Ai Mới Là Con Trai
|
|
Tên truyện: Ai Mới Là Con Trai Tác giả: Linh Lòe Loẹt Thể loại: Teen
Nội dung:
Ai Mới Là Con Trai câu chuyện teen của tác giả Linh Lòe Loẹt với những tình huống đầy bất ngờ không kém tính hài hước mang lại sự hấp dẫn.
Truyện xung quanh các nhân vật Lam Minh Nhật, Nguyễn Minh Phong, Hoàng Minh Thụy và Cao Hoàng Nam sẽ tạo nên những mối quan hệ phức tạp.
Họ đều là những đứa con của các gia đình giàu có, nổi tiếng mang trong mình những điều thầm kín cho riêng mình, liệu câu hỏi ở phần nhan đề sẽ được giải đáp như thế nào???
|
Chương 1: Chương Giới thiệu nhân vật Lam Minh Nhật: Con của tập đoàn AL nổi tiếng về đá quý,một tập đoàn hùng mạnh nhất. Tên của nó là tên con trai,không những thế tính cách con trai của nó đã được coi như "thuần nhuyễn" trong tâm hồn cũng như sâu lắng trong tim nó. - Nó.
Nguyễn Minh Phong: Con của tập đoàn đá quý lớn thứ nhất ở thành phố A,tập đoàn không kém gì tập đoàn nhà nó. Nhỏ mang tính cách con trai phải gọi là "đặc sệt" cùng với tên Phong đầy nam tính. - Nhỏ
Hoàng Minh Thụy: Con của nhà thiết kế nổi tiếng nhất vùng châu Á về trang sức cũng như thời trang. Nàng không những sở hữu tên con trai mà cả người nàng từ giọng nói hay hành động cũng mạnh mẽ như con trai. -Nàng
Cao Hoàng Nam: Con của tập đoàn AZ lớn khắp vùng châu Âu. Anh được đưa sang nước Việt học để biết quê hương của mình,đồng thời giảm đi tính ngang bướng của mình. -Anh
Hoàng Minh Quân: Qúy tử nhà họ Hoàng,là người thừa kế duy nhất của tập đoàn ASA. Hắn cũng được bố mẹ đưa về Việt Nam để khỏi phá phách bên Mỹ,đồng thời về để phụng dưỡng ông bà nội,ngoại bên này. -Hắn
Phùng Gia Bảo: Người có chỉ số IQ cao (170/200) với quyền lực mạnh mẽ,cũng là người thừa kế duy nhất nhà họ phùng với tập đoàn đá quý lớn thứ nhất ở châu Âu. Chàng tự nguyện về bên Việt để học hỏi những đức tính tốt của người đồng mình,đồng thời muốn được tự lập,tự do bên Việt với cuộc sống bình thường như bao học sinh khác.-Chàng
Tại công viên X. Một cô bé đang bị một đám con trai chọc ghẹo,mỉa mai những câu nói đáng giận. Cô bé đó chính là Nguyễn Minh Phong.
-Mày biết tại sao ông bà nội không thương mày không?
-Đó là vì mày là con gái. Nếu mày là con trai thì hôm nay mày phải không ngồi thê thảm ở đây trong khi ba mẹ mày đang bị chỉ trích thế kia.
-Tao nghĩ mày nên đi khỏi đây. Ở đây vừa không có ai chơi,vừa không nhận được tình thương từ người thân. Mày xem có đáng thương không?
Nhỏ ngước lên nhìn bọn con trai đang chỉ trích mình. Mới 10 tuổi đầu mà đã biết tất cả mọi chuyện,thật là. Nhỏ ươn ướt nước trên mắt.
-Khóc à? Ủa…bọn tao nói sai chắc?!
-Hức hức….-Và cuối cùng không chịu nổi sự dèm pha của bọn con nít ranh kia,nó cũng bật khóc thành tiếng.
-Ê tụi mày nó khóc kìa. Đáng trách.
Phải đáng trách,tại sao nó không phải là con trai mà là con gái để bây giờ người ta phải đối xử với nó không bằng con súc vật. Đáng trách,đáng trách.
-Tụi mày đang làm cái gì đấy?-Bất ngờ,giọng nữ mạnh mẽ của một đứa con nít ở nơi nào đó vang lên cũng chững tuổi nhỏ làm cả bọn quay lại. Là nó – Lam Minh Nhật.
Nó xỏ tay vào túi quần đi nhanh đến bọn con trai kia. Bắt gặp ngay hình ảnh nhỏ nhem nước mắt trên mặt,tức giận,quay sang bọn kia.
-Không biết cái gì là ra thể thống,tụi mày khinh nó là con gái,vậy tụi mày còn tởm hơn nữa. Là con trai mà chẳng ra dáng gì cả. Ngu đần.
-Con nhỏ này..mày thích đánh nhau à?
-Ngon xông lên.-Nó săn tay áo lên đến vai.
-Mày…-Thì ra cũng chỉ mạnh mồm.-Đợi đấy…
-Xi..cũng chỉ mạnh mồm.-Nó lắc đầu nhìn bọn kia đi một mạch mà cứ tưởng chừng như không hít thở.
Bọn kia vừa đi. Nó quay sang nhìn nhỏ với vẻ mặt đáng thương. Thở dài,nó xòe bàn tay bụ bẫm kia ra đến trước mặt nhỏ.
-Bọn nó không làm bạn với cậu thì hai tụi mình làm bạn.
Nhỏ ngừng khóc,ngước mặt đang nhem nhuốt kia lên nhìn nó. Lau lau nước mắt thật nhanh,nắm lấy tay nó. Hành động của nhỏ khiến người ta nhìn vào cứ tưởng như nhỏ sợ mất một người bạn đến làm quen với mình vậy.
-Hi…hi..-Nó cười tít mắt.-Bạn tên gì vậy?
-Ừm…bộ bạn không ghét mình hả?-Nhỏ gặng hỏi nó.
-Vì sao?
-Vì mình là con gái.
-Lí do lãng xẹt. Chứ bạn nghĩ mình là con trai chắc. Mình…cũng là con gái mà.-Nó chống nạnh ra vẻ cụ non nói chuyện một cách hòa đồng.
-Bạn là con gái?-Nhỏ trố mắt nhìn nó.
-Đương nhiên.-Nó phủi phủi tay.-Mình cũng như cậu. Không may mắn sinh ra đã là con gái và bị cả dòng họ khinh thường.-Nó nhảy tọt lên ống bi bự đằng kia,ngước lên trời xanh nói với nhỏ. -Dòng họ nhà tớ bắt buộc phải có con trai. Nhưng mẹ tớ đã không làm được. Nhưng không sao…tớ sẽ trở thành con trai…-Nó vỗ ngực.-Và sẽ chứng minh cho họ thấy con gái cũng như con trai.
-…-Nhỏ nhìn nó tưởng chừng nhỏ đang ngừng thử để ghi nhớ những gì nó nói. Nó cũng như nhỏ,nhưng nó không yếu đuối như nhỏ. Nó sẽ chứng minh cho dòng họ thấy con gái cũng như con trai.-Cậu định giả làm con trai sao?
-Ừ.-Câu trả lời không cần suy nghĩ.
-Vậy…
-Vậy cậu cũng như tớ nhé.-Nó quay sang nhỏ cười lộ ra hàm răng trắng kia cùng với chiếc khểnh xinh xinh.
-Chúng mình từ nay sẽ là bạn thân?
-Đương nhiên. Nó với nhỏ ngừng một giây nhìn nhau rồi bật ra cười phì dứoi ánh hoàng hôn ban chiều kia,cứ như hoàng hôn sẽ chứng giám cho tình bạn của bọn họ bắt đầu từ bây giờ.
Bất chợt.
-Hức hức…-Tiếng ai khóc thin thít sau ống bi kia.
Nó với nhỏ giật mình quay sang ống bi nhìn cô bé với mái tóc màu hạt dẻ ngắn củn đến tai đang vùi mình sau hòn bi. Là nàng – Hoàng Minh Thụy.
-Sao cậu?
-Suỵt.-Nàng ám hiệu cho nhỏ và nó im lặng. Nhỏ với nó hiểu được điều gì đang xảy ra,gật đầu quay ra đằng trước. Phát hiện một đám người mặc áo đen nhìn rất dữ tợn đang truy lùng ai đấy. Chính xác hơn là nàng.
-Tìm cho nhanh con bé đó.
-Rõ.
Nhỏ với nó nhìn nhau nuốt nước bọt. Đợi khi đám người áo đen kia đi mới kéo nàng lên ngồi sát mình.
|
Chương 2: Thời gian trôi thật là nhanh. 7 năm sau
Ấy thế thời gian trôi thật là nhanh. Mới đấy đã 7 năm dài lẳng lặng trôi liên miên.
Tại trường XX,thầy hiệu trưởng tức tối đập bàn kêu giáo viên.
-Mau gọi ba đứa ấy lên đây cho tôi.
-Vâng.
Giáo viên phụ trách đến phòng.
-Đề nghị Lam Minh Nhật,Nguyễn Minh Phong,Hoàng Minh Thụy lên phòng hiệu trưởng có việc gấp. Cô đề nghị lần 2,mời ba em đấy lên phòng hiệu trưởng có việc gấp.
Nó đang ở trong lớp,nghe tên của mình phóng ào ra với một chân,còn chân bên kia đang được băng bó một cách rất chi là phức tạp. Nó bị bông gân :3.
-Aishh..việc gì mà gấp vậy không biết?-Nó nhăn nhó vịn lang cang trường đi một cách mệt nhọc.
Từ nhà vệ sinh của trường,một con nhỏ trên mình đầy dấu thăm vì trúng gió với cây treo bình truyền nước trên tay đang ôm bụng đi lê lết ra sân. Là nhỏ.
-Hôm nay mà không có bài kiểm tra một tiết thì có chém đầu tao cũng đéo đi. Cơ mà làm cái gì đau bụng dữ vậy nè.-Vừa đi được một bước,nó lại ào vào nhà vệ sinh lại.-Có cái nồi gì trên phòng hiệu trưởng mà gọi hoài vậy không biết?
Còn phía nàng cũng không kém gì nó và nhỏ. Vừa dắt xe đạp vào nhà xe với hàng tá áo ấm cho mùa đông trong khi mùa hè đang trên đầu nàng. Mọi người trong trường ai nấy cũng nhìn nàng như con bệnh,đã thế còn cộng thêm cái băng rô trên đầu,chắc là do chấn thương gì. Vừa nghe tên là uể oải thở dài.
-Vẫn còn lạnh là sao vậy nè?-Nàng ôm lấy hai bả vai đi từ từ đến phòng hiệu trưởng.-Kêu tên lên phòng chắc chắn không có chuyện gì ngon lành.
“Rầm”
Hiệu trưởng đập mạnh xuống bàn khi ba tụi nó vừa đặt đít xuống ghế,làm ba đứa ưỡn người về phía sau giật thót cả tim ra.
-Thầy..
-Thầy gì của mấy đứa?!-Ông thầy nhìn mặt sát thủ nhìn chăm chú từng đứa.-Nhà trường vừa xây tường ở sau kia,một trong ba em. Em nào đã vẽ bậy lên trên đấy.
-Ơ..-Cả ba giật mình quay mắt nhìn nhau. Thầy gọi đúng người rồi. Chính là ba ểm ấy. Hôm mới vừa sơn tường,nó đã đem bình xịt màu đến vẽ rồng bay phượng múa lên trển,nhỏ còn quét vôi ăn trầu của người già lên,nàng cũng không ít gì vẽ cả một rừng hoa anh đào trên đấy.
-Ơ..gì?-Thầy ngồi xuống ghế đập lên bàn lần thứ hai.-Mấy em làm cái trò này chứ không ai khác,bên dưới còn để chữ kí “tam Minh”. Đáng chết mà. Viết bản kiểm điêm rồi đền bù chỗ đó cho tôi. Mấy em nghe nè,tuần tới sẽ có phòng giáo dục về mà làm mấy cái kiểu như thế là chết trường,rõ chưa?
-DẠ…..
|
Chương 3: Ở kí túc xá chứ? Ba đứa cúi đầu giả bộ lễ phép ăn năng hối cải về việc làm vừa rồi. Nói đúng hơn là giả nai để được thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
-Mà làm gì mà hôm nay đứa nào đứa nấy như mấy người trong nhà thương điên vậy?
-KHÔNG PHẢI ĐÙA NHƯ MỌI HÔM ĐÂU THẦY. LẦN NÀY LÀ THẬT ĐẤY THẦY. CHÚNG EM BỊ ĐAU THẬT.-Cả ba đồng thanh nói một lèo với hiệu trưởng đầu ít tóc kia.
-Thôi thôi được rồi,viết nhanh rồi xử lý chỗ tường kia dùm tôi cái. Ba tụi bây hết chuyện chơi rồi hay sao vậy?
-Chắc vậy đấy thầy.-Nó cúi đầu vừa trả lời vừa viết.
-Cái gì?-Thầy quay sang nhìn nó.
-À..ý bạn Nhật là hôm nay không có gì đặc biệt để làm đấy thầy.-Nàng nhanh chóng chối dùm nó.
-…..-Riêng nhỏ thì cái mặt vẫn tỉnh queo ra đó,đúng hơn là đang chiến đấu nội tâm với cái bụng đang “ọc …ọc….ọc” thế kia.
Viết bản kiểm điểm xong ba đứa dìu nhau ra ngoài cửa. Nàng là khổ nhất,đứng ở giữa dìu nó với nhỏ hai bên.
-Mày bị gì mà sốt cao vậy Thụy?-Nó nhìn sang nàng với cả tá quần áo đầy lông lòe loẹt kia.
-Đừng nói với tao là tắm mưa nhe.-Nhỏ tròn mắt dò hỏi nàng.
-Ờ..-Nàng gật đầu nhanh chóng. Sở thích của người là tắm mưa mà.-Cái đầu là do trượt chân té xuống nền.
-Ơ…hớ…hơ…hơ..-Nó với nhỏ bụm miệng cười rôm rả.
-Thế còn hai tụi mày?-Nàng nhìn sang bộ dạng hai con bạn thân kia,cũng có khác gì mình đâu.
-Không cần hỏi tao cũng biết con Phong do tham ăn với cái bụng không đáy kia đã dẫn đến hậu quả của ngày hôm nay.-Nó lắc đầu nhìn nhỏ. Với nhỏ,chỉ có thể là “một lúc ăn được nhiều thứ” hoặc “ ăn được mọi thứ trong rất nhiều lúc”
-Rõ ràng.-Nhỏ cười nhe cả hàm răng trắng tinh kia ra.
-Còn mày? Lí do khó đoán?-Nàng với nhỏ quan sát chân của nó và mong đợi câu trả lời.
-Thì hôm qua lái xe moto của bà chị vui quá,xông ra cổng,tông mẹ con gà con lao xuống cống nhà bà Loan đối diện nhà tao.-Một lí do tuyệt vời.
-Cái gì?-Nàng với nhỏ trố mắt nhìn nó.-Tông còn gà lao thẳng xuống nhà bà Loan.-Nàng với nhỏ nhìn nhau-Á..ha…..ha…..ha…ha…hư cấu.
-Xi…-Nó nhếch nữa miệng nhìn hai con bạn đang ôm bụng tức cười.
Trước cửa phòng hiệu trưởng,tiếng cười ba đứa ôm bụng rôm ra cả dãy hành lang làm tất cả thầy cô trong trường ai nấy cũng rời phòng làm việc ra đứng trước cửa nhìn ba đứa siêu quậy nằm trong sổ đen của trường.
-Ba cái đứa này…đã bị kiểm điểm rồi còn cười ở đây được hả?-Thầy hiệu trưởng lao ra cho chúng nó một bài ca.
………………………..
Vừa về đến lớp học là nghe rõ mấy đứa trong lớp đang bàn tán xôn xao về chuyện ở kí túc xá của trường.
-Ê mày có định ở kí túc xá không?
-Phải lựa chỗ dưới mấy anh đẹp trai thuận tiện cho việc ngắm chứ.
-Nghe nói năm ni nhiều hotboy ở kí túc xá lắm đấy?
Ba đứa ngồi tít dưới bàn cuối lắc đầu nhìn mấy bọn con gái mê trai bàn tán địa điểm chỗ ở.
-Ê mày thấy con nhỏ này được không? Nó cũng ở kí túc xá đấy.
-Còn này mà đẹp đách gì? Tao thấy con kia đẹp hơn.
-Tụi mày đúng là không có mắt thẩm mỹ. Con lùn này được hơn.
Và bên góc kia là lũ con trai bàn tán về việc chọn người yêu đến 2 năm chưa hết chuyện.
-Haiz…đúng là chỉ có những việc này quanh đi quẩn lại.-Nàng bỉu môi lắc đầu.
-Thì đời học sinh có cái đách gì lo đâu,không về người yêu cũng về học hành.-Nhỏ xoa cằm nhìn đám mọt sách đối diện ở chính giữa hai bên trai gái đang chọn địa điểm ở kí túc xá với cây treo bình truyền nước đến tận 3 tiếng mới sạch.-Mày xem mọt sách của lớp chúng ta,cũng là mấy cái khoa học,viễn tưởng,không thì y,dược…vân vân và vân vân…
-…-Chỉ có nó là im lặng quan sát tình hình nãy giờ trong khi mình đag kề giữa hai con bạn đang “soi” từng đứa.
-Im vậy mày?-Nhỏ thấy nó im im lay lay bả vai.
-Im im vậy chứ đang suy tính gì đấy?!-Nàng bỉu môi lần hai thì thầm với nhỏ.
-Rõ ràng.-Nhỏ dơ ám hiệu “number one “ lên với nàng.
“Tạch”
Sau một hồi suy nghĩ,nó cũng đưa ra quyết định. Ôm lấy bả vai hai đứa,kéo sát vào mình thì thầm.
-Ở kí túc xá chứ?
|
Chương 4: Bị phạt. -Hả?-Nhỏ với nàng trố mắt nhìn nó.-Kí túc xá á?
-Ừ.
-Được thôi…nhưng có điều.-Nàng xoa cằm nhìn nó với nhỏ.
-Nhưng gì?-Nó với nhỏ đồng thanh. Con này là chuyên “nhìn xa trông rộng” .
-Nhìn lớp mình là cũng biết kí túc xá nữa đông cỡ nào? Còn phòng không mới quan trọng. Vả lại tao không thích ở nơi ồn ào. Đặc biệt là mấy đứa con gái trường mình,một lũ hám trai.-Nàng đưa ra vấn đề chính.
-Rõ ràng con gái của trường là như vậy mà.-Nhỏ nhún vai bỉu môi.
-Đệch…-Nó tự đập vào mặt.-Cơ mà mình đổi thành con trai. Tao đoán kí túc xá con trai còn dư hàng thướt.
-Con trai?-Nhỏ với nàng trố mắt nhìn.
-Ừm.-Nó vòng tay trước ngực,chồm đến gần nhỏ và nàng.-Thì rõ ràng mình là con trai mà. Dù gì thì ở nhà đấy cũng rất mệt mỏi.
Nhỏ với nàng nhìn nhau rồi lại nhìn nó rồi lại nhìn nhau. Cười nữa miệng,bây nhìn mặt ai nấy cũng gian như nhau.
-Rõ ràng.
……………………..
Phòng đăng kí học sinh ở kí túc xá.
Ba đứa tụi nó đứng sau cùng vòng tay trước ngực nhìn cả đám con gái đang giành chỗ đăng kí. Tụi nó không dại gì mà “nhảy” vô chỗ đó. Mất công phải bon chen nơi mà người ta nhìn vào phải nói là chốn đông người tấp nập đầy cạm bẫy.
-Nhảy mẹ lên phòng hiệu trưởng xin đi.
-Được đấy.
-Chứ đứng như thế này thì biết đến khi nào mới đến lượt mình.
Nói rồi,cả ba nhảy vọt lên phòng hiệu trưởng. Nhưng trước khi đi nhỏ nhìn ra cổng trường thấy mấy bà bán đồ ăn bên lề kia bốc mùi thơm nghi ngút đang lôi cuốn nhỏ. ( Đúng là ăn nhiều…cơ mà có bí quyết gì mà cô nàng nhai nhiều nhưng vẫn k có “bự” ). Nhỏ kéo áo nó với nàng lại ôm lấy bả vai hai đứa.
-Ngoài kia....
Chưa để nhỏ nói hết câu đã bị nàng với nó “phăng” gấp.
-Bâu giờ đách ra đó được đâu.-Nó bỉu môi.
-Mày mà để ông giám hiệu biết được là chớt chớt chớt.-Nàng nói kem theo hành động “băm thịt”
-Xi….không có đâu. Mình leo tường kia kìa.-Nhỏ vỗ mạnh vào hai vai hai đứa kia,chỉ sang bức tường cũ kỉ nhiều năm của trường.
-Có lợi gì cho hai tụi tao?-Nó chống nạnh nhìn sang nàng.
-Thôi được rồi,kí túc xá,tụi mày ngủ trên tao ngủ dưới cùng.-Nhỏ hiểu ý nó và nàng.
-Rõ là vậy rồi.-Nàng nhe cả hàm răng cười cười đến tít mắt.
Nói rồi,cả ba đứa leo thẳng đển bức tường ấy với ba tính cách cùng ba loại võ khác nhau. Nó – karate,nhỏ - vovinam,nàng – tayundo.
Vừa nhảy xuống bức tường. Nhỏ là đứa xung nhất trong ba ểm,hú như điên liên miên,chạy sang lề đường,ào ngay vào quầy ăn hàng.
Nó với nàng lắc đầu nhìn nhau. Ấy thế mà đã trở thành thói quen.
……………………………..
-Nhai được rồi đấy mày.-Nó lay lay nhỏ.-Sắp hết giờ học rồi. Hiệu trưởng về bây giờ.
-Đợi tí.-Nhỏ cặm cụi ăn.
-Nhanh đi.-Nàng hối thúc.
-Hai tụi mày sinh ra là để hối tao hả?-Nhỏ lườm hai đứa,móc trong túi qaun 50k trả tiền nhanh gọn lẹ.-Đi.
-Cứ như đệ nó mày nhỉ?-Nó với nàng nhìn nhau,mỗi đứa ôm hai chai xiteen vào cổng.
Vừa đến bức tường ban nãy. Nhỏ leo lên mãi không được. Quay sang nó và nàng nhăn nhó.
-Gì vậy?-Nó nhìn chằm chằm nhỏ.
-Tường ngoài trơn quá.-Nhỏ nhún vai.
-Vậy thì..-Nàng xoa cằm quan sát tường.-Nương tựa lẫn nhau vậy.
Nói rồi nàng chống thành quyền ở dưới,ra ám hiệu cho nó lên trên để nhỏ nhảy tọt vào trong rồi làm lại như nàng.
Ăn ý với nhau 7 năm,chuyện cỏn con này như ăn cơm. Nhỏ đắc ý,phủi tay quay đối diện nó và nàng chuẩn bị luyên thuyên.
-Mày thấy chưa. Ăn hàng như vậy nó mới ngon. Mày coi,bây giờ mình ở trong trường như bao đứa khác. Đố ông giám thị biết đách. Tao nói nhá,mấy cái chuyện này cho vui ấy mà.
Nhỏ luyên thuyên,nó với nàng đứng nghe mãi cho đến khi bóng ai quen quen đứng sau lưng nó tưởng chừng như hàng thế kỉ. Thầy giám thị.
-Phong.-Nàng nháy mắt ra hiệu có người đứng sau lưng mình.
-Gì? Mày để tao nói. Đnag nói mà bị người ta cắt ngang là chết mày nghe.-Cái mặt đần của nhỏ chẳng biết gì vẫn đưa miệng c-h-u tiếp.-Thầy giám thị trường mình hiền mà.
-E hèm..
-Phong.-Giọng nó bắt đầu nghiêm túc hơn.
-Hả?-Nhỏ tròn mắt nhìn nó.
-E hèm…-Giọng quen thuộc mà ba đứa coi như a ma tổng quản vang lên.
-….-Nhỏ đứng hình nhìn nó và nàng. Có ai đó sau lưng.
Nhỏ lẳng lặng quay sang. Cái mặt giám thị a ma tổng quản in rõ đối diện nhỏ. Nuốt nước bọt xuống cổ,gượng cười.
-Thầy…
-Ai là thầy tụi bây. Nhận bừa đi.-Thầy nghiêm khắc nhìn 3 đứa.-Ba tụi bây ra sau trường xách 30 xô nước vô đây.
-HẢ? 30?-Ba đứa trố mắt nhìn thầy.
-Mỗi đứa mười xô.
-Nhưng em với thằng Nhật có làm gì đâu thầy.-Nàng chỉ vào mình và nó.
-Ra ngoài nuốt đồ ăn hàng mà không hả? Nhanh lên.
Ba đứa yểu xiều ra nhà sau xách từng xô nước ra giữa sân trường dài hàng tá km.
-Sao trường mình rộng như cái sân bay vậy nhỉ?-Nó trề môi xách nước.
-Cứ như mình đang đi bộ trên đại dương đấy nhỉ?-Văn chương là nghề của nàng.
-Rõ ràng.-Câu cửa miệng của nhỏ.
-Đã xách nước rồi con nói chuyện hả? Nhanh lên.-Gíam thị quát lớn.
-Dạ.
-Xong mấy em xách từng xô tưới hết chòm cây cho tôi.-Nói xấu thầy cô mà để thầy cô biết là có nước chết.
-Dạ.
-Chưa hết đâu,xong việc này. Ba đứa tụi bây hít đất 100 cái mới được về.
-HẢ?-Ba đứa trố mắt bỏ cả xô nước trên tay xuống.-Mỗi đứa 100 cái?
-Tụi mày là con trai mà cứ như con gái vậy. 100 cái là quá nhẹ đấy.
-Tụi em còn phải tưới cả nghìn cây trong sân trường đấy thầy. Đã quá giờ rồi. Học sinh ai nấy cũng tươm tướp về rồi thầy.-Nó biện minh.
-Thế hồi nãy chạy lon ton bên kia nhai đồ ăn hàng cả tá hàng giờ đấy kìa. Là con trai mà an hàng còn hơn con gái.
-AISHHH…..
|