Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
|
|
Người ở trong ngực vẫn thở nhè nhẹ như cũ, gương mặt vẫn áp sát vào ngực anh, líu ríu nói trong giấc mơ: "Vẫn còn một chiếc nhẫn móc kéo nữa..."
Thân thể anh chợt cứng lại, nhẹ nhàng ôm cô nằm ở trên giường, có lẽ do hệ thống lò sưởi ở trong phòng quá ấm áp, nên người cô rất nóng, giống y như một cái lò than nhỏ khiến anh có cảm giác sự ấm áp từ bên ngoài cứ thấm dần vào trong lòng.
Chỉ là một chiếc nhẫn bằng móc kéo không đáng một đồng, lại làm cho cô nhớ lâu như vậy, trong lòng anh cảm thấy thật là hổ thẹn.
Suy nghĩ một chút anh mới nhận ra, quà anh tặng cô đúng là chẳng có gì ngoài quần áo, đồ trang sức cô mang trong các buổi tiếp tân thân mật có thể đếm được trên đầu ngón tay.. Anh thật không xứng đáng là một người chồng tốt.
"Xin lỗi... Anh sẽ đền bù lại cho em thật nhiều, mỗi ngày đều đền bù lại, sẽ mang cả cuộc đời anh để đền bù lại cho em." Anh cúi đầu hôn cô, nhưng cô chẳng hề đáp lại, xem ra lúc nãy cô nói mơ, còn bây giờ đã lại ngủ say.
Anh cũng liền ôm lấy cô ngủ thiếp đi.
Đến sáng sớm khi tỉnh lại, sắc trời vẫn còn tối đen, mặc dù Thân Tống Hạo cảm thấy sức lực dường như sắp không chống đỡ được nữa, nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi dậy. Kiên trì một thời gian nữa, anh sẽ nghỉ ngơi hoàn toàn, thoải mái chăm sóc cô.
Đắp lại chăn cho cô cẩn thận, nhìn vẻ mặt cô lúc ngủ mi tâm giản ra, khóe miệng mang theo ý cười, tâm tình của anh lập tức thấy tốt hơn.
Đến giờ nghỉ buổi trưa, lúc ăn cơm, Thân Tống Hạo cố ý dặn dò thư ký đi mua mấy hộp nước ngọt Côca về, sau đó lại dặn dò anh ta vào bảy giờ tối hàng ngày phải đưa một chiếc móc kéo đến nhà.
Thư ký cũng không nói gì, chỉ cười hì hì đi ra ngoài. Tình cảm cuả Tổng giám đốc và phu nhân thật là tốt, ngay cả những trò trong phim Hàn quốc hay chiếu đi chiếu lại cũng đem áp dụng...
Lúc thư ký đến nhà đưa móc kéo, Hoan Nhan vừa ăn cơm tối xong, đang ngồi xem TV, vừa nhìn thấy thư ký đưa cái móc giống như đang biễu diễn, mặt mũi chợt đỏ bừng lên.
"Đây là cái gì vậy?" Mặc dù trong lòng cô mơ hồ có đáp án, nhưng vẫn cố làm ra vẻ không hiểu hỏi lại.
Thư ký cười nói: "Phu nhân, tổng giám cố ý dặn dò, nói là sau này đúng bảy giờ tối hàng ngày đều phải đến nhà đưa cho phu nhân vật này."
Hoan Nhan trong lòng thật vui sướng, ngọt ngào, nhưng trên mặt không hề biểu lộ ra: "Đừng có nghe anh ấy, tôi đây không lạ gì mấy cái trò vớ vẩn này, sau này anh không cần đưa tới nữa."
Nếu như quả thật hàng ngày đều đúng giờ mà đưa tới như vậy... Trời ạ, mọi người trong công ty mà biết, không biết mặt mũi của cô sẽ để vào chỗ nào đây. Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy sắc mặt nóng bừng, anh cũng thật là... chuyện như vậy mà để cho thư ký làm, diễn trò đưa một cái móc kéo tới đây.
Thư ký nghe lời này có chút khổ sở, ngập ngừng nói: "Phu nhân... Tính khí của Tổng giám đốc không phải người không biết, tôi không đưa, ngài ấy sẽ đuổi tôi mất, biết làm sao bây giờ?"
Hoan Nhan nở nụ cười: "Mặc kệ anh ấy, chuyện đó không cần thiết, cậu chỉ cần để ý đến công việc của cậu, tôi sẽ nói cho anh ấy biết là cậu có mang đến nhà là được."
"Vâng! Tạ ơn phu nhân." Người thư ký nhỏ bé lập tức nổi lên cao hứng, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại quay mặt sang ngưỡng mộ nói: "Phu nhân, Tổng giám đốc đối xử với người thật tốt, chúng tôi cũng chưa bao giờ thấy Tổng giám đốc như bây giờ đâu."
Hoan Nhan bị người khác trêu ghẹo, cảm thấy không khỏi ngượng ngùng, cố làm ra vẻ uy nghi nói: "Còn không đi nhanh lên, đừng có nói nhiều, cẩn thận đấy, tôi mà nói cho Tổng giám đốc của các người biết thì..."
Người thư ký nhỏ le lưỡi, hoảng hốt bỏ chạy, cậu ta cũng chẳng sợ, vì cậu ta cũng biết vị phu nhân này là người rất thiện tâm, chưa bao giờ gây chuyện xích mích, nói xấu người khác.
Người thư ký nhỏ đi khỏi, trong phòng khách người giúp việc đang làm việc nhà cũng cười trộm. Hoan Nhan đứng ngồi không yên, chiếc móc kéo kia vẫn còn đang ở trong lòng bàn tay của cô, cạnh sắc của nó làm bàn tay hơi đau... Cô nhớ tới chiếc móc kéo ngày trước đã bị cô ném vào trong bồn cầu giật cho trôi đi... lại nhớ tới chiếc nhẫn khắc dòng chữ tiếng Pháp “Anh yêu em” ở trong ngăn kéo tại phòng làm việc của anh, khuôn mặt không khỏi càng đỏ thêm, trái tim như nhảy dựng lên...
" Phu nhân, có phải nhiệt độ của lò sười quá cao hay không, sao sắc mặt của người lại đỏ như vậy ..." Người giúp việc nhìn sắc mặt của cô lúc này liền ân cần hỏi han.
Hoan Nhan cũng cảm thấy máu như đang dồn lên mặt, ngay cả những người không hề có quan hệ cũng nhìn thấu... giờ phút này cô thật sự cảm thấy rất lúng túng, chỉ nói quanh co mấy tiếng liền rồi chạy tới thang đi lên lầu. Cô vào buồng tắm ở trong phòng ngủ đi tắm, nhưng tay cầm lọ dầu gội đầu lên lại vẫn nghĩ đó là lọ sữa tắm, thành ra phải tốn mất bao nhiêu nước mới tắm sạch được... thật xui xẻo, giống như bị quạ đen kêu vậy. Rất lâu sau tâm trạng cô mới trở lại yên ổn, lại phát hiện trống ngực vẫn đập thình thịch, thình thịch không ngừng.
Cô tuyệt đối chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bọn họ cũng có thể đằm thắm đến như vậy, tuyệt đối cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, anh vậy mà lại để tâm dốc lòng với cô như thế.
Hoan Nhan chợt liền nổi lên ý nghĩ xấu, để cho anh ngày ngày chỉ lo lắng công việc mặc kệ cô và con gái, không bằng, trước hết cô mang theo con gái ra khỏi nước đi nghỉ phép cho xong, khiến cho anh phải nóng lòng một phen, nhanh chóng bỏ qua công việc, không cần bận rộn đến mức, để mỗi ngày buổi sáng thì đi làm sớm, buổi tối thì trở về nhà đã muộn lại còn mệt mỏi như thế...suốt cả ngày không thấy được bóng người, anh không lo lắng thân thể của mình, mà cô thì lại lo lắng vô cùng.
Được rồi, chủ ý đã có, cô quyết định thực hiện. Hoan Nhan tắm rửa xong lại xuống lầu, dặn dò quản gia mấy ngày tới chuẩn bị xong hộ chiếu cùng vé máy bay, cô muốn trước hét mang theo con gái cùng với ba mẹ và Duy An nghỉ phép đi ra nước ngoài.
"Ngàn vạn lần không đươc phép nói cho thiếu gia của các người biết, rõ không?" Hoan Nhan nhìn sắc mặt khó xử của quản gia, lại nghiêm túc dặn dò một lần nữa.
"Phu nhân, thật sự là không thể cho thiếu gia biết sao, người mang theo con gái len lén ra đi, thiếu gia biết sẽ rất lo lắng đấy!"
"Tóm lại, ông cứ nghe theo tôi dặn dò là được, nếu tôi mà không làm như thế với anh ấy, thì suốt ngày suốt đem anh ấy chỉ biết đến công việc không rời, thân thể liệu có còn nữa hay không đây."
"Vâng ạ." Quản gia suy nghĩ một chút, như vậy cũng tốt, ít nhất thiếu gia biết phu nhân và tiểu thư đã bỏ đi, nhất định sẽ không ngồi yên nổi nữa, cũng sắp cuối năm đến nơi rồi, mà thiếu gia vẫn cứ đi suốt ngày suốt đêm như vậy...quả thật cũng không còn biện pháp nào khác.
Sáu ngày sau, đúng dịp Thân Tống Hạo do có công chuyện nên muốn đi giải quyết trước khi công ty mở một hội nghị quan trọng, đoán chừng hai ngày sau mới trở về. Mấy ngày nay Hoan Nhan đã thu dọn hành lý, cũng chỉ thu xếp những đồ dùng bình thường, bình tĩnh chờ đợi. Anh vừa đi công tác, ngày hôm sau cô mang theo Noãn Noãn cùng Duy An, cả nhà cùng nhau bay đi Hawai.
Sở dĩ cô lựa chọn nơi đó, chẳng qua là vì chuyến đi lần trước tới Hải Nam cùng với Thân Tống Hạo đã để lại ấn tượng quá sâu. Ở giữa mùa đông tuyết tung bay, lại có thể đi bờ biển phơi nắng, lướt sóng bơi lội, còn có vô số loại nước trái cây nhiệt đới, tha hồ uống, đây quả thật là một chuyến đi có quá nhiều chuyện tốt đẹp.
Lúc lên máy bay, Hoan Nhan vẫn còn nghĩ đến chuyện cô lén ra đi, nếu như anh vừa nhìn thấy cô mang theo con gái len lén trốn đi, phản ứng đầu tiên sẽ như thế nào nhỉ?
"Mẹ, có chuyện gì mà mẹ cười một mình vậy." Noãn Noãn kéo kéo tay áo cô, lại vừa nhìn Duy An một chút, vừa đau khổ thở dài: "Mẹ bỏ ba ba ở lại, cậu nhỏ cũng không mang theo mợ nhỏ, chỉ có ông ngoại bà ngoại là một đôi thôi...nếu như có anh Hiền Trữ ở đây thì tốt biết bao?"
Hoan Nhan nghe lời nói này không khỏi đưa tay sang vỗ vào đầu cô bé: "Con bé quỷ quái này, há mồm ngậm miệng cũng chỉ toàn là anh Hiền Trữ của con thôi."
"Thật là muốn lớn nhanh lên một chút..." Noãn Noãn lại thở dài, cố làm ra vẻ đau khổ: "Lớn lên là có thể kết hôn, cùng anh Hiền Trữ kết hôn là có thể ngày ngày ở cùng một chỗ...."
"Con nghĩ là con có khả năng này sao." Hoan Nhan không biết nói thế nào, nhìn con gái một chút, cô chợt có cảm giác tức giận. Noãn Noãn hoàn toàn di truyền tính phong lưu cùng hoa tâm của Thân Tống Hạo, mới nhỏ như vậy mà đã có kiểu suy nghĩ này, khẳng định đây không phải là tính cách của cô.
"Chị à, chị nói xem, nếu như anh rể biết chuyện này, có thể giận chị hay không? Chị len lén bỏ lại anh ấy trốn đi, anh ấy biết được nhất định rất khô sở."
Duy An vừa quay đầu lại, lại không chú ý tới cách đó không xa "Qủa cam to" đeo cặp kính mát, một mình lặng lẽ đi vào cửa kiểm tra.
"Không có việc gì đâu, chẳng nói là tiểu biệt thắng tân hôn đó sao, ngày ngày nhìn một gương mặt, anh ấy chắc cũng chán ngán." Hoan Nhan cười ha hả, trong lòng cũng như đang cổ vũ. Đúng vậy, nếu như Thân Tống Hạo biết cô trốn đi, đuổi kịp tới Hawai, chẳng phải là trước tiên muốn đánh cho cô một trận sao? Chỉ là vừa mới nghĩ đến chuyện này, Hoan Nhan liền giật mình một cái thật mạnh....
Duy An nhìn nét mặt của cô, không khỏi cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đây đúng là một đôi oan gia, nhưng coi như đã tu thành chính quả.
Lại chợt nghĩ tới mình, anh cảm thấy không nói ra được, đành thở dài một hơi. Tính tình của anh bây giờ, có thể nói không hề có một điểm này thích hợp với con gái, vừa u ám lại còn lạnh lẽo, đó là còn chưa nói tới, anh rất khó có lòng tin với người khác giới.
Hoan Nhan thấy vẻ mặt Duy An, không khỏi thấy đau lòng, kéo tay anh ngồi xuống ở bên người: "Duy An, em cũng không ít tuổi, nên ra ngoài tìm bạn gái thôi...."
"Chị à, thật sự bây giờ em không có ý định này, nhìn thấy phụ nữ, em không thể không nổi lên ý thức đề phòng, không cách nào có thể nhập vào trong đầu."
Duy An thở dài mấy năm nay tuy nói anh không tìm đủ mọi cách, nhưng cũng có khá nhiều chiêu trò. Một năm cũng có vài người bạn gái, nhà cửa, tính nết thật ra thì cũng không đến nỗi nào, nhưng cuối cùng anh không sao ổn định tư tưởng để kết giao với người ta.
|
Những người bạn gái kia không thể nghi ngờ là muốn kết hôn cùng cậu, nói xa nói gần cũng nói rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn do dự, những người đó tốt thì có tốt , nhưng cậu đều không thích, chỉ giải quyết nỗi cô đơn mà thôi.
"Thế giới này vẫn có cô gái tốt , chị cũng không ép em, nhưng ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, em hãy nhớ tới bác trai, nếu như em kết hôn rồi sinh con, người đang ở dưới cũng được an ủi."
Hoan Nhan vốn không nghĩ khơi lại nỗi đau của cậu, nhưng lại không thể để cho cậu cứ như vậy một mực tiếp tục rong chơi.
Nếu cậu mau chóng tìm được người phụ nữ mình yêu thích rồi kết hôn, người làm chị này mới yên lòng.
Quả nhiên, vừa nghe cô nói xong, sắc mặt Duy An hơi thay đổi, im lặng rất lâu, cậu mới cúi đầu, đáy mắt tràn đầy vẻ khổ sở: "Tóm lại là em không tốt, nghĩ đến ba...."
Cậu cắn răng một chút, giọng nói dường như hơi nghẹn ngào: "Em thật sự không phải là một đứa con có hiếu...."
Hoan Nhan nhẹ nhàng ôm cậu:"Là chị không tốt, không nên nhắc tới chuyện này, Duy An, em là niềm kiêu hãnh của chị, là niềm kiêu hãnh của nhà họ Quý. Em nhìn bạn bè cùng lứa tuổi bên cạnh xem, có mấy ai hơn được em? Ngay cả anh rể của em cũng không chỉ một lần nói với chị, nói em so với anh ấy có năng lực hơn rất nhiều, bác trai ở dưới suối vàng nếu biết, tất nhiên hết sức vui mừng."
"Chị...." Duy An ôm chặt lấy cô:"Chị, không có chị cũng không có em bây giờ...em không biết nên nói cái gì cho phải, cám ơn...."
"Đứa ngốc, chúng ta là người một nhà, không cần cảm ơn."
"Chị, chị hãy yên tâm, em sẽ tìm một cô gái tốt, kết hôn, sinh con, để cho ba dưới đất yên lòng." Duy An nói nhẹ nhàng, cậu nhớ khi ba còn sống, tâm nguyện lớn nhất của ba chính là nhìn thấy cậu kết hôn, sau đó bồng cháu, nhưng lúc đó cậu thật bất hiếu....
"Duy An, chị chỉ hi vọng là em được hạnh phúc mà thôi, không yêu cầu cô gái đó có gia thế thật tốt, dáng dấp thật đẹp, chỉ cần cô ấy thật lòng thật dạ yêu thích em, nếu em cũng không ghét cô ấy, thì thử kết giao lui tới.
Không phải chị cố ý gợi lại chuyện này, nhưng chuyện của An Nhiễm Nhiễm em đừng giữ lại trong lòng nữa, người trên thế gian có ai không phạm sai lầm? Chị biết An Nhiễm Nhiễm là gút mắc trong lòng của em, nhưng chỉ có thể quên đi thì em mới có được hạnh phúc.”
"Chị, chị có thể quên Tằng Á Hi sao?" Duy An chợt nói nhẹ nhàng, sống lưng Hoan Nhan đột nhiên cứng đờ. Trong khoảnh khắc, cậu nhìn thấy sắc mặt của chị cậu thay đổi lạ lùng, không phải bi thương, cũng không phải áy náy. Vẻ mặt kia tựa như là hờ hững lạnh nhạt, hoặc như là sóng nước bình lặng trên mặt hồ không một gợn sóng.
"Có vài người, rất quan trọng, rất quan trọng, nhưng khi gặp nhau lại không đúng thời điểm. Nếu như nói lòng người là ích kỷ, như vậy chị chỉ có thể nói, chị đem Á Hi giấu ở tận đáy lòng, để cho thời gian từ từ xóa mờ hình ảnh của anh ấy thôi...."
"Cứ như vậy mà quên sao?" Duy An hơi than thở, tình cảm trên đời này,
từ trước đến nay cũng không phải thập toàn thập mỹ.
Không phải là tôi yêu em, thì em phải yêu tôi, cũng không phải là em yêu tôi, thì nhất định tôi phải đáp lại mà yêu em, lòng người từ trước đến nay, đòi hỏi nhưng cũng chỉ là lưỡng tình tương duyệt mà thôi.
Mà trong lúc lưỡng tình tương duyệt không cho phép có tình cảm thắm thiết bất luận với người thứ ba nào.
Ngay cả đã từng có người vì yêu em mà hy sinh nhiều như vậy, ngay cả trên đời có nhiều người tốt như vậy, nhưng đều không phải là người mà em mong muốn.
Duy An chợt nhớ tới khi còn ở trường học, mỗi đêm đều xem truyện của Kim Dung, những chuyện tình yêu làm rung động tâm can mà cậu đã quên từ lâu, chỉ nhớ rõ mỗi truyện ” bạch mã tiểu tây phong”, câu chuyện tình yêu không có kết cuộc. Tất cả tiểu thuyết của Kim Dung kết cuộc đều là cô đơn, xem xong chỉ có cảm giác phiền muộn.
Như vậy cũng rất tốt, nhưng cậu thật không thích.
Một câu không thích, trong đó giấu bao nhiêu cố
chấp lưu luyến si mê, trong đó giấu bao nhiêu đau thương vô tận. Dư âm bất tận, ý vị sâu xa.
Chị cậu và Tằng Á Hi, chỉ sợ cũng là như vậy, tuy Á Hi là người tốt, rất tốt, gần như hoàn mỹ nhưng lại không phải là người mà chị cậu yêu.
Giống như An Nhiễm Nhiễm độc như rắn rết kia, cậu hận cô. Hận đến nỗi khi cô chết cậu không nhỏ một giọt nước mắt, nhưng cũng chỉ có cậu mới biết, cậu đã giấu cô ở tận đáy lòng.
Nhưng bây giờ, cũng phải quên đi thôi.
Máy bay đến Hawai, vì đã đặt trước khách sạn loại tốt nên cũng không có phiền toái gì. Đoàn người vào khách sạn nghỉ ngơi một giờ, sau đó từ từ kéo nhau đi ra bãi biển ăn hải sản.
Tôm hấp muối dừa xanh Hawai, lợn sữa, hải sản pho mát.... Bày đầy ắp một bàn, bởi vì ba mẹ không thích hải sản, nên kêu cơm chiên cho hai người, còn Noãn Noãn và Duy An đã sớm không thể ngồi yên. Lần đầu tiên Hoan Nhan được ăn ở một nơi hải sản tươi sống đặc biệt như vậy, giơ đũa lên, liền nhắm thẳng vào món cá tuyết trước mặt...
Mùi vị đặc trưng của cá tuyết xông vào mũi, đôi đũa trong tay Hoan Nhan chợt khựng lại, cảm thấy trong dạ dày quay cuồng một trận, cô lật đật đặt đũa lên bàn rồi cúi người xuống, trong cổ họng nôn khan từng hồi một, nhưng rồi nhịn không được, liền đứng lên hướng toilet chạy đi, Duy An nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của cô, không khỏi lo lắng chạy đuổi theo...
Hoan Nhan bổ nhào vào trên bồn rửa tay liền nôn ra, nôn đến tối tăm mặt mũi, nôn đến mật xanh mật vàng mới cảm tháy dễ chịu một chút. Cô nâng người lên, trong lòng chợt dâng lên một ý nghĩ đáng sợ, dáng vẻ cô như bây giờ hoàn toàn giống triệu chứng thai nghén!
Sở dĩ nói đáng sợ, là bởi vì không biết cô đi làm kiểm tra bao nhiêu lần, đều nói cô rất khó có thể mang thai. Bây giờ, hiện tại nếu như phản ứng này của cô là bởi vì mang thai, vậy đơn giản có phải là kỳ thích không?
"Chị, chị không sao chứ?" Duy An không thể đi vào, ở bên ngoài vô cùng lo lắng mà hỏi.
Hoan Nhan súc miệng, rửa mặt rồi mới đi ra ngoài, mới vừa nôn xong, cảm thấy trong dạ dày dễ chịu hơn nhiều.
"Không có việc gì, đột nhiên trong dạ dày khó chịu, nôn ra hết là khỏe rồi." Hoan Nhan nhìn em mình lo lắng, không khỏi mở miệng cười cầm tay của cậu.
"Chị....Đang yên lành tại sao chị lại buồn nôn?"
Cái này Duy An không hiểu, còn tưởng rằng chị mình ngã bệnh: "Hay là kêu bác sĩ tới kiểm tra một chút?"
"Không cần, chị không sao...." Tuy Hoan Nhan nói như vậy, nhưng trên mặt lại đỏ bừng, trong lòng cô tính toán thật nhanh, từ Hải Nam trở lại, nếu không sai biệt lắm thì đã tới kỳ *** rồi, nhưng cho tới bây giờ, đã qua hơn mười ngày.... Chẳng lẽ, thật sự cô có thai?
Trong nháy mắt, Hoan Nhan cảm thấy ánh mặt trời nơi này hình như cũng thay đổi cực kỳ sáng lạn, thậm chí những người ngoại quốc muôn hình muôn vẻ ở đây cũng thay đổi, đều trở nên cực kỳ đáng yêu.
"Chị, sao chị lại cười? Rốt cuộc là thế nào?" Duy An nhìn bộ dáng tự dưng bật cười một mình của cô lúc này, không khỏi há hốc mồm, lắc vai của cô vô cùng lo lắng mà hỏi.
"Duy An...." Hoan Nhan hơi ngượng ngùng khi nói với em trai mình, đỏ mặt đẩy cậu đi lại bàn ăn: "Tóm lại chị không sao...., nói không chừng còn là chuyện tốt."
"Chị, ngay cả em cũng muốn giấu." Duy An bất mãn, nhìn dáng vẻ vui mừng của chị, cũng hơi yên lòng, cho đến khi ngồi ở trước bàn ăn, thời điểm vừa định ăn, Duy An chợt nghĩ đến cái gì đó, cậu bỏ muỗng xuống, trợn to hai mắt nhìn lại Hoan Nhan: "Chị, không phải là, không phải là lại cho em thêm một đứa cháu nữa chứ?!"
Hai người già ngồi một bên vừa nghe cậu nói, cũng đều buông đũa xuống, mẹ Hoan Nhan đưa tay kéo cô, vui mừng hỏi thăm: "Nhan Nhan, có phải thật không? Mẹ nói làm sao tự nhiên con lại nôn, mới vừa rồi ba con còn đang lo lắng cho con...."
"Mẹ, còn chưa chắc, nói không chừng cũng chỉ là do lạ nước lạ cái hoặc nguyên nhân là lệch ngày...." Giờ phút này tim Hoan Nhan đập bình bịch, nhưng không dám vui mừng quá mức, chỉ sợ đây cũng là một giấc mơ đẹp, sợ mình mừng hụt!
"Không ăn không ăn, chúng ta phải đi ngay đến bệnh viện kiểm tra một chút!" Hứa Hướng Cảnh trong lòng cũng cực kỳ cao hứng, tuy nói vợ chồng son hiện tại ân ân ái ái, nhưng chuyện đứa bé kia trước đó làm ầm ĩ huyên náo hẳn lên, khiến ông trong lòng đau xót cho con gái mình. Nếu như hiện tại con gái quả thật mang thai, vậy thật giống như là thêu hoa trên gấm - chuyện tốt rồi.
"Mẹ...Mẹ lại có thêm em bé rồi sao?" Noãn Noãn tò mò giơ móng vuốt nhỏ ra sờ bụng Hoan Nhan vẫn còn bằng phẳng. Duy An một phát bắt được tay, hù dọa cô bé: "Không cho sờ loạn, nếu mẹ có em bé, về sau Noãn Noãn phải ngoan một chút, phải bảo vệ mẹ cùng em trai cho tốt biết không?"
|
|
"Dạ, thiếu gia..." Quản gia xuống lầu, tiếng bước chân từ từ đi xa. Thân Tống Hạo thất hồn lạc vía không để ý phải đi rửa mặt, lấy đại quần áo mặc vào, khoác thêm áo gió rồi chạy xuống lầu. Quản gia đã chuẩn bị xe sẵn sàng, anh vừa lên xe, lập tức chạy nhanh đến bệnh viện.
"Quản gia, có phải bệnh của ba trở nặng rồi phải không ?" Thân Tống Hạo cố trấn tĩnh, nhưng lòng bàn tay ẩm ướt , không biết có phải do máy sưởi trong xe mở quá cao hay không, anh chỉ cảm thấy đỉnh đầu căng căng thật nóng, trong óc ong ong vang tựa như bị kim châm đau nhói.
"Thiếu gia ngài đừng lo lắng quá, phu nhân mới vừa rồi nói cũng không rõ ràng, không chừng lão gia bây giờ đã khỏe hơn rồi."
Quản gia thấp giọng khuyên giải an ủi , nhưng trong lòng cũng biết bệnh tình lão gia không được tốt. Nhìn sắc mặt thiếu gia tái nhợt, không khỏi có chút ảo não, nếu thiếu phu nhân không đi nước ngoài, hiện tại có mặt ở đây thì tốt biết mấy, ít nhất trong lòng thiếu gia cũng có một chút an ủi.
Thân Tống Hạo nghe quản gia nói, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, anh nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ mịt mờ, đáy lòng nảy sinh ra thê lương nói không thành lời, anh đã từng cho rằng căn bản mình không quan tâm đến người này, lần này thật sự phải đi, nhưng anh lại cảm thấy đau giống như bị dao xoắn vào lòng.
Thật ra thì nói, mặc dù không tính ông là một người cha tốt, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện gì quá giới hạn, lúc trước anh hận và đối xử lạnh nhạt với ông, phần lớn cũng là bởi vì ông bất lực và yếu đuối không quản được Thích Dung Dung....
Nhưng bây giờ anh nghĩ lại, cả đời của ba trôi qua cực kỳ không dễ. Nói là bất lực, những từ này cơ hồ nghe có vẻ hèn mọn , nhưng có thể xuất phát từ việc ông yêu Thích Dung Dung. Nhiều năm như vậy, tâm của ba chưa bao giờ thay đổi, mặc kệ anh đối với Thích Dung Dung có bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu tức giận, đến cuối cùng cũng có thể hóa giải,có lẽ là vì chữ yêu.
Chuyện trên đời này kỳ lạ như vậy, ba lúc còn trẻ chắc hẳn cũng là phong thái chỉnh tề, hơn nữa gia thế giàu có, muốn dạng phụ nữ nào lại không có, nhưng ông ấy chỉ yêu mỗi Thích Dung Dung, thậm chí thời điểm Thích Dung Dung ở bên ngoài... nháo muốn ly hôn ông cũng yên lặng, đợi bà hồi tâm chuyển ý.
Nếu chỉ có vậy mà nói, thì ba ngược lại lại không giống một người đàn ông vô dụng, có thể có phong thái bền chí như vậy, dù thế nào cũng không giống một người bình thường, nhưng vì người phụ nữ này, luôn cả con trai ruột cũng hận đến nghiến răng, ba trái lại cam nguyện bình thản qua cả đời.
"Lại nói, lão gia lúc còn trẻ...." Quản gia hình như cũng có chút cảm thán, nhỏ giọng nói: "Ông cụ Thân đã từng khen ngợi phong thái, khí độ kia của lão gia rất nhiều, lúc ấy không biết có bao nhiêu tiểu thư gia đình có tiếng tăm theo đuổi, nhưng lão gia chỉ thích có mỗi Thích phu nhân, từ đầu đến cuối cũng không thay đổi...."
"Mẹ tôi thật có lỗi với ba tôi, cả đời này đều có lỗi với ba." Thân Tống Hạo nói nhẹ nhàng, nếu bà ấy đối với ba có một tí ti cảm tình, cũng sẽ không làm đủ trò xấu, làm một nhà trở thành như bây giờ.
"Thiếu gia.... Thật ra thì, thật ra thì trong lòng phu nhân vẫn có lão gia...."
Những việc làm năm đó của lão gia, nếu như nói trong lòng Thích Dung Dung không có cảm động là không chính xác, huống chi, kể từ sau khi chuyện bà đòi ly hôn gây xôn xao dư luận, sau này bà ấy cũng không cùng người đàn ông nào dây dưa không rõ.
"Tôi không trông mong trong lòng của bà ấy có ba, chỉ cầu xin bà ít chọc giận ba một chút, thì đã cám ơn trời phật rồi." Thân Tống Hạo cười lạnh một tiếng, quay đầu đi thẳng không nói thêm gì nữa.
Đến bệnh viện, vừa xuống xe, mới phát hiện tuyết lại rơi dày đặc, quất vào trên mặt lạnh lẽo đau buốt. Thân Tống Hạo mấy bước vượt lên bậc thang, đã có người đứng sẵn bên ngoài chờ đón, chạy thẳng đến phòng săn sóc đặc biệt....
Nhìn xuyên qua tấm cửa kính thật lớn, thấy ba gầy gò nằm đó toàn thân cắm đầy ống, Thân Tống Hạo sững sờ trố mắt thật lâu, rốt cuộc nhịn không được, anh ngồi sụp xuống, bả vai rung động kịch liệt, nước mắt từng giọt từng giọt lớn dọc theo kẽ tay chảy xuống....
Thích Dung Dung đứng ở một bên, bà mặc áo lông dài thật dầy, xuyên qua cổ áo hở ra một chút, thấy mờ mờ hoa văn thêu tinh xảo trên cổ áo sườn xám được may bằng tơ lụa màu xanh ngọc,bà đứng bất động ở nơi đó, đầu tóc rối bời, không trang điểm, cả người như già đi mười tuổi, đã từng là gương mặt phong thái tao nhã, bây giờ đầy nếp nhăn, tràn ngập đau thương, nhưng cũng đầy bình tĩnh
Bà yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn người kia sau cửa kính đang giãy giụa giữa sự sống chết, bà chưa bao giờ biết, bà không biết.
Bà yêu ông, đã yêu ông đến tận tâm can.
Nhiều năm qua, bà hận ông, oán ông, lạnh nhạt với ông, hoặc là nói mấy câu liền giễu cợt ông. Bà cho rằng năm đó bà cỏn đang suy nghĩ cách nào có thể chung sống với người mình yêu, vì tim của bà đã sớm trao cho người kia mất rồi. Thế nhưng đến khi bà nghe bác sĩ nói ông chỉ là kéo dài hơi tàn, khả năng sống không còn được bao lâu, cả người bà như bị sét đánh, thậm chí lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, rất đau đớn.
Bà không bình tĩnh nổi, cũng không dám đi nhìn ông. Một mình ngồi trong phòng đợi hút sạch cả gói thuốc lá mới có can đảm đi tới đây.
Đôi mắt khô khốc, ráo hoảnh một giọt nước mắt cũng không có.
Năm đó vì bà không thể có được tình yêu như mong muốn, nên hận ông hận cả mình, mặc cho mình sa ngã, trở thành người phụ nữ mọi người đều ghét. Bà biết mình thay đổi trở nên chanh chua, biết mình làm nhiều chuyện xấu, thiên lý khó dung.Bà có lổi với ông, có lỗi với con trai mình.
Nhưng bây giờ đã quá muộn, ông sắp chết rồi, bà cũng không thiết sống nữa.
"Con trai...." Bà cất tiếng nói nhỏ nhẹ với Thân Tống Hạo, "Bệnh tình của ba con chuyển biến xấu, mẹ không muốn ông ấy phải chịu thêm đau đớn nữa, mẹ nhìn thấy trên người ông ấy cắm đầy ống trong lòng thật khó chịu ...."
Thích Dung Dung nói xong, nước mắt từng giọt thật lớn rơi xuống. Bà cũng không lau, mặc cho nước mắt chảy tràn trên mặt. Cách làn nước mắt mịt mờ bà nhìn người kia đang nằm ở nơi đó.
Bình thường, nếu Thân Tống Hạo nghe những lời nói này nhất định rất tức giận, sẽ cùng bà cãi nhau ầm ĩ một trận. Nhưng bây giờ, anh lại ngoan ngoãn đứng lên đi tìm bác sĩ.
Những dụng cụ kia cũng chỉ là kéo dài hơi thở mong manh của ông mà thôi. Để cho ông sống lâu thêm mấy phút là phải chịu bấy nhiêu giày vò.
Ông được đưa ra ngoài, hướng phòng bệnh đẩy đi, thân thể cơ hồ cũng gầy khô rồi, phía dưới tấm chăn là môt thân hình thật mỏng.
Thân Tống Hạo giương mắt đi theo, cũng không dám tiến lên nhìn. Vào phòng bệnh, bác sĩ y tá đều đi ra ngoài, dành thời gian để ông và người nhà trò chuyện lần cuối, nghe di ngôn của người sắp lâm chung.
Thích Dung Dung xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại, bà đi thẳng tới trước giường của ông ngồi xuống. thấy tinh thần ông tỉnh táo, bà biết đấy là hồi quang phản chiếu, nhưng vẫn cười cười: "Ông tỉnh rồi? Tất cả các bác sĩ đều nói ông không sao, nằm viện mấy ngày nữa rồi chúng ta về nhà mừng năm mới đi...."
Thân Thiểu Khang yếu đuối cười một tiếng, môi mấp máy mấy cái, Thích Dung Dung cúi người xuống, dán lỗ tai lên đôi khô khốc của ông: "Ông nói đi, tôi nghe."
"Tôi nhớ những chậu hoa lan . . . . . . Đừng để nó bị chết rét...."
"Yên tâm đi, tôi đã kêu người làm dời đến nhà kính giữ ấm rồi." Thích Dung Dung nói xong, nước mắt lạch cạch rớt xuống, bà cuống quít lấy tay lau đi, cười chuyển hướng: "Lão già, ông mau khỏe lên, trở về tự mình dọn dẹp hoa của ông đi, không phải ông không biết những chậu hoa kia khó chăm sóc cỡ nào, khiến tôi mệt muốn chết...."
Nhìn dáng vẻ bà giận dữ mắng, đáy mắt Thân Thiểu Khang lại hiện lên một chút ý cười, ông dường như nhớ tới rất nhiều năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của bà, đứng ở trong vườn hoa của ông, thanh cao mà lại rụt rè nâng cằm nhìn ông hỏi: "Đây là hoa gì vậy?"
Ông ngẩng đầu lên nhìn đóa hoa nhỏ, nói cho bà biết, đó là hoa lan .
"Hoa lan, đây là hoa lan sao? Tôi thích nhất là hoa lan, thế nhưng chưa từng thấy nó bao giờ. Anh có thể cho tôi một cành không?" Nhìn bà chính là dạng tiểu thư được ăn sung mặc sướng, thế nhưng ông đối với bà vừa thấy đã yêu, cuối cùng cũng như ý nguyện cưới được bà, nhưng lại không biết bà không yêu ông, trong lòng đã có người khác....
"Dung Dung...." Ông nhẹ nhàng gọi tên bà, tay run rẩy muốn cầm tay nàng, Thích Dung Dung cố nhịn không rơi nước mắt, nhẹ nhàng cầm tay của ông, ôm vào trong ngực mình: "Aizz. ..."
|
"Thật xin lỗi...." Ông nhìn bà, từng chữ từng câu gian nan thốt ra, con ngươi hình như phóng to lên, lại vừa hình như mất tiêu cự: "Tôi không nên ích kỷ giữ lại bà cả đời.... Hại bà... Cả đời, lẽ ra tôi nên buông tay sớm...."
Thích Dung Dung dùng sức lắc đầu, nước mắt văng khắp nơi, ông vẫn đang nói, nhưng hơi sức yếu ớt dần dần: "Người trong lòng bà, không phải là tôi.... Tôi một mực giả ngu.... Khi đó tôi nên đồng ý cho bà ly hôn.... Dung Dung. .... Dung Dung.... Bà và Mộ Trạch Ân, là tôi chia rẻ các ngươi.... Là tôi...."
"Đừng bảo là, Thiếu Khang đừng bảo là...." Thích Dung Dung tê tâm liệt phế kêu gào, nhào qua muốn nắm lại cánh tay rủ xuống của ông, nhưng đầu của ông nghiêng nhẹ sang một bên, cuối cùng, hình như ông nói cái gì, vừa hình như không nói gì....
Thích Dung Dung hét a lên một tiếng, bà như điên rồi nắm lấy tay ông, đáy mắt cũng đã mất tiêu cự: "Thiếu Khang, Thiếu Khang.... Tôi yêu ông, ta đã sớm yêu ông, từ rất lâu tôi đã không còn yêu Mộ Trạch Ân, Thiếu Khang...."
Thích Dung Dung ngã nhào xuống đất, vạt áo lông khoác ngoài bị kéo ra một khoảng để lộ ra bộ áo sườn xám màu xanh ngọc quý giá. Là bà cố ý mặc cho ông xem, nhưng tiếc thay ông còn chưa kịp liếc mắt nhìn, đã đi....
Thậm chí, ông còn mang theo tiếc nuối, mang theo hối hận, mang theo thất vọng cùng đau khổ tận xương tủy rời đi. Ông cho rằng bà vẫn yêu Mộ Trạch Ân, chính bà cũng nghĩ như vậy, nhưng ông không biết, bà đã yêu ông từ lâu, ngay cả bản thân bà cũng không biết....
Ông không có cơ hội nghe được, cũng không còn cơ hội nghe được nữa.
Y tá tiến vào, kiểm tra lần cuối cùng, ông thật sự đã chết.
Thích Dung Dung ngăn lại, không để họ đưa ông đến nhà xác, "Để ông ấy ở lại đây với tôi một ngày nữa."
Không một ai phản đối thỉnh cầu của bà giờ phút này, bóng người lại lặng lẽ lui ra, Thân Tống Hạo vẫn đứng đó, ở trong phòng, lần đầu tiên nhìn kỹ mẹ của mình.
Anh cho rằng mình hiểu rõ hết sức thấu đáo lòng người, nhưng cho đến giờ quả thật anh chưa từng hiểu rõ..
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thân Tống Hạo khàn giọng hỏi, Thích Dung Dung không nói lời nào, bà chỉ ngồi trên đất mặt đất, kéo tay của ông, một lần một lần vuốt ve phía trên cánh tay lốm đốm trổ đốm mồi, da trên mu bàn tay nhăn nhúm, nhưng bà giống như đang cầm bảo bối.
"Là mẹ hại chết ông ấy, là mẹ hại chết ông ấy...." Thích Dung Dung luôn miệng lập đi lập lại, muốn khóc cũng không khóc được.
"Nếu mẹ biết, nếu như mẹ sớm nói cho ông ấy biết... Ông ấy sẽ không chết, cả đời của ông ấy, chưa từng có một ngày thư thái...."
Bà nói xong, ôm lấy cánh tay còn chút hơi ấm của ông, áp vào trên mặt mình: "Con trai.... Đây là số mệnh, đây chính là ông trời trêu ngươi, con xem.... Mẹ yêu ông ấy, ông ấy cũng yêu mẹ, nhưng cả hai chúng ta đều không nói cho đối phương biết...."
Thân Tống Hạo bước tới, ngồi xuống bên cạnh bà, hai mẹ con cứ thế ngồi trên mặt đất, cũng không nhìn nhau.
Hồi lâu sau, Thân Tống Hạo vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mẹ mình búi tóc xốc xếch xõa ra, anh ngạc nhiên phát hiện, người mẹ luôn thích ăn mặc diêm dúa lòe loẹt, người mẹ luôn trang điểm tinh xảo khiến người ta đoán không ra tuổi của bà, vậy mà tóc của bà đã bạc một nửa.
"Mẹ...." Thân Tống Hạo chợt mở miệng gọi bà, ba mươi năm qua chưa bao giờ anh gọi như vậy, bây giờ bật thốt lên.
Thích Dung Dung ngây ngẩn cả người, mà anh cũng ngây ngẩn cả người.
"A Hạo...." Thích Dung Dung lộ vẻ xúc động, bà chợt xoay người lại, ôm chặt lấy anh: "Ba con không còn, về sau mẹ sống thế nào? Sau này làm thế nào?"
"Mẹ.... Mẹ còn có con, còn có Nhan Nhan, còn có Noãn Noãn...." Đối diện đau thương, những thù hận kia trở thành vô nghĩa, anh khó khăn giơ tay lên, vỗ nhè nhẹ lưng bà: "Đừng khóc nữa."
Thích Dung Dung chỉ lắc đầu: "Con không hiểu, làm sao con hiểu được?"
Nhìn người mình yêu, cứ như vậy mang theo tiếc nuối ra đi, nhìn người mình yêu, một câu nói “em yêu anh" cũng không nghe được, mang theo đau lòng ra đi, cái loại cảm giác đau đớn này tựa như là muốn xé toang cả lồng ngực ra, cứ quẩn quanh trong đầu lăn qua lộn lại thật khó nhịn nổi.
"Con về nhà đi.... Con trở về nghỉ ngơi thật tốt, mẹ muốn trò chuyện cùng với ba con đã nhiều năm rồi, cơ hội để chúng ta cùng ngồi lại trò chuyện với nhau một chút cũng không có..."
Thích Dung Dung thậm chí còn hơi nở nụ cười, bà đẩy Thân Tống Hạo ra, giơ tay lên vuốt lại mái tóc dài. Đây là phòng bệnh cao cấp, hơi ấm trong phòng luôn đầy đủ, bà cởi áo khoác ngoài ra, bên trong mặc bộ sườn xám không tay, dưới ánh đèn màu sắc của chiếc áo rạng rỡ phát sáng, bà nhớ, lúc kết hôn khi ông nhìn thấy bà mặc sườn xám, cơ hồ đều nhìn đến ngây người, bà biết, ông thích nhìn bà mặc kiểu áo này nhất...
Mặc dù cả đời này, ông không còn cơ hội để nói ra nhưng bà vẫn biết.
Thân Tống Hạo yên lặng lui ra ngoài đóng cửa lại. Anh đi tới chiếc ghế dài ở hành lang ngồi xuống, đốt một điếu thuốc lá.
Anh chợt nhớ tới Hoan Nhan, muốn được ôm cô một cái, nhưng bây giờ cô không có ở bên cạnh anh, cô đang ở một nơi cách xa nơi này.
Thích Dung Dung đứng lên, cúi đầu liếc mắt nhìn thân hình của mình, quả thật là già rồi, không chịu già cũng không được, lúc kết hôn bà mặc sườn xám còn hơi rộng một chút, nhưng hiện tại, bộ sườn xám đang mặc trên người bà đã căng chật, bà cười khổ một tiếng, đi tới trước mặt của Thân Tiếu Khang, ôm ông tựa vào trên đùi của mình...
"Sao ông lại ngốc như vậy? Thiếu Khang..." Rốt cuộc bà cũng òa lên, ôm thân thể đã lạnh lẽo của người kia, lắp bắp khóc.
"Thiếu Khang..." Thích Dung Dung kêu tên của ông, đời này của ông và bà đã kết thúc rồi, cả đời này của ông và bà cũng coi như giấc mộng dã tràng xe cát..
"Thiếu Khang, nếu như kiếp sau chúng ta còn làm vợ chồng với nhau, nhất định phải là một đôi vợ chồng ân ái nhất." Thích Dung Dung khẽ nghiêng đầu, tháo một chiếc bông tai bằng phỉ thúy trên vành tai xuống, bà đem bông tai đặt ở trong lòng bàn tay của Thân Thiếu Khang, nhẹ nhàng cầm ngón tay của ông, nắm chặt lại.
"Thiếu Khang, tôi sẽ đi cùng ông, nhanh thôi."
Ngày thứ ba, trời bỗng quang mây. Tuyết rơi liên miên kéo dài hơn hai mươi ngày, đột nhiên thay đổi quang đãng hơn làm cho tâm tình mọi người cũng khá hơn. Người đi trên đường dần dần nhiều hơn, đám trẻ con cũng bắt đầu chạy ra đường chơi rồi cãi nhau ầm ĩ, hình như mùa xuân đến sớm thì phải...
Buổi sáng, Thích Dung Dung không giống mọi ngày thức giấc đúng giờ, người làm trong nhà đi gọi đã mấy lần vẫn không thấy động tĩnh. Lúc này mới bắt đầu hoảng hốt, quản gia cuối cùng tìm người cạy cửa ra, khi Thân Tống Hạo đi vào, mới phát hiện sắc mặt bà vẫn bình thường, vẫn mặc áo sườn xám màu xanh ngọc đó, bên tai trái chỉ còn một bông tai, bên tai phải trống rỗng nét mặt bình thản, thậm chí còn phảng phất nụ cười, hình như khi bà ra đi rất bình tĩnh. Thân Tống Hạo sững sờ hồi lâu, trong đầu mới phản ứng được, mẹ anh đã chết rồi.
Anh không nói nên trong lòng mình là tư vị gì.
Anh xoay người lảo đảo nghiêng ngã xuống lầu, một người ngồi ở chỗ đó cứ thế hút thuốc lá thật lâu, cho đến khi hộp thuốc lá trước mặt chỉ còn cái vỏ rỗng, anh mới chợ hiểu ra, từ bây giờ anh không còn ba mẹ, cả đời này số lần kêu ba mẹ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trước kia cảm thấy thật ghét kêu như vậy, cảm thấy những lời đó thật là dư thừa, nhưng bây giờ có muốn cũng không kêu được, không bao giờ còn thấy được ba mẹ, không chạm được nữa, anh cảm thấy mình thật vô tâm độc ác.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, anh vẫn ngồi thẫn thờ không nghe, quản gia đang đứng gần đấy vội chạy đến bắt điện thoại, âm thanh huyên náo mới ngừng lại, giống như người đột nhiên bị mắc kẹt cổ.
"Thiếu gia, thiếu gia là điện thoại của thiếu phu nhân...." Quản gia mừng rỡ không thôi, ông lo lắng thiếu gia sẽ chịu không nổi hiện tại thiếu phu nhân gọi điện thoại về thật đúng lúc.
Vốn dĩ Hoan Nhan gọi điện thoại cho hắn mấy lần nhưng điện thoại di động của anh đều tắt máy, trong lòng cô ít nhiều cũng giận dỗi. Mấy ngày nay một cuộc điện thoại anh cũng không gọi qua cho cô, nhưng sáng sớm hôm từ trên tivi nghe thấy tin tức ở quê nhà, cô mới biết ba đã qua đời. Hoan Nhan tính lập tức đi máy bay trở về, thế nhưng đứa bé trong bụng cô lần này thật sự quá mức bướng bỉnh. Phản ứng khi có thai lần này thật đáng sợ, đừng nói là ngồi máy bay, ngay cả đứng nhiều một chút cũng chịu không được, lại còn cả ngày ói đến trời đất u ám, toán thân bãi hoãi tinh thần, mệt mỏi thật sự chịu không nổi. Ba mẹ cô theo khuyên giải mãi, rồi dặn dò Duy An đưa Noãn Noãn về nước trước, lúc này cô mới yên lòng một chút.
|