-Tất nhiên, xuống đón mẹ thôi- anh cười thỏa mãn cùng hai đứa và thư kí kim đi xuông. Đã ba năm anh ngày càng hiểu cô vậy nên cả đời cả kiếp này anh cũng chẳng lo sẽ mất đi cô
Cô ngồi đợi ở sảnh, thỉnh thoảng có nhóm người đi qua đều cúi chào cô, cô đáp lại, chỉ có cô lễ tân kia vẫn ngây ngốc không biết sẽ bị trách phạt thế nào. Được một lúc thì anh và hai thằng nhỏ cũng xuống. vừa thấy cô hai thằng nhỏ lại bắt đầu bật chế độ lảm nhảm với cô khác hẳn với hình ảnh nũng nịu anh vừa nãy
-Nhung lại quên mang gang tay rồi- chúng nhìn thấy tay cô trống không nên nhắc, chúng thực quan tâm đến sức khỏe của cô
-Không phải tại lo hai đứa làm loạn ba thì mẹ cần phải vội vàng vậy sao- cô ai oán nhìn hai đứa con
-Ai cho nhung uống chè, tối lại không ngủ được thì sao- thiên phúc tỉ mỉ nhăn mặt khi thấy chén trà hoa cúc trên bàn cô ngồi
-Chưa có uống mà, mới cầm thôi- cô thật không biết sao bọn chúng cứ nói cô vậy, không biết cô là mẹ hai đứa hay hai đứa là bố cô nữa cứ nhắc nhở mãi.
-Nhung lại không tô son dưỡng môi nữa kìa- thiên bảo thấy môi cô hơi khô lại lảm nhảm. Đã nói rồi không phải chúng không thương cô mà là chúng quá thương cô nên dùng cách khác để thể hiện thôi
-Nhung cái gì, gọi mẹ, là mẹ- cô tức giận sao chúng không gọi cô là mẹ cơ chứ.
-Không nên tức giận như vậy sẽ rất xấu- anh đi tất tay vào tay cho cô an ủi, ai bảo cô lấy chồng mấy năm rồi vẫn cứ trẻ như thế. Mới đầu cũng có nhắc hai đứa nhưng thực tình thấy chúng cứ để như vậy gọi cũng thực vui tai, lại thấy cái vẻ ủy khuất đáng yêu không chịu được của cô nên anh cứ để chúng gọi cô vậy để ba cha con thưởng thức vẻ tức giận đáng yêu này của cô.
-Thấy ba nói chưa- hai đứa biết ba cũng không trách nếu chúng gọi thẳng tên cô
-Tại anh đó- cô tức giận nhìn anh, đúng vậy cũng chỉ tại anh quá chiều cô và lũ nhỏ nên giờ nó mới dám cưỡi đầu cưỡi cổ bắt nạt cô.
-Rồi, tại anh, giờ mình đi được chưa?- anh nhẹ nhàng bế thiên bảo, tay còn lại nắm tay cô đi ra khỏi công ty. Những người đi qua sảnh đều trộm liếc nhìn gia đình 4 người từ nãy đến giờ lòng không khỏi kinh hãi. Quả nhiên lời đồn chủ tịch họ sủng vợ lên tận trời là có thật.
-Mẹ bế thiên phúc nha- thấy thiên bảo được anh bế cô cũng muốn bế thiên phúc
-Con tự đi được, mẹ mới cần bế ấy- thiên phúc cao ngạo, chính là nó không muốn cô mất sức lực vì nó. Nhớ lời ba nói để sinh hai anh em cô đã bao lần nguy hiểm đến tính mạng nên ngoài thì bắt nạt cô chứ trong tâm cô là người bọn chúng để ý và quan tâm nhất. trước mặt cô chúng luôn tỏ ra chững trạc chính là để cô yên tâm, chúng sẽ là chỗ dựa của cô.
-Vậy cho mẹ cõng một chút- cô mặc cả, từ nhỏ hai đứa con cô đã không cần cô chăm sóc, cô thấy mình thật vô dụng
-Mẹ cứ dắt tay con được rồi.- thiên phúc nhẹ nhàng nắm tay cô cùng đi. Tay mẹ nó suốt bốn mùa đều lạnh thế nên chỉ cần ba hoặc hai anh em nó đi cùng cô thì nhất định chúng sẽ nắm lấy tay cô để như tạo cho cô một cảm giác an toàn.
Cái nhà này đúng là loạn rồi, từ bé đến lớn giờ chẳng coi cô ra gì.
|
Chương 39: Chương Cuối: Hạnh Phúc Giản Đơn Bữa tối được đặt tại một nhà hàng tương đối tốt, thật không ngờ lũ quỷ nhà anh có thể làm bí mật đến anh cũng không biết.
Khi bước vào nhà hàng người ta chỉ chăm chú nhìn cả nhà anh không phải vì anh là chủ tịch tập đoàn toàn cầu mà người ta nhìn thấy một thanh niên đẹp trai thành đạt với hai tiểu thiên thần nhỏ tuổi rất vui vẻ săn sóc một cô gái trẻ bên cạnh. Nhiều người còn nghĩ giờ mẹ ghẻ con chồng cũng hòa thuận ghê ha. Anh và mấy người không để ý chỉđến phòng đã đặt sẵn
-Không nghĩ bốn người chúng ta lại đi ăn riêng thế này, anh cũng thật biết tạo điều bất ngờ đó- cô không nghĩ anh lại đặt cơm ở nhà hàng bình thường này
-Không phải anh, là hai nhóc này đó- anh cảm kích nhìn chúng, lâu rồi cả nhà 4 người họ không ra ngoài cùng nhau
-Thật sao? Hai nhóc cũng biết mẹ thích nơi này sao- dù gì thì những nơi bình dân hợp với cô hơn
-Đương nhiên- hai nhóc kiêu ngạo, với bản tính của cô chúng thừa biết cô thích gì
-Hai con đã đặt sẵn món rồi hả- anh hỏi
-Vâng ạ, đã thanh toán luôn rồi – thiên bảo khoe khoang
-Hai đứa lấy tiền đâu ra- cô giật mình vì ỏ nhà bọn chúng không có tiền riêng
-Lát nữa sẽ nói mẹ biết giờ ăn đi đã- thiên phúc nhìn thấy phục vụ mang thức ăn lên nghĩ ra một lối thoát tạm thời.
Cô nhìn hai đứa với ánh mắt nghi ngờ chỉ có anh thỏa mãn mà tâm đắc con anh quả cũng là nhân tài, không hổ danh là con của anh, chẳng mấy chốc anh có thể giao việc cho chúng để mà tiêu sái hưởng vui vẻ bên vợ như ba mình rồi. thấy anh ngồi cười thỏa mãn hai đứa nhỏ cũng thấy không ổn lắm cần cẩn thận hơn mới được.
Bữa ăn diễn ra vô cùng đầm ấm, món ăn tuy đơn giản nhưng không phải không ngon bởi nếu muốn ăn ngon cô đã tự nấu rồi, trong bữa anh và hai đứa nhỏ liên tục gắp đồ cho cô khiến cô dở khóc dở cười bao giờ ăn mới hết chứ.
Vật vã mãi đến lúc dọn bàn thiên bảo nói thầm vào tai phục vụ, người phục vụ cười đi ra. Anh điện vụt tắt, một người đẩy một chiếc bánh kem lớn với hai mươi bảy ngọn nến tiến đến phía cô. Cả anh và cô đều bất ngờ, dù anh đã biết chúng tổ chức sinh nhật cho cô nhưng không nghĩ còn có màn này nữa.
“ happy birthday to you, happy birthday to you….” Hai đứa đứng dậy hát chúc mừng sinh nhật cô, cô đang vui mừng nên ngây ra
-Mẹ mau ước đi rồi thổi nến- thiên phúc giục cô, nó biết cô đang rất cao hứng
Cô nhắm mắt cầu nguyện rồi cùng anh thổi nến. đèn điện bật lên mọi người chỉ thấy nước mắt cô đang chảy dài thôi
-Mẹ không cần cảm động đến mức này chứ- thiên bảo cao hứng nhưng vẫn chê cười cô
-Mẹ, chúng con yêu mẹ- thiên phúc và thiên bảo tiến đến ôm lấy cô, anh vòng tay ôm trọn ba người, cô thực cảm thấy hạnh phúc
-Em xem, nước mắt tèm lem thảo nào con cứ coi em như trẻ con- anh ôn nhu lau nước mắt cho cô
-Mẹ, đây là quà cho hai người đó- thiên bảo lấy ra hộp quà mà hai đứa đã mua.
Cô nhận hộp quà mở ra, lấy một chiếc dây tay đeo đeo vào tay anh, anh lấy chiếc còn lại đeo cho cô, hai người nhìn nhau rồi nhìn hai đứa trẻ cười đến hạnh phúc.
Chắc do quá vui mừng nên cô quên mất không hỏi hai đứa lấy tiền đâu ra thế nên lúc nhìn thấy hai thằng nhỏ nhà mình trên quảng cáo cười đến sáng láng với người phụ nữ khác cô đã giận chúng cả mấy hôm liền, khôngphải mọi người trong gia đình đều dạy dỗ hai thằng quỷ ấy thì còn lâu cô mới tha thứ, ai bảo chúng lộ mặt ra cơ chứ, dù không biết nó là con trai tập đoàn toàn cầu nhưng với khuôn mặt đáng yêu này đủ để người ta bắt cóc bán đi rồi đấy. Nghe lý do xong cả nhà chỉ biết cười, cứ cho là đám người ấy vượt qua được đám người bảo vệ hai đứa nhóc nhưng hai đứa ấy không bắt người ta thì thôi chứ biết bao giờ người ta bắt được con cô. Thế nên cả nhà hùa vào trấn an một lúc là xong.
Thỉnh thoảng anh lại cùng cô và các con đi du lịch một vài nơi, cuộc sống cứ như vậy cũng thấy thật hạnh phúc.
Ngày sinhnhật hai đứa nhỏ kia tròn năm tuổi là ngày cô biết tin mình lại mang thai một lần nữa, quả là vui mừng nha dù gì với cô sinh cho anh thêm vài đứa nữa cũng được chỉ là anh cứ lo này lo nọ cho sức khỏe của cô nên chần chừ mãi, giờ thì hay rồi, cuối cùng cô cô cũng có thể sinh cho hai thằng tiểu quỷ một đứa em, quan trọng hơn là cô sẽ được làm mẹ chân chính a.
Bất quá, những ngày đó cô lại trở thànhbảo bối của gia đình, đến cả hai thằng nhỏ kia cũng dám uy hiếp cô nếu dám không cẩn thận để em trai nó làm sao thì đừng có trách chúng nó, cô đúng thật lại khóc dòng, sao đúng cái thân mình mà cũng lo không xong. Ai nha chỉ mong thằng nhỏ tiếp theo ngốc nghếch một chút chứ đừng như hai anh và bố nó suốt ngày coi cô là người yếu đuối nhất cần được bảo vệ, cô mới là không cần đâu.
Tránh cho cô và đứa con chứ ra đời bị làm sao anh đã tuyệt đối không cho cô ra khỏi nhà, mỗi lần muốn đi đâu đều phải có anh đi cùng. Hai anh em thiên bảo thiên phúc cũng mỗi ngày cùng nhau trừ ngày đếm ngược đón sự ra đời của đứa trẻ tiếp theo. Côtự hỏi có khi nào hai đứa anh sẽ chăm sóc đứa em giúp cô luôn không nhỉ.
Một ngày đẹp trời, trong công viên rợp cánh hoa rơi, người nào đó may mắn sẽ thấy hai thiên thần nhí mặt lạnh đi một bên đỡ một cô gái trẻ, theo bên còn lại là một chàng trai khôi ngô đang vừa đi vừa ôm cái cô gái nhỏ với chiếc bụng bầu đang nhô cao, một bức tranh hạnh phúc. Chẳng ngờ đến cuối cùng lọ lem hiện đại vẫn có thể ở bên hoàng tử hạnh phúc.
Rồi có một ngày quá rảnh rỗi cô lôi món sách vở ra soạn lại, chợt cô thấy lại cuốn nhật kí khi xưa của mình, mở ra xem cô ngạc nhiên vì nó đã thay đổi một chi tiết . thì ra Có một ngày, anh mở ngăn kéo tìm thuốc cho cô, chợt phát hiện một quyển sổ nhỏ nhỏ, anh bạo mình lôi ra xem. Anh ngồi đọc một hồi rồi lấy bút viết thêm vào trang đầu tiên của cô ba chữ “ không phải” bên trước dòng“ nhật kí tình đơn phương” mà cô viết trước đó. Sau đó mỉm cười gấp lại bỏ vào chỗ cũ. Cô không biết trong máy tính của anh cũng có một mục riêng viết cho cô, chỉ cho cô mà thôi.
Duyên phận đưa họ đến với nhau, có lẽ nhiều người nghĩ cô thực là chuột sa chĩnh gạo nhưng chỉ trong gia đình họ mới hiểu cô là người mang lại cho họ hết thảy những hạnh phúc này. Nhiều người nghĩ cô không xứng đáng có được tình yêu của anh nhưng hơn ai hết anh biết rằng ngoài cô ra chẳng ai có thể xứng đáng nhận được hết thảy yêu thương của anh. Nhiều người cho rằng hạnh phúc của cô có được quá đơn giản nhưng chỉ cô mới biết để giữ được hạnh phúc ấy cô và anh đều cố gắng rất nhiều. với cô và anh giờ hạnh phúc đơn giản là khi anh về sẽ thấy cô và các con đang cùng chơi đùa, là khi thiên bảo thiên phúc ùa ra ôm lấy anh, là khi anh lắng nghe từng cử động của đứa con thứ 3 này, là khi cả nhà cùng nhau sửa soạn hành trang đón thêm một thiên thần nữa và cuộc sống của họ.
Lời cảm ơn
Mình không giỏi nói chuyện cũng không giỏi nói hay, chỉ đơn giản muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đối với các bạn- những người đã dõi theo hoặc đọc câu chuyện của mình. Trên đất nước hơn chín mươi triệu dân này có lẽ chúng ta chỉ là những người dưng vô tình biết nhau thông qua một câu chuyện nhưng mình cho rằng đó cũng là một loại duyên phận. Từng lời nhận xét khuyến khích của các bạn khiến mình có hứng thú khi viết tiếp câu chuyện này vậy nên để câu chuyện có thể đi đến hồi kết thúc như hiện tại mình thực sự phải cảm ơn các bạn rất nhiều. Mình biết cách diễn đạt và cốt chuyện của mình rất nhàm chán nhưng các bạn không hề chê cười với một người viết vớ vẩn như mình quả thực mình nên cảm ơn vì điều đó chứ nếu không chắc mình đã nhận một loạt gạch đá rồi ấy hihihi. Thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng bằng một câu chân thành nhất từ trong trái tim mình : “vô cùng cảm ơn mọi người, chúc mọi người luôn vui vẻ và thật hạnh phúc”
|