Tứ Đại Thiên Dương
|
|
Chương 27: Mọi người dưới lầu vẫn đang ăn uống vui vẻ. Mai và Lâm thì rất thân mật như người trong gia đình với nhau. Nó cứ uống rồi rót, uống rồi rót mà chẳng quan tâm đến ai. Hắn cũng uống, thỉnh thoảng quay sang nhìn nó xem thế nào, nhưng kết quả chỉ làm hắn thất vọng. Nhi đang bực mình vì My ở trong phòng mình lâu quá. Hơn nữa Nhi đang có chuyện cần công bố nhưng thiếu My thì làm sao được. Nhi kéo ghế đứng dậy bước lên lầu. - Mày đi đâu đó Ju? – Nó. - Tao lên phòng xem thế nào! – Nhi trả lời nhưng không quay lại. Đến nơi, Nhi ngạc nhiên vì phòng mình không có ai cả, vẫn tối om. Cô quay lưng bước ra thì để ý thấy ở cuối hành lang, phòng của nó cửa đang khép hờ và trong phòng đang sáng. - Con nhỏ đó ở trong phòng của con Ken! Có chuyện rồi! – Nhi nói rồi liền chạy lại phòng nó. Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cố gắng không gây tiếng động. Đập vào mắt cô là một cảnh tượng có thể khiến cho nó giết người: Quần áo nằm rải rác dưới đất còn nhỏ My thì đang ra sức giẫm lên một thứ gì đó. - Cô đang làm cái trò gì thế hả? – Nhi tức giận đẩy mạnh cửa xông vào. Nhỏ My giật bắn người vì có người đột nhiên bước vào. Nhi nhìn vào thứ mà nhỏ đang ra sức chà đạp rồi phải đưa tay lên ngăn tiếng hét của mình lại giống My lúc nãy. Thứ mà nhỏ đang giậm lên là bức ảnh đầu tiên mà cũng là cuối cùng mà nó – Hoàng Minh Thanh Như chụp với bà ngoại của mình. - My…My… My thấy bức ảnh trên bàn, định…định cầm lên xem nhưng…nhưng lỡ…lỡ….lỡ…làm …làm…rơi. – Nhỏ My rung sợ trả lời Nhi. Lúc này thì Nhi hết kiềm chế nổi, bước lên nắm cổ áo nhỏ rồi quát: - Cô toi mạng! – Một giọng nói lạnh đến cực độ, thể hiện sự tức giận và quát thật lớn làm cho dưới lầu ai cũng nghe thấy. Có linh cảm không hay nên tất cả chạy lên xem thế nào. Nó là người lên đến đầu tiên. - Phòng của tôi sao lại thế này hả? Nó hét lên rồi chạy tới túm lấy cổ áo của My, cùng lúc mọi người cũng lên đến. Nhưng tay nó chưa chạm được My thì chân nó đã giẫm phải một thứ gì như mảnh vở thủy tinh. Nó nhìn xuống, rồi nó không phản ứng gì. Ngọc và Mai thấy nó khựng lại nên nhìn xuống dưới đất. Một lần nữa họ phải ngăn tiếng hét của mình lại vì vật thể dưới chân nó. - Có chuyện gì? – Hắn bực bội lên tiếng. Không ai trả lời, chỉ có nó là đang từ từ quỳ xuống dưới đất, mặt cho thủy tinh vỡ đang vương vãi khắp nơi. Nhỏ My thì ngồi co ro một góc vì sợ. Hắn thấy nó như thế thì chạy lại nắm tay nó kéo ra, không thể để cho nó bị thủy tinh cắt được. Nó quay sang nhìn hắn, một ánh mắt đến từ địa ngục làm hắn phải buông lỏng tay nó ra. Nó quay lại rồi quỳ xuống. Tất cả mọi người sững sốt. Từ khóe mắt nó, hai hàng nước mắt đang tuông đầm đìa. Nó đang khóc, khóc rất nhiều. Nhi là người hiểu vấn đề nhất nên chạy lại ôm nó nhưng bị nó đẩy ra xa làm Nhi té nhào, Minh nhanh chóng đỡ lấy Nhi. Nhi nhìn nó, một ánh mắt đầy xót xa, không có chút gì là giận. Cô cũng bắt đầu khóc, Ngọc và Mai cũng khóc. FK thì chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng dõi theo họ. Hắn đi đến đỡ nhỏ My đứng dậy. - Con xin lỗi! Con xin lỗi ngoại! Lỗi là do con! – Nó hét lên. Trong giọng nói của nó chứa đựng sự đau đớn đến chết người… …*** 7 năm về trước… - Dù có chết bác sĩ cũng phải để tôi hiến tủy cho con bé! Làm ơn! – Một bà lão tầm 60 đang quỳ mà vang xin một vị bác sĩ. - Nhưng thưa bác, tuổi của bác tôi e là…- Vị bác sĩ nghẹn ngào đỡ bà ấy đứng dậy. - Bác sĩ làm ơn đi! Cái mạng già của tôi thì đáng gì! Tôi cầu xin bác sĩ mà…. – Bà ấy bắt đầu khóc. - Bác à, ngoài bác ra chắc chắn là còn người cùng chung nhóm tủy với cháu bé mà bác. – Bác sĩ cố gắng khuyên bà ấy. - Làm ơn đi bác sĩ. Tôi biết tình hình của con bé đang nguy cấp mà bác sĩ. Xin bác sĩ! – Bà ấy cô gắng cầu xin. Vị bác sĩ nhìn bà lão. Ông ấy biết bà ấy rất thương cháu. Hơn nữa, nhóm tủy lần này của cháu bà ấy thuộc nhóm tủy hiếm, 20.000 người mới có 1 người. Nay người trong nhà cùng chung nhóm tủy thì tốt rồi. Nhưng bà ấy già rồi, cho dù ca phẩu thuật thành công, mạng sống của cháu bé được bảo toàn thì sức khỏe của bà lão cũng không cho phép điều đó. Thở dài ngao ngán, vị bác sĩ cứng rắng trả lời: - Nếu như bác đã nói như thế thì tôi sẽ để bác hiến tủy cho cô bé. Nhưng bác phải kí vào cam kết này… Nói đoạn, ông quay sang lấy trong xấp hồ sơ trên bàn ra một bản cam kết chỉ vài dòng nhưng xem ra khá quan trọng. Bên trong đó viết nếu như ca phẫu thuật của cháu bé thành công nhưng người hiến tủy gặp phải vấn đề về sức khỏe yếu thì bệnh viện và các y bác sĩ trong ca phẫu thuật hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm. Bà lão vừa đọc xong thì kí vào ngay mà không nghĩ ngợi gì. Vừa lúc đó, ba mẹ của cháu gái bà ấy chạy đến. - Mẹ à! …- Người phụ nữ kia khóc lên rồi quỳ bên chân bà ấy. - Mẹ già rồi, sống cũng không bao lâu. Nó là đứa cháu ngoại duy nhất của mẹ nên mẹ phải cứu nó. – Nói xong, bà ấy cố kìm chế nước mắt mà đỡ người phụ nữ kia đứng dậy. - Mẹ! – Chồng của người phụ nữ nói duy nhất một chữ rồi ôm chầm lấy bà lão. Sau khi ông buông bà lão ra thì vị bác sĩ đã thay xong quần áo phẫu thuật đi đến. - Mời bác đi theo cô y tá này. Các anh chị giúp bà đây làm thủ tục. Chúng tôi sẽ cô gắng hết sức! – Nói xong, ông ấy thở một hơi dài. Xong, bác sĩ bước vào phòng phẫu thuật để khử trung tay và các thiết bị. Ba mẹ cô bé đi làm thủ tục xong thì đứng trước cửa phòng phẫu thuật đợi. Bà lão đã vào trong trước. 10’ sau, băng – ca đẩy cô con gái nhỏ của họ xuất hiện. Hiện giờ cô bé thật sự đang rất nguy cấp, phải trợ thở bằng bình oxy. Người phụ nữ mẹ cô bé chỉ có thể nắm tay cô con gái rồi hôn nhẹ lên tráng cô bé trước khi con bà vào phòng phẫu thuật. Băng – ca đang từ từ khuất sau cách cửa, người phụ nữ đó không kiềm chế được mà định xông vào nhưng chồng bà đã kịp ôm bà lại. Đèn phòng phẫu thuật sáng lên. Trước phòng phẫu thuật, một cặp vợ chồng đang ngồi đợi vẻ sợ hãi. Người chồng cố giữ bình tĩnh để an ủi vợ mình. - Thanh Như của chúng ta sẽ không sao đâu, em đừng khóc nữa. Em như vậy mẹ và con sẽ không vui đâu. – Người đàn ông cố gắng không khóc. 5 tiếng sau, đèn phòng tắt, vị bác sĩ bước ra. Hai người nhanh chóng chạy lại. - Con và mẹ tôi thế nào rồi bác sĩ? – Người phụ nữ không cầm được nước mắt. - Bé gái đã qua khỏi nguy kịch rồi. Còn bà ấy vẫn còn hôn mê. Nhưng các vị đừng lo, bà ấy sẽ tỉnh lại trong khoảng 4 tiếng. – Bác sĩ mồ hôi nhễ nhại, cố trả lởi. - Vậy thì tốt rồi. Vậy khi nào chúng tôi có thể vào thăm họ? – Người đàn ông. - Chúng tôi sẽ chuyển cô bé đến phòng hồi sức, ngay sau đó các vị có thể đến thăm. Còn bà lão thì phải chuyển đến phòng theo dõi để chúng tôi xem xét. – Bác sĩ. - Cảm ơn bác sĩ! - Đó là trách nhiệm của chúng tôi. Sau khi cô bé đó chuyển về phòng hồi sức thì ba cô bé ở lại chăm sóc, còn mẹ cô chạy đi xem bà lão thế nào. Bà ấy vừa chạy đến phòng hồi sức thì các y tá đã ngăn không cho vào. Bà lão đó – mẹ của bà đang nằm trên giường bệnh, nhịp tim rất yếu. - Làm ơn đi! Mẹ tôi …- Bà ấy khóc. - Nhưng thưa phu nhân, hiện giờ không thể nào đâu ạ. Cô y tá vừa dứt lời thì nhìn thấy bà lão mơ màng tỉnh lại. Bà lão đang dùng tay cố ra hiệu một việc gì đó. Người phụ nữ nhận ra mẹ mình đang gọi mình nên dùng hết sức mà vùng vẫy, cuối cùng thì cũng chạy vào trong được, các y tá gấp rút chạy theo. - Mẹ à, con đây mẹ, mẹ mau khỏe lại nha mẹ. – Người phụ nữ nắm lấy tay bà lão mà khóc. - Mẹ… mẹ nghĩ mẹ không…không ổn rồi. – Bà lão thều thào. - Mẹ đừng nói vậy. Thanh Như yêu mẹ như thế, mẹ phải vì cháu của mẹ mà cố gắng lên nha mẹ. - Mẹ… mẹ có chuyện này cần phải nói ra. Con phải giúp mẹ. - Mẹ à, mẹ mau khỏe lại rồi mẹ hẳn nói ra. Mẹ ơi… - Không được đâu… Con nghe mẹ, con phải hàng gắn quan hệ giữa Như và ba nó nghe chưa, mẹ…mẹ… - Mẹ à. – Người phụ nữ gào thét trước khi bị hai nữ y tá kéo ra khỏi phòng. Bác sĩ chạy đến rồi đóng chặt cửa lại. Họ đang thực hiện các thao tác sơ và cấp cứu cho bà lão. Người phụ nữ cố tỏ ra mạnh mẽ mà nước nắt cứ tuông rôi. Bà ấy đứng ngoài phòng kính dõi theo từng hành động của những người trong căn phòng kính đó. Sau một hồi cố gắng hết sức, các y bác sĩ kéo chăn đắp mặt bà lão lại rồi bước ra. Người phụ nữ kia thì ngất xỉu. Vừa lúc đó, chồng bà chạy tới và bế bà về khu nghĩ dưỡng… …Cô con gái của họ hồi phục nhanh gấp đôi người bình thường làm ai nấy cũng vui mừng. Nhưng trong lòng họ vẫn canh cánh nỗi đau một người thân vừa mới mất đi. Hai vợ chồng đó quyết định sẽ nói cho con gái họ biết rằng ngoại nó đã mất, và rồi… - Ba mẹ gạt con, trả bà lại cho con…- Đứa bé khóc lên, người phụ nữ ôm nó vào lòng. - Bà đã đến thiên đàng rồi Như à. Bà vẫn dõi theo con đó Như…- Mẹ nó có ngăn nước mắt chảy. - Mẹ nói dối. Con không phải trẻ con, không phải những đứa trẻ ngu ngốc kia đâu mà ba mẹ gạt con. Rõ ràng là tại con nên ngoại mới chết, tại con hết, con đang chết. Nói đến đây, nó vùng chạy khỏi vòng tay mẹ nó nhưng đã bị ba nó ôm lại. - Như ngoan đi, ngoại mà biết con thế này ngoại sẽ không vui đâu! Ngoan nghe lời ba mẹ đi. – Ba nó an ủi. - Ông buông tôi ra. Tôi ghét ông. Ông không thương tôi. Ông tránh xa tôi ra mau. Ông là người độc ác. Ba tôi chết rồi. – Nó đẩy ba nó ra rồi ngồi co ro một góc mà khóc. Ba nó biết tại sao nó hận ông ấy như thế. Cứ mỗi lần ông ấy bực tức chuyện gì là lại lôi nó ra đánh. Làm ăn thua lỗ, cãi nhau với ai thì nó lại là thứ xả giận. Có một lần, ngoại nó đã đỡ một gậy cho nó mà không đi lại được gần 3, 4 ngày. Thử hỏi một đứa trẻ, lại là con gái, phải chịu những trận như vậy thì có bị tổn thương thể chết lẫn tinh thần mặng nể như thế không? Kể từ ngày hôm đó, nỗi dằn vặt cứ im sâu như khắc vào trong ký ức của nó. Nó nghĩ rằng nó đã hại chết ngoại nó. Nó sợ phải nhìn thấy bức ảnh mà mình chụp chung với ngoại, nhưng nó càng sợ hơn khi bức ảnh đó rồi xa nó. Bức ảnh được lồng khung kĩ lưỡng và cất trong một chiếc hộp màu đen là dượng đã làm cho nó. Và cũng kể từ hôm đó, nó biến thành một con người khác, một con người lạnh và đáng sợ. Ba đứa kia là người hiểu hết nổi mất mát của nó to đến đâu. Họ ra sức bảo vệ và tránh đụng đến nỗi đau của nó đến từng chi tiết nhỏ nhất…***.
|
Chương 28: Quay trở lại phòng nó hiện giờ, mọi thứ vẫn chìm sâu trong vô vị và sự lạnh lẽo. Nó vẫn quỳ đó, nước mắt vẫn rơi nhưng rơi trong im lặng. Nhi muốn ôm nó nhưng Minh đã ôm cô vào lòng vì sợ nó sẽ xô Nhi ra lần nữa. Hắn đang vỗ về đứa em họ của mình, nhỏ đang sợ sệt tột độ. Mai sà vào lòng Lâm mà khóc. Đức Anh ôm Ngọc vào lòng. Tuy rằng họ chẳng biết chuyện gì. Nó quệt nước mắt, nói đúng hơn là không còn khóc tiếp nữa. Từng bước chân của nó tiến thẳng về phía nhỏ My và hắn. Nhỏ My sợ chết khiếp, rụt đầu vào ngực hắn. - Như à My xin lỗi! My…My thấy bức ảnh trên…trên bàn thì…thì định cầm lên xem…xem nhưng vô…vô ý làm…làm…làm rơi. – Nhỏ My nấc lên từng tiếng. Nó vẫn im lặng. Bây giờ nó đang đứng trước mặt hai người bọn hắn, xung quanh đó, tất cả mọi người đang lo sợ nhìn nó. Ánh mắt của nó vô cùng nguy hiểm. Nhỏ My đến một cái ngước lên cũng không dám mà còn run cầm cập. - Chân bạn chảy máu đó Như! – Hắn nói với nó, nhưng vòng tay thì vẫn ôm chặt nhỏ My. - Tại sao mày dám làm vậy hả con khốn? – Nó nhìn chằm chằm vào My như kẻ đi săn nhìn con mồi - My...My không làm…làm… - Mày câm miệng lại cho tao. Bức ảnh làm sao ở trên bàn hả? Vừa dứt lời, nó lao đến nắm đầu nhỏ My kéo ra làm hắn không kịp phản ứng. - Còn chối nữa! – Nó ném My trúng tường rồi tiến lại nắm cổ áo nhỏ. - My…My…không có. – Nhỏ lại nấc lên. - Dám làm mà không dám nhận này! – Nó đập đầu My vào tường liên tiếp. - Cô có thôi đi không hả? My nói là My không có làm rồi còn gì. – Hắn xô nó ra trước khi nó đánh nhỏ My tiếp. Nó nhìn hắn. Trong vòng tay của hắn, nhỏ My đang khóc lên. - Mày đau sao? Tao cho mày cơ hội lần cuối, mày nhận không? – Giọng nói đầy sát khí của nó kèm theo cái chỉ tay thẳng mặt nhỏ My. Nhỏ My nhìn nó rồi lắc đầu chối tội. - Mày còn ở đó mà… “ Bốp!”. Âm thanh của một cái tát tay thật mạnh vang lên. Nó đưa tay lên má mình, chỗ đó đang sưng lên. Hắn nhìn vào bàn tay hắn, bàn tay mà hắn vừa đánh người con gái mình thương yêu. Nó chưa nói hết câu thì đã ăn ngay một cái tát từ hắn. - Như…Như có sao không? – Hắn nắm lấy tay nó. Nó ngước lên nhìn hắn rồi hất tay hắn ra. Từ khéo miệng của nó, một dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống cằm. Gương mặt nó ngay lúc này còn đáng sợ hơn cả thần chết. - Xin lỗi Như! Khang không…không cố ý! – Hắn định đưa tay lên miệng nó thì… “ Bốp”. Lại một cái tát tay nữa, nhưng không phải là từ nó mà là của Nhi. Nhi đang nhìn hắn bằng ánh mắt đỏ ngầu tức giận rồi nhào đến ôm nó. Nó lại xô Nhi ra lần nữa rồi tiến lại nắm đầu kéo nhỏ My ra lần nữa. - Mày dám làm thế với ngoại tao! Ai cho mày cái gan đó hả? – Nó vừa nói vừa đập liên tiếp đầu nhỏ My vào tường. - Cô có thôi đi không hả? Hắn nhào đến kéo nó ra khỏi người My. Nhưng lần này thì Minh và Đức Anh đã chạy đến ngăn hắn lại. - Bọn bây làm gì thế hả? Buông tao ra mau. Không thôi cô ta sẽ giết người đó! Buông tao ra. – Hắn cố gắng la lên và vùng vẫy khỏi hai người đó nhưng vô ích. - Mày nghe tao nè Khang! Mày chưa hiểu chuyện gì mà mày kết tôi Như rồi ! Mày có phải đàn ông không hả? – Minh quát hắn làm hắn hơi nguôi ngoai. Họ quay sang nhìn nó. Nó đang xốc cổ áo My lên. Nhìn nó bây giờ thật sự rất đáng sợ, cứ như nó sẽ xé xác My ra vậy. - Tao cho mày cơ hội lần cuối, mày đã làm gì bức ảnh của ngoại tao? – Nó chỉ vào mặt My. - My…My…- Nhỏ My lắp bắp rồi lắc đầu phủ nhận. - Không nhận này. – Nó quật thật mạnh đầu nhỏ My xuống, lần này thì nhỏ ngất liệm. Hắn thấy cô em họ yêu quý của mình như thế thì cơn giận lên đến đỉnh điểm, định vùng vẫy thật mạnh nhưng nó đang tiến về phía hắn. - Đừng trách tôi! – Dứt câu, nó xuống một đòn thật mạnh sau gáy làm hắn cũng ngất liệm. Nó đi lạy bên Nhi, nhìn Nhi chằm chằm. - Xin lỗi đã làm mày đau! – Nó. - Không sau! – Nhi bật khóc rồi choàng đến ôm nó. - Mày giúp tao đưa Khang lên lầu 2 nghỉ đi. Tao không thể tha cho đứa nào làm vậy với ngoại tao, mượn phòng sân thượng nhà mày. – Nó buông Nhi ra rồi đi lại tủ đầu giường lấy điện thoại và lên phòng sân thượng trước. Nhi lấy điện thoại điện của mình gọi cho quản gia dưới lầu nhờ ông hướng dẫn Đức Anh và Lâm đưa hắn lên lầu 2 nghỉ ngơi rồi cho người làm đưa My lên phòng sân thượng của biệt thự. - Phiền Minh đi theo bọn này. – Nhi nói với Minh. - Không có gì! – Minh cười khổ. Nói rồi hai người cùng nhau đi lên phòng sân thượng. Ngọc và Mai đã đi cùng với nó...
|
Chương 29: Sau khi đưa hắn về phòng thì hắn mơ màng tỉnh lại. Hắn ngồi dậy. Cái cảm giác đau buốt vẫn còn sau gáy. - Đây là đâu? My đâu? Như đâu? – Hắn hỏi hai đứa bạn mình. - Tao tưởng mày sẽ hỏi Như trước chứ! Đức Anh lên tiếng và quay mặt về phía hắn với ánh mắt khó chịu. - Như cho người đưa My của mày đi rồi. Mày lại đây. – Lâm nói rồi ngoắt tay hắn lại bộ sofa mà hai chàng đang ngồi. Trên bàn là một chiếc laptop được nối với camera của một căn phòng nào đó. Qua màn hình là hình ảnh nhỏ My đang ngồi ngất liệm trên ghế, xung quanh dường như không có ai. - My đang ở đâu? – Hắn bức bối. - Bọn tao không thể nói được. Mai nói với tao là phải để mày xem những cảnh diễn ra trong màn hình tường tận đến từng chi tiết. – Lâm nhún vai. - Thôi thì cứ coi hẳn hay. Nhưng tao cho mày biết luôn, chuyện này là chủ ý của Như đấy. Coi chừng em gái My yêu quý của mày không bảo toàn tính mạng đâu – Đức Anh vỗ vai hắn rồi vuốt cằm. Hắn đang rối nên đành nghe theo. Phòng sân thượng… Hiện giờ nhỏ My vẫn còn “ ngon giấc” một cách yên bình. Vết thương trên đầu nhỏ vẫn còn chảy máu nhưng không đáng kể. “ Rào”. Tiếng của một thố nước to tạt thẳng vào người My. Rồi những viên nước đá rơi lạch cạch xuống sàn. Người tạt không ai khác chính là nó. My mơ màng tỉnh lại với cảm giác lạnh buốt tê người. - Mày…mày muốn gì? – Nhỏ My cố kênh kiệu. - Mày đã làm gì bức ảnh của ngoại tao? – Nó lạnh giọng. My ngước lên nhìn nó rồi nhìn xung quanh. Không thấy người của FK vì Minh đang nấp ở một chỗ mà ngoài tầm nhìn của nhỏ. Nhỏ cười đểu trả lời: - Tao làm gì thì mày cũng thấy rồi đó. Chà đạp thôi! Nó nhìn My, nhưng lại là một ánh nhìn buồn bã. Ba đứa bạn nó đứng phía sau thì thầm: - Ken nó sẽ giết người mất! – Ngọc. - Tao cũng nghĩ vậy đấy! Tao lo quá! – Mai. - Bộ trước giờ nó chưa giết người à? Xem tiếp kịch hay đi và đừng xen vào là được rồi! Ok?– Nhi. - Ok! – Hai đứa đồng thanh. Nó đang từ từ tiến lại phía My, nắm đầu nhỏ giật ngược lên. - Sao lúc nãy mày không giỏi thừa nhận đi con chó? – Nó. - Nếu tao đoán không lầm thì mục đích của tao mày nắm rõ còn gì? – Nhỏ My lại cười. - Hay lắm! Tao cho mày biết, bức ảnh mà mày cho là rác rưởi kia dù có giết cả nhà mày cũng không đền nổi. Mà tao nhớ không lầm thì Trịnh Kim là ba mày thì phải? – Nó đưa con dao găm lướt nhẹ trên mặt My làm nhỏ lạnh sống lưng. - Mày làm gì được tao? Ba tao sẽ giết mày! Haha. – My. Nghe câu này, nó càng giật mạnh tóc nhỏ làm nhỏ “ Á” lên một tiếng đau đớn. - Tao nghĩ TT đã nói cho mày biết thân phận của Tứ Đại hay chí ít cũng là tao rồi chứ? – Nó. - Bọn mày là thá gì? Nhà này của mày sao? Đụng đến thiên kim họ Trịnh thì chỉ có đường chết! – Nhỏ My lên mặt. - Mày dám động đến bức ảnh đó mà còn sống đến giờ này là mày tu 10 kiếp rồi đấy! Mày thấy tao im lặng nên mày cứ lấn tới. Mày lầm rồi. Lần này cả bà tao mà mày còn dám động đến. Để rồi xem. Nó nói rồi lấy điện thoại điện cho ai đó. - Ngay ngày mai đuổi học Trịnh Khánh My. – Nó quát vào điện thoại rồi cúp máy. - Mày dám…? – My nghiến răng. - Sao lại không? Chưa hết đâu. – Nói xong, nó lại gọi điện. - Bán 80% trái phiếu của bất động sản Phú Mỹ Hưng và giảm 75% giá thành cổ phiếu của công ty đó xuống ngay lập tức. – Nó nói một cách nhẹ nhàng đầy ẩn ý chết người. - Làm ơn dừng lại đi! Như tha cho My đi. – Nhỏ My giẫy giụa cầu xin nó. - Tha? Nực cười! Tao sẽ cho anh họ mày xem một trò hay. – Nó nói xong thì nhìn sang ống kính bằng một ánh mắt nguy hiểm. - Tao sẽ cho mày hai cơ hội. Một là mày nói hết nhũng việc mày đã làm thì tao sẽ xem xét lại. Hai là mày cứ giữ cái giọng của thiên kim tiểu thư gì đó thì tao sẽ thẳng tay. Thế nào, chọn đi?! – Nó nói rồi cười nửa miệng và bước ra xa. - Bức hình đó là My lấy trong tủ quần áo ra rồi…rồi…đập vỡ nó. Nhưng xin Như tha cho My đi, Như làm ơn… Nhỏ chưa nói hết câu thì “ Sựt”… Tiếp theo là một tiếng “ Á” chói tay. Một con dao găm dài khoảng nửa gang tay đăm thẳng vào vai nhỏ, máu bắt đầu tuông ra. - Mày…mày…không phải mày nói sẽ tha cho tao sao khi tao nói ra sao? Con khốn! – Nhỏ My nghiến răng. - Tao chưa từng nói sẽ tha cho mày nhé. Tao chỉ nói xem xét lại thôi. – Nó lại cười. - Mày…mày…- Nhỏ tức tưởi. Nó tiến lại gần My, nâng cầm nhỏ lên và vỗ nhẹ vào má nhỏ. My cố hất mặt ra nhưng nó đã bọp chặt hai má làm cho xương của nhỏ như muốn vỡ tung ra. Nhỏ nhìn nó bằng ánh mắt đầy cay cú. My chưa kịp phản ứng gì thì một động tác vừa nhanh vừa gọn của nó lướt qua mặt cô. My cảm nhận được có một thứ gì đó đang chảy trên má mình, kèm theo là một cảm giác rát không tả nổi. Tiếp theo sau đó, cái dung dịch kia nhỏ xuống đất, My nhìn xuống. - M…áu…! Mày đã làm gì mặt tao hả con khốn? – My cố giãy giụa. Nhỏ vừa dứt lời thì Mai từ sau đi tới với một cái gương trên tay, Mai đang cười, một nụ cười đắt chí. Mai đưa gương cho nó rồi lùi ra sau. Nó nâng cái gương đó lên trước mặt My. Không biết nhỏ đã thấy nhưng gì mà mặt mày tái xanh, nước mắt chảy ròng. Những giọt nước mắt đó lăng trúng vết thương làm cho cơn đau tăng lên gấp bội. - Sao? Đẹp không? Chữ X đấy, nét đặt trưng khi Tứ Đại ra tay trả thù. – Nó khoanh tay trước ngực, ung dung trả lời và nhìn vào hai chữ X trên má nhỏ. - Đừng để tao thoát, nếu không tao sẽ giết chết mày. – My nghiến răng. - Bây giờ thì mày còn gì nào? À mà Ju còn có quà cho mày đấy. – Nó nghiêng nửa đầu về phía sau ra hiệu cho Nhi. Nhi bước lên với cái điện thoại trên tay. Cô mở một đoạn ghi âm và để âm lượng mức lớn nhất khiến cho những người quan sát qua camera có thể nghe được. - Alo! Tao My nè! – My. - … - Yên tâm, ổn cả. Con câm đó vẫn chưa về! Mà về làm gì, chết quách cho xong. – My. -… - Ừ! Tao đang từ từ chia rẽ họ. Rồi chúng ta sẽ có được FK mà thôi. – My. - … - Không cần lo. Tao đủ thông mình để nắm tình hình mà. Họ đang rối lên kia kìa. – My. - … - Rồi! Quyết định vậy đi. Bye mày. – My. - … Qua điện màn hình laptop, giọng nói của My rõ mồn một làm họ đơ người. Minh trực tiếp ở hiện trường sau khi nghe xong thì mở cửa chạy lên phòng của hắn. Đến nơi, chưa ai kịp nói gì thì Minh đã ra hiệu xem tiếp đi rồi hẳn nói. Sau khi đoạn ghi âm kết thúc, mặt My tệ càng tệ hơn. Nhỏ ngước lên nhìn Nhi, ánh mắt đầy thù hận. Nhi nhìn nhỏ cười khinh. Ngọc và Mai từ sau bước lên. - Tao tha mạng chó cho mày. Mày về mà nói với bọn kia cẩn thận. Chỉ là Tứ Đại chưa ra tay thôi. – Nó nói rồi bước đi. - Cởi trói và đưa cô ta xuống nhà xe. Ngắt kết nối camera với laptop và cho người gọi những người trên lầu 2 xuống đi. – Nhi ra lệnh với người làm. My làm gì còn sức mà chống cự nên cứ mặt cho hai người làm lôi cô xuống nhà xe. - Thưa! Cô chủ cho mời các cậu về. – Quản gia của Nhi. - Vâng. Bác xuống trước đi. – Lâm. - Vậy tôi xin lui. – Quản gia nói rồi đóng cửa phòng lại. FK ngồi xuống bộ sofa. - Mày không đưa My về sao? – Đức Anh. - Mặc xác cô ta! – Hắn bức bối. - Nhưng My đang đợi mày kìa! – Lâm. - Thì cứ để cô ta đợi. Mà mày kể cho tao nghe lai lịch bức ảnh đi Minh. Mày biết mà đúng không? – Hắn. - Ừ. Chuyện là thế này. !@#$%^&%$^%(&%&*^(&(*&^(^&^* Sau ít phút, toàn bộ lai lịch về bức ảnh đươc Minh tường thuật lại tất ci. Ai nấy cũng thấy xót xa cho nó. Nếu những tổn thương đó chưa từng đến với nó thì có lẽ giờ đây nó đã rất hồn nhiên và hòa đồng. Đột nhiên hắn đứng phắt dậy bước đi. - Mày đi đâu đó? – Minh kéo hắn lại. - Tìm Như! – Hắn lạnh lùng đáp. - Như sẽ không tha lỗi cho mày đâu! – Minh. Hắn quay lại lườm Minh. - Nhi đã nói với tao như thế. Rõ là mày không tìm hiểu rõ sự việc mà đã kết tội Như còn gì! – Minh. - Nhưng tao có thể xin lỗi. – Hắn quát lên. - Tao nghĩ chúng ta nên về đi. Để chuyện này lắng xuống rồi hẳn tính. – Lâm đâm chiêu. - Ừ! Tao cũng nghĩ vậy. Về đi. – Đức Anh. Hắn có hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng quyết định ra về. FK bước xuống nhà xe thì trông thấy bộ dạng đáng thương của My đang cố sức mà đứng đợi. Thấy hắn, My lấy tay che nửa khuôn mặt lại rồi đi đến bên hắn làm ánh mắt đáng thương. - Anh…anh Khang! – Nhỏ òa khóc sà vào lòng hắn. Không nghĩ ngợi gì, hắn xô nhỏ ra ngay lập tức rồi cúi xuống phủi quần áo. Nhỏ My nhìn hắn rồi tự hỏi sao hắn lại đồi xử với mình như thế? Không lẽ hắn đã biết những chuyện mình làm? Cả khuôn mặt với hai chữ X này nửa, phải làm sao đây? Đang mông lung với những suy nghĩ rối như mối tơ vò, nhỏ My hoàn hồn lại đuổi theo hắn khi hắn đang định đóng cửa xe lại. My mặc kệ gương mặt của mình, dùng hai tay nắm tay hắn vẻ cầu xin. Hắn quay sang nhìn My. Một gương mặt đáng kinh tởm. Kinh tởm vì sự giả dối của nhỏ, kinh tởm vì mình quá tin My và kinh tởm vì hai chữ X đó. Hắn đưa tay lên vuốt cằm của My, một động tác đánh giá người khác rồi hất tay nhỏ ra và rồ ga chạy mấy. Bốn chiếc xe lao vút ra khỏi cổng của căn biệt thự, bỏ lại My giữa một không gian lẻ loi đầy đáng sợ. My cố lết bước ra khỏi cổng và bắt taxi về. Trước khi bước lên xe, nhỏ ném vào biệt thự một ánh nhìn chứa đầy vẻ hận thù. Mọi việc diễn ra từ nãy đến giờ đều nằm trọn trong tầm nhìn của Tứ Đại. Họ đứng trên ban công lầu 4 quan sát từ đầu đến cuối sự việc trong gara. Nó nhết cười, nụ cười hài lòng thấy rõ. Xong xuôi mọi việc, nó bước xuống lầu và trở về phòng mà không nói lời nào, bỏ lại ba đứa chỉ biết đứng nhìn nhau chua xót. Ai trong ba đứa ắt hẳn cũng biết rằng, đã 7 năm kể từ cái ngày dượng nó trao chiếc hộp đó cho nó, nó đã không một lần dám mở ra mà xem. 7 năm trôi qua nó cố đè nén nổi đau đã xảy ra nhưng việc đó cứ càu xé nó không tha. Nó đã làm gì người dám đem nỗi đau lại cho nó? Ba đứa cứ nghĩ nó sẽ lấy mạng My nhưng không ngờ nó chỉ đánh. Nó nương tay và nó không giết. Ba đứa nghĩ rằng chữ X là quá nhẹ, không đúng với bản tính thật sự của nó nhưng chỉ biết im lặng mà trở về phòng, không dám lên tiếng hỏi nó một câu. Về phần nó, sau khi trở lại căn phòng u tối đó thì cho người đem quần áo vức hết, nó còn rất nhiều đồ trong vali. Những người làm nghe theo lời nó và tuyệt nhiên không dám đụng vào khung hình vỡ cùng bức ảnh cũ kia. Sau khi người làm đã xong việc, nó khóa cửa phòng lại, bước từng bước nặng nề đến bức ảnh rồi quỳ xuống. Một lần nữa những mảnh vở thủy tinh lại đâm vào chân nó, đâm vào những vết thương chưa khổ hẳn máu lúc nảy. Nó không khóc, dùng bàn tay mềm mại nhặt bức ảnh lên rồi ôm vào lòng. - Ngoại ơi, con xin lỗi. Là con không tốt, không dám thẳng tay giết chết cô ta. Con không thể giết chết người đã chà đạp lên ảnh của ngoại, con đáng chết. Ngoại ơi!!! Tiếng nó gào thét trong căn phòng cách âm không thể truyền ra ngoài càng làm không gian u tối trở nên não nề. Đến lúc này thì nó không thể cầm được nước mắt. Nó khóc. Một mình nó lẻ loi trong căn phòng tối mịt. Một mình nó cố dùng nước mắt nhấn chìm nỗi đau quặng thắt trong lòng. Nó đã làm gì sai mà ông trời lại trừng phạt nó đến vậy? Chả lẽ nó không xứng đáng sống trên đời hay sao? Và tại sao, tại sao nó lại tha cho cô ả đó? Nó khóc thét lên, cố làm loãng nỗi đau của mình thì ngoài trời đột nhiên đổ mưa. Cửa ở ban công không đóng làm vài hạt mưa lất phất hất vào, nhìn chúng đang cố lấp lánh nhờ vào ánh đèn đường yếu ớt. Nó không màn đứng dậy kéo cửa. Nó để bức ảnh vào trong chiếc hộp đen và cất lại vào tủ. Lau khô nước mắt, nó lấy vội bộ quần áo mặt nhà trong va li rồi bước vào nhà tắm. Làn nước lạnh tê buốt tràn vào người nó làm vết thương trên hai đầu gối đau đến điến người. Nó cười nhạt, một nụ cười bất cần đời. Trong đầu nó bây giờ là lời nói của ngoại nó trước khi mất. Bà đã nhờ mẹ nó hàn gắng quan hệ giữa ba nó và nó. Nhưng mẹ nó đã làm gì? Bà còn không quan tâm đến nó thì hàn gắng gì chứ! Còn quan hệ giữa nó và ba nó, có vẻ là do ba nó nhận ra ông đã sai nên đã lên tiếng trước. Dù gì đi nữa một phần trong con người nó rất thương ông, tha lỗi cho ông là chuyện không mấy khó khăn. Nó bước ra khỏi nhà tắm, vẫy vẫy mái tóc đen óng dài ngang lưng rồi nhìn ra ban công, ánh đèn đường có vẻ như đã vô hiệu mà chỉ có ánh đèn từ phòng tắm hất ra làm căn phòng đầy ma mị. Thay vì tìm công tắt thì nó lại chả màn bật đèn làm gì. Màn đêm đúng là có sức quyến rủ đối với một con người lạnh lùng. Hôm nay nó thật sự rất mệt. Mệt vì chặn đường từ Sydney về. Mệt vì hàng tá công việc phải giải quyết trong những ngày ở Úc và mệt vì nỗi đau năm xưa… Nó nằm trên giường, tay gác lên trán rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Ngoài trời vẫn mưa như trút nước. Những mũi kim của tạo hóa đang làm não nề và u sầu hơn căn phòng của một thiên thần gãy cánh…
|
Chương 28: Quay trở lại phòng nó hiện giờ, mọi thứ vẫn chìm sâu trong vô vị và sự lạnh lẽo. Nó vẫn quỳ đó, nước mắt vẫn rơi nhưng rơi trong im lặng. Nhi muốn ôm nó nhưng Minh đã ôm cô vào lòng vì sợ nó sẽ xô Nhi ra lần nữa. Hắn đang vỗ về đứa em họ của mình, nhỏ đang sợ sệt tột độ. Mai sà vào lòng Lâm mà khóc. Đức Anh ôm Ngọc vào lòng. Tuy rằng họ chẳng biết chuyện gì. Nó quệt nước mắt, nói đúng hơn là không còn khóc tiếp nữa. Từng bước chân của nó tiến thẳng về phía nhỏ My và hắn. Nhỏ My sợ chết khiếp, rụt đầu vào ngực hắn. - Như à My xin lỗi! My…My thấy bức ảnh trên…trên bàn thì…thì định cầm lên xem…xem nhưng vô…vô ý làm…làm…làm rơi. – Nhỏ My nấc lên từng tiếng. Nó vẫn im lặng. Bây giờ nó đang đứng trước mặt hai người bọn hắn, xung quanh đó, tất cả mọi người đang lo sợ nhìn nó. Ánh mắt của nó vô cùng nguy hiểm. Nhỏ My đến một cái ngước lên cũng không dám mà còn run cầm cập. - Chân bạn chảy máu đó Như! – Hắn nói với nó, nhưng vòng tay thì vẫn ôm chặt nhỏ My. - Tại sao mày dám làm vậy hả con khốn? – Nó nhìn chằm chằm vào My như kẻ đi săn nhìn con mồi - My...My không làm…làm… - Mày câm miệng lại cho tao. Bức ảnh làm sao ở trên bàn hả? Vừa dứt lời, nó lao đến nắm đầu nhỏ My kéo ra làm hắn không kịp phản ứng. - Còn chối nữa! – Nó ném My trúng tường rồi tiến lại nắm cổ áo nhỏ. - My…My…không có. – Nhỏ lại nấc lên. - Dám làm mà không dám nhận này! – Nó đập đầu My vào tường liên tiếp. - Cô có thôi đi không hả? My nói là My không có làm rồi còn gì. – Hắn xô nó ra trước khi nó đánh nhỏ My tiếp. Nó nhìn hắn. Trong vòng tay của hắn, nhỏ My đang khóc lên. - Mày đau sao? Tao cho mày cơ hội lần cuối, mày nhận không? – Giọng nói đầy sát khí của nó kèm theo cái chỉ tay thẳng mặt nhỏ My. Nhỏ My nhìn nó rồi lắc đầu chối tội. - Mày còn ở đó mà… “ Bốp!”. Âm thanh của một cái tát tay thật mạnh vang lên. Nó đưa tay lên má mình, chỗ đó đang sưng lên. Hắn nhìn vào bàn tay hắn, bàn tay mà hắn vừa đánh người con gái mình thương yêu. Nó chưa nói hết câu thì đã ăn ngay một cái tát từ hắn. - Như…Như có sao không? – Hắn nắm lấy tay nó. Nó ngước lên nhìn hắn rồi hất tay hắn ra. Từ khéo miệng của nó, một dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống cằm. Gương mặt nó ngay lúc này còn đáng sợ hơn cả thần chết. - Xin lỗi Như! Khang không…không cố ý! – Hắn định đưa tay lên miệng nó thì… “ Bốp”. Lại một cái tát tay nữa, nhưng không phải là từ nó mà là của Nhi. Nhi đang nhìn hắn bằng ánh mắt đỏ ngầu tức giận rồi nhào đến ôm nó. Nó lại xô Nhi ra lần nữa rồi tiến lại nắm đầu kéo nhỏ My ra lần nữa. - Mày dám làm thế với ngoại tao! Ai cho mày cái gan đó hả? – Nó vừa nói vừa đập liên tiếp đầu nhỏ My vào tường. - Cô có thôi đi không hả? Hắn nhào đến kéo nó ra khỏi người My. Nhưng lần này thì Minh và Đức Anh đã chạy đến ngăn hắn lại. - Bọn bây làm gì thế hả? Buông tao ra mau. Không thôi cô ta sẽ giết người đó! Buông tao ra. – Hắn cố gắng la lên và vùng vẫy khỏi hai người đó nhưng vô ích. - Mày nghe tao nè Khang! Mày chưa hiểu chuyện gì mà mày kết tôi Như rồi ! Mày có phải đàn ông không hả? – Minh quát hắn làm hắn hơi nguôi ngoai. Họ quay sang nhìn nó. Nó đang xốc cổ áo My lên. Nhìn nó bây giờ thật sự rất đáng sợ, cứ như nó sẽ xé xác My ra vậy. - Tao cho mày cơ hội lần cuối, mày đã làm gì bức ảnh của ngoại tao? – Nó chỉ vào mặt My. - My…My…- Nhỏ My lắp bắp rồi lắc đầu phủ nhận. - Không nhận này. – Nó quật thật mạnh đầu nhỏ My xuống, lần này thì nhỏ ngất liệm. Hắn thấy cô em họ yêu quý của mình như thế thì cơn giận lên đến đỉnh điểm, định vùng vẫy thật mạnh nhưng nó đang tiến về phía hắn. - Đừng trách tôi! – Dứt câu, nó xuống một đòn thật mạnh sau gáy làm hắn cũng ngất liệm. Nó đi lạy bên Nhi, nhìn Nhi chằm chằm. - Xin lỗi đã làm mày đau! – Nó. - Không sau! – Nhi bật khóc rồi choàng đến ôm nó. - Mày giúp tao đưa Khang lên lầu 2 nghỉ đi. Tao không thể tha cho đứa nào làm vậy với ngoại tao, mượn phòng sân thượng nhà mày. – Nó buông Nhi ra rồi đi lại tủ đầu giường lấy điện thoại và lên phòng sân thượng trước. Nhi lấy điện thoại điện của mình gọi cho quản gia dưới lầu nhờ ông hướng dẫn Đức Anh và Lâm đưa hắn lên lầu 2 nghỉ ngơi rồi cho người làm đưa My lên phòng sân thượng của biệt thự. - Phiền Minh đi theo bọn này. – Nhi nói với Minh. - Không có gì! – Minh cười khổ. Nói rồi hai người cùng nhau đi lên phòng sân thượng. Ngọc và Mai đã đi cùng với nó...
|
Hay wá. Ghét con chó My vs TT
|