Nơi Nào Có Nắng Ấm
|
|
Chương 30: ( Chương Đặc Biệt ) Ngoại Truyện Mie Anderan...Cô là con lai.Mẹ cô là người Việt,bố cô là người Mĩ.Cả gia đình cô sinh sống bên Mĩ đến năm Mie 4 tuổi thì quay lại Việt Nam do công việc của bố Mie.
Năm cô tròn 18 tuổi.Cái tuổi được coi là khoảng thời gian đẹp nhất của người con gái.Vào ngày sinh nhật thứ 18,cả gia đình cô đi chơi mừng sinh nhật Mie.Nhưng không may chiếc xe bị thủng một bên lốp và chệch hướng lái.Chiếc xa lao thẳng xuống vực.Và Mie là người duy nhất sau tai nạn đáng sợ ấy.Cô đã hôn mê suốt một tháng trời,khi tỉnh dậy Mie đã rất sốc,thậm chí cô đã mất đi nụ cười một thời gian dài.Cô luôn đổ lỗi cho mình,rằng bố mẹ cô mất đều là vì cô.Đó có lẽ chính là lúc mà Mie đau khổ nhất trong cuộc đời,cô thậm chí bị mắc bệnh trầm cảm.Bạn bè,người thân đều xót thương cho Mie,nhưng họ chẳng thể làm gì ngoài việc an ủi cô.Có những lúc,Mie muốn bỏ cái cuộc sống nhàm chán và vô vị này để đi theo bố mẹ,nhưng chẳng hiểu vì lí do nào mà cô đã sống sót sau 3 lần tự tử.Cuối cùng,cô nghĩ mình nên sống,đúng hơn là phải sống.Phải sống thay cả bố mẹ cô.Mie đã phải vừa học vừa đi làm thêm ngoài giờ.Cô tận lực tự sống độc thân một cách khốn khổ.
Nửa năm sau...Mie may mắn gặp được một người phụ nữ góa chồng tên Hoàng Mai.Bà ấy rất giàu,nhưng lại không có con cái.Bà Mai đã rất thương cho số phận của Mie và quyết định nhận cô về làm con nuôi.
Dù cuộc sống mới tốt hơn rất nhiều,Mie không cần phải lo nghĩ cho mỗi bữa ăn,được ăn sung mặc sướng,nhận được tình yêu thương rộng lớn từ người mẹ nuôi nhưng cô vẫn không thể cười một cách thỏa mái được.Chứng trầm cảm cũng không chịu tách ra khỏi Mie.Nỗi ám ảnh kinh hoàng về cái chết của bố mẹ ngay trong ngày sinh nhật của cô cứ hiện về mỗi đêm.Mie cũng chỉ có thể ôm nỗi đau một mình sống qua ngày.
Rồi,cô gặp Quốc Anh...Một cuộc gặp tình cờ nhưng đủ làm Mie nhớ mãi.Anh rất tốt với cô,anh luôn làm cô cười.Anh giúp cô lấy lại nụ cười và tính hòa đồng mà Mie đã lãng quên suốt cả một thời gian dài.Sau đó,cô chẳng hiểu mình đã thích anh từ bao giờ.Anh như một thiên thần trong mắt Mie .Sau tai nạn của bố mẹ,Mie cứ nghĩ mình sẽ chỉ sống vì bố mẹ ruột và bà Mai,trong thâm tâm cô không muốn tồn tại thứ gọi là ''tình yêu''.Nhưng với Quốc Anh,cô đã khác.Mie nghĩ cũng nên tìm cho mình một chút tình yêu.
Nhưng khi ra mắt " bố mẹ chồng ",chẳng hiểu cô làm gì sai mà mẹ Quốc Anh từ chối cô một cách kích liệt.Dù Quốc Anh đã một mực bênh vực và nói cưới Mie với mẹ,nhưng cô vẫn buồn...
Không ngờ,sau khi cưới vẫn còn những áp lực đến với cô...
- Cuộc sống này...Thực sự mệt mỏi!!Mọi thứ đều không như mơ!
|
Chương 31: Đám Tang *** Tại VŨ GIA ***
Ngoài trời mưa phớt rơi.Cơn mưa của nỗi buồn.Một đám tang của chàng trai trẻ tại Vũ Gia.Mọi người buồn bã nhìn về phía quan kính - nơi Quốc Anh đang nằm yên nghỉ.Mẹ và bố anh,hai người đứng ngay trước mặt anh.Bà Lâm gục ngã,quỳ cuống khóc nức nở.Giọng bà có vẻ khàn lắm rồi.Bố anh cũng chỉ lặng lẽ sụt sùi,ôm vợ mà khóc theo.
- Quốc Anh...con đã hứa sẽ chăm sóc mẹ đến già,sao giờ con có thể bỏ đi như vậy?Quốc Anh ơi....- Mẹ anh nói ngắt quãng với hai hàng nước mắt.
Chỉ tiếng nhạc thôi có lẽ cũng đủ làm người ta thấy trạnh lòng rồi,giờ lại thêm cả tiếng nói,tiếng khóc của người thân...đám tang lại càng thêm đau buồn hơn.
Mie bước vào,từng bước nặng nề.Cô không thể tin anh có thể dễ dàng gục ngã đến vậy.Thậm trí trước đây,khi cô đang trong khoảng thời gian đau khổ nhất,chính anh đã cười và nói với cô rằng " Bố mẹ sinh chúng ta ra,chúng ta phải biết trân trọng mạng sống ấy.Nếu là bệnh tật chắc chắn phải kiên cường vượt qua.Dù gặp trắc trở vướng mắc gì cũng không được tìm đến cái chết.Làm vậy sẽ là thất đức với công ơn của bố mẹ ! ".Vậy mà tại sao anh có thể dễ dàng từ bỏ tất cả để tìm đến thần chết?
Vừa thấy Mie bước đến cửa,Thư lập tức đứng dậy,kéo cô đi một mạch.
- Đi với tớ,tớ có chuyện cần nói với cậu!
...............
- Được rồi,bỏ tay tôi ra. - Mie đứng lại,hất tay Thư ra.Cô không quen với việc bị người khác kéo đi xềnh xệch như vậy.
Anh Thư nhìn Mie,vài giọt nước mắt lăn xuống.
- Tớ xin lỗi...tớ biết cậu bây giờ đã rất ghét tớ,tớ cũng biết chắc chắn cậu sẽ không tha thứ cho tớ.Nhưng tớ chỉ muốn nói với cậu...tờ và Quốc Anh không có gì.Tất cả đều do tớ làm...
- Thôi đi.Tôi về đây không phải để nghe cậu minh oan !!! - Mie gắt lên.Cô quay lưng định bỏ đu thì Thư kéo cô lại.
- Anh ấy bị u não !!!!!!!!
Anh Thư nói trong nước mắt.Mie khựng lại,cô quay đầu lại nhìn Thư
- U...U não....?
- Ừ...một cục u rất nguy hiểm,lúc phát hiện ra anh ấy đã giấu mọi người.Âm thầm chịu đựng một mình.Ngày cậu bỏ đi,tớ mới biết anh ấy đang mang bệnh trong người.Bác sĩ nói thời gian còn lại của Quốc Anh không còn nhiều,nếu phẫu thuật ngay thì có thể thành công,nhưng cũng có thể Quốc Anh sẽ bị mù.Nhưng nếu không cắt,cục u sẽ lớn dần,rồi đến một ngày cục u sẽ đè vào các dây thần kinh não.Quốc Anh sẽ chết vì đau đớn !!Nhưng lúc ấy Quốc Anh lại chọn cái chết,anh ấy nhất quyết không phẫu thuận.Và...và...hức hức.....- Thư đưa tay lên lau nước mắt.
Mie không nói nổi lời nào.Đầu cô trống rỗng,đôi chân nặnh trĩu như sắp gục ngã.Còn đức con trong bụng cô thì sao?đứa con tội nghiệp của cô....
- Quốc...Anh....e..em...- Mie lẩm bẩm.Mắt vô nhòe đi,vài giọt nước mắt mặn đắng lăn xuống.
******
Không biết bao lâu sau,cô mới có thể bình tĩnh và quay lại đám tang.Mie thấy tay chân mình bủn rủn,cứ run lên cầm cập.Thấy Mie,bà Lâm quát lớn khiến mọi người đều nhìn vêc phía Mie.
- Cô đến đây làm gì? Gia đình tôi không tiếp cô.Mời cô về cho !!
- Bà thôi đi.Bây giờ là lúc nào rồi mà bà con gây chuyện được ? Nếu không phải bà luôn gắt ge khó chịu với Mie thì chúng nó cũng chia tay.Quốc Anh cũng không đến mức này! - Bố anh quát lớn.Bà Lâm lập tức im thít không nói nổi lời nào.
- Con chào bố mẹ !
Mie cúi đầu lên tiếng.Cô lặng lẽ lấy nén hương thắp lên rồi cắm vào bắt hương.Mie đứng nhìn anh qua quan kính.Tại sao anh không chịu mở mắt ra nhìn cô? Tại sao anh cứ nằm im vậy?
" Anh à...em về rồi đây...em xin lỗi anh !!! Anh ở bên ấy trách em lắm phải không? Em xin lỗi ..."
|
Chương 32: Tìm Chút Bình Yên Những giọt nước mắt mặn đắng vẫn tiếp tục lăn trên khuôn mặt Mie.Cô như người mất hồn đứng nhìn anh.Cánh tay cô bất giác đưa xuống phía bụng.
" Anh,ở ngay đây này,giọt máu của anh đang lớn lên từng ngày trong em.Em sẽ coi đứa bé này là thiên thần anh gửi tặng cho em trước khi đi.Em chắc chắn sẽ sinh nó ra và nuôi dậy nó trở thành một người có ích cho cuộc sống!! " - Mie cúi mặt,đưa ngón tay lên lau nước mắt. - " Anh cũng đừng quá lo cho em,bây giờ em đã có Abi ở bên cạnh.Anh ấy là một người đàn ông tốt,em tin chắc anh ấy sẽ không phụ lòng em.Ở bên kia,anh hãy yên nghỉ nhé ! Em sẽ tới thăm anh thường xuyên.Tạm biệt anh ! "
Mie cúi mặt trước anh lần nữa,nước mắt chảy đẫm khuôn mặt.Không phải cô quá yêu đuối,nhưng việc anh ra đi một cách bất ngờ như vậy khiên cô khó có thể chấp nhận.
Mie quay đầu lại,nhìn bố mẹ anh.
- Bố mẹ....con xin lỗi vì đã không làm tròn chữ hiếu với hai người...Con....
- Không sao đâu! Bói không trách con.Có trách cũng trách bố mẹ không tốt với con suốt thời gian qua...- Ông Lâm thay mặt vợ cố điềm tĩnh nói
- Từ nay con hãy sống một cuộc sống mới nhé,phải sống thật hạnh phúc và không gò bó bản thân! Mọi chuyện đã qua con hãy trôn hết vào quá khứ !! - Bố anh tiếp tục nói.
Mie xúc động chẳng lên lời.Cô bất chợt ôm chầm lấy ông.Từ lúc cô vào làm dâu nhà họ Vũ,luôn luôn chỉ có ông là đối tốt với cô.Mie lúc nào cũng luôn coi ông như bố ruột của mình vậy.
- Con xin lỗi !!!
Mie lễ phép cúi đầu xin lỗi bố mẹ anh rồi rời đi ngay để không khóc thêm nữa.Đến tận lúc cô đã đi khuất,bà Lâm mới quay lại nhìn cô.Thật ra từ lâu bà đã không còn ghét Mie,chỉ qua là bà luôn tỏ ra nghiêm khắc với cô.Lòng tự trọng của bà cũng rất cao nên không thể quá mềm yếu trước cô được...
~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi dời khỏi đám tang,Mie đón một chiếc taxi đến nghĩa trang.Trên tay là một bó hoa cúc trắng.Đã lâu lắm rồi cô mới có dịp quay lại đây để thăm bố mẹ....
Mie tìm đến một ngôi mộ đôi được xây rất cẩn thận và trang trọng.Trên bia mộ có in ảnh của một cặp vợ chồng.Người vợ với mái tóc dài đen truyền thống.Môi bà đang mỉm cười rất hiền hậu.Trông bà ấy toát lên những vẻ tao nhã.Nhìn qua cũng thấy Mie rất giống người phụ nữ ấy.Còn người chồng,người chồng có vẻ là một người ngoại quốc.Nhìn ông ấy đậm chất người Mĩ trên khuôn mặt.Ông trong bộ vest đen lịch lãm,tay đang khoác vai vợ.Nhìn hai người họ rất xứng đôi.Và hai người cũng rất trẻ.Có lẽ chỉ khoảng ba tám hay ba chín tuổi.
Mie khẽ cúi người đặt bó hoa cúc xuống ngôi mộ.Từng giọt nước mặt lại thi nhau lăn dài trên gò má của Mie.
- Bố!Mẹ! Con về thăm hai người đây!Con thực sự rất nhớ hai người....- Mie nghẹn ngào nói lên từng chữ.
- Hôm nay là ngày tồi tệ đối với con! Quốc Anh đã mất...Anh ấy đã rời bỏ con mà đi giống như hai người!...Mà không,lỗi là do con trước...Rốt cuộc thì anh ấg mất cũng là do con.Hình như con chỉ là gánh nặng đối với mọi người? Con vô dụng lắm phải không? - Mie đau đớn nói.Tay cô không ngừng đập bồm bộp vào phía ngực trái rồi trách bản thân. - Lẽ ra năm đó,con nên là người chết mới đúng! Lẽ ra con không nên để hai người vì bảo vệ con mà chết....Lẽ ra con cũng không nên vội hiểu nhầm Quốc Anh rồi bỏ anh ấy đi như vậy,nếu con kiên nhẫn ở lại bên cạnh anh ấy có lẽ anh ấy đã chịu phẫu thậu chữa bệnh! Lẽ ra...con......
Mie nghẹn cứng cổ họng.Cô ngã khụy xuống bên cạnh mộ bố mẹ mình.Cô vừa khóc,vừa run run đưa cánh tay lên sờ khuôn mặt bố mẹ.Khóc một cách đau đớn nhất có thể.
.......
Không biết bao lâu sau,Mie mới ngừng khóc.Cô chỉ nhớ rằng lúc đó trời đã tối,và cô đã trở về nhà mẹ nuôi.
Mẹ nuôi vẫn luôn đối xử rất tốt và yêu thương Mie hết mực dù hai người chẳng có quan hệ ruột thịt gì.Vừa thấy Mie trở về,bà Mai đã vui vẻ chạy ra đón cô,ôm chầm cô.Cuối cùng thì sau bao lâu kìm nén nỗi nhớ con gái,bà cũng đã có thể ôm cô vào lòng.
- Mẹ .... - Mie ngượng ngùng gọi bà Mai.Bà mỉm cười nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài xuôn mượt của cô.
- Mẹ đây !
- Con cảm ơn mẹ nhiều lắm !!
Mie lại tiếp tục ôm chầm lấy mẹ nuôi.Suy cho cùng thì cô cũng nợ người mẹ nuôi rất nhiều.Cô định sau khi có thể bình tâm chấp nhận tai nạn của bố mẹ ruột sẽ dần báo đáp công ơn vơia bà Mai.Nhưng chưa kịp trả hết thì cô đã đi lấy chồng...
Tối,bà Mai tự tay vào bếp nấu đầy những món ngon cho Mie.Cô cũng cố tỏ ra vui vẻ ăn hết từng món ăn do bà nấu.Miệng không ngừng khen ngon.Quả thực dù thế nào thì ăn cơm do mẹ nấu cũng vẫn là ngon nhất.
Sau đó,Mie lại càng nuối tiếc không muốn quay lại Mĩ.Cô gọi điện báo với Abi rằng sẽ ở lại Việt Nam thêm một tuần nữa.Cô chẳng nỡ rời xa bà Mai.Vì ở bên bà ấy cô luôn có cảm giác ấm áp và bình yên...giống như lúc ở bên cạnh bố mẹ ruột.Cả đêm hôm ấy cô lại ôm lấy bà Mai và chìm vào giấc ngủ sau khi tâm sự gần như trắng một đêm với bà.
Ở bên bà Mai cô mới có thể tìm chút bình yên mà sống thanh thản.Haizzzz....
|
Chương 33: Hãy Cứ Đặt Niềm Tin,vì Anh Luôn Ở Cạnh Em ! Một tuần ở với mẹ trôi qua nhanh chóng,thời gian một tuần thôi mà Abi liên tục gọi điện giục Mie quay trở lại Mĩ.Có lẽ anh rất nhớ Mie ^^Mie trở về Mĩ như đúng hẹn.Cô trở về căn nhà quen thuộc.Lúc này trời cũng bắt đầu tối rồi nên Mie cũng nấu luôn cơm tối.Lúc cô đang nấu thì Abi đến.Vừa thấy cô anh đã chạy ầm đến ôm lấy cô từ phía sau.
- Cuối cùng thì em cũng về ! Anh thực sự nhớ em !!!! - Giọng Abi đầy ngọt ngào vang lên
Mie mỉm cười,quay người lại nhìn anh.
- Xê nào,em đang nấu cơm
Abi có vẻ khá thất vọng và hụt hẫng sau câu nói đó.Mà cũng đúng thôi.Anh cố gắng tạo không khí riêng tư như vậy mà cô lại có thể dễ dàng đạp đổ,lại còn đuổi anh đi nữa chứ ?
Anh lập tức hậm hực bỏ về phòng.Cô còn nghe thấy tiếng đóng cửa " rầm " một tiếng mạnh.Anh lại '' giận cá chém thớt " rồi ^^
*** Một lúc sau ***
- Abi ! Anh có định ăn cơm không hả ?
Mie gắt lớn.Cô đã gọi anh đến chục câu rồi nhưng một từ anh cũng chẳng thèm nói lại với Mie.Cô bắt đầu tức giận,tiến tới căn phòng của anh đập cửa bồm bộp.
- Đồ xấu tính !!! Mở cửa ra !! - Giọng cô vang lên như ra lệnh
- Không >
Mie bĩu môi khó chịu.Cô chợt nghĩ đến một thứ có lẽ sẽ có tác dụng.Cô lập tức giở giọng đe dọa
- Haiz....nếu anh không muốn mở cửa thì thôi vậy,tấm ảnh funny ngày trước anh chụp với em,em sẽ cho tất cả nhân viên ở công ty của anh xem !
- Được,vậy em cứ cho họ xem đi ! Anh sẽ không ngại đâu !! Chẳng ai dám cười cấp trên của họ cả.
Abi đáp trả đầu mãnh liệt.Mie nhắm mắt khẽ đưa tay lên đập trán.Miệng cô lẩm bẩm câu nói " Trời ạ ! anh có phải đàn ông không thế ? Tại sao lại dỗi vì chuyện vớ vẩn như vậy ? "
Một lát sau,Mie lại đứng trước của phòng anh.Lôi điện thoại ra bấm số " tít tít " giả vờ như đang gọi cho ai đó.
- Alo ? Anh đang làm gì vậy ?....À ờ.. Rảnh chứ?.....Vậy tốt,chúng ta đi dạo nhé ! Nhà em đang có ...ông già ăn vạ,em phải đi nơi khác trú ! Được,vậy em chờ anh trước cửa !
Mie tự đọc thoại hệt như thật. ( -[Mèo]- : Chị nhà ta nói chuyện một mình ấy chứ có gọi cho ai đâu :3 )Từng lời cô nói đều mang ngữ điệu châm biến anh.Chắc chắn anh sẽ ghen nổ mắt mà phải ra khỏi phòng ngay thôi.Hehe....
Nhưng.....
- Em đừng tưởng anh ngốc ! Là em tự nói chuyện một mình đúng chứ?
" Cái...gì ??"
Mie giật bắn mình.Cô không khỏi ngạc nhiên,hai mắt tròn xoe.Sao anh biết chứ ?
- Em lại đang tự hỏi sao anh biết đúng không ?
" Anh đọc được suy nghĩ của em sao ???? Trời....trời ơi!!! " - Mie tiếp tục ngạc nhiên.
- Thứ nhất,mọi thông tin về em anh đều biết hết,ở bên Mĩ em không hề quen chàng trai nào cả.Thứ hai,em đang nói tiếng việt đấy Mie ! Nếu em hẹn một người ở gần đây chắc chắn em phải dùng tiếng anh !
Mie há hốc mồm khi nghe anh nói câu này.Anh thật quá thông minh mà,khe hở nhỏ như vậy mà cũng tìm ra.Mà cô cũng ngốc thật,tại sao lại quên không dùng tiếng anh chứ.
- Anh giỏi lắm ! Mặc kệ anh,em không quan tâm nữa >
|
Chương 34: Nhật Kí Mang Thai Cho tới giờ,ngoài anh ra thì người thân của Mie chẳng ai biết đến đứa nhỏ.Bao gồm cả gia đình Quốc Anh và mẹ nuôi của cô.Họ không biết cũng vì cô không về Việt Nam khi bụng bắt đầu to,cô cũng không gọi về báo với họ.Mie tính sau này khi đứa trẻ ra đời,mối quan hệ giữa cô và Abi sẽ được công khai với mọi người.Và cô sẽ nói đứa trẻ là con Abi.Ý này đều là do Abi nói với cô,cô cũng biết làm thế sẽ gây thiệt thòi cho Abi nhưng anh vẫn một mực khăng khăng nói cô nên làm như vậy.Cô cũng hiểu anhvlafm vậy là muốn tốt cho cô.Vì nếu gia đình chồng cũ của cô biết cốt nhục trong bụng là của Quốc Anh,chắc chắn họ sẽ tìm mọi cách để tách đứa bé ra khỏi mẹ nó đem về nuôi.Lúc ấy,Mie chỉ có thể mềm lòng ngả vào ngực Abi,ôm anh một cách nhẹ nhàng mà ngập tràn tình yêu mãnh liệt.
Có thể nói khoảng thời gian mang thai đối với Mie và Abi là một quãng thời gian đầy những kỉ niệm đẹp của hai người.Abi chăm sóc rất tốt cho '' bà xã " của anh.Abi luôn hết mình chiều chuộng ,yêu thương và quan tâm đến cô.Mặc cho việc công ty có bận thế nào anh vẫn có mặt ở nhà với cô gần như cả ngày.Chỉ có những việc thực sự quan trọng Abi mới đến công ty,mà lúc anh đến công ty anh vẫn không yên tâm để cô ở nhà một mình,anh chắc chắn sẽ lại cử một người chuyên môn trong việc chăm sóc phụ nữ có bầu đến chăm sốc Mie.Cũng thuê cả bảo về đứng ngoài cửa canh gác để không ai có thể làm phiền Mie,nhất là lũ nhà báo cứ thích xen vào chuyện người khác. -[ Meo : ông này chăm sóc ' vợ ' cẩn thận ghê ^^ ]-
~MANG THAI THÁNG THỨ TƯ~
Hôm nay Abi đã dẫn cô đi siêu âm.Bác sĩ nói đó là một bé.Một bé gái rất khỏe mạnh!Chắc chắn khi sinh nó ra sẽ là một cô bé dễ thương ^^ Lúc ấy Abi không ngại ngần ôm eo Mie tự tin nói :
- Tất nhiên là phải dễ thương rồi.Đứa bé là con của tôi với Mie cơ mà.Haha....
Câu nói này đã Me rất hạnh phúc,nhưng cô cũng thấy rất có lỗi với anh.....
Anh dường như biết được suy nghĩ của cô.Sau cùng nháy mắt với cô,nói cô đừng lo nghĩ vớ vẩn gì cả.Cô chỉ cần nghĩ tới anh và đứa bé là đủ.Những chuyện khác cứ mặc kệ...
~MANG THAI THÁNG THỨ SÁU~
Bụng Mie đã to lên rất nhiều.Quần áo của Mie trước đây dù rộng thế nào bây giờ cũng rất khó mặc vì bụng cô.Bụng cô cũng khiến cô nhiều khi bất tiện hơn trong việc sinh hoạt.Abi cũng biết vậy nên luôn ở bên cạnh bảo vệ và giúp đỡ Mie.
Tính tình cô dạo này cũng có chút thay đổi.Cô dần nóng tính hơn.Cô hay thường bực tức vô cớ.Và khi đến bữa Mie rất không chịu ăn cơm,nhưng rồi sau đó lại nói thèm ăn những thứ linh tinh.Và tất nhiên Abi sẽ sai người đi mua đồ ăn theo ý cô về nhanh nhất có thể.
Anh cũng học nấu rất nhiều món bổ dưỡng cho Mie.Nhưng những món ấy rất khó nuốt,khiến Mie hay ra sức nắc đầu không chịu ăn.Abi nhìn cô thở dài,cuối cùng chỉ có thể nói :
- Em không ăn cũng phải nghĩ tới con của chúng ta.Em không ăn những món này thì em bé sao có chất dinh dưỡng để phát triển đây?
Thật không ngờ câu nói ấy lại làm Mie xao động.Từ đó cô lúc nào cũng nhớ tới đứa bé,bất kể món ăn khó nuốt thể nào nhưng chỉ cần bồi bổ được cho thai nhi cô cũng sẽ ngoan ngoãn nhắm mắt nuốt hết.
~MANG THAI THÁNG THỨ BẢY~
Mie chính thức bị Abi cấm ra khỏi nhà vì sự an toàn cho đứa bé.( mặc dù anh đã không cho cô ra đến cửa từ khi Mie mang thai được ba tháng).Chỉ cần một cái ngã nhẹ hay va đập cũng có thể gây ảnh hưởng đến cả mẹ và con.Vì thế mọi hành động của cô đã cần thận nay càng phải cẩn thận hơn.
~MANG THAI THÁNG THỨ TÁM~
Abi nghĩ đến trăm cái tên cho em bé.Mà tất cả đều theo họ của anh.Cuối cùng họ vẫn không thể chọn được cái tên nào thích hợp cả.Nên đành gác sang một bên lo chuyện quần áo,đồ dùng cho đứa bé.
Những cơn đau bụng cũng bắt đầu đến với cô.Đa số là lúc cô đang ngủ.Nhưng Mie đều cắn môi chịu đựng để Abi không phải lo lắng.
Có một lần,Mie ngủ mà quên không đóng cửa sổ.Kết quả là gió lùa qua cửa vào khiến Mie bị cảm lạnh suốt hơn một tuần.Cô bị lâu như vậy cũng bởi không được uống thuốc chữa bệnh.Mà lần đó nếu không phải Abi kịp nhắc thì Mie cũng quên khuấy việc người mang bầu không được uống thuốc mà uống thuốc rồi.Ngốc thật đúng không? ^^
~MANG THAI THÁNG THỨ CHÍN ~
Việc đau bụng của Mie xảy ra nhiều hơn,mà còn là đau bụng một cách quằn qoại.Abi vì quá lo lắng nên bỏ cả công việc đứa cô nhập viện và bên cạnh Mie 24/24.
Một ngày,hơn 4h sáng,Mie chợt đau bụng một cách khủng khiếp.Mồ hôi từ chán cô toát ra ướt đầy khuôn mặt.Cô không ngừng thở hổn hển một cách khó chịu.Abi vội vã chạy đi tìm bác sĩ.Có lẽ cô sắp sinh !
Lúc cô đang sinh nở,Abi không khỏi lo lắng liên tục đứng cạnh Mie,tay nắm chặt lấy tay cô như thể tiếp thêm sức mạnh cho cô.
.... 6 giờ 15 phúc ngày 13 tháng 5 !!!
Một thiên thần nhỏ ra đời.Abi ẵm đứa nhỏ đang khóc oe oe mà không nói nổi lời nào.Nó quá sinh đẹp!! Ngoại trừ chiếc mũi thì mọi đường nét trên khuôn mặt đứa trẻ đều rất giống Mie.
- Witer Lucy !!! Thiên thần này sẽ tên là Lucy !!!!
Abi cười lớn nói với Mie.Ánh mắt không rời khỏi đứa bé.
Dù cô còn đang đau đớn về thể xác sau khi sinh,nhưng nhìn anh đang vui sướng ẵm con như vậy,cô không thể không mỉm cười theo.Khoảnh khắc này,cô cảm thấy mình thật quá hạnh phúc.Cô thầm cảm ơn ông trời đã để Abi đến bên cạnh cô.
|