Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!
|
|
Chương 58: Lễ Hội Mặt Nạ - Nguy Kịch Sau 1 ngày nghỉ ngơi , vui chơi sảng khoái cùng Viên Phúc Khang , Hồng Nhi nhà ta lại phải trở về trường , nhưng cô đầu óc khá đơn giản nên không hề động chút gì về chuyện hôm qua của Hoàng Nghiệp Du , Cô tới trường trong tâm trạng rất tốt .
_ Hồng Nhi ! Cuối tuần này trường ta lại tổ chức Lễ hội mặt nạ đó - Ánh Hoa 1 đàn em trong club nhiếp ảnh có vẻ hứng thú .
_ Lễ hội mặt nạ ? Có sao ?- Hồng Nhi cũng có hào hứng không kém .
_ Có nha ! Hằng năm đều tổ chức , em thi vài đây chỉ vì lễ hội này đó ,trong lời truyền , lễ hội này tất cả Nam nữ của trường đều phải đeo mặt nạ trước khi vào cổng trường nha ! Vào đúng nữa đem , đèn sẽ tắt , các chàng trai sẽ đi đến chỗ cô gái mình cho là người mình thương , 5 phút sau đèn mở , những cặp nam nữ nắm tay nhau có thể sẽ yêu nhau trọn đời đó . Thật sự rất thú vị ! - Ánh Hoa kể luyên thuyên .
Hồng Nhi chỉ lắng nghe thôi , cô muốn sẽ cùng Viên Phúc Khang tham gia tiệc này , muốn được anh nắm tay và ở bên anh trọn đời .
_ Vậy người ngoài có được tham gia không ? - mục đích chính của Hồng Nhi .
_ Chỉ có những người thân anh chị của học sinh trong trường mới được tham gia , còn tự ý vào thì không được , vì mỗi người sẽ được phát 2 thiệp mời , có cổng soát vé để đảm bảo an toàn - Ánh Hoa nhúng nhúng đôi vai gầy trả lời .
Vậy là Khang của cô đã có cơ hội tham gia rồi , Nghĩ đến đây cô cực kì hứng thú , cô muốn nhanh chóng hết tiết học sau đó về nhà kể cho Khang nghe , mong anh sẽ đồng ý đi cùng cô , không là dù có đi thì cũng chẳng ý nghĩa gì .
Sau 8 tiết vật vả , cuối cùng cô cũng tan học về nhà , Chờ anh ở nhà , lòng cô hưng phấn không thôi , ra vào cũng hơn 1h , cuối cùng Khang cũng đã về , xe vừa đậu ở sân là cô đã chạy ra , nhào vào lòng anh cực thích thú .
_ Khang ! Anh đã về - cô nằm gọn trong lòng của anh tươi cười ôm lấy cổ anh.
_ Cừu con , xem ra hôm nay tâm trạng em rất tốt - anh bế cô lên , hôn lên trán cô .
_ Khang! Vào nhà đi em có chuyện muốn nói - cô chỉ tay vào nhà .
Anh bế cô vào nhà , anh ngồi trên ghế sofa , đặt cô ngồi trên đuồi mình , nhéo lấy gò má đáng yêu của cô .
_ Chuyện gì nào ? - anh nhẹ nhàng yêu thương .
_ Khang ! cuối tuần này trường em có lễ hội tên là " Mặt Nạ " anh cùng em tham gia có được không ? - cô hứng thú nói .
_ Cuồi tuần ? Anh không hứa vì có cuộc gặp mặt với đối tác rất quan trọng - anh nhíu mày biết rằng cô sẽ thất vọng.
_ Dạ ! - quả thật khuông mặt cô đã toát lên vẻ thất vọng rồi .
_ Nhưng mà ! Anh sẽ cố gắng xong sớm và đến buổi tiệc kiếm em có được không ? - anh dịu dàng yêu chìu cô .
_ Người đông như vậy , lại đeo mặt nạ làm sao kiếm đây ? - cô bỉu môi vẻ không tin tưởng
_ Anh sẽ kiếm được em ! Vì em là của anh - lời nói yêu thương của Khang làm cho Hồng Nhi muốn vở òa .
Họ yêu nhau đến trời đất cũng không thể cản , cô đã thay đổi con người anh hơn cả những gì người khác có thể nghỉ , và chính bản thân anh cũng đac thay đổi theo cô lúc nào không hay . Anh dường như không còn tàn ác như trước kia. Nụ cười của anh giờ đây thật sự luôn luôn thấy . Sự thay đổi này thật quá tốt .
Nôn nao đến buổi lễ hội cũng đến , sáng sơm Hồng Nhi đã không quên căn dặn anh phải đến , cô sẽ chờ . Cả ngày hôm nay cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ , lòng tin rằng anh sẽ đến là động lực lớn nhất để cô tham gia buổi dạ vũ này .
Cô bước ra với bộ váy xòe lộng lẫy ống ánh ngang gói , váy nhiều lớn bên trong nên tạo độ phòng , tay áo xệ ngang vai , lớp ngoài là 1 loại voan mỏng kim tuyến làm cô thật sự rất sang trọng , chiếc mặt nạ màu trắng điểm lên những hạt đá làm cô càng quyến rủ hơn thần bí hơn .
Bước xuống xe. Cô đã thu hút mọi ánh nhìn , mọi người tự hỏi rằng trong trường mình lại có mỹ nữ kia sao . Dù cô có đeo mặt nạ để che đây vẻ đẹp hiện hữu của mình đi chăng nữa thì cũng không khỏi che đậy được nét đẹp của mình.
Cô bước vào hội trường , nơi có những học sinh đang đứng , thật sự lúc này chẳng ai biết ai với ai . Trừ những bạn nữ cùng theo nhóm thì họ mới biết nhau. , và những bạn nam thì đưa mặt nạ mình lên nhận dạng bằng hữu , chỉ có mình cô lẽ lôi nơi đây. . Tự tách mình ra núp vào 1 gốc khá khuất. Nhưng cũng không thể thoát khỏi ánh nhìn của các tên hám gái kia . Cô hầu như là tâm điểm của các chàng trai. Còn các cô gái thì đứng gần đó soi rồi lại mói xem cô gái này là ai để nhận dạng được , nhưng thật tiếc khi ngày thường cô chỉ là cô bé tầm thường nên giờ đây cô trở thành thiên nga thì chả ai nâ ra được .
" Khang ! Mau tới đây đi " cô khẽ miệng nói , cô giờ chỉ muốn Khang của cô bên cạnh thôi , cô đến buổi dạ vũ này là muốn cùng anh như trong lời đồn chứ không còn mục đích nào khác .
Buổi dạ vũ kéo dài , cô lòng ngóng , bên trong , nhưng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc đâu , cô bắt đầu chán nản , liền đứng dậy , đi ra khỏi nơi mình ngồi , lúc cô di chuyển chuẩn bị ra ngoài cũng là đi đến giữa sân khấu , thì 1 cánh tay đã nắm cô lại , kéo cô quay ngược lại với mình. Trong lòng cô có chút vui vẻ nghĩ rằng chính là Viên Phúc Khang , nhưng khi quay lại thì không phải đó chính là Hoàng Nghiệp Du , hắn ta đã để ý cô bước ra từ chiếc xe quen thuộc nên đã đoán được mỹ nhân ấy là cô , Thây cô di chuyển nhue muốn rời đi hắn liền đuổi theo nắm cô lại . Cô giãy giụa thoát thân .
Liền đèn tắt , cô tưởng rằng sẽ bị hắn cưỡng hôn , nhưng trong bóng tối , lại có 1 cánh tay khác dựt cô ra khỏi người của Hoàng Nghiệp Du.
_ Cừu con để em phải đợi lâu !- tiếng nói thì thào đầy yêu thương .
_ Khang ! Anh đã tới - cô biết đó là anh , dù anh không kên tiếng nhưng mùi hương này , lòng ngực này cô thừa biết đó là anh .
Hoàng Nghiệp Du đứng trong bóng tối nhưng do dinh dưỡng hằng ngày rất tốt nên việc nhìn tring bóng tối cũng có thể thấy được .
_ Hực - cô có 1 tiếng kêu lạ .
1 bóng đen lướt qua cô , Hoàng Nghiệp Du có thế thấy được nhưng lại không thể nhìn rõ là bóng đen đó làm gì cô và người đó là ai .
Đến khi đèn mở lên , cô vui vẻ vút lấy má anh , Hoàng Nghiệp Du đứng sau lưng trợn tròn mắt vẻ kinh hãi , anh mãi nhìn cô không để ý .
Một chất lỏng lạ trong cơ thể cô vướn vào tay anh , cô từ trạng thái trong bóng tối liền có cảm giác đau lạ như có vật nhọn gì vừa đâm vào cô , nhưng bây giờ cô mới cảm nhận hoàn toàn ..
Sắc mặt cô chợt trắng bệch , cái nhau nhói hồi nãy giờ đã đau hơn khiến cô không thể chịu đựng được mà té xuống , Viên Phúc Khang hoảng hốt khi thấy máu trên tay mình từ thân thể cô tiết ra , Hoàng Nghiệp Du chỉ kêu được lên tên cô , rồi mọi người trong phòng đều hét lên . Mọi chuyện rối tung lên .
_ Hồng Nhi , Hồng Nhi ! - anh vỗ vỗ mặt cô , nhưng không hề thấy động tỉnh gì .
_ Lưu ! Cấp cứu , Hồng Nhi bị đâm - trong giây phút này anh chỉ kịp phản ứng gọi điện thoại cho Lưu Thiên Hoàng báo anh ta chuẩn bị phòng cấp cứu cho cô.
_ Cậu tránh ra ! - Hoàng Nghiệp Du. 1 tay đang nắm lấy bắp tay của Hồng Nhi bị Phúc Khang hất ra , sau đo bế Hồng Nhi lên chậy ra khỏi buổi dạ vũ , leo lên xe phóng thật nhanh đến bệnh viện .
Hoàng Nghiệp Du cứ quỳ chỗ đó. Bất lực trước người con gái hắn yêu đang bị thương mà không thể làm gì hết , ngắm tay hắn siết lại , hắn hận , hận ông trời đã làm hắn phải ra nôn nổi này , hận ông vì sao đưa cô đến lại để cô phải dày vò hắn như vậy . Hắn không nói gì chỉ quỳ ngồi giữa sảnh. Các học sinh khác không dám động đậy , buổi Lễ Hội coi như là đã kết thúc .
Tiếng xe thắng gấp trước cửa bệnh viện . Một chàng trai với vẻ đẹp mê người vộ vả bước ra. Lúc này trên mặt anh không còn 1 chút suy nghĩ nào. Anh chỉ muốn cứu Hồng Nhi , Lưu Thiên Hoàng cùng đoàn người đã đứng đợi sẳn trước cửa bệnh viện , Phụ anh đặt Hồng Nhi lên băng-ca , đẩy cô vào phòng cấp cứu .
Sau 1 giờ cấp cứu , Lưu Thiên Hoàng vội vả bước ra. Vẻ mặt hết sức hoảng loạn , .
_ Cần máu , cần máu ngay , cô ấy bị đâm quá sâu , nguy kịch rất nguy kịch , à cậu cùng nhóm máu. Hãy truyền máu cho cô ấy - Bác sĩ Lưu đi như bay ra chỗ của Phúc Khang đang ngồi , nói không kịp thở
_ Mau ! - Phúc Khang nghe được anh cùng nhóm máu , thật sự rất may mắn. Nên đã chạy như bay đêan phòng truyền máu .
Sau khi truyền máu xong anh đi ra ngoài ngồi đợi. Lúc này đầu óc anh không dám nghĩ đến bất cứ điều gì. Viên lão gia cùng Trần quản gia đã nhanh chân đi đến vẻ mặt họ cũng lo lắng không kém gì anh . Lúc này anh không thể nào nói gì cả. Chỉ lặng thinh nhìn đền cấp cứu , cầu mong cô không sao .
2 tiếng sau , Lưu Thiên Hoàng bước ra , vẻ mặt không chút biết đổi .
_ Khang ! Cậu hãy bình tỉnh nghe tôi nói , vết thương hiện tại của Hồng Nhi rất sâu và nguy hiểm , chúng tôi đang cố hết sức mình , nhưng chúng tôi không dám đảm bảo với cậu . Tôi ra đây , thật sự rất khó để nói với cậu nhưng . " KHANG ! CẬU HÃY NÊN CHUẨN BỊ TINH THẦN " .- vẻ mặt bác sĩ Lưu như biến hóa .
Viên Phúc Khang vung tay đám cho tên bác sĩ này 1 cái hét thật to .
_ ĐỪNG LÃNG PHÍ THỜI GIAN , NẾU CÔ ẤY CÓ MỆNH HỆ GÌ , NGƯỜI ĐI TIẾP THEO LÀ CẬU , MAU NGHĨ CÁCH CỨU CÔ ẤY , 2 TẤM BẰNG ĐẠI HỌC ĐỂ LÀM GI ? TREO CHO ĐẸP HẢ , MAU CÚT VÀO TRONG VÀ LÀM CÔ ẤY SỐNG LẠI CHO TÔI - Viên Phúc Khang đã mất đi sự bình tỉnh , anh thét lên , gân xanh nổi lên .
Bác sĩ Lưu ôm mặt máu đi vào bên trong với vẻ hoảng hốt cực kì .
_ " Hồng Nhi ! Em nhất định không sao , em nhất định , không sao , chúng ta còn phải đám cưới , sinh con , em và anh sẽ cùng sống ở Hoa Hồng Trắng đến hơi thở cuối cùng , em đã hứa như vậy , em nhất định sẽ qua khỏi , em không được bỏ anh. Hồng Nhi " - anh đang đứng rất vững nhưng khi nghe Bác sĩ Lưu nói thế. Anh liền quỵ xuống , quỳ trước phòng cấp cứu thầm gọi cô trong cơn tuyệt vọng .
Anh không bao giờ khóc từ khi mẹ mất ,giờ thì anh đã khóc , nước mắt anh đã chảy ra vì cô , anh siết chặc nắm tay , cỏi lòng anh đau không thể thấu , anh như người chết nếu cô có mệnh hệ gì . Những giọt nước mắt này của anh thật là những giọt nữa mắt vô giá thật phải khiến những người khác chứng khiến không khỏi động lòng khóc theo . Cầu cho cô gái bé nhỏ trong kia mọi việc sẽ bình an
|
Chương 59: Em Đã Hứa. Em Không Được Chết ! 5 tiếng chờ đợi , nay đã 6h sáng , Hồng Nhi trong phòng cấp cứu vẫn chưa hay tin gì cả , Viên Phúc Khang ngoài này vẫn tư thế ngồi quỳ xuống 5 tiếng , Viên lão gia do tuổi cao đã đã được Trần quản gia đưa về nhà trước đợi tin .
Trong giây phút này , Viên Phúc Khang nhớ lại cái lần gặp cô đầu tiên ở công viên, chạy đi kiếm cô ở nhà hàng , cố tình đuổi theo cô về quê nhà của cô , đương đầu với ba mẹ cô , mọi sự việc lúc này đang được anh từ từ nhớ lại , những giây phút hạnh phúc kia , những lúc anh vô tình làm cô khóc , mọi thứ hiện rõ ràng trước mắt anh. . Anh giờ đây làm được gì , bất lực ngồi đây để cô phải chịu trận trong cái sinh tử kia anh cười nhẹ , sau đó lại cười lớn , tiếng cười lớn của anh kiến cả bệnh viện phải giật mình , tiếng cười não nề , tuyệt vọng của anh .
Đèn trong phòng cấp cứu vẫn còn mở , Bác sĩ Lưu mệt mỏi bước ra , nhưng vẫn không bằng ánh mắt mệt mỏi kia .
_ Khang ! Tôi cần cậu , cần cậu cho cô ấy động lực - Bác sĩ Lưu đi đến bên anh , đặt tay lên đôi vai anh. , ánh mắt đầy hi vọng.
Khang không thể nói gì , chỉ vừa đứng dậy lại quỳ xuống vì anh đã quỳ thế này suốt 5 tiếng , được Bác sĩ Lưu đỡ dậy, diều anh vào phòng mổ , khử trùng, mặt áo cách li vào cho anh , sau đó dẫn anh vào phòng , nơi cô đang phải đối mặt với cái chết và sự sống suốt 6 tiếng vừa qua .
Lòng anh càng thắc chặc khi thấy cô đang mê mang trong căn phòng lạnh lẽo này . bước đến nắm chặc tay cô , truyền hơi ấm của anh đến cô. Mong cô sẽ cảm nhận được mà trở về bên anh . Lúc này nhue đã ổn định Bác sĩ Lưu ra hiệu cho mọi người bắc đầu làm tiếp .
Sau 20 phút , huyết áp của cô đột nhiên giảm mạnh , tim cô bắt đầu chậm nhịp , các bác sĩ bắt đầu buông dao mổ. Chạy điên loạn trong tình huống nguy kịch này .
Dùng mọi biện pháp để cứu cô , nhưng , huyết áp giảm không ngừng. Tim có dấu hiệu ngừng đập , Bác sĩ Lưu mặt mày biến dạng hoàn toàn , Viên Phúc Khang người bắc đầu im lặng , lạnh dần .
" Tittttttttttttt " tiếng kêu này vang lên chói tai mọi người trong phòng mổ , không ai dam nhúc nhích hay thở , chỉ có 1 cô y tá mới vào không biết trời đất là gì " Bệnh nhân tử vong vào lúc 7h 12 phút sáng " . Bác sĩ Lưu nhue muốn tắt thở theo Hồng Nhi khi nghe y tá phán.
_ Cô vừa nói cái gì ? - giọng nói lạnh như băng của ViênPhúc Khang vang lên , Bác sĩ Lưu như muốn đào mồ chôn ngay tại chỗ vì câu nói này .
Cô ý ta dường hồn siêu phách tán với cái loại khí lạnh rét người này .
_ KHÔNG ! CÁC NGƯỜI LÀ LŨ VÔ DỤNG. MAU, LÀM CHO CÔ ẤY SỐNG LẠI , MAU ! Anh hét lên trong phòng mổ , chạy đến từng bác sĩ mắng chửi vào mặt họ .
_ HỒNG NHI ! HỒNG NHI ! EM KHÔNG ĐƯỢC CHẾT , NGHE KHÔNG EM KHÔNG ĐƯỢC CHẾT. EM ĐÃ HỨA SẼ BÊN ANH , SẼ KHÔNG ĐỂ ANH CÔ ĐƠN NỮA , EM MAU , MAU TỈNH LẠI , HỒNG NHI - anh chụp lấy cô , lây người cô , hét vào mặt cô. Tay anh đặt lên tim cô nhấn liên hồi , tháo ống thở của cô ra , hô hấp nhân tạo cho cô .
1 vị bác sĩ muốn đến ngăn anh , nhưng bị bác sĩ Lưu ngăn lại , giờ phút này , Viên Phúc Khang nguy hiểm nhất , cứ hãy để anh ấy làm những gì anh ấy muốn .
_ Hồng Nhi ! Lại đây - tiếng 1 ông lão đang gọi cô .
_ Dạ sư phụ - cô đang thấy mình đi giữa cánh đồng xanh bát ngát quen thuộc .
_ Đồ Nhi ngoan ! Nào theo sư phụ nào ! - ông khẽ vút đầu cô , nắm lấy bàn tay cô
_ Sư phụ , chúng ta đi đâu ? - cô chợt lo lắng.
_ Đi cùng ta - ông ôn hòa nói
_ Sư Phu ? - cô vẫn chưa hiểu ông muốn gì.
_ Chẳng phải con đã chết rồi hay sao. Thượng đế đang chờ con. Theo ta. Đừng để ngài ấy chờ lâu - ông nắm tay kéo cô đi không chừng chừ
_ Hàn Hồng Nhi. , con đã đến - tiếng nói vang dội từ trong cánh cửa lớn kia .
Cô bước vào , mắt không chớp .
_ Hồng Nhi , mau quỳ xuống ! - Sư phụ cô đứng bên cạnh nhắc nhở
_ Thưa thượng đế - cô lễ phép quỳ xuống
Thượng đế vẻ mặt phúc hậu vô biên phảy đây gật đầu đồng ý .
_Thưa ngài , vì sao ngài lại mang con đến đây - cô nhíu mày vẻ không phục.
_ Nơi đây vốn là nơi của con , đến lúc con phải quay về rồi - Thượng đế tròn mắt nhìn cô .
_ Vậy còn Khang ? - cô nghĩ đến anh lòng cô cùng chua sót .
_ Con thích ở với hắn hơn là ở nơi đây à ? - Thượng đế trầm giọng nói.
_ Tình yêu của chúng con còn đẹp hơn cả nơi đây, thời khắc này , con chỉ muốn có anh ấy , xin ngài hãy cho chúng con được đoàn tụ - nước mắt cô khẽ rơi .
_ Tình yêu chỉ mang lại đau khổ , con lại muốn có nó ư ? - thượng đế nhìn cô .
_ Thưa người , nơi nhân gian kia. Lẽ sống của con người là nhờ vào tình yêu , chúng con yêu nhau thật lòng , gian khó gì chúng con cũng xin trải qua. Miễn xin người đừng bắt chúng con phải xa nhau , đó là điều làm con đau hơn cả cái chết - cô nước mắt không ngừng cầu xin .
_ Thật khó trách con người lại không thể đứng dậy nếu như không có tình yêu , ta cũng không phải là kẽ không có trái tim . Ta sẽ cho con 1 cơ hội nữa , hãy sống thật tốt và giữ lấy tình yêu con đã chọn - Thượng đế , nhìn nương nương miệng khẽ cười , chính ngài cũng không thể nào không thừa nhận việc này .
Sau khi nói xong , cô chợt bị lực đẩy , đẩy cô ra khỏi nơi thiên đình .
Trong lúc này Viên Phúc Khang đã hô hấp , chập tim cho cô đã 20 phút , cô cứ nằm im , anh thật sự đã bất lực rồi , anh leo xuống. Ánh mắt chợt vô hồn. Cuộc đời anh xem như rằng đã chấm dứt . anh quay lưng bỏ đi , thì máy đo nhịp tim chợt nghe " Tít , tít ... tít " 1 kì tích đã xuất hiện
|
Chương 60: Trở Về Từ Cỏi Chết Lúc này , đám bác sĩ đã chợt thấy kì tích , liền như phản xạ , như bay vào cấp cứu cho cô tiếp tục . 1 kì tích hiếm thấy từ cô , lúc nãy vết thương không có cách nào cầm máu thì giờ đây đã không còn bị chảy máu nữa , lại khâu rất dể dàng khiến các bác sĩ lẫn y tá rất hoảng sợ với sự kì dịu này . Ca cấp cứu này chỉ tốn 1 tiếng là xong .
Cô không còn bị nguy kịch nữa nhưng mà chỉ hôn mê , chưa biết đuoẹc khi nào tỉnh . Người gọi điện thoại về Viên gia báo tin cô đã không sao nưa. , Vien lão gia vui mừng khôn siết z liền goi cho ba mẹ Hồng Nhi , 2 ông bà nhue bắc đầu học thở họ thở ra không ngừng .
Người phải nói rằng vui sướng nhất là Viên Phúc Khang , anh giờ đây 1 lời nói không thể diễn thả được hết. Hôn mê rồi sẽ có lúc tỉnh , chỉ cần cô không chết là được . Sau khi cấp cứu xong , cô được chuyển đến phòng VIP của bệnh viện. . Viên Phúc Khang bỏ hết tất cả mọi thứ chỉ để ở bên cô .
Sau từ cỏi chết trở về đến nay là 1 tháng rồi cô vãn chưa tỉnh lại, ngày ngày anh vẫn bên cô , tối lại ôm cô ngủ , công việc thì Lâm thư ký đem đến bệnh viện cho anh , gắng luôn cả 1 máy chiếu online cho anh để chủ trì cuộc hợp .
Anh ngày ngày vẫn nói chuyện với cô , vẫn vui vẻ kể cô nghe những dự định của anh sau khi cô tỉnh lại , dù 1 dấu hiệu nhỏ cũng không bỏ . Anh vẫn cứ kiên trì chờ ngày cô tỉnh .
Bác sĩ Lưu vẫn vậy hằng ngày đến thăm bệnh án của cô , sau đó lại cho anh lời khuyên , hôm nay , Bác sĩ Lưu bảo anh được đưa Hồng Nhi về nhà , sẽ có 2 hộ lý theo anh , và Bác sĩ lueu 1 ngày sẽ đến xem tình hình 3 lần , vì thấy Viên Phúc Khang lúc này rất mệt mỏi , dù thế nào về nhà vẫn tốt hơn .
Sau khi về nhà an vị cho cô , anh cùng bác sĩ Lưu ra ngoài nói chuyện. Những ý kiến. Chỉ dãn của bác sĩ đều được Khang rất chú trọng . Anh cũng mở mạng , gặp mặt đám ekip nhí nhố của cô , cho họ biết tình hình về cô lúc này , dù tiếng Việt vẫn chưa rành nhưng 1 tháng này được họ hỗ trợ , anh lại càng tiếp thu hơn .
Về nhà được 10 ngày , cô vẫn nằm yên đó , Khang lại không hề từ bỏ , luôn nói chuyện với cô , chờ ngày cô tỉnh . Hồm nay , anh đã như suy nhược cơ thể , hình tượng đẹp đẻ trong anh cũng mất , khó khăn lắm anh mới đưa muỗng cơm lên miệng. Khó nhọc nhai nó rồi nuốt xuống .
_ Viên thiếu gia , Viên thiếu gia . Phu nhân đã tỉnh ! - tiếng cô trợ lý la lên từ trong phòng , chạy xuống báo tin cho anh .
Anh liền dẹp tất cả qua 1 bên , chạy như thục mạng lên lầu để khi cô mở mắt sẽ nhìn thấy anh đầu tiên . Lên đến phòng , những ngón tay của cô đang cử động từ yếu ớt đến mạnh hơm , Lòng anh thật không thể tả , chỉ qua qua ra lệnh cho y tá báo cho bác sĩ Lưu đến ngay và lui ra ngoài , để không gian này chỉ có anh và cô .
Mắt cô cũng dần hé mở. Đúng như anh muốn. Người đầu tiên cô thấy là anh . Cô vừa mở mắt đã thấy bóng người quen thuộc ngay trước mặt , bóng nguời này không còn vẻ sang trọng lịch thiệp nữa , râu cũng không cạo , tóc tai bù xù , 2 mắt thâm quần do thiếu ngủ , ốm hơn lúc trước rất nhiều . Cô chỉ mới không quan tâm anh 1 tháng hơn mà anh đã ra nôn nổi thế này rồi .
_ Khang ! - giọng cô yếu ớt đầy yêu thương gọi tên anh .
_ Cừu con , cuối cùng em đã tỉnh , em có biết em đã từ cỏi chết trở về không ? - những giọt nước mắt hanh phúc của anh đã chảy lên bàn tay của cô.
_ Em biết , em đã về , anh đừng lo nữa - cô thật xúc động trước những giọt nước mắt này của anh , giọng nói an ủi anh .
_ Hứa với anh , đừng bao giờ xa anh , có được không ? - anh tay cầm lấy tay của Hồng Nhi , tay còn lại để lên má cô lau đi những giọt nước mắt kia của cô .
_ Khang ! Em mới không quan tâm anh , mà ạn đã thành ra thế này rồi sao ! - hơi sức còn yếu nhưng cô vân. Ráng mắng anh
_ Hihi ! cừu con thật to gan , vừa tỉnh dậy đã dám mắng anh ư . Bác sĩ Lưu đã đến anh ta sẽ khám bệnh cho em .- anh nhéo má cô .
_ Được vậy trong lúc đó , anh đi tân trang lại mình đi , bộ dạng thế này. Em sẽ không yêu anh nữa - cô dù thều thào nhưng vẫn muốn anh giữ hình tượng .
_ Được ! Chỉ cần em luôn bên anh , nói gì anh cũng sẽ làm , ngoan cho bác sĩ khám , anh sẽ mau trở lại - anh vút tóc cô rồi đứng dậy , nhường chỗ cho Bác sĩ Lưu kiểm tra cô sau đó quay bước vào phòng tắm .
Tự anh còn phải giật mình với bản thân ngay lúc này , xem ra nếu không có Hồng Nhi , Viên Phúc Khang đẹp trai hơn người này cũng sẽ biến mất thôi.
Sau khi kiểm tra , Bác sĩ Lưu bảo tình hình cô hiện tại rất tốt , cần bồi bổ để lấy lại sức là được , sau đó thu dọn đồ đạt , cùng 2 cô y tá bước đi ,
Đêm nay , Khang ôm cô ngủ thật sự rất hạnh phúc , cứ trải qua 1 chuyện là anh lại càng biết rằng không có cô , anh không thể làm gì được , ôm chặc cô vào lòng , đã hơn 1 tháng anh mới lại có giất ngủ ngon như vậy .
|
Chương 61: Phối Hợp Điều Tra Ngày hôm nay , trời không mấy đẹp , mây đen trên đầu khá nhiều có dấu hiệu sẽ mưa . Viên Phúc Khang từ trong xe bước ra , tài xế lấy chiếc dù đen to bự chạy đến bên cửa che cho anh , rồi cùng bước vào trong 1 nhà hàng sang trọng . Khí phách rất cao ngạo , các nhân viên trong nhà hàng có phần rung rẫy với cái loại khí này , những nhân viên nữ không khỏi ảo mộng vì thần sắc soái ca của anh.
_ Viên Thiếu ! Mời ... mời ngài. - Chủ nhà hàng vẻ khẩn trương .
Anh bước vào không thèm đếm xỉa tới tên chủ nhà hàng nịnh nọt kia , cứ bước theo sự chỉ dẫn của hắn đi vào 1 phòng riêng biệt , đây chắc hẳng là phòng VIP của nhà hàng này rồi , phòng được cách âm rất tốt . Anh bước đến bàn vuông dành cho 6 người nhưng chỉ có anh và 1 người nữa .
Họ nhìn nhau với ánh mắt không chút động tâm ,sát khí trong căn phòng lúc này rất ngột ngạc .
_ Điều tra đến đâu rồi ? - Anh lạnh nhạt , cặp mắt không dao động .
_ Đã điều tra ra , đây là tài liệu , anh hãy tự mình xem . Cô ấy thế nào rồi ! - người đối điện có chút lo lắng .
_ Đã tỉnh - Khang điềm tỉnh . cầm ly rượu vang
_ Tôi có thể gặp cô ấy không ? - ánh mắt của người đối diện thay đổi , có chút vui mừng .
_ Vì sao ? - anh nhếch miệng , tay vẫn cầm ly rượu , ánh mắt kêu ngạo nhìn cái ly trong tay .
_ Vì tôi lo cho cô ấy ! - người đối diện nhíu mày , tỏ vẻ kiên cường .
_ Cô ấy là vợ tôi , không cần cậu phải lo - anh ngừng hoạt động lại , trừng mắt nhìn người đối điện , có chút ghen tức .
_ Hãy để tôi được nhìn thấy cô ấy . Tôi cũng sắp đi Pháp , sau khi xong việc này tôi cũng sẽ không còn gặp lại 2 người nữa - ánh mắt buồn bã lộ ra .
_ vậy được ! tôi tin cậu , tối nay cậu có thể đến thăm cô ấy . Sau đó tôi muốn cậu phải thực hiện lời hứa - anh nhíu mày chặc , nhìn người đối diện .
_ Được , tôi nói , tôi sẽ làm - người đối diện có chút buồn nhưng gặp được cô lần này sau đó ra đi hắn vẫn mãng nguyện , hơn là ra đi không được gặp .
Cuộc đối thoại đã kết thúc , Viên Phúc Khang đứng dậy tay không quên cầm sấp tài liều người đã ra tay hạ sát bảo bối của anh . Để lại người đối điện đang ngồi trầm tư .
8h tối , Hoàng Nghiệp Du đã đứng trước của nhà họ Viên . Lòng không khỏi vui mừng nhưng lại rất buồn bã , cửa nhà được mở ra , quản gia Trần ra nghênh đón hắn vào . Căn nhà này rộng hơn so với nhà của hắn , kiến trúc theo thời đại hơn nhà hắn , và điều làm hắn không khỏi kinh ngạc đó là Viên Phúc Hạo , Viên lão gia người được giới ngầm truyền tụng là 1 con người lãnh khốc , tàn ác nhất thời trước , nhưng nay lại là 1 lão ông rất ôn hào , phúc hậu , lại rất ấm áp không như ông và cha hắn , rất nghiêm khắc và lạnh lùng . Được Viên lão gia đón tiếp nồng hậu , Hoàng Nghiệp Du không khỏi đố kị cùng Viên Phúc Khang . Sau khi được an vị tại ghế sofa ở sảnh lớn , anh cười ý vui vẻ với Viên lão gia nhưng lòng lại muốn mau mau nhìn thấy Hồng Nhi .
Nói chuyện được 10 phút , từ trên lầu Viên Phúc Khang bế Hàn Hồng Nhi xuống , nhìn thấy cảnh tượng này , lòng của Hoàng Nghiệp Du không khỏi đố kị .
_ Hoàng hội trưởng ! Anh đến thăm tôi à ? - Hồng Nhi đang trong lòng Phúc Khang đã ló đầu ra , dù thật sự không ưa tên này nhưng hắn có lòng đến thăm cô không thể làm ngơ .
_ Đúng ! Cô đã khỏe hơn ? - hắn như thở phào khi cô không chán ghét hắn. .
_ Tốt ! Khang bỏ em xuống - cô vừa cười gật đầu với hắn lại quay qua bảo Khang để cô ngồi xuống ghế sofa
Anh đặt cô ngồi xuống sau đó ngồi kế bên cô nhưng đang muốn nhắc nhở ai kia đừng quá làm càng . Ánh mắt hất lên đầy vẻ cao ngạo của anh khiến cho Viên lảo gia bên này nhìn qua cũng biết 2 người là tình địch . Ông không muốn làm kì đà nên đã thông báo rồi đi lên lầu nghỉ ngơi trước để lại 3 người trẻ ngồi dưới sảnh .
_ Tôi đã khỏe cảm ơn anh đã đến thăm - cô nhẹ giọng , mỉm cười nhìn hắn .
_ Không có gì , thân là hội trưởng hội học sinh , học viên của trường gặp bất trắc như vậy đây là trọng trách của tôi - đây có lẽ là lời biện minh hay nhất mà hắn có thể nghỉ ra vào lúc này
Viên Phúc Khang ngồi im lặng nhìn hắn thay đổi chuyển biến của sắc mặt không khỏi hài lòng , xem ra cô không hề để ý đến hắn anh không phải lo sẽ mất cô , nhưng chỉ là anh phải cảnh giác việc hắn có âm mưu bắc cóc cô thôi .
_ Hồng Nhi ! Em mệt chưa , hãy về phòng , anh có việc vần bàn với Hoàng thiếu gia - anh cắt ngang câu chuyện của họ .
_ À được ! Vậy em lên trước , Hoàng hội trưởng cảm ơn đã ghé thăm gặp lại sau - cô vui vẻ ngoan ngoãn nghe lời anh , sau đó quay sang chào Hoàng Nghiệp Du rồi chậm rãi bước lên lầu .
_ Cậu ! Vào phòng với tôi - đợi đến khi Hồng Nhi đống cửa phòng , anh mới vừa đứng dậy , 2 tay đưa vào túi quần , chậm rãi và lạnh lùng .
Hoàng Nghiệp Du cũng không phải vì thế mà mất đi phong độ của mình , so với Viên Phúc Khang thì địa vị gia đình hắn cũng là ngang ngữa nên không có gì là phải sợ , chỉ có là gia đình hắn không có nằm trong giới ngầm kia nên việc này cũng được gọi là phải nể 3 phần nếu muốn yên ổn .
Hắn không nói tiếng nào , cũng lạnh lùng ửng ngục oai vệ lên đi theo anh vào phong sách. Nơi đây , 2 bóng người thật sự rất căng thẳng .
_ Cậu khẳng định đúng là người này ? - tiếng anh lạnh lẽo phát ra , trên tay ném lấy sắp tài liều về phía hắn .
_ Chính xác là như thế , sau khi cho người điều tra , kết quả là thế này. Anh không tin tôi sao ? - hắn nhíu mày , tay khoanh trước ngực dựa vào ghế .
Anh bún tay , trong bóng tối đi ra hơn 15 tên Ấn vệ , xếp thành hàng ngay ngắn đợi anh ra lệnh .
_ Trong vòng 15 phút , xác thực tin này cho tôi - anh nhướng mày đẹp về phía sắp tài liệu trên bàn ra lệnh .
Một tên Ấn vệ bước lên , tay cung kính cầm sắp tài liều sau đó cuối đầu quay đi cùng 14 tên khác , đến kệ sách ấn 1 nút bảo mật ,cánh cửa ngầm được mở ra , những tên đó bước vào. Cánh cửa được đống lại , không gian thật sự chỉ còn lại 2 người đàn ông sắc đá .
Họ cứ ngồi đó nhìn nhau với vẻ không hề thua tình địch , lòng rất tự tin với những gì mình có , chỉ là có Hoàng Nghiệp Du có sự mất mát vì anh đã không được sự để ý của cô , công sức lúc này của anh cũng như công cóc. Nhưng anh vẫn tình nguyện làm vì cô , không cần cô biết , chỉ cần cô được an toàn , anh sẽ làm tất cả.
Tình yêu không phải có được sẽ hạnh phúc . Tình yêu là khi thấy người mình yêu được hạnh phúc đó mới chính là tình yêu .
Nhìn nhau 15 phút , cuối cùng cánh cửa bí mật cũng lại mở ra , tên Ấn vệ cầm sắp tài liệu bước đến bên anh , đưa lại cho anh chỉ gỏn gọn gật đầu 1 cái chỉ ý là thông tin này hoàn toàn chính xác . Anh lúc này mày nhíu đã chặc , vốn dĩ anh không muốn tin nhưng nó là sự thật .
_ Vì sao cậu lại có được thông tin này ? - anh nhìn lên , miệng có chút nghiếng ngấu
_ Cô gái đó là học sinh của trường tôi. Camera ghi lại tôi rất dể nhận ra . Cô ta chỉ là người bị sai khiến , vì hận Hồng Nhi được tôi để ý cộng thêm người đứng sau lưng kia đôn đốc. Nên hậu quả mới như vậy - anh nhìn bộ hồ sơ nói rõ .
_ Vì sao cậu lại biết đây là người chủ mưu ? - anh vẫn giữ nguyên trạng thái nhìn hắn .
_ Số tiền được chuyển vào tài khoảng của cô ta từ người này mà ra , đồng thời , người này cũng có hận thù với Hồng Nhi trước đó , tôi nghĩ anh biết rõ điều này - sự việc không phải 1 mình hắn gây ra. Mà còn có sự góp mặt của anh nữa vậy mà anh dám lớn tiếng với hắn à .
_ Được ! Cậu có thể vêc. Nhân tiện tôi cho phép cậu chào Hồng Nhi một tiếng , Viên Phúc Khang tôi không phải là kẻ quá ích kỉ , để cảm ơn cậu đã thay tôi điều tra , đây là điều tôi có thể trả ơn cậu - anh nhàn nhạt đứng lên , bước ra cửa sổ nhìn về phía ánh trăng khuyết kia .
Hắn thật không thể ngờ. Anh lại khí phách oai hùng như vậy , xem ra giữa hắn và anh , Hồng Nhi ở bên anh là cách tốt nhất. Hắn căn bản khí phách này không thể so bì cùng anh , nhưng nếu Hồng Nhi có bất trắc gì , hắn sẽ không ngần ngại cướp Hồng Nhi đi .
Hắn quay đầu đi , được sự hướng dẫn của Trần quản gia , đưa hắn đến phòng Hồng Nhi gõ cửa , tiếng cô chạy lạch bạch ra mở cửa cũng làm hắn có chút rất vui. Như thể hắn được cô chào đón .
_ Á ! Hoàng hội trưởng chưa về sao ? - Hồng Nhi mở cửa phòng ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn hắn .
_ Tôi đến để chào tạm biệt và cũng có vài điều muốn nói với em - hắn nhẹ nhìn cuối mình , vẻ mặt rất vui khi nhìn thấy cô .
Cô quả thật rất đẹp , đẹp hơn so với những gì hắn tưởng tượng , ngày thường đến trường. Hắn hầu như không để ý đến diện mạo cải trang của cô , chỉ yêu say đấm tiếng đàn và giọng hát của cô. Nay lại thật sự thấy được nhân sắc của cô. Hắn không khỏi động lòng. . Người con gái hắn yêu thật sự sắt nước hương trời thế sao .
_ _ Vậy mời hội trưởng vào . ! - cô theo phép lịch sự . phòng ngủ của 2 người căn bản cũng có phòng khách nên cô không ngại .
Hắn bước vào , mắt nhìn quan sát căn phòng , căn phòng này rất rộng , trang trí rất tin tế , thật sự rất ấm lòng người . Sau đó hắn ngồi xuống ghế sofa. .
_ Hồng Nhi. ! Thấy em khỏe tôi rất mừng , ngày mai tôi phải đi Pháp , chắc sẽ không trở về . Nếu tôi đi , liệu em có nhớ đến tôi ? - đây là câu hỏi hắn ấp ủ , chỉ muốn gặp cô và hỏi rõ chuyện này .
_ Vì sao lại đi ? , ấy , chắc là nhớ rồi , anh hay quấy rầy tôi thế này mà lại đột nhiên đi , nên tôi sẽ nhơz đến anh chứ hihihi - độ ngây thơ của cô vẫn không thể tránh .
_ Đây là số của tôi bên Pháp , nếu như em cần tôi bất kì lúc nào cũng có thể gọi , tôi sẽ giúp em bằng hết sức mình - hắn đưa ra 1 tờ giấy có vẻ đã chuẩn bị trước .
_ Ấy ! Hoàng hội trưởng. Tôi nghĩ không cần đâu - cô đẩy tờ giấy ngược lại .
_ Hãy cứ cầm , chỉ là để phòng thân - hắn cương quyết đưa lại tờ giấy cho cô .
Cô trầm tư , từ chối cũng không được nên cũng đã để yên tờ giấy , hắn thấy cô không còn từ chối nữa cũng có phần yên tâm hơn . Nên đã đứng dậy phớt áo , nhìn kỹ coi lần cuối rồi quay ngược ra ngoài , rời khỏi căn việt thư này .
Hồng Nhi ngồi đó nhìn tấm giấy , coi thật sự không muốn xó bất kì thứ gì liên quan đến hắn , nhưng lại không thể làm gì hơn , nên đã chủ ý đêm tờ giấy cất vào 1 cái hộp đựng những món đồ không cần tới . Sau đó quay lại bàn làm việc của mình .
_ Ngày mai ! Hãy đưa cô ta đến công ty - trong căn phòng sách tối mù , 1 giọng nói lạnh thấu xương vừa lên tiếng , bàn tay siết chặc vò nát tờ giấy tài liệu có hình của người đã đứng phía sau vụ sát hại Hồng Nhi.
|
Chương 62: Anh Ấy Bảo Cô Phải Xứng Với Anh Ấy Ư ? _Phúc Khang bỏ điện thoại xuống , lòng anh chợt nhức nhói , đây là kết quả điều tra mà anh không hề muốn có. Vì sao lại thành ra thế này . Sau kết quả này có lẽ anh đã hiểu rõ hơn thứ mình cần và thứ mình phải vứt bỏ . Ánh mắt anh càng thêm căm phẩn , lấy tay xoa nhẹ giữa vần trán nhăn nhíu của mình , sau đó anh nhẹ đứng lên đi về phía căn phòng kia. Lúc này anh chỉ muốn được ở cạnh Hồng Nhi , chỉ có cô ấy mới làm anh thoải mái .
_ Khang ! Anh mệt sao ? - cô đang lạch cạch gõ bàn phím thì chợt dừng lại nhìn về phía con người vừa bước vào kia , ánh mắt có chút mệt mỏi .
_ Ừ ! Anh tắm đã ! - anh gật nhẹ đầu sau đó đi vào phòng quần áo , lấy bộ đồ ngủ rồi quay lại phòng tắm .
Hồng Nhi đã chuẩn bị sằn nước ấm cho anh , anh cần phải thoải mái mới được . Trong lúc anh đang ngăm mình thoải mái trong phòng , Hồng Nhi ngoài này đang lục đục chuẩn bị 1 thứ gì đó cho anh . Xem ra cô lại bầy trò gì nữa đây .
Từ phòng tắm bước ra , anh đã lại nghe thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng khắp phòng , mắt chợt mở sáng, không phải chứ , vết thương cô mới lành , mà giờ lại muốn phục vụ anh sao . Anh nuốt mạnh nước bọt đi ngang qua cánh tường ngăn phòng ngủ lại , tinh thần có chút hứng thú , khi nghĩ đến bước qua tường ngăn này nếu cô lại mặc loại đầm ngủ gợi cảm thì anh sẽ không nể tình cok bị thương mà tấn công cô đâu .
Trong đầu đang có chút lạc quan liền bước qua bức tường ngăn , mọi thứ không phải như anh suy nghĩ , cô không mặc đồ sexy , cũng không phải đợi anh làm chuyện người lớn , mà là đang bài binh bố trận gì đó trên giường của họ. Anh có chút hụt hẫng , đi lại , ánh mắt mất mát nhìn cô .
_ Bảo bối ! Đây là gì - anh chỉ tay về phía đống xà bần cô tạo ra. .
_ Hân hạnh phục vụ quý khách . Hôm nay tôi sẽ Mat-xa cho ngài - cô cuối chào , vẻ hưng phấn , cười tươi rôi rối .
Cách đây 2 ngày cô còn nằm chèm bẹp trên giường khi vừa tỉnh lại , sau đó 2 ngày cô đã tung tăng phá khắp nơi rồi .Anh thật phải canh chừng cô kỹ hơn mới được .
_ Bảo bối ! Em lại bầy trò gì đây ? - anh nhíu mày , 2 tay véo má cô .
_ Đừng nói nhìu. Nằm xuống nào - cô nhanh tay đẩy anh ra , đẩy đẩy xô xô anh bắt anh nằm sắp trên giường
Anh thật không thể cảng nha đầu này mà. Nên để xem cô lại bầy trò gì . Sau khi để anh nằm an vị rồi , cô bắt đầu vận công , cái cách vận công của cô , cộng với thân hình nhỏ bé của cô thật sự rất buồn cười , anh không thể kềm lòng , liền cười khấu lên. Xen ra chính xác là ở bên cô anh mới thật sự thoải mái .
Sau khi vận động xong cô bước lại chỗ anh , tay không ngần ngại lột áo của anh ra , khiến anh đơ người với hành động hết sức to gan này của cô . cô lấy 2 tay sờ sờ nhấn nhấn những múi thịt sau lưng anh . Ánh mắt nhìn lên trời như đang xem xét điều gì đó . Hành động này của cô thật làm Viên Phúc Khang không nhịn nỗi , nó thật sự quá đáng yêu
Sau khi mò mò mẫn mẫn xong , cô mới bắt đầu phán xét
_ Khang ! Thịt anh rất săn chắc nếu mat-xa theo kiểu thường thì không ăn thua. Vậy em mat-xa kiểu Thái cho anh nhé - cô ngồi lên người anh , nằm dài trên người anh , đầu ngang đầu anh , quay miệng về phía má anh nói .
_ " Chụt " bảo bối muốn làm gì thì làm - khoảng cách quá gần , không hôn thì uổn , nên anh đã lợi dụng thời cơ hôn cô 1 cái sau đó cười vui vẻ nói.
Sau khi được sự cho phép của anh , coi bắt đầu ra tay , cô nắn , cô bẻ , cô co , cô gậy , những động tác này cứ như đánh nhau , vật lộn vậy đó nhưng không hiểu sao Khang nhà ta rất thoải mái . Anh rât dể chịu , cứ muốn cô mat-xa vậy hoài đừng ngưng .
Sau 30 phút , Viên Phúc Khang thật sự thấy rất thoải mái. Ngược lại Hàn Hồng Nhi thì thở không ra hơi , cô có phải đã sai lầm khi đã phục vụ anh bằng cách này , thân hình anh bự hơn cô gấp mấy lần , khiến cô phải vật lộn với nó muốn ná thở .
_ Dịch vụ đến đây kết thúc , ngài có quyên đi ngủ. Tôi không chịu nổi rồi - cô phì phò , nằm thẳng trên giường , giọng thều thào .
_ Tôi chưa đã , yêu càu nhân viên làm tiếp tục.Anh biết cô mệt nhưng vẫn muốn chọc cô.
_ Ngài tự sử đi , tôi không làm nữa , người gì đâu mà bự quá không biết haizzz , tôi đi ngủ đây - cô phớt lờ anh .
Anh cười lớn vẻ rất hanh phúc trước cái cách đầu hàng đầy trẻ con này của cô , Sau đó anh ôm cô ngủ ,lòng rất thoải mái , rất yêu cô vì đã nghĩ ra cách để anh thoải mái thế này.
Ánh sáng 1 ngày mới lại đến , Hồng Nhi thức dậy chuẩn bị bữa ăn sáng như mọi ngày . Phúc Khang cũng hạnh phúc vô tận , tâm tình anh nay rất tốt nhưng cũng không quên hôm nay phải thế nào. . Ăn xong bữa sáng , hôn tạm biệt cô sau đó đến công ty.
Bước vào phòng làm việc , anh phải xử lý đống giấy tờ kia , hợp ban ngành , sắp xếp lịch với thư kí Lâm . Điện thoại anh reng lên . Anh nhất máy , mày đẹp nhíu lại , sau đó phung ra 1 chữ lạnh lùng " Được " rồi cúp máy .
Sau 10 phút , cửa phòng anh có tiếng gõ. Anh biết liền lên tiếng
_ Vào đi - sắt mặt anh trầm lại .
_ Khang! - tiếng nói êm dịu đến lạ thường
_ Nói vì sao cô làn thế - anh không chờ được liền nhấn mạnh câu hỏi , mắt nhướng lên nhìn người con gái kia .
_ Khang ! Ý anh là gì em không hiểu ? - cô ta nhíu mày như không hề biết chuyện gì .
_ Cô còn giả ngốc ở đây sao ? . nói , Nhu Diệp Loan , vì sao cô lại làm như vậy ? - anh đã thật sự mất bình tỉnh .
Hít 1 hơi thật dài , Nhu Diệp Loan mới bắt đầu biến sắt. Tay nắm thành quyền , kế hoạch của cô tỉ mỉ như thế lại sớm bị anh phát hiện , du sao cũng không thể dấu , nay cô sẽ nói tất cả cho anh biết .
_ Đúng ! Là do em làm . sao nào ? Em làm vậy là sai sao ? Tình yêu của em và anh bị cô ta pha vở , cô ta là kẻ thứ 3. Là người chen ngang , anh đã hứa với em thế nào ? Mà giờ thì sao .... hả ? - cô dồn hết tâm trí của mình , sự uất ức của mình.
_ Bị cô ấy phá anh là chính tay em tự phá , em hãy nhớ ngày ấy chính em là người đã lựa chọn sự ra đi , em chính là đã phá vỡ tim anh , cũng chính cô ấy là người kéo vớt cuộc đời anh , vậy hỏi ai là người đã phá đi tình yêu ? - Anh lớn tiếng quát to .
_ Em làm như thế là vì anh. Em muốn mình phải thật xứng với anh . em thân là trẻ mồ côi , bạn bè chê em từ nhỏ đến lớn , em quyết tâm đi để học thật giỏi thật tốt , để làm gì , tất cả để vì anh , vì anh đó anh biết không , em đã bỏ ra 5 năm , chỉ để xứng đáng với anh. Vậy mà khi trở về ,anh lại tay trong tay với con tiện nhân đó , nó không xứng , nó không hề xứng với anh, em mới là người xứng với anh , anh hãy mở mắt to ra mà nhìn . EM MỚI LÀ NGƯỜI XỨNG VỚI ANH CHỨ KHÔNG PHẢI CÔ TA - Nhu Diệp Loan , lúc này đây như 1 con đập vị vỡ
_ Xứng ? Anh ấy đã từng nói với cô là phải xứng với anh ấy sao ? - trong lúc Nhu Diệp Loan đan gào thét trước mặt Viên Phúc Khang , Hàn Hồng Nhi cũng vừa tới , cô đã nghe được câu chuyện của 2 người . nay đã lên tiếng .
_ Con tiện nhân, mày nên im đi , đồ ranh con không biết xấu hổ. ,mày nghe đây mày chỉ là đứa thay thế tao . Tao đã trở về , mày nên mau cút đi , mày không xứng đáng với anh ấy . MÀY KHÔNG XỨNG - Nhu Diệp Loan quay sang tát vào mặt Hông Nhi .
_ Anh ấy đã từng bảo cô phải xứng với anh ấy sao ? - Cô bình tỉnh , cái tát rất đau nhưng cô không khóc , ánh mắt cô lại càng sâu nhìn Nhu Diệp Loan .
_ Hồng Nhi ! Em .... - Phúc Khang thấy Hồng Nhi bị tát , liền lên tiếng .
Vừa lên tiếng thì anh đã bị bàn tay của Hồng Nhi đưa lên. Ý bảo rằng đừng xen vào.
_ Tôi hỏi cô ! Anh ấy từng bảo cô phải xứng với anh ấy sao ? - Sau khi ra lệnh cho Phúc Khang đứng đó , Hồng Nhi tiếp tục nhìn Nhu Nhi hỏi lần 3 .
_ Mày .... ! - cơn tức giận đã làm Nhu Nhi mât đi lý trí liền dơ tay tính rằng tát Hồng Nhi thêm cái nữa
_ 1 cái là đủ , giờ hãy trả lời cầu hỏi của tôi . - khí chất mạnh mẽ của Hồng Nhi không hề giảm , cô chụp lấy cánh tay của Nhu Nhi đang đưa lên sau đó trừng mắt.
_ Anh ấy ..... anh ấy chưa hề nói , nhưng với cương vị của người phụ nữ của anh ấy , phải có địa vị cao mới xứng đáng với anh ấy . Mày hiểu cái gì . Tao đã phải chịu đau khổ suốt 10 năm với cái từ này , và đã dốc lòng bỏ ra 5 năm để có được như ngày hôm nay , Nhưng mọi thứ đã đỗ bể. Tất cả tại mày , tại mày đó con tiện nhân xấu xa . - Nhu Nhi vung tay , thét lớn vào mặt Hồng Nhi , tay thoát ra tính rằng sẽ đánh xuống .
_ Chỉ vị miệng thiên hạ thôi mà cô để anh ấy chịu đau khổ trong 5 năm ư ? Cô yêu anh ấy mà lại để anh ấy phải đau khổ chỉ vì cô chạy đi theo cái chữ gọi là " Xứng " ử ? . Nhu Nhi , chị lớn hơn tôi , chị học cao hơn tôi nhưng sao đầu óc chị đơn giản quá . Có lúc nào anh ấy mở miệng bảo chị phải học cái này , biết cái kia để chỉ là XỨNG với anh ấy chưa ? Tôi thây tiếc cho chị , 10 năm chị được bên anh ấy nhưng chị lại không hiểu gì về anh ấy . Cái anh ấy cần không phải là XỨNG mà là sự yêu thương , sự bên cạnh , hơi ấm của chị thế là đủ. Anh ấy chỉ cần chị ở yên bên anh ấy thôi , đó là đã đủ , còn cái chữ " XỨNG " kia nó hoàn toàn vô nghĩa chị có biết không . - Hồng Nhi vẫn chụp lấy cánh tay đang dơ lên của Nhu Nhi , ánh mắt trừng lớn .
_ Đúng ! Cô ấy nói đúng - Phúc Khang nãy giờ chứng kiến cảnh tượng không khỏi giật mình , nhưng khi anh nghe Hồng Nhi trả lời , lòng anh thật sự rất ấm áp , vì cô gái này thật sự hiểu anh .
_ Khang ! Anh nói sao ? - Nhu Nhi từ từ đưa tay xuống , mắt bắt đầu ngấng lệ
_ Khóc ! Không còn tác dụng nữa đâu Nhu Nhi à , Hồng Nhi nói đúng , anh không cần em phải con nhà quyền quý , vị cao danh trọng. Bản thân em là trẻ mồ côi , anh lại không màn đến mà yêu thương em hết mình , em còn không hiểu sao . Sự việc lần trước anh bỏ qua , sự việc lần này anh e rằng sẽ không thể bỏ qua . Anh không muốn hạ sát em nhưng cũng không muốn nhìn mặt em nữa . Hãy quay về Pháp , anh sẽ cung cấp cho em 1 số tiền đủ để em sống đến chết , và hãy cắt đứt mọi liên hệ với nhà họ Viên, chúng ta như chưa từng quen - anh lạnh lùng nhìn cô , không 1 tia dao động. .
_ Không ! Khang , Nhìn em đi , em trở thành thế này là vì anh , Khang , hãy nhìn em đi , con tiện nhân kia dám chia cắt 2 chúng ta. , cô ta phải chết - Nhu Nhi như nghe phải sét đánh liền điên loan .
_ Thư ký Lâm , dặt ngay 1 vé đi pháp cho Nhu tiểu thư , chuyển vào tài khoảng cô ấy 1 số tiền đủ để cô ấy sống đến chết , đảm bảo rằng cô ta không có thể quay lại đây dù chỉ 1 lần , 5 Ấn vệ sẽ hộ tống cô ta. Làm ngay cho tôi - anh ra lệnh cho Thư Ký Lâm .ánh mắt không chút sot thương.
_ Hồng Nhi hãy đợi đấy cô sẽ không yên đâu , đợi đấy - Nhu Nhi bị 2 Ấn vệ kẹp chặc nhưng vẫn không ngừng la hét giãy giụa
|