Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
|
|
“Nhạc Dục, chúng ta mua cái gì đây?” Tâm tình Tả Phỉ Bạch cực kỳ tốt, kéo Thịnh Nhạc Dục, cô đã sắp xếp tốt rồi, cuối tuần này sẽ chụp ảnh với một tổ chụp ảnh. Có Thịnh Nhạc Dục làm chỗ dựa, sự nghiệp của cô thuận lợi hơn nhiều. Thịnh Nhạc Dục suy nghĩ một chút, đồ trong nhà có những cái gì là Hà Quyên mua, sau khi cẩn thận suy nghĩ, sắc mặt Thịnh Nhạc Dục xanh mét. Từ những cái lớn như rèm cửa sổ, khăn trải giường, đến những cái nhỏ như chén đệm, đều là Hà Quyên mua, nếu thật sự đổi hết cũng đồng nghĩa với việc lắp đặt lại thiết bị một lần. Tả Phỉ Bạch bị hắn gọi ra ngoài, ở bên cạnh hắn, bộ dạng say mê cuồng nhiệt, làm cho hắn xị mặt không mua gì mà trở về. “Mua hai cái đệm dựa, cô chọn đi, hôm nay tôi mệt, ở chỗ này chờ cô.” Lời nói của Thịnh Nhạc Dục khiến Tả Phỉ Bạch ngây ngẩn cả người, nhưng chỉ chợt loé lên, lập tức trên mặt lại nở nụ cười quyến rũ. Tả Phỉ Bạch buông cánh tay Thịnh Nhạc Dục ra, mềm mỏng đáp lời, khéo léo gật đầu, “Được, em đi chọn, anh chờ em một lát.” Không lâu sau, Tả Phỉ Bạch trở lại, xách theo một cái túi, bên trong phình ra, nhìn thấy hai cái đệm dựa. Thịnh Nhạc Dục không nói gì, lái xe về nhà. Về đến nhà cũng không để ý đến Tả Phỉ Bạch, cầm một cái túi rác lớn màu đen, trực tiếp bỏ hai cái đệm dựa trên ghế sa lon vào túi rồi ném sang một bên. “Lấy ra.” Bàn tay to duỗi ra, hướng về phía Tả Phỉ Bạch lấy đệm dựa. Tả Phỉ Bạch vội vàng đưa tới, Thịnh Nhạc Dục nhanh chóng lấy ta, vừa lấy ra, sắc mặt lập tức thay đổi. “Tôi dị ứng với cái này.” Thịnh Nhạc Dục chán ghét ném đệm dựa lông nhung Tả Phỉ Bạch mua ra xa, đối với loại nhung lông này, hắn không thể tiếp xúc trong thời gian dài, nếu không lỗ mũi sẽ không thoải mái. “A, em không chú ý đến, nếu không, ngày mai em đi mua cái khác.” Tả Phỉ Bạch vội vàng nhận lấy, cầm ra xa, chỉ sợ Thịnh Nhạc Dục chán ghét cô. “Không cần, cô mang về dùng đi.” Thịnh Nhạc Dục cau mày, “Chủ nhật phải đi công tác, cô về nghỉ ngơi trước đi.” Bị một cú điện thoại kêu đến, lại bảo cô rời đi, nếu là người khác, Tả Phỉ Bạch đã sớm nổi giận. Nhưng đối tượng là Thịnh Nhạc Dục, Tả Phỉ Bạch không những không tức giận mà còn cười theo mặt: “Được, vậy em đi chuẩn bị thật tốt, nhất định sẽ không làm anh mất mặt.” Nói xong, xách theo túi đệm vừa mua rời đi. Phản ứng của Tả Phỉ Bạch hiển nhiên là đang lấy lòng Thịnh Nhạc Dục. Nhìn một chút, đây mới gọi là phụ nữ. Tuỳ tiện cúp điện thoại của hắn, còn quăng cho hắn 200 nhân dân tệ, nghĩ hắn là cái gì? Nặng nề ngồi vào trên ghế sô pha, ngồi một lát liền cảm thấy không thoải mái, ánh mắt nhìn thoáng qua, liếc đến cái đệm dựa bị hắn ném qua một bên, sau đó nhìn qua, ngồi không nhúc nhích. Ngồi như vậy một lát, sau đó tâm không cam, tình không nguyện xách cái túi lại đây, không nhịn được liền móc đệm dựa ra, ném lên ghế sa pha, đúng lên, nhìn chằm chằm ghế so lon như nhìn kẻ thù, sau khi nhìn một lúc lâu, quay người trở bề phòng ngủ, rầm rầm, cửa phòng đóng lại. Thịnh Nhạc Dục ở nơi đây nhưng không biết Hà Quyên đang vất vả vội vàng, đến thứ sáu, thật vất vả mới dọn dẹp xong trong nhà, đồ đạc cũng được chuyển vào. Hà Quyên bị Phan Kỳ kéo đến phòng ốc của bọn họ trước kia, nói là phải xuất giá từ “nhà mẹ”. Hà Quyên nắm điện thoại, nhìn hồi lâu, Phan Kỳ cũng không quấy rầy, liền trốn vào trong phòng của mình. Rốt cuộc Hà Quyên cũng hạ quyết tâm, gọi điện thoại cho dì nhỏ, điện thoại vừa thông, lập tức truyền đến giọng nói lo lắng của gì nhỏ: “Quyên Tử? Có chuyện gì vậy?” Ngày thường đều là bà chọn lúc chồng mình không có ở nhà, lén lút gọi điện thoại cho Hà Quyên, Hà Quyên sẽ không tự nhiên gọi điện thoại cho bà, sợ mang đến phiền toái không cần thiết cho bà. “Dì nhỏ, con kết hôn.” Nào ngờ, Hà Quyên vừa mở miệng lại chính là một quả bom nặng kí. “Quyên Tử, con…. Con kết hôn?” Dì nhỏ kinh ngạc đứng lên, giọng nói không tự chủ được mà đề cao. “Vâng! Dì nhỏ, con kết hôn.” Hà Quyên nhẹ nhàng nói xong, “Con nghĩ phải nói với dì nhỏ một tiếng, bởi vì công việc của bọn con bận rộn, cho nên không cử hành hôn lễ, cũng không bày tiệc rượu gì.” Dì nhỏ dĩ nhiên biết tính chất công việc của Thịnh Nhạc Dục, biết hắn cả ngày bận bịu, nhưng không bày tiệc rượu, sợ rằng không phải chỉ vì công việc bận rộn thôi. “Quyên Tử, gì nhỏ…” “Dì nhỏ, con hiểu mà. Chỉ là muốn nố với gì nhỏ một tiếng để gì nhỏ vui mừng một chút.” Hà Quyên chịu đựng chua xót trong mũi, nhẹ giọng nói, dượng nhìn cô vẫn luôn không vừa mắt, chắc chắn sẽ không cho gì nhỏ đến dự hôn lễ của cô. “Cậu ta đối xử với con có tốt không? Sẽ đối tốt với con sao?” Dì nhỏ không để ý đến chuyện đó, bà để ý nhất chính là, về sau Hà Quyên có hạnh phúc không? “Vâng! Anh ấy đối với con rất tốt.” Hà Quyên cười, quả thật, Chu Duệ Trạch đối với cô rất tốt, mặc dù biết rõ dì nhỏ và cô nói không cùng một người, nhưng cô cũng sẽ không chủ động giải thích rõ. “Vậy thì tốt, đối xử tốt với Quyên Tử là tốt rồi.” Dì nhỏ nghe Hà Quyên nói, rốt cuộc cũng thoáng yên tâm. Hai người nói chuyện ngắn ngủi, dì nhỏ liền vội vàng cúp điện thoại, một lát bọn họ sẽ trở về, để cho bọn họ biết sẽ không tốt. Nhìn cuộc điện thoại bị cắt đứt, Hà Quyên bất đắc dĩ cười khẽ. Cũng bởi vì lúc trước dượng chứa chấp cô, muốn bán căn nhà ba mẹ cô để lại cho cô, nhưng nói gì thì dì nhỏ cũng không đồng ý, mới làm cho cuộc hôn nhân của bọn họ như đứng ở sườn núi. Dì nhỏ chiếu cố nhiều năm như vậy, dượng nuôi dưỡng cô cũng tốn không ít công sức, cho nên chuyện gì cũng nhân nhượng dượng. Vì nguyên nhân này, mỗi lần nghĩ đến chuyện này trong lòng Hà Quyên liền khó chịu. Dỉ nhỏ vì cô đã phải chịu quá nhiều khổ cực. Phan Kỳ gõ cửa phòng ngủ Hà Quyên một cái, thấy Hà Quyên ngẩng đầu, lúc này mới đi vào. Đưa ly sữa tươi ấm nóng trong tay cho Hà Quyên, “Uống” Không có lời thừa thãi, cũng không cần nói nhiều. “Có chuyện gì thì gọi điện cho tớ, nếu có người khi dễ cậu, nhất định phải nói cho tớ biết. Nếu không nói cho tớ biết, tớ liền đánh cậu.” Phan Kỳ giơ quả đấm kên, quơ quơ trước mặt Hà Quyên, uy hiếp. “Vâng!” Hà Quyên giòn dã đáp lời, hai người cười lăn cười bò. Ở một nơi khác, Chu Duệ Trạch đang trong nhà mình, một lần lại một lần từ phòng khách nằm đến phòng ngỉ chính, đang cân nhắc xem cự ly của hai người có xa lắm không, trong lòng tính toán, lúc nào thì có thể dụ người nằm ở phòng khách đến phòng ngủ chính. Điện thoại vang lên, ấn nghe. “Chủ nhật này, người phụ nữ của Thịnh Nhạc Dục đi chụp ngoại cảnh.” Giọng nói của Nhiếp Nghiêu từ bên trong truyền ra. “Hả? Tớ biết rồi.” Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cười, hiển nhiên tâm tình cực kì tốt, “Ngày mai, nhất định cậu phải đến đúng giờ.” Nhiếp Nghiêu bất đắc dĩ đỡ trán, “Tớ nói với cậu, tớ nhất định phải làm kẻ xấu đến cùng, có phải không?” “Để người anh em của cậu hạnh phúc, cậu phải hy sinh một chút. Quyết định như vậy.” Chu Duệ Trạch không để ý Nhiếp Nghiêu “kể khổ”, trực tiếp cúp điện thoại, anh rất bận, ngày mai còn phải chuẩn bị “kết hôn”. Nhìn chằm chằm điện thoại bị cúp, Nhiếp Nghiêu im lặng hỏi ông trời, chẳng lẽ đây chính là thấy sắc quên bạn trong truyền thuyết?
|
Editor: Hana “Hôn lễ” của Hà Quyên và Chu Duệ Trạch thật sự là đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, một căn phòng nhỏ ở trong khách sạn. “Tớ ra ngoài xem một chút, trên đường đi anh ấy bị kẹt xe.” Hôn lễ của Hà Quyên lần này chỉ có một bạn tốt tham gia, đương nhiên chính là Phan Kỳ. Nói xong, Hà Quyên cũng đã rời đi, đi đến quán rượu chờ Chu Duệ Trạch, theo ven đường đi về phía trước một chút,như vậy có thể sớm nhìn thấy anh. Ở một nơi khác, sau khi Chu Duệ Trạch cúp điện thoại nhìn chằm chằm chiếc xe tải chắn trước mặt, sắc mặt hết sức khó coi, hôm nay anh muốn đi kết hôn, lại dám kẹt xe! Ngồi ở vị trí tài xế, Nhiếp Nghiêu cảm thấy rõ ràng khí lạnh tản ra từ bên cạnh, im lặng nhìn sang bên cạnh, quả nhiên, khí thế ẩn dấu của Chu Duệ Trạch bắt đầu bộc lộ ra ngoài. Vội vàng ho một tiếng, nhắc nhở Chu Duệ Trạch, chú ý trường hợp. Chu Duệ Trạch cũng chỉ là nhất thời tức giận, được Nhiếp Nghiêu nhắc nhở, lập tức khôi phục bộ dạng bình thường: “Kẹt xe rất đáng ghét.” Nhiếp Nghiêu im lặng nhìn chằm chằm tay lái, khống chế kích động muốn khinh bỉ Chu Duệ Trạch, ở trong lòng gầm thét, hiện tại trong thành có con đường nào không kẹt xe sao? Một cái xe lại làm toàn bộ khí thế của cậu bộc lộ ra rồi sao? Ngày thường là người bí hiểm khó dò, hiện tại mới đụng phải một chút chuyện nhỏ đã bắt đầu xù lông rồi hả? Nếu để cho đám người anh em trước kia biết Chu Duệ Trạch biến thành như vậy, không chừng sẽ chạy tán loạn mất. Nhiếp Nghiêu bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cũng hiểu, đoán chừng không phải kẹt xe làm Chu Duệ Trạch xù lông, mà bởi vì sợ Hà Quyên chờ sốt ruột thôi. “Sao vẫn chưa di chuyển?” Chu Duệ Trạch nhìn đồng hồ không ngừng, thân thể nhích tới nhích lui, nóng nảy lo lắng. Nhiếp Nghiêu yên lặng nhìn lướt qua đồng hồ trên tay của anh, mới qua ba phút, không phải ba giờ, có cần gấp gáp như vậy không? “Chúng ta đi đường cũ.” Chu Duệ Trạch quyết định thật nhanh, mở cửa xuống xe, “Đợi thời gian dài như vậy, còn không biết bị vây đến lúc nào. Chúng ta đi đường nhỏ trước đây.” Thật lòng Nhiếp Nghiêu muốn lạy Chu Duệ Trạch, đại ca, 3 phút rất dài sao? Rất dài sao? Chỉ là, xét thấy người nào đó đối với lần kết hôn này hết sức chờ đợi, tinh thần Nhiếp Nghiêu cũng khẩn trương cao độ. Bỏ lại xe đi theo Chu Duệ Trạch, dĩ nhiên, Nhiếp Nghiêu có lý trí hơn so với người nào đó, gọi điện thoại cho trợ lý, để trợ lý đến lái xe đi, tránh làm trở ngại giao thông nơi này. “Cậu đi chậm một chút!”Nhiếp Nghiêu đuổi theo Chu Duệ Trạch nhịn không được gầm nhẹ: “Cậu muốn gây ra phiền toái không cần thiết sao!” Thế nhưng không chút nào giữ lại tốc độ đi về phía trước, không biết tốc độ của bọn họ như vậy rất dọa người sao? Bước chân Chu Duệ Trạch ngừng lại một chút, không dừng lại, nhưng tốc độ đã chậm lại, người bên ngoài nhìn chính là tốc độ sải bước chạy nhanh về phía trước. “Cô ấy chờ sẽ sốt ruột.” Chu Duệ Trạch giải thích một câu, bởi vì mới vừa rồi anh luống cuống mà có chút ngượng ngùng. “Thời gian còn chưa tới.” Nhiếp Nghiêu chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay mình, “Có thể là Hà Quyên nhà cậu đi sớm.” Nhắc tới Hà Quyên, trên mặt Chu Duệ Trạch lập tức nở nụ cười: “Ừ, Quyên Tử chính là như vậy, làm cái gì cũng sẽ đến sớm, sẽ không để người khác phải chờ.” Vừa thấy được nụ cười như “Ánh sáng mặt trời rực rỡ” trên mặt Chu Duệ Trạch, Nhiếp Nghiêu không nói gì, hối hận, vừa nhắc tới Hà Quyên cậu ta đã không bình thường, cử chỉ của Chu Duệ Trạch thật là điên rồ rồi. Vội vàng đến con hẻm nhỏ bên cạnh khách sạn, đã có thể thấy khách sạn, Chu Duệ Trạch đột nhiên đứng lại, Nhiếp Nghiêu nhướng mày, anh phải đợi lát nữa mới ra sân, Chu Duệ Trạch là người chồng danh chính ngôn thuận, còn chờ cái gì? Mới vừa rồi là người nào vô cùng lo lắng chạy tới? “Chân cậu bị chuột rút à?” Nhiếp Nghiêu tới gần cười xấu xa, ngẫm lại, ban đầu là người vang danh như thế, nhưng mới chạy một đoạn đường ngắn đã chuột rút, như vậy về sau anh có thể lớn tiếng cười nhạo? Ngay cả ánh mắt Chu Duệ Trạch cũng không cho Nhiếp Nghiêu, ném cho một câu “an ủi”: “Đừng tiếc tiền thuốc, tiền chữa bệnh công ty có thể chi trả, không cần đau lòng.” Cậu mới có bệnh! Trong lòng Nhiếp Nghiêu gầm thét. Anh biết, không nên cãi vả với người nào đó, cuối cùng người thua thiệt luôn là anh. “Nhìn cái gì? Còn không đi, Quyên Tử nhà cậu đang chờ cậu đó?” Nhiếp Nghiêu thông minh nói sang chuyện khác, công kích xương sườn mềm của “kẻ địch”. Anh có thể vững vàng ngồi lên vị trí Tổng giám đốc, cũng không phải chỉ là hư danh. “Quyên Tử đang bận.” Giọng nói của Chu Duệ Trạch vừa nhắc tới Hà Quyên, lập tức dịu dàng đến độ sắp chảy ra nước, Nhiếp Nghiêu nghe được mà toàn thân phát run, nổi da gà. Nhiếp Nghiêu tự động bỏ qua sinh vật không bình thường nào đó, nhìn về đường phía trước, vừa hay nhìn thấy Hà Quyên đẩy một chiếc xe rác đi lên dốc núi. Gần tối chủ nhật, trên đường người đi lại rất nhiều, tuy không đi làm, nhưng người đi dạo phố tụ hội cũng không ít hơn so với ngày thường. Nhìn những người gặp thoáng qua xe rác, bộ dáng chau mày bịt mũi đi nhanh cũng biết mùi kia khó ngửi thế nào, Hà Quyên cố tình làm như không có việc gì, đẩy đi lên. Sườn núi cũng không phải rất cao, nhưng nữ công nhân vệ sinh hơn 40 tuổi một mình kéo lên nhất định là rất khó khan. Sau khi lên sườn núi, Nhiếp Nghiêu thấy công nhân làm vệ sinh nhìn về phía Hà Quyên cười cảm kích, nói cái gì đó, Hà Quyên nhếch miệng mỉm cười, sau đó trở lại khu vực gần khách sạn, lấy khăn giấy ra xoa xoa tay, xong ném vào thùng rác ven đường, giống như không có việc gì xảy ra tiếp tục nhìn hai bên đường, đợi Chu Duệ Trạch. Hà Quyên đi từ từ dọc theo ven đường, mắt thấy sắp đến con hẻm nhỏ bọn họ đang đứng, Nhiếp Nghiêu hung hăng trợn mắt nhìn người bên cạnh một cái, còn không đi ra ngoài, chẳng lẽ muốn chờ bị phát hiện hay sao? “Quyên Tử.” Chu Duệ Trạch vội vàng đi ra khỏi hẻm nhỏ, nghênh hướng Hà Quyên, vừa đúng chặn lại tầm mắt Hà Quyên, không có cách nào thấy tình huống trong hẻm nhỏ, “Chờ lâu chưa?” “Không có, là em đến sớm.” Hà Quyên cười nói, “Anh đi từ bên này tới?” Hình như bãi đậu xe không phải ở chỗ này. “Hôm nay anh không lái xe.” Chu Duệ Trạch nói, “Em luôn chờ ở bên ngoài sao?” “Không có, vừa mới ra ngoài thôi.” “Sao không gọi điện thoại cho anh, ngày lạnh như vậy, chờ thời gian dài thì làm thế nào?” Chu Duệ Trạch đau lòng nói. “Anh nói với em là kẹt xe, có gọi điện thoại cho anh, anh cũng không đến được, để cho anh gấp gáp làm gì?” Hà Quyên nói rất tự nhiên , “Mau vào đi thôi, bạn thân của em còn muốn gặp anh một chút đấy.” Bên trong hẻm nhỏ, Nhiếp Nghiêu nhìn bóng lưng đã đi xa của Chu Duệ Trạch và Hà Quyên, liền trầm mặc, thu hồi thần thái hài hước vừa rồi, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Quyên. Anh giống như hiểu tại sao Chu Duệ Trạch lại có thể thích Hà Quyên như vậy. Trừ năm đó Hà Quyên giúp Chu Duệ Trạch,chỉ sợ còn vì tính cách Hà Quyên mà thôi. Đối với ai cũng rất dịu dàng là người luôn suy nghĩ cho người khác, ai cũng muốn có một người bạn như thế. Chỉ là…..Tại sao anh muốn làm người ác? Nhiếp Nghiêu mồ hôi lấm tấm im lặng nhìn trời, đây chính là làm anh em giá cao sao?
|
“Chu Duệ Trạch, Phan Kỳ.” Hà Quyên giới thiệu đơn giản một chút , không dư thừa một từ nào. Có thể xuất hiện ở nơi này, đương nhiên là người mà cô quan tâm nhất. “Chào cô.” Chu Duệ Trạch đưa tay ra, cười ôn hòa, nhìn thế nào cũng là một người hiền lành. Phan Kỳ dùng ánh mắt xem xét nhìn chòng chọc vào Chu Duệ Trạch, sau đó bắt tay với Chu Duệ Trạch, khẽ dùng sức nắm chặt bàn tay, trầm giọng nói: “Không cho khi dễ Quyên Tử, nếu không tôi không tha cho anh!” Chu Duệ Trạch không trốn tránh ánh mắt của Phan Kỳ, mà nghiêm túc nhìn lại, trịnh trọng gật đầu: “Nhất định sẽ không.” Hà Quyên đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên trong lòng có cảm giác rất kỳ quái – hai người kia đang giao tiếp cái quái gì vậy? Chợt lắc đầu một cái, vứt cảm giác quỷ dị kia văng ra ngoài, nhất định là cô nhìn lầm rồi. Đang lúc Hà Quyên muốn nói chuyện, Phan Kỳ đã thả tay Chu Duệ Trạch ra, hai người giống như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống. Lúc này, nhân viên phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn lên, Chu Duệ Trạch đã sớm hỏi thăm những món yêu thích của Phan Kỳ từ trong miệng Hà Quyên, cho nên, những món ăn mang lên đều là những món hợp khẩu vị của Hà Quyên và Phan Kỳ. Phòng này cũng không phải rất lớn, là phòng nhỏ cho sáu người, nhưng chỉ có ba người ngồi. Phan Kỳ với tư cách là người thân bên nhà gái, dĩ nhiên là gặng hỏi tài sản của Chu Duệ Trạch. “Đi làm ở đâu? Làm việc gì?” Phan Kỳ phải bảo đảm người đàn ông này sẽ không lừa gạt Hà Quyên, mặc dù bây giờ Hà Quyên đang ở căn hộ của anh, nhưng ai biết căn hộ kia có phải của Chu Duệ Trạch thật hay không, ngộ nhỡ đó chỉ là thuê thì sao? “Minh Đạt, trợ lý giám đốc.” Chu Duệ Trạch vội vàng nói tài liệu của anh. “Minh Đạt?” Phan Kỳ ngây ngẩn cả người, công ty đó có thể nói là rất nổi tiếng, sản nghiệp bên dưới làm người ta phải líu lưỡi hít hà không thôi. Mỗi người đều muốn được vào đó làm việc, phúc lợi đãi ngộ rất tốt, tiền đồ công việc sáng lạng, đây tuyệt đối là công ty xếp hạng tốt nhất cho người ta lựa chọn nghề nghiệp. “Ừ.” Chu Duệ Trạch cũng không vì công việc tốt mà đắc ý, rất bình tĩnh gật đầu. Bởi vì phản ứng bình thản của Chu Duệ Trạch, trong lòng Phan Kỳ liền nhận định, phỏng đoán đó chỉ là trợ lý giám đốc của một nhánh nhỏ mà thôi. “Anh ở một mình?” Thấy Chu Duệ Trạch gật đầu, Phan Kỳ tiếp tục hỏi, “Người trong nhà đâu?” Ánh mắt Chu Duệ Trạch chớp chớp một cái, giọng nói có chút buồn bã: “Chúng tôi đã lâu không liên lạc.” Lúc này Phan Kỳ mới nhớ đến Chu Duệ Trạch bị GAY, vội vàng nói sang chuyện khác: “Quyên Tử là người đặc biệt thiện lương, anh phải đối xử tốt với cô ấy. Có lẽ một lúc nào đấy……” “Phan Kỳ, ăn cơm.” Nói xong, Hà Quyên gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng Phan Kỳ. “Ưhm……” Trong miệng Phan Kỳ bị nhét đầy, không nói ra được nửa câu, chỉ có thể dùng ánh mắt tố cáo Hà Quyên, đây là mưu sát! Mưu sát! Hà Quyên nhìn trả lại cho Phan Kỳ một ánh mắt cảnh cáo, câm miệng. Tâm tình Chu Duệ Trạch cực kì tốt, cười ngồi xuống, cùng Hà Quyên và Phan Kỳ ăn cơm. Trong lòng đã xếp Phan Kỳ vào loại người vì mình. Mặc kệ như thế nào, chỉ muốn Hà Quyên hạnh phúc, chỉ riêng điều này đã đủ khiến Chu Duệ Trạch xem Phan Kỳ là bạn bè. Huống chi, lời nói của Phan Kỳ nói được một nửa bị Hà Quyên cắt đứt, nếu anh đoán không sai, thì nửa câu phía sau là hi vọng quan hệ của bọn họ có thể phát triển hơn. Cô gái tên Phan Kỳ này, ừ, rất được lòng anh. Rất tốt, rất tốt! Thức ăn ăn được hơn phân nửa, có thể nói là ba người trò chuyện với nhau cực kì vui, nhất là Chu Duệ Trạch là người ôn hòa lễ độ như vậy, rõ ràng không hề cố ý, lại làm cho không khí trên bàn ăn vui vẻ lên nhiều. Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người tiến vào. “Thật là trùng hợp, Duệ Trạch, tới dùng cơm sao không gọi tôi?” Nhiếp Nghiêu hoa hoa lệ lệ ra sân, một thân phong cách cứng rắn lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là người thành công trong xã hội mới có loại khí thế đó, tuyệt đối có thể trấn áp cục diện. Chỉ là, Phan Kỳ không hiểu tình huống hiện giờ. Sau khi Chu Duệ Trạch thấy Nhiếp Nghiêu, mới vừa rồi trên mặt còn tràn đầy nụ cười trong nháy mắt liền cứng ngắc, cảm giác cả người sa sút. Hà Quyên nhướng mày, cô đã sớm xem Chu Duệ Trạch là bạn của cô, nhìn bạn tốt bị người ta “khi dễ”, tinh thần trọng nghĩa siêu cường của cô lập tức nổi lên. “Thật xin lỗi, tôi và Duệ Trạch kết hôn muốn mời chị em tốt của tôi ăn một bữa cơm, thế nào, Nhiếp tiên sinh cũng muốn tham gia sao? Tôi sẽ không để ý.” Hà Quyên khéo léo cười, khách khí với Nhiếp Nghiêu. Phan Kỳ hơi suy nghĩ, lập tức hiểu người trước mắt là ai, chỉ là, Hà Quyên vậy mà cũng nói lời chế nhạo. Mời chị em tốt ăn cơm, nếu Nhiếp Nghiêu mà ngồi xuống, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận là quan hệ chị em rồi? Quan hệ của anh ta và Chu Duệ Trạch, chẳng lẽ phần dưới của Nhiếp Nghiêu đúng là… cái đó? Nhưng thấy thế nào, cũng giống như không quá quan tâm. Nhiếp Nghiêu cũng xem như là tuấn tú, đường nét cứng rắn, tuy rằng bắp thịt không khoa trương như vậy, nhưng đứng chung một chỗ với Chu Duệ Trạch, người nào trên người nào dưới, cái vấn đề này đã rất rõ ràng. “Cô……” Nhiếp Nghiêu bị những lời này của Hà Quyên làm cho nghẹn lời, anh thật không nghĩ đến, ngày thường nhìn Hà Quyên ôn nhu điềm đạm như vậy, nói chuyện lại “hàm ý” như thế. “Chu Duệ Trạch, cậu muốn ở lại chỗ này?” Ánh mắt mãnh liệt của Nhiếp Nghiêu chuyển hướng sang Chu Duệ Trạch vẫn luôn cúi đầu né tránh. Hà Quyên hừ lạnh một tiếng, đáp lời: “Đương nhiên là muốn ở lại chỗ này, Duệ Trạch là ông xã của tôi, chẳng lẽ Nhiếp tiên sinh muốn giành ông xã với tôi sao? Đừng quên, anh rất nhanh cũng sẽ kết hôn.” Nhiếp Nghiêu cười nhạo ra tiếng, nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, căn bản không để ý Hà Quyên can thiệp vào: “Chu Duệ Trạch, cậu khá lắm.” “Chồng tôi đương nhiên là tốt rồi. Cầm được thì cũng buông được, ném đồ bỏ đi tuyệt đối không lưu luyến.” Hà Quyên không nhìn nổi bộ dạng cao ngạo của Nhiếp Nghiêu. Nhiếp Nghiêu nguy hiểm nheo mắt lại, khí thế lan rộng ra. Nhiếp Nghiêu không chỉ là một Tổng giám đốc đơn giản như vậy, anh còn có một thân phận khác, khí thế như vậy, tuyệt đối có thể khiến một người kiên cường cũng bị dọa cho sợ run. Hà Quyên nhướng mày, chắn giữa Chu Duệ Trạch và Nhiếp Nghiêu, một chút cũng không có sợ hãi, trừng lại. Nhiếp Nghiêu không ngờ Hà Quyên sẽ có phản ứng như thế, ánh mắt dừng ở trên mặt Hà Quyên, sát ý sắc bén bắt đầu lan ra. Rất rõ ràng có thể thấy thân thể Hà Quyên theo bản năng hơi run lên, sau đó, vẫn không chịu thua, hung ác nhìn anh chằm chằm, ánh mắt như thế, làm Nhiếp Nghiêu thầm kinh hãi. Cho dù là hộ vệ trải qua huấn luyện đặc biệt thì khi anh nhìn chằm chằm như vậy cũng sẽ khiếp đảm, mà Hà Quyên, một người bình thường như vậy, lại dám trừng lại anh, thân phận của cô thật chỉ đơn giản như vậy sao? Trong lòng nghi ngờ, nhưng Nhiếp Nghiêu cũng không để lộ ra ngoài, chỉ làm ra bộ dạng không cam lòng sập cửa rời đi.
|
Đợi Nhiếp Nghiêu rời đi được một lúc lâu, lúc này Phan Kỳ mới phục hồi tinh thần, mới vừa rồi áp khí trong phòng quá thấp, làm cho cô không thở nổi: “Đó chính là người kia?” “Ừ.” Hà Quyên tức giận hừ một tiếng, chán ghét nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt. “Hà Quyên, người này không giống người hiền lành.” Phan Kỳ lo lắng nhìn Hà Quyên, mới vừa rồi cô đã nhìn ra, quần áo cách ăn mặc của người đàn ông kia vừa nhìn đã biết là một người thành công trong xã hội, hơn nữa một thân khí thế này làm cho người ta hít thở không thông, tuyệt đối không phải là nhân vật nhỏ. “Không có việc gì.” Hà Quyên cười cười không sao cả, “Biết trước anh ta sẽ không tự hủy hoại tương lai. Muốn kết hôn với phụ nữ, cũng không phải kết hôn vì yêu, coi như anh ta có tiền có thế thì thế nào?” “Hy sinh hôn nhân của mình, nhất định là vì muốn nhà gái trợ giúp, anh ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra chuyện lúc trước.” Hà Quyên phân tích quan hệ lợi hại một phen, không biết là nói cho Phan Kỳ, hay là Chu Duệ Trạch nghe. Nhưng, mục đích chỉ có một, đó là để cho hai người bọn họ yên tâm. “Đi thôi.” Hà Quyên cười vỗ vỗ bả vai Chu Duệ Trạch, một giây tiếp theo, tay bị anh nắm thật chặt, hơi sững sờ, ngay sau đó cũng rất thoải mái, Chu Duệ Trạch không nghĩ tới Nhiếp Nghiêu hèn hạ như vậy thôi. Hà Quyên cũng không buông tay ra, mà nắm trở lại, để anh an tâm. Phan Kỳ nhìn bọn họ như vậy, cũng không nói gì, sau khi tính tiền xong, ba người rời khỏi khách sạn, thuê xe chia tay. Dọc theo đường đi, Hà Quyên vẫn nắm chặt tay Chu Duệ Trạch, yên lặng không nói gì, cũng không mở lời an ủi. Chờ về đến nhà, sau khi Chu Duệ Trạch vào cửa, cười cười với Hà Quyên, nhẹ giọng nói ra: “Anh không sao rồi.” “Không có việc gì là tốt rồi, về sau đi theo em sống thật tốt, ông xã.” Hà Quyên ranh mãnh nháy mắt, chọc cho Chu Duệ Trạch buông lỏng nở nụ cười, “Dạ, bà xã đại nhân!” “Tốt lắm, đừng suy nghĩ gì cả, bà xã ra lệnh cho anh mau đi ngủ.” Hà Quyên hơi ngẩng đầu lên, vênh mặt hất hàm ra lệnh . “Tuân lệnh.” Chu Duệ Trạch lập tức đứng nghiêm, chào một cái, chọc cho Hà Quyên phù một tiếng bật cười, Hà Quyên cười ra tiếng, Chu Duệ Trạch cũng không nhịn được nở nụ cười, hai người ở trong phòng khách cười lăn cười bò, quên sạch chuyện ở trong quán rượu. Làm người phải nhìn về phía trước, nhớ những chuyện không vui kia làm gì? Mấy ngày nay dọn dẹp phòng ốc khá mệt mỏi, sau khi hai người cười đùa một lúc, trở về phòng của bản thân nghỉ ngơi. Chu Duệ Trạch nghiêng người dựa vào trên giường, đặt laptop ở trên đùi, theo thói quen nhìn một chút chuyện của công ty, đột nhiên một cửa sổ hiện ra, vừa nhìn thì thấy là tin tức của Nhiếp Nghiêu. “Có ở đấy không?” “?” Chu Duệ Trạch trả lời luôn luôn ngắn gọn. “Cậu xác định Hà Quyên thật không có vấn đề gì?” Hôm nay khi nhìn thẳng vào mắt Hà Quyên, anh cũng cảm thấy không đúng lắm, một người bình thường sẽ không sợ anh chút nào sao? “Có chuyện gì liên quan đến cô ấy mà tớ không biết?” Chu Duệ Trạch đã sớm điều tra tất cả mọi chuyện của Hà Quyên, nếu không phải là biết cô đã có bạn trai, thì anh sẽ nhìn nhiều năm như vậy sao? Ở bên kia, một lúc lâu Nhiếp Nghiêu cũng chưa đáp trả lại, Chu Duệ Trạch đã biết Nhiếp Nghiêu đang rối rắm cái gì, từ từ gõ từng chữ từng chữ vào: “Cậu có biết khi đối mặt với nguy hiểm, biết rõ không đấu lại, nhưng vẫn chắn ở trước mặt cường địch là người thế nào không?” Ở bên kia Nhiếp Nghiêu nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, trầm mặc, nhìn từng câu nói hiện lên. “Lúc trước mọi người tránh né tớ như tránh rắn rết, cũng chỉ có cô ấy ở bên cạnh tớ… Tinh thần trọng nghĩa siêu cấp đồng cảm của phụ nữ lan tràn…” Nhiếp Nghiêu nhìn chữ viết hiện lên trên màn hình, trầm mặc, suy nghĩ một lúc lâu mới gõ lại: “Duệ Trạch, tớ rất hi vọng cậu có thể chân chính cưới được cô ấy.” Cách máy vi tính, Chu Duệ Trạch cong khóe môi, trong mắt mang theo ý cười, nhẹ nhàng gõ bàn phím: “Cậu bức cô ấy làm gì? Cô ấy khẩn trương làm tay cũng lạnh.” Trong lòng Nhiếp Nghiêu hồi hộp một chút, tay dừng ở trên bàn phím một chút, sau đó nhanh chóng gõ: “Vốn phải cần tớ đây làm người ác tới đột xuất mới có người bị hại là cậu, nếu không cô ấy làm sao chịu đi cùng với cậu?” Rốt cuộc ở trong khách sạn, có phải toàn bộ nguyên nhân hay không, sợ rằng cũng chỉ một mình Nhiếp Nghiêu biết. Anh đối với việc Chu Duệ Trạch say đắm Hà Quyên, ngoài mặt không nói gì hơn nữa còn toàn lực phi phối hợp, hôm nay, anh đúng là đang thử dò xét lòng người. Anh cũng không thể để cho người khác nữa tổn thương người anh em của anh. “Nhất định sẽ thành công.” Chu Duệ Trạch gõ lại, trực tipe61 nói sang chuyện khác, hai người thảo luận một ít chuyện trong công ty. Bất tri bất giác, hai người đã nói chuyện được hia giờ, mới khép máy tính lại, đi nghỉ ngơi. Tâm tình Chu Duệ Trạch cực tốt, đem may ngủ rất sâu rất trầm. Sáng sớm một chút động tĩnh nhỏ khiến Chu Duệ Trạch lập tức từ trong giấc mơ giựt mình tỉnh lại, nghe tiếng cửa phòng vang lên, lập tức phân biệt được Hà Quyên đang rón rén đi lại. Nghe bên trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, âm thanh lấy gạo, toàn bộ tiếng động đều bị Hà Quyên cố gắng áp đến mức thấp nhất, nếu là người bình thường tuyệt đối sẽ không bị tiếng động làm tỉnh. Chỉ là, Chu Duệ Trạch luôn luôn có thói quen sinh cảnh giác, một chút gió thổi cỏ lay sẽ lập tức tỉnh lại, đó đã sớm trở thành bản năng. Không lâu sau, mùi thơm của thức ăn nhẹ nhàng bay tới, Chu Duệ Trạch hít một hơi thật sâu, vùi ở trong chăn nhắm mắt lại cười yếu ớt, cảm thấy ánh nắng sáng sớm từ sau rèm cửa sổ chiếu vào, từ sàn nhà chiếu lên trên chiếc chăn, phủ kín cả người, vẫn lan vào trong lòng, ấm áp. Thời gian từ từ trôi qua, nghe tiếng kim đồng hồ trên tường tí tách, toàn thân Chu Duệ Trạch cũng buông lỏng, lười biếng trốn ở trong chăn êm ái, không muốn động. Đã lâu không cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, trong không khí là hương thơm nhẹ nhàng, bên dưới chiếc giường mềm mại, tất cả hô hấp xung quanh đếu ấm áp, giống như là nằm trên mây phơi nắng. Trong không khí, mùi thơm càng ngày càng đậm, Chu Duệ Trạch ngồi dậy, duỗi cái lưng mỏi, cuộc sống như thế anh đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, không nghĩ tới bây giờ anh lại thực hiện được giấc mộng đó trong cuộc sống. Đứng lên, nhanh chóng sửa sang lại bản thân, đi ra ngoài. Bên ngoài hương thơm càng thêm nồng, làm anh động lòng: “Hà Quyên, làm cái gì mà ngon vậy?” “Bánh trứng, cháo trứng muối thịt nạt…” Hà Quyên mặc tạp dề quay đầu lại cười một tiếng, “Anh thật đúng là may mắn, dậy vừa đúng lúc.” Hà Quyên tự nhiên nở nụ cười, làm lòng của Chu Duệ Trạch từ từ mềm mại, cảm giác như thế, thật sự rất hạnh phúc. Sáng sớm thức đây, có người quan tâm mình, chuẩn bị bữa sáng đơn giản lại ấm áp, có thể ngồi chung một chỗ, từ từ ăn. “Nghĩ gì thế? Mau ăn đi.” Hà Quyên nấu cháo rất ngon, bánh trứng vàng rực trong có màu xanh lá cây của hành là cắt nhỏ, nhìn màu sắc rất đẹp mắt, bên cạnh có một con bướm nhỏ hồng hồng được cắt thành từ rau trộn. Phối hợp với mỹ vị cháo trứng muối thịt nạc, cà rốt giòn dùng bánh trứng cuốn, phối hợp mặn với chay, vị cứng mềm tất cả đều phối hợp rất vừa vặn. “Bà xã, anh yêu em.” Nghe Chu Duệ Trạch nói, Hà Quyên hơi sững sờ, ngay sau đó cười lên: “Ông xã, em cũng yêu anh.” Nhìn nụ cười của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch biết cô xem lời anh nói mới vừa rồi là đùa giỡn, nhận lấy bánh trứng bột Hà Quyên cuốn, cắn một cái, hương vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, lại uống một ngụm cháo nóng, thẳng ấm đến trong lòng. Anh sẽ dùng thời gian từ từ nói cho Hà Quyên, mới vừa rồi không phải là anh nói giỡn.
|
Thời gian nghỉ kết hôn không được mấy ngày, bận rộn xong, sau khi nghỉ ngơi vài ngày, lại bắt đầu đi làm. Hà Quyên cố ý mang theo bánh kẹo cưới đến spa, chia cho đồng nghiệp, mọi người cũng bị lây không khí vui vẻ này, cũng đều cười nói chúc mừng. Cuộc sống vẫn như trước từng ngày từng ngày trôi qua, sẽ không vì bất kì ai mà dừng lại, mà Hà Quyên cũng dần thích ứng cuộc sống sau khi cưới. Chiều tan sở, vừa ra khỏi cửa spa, là có thể thấy người quen chờ ở nơi đó, nở nụ cười yếu ớt dịu dàng với cô. Sáng sớm tan sở, về đến nhà, người nọ đã đi làm rồi, nhưng là trên bàn sẽ bày bữa sáng hợp với khẩu vị của cô, không lạnh không nóng, rất vừa vặn. Cứ như vậy yên lặng qua hơn một tháng, làm cho Hà Quyên sẽ thường xuyên có cảm giác hoảng hốt, giống như cô kết hôn thật với người yêu, mỗi ngày trải qua cuộc sống hạnh phúc mà bình thường. “Quyên Tử, hôm nay công ty có việc gấp phải làm thêm giờ, không thể đón đi đón em, sau khi tan việc tự em thuê xe về nhà. Có nghe không, không cần chen lấn trên xe buýt, không cho đi, về nhà anh muốn xem hóa đơn tiền xe.” “Dạ, biết. Anh khoảng mấy giờ về nhà?” Hà Quyên cầm điện thoại buồn cười nói, nhưng chính cô cũng không biết, khóe môi cô giơ lên, hiện ra nụ cười hạnh phúc. “Khoảng hơn mười giờ thôi. . . . . .” Chu Duệ Trạch nói cũng không quá khẳng định. “Ừ, được, anh làm việc đi, ăn chút gì lót lót, đừng để cho dạ dày trống không.” Hà Quyên không yên lòng dặn dò. “Đã biết, bà xã, bái bai.” Tâm tình Chu Duệ Trạch cực tốt cúp điện thoại. Hà Quyên dở khóc dở cười cúp điện thoại, người này, làm thêm giờ mà tâm tình vẫn tốt như vậy? Thật là tính tình của của đứa trẻ. Ai sẽ ngờ tới người như vậy mà lớn hơn cô năm tuổi, ban đầu lúc ghi tên kết hôn nhìn thấy chứng minh thư của anh, cô rất kinh ngạc. Không nghĩ tới nhìn Chu Duệ Trạch trẻ như vậy mà đã ba mươi hai tuổi rồi, cô vẫn cho là anh và cô bằng tuổi nhau, thậm chí so với cô còn nhỏ tuổi hơn một chút. Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, kể từ sau khi kết hôn, anh cũng thoát khỏi bóng ma của Nhiếp Nghiêu, càng ngày càng sống vui vẻ, cũng để cô phát hiện, thật ra thì ann giống như một đứa bé lớn xác, luôn thích dính lấy cô. “Này, cười gì vậy? Ông xã gọi điện thoại tới à?” Nụ cười trêu ghẹo của đồng nghiệp cắt đứt suy nghĩ của Hà Quyên, làn gương mặt cô không nhịn được mà ửng hồng, đứng dậy cười mắng: “Nói cái gì vậy?” “Ha ha. . . . . . Còn đỏ mặt, Hà Quyên, cậu thật đúng là trong sáng mà.” Đồng nghiệp không nhịn được cười ha ha, “Kết hôn cũng sắp được hai tháng rồi, sao còn giống như tân nương tử vậy?” (cô dâu mới) “Cậu quản tớ, hết giờ làm, không để ý tới cậu.” Hà Quyên hờn dỗi trợn mắt nhìn đồng nghiệp một cái, đeo túi lên rời đi. Ra cửa, nhìn từng chiếc taxi lái qua trên đường, bước chân Hà Quyên chuyển hướng, đi tới siêu thị cách đó hai con đường. Nếu làm thêm giờ, buổi tối trở về cũng không cần ăn gì nhiều, phải thanh đạm bổ dưỡng là tốt nhất. Vào siêu thị, lựa chọn chọn lựa, rất nhanh đã chọn xong đồ, đi tính tiền, mua đồ đi ra. Mang theo đồ, rời khỏi quầy thu tiền, vừa đúng lúc nghe có người đang gọi cô, khó hiểu quay đầu lại, thấy đồng nghiệp cũ. “Sao cô lại tới đây?” Hà Quyên khó hiểu hỏi, spa mới của bọn họ cách nơi này rất xa, chạy tới nơi này mua đồ có phải quá xa rồi không? “Không có việc gì làm, nên tới xem nơi này có tuyển người không?” Lời của đồng nghiệp làm Hà Quyên sững sờ, “Sao vậy? Cô từ chức rồi?” Đồng nghiệ cười một tiếng quái dị: “Từ chức? Là thất nghiệp!” Hả? Thất nghiệp? Tân Spa không phải mới mở, sao lại thất nghiệp? “Cô cũng thông minh đấy, ở lại tiệm cũ. Làm khổ chúng tôi đây tất cả đều thất nghiệp.” Đồng nghiệp chanh chua nói, làm Hà Quyên vốn định nói lời an ủi tất cả đều nuốt vào. Khé động khóe môi, Hà Quyên không nhanh không chậm nói: “Ta mà thật thông minh như vậy, đã sớm làm ông chủ rồi. Cô từ từ tìm đi, tôi về nhà.” Người như vậy, luôn phát tiết oán khí của mình lên người người khác, cô không có dư thừa khí lực để đồng tình. Xách đồ đi ra ngoài, màn hình trên vách tường trong nội thành đang phát tin tức giải trí mới nhất, bộ phim mới nào muốn phát sóng, vội vã nhìn lướt qua, Hà Quyên đi ra cửa, vẫy một chiếc taxi về nhà. Mỗi ngày đều có người thất nghiệp, cũng có người lao vào làm việc mỗi.ngày, cũng có người bất hạnh mất đi sinh mạng, thật ra thì có thể sống vẫn là tốt nhất, ít nhất còn có hi vọng. Hơn nữa, cuộc sống trước mắt cô làm cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất tốt. Về đến nhà, sau khi thay quần áo, lập tức bày đồ mua từ siêu thị ra ngoài, bắt đầu chuẩn bị. Buổi tối khi đến mười một giờ, nghe ngoài cửa có động tĩnh, không đợi người bên ngoài cầm chìa khóa mở cửa, Hà Quyên cũng đã mở cửa phòng ra. Người bên ngoài thấy Hà Quyên như vậy, hơi sững sờ, ngay sau đó chân mày cau lại: “Sao còn chưa đi ngủ?” Nói xong, vào cửa, đóng cửa phòng lại. “Không mệt.” Hà Quyên cười nhận lấy áo khoác của Chu Duệ Trạch. Chu Duệ Trạch cũng không tin lời Hà Quyên nói, cô luôn luôn không thích thức khuya, dù là làm ca đêm, hơn mười giờ mới về đến nhà, sau khi vội vã rửa mặt, sẽ lập tức đi ngủ. Hiện tại đã qua thời gian cô đi ngủ không mệt mới là lạ. Chu Duệ Trạch biết nói gì cũng không có tác dụng, xè tay ra trước mặt Hà Quyên. “Cái gì?” Hà Quyên kỳ quái hỏi. “Hóa đơn xe taxi.” Chu Duệ Trạch nghiêm trang nói. Hà Quyên buồn cười lắc đầu, vào nhà, lấy ra, vỗ vào trong tay Chu Duệ Trạch: “Nhìn đi, em thuê xe về nhà đấy.” “Ừ, như vậy thì tốt, anh không muốn bà xã phải chen lấn trên xe buýt.” Chu Duệ Trạch thấy hóa đơn xe taxi rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Thấy nụ cười cưng chiều của Chu Duệ Trạch còn có giọng nói thân mật như vậy, làm Hà Quyên một trận hoảng hốt, thiếu chút cô đã quên bọn họ là vợ chồng giả. “Đi rửa tay, húp cháo.” Hà Quyên xoay người đi vào phòng bếp, bưng cháo ra ngoài cho Chu Duệ Trạch. “Thơm quá, cái này nấu thế nào vậy?” Chu Duệ Trạch nếm thử một miếng, mùi thịt gà nồng đậm, đáng tiếc trong chén lại không có gì khác ngoài cháo trắng, ngay cả thịt băm cũng không thấy, nhưng mùi thơm rất lâu. “Trước tiên luộc gà, sau khi chuẩn bị xong xuôi các loại thực phẩm khác, dùng nước luộc gà nấu cháo, như vậy ăn mới không dầu mở.” Hà Quyên cười híp mắt nói, nhìn Chu Duệ Trạch đầy mong đợi, “Ăn ngon thì ăn một chén, ăn nhiều quá đi ngủ bất sẽ không có lợi cho tiêu hóa.” Chu Duệ Trạch nhìn chiếc nồi trong bếp một chút, theo bản năng nói một câu: “Tùy tiện làm chút gì là được rồi.” “Như vậy sao được, làm việc cả ngày đã rất mệt mỏi, trở vệ lại không ăn chút đồ dinh dưỡng ngon miệng sao được?” Hà Quyên nói như đây là chuyện đương nhiên, ngồi đối diện với Chu Duệ Trạch, “Công việc thế nào, chuyện giải quyết sao rồi?” “Ừ, khách hàng cần hàng tương đối gấp.” Chu Duệ Trạch vừa húp cháo vừa tán gẫu với Hà Quyên. Cứ như vậy trò truyện câu được câu không, uống cháo nóng, một ngày làm việc mệt mỏi cũng từ từ tan biến, cháo nóng không chỉ ấm thân thể, cũng không phải chỉ ấm dạ dày, mà còn ấp lòng anh. “Đúng rồi, em vừa gặp một đồng nghiệp trước kia ở trong siêu thị.” Hà Quyên tùy ý nói.
|