Ai Mới Là Con Trai
|
|
Chương 40: Nhân Vật Mới. Chàng ngồi bệch xuống lang cang thở dốc,lau hết máu trên mũi.
Hiu...hiu...hiu...
Trời ngày lúc càng lạnh dần,gió thổi mạnh ùa đến. Chàng ngoài quần đùi xấu xí với chiếc áo phông thì chẳng còn gì.
-"Hơ...hơ...hơ..."-Chàng ôm hai vai lạnh cóng thở dốc.
Cạch.
Trong phòng có ai mở cửa,ánh đèn sưởi ấm ké bên làm chàng ngước lên nhìn. Là nhỏ.
-"Ơ...sao mày lại ở đây?"-Nhỏ chóng nạnh hỏi.
Ngay và liền. Máu mũi lập tức trào xuống vì cái tội đen tối suy nghĩ đến cảnh H ban nãy. Chàng bịt mồm với mũi lại đứng lên dùng tay kia vươn vai thể hiện :v
-"Thì ra đứng hóng gió thôi."
-"Hóng gió?"-Nhỏ tròn mắt tiến lại gần chàng.
Nhỏ càng tiến,chàng càng lùi.
-"Đừng qua đây."-Chàng dơ tay ám hiệu stop.
Nhỏ đứng lại tròn mắt hình @ nhìn chàng đang có thái độ kì quặc nói chuyện. Hôm nay thằng hám ăn này bị gì vậy nhỉ?
Nhỏ đến gần kéo tay đang bịt mũi với miệng của chàng xuống mạnh mẽ cho dù chàng cố dùng sức ngăn lại.
Máu mũi.
-"Mày bị gì thế Bảo?"-Nhỏ hoảng hốt dơ tay lên trán chàng.-"Đầu có nóng đâu."
-"Tao không bị làm sao cả?"-Chàng hấc tay nhỏ ra rồi đi vào trong.
Nhỏ chạy theo nhìn chàng đang lau máu với bàn tay đầy mùi tanh. Như thế mà không sao hả? Chắc chắn là ăn thịt nhiều dồn chất đạm làm nóng người nên chảy máu đây mà.
Nhỏ chạy đến lấy chiếc khăn tay vò ướt rồi một chân vắt,chân kia lấy đà nhảy lên thành giường ngồi cạnh chàng. Nhìn vậy chứ cô mi tình cảm lắm đấy nha :v
-"Tôi bảo là không sao mà."-Chàng lại hấc tay nhỏ ra,áp sát khuôn mặt nhỏ. Máu mũi cứ chảy dài xuống.
-"Để tao coi."-Nhỏ ương bướng cứ tiến lại gần chàng.
Chàng xít ra đến gần tường,dơ tay ám hiệu stop rồi dựt lấy chiếc khăn trên tay nhỏ.
-"Tự tao lau được rồi."
Nhỏ ngồi im nhìn chàng chăm chú. Cái mặt chó với tính cách chỉ kém thằng ở nhà thương một tí này hèn gì ế là phải. Cứ tự cho mình là mỹ nam hoàn hảo. Trông thật chế giễu.
-"Mày xuống giường ngủ đi."-Chàng ngó lơ sang nơi khác nói chuyện với nhỏ.
-"Mày làm như tao là thần chết đến cướp mạng mày đi vậy."-Nhỏ vòng tay trước ngực nhìn chàng.
-"Ừ. Là thần chết đấy. Đi ngủ đi."-Chàng nằm xuống lấy chăn đắp qua đầu.
Nhỏ thắc mắc nhìn chàng rồi cũng chịu thua,nhún vai đến giường ngồi với chiếc khăn tắm nhỏ trên đầu. Đã 11h35'. Sao hôm nay ngủ trễ vậy nhỉ? Ngày mai được nghĩ nữa mà.
Đợi nhỏ đặt đầu xuống gối,mi mắt rụ xuống chàng mới dám ngước lên nhìn nhỏ. Nói đúng hơn là ngắm nhỏ.
Con này láo. Dám giả trai đi học luôn. Vậy mà bấy lâu nay không biết.
Chàng nhìn qua nàng và nó đang ung ung nằm trọn với chiếc chăn mềm kia.
-"Không biết thằng Nhật với thằng Phong có biết Thụy là con gái không nhỉ?"-Chàng xoa cằm thắc mắc.
Lấy ngay điện thoại ra nhấn tin cho người của mình.
[Điều tra về gia đình Hoàng Minh Thụy cho tôi. Càng sớm càng tốt]
.................
Sáng.
Lại như mọi hôm. Sáu đứa tụi nó ủ rủ như gà mắc dịch làm vệ sinh cá nhân.
Hôm nay được nghĩ nhưng không được về nhà. Chẳng lẽ lòng vòng quanh trường. Thà học còn hơn. Mà gần thi học kì I rồi,còn gì mà học cơ chứ. Cũng chỉ là ngồi chơi.
-"Hơ...hơ...hơ..."-Nó dậy rồi nhưng mồm vẫn ngáp lên ngáp xuống.
-"Ước gì có con ruồi bay vào họng mày nhờ."-Anh từ trên giường đi xuống với chiếc khăn tắm trên tay.
-"Mày cứ thích khiêu chiến thế Cao Hoàng Nam."-Nó hét lớn.
-"Có cần gọi họ và tên tao ra thế không?"-Anh cười mộng mị,nhìn lên nàng vẫn còn ngủ với cái mồm to như cái chảo. Là con gái mà ri đây. Anh nắm chặt chiếc khăn đến giường,đập mạnh vào mặt nàng trên tầng ba chỉ bằng nhón chân lên.-"Sáng rồi. Dậy mau."
Nàng khó chịu nhăn nhó,lí nhí mắt nhìn xuống thấy ngay bản mặt anh đang áp sát mình.
-"Mày...điên...à.."-Giọng rè rè nói chuyện.
-"Dậy."-Anh nhẹ nhàng cười với nàng.
-"Tí."-Nàng áp mặt xuống gối ngủ tiếp.
Anh lắc đầu nhón chân xuống thấy nó và nhỏ đang trong tư thế luyện công trên giường giật mình.
-"Tụi mày làm cái gì vậy?"
-"Ngồi thuyền."-Chàng thay mặt nói dùm nó và nhỏ. Ngồi thuyền nói chuyện không có được.
-"Làm gì?"-Anh quay sang chàng.
-"Luyện khí công."-Chàng nhe răng cười đểu.
Hắn từ nhà vệ sinh bay ra với khuôn mặt toàn nước,tay cầm bàn chải,vai "vác" khăn lau mặt,chân mang quần sọt,áo ba lỗ và đương nhiên tưng tưng hét lớn.
-"Yà hú... Xuống bà Mười ăn sáng nào bà con."
-"Xung như đỉ đực."-Anh,chàng và nàng đồng thanh lắc đầu.
Hắn tự đập vào mặt mình. Định nói hôm nay mình khao cả bọn mà nó quất cho câu mất lòng bạn.
-"Nhanh không hết đồ ăn sáng."-Hắn lau mặt thay áo chuẩn bị tinh thần.
Anh với chàng lắc đầu nhìn hắn đang xung như bò tót. Không hiểu thằng này lúc nắng lúc mưa thế nào nữa. Lúc điên loạn,lúc trầm ngâm và có cả lúc tự kỉ. Con người nhiều lúc điên thế nào đấy.
-"Mày dẹp ngay giọng nói chua hơn phân mèo đó đi nha."-Nàng đi xuống lườm hắn.
Hắn nhếch nữa môi nhìn nàng với bộ đồ xộc xệch kia. Sao trong cái phòng này ai cũng phản mình thế nhỉ?
-"A...ha...ha...ha..."-Chàng trong nhà vệ sinh với cuộn giấy tròn tròn trắng trắng cười loạn ra ngoài.
Hắn đằng đằng sát khí đến cửa phòng vệ sinh khoá chốt lại một cách nhẹ nhàng không cho chàng bên trong nghe tiếng động.
Anh cười nữa miệng nhìn hắn. Thấy nàng đang ngồi cạnh đợi mình nhường bồn rửa mặt cho. Đứng sang một bên huých huých nàng đến.
-"Chuyện gì?"-Nàng đến cạnh anh.
-"Đánh răng đi."
-"Mày còn chưa đánh xong mà."-Nàng nhìn sát mặt anh.
-"Bảo đánh đi thì đánh đi."-Anh cằn nhằn nhìn nàng.
-"Ờ."-Nàng nhún vai rồi cũng xả nước đánh răng với anh.
Tự nhiên nhỏ từ đâu nhảy đến chen nàng sang một bên xả nước vào cốc đánh răng nhanh chóng.
-"Đồ ăn sắp hết rồi. Phải xuống nhanh thôi. Cho tao đánh răng với."
Anh với nàng lắc đầu nhìn nhỏ đang đánh răng hấp tấp với khuôn mặt biểu cảm.
-"Ye..."-Nó vươn vai tít lít ra đằng sau.-"Có ai đi ăn sáng không nào?"
-"Tờ u i ui tờ ui tui."-Hắn bắt nhanh cơ hội chạy đến bên nó.
Nó lườm yêu hắn đang trong bộ mặt tươi rói như ánh mặt trời. Không biết đêm qua hắn mơ thấy cái gì mà cười cả ngày.
-"Hôm qua mày ăn trúng gì hả?"-Nó hỏi nhỏ hắn.
-"Đâu."-Hắn cười lộ cả hàm răng.
Vác vai nó ra ngoài. Hôm nay hắn mang quần sọt ngắn và áo phông cùng đôi giày quai hậu. Nó mang quần jean và chiếc áo sơ mi tay dài được vắt lên đến khuỷa xỏ tay vào túi quần lê thê theo hắn =>> Ăn mặc đơn giản
-"Mở cửa cho tao thằng chó Hoàng Minh Quân."-Trong khi chàng đang hét ầm giữa nhà xí.
.............
Sau ba mươi phút lề mề. Sáu đứa bọn hắn cũng tụ tập lại cantin đông người này.
Mấy chế trong trường cười đùa,bàn tán xôn xao vào ngày mới hay hôm qua.
-"Hôm qua sáu bọn anh đẹp ngất trời luôn."-Bà điệu của lớp ào đến ngồi cạnh nó.-"Em là em thích anh Nhật nhất."
Nó nuốt nước bọt nhìn năm đứa còn lại. Mới sáng ra mà cái vong linh này ám sẵn ở đây rồi thì còn có gì mà ăn với uống chứ.
-"Tao ra kêu bà Mười làm gì đó ăn."-Nó né,chạy nhanh vào cantin.
-"Tao cũng đi nữa."-Hắn chạy theo nó. Từ nay hắn đã quyết định sẽ bám theo hó không thiếu một phút.
Bốn đứa còn lại bật cười với hai đứa kia. Bà điệu xinh đẹp cong môi đi về chỗ mình.
Hắn với nó vừa thấy bà điệu đi là về chỗ ngồi với hai chiếc điện thoại trên tay,chân vắt qua một bên.
-"Đã kêu thức ăn chưa vậy?"-Anh vòng tay trước ngực nhìn nó và hắn.
-"RỒI."-Cả hai đồng thanh.
Bố đứa kia gật đầu rồi cũng như bọn hắn vắt chân qua một bên với điện thoại. Phe nó là Appo,phe hắn là iPhone 6.
-"Ê...hình như hôm nay anh chàng hôm qua đến học đúng không?"
-"Ừ...Anh ấy đẹp trai quá ha."
-"Sao trường mình toàn nhân tài vào học vậy nè."
Đó là cuộc nói chuyện của ểm xinh tươi ở dưới cantin này. Hội tụ tập những bọn con gái toàn khối hay toàn trường.
-"Ê..tụi mày nghe gì chưa."
-"Chuyện gì?"
-"Nghe nói trường bên có êm xinh tươi chuyển vào đây thi và học như cái thằng nhóc hôm quá đấy."
-"Thật sao? Nó có đẹp không?"
-"Trên cả tuyệt vời."
Còn mấy chế con trai quanh đi quẩn lại cũng chỉ là vậy. Đúng là...đến đâu thì cũng quay lại bắt đầu.
Sáu đứa bọn hắn xoa hai vùng thái dương với không khí ồn ào xung quanh. Không biết chuyện này sẽ bắt đầu từ đâu.
-"Anh Quân."-Từ đâu một giọng ngọt ngào của con gái vang lên gọi. Tất cả ai tên Quân cũng quay đầu lại nhìn con nhỏ vừa cất tiếng.
Hắn nuốt nước bọt xuống không dám ngước nhìn người phát ra cái giọng đó.
Ểm chạy đến ôm lấy cổ hắn xiết chặt.
-"Được rồi,bỏ tay anh ra cái đã."-Hắn nắm lấy tay ểm đang xiết chặt ra khỏi cổ mình.
Nhìn lên thấy người xuất hiện trước mặt chính là Từ Minh Nhi. Hắn há hốc mồm lặp bặp.
-"Sao vậy?"-Ểm ngồi xuống cạnh hắn,khoác lấy tay hắn.
Anh với chàng thấy ểm cũng giật mình nhìn nhau.
-"TỪ MINH NHI."-Cả ba đồng thanh.
-"Hửm?"-Ểm tròn mắt nhìn xung quanh. Ba tụi nó không để ý ểm,vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại.-"Đây là ai vậy ạ?"
|
Chương 41: Thói Con Nít Của Ểm. Ba tụi nó ngước lên nhìn con nhỏ lạ hoắt xuất hiện từ đâu ra. Không biết nó có biết hai từ "tôn nghiêm" không mà ôm ấp hắn giữa chốn đông người thế này chứ.
Anh với chàng nuốt nước bọt nhìn ểm đang cười vui vẻ với hắn. Không hiểu sao con nhỏ này lại ở đây nữa.
Bà Mười cười vui vẻ đem thức ăn ra cho sáu đứa bọn nó.
-"A...nhóm ba tụi con có thành viên mới hả?"-Ba Mười nhìn ba tụi hắn.
Nó ngước lên nhìn bà Mười đang cười hiền hỏi han.
-"Ở chung kí túc xá đấy ạ."-Nó cầm thìa xúc vào mồm nhau rồi lại hướng mắt về điện thoại.
-"Bà có cần phải mang ra tận đây không. Để tụi này mang ra là được rồi."-Nhỏ cười xinh xắn đá mí mắt với bà.
-"Cái thằng...tao mang ra cho rồi còn không biết ơn...bày đặc dữ ha."-Bà xoa đầu nhỏ.-"Còn thằng Thụy không ăn đi,cứ ngắm điện thoại miết vậy?! Người ta nói giới trẻ hiện nay loạn hết lên rồi. Cũng vì mấy cái điện thoại lướt web này đây."
-"Tháng sau đến sinh nhật bà Mười con mua tặng bà cái để lướt với tụi con."-Nàng nhanh nhảu đáp ngay.
-"A...ha...ha..."-Bà cười lắc đầu nhìn nàng.
-"Bà Mười ơi làm cơm cho tụi con."
-"Ờii."-Bà nhìn vào cantin.-"Thôi tụi bây ở đây chơi. Tao vào làm thức ăn chó mấy đứa kia đã."
-"RÕ."-Ba tụi nó đồng thanh.
Hắn nhìn theo bà Mười chạy hối hả vào trong bếp,thương thương.
-"Bà Mười trông tội quá mày ha."-Hắn nhìn sang anh và chàng.
-"Ừm."-Gật đầu nhưng mắt vẫn chú tâm vào điện thoại.
Ểm nhìn hắn rưng rưng khi hắn không chút bận tâm gì đến mình. Thật là...lâu lắm mới gặp lại mà đối xử với người ta như vậy đấy.
-"Hức...hức..."-Ểm nấc lên.
Nàng giật mình nhìn về phía ểm với đôi mắt "trứng gà". Chuyện gì thế vậy? Lần đầu tiên thấy con gái mít ướt.
-"Chưa ăn sáng hả?"-Nhỏ bỏ điện thoại xuống hỏi ểm.
Ểm lắc đầu.
-"Thế sao khóc?"-Nàng chóng cằm nhìn ểm.
-"Lâu lâu mới gặp lại anh Quân mà ảnh hổng có để ý gì hết trơn...hức...hức..."-Ểm mếu máo nói cứ như con nít lên :3
-"Haiz.!"-Bốn đứa bọn anh thở dài lắc đầu. Có chút xíu xiu vậy mà khóc lên. Mụ không biết đến bao giờ mới lớn nổi. Cưng riết rồi hư lên.
Hắn ngượng ngùng nhìn bốn đứa bọn hắn đang lắc đầu thở dài,rồi nhìn sang nó. Nó vẫn không có chút biểu cảm gì,chỉ cặm cụi nhai cơm và xem điện thoại.
-"Hức...hức...hức..."-Ểm càng lớn giọng.
-"Thôi...đừng khóc nữa."-Hắn lay lay ểm.
Anh huých nàng đi ra xa càng nhanh càng tốt. Chàng với nhỏ thấy thế cũng vác ghế sang bàn khác ăn. Bây giờ chỉ còn hắn,nó và ểm.
-"Anh Quân hức..."-Mặt ểm tèm nhem nước mắt lẫn nước mũi.
-"Gì?"Hắn cau mày nhìn ểm,rồi cũng liếc sang nó.
-"Dắt đi chơi."-Ểm đối ngay thái độ cười như hoa với hắn.
-"Không được."-Hắn nhìn sang nơi khác. Mới sáng hết bà điệu là đến bà này. Sao mình khổ vậy không biết. Có khi nào do ăn ở không nhỉ?
-"Sao không được."-Ểm cong môi.-"Em biết hôm nay trường cho ngày nghỉ vì hôm qua dự tiệc mà."
-"Sao biết?"-Hắn lườm ểm.
-"Em mà...Từ Minh Nhi con của ...."-Ểm đang định luyên thuyên thì bị hắn cắt ngang.
-"Thôi...đừng nói nữa. Thuộc rồi. Con của Từ Minh Nhân. Người cai trị tập đoàn hùng mạnh và đầy quyền lực. Có chuyện gì mà Từ Minh Nhi đây không biết chứ gì."-Hắn đọc lại bài thuyết trình của ểm từ khi mới sinh ra.
Nó đứng dậy mang đĩa cơm đến nơi rửa chén rồi nhanh chóng đi lên kí túc xá. Nhỏ và nàng cũng thấy thế lẽo đẽo theo sau.
Anh với chàng nhìn hắn lắc đầu tỏ ý "CHÚC MÀY MAY MẮN" với ểm rồi cũng đi luôn một thể.
-"Nơi anh ở là chỗ nào á?"-Ểm đảo mắt nhìn xung quanh.-"Cho em lên xem đi."
-"Không."-Hắn cương quyết.-"Nơi con trai ngủ mà em vác xác con gái lên làm gì."
Ểm cong môi dễ thương tỏ vẻ giận lẫy.
-"Anh không cho nhưng em vẫn đi."-Nói rồi ểm đi nhanh sau anh và chàng.
Hắn trố mắt nhìn ểm đi theo sau anh và chàng. Sao trên đời này lại có con nhỏ cứng đầu như thể được rèn ở nơi rèn cuốc,giáo vậy nhỉ?
Hắn bỏ nguyên đĩa cơm chưa vớt muỗng nào chạy theo ểm.
Cạch.
Ba tụi nó vứt ba đôi giày lên kệ rồi một chân vắt,một chân ôm gối nằm lên giường với ba chiếc điện thoại kia.
Anh và chàng vào phòng. Đầu tiên là tua ngay chai nước lọc trên bàn học,sau đó là bắt đầu luyên thuyên,chém gió.
Nhưng chưa kịp thì...
-"Woww!!! Wonderful! I like it."-Ểm nói đại vài từ tiếng anh nghe chơi.
Anh với chàng giật mình hét lên khi thấy ểm dám tự tiện công khai đi vào đây. Giám thị mà bắt được thì không những ểm mà sáu đứa bọn này cũng tiêu luôn.
Bộp.
Hắn đập ngay chồng sách lên đầu ểm. Lập tức giọng con nít kia vang lên trong phòng này.
Anh với chàng lắc đầu,tự đập vào mặt mình. Đi nhanh lên giường ôm gối giả vờ buồn ngủ.
-"Nín."-Hắn gừ lên.
-"Không."-Ểm dập chân.-"Anh dám đánh lên đầu em luôn."
-"Có gì mà không dám."-Hắn lớn tiếng.
Ểm thấy vậy mếu mồm,cong môi,làm nũng.
-"Hức.."
-"Đi xuống dưới sân đi. Tí anh gọi điện bảo người qua đón."
-"Không."-Ểm dập chân.
-"Chứ bây giờ muốn sao?"-Hắn chóng nạnh hỏi.
-"Dắt em đi chơi."-Ểm cười tít mắt với hắn.
-"Không được."-Hắn cởi giày ra vào phòng.
Ểm thấy vậy cũng vào phòng theo hắn. Ngồi bệch xuống giữa sàn lắc lư đầu tóc.
-"Em điên lâu chưa?"-Hắn vòng tay trước ngực,dựa lưng vào thành giường.
Ểm lại cong môi làm nũng với hắn
-"Anh kì ghê."-Ểm quay sang nhỏ ở tầng 1 đang chăm chăm vào điện thoại. Nãy giờ hỏi mà hổng ai giới thiệu ba anh này. Phải đến làm quen mới được.
Hắn thấy ểm có ý định vồ đến nhỏ. Liền chạy đến chấn đường làm ểm cụt hứng.
-"Em làm gì đấy?"-Hắn ngồi lên giường của nó.
Nó nãy giờ bị làm phiền,lại im lặng cho qua. Tức giận,liện điện thoại sang một bên,chóng nạnh nhìn ểm.
-"Em bao nhiêu tuổi rồi?"-Nó hỏi.
Nghe nó chuẩn bị xử lí. Bốn đứa còn lại chỏ mắt xuống,qua nhìn liền.
-"Em 15t chị."-Ểm cười tít mắt.
Hắn nuốt nước bọt nhìn nó đang lạnh khí hỏi ểm. Có khi nào bà này bã đấm cho ểm một phát ểm nhập viện ngay không ta. Dễ lắm chứ. Hắn khẽ cầm tay nó nhẹ nhẹ lắc lắc,ý nói bớt nóng trong khi bốn đứa kia đang cổ vũ cho nó hạ đẹp mắt con ểm nãy đi.
-"15t mà thói con nít còn đó thì ai mà thương."-Nó hét lớn.-"Sẽ không bao giờ lớn nổi đâu."
-"Hức..."-Ểm sợ hãi mếu mồm.
-"Khóc thì ra phòng này mà khóc."-Nó trợn mắt nói chuyện với ểm.
-"Anh Quân."-Ểm ngước mắt về phía hắn. Hắn cau mày huých huých ểm ra ngoài,nếu không nó đập hênh răng có ngày.-"Em không ra đâu."
Nhanh và gấp. Nó đứng dậy túm lấy cánh tay của ểm lôi ra ngoài gấp gáp. Con nhỏ này định giỡn mặt hả?
-"Anh...Anh làm gì đấy?"-Ểm hét lớn,
Năm đứa bọn hắn đứng trong phòng chồm đầu ra ngoài nhìn nó với ểm.
-"Tôi chưa đánh là mày rồi đấy. Chừng nào trững trạc hơn rồi vào đây. Không ai cấm."-Nó trợn mắt nói chuyện với ểm.
Ểm tròn mắt,gãi đầu nhìn nó đang nói chuyện.
-"Trững trạc hay chững trạc? Chị phát âm giống nhau quá trời..."
(@@) /@@/ [@@] {@@} |@@|
Sáu con mắt từ nam thanh nữ tú kia nhìn ểm không chớp mắt. Sao con nhỏ này có thể làm người khác cụt hứng đến như vậy nhỉ?
-"Mà trững trạc là gì vậy?"-Một câu bỏ vô duyên.
Nó tự đập vào mặt mình chịu thua đi vào phòng nằm trên giường cứ như thể người bị sốt 40 độ vậy. Chắc mình chết mất.
Năm đứa tụi hắn quay sang nhìn nó đang khuất phục một con nhóc 15 tuổi. Vừa thấy con nhỏ đó chạy lại là anh với chàng lập tức đóng cửa cứng ngắt.
-"Mở cửa cho em vào với."-Ểm đập cửa hét um lên làm cả dãy nam chồm đầu ra nhìn ểm. (Nói ểm khó nghe quá iêm Loè đổi lại là em nha ^_^ ). Em nhìn sang bọn kia hét hơn cả thần.-"Nhìn cái gì mà nhìn."
Tức giận tức thì em hồng hực đi xuống sân trường. Anh với chàng vừa thấy em đi xuống bậc thang. Mở cửa nhảy tung ra ngoài lang cang hít thở không khí.
-"Con nhỏ đó mà ở đây chắc mình hộc máu chết sớm quá."-Anh quay sang chàng.
-"Sao tao thấy ác cảm với con nhỏ đó ghê mày nha."-Chàng cong môi,tay xoa cằm nhìn anh.
Hắn nằm trên giường,tay đặt lên đầu suy nghĩ về em. Tại sao Từ Minh Nhi lại xuất hiện bất ngờ vậy nhỉ? Nhưng lần trước chính mình đã....
(Chuyện này pé Loè sẽ kể sau ạ ^_^ . Sang chương mới hoyyy )
|
Chương 42: Người Giống Người. Vừa rụ mắt xuống được một lát là em lại rầm rập chạy lên kí túc xá với hai đùm thức ăn nhanh cho xế trưa.
-"Yà hú..."-Em hét lên.
-"AAAAAA...."-Anh với chàng hét lớn. Sao lại lên nữa. =='
-"Sao vậy?"-Em chạy đến giữa anh và chàng lắc lắc đùm thức ăn kia.-"Em mua đồ ăn trưa đến cho cả nhà nè."
Ba tụi nó nhìn sang em lắc đầu chùm mền cả người nằm ngủ. Thôi hôm nay nhịn bữa ăn trưa cũng không có chết. Thà chết đói còn hơn chết no khi có quỷ ám sát bên ồn ồn,sồn sồn làm mình cũng khùng khùng theo. Mất công mang hai tiếng "ở ác".
-"YE..."-Chàng hô to.
Bộp.
Anh với hắn song sách hợp bích gõ lên đầu chàng ba mươi hai phát. Cái thằng thấy ăn là quên luôn cả nhà.
-"Ban nãy sao hai tụi mày không dẫn con bé đến chỗ nhà vệ sinh đi."-Hắn thì thầm vào tai anh.
Anh nhún vai nhìn hắn trề môi.
-"Tao có biết nó đi theo đâu."
Anh với hắn thở dài lắc đầu nhìn lên ba tụi nó đã ngủ say từ khi nào. Hôm nay định nhịn luôn cả ngày hay sao vậy?
-"Nè...xuống đây ăn đi. Ngon lắm á."-Chàng một tay vừa nhai đồ ăn,một tay vừa kéo quần anh và hắn.
Bộp.
Ăn dơ ở bẩn. Cái thói ăn là cứ đụng vào đồ người khác.
Chàng chảy hai hàng nước mắt nhìn anh và hắn. Sao cứ nhắm toàn lúc mình ăn là thộn vậy kìa. (T_T)
...............
Sau một hồi ngủ trưa lặng lẽ vì cơn đói ồn ào. Nhỏ vác bản mặt ngáy ngủ xuống cùng cây bàn chải. Đánh răng xế chiều. :3
-"Đề nghị ăn xong dọn sạch sẽ đấy nha."
-"Dạ.."-Em nhìn nhỏ cười tít mắt,đưa chiếc đùi gà chiên với hộp nước mía lên cho nhỏ.-"Anh cũng ăn đi."
Nhỏ nhếch nữa môi nhìn em. Công nhận gặp người mặt dày rồi. Sao vẫn còn ở đây là sao nhỉ? Không hiểu em này sống kiểu sao.
-"Cảm ơn..nhưng tôi không đói."-Nhỏ đi một lèo ra nhà bồn rửa mặt.
Em nhìn theo bóng nhỏ. Rồi ngước lên nhìn nàng và nó cũng vừa mới dậy,dụi dụi mắt đỏ hoe kia.
-"Hai anh cũng xuống ăn đi. Còn nhiều đồ ăn lắm nè."-Em lại mời.
Và rồi em lại quê. :v
-"Cảm ơn nhưng tụi này không đói."-Nàng thay mặt trả lời.
Nó thấy em còn ngồi chành bành giữa phòng. Liền lăn ra ngủ tiếp với tư thế ban nãy. Con nhỏ lì lợm.
Em quay sang định mời anh và hắn thì..
Chưa kịp mở lời là hai cánh tay dơ thẳng lên.
-"KHÔNG ĂN."
Em cong môi nhìn chàng đang dọn dẹp cũng dọn dẹp theo. Sao mọi người ai cũng lạnh nhạt với mình vậy nhỉ?
Em kề sát vai chàng thì thầm.
-"Anh Bảo nè...trững trạc là gì vậy?"-Lại câu hỏi vô duyên đấy.
|@@|
-"Bộ em không biết trững trạc là gì hả?"
-"Ưm."-Em xoa cằm gật đầu.
Chàng xoa cằm suy nghĩ với bộ óc của em. Có khi nào mình giải nghĩa luyên thuyên ra mà nó không hiểu. Vừa tốn công,tốn sức,tốn clo sao?
-"Thôi thì thay bằng từ trưởng thành cho dễ hiểu nhờ. Trưởng thành á."-Chàng huých huých em.
Em gật đầu liên hồi,cau mày suy nghĩ.
Chàng cảm thấy không linh,nuốt nước bọt nhìn em.
-"Đừng nói là em không biết trưởng thành là gì nữa nha?"
-"Không...em biết mà."-Em cười tít mắt,thả đồ ăn xuống để mình chàng dọn.
Tưởng mô em không biết thì vô tù ở dùm anh. Cái tội lớn to đầu không biết giải nghĩa. Dễ cho bạt tai. Không biết sao có ác cảm vậy nhỉ? Mình nhớ là Từ Minh Nhi ngày trước cũng con nít nhưng không như vậy. Dễ mến,dễ gần và trên cả dễ thương. Hay là càng lớn càng khác ta. Chắc vậy,càng nhìn càng không có nét như Từ Minh Nhi ngày trước. Nhìn cứ như người khác phẫu thuật thẩm mỹ thành em vậy. =]] lại đen tối,sâu xa. Có ngày chảy máu cảm cả thau giặt đồ luôn giờ.
-"Em muốn đi chơi."-Em hét ầm lên làm anh và hắn giật mình thức giấc :3
-"Sặc.."-Chàng sặc nhanh chóng ngay sau đó.
-"Không."-Hắn cương quyết.
-"Vậy em sẽ ngồi lì ở đây cho đến mai. Tối anh Quân cho em ngủ chung với nha."-Em vòng tay trước ngực nhồi xếp bằng nói chuyện.
Anh với chàng nuốt nước bọt chạy nhanh đến cạnh hắn lay lay tay.
-"Làm ơn mày dắt nó đi chơi dùm đi. Tao lạy mày."-Anh mếu máo nhìn em.
-"Nếu không mày chịu nó nổi đêm nay tao chết liền."-Chàng đưa mặt gian tà nói chuyện với hắn.
Hắn tự đập vào mặt mình. Sao con bé này lạ xuất hiện ở đây cơ chứ? Thật là...
-"Thôi được."-Hắn gật đầu.
-"Yà hú..."-Em lại hét lên một lần nữa. Bắt chước hắn "yà hú."
Bụp.
Em bật ngữa ra sau,nằm thẳng xuống sàn. Là nó đã hạ đẹp mắt em.
Anh với chàng vỗ tay,tỏ vẻ vui mừng vì nó đã giúp mọi người "trừ gian diệt ác".
-"Đau quá...sao lại mạnh tay như vậy hả?"-Em chạy đến trước mặt nó cằn nhằn.
-"Xem lại mình vì sao bị ăn gối đi. Sống ở đây ai mà làm ồn là bị như thế đấy."-Nó lạnh lùng nhìn em.
-"Đúng... đúng rồi.-"Anh với chàng đồng thanh.
Nhỏ với nàng nhịn cười nhìn bản mặt của em đang tức tối.
Hắn nhảy xuống cầm chặt khuỷa tay em lôi ra ngoài lang cang làm năm đứa,à không bốn đứa trừ nó nhìn theo.
-"Ồn ào quá rồi đấy."-Hắn lạnh lùng.
-"Kệ em."-Em khoanh tay.
-"Bởi thế anh rất ghét em."-Hắn nói thẳng.
-"Vì sao?"-Em cong môi.
-"Vì sao của Khởi My ấy.."-Hắn lườm em. :v
-"Anh..."-Em vừa quê vừa cứng họng.
[Đùa chút thôi :3]
-"Vì em không phải là Từ Minh Nhi như trước nữa."-Hắn hét lớn.-"Từ Minh Nhi mà anh biết là người hoàn hảo,đẹp trên cả đẹp,tốt hơn cả tốt và...không bao giờ như thế với anh."
Hắn quay lưng định đi vào phòng.
-"Em lớn rồi nên em khác ngày xưa."-Em nói lớn.
-"Giá như ngày xưa em cũng như vậy thì anh ghét em cho rồi."-Hắn quay nữa mặt trả lời em.
Vừa bước vào trong. Hắn thấy nó từ nhà tắm ra với quần sọt và áo sơ mi tay ngắn kiểu cách nhìn xiteen của xiteen. Nó lúc nào cũng ăn mặc thế. Một là quần jean,áo sơ mi tay dài. Hai là quần sọt và áo sơ mi tay ngắn. Bởi vì là con gái nên có mặc được áo thun bó đâu.
Riêng nhỏ và nàng là cũng cả tỉ đồ đá banh. Suốt ngày đen,trắng,đỏ...vân vân và vân vân...
Hắn tiến đến nắm lấy tay nó kéo ra ngoài. Nếu dắt em đi chơi thì nó cũng phải đi. Bởi vì hắn đã quyết định. Người con gái nào dám khiêu chiến với hắn thì người con gái đó sẽ là người yêu tương lai của hắn. Mặc kệ Từ Minh Nhi.. Là ai trong tương lai.
-"Mày bỏ tay tao ra đi Hoàng Minh Quân."-Nó nhăn nhó.
-"Đi chơi luôn đi. Hôm nay ngày nghĩ mà."-Hắn quay sang nó.
-"Đéo thích."-Nó lườm hắn. Có con nhỏ đó là hộc hơi rồi. Còn lôi mình thêm cho nặng xác.
-"Hai lựa chọn. Một là tự nguyện. Hai là tôi bế cậu."-Hắn cương quyết.
-"Sặc."-Nó hộc máu ngay tại chỗ. Hôm nay còn dám nói cái kiểu đó nữa chứ.
Hắn nắm chặt tay nó hơn. Nó nhăn nhó nhìn hắn đang đợi kết quả trả lời.
Ngày càng tay nắm chặt tay. Nó đau quá thốt lên.
-"Hai."
Bốn đứa tụi anh bên trong nhìn nó bị hắn lôi ra ngoài đi với em. Lập tức cũng sửa sang quần áo đi theo sau.
............
Siêu thị.
Sáu đứa...Không đúng hơn phải là bảy đứa,đi rề quanh siêu thị 6 tầng này. Không hiểu tại sao lại rãnh rỗi đi nơi này chứ. Trong khi có mua cái gì đâu. Kí túc xá thì cấm nấu ăn. Thật bưa chè.
-"Tao tưởng là đi công viên hay nhà sách gì chứ."-Anh nhìn chàng bằng khuôn mặt (-_-) này.
-"Tao thì tưởng là đi cafe hay sinh tố. "-Chàng biểu cảm nhìn cảnh đằng trước.
Nhỏ với nàng dựa vào nhau mà đi. Lại là nơi ồn ào,nhiều người. Trong khi em đang nắm tay trái hắn tung tăng tự độc thoại thì tay kia hắn càng nắm chặt nó,mắt cứ liên hồi nhìn nó.
-"Mày bỏ tay tao ra."-Nó nhìn thẳng nhưng mồm nói chuyện.
-....
-"Không thì buông lỏng. Tao khó chịu."-Nó vẫn tư thế đó.
Hắn nhẹ nhàng buông lỏng tay nó ra. Mặt nó cũng bớt nhăn lại. Em kéo cả đám đến quầy kem ngồi lại một bàn.
-"Bây giờ mới được nghỉ."-Nhỏ thở dài đặt đít xuống.
-"Biết vậy ở nhà cho khỏe."-Nàng lau mồ hôi.
Anh với chàng vừa đặt đít xuống là thở hơn bò. Mọi người nhìn vô cứ tưởng bọn này từ "câu lạc bộ đam mê siêu thị" nên mới loạn xạ nãy giờ ngắm ngía mà không mua cái gì.
-"Mười phần kem socola đi ạ."-Em nói với anh phục vụ đẹp trai.
-"LÀM CÁI GÌ MÀ MƯỜI PHẦN SOCOLA VẬY?"-Bốn đứa bọn anh tròn mắt nhìn em.
-"Ba phần là của em."-Em vỗ ngực.
-"Sao không hỏi mọi người thích ăn gì trước đã mà luôn mồm nói socola hết vậy?"-Hắn toán loạn lên.
Em cong môi nhìn hắn tỏ vẻ hối hận,ăn năn.
-"Xin lỗi..em không biết."
Nó vòng một tay trước ngực nhìn qua bên khu vui chơi trong khi tay hắn vẫn còn nắm tay nó nằn nặt không chịu buông ra. Bộ cái thằng này sồn lên thế hả? Có cần cuồng phong mình vậy không?
Đang nhăn nhó tự nhiên một cô gái phải gọi là trên cả tuyệt lướt sang mặt nó.
Nó đứng hình như ngừng thở nhìn cô ấy. Không phải vì mê gái đâu nha >.
Khuôn mặt ấy...giống...rất giống với Nguyễn Minh Phong. Nó quay sang nhìn nhỏ đang lướt điện thoại tái mét mặt. Nhỏ đang đứng trước mặt mình mà ...sao người kia. Nó quay sang tìm người con gái ấy thì đã biến đi đâu mất tiêu.
-"Tao đi vệ sinh cái đã."-Anh xin phép vào nhà vệ sinh.
Bước vào xả nước rửa mặt đổi ra liền. Anh ra đến cửa. Hôm nay là cái đệch gì mà đông người dữ vậy. Ngay cả người đi vệ sinh cũng không tha. Công nhận mình đi đến đây cũng là một điều hối hận khó quên. Chắc chắn là do con nhỏ Từ Minh Nhi xuất hiện nên mới vậy đây. (Có vẻ liên quan :3)
Đang loay hoay thì điện thoại anh rơi xuống nền. Anh hối hả chạy đến lấy kẻo vỡ màn hình hoặc một trong những tên khốn kia sẽ đạp lên mất. Điện thoại yêu quý của ta.
Anh vừa đặt tay xuống lấy. Một cánh tay ngọc ngà,trắng nõn đeo chiếc vòng vàng được chạm khắc tinh tế cầm lên cho anh.
-"Của anh ạ?!"-Cô gái đưa điện thoại cho anh.
-"Vâng."-Anh nhận lấy xem xét điện thoại có bị trầu xước gì không.-"Cảm ơn cô."
Vừa ngước lên nhìn mặt cô gái ấy. Anh há hốc mồm nhìn người con gái trước mắt. Cô ấy là tiên nữ thì mình không nói rồi. Nhưng cô ấy giống một người mà mình rất thân,giống người mà đã đi dự tiệc hôm qua. Khuôn mặt giống y chang Nguyễn Minh Phong.
-"Mày..."-Anh chỉ tay lên.
-"Sao vậy ạ?"-Cô cười lộ răng khểnh nhìn anh. Nhỏ không có răng khểnh.
-"Đi thôi chị."-Một con nhóc từ nhà vệ sinh nữ đi ra khoác tay cô kéo đi.-"Ba mẹ đang đợi đấy."
-"Ừ."-Cô nhìn sang em mình,rồi lại nhìn anh.-"Chào anh."
Anh đứng hình ba giây để xác định khuôn mặt ấy,từng chi tiết. Rồi một mạch chạy đến chỗ cũ. Thấy mọi người đang ăn kem. Dẹp ngay mọi thứ. Ngồi chỗ trọng điểm nói chuyện,đập bàn.
Đầu tiên là nhìn nhỏ. Đúng rồi,đúng là khuôn mặt này rồi. Không sai chi tiết nào.
-"Ban nãy tao đã nói chuyện với người giống thằng Phong y đúc luôn."-Câu nói không ai quan tâm và trả lời :v.-"Nè nghe tao đi...tao thề là ban nãy tao gặp một đứa con gái y chang thằng Phong."
Vừa nghe xong. Hai người biểu lộ cảm xúc nhất đó là nó và chàng.
Đúng rồi ban nãy mình cũng có thấy con gái ấy. Nó vùng tay hắn ra khỏi tay mình ngồi sát bên anh. Hành động của nó làm hắn tức đỏ cả mặt. Con gái mà dám làm như vậy đi.
-"Gặp ở đâu?"-Nó hỏi.
-"Trước cửa nhà vệ sinh."
Chàng ngồi cạnh nhỏ chồm đến hỏi ngay.
-"Trông có giống thằng Phong lúc gái dự tiệc không?"
-"Cứ như bản sao. Chỉ có điều là con nhỏ đó có răng khểnh còn thằng Phong là không có."
Nàng huých tay anh lườm lườm.
-"Ăn đi...tin rác không."
-"Tớ thề đấy...rất giống thằng Phong luôn."-Anh nói lớn vào tai nàng.
Nàng vứt muỗng xuống chống mặt ngước nhìn anh.
-"Nói chuyện mà phun hết bọt lên ly kem tao đấy."
Em nhìn anh và nàng cười rộ lên đến tít cả mắt.
-"Nhìn hai người dễ thương quá. Nếu một trong hai người là con gái thì cặp pồ hơi bị xứng."-Vừa dứt lời là hàng vạng mũi tên nhìn em chằm chằm. Nuốt nước bọt cặm cụi ăn kem.
Nhỏ nhún vai không cảm xúc nhìn anh đang luyên thuyên.
-"Chắc chỉ là người giống người mà thôi."
|
Chương 43: Đã Từng Mất Trí Nhớ - Cô Gái Giống Mình Là Ai? Anh đập bàn đứng dậy chống trả.
-"Không.....phải là người giống người. Mà là người giống mày."-Anh chỉ qua mặt nhỏ.
Hắn vứt luôn ly kém,thổ anh từ trên đầu thổ xuống.
-"Nói chuyện hư cấu."
-"A...ha....ha...ha..."-Em ôm bụng cười anh.
-"Người giống người với người giống nó có khác nghĩa không mày?!"-Hắn hét vào mặt anh.-"Sao toàn giống nòi dễ ăn gậy không."
Anh biểu cảm xoa đầu nhăn nhó.
-"Thì...."
-"Thôi dẹp...đi về...nãy giờ bỏ thời gian với mấy cái tin rác không."-Nàng đến quầy tính tiền rồi ra thẳng cổng.
Nó nhún vai lôi nhỏ đi theo bỏ lại bốn đứa một nữ ba nam kia ngồi bơ mặt trong quầy.
Nhỏ ngồi suy nghĩ với những việc ban nãy anh nói. Đầu bỗng nhiên nhứt hẳn lên.
-"Phong..."-Nó hoảng hốt kêu tên nhỏ.
Nàng quay lại thấy nhỏ đang ôm đầu bảo nhứt,lập tức đưa nhỏ lên lưng cõng ra ngoài.
Ba tụi hắn và em vừa bước ra thấy cảnh đỏ. Bán mạng,bán sống đuổi theo nàng.
-"Có chuyện gì vậy?"-Hắn hỏi nó.
-"Không biết. Nhưng lần đầu tiên thấy thằng Phong kích động đến vậy."-Nó nhún vai.
Chàng rượt đến cạnh nàng đỡ lấy nhỏ.
-"Để tao cõng nó cho."
Nàng hộc hơi thở đều gật đầu lia lịa rồi đỡ nhỏ sang chàng. Một chiếc taxi lớn chạy đến kịp lúc.
Cả bọn ùa vô ngồi,nhét người như nhét heo lên xe.
-"Gọi thêm một chiếc khác nữa đi. Như thế này thì xe chú bị công an tóm mất."-Tài xế quay sang nói với nó đang ngồi cạnh bên.
Cũng phải ha. Ngồi như vậy làm không khí ngợp thở thêm. Nó nhảy xuống gọi chiếc khác nhỏ bé rồi ngồi lên.
-"Qua ít bên này đi."-Nó thò đầu ra cửa nói.
Và đương nhiên là hắn nhảy qua rồi. Và càng đương nhiên hơn nữa là em cũng bu theo hắn rồi. Hai người mà nó ghét nhất đi theo làm khuôn mặt tươi cười chuyển sang u ám =>> -_-
........
Bệnh viện.
Bảy đứa chạy ồn ào khắp bệnh viện tìm bác sĩ. Chàng lo kiếm giường để nhỏ nằm. Anh với nàng liên hồi lau mồ hôi trên trán nhỏ. Ba tụi kia đến sau còn sồn lên. Hắn với em chạy đôn chạy đáo tìm bác sĩ,y tá. Nó lo gọi điện về cho ba mẹ nhỏ.
-"Sao rồi thưa bác sĩ?"-Chàng hỏi.
Bác sĩ nhìn nhỏ rồi nhìn mọi người.
-"Ban nãy c...o..n b....é.."
-"A...ban nãy bạn ấy bị nhứt đầu."-Nó nói nhanh. Nếu để ông bác sĩ nói hai từ "con bé" là đi tong cả ba.
-"Người thân của bệnh nhân đâu?"-Bác sĩ nhìn quanh để kiếm ba mẹ nhỏ.
Cả đám bu đến đồng thanh một loạt.
-"LÀ CHÁU."-Kể cả em.
Bác sĩ lắc đầu nhìn cả bọn học sinh này. Đúng là...
-"Bệnh nhân đã từng mất trí nhớ."
-"Đã từng...?"-Nó với nàng thốt lên.
-"Khi nào ba mẹ bệnh nhân đến thì vào gặp tôi."-Nói rồi bác sĩ sang phòng khác với cặp kính lão.
Bác sĩ vừa đi là ba mẹ nhỏ vừa chạy đến. Thấy con mình đang nằm trên giường bệnh chưa mở mắt ra. Mẹ nó yếu ớt khóc toán lên làm ai cũng lo sợ.
-"Phong...ơi...con tôi bị làm sao thế này?"-Mẹ nhỏ nhìn nó hỏi.
-"Mẹ à..."-Nó ôm lấy mẹ nhỏ. Vì chơi thân nên gọi bằng ba mẹ là chuyện bình thường.-"Thằng Phong...đã...từng...mất trí nhớ sao?"
Mẹ nhỏ nín khóc ngước mặt lên nhìn nó.
-"Nó nhớ lại gì rồi sao?"
Mọi người im lặng nhìn ba mẹ nhỏ đang hỏi nó.
-"Con không biết. Bác sĩ có chuyện muốn nói với ba mẹ."
Nàng dìu mẹ nhỉ vào phòng bác sĩ. Ba nhỏ đứng một hồi nhìn nhỏ đang nằm trên giường rồi cũng đi theo sau.
Em cũng thấy đi,em chạy theo sau lưng nó và nàng.
Hắn núm tay em lại,lôi đến chỗ cũ đúng yên.
-"Em có tính lanh chanh từ khi nào vậy? Đứng yên ở đây."-Hắn gừ lên.
-"Em cũng muốn biết tình hình sức khỏe của anh Phong nữa mà."-Em cong môi.
-"Ai mượn?"
Em nhìn hắn cong môi rồi cũng đứng yên một chỗ.
Chàng quan sát nãy giờ thấy nó và nàng có điều gì đó giấu mọi người. Sao ban nãy thằng Nhật lại ngăn bác sĩ hỏi tình hình mà trả lời luôn nhỉ? Dạo gần đây nhìn tụi nó có vẻ mệt mệt,hay ngủ,đã thế con gay chuyện. Có khi nào....đã đến kỳ... (Lại vô duyên nữa rồi -_-. Chắc cha này có chỉ số IQ cao là để đoán lụi vậy thôi)
Nó đưa ba mẹ nhỏ đến phòng bác sĩ rồi đứng ngoài cửa chờ kết quả sức khỏe.
Ba mẹ nhỏ bước vào phòng cúi đầu chào bác sĩ. Bác sĩ mời hai người qua ghế ngồi uống nước.
-"Con tôi..."
Bác sĩ nhìn ba nhỏ mỉm cười.
-"Chắc có tác động gì đó làm con bé dần dần nhớ được. Trí nhớ gần phục hồi rồi."
-"Vậy chừng nào hoàn toàn phục hồi?"-Mẹ nhỏ lo lắng.
-"Điều này tôi chưa rõ lắm. Nhưng theo tôi nghĩ. Nếu con bé gặp lại tác động này nữa thì chắc nó sẽ phục hồi hoàn toàn."
-"Sao anh biết nó là con gái?"-Ba mẹ nhỏ đồng thanh.
-"À...là bác sĩ mà. Con bé đang trong kỳ kinh nguyệt nên sức khỏe mệt dần. Đã thế cơ thể cải trang thành con trai cũng không tốt cho sức khỏe."
-"Vâng tôi cảm ơn bác sĩ.
Nhỏ dần dần mở mắt ra. Trước mặt là trần nhà màu trắng. Mùi thuốc ở bệnh viện nồng nặc làm nhỏ khó chịu,chóng tay xoa đầu đứng dậy.
-"CLGT?"-Vừa mở mắt ra là 12 con mắt dán vào mặt nhỏ.
-"Mày khỏe hơn chưa?"-Nó nghịt cạnh nhỏ hỏi.
Nhỏ cong môi gật đầu rồi đi xuống giường.
-"Chỉ là nhứt đầu chút xíu thôi mà."
-"Vậy mày có nhớ cô gái giống mày là ai không?"-Nàng hỏi con cả bọn ngồi im lắng nghe.
-"Cô gái giống tao?"-Nhỏ tròn mắt nhìn.
Cô gái giống mình là ai?
|
Chương 44: 7 Năm Về Trước. -"Không nhớ thật hả người?"-Hắn chồm đến.
(-_-) |-_-| [-_-] {-_-} /-_-
Nhỏ gãi đầu. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Nhỏ cần câu trả lời ngay bây giờ.
Vừa đúng lúc ba mẹ nhỏ đi đến. Mắt đỏ hoe nhìn nhỏ.
-"Con có nhớ ra gì không?"-Mẹ nhỏ hỏi ngay.
-"Nhớ? Tại sao?"-Nhỏ gãi đầu.
-"Vậy thì ba sẽ kể cho con nghe chuyện 7 năm về trước."-Ba nhỏ ngồi trên ghế thở dài.
Cứ như thời xa xưa các ông lão,bà lão kể chuyện. Bọn con nít thường quanh lại ngồi nghe. Hiện tại,bọn hắn ngồi chụm lại tại căn phòng bệnh nghe chuyện bảy năm về trước của nhỏ. Cái thời mà tình bạn bắt đầu từ đấy giữa ba đứa bọn nó.
Bảy năm về trước.
Nhỏ từ công viên XX trở về với tâm trạng vui vẻ,tươi tắn. Trong nhà có chuyện ồn ào. Nhỏ chạy nhanh vào thấy bọn người mặc áo đen ở trên lầu đem đứa em song sinh của mình đi.
Nhỏ ào đến nhanh chóng chụp lấy cánh tay của em mình - Nguyễn Minh Tuyền. (Thái Mỹ Tuyền)
-"Mấy người định mang em tôi đi đâu hả?"-Nhỏ hét lên.
Bọn người mặc áo đen chẳng nói gì. Hấc tay nhỏ ra. Nhỏ lại chạy đến ôm lấy em mình trong khi con bé ở trên tay mọi người đang khóc toán lên và luôn miệng kêu cứu.
-"Hai ơiii...cứu em...em sợ."-Cô ôm lấy tay nhỏ.
-"Hai đây."-Nhỏ cười nhìn cô.
-"Buông tay ra đi."-Bà nội nhỏ từ đâu xuất hiện ra lệnh nhỏ.
-"KHÔNG"-Nhỏ và cô đồng thanh.
-"Nhanh lên. Mang con bé đi đến nhà họ Vương."-Ông nội nhỏ nói lớn.
-"Đừng hòng mang em tôi đi đâu hết."-Nhỏ hét lên chạy theo.
Và chuyện gì cũng đã đến. Nhỏ bị bọn áo đen hấc tay,té nhào xuống từng bậc cầu thang nằm bất tỉnh. Cô kêu gào chị mình mau tỉnh dậy để cứu nhưng lại vô hiệu lực.
Nhỏ dần dần nhớ lại thì hai hàng nước mắt đã đẫm trên khuôn mặt xinh xắn kia.
-"Khi ba mẹ về thì đã thấy con nằm trên giường với băng rô trắng trên đầu. Còn em con thì nội bảo là đã đi lạc. Tìm mãi không ra."-Trong khi ba mẹ nhỏ chẳng biết gì.
-"Không...phải là đi lạc đâu. Mà là bị nội đem đi bán cho nhà họ Vương đấy."
-"Con...đã...nhớ...ra...rồi sao?"-Mẹ nhỏ run run.
Nhỏ nhìn ba mẹ mình ôm chầm lấy. Đáng lí ra mình phải nhớ nhanh hơn,nhiều hơn để còn tìm đứa em kia chứ.
Anh đứng dậy cười như ma.
-"Thấy chưa. Người tao nói giống thằng Phong là có thật mà."
Bộp.
Gia đình nhà người ta đang khóc sướt mướt thì mồm mình lại cười. Cái dong này bị đánh cũng đáng.
Anh xoa đầu im bặt nhăn nhó.
-"Thật quá đáng mà. Sao lại bán đi đứa cháu nội của mình vậy chứ."-Em tức giận đứng dậy nói.
Chàng nhìn nhỏ thương thương. Nghe qua cũng biết vì sao cậu ấy giả thành con trai. Bởi vì sự phân biệt quá khắc ghi trong tâm trí nhỏ. Đã là thế kỉ XIX mà còn phân biệt nam với nữ.
Hắn nuốt nước bọt nhìn nhỏ nén sự đau thương. Gia đình của ba đứa không hề đơn giản. Cuộc sống quá phức tạp. Nhưng...có khi nào...ba người bọn họ là con gái luôn không. Hắn lắc đầu nhanh chóng. Chỉ là hoàn cảnh giống thôi mà. Suy nghĩ tầm bậy nữa rồi.
-"Hai người bọn họ..."-Nó im lặng nãy giờ. Bây giờ mới lên tiếng nhìn sang nhỏ.-"Có phải là nội của mày không vậy?"
-"Nếu là nội. Cho dù có ghét cỡ nào cũng không bán đi đứa cháu mang dòng máu của mình đâu."-Nàng lạnh lùng.-"Nếu họ không muốn trao tài sản thì như vậy đấy hả. Có chết thì cháu vẫn là cháu."
.............
Mọi người về kí túc xá. Thế đấy mà tối cũng nhanh thật. Tắt đèn đi ngủ là chuyện bây giờ. Nó đang nằm suy nghĩ về chuyện gia đình của nhỏ.
Sao lại có ông bà như thế nhỉ? Ngay cả đứa cháu gái của mình mà cũng không tha. Rốt cuộc bọn họ là ai cơ chứ?
Nàng trằn trọc trên tầng ba thở dài. Mình mà là thằng Phong thì đừng có mơ mà bán em đi. Có chết cũng phải vác xác đi theo. Cái nhà đó. Nói đúng hơn là ông bà nội nhỏ có ngày cũng sẽ bị trời phạt.
Nhỏ im lìm nằm nhìn lên thành giường suy nghĩ về người giống mình. Là em - Nguyễn Minh Tuyền. Rốt cuộc bây giờ em đang ở đâu? Cuộc sống có tốt không khi bước vào nhà họ Vương đó? Nhưng nghe anh nói em nhỏ rất đẹp. Mặc dù giống nhỏ nhưng lại tuyệt hơn. Như thế cũng biết được em ấy tốt rồi.
Mọi thứ chìm vào giấc ngủ. Bắt đầu một ngày mới.
Hết nàng,tiếp nhỏ và giờ sẽ là nó. Lại một nhân vật mới xuất hiện.
|