Tứ Đại Thiên Dương
|
|
Chương 34: 5’ sau, bốn chiếc moto của Tứ Đại xuống hiện ở kho chứa hàng khu B của bến cảng. Tứ Đại dựng xe sau một khoang hàng container lớn rồi đi lại một chỗ bàn bạc. Tứ Đại lấy điện thoại ra xem bản đồ định vị. Vị trí của họ và chấm đó kia hiện tại rất gần. Nó mở phần bản đồ chi tiết lên rồi nhìn xung quanh. “ Tít!”. Âm thanh báo hiệu hướng của bản đồ và máy chủ đã chính xác. Nó hạ điện thoại xuống, nhìn ra phía sau. Những gì mà Tứ Đại thấy được phìa hơi xa kia là một căn nhà rộng lớn có vẻ bỏ hoang. - Ken! Chúng ta cần ống nhòm. – Nhi nhìn nó. - Yên tâm! Lúc tụi bây thay quần áo tao đã chuẩn bị đây. Nó nói rồi lấy từ một ngăn nhỏ của túi đựng súng ra bốn túi nhỏ đựng ống nhòm chuyên dụng của quân đội. Ba đứa nhận lấy từ tay nó rồi đưa lên mắt quan sát. - Xem nào! Gồm có 4 chiếc oto và cũng hơn 10 chiếc moto phân khối lớn đấy. – Nhi. - Cả người canh gác nữa! Phải hơn 20 người đứng xung quanh đó! – Ngọc. Ba đứa quan sát xong quay sang nhìn nó. Nó đang tháo cây súng lục trên đùi ra rồi gắn giảm thanh vào. - Nè! Là một nhà hoang mà Ken. – Mai có ý ngăn nó lại. - Đây là Việt Nam, không phải Úc hay Mỹ đâu! – Nó ngước lên trả lời rồi quay xuống quấn súng lại vị trí cũ sau khi đã lắp giảm thanh xong. - Ừ nhỉ! – Ba đứa đồng thanh. Nó lắc đầu nhìn ba đứa, lớn rồi mà nó vẫn cứ lo cho họ như con nít. Nó kéo túi đựng súng ra quăng cho mỗi đứa một nòng giảm thanh. - Ồ! Cảm ơn bạn hiền! – Ba đứa cười xòa và bắt đầu lắp vào. - Tình thế nào mà còn cười được?! – Nó lắc đầu. Đợi ba đứa gắn giảm thanh rồi quấn lại vị trí cũ, nó đưa ống nhòm lên nhìn thử địa điểm rồi nói: - Không biết tình hình bên trong thế nào? - Sắp xếp sao đây? – Mai. - Từ đây tới đó…- Liết qua một khối container chất chồng gần đó - …Nhất định phải hơn 300 yard*. Trong đây bắn tỉa là sở trường của Zenny và Ry. Nhưng chúng ta không biết họ có chuyện gì nên không thể liều mà cho cả hai cùng vào vị trí phục kích được. – Nhi. - Ít nhất phải có một người phục kích. - Mai. - Nghe đây, bây giờ sẽ thế này… Tứ Đại chụm lại một góc nghe kế hoạch của nó. … Trong lúc này, tại kho gạo bỏ hoang… - Xem ra không thể đàm phán bằng miệng với các cậu rồi. – Nói xong, lão Lâm Kỳ ra hiệu cho các nóng súng vào tư thế chuẩn bị. FK vẫn rất bình tĩnh và lạnh lùng. Họ vẫn ngồi chéo chân trên bốn chiếc ghế đối diện lão với gương mặt không tí cảm xúc. - Nhìn các cậu tôi thật không hiểu, tạo sao không ngoan ngoãn nghe lời tôi. Cần gì phải dùng đến bạo lực thế không biết. Hơn nữa, các cậu lại đến một mình. Xem ra các cậu cũng biết mình thua rồi thì phải! – Lão nói xong thì cười lớn, miệng nhả khói nghi ngút trông rất ngông cuồng. “ Rầm!”. Âm thanh vang dội vang lên làm mặt lão biếng sắc. FK đứng dậy, đá tung bàn ghế trước mặt. Thấy hành động của FK, các họng súng ngay lập tức hướng về phía họ không chút chần chừ. - Các cậu định ra oai trước mặt Lâm Kỳ lão đại ta sao? Thật nực cười! Hahaha! - Ông muốn đấu chứ gì? Được, tôi cho ông đấu cùng FK bọn tôi. – Giọng nói chứa đầy lạnh giá và như phát ra từ địa ngục cùa hắn kèm theo nụ cười khinh thường làm lão ra tức xanh mặt. Nói xong, nhanh như cắt, FK móc súng ra chỉa vào phía các tên cận vệ mà bắn. Bốn người tám cây, cứ nhắm ngay tâm mi mà bắn, chuẩn xác cực độ. Lần lượt từng tên một ngã xuống. Lượt nổ súng đầu tiến, bốn người của FK hạ hơn 20 tên thuộc hạ làm Lâm Kỳ sợ rung, người đầy mồ hôi vì căn thăng. Những tên tiếp theo cũng bước lên nhưng cũng rung không khác gì ông chủ của mình. Cứ thế, bọn họ đừng nhìn FK một cách kiêng dè sợ sệt. Fk đứng đâu lưng vào nhau, ánh mắt cảnh giác cực độ quan sát xem có tổng cộng bao nhiêu tên. Họ quả thật có đem đạn dự trữ nhưng kì thực lần này có rất nhiều thủ hạ, có cả ở trên lầu. Cho dù họ cao tay thế nào thì cũng có tổn hại. … Tứ Đại vừa bàn xong kế hoạch thì cũng là lúc tiếng súng rền vang lọt vào tai họ… Kế hoạch đã bàn xong, Mai sẽ là tay bắn tỉa bên ngoài. Cô bước đến bên cạnh chồng container gần đó, leo lên bật thứ nhì đếm từ trên xuống rồi núp sau bật thứ nhất mà ngắm. Cũng may, kho gạo bỏ hoang được lót kính, tuy rằng hơi khuất nhưng trong phạm vi 1000 yard thì cứ yên tâm vào tài nghệ của Mai. Nó bước đến bên cạnh moto của mình, mở cốp lấy ra một túi đựng súng khác. - Trừ Ry ra, hiện giờ trên người ba đứa bọn mình có 6 khẩu gồm ba súng bắn tỉa và ba súng lục. Để lại súng bắn tỉa cho Ry, chúng ta không cần nó. Cầm lấy. – Nó nói xong, ném thêm cho hai đứa mỗi đứa ba cây. - Đừng quấn chúng vào đùi nữa. Nhìn lên phần hông đi, có chỗ giắt súng đó. Nó vừa nói vừa làm, hai đứa cũng làm theo. Nó hoàn tất đầu tiên rồi đưa cho Nhi và Ngọc một tai phone không dây tiên thể liên lạc rồi cũng ném cho Mai một cái tượng tự, tất nhiên là nó cũng có. Hoàn tất khâu sơ bị thật nhanh chóng, ba người gồm nó, Nhi và Ngọc khéo léo tiến vào kho gạo. Do hỗn chiến đã bắt đầu nên bên ngoài tuyệt nhiên không còn ai. Mai đang nhắm súng vào nhóm người mặc đồ vest đen bên trong nhà kho mà cô chắc là quân địch. Do FK đứng ở phía góc ngoài cửa nên khuất tầm nhìn của Mai. Nhận thấy chưa có gì đáng ngại, Mai giương ống nhòm nhìn lên phía tầng trên. Đúng như cô đoán, còn có rất nhiều tên trang bị vũ khí bên trên nữa. Xem ra trận này Tứ Đại xen vào lá đúng rồi. Quan sát hoàn thành. Mai trở lại vị trí ngắm bắn. Ba người bọn nó đã tiếp cận được cánh cửa của kho gạo ( T/g: Bỏ hoang còn bày đặt đóng cửa.). Nhìn nhau gật đầu, ba đứa đá cửa xông vào không chút do dự. - Tất cả đứng im. – Nó nói, họng súng hướng về một người đàn ông đang ngồi hút xì gà nhưng có vẻ rất căng thẳng.
|
Chương 35: FK rất đỗi ngạc nhiên khi thấy ba đứa nó bước vào. Nhìn ba đứa giống y hệt những sát thủ thực thụ, vừa quyến rũ trong bộ quần áo ngắn màu đen, vừa ánh lên sự nguy hiểm chết người. FK nhìn ba đứa rồi nhìn sang mấy tên thủ hạ của Lâm Kỳ. Ôi trời ơi, bọn chúng đang nhìn ba đứa không chớp mắt. Không biết bao nhiêu tên há hốc mồng thèm khát. Thấy thế, máu trong người hắn, Minh và Đức Anh nóng lên từ từ. Ai bảo dám nhìn ba đứa thế kia. Còn Lâm, Lâm đang hỏi tại sao không thấy Mai xuất hiện. Hiểu được câu hỏi trong mắt Lâm, nó nhìn chàng gật đầu. Nhưng ngược lại, Lâm lại nhìn nó khó hiểu. Thấy ba đứa xông vào, Lâm Kỳ đứt phắt dậy vứt điếu thuốc sang một bên rồi nhìn chằm ba đứa. - Ta cứ tưởng các cậu oai phong lẫm liệt gì lắm. Không ngờ lại dựa dẫm một đám con gái coi trời bằng vun. – Lão ta cười ngạo nghễ, tay với lấy khẩu súng của tên thủ hả đứng cạnh bên. Ba đứa mặt kệ lão ta làm gì. Điều nên cảnh giác nhất là đám thủ hạ kia của lão. Ba đứa đâu lưng lại với nhau tiến lại phía FK. - Đột nhập thành công. Hành động. – Nó thông báo với Mai thông qua phone không dây. - Ok. – Mai trả lời lại. “ Đoàng! Đoàng! Đoàng!”. Ba phát súng chỉ thiên của Nhi làm Lâm Kỳ giật bắn người. Thì ra lão đang loai hoai lên nòng súng. Xem ra lão già thật rồi. - Zenny ép lão ta về hướng 10h. Khử! – Nó. - Ok! – Nhi đáp ngắn gọn. FK từ nãy giờ đứng nhìn ba đứa như trời trồng. Họ không ngờ bản lĩnh của Tứ Đại lại lớn như vậy. - Nếu như muốn chết dưới họng súng của họ thì cứ đứng đó! – Ngọc nói một câu làm cả đám hoàng hồn lại. Lâm Kỳ xem ra rất xem thường ba đứa nó và không ngờ có tay bắn tỉa nên cho người lên đánh trước. Nhưng hễ tên nào bước ra đều ăn đạn ngay mà không hề do dự. - Xông lên hết! Ai lấy được đầu bọn chúng có thưởng cao. – Lâm Kỳ tức điên, hét lên, ra lệnh cho bọn đàn em lấy mạng ba đứa và FK. Vừa nghe lão ta hô xông, tất cả đàn em từ mọi ngóc ngách và cả trên lầu đều xông tới. Nhưng có lẽ người thấy mặt trời lần cuối có lẽ là bọn chúng. Hầu hết chưa kịp bóp còi đều đã ngã khụy xuống, máu từ thái dương, tâm mi và tim chảy ròng xuống. Còn tên nào bóp cò được thì cũng không nhắm trúng. Không biết vì sợ vì rung hay vì tay nghề dở tệ mà không phát nào trúng mục tiêu. Nhưng Lâm Kỳ cũng tệ, trang bị vũ khí kiểu gì mà tên có tên không, báo hại ba đứa và FK vừa dánh vừa bắn hơ bị mệt. Lúc này bên cạnh Lâm Kỳ chỉ còn 2 tên thủ hạ, xem ra là cao tay nhất bên cạnh ông ta. Thừa cơ hội, Ngọc dẹp đường tiếp cận lão ta theo kế hoạch đã định. Nhận thấy cô bạn mà mình để ý định phá vòng vây đi ra, Đức Anh tiến tới giúp Ngọc. - Để Đức Anh giúp cho. – Đức Anh tiến đến cạnh Ngọc, cố gắng nở một nụ cười an lòng. Ngọc không trả lời, chỉ gật đầu một cái thật mạnh hòng giữ vững niềm tin cho Đức Anh rồi cả hai cùng bước lên. Vừa bắn vừa đánh, cảnh giác cao độ và không thể lơ là dù là một giây. Vừa thoát ra được cũng là lúc súng của hai người hết đạn. Đức Anh và Ngọc nép người vào một cây cột lớn. Ngọc vứt bỏ hai khẩu súng cạn nguyên liệu trên tay rồi lấy hai cây vắt trên hông xuống. Đức Anh thì vứt một khẩu rồi lấy ra một khẩu mới. Khẩu súng còn lại chàng nạp đạn. Cả hai nhìn ra chổ mọi người bên ngoài, tình hình xem ra không mấy thuận lợi cho việc họ thoát khỏi đó. Hai người nhìn nhau rồi khéo léo tiến lại gần Lâm Kỳ. - Hai con chuột kìa. Khử luôn đi. – Lâm kỳ nhìn hai người cười khinh bỉ rồi ra hiệu chi thuộc hạ giết họ. Nhận được mệnh lệnh từ chủ nhân, hai tên đó lập tức quay sang chỗ hai người nhưng tuyệt nhiên người nam đã biến mất, chỉ còn lại cô gái đang chỉa nòng súng về phía họ. - Bỏ vũ khí xuống, bằng không, một phát chí mạng! – Ngọc nói một câu lạnh người làm hai tên sợ quá buông hai khẩu AK trên tay xuống. “ Đoàng! Đoàng!”. Hai khẩu súng vừa chạm đất thì hai phát súng kết liễu đời của hai tên thủ hạ vang lên cùng lúc. Ngọc nhìn hai cái xác ngã xuống nhưng vẫn cảnh giác đưa súng lên trước mặt. Đúng như cô nghĩ, Lâm Kỳ đứng phía sau chỉa súng về phía mình. Tình hình hiện giờ là hai nòng súng đang đối diên nhau rất căng thẳng. - Không chỉ có một đâu! – Một giọng nói trầm và lạnh vang lên sau lưng Lâm Kỳ. Không ai khác chính là Đức Anh. Không ngờ hai người này phối hợp ăn ý gớm. Ngọc từng bước tiến lên, Lâm Kỳ lùi lại. Cứ thế từng bước nhẹ nhàng, người tiến người lùi. Chỉ có Đức Anh là vẫn đứng im, súng chỉa vào đầu Lâm Kỳ. - Mục tiêu đã vào vị trí! Chuẩn bị nổ súng! – Mai thông báo qua phone không dây. Nghe thế, nó và Nhi hướng lên chỗ bọn họ thì thấy Lâm Kỳ đang bị dồn vào đường cùng. Hiện tại nó và Nhi đã thấm mệt rồi, cả ba người của FK cũng thế. Nó hất đầu, ra hiệu cho ba người của FK nhìn lên trên. Thấy cảnh đó, họ thật sự an tâm. Như hiểu được suy nghĩ qua ánh mắt, họ dốc hết sức hạ hết đám thủ hạ còn lại. Súng đã hết đạn nhiều lần nhưng nhờ những tên thủ hạ đã chết mà họ có thêm vũ khí dự phòng. Thật là nghìn cân treo sợi tóc mà. P/s: Nhớ ủng hộ t/g nha iêu m.n nhiều
|
Chương 36: Quay trở lại tình hình trên lầu, Ngọc và Lâm Kỳ đã đứng lại. - Haha! Lũ nhóc bọn bây cũng không tệ. Nhưng ta đã lường trước mọi việc rồi. Câu nói chấm dứt, tay còn lại của lão ta từ nãy giờ để trong túi quần vụt ra. Trong bàn tay Lâm Kỳ là một quả lựu đạn chuyên dụng. - Lựu đạn ba giây! – Đức Anh và Ngọc hét lên. Nghe thấy giọng nói của Ngọc qua tay phone, Mai thì sững sốt, nó và Nhi thì ngay lập tức nhìn lên. Mai lấy ống nhòm quan sát. Chết tiệt, nếu bây giờ bắn chết lão ta thì trong gang tất sẽ phát nổ. Người tiếp cận con mồi lần này lại không phải là nó, thật nguy cấp. Sắc mặt Đức Anh và Ngọc trong phút chốc lo lắng nhưng không để lọt biểu hiện đó vào mắt Lâm Kỳ được. Nhận thấy tình hình không mấy khả quan, nó kéo Nhi lại: - Tao sẽ lên đó! Nhi nhìn nó gật đầu. Nhi ra hiệu cho ba người kia chống đỡ phía trước để nó lên trên, hiện giờ bọn chúng chết cũng không ít, không còn nhiều nữa. Khéo láo không để Lâm Kỳ nhìn thấy, chưa đầy 1’ sau nó xuất hiện sau lưng Đức Anh. Khá bất ngờ khi nhìn thấy nó, Đức Anh suýt thốt lên nhưng nó nhanh chóng đưa ngón tay len miệng, ra hiệu im lặng để quan sát tình hình. - Ta cho hai ngươi biết, chốt của quả lựu đạn đã được ta kích hoạt. Có chết thì cùng chết. Hahaha! – Lâm Kỳ cười chua chát. Do mãi chú ý trên này mà Lâm Kỳ hoàn toàn không để ý được rằng, toàn bộ đàn em bên dưới đã bị hạ sạch không còn một tên. - Lão cáo già, đừng ở đó mà đắt chí, lão nhìn xuống bên dưới thử xem! – Ngọc cất giọng làm lão ta run sợ mà nhìn xuống. Cảnh tượng đập vào mắt lão: thuộc hạ của mình nằm rải rác bên dưới, người nào cũng bị kết liễu bằng một phát súng chí mạng. Tên thì bị bắn ở tâm mi, tên thì bị bắn ở thái dương, còn có tên thảm hơn, bị bắn mấy phát liền ở bụng. Nhưng xem ra đó chưa phải là cảnh chính. Hiện giờ không chỉ có no2ong súng của Ngọc và Đức Anh chỉa vào đầu lão mà còn cả Nhi, Minh, Lâm và hắn. Như thế này thì lão ta chết chắt. Không để cảnh tượng bên dưới làm phân tâm, Lâm Kỳ lướt nhìn một lượt bốn người bên dưới rồi nhìn trực diện Ngọc. Thấy được ánh mắt oán hận của lão ta, Ngọc nhếp mép cười khinh. Nhưng ngược lại với những gì họ đoán, Lâm Kỳ hoàn toàn bình tĩnh và hơi cúi đâu. Nhưng cái cúi đầu của lão làm ai cũng phải chú ý. Lựu đạn vẫn cầm trong tay, tay còn lại vẫn chỉa súng vào người của Ngọc, nhưng… lão đang cười. - Ra đi! Ta muốn trò chơi này kết thúc sớm một tí! – Lâm Kỳ ngước lên, thong thả nói. “ Chíu! Chíu! Chíu!”. Lão vừa dứt lời cũng là lúc âm thanh đó vang lên. Cùng lúc đó Nhi, Ngọc và hắn khụy xuống đất ôm vai đau đớn. Không thể làm khác được, Đức Anh ngay lập tức vức bỏ cảnh giác, chạy ngay đến đỡ Ngọc. Đức Anh ôm Ngọc cho nàng ngả vào lòng. Từ vai Ngọc, một dòng máu tươi tuông không ngừng. Phía bên dưới cũng không khác. Thấy Nhi ngã, Minh ngay lập tức chạy lại đỡ, hắn thì sắc mặt chuyển xanh đứng ôm vai, mặt cúi gầm. Vai Nhi bị thương, vai hắn bị thương và Ngọc cũng thế. Hắn đang được Lâm dìu để đứng vững. Từ miệng vết thương của 3 người máu vẫn tuông đầm đìa. - Có tay bắn tỉa! – Nó giưởng súng nhìn xung quanh nhưng cũng đủ thông mình để cảnh giác Lâm Kỳ. Nghe câu nói của nó qua tai phone, Mai giật bắn người. Cô cũng thân là tay bắn tỉa hiện giờ mà lại sơ xuất như vậy. Nhi và Ngọc hiện giờ đã vô thức ngất đi. Hắn vẫn đang cố chống cự mà đứng đấy. Ba người đều bị bắn bên vai phải. Lúc này nó đang nhìn xung quanh tìm kiếm người bắn tia đó. Mai cũng dùng ống nhòm quan sát tình hình bên trong. “ Bịnh!”. Một bóng đen từ trên trần nhà nhảy xuống với cây súng bắn tỉa trong tay. Tên đó nhảy xuống cạnh Lâm Kỳ, đứng đối diện và nhìn chằm chằm nó. Lâm Kỳ cũng quay người lại và nhìn nó. Lão ta nở một nụ cười ma quái. - Tôi nhận ra ông! Nó lạnh lùng cất giọng, họng súng trên tay vẫn hướng vể hai người đó. Tên sát thủ bắn tỉa cũng chỉa súng về phía nó. Hiện giờ Mai đang tiến thoái lưỡng nang. Với tài của cô thì hai người này chắt chắn cô sẽ bắn trúng, hơn nữ họ đang quay lưng về phía Mai. Nhưng giết được tên sát thủ đó và Lâm Kỳ thì quả lựu đạn sẽ phát nổ, sẽ nguy hiểm cho tất cả mọi người, mất mạng như chơi. - Hoàng đại tiểu thư, đương nhiên tôi cũng nhận ra cô! – Lão ta cười tinh quái. - Khử cô ta không thưa chủ nhân? – Tên sát thủ bắn tỉa cúi đầu hỏi Lâm Kỳ. - Một lát nữa cũng không muộn. – Lâm Kỳ đáp. - Nay cô đang nằm trong lòng bàn tay của ta, ta muốn chém muốn giết gì là quyền của ta rồi! Haha. Tôi không ngờ một con nhóc 17 tuổi như cô gan cũng lớn thật. Xem ra cô cũng có tài. - …- Nó im lặng quan sát. - Tôi nghe nói ba cô đã cho cô quyền kinh doanh ba chi nhánh lớn. Cách đây không lâu, một hợp đồng lớn của công ty tôi bị một trong ba chi nhánh thuộc quyền quản lí của cô cướp mất. Tôi định sẽ trả thù và chắc ông trời cũng giúp tôi. Hahaha. – Lâm kỳ cười ngạo nghễ. Nó vẫn im lặng không trả lời. Con người của nó đạt đến đỉnh điểm của lạnh lùng thì sẽ như thế. Không thế kéo dài tình hình này được, ba người kia sẽ mất máu đến chết. Phải nhanh chóng giái quyết. - Cô có biết tại sao thuộc hạ của tôi không bắn chết ba người bọn họ không? Đó là vì tôi muốn ai chống chọi với tôi đều phải do chính tay tôi giết. Và cô cũng thế. - Sát thủ trước. Nó thì thầm thông báo cho Mai. Mai im lặng không trả lời, đồng nghĩa với việc đã nhận được mệnh lệnh. Lúc này đây, Lâm Kỳ lui lại, đứa họng súng lên trước mặt nó ngắm bắn. Tay phải của nó cũng đang nắm chặt cây súng trong tay. Một chút sơ xuất nhỏ của Mai thôi thì cả bọn trong nhà hoang mất mạng như chơi. Nó toát mồ hôi, nhưng tuyệt nhiên không hề hoảng sợ. - Mục tiêu vào vị trí! 1…2…3! – Giọng của Mai được truyền qua tai phone. “ Choang!”. “ Chíu” Viên đạn xuyên qua một lớp kính, sau đó cắm thẳng vào đầu tên sát thủ bắn tỉa. Tiếp theo đó, máu từ đỉnh đầu tên sát thủ chảy ra không ngừng. Hắn ta tắt thở, mắt vẫn mở trao tráo. Thấy cảnh đó, Lâm Kỳ run sợ tột độ, Cả bốn người của FK đều kinh ngạc. Tay cầm súng của hắn run cầm cập, mồ hôi toát ra nườm nượp trên trán, cổ và thậm chí là hai bàn tay. Nắm bắt thời cơ, nó phóng người tới khống chế lão ta. Đứng từ phía sau, tay phải nó kèm chặt cổ không cho lão ta thở. Tay trái giữ chặt lấy bàn tay cầm lựu đạn, rồi nhẹ nhành luồng bàn tay nhỏ nhắn qua cướp vật tử thần đó từ tay lão. Do bị tấn công bất ngờ nên Lâm Kỳ không kịp phản ứng, nhưng kịp định thần và giữ chặt tay cầm lựu đạn lại. Nhưng do nó kẹp cổ chặt quá nên lão không tài nào xoay sở được. Nó quay người lão hướng ra phìa cửa kính, nơi Mai dễ dàng kết liễu Lâm Kỳ. - Đưa họ đi bệnh viện, nhanh! Ở đây có tôi và Ry rồi! Nó hét lên cho mọi người nghe thấy. Do tình thế cấp bách nên họ nhanh chóng đưa những người bị thương đi. - Bắn đi! – Nó thông báo với Mai qua tai phone. Mai nghe rõ mồn một những gì nó nói, nhưng nếu trượt tay một tí thì tính mạng nó cũng như toi vì nó đứng ngay sau lão ta. Mai đưa mắt vào ống kính, nhắm một mắt lại và định vị mục tiêu: Đầu của Lâm Kỳ. Tuyệt đối không được trượt, tính mạng của nó trong tay cô. Mai bóp cò rồi nhắm mắt lại không dám nhìn. Bên này nó cụp đầu xuống sau người của Lâm Kỳ. Sau khi Mai bóp cò, nó cảm nhận được lão ta nhẹ dần rồi,máu chảy tuông tuông từ tâm mi của lão nhỏ giọt xuống đất rồi lão ngã xuống, nhưng bàn tay trái nó vẫn nắm chặt bàn tay trái của lão. Nhẹ nhàng rút quả lựu đạn ra khỏi tay Lâm Kỳ, nó thở phào nhẹ nhõm. 6 người kia đã rời khỏi đây. Bây giờ nó phải giải quyết quả lựu đạn này. - Bắn chuẩn lắm. – Giọng nói nhẹ tênh của nó xuyên qua màn nhỉ làm Mai bừng tỉnh. - Được! Tao qua đó ngay. – Mai vui mừng đáp trả rồi bỏ súng của mình và đem cả ba cây bọn nó bỏ lại ra xe rồi láy một chiếc hướng lại nhà kho. Nó cầm quả lựu đạn trong tay nhìn xuống xác chết của Lâm Kỳ. Bên cạnh xác ông ta là cây súng bằn bạc trông rất tinh tế. Nó cúi xuống nhặt lên xem thử. Một khẩu súng đẹp, rất đẹp. “ Đoàng!”. Nó khụy xuống, máu từ đùi bắt đầu chảy xuống đầm đìa. Mai đang chạy đến thì đột nhiên nghe tiếng súng nên gấp rút rồ ga nhanh hơn. Nó ngước mặt lên nhìn. Một tên thủ hạ của Lâm Kỳ vẫn còn sống. Hắn ta giương súng về phía nó, cười nhạo bán và tiến dần lên phía trước. Nhưng nét mặt của tên này xem ra rất hoảng sợ thì phải. “ Rầm!”. Tiếng Mai đạp cửa xông vào làm hắn ta mất chú ý quay ra nhìn. Nhanh như cắt, nó nén đau, giương cây súng vừa nhặt của Lâm Kỳ tặng ngay cho tên đó một phát chí mạng ngay đầu. Hắn ta ngã xuống và cũng chết không nhắm mắt. Mai vừa vào chứng kiến toàn bộ sự việc va cũng hiểu ra phần nào. Đột nhiên Mai thấy nó đang khụy chân xuống đất, tay ôm một bên đùi và mặt đầy đau đớn, Mai nhanh chân chạy đến xem tình hình. Trên mặt nó mồ hôi tuông đầm đìa. Cánh tay cầm súng lúc nãy đang ôm lấy một chỗ dính đầy máu, tay kia vẫn nắm chặt quả lựu đạn. - Đỡ tao đứng dậy! – Nó nói, nét mặt đau đớn. Nghe nó nói, Mai lập tức đỡ nó đứng dậy. Nó cố đứng lên trong đau đớn rồi bảo Mai buông mình ra. Sau đó, nó lê bước lại một ô kính vỡ, dùng hết sức ném quả lựu đạn đi thật xa. Quả lựu đạn được nó dùng lực ném đi khá xa, nhưng thời gian phát nổ chỉ có 3 giây nên nó đã nỗ trên không trung. Quả lựu đạn vừa nổ xong cũa là lúc nó ngất xỉu tại chỗ. Thấy thế, Mai quay sang cố xé chiếc áo sơ mi trong của một xác chết gần đó rồi buộc vào vết thương cho nó. Buộc vết thương thật nhanh rồi để nó lên lưng cõng ra xe, mặt Mai lo sợ không có tí máu. Mai để nó sau xe, cho nó ôm lấy mình rồi rồ ga phóng thẳng đến bệnh viện nhanh nhất có thể.
|
Chương 37: Chiếc moto Mai cầm láy phóng thẳng vào cổng bệnh viện, dừng ngay trước cửa chính mà chả quan tâm gì. Mai bước xuống xe, xốc nó ngồi thẳng dậy. Nó ngất liệm, máu vẫn chảy không ngừng. Vừa lúc đó, một đội y bác sĩ lập tức chạy đến, bỏ nó lên cáng cứu thương rồi khiên vào. Mai ngay lập tức chạy theo nó. - Ken ơi tỉnh lại đi Ken, đừng làm tao lo mà Ken ơi. Mày đừng có chuyện gì nha Ken. – Mai nắm lấy tay nó rồi kêu gào trong nước mắt. Chớp nhoáng họ đã chạy tới cửa phòng cấp cứu. Trước cửa, Minh, Lâm và Đức Anh đang sốt ruột đứng đó, đèn phòng cấp cứu đang sáng. Thấy nó như thế họ hốt hoảng chạy lại. - Như bị làm sao thế? – Minh. - Bị bắn lén. – Mai sướt mướt trả lời. - Phòng cấp cứu ở đây đầy rồi. Chúng tôi phải đưa bệnh nhân lên lầu hai. Phiền các vị không đi theo. Chúng tôi phải sử dụng thang máy chuyên dụng. Một vị bác sĩ sốt sắn gạt tay Mai ra khỏi tay nó rồi ra hiệu cho các y tá nam khiên cáng cứu thương bước vào thang máy. - Được rồi! Mai đừng khóc nữa. Như sẽ không có chuyện gì đâu. Nính đi. Có Lâm ở đây rồi. Lâm ôm Mai vào lòng, cố ngăn hai hàng nước mắt của cô. Quả thật thấy Mai như thế, lòng Lâm đau như cắt. Mai cứ thế, dựa vào khuôn ngực rắng chắc của Lâm mà khóc. Lâm chỉ có thể an ủi người con gái mà chàng yêu bằng cách đó, cách tốt nhất bây giờ. Sau một hồi vật vã, Mai không còn khóc nữa, cố gắng giữ bình tỉnh, Mai ngước lên hỏi Lâm: - Ba người họ vẫn ở bên trong đó? Lâm nhẹ nhàng buông Mai ra, lấy tay gạt đi hai hàng nước mắt còn vương lại trên má cô rồi từ tốn trả lời: - Ừ! Nhưng Mai yên tâm đi, sẽ ổn cả. Mai gật đầu nhìn vào ánh mắt trìu mến của Lâm mà thấy an tâm hơn rất nhiều. Nhưng chợt nhớ ra điều gì, Mai lại lên tiếng: - Hai chúng ta lên lầu đợi Ken đi! Ở đây có hai người bọn họ rồi. - Được rồi, đi thôi! Nói xong, Lâm quay qua chỗ Minh và Đức Anh, người thì ngồi gục đầu xuống căng thẳng, người thì đứng dựa tường mệt mỏi. - Bọn bây ở đây trông chừng họ đi, tao lên lầu xem tình hình của Như. Khi nào phẫu thuật xong thì phone cho tao một cái. Lâm nói rồi dìu Mai bước vào thang máy, nhấn nút lên lầu hai. Bên dưới, Minh và Đức Anh đang lo sốt vó cho Nhi và Ngọc. Còn hắn thì … hai người cứ xem như người tàn hình, chả quan tâm tí nào cả. Trên lầu hai, Lâm đỡ Mai ngồi trước phòng cấp cứu. Mai thì ánh mắt mệt mỏi và lo lắng. Lâm thì lại nhìn Mai dịu dàng và che chở. 2 giờ sau, đèn phòng cấp cứu ở tầng trệt tắt, Minh và Đức Anh lập tức chạy lại cánh cửa vừa hé mở. - Họ sao rồi bác sĩ? Có nguy hiểm gì không bác sĩ? – Minh. - Họ tỉnh lại chưa bác sĩ? Có cần chúng tôi truyền máu hay gì không bác sĩ? – Đức Anh. Vị bác sĩ nhìn hai chàng, quệt mồ hôi trên trán rồi ôn tồn trả lời: - Các cậu hỏi hai cô gái à? Tôi không phải bác cấp cứu cho một trong hai cô gái đó đâu! Tôi là bác sĩ cấp cứu cho cậu thanh niên. Thế các cậu có cần hỏi gì cậu ta không? – Giải thích xong vị bác sĩ cười hiền. ( Gọi ông này là Bác sĩ 3 nha mọi người.) Như bị đoán trúng tim đen, hai người cúi đầu vì ngượng. Vừa lúc đó, cánh cửa mở ra lần nữa, hai vị bác sĩ bước ra. - Hai người là người nhà của ba người bọn họ? – Bác sĩ 1, người phẫu thuật cho Nhi. - Vâng! – Đồng thanh. - Hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Đầu đạn đã được gấp ra an toàn. Nhưng có điều…- Bác sĩ 2, người phẫu thuật cho Ngọc. - Có điều gì thưa bác sĩ? – Đồng thanh. - Chúng tôi muốn biết tại sao các bệnh nhân lại bị trúng đạn? Các cậu có cần báo cảnh sát hay không? – Bác sĩ 3. - Không thưa bác sĩ. Chúng tôi không tiện cho biết! – Minh nghiêm nghị trả lời. - Nếu các cậu đã nói vậy thì chúng tôi cũng không ép làm gì. Mời hai cậu đi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân ở đại sảnh. – Bác sĩ 2. - Chúng tôi sẽ chuyển họ đến phòng hồi sức ở lầu 5 sau ít phút theo dõi. Các cậu có thể thăm họ sau 30 phút nữa. Hiện tại thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng. – Bác sĩ 3. - Vâng! Đức Anh nói rồi cả hai cùng đi làm thủ tục, các vị bác sĩ lại tiếp tục công việc của họ. Minh và Đức Anh làm thủ tục mất khoảng 45’ rồi đi thang máy thẳng lên lầu 5. Vì vui quá nên quên điện cho Lâm. Lầu 2… Sau 1 tiếng kể từ lúc Nhi, Ngọc và hắn ra khỏi phòng cấp cứu, nó vẫn chưa có tin tức gì sau cách cửa trắng toát đó. Mai ngồi thẫn thờ dựa vào lòng Lâm. Chàng thỉnh thoảng đưa tay lên vuốt mái tóc của người con gái yếu mềm trước mặt. Thỉnh thoảng, một vào y bác sĩ đi ngang và cúi chào Lâm, con trai của chủ tịch tập đoàn. “ Cạch!”. Tiếng mở cửa phòng vang lên trong một không gian tĩnh mịch. Mai hoàn hồn ngồi bật dậy chạy đến vị bác sĩ vừa bước ra khỏi cửa. Lâm gấp rút bước theo. - Bệnh nhân sao rồi bác sĩ? Bạn cháu có nguy hiểm gì đến tính mạng không bác sĩ? – Mai lay mạnh tay bác sĩ rồi lại bật khóc. Bác sĩ nhìn Mai bằng ánh mắt mệt mỏi. Ông không nổi giận với Mai có lẽ vì ông biết cô đang lo lắng cho bệnh nhân. - Không sao hết! Bạn của cháu có sức khỏe khá tốt đó nên lượng thuốc gây mê nhẹ, sẽ tỉnh lại sớm thôi. – Vị bác sĩ cười đôn hậu nhìn Mai. - Ba! – Lâm hơi cúi đầu, ánh mắt hồi hộp nhìn vị bác sĩ. - Ừ! Bạn gái à? Tốt lắm! Chuẩn bị ra mắt gia đình đi. – Vị bác sĩ gạt mồ hôi, cười hài lòng rồi vỗ vỗ vào vai Lâm sau đó bước đi. Mai lúc này đứng như trời trồng, trợt mắt nhìn qua Lâm. - Lâm vừa gọi ông ấy là gì? – Mai nhìn Lâm, ánh mắt dấu chấm hỏi. - Ba! – Lâm diệu dàng. - Ba? Bác trai? Nhưng sao bác ấy lại… - Ba của Lâm vẫn nhận những ca phẫu thuật đòi hỏi kinh nghiệm như thế mà. Lúc nãy Mai cũng nghe rồi đó, khi nào… - Thưa cậu chủ, phiền người nhà của bệnh nhân đi làm thủ tục nhập viện. – Y tá bước ra sau phòng cấp cứu, phá tan câu mà Lâm định nói với Mai nhưng chỉ có thể ngậm ngùi mà thở dài. - Được rồi. Sẽ chuyển cô ấy đến lầu mấy? – Lâm nén cơn tức hỏi. - Thưa, lầu 6. Khi làm thủ tục nhập viện người tiếp tân sẽ thông báo số phòng, chúng tôi đã liên lạc với cô ấy. Còn bệnh nhân có thể 10-15 phút nữa sẽ tỉnh. – Y tá. - Không còn việc của cô nữa, cô đi làm việc của mình đi! – Lâm phát tay ra hiệu. Khi cô y tá đã khuất bóng sau hành lang trắng toát, Lâm quay sang nhìn Mai trìu mến cất giọng hỏi: - Chúng ta cùng đi làm thủ tục cho Như. - Ừ! – Mai diệu dàng trả lời rồi cùng Lâm xuống lầu làm thủ tục mà không hề để ý câu nói bỏ dở của Lâm lúc nãy... ( Xin bật mí một tí xíu cho mọi người nha, nhận vật bí ẩn sẽ xuất hiện ở chương 38... Nhớ đón đọc nha mọi người. Mọi người nhớ đừng có bỏ tác giả nha, cảm ơn vì đã ủng hộ, nhớ ủng hộ tiếp nha. )
|
Chương 38: Chuyện những người mất mạng ở nhà kho được ba người còn lại của FK cho hỏa thiêu và an nghỉ tập thể ở một nghĩa trang lớn ở ngoại ô thành phố. Dù gì cũng là trong giang hồ, nên có nghĩa khí một chút, Lâm Kỳ cũng là tiền bối, việc đó là đương nhiên. Chuyện này thì họ cũng đã nói rõ cho Tứ Đại biết rõ ràng rành mạch và Tứ Đại cũng đã kể cho họ nghe rõ ràng rành mạch nên vấn đề đã được lắng xuống đáng kể. Sau ca cấp cứu, Nhi và Ngọc được chuyển đến lầu 5, phòng 402. Hắn chung dãy lầu với hai người, phòng 404. Nó thì lầu 6, phòng 603. Minh và Đức Anh đã nghỉ học để chăm sóc cho Nhi và Ngọc, mặt dù hai nàng đã có quản gia nhưng hai chàng tuyệt nhiên ngăn cản, trừ việc mang cháo dinh dưỡng vào cho hai nàng vào mỗi bữa ăn. Nó thì cũng được Mai chăm sóc cũng rất chu đáo. Lâm thì lo cho Mai nên lúc nào cũng kè kè bên cạnh để nàng “ sai vặt”. Chỉ tội cho hắn là chỉ có quản gia chăm sóc, ai cũng có tình yêu của riêng mình. Hắn thì cũng có cái gọi “ tình yêu” đó chứ, nhưng “ tình yêu” của hắn cũng bị thương nên đành ngậm ngùi mà chịu đựng. Haizzz… Nghĩ mà thấy tội cho ai không dám thổ lộ tình cảm. Cả nó cũng thế, cũng lo cho hắn nhưng gì cũng còn hơi giận giận nên im re. Ba người của Tứ Đại và hắn nhập viện đã được hai ngày, nhưng vết thương thì chưa thể nào mà tháo băng được. Ai cũng muốn về nhà nhưng bác sĩ tuyệt đối không cho, còn mắng lên mắng xuống tội cứng đầu, không chịu nằm yên một chỗ. Nó thì bị thương ở chân nên phải ngồi xe lăng cho đến khi lành hẳn mới được đi lại bình thường. Cũng vì mấy vấn đề này mà nó cũng bị chửi không ít vì dám đi lại tự tiện. Ngày thứ ba… Buổi sáng ở bệnh viện, ánh nắng nhỏ nhoi cố gắng len lỏi qua từng phòng bệnh lạnh lẽo và âm u, tạo nên một không khí vừa ấm áp vừa rợn người. Sau đợt truyền dịch buổi sáng, bây giờ bốn bệnh nhân của chúng ta đang nhâm nhi thức ăn nhẹ do bác sĩ ra thực đơn mà cảm thấy vô cùng bực bội. Thức ăn vừa nhạt vừa lạnh, ăn vào chỉ muốn nôn hết ra. Người khổ nhất lại là nó, thực đơn của nó là cá. Vì nó bị đau dạ dày nên chỉ cần ăn cá hay cái gì có mùi tanh một chút là nó lại nôn đến mật xanh. Vậy mà ngày nào y tá cũng canh chừng nó ăn hết rồi mới đi ra, báo hại nó như sống trong địa ngục, ăn mà cứ như uống thuốc độc. Đợi cho y tá đi khỏi thì nó chạy vào nhà vệ sinh nôn ra hết.T_T Sau bữa ăn, mọi việc lại đi vào quỹ đạo như bình thường. Đức Anh rời phòng bệnh của Ngọc và đi đến phòng bệnh của hắn… - Cốc! Cốc! Tao vào được không? – Đức Anh gõ cửa. - Ừ! – Hắn trả lời, giọng lạnh như băng. - Mày đỡ nhiều chưa? – Đức Anh vừa hỏi vừa đi đến chỗ hắn. Hắn đang nằm trên giường bệnh, trên tay là quyển sách tối màu có nhan đề: SBC XUNG TRẬN. - Ừ! Ngọc làm gì mà mày qua phòng tao? – Hắn gấp quyển sách để qua một bên, nhìn Đức Anh rồi nhoẻn miệng cười. - Cô ấy ngủ rồi! Tao có chuyện muốn báo cho mày biết nè con!? – Đức Anh cười gian. - Gì? – Hắn chau mày. - Đừng căng thẳng! À mà dì và ba của mày đang ở Mỹ phải không? – Đức Anh. - Ừ! Có gì à? – Hắn. - Không! Chỉ là hỏi vậy thôi! – Đức Anh cười. - Vậy mày tính thông báo chuyện gì? – Hắn. - Á…à… Ờ thì…Ý! Tao quên rồi! – Đức Anh ấp a ấp úng. - Gì? Mày giấu tao cái gì sao? – Hắn nhìn Đức Anh bằng ánh mắt tra khảo. - Không có! Tại tao tính thông báo vụ gì á! Cái tự nhiên tao nhớ là tao còn phải gặp mặt một người quan trọng nên tao quên rồi! – Đức Anh gãi gãi đầu rồi cười, nhìn ngố ơi là ngố. - Chắc không? – Hắn vẫn dùng ánh mắt đó nhìn Đức Anh. - Ừ! – Đức Anh cố làm vẻ lạnh lùng. - Vậy mày đi đi chứ! – Hắn với lấy quyển sách đọc tiếp. - Đi đâu? – Đức Anh tròn xoe mắt kinh ngạc. - Thì đi gặp người nào mà mày hẹn đó! – Hắn nhướng mắt nhìn Đức Anh rồi đọc tiếp. - Ừ! Xém tí nữa tao quên! Thôi tao đi à. Gặp xong tao còn phải làm một việc quan trọng nữa! – Đức Anh giải thích, nhìn chàng cứ như đang toan tính chuyện gì ấy. - Tạm biệt! – Hắn. - Tạm biệt! – Đức Anh nói rồi đóng cửa phòng lại. --- Tại một quán café lớn cách bệnh viện không xa, một chàng trai khôi ngô tuấn tú bước vào và thu hết mọi sự chú ý từ những người xung quanh, giấu phía sau lưng là một đóa hoa violet đẹp tuyệt. Anh ta đi đến chỗ quầy phục vụ, nhoẻn miệng cười quyến rũ với cô phục vụ làm cô ấy nhất ngây. - Tôi có hẹn với một quý bà! Cô làm ơn chỉ cho tôi chỗ bà Hoàng Yến! – Chất giọng trầm ấm vang lên từ khuôn miệng đẹp tuyệt. Giọng của chàng trai cất lên và kéo cô phục vụ trở về hiện tại rồi diệu dàng trả lời: - Vâng! Anh là thiếu gia Đức Anh? - Vâng! – Giọng ngọt ngào sát gái. - Bà Hoàng Yến đang đợi anh ở lầu 2. Toàn bộ tầng đó đạ được bà ấy thuê hết ạ. - Cảm ơn! – Đức Anh nói rồi quay đi và không quên tặng cô phục vụ một nụ cười tài tử mê người. Đôi chân rắn chắc của Đức Anh bước đi trên từng bật cầu thang trang nhã của quán café. Gần đến nơi, tiếng nhạc du dương êm tai đã làm Đức Anh thấy dễ chịu vô cùng. Lên đến, Đức Anh đảo mắt một vòng quanh không gian tĩnh mịch và trống trải. Phía cúi căn phòng, chiếc bàn cạnh cửa sổ, một người phụ nữ tầm 35-36 tuổi, tóc búi cao quý phái ngồi quay lưng về phía chàng. ***[ Giới thiệu nhân vật – Người bí ẩn: Lý Hoàng Yến, cô của Đức Anh. Em gái của “ Ông hoàng điện tử”. Bà chủ của chuỗi kinh doanh thức ăn nhanh hàng đầu Đông Nam Á. Có một lai lịch giang hồ lẫy lừng. Bà Hoàng Yến và hắn còn có một mối quan hệ vô – cùng – đặc – biệt. ]*** Từ từ tiến lại gần, Minh chú ý không gây tiếng động vì định sẽ tạo bất ngờ. Nhưng kế hoạch của chàng đã bất thành khi người phụ nữ đó cất lên chất giọng trầm và lạnh của mình: - Đến rồi sao? – Bà Hoàng Yến bỏ ly café trên tay xuống nhìn quay Đức Anh. - Vâng! Tặng cô! – Đức Anh chìa đóa hoa violet ra trước mặt. - Cảm ơn cháu! Ngồi xuống đi. – Bà ấy nhận đóa hoa từ tay Đức Anh rồi cười. - Cô về nước lâu chưa? – Đức Anh vừa hỏi vừa kéo ghế ngồi xuống. - Cũng được 10 tiếng rồi! – Vẫn là chất giọng trầm và lạnh đó. - 10 tiếng? Sao cô không nghĩ ngơi mà còn hẹn cháu ra đây? Còn dượng có về với cô không? – Đức Anh tròn xoe mắt. - Đương nhiên là có rồi! Vương Khang gặp chuyện mà! - Vậy là mọi người cũng biết rồi à? - Đương nhiên! Quên ta là ai rồi sao? – Bà ấy cười. - Không ngờ người của cô nhanh đến như vậy. – Đức Anh vuốt vuốt cằm. - Thế sao rồi? Cô còn nghe nói có bốn cô gái đến giải cứu cho FK đại tài do chính tay cô đào tạo nữa đấy? Họ là ai vậy? – Nói xong, bà ấy uống một ngụm café. - Nhắc họ mới nhớ. Cô không thể nào ngờ được đâu! Họ phải nói là rất tài. Khác hoàn toàn những đứa con gái suốt ngày đeo bám bọn cháu. - Vương Khang thích một trong bốn con bé đó? Đúng chứ? – Nói đến đây, bà ấy nhìn Đức Anh bằng ánh mắt nghiêm nghị. - Ây dà! Sao cô chuyện gì cũng biết hết vậy? - Người của ta luôn theo dõi nó mà! Nói cho ta biết sơ cô bé đó xem nào! - À! Tên của cô ấy là Hoàng Minh Thanh Như. Rất xinh đẹp nhưng cũng rất lạnh lùng giống như cô vậy đó. - Còn gì nữa? Gia thế thì sao? - Theo như những gì FK bọn cháu khó khăn lắm mới điều tra được thì ba cô ấy tên là Hoàng Nhất Phong, gia đình làm kinh doanh bất động sản. - Ta từng nghe nói đến ba của con bé, một lão đại của giới kinh doanh. Không ngờ Khang lại thích con gái ông ta. Có biết nhà của con bé đó không? - Nhà của Như thì bọn cháu chịu. Bốn người họ sống chung ở một căn biệt thự, hình như là biệt thự số 06 thì phải!? - Biệt thự số 06? Chắc chứ? - Vâng! Bọn cháu đến đó nhiều rồi! - Nếu là biệt thự số 06 thì ta biết. Chắc một trong số bạn của cô bé đó là con gái của Trần Quốc Nam. Ông ấy là bạn thân của ta. Căn biệt thự đó là ta giới thiệu cho họ. Xem ra lai lịch toàn danh giá. – Bà Hoàng Yến ngã người ra sau, nhìn xuống bên dưới dòng người tấp nập. - Woa! Cô quen biết nhiều quá vậy cô? – Đức Anh trầm trồ. - Bình thường thôi! Còn nữa, cô còn biết cháu cũng thích một trong số bốn con bé đó đúng không? - Ơ… Cô điều tra cả chuyện này à? – Đức Anh ngượng đỏ mặt. - Haha! Nói cho ta biết cô bé cháu thích là ai đi nào? – Bà ấy cười đắt chí. - Dạ… Mà thôi cháu không nói được đâu cô! Khi nào người ta chịu làm bạn gái cháu đã. - Nếu không muốn nói thì thôi cô cũng không ép cháu làm gì! Nhưng nhớ là thiệt đám cưới nhớ cho cô một tấm! Haha! - Cô này! - Thôi cô không phá cháu nữa! Uống gì không? - Không cần đâu cô! Thôi cháu có việc cháu đi trước nha. Cô và dượng nhớ tranh thủ đi thăm Khang đi. – Đức Anh nói rồi kéo ghế đứng dậy. - Ừ! Bận thì đi trước đi! Cô sẽ nói dượng tranh thủ đến thăm Khang. – Bà Hoàng Yến nói rồi cũng đứng dậy hôn tạm biệt Đức Anh. Khi Đức Anh đã khuất bóng sau cầu thanh, bà ấy khoanh tay trước ngực ngồi xuống nhìn ra cửa sổ. Sài Gòn bước vào mùa lạnh rồi, nhưng cái lạnh vẫn chả ăn thua gì ở Mỹ. Cũng vào thời gian này cách đây 6 năm, bà Hoàng Yến gặp được Thiên – Phan Trọng Vương Thiên và hai người nảy sinh tình cảm cũng từ dạo đó… - Thoắt cái 6 năm rồi, nhanh thật. Nhưng 6 năm rồi mà nó vẫn không gọi mình là mẹ. Haizzz… Thì thầm trong miệng một câu nói không đầu không đuôi, bà Hoàng Yến đứng dậy kéo ghế bước đi và không quên mang theo đóa hoa violet lúc nãy. Hai vệ sĩ từ nãy giờ đứng ở phía xa cũng chạy lại bước theo sau bà ấy. - Chúng ta sẽ đi đâu thưa và chủ? – Một người v ệ sĩ vừa nói vừa mang giúp bà ấy đóa hoa. - Đến cửa hàng hoa và đi mua một ít đồ, sau đó đến bệnh viện thăm cậu chủ. - Vâng! – Cả hai đồng thanh.
|