Em Chọn Anh Bỏ Qua Hắn
|
|
Chap 43 Cách thoát khỏi dục vọng
Cô dùng bàn tay mềm mỏng của mình xoa ngực hắn, Nhân Kiệt có chút lộ rõ hơi thở gấp gáp, giống như xe sắp mất phanh, vì anh đã từng xảy ra quan hệ với ai đâu?. Bản tính của con đực sẽ trỗi dậy và chiếm lĩnh bộ não anh thôi, đàn ông không thể kiềm chế dục vọng, mà biến thành mãnh thú lao vào con mồi. Tiểu Yên thì thầm vào tai anh.
- Anh thích đúng không? Anh cũng uống xuân dược rồi sao?
Nhân Kiệt bất giác cười, cô hỏi một câu khá vô lí:
- Không! Mình em thôi!
- Vậy tại sao anh lại càng ngày càng không khống chế bản thân.
Cô mỉa mai cái dục vọng của anh, cách đây 10 phút anh còn cao cao tại thượng thản nhiên mở miệng mỉa mai cô kia mà. Nhân Kiệt bị chọc cho kích động, anh túm chặt eo cô:
- Em thật sự quá đáng ghét!
- Còn anh...chết đi!
Tiểu Yên cầm con dao định đâm anh thì Nhân Kiệt né được nhưng con dao rạch mất một đoạn dài trên tay anh, anh ôm tay lùi ra xa cô, đúng là hổ cái, có trúng độc thì vẫn mạnh mẽ phản kháng. Nhân Kiệt cười một cách kinh dị, anh dùng ánh mắt hằn thù nói:
- Em sẽ không yên với tôi đêm nay!
Tiểu Yên cầm con dao chĩa về phía anh cười, ánh mắt quyết tâm thoát khỏi dục vọng đang làm thân thể cô không trụ vững kia, cô sẽ cho anh thấy còn có cách trị độc khác.
- Anh vẫn nghĩ đến chuyện lên giường lầm rồi!
Cô đâm con dao vào bụng mình, ngã xuống sàn nhà, ngất đi, máu vẫn thấm dần qua lớp váy rồi tích tụ thành vũng máu lớn, Nhân Kiệt ngạc nhiên vội vàng chạy đến ôm đầu cô lay lay.
- Cái đồ ngu ngốc này! Cô liều mạng đến như vậy sao! Quản gia.
|
Chap 44 Người phụ nữ thứ hai quan trọng với anh.
Nhân Kiệt vẫn trong bộ dạng lấm lem máu, cách tay mới chỉ băng bó nhẹ, áo anh còn có cả máu cô hoà lẫn vào. Bàn tay Nhân Kiệt có chút run run, trán toát ra những giọt mồ hôi, ánh mắt lo lắng. Lần thứ hai anh cảm nhận nỗi sợ hãi mất một người, lần đầu tiên đó là khi anh nhìn thấy mẹ mình treo cổ tự vẫn, người phụ nữ không thèm quan tâm hạnh phúc của con trai mình, chỉ biết đi tìm cái gọi là hạnh phúc riêng khi thoát khỏi bàn tay của người đàn ông quyền lực mà nhẫn tâm đó, chẳng ai khác mà chính là ba anh. Ba mẹ sống với nhau không hạnh phúc, ông ta suốt ngày đánh đập mẹ anh, rồi chuyền cái sự tức giận lên đứa con nhỏ, anh lúc đó đã ôm xác mẹ mình mà hét lên sự thống khổ:
- Mẹ chỉ biết giải thoát cho bản thân! Còn con thì sao?
Lần thứ hai này là Tiểu Yên, trong cái giây phút nhìn cô đâm dao vào bụng, anh đã bàng hoàng bất động, sự phân vân để cho cô chết đi như kế hoạch hay cứu cô đã đánh nhau loạn lên, cái cảm xúc mất đi một người quan trọng trỗi dậy, anh đã lao vào bế cô lên trong khi tay mình còn đang chảy máu từng giọt trên sàn nhà, anh lúc đó chỉ cảm nhận rằng '' bản thân mình đã thay đổi, đáng lẽ không nên nghe lời tên Khương Thành, thật sự anh đã quá sai rồi''.
Khuôn mặt Nhân Kiệt tự dưng ngẩng lên, ánh mắt như phát hiện ra một điều, là cái cảm xúc mỗi lần đối diện với cô anh đã che giấu. Là cái cảm xúc khiến anh luôn loại nó ra khỏi đầu khi nghĩ đến kế hoạch trừng phạt cô, là cái mà anh cố gắng vùi dập khi nó nhen nhóm lên.
Tại sao lúc đó anh lại không để cô chết? Vì chưa đủ sự hành hạ đày đoạ cô sao? Hay là vì chưa chơi đủ? Hay là......
Anh giật mình nhận ra cái câu trả lời tiếp theo của chuỗi câu hỏi rắc rối đó. Anh thật sự đã..... yêu Tiểu Yên. Nhân Kiệt đứng dậy đấm tay vào tường nói ra câu cảm thán.
- Chết tiệt! Em đúng là đồ yêu nghiệt!
|
Chap 45 Anh xin lỗi
Bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, Nhân Kiệt vội vàng túm tay.
- Bác sĩ! Cô ấy sao rồi?
Vị bác sĩ lắc đầu bảo anh đi theo mình, trong phòng khám, bác sĩ tỏ vẻ mặt quan ngại nói.
- Cô ấy không bị rách dạ dày nhưng con dao lại chệch xuống phần nang buồng rứng, có lẽ sẽ vô sinh, chúng tôi đã phẫu thuật thành công, nên để cô ấy nằm điều trị 1 tuần, chúng tôi sẽ theo dõi tình trạng xem có biến chứng gì không!
Nhân Kiệt thảng thốt ngạc nhiên hỏi lại:
- Vô sinh nghĩa là cô ấy không thể có con?
Vị bác sĩ tưởng anh là chồng của cô nên khá thương cảm mà trấn tĩnh anh.
- Chúng tôi sẽ cố gắng theo dõi và chụp x quang để rõ hơn! Vẫn có trường hợp may mắn là sẽ có con nên anh đừng quá lo lắng. Có thể con dao ấy không đâm thủng quá sâu vào nơi đó. Sẽ cứu vãn được,
Anh từ lúc nghe xong lời của bác sĩ mà chết cứng đóng băng luôn, tội lỗi lại càng đè nặng, thật sự anh không hiểu sao mình lại ngu mà nghe lời cái tên dở hơi Khương Thành kia chứ.... là anh đã quá tham lam muốn chiếm cô rồi!
Anh gọi điện đến một số máy, tên đó đang vui vẻ đi chơi biển với bạn gái, phơi nắng trên bãi cát, thong thả nhìn số, Khương Thành đang tủm tỉm cười cho rằng Nhân Kiệt sau khi hành sự xong gọi điện cảm ơn anh đây.
- Alo Sao rồi sướng không?
- À tất nhiên rất vui! Cho mình gặp Lục cô nương chút!
Khương Thành đưa điện thoại cho người yêu, cô gái xinh đẹp có phần ngỗ ngáo, sau khi nghe máy vẫn bình thản, rồi đưa lại điện thoại cho Khương Thành.
- Tại cậu mà mình đang điên đây chết chung đi!
'' A! Cái tên ăn cháo đáo bát, hắn vui vẻ hưởng thụ xong lại rủa anh sao?''
Chưa kịp hiểu chuyện thì Lục cô nương đã tháo kính râm ra, đánh những cú đấm đầy uy lực vào người Khương Thành, cô mắng '' Chết đi! Dám đi hộp đêm à! Quần lót màu đỏ tôi tặng để quên ở khách sạn của Nhân Kiệt sao! Tên lăng nhăng chết bầm''.
- Á!Hắn lừa em đó! ( Khương Thành đã nhận quả báo xứng đáng khi xui dại Nhân Kiệt, cậu hét lên vừa kêu oan vừa trù ẻo cái tên lòng dạ khó lường kia)
Nhân Kiệt có vẻ hả dạ, rồi lại buồn trở lại...
Anh đi vào phòng bệnh, nhìn cô gái đang say ngủ, khuôn mặt trắng nhợt, cô thạt sự mỏng manh như một bông hoa sắp tàn. Nhân Kiệt ngồi xuống rồi nắm bàn tay gầy xanh xao đó lên, dùng bàn tay ấm nóng của mình nắm chặt, nhắm mắt lại để cảm nhận nhịp thở yếu ớt của cô, anh buông một lời không bao giờ nghĩ rằng sẽ nói ra với quân cờ của mình.
'' Anh xin lỗi''.
|
Chap 46 Tôi luôn bên cạnh em
Nhân Kiệt dặn vệ sĩ trông chừng cô rồi anh đi đâu đó. Một lúc sau có một bác sĩ đi tới, hai tên vệ sĩ ngăn lại.
- Tôi vào tiêm thuốc cho bệnh nhân!
Bọn vệ sĩ đó nghe thấy vậy mới nhường cho bác sĩ vào, cánh cửa đóng lại. Bác sĩ đó đi đến bên giường bệnh của cô, cho dù đã che bằng khẩu trang vẫn lộ rõ ánh mắt xót xa đau khổ, hằn đỏ, có phần hơi kì lạ. Người đó vuốt mái tóc cô, rồi nghé sát đầu mình gần mặt cô, cảm nhận được hơi thở yếu ớt phả lên da mặt, rồi anh ta an tâm thơm trán cô một cái, nụ hôn nhẹ nhàng mà lắng đọng cảm xúc, cảm giác như an ủi, bảo vệ, hay đóng dấu một cái kí hiệu khẳng định '' tôi luôn bên em''.
Anh ta thì thầm vào tai, nói những lời có phần nghẹn lại trong cổ họng.
- Đồ ngốc! Có chuyện như vậy sao em âm thầm giấu tôi! Và em đang liều lĩnh vùng vẫy chống hắn ư! Cái đồ cứng đầu ! Nếu tôi không làm như vậy chẳng phải cả đời sẽ hối hận vì đã không hiểu rõ lời nói của em và hành động của em sao? Tôi sẽ giúp em chuyện đó nên đừng có mà làm chuyện nguy hiểm này nữa! Cái đó để tôi lo! Đừng như hôm nay nằm ở đây yếu ớt như vậy! Tôi vì nghe thấy mà đã suýt giết hắn đấy!
Những lời nói khó hiểu khô khan nhưng rõ ràng là muốn cô đừng làm anh ta lo lắng, đôi khi người ta khó có thể nói hết được sự tức giận khi người con gái mình yêu bị tổn thương, có hai dạng lời nói sẽ làm cho người con gái mang hai cảm xúc khác nhau. Một là sẽ mắng yêu, lo lắng khiến người đó vui, hai là cộc cằn dạo nạt vì quá lo lắng mà cảnh báo khiến cho người đó không vui. Anh chàng giả danh bác sĩ để lẻn vào thăm cô đã nói những lời thứ hai bằng sự quan tâm thật lòng.
Khi anh định đi thì tự dưng bàn tay bị níu chặt, cô vô thức túm tay anh nhưng mắt vẫn nhắm.
- Đừng đi! Thục Xương! Là anh đúng không?
Anh ta im lặng, rõ ràng cười như có như không, anh quay lại gỡ tay cô ra, rồi bỏ đi, vừa đúng lúc ra khỏi phòng thì Nhân Kiệt hối hả đi tới, hắn nhìn lướt qua tên bác sĩ rồi đi vào phòng bệnh.
Hắn mang rất nhiều đồ ăn đủ chất dinh dưỡng đến, để lên bàn, Nhân Kiệt vuốt mái tóc cô rồi thở dài, bỗng đôi mắt Tiểu Yên mở ra, đưa tầm mắt đến người ngồi bên cạnh.
- Là anh đã ở đây sao?
- Phải là tôi! Cái đồ ngốc này! Em có cần phải làm như vậy không?
Mắt Nhân Kiệt chảy ra một giọt lệ khi vui mừng vì cô đã tỉnh, Tiểu Yên ngạc nhiên nhìn, cô lấy tay dụi mắt rồi vỗ má.
- Ha ha là mơ đi ngủ thôi!
|
Chap 47 Những vết sẹo đáng sợ
Tiểu Yên làm sao tin nổi mắt mình nữa, cái tên lúc trước ác độc bức cô lên giường với hắn, còn hiện tại lại khóc sao. Nhân Kiệt dùng tay lau đi giọt nước mắt ngu ngốc rồi lạnh lùng lôi đồ ăn ra.
- Có món gà hầm, cháo trứng, sữa..
- Thôi đi! Anh lại cho xuân dược vào chứ gì!
Nhân Kiệt nghe xong khỏi nói câu gì, rồi anh ra vẻ áy náy, anh giải thích:
- Tôi...đó là tại...tôi sai rồi! Ai ngờ em liều mạng như vậy.
Tiểu Yên bực tức định ngồi dậy cãi lại thì cơn nhói ở bụng làm cô lại nhíu mày nằm xuống. Nhân Kiệt đỡ cô ngồi dậy rồi để gối mềm dựa lưng. Khi anh ân cần đưa bát cháo đút cho cô thì Tiểu Yên hất bát cháo đi, đổ hết lên người Nhân Kiệt. Anh vì cái bát cháo nóng bỏng rát mà đứng dậy, anh cau có.
- Cô quá đáng!
- Ừ! Cái giá mà tôi trả lại cho anh thôi.
Rồi dường như thấy cánh tay bị bó bột, mà lúc nãy cô còn hất bát cháo, anh ta vừa đau vừa ôm tay nhăn mặt lại, Tiểu Yên khá áy náy. Nhân Kiệt cởi chiếc áo bị bẩn vì cháo ra, để lộ cơ bụng săn chắc, và vết đỏ bỏng do bát cháo đổ vào người. Nhân Kiệt vốn sợ bẩn nên anh làm sao có thể chịu đựng mặc cái áo này thêm 1 giây. Bọn vệ sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng đổ vỡ chạy vào rối tít hỏi.
- Thiếu gia có chuyện gì ạ!
- Anh mau mang cái áo khác đến đây cho tôi! Vứt nó đi!
Nhân Kiệt nhón tay cầm cái áo coi như mớ rẻ rách đưa cho bọn vệ sĩ. Lúc quay lưng để lộ những vết sẹo lớn nhỏ ở bả vai, lưng... Tiểu Yên nhìn thấy thì toan hỏi:
- Anh sao bị như vậy!
Nhân Kiệt phát hiện ra cô nhìn thấy vết sẹo của mình vội quay người che đi, anh lúng túng nói.
- Đừng hỏi!
Những vết sẹo đáng sợ giống như từng bị tra tấn, cũng giống như bị ngược đãi, có những cái sẹo đã in sâu đến mức rợn người, có thể là đã tưng có từ rất lâu, đã nhìn thấy rồi mà anh ta còn bảo cô đừng nhìn, biểu lộ của sự che đậy như muốn mọi người không được biết đến nó. Tiểu Yên tự dưng cảm thấy thương cảm kẻ đã từng ám hại cô, vốn dĩ Tiểu Yên dễ xúc động, nên cũng dễ hiểu tại sao cô quan tâm....
|