồi, chuyện ngoài kia như thế nào ta cũng chẳng thể biết, có điều nếu là Ma vương thì ta từng quen ông ta. Có thời gian còn cùng ông ta nghiên cứu ma thuật hắc ám, nên giải lời nguyền không phải chuyện khó, có điều ngươi cũng biết, cái tên đấy cố chấp, đê tiện, chẳng tốt lành gì, nên muốn phá vỡ lời nguyền cũng không dễ đâu.
Haray im lặng, nhìn Mĩ Tư Đế bận rộn, mông lung suy nghĩ một hồi. Mĩ Tư Đế tìm thấy cuộn giấy cổ trong một cái rương cũ kĩ, giơ lên cho cô xem. Sau đó đem giở ra trước mắt cô. Cái này căn bản có xem cô cũng không hiểu, chữ viết hơi trừu tượng, cô chưa từng thấy loại chữ cổ như này, hoặc cũng có thể là chữ tượng hình. Mới nhìn qua đã thấy thật cao thâm hàm ý, con đường trước mắt càng mịt mù hơn mà.
- Mĩ Tư Đế, trong này là cách giải sao? Viết cái gì vậy?
- Ai nói với ngươi đây là cách giải, là thư tình của ta đó, ây dà, lâu quá rồi mới thấy lại, chẳng nhớ là năm đó ai viết cho ta
Dường như vạch đen chảy đầy mặt, Haray nén nuốt cơn giận, cố cười nhu hòa. Đùa sao? Cô đâu có đến đây để nghe tâm sự của bà già quá lứa lỡ thì này cơ chứ? Muốn cô tức chết?
Mĩ Tư Đế đem đến một hộp phấn thơm, cẩn thận lau chùi lớp bụi bám ngoài. Một hộp phấn của nữ giới làm bằng đồng, hoa văn bên ngoài khá đơn giản, nhưng mùi hương của nó rất khó ngửi, làm mê mẩn thần trí. Bột phấn bên trong trắng tuyết, còn chưa đụng đến một lần. Haray chỉ liếc bằng nửa con mắt, lười nhác nằm dưới sàn
- Lần này lại là người tình cũ không nhớ mặt của bà tặng nữa sao?
- Đây là cách giải nha
Mĩ Tư Đế không nhanh không chậm nói, nhưng thật sự dọa chết Haray. Cái thứ cô cho rằng siêu nhiên đọc không hiểu kia chỉ là một bức thư tình, còn hộp phấn tầm thường cô chẳng thèm liếc mắt lại là thứ mà cô đang tìm bấy lâu. Đưa mắt nhìn Mĩ Tư Đế, lại ngước mặt lên trời. Lão Ma Vương chết tiệt, Mĩ Tư Đế chết tiệt, cả hai người đều bệnh hoạn như nhau. Dĩ nhiên những lời này chỉ có thể ngấm ngầm đổ lệ để trong lòng.
Haray còn chưa hoàn hồn đã bị Mĩ Tư Đế ôm lấy, thoắt cái đã dịch chuyển về chỗ cũ. Bà ta lại cao ngạo nằm trên vương vị của mình, dùng giọng bỡn cợt liếc xuống nhìn cô.
- Đem máu của ngươi hòa vào hộp phấn, viết ra vòng tròn ma pháp, sau đó đem ngươi đặt ở chính giữa làm vật tế, ta sẽ thi triển phép thuật xóa bỏ lời nguyền. Khi lời nguyền hóa giải ngươi cũng chính thức chết đi, linh hồn và thể xác đều không thể vào vòng luân hồi. Nói tóm lại là vĩnh viễn không đầu thai. Nhưng linh hồn của ngươi sẽ không biến mất, mà phải ở lại đây, mỗi ngày đều chịu cực hình, mổ bụng, moi gan hay để thân thể bị giòi bọ đục khoét mỗi ngày, chịu đủ đau đớn gì đó... nó cũng chẳng khác cách hành hình ở địa ngục là mấy. Chuỗi ngày đau khổ chỉ có thể bắt đầu mà vĩnh viễn không kết thúc. Công chúa như ngươi có lẽ hiểu rõ hơn ta nhỉ?
- Chỉ vậy thôi sao?
- Haha chỉ vậy thôi, cô không sợ sao?
- Tôi lại cảm thấy chỉ như vậy mà có thể phá giải lời nguyền của Ma Vương, thật sự quá hời
Đôi mắt đen cương nghị nhìn thẳng vào Mĩ Tư Đế, còn có phần thách thức, khóe miệng bà ta khẽ nhếch lên, đôi tay đặt trên làn môi mỏng như đang suy nghĩ, mỉm cười trào phúng.
- Vậy còn bà? điều kiện để bà giúp tôi là gì?
- Không cần, cô đã trả rồi
|
Chương 111: Từng Người Chúng Ta
Mĩ Tư Đế cười đầy thâm ý, rút cây trâm cài trên đầu lẳng lặng tiến về phía Haray, cầm bàn tay xước xác trắng trẻo của cô, cứa một đường vừa dài vừa sâu trên cổ tay. Phấn trắng trong hộp hòa với máu nhuộm thành màu đỏ hồng. Nhìn từng giọt máu của mình nhỏ xuống, bị nuốt trửng trong bột phấn cô không khỏi xót xa. Thì ra cảm giác bị cắt tiết là như thế này.
5 phút trôi qua
!0 phút
15 phút
25 phút
Máu vẫn không ngừng chảy, hộp phấn trong tay Mĩ Tư Đế vẫn chưa hòa đủ máu, Haray kinh hãi liếc mắt nhìn bà ta
- Có khi nào tôi chết vì mất máu trước khi chết vì bị hiến tế không?
- Kì lạ, nhiều máu như vậy rồi mà không đủ, hay là ta còn nhẹ tay quá?
Nói đoạn cứa thêm mấy vết nữa trên tay cô, chăm chú nhìn máu chảy xuống như người ta hay nhìn giọt cà phê phin vào ban sáng.
- Sao bà không cắt cổ tôi luôn đi mà hứng tiết
- Đúng ha, vậy mà ta không nghĩ ra
Có đôi lúc người đàn bà trước mặt cô rất kì quặc, mà cũng phải, sống một mình tại nơi lạnh lẽo này lâu như thế, đầu óc có ẩm mốc cũng không phải chuyện lạ. Bột trắng
trong hộp bị hòa tan với máu đỏ. Mĩ Tư Đế dùng nó vẽ lên một vòng tròn lớn, những hình thù, phù chú quái dị mà Haray chưa bao giờ thấy. Cô mù mờ nhìn ngón tay uyển chuyển thoăn thoắt, vẽ lên một vòng ma pháp bằng máu cua mình. Nắm chặt cổ tay còn vương máu, dựa lưng vào tường. Không biết mọi người lúc này thế nào rồi? Thật sự mà nói cô không nghĩ đến chuyện sẽ không gặp lại họ. Nếu biết trước cô sẽ gửi lời tạm biệt thật tốt rồi.
Bên trên kia, Kevil đang vội vã tìm đến cánh cổng Hắc Ám...
***
Cảm giác này là gì? Hụt hẫng? Trống vắng? Nó không phân biệt nổi. Mưa ngớt rồi, ông trời cũng ngừng khóc rồi, vậy nó vì điều gì mà rơi lệ?
Seny ngồi thẫn thờ trên bậc thềm, tay chống cằm nhìn xa xăm. Trên mặt sân còn đọng lại những vũng nước, phản chiếu bầu trời trong vắt. Không khí thanh nhẹ mát mẻ đúng chất thu. Hoa trong vườn tắm trong làn nước trở nên tươi mới, tất cả đều được nó thu vào trong mắt, ngưng tụ lại thành một giọt pha lê thuần túy nhất. Khóe miệng khẽ kéo lên cười, cười thật chua xót.
Đâu phải cứ vui mới có thể cười? Cứ buồn mới có thể khóc?
Sky hẳn đang nghỉ trong phòng, Thiên Nhi hẳn cũng đang ở bê cạnh, nhưng vậy thì sao? Nó không dám đối mặt với hắn. Chưa bao giờ hai người có cảm giác xa cách như vậy, kể cả là trước kia, khi không nhận ra nhau.
Tiếng ho húng hắn cùng tiếng thở mệt mỏi của hắn làm nó thêm se thắt lòng. Túm chặt vạt áo trong tay, nó vội đứng dậy chạy lên lầu. Thiên Nhi cầm chiếc khăn lụa trong tay, nhìn thấy cả chất lỏng màu đỏ thấm vào từng sợi vải. Sky dựa người vào tường thở dốc, vạt áo trước ngực xô lệch đi nhiều, người trở nên tiều tụy. Thấy nó nép mình phía sau cánh cửa hắn khẽ cười vẫy tay kêu lại. Nó dè dặt đi vào, lướt qua bên Thiên Nhi, thật muốn lao vào lòng hắn, muốn nói cho hắn biết nỗi sợ trong lòng nó, nhưng lại không đủ can đảm. Môi khẽ mấp máy, liếc chiếc khăn trên tay Thiên Nhi
- Không sao chứ?
- Không sao không sao, tại Thiên Nhi đem sốt cà chua đến, không cẩn thận bị sặc đấy
Thấy mắt nó nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trong tay Thiên Nhi, hắn vội giải thích. Nó tròn mắt nhìn, cười không nổi, nói cũng không nổi, hắn có phải ốm đến ngốc rồi không? Nắm chặt lòng bàn tay, khuôn mặt lập tức trở lại tươi cười.
- Là...là vậy sao? Vậy anh tiếp tục nghỉ đi, em không làm phiền
- Chị cứ ở lại đi, em ra ngoài một lát
Thiên nhi bất mãn bê khay cháo chưa quá phân nửa ra ngoài, vội dấu chiếc khăn vào trong túi, khẽ thở dài. Sao nó có thể không nhận ra mùi máu chứ?
Sky bất ngờ kéo tay nó lại gần, áp đầu nó vào lồng ngực mình, khẽ vỗ nhẹ như đang an ủi,giọng trầm ấm
- Ngoan, em ngồi đây, canh cho anh ngủ được không?
- Được
- Đừng bỏ đi đâu trước khi anh thức dậy nhé
- Em biết
Tiếng thở khe khẽ trên đầu nó, vòng tay này vẫn vững chắc như vậy, vẫn an toàn như vậy. Chỉ là, nó không có cách nào tiếp tục lưu lại.
Nằm bên cạnh hắn, nó ngủ lúc nào không hay. Nhưng trong mơ hồ còn nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo
- Em nói anh nên tránh xa Seny ra cơ mà, anh không sợ chết nhưng em sợ
- Em đừng có làm loạn nữa
- Em làm loạn? Em muốn thế đấy, theo em về Thiên Giới, chị ta không đi, vậy anh đi
- Anh không cần em quyết định giúp
- Thôi đi, trên đời này thiếu gì đàn bà? Sẽ có người khác tốt với anh hơn chị ấy, anh tội gì phải lao vào chỗ chết. Anh chết rồi chẳng ai cảm động về tình cảm của anh đâu. Cả thế giới này chẳng lẽ lại không tìm ra Nguyệt Hải Băng thứ hai? tơ duyên của anh và Seny em sẽ bảo Nguyệt lão cắt đứt, tìm một người khác cho anh. Chúng ta về Thiên Đình
- Thiên Nhi, trên đời này, ngoài cô ấy, anh không cần ai khác, cô ấy là duy nhất, cũng là tất cả với anh
Thiên Nhi nghiến răng, khuôn mặt loli đầy giận dữ, đóng sập cửa đi ra ngoài, còn nghe tiếng cô quát lại
- Anh cứ cứng đầu đi, ngu ngốc
Bàn tay cẩn thận vuốt nhẹ trên khuôn mặt nó, nó nín thở vờ như đang ngủ. Tất cả đều nghe thấy, không bỏ sót một chữ. Nó cảm thấy... quả là cẩu huyết, đúng là một bể máu chó mà. Cứ như nó là nàng dâu nhỏ bé đang bị chia cắt với người yêu vì bà mẹ chồng độc đoán khó tính vậy. Nghĩ đến đây không kìm được mà khục khặc cười, run lên bần bật trong lồng ngực hắn. Nhưng Sky nào có biết nó nghĩ gì tưởng nó đau lòng mà khóc thì luống cuống an ủi, như vậy càng làm nó cười dữ hơn, mặc con mắt hắn đang ngơ ngác.
- Em... huhu... ahaha... hix hahaha...khụ khụ... huhu
- Rút cục là đang cười hay đang khóc vậy?
- em cũng không biết mà
***
Lão già đã bạc trắng mái đầu lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, nhìn ba người trước mặt đau lòng không thôi. Kì này lão nhất định sẽ về hưu, lũ trẻ ranh này đang bức chết lão đây. Đến một người đã đủ phiền, đến ba người chẳng phải rút ngắn tuổi thọ của lão sao? Diêm Vương, sợ rằng cái địa ngục này không giữ nổi nữa rồi.
Windy không chút kiên nhẫn, hai tay một bên nắm sừng Ngưu Đầu một bên nắm tóc Mã Diện. Rany thở dài mặc cô làm loạn. Lay chẳng những làm như không trông thấy, còn túm cổ Hắc Bạch vô thường nâng lên săm soi, như thể lần đầu nhìn thấy người Châu Phi đi với người Châu Âu không bằng. Rany chẳng thèm liếc hai người, vội tìm hiểu đầu đuôi sự việc, sau đó cân nhắc một hồi
- Phán Quan, làm phiền ông chỉ đường cho chúng tôi tìm họ
- À, chuyện... chuyện này...
- Tay tôi hình như rảnh rồi thì phải
- A, anh cũng vậy này
Windy quăng hai tên trâu ngựa trên tay mình sang một bên, xòe lòng bàn tay uy hiếp như thể muốn dành cho lão một vé thử qua bàn tay mình. Lay hồn nhiên hùa theo. Lão già bất đắc dĩ đành chỉ đường, thôi thì họ biến càng nhanh càng tốt, cục nợ này, Diêm vương ngài tự gánh đi, lão về viết giấy từ quan.
|
Chương 112: Anh Sẽ Lại Tìm Em
Con đường này thật tối, thật lạnh lẽo, thật âm u. Đúng là đường vào Địa Ngục. Kevil vội vã đi thật nhanh, trong khi Diêm Vương nhàn nhã theo sau, vừa đi vừa huýt sáo.
Tiếng gào thét, tiếng khóc than hỗn tạp đinh tai nhức óc làm Kevil không thể quen nổi, một nơi đầy chướng khí máu tanh thế này, Haray lại từng đi qua. Diêm Vương ngừng lại, quay ra sau nhìn, dường như nghe tiếng người đuổi theo, mới thông báo cho Kevil.
Nhóm Rany rất nhanh đã đuổi kịp hai người phía trước, vừa thấy bóng họ, Windy đã lớn giọng gọi lại. Mừng rỡ như bắt được vàng, lao đến bên Kevil trước sự ngỡ ngàng của anh.
- Sao ba người lại ở đây?
- Chuyện này là do...blah blah ...thế đấy anh hiểu không?_ Windy khoa chân múa tay loạn xạ
- Không, em nói vậy sao anh hiểu
- Vậy để tôi giải thích, mọi chuyện là... bloh bloh... đã hiểu chưa?_ Rany xen ngang
- Hiểu được chết liền
- Thôi, vừa đi vừa nói, không phải chúng ta cần nhanh chóng tìm thấy Haray sao?
***
Vòng ma pháp được vẽ xong, xung quanh thắp nến theo hình bát quái, bàn tế ở giữa cũng đã được chuẩn bị, dán rất nhiều phù chú. Haray quay lại nhìn Mĩ Tư Đế
- Tôi sẽ nằm trên đó sao?
- Đúng vậy, cô chỉ cần nằm đó, ngủ một giấc, chuyện còn lại cứ để tôi lo
- Vậy được
Đôi chân trần bước vào vòng tròn ma pháp, nằm trên tế đàn, không sao, sẽ không sao, ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi chuyện đều sẽ ổn.
Mĩ Tư Đế nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt có chút phức tạp, chờ cô ổn định mới thi triển ma pháp.
Bàn tay vụt qua, khởi động phù chú, xung quanh Haray lập tức phát ra ánh sáng tím, ấn kí màu đen xuất hiện trên trán, một loại cảm giác khó tả xâm nhập toàn cơ thể.
- Ta Ác Qủy Mĩ Tư Đế, được ngươi triệu hồi, cùng ngươi làm giao dịch, dùng sinh mạng của ngươi để phá giải lời nguyền, ngươi đồng ý không?
- Đồng ý
Haray nhắm mắt, thản nhiên, như không bận tâm điều gì sẽ xảy đến. Từng dòng điện như lôi sét lóe lên trong không gian, luồng ánh sáng đen xuyên qua ngực cô, ngột ngạt, đè nén, từng mạch máu trong cơ thể sắp nổ tung rồi. Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
***
Seny áp đầu vào lồng ngực Sky, tiếng tim đập rất yếu, không chút thần sắc, mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Không thể để mọi chuyện xảy ra như này được phải làm gì đó, nó phải làm gì đó. Chạm tay lên má hắn, miết ngón tay theo đường mi mắt, trong lòng đầy sự mất mát không cam. Cúi đầu hôn lên môi hắn, ôm chặt lấy hắn, lưu luyến không nỡ rời.
Khóc...trong tim rất đau, tâm đang khóc, từng giọt nước mắt mặn chát chảy ngược về tim...
Đêm bao phủ như một tấm màn đen bất tận. Tiếng bước chân xóa tan sự tĩnh lặng, ai đó đang chạy trong đêm, mong chính mình hòa vào bầu trời u uất, mãi mãi biến mất.
Thiên Nhi đứng sau gốc cây lớn, nhìn nó chạy ra khỏi biệt thự, lạnh nhạt quay lưng bước vào nhà. Cô không làm sai, để Seny đi anh trai cô sẽ sống, cô tuyệt đối không sai.
Cứ chạy miết như vậy cho đến khi bình tĩnh lại, nó thấy mình đã đứng trước biển. Mỏm đá cao nhô mình muốn vươn ra đại dương bao la, biển cũng đen kịt một màu, trước mắt đều vô hình trống rỗng. Tiếng sóng dữ dội quật vào thân đá, ngọn sóng còn muốn vươn lên cao hơn nữa. Nó ngồi thụp xuống, uất ức, nghẹn ngào, không kìm được mà bật khóc, khóc cô độc giữa khoảng không lạnh lẽo, ngoài tiếng khóc thê lương, chỉ có tiếng sóng biển đáp lại.
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, là ở đây...
" Đừng đi. ở đây"
" Hì, được, tớ ở đây chơi với cậu, không đi đâu"
" Thật không?"
" Thật"
" Tớ cũng thích cậu"
" Vậy mai sau lớn tớ sẽ kết hôn với cậu được chứ"
"Kết hôn là gì, có ăn được không"
" Chắc có, có khi còn ăn rất ngon nữa đấy, nhưng nếu kết hôn thì chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi"
" Anh nhất định sẽ ở bên em... chỉ cần tin tưởng anh là đủ"
" Tôi ở đây là vì em"
" Đừng bỏ đi đâu trước khi anh thức dậy nhé"
Nếu đau lòng đến vậy tại sao không ở lại. Hóa ra nó cũng ích kỉ như vậy, không thể tin tưởng, không thể trơ mắt nhìn hắn đau đớn như vậy. Tại sao không phải nó, tại sao người chịu khổ không phải nó, từ trước đến nay, hắn luôn chịu tổn thương vì nó, luôn ở bên cạnh chịu đựng, che chở cho nó, vậy nên, lần này đến nó đứng ra hi sinh vì hắn.
Mưa rơi trên mặt biển, xóa nhòa đi cả dòng nước mắt, đây từng là nơi bắt đầu, vậy thì hãy biến nó thành nơi kết thúc, đem tất cả một lần nữa vùi sâu xuống mặt biển. Chỉ cần nó biến mất, chỉ cần Nguyệt Hải Băng bị xóa bỏ khỏi thế giới này, Sky hẳn sẽ sống. Nếu nghĩ vậy, nó có đủ dũng khí để mỉm cười mà rời xa hắn. Chỉ là trở về với biển mà thôi, chỉ là xóa bỏ sự tồn tại của bản thân vĩnh viễn mà thôi.
Từng đợt sóng dữ dội, quật nát cả khoảng không mù mịt, những phiến đá lô nhô dưới vách bị nước biển thấm ướt, nó đứng lặng trên mỏm đá, nghe tiếng leng keng rền rĩ từ chiếc lắc tay. Những gì thuộc về nó nên bị xóa bỏ, ngoái đầu lại nhìn, nước mắt tại sao lại lạnh đến vậy? Cả cơ thể nhẹ bẫng theo đó mà rơi xuống.
" Sky, xin lỗi, chúng ta vốn không nên gặp nhau"
...
...
...
...
...
Tiếng sóng biển bên tai thật ồn ào, gió lạnh đến cắt da cắt thịt, như tay lại thật ấm, nó mở mắt, run run ngước lên nhìn, người trước mắt mặt đã trắng bệch, tay nổi gân xanh, nắm chặt lấy tay nó, trên người đầy mồ hôi, từng giọt mặt chát nhỏ xuống mặt nó. Kiên trì nắm lấy bàn tay nó đang cheo leo trên vách đá.
- ĐỒ NGỐC, ĐỒ TRỜI ĐÁNH, EM ĐỊNH LÀM GÌ THẾ HẢ?
- Sky, xin lỗi, em không thể ở cạnh anh nữa, thả em ra đi
- Được thả ra, anh nhảy xuống cùng em
- Ai mới là ngốc hả, buông em ra
- Nếu buông tay, anh thực sự sẽ thành kẻ ngốc, sao anh có thể sỉ nhục IQ của mình chứ
- Anh... làm ơn buông ra đi..hức...làm ơn buông ra...xin anh
Nó túm lấy tay hắn, cố vùng vẫy tuột ra, sao lại xuất hiện trước mặt nó, sao lại ở đây? Nếu thấy hắn, nó chẳng còn đủ can đảm mà rời xa. Đôi tay nắm lấy nó run rẩy, hắn lại ho đến nát ngực, máu hòa cùng mưa thấm chặt nền đất, mắt cũng nhòe đi chẳng trông thấy gì phía trước nhưng vẫn kiên quyết nắm lấy tay nó không buông.
Thiên Nhi giúp hắn kéo nó lên, cho đến khi tận mắt nhìn thấy nó ngồi an toàn bên cạnh, hắn mới yên tâm. Ôm chặt lấy nó, mắt cũng không mở nổi. Máu nóng thiêu đốt bả vai nó, cả đời này chẳng thể quên cảm giác đó, máu của hắn như thấm vào tim nó, chạm tới nơi sâu thẳm nhất, đau đớn nhất.
- Chẳng phải anh đã nói sẽ không rời xa em sao? Tại sao em lại ngốc vậy?
- Em rất sợ, rất sợ mất anh
- Nếu em biến mất, anh sẽ lại tìm em, dù dùng cả đời này anh cũng sẽ tìm em, thấy không? anh vẫn luôn tìm ra em
Tiếng nói yếu ớt qua làn sương mỏng thì thầm bên tai nó, không cách nào đáp trả. Nó thật ngốc. Yêu hắn đến ngốc rồi. Không thể nói gì, nước mắt không ngừng rơi, tiếng khóc đau thấu tâm can. Bị hắn làm cho cảm động. Sẽ không... sẽ không rời bỏ hắn, vì như vậy chẳng những nó đau mà hắn cũng đau, điều này thật quá nhẫn tâm.
Thiên Nhi bất đắc dĩ thở dài, xem ra có là ông trời cũng chẳng thể chia cắt họ, cô có tư cách gì xen vào? Seny yêu anh trai cô như vậy cô thật sự rất mừng, nhưng lại thấy áy náy, chỉ vì cô ích kỉ tổn thương nên Seny muốn tìm đến cái chết.
- Chị đúng là ngốc mà, sao có thể vì lời em nói mà quyết định tự tử vậy chứ?
Thiên Nhi trách móc, nó ngước lên nhìn, vẫn còn đang khóc, mắt mở to, miệng hơi mấp máy ngây ngốc hỏi
- Ai tự tử thế?
- Chị chứ ai? Đứng trên vách đá cao như vậy nhảy xuống, chị không chết mới lạ.
- Đùa... đùa sao? Chị chưa hề có ý định tự tử nhé, dù có điên cũng không thể đem mạng sống ra đùa
- Thế sao chị lại nhảy xuống?
- Chị... muốn về Long Cung, mãi mãi không gặp lại Sky. Dù sao bản thể của chị cũng là Tiểu Long Nữ, dù có nhảy từ trên trời xuống cũng chẳng chết nổi đâu.
Thiên Nhi trợn mắt nhìn, vậy mà cô cho rằng Seny vì tình mà quyên sinh chứ. Câu chuyện tình lâm li bi đát, ngược thấu tâm can cô vừa vẽ ra lập tức sụp đổ. Cái gì mà nữ chính vì tình không tiếc sinh mạng hi sinh vì nam chính chứ, đúng là lừa người.
Thiên Nhi ổn định lại tinh thần, làm bộ nghiêm trọng
- Phán Quan vừa đến thuận lại cho em tình hình Địa Phủ, em nghĩ chúng ta nên đến đấy ngay
Nó trầm mặc ôm lấy Sky, do dự một hồi, hắn vỗ vai nó, khẽ gật đầu tỏ ý không sao.
Đêm nay liệu có dài?
|