Ai Mới Là Con Trai
|
|
Chương 109: Đặt Niềm Tin Vào Ba Tụi Hắn - Dang Hai Tay Chào Đón Cô. Hoàng Minh Quân lái xe đến đoạn đường mà nàng trước khi đi đã nhắn tin lại cho mình. Vắng vẻ không một bóng người. Và nguy hiểm hơn là bóng tối cùng vực thẩm cao kia. Bên dứoi toàn là cây và nước. Người may mắn lắm thì rơi xuống nước trôi đi,người không may thì tan xương nát thịt có rồi.
-"Lam Minh Nhật. Em đang ở đâu?"-Hắn hét lên.
Đáp lại chỉ là tiếng vọng.
Anh lái xe đến ngay sau đó. Cùng hắn đi bộ trên con đường mòn kia. Rất có thể nàng và nó đã ở đây. Cảm giác của hai người cứ mách bảo hai người bọn họ cố gắng tìm thêm chút nữa.
Anh quay nghiêng ngả nhìn. Không thấy một bóng người nữa là. Không biết Hoàng Minh Thuỵ phắn đi đâu rồi. Quay quanh với những làn gió mạnh ù ù kia. Anh có cảm giác thứ gì đó nằm sau lưng mình.
Xe moto của nhỏ nằm đó. Anh chạy đến. Không thấy bóng nàng đâu. Xe hỏng hết nằm cà xuống đường. Anh bàng hoàng hơn. Gọi lớn tên nàng.
-"Thuỵ...mau ra đây cho anh."
Bất ngờ,một cánh tay đầy máu me đưa lên ở ngõ hẽm của vách. Chỉ cần đụng nhẹ là người ấy sẽ rơi xuống vực ngay lập tức. Sức chống chọi với những cơn gió mạnh ù tai kia,với hàng ngàn cây sắt đâm vào,cả vết đạn trên vai.
-"C...ứ...u em."-Nàng nghe giọng anh mừng rỡ.
Anh chạy đến thấy không những mặt mà toàn thân nàng toàn là máu và vết cắt. Anh hoảng hốt bế nàng lên trên tay,mắt đỏ hoe mếu máo.
-"Thuỵ...em bị làm sao thế này? Là ai đã làm em ra nông nổi này chứ."
Nàng hộc máu ra nhanh chóng. Hơi thở yếu dần,bộ đồ của bệnh nhân được máu nàng tô đậm. Khuôn mặt kiều mỹ ấy tan biến với những dòng máu chảy dài thay nước mắt.
-"Để anh đưa em đến bệnh viện. Có anh ở đây rồi. Em sẽ không sao cả. Nếu em bỏ anh thì mãi mãi anh sẽ không tha thứ cho em đâu."-Anh ôm nàng chạy đến xe.-"Quân..."
Hắn thấy anh bế nàng trên tay. Không hết nổi hoảng hốt với tình trạng khá nguy hiểm của nàng. Hắn lái xe để anh ôm nàng ở sau phóng ào ào về bệnh viện. Trên con đường cao tốc của thành phố,hắn lượn lách qua mọi người.
-"Thuỵ sẽ ổn thôi."-Hắn tự nhủ với anh.
-"Ừm."-Anh ôm chặt nàng ở trong lòng.-"Sẽ ổn thôi mà"
………………………………………………
Chàng lái xe đến bờ biển. Mở cửa ra chạy dài trên con đường xa xa kia.
Nguyễn Minh Phong. Em đang ở đâu? Mau chạy ra đây đi. Em ổn chứ? Anh thì không ổn chút nào đâu?
-"Phong ơi..."-Chàng hét lên.
Dào...dạt...dào...dạt.
Sóng biển mạnh mẽ cuốn một thân hình bé bỏng trôi lơ lửng trên mặt nước. Chàng cau mày thấy bóng dáng quen thuộc với bộ đồng phục học sinh đấy. Là nhỏ.
Chàng chạy dứoi nước đến bên nhỏ. Bắt gặp người con gái yếu ớt với máu me và thương tích mắt nhắm lại không nhúc nhích làm chàng sợ hãi bồng xốc nhỏ lên.
-"Phong....không sao cả. Có Bảo ở đây rồi."-Chàng bế nhỏ đi vào bờ.
Máu ở người nhỏ vẫn đang chảy. Hoà nguyện vào nước. Khuyếch tán với nước biển nhuộm luôn áo sơ mi màu trắng của chàng thành màu đỏ chói.
-"Em ngốc quá Nguyễn Minh Phong à. Đừng làm anh phải hối hận được không?"
........................................................
Mọi người ngồi ở bệnh viện chắp tay đi qua đi lại đặt niềm tin vào ba tụi hắn mau mau mang ba tụi nó trở về nguyên vẹn. Đừng có chuyện gì xảy ra với ba tụi nó.
-"Ba anh ấy trở về kìa."-Em nói làm mọi ánh mắt hướng về ba tụi hắn.-"Nhưng sao chỉ có hai người."
Không còn nhiều thời gian. Mọi người trước hết phải cứu lấy nhỏ và nàng.
Ca phẫu thuật cho hai người tiến hành ngay lập tức. Máu mất quá nhiều.
Nhỏ bị đánh trọng thương đến bầm thân,vỡ mạch ở da và tổn thương đến não. Có thể sẽ mất trí nhớ mãi mãi.
Nàng hôn mê với viên đạn và hàng ngàng thanh sắt đâm vào cùng đôi chân cà xuống đường trầy xướt mạnh gây tổn thương đến chân.
Thái Mỹ Hoà bên ngoài ôm lấy Hoàng Minh Long khóc nấc lên. Chị Thuỵ sao lại ra nông nổi như thế cơ chứ. Chị đừng xảy ra chuyện gì được không? Em rất sợ...rất rất sợ chị sẽ ra đi. Cả chị Phong của em nữa.
Hoàng Minh Long thuận thế ôm lại Thái Mỹ Hoà run run. Chị còn phải mở mắt nghe em nói xin lỗi chị chứ.
-"Anh Long...chị Thuỵ và chị Phong sẽ không sao chứ?"-Thái Mỹ Hoà sợ hãi.
-"Ừ...ừ..."-Hoàng Minh Long ôm chặt Thái Mỹ Hoà gật đầu.-"Chị ấy sẽ không sao?"
Tôi sẽ không tha những người đã làm chị tôi như thế này. Hoàng Minh Long nghiến răng kiềm nén.
Ba mẹ nàng đến nhà thờ thầm nguyện cho nàng mau mau tỉnh lại. Con bé ấy thật sự rất tội nghiệp. Cầu mong chúa hãy giữ nó bên chúng con. Nó không thể biến mất nhanh như vậy được.
Anh nắm chặt tay thành quyền,mặt lạnh băng đứng ngoài cửa mong chờ kết quả.
[Mau đối xử với hai người kia như hai người ấy đã đối xử với Hoàng Minh Thuỵ.]
Anh nhắn tin cho thuộc hạ mau mau khử chết hai tên súc sinh đấy.
Lập tức hai người kia bị lôi đến con đường mà Hoàng Minh Thuỵ gặp tai nạn. Họ bị trói mà lôi đi như súc vật,bắn ngay vai và hàng vạn thanh sắt bay vào người bọn họ. Và cuối cùng là vứt xác rơi xuống vực.
Cô đứng ở đấy không chịu được nổi đau khóc thét lên. Mọi thứ mau trở lại ban đầu được không?!
Cô lê thê nặng nề ra lang cang khóc một mình. Cô không muốn gã nhìn thấy bản mặt này.
Chị ơi,đừng xa em. Chị ổn mà đúng không? Hai con người đó đúng là không còn tính người. Chị mình sẽ ra sao đây? Tổn thương quá nhiều.
-"Hức...hức....em còn chưa nói gì với chị. Chưa cùng nhau yêu thương nhau mà."-Cô tự kỉ.
Gã đứng sau lang cang nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của cô. Gã thắt lại. Thái Mỹ Tuyền,anh xin lỗi. Gã cảm thấy những giọt nước mắt của Thái Mỹ Tuyền không làm tim mình đau như Lam Minh Nhật. Nhưng đủ để rung động. Có lẽ mình nên đến bên cô ấy.
Nên yêu một người yêu mình. Như vậy sẽ tốt.
Anh dao động rồi Tuyền à. Anh sẽ đến bên em ngay lúc nay. Người con gái tốt nhất xuất hiện trong cuộc đời anh.
Trịnh Gia Khôi đến nhẹ nhàng ôm lấy Thái Mỹ Tuyền sau lưng.
-"Đừng khóc nữa. Anh đau."
|
Chương 110: Anh Yêu Em Rất Nhiều - Đừng Làm Anh Sợ - Lam Minh Nhật Đang Ở Đâu? Thái Mỹ Tuyền bất ngờ ngừng khóc. Anh ấy đã chấp nhận mình sao? Anh ấy đau khi thấy mình khóc sao? Có thật không?
Gã xiết đôi tay lại. Thở nhẹ nhàng vào tai cô.
-"Mình yêu nhau đi."
...........…………………..................
Ca phẫu thuật thành công. Nhưng việc tỉnh lại là rất lâu. Cũng có thể là ngủ suốt đời,cũng có thể là người thực vật,cũng có thể là ra đi bất kì lúc nào họ "muốn".
Chàng ngồi trong phòng nhỏ chảy hai hàng nước mắt. Ai nói con trai không được khóc. Đập hênh răng nó cho tao. Chàng nắm lấy tay nhỏ.
{Cũng có thể con bé sẽ không bao giờ hồi phục. Phần não tổn thương quá nặng. Nếu tỉnh lại,mất trí nhớ là điều kì tích lắm rồi.}
Lời bác sĩ vang lại. Chàng cảm thấy rất đau ở tim. Mọi việc muộn mất rồi. Muộn mất rồi. Chàng đã không nói lời yêu nhỏ được. Bây giờ chàng phải làm thế nào đây? Giá như cái ngày nhỏ nói yêu mình. Thì mình phải chạy đến ôm lấy nhỏ và nói yêu nhỏ chứ.
Vì mình quá hèn nhát nên cái gì cũng muộn màng mới hối hận. Thật đáng khinh thường cho thằng con trai như Trịnh Gia Bảo đây?
Chàng nắm lấy tay nhỏ khóc lên.
-"Anh yêu em rất nhiều. Nguyễn Minh Phong của anh. Em đừng bỏ anh."
....................................................
Anh điên loạn ngồi trong phòng cười dại khờ.
{Phẫu thuật thành công là quá tốt rồi. Sẽ rất khó mà để hồi phục. Một năm,nếu một năm cháu ấy không tỉnh thì trở thành người thực vật là kết quả của sự kì tích. Trong vòng một năm. Nếu con bé tỉnh lại được thì đó là kì tích. Nhưng toàn thân đã bị liệt. Đi xe lăn và điều trị sẽ khỏi. Hay cầu nguyện.}
-"Em nghe tên bác sĩ nói mấy câu vớ cmn vẩn như phân chó mới ị không? Nó dám nói em bị liệt phải đi xe lăn và tập điều trị. Má nó,như thế thì anh không kiên nhẫn đợi em bước đi trên lễ đường với anh được đâu. Em thấy buồn cười với mấy tên bác sĩ chỉ biết ăn tiền vậy không?! Em là vợ anh mà. Em sẽ không bỏ anh lại một mình đâu em nhỉ?! Vợ nhỉ?!"
Tim anh đau khi nhìn thấy những vết thương trên người nàng. Người con gái trước mặt mình đã rất đau lắm. Anh xin lỗi vì đã đến trễ.
........................................................
Hắn đứng ở giữa dựa lưng vào tường nghĩ đến nó. Hoàng Minh Thuỵ và Nguyễn Minh Phong đã tìm được rồi. Vậy còn Lam Minh Nhật đang ở đâu? Em rốt cuộc là trốn ở nơi nào rồi hả? Anh rất nhớ em
|
Chương 111: Tớ Có Thể Làm Bạn Trai Cậu? - Giấc Mơ Chúng Ta Gặp Nhau. Lam Minh Hoàng chưa hoàn toàn hồi phục đi chậm chạm qua phòng của hai chị xem tình hình.
Em dìu nhóc đi với khuôn mặt lo lắng.
-"Hay để tớ lấy xe lăn cho cậu nhỉ?"
Lam Minh Hoàng mỉm cười nhìn Từ Minh Nhi ân cần. Chị Nhật,chị đang ở đâu vậy? Đang ở nơi nào mau trở về đi. Muộn rồi,đã đến giờ em và Từ Minh Nhi quyết định tất cả.
-"Cậu thích tớ?!"-Lam Minh Hoàng hỏi Từ Minh Nhi trong khi em đang quay lưng đẩy xe lăn đến.
-"Cậu..."-Từ Minh Nhi đỏ mặt.
-"Tớ có thể làm bạn trai cậu?"-Lam Minh Hoàng chủ động.
Từ Minh Nhi tròn mắt quay sang nhìn Lam Minh Hoàng vừa nói chuyện gì?
-"Chẳng phải..."
Lam Minh Hoàng khẽ cười,nháy một mắt đưa tay lên che miệng.
-"Suỵt...chị Nhật uổng chưa. Không xem được cảnh em thổ lộ với bạn gái."-Lam Minh Hoàng nở nụ cười tươi.
-"Cậu nói thật chứ?"-Em mếu máo.-"Tớ...đồng...ý."
Em chạy đến ôm lấy cổ nhóc. Nhóc bật người cười ôm lấy em.
-"Té anh."
Em cười lại véo tai nhóc kéo đi.
-"Ừ. Té anh."
-"Ấy...ấy...Anh đau đấy nha Nhi."-Nhóc mếu máo.-"Chị Nhật sẽ không tha cho em đâu."
.........................................................
Một nơi hoang vắng nhiều cây cối. Suối chảy róc rách,tiếng chim kêu vào xế chiều nghe rất sợ hãi mang đến cảm giác chết chóc ở một nơi khó tả.
Nhỏ và nàng trên mình đầy vết thương đi cùng nhau lang thang với đôi chân trần đau rát.
-"Thuỵ...mình đang ở đâu vậy?"-Nhỏ sợ hãi nhìn xung quanh.
-"Tao không biết."-Nàng ôm lấy bả vai.-"Mà...thằng Nhật đâu?"
Nhỏ nhìn bốn phía,toàn cây cổ thụ lớn,gió mạnh mẽ đưa đẩy cây xào xạt,những chú chim màu đen kêu réo riết làm nhỏ sợ hãi ôm đầu lắc lia lịa.
-"Tao không biết. Ở đây sợ quá. Tao muốn về nhà."
Nàng ôm lấy nhỏ đi tiếp. Phía trước có ánh sáng. Chắc hẳn là đường ra. Miệng nở nụ cười đang định chạy thật nhanh thì bên kia sông,một cánh tay mắc kẹt ở hai hòn đá lớn.
Nhỏ với nàng sợ hãi không dám đến gần. Những vết thương trên người hai bọn họ cứ ứa máu ra liên hồi làm khuôn mặt ai nấy cũng khô khan,tái nhợt.
-"Tao đau quá."-Nàng ôm lấy ngực hộc máu ra ngoài.
Nhỏ ôm lấy nàng lay lay.
-"Mày bị làm sao vậy Thuỵ?"-Nhỏ trợn mắt.-"Hực..."-Bất ngờ đầu nhỏ chảy máu xuống cả mặt. Nhỏ ôm lấy thét lên.-"AAAA...."
Cánh tay bị mắc kẹt ở hai hòn đá kia tách ra trôi dạy đến gần nhỏ và nàng.
Lấy sức yếu kéo người dậy. Nhỏ và nàng giật mình thấy nó như bị hành hạ ở chốn âm tào địa phủ. Thật kinh hoàng.
Toàn thân nó bị bỏng hầu hết, khuôn mặt bị hàng ngàn vết cắt. Khuôn mặt của một thiên thần đã bị quỷ dữ rạch nát,máu ở những vết bỏng ấy cứ chảy dài ra không ngừng. Rất có thể nó sẽ mất mạng và bỏ mọi người ở lại.
-"Nhật...mày nghe tao nói gì không?"-Nàng ôm lấy nó.
Nó nhẹ nhàng đưa tay lên nắm lấy tay nàng và nhỏ.
-"Là..m...ơn...cứu...tao...với...tao không muốn chết."-Nó cứ nói từng chữ là máu cứ trào ra.-"Nhanh...lên....đừng...bỏ...tao."
Lần đầu tiên,lần đầu tiên trong đời nó cầu xin ai đó. Cầu xin họ đừng bỏ nó,cầu xin hãy cứu nó. Vì nó rất sợ. Nó bây giờ như một viên pha lê xanh rêu bị rạng hết. Chỉ cần đưa một ngón nhẹ vào là lập tức viên pha lê xanh rêu đấy vỡ tung thành những mảnh vụn đến nỗi mình không thể thấy và bắt lại được. Tình trạng của nó còn kinh hơn nhỏ và nàng.
Nàng nắm lấy tay nó gật đầu trong nước mắt.
-"Ừ...ừ...tụi tao sẽ không bỏ mày đâu."
Nhỏ ôm lấy nó nằm xuống.
-"Tụi tao nhất định sẽ không bỏ mày...".-Nói rồi nhỏ nhắm mắt hoàn toàn. Nhìn nhỏ bây giờ với khuôn mặt máu me cứ như một ác quỷ chính gốc.
-"Phong.."-Nàng hét lên.
-"Tụi mày...hứa...nhá...."-Nó mỉm cười nhìn lên bây trời.
Đưa tay lên muốn chạm đến hai vì sao đấy. Ba mẹ..đợi con đi theo với.
Nó nhắm mắt buông tay rơi xuống với máu trôi theo con sông.
Nàng ôm nhỏ thấy nó trôi theo con sông kia. Chạy dưới nước đuổi theo.
-"Đừng đì Lam Minh Nhật."-Vận động quá mạnh. Nàng đau ứa lên với những vết thương trong người. Cảm giác như hàng ngàn thanh sắt bay nhanh và mạnh xuyên qua người nàng.
............
Hiện tại.
Anh với chàng thấy nhỏ và nàng có biểu hiện lạ. Miệng chưa kịp nở nụ cười thì nhỏ và nàng giật giật với hô hấp không đều.
Bất ngờ máu từ miệng nàng và nhỏ phun ra tràn hết ống oxi kia.
-"MAU GỌI BÁC SĨ."-Anh và chàng chịu không nổi ôm lấy nhỏ và nàng.-"ĐỪNG ĐI MÀ."
Mọi người chạy đến thấy nhỏ và nàng liên hồi giật giật,máu cứ phun ra làm bọn sợ hãi.
-"Hai người sẽ không sao mà đúng không?"-Nhóc chảy nước mắt.
-"Chị Phong,chị Thuỵ đừng làm bọn em sợ mà."-Thái Mỹ Hoà bịt miệng nấc lên.
-"Chị ơi."-Hoàng Minh Long và cô chạy đến nắm tay chị mình.
-"Làm sao thế này?"-Gã kinh hoàng nhìn tình trạng hai người bọn họ.
-"Bác sĩ đâu."-Hắn hét lên.
Em đưa bác sĩ chạy đến. Vừa bước vào bọn họ thấy hai bệnh nhân của mình. Không tài nào hiểu được chuyện gì xảy ra,lắc đầu.
-"Hiện tượng này mới thấy lần đầu."
Hắn nghe xong nhảy thẳng đến núm cổ áo trợn mắt.
-"Bác sĩ kiểu gì vậy hả?"
-"Bình tĩnh đi Quân."-Gã gỡ tay hắn ra.
-"Làm sao mà có thể bình tĩnh được hả? Nhìn con Thuỵ với con Phong mà mày không thấy sốt ruột hay sao?"-Hắn vùng vẫy ra khỏi gã.-"Con cả con Nhật nữa."-Hắn mếu máo.-"Con khốn đó biến đi đâu mất rồi. Về mà xem bạn mày bị gì đi kìa."-Hắn cứ nói làm cả bọn khóc lên.
|
Chương 112: Bi Kịch Của Nhân Vật Chính. -"A..."-Hắn ôm đầu hét lên.-"Biến hết đi."-Hắn đá tung mọi thứ.
Nhỏ với nàng bất ngờ làm người ta sợ hãi rồi cũng bất ngờ làm người ta đứng tim. Hai người bọn họ trở lại tư thế ban đầu.
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến khám.
-"Sao rồi?"-Anh dường như thiếu kiên nhẫn.
Bác sĩ thở dài nhìn mọi người với cặp kính.
-"Tôi nói thế này không biết mọi người hiểu sao. Nhưng chắc có lẽ một phép màu nào đó đã đưa họ đến một nơi rất đáng sợ. Trong tâm trí cả họ chắc hẳn đã gặp phải một điều gì đó kinh khủng làm bọn họ mất đi lí trí và ảnh hưởng đến nội tạng. Ngược lại họ có thể tỉnh nhanh hơn so với mức dự tính."
-"Vậy di chứng sau này?"-Chàng bình tỉnh.
-"Còn phụ thuộc vào kì tích có xuất hiện không?"-Nói rồi bác sĩ đi nhanh ra ngoài. Chưa bao giờ gặp một chuyện như thế này.
Hắn bất lực ngồi xuống ghế. Em thấy tình hình không ổn. Bật ti vi lên cho có tiếng động.
Em bật kênh tin tức. Mọi hôm thì coi xong chém gió bá đạo với mấy người. Nhưng hôm nay lạ lẫm không ai nhấc môi lên để thở nữa. Bọn họ chăm chú vào ti vi như người mất lí trí.
-"Xin thông báo. Ở khu vực sâu trong ngoại ô thành phố. Phát hiện ra một thi thể bị bỏng nhưng không nhận diện ra được. Hiện bây giờ đang đưa đến bệnh viện xem xét."
Nghe tin tức xong,ai nấy cũng không dám nhìn vào xác kia. Bỏng đen hết,máu khô lại,khuôn mặt chưa xác định được dạng.
Hắn chạy nhanh ra cổng đợi mọi người đưa xác đến. Chính mình sẽ xác nhận cái xác đấy. Nó không phải Lam Minh Nhật. Đúng rồi,không phải em.
Hắn tự an ủi bản thân. Nhưng trong tâm hắn cứ nghĩ đến cái xác đấy là nó. Nó đã bỏ hắn ở lại mà đi.
Mọi người chạy theo đứng cạnh hắn. Xe đẩy đến,hắn chắn ngang đường.
-"Cháu muốn biết người này có phải người thân của cháu không?"-Nghe xong mọi người dang ra hai bên để mình hắn đến gần.
Hắn mở bọc ra xem xét. Toàn là màu đen và vết máu khô lại. Hắn không can đảm mở hết vỏ bọc còn lại vì hắn đã thấy sợi dây chuyền hắn đã đeo trên cổ nó vẫn ở đấy và toàn màu đen. Mặt hình dây chuyền hắn đã gắn thêm hai chữ cái đầu tên nó và hắn. Q&N
Hắn cầm lấy sợi dây trên tay người bị bỏng kia. Là nó thật rồi. Hắn bật khóc.
-"Lam Minh Nhật."-Hắn gọi tên nó.
Nhóc nghe tên chị mình tự miệng hắn. Không tin vào những gì. Chạy đến nhìn xác chết.
-"Không phải chị Nhật."-Nhóc điên loạn.-"Không phải. Người này xấu hơn mà. Chị ấy là một thiên thần đấy. Cái con mụ xấu như quỷ này mà là chị Nhật ư? Mọi người lầm rồi. Anh Quân lầm rồi,lầm rồi."-Em có chút vấn đề về thần kinh nhìn cả bọn với bộ đồ bệnh nhân.
........................................
Lam Minh Nhật chết.
Mọi thứ đỗ vỡ.
Con nhóc hay cười với khuôn mặt tựa thiên thần,mái tóc tím đen phong cách tomboy kia bây giờ chỉ có thể ngắm nhìn trong bức ảnh chân dung được người ta vẽ lên. Nó thật đẹp. Một đứa sống vị tha biết bao thế kia mà bây giờ đã trở thành tấm ảnh cười mãi không lên tiếng.
-"Không. Chị Nhật chưa chết."-Nhóc hét lên giữa nhà. Chị dám bỏ em lại sao? Chị đặt nụ hôn trên trán em rồi ra đi mãi mãi bên kia. Vậy thì chị xuất hiện ở đây làm gì.-"AAA...."
Mọi người không kiềm nén được cũng bật khóc. Cho đến bây giờ mọi thứ vẫn không ai ngờ. Lam Minh Nhật chết. Chỉ mới 17 tuổi mà ra đi không một câu từ biệt.
Người thân nó xếp thành hàng đi đến cạnh nó,trên tay còn cầm cây hoa cúc trắng.
Rào...rào...
Mưa.
Đến trời cũng khóc.
Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long đứng trước nhìn sâu thẳm đôi mắt của nó. Màu xanh rêu trong trẻo kia. Chị ấy ra đi quá đột ngột.
Nhớ lại lúc chị cảnh cáo mình không được làm gì đến Hoàng Minh Thuỵ,không được làm tổn thương Thái Mỹ Hoà. Giá như chị sống lại mà mắng em thêm một lần nữa nhỉ? Hay chị động viên Thái Mỹ Hoà mỗi lần cô ấy yếu đuối. Thật bất công cho chị quá.
Hình ảnh nó đánh nhau với cả bọn, cảnh cáo,chọc giám thị,lên hội đồng nói chuyện,xem tài liệu khi kiểm tra,học bài và xách xe đi dạo phố hiện lên trong kí ức của anh và chàng. Hai người lặng lẽ đặt hai cành hoa trước mặt nó.
-"Mày mãi mãi ở trong tim tụi này."
Em bước lên cúi đầu chào chị. Mắt đỏ hoe không biết mình phải tạ ơn người con gái trước mặt bao nhiêu lần. Chính chị là người đã mang đến niềm hạnh phúc cho em và chị cũng là người dành lấy tự do cho em. Em cảm ơn chị rất nhiều. Ước mơ vẫn là ước mơ. Nhưng có những ước mơ vẫn tự chính mình cùng những người bên cạnh dành lấy được. Ước mơ của em đó là tự do.
Cô mang khuôn mặt đau buồn đi đến gượng nụ cười với nó. Lam Minh Nhật. Cậu ra đi mà chẳng đợi tôi nói lời cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã mang anh ấy đến bên tôi. Thế giới bên kia cũng phải hạnh phúc nhá Nhật. Tôi yêu cậu.
Gã đi sau trầm mặt nhìn ảnh nó mỉm cười. Người con gái đầu tiên trong đời Trịnh Gia Khôi này thật sự quá đáng thương. Em đến bên tôi,ân cần yêu thương tôi rồi rời xa tôi chỉ mới 17 tuổi. Nhớ những ngày nào hai đứa mình cùng nhau nướng bánh,chạy lon ton với nhau rồi tiễn nhau ra sân bay. Mới gặp lại thì cậu đã bỏ tớ. Một lần nữa thôi nhá Lam Minh Nhật. Rồi từ nay tớ sẽ không nói nữa đâu. Tớ yêu cậu rất nhiều,Lam Minh Nhật.
Chị nó yếu đuối,em dìu chị nó bước lên nhìn đứa em gái nhỏ bé của mình. Tiếng "hai" của nó bây giờ không còn nữa. Chị rất thèm em gọi chị là hai,rất muốn em ôm chị nằm ngủ,cùng tâm sự,cùng đi ăn hàng. Chị không ngờ vài ngày trước em còn nằm cạnh chị thủ thỉ mà bây giờ lại nằm đó mỉm cười mãi mãi. Ba mẹ sao nỡ mang em ấy đi để con cô đơn ở đây cơ chứ. Con rất sợ khi bên con không có em ấy. Em ấy là nguồn động lực cho con sống tiếp. Nếu ngày ấy không có em ấy chạy ra ôm con lúc con sắp chết thì con mới đúng là người ra đi. Thật bất công cho con bé quá. Chỉ mới 17 tuổi,chưa biết hết mọi thứ mà ra đi. Giá như người ấy là con,vì con quá bất tài,quá vô dụng. Chị xin lỗi,chị yêu em nhiều lắm. Con nhỏ ngốc nghếch này.
Vợ chồng chú thím bước lên nặng trĩu nhìn nó. Nhật,tại sao con lại bồng bột vậy. Con chạy theo thứ gì mà bỏ mọi người ở lại. Ở nơi này không đủ tốt với con sao? Hay là con quá mệt mỏi nên con muốn nghĩ ngơi.
Thím xin lỗi con,Nhật. Con thật tội nghiệp. Nếu con sống lại,thím hứa,có làm người hầu cho con cả đời thím cũng sẽ làm.
Hầu hết học sinh ở trường ai cũng đến đưa tang nó. Thầy cô ai cũng đi qua để lại nó cây nhang và cành hoa cúc trắng.
-"Chúc em bên thế giới đấy hạnh phúc với gia đình."-Giám thị bạc đầu cười nhẹ nhìn nó.
-"Thầy thương em nhất đấy Nhật. Thằng nhóc này,dám đi trước thầy một bước."-Thầy chủ nhiệm dụi mắt đỏ hoe.-"Em phải hạnh phúc bên thế giới kia đấy."
-"Bây giờ và cả mai sau. Em luôn ở trong tim mọi người. Em quá tốt."-Hiệu trưởng và cô hiệu phó gượng cười nhìn nó.
-"Từ bây giờ không còn ai xuống cantin lão bà này ăn sáng,tán ngẫu nữa."-Bà Mười lau nước mắt.-"Ba tụi mày đúng là....còn nhớ điện thoại mà ba tụi mày mua cho bà không? Những tấm ảnh chụp cười toe đấy. Xem lại mà lão đây da xiết. Suốt cuộc đời,bà chưa gặp ai như ba tụi mày hết đấy. Đi hạnh phúc nha con. Đầu bạc tiễn đầu xanh. Quá bất công."
Bà điệu nức nở đại diện lớp đem bó hoa đi lên.
-"Anh Nhật đi mạnh khỏe. Từ nay lớp mình không còn ai đứng ra bảo vệ nữa rồi. Có anh...mấy bọn lớp bên không làm càng. Không còn anh chắc không ai chống lưng mỗi lúc lớp quậy phá nữa. Và cả tiếng anh chửi bọn em. Anh ra đi nhá. Anh bên kia phù hộ cho anh Phong và anh Thuỵ nhé. Đừng mang hai người đấy đi. Em và mọi người luôn nhớ đến thằng bạn như anh."
Đặng Vương cũng đến đám tang nó với chiếc ô đen trên tay. Ban đầu dự tính bên dưới là lên thắp nhang thôi,không nói năng gì. Nhưng khi nhìn vào tấm ảnh của nó. Đặng Vương không kiềm được đỏ hoe mắt.
-"Đi mạnh khỏe. Cảm ơn đã đánh tao. Nhận ra rằng mày rất tốt và chính mày đã làm tao cảm động. Có thể vì bạn mà hy sinh. Định đến nhờ mày dạy tao cách có bạn mà mày đi mất. Má,thằng khốn."
Hắn thấy mọi người ai cũng khóc trước bức ảnh nó. Còn có cả thắp nhang,đưa hoa tiễn nó ra đi. Hắn bắt đầu mất lí trí. Không,Lam Minh Nhật của anh chưa chết. Làm sao có thể ra đi vậy được. Anh còn chưa mang em về nhà để ra mắt ba mẹ anh mà. Em đừng khốn nạn vậy chứ.
Hắn điên loạn đi lạng qua lạng lại đến trước nó đang mỉm cười. Cười cái đệch gì vậy hả Lam Minh Nhật. Con khốn này,em khốn nạn để anh khốn nạn với chứ.
-"Khốn kiếp. Mày vừa phải thôi chứ Nhật. Mày bỏ mọi người ra đi lặng lẽ như vậy. Bộ mày tưởng mày cao quý và tốt bụng quá hả. Hy sinh vì bạn vẻ ư? Cái đó có giúp cho mày được gì không mà mày lúc nào cũng vậy hả?"-Hắn hét lên.-"Trông tim mày có hình ảnh tao không? Mau trả lời đi Lam Minh Nhật."
-"Đừng nói nữa anh Quân."-Em với Thái Mỹ Hoà nghe hắn nói bật khóc lên.
-"Lam Minh Nhật chưa có chết."-Hắn hấf hết tất cả đổ xuống. Nhảy đến ôm lấy tấm ảnh của nó.-"Nhật của Quân chưa có chết mà."-Hắn lí nhí ôm tấm ảnh ngồi khóc.
Anh,chàng với gã chạy đến ôm lấy hắn đang làm loạn ở đây.
-"Buông tao ra."-Hắn vùng vẫy.
Gã nắm lấy cổ áo hắn xốc ngược lên.
-"Tỉnh táo lại đi Hoàng Minh Quân. Lam Minh Nhật đã bỏ chúng mình mà đi đấy. Phải,cậu ấy thật khốn nạn. Vì khốn nạn quá mức,không còn mặt mũi nào gặp chúng ta nên cậu ấy mới bỏ chúng mình mà ra đi đấy."-Gã thét lên.
Hắn một tay ôm lấy ảnh nó,một tay dơ nắm đấm đấm vào mặt làm gã té nhào xuống bậc.
-"Anh Khôi."-Cô chạy đến đỡ gã dậy.
-"Mày mà còn nói cái kiểu đó với tao về Nhật nữa thì mày chết đi."-Hắn chạy đến ngồi lên người gã đấm liên tiếp.
-"Đừng mà Khôi."-Cô sợ hãi nói lớn.
Gã bắt lấy cánh tay hắn vật ngược lại đấm vào mặt cho hắn tỉnh ra. Dưới mưa trắng xoá. Hai người vật lộn đánh liên hồi.
-"Tỉnh chưa hả?"-Gã càng thét lòng càng đau.
Mưa mỗi lúc ngày càng lớn dần. Làm mù những gì trước mắt. Mọi người chạy đến ngăn cản gã và hắn.
Hắn khóc ôm lấy ảnh nó bị họ lôi đi với khuôn mặt bầm tím và máu đang rỉ ở môi kia.
Nhật của anh đáng thương quá.
|
Chương 113: Ai Là Người Tàn Nhẫn Nhất? Hắn được đến bệnh viện hồi sức với bình truyền nước. Miên mang nằm ngủ nhưng tay hắn vẫn nắm chặt bức ảnh của nó. Làm sao Lam Minh Nhật chết được nhỉ?
Hắn tự nhủ với mình rằng nó đang đi đâu đó giải toả thôi rồi sẽ về lại. Đúng rồi,sống là phải suy nghĩ tích cực đi.
Nhưng Nhật à...em tàn nhẫn với anh quá. Cứ mỗi lần nhắm mất lại hình bóng con nhóc cá tính xuất hiện trong giấc mơ anh. Nhưng anh thích,bởi vì anh sẽ được thấy em. Anh sẽ ngủ mãi để thấy em mãi.
Hắn nhắm mắt nằm im lìm. Hắn thấy nó. Thấy nó đứng đấy nhìn hắn cười tươi.
Hắn chạy đến ôm lấy nó nhưng không được. Nó biến mất và xuất hiện ở nơi khác. Hắn cũng chạy đến ôm lấy nó. Nhưng chỉ là hư vô.
-"Nhật...em là sao thế?"-Hắn đứng đấy nhìn nó. Hắn sợ hắn chạy đến ôm nó là nó sẽ biến mất.-"Em sợ anh sao?"
Nó không trả lời chỉ nhìn hắn cười. Nụ cười giống như nụ cười trong tấm ảnh mà hắn đang ôm chặt.
Hắn dang hai tay cười với nó.
-"Lại đây. Ngoan."
Nó lắc đầu không trả lời.
-"Tại sao? Anh hứa sẽ luôn nuông chiều em. Sẽ ở bên cạnh em mãi mãi."-Hắn điên dại đi đến. Nhưng chỉ cần hắn đi đến một bước là nó lùi sau hai bước.
-"Đau."-Nó thốt lên.
Hắn nhìn thật kĩ nó. Nó mặc bộ đồ trắng rách tả tơi với những vết bỏng có máu khô lại kia. Trên khuôn mặt nó toàn vết cắt. Nó trở thành người chốn nào đến thăm nó. Nó thật thê thảm. Hắn càng thương nó. Cho dù em có trở thành con người như thế nào thì anh sẽ luôn bên em.
-"Đau ở đâu? Đến đây."
-"Không."-Giọng nó nhỏ dần.
-"Nhanh lên."-Hắn quát lớn.
Nó vụt tắt hẳn. Hắn chạy dài với bóng tối để tìm lại hình bóng nó. Mau ra đây đi. Anh sẽ không lớn tiếng nữa.
....
-"Quân...Quân."-Gã ngồi bên cạnh hắn lay lay.
Hắn tràn trề mồ hôi,mắt vẫn cứ nhắm lại luôn miệng gọi tên nó. Hắn gọi trong vô thức. Vẫn cái tên Lam Minh Nhật đấy.
Gã thấy bộ dạng hắn,càng nhớ đến Lam Minh Nhật. Càng đau buồn cho nó. Chẳng lẽ sự thật luôn phủ vậy sao? Lam Minh Nhật ra đi thật rồi.
Lam Minh Nhật thật tàn nhẫn.
..........................................................................
Anh với chàng ngồi đấy đợi từng giây,từng phút,từng giờ. Thậm chí là từng ngày,từng tháng,từng năm để mong thấy nụ cười trên môi của hai người bọn họ.
Đã rất rất lâu,anh với chàng ngồi thẫn thờ ở đấy mong đợi nàng và nhỏ. Nhưng không ai chịu mở mắt. Hai người bọn họ rủ nhau đi chốn bồng lai thiên sứ nào rồi chăng?
Hay là đến gặp Lam Minh Nhật tiễn cậu ấy một đoạn. Chỉ một đoạn thôi nhé,đừng đi theo luôn nhé. Lam Minh Nhật có trên trời,xin hãy phù hộ cho hai người bạn của mày.
Chàng thở dài nhìn nhỏ nằm im lìm.
-"Có lẽ tao đã rất tàn nhẫn với Phong."
-.....
-"Tao quá hèn nhát để nói lời yêu cậu ấy. Tao đã đùa với tình cảm của Phong để bây giờ tao rất hối hận và muốn cậu ấy tỉnh dậy."-Chàng nắm lấy tay nhỏ.-"Rồi anh sẽ cưới em làm vợ em nhỉ?"
Anh gật đầu nhìn nàng mỉm cười. Thật sự thì ai mới là người tàn nhẫn nhất trong sáu đứa bọn mình đây.
Lam Minh Nhật đột ngột ra đi bỏ lại tất cả. Hắn vô ý thức luôn mồm gọi tên nó khi đêm đến hay chỉ cần nhắm mắt lại. Hắn bảo nó cứ chạy mãi không để hắn đuổi kịp rồi nhanh chóng tan biến.
Chàng vô tư trêu đùa tình cảm của Nguyễn Minh Phong để rồi mình nhận ra yêu người ta rất nhiều. Nhưng hèn nhát trước tình cảm. Cậu ta đã mong chờ câu nói yêu thật của Phùng Gia Bảo. Vậy mà bây giờ phải im lặng nằm đấy vô thức với muôn ngàn tiếng yêu.
Nguyễn Minh Phong cũng quá tàn nhẫn không kém gì Lam Minh Nhật. Đến khi nào thì cậu ta mới ngừng thử thách tình cảm Phùng Gia Bảo dành cho mình.
Anh cũng không biết giữa nàng và anh ai vô tâm hơn. Khi nàng một mình đi đến con đường nguy hiểm của tìm bạn thì mình đã ở đâu không bắt đuôi để bây giờ em như thế.
Nàng dạo chơi với các tiên nữ quên luôn việc trở về bên anh. Nàng đúng là vô tư và ngây thơ.
Con người không biết được chuyện gì đến với mình. Buồn vui,khóc than hay đau thương. Thì ít ra nụ cười vẫn luôn toả sáng trên môi họ trước cái đã.
|